1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 455: Bị trêu ghẹo

      Mới bắt đầu, chỉ cảm thấy bộ y phục đỏ chiếu lên gương mặt của nàng, làm gương mặt nàng cũng có chút ửng hồng.

      Nhưng rất nhanh liền phát , ửng hồng mặt này phải do phản chiếu, mà là đỏ mặt từ bên trong.

      chợt thấy thú vị, cầm tay nàng chặt, vẫn còn rất hợp với tình hình xoa hai cái.

      Cho đến Như Thương khẽ rút tay về, trước khi nàng mở miệng mắng, chủ động :

      "Ngươi có thói quen dùng móng tay tấn công, nhưng móng tay vì thành Thục Đô mà mất nửa. Sợ lúc ngươi giết rắn bị dính quá nhiều máu độc, ta muốn lấy máu của mình bôi lên đầu ngón tay ngươi nhiều chút."

      Như Thương giận đến cắn răng, đột nhiên có từ xa lạ từ trong đầu nhảy ra —— “đùa giỡn”!

      A, ối trời, nàng bị độc chứng đùa giỡn!

      Vừa nghĩ tới điều này, mặt lại càng đỏ, mất tự nhiên lau vết máu đầu ngón tay.

      Nhưng bàn tay tới gần y phục, lại bất động.

      "Thấy ngươi có ý tốt, lần này cũng so đo với ngươi!"

      rất nghiêm túc gật đầu cái, lại :

      "Được! Lần sau so đo cũng muộn!"

      Như Thương trợn mắt, cảm thấy độc chứng gần đây kỳ quái, muốn so đo tiếp.

      Hai người vừa ngẩng đầu, thấy phía trước cách đó xa thỉnh thoảng lên chút ánh sáng vàng, trong lòng khẽ động, đồng thời :

      "Đại doanh Tây Dạ!"

      Như Thương nhận ra ánh sáng vàng kia, là rắn vàng lớn muốn ăn nàng trong thọ yến của Vương Hậu Tây Dạ.

      Khi đó ống tay áo của nàng nhuộm máu độc chứng, khiến rắn vàng biết sợ mà tìm thứ khác, ăn sạch tỳ nữ.

      Chỉ chớp mắt, chuyện cũ như hôm qua, nàng cùng độc chứng từ người lạ trở nên quen thuộc như vậy, khiến người thở dài thổn thức.

      độc chứng giống như cũng nghĩ đến điều này, mở miệng, :

      "Khi đó cũng biết sao lại cứu ngươi, lúc trong sa mạc cũng vậy."

      Như Thương gì, tự giác quay đầu .

      Trong lòng luôn là cho vậy, có lời có thể nhận, mà có lời thể nhận.

      Chương 456: Để ta được an tâm

      Đặc biệt là khi mình có cách nào đảm bảo, càng thể dễ dàng mở miệng chấp nhận bất cứ điều gì.

      Hai người xuống ngựa, rồi sau đó xoay người buộc ngựa ở gốc cây, đoạn đường phía trước phải tự , thể cưỡi ngựa!

      Đại doanh Tây Dạ đóng trong rừng, là đại doanh, ra cũng chỉ có bốn cái trướng mà thôi.

      Nghĩ đến, Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu ở mộ cái, Đại Tế Ti Đồ Lạp ở cái, hai cái còn lại, là nơi ở của tùy tùng.

      Xem ra, người trong doanh cũng ngủ.

      Đồ Lạp bọn họ lựa chọn tối nay rút lui, xem ra là !

      Những người này đều là dị sĩ biết điều khiển rắn, mặc trang phục truyền thống của Tây Dạ, ai cũng che kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt.

      Như Thương cùng độc chứng từng bước tới gần, lúc thấy sắp đến phạm vi của những kẻ sai khiến rắn thủ hộ bên ngoài doanh trướng độc chứng lặng lẽ giơ tay lên, nắm chặt cổ tay Như Thương.

      "Hử?" Nàng hừ tiếng nghi ngờ.

      Lại nghe được độc chứng :

      " phía sau ta! Vậy ta cũng yên tâm hơn chút!"

      Nàng nhíu mày chất vấn ——

      "Đến mức đó sao? Ngươi sợ ta trở thành gánh nặng của ngươi?"

      độc chứng lắc đầu:

      " phải sợ gánh nặng, chỉ là để cho ta an tâm."

      Nàng tiếp tục tranh cãi nữa, ngoan ngoãn lui nửa bước, theo sau lưng độc chứng.

      Lời đó của Như Thương rất quen thuộc, trong vòng bốn năm, Tiêu Phương biết bao nhiêu lần như vậy.

      Mỗi lần nàng đến Nguyệt các nhận nhiệm vụ, cũng tận lực lải nhải bên người nàng hơn nửa ngày.

      Mỗi lần Như Thương nghe vậy nhịn được, hỏi ngược lại :

      "Sao ngươi như thể ta làm gì cũng sai vậy."

      Còn Tiêu Phương đáp:

      " phải cái gì ngươi cũng sai, nhiều lời đôi câu, chỉ là để cho ta an tâm mà thôi."

      Trong lúc nhất thời, tâm tư có chút hỗn loạn.

      Như Thương lập tức lấy lại bình tĩnh, để cho mình nhanh chóng khôi phục lại trạng thái nên có!

      Vừa nhìn lên, đại doanh Tây Dạ ở trước mắt rồi.

      Chương 457: Vương Hậu to gan

      Con rắn lớn phía ngoài cùng hiển nhiên phát động tĩnh chung quanh, mặt đất xem xét khắp nơi.

      Rắn là loài rất nhạy cảm, độc chứng cùng Như Thương cũng còn hi vọng hành động của mình thể bị phát .

      Hơn nữa hai người đều lo rắn đến cắn, vì vậy đối với dị động của rắn lớn kia cũng quá để ý.

      Con rắn vừa động, làm kinh ngạc hai người trong doanh trướng.

      là chủ nhân con rắn lớn này —— Vương Hậu Tây Dạ!

      ngoài mặt là đồng bạn thực tế là kẻ địch —— Đại tế ti Đồ Lạp!

      Như Thương nghe thấy trong trướng có thanh rất quen thuộc——

      "Vương, thần ra xem chút!"

      Là Đồ Lạp!

      Ngay sau đó, liền thấy người mặc quần áo đen vén mành trướng ra ngoài, ánh mắt nhìn thẳng về phía bọn họ núp.

      độc chứng giơ tay làm dấu, chỉ thấy đối phương khẽ gật đầu cái, quay người lại, trở về trong trướng.

      lâu lắm, lại có thanh của truyền đến, :

      "Vương Hậu! A Thần có dị động, người có muốn ra ngoài xem chút ?"

      hồi lâu, lại nghe được giọng người con "Ừ" tiếng, rồi sau đó là lời của Hoàng đế Tây Dạ ——

      "Ái Hậu hà tất việc gì cũng tự mình làm, chuyện này để người khác làm !"

      Lời lười biếng, trong nháy mắt trong đầu Như Thương liền xuất hình ảnh xuân sắc vô hạn.

      Nhưng nghĩ lại, sợ cũng phải!

      Dù sao Đồ Lạp còn có thể tự do ra vào trướng kia, Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu dù thế nào cũng thể làm vậy trước mặt Đại tế ti.



      Thế nhưng ý nghĩ lập tức lại bị thanh huyên náo hủy bỏ, bởi vì thanh kia nàng nghe mười phần chính là tiếng mặc quần áo.

      Lại nhìn độc chứng, chỉ thấy ra vẻ đành chịu.

      Như Thương chọc chọc phía sau , giọng :

      "Chẳng lẽ Vương Hậu Tây Dạ có tật xấu? Những việc ở thọ yến kia quả cũng rất lớn mật!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 458: Khai chiến

      "Ừ!" độc chứng gật đầu, "Nàng thân mật cùng Vương Thượng chưa bao giờ để ý đến người khác, đặc biệt là người làm trong tẩm cung bọn họ, đều sớm nhìn quen! Ta ở Tây Dạ cũng bắt gặp mấy lần, thấy nhưng thể trách!"

      "Ách......" Nàng được gì, chỉ trách lời của độc chứng rất tà ác, tốt nhất nên tiếp tục thảo luận vấn đề này.

      Nhưng mà nàng rất tán thưởng Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, thấy đại trước mắt mà loạn, nếu người bình thường, biết rất tối nay có đại xảy ra, sớm an bài canh phòng nghiêm ngặt rồi.

      Nhưng nghĩ lại cũng tốt, ít nhất chuyện bọn họ tới người, xem ra Vương Thượng cùng Vương Hậu biết.

      độc chứng lâm trận phản bội hay thay đổi người hợp tác, ở ngoài mặt vẫn phải diễn tuồng kịch cho Đại tế ti kia xem.

      hồi lâu, người trong trướng ra, chỉ là Đồ Lạp, còn có Vương Hậu Tây Dạ tóc xõa dài ra.

      Người bên ngoài bận việc, vừa thấy Vương Hậu ra ngoài, cũng vội vàng nghênh lạy.

      Ngay lúc đó, độc chứng cùng Như Thương bước cũng tới gần đại doanh.

      Vì vậy, động tĩnh của A Thần bảo hộ doanh trướng khiến người Tây Dạ chú ý.

      Chỉ thấy những con rắn kia rối rít chạy trốn vào trong trướng, giống như trốn thiên địch, chịu ở ngoài trướng dù chỉ lát.

      Mà bóng dáng Tần Như Thương cùng độc chứng cũng xuất trước mặt mọi người, cho tới khi người Tây Dạ ý thức được hô lên:

      "Tiểu chủ?"

      Vương Hậu Tây Dạ như thét lên ——

      "Sao ngươi lại ở đây?"

      Đồ Lạp bước ra đầu tiên, lập tức hô lên ——

      "Bảo vệ Vương Hậu!"

      Theo tiếng ra lệnh của , người Tây Dạ rối rít lấy binh khí, lao tới độc chứng cùng Như Thương!

      Dĩ nhiên, đây chỉ là sách lược ngoài mặt của Đồ Lạp, biết những người này dù có rắn ở đây cũng đả thương được độc chứng cùng Như Thương, huống chi tại độc xà dùng được nữa rồi!

      Cái muốn chính là cái này, muốn bọn độc chứng thắng, tốt nhất có thể giết bảy phần những người Tây Dạ ở đây, lưu lại ba phần làm chứng cho mình là được!

      Chương 459: Chủ ý của Đồ Lạp

      Sau khi Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu chết dưới tay bọn họ, mình có thể mang theo những người còn lại về, sau đó tự xưng Vương.

      Dĩ nhiên, công phu của Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu cũng phải hạng xoàng.

      Nếu như Như Thương cùng độc chứng có gì sơ xuất, cũng có thể lập tức hạ lệnh cho Thanh Liên, trong nháy mắt có thể trừ khử Vương Hậu.

      luyện Thanh Liên vốn là bí mật, chưa ai gặp qua Thanh Liên ở bên cạnh .

      Huống chi đưa Thanh Liên đến bên độc chứng từ trước, đến lúc đó Thanh Liên đào tẩu từ phương hướng đại quân Đông Thục, người Tây Dạ tuyệt đối cũng hoài nghi đến !

      Chủ ý này hoàn mĩ, ngay cả Đồ Lạp cũng nhịn được hơi hơi nở nụ cười khó nhận ra.

      cười, Như Thương cũng cười theo, thậm chí ngay cả độc chứng cũng nhếch khóe miệng.

      Bọn họ toàn lực đối phó những dị sĩ Tây Dạ cầm trường kiếm, trong đó có số người cam lòng lui về phía sau, cố gắng sai khiến A Thần.

      Vậy mà, tất cả rắn ở đây đều đánh hơi được loại máu tanh trong khí.

      Cái cảm giác đó làm chúng nó sợ hãi dám tiến lên bước, mặc cho chủ nhân sai khiến mấy lần, cũng co rúc tiến.

      Động tĩnh bên ngoài kinh động đến Tây Dạ Vương trong doanh trướng, lập tức lao ra đứng bên cạnh Vương Hậu Tây Dạ.

      Đồ Lạp cũng theo sát, dùng thân thể của mình ngăn trước mặt hai người, ý là bảo vệ.

      độc chứng cùng Như Thương nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng cười lạnh.

      Cái thanh này lọt vào trong lỗ tai Đồ Lạp, đó là hết sức thoải mái.

      cho rằng đối phương cười Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu sắp tuyệt mệnh, lại biết, cùng lúc đó, hai người sau lưng cũng đồng thời nhếch khóe môi, cười so với còn tươi hơn!

      đúng là: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau!

      (Câu gốc: Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu: Thấy cái lợi trước mắt mà quên mất nguy hiểm phía sau)

      Đồ Lạp nằm mơ cũng nghĩ ra độc chứng bí mật thỏa thuận cùng Tây Dạ Vương và Vương Hậu, Quỷ Đồng lấy thi khí khắp người thành công lừa gạt được đàn rắn cũng như người Tây Dạ, cũng đem ý đồ của độc chứng truyền đạt cho vương giả Tây Dạ!

      Chương 460: Lương tâm để cho chó ăn hết

      Lúc này hai người đột kích, Đồ Lạp làm bộ đưa tay che chắn.

      chưởng này hề dùng sức, bởi vì trong lòng nghĩ là người mình, ra tay với mình quá nặng.

      Động tác của độc chứng cùng Như Thương cũng theo đó mà làm, lần này ra tay quả cũng giữ lại hơn phân nửa thực lực.

      Tuy nhiên nghĩ tới, chưởng lúc đánh gần về phía Đồ Lạp trong nháy mắt cuối cùng đột nhiên dùng toàn lực, mạnh mẽ đánh về phía Đồ Lạp!

      hổ là Đại Tế Ti Tây Dạ, nhanh như điện quang hỏa thạch*, xoay người tránh thoát.

      *“Điện quang hoả thạch” [电光火石]: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ vật đến rồi trong chớp mắt. nay được dùng để miêu tả vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.

      Cơ thể đột nhiên co rụt lại, hẳn là vận dụng ‘Súc Cốt thuật’ tránh thoát kiếp này.

      độc chứng cùng Như Thương bởi vì quán tính nên đánh úp về phía Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu phía sau Đồ Lạp, nhưng hai người cũng kém, cho dù là dưới tình huống như thế, vẫn thuận lợi thu thế, cũng vì gấp mà nội lực công tâm.

      Đồ Lạp ngốc, hành động này của hai người khiến lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng hiểu cũng muộn, tế ti mạnh về ‘Hàng đầu thuật’, nếu bàn về võ công sao có thể là đối thủ của độc chứng cùng Tần Như Thương.

      Sau mấy hiệp vạt áo trước cùng khuỷu tay lộ ra, thậm chí ít quần áo màu đen cũng bị móng tay của Như Thương cắt tan tác, đâu còn nửa phần phong phạm tế ti.

      Sau đó áo choàng, ngay cả mũ dài cũng tuột xuống, khuôn mặt của Đồ Lạp hoàn toàn bại lộ ra ngoài!

      Như Thương ngoài ý muốn phát , người này nhìn cũng tệ lắm!

      độc chứng tựa như nhìn ra suy nghĩ nho này trong đầu nàng, trong thời khắc nguy cấp lại còn có tâm tình gõ đầu nàng cái, nhắc nhở nên suy nghĩ bậy bạ!

      Như Thương bĩu môi, lộ ra nụ cười đắc ý.

      Nhưng nụ cười này trong mắt Đồ Lạp chính là thêm dầu vào lửa, chỉ thấy mở miệng cái gì đó, tuy hai người hiểu nhưng có lẽ là mắng bọn họ.

      Hơn phân nửa là mắng bọn họ vong ân phụ nghĩa, mắng bọn họ lương tâm để cho chó ăn!

      Nhưng hai quân giao chiến, ai còn trông mong vào cái gì lương tâm hay lương tâm!

      Bây giờ suy nghĩ duy nhất trong đầu hai người chính là giết trước khi triệu hồi Thành Quỷ Hàng!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 461: Đồ Lạp vùng vẫy giãy chết

      Bên này đánh náo nhiệt, đại quân phía sau dường như cũng càng nhích tới gần chút.

      độc chứng hiểu đó là Vạn Thông cùng Mai Mai cố ý!

      Quá xa được, phải để cho mọi người tận mắt nhìn thấy!

      Đội ngũ vừa tiến lại gần, những con rắn vốn núp ở phía xa lập tức lại tràn lên sức sống, tất cả đều bò về phía đại quân.

      Như Thương mắt tinh, cái liền nhìn ra dị động.

      Vội vàng khẽ quát tiếng:

      "Ngươi xem những con rắn kia!"

      độc chứng toàn tâm hướng về phía Đồ Lạp, căn bản có ý rút lui, chỉ nhìn nàng ——

      "Ngươi !"

      Như Thương tốn thời gian nữa, nàng biết độc chứng nàng.

      Dù sao, dọn dẹp những thứ kia cũng quá nguy hiểm, so với việc mình đối phó tế ti Tây Dạ quả đơn giản hơn rất nhiều.

      Trong lúc nhất thời trái tim chợt ấm, trước khi rút lui tiếng:

      "Vậy ngươi phải tự bảo trọng!"

      Rồi sau đó lập tức rút tay, xoay chân, chuẩn bị chạy về bên kia.

      Đồ Lạp nghe thấy hai người chuyện, cũng hiểu ý đồ của bọn họ.

      Lúc này thấy Như Thương chuẩn bị , sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy.

      Mắt thấy quay người , quên an nguy của mình, biến đổi thế công, lộ nhược điểm ở ngực tiếp chưởng của độc chứng!

      Cùng lúc đó, tay cũng chuẩn xác kéo lấy vai phải Như Thương!

      độc chứng kinh hãi, nghĩ tới lại lấy mạng đổi mạng! Chịu chưởng của , đồng thời cũng muốn giết Tần Như Thương.

      giận dữ, cũng lập tức chụp về phía bả vai Như Thương bị Đồ Lạp bắt được.

      Lúc này, Như Thương chỉ cảm thấy đầu vai giống như bị con mãnh hổ cắn vô cùng đau đớn.

      Nhưng lại dám có hành động mạnh, biết mình nếu như cứng rắn chống đỡ, cánh tay này rất có thể bị phế!

      Trong miệng Đồ Lạp phun ra máu tươi, chưởng kia của độc chứng quả nhiên đánh nát ngũ tạng của .

      Nhưng cho dù là như vậy, cũng ôm ý định kéo nàng chôn theo cùng.

      Cho nên, tay nắm bả vai Tần Như Thương càng thêm dùng sức!

      Khi nghĩ đến, chắc chắn lấy được mạng này, dù gì có cánh tay nửa đời sau cũng coi như khó sống.

      Chương 462: Đại thành

      Nhưng, kế hoạch dù hoàn mĩ thế nào, cũng nghĩ đến đột biến trong nháy mắt.

      Đồ Lạp vạn lần nghĩ tới, ngay lúc độc chứng còn chưa tới đột nhiên luồng ánh sáng vàng thoáng qua, ngay sau đó cánh tay mềm nhũn, bàn tay vốn nắm chặt tay Tần Như Thương lại còn nửa phần khí lực.

      Cả người theo tia sáng vàng đó bỗng ngã xuống mặt đất, rất nhiều máu từ tay phun ra, hơn nữa ngũ tạng khô héo, đời tế ti Tây Dạ trong cuộc chiến ở nơi này mất tánh mạng.

      Thân thể Như Thương cũng ngã xuống, độc chứng đỡ được nàng, ngay sau đó hỏi:

      "Ngươi có sao ?"

      Nàng lắc đầu:

      " có sao, chính là cánh tay nhấc lên được!"

      Vừa vừa nhìn đầu vai, lúc này độc chứng đưa tay sờ đến, lấy ra được vật từ đầu vai của nàng.

      Đây hẳn là đoạn cánh tay của Đồ Lạp!

      Lại nhìn về phía ánh sáng vàng đánh ra, cũng là chỗ của Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu!

      Tia sáng vàng đó là ám khí của Tây Dạ Vương, đúng lúc cứu cái cánh tay Như Thương!

      Nàng nhìn họ gật đầu, tuy ra lời cảm tạ, cũng mang theo thành ý.

      Tây Dạ Vương gì, nhưng ánh mắt Vương Hậu mang theo tia ác độc quay đầu sang, bên trong có ghen tức nồng đậm.

      " mau!" độc chứng thấy Như Thương có thể đứng vững liền buông nàng ra, đến bên thi thể Đồ Lạp. "Theo giao ước lúc trước của chúng ta, giao ra thái tử, sau đó rời khỏi nơi này!"

      Vương Hậu Tây Dạ hừ tiếng, sau đó xoay người vào trướng, lâu sau kéo thái tử hôn mê bất tỉnh từ bên trong đem ra ngoài!

      Như Thương tiến lên xem xét, thấy có gì đáng ngại, lúc này mới gật đầu về phía độc chứng.

      Lúc này, lại nghe thấy đại quân phía xa đột nhiên náo loạn.

      Tây Dạ Vương sợ hết hồn, liền mở miệng ——

      " phải là các ngươi đổi chủ ý, muốn đem chúng ta......"

      Chương 463: Hợp tác khoái trá

      Náo loạn lúc này nhất định có liên quan đến Liên Nhi, mặc dù Đồ Lạp chết, nhưng chung quy vẫn làm cho người ta có chút yên lòng!

      lâu lắm, trong quân đột nhiên truyền đến thanh Vạn Thông, cũng là kêu ——

      "Thanh Liên chết! nương yên tâm!"

      Hai người khẽ thở ra hơi, Như Thương nhìn về phía Tây Dạ Vương :

      "Là quỷ Đồ Lạp luyện thành chết! Các ngươi quả là nhặt lại được cái mạng!"

      Vương hậu Tây Dạ chấn động, thuận miệng liền :

      " luyện được Thành Quỷ Hàng sao?" Khi ánh mắt nhìn về phía thi thể Đồ Lạp.

      độc chứng cũng xốc thi thể Đồ Lạp lên, dùng sức ném trở về trong đại quân, đồng thời hô to ——

      " Đại Tế Ti Tây Dạ chết!" Sau đó quay đầu lại, nhắc nhở Tây Dạ Vương lần nữa —— " mau!"

      Hai vị Vương giả lúc này mới phản ứng lại, ngay sau đó, Vương Hậu nhìn về phía độc chứng cùng Như Thương gật đầu cái, :

      "Nếu có chuyện, có thể trực tiếp dùng Chim Ưng đưa thư liên lạc với ta!"

      Tây Dạ Vương có thâm ý khác nhìn Như Thương cái, :

      "Hợp tác khoái trá!"

      Như Thương lên tiếng, bình tĩnh nhìn đám người Tây Dạ giả vờ thối lui. độc chứng lại dẫn nàng đuổi theo đoạn, lúc này mới dừng chân lại.

      Lúc này, đại quân phía sau cũng đuổi đến nơi, đám người Tây Dạ kia dần dần vào bóng đêm, lúc hoàn toàn sắp nhìn thấy bóng dáng, có thanh Tây Dạ Vương truyền đến. Là thông báo ——

      "Người Đông Thục nghe đây! Hôm nay Vương thua dưới tay Thiên Minh, nhục này ngày khác tất báo! Vương sợ quân đội Đông Thục các ngươi, cho dù đến thêm mười vạn, Vương cũng có thể trong loạn quân lấy mạng chó của chủ tướng các ngươi!"

      Tiếng hô dần dần tan biến, Như Thương được độc chứng đỡ, liếc mắt nhìn phó thống lĩnh cái, lạnh lùng :

      "Vị tướng quân này, lời của Tây Dạ Vương vừa rồi ngươi có nghe ?"

      Đề Chân vội vàng tung người xuống ngựa, "bộp" tiếng quỳ gối trước mặt hai người, ——

      "Thuộc hạ nghe! Lần này đánh bại Tây Dạ, là nhờ chủ soái thần dũng, A Thương nương minh! Bọn thuộc hạ cần dùng người nào, là nhờ chủ soái cùng A Thương nương bảo vệ tính mạng đám người thuộc hạ! Thuộc hạ nhất nhất nghe theo!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 464: Ôm nàng lên ngựa

      độc chứng để ý đến , chỉ ôm ngang Tần Như Thương lên, sau đó tới trước chỗ ngồi bay lên lưng ngựa.

      "Đem những lời vừa rồi của Tây Dạ Vương truyền đạt thiếu chữ cho hoàng đế các ngươi là được!" Chỉ ném câu như vậy, rồi sau đó giục ngựa, xoay người mà .

      Đề Chân chiêu hô tướng sĩ tiến lên đỡ thái tử dậy, rồi đưa đến chiến xa, lúc này mới chỉnh quân theo độc chứng trở về!

      Lúc này Như Thương lại sững sờ chỗ, bị độc đặt phía trước, trong lúc nhất thời có chút.....

      "Ngươi, ngươi làm gì đấy?"

      Nàng suy yếu đến độ cưỡi được ngựa, vết thương Đồ Lạp gây ra vai nàng tuy rất nặng, nhưng cũng chỉ là ngoại thương. có độc, có nguy hiểm, đau đau chút thôi, nàng cũng yếu đuối như vậy.

      Ai ngờ, chuyển động vài cái, ngược lại hai tay độc chứng dắt dây cương cũng nắm chặt hơn chút nữa.

      Còn ở bên tai nàng câu:

      "Đừng động!"

      Như Thương chỉ cảm thấy có hơi nóng thổi tới từ phía sau tai càng thêm bối rối.

      ra loại chuyện như vậy nếu như đổi lại là Tiêu Phương, nàng cảm thấy mình vẫn có thể tiếp nhận, hoặc cũng đến nỗi quá lúng túng, quá mất tự nhiên.

      Nhưng tại người mập mờ như vậy lại là độc chứng, mà nàng chỉ cần nghĩ tới gương mặt biểu tình của cùng bộ dáng ngẩn người nhìn trời, có cách nào gộp con người như với mấy chuyện phong nguyệt lại chỗ.

      Khụ......

      Dĩ nhiên, ý của nàng cũng phải là như bây giờ có phong nguyệt.

      Chỉ là, dù sao nàng cũng là nữ tử.

      Dù có cường hãn đến đâu chăng nữa, cũng vẫn là con , hơn nữa Như Thương cũng tự nhận là nàng cũng tệ.

      Cho nên bị ôm lên như vậy, là có chút...... Có chút......

      Như Thương bí từ, từ trước đến giờ đối với phương diện này cũng có vẻ hơi trì độn chút vì vậy nàng lựa chọn trầm mặc.

      Chỉ là biểu trầm mặc của nàng ở trong mắt độc chứng chính là ngầm cho phép, vì vậy ôm nàng càng chặt, cho đến khi bên cạnh có giọng nhàng truyền đến ——

      Chương 465: Nên cảm ơn ngươi

      " vai nương còn có thương tích!"

      Hai người đồng thời nghiêng đầu, chuyện là Vạn Thông.

      Mặt Như Thương lại đỏ hồng, độc chứng có bất kì biến hóa nào.

      Nhưng cánh tay ôm chặt buông lỏng ra chút, cẩn thận đụng vào vết thương của nàng.

      Rồi sau đó giục ngựa nhanh, cố ý kéo dài khoảng cách với đại quân.

      Như Thương cảm giác gần đây biểu của độc chứng có chút kỳ quái, tuy trước đây vẫn luôn quan tâm nàng, nhưng từ lúc nàng từ Xích Liệt Sơn trở về, giống như lại càng thêm chút.

      Nàng luôn muốn tìm cơ hội chuyện với , nhưng giữa hai người lúc nào cũng có nhiều chuyện lũ lượt kéo đến.

      Từ sau khi nàng ra khỏi Tần Lĩnh, từ lúc nàng gặp được độc chứng, chưa từng được rảnh rỗi.

      Thân thể mệt mỏi , nhưng về mặt tinh thần, vô cùng đau khổ.

      Viên Thầm Châu kia cho đến giờ còn chưa có tung tích, có lúc Như Thương nghĩ, có nên từ bỏ hay ?

      Dù tìm được, phải làm thế nào đây?

      Trở về kiếp trước nhận thấy quên mất tất cả những chuyện qua, vậy đối với nàng mà vẫn còn rất quan trọng sao?

      " suy nghĩ gì?" Đỉnh đầu có thanh truyền đến, lớn, nhưng rất ràng.

      Lời này giống như tính cách trước nay của độc chứng, lười biếng, quan tâm đến bất cứ việc gì.

      Nhưng trong lúc này, lại giống như có thêm cảm giác chút tìm tòi nghiên cứu.

      dò hỏi nàng, mang theo chút tiếp cận.

      "Ta suy nghĩ, ra nên tạ ơn ngươi!" Như Thương đáp, cũng để cho mình cố gắng thanh tỉnh lại, sau đó hơi dựa gần về phía sau lưng.

      Sau lưng là lồng ngực độc chứng, có chút gầy, nhưng rất rắn chắc, thực khiến người ta an tâm.

      Nàng tự với mình, chỉ là mệt mỏi, bởi vì người có thương tích.

      Chỉ dựa vào lần, lần là tốt rồi.

      "Cám ơn ta vì cái gì? Cứu ngươi là Tây Dạ Vương!"

      Chương 466: Ta chỉ muốn, chỉ muốn nắm tay sánh vai mà thôi

      "Ngươi biết ta muốn phải cái này!" Nàng than , tiếp: "Ta cám ơn ngươi luôn ở bên ta! Từ Sa Mạc đến Dược Vương Cốc, rồi đến Thục Đô, rồi đến Tấn Dương. Mãi cho đến tối nay, có ngươi ở bên cạnh, làm ta cảm thấy rất an toàn."

      Thanh của nàng nhàng mềm mại, làm cho người nghe rất thoải mái.

      độc chứng giơ tay lên vỗ về mái tóc của nàng, vuốt ve mấy lọn bị loạn.

      Sau đó đưa tay lên đỉnh đầu nàng, khẽ dùng lực, mang theo loạt khí chất bá đạo.

      "25 năm cuộc đời ta cầu gì cả!" Hồi lâu, đỉnh đầu rốt cuộc có tiếng truyền đến, trầm trầm, trịnh trọng."Gặp ngươi, là ngoài ý muốn."

      Lòng Như Thương như bị xoắn lại, treo giữa trung, cách nào bình tĩnh được.

      Loại cảm giác này tốt, để cho nàng mất tỉnh táo, tâm tư cũng rối loạn.

      Muốn trốn, nhưng thanh của độc chứng vẫn tiếp tục, cho phép nàng nghe.

      "Ta là người ít , nhiều khi ta cảm thấy cũng chẳng sao. Giúp ngươi thêm chút, bảo vệ ngươi thêm chút, cũng tệ. Nhưng lòng tham của con người dễ dàng thỏa mãn, giống như ta sau khi làm những chuyện này, thoải mái rồi lại muốn tiến thêm bước. Muốn biết ngươi tính toán gì cho sau này, muốn biết trong tính toán của ngươi có còn cần đến ta làm...... Chiến hữu của ngươi nữa hay ."

      "Như Thương. Hoàng cung, thiên hạ này, với ta mà có bất kỳ ý nghĩa gì. Ta chỉ muốn, chỉ muốn nắm tay sánh vai qua mưa gió, nếu như thấy được cầu vồng, đó chính là hạnh phúc!"

      Có chất lỏng lành lạnh lướt qua gương mặt, Như Thương biết, đó là nước mắt của mình.

      Nước mắt đối với nàng bây giờ mà còn xa lạ, cái thế giới này cho nàng quá nhiều cơ hội rơi lệ.

      Dần dần, cũng còn bài xích.

      Nàng thừa nhận, lời của độc chứng khiến nàng cảm động.

      Nàng thừa nhận, "Nắm tay sánh vai qua mưa gió" hấp dẫn nàng.

      Cũng thừa nhận, trong nháy mắt, độc chứng tiến vào trái tim của nàng.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 467: Quỷ Đồng và Mai Mai xích mích

      Muốn mở miệng giải thích, lại cảm thấy đau nhức nghẹn ở trong cổ, mắc có chút đau.

      Rốt cuộc cũng gì, chỉ nghe độc chứng thở dài tiếng, rồi sau đó đêm dài khôi phục lại vẻ an tĩnh.

      đường quay về Tấn Dương, lúc này bầu trời tản ra cái loại màu đỏ sậm quỷ dị.

      Tướng sĩ trong quân cao hứng, đây là dấu hiệu người Tây Dạ rút lui, là hy vọng mới chủ soái mang đến cho Đông Thục!

      Mai Mai bị vứt lại phía sau cùng đại quân, nhìn hai người phía trước có chút bất mãn, vì vậy thúc ngựa muốn đuổi theo.

      Nhưng ngựa mới chạy được hai bước, lại đột nhiên bị cánh tay từ bên cạnh kéo lại.

      sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là người xưa nay vẫn luôn hục hặc với - Quỷ Đồng.

      "Ngươi định làm gì?" Quỷ Đồng nhìn Mai Mai chằm chằm, rất khách khí hỏi.

      Mai Mai cũng trợn mắt, để cho chạm vào ——

      "Ngươi quản ta!"

      "Nếu như ngươi muốn đuổi theo chủ tử cùng Như Thương tỷ tỷ, ta đúng là muốn xen vào!"

      "Ngươi dựa vào đâu?"

      "Cũng chẳng dựa vào đâu cả!"

      "Thẩm Ngọc ngươi xem !" Mai Mai giận đến suýt oa oa kêu to, tay dùng sức kéo Thẩm Ngọc, bất mãn : "Ngươi nhìn Như Thương cùng thái tử kia làm gì! Hai người chúng ta cũng tới đó xem ! Ngươi mau khuyên nhủ đứa hư hỏng này, bảo đừng có kéo ta!"

      Mấy người bọn họ náo loạn ở phía trước, Đề Chân theo phía sau bảo vệ thái tử trong chiến xa nghe thấy rành mạch, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi đầu.

      tuy là người mang binh đánh giặc, nhưng tin đồn giang hồ cũng có nghe .

      Đặc biệt là Vạn Thông cùng Mai Mai tiếng tăm lừng lẫy, là như sấm bên tai nhưng cũng vang dội chấn động bốn phương!

      Hôm nay, tất cả nhân vật trong truyền thuyết tề tụ ở đây, còn mới vừa tiêu diệt quân địch Tây Dạ cứu về thái tử.

      Nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác như nằm mơ.

      Lúc này, hai người ở phía trước nghe được náo động đằng sau, Như Thương "Xì" tiếng cười vui vẻ.

      Chương 468: Chẳng lẽ ngươi ghen sao?

      "Quay về xem chút! Chỉ sợ là Mai Mai lại làm loạn! Ai, sao ta cảm thấy rất có hảo cảm với ngươi vậy?"

      độc chứng chợt nhíu mày, dừng ngựa, suy nghĩ chút, sau đó :

      "Chẳng lẽ ngươi ghen sao?"

      Như Thương im lặng!

      Thấy bọn họ dừng lại, Mai Mai khó hiểu, vội vàng kéo tay Quỷ Đồng, chỉ vào trước mặt :

      "Chủ nhân nhà ngươi đợi chúng ta đấy."

      Quỷ Đồng nhìn sang, thấy độc chứng vẫy , vì vậy ngăn cản Mai Mai nữa, cũng vội chạy đến.

      Mấy người tụ lại chỗ, Mai Mai rất khách khí vỗ độc chứng cái, :

      "Này! Ngươi cầm binh khí rất đẹp trai nha!"

      thế ngoài dự đoán nhận được cái trừng mắt của Quỷ Đồng, sau đó lại nghe thấy Vạn Thông :

      "Sao chủ tử lại đổi ý, giúp Đại Tế Ti Đồ Lạp?"

      độc chứng nhìn mọi người, thấy ngoài Như Thương ra, ánh mắt tất cả mọi người đều rất tò mò, vì vậy giọng :

      "Muốn trở lại hoàng cung, cần phải để Tây Dạ e sợ Đông Thục. Tây Dạ có binh lực gì đáng , duy nhất có thể dựa vào chính là rắn độc. Mà người điều khiển rắn là Vương Hậu Tây Dạ, ngươi nếu như ta giúp Đại Tế Ti giết chết Vương cùng Vương Hậu, vậy Tây Dạ lấy cái gì uy hiếp đông Thục đây? có uy hiếp, bọn họ thực hai điều kiện kia của ta sao!"

      Lời này rất hợp tình hợp lí, ban đầu Đại Tế Ti còn có chỗ hữu dụng, bởi vì liên lạc cùng Tây Dạ cũng chỉ có thể thông qua Đồ Lạp.

      Phải dựa vào dẫn đến Trung thổ, mới có thể thiết kế để Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu tới cho hoàng tộc Đông Thục bài học.

      Rồi sau đó Đồ Lạp còn hữu dụng, cũng chỉ có thể làm vật hi sinh, bị tước đoạt quyền lợi sống sót.

      ai gì nữa, đạo lý này ai cũng hiểu, tuy làm vậy, nhưng lại có chút cảm thấy thoải mái.

      Như Thương ngồi lưng ngựa phía trước đột nhiên mở miệng, :

      "Đồ Lạp chết đúng là oan uổng."

      độc chứng cúi thấp đầu, bổ sung——

      " như thế, những người hoàng tộc bị rắn nuốt vào bụng, chẳng phải càng oan uổng hơn sao?"

      Nàng gật đầu:

      " sai!"

      Chương 469: Hai người hiểu nàng nhất

      "Như Thương!" độc chứng giọng, "Ta ngươi đều hiểu, rất nhiều chuyện khi quyết định thu lưới, phải trả giá đắt! phải chuẩn bị tâm tư đối mặt với tử vong. Bất kể chuyện đó xảy ra với chúng ta hay với kẻ thù, đều có cách nào tránh khỏi!"

      Nàng lặng lẽ nghe, mấy người bên cạnh cũng trầm mặc .

      Cho đến khi độc chứng tiếp tục :

      " ra , nếu như đổi lại là ngươi, ta bảo đảm ngươi cũng lựa chọn giống ta."

      Lời , là cho Như Thương, nhưng đồn thời cũng cho mọi người nghe.

      Mấy người theo bản năng gật đầu, thể thừa nhận, tất cả những gì độc chứng , đều đúng.

      Như Thương cảm khái, cả đời này, có hai người hiểu nàng nhất.

      là Tiêu Phương, người khác chính là độc chứng —— Chử Thiên Minh!

      . .....

      Trận chiến này, đại quân Đông Thục động phân nào.

      Chỉ dựa vào hai người độc chứng và Tần Như Thương xông vào trại địch, quấy rối náo loạn.

      Chẳng những thành công cứu thái tử ra, còn giết chết Đại Tế Ti Tây Dạ - Đồ Lạp.

      này được Đề Chân sai 5000 Ngự Lâm quân truyền , vô cùng thần kì.

      Mọi người chẳng những lại chi tiết mọi việc theo lời độc chứng cùng Tần Như Thương, hơn nữa còn thêm dầu thêm mỡ về bản lãnh của độc chứng.

      Còn ra khoa trương hơn lời uy hiếp cuối cùng Tây Dạ lưu lại, như thể nếu độc chứng, Đông Thục rất nhanh tiếp tục gặp nguy hiểm.

      Triều đình và dân chúng Đông Thục đều biết lợi hại của Tây Dạ, cảm nhận qua cảm giác sợ hãi đó.

      Dĩ nhiên, những năm qua bọn họ cũng điều tra, biết được địa vị của Đại Tế Ti Đồ Lạp ở Tây Dạ, cũng biết bản lãnh của .

      Mặc dù tiếc nuối vì để Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu bỏ trốn, nhưng Đồ Lạp chết , khiến Đông Thục vô cùng hưng phấn, trong buổi lâm triều hôm sau khiến tất cả mọi người hô to hoàng thượng vạn tuế!
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :