1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Chứng bệnh độc trong đội ngũ

      Đội ngũ được ba ngày, nàng cũng quan sát ba ngày.

      Dẫn theo đội múa vào đại mạc chính là sáu gã sứ giả Tây Dạ, bộ dáng vào có gì đặc biệt, bởi vì lại trong sa mạc, nên mọi người đều phải che mặt trùm khăn kín đầu, cũng nhìn ra hình dáng gương mặt.

      Chẳng qua nếu cẩn thận xem kỹ, vẫn có thể nhìn ra được vài đôi mắt nhân sĩ cùng người Trung Nguyên rất khác biệt.

      Hốc mắt sâu sắc, hẹp dài lõm vào bên trong, nếu nhìn trực tiếp, cảm giác bị đối phương nuốt ngay tại chỗ, có chút dọa người.

      Những người đó rất hung ác, trong đội ngũ nếu có người chậm cũng bị quát lớn tiếng, họ sử dụng ngôn ngữ cũng giống như người Trung Nguyên, chỉ là giọng của người ngoài nước có hơi chút kỳ quái.

      Mọi người ai cũng rất sợ những người đó, đặc biệt là hai hài tử tuổi nhất, ở xa xa lẩn trốn, nhìn cũng dám nhìn.

      Đến buổi tối, những người đó tụ tập lớn tiếng mua rượu từ trong Hách Thành về uống, thậm chí có ngày còn phải giết con Lạc Đà để ăn.

      Bất quá người giống như năm người kia, dáng người hơi gầy, cảm nhận đôi mắt như những người nước ngoài khác, nhưng cũng vì dùng khăn trùm đầu che mặt, hơn nữa trong đại mạc bão cát rất lớn, nàng cũng phân biệt lắm hình dáng đối phương.

      Chỉ là nàng để ý đến từ ba ngày trước, đoàn người lên đường từ nhà trọ cho tới bây giờ, cũng chưa từng qua câu.

      Nhiệm vụ của hình như là theo chịu trách nhiệm ngồi Lạc Đà, luôn tiện ngẩn người nhìn trời lại thêm ngủ gật, thỉnh thoảng còn làm hình dáng Đại Ngọc, từ trong ánh mắt toát ra mấy phần sầu muộn.

      Như Thương có chú ý vài lần, phát thường xuyên tới lui tự mình ngủ thiếp , hoàn toàn để ý người tham gia đội múa có bị bỏ rơi hay , hoặc là cần phải nhắc nhở mọi người chú ý bão cát.

      Ngoài ra có lần, tên sứ giả khác chụp vai chuyện với , cũng chỉ tùy ý khoát tay áo, sau đó lại tiếp tục lên tiếng ngẩn người, ai cũng để ý tới.

      Tần Như Thương cảm thấy, có thể là cao thủ bí hiểm tầm thường, hoặc đây chính là biểu điển hình chứng bệnh độc.

      Chương 24: Tiện tay cứu người

      Mơ hồ cảm thấy khát nước, Như Thương gở xuống túi nước từ yên Lạc Đà chuẩn bị đưa lên miệng.

      Lúc này lại thấy tiểu nương ở bên cạnh, sau khi muốn duỗi tay về phía trước đưa qua gì đó, trọng tâm ổn định, người hoàn toàn trực tiếp hướng mặt đất ngã xuống.

      Như Thương chút nghĩ ngợi, buông túi nước cầm trong tay, túi nước kia trực tiếp rơi xuống đất thấm vào trong cát vàng.

      Sau đó hai chân kẹp chặt bụng Lạc Đà, thân mình hướng bên cạnh chút, người liền vắt ngang dò xét ở phía ngoài.

      Cánh tay hướng về phía trước, tay đỡ lấy được tiểu nương ngã xuống, sau đó lật thẳng lại thân thể, trực tiếp đem người đến lưng Lạc Đà của nàng.

      Hành động liên tiếp nhanh chóng gọn gàng, mọi người chung quanh chỉ nghe được tiếng kêu của tiểu nương, đến khi quay đầu lại xem người bình yên vô .

      Nữ hài tử sợ tới mức vỗ ngực liên tục, lời cảm tạ cùng Tần Như Thương, thấy túi nước của nàng bởi vì cứu mình mà rớt , vội vàng leo xuống trở lại Lạc Đà của mình, sau đó cởi xuống túi nước đưa lên phía trước, khéo léo ——

      "Tỷ tỷ, cho ngươi uống nước của ta!"

      Như Thương gật đầu cảm ơn, cũng khiêm tốn, đón lấy túi nước kia liền đưa lên miệng.

      Cứ như vậy đến gần buổi tối, mọi người dựng lên lều vải, tốp năm tốp ba vào nghỉ ngơi.

      Nàng mang theo nữ hài bên cạnh, hai người ngủ trong gian lều vải .

      Nữ hài tử kia ngủ được, nằm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Như Thương, sau đó mở miệng :

      "Tỷ tỷ, ngươi là đẹp!"

      Như Thương cười khẽ, bắt đầu có chút hối hận vì lúc trước nghe lời Tiêu Phương , khi ra ngoài phải mang theo bộ mặt nạ da người của tự chế.

      Diện mạo của nàng, nàng biết, biết là trùng hợp hay là ông trời cố ý an bài, thân thể này lại có thể cùng dáng dấp kiếp trước của nàng giống nhau như đúc.

      tại hình dáng dung mạo này môi điểm mà đỏ như son, mi vẽ mà đậm như mực, hai mắt tình chứa nước, rồi lại bởi vì tính tình lạnh nhạt cứng rắn, mà có vẻ mang theo vài phần tàn khốc.

      Chương 25: Vụ án cưỡng gian nửa đêm canh ba

      Thấy nàng lời nào, tiểu hài tử kia cũng biết phải mở miệng như thế nào. Mặc dù rất muốn mấy câu thân cận cùng vị tỷ tỷ cứu mình, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa thấy mặt Tần Như Thương lạnh xuống, lập tức liền nhát gan.

      "Tỷ tỷ ngươi ngủ trước ." Nàng giọng : "Liên Nhi có phần ngủ được, ra ngoài lều dạo chút."

      Như Thương thế mới biết nữ hài tên gọi là Liên Nhi, vì vậy nhìn nàng gật đầu, nhắc nhở:

      "Đừng xa, nhớ trở về sớm."

      Tiểu nương cười hề hề vén rèm ra khỏi lều, dội lấy hạt cát tại vài đỉnh màn vải trượt xuống vào chỗ khúc cong.

      tới lui, lại nghe được cách đó xa truyền đến tiếng động có chút kỳ quái.

      Hình như là tiếng nữ tử rên rỉ, rất thống khổ, nhưng thanh lớn, tựa như có người bịt kín miệng của nàng.

      Liên Nhi tò mò, tìm theo tiếng động kia, lại phát thanh đó là từ trong đỉnh đầu lều vải của sứ giả Tây Dạ truyền ra.

      Nàng cẩn thận lên phía trước, chỉ thấy bên cạnh lều có bộ quần áo nữ nhân bị ném ra, xé lộn xộn rối loạn mặt đất, mơ hồ còn thấy được vết máu.

      Nữ hài giật mình, ngồi xổm người xuống nhìn theo khe hở phía bên trong cửa, lại kinh hãi bắt gặp tên sứ giả Tây Dạ dạng chân, dưới thân là nữ tử toàn thân trần trụi.

      Nàng nhận ra nữ tử đó, chính là vũ cơ cùng chung.

      Trong lều tổng cộng ba người, trừ bỏ hai người giao hoan, còn có tên sứ giả khác ở bên cạnh gắt gao bịt chặt miệng vũ cơ. cánh tay kia lại thành dò xét tìm đến ngực của nàng, hướng tới vật cao vút mượt mà trơn bóng mà nắm lấy.

      Vũ cơ bị chà đạp thành mảnh bừa bãi, hạ thân bởi vì động tác của sứ giả quá khích mà máu tươi ngừng trào ra.

      Nàng liều mạng giãy giụa, sức lực như thế nào cũng bằng hai người khỏe mạnh.

      Hình ảnh như vậy đối với Liên Nhi mới tám tuổi, là quá sức tàn ác, nữ hài chịu nổi kích thích như vậy, há miệng run rẩy thế nào cũng thể khép lại được.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26: Có người mất trinh tiết, có người bị mù mắt

      Nàng muốn chạy , nhưng hai chân lại nghe lời, run rẩy đứng nổi.

      Muốn gọi người khác đến cứu nữ tử kia, nhưng cổ họng lại tốt, thể phát ra chút thanh.

      Nàng cứ vùng vẫy như vậy, rốt cuộc từ cổ họng ho ra ngoài cái.

      Còn đợi nàng kêu người cứu, hai người sứ giả bên trong có phản ứng trước.

      Chỉ nghe người :

      "Người nào?"

      Đổi lại người kia trực tiếp vọt ra, tay bóp chặt cổ Liên Nhi, đem người kéo liên tục vào bên trong lều.

      "Cứu mạng —— a ——" tiếng la cứu mới vừa kêu lên, nhưng nghĩ tới hai người sứ giả Tây Dạ lại cầm lên đoản kiếm bên cạnh, đâm mạnh cái vào ánh mắt của Liên Nhi.

      Máu tươi như suối phun ra ngoài, nữ tử bị xâm phạm cũng choáng voáng. Mắt nhìn thấy Liên Nhi té ở bên cạnh nàng bất tỉnh, cũng quên mất là vùng vẫy, gần như hóa điên, từng bước về phía nàng, sờ soạng lên hai mắt chảy máu của nàng.

      đêm này, có người ngủ say sưa, có người mất trinh tiết, còn có người bị mất ánh sáng.

      Tần Như Thương cho là Liên Nhi ngủ ở lều vải khác, trong đó dù sao cũng rất nhiều người đều biết lẫn nhau.

      ngờ rằng, sáng sớm ngày hôm sau, lại nghe được tiếng của nam tử kêu lên.

      Sau đó phát ra câu hỏi như là sợ hãi đến cực điểm——

      "Liên...... Liên Nhi, ngươi làm sao? Người nào chọc mù hai mắt của ngươi?"

      Như Thương giật mình cái, thân mình liền lao ra khỏi lều vải.

      Nhưng chỉ thấy được nữ hài nhi toàn thân hỗn độn vết máu, đứng ở cách đó xa, xung quanh nàng có rất nhiều người, đều là người tham gia đội múa.

      Hai mắt nữ hài mảnh nguyên vẹn, vết máu nhuộm đầy mặt, mặt có chút biểu lộ vặn vẹo, giống như là đau đớn, hoặc như là si dại.

      Ở tại bốn phía hốc mắt, giống như được dùng loại dược nào đó thoa lên, chỉ làm máu hề nữa chảy, hơn nữa còn có chút tác dụng của thuốc gây tê. Bằng với tiểu nương, đau đớn như vậy làm sao còn có thể tự mình đứng thẳng lại.

      Chương 27: thấy nữ tủ thất trinh

      Tần Như Thương có chút thể tiếp nhận, tối hôm qua hài tử còn rất tốt, thế nào vừa tỉnh ngủ liền biến thành như vậy?

      Lúc này có người vẫn hỏi:

      "Liên Nhi, người đây là như thế nào a? chuyện với ngươi nha!"

      Còn có người lắc lắc vai của nàng, hét to :

      "Là ai hại ngươi thành ra cái dạng này? Liên Nhi, đêm hôm qua ngươi ngủ ở đâu?"

      Lúc này, cũng biết là ai lại xen vào câu ——

      "Tiểu Hỉ đâu? Chúng ta phải có ba mươi người sao? Tại sao lại thiếu người?

      Nghe xong lời này, mọi người cũng xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cùng nhau đếm, Như Thương nhìn vòng, nếu phải còn có người ở lại trong lều vải ra ngoài. Như vậy, đội múa này quả chỉ còn lại có hai mươi chín người.

      Mà trong hai mươi chín người này, còn có người bị mù hai mắt, Liên Nhi thể tiếp tục nhảy múa.

      Nàng hiểu, theo như lời mọi người Tiểu Hỉ là nữ tử có đôi mắt rất xinh đẹp quyến rũ. Cái loại quyến rũ này làm cho người ta cảm thấy được, cho dù Tiểu Hỉ bình thường nhìn người liếc mắt cái, cũng được xem là có chút ý tứ câu dẫn.

      Có người bắt đầu tại mỗi cái lều vải tìm kiếm, nhưng trừ bỏ mấy đỉnh lều của sứ giả Tây Dạ ra, còn lại tất cả đều là .

      Mọi người cũng bị chuyện tình Liên Nhi hấp dẫn, ai còn có thể ở lại trong lều.

      Trong lúc nhất thời, nghị luận nổi lên bốn phía, có người bắt đầu sợ hãi, kể đến những năm trước người đưa tới Tây Dạ khiêu vũ, ai có thể trở về, lại hỏi chẳng lẽ cứ mất tích như vậy? Hoặc là mắt bị mù cũng có biện pháp rời khỏi sa mạc?

      Tần Như Thương lên phía trước kéo tay Liên Nhi, nữ hài liền phản xạ lui về phía sau bước, tiếp theo chính là run bần bật.

      "Đừng sợ." Nàng cúi người xuống khẽ: "Ta là tỷ tỷ xinh đẹp."

      Giọng của nàng như có loại hiệu quả, trong nháy mắt làm cho tinh thần người an tĩnh, bình thản lạnh nhạt, nhưng ràng dứt khoát.

      Liên Nhi lập tức bỏ xuống đề phòng, bàn tay bé cũng chủ động giơ lên, để cho Tần Như Thương nắm lấy.

      Chương 28: Ở trong sa mạc, người ta chính là chủ tử

      Nàng chuẩn bị dẫn Liên Nhi trở về trong lều, tại những người Tây Dạ tỉnh ngủ, đứng dậy la hét, khiến cho mọi người nhanh chóng chuẩn bị bỏ chạy.

      nhiều người vây quanh lại, bảy miệng tám lời theo chân bọn ——

      " xong! Trong đội múa chúng ta có người mất tích, còn có người bị đâm mù hai mắt! Đêm qua nhất định là có người đánh lén, chúng ta gặp nguy hiểm nha!"

      Bước chân của Như Thương dừng lại, cũng xoay đầu lại nhìn về phía những người Tây Dạ.

      Nhưng chỉ có người trong đó đẩy ra cái người chuyện, sau đó lớn tiếng quát:

      "Kêu cái gì mà kêu? Sa mạc là nơi có thần linh, há lại để cho các ngươi láo xược như vậy! Sợ gặp nguy hiểm, bây giờ có thể trở về! Chỉ là trước khi , phải đem tiền bạc ra giao nộp lên cho chúng ta, nếu như giao, vậy bước cũng đừng muốn !"



      Người nọ đứng dậy, khăn trùm đầu vẫn chưa khoác lên, gương mặt râu quai nón làm cho nhìn càng thêm hung ác.

      Gầm lên như vậy, những người tham gia múa kia vốn là có chút hứng thú, giờ cũng dám lên tiếng.

      Đừng bọn họ bỏ tiền, cho dù là có bỏ ra phải làm thế nào đây?

      người rời , có đường sống?

      Ở trong sa mạc, người ta chính là chủ tử. có những người này, ai cũng được đến Tây Dạ Quốc, hơn nữa càng thể trở về được chỗ cũ.

      Sa mạc Tháp Đạt Lý giống như là Mê Tung (chữ này ý nếu như vào bị lạc tìm ra được tung tích), bão cát thổi tung khắp bầu trời hoàng hôn, mặt trời nơi này nằm phía nào cũng nhìn ra, chứ đừng phân biệt Đông Tây Nam Bắc.

      Dọc đường đến, dấu chân đạp xuống cái liền bị gió thổi thấy, quay đầu nhìn lại, ai có thể nhìn được đường khi đó nằm ở phương nào?

      Như Thương quay đầu lại, thấy " người bị bệnh độc " cũng ra, sau đó bắt đầu đưa tay vén lên lều vải của , đối với chuyện xảy ra xung quanh, chút phản ứng cũng có.

      Nàng dẫn theo Liên Nhi trở về, có gấp gáp thu dọn, chỉ là cẩn thận xem xét chút tổn thương mắt của nàng.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 29: Nhận ra hung thủ

      Thoa phía chính là hình dạng của Tiên Hạc Thảo, làm cho máu nhanh chóng ngưng kết thành sẹo, cho nên nữ hài mới bởi vì chảy máu quá nhiều mà thêm suy yếu.

      "Người nào làm ngươi bị thương, cho ta biết." Tuy là câu hỏi, nhưng từ trong miệng Tần Như Thương ra, nghe có vẻ hết sức bình tĩnh. Ngay cả người nhàn rỗi bình thường nhiều, cũng chấp nhận nếu đối phương trả lời.

      Nữ hài rốt cuộc như tìm được chỗ dựa, liền "Oa" khóc ra tiếng.

      Tiếng khóc bên này vừa mới bật ra, bên ngoài liền có tiếng của người Tây Dạ la lên:

      "Người nào ở đằng kia khóc tang a? Ngậm miệng lại cho lão tử!"

      Liên Nhi ngẩn ra, ngay sau đó tiếng khóc bỗng nhiên ngưng lại. Cái loại dừng lại đột ngột này giống như máy hát bất ngờ bị người tắt ngang, phải lập tức dừng lại.

      "Là ......" Giọng yếu ớt của nữ hài truyền ra, sau đó giơ tay lên sờ xoạn bốn phía..

      Cuối cùng chạm đến cánh tay Như Thương, lập tức phen bắt lấy, sau đó càng ngừng thở gấp, hơi thở tiết lộ ra khủng hoảng, đến với nàng ——

      "Chính là người này! Giọng chuyện này! Ta nhìn thấy ở dưới mắt trái của nốt ruồi tròn! Bọn họ cưỡng hiếp Tiểu Hỉ, bị ta bắt gặp, liền khoét đôi mắt của ta, lại đem Tiểu Hỉ giết chết, suốt đêm chôn ở phía dưới lều vải."

      "Cái gì?" Như Thương có chút kinh hãi, "Vậy làm sao có thể thả ngươi?"

      "Bởi vì muốn ta đêm nay phải đến cùng ." Tiếng Liên Nhi khôi phục lại bình tĩnh, đó là loại bình tĩnh khi tâm chết. " thân thể của ta đẹp, cho nên để ta sống sót, chờ lúc hạ trại lần nữa ngủ cùng . Còn , nếu như mà ta chịu hoặc là việc này cho người khác, liền đem tất cả mọi người giết chết."

      Nữ hài xong, theo bản năng liền giơ tay lên dụi vài hai mắt của mình, bị Như Thương ngăn cản lại.

      "Tỷ tỷ, ngươi đừng có với người khác." Liên Nhi Tiếng lại: "Bằng chúng ta đều phải chết."

      "Được." Tần Như Thương gật đầu, tiếng lộ ra loại rét lạnh thấu xương.

      Liên Nhi biết, mỗi lần khi Tần Như Thương chuyện như vậy, nghĩa là dấu hiệu báo trước sắp sửa có tử vong.

      Nhưng phải là nàng, mà chính là kẻ địch.

      Chương 30: Tần như Thương hành hung gây án

      Đội ngũ tiếp tục lên đường về phía trước, Như Thương đặt thêm yên lưng Lạc Đà của nàng, để Liên Nhi ở trước người.

      Hôm nay bão cát so với ngày hôm trước lớn hơn rất nhiều, mọi người phải dùng khăn trùm đầu che kín mặt, nghiêm túc, mắt ràng cũng đem bao lại. Dù sao Lạc Đà cũng tự mình , bọn họ che kín chặt chẽ để tránh cát vàng thổi vào trong mắt.

      Tần Như Thương cũng tự nàng che kín lại hết, chỉ giữ lại ngay mắt cái khe , phải là nàng sợ cát vàng, chỉ là muốn để cho nàng quá mức khác thường.

      Huống chi, bộ dạng này cũng có lợi cho nàng khi quan sát, quan sát người Tây Dạ ở dưới mắt trái có nốt ruồi tròn, là người nào.

      Có năm mục tiêu cho nàng lựa chọn, người có chứng bệnh độc kia được loại trừ bên.

      Nàng cố ý để Lạc Đà nhanh chút, cố gắng đến gần bên cạnh những người Tây Dạ.

      Ở dưới cát vàng dài đằng đẳng, muốn xem ràng tướng mạo người đặc biệt là có chút khó khăn, bất quá Như Thương rất tinh mắt, chỉ cần nhìn thấy lần nhận ra được người đó, rồi ghi nhớ ở trong lòng.

      Đêm đó hạ trại, mọi người xúm lại chỗ ăn lương khô, nhưng thấy bóng dáng của Như Thương.

      Nàng từ lâu xác định được mục tiêu, lúc này cúi người, dùng tốc độ nhanh hướng đỉnh đầu lều vải của người Tây Dạ chạy .

      Cửa trước có người, nàng trực tiếp vòng ra phía sau.

      Vừa vặn trong lúc này, có nam nhân phía dưới mắt trái có nốt ruồi ở trong lều ôm túi nước ngửa mặt uống.

      Đứng cách ở bên ngoài, Tần Như Thương giơ lên tay phải, năm ngón tay khép lại trực tiếp hướng đến trướng bố (lều làm = vải bố) dày.

      Móng tay ngón trỏ nàng rất dài, cũng rất nhọn. Người thấy qua chỉ cho là đồ đẹp mắt, dù sao danh nghĩa cũng là vũ cơ, để móng tay dài cũng phải là chuyện gì lạ.

      Nhưng nghĩ tới, đồ mà người khác cho là đẹp mắt gì đó, đối với Tần Như Thương lại là vũ khí lợi hại.

      Chỉ thấy móng tay nàng vuốt lên trướng bố, dùng chút lực, lập tức lõm vào nửa tấc.

      Vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, như dùng dao găm cắt món hàng mỹ nghệ, móng tay của nàng theo trướng bố chậm rãi xuống.

      Chương 31: Dùng hai tay của ta, khoét hai tròng mắt của ngươi

      Vải bố dày như vậy, vốn là dùng dao găm cũng rất khó cắt rách được, cứ thế lại bị móng tay vạch ra, người ngồi ở bên trong cảm thấy hình như có bão cát biết từ đâu ở nơi khe hở tiến vào, chuẩn bị nghiêng đầu xem chút, chợt thấy trước mắt bóng dáng chớp lóe, bên cạnh biết là từ đâu lại xuất hiên ra người.

      Tần Như Thương liền vào qua khe hở, sau đó lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng nhưng mãnh mẽ xông đến bên cạnh , ngón tay vươn về phía trước, lập tức khóa lại huyệt của đối phương.

      thấy chuyện được, tiện thể muốn nhìn xem ràng người đánh lén là ai.

      Nhưng ánh mắt vẫn chưa tìm kiếm được đến mặt của đối phương, Tần Như Thương lật tay lên thẳng đến hai huyệt thái dương (màng tang) của .

      Sau đó ngón giữa và ngón áp út xiết chặt, đồng thời dùng sức chút kẹp lại.

      Chỉ thấy đau nhức đến trán nổi gân xanh, hai con mắt kinh khủng lồi ra phía ngoài, như là cá vàng, cũng có tí nào tức giận.

      Khóe môi Tần Như Thương khẽ cong lên, im lặng cười lạnh, đồng thời động tác dưới tay vẫn ngừng, bốn ngón ấn tại huyệt Thái Dương, hai đầu ngón tay cái lại đem mục tiêu lồi ra khóa chặt, đến nỗi thể nào còn nhìn ra được là tròng mắt.

      Nàng cả đời giết người vô số, vô luận là chết hoặc là tàn phế, đối với Tần Như Thương mà , nàng căn bản cũng nghĩ đến, chỉ cần có thể bằng phản ứng tứ chi (đầu,mình và tay chân) mà sinh ra mấy trăm loại thủ đoạn.

      tại, hai ngón tay cái của nàng từ bên ngoài cắm thẳng vào khóe mắt, đưa vào nửa, hướng tới chỗ cong ở mặt trong —— hai tròng mắt cứ như vậy gọn gàng liên tục bị móc ra, sứ giả máu chảy khắp người, nhưng chút cũng dính đến Như Thương.

      việc thành công, nàng cần phải ở lâu, lật ngược tay lại, đem hai con ngươi đặt vào lòng bàn tay, nâng lên mủi chân hướng đến cổ đối phương điểm cái, trong nháy mắt huyệt được giải ra.

      Đồng thời cùng lúc đó, tiếng gào thét tê tâm liệt phế (tim phổi bị tê liệt) lập tức truyền đến.

      Bên ngoài có người kinh hoảng chạy vào, nhưng Tần Như Thương từ lâu như cá chạch mở ra khe hở chui ra ngoài.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32: trung bay tới hai cái Huyết Nhãn

      Ra khỏi lều vải, trước tiên nàng cúi người xuống, đem hai tròng mắt xem xét rồi nhét vào trong tay áo, lại đem hai tay chà xuống dưới mặt cát vàng, sau đó cứ như vậy trực tiếp nhanh chóng về phía trước.

      Những thứ kia còn chưa kịp đọng lại, vết máu bị đất cát ma sát từ từ còn mảnh, mà nàng từ lâu cách xa khỏi lều vải của người gặp chuyện may kia hơn mười mấy thước.

      Tiếng kêu thảm thiết vẫn tiếp tục, hơn nữa thanh kia giống như cát bay đêm nay, càng ngày càng dữ dội.

      Nàng hừ , sau đó đứng lên, về phía đám người cách đó xa, nghiêng về phương hướng bên cạnh dùng sức vung tay cái, hai con ngươi như hai hòn đá bị vứt ra ngoài.

      Mọi người vây quanh ở chỗ, chính là kỳ quái tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết như vậy truyền đến, đột nhiên có vật khác thường từ trung rơi xuống, mọi người lần mò tìm kiếm, đem thứ kiếm được sờ tới sờ lui sau đó đưa lên trước mắt, nhưng bỗng nhiên lại thét lên tiếng sợ hãi ——

      "A……!"

      Sau đó giống như là nhặt được vật gì bị phỏng tay, lập tức hất bỏ .

      Người tiếp theo bước tới nhặt lên cũng là dẫm lên vết xe đổ, từng người ai nấy đều thất kinh, người thông minh cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, ra là có người lại bị mù hai mắt.

      Mà bây giờ là tròng mắt bị móc ra toàn bộ.

      Tần Như Thương lặng lẽ đến bên cạnh mọi người, cũng có ai để ý là tại sao giờ nàng mới tới hoặc là vừa rồi có ở đây hay , mọi người hoảng sợ khi nhìn thấy có mấy tên tướng sĩ Tây Dạ chạy về phía bên này, trong số đó có hai người vung đao lên, chỉ thẳng vào đội múa, hét lớn:

      "! Là ai làm! Là ai khoét hai mắt của đại nhân!"

      Mọi người thất kinh, rối rít lắc đầu, bày tỏ chuyện này cũng phải bọn họ làm.

      Có người bạo gan đứng ra câu:

      "Có phải ma quỷ trong sa mạc này lộng hành hay ? Quỷ chuyên môn khoét tròng mắt người à? Ngày hôm qua là Liên Nhi, hôm nay là đại nhân các ngươi......"

      " bậy bạ gì đó!" Lại có người quát tới đây: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh, ai dám ở chỗ này giả thần giả quỷ, lão tử chém đầu của các ngươi!"

      Chương 33: Cuồng phong gào thét

      "Tất cả trở về trong lều ! Tất cả đều phải trở về hết cho ta!" Sứ giả Tây Dạ bắt đầu đuổi người: "Từng người đều phải trở lại trong lều, chuyện này ta nhất định tra ! Chúng ta kiểm tra từng cái lều vải, nếu như để phát ra là người trong các ngươi làm, đừng trách lão tử uống máu ăn thịt người!"

      Bị hù dọa như vậy, mọi người cũng ngoan ngoãn lẫn tránh về lều vải. Liên Nhi bị người khác mang , trong lều chỉ còn lại mình Tần Như Thương.

      Thời điểm nàng ngồi trở lại trong lều cảm giác được tinh thần yên, phải là sợ bị người tra xét, ngoài ra muốn tra cũng tra được, cho dù tra được là nàng làm, căn bản mấy tên sứ giả kia phải là đối thủ của nàng.

      Người khác ở chỗ này sợ lạc đường, Tần Như Thương nàng cũng sợ.

      Nàng đối với tiếng gió ầm ĩ đêm nay có chút dự cảm tốt, lúc này vào đêm, sắc trời vốn tối, lại thêm gió lớn nổi lên bốn phía, tầm nhìn chung quanh chưa đến thước cũng bị thổi tới.

      Theo kinh nghiệm của nàng đến xem, đây là đoạn mở đầu gió bão dữ dội, có lẽ trong vùng sa mạc này lập tức nổi lên trận bão táp cắn nuốt vạn vật, có thể phòng tránh qua khỏi được hay , là phải xem kinh nghiệm của những người Tây Dạ này, hai chính là phải xem tạo hóa của mọi người.

      Đương nhiên, phải vào thời điểm quan trọng, nàng thể dẫn mưa tới để ngăn chặn toàn bộ cát bụi.

      Bởi vì trong lúc phát ra dị năng hai mắt của nàng luôn luôn nổi lên tầng sương đỏ, nếu như bị người khác nhìn thấy, sợ rằng cho nàng là quái.

      Cho nên nàng rất tin tưởng gió bão đến, ngoại trừ nàng có phán đoán này, còn có độc chứng.

      Vừa rồi trong lúc rối loạn nàng có để ý đến, vẫn ngẩng đầu nhìn lại, đôi khi ngẩng lên còn có thể rung .

      Có lẽ là vì loại giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, độc chứng kia nhất định cũng nhìn ra tượng lạ.

      nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được bên ngoài trận gào thét!

      thanh đó, có khả năng phải của con người phát ra, cũng phải là dã thú, mà là gió bão nổi giận tàn phá bừa bãi.

      Chương 34: Đại mạc thâm sâu, cuồng phong nổi dậy

      Bốn phía lều vải bắt đầu kịch liệt run rẩy, Như Thương cảnh giác nửa ngồi đứng dậy, chuẩn bị ra xem chút, nghĩ đến đỉnh đầu lều trại lập tức bị gió xốc lên, bão các xâm nhập tiến vào, bốn phía xung quanh lều vải cũng theo sát phía sau bị đánh văng xa.

      Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn, tiếc rằng bão cát quá lớn, đưa tay ra thấy được năm ngón, sao có thể nhìn được ràng lều vải bị đánh đến nơi nào.

      Gió quá lớn, Như Thương thử đứng lên, lại phát chỉ cần người đứng thẳng lên lập tức bị gió đánh ngã.

      Nàng có cách nào, đành phải tiếp tục ngồi xổm xuống, đồng thời đem bàn tay cắm thẳng vào mặt đất, mượn nơi để ổn định thân hình của mình.

      Kinh nghiệm sa mạc nàng có, những người Tây Dạ này cũng có, nhưng những người tham gia múa lại có.

      Như Thương cảm thấy thỉnh thoảng người lăn qua cạnh nàng, những người đó căn bản cách nào phát ra tiếng kêu cứu, chỉ cần mở miệng ra, lập tức liền bị hạt cát lắp đầy.

      Nàng dựa vào trực giác bắt được ba người, sau đó kéo cánh tay những người đó lại cùng chỗ, đè xuống tay của bọ cắm vào bên trong mặt cát.

      Những người đó cuối cùng cũng phải quá ngu dốt, chút hiểu được ý đồ của nàng.

      Vài người kéo lại ở chỗ, đưa tay cắm cố định vào trong cát vàng, tại mới bị gió thổi bay.

      Tần Như Thương biết thời gian trước mắt cấp bách, cứu người tính người, gió bão này đánh tới, lại chừng tạo thành thảm kịch như thế nào.

      Nàng cúi người xuống đất, cả người hoàn toàn gần như là nằm sát mặt đất, bàn tay ở trong cát hướng về cái tay khác, liền bắt đầu dựa vào cảm giác từng bước từng bước nắm bắt nhau.

      Loại tình cảnh này là thuộc về nhân viên lính đặc biệt cùng người có khả năng khác thường, mặc dù bão cát gào thét càng lúc càng lớn, nhưng các nàng vẫn có thể từ trong phân biệt ra từng loại thanh khác nhau.

      Tất cả lều vải đều bị thổi lên, những người Tây Dạ kia cũng biết là cứu người hay là tự cứu mình.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 35: Nàng phải tốt bụng, chẳng qua chỉ cầu lợi mà thôi

      Chẳng qua Tần Như Thương nghĩ, hết chín mươi chín chấm chín phần trăm là khả năng bọn họ lựa chọn tự bảo vệ tánh mạng.

      Bên trong này ngoại trừ nàng, sợ là tại đây cũng ai có năng lực ở dưới điều kiện tồi tệ này vẫn có thể hành động tự nhiên.

      Nhưng cũng chắc, trong lòng nàng xoay chuyển suy nghĩ cái, lại nghĩ tới người có chứng bệnh độc kia. Có thể là trực giác, nàng cảm thấy phải là người sứ giả lơ mơ bình thường, mặc dù dáng vẻ lúc nào cũng mở nửa mắt mệt mỏi muốn ngủ, thỉnh thoảng từ giữa mắt chợt ra ánh sáng nhưng vẫn bị nàng bị bắt gặp.

      ra, Tần Như Thương cũng phải là có lòng tốt xả thân cứu người.

      Bởi vì trong tư tưởng nàng thân là lính đặc biệt, cho tới bây giờ cũng có trải qua khái niệm này.

      Bảo vệ tánh mạng, hoàn thành nhiệm vụ, đây mới là điều nàng muốn tuân thủ nguyên tắc.

      Về phần cứu người, trừ phi là có toan tính lợi ích, nếu tuyệt đối nàng làm.

      Cho nên tai Tần Như Thương lựa chọn ra tay cứu giúp, hoàn toàn bởi vì sợ trận biến cố này có quá nhiều người chết, khiến cho hành trình đến Tây Dạ lần này bị bỏ dỡ nửa chừng.

      Mặc dù thời gian của nàng cũng gấp, nhưng lại rãnh rỗi đến có thể trì hoãn như thế.

      “Ầm….!”

      Lại là người từ bên cạnh đụng vào thân thể của nàng, Như Thương vươn tay ôm vào, lập tức liền biết đối phương chính là Liên Nhi.

      Đứa này nhất cũng gầy nhất, nếu như phải là bị nàng ngăn cản, gió lớn như vậy suýt nữa có thể trực tiếp đem nàng thổi tới phía chân trời.

      Mặc dù ở thời điểm này ai dám đông tây, nhưng người hai mắt bị mù như Liên Nhi so người khác vẫn khủng hoảng hơn rất nhiều.

      Tần Như Thương thể đem nàng cố định lại giống như những người khác, muốn tìm kiếm chút còn người nào khác hay , nhưng khi cánh tay vươn ra vung mấy cái ở bốn phía, cũng có phát được người khác.

      Vì vậy nàng dứt khoát ôm Liên Nhi vào trong ngực, xé áo ngoài của mình che phủ mặt nàng, dù sao cũng xem như là ngăn trở được chút bão cát.

      có thể vào lúc này, lại nghe thấy Liên Nhi đến gần bên tai nàng, dùng sức lực lớn hét lên ——

      "Ta từ trong lều vải bò ra ngoài, bên kia có cái lều bị bão cát lấp lại, bên trong còn có vài người!"

      Chương 36: Ai ngoan độc hơn ai

      Liên Nhi biết người cứu nàng là ai, nàng chỉ sờ loạn xạ đến bên tai người đó, sau đó liền mạng thay người cầu xin giúp đỡ.

      Tần Như Thương thầm nghĩ phiền toái, tại cát chảy quá lớn, mỗi lần bị chôn vào làm tốt trở ra được.

      Nhưng Liên Nhi nhìn thấy đông tây, nàng phân biệt phương hướng, nàng chỉ biết có người bị chôn, cách nào chỉ ra chính xác địa điểm.

      Cũng may Như Thương nhớ được phương hướng khi nàng bị thổi vào đụng người mình, vì vậy lập tức nghiêng người, hướng vị trí đó chạy .

      Nàng tay lội dưới cát, tay ôm cả người Liên Nhi, hành động trở lực cực lớn. suy nghĩ làm thế nào tìm chỗ an toàn cho Liên Nhi trước, duỗi tay vẫn cắm ở trong cát về phía trước, tay chợt đụng phải vật cứng, đau đến nàng phải nhếch mép.



      Bất quá nàng lập tức vui vẻ, bởi vì Như Thương phát khối nhô ra đó chính là tảng đá lớn. Hoặc đó là bức tường đổ, có thể nơi này trước kia từng có tòa nhà, về sau bị phá bỏ.

      Nàng thể suy nghĩ nhiều, vội vàng rút tay ra ngoài, kéo Liên Nhi lại trước người, bên ra dấu ý bảo nàng ôm lại, bên lớn tiếng kêu lên ——

      "Dùng sức ôm, cần buông tay! Ta bên kia cứu người!"

      Có lẽ là nghe được tiếng của Như Thương, tiểu nương hung hăng ngẩng đầu lên, loại tin tưởng tuyệt đối cần ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng vẫn thể ràng.

      Đáy lòng Như Thương co rúm chút, nàng lên được loại cảm giác này, cũng biết là đau lòng hay là cái gì, tóm lại nàng hiểu được, nếu phải sợ chậm trễ kế hoạch của mình, nàng là tuyệt đối ra tay cứu giúp.

      Cho nên trước khi khoét hai mắt của tên sứ giả Tây Dạ, cũng coi như là vì báo thù cho Liên Nhi.

      Chẳng qua là nàng thấy tức, nên cố tình so đo với người Tây Dạ chút, rốt cuộc ai ác độc hơn ai.

      Thấy Liên Nhi tạm thời có gì trở ngại, Như Thương khắc cũng ngừng chạy về phía mục tiêu.

      Chương 37: độc chứng hành động

      Vào lúc vừa di chuyển, chợt có cảm giác kỳ quái, hình như song song cùng chỗ với nàng cũng có người tìm cách chạy lên phía trước, tốc độ so với nàng còn nhanh hơn mấy phần.

      Đúng, người kia chạy, thân mình nửa thẳng, giống như nàng phải kề sát đất mà .

      Điều này năng lực sinh tồn trong sa mạc của , nếu so với nàng mạnh hơn rất nhiều, cũng phải là người của đội múa.

      Trong lòng nàng mơ hồ có thể đoán ra là ai, nhưng vẫn biết cũng chạy như vậy là vì cái gì, chẳng lẽ giống như nàng cứu người?

      Như Thương cảm giác lúc này như đến được vị trí người bị chôn, về phía bên ngoài mảnh lều sụp đổ, nàng duỗi tay ở trong cát chạm được đến cơ thể của người.

      Tần Như Thương đưa tay duỗi xa hơn bên trong, nắm lấy người vừa chạm đến, cắn răng cái, sau đó liều mạng dùng toàn lực túm lấy người đó kéo ra ngoài.

      Cùng lúc đó, cái người cùng nhau chạy tới với nàng, tại đây cũng làm động tác giống như nàng.

      Hai người lần lượt đến gần, cho dù nàng nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác được đối phương làm gì.

      Huống chi năng lực mắt của Như Thương rất cao, mặc dù tầm nhìn ở đây là , trong hoàn cảnh mơ hồ cũng có thể nhìn ra chút hình ảnh.

      Đúng như nàng suy nghĩ, người tới chính là cái người Tây Dạ mà nàng vẫn cho là có chứng bệnh độc, ra tay cứu giúp để cho Tần Như Thương giảm bớt ít áp lực.

      Hơi sức nam nhân rốt cuộc vẫn lớn hơn chút, tốc độ độc chứng túm người từ trong cát ra rất nhanh, chỉ chốc lát kéo ra ngoài được bốn người.

      Bên này Tần Như Thương cũng túm ra được hai, nữa tình trạng những người đó bị hôn mê, mặc dù được cứu ra, nhưng ngay sau đó gục mặt đất, còn hô hấp, nhưng có hơi sức để cử động.

      độc chứng cũng biết từ đâu lôi ra sợi dây thừng, mò mẫm liền đem trói mọi người lại cùng nhau, cứu tất cả lên.

      Nàng biết làm như vậy là vì phòng ngừa thời điểm ý thức những người đó còn mơ hồ bị gió thổi bay, vì thế liền quan tâm, lên phía trước vài bước tiếp tục trong cát tìm người.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :