1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 515: Đệm thịt

      Như Thương chỉ cảm giác mình bị trận động đất mãnh liệt này làm cho tám rơi bảy lật, bị va đập nhiều như vậy thiếu chút nữa lục phủ ngũ tạng cũng phun ra ngoài.

      Nàng muốn gắng sức ổn định thân thể, thậm chí thử dùng khinh công để cho hai chân mình rời khỏi mặt đất.

      Nhưng thử mấy lần, cũng thành công.

      Động đất tới quá nhanh cũng quá mãnh liệt, đừng vận khinh công, nàng thậm chí ngay cả thời gian thở hơi cũng có.

      Thường là vừa mới vận khí tới nửa, còn chưa tới phần năm giây, người ngay lập tức bị hất tung.

      Cũng biết bị đập bao nhiêu lần, khóe miệng của nàng bắt đầu có vết máu chảy ra.

      Bản thân Như Thương cảm giác được, nhưng thoát khỏi con mắt của Chử Thiên Minh cũng thể khống chế được thân hình của mình.

      Trong lòng đau xót, liều mạng dùng toàn lực ôm chặt Như Thương vào trong ngực.

      Có bị va đụng tiếp Chử Thiên Minh cũng trở thành đệm thịt cho Như Thương.

      Hòa lẫn cùng máu tươi bên khóe miệng, còn có chuỗi nước mắt từ trong mắt Như Thương chảy ra.

      Nàng hét to:

      "Chử Thiên Minh ngươi buông ta ra! Chịu đựng sức nặng của hai người ngươi bị đâm đến chết đấy!"

      Nhưng, lúc này Chử Thiên Minh căn bản có cách nào chuyện với nàng.

      ôm Như Thương càng chặt thêm chút nữa, từng phát từng phát thay nàng chịu đựng tai họa động đất mang đến.

      Trận động đất lớn này y như Như Thương phán đoán, tuyệt đối vượt qua cấp mười.

      Nàng cố gắng nhìn về phía cổ mộ, chỉ thấy Hoàng Lăng vốn rộng lớn từ lúc xảy ra động đất đến giờ, thời gian chỉ khắc bị hủy diệt hết trong trận động đất này.

      Từng tượng đá Kim Điêu khắc ngọc sớm vỡ vụn biết trôi dạt phương nào, cửa Lăng mộ vốn được mở ra bị tảng đá to sụp đổ xuống hoàn toàn bao phủ.

      Trong khi họ giãy dụa, mặt đất nứt ra!

      Cả vùng đất kịch liệt chấn động bỗng mở ra khe hở cực lớn, khe hở kia giống như mãnh thú hả to cái miệng như chậu máu, cắn nuốt Hoàng Lăng khổng lồ vào trong nó.

      Mắt nhìn thấy tòa Lăng mộ khổng lồ sắp biến mất còn tung tích, Tần Như Thương để ý đến đôi mắt bị nước làm mờ, cũng để ý mình được độc chứng ôm chặt.

      Chương 516.Từ lúc bắt đầu vậy

      Nàng giống như phát điên dùng sức vươn cánh tay về phía bên kia, có cây tùng xanh biếc đổ xuống thẳng cánh tay của nàng—— độc chứng chút suy nghĩ, trực tiếp đưa cánh tay của mình qua thay nàng ngăn lại kiếp!

      Trong tiếng nổ lớn, Như Thương tựa hồ nghe được tiếng xương cốt độc chứng vỡ nát.

      Thanh kia giống như đoạn xương gãy cắm vào trái tim của nàng, vô cùng vô cùng đau đớn.

      Động đất dần dần yếu , Như Thương ôm cánh tay độc chứng, trong lúc đó nước mắt rơi như mưa.

      Nàng :

      "Thiên Minh, ta cho là ta rất ngu ngốc, nhưng ngươi so với ta còn ngu ngốc hơn!"

      Lúc này độc chứng chỉ có thể dùng cánh tay ôm bả vai nàng, sức lực cũng giảm, thậm chí so với dùng hai cánh tay còn chặt hơn.

      :

      "Ta thể nhìn ngươi bị thương ở trước mắt ta, từ lúc bắt đầu vậy, từ lúc bắt đầu vậy!"

      Cánh tay bị cây tùng đập vào truyền đến đau đớn thấu xương, lại bị cố nén vào, mặt thấy nửa điểm khác lạ.

      Rốt cuộc, động đất cũng ngừng.

      Bốn phía thấy sắc trời, bụi đất cuồn cuộn quét đến, thổi đến khiến hai người mở mắt ra nổi.

      vất vả chờ đợt gió này qua, Chử Thiên Minh vội vàng cắn răng đứng dậy.

      Trải qua giày vò lần này, người đầy vết thương, tuy đến nỗi bỏ mạng nhưng cũng chút nào.

      Như Thương muốn xoay người đến đỡ , nhưng thấy lắc đầu cái, :

      "Nhanh lên vào Hoàng Lăng xem chút!"

      Hai người loạng choạng vội chạy tới chỗ vốn là Hoàng Lăng, chỗ này vốn có vòm đá nhô ra, vậy mà trước mắt nay cũng có hơn nửa chìm vào dưới đất.

      Luôn luôn bình tĩnh như Chử Thiên Minh, lúc này cũng hít vào ngụm khí lạnh, bàn tay nắm tay Như Thương cũng bắt đầu hơi run rẩy.

      Động đất qua, dư cũng ngừng, hai người nhìn kĩ nơi này trong chốc lát, cả vùng liên tục đảo lộn lại rùng lên mấy lần rung động.

      Như Thương nắm chặt tay Chử Thiên Minh, nhìn phế tích mờ mịt trước mặt, trong mắt là tuyệt vọng, nhưng vẫn chống đỡ tin tưởng vào bản thân "Tiêu Phương chết”.

      Chương 517: Cứu người

      Vì vậy nàng bắt đầu điên cuồng hét to ——

      "Tiêu Phương! Tiêu Phương! Tiêu Phương ngươi ra đây cho ta! Ta biết ngươi chết! Tiêu Phương ngươi ra cho ta!"

      Lần này, Chử Thiên Minh cản nàng.

      Chẳng những có cản, ngược lại còn cùng nàng hô lên.

      Nhưng mà kêu chính là ——

      "Phụ thân! Phụ thân!"

      Hai người tự mình gọi người mình muốn tìm kiếm, Như Thương tránh khỏi vòng tay của Chử Thiên Minh, bất chấp xông vào đống đổ nát kia.

      Người chẳng những đứng đống phế tích liều mạng kêu, động tác cũng ngừng, nhưng lại bắt đầu dùng tay nhấc lên từng khối từng khối những phiến đá vỡ vụn kia!

      Cứ như vậy hồi lâu, mười ngón tay đều dính đầy vết máu.

      Nhưng nàng chịu ngừng, muốn ngừng, lại càng dám ngừng!

      Như Thương sợ, nàng sợ khi mình ngừng lại nhất định phải đối diện với thực Tiêu Phương có thể gặp nạn.

      Đây là chuyện nàng có cách nào tiếp nhận.

      Cho tới nay tồn tại của Tiêu Phương với nàng mà giống như vị thần, dù là ở bên nàng, dù hai người xa nhau chân trời góc biển, thần thoại Tiêu Phương đều thể đánh bại.

      Nàng thể tưởng tượng nếu thế giới này có Tiêu Phương như thế nào, nàng có thể chịu được chia lìa, lừa gạt thậm chí oán hận lẫn nhau, nhưng tuyệt đối chịu được việc chết!

      "Như Thương!" Chử Thiên Minh chẳng biết tới bên cạnh nàng từ lúc nào, chỉ có cánh tay có thể động, bắt lấy hai tay vung loạn của nàng, sau đó quát: "Ngươi làm gì đấy?"

      "Cứu người!" Nàng đáp hợp tình hợp lý!

      "Cứu bằng cách nào? Dựa vào hai tay này?" Chử Thiên Minh chịu đựng đau đớn khắp người liều mạng ngăn Như Thương lại —— "Như Thương ngươi nghe đây! Ta biết bây giờ ngươi rất đau khổ! Nơi này chẳng những chôn người trong lòng ngươi là Tiêu Phương, cũng chôn luôn cả phụ thân của ta! Thế nhưng chỉ dựa vào tay , cách nào cứu được!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 518: Cây quạt

      "Vậy làm sao bây giờ?" Như Thương nước mắt ràn rụa, hòa với bụi đất rửa trôi hàng vết bẩn mặt." Nơi này có cần cẩu, có máy xúc, ta dùng tay có thể sử dụng cái gì!"

      Tiếng thê lương, lúc xong, mới chợt nhận ra vừa nãy Chử Thiên Minh câu!

      "Người trong lòng của ngươi - Tiêu Phương"!

      "Ngươi ——" Nàng chỉ chỉ , muốn giải thích, nhưng chung quy nơi này cũng thích hợp để chuyện.

      Đành phải dùng lực mà lắc đầu ——

      "Tiêu Phương có đại ân với ta!" Chỉ câu này, rồi thêm gì.

      độc chứng tựa như hiểu nàng muốn giải thích cái gì, mặc dù chỉ nửa, nhưng cũng khiến khóe miệng của hơi nhếch lên.

      Vết thương cánh tay, trong chớp mắt cũng còn đau nữa!

      Trước mắt cát bụi đầy trời, tình huống này giống như lúc ở trong đại Sa Mạc Tháp Đạt Lý, làm cho người ta mở mắt ra được, thậm chí dám mở miệng quá nhiều.

      Như Thương tức giận, thấy cứ tiếp tục thế này cũng ổn, liền tay tìm kiếm độc chứng để ổn định chính mình, bởi vì liên tiếp nhưng trận động đất mà thân thể đứng vững.

      Vừa duỗi tay ra, trực tiếp duỗi thẳng về phía trước ý định dẫn lượng mưa để áp chế lại bụi đất.

      Nhưng còn chưa kịp làm, nghe được độc chứng giọng ở bên tai:

      "Hình như phía dưới có động tĩnh!"

      Những lời này đúng lúc cắt ngang ý nghĩ muốn dẫn mưa của Như Thương, bởi vì cả vùng đất vẫn luôn rung động nhè , cho nên rất khó phát có động tĩnh khác dưới đống phế tích này.

      Nhưng Chử Thiên Minh, cho dù là trong điều kiện tồi tệ như vậy, vẫn nhận thấy được khác thường trong đó.

      Lòng Như Thương trầm xuồng, nhìn theo ngón tay chỉ.

      Mặc dù cát vàng đầy trời che hơn phân nửa tầm mắt, nhưng theo chỉ, vẫn có thể nhìn thấy, trong đống gạch đá có khe hở, giống như có thứ gì ngừng bò ra bên ngoài.

      Trong lòng Như Thương khẽ động, khe đá kia như lay động chỗ thần kinh mẫn cảm nhất của nàng!

      Phòng ốc!

      Cái đó hình như là chiếc quạt!

      Chương 519: Cứu được Tiêu Phương

      "Tiêu Phương!" Đột nhiên thét tiếng kinh hãi, tiếp theo trong cái chớp mắt, cả người như con báo khom lưng bò đến chỗ đó.

      độc chứng cũng theo sát phía sau, đến được chỗ đó cũng để ý đến cánh tay mình bị thương đến xương cốt, cắn răng cố nén đau đớn cùng Như Thương liều mạng đào bới những hòn đá kia ra.

      Người phía dưới hiển nhiên rất cố gắng, chẳng những từng chút từng chút theo đống đổ nát lách ra ngoài, còn nỗ lực kéo người khác.

      Hai người phía rất nhanh liền phát tình huống này, khỏi vui mừng trong lòng.

      Cùng Tiêu Phương ở nơi này, còn được liều mạng kéo lên, tám chín phần mười chính là phụ thân của Chử Thiên Minh—— Hoàng đế thực của Đông Thục quốc!

      Tâm tình vốn chìm xuống lại lần nữa hồi phục, bất kể là Tần Như Thương hay là Chử Thiên Minh, cũng từ trong bi quan lần nữa tỉnh lại, tay cũng tăng thêm lực cố gắng cứu người.

      Chỉ trong chớp mắt, tay Tiêu Phương vươn lên phía lộ ra.

      Như Thương cầm lấy cái quạt, sau đó tay cầm, lớn tiếng hướng về phía dưới kêu ——

      "Tiên sinh ngươi chờ chút! A Thương lập tức cứu ngươi ra ngoài!"

      Cánh tay bị cầm khẽ nhúc nhích ngón tay, chỉ chút như vậy, cho Như Thương an ủi rất lớn.

      Nàng gần như khóc thành tiếng, nàng rất muốn cảm tạ ông trời, cảm tạ để Tiêu Phương còn sống.

      Nhưng lời ra đến khóe miệng cũng chỉ có thể chuyển thành nức nở nghẹn ngào, lời lẫn lộn, trộn vào nước mắt bao phủ trong cát bụi.

      Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Như Thương khóc thoải mái đến vậy, dù năm đó gia tộc đột nhiên gặp họa, nàng cũng có rơi nhiều nước mắt như lúc này.

      Chử Thiên Minh khuyên nàng, chuyện đến đây, ngay cả chính cũng có chút khống chế được tâm tình.

      Phụ thân!

      chữ thân thiết như vậy, lập tức xuất trước mặt ——

      loại kích động lời nào có thể diễn tả được, cảm thấy chính là cảm thụ của mình bây giờ.

      Chương 520: A Thương, đừng khóc

      Rốt cuộc, hơn nửa người Tiêu Phương được kéo ra ngoài.

      Tai ương động đất mang đến khiến công tử văn nhã như hoàn toàn mất hết bộ dạng như tiên, thậm chí mặt của còn có vết thương do bị đá vụn quẹt qua, chảy ra từng vệt máu.

      Như Thương nhìn trong mắt, lòng như muốn vỡ nát.

      Nàng bắt buộc mình được khóc nữa, càng ngừng dùng hai tay sớm nhuộm đầy máu tươi tiếp tục đào bới trong đất, càng ngừng lớn tiếng kêu về phía Tiêu Phương——

      "Tiên sinh! Tiên sinh! Ngươi mở mắt ra nhìn A Thương ! Tiêu Phương —— Ngươi mở mắt ra nhìn ta !"

      Vừa nhìn người bị chôn kiệt quệ hơn phân nửa thể lực, ngay cả động tác mở mắt nho cũng phải cố hết sức.

      Như Thương dám nghĩ lúc bọn ở phía dưới cổ mộ trải qua động đất, tình cảnh vậy như thế nào nàng căn bản dám tưởng.

      Có thể khiến Tiêu Phương bị thương thành như vậy, có thể thấy được tình huống lúc đó tuyệt vọng đến mức nào.

      Nàng la lên khiến Tiêu Phương chậm rãi mở mắt ra, trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, vốn suy yếu tới cực điểm, Tiêu Phương lại liều mạng dùng sức mở miệng, ra câu:

      "A Thương, đừng khóc!"

      chưa dứt lời, Như Thương càng khóc to hơn!

      Tiêu Phương than , quay sang Chử Thiên Minh, :

      "Nhanh lên chút, tay kia ta nắm hoàng thượng! đào lên được ta cũng trụ nổi!"

      Cho dù là trong thời khắc nguy cấp này, giọng của Tiêu Phương vẫn vân đạm phong khinh như vậy.

      Mũi Chử Thiên Minh đau xót, trịnh trọng cúi đầu, :

      "Tiêu tiên sinh, cám ơn ngươi!"

      Hai người lại bắt đầu tiếp tục đào bới, khi sắp đưa được hai người bị chôn sâu ra ngoài Như Thương lại có xung động muốn quỳ xuống đất cảm tạ ông trời!

      Cảm tạ trong lúc đó xảy ra động đất quá lớn, bằng , rất có thể tất cả đều trở thành kiếm củi ba năm thiêu rụi giờ.

      Người được Tiêu Phương cố gắng kéo lên, Chử Thiên Minh nhận ra.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 521: Phụ thân

      Đúng là người nhìn thấy ở trong Liên viện khi lần đầu tiên đột nhập hoàng cung thành Tấn Dương, cứu Liên phi chính là người kia.

      cánh tay lộ ra vẫn còn vết thương ràng, chính là dấu vết bị A Thần cắn.

      Người nọ lúc này lâm vào hôn mê sâu, cánh tay Tiêu Phương vòng qua dưới nách , lúc này mới cố chấp chống đỡ cứu người kia lên.

      Chử Thiên Minh há miệng, nhìn có vẻ rất muốn giống lúc Như Thương gọi Tiêu Phương.

      Nhưng mở miệng, biết nên gọi thế nào.

      Hoàng thượng? —— Quá xa lạ.

      Phụ thân? —— gọi ra miệng được.

      Trí nhớ của cùng cái từ "Phụ thân" này có nửa điểm quan hệ, hoàn cảnh sinh tồn đặc thù cùng bối cảnh thân thế, khiến hai chữ "Phụ thân" này với , chỉ xa lạ mà thôi.

      gọi ra được, càng tìm ra từ nào có thể thay thế.

      Như Thương nhìn cái, gì, chỉ lớn tiếng gọi người vừa được Tiêu Phương mang ra ngoài:

      "Bá bá tỉnh chưa, người mở mắt nhìn con trai của người! Chử Thiên Minh! phải con của người sao? Là cứu người ra ngoài! Người nhanh mở mắt ra nhìn chút!"

      hơi ra, cảm động lấp đầy trái tim Chử Thiên Minh.

      Theo lời nàng, cũng có thể mở miệng, hướng về phía người nọ nhàng kêu tiếng ——

      "Phụ thân!"

      Rốt cuộc là cốt nhục tình thân, tiếng phụ thân này đưa người nọ từ trong mê man tỉnh lại.

      Hai mắt suy yếu khẽ mở ra, còn chính xác tìm được vị trí của Chử Thiên Minh.

      Phụ tử hai người đồng thời đưa tay ra, tiếp theo nắm chặt.

      Chử Thiên Minh có thể cảm thấy phụ thân liều mạng muốn nắm chặt tay mình, nhưng mà sức lực cũng chỉ bạo phát trong cái chớp mắt sau đó ràng yếu dần.

      Rốt cuộc chỉ còn lại mình dùng sức, lại thấy người nọ hấp hối liều mạng chút hơi tàn yếu ớt ra câu.

      Chương 522: Thầm Châu! Thầm Châu!

      Như Thương theo tình tiết bình thường suy nghĩ, lẽ ra ông ấy nên "Con trai, con trai của ta."

      Vậy mà, lời vừa ra, lại làm hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

      Ông ấy là ——

      "Thầm Châu! Thầm Châu!"

      Vẻn vẹn hai tiếng, làm Như Thương cùng Chử Thiên Minh kinh ngạc hít vào hơi, người trọng thương dùng hơi cuối cùng, nhướng mắt, ngừng thở.

      "Phụ thân ——"

      Chử Thiên Minh kinh hãi, vội vàng đưa tay đặt dưới mũi ông ấy, lại phát còn hô hấp.

      Làm động tác tương tự còn có Tần Như Thương, nhưng Chử Thiên Minh vươn tay thăm dò hơi thở, mà Như Thương là đưa tay về phía động mạch cổ!

      "Còn sống!"

      Lời của nàng khiến Chử Thiên Minh giật mình, nhưng nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Như Thương lại cảm thấy nàng đùa trong trường hợp này.

      Vì vậy thêm lời nào, lập tức đỡ người nọ dậy, dùng tay bị thương trực tiếp áp về phía đỉnh đầu người kia, mạnh mẽ vận lên luồng chân khí truyền cho người nọ!

      Như Thương sợ hết hồn, Tiêu Phương cũng bị hành động này của làm cho kinh sợ .

      Muốn ra tay ngăn cản, nhưng ngờ có hành động trước.

      .

      Đây là biện pháp mạng đổi mạng, Chử Thiên Minh lấy chân khí của mình truyền vào thân thể đối phương, người sắp chết mượn phần chân khí này trở lại bình thường lúc, nhưng cũng sống được bao lâu.

      Mà người bỏ ra chân khí của mình, vì vậy mà hao tổn ít nội lực.

      Loại truyền nội lực này rất hại cho thân thể, nội công cao, căn bản làm được.

      Nội công truyền , truyền nhiều chân khí trực tiếp bỏ mạng, nếu ít, cũng nội thương.

      Như Thương vừa ôm Tiêu Phương, vừa tập trung tinh lực để quan sát tình huống của Chử Thiên Minh.

      Trong lòng thầm đếm đến năm, sau đó do dự, vung mạnh tay lên, trực tiếp đánh lệch tay đỉnh đầu người kia.

      Chử Thiên Minh bị nàng đánh như vậy, lập tức bị hất ra xa vài mét xa, nặng nề va đập vào đống đá.

      Chương 523: hiểu, cũng sợ rồi!

      Như Thương cũng vì nội lực phản lại mà bị bắn ra ngoài, phần lưng đụng vào pho tượng khắc ngọc đổ nát, lúc đập vào nàng liền phun ngụm máu.

      ngụm máu này thiếu chút nữa nôn đến nàng ngất xỉu, vốn trong lúc động đất mãnh liệt nhất bị văng quật thất điên bát đảo, bây giờ lại bị đập vào, Như Thương chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng suýt nữa bay ra ngoài!

      Nhưng nàng thể ra tay, đếm tới năm giây, là cực hạn để bảo vệ tính mạng Chử Thiên Minh!

      Nếu để cho tiếp tục liên tục truyền chân khí, đến lúc đó coi như có thể để cho vị hoàng đế này sống thêm mười ngày nửa tháng, nhưng chính lập tức trở thành đèn cạn dầu.

      Chử Thiên Minh đương nhiên hiểu Như Thương là vì , sau khi thân mình ổn định lập tức quay sang nhìn cha mình, thấy có hơi thở, lúc này mới vội vàng xem Như Thương.

      Đợi đến lúc nhìn qua, lại phát người vốn vừa được cứu ra yếu đuối thể cử động - Tiêu Phương cố gắng từng chút từng chút bò về phía Như Thương ngã xuống.

      Vốn là thân áo trắng sớm còn màu sắc vốn có, rất nhiều chỗ rách lộ cả da thịt.

      gặp qua dáng vẻ thường ngày của Tiêu Phương, dường như là nam tử hoàn mỹ nhất thế gian.

      Nhưng lúc này, ở người Tiêu Phương hoàn toàn nhìn ra chút đẹp đẽ nào.

      bò rất khó khăn, cũng rất cố chấp.

      Giống như là dùng toàn bộ sinh mệnh cố gắng về phía mục tiêu mình mong ngóng, dù da bị đá vụn cào xướt thành từng vệt máu cũng hoàn toàn để ý.

      Chử Thiên Minh lập tức hiểu, hiểu tại sao Tần Như Thương lại lệ thuộc vào Tiêu Phương như thế, cũng hiểu cái gì gọi là sống nương tựa lẫn nhau.

      hiểu, nên cũng sợ.

      Nếu như có ngày, vốn là sống nương tựa lẫn nhau biến thành tương cứu trong lúc hoạn nạn...... Vậy sao? nên làm cái gì?

      Giống như đột nhiên có bức tranh ra trước mắt, ở tại lúc đó, mặc Long bào đầu đội kim quan.

      Đằng sau là Cửu Ngũ bao quát thiên hạ, phía trước là văn võ bá quan quỳ lạy đầy đất.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 524: Chợt giấc chiêm bao

      bức tranh khác trong đầu, là vị công tử áo trắng dắt mặc áo đỏ hơi gầy yếu.

      Tuy chỉ thấy sau lưng, lại có thể nghe thấy những tiếng cười vui vẻ.

      Hai phương hướng hoàn toàn đối lập, chia đôi thế giới của và Tần Như Thương.

      muốn xông lên kéo Như Thương lại, nhưng Long bào tơ vàng người lại nặng vô cùng, ép bước lên nổi bước.

      Chợt tỉnh mộng, thị giác lại khôi phục cảnh vật trước mắt, lại thấy Tiêu Phương bò đến bên Như Thương.

      Nàng ngừng ho khan ôm nam tử vết thương đầy người, trong nháy mắt khóc lớn, tiếng khóc kia dội thẳng vào trong tai Chử Thiên Minh, mang theo vô tận uất ức.

      Mũi chua chua, muốn nhìn tiếp, cố nén thân thể suy yếu đứng dậy, lảo đảo trở về bên cạnh phụ thân.

      Người nọ mở mắt, mê mang nhìn chử Thiên Minh, dần dần có chút thanh tỉnh.

      :

      "Ta thấy ngươi, ngươi từng cứu mạng ta!"

      Chử Thiên Minh dùng sức gật đầu, nhưng nghe được người nọ tiếp:

      "Con chính là con trai của ta? Con trở lại từ Tây Dạ?" Vừa xong cố gắng nâng tay lên cố gắng cầm lấy tay Chử Thiên Minh!

      nhận ra, vì vậy nâng tay lên, lấy mu bàn tay đưa đến trước mắt phụ thân.

      Móng tay đen như mực ra trước mắt, thành dấu hiệu tốt nhất chứng minh thân phận của .

      Cách đó xa, tiếng khóc dần dần ngừng hẳn, Chử Thiên Minh nghe ra, là Như Thương đỡ Tiêu Phương đến bên cạnh mình.

      Rất nhanh mấy người tụ lại cùng chỗ, thương thế hoàng đế rất nặng, mặc dù được chử Thiên Minh truyền cho gần nửa chân khí, nhưng hơi thở vẫn rất mong manh.

      Như Thương cùng chử Thiên Minh muốn đỡ ông ấy đứng dậy đưa đến chỗ an toàn, nhưng lại phát căn bản thể.

      Nếu như tại di chuyển ông ấy, sợ là tìm thấy lối ra khỏi phế tích này, còn người mất mạng.

      Mà người nọ dường như cũng có ý định ra ngoài chữa trị, chỉ nắm chặt ống tay áo Chử Thiên Minh, ánh mắt nhìn chằm chằm .

      Trong ánh mắt kia tràn ngập hối hận cùng đau lòng, bọn họ đều hiểu, Chử Thiên Minh cũng hiểu.

      Chương 525: có Thầm Châu

      "Con trai, xin lỗi!" Rốt cuộc ông ấy từ từ mở miệng, vốn là người nên đứng hàng cửu ngũ, vào giờ phút này lại già nua sắp thành tro.

      là huynh đệ song sinh, nhưng người trước mắt so với hoàng đế ở trong hoàng cung Tấn Dương nhìn già hơn cả chục tuổi.

      Chử Thiên Minh biết nên gì, vốn là người giỏi biểu đạt lúc này chỉ phải tiếp tục lắc đầu.

      Như Thương nhìn nổi, liền thay mở miệng, :

      "Bá bá, Thiên Minh , trách người!"

      câu , lại khiến cho nước mắt trong mắt đối phương càng tuôn ra mãnh liệt.

      Nước mắt ngừng rơi, người đó lại quay ra nhìn Tần Như Thương.

      Chẳng những nhìn về phía nàng, còn tay kia ra, giống như muốn kéo ống tay áo của nàng.

      Như Thương đưa cánh tay qua, lại thấy ông ấy run rẩy bắt được, sau đó mở miệng :

      "Ngươi muốn tìm Thầm Châu? Ngươi cũng muốn tìm Thầm Châu đúng ? xin lỗi! Vốn đáp ứng Tiêu tiên sinh giúp ta, ta đem Thầm Châu cho ngươi mượn dùng, nhưng bây giờ, bây giờ ——"

      Như Thương chợt giật mình cái, theo bản năng lại hỏi:

      "Bây giờ thế nào? Người từng thấy Thầm Châu rồi sao?"

      Người nọ bị nàng hỏi vậy liên tiếp than , thở dốc, thở mấy hơi thở mới có thể dịu lại.

      " có Thầm Châu! Đáng tiếc có Thầm Châu!" Khi ông ấy mở miệng lần nữa, ngờ lại là câu này.

      Trong lòng Như Thương "Lộp bộp" rơi xuống, cảm giác như có chuyện tốt xảy ra, nghĩ tới vật mình coi như tính mạng dốc sức tìm kiếm lại...... có, có?

      " có là có ý gì?" Nàng hiểu.

      Đối phương đáp:

      " có chính là có! đời này còn Thầm Châu nữa! Vật đó vốn nên phải vật trần gian, ta động, cho nên bị ông trời trừng phạt!"

      Lời của ông ấy có chút khó hiểu, Như Thương hiểu , Chử Thiên Minh lại càng hiểu.

      Đến lúc đó Tiêu Phương chủ động , lúc này mới gỡ bỏ được nghi ngờ trong lòng hai người ——

      Chương 526: ra tất cả là như vậy 1

      ra, hoàng đế Đông Thục này cho tới nay cũng giống Như Thương, cũng tìm vị trí của Thầm Châu.

      Ông ấy muốn tìm Thầm Châm, là vì trong lòng có đạo.

      Người này lòng hướng đạo, cho nên lo việc nước, cũng muốn thống nhất thiên hạ.

      Theo lời của đời trước truyền lại, Thầm Châu kia vừa có thể thông hiểu cổ kim vừa có thể xem trước tương lai.

      cho rằng đó là thánh vật tu đạo, cuối cùng dùng cả đời để tìm kiếm.

      Tìm mười lăm năm, rốt cuộc phát Thầm Châu kia ra ở tầng cuối cổ mộ hoàng Lăng Đông Thục.

      Tầng dưới cùng Hoàng Lăng chôn chính là hoàng đế khai quốc của Đông Thục, là nền móng của Đông Thục.

      làm hoàng đế, biết mở cửa Hoàng Lăng, nhưng cũng chỉ giới hạn ở tầng cùng, dùng để vào tế bái phụ hoàng của mình.

      Bí mật dưới cùng, sợ thế gian này có người có thể biết.

      muốn quấy nhiễu giấc ngủ của cổ tiên, thậm chí ở tư liệu lịch sử của Đông Thục quốc cũng có lưu lại bất kỳ câu có liên quan đến miêu thuật của Hoàng Lăng.

      vào được, cũng chỉ phải nhờ dị sĩ trong thiên hạ giúp tay.

      Mà Tiêu Phương bởi vì quan hệ với Tần Như Thương, mấy tháng qua mực giúp đỡ nàng tìm kiếm vị trí của Thầm Châu ở giang hồ.

      Bởi vì Tiêu Phương từng lừa gạt Như Thương, cố gắng muốn dùng cái này để đền bù. Tuy rằng vẫn mắc nợ nàng, cũng vẫn tốt hơn làm cái gì, ngồi chờ lương tâm phán xét.

      Hai người bởi vì cùng chí hướng mà gặp mặt, lão hoàng đế xin Tiêu Phương giúp đỡ mở cổ mộ, Tiêu Phương cầu cho Như Thương mượn Thầm Châu kia dùng trước chút.

      Hai người ăn nhịp với nhau, thích thú bắt tay vào bắt đầu nghiên cứu mở cổ mộ Đông Thục.

      Để lấy được nhiều tin tức hơn về Thầm Châu, Tiêu Phương thường phải ra vào hoàng cung, hoặc là Tàng Kinh các, hoặc là mấy chỗ quan trọng lão hoàng đế chỉ điểm.

      Trong lúc đó, từng chỉ lần lần cùng Như Thương hẹn mà gặp, thế nhưng giống như chui vào ngõ cụt luôn nghĩ nhất định phải được Thầm Châu sau đó đến trước mặt Như Thương tạ tội.

      Mà lão hoàng đế, bởi vì yên lòng Liên phi, cũng thường trở về Liên viện thăm nàng.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 527: ra tất cả là như vậy 2

      Dưới nỗ lực của Tiêu Phương, hai người rốt cuộc phá được cơ quan tiến vào tầng dưới cùng của cổ mộ.

      Lão hoàng đế trịnh trọng dập đầu ba cái trước hương án quan tài tổ tiên, đọc lại tổ huấn lần, gì khác chính là xin lỗi liệt tổ liệt tông các loại, sau đó hai người mới động thủ mở ngọc quan ra.

      Cho đến lúc mở quan tài ra mới phát , nếu kia là viên Thầm Châu, cũng chỉ giống như viên ngọc trai đen.

      Vật kia ở trong miệng thi thể tổ tiên Đông Thục, cũng biết là tác dụng của hạt Châu kia hay là tổ tiên dùng biện pháp gì, mấy trăm năm, thi thể hoàng đế khai quốc Đông Thục giống như ngủ, trông rất sống động.

      Vốn dĩ tất cả đều tốt, nhưng khi vừa động vào hạt Châu, tòa cổ mộ liền đột nhiên xuất lay động dữ dội.

      Tiêu Phương lúc ấy liền quát chói tai bảo đưa lại hạt châu trở về, thế nhưng lão hoàng đế mộ đạo, có chết cũng chịu.

      Tiêu Phương muốn đoạt hạt Châu kia, thế nhưng lúc này động đất lại mãnh liệt hơn nữa, chưa kịp đến gần, thấy lão hoàng đế bị trận động đất hất tung lên, hạt Châu kia cũng rơi mặt đất.

      Lúc này vừa vặn có cột đá to lớn cũng đổ xuống, trùng khớp đè lên hạt châu kia.

      Chẳng ai nghĩ tới Thầm Châu dễ vỡ như vậy, bị cột đá kia đập cái, lại hoàn toàn vỡ vụn.

      Tiêu Phương thấy Thầm Châu cũng thể cứu, liền dứt khoát buông tay, ngược lại đem hết toàn lực cứu lão hoàng đế lên.

      Đáng tiếc trận động đất này quá lớn, đừng là lão hoàng đế, ngay cả chính cũng bị trọng thương.

      ......

      xong, Như Thương mất lúc cũng có phản ứng.

      Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được mới vừa rồi lão hoàng đế câu " có Thầm Châu " là có ý gì!

      Đó là thực có, vỡ viên Châu, cũng vỡ toàn bộ hi vọng của nàng.

      Nàng khổ cực những năm này, là vì cái gì?

      Cho tới nay muốn biết nhất, chính là kiếp trước trước khi linh hồn rời thân thể rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Chương 528: ra tất cả là như vậy 3

      Càng muốn biết ban đầu để cho nàng trộm hạt Châu kia, có phải là mưu hay .

      Là tổ chức hoặc ai đó trong tổ chức muốn mượn cách này diệt trừ nàng.

      Bắt đầu lo lắng cho ba người chị em của mình, vận mạng của nàng như thế, vậy những người khác sao?

      Có thể cũng như nàng hay , bị người ta dùng mọi cách diệt trừ?

      "Con trai, ta thực xin lỗi ngươi!" Suy nghĩ của nàng bị lời của lão hoàng đế cắt đứt.

      Người nọ được độc chứng truyền nửa chân khí, nhưng bởi vì nội thương quá nặng, ngũ tạng đều tổn hại, nhiều chân khí hơn nữa cũng cứu được tính mạng của ông ấy.

      Như Thương nhìn khuôn mặt bắt đầu lên xanh đen, khỏi thầm than tiếng.

      viên Thầm Châu, rốt cuộc còn phải hi sinh tính mạng bao nhiêu người đây?

      "Thiên Minh!" Lão hoàng đế yếu ớt gọi Chử Thiên Minh.

      Chử Thiên Minh nhoài người lên, cầm chặt tay phụ thân, giọng :

      "Người ."

      "Đừng trách nhị hoàng thúc con, lại càng nên vì ta báo thù! Ta biết mẫu thân của con mấy năm nay vẫn luôn hiểu lầm, ta muốn giải thích với nàng, nhưng đứng trước mặt nàng lại có dũng khí. Đây tất cả đều do ta tự tìm, căn bản phải giống như mẫu thân con nghĩ là Nhị thúc con bức vua thoái vị! thực tế, hành động bức vua thoái vị cũng tồn tại, tất cả đều là giả! Đều là giả!"

      Lão hoàng đế càng càng kích động, cho tới khi Như Thương ngừng vuốt ngực giúp ông ấy thuận khí, mới có thể khiến ông ấy tiếp.

      "Ban đầu phải Nhị thúc con ép ta thoái vị, mà là ta ép buộc làm hoàng đế, đó là chuyện vốn nguyện ý làm! Chỉ vì lúc ấy ta lòng hướng đạo, muốn để thế tục phàm trần ràng buộc, lúc ấy mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Đáng thương đệ đệ ta luôn muốn tiêu diêu tự tại, lại bị buộc giả trang ta ngồi ngôi vị hoàng đế nhiều như vậy năm, còn bị người nhất hiểu lầm. Là ta sai lầm rồi! Rốt cuộc là ta sai lầm rồi ——"

      Chử Thiên Minh vạn lần nghĩ tới ở nơi này nghe được giải thích của phụ thân hoàn toàn bất đồng với mẫu thân, về ngôi vị hoàng đế, về người ngồi ngôi vị hoàng đế kia, từng có oán hận rất sâu đậm, nhưng oán hận đó theo lời phụ thân vừa ra hoàn toàn bị đảo lộn.

      Chương 529: Muốn dẫn Tiêu Phương trở về Tần Lĩnh

      vốn biết đến tột cùng nên tin người nào, nhưng cũng biết người sắp mất kia có đạo lý.

      So với lời Liên phi, vẫn đáng tin hơi.

      Mấy người thổn thức, lão hoàng đế thở ra hơi, cuối cùng đến tây thiên.

      Chử Thiên Minh cũng quá khổ sở, là phụ thân, nhưng thực tế lại khác người xa lạ là bao.

      Nhưng vẫn có loại buồn rầu dâng lên lồng ngực, thoát ra được cũng ép xuống được.

      hao hết tâm lực tìm về phụ thân, sau khi cho thực dễ chấp nhận liền buông tay nhân gian.

      thậm chí cũng gọi ông ấy tiếng phụ thân, hoặc là phụ hoàng.

      Thân tình bất chợt ùa về, lại đột nhiên biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của .

      Điều này làm cho Chử Thiên Minh có chút biết làm sao......

      Theo bản năng nhìn về phía Như Thương, giống như muốn tìm được chút an ủi từ nàng, cũng muốn để cho nàng đưa ra chủ ý.

      Như Thương biết tâm ý của , nhưng trước mắt cũng có cách xử lí thích hợp.

      tay nàng ôm chặt người lâm vào hôn mê - Tiêu Phương, tay lại nắm lấy cổ tay Chử Thiên Minh, sau đó :

      "Ta phải đưa về, trở về Tần Lĩnh. Ta thể để cho Tiêu Phương chết!"

      than , nhưng cũng thể phản bác.

      " !" Chử Thiên Minh mệt mỏi mở miệng, xoay người, nâng thi thể của phụ thân lên lưng."Ta cũng muốn đưa phụ thân hồi cung, dù sao cũng phải hậu táng."

      Dứt lời, xoay người rời .

      Như Thương chỉ nhìn theo bóng lưng dần dần xa, đột nhiên mở miệng, lớn tiếng :

      "Chử Thiên Minh ngươi phải chờ ta! Trị khỏi cho Tiêu Phương ta quay trở về! Ngươi nhất định phải chờ ta!"

      Nơi đó có chút hồi , chỉ có hai bóng lưng trùng điệp càng lúc càng xa.

      Mà Tiêu Phương bị nàng ôm chặt lại có động, tay chặt chẽ bắt được vạt áo của nàng.

      Bách biến công tử lần đầu tiên đối với người khác sinh ra nương tựa như vậy, nhưng lại cũng hiểu được, phần nương tựa này sợ là lâu dài
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :