1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 470: Rốt cuộc vào hoàng cung

      Còn có tam triều nguyên lão thỉnh bệ hạ đồng ý để thái tử tiền nhiệm hồi cung, trở về chính vị, là thiên triều Đông Thục cần thái tử như vậy để bảo vệ!

      Hoàng đế Đông Thục bất đắc dĩ, chỉ đành phải thực lời hứa lúc ban đầu với độc chứng.

      Lúc này, độc chứng thuận lợi hồi triều!

      Tần Như Thương, Quỷ Đồng, Vạn Thông, Mai Mai, cùng với muội muội của Vạn Thông - Linh Nhi, còn có phụ thân của Mai Mai đều cùng tiến cung.

      Tuy nam tử thuộc hoàng gia hoặc là tướng sĩ Ngự Lâm quân thể ở tại trong cung, nhưng bọn họ có thân phận đặc biệt, lại có độc chứng bảo vệ, hoàng đế Đông Thục cũng chỉ có thể nhắm mắt mở mắt, để cho phi tử chấp chưởng hậu cung sắp xếp tòa cung điện rất lớn cho bọn họ.

      Lúc được quang minh chính đại bước vào cửa cung, Như Thương rất muốn cất tiếng cười to.

      Nhưng là khóe miệng nhếch lên, lại lên khổ sở.

      Vì vào hoàng cung này, bọn họ bỏ ra bao nhiêu công sức? Lại hy sinh bao nhiêu?

      Nếu như phải nàng cố ý muốn tìm Thầm Châu, sợ là bây giờ còn cùng Tiêu Phương nhàn nhã tự tại sống trong Sơn Trang ở Tần Lĩnh.

      Nhưng đời luôn đổi thay, số mệnh luôn ở lúc người để ý xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      ......

      Hoàng đế Đông Thục cho phép độc chứng trở về ngôi vị thái tử, khi rút thân trường sam màu đen, thay hương bào màu vàng nhạt thêu tám con trăn. Còn dùng kim quan buộc tóc gọn lại ở phía sau đầu, mọi người lúc này mới phát ra, đây mới là dáng vẻ của thái tử thực .

      thái tử trước so với cũng chỉ là kẻ vô dụng, cũng quá mức.

      Như Thương kinh ngạc nhìn kẻ luôn luôn bị nàng coi là đệ nhất thiên hạ lười - độc chứng, rốt cuộc trang phục đó đánh tan ấn tượng về kẻ luôn lười biếng như .

      Khi xoay người nhìn nàng, mơ hồ có nét tương tự với hoàng đế Đông Thục, khiến Như Thương cảm thấy thoải mái.

      Nàng quay đầu muốn nhìn, thế nhưng lại theo, như có lời muốn , cuối cùng lại thể thành lời.

      Kết thức nghi thức lên ngôi, độc chứng dẫn đầu phía trước, tự mình dẫn cả đám người vào tòa cung viện được phân chia.

      Chương 471: Rất nhớ rừng trúc ở Tần Lĩnh

      Như Thương nhàn nhạt nhìn bóng lưng ở trước mình vài bước, đột nhiên lại sinh ra cảm giác vội vàng!

      Cho dù muốn tìm Thầm Châu, từ trước tới nay lòng của nàng cũng chưa bao giờ vội vàng như vậy, nàng thậm chí hận thể lập tức phóng tới Tàng Kinh các, lật tung toàn bộ kinh thư trong đó để tìm đầu mối.

      Hoàng cung phải nơi nàng thích cùng quen thuộc, trước đây cũng cảm thấy có gì, nhưng khi tự mình tiến vào, cái cảm giác đè nén đó giống như ào ào tuôn ra, làm nàng thở nổi.

      Thấy nàng lại khó khăn, Vạn Thông tiến lên đỡ lấy tay nàng.

      Như Thương cự tuyệt, chỉ dừng trước cửa cung điện chút, hít sâu hơi, rồi sau đó thở dài :

      " nhớ khu rừng trúc ở Tần Lĩnh......"

      ......

      Tòa cung điện còn có tên, tấm bảng cửa trống trơn.

      Hoàng đế , bởi vì rời quá lâu, Thiên Minh thích gì trẫm cũng lắm. Tên cung điện ngươi hãy tự mình nghĩ ! Nghĩ xong sai người làm!

      Trong lòng bọn họ biết , hoàng thượng bất mãn đối với việc phải nhường ngôi vị Thái tử cho độc chứng, nhưng lại cần độc chứng nên còn cách nào.

      Lần này, mất mấy vị hoàng tử, hậu phi, là đả thương nguyên khí.

      Hơn nữa thái tử suýt chút nữa bị bắt , cho nên thể thực lời hứa này, nếu Tây Dạ trở lại xâm lược, sợ là toàn bộ Chử gia cũng còn đường sống.

      Về phần tên cho cung điện này, độc chứng căn bản có để tâm nghĩ đến.

      nghĩ, Như Thương cũng nghĩ.

      Vì vậy liên tiếp mấy ngày, tấm bảng kia cũng vẫn trống .

      Mấy ngày nay độc chứng tựa hồ rất bận, hơn nữa tâm tình Như Thương được tốt nên rất ít gặp .

      Cả ngày ở trong điện, chơi cùng muội muội Linh Nhi của Vạn Thông cũng rất tốt.

      Tiểu nha đầu vô cùng thông minh, biết nên , nên hoàn toàn đề cập đến.

      Điều này làm cho Như Thương giảm bớt rất nhiều phiền toái.

      Chỉ là trong lúc hai người chuyện nàng ấy lại vô tình hay cố ý nhắc tới ca ca của nàng tốt thế nào, có rất nhiều chuyện liên quan cũng có thể bị nàng chuyển sang tán dương Vạn Thông.

      Chương 472: Tình trạng gần đây

      Như Thương lúc đầu chỉ cảm thấy đây là sùng bái ca ca, hơn nữa Vạn Thông dáng vẻ đường đường, là người mang tuyệt kỹ, quả coi như là tấm gương tiêu biểu.

      Nhưng sau nhiều lần trò chuyện, lại cảm thấy nha đầu này tựa như tiết lộ tin tức với mình.

      Nàng thử hỏi thăm, tiểu nương chỉ trả lời qua loa, nhiều thêm câu.

      Sách trong Kinh Các được Mai Mai cùng Vạn Thông vận chuyển đến phòng Như Thương, cùng nàng tìm kiếm ngày đêm, nhưng vẫn tìm được chút tin tức nào của Thầm Châu.

      Vạn Thông cảm thấy tinh thần của nàng tốt lắm, cả ngày ở trong phòng ra ngoài nửa bước.

      Như Thương cảm thấy chỉ cần nàng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, thứ đầu tiên nhìn thấy khẳng định chính là khuôn mặt của Vạn Thông.

      Thấy nhiều, thể hỏi ——

      "Ngươi làm gì vậy?"

      Vạn Thông cũng ngồi ở trong đống sách, nghe nàng hỏi, liền đáp:

      "Giúp ngươi tìm!"

      Như Thương cảm thấy có chỗ thích hợp, nhưng lại rất mơ hồ, sợ là tự mình nghĩ quá nhiều cũng hỏi đến cùng.

      Vốn định khuyên cần theo nàng làm mấy chuyện khô khan này, nhưng chỉ là cái ý niệm mơ hồ, khiến nàng muốn tiếp tục đề tài này nữa ngược lại hỏi:

      "Mấy ngày nay Chử Thiên Minh làm gì? Dường như mấy ngày rồi cũng gặp người khác."

      Nàng mấy ngày thấy, là phương diện mặt đối mặt mà thôi.

      thực tế, Như Thương luôn cảm thấy mỗi lần nàng sắp ngủ, người bước thong thả tới bên cửa sổ, đứng đến tận nửa đêm.

      Nàng biết là ai, nhưng chưa bao giờ đẩy cửa sổ ra xem.

      Thân thể giật giật, liền có vài cuốn sách tuột xuống.

      Như Thương lúc này ngồi tấm đệm bệt dưới đất, mấy quyển kinh thư đặt lên váy nàng, Vạn Thông vội vàng nhặt lên. Đồng thời cũng mở miệng :

      "Thái tử điện hạ bắt những người biết khiển rắn trong cung lại, nhốt vào địa lao."
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 473: Địa lao

      "Địa lao à!" Cái từ này khiến Như Thương nghĩ tới mấy căn phòng ngầm dùng tư hình trong Bộ Quốc Phòng ở kiếp trước. "Là nơi thẩm tra đúng ! Trực tiếp giết chết phải xong chuyện sao, tội gì phí hơi sức tra hỏi!"

      Vạn Thông lắc lắc đầu, tiếp:

      "Người của thái tử trước, giết là có thể giết sao. Điện hạ muốn giết, có người lại muốn bảo vệ, cứ như vậy bế tắc mấy ngày. Buổi sáng hôm nay điện hạ giận dữ, trực tiếp đến Du Hiền cung bắt người, sau đó nhốt vào địa lao."

      "Cùng ta xem !" Như Thương đột nhiên đứng lên, kéo Vạn Thông, hỏi : "Ngươi có biết đường đến địa lao ?"

      Thấy gật đầu, tiếp:

      "Vậy dẫn ta , chúng ta xem Chử Thiên Minh làm cách nào thẩm tra người!"

      Vạn Thông trầm tư hồi lâu, cũng thêm gì, chỉ gật đầu cái, sau đó dẫn đầu trước.

      Địa lao ở phía Bắc hoàng cung, thông ra ngọn núi nối thẳng xuống đất.

      Khi bọn họ đến gần, binh sĩ canh gác dùng hai cây trường thương chặn lại, lập tức quản ngục tiến lên quát chói tai:

      "Phòng giam trọng địa, những người có nhiệm vụ thể vào!"

      Vạn Thông nhíu mày, chỉ vào Như Thương :

      "Ngươi có biết nàng là ai ?"

      Người nọ lắc đầu:

      " biết!" Lời mặc dù đơn giản, nhưng vẫn khỏi trộm liếc về phía Như Thương mấy lần.

      Như Thương ngăn Vạn Thông, trực tiếp với người kia:

      " thông báo với thái tử điện hạ, Tần Như Thương ở bên ngoài, bảo đến gặp ta!"

      Người nọ nghe xong lời này đầu tiên hơi sững sờ, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên cao ba thước, rồi chỉ vào Như Thương lắp bắp :

      "Ngươi, ngươi chính là Tần Như Thương?"

      ngờ mình lại may mắn được gặp Tần Như Thương, ba chữ này cũng giống như thái tử Chử Thiên Minh, trở thành đề tài rất nhiều người ngầm bàn tán sau lưng.

      ngờ lại gặp được Tần Như Thương trong tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn có chút biết làm sao.

      Vạn Thông hơi lắc đầu, :

      "Ngươi còn chờ cái gì? thông báo?"

      Chương 474: Hai vị thái tử đều ở đây

      Người nọ được nhắc nhở, nhanh chóng trở về địa lao như làn khói, lúc trở ra cung kính mời hai người vào.

      Như Thương đối với loại phòng giam này vô cùng quen thuộc, đồng thời cũng vô cùng chán ghét.

      Tuy tay đầy máu tanh, nhưng nàng nguyện ý giết người mà nguyện ý tra hỏi người.

      Đối mặt những loại hình tàn khốc đó, nhìn thôi cảm thấy ghê tởm.

      Trước lúc đến đây, nàng cũng từng thấy độc chứng treo người nọ xích sắt, quất từng roi lên người .

      Cũng có lúc là nung đỏ sắt in dấu, ấn lên người phát ra tiếng xèo xòe.

      Nhưng khi hai người tới trước cửa phòng giam, thấy thi thể nằm thẳng dưới đất, còn có thái tử tiền nhiệm cắn răng vẻ mặt thịnh nộ đứng ở bên cạnh.

      Thấy bọn họ, độc chứng quay đầu với Như Thương:

      "Tới đây."

      Nàng tới, thái tử tiền nhiệm lại bất thình lình xông lên, túm cánh tay Tần Như Thương, liều mạng lôi kéo.

      Nhưng Thương cử động, chỉ trừ lúc bắt đầu thân hình lung lay hai cái, dưới lòng bàn chân cũng di dịch nửa điểm.

      Công phu thái tử này nếu muốn kéo nàng, quả còn lâu mới được.

      Thấy túm mãi thả, Như Thương hơi nhíu mày, nâng tay quẹt cái cánh tay , lập tức ra vết máu, trong nháy mắt liền nhuộm hơn phân nửa ống tay áo.

      Thái tử kêu to, nhưng thấy có bất kỳ ai tới giúp đỡ.

      độc chứng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ý bảo Như Thương ngồi xuống.

      Đợi nàng ngồi xong, lúc này mới :

      "Trong Du Hiền cung thích hợp để giết người, ta chỉ đành dẫn người đến nơi này xử lý. Như Thương chạy tới, chẳng lẽ muốn kiểm tra xem ta có dùng tư hình hay sao?"

      Mặt Như Thương đầy hắc tuyến, cảm thấy độc chứng này giống như biết thuật đọc tâm, nhìn thấu toàn bộ tâm tư của nàng.

      Thấy hai người nhàng chuyện với nhau, thái tử tiền nhiệm tức giận tới mức run rẩy.

      Chương 475: Như vậy có quá nóng vội hay ?

      Muốn chỉ vào bọn họ mở miệng mắng to, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của độc chứng cùng Tần như Thương, lời thốt ra khỏi miệng được.

      Cuối cùng, nhưng vẫn còn vung tay áo căm giận bỏ .

      Cỗ thi thể kia lại bị độc chứng giữ lại, cho mang .

      "Ta vốn nghĩ đến thăm ngươi, mấy ngày gặp, biết ngươi bận rộn những việc gì!"

      Hai người chuyện, Vạn Thông lặng lẽ rời .

      Tuy ngàn lần muốn, bước chân vẫn theo lý trí ra ngoài.

      Mà lúc đó Tần Như Thương cũng đứng dậy rời , nàng kéo độc chứng từ phòng giam ra, cho đến khi nhìn thấy ánh mặt trời, lúc này mới thở dài hơi, sau đó :

      "Trước kia xem quá nhiều tù hình, tại nhìn lại có chút ghê tởm."

      độc chứng nhíu mày nhìn nàng, tựa như hỏi nàng trước kia là bao lâu, thấy ở chỗ nào.

      Như Thương lại để ý, vừa , vừa :

      "Ngươi dùng thủ đoạn ác liệt như vậy trừ khử người của thái tử trước, có sợ là quá nóng vội hay ? Người ngoài nghĩ như thế nào?"

      độc chứng im lặng theo sau lưng nàng, tự suy nghĩ vấn đề nàng đưa ra.

      Như Thương đợi lâu cũng thấy đáp, liền thả chậm tốc độ sóng vai cùng .

      Lần này gặp lại độc chứng, tựa hồ thấy được phần nhuệ khí giống như trong buổi lễ sắc phong ngày ấy nữa.

      Cả người khôi phục lại vẻ thờ ơ đạm bạc nàng quen thuộc trước kia.

      Trong khoảng thời gian ngắn, giống như tất cả những chuyện xảy ra đều liên quan đến .

      Nếu phải bọn họ mới vừa cùng nhau từ trong địa lao kia ra, nàng gần như muốn hoài nghi những chuyện kia rốt cuộc có phải do độc chứng làm hay

      "Nghĩ gì thế?" vốn trầm mặc lại đột nhiên nghiêng đầu, vừa vặn chạm đến ánh mắt Như Thương.

      Nàng có chút ngượng ngùng, quay đầu , suy nghĩ chút, :

      " suy nghĩ vấn đề vừa rồi, cũng nghĩ tại sao ngươi trả lời ta."

      "Vậy ngươi nghĩ ra chưa? Ý ta là vì sao ta trả lời ngươi, vấn đề này ngươi nghĩ ra chưa?"
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 476: Như Thương, ngươi công bằng

      Như Thương đàng hoàng lắc đầu:

      " có! Thiên Minh, tâm tư của ngươi, ta hiểu được."

      cười khẽ, mở miệng :

      " ra cái tên cũng rất tốt, ít nhất ngươi cũng có thể gọi ta tiếng Thiên Minh. So với “họ Chử” lọt tai hơn nhiều!...... Như Thương, vì sao ngươi lại cố tình mình đoán ra?" Trong lời của lộ ra nồng đậm khổ sở. " ra phải đoán được, chỉ là ngươi muốn đoán mà thôi! Hoặc , luôn đoán theo phương diện tiêu cực!"

      Nàng , mặt lộ ra vẻ giận dữ.

      độc chứng lại đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, khi nàng còn cảm thấy được tự nhiên, mạnh mẽ kiên định kéo nàng lại gần .

      Cho đến lúc Như Thương trợn mắt nhìn, lúc này mới tiếp tục mở miệng, với nàng:

      "Như Thương ngươi công bằng! Ngươi nghĩ về Tiêu Phương tốt như thế nào! Dù cho từng lừa ngươi, ngươi cũng ngừng tìm lí do biện hộ cho , luôn luôn tha thứ. Nhưng đối với ta sao? Dù ta làm gì, ngươi cũng theo thói quen nhận định ta tốt. Giống như lúc ở đại trạch ngoài thành, khi ta để cho Tây Dạ xâm nhập Đông Thục, ngươi cho rằng lần này ta chắc chắn giết hại dân chúng."

      Trong lời của hàm chứa uất ức, cũng mơ hồ mang theo chút oán giận.

      Như Thương thể phản bác, bởi vì những gì hoàn toàn đúng.

      phương diện này, nàng đối với độc chứng cùng Tiêu Phương, quả đối xử rất công bằng.

      Nhưng chính nàng cũng hiểu vì sao lại như vậy, nàng luôn lo lắng độc chứng có thể vì thoát khỏi thân phận mà thay đổi hay , càng lo lắng khi thay đổi khiến mình mất thứ gì đó.

      Cái mất phải là vật chất, nghĩ đến, có lẽ nên coi như tinh thần.

      "Có thể là do ta thích hoàng cung!" Nàng rốt cuộc vẫn phải nghĩ ra lý do, "Từ ta thích nơi quyền thế, bởi vì những thứ đó mà ta từng dùng cả đời cũng thể thoát khỏi. Bây giờ mặc dù phải vào cung, nhưng ta đối với ngươi, đối với Quỷ Đồng còn có Vạn Thông cùng Mai Mai, chung quy vẫn luôn hi vọng mọi người bao giờ thay đổi vẫn có thể nắm tay sóng vai làm đồng bạn, chứ phải có ngày ai gặp ai, lại phải quỳ gối tiếng vạn tuế gì gì đó."

      Chương 477: cho ta biết lần, để cho ta an lòng

      "Ngươi xem!" Giọng độc chứng lập tức truyền đến, "Ngươi xem, ngươi chỉ luôn nghĩ đến phương diện ta thay đổi, còn muốn gán ép tin tưởng ta! Hôm sắc phong, ta nhìn ra ngươi ổn. Nhưng trong hoàn cảnh đó, ta phải làm ra vẻ bộ dáng thái tử hoặc là người thừa kế ngôi vị hoàng đế nên có. Nhưng mà, Như Thương ngươi có biết, chúng ta vẫn còn phải ở tiếp tục ở nơi này, ngươi vẫn phải tìm được viên Thầm Châu kia!"

      "Thực tế sao?" Như Thương ngẩng đầu nhìn , "Ngươi phải cho ta biết ý nghĩ của ngươi, giống như lúc ở đại trạch, cho ta biết lần, để cho ta an lòng!"

      Lúc chuyện, nàng với lên nắm cổ tay . Có chút dùng sức, lộ ra nôn nóng.

      độc chứng cầm ngược lại tay nàng, để ý nàng hơi giãy giụa, trầm giọng mở miệng, :

      "Ta rồi, đối với thiên hạ hay giang sơn này, trừ bỏ chuyện có thể giúp ngươi tìm viên Thầm Châu ra, ta có hứng thú với bất kì thứ gì. Mà đối với kẻ chết ở trong địa lao kia, ta thể giết! Bởi vì người đó từng muốn giết mẫu thân của ta! Đó là người ta quan tâm, chỉ cần ta quan tâm, ta từ tất cả thủ đoạn để bảo vệ."

      hít sâu hơi, tiếp:

      "Cho nên Như Thương! Ngươi tốt nhất sống bình an cho ta! Nếu —— Chớ trách ta dùng tất cả người trong thiên hạ chôn theo ngươi!"

      ......

      Sáng sớm hôm sau, Như Thương ít khi muốn ngủ giấc ngủ nướng.

      Lời hôm qua của độc chứng khiến nàng an tâm, cảm thấy có điểm tựa.

      Ma chướng trong lòng mấy ngày qua được giải trừ, vì vậy cả người trở nên lười biếng.

      Lười biếng muốn ngủ nhiều, nhưng tâm nguyện lại thành, chỉ mơ ước có thể ngủ nướng giấc, nhưng khi tiếng kêu sợ hãi của cung nữ truyền đến tâm nguyện đó cũng tan thành mây khói ——

      "Cứu mạng!"

      "Có ai !"

      "A ——"

      Nàng dụi mắt, hiểu xảy ra chuyện gì.

      Chẳng phải hạ nhân trong lúc hầu hạ được lớn tiếng ồn ào sao?

      Chương 478: OMG! Mai Mai!

      Huống chi tiếng ồn ào này còn quấy rầy giấc ngủ của chủ tử, loại tình huống này nàng có nên giết sạch nô tài trong điện, giống như đối với hậu cung mà cũng phải chuyện thể xảy ra.

      Nhưng, mới vừa đứng dậy, rốt cuộc lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi—— Chân ——

      "Hổ! Tại sao lại có hổ ở đây! Cứu mạng à!"

      Lúc này Như Thương chuẩn bị xoay người xuống giường, vừa nghe động tĩnh này, suýt nữa lăn từ giường xuống!

      "OMG!" Theo bản năng ra từ Tiếng , vội vàng ổn định thân hình của mình.

      Hổ??

      Đáng chết, Mai Mai muốn làm gì?

      NGAO...Ô ——

      tiếng hổ gầm cách cửa sổ truyền đến...... Hả, hình như là đến cửa phòng nàng.

      Nàng bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhanh chóng mặc áo ngoài, sau đó chủ động mở cửa phòng.

      Như Thương bảo đảm, cung điện này bình thường tuy nhiều người, nhưng bây giờ tuyệt đối là lúc nàng thấy ít người nhất.

      Quanh sân bóng người, giống như trong nháy mắt tất cả mọi người đều biến mất, chỉ để lại Mai Mai với khuôn mặt tươi cười vô hại đứng trước mặt nàng.

      Cúi đầu, thấy hai con hổ lớn lúc ở đại trạch ngoài thành được đưa tới trông giữ hạ nhân nằm dưới chân, có con còn trợn trắng mắt nhìn nàng.

      Như Thương nuốt nước miếng, mặc dù nàng từng leo qua núi vượt qua rừng, cũng từng giết người cướp ngục.

      Nhưng chưa từng trải qua những ngày làm bạn với hổ.

      Đương nhiên đến nỗi sợ, chỉ có điều cảm thấy...... Có chút luống cuống.

      "A Thương!" Thấy nàng sững sờ, Mai Mai dứt khoát vươn tay vẫy vẫy trước mắt nàng, sau đó ngồi xổm người xuống gõ gõ đầu suy nghĩ, sau đó ngước đầu : "Ngươi xem hai Tiểu Lão Hổ này có được ? A Thương, ta đặc biệt dắt bọn chúng tới làm bạn với ngươi đấy!"

      Như Thương đau đầu nhức óc, chỉ cảm thấy hết cách với Mai Mai.

      Nhưng trước mắt thể , vì vậy uyển chuyển với :

      "Thứ nhất, bộ dạng hai con hổ này đúng nhìn cũng tệ, nhưng tuyệt đối cũng thể là đẹp mắt. Thứ hai, bọn chúng chỗ nào? Con mắt nào của ngươi thấy chúng nó ? Chúng nó mà đứng lên, cũng có thể cao bằng ta rồi! Còn có thứ ba, ta xin ngươi đấy Mai Mai, ta chưa nghe ai con người mà làm bạn với hổ cả!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 479: Mai Mai, ngươi quả nhiên là nhân tài

      ba điều đấy, dùng tay kéo đứng lên, rồi :

      "Còn có điểm quan trọng nhất!" Như Thương khoa trương hít sâu hơi: "Ngươi cho ta nghe, hai cái thứ này ngươi dẫn vào hoàng cung bằng cách nào?"

      Mai Mai nháy mắt mấy cái, chỉ về hướng, sau đó đáp lại:

      "Từ cửa chính hoàng cung, quang minh chính đại mà dẫn vào!"

      "Giữ cửa chính là mấy kẻ ngu ngốc sao?"

      "Bởi vì ta cho bọn họ hai con hổ này là thái tử điện hạ dẫn vào ngừa rắn!"

      Như Thương im lặng.

      Hoàn toàn im lặng.

      Nàng muốn quay người đóng cửa lại thèm để ý đến Mai Mai càn quấy nữa, nhưng cửa bị hai con ‘mèo lớn’ đồng loạt ngăn lại, đóng cũng đóng được.

      Vừa nghiêng đầu, thấy góc trong viện, có thân thể bé co rúc run lẩy bẩy, nghĩ có lẽ là hạ nhân trốn.

      Như Thương tới nhìn, lại thấy đó là Linh Nhi.

      Thở dài kéo tiểu nương ra, Linh Nhi bị hai con hổ kia dọa đến toàn thân run rẩy, nhìn dáng dấp đáng thương.

      Như Thương nhìn Mai mai tỏ vẻ trách cứ, cũng biết mình hình như có chút lộ liễu, vì vậy đến bên cạnh Linh Nhi, chủ động nhận sai.

      Mai Mai :

      "Linh Nhi ngươi đừng sợ, hai đứa chúng nó rất nghe lời, ta bảo nó cắn người nào cắn người đó, ta bảo bọn chúng cắn chúng nó cũng cắn người!"

      Lời này rất khó làm cho người ta tin tưởng, Linh Nhi mở to mắt trừng Mai mai, trừng đến lòng hốt hoảng.

      Nhưng hổ cũng dắt vào, lại đưa ra ngoài sợ cũng tốt.

      Như Thương bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể giúp đỡ Mai Mai an ủi Linh Nhi.

      Cũng may Linh Nhi nghe nàng..., khi Như Thương chủ động dẫn hai con hổ kia biểu thân thiết, Linh Nhi dần dần cũng sợ nữa.

      Từ đó, trong cung điện tên, lại có thêm hai người mới —— Con Hổ!

      Như Thương thể cảm thán: Mai Mai, ngươi đúng là nhân tài!

      Liên tiếp ở hơn hai tháng, mắt thấy mùa thu Đông Thục sắp trôi qua.

      Khí trời dần dần chuyển lạnh, theo quy định trong cung đưa tới cung viện bên này rất nhiều quần áo cùng với đồ dùng cho mùa mới sắp đến.

      Chương 480: Hoàn toàn bị mất quyền lực

      Trừ bỏ Chử Thiên Minh, những người khác cũng được phong thưởng gì.

      Nhưng có người nào dám can khinh thường có mặt của bọn họ, đặc biệt là Như Thương, nghiễm nhiên trở thành nửa chủ tử.

      Nhưng mà những ngày sau đó vô cùng nhàm chán, có bất kỳ tư vị gì.

      độc chứng bận bịu vô cùng, Như Thương bận tìm kiếm kinh thư, Vạn Thông bận giúp Như Thương, Mai Mai cũng dẫn theo Linh Nhi cùng Quỷ Đồng còn có hai con hổ kia chơi với nhau.

      Lâu dần, người làm trong viện cũng nhận ra hai con hổ kia cũng đả thương người, chẳng những làm người bị thương, thậm chí buổi tối còn có thể giữ cửa cho mọi người.

      Vì vậy mọi người cũng còn sợ nữa, có tiểu nha hoàn to gan thỉnh thoảng còn có thể sờ sờ lông hổ lúc!

      Như Thương thấy lần, chỉ cảm thấy cảm giác này giống như thiên hạ đại loạn, giống như bắt đầu thời kì hỗn độn, giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa*...... Tóm lại, chính là cái vẻ bình thường.

      (*Bàn Cổ là nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc. Khai thiên lập địa: Từ xưa đến nay; từ lúc khai thiên lập địa, thần thoại cổ kể lại rằng, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa mới có thế giới)

      Có điều là dần dà, lại sinh ra hài hòa.

      Giống như thái độ của bọn hạ nhân đối với bọn họ cũng có thay đổi, đề phòng bài xích giống như lúc ban đầu.

      tại, ít nhiều gì cũng có chút hòa hợp.

      Thế cho nên Mai Mai cứ mãi đến tranh công, là do mình đem cho mọi người luồng khí mới.

      Như Thương rất hoài nghi câu “luồng khí mới” này của là học theo mình, ngờ nàng câu mà lại nhớ được.

      Gần đây độc chứng thích tìm Như Thương để cùng ăn cơm, cùng nhau uống trà, cùng nhau đánh cờ, rồi cùng nhau tản bộ.

      Nàng cũng từ chối, mặc dù có chút mất thời gian, nhưng chỉ cần tới, nàng luôn bò dậy từ trong đống kinh thư, cùng ra ngoài.

      Ngày Lập đông, Như Thương để cho người khác mang sách từ Kinh Các vào phòng, mà trực tiếp ôm lò sưởi tay chạy vào Tàng Kinh Các.

      Vào lần cũng hết ngày, sau đó, độc chứng cũng liền theo.

      ở đây lâu, khiến nàng có chút nghi hoặc ——

      "Ngươi có chuyện khác để làm sao?"

      nghe vậy lắc đầu:

      "Ta có!"

      Được rồi! Nàng thừa nhận thái tử như quả thực hoàn toàn bị mất hết quyền lực.













      Chương 481: Hoàng thượng tuyển phi cho thái tử

      cần tham gia chính vụ, cần xử lý quân vụ, càng cần qua lại với Hoàng đế, trọng thần hoặc là phi tần trong hậu cung.

      Thậm chí ngay cả hoàng cung, nếu phải là Mai Mai muốn dạo mấy lần, sợ là cũng có ai chủ động tới dẫn bọn họ .

      Vào cung hơn tháng mấy, mục đích bọn họ hầu như là đều dồn vào việc chính là tìm kiếm Thầm Châu.

      Như Thương tin vị hoàng đế kia biết gì, càng tin trong cung viện này có người nằm vùng của .

      Ngược lại, rất có thể tất cả các nô tài ở đây đều là để giám thị bọn họ.

      thể trách nàng nghĩ tất cả mọi việc mờ ám như thế, Tần Như Thương nàng vốn là người luận về mưu.

      Nếu như tất cả mọi việc xung quanh đều là mưu chẳng sao, nhưng nếu quả là mưa thuận gió hòa, chỉ sợ đó mới là việc khiến nàng bất an nhất.

      "Ta sai người tới rót trà được ?" Lời độc chứng , lúc này Như Thương đứng cái thang ngồi ở giữa hai hàng giá sách.

      Nghe như vậy, nhìn xuống.

      Nhưng thấy tay độc chứng cũng cầm quyển sách, nàng liền lắc đầu, :

      " cần! Dù gì đây cũng là Kinh Các, cũng nên kiêng kỵ chút."

      "Còn cần ngươi dạy sao" độc chứng cười khẽ, rồi sau đó dừng chút, tiếp: "Sáng nay hoàng thượng sai người tới tìm ta."

      Giống như thuận miệng câu, Như Thương lại cảm thấy trong lòng "Lộp bộp" tiếng, có loại cảm giác kì lạ lặng lẽ trào lên.

      độc chứng giống như thấy được khác thường lòng nàng, dù mặt cũng biểu lộ nửa điểm, nhưng từ đôi mắt lười biếng nhưng thỉnh thoảng lại sâu thẳm thâm thúy của , Như Thương biết, rất nhiều chuyện căn bản lừa được .

      "Tìm ngươi có chuyện gì?" bị nhìn ra trạng thái quẫn bách, nàng dứt khoát hào phóng mở miệng hỏi, cuối cùng là hòa nhau ván, cũng coi như quá mất mặt.

      Sắc mặt độc chứng như thường, trần thuật ——

      "Hoàng thượng nếu ta trở về vị trí thái tử, có rất nhiều chuyện phải quan tâm. ví dụ như.... .. lập Thái Tử Phi!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 482: Bản nương có cái nhã hứng đó

      Quả nhiên!

      Như Thương thầm nghĩ, quả nhiên phải chuyện tốt lành gì.

      " sai họa sĩ vẽ những đến tuổi thành hôn trong kinh, ít ngày nữa đem vào trong cung, ta có thể tự mình chọn lựa."

      Bộp!

      Quyển sách Như Thương xem bị nàng đống lại, nàng ngồi thang bắt chéo chân nhìn phía dưới, :

      "Vậy ngươi chọn ! đời này nhiều con như thế, vì sao họ muốn gả cho thái tử chắc trong lòng ngươi cũng hiểu. Cho nên, nếu cũng phải là tình , vậy chọn người xinh đẹp nhất, cũng coi như bạc đãi chính mình!"

      độc chứng nhíu mày ——

      "Ngươi giúp ta chọn?"

      "Bản nương có cái nhã hứng đó!"

      Dứt lời, từ thang nhảy xuống.

      Có lẽ trong lòng mang theo chút tức giận, lần này cánh tay sượt qua khiến chồng sách bên cạnh cũng đổ xuống.

      Giá sách nặng nề đập vào lưng của nàng, độc chứng vội vàng xông lên trước, cũng thay nàng đỡ mấy quyển.

      "Sao cẩn thận chút!" Trong giọng mang theo chút giận dữ, "Sách rơi cũng biết tránh, vật này gây thương tổn được cho người, nhưng đập xuống cũng đau!"

      Như Thương lại lắc đầu:

      " đau!"

      ngừng lại, tựa như xem xét xem lời của nàng có hay .

      Như Thương cũng lừa , lại dựa vào cái thang, lúc này mới :

      "Năm ta mười hai tuổi bị người chôn sống, vất vả mới trốn thoát, rồi lại bị lâm vào hỗn chiến. Khi đó còn quá , đối phương lại đông, đánh tới đánh lui cũng đánh lại người ta. Sau lại bị chúng buộc cổ kéo lê đất, kéo đến nát vụn cả sau lưng."

      Nàng những chuyện khi mới xuyên qua, những chuyện này với độc chứng mà hết sức xa lạ, nhưng qua vài năm như vậy, Như Thương lại nhớ tới, vẫn mồn trước mắt.

      "Sau đó Tiêu Phương cứu ta, dẫn ta trở về khe suối Tần Lĩnh, chữa cho ta bốn năm, cuối cùng chữa trị cho lưng ta trở lại như lúc ban đầu. Tuy bên ngoài nhìn như sao, nhưng thần kinh vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, cho nên lúc ở Dược Vương Cốc, có nhện bò lên lưng ta cũng phát , cho nên...... Cho nên những cuốn sách này có đập vào lưng, ta cũng cảm thấy đau."

      Chương 483: Dời Nguyệt các đến Thục Đô

      Từng lời nàng , giống như chuyện của người khác.

      Thậm chí còn cười lúc tả lại lưng mình từng nát rữa đến tận đầu khớp xương, chỉ là lúc đến Tiêu Phương luôn lộ ra nụ cười.

      độc chứng nghe, từ lúc nàng chui ra khỏi bùn đất, đến khi vào khe Tần Lĩnh, lại được tay Tiêu Phương chăm sóc nàng bảy ngày bảy đêm chợp mắt, rồi nhờ bàn tay thần diệu của Tiêu Phương được cải tử hồi sinh, còn có thân thể nàng lại mượt mà như lúc ban đầu.

      ra là bốn năm họ trải qua như thế......

      Cho đến lúc này mới xem như hiểu được tình nghĩa giữa hai người này.

      Nhưng hiểu, sao?

      . .....

      Chuyện Hoàng đế cho tuyển phi độc chứng cũng vội vàng tiến hành, ít nhất còn chưa truyền khắp toàn bộ hoàng cung.

      Nhưng có việc, với Tần Như Thương mà lại thể đợi thêm, ban đầu nàng liều mạng đoạt ra Sát Thủ Lệnh từ trong núi lửa Xích Liệt phun trào, xem ra hôm nay phải dùng vật đó để làm ít chuyện rồi.

      Dĩ nhiên, chuyện này thể làm ở trong cung, có làm cũng phải nàng tự mình ra tay.

      người thích hợp hơn cả nàng, đó chính là Vạn Thông.

      Vạn Thông tai mắt của người này trong giang hồ rất nhiều, có thể dựa vào khứu giác đặc biệt của mình phân biệt giá trị của tin tức.

      Mà chuyện nàng cần làm, nằm ngoài phạm vi khống chế của Đông Thục, thành lập thế lực đặc biệt.

      Địa điểm có sẵn,chính là thành Thục Đô.

      Chuyện như vậy trước kia nàng qua với độc chứng, bất kể kết quả như thế nào, phải lưu cho mình đường lui.

      Cũng bởi vì thế, ban đầu lúc điều kiện với hoàng đế Đông Thục, mới chọn thành Thục Đô.

      Kế hoạch này thảo luận cùng Vạn Thông, thông minh như , đương nhiên hiểu Tần Như Thương có ý gì.

      Nàng muốn xây dựng lại thành Thục Đô, chẳng những muốn dân chúng đông đúc, còn phải khiến cho buôn bán hưng thịnh, khôi phục tin tức liên lạc, khôi phục lưu thông tất cả mọi mặt.

      Nhưng, Như Thương còn vấn đề quan trọng nhất——

      "Dời Nguyệt các đến Thục Đô!"

      Chương 484: Để Vạn Thông Thục Đô

      Lúc lời này, Sát Thủ Lệnh luôn vẫn giữ bên người cũng cùng lúc đưa tới.

      Vạn Thông ngẩn ra, giương mắt liền :

      nương là muốn để cho ta rời ?"

      Như Thương đương nhiên gật đầu:

      "Tất nhiên. sao có thể làm việc? Chúng ta cũng thể cứ ở trong hoàng cung thế này."

      "Nhưng. Nhưng phải muốn tìm tung tích của Thầm Châu sao!" Vạn Thông cũng tự thấy lời này vô ích.

      biết, mình cũng chỉ cố gắng tìm lý do, cũng chỉ muốn tiếp tục ở lại, ở lại bên cạnh nàng.

      "Thầm Châu đương nhiên vẫn phải tìm." Như Thương khoát khoát tay, tiếp: "Nhưng thể để tất cả mọi người cùng tìm lúc. Mấy ngày gần đây trong lòng ta luôn bất an, cảm thấy hoàng cung này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện may. Giữ được Thục Đô, coi như cho chúng ta ngày sau có nơi đặt chăn."

      Nàng có lý, Vạn Thông cũng hiểu đây là việc cấp bách.

      Vì vậy gật đầu, tuy muốn, nhưng vẫn phải buông tay.

      " nương vậy. tất cả xin hãy cẩn trọng." Lấy câu này coi như lời từ biệt vậy.

      Như Thương phất phất tay, chỉ :

      " !"

      Thanh thanh thanh đạm đạm, có tinh thần lắm.

      Nhưng hình ảnh Vạn Thông xoay người , có lẽ để cho nàng nhìn ra tia manh mối.

      Đặc biệt là gặp lại vào mấy chục năm sau, càng làm cho Như Thương bỗng chốc tỉnh ngộ.

      Nhưng dù tỉnh ngộ, có thể làm được gì.

      Nàng giống như khiến cái gọi là tình cảm rối loạn, giống như lại trở về những ngày tháng chỉ có nhiệm vụ liên tiếp, những năm tháng chinh chiến.

      Ở bên cạnh nàng chỉ có mưu liên tiếp cùng chết chóc, chỉ có ngừng về phía trước, cùng hai tay nhuộm đầy máu tươi.

      Có biết bao nhiêu lần nàng muốn dừng lại, bất kể là dừng lại bên cạnh độc chứng hay là Tiêu Phương.... Con người luôn có lúc mệt mỏi, huống chi, Tần Như Thương nàng cũng chỉ là người con ....
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :