1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 380: Giống như loại mắc nợ

      chỉ như thế, nàng thậm chí ngay cả chuyện lớn tiếng với cũng chưa từng có.

      Cảm giác Tiêu Phương là người lịch tao nhã làm cho người ta có thể mong muốn nhưng thể với tới, nhiều lúc nàng nhìn thấy đôi khi có loại ảo giác, cảm thấy cuộc sống người nọ trong núi Tần Lĩnh tự nhiên biến hóa như trong núi tiên.

      Đối với tiên nhân, nên phải có thành kính cùng cung kính, sao có thể chuyện lớn tiếng, sao có thể đối xử bất nhã!

      Nhưng hôm nay tức giận, nàng là muốn mắng chửi người đó chút!

      Thậm chí Như Thương nghĩ, nếu Tiêu Phương ở trước mặt, nàng hẳn là có thể động thủ đánh trận.

      Lúc trước nàng muốn bị nhuộm hạt bụi thế tục, cho nên chỉ cần mình có khả năng làm, nàng đều tự làm lấy.

      Ngay cả ban đầu tiếp nhận nhiệm vụ của Nguyệt các, cũng chưa bao giờ để cho nhúng tay vào.

      Nhưng người đó luôn yên lòng nàng, lúc Tây Dạ nàng thấy!

      Trở về Thục Đô, lại vào trong thành trước bước!

      tại nàng nghĩ thông suốt, quyết định đuổi nữa, để theo bên cạnh mình cặp tay sóng vai.

      Nhưng mà vì sao Tiêu Phương lại tránh né gặp?

      Nàng thậm chí còn giận lần lừa gạt ở Thục Đô, quyết định quên hết tất cả chuyện của Dược Vương Cốc.

      Vì sao Tiêu Phương vẫn lúc lúc dấu vết?

      Như Thương biết, mình lúc này tức giận chỉ là bởi vì Tiêu Phương rời .

      Còn có điểm rất quan trọng, là nàng sợ Tiêu Phương từ nay về sau cũng dây dưa với La Sính thấy lối thoát.

      Mặc dù mỹ nhân chết, nhưng cũng từng tồn tại, cũng biết là nghe tên Thiên Sát nào đó qua, cùng người chết tranh thủ tình cảm, đó là chuyện khó nhất đời cũng là ngu ngốc nhất.

      Bức họa La Sính ở trong Nhàn Nhã Sơn Trang trưng bày lâu như thế, cho dù nàng đối với chuyện tình cảm nhạy bén cũng phải hiểu , cái người gọi là sư muội đó, ở trong lòng Tiêu Phương có bao nhiêu phân lượng.

      Nhưng rất kỳ quái, nàng lại cảm giác đó phải là tình .

      Tiêu Phương đối với La Sính cũng , mà có.... .. Giống như là loại mắc nợ.

      Chương 381: Lệ

      Đối với người sư muội bức họa kia, nàng chưa bao giờ hỏi nhiều, cho nên biết rất ít.

      Nhưng nếu như Tiêu Phương bởi vì giải được khúc mắt với La Sính mà lựa chọn trốn tránh, như vậy, nàng về sau phải đâu tìm đây?

      Khi nàng làm xong tất cả mọi chuyện, phải nơi nào?

      Nếu quả ở trong Tần Lĩnh cũng thấy Tiêu Phương, vậy tòa Nhàn Nhã Sơn Trang với nàng mà , còn có ý nghĩa gì?

      . .....

      "Sắc trời tối rồi, gió lạnh, ta đỡ ngươi vào có được hay ?"

      Vẫn luôn theo ở bên cạnh Vạn Thông rốt cuộc mở miệng chuyện, Như Thương lúc này mới phát , ra là mình đứng ở chỗ này từ ban ngày cho đến trời tối.

      Vừa ngẩng đầu, lại đột nhiên có dòng chất lỏng tràn ra hốc mắt.

      Vẻn vẹn chỉ có giọt, "Xoạch" tiếng rơi vào boong thuyền, nổi lên đám bụi ít bọt nước.

      Vạn Thông sững sờ đến có chút về được thần trí, kinh ngạc nhìn về phía mặt đất, rất khó tin đó là nước mắt của Tần Như Thương rơi xuống.

      vẫn luôn cảm thấy nữ tử này kiên cường đến có chút đáng sợ, cũng có chút cường đại đáng sợ.

      kính trọng nàng, sợ nàng, sau đó cũng ngưỡng mộ nàng.

      Nhưng cho tới bây giờ mới phát , dù kiên cường thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử.

      Nàng cũng khóc, cũng cười, cũng bất lực, cũng thất thố.

      Trong lúc nhất thời, chính là nhìn thấy được toàn bộ dáng vẻ xinh đẹp của Như Thương, Vạn Thông lại cảm giác có chút vui sướng.

      Như Thương ở trước mặt hề che giấu, vậy có phải chứng minh nàng coi như người nhà rồi hay ?

      Từ nay về sau, có phải cũng có thể thử từng bước đến gần trong sinh mệnh của nàng hay ?

      Đối với giọt lệ này, Như Thương cũng có phản ứng gì nhiều.

      Chỉ là đối với bản thân vẫn có thể còn loại cảm xúc lâu có này mà có chút ngoài ý muốn.

      Mất mác, khóc lóc ở cuộc đời, nàng hầu như cho rằng những từ ngữ đó trong từ điển hoàn toàn loại bỏ hết đầu tiên từ cuộc sống của mình.

      Nhưng ngờ, thay đổi đời, rồi lại lần nữa vấp phải.

      Thử xê dịch bước chân, có kết quả.

      Chương 382: Ôm ta , ta di chuyển được

      Lòng bàn chân mang giày mảnh lạnh như băng, coi như là mùa hè, cũng có lẽ bởi vì thân thể khỏe mà xói mòn rất nhiều năng lượng.

      Có lẽ đứng quá lâu, đột nhiên động cái, hai chân chợt cảm thấy nhức mỏi.

      Loại cảm giác này đáng ghét, làm cho nàng cũng được, đứng cũng xong.

      Vạn Thông ngơ ngác hỏi:

      "Làm sao vậy?"

      Như Thương bất đắc dĩ cười khổ, sau đó vươn tay ra về hướng , rất tự nhiên cũng rất hào phóng mà :

      "Ôm ta ! Ta di chuyển được."

      Vạn Thông sững sờ, gương mặt ửng hồng, nhưng đồng thời cũng dâng lên phần đau lòng cùng đành lòng.

      hai lời, bước lên bước bế Như Thương lên, ánh mắt lại chỉ kiên định nhìn về phía trước, dám liếc mắt tới Như Thương cái.

      Như Thương cũng rảnh rổi để quan sát , nàng tại rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi.

      Mặc kệ là Tiêu Phương hay là cái gì, tất cả đều ở trong cái nháy mắt sinh ra bài xích ở trong đầu nàng.

      Cho nên nàng chỉ muốn nhanh nhắm chặt mắt để cho mình nghỉ ngơi chút, đối với việc khác, muốn suy nghĩ.

      Vạn Thông người này mặc dù mười phần khí thế giang hồ, nhưng đồng thời lại có loại ngạo khí văn nhân.

      Như Thương trong lòng biết bất luận là Vạn Thông hay là Mai Mai, đều phải loại người cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh sai khiến.

      Sở dĩ nguyện ý theo nàng, thứ nhất là giao tình, thứ hai, cũng là khiếp sợ dị năng của nàng.

      Chỉ là nàng cũng muốn đem hai người này hoàn toàn giống như độc chứng thu nhận Quỷ Đồng, triệt để quy về dưới trướng nghe theo mình còn có phân chia đẳng cấp.

      Với nàng mà , ba người ở cùng nhau, nhiều lắm chỉ là loại hợp tác.

      Nàng giúp đỡ bọn họ cứu người thân ra ngoài, bọn họ giúp nàng tay tìm về Thầm Châu.

      Nhưng sau khi chuyện của nàng hoàn thành, Như Thương biết lẽ phải, nàng giữ lại hai người này nữa.

      Tự do, là điều mọi người đều muốn.

      Nàng nguyện để bọn họ tự do, từ đây về sau, đều tự lưu lạc thiên nhai, lúc gặp mặt ôm nhau mà cười, đây mới là giang hồ!

      . .....

      Cơ thể do mệt mỏi, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 383: Cái ôm này, sống yên ổn à

      Huống chi chủ quan ý nguyện Như Thương vẫn là muốn cho mình ngủ nhanh lên chút, cho nên, lúc Vạn Thông ôm người còn chưa đến cửa khoang thuyền, lại phát nữ tử trong ngực chìm vào giấc ngủ.

      Chỉ là chỗ mi tâm vẫn còn nhíu chặt, làm cho người ta nhìn thấy rất khó yên lòng.

      bước nhanh vào khoang thuyền, đem người ngay thẳng đặt ở giường, rồi tỉ mỉ đắp chăn kín cho nàng, lúc này mới than tiếng đứng lên.

      biết có nên hay để Như Thương mình ở lại chỗ này, nhưng nếu cùng ngồi xuống, dù sao vẫn có cảm giác như vậy cũng thỏa đáng.

      Vạn Thông thấy mình thay đổi rất lớn, vốn là người rất thoải mái, chưa bao giờ làm việc dài dòng dây dưa, lại càng làm chuyện do dự thiếu quyết đoán.

      Nếu như đặt vào trước kia, chắc chắn chủ động lưu lại chiếu cố Như Thương, vả lại cũng vì vậy mà sinh ra chú ý.

      Nhưng tại được, vô luận như thế nào cũng thuyết phục được bản thân làm chu đáo hoàn toàn tâm vô tạp niệm. (trong lòng có ỹ nghĩ đen tối)

      thậm chí dám nhìn thẳng mặt Tần Như Thương, cũng dám để cho mình tiếp cận đến nàng gần hơn chút.

      Loại cảm giác này rất kỳ diệu, làm cho lúc đối với tâm tư này của mình sinh ra chán ghét, nhưng có khi lại cảm thấy rất là tốt đẹp.

      Vạn Thông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại kéo kéo lên tấm chăn mỏng đắp ở người Như Thương, lúc này mới nhất định suy nghĩ, xoay người rời khỏi khoang thuyền.

      Người mới vừa ra, lại phát Mai Mai dựa vào boong thuyền nhìn về phía bên này.

      khóe miệng nhấc lên tia cười nham hiểm, bộ dáng đó cực kỳ giống như mèo phát cá tươi.

      ( Thông) chưa kịp đề phòng, bị ( Mai) bắt gặp cả khuôn mặt đỏ ửng.

      Nhưng cũng suy nghĩ lại, thực hiểu mặt mình bởi vì cái gì mà đỏ.

      Như Thương là chủ tử, tê chân bộ được, ôm nàng về nghỉ, cái này có gì sai sao?

      Vì sao bản thân vừa đối diện với bộ dáng này của Mai Mai liền bắt đầu có chút tự tại, thậm chí có chút chột dạ đây?

      Vừa nghĩ đến đây, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, rồi sau đó lời, xoay người muốn tới khoang thuyền của mình.

      Chương 384: Mai Mai gạn hỏi

      Mai Mai cũng vào lúc này mở miệng, dùng giọng tràn đầy nữ khí vào thẳng chủ đề ——

      "Thẩm Ngọc! Ngươi thích A Thương chúng ta à!"

      Vạn Thông dưới chân vững, thiếu chút nữa bị cây chổi vướng chân ngã nhào.

      Thấy bộ dạng chật vật này của , Mai Mai giống như lượm được chuyện cười lớn, cười đến ngả nghiêng.

      Vạn Thông hận đến nghiến răng, vài bước xông đến bên cạnh , hung hăng :

      "Cái tên tiểu tử này ở đây năng bậy bạ gì đó!" Lúc chuyện quả đấm hiển nhiên vung lên, nhưng làm thế nào cũng hạ xuống nổi.

      Mai Mai liền ngẩng đầu, tiếp theo bám sắt kêu la, tên tiểu tử thấp hơn người ta gần cái đầu.

      Nhưng mà khí thế cũng thua, bộ dáng thoạt nhìn như vậy mà lại :

      "Ngươi có bản lãnh đánh ta à!"

      Vạn Thông giận đến biết làm sao, dứt khoát dậm chân cái, hơi có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép* chỉ về phía , trầm giọng cả giận :

      "Hình dáng nữ nhân như thế nào hình dạng ngươi như thế đó! Sao học cái gì tốt chút? Suốt ngày làm ra bộ dáng nữ nhân, nên phải quên ngươi từ trong xương cốt bản thân vẫn chính là nam nhân !"

      (*Ví với việc muốn làm nhưng kg làm được)

      Mai Mai tuyệt khách khí, đột nhiên nâng lên chân nhắm vào bắp đùi Vạn Thông liền đá cái.

      Đối phương kịp đề phòng, bị đá thụt lùi lại hai bước, đau đến ngừng giựt khóe miệng.

      "Ngươi làm gì đấy!" tức giận đến muốn điên cuồng hét lên, nhưng mà sợ Như Thương vẫn còn nghỉ ngơi, thể đem thanh đè xuống thấp —— "Có tật xấu phải hay ? Tại sao ngươi đá ta chứ?"

      "Hừ!" Mai Mai trợn mắt, rất dứt khoát : "Ai cho ngươi mắng ta! Ta là nam hay nữ có liên quan gì tới ngươi? Ngươi cũng phải lấy ta, gả cho ta, quản ta làm cái gì?"

      Vạn Thông bất đắc dĩ, cắn răng :

      "Ta cũng may là lấy ngươi phải gả cho ngươi! Nếu ngay cả ta cũng phải hoài nghi mình là nam hay nữ rồi!"

      Mai Mai đắc ý lắc lư đầu, cũng tiếp tục tranh cãi về đề tài này với , thấy Vạn Thông chuẩn bị muốn , vội vàng đuổi theo chạy tới ngăn ở đằng trước, sau đó :

      "Đừng à! Câu hỏi của ta trước đó ngươi vẫn chưa có trả lời đâu!"

      Chương 385: Người láo đổ mồ hôi

      "Cái gì... Câu hỏi gì?"

      Tròng mắt Mai Mai chuyển động, tiếp tục :

      " đúng đúng, là ta nhầm rồi! Lời ta lúc nãy phải là nghi vấn, mà là khẳng định! Ta ngươi thích A Thương chúng ta, đây là khẳng định!"

      Nghe xong lời này, cả khuôn mặt Vạn Thông bỗng chốc liền "Vọt lên" đỏ bừng.

      Loại đỏ lần này liên tục lan tràn xuống đến cần cổ, Mai Mai nhìn thấy vô cùng vui vẻ.

      "Vạn Thông! Ngươi khi nào da mặt lại trở nên mỏng như vậy à nha? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta chính là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đỏ mặt!"

      Lời này ra rất đáng ăn đòn, nhưng mặt của Vạn Thông lại bởi vì câu này, đỏ lại càng thêm đỏ.

      Mai Mai vui vẻ đến thiếu chút nữa quỳ rạp mặt đất, vừa chỉ vào vừa muốn nữa, tuy nhiên làm thế nào cũng nên lời.

      Rốt cuộc tiếng cười ngừng lại, hít sâu hơi, cuối cùng để cho bản thân khôi phục lại như bình thường.

      Nhưng thần sắc vừa mới ổn định, lại lập tức mở miệng :

      "Ngươi thể thích A Thương!"

      Lời này ra nghiêm túc lại trịnh trọng, mà ngay cả ánh mắt nhìn về phía Vạn Thông cũng lộ ra tia quật cường.

      Vạn Thông cũng biết sao, chống lại ánh mắt của Mai Mai, sau đó lại còn tỏa ra chút khí lạnh.

      " bậy bạ gì đó!" cố ra vẻ bình tĩnh, hai bên trán xuất mồ hôi cũng rất đúng lúc mà bán đứng .

      Mai Mai rất tự nhiên giơ tay lên giúp lau mồ hôi, sau đó lại đem ngón tay di chuyển đến trước mặt hai người, :

      "Người láo đổ mồ hôi, lời này trước kia lão đầu tử Các chủ cũng qua, xem ra sai!"

      Ánh mắt của lạnh dần thẳng chống lại Vạn Thông, việc đáng làm phải làm, chút đường lui cũng để lại cho người.

      "Mai Mai ngươi đây là muốn làm gì?" Vạn Thông cuối cùng thể nhịn được nữa, vươn tay ra đẩy Mai Mai cái. Đợi cho khoảng cách hai người cách xa chút lúc này mới thở ra hơi, sau đó lại : "A Thương nương tại cùng với chúng ta là quan hệ như thế nào ta đều biết, ngươi cần gì lôi kéo những thứ vô dụng này vào!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 386: A Thương là của Tiêu ca ca, ai cũng được động

      Mai Mai nháy mắt mấy cái, cũng gấp giận, chỉ chậm rãi :

      "Tại sao ta lôi kéo những thứ vô dụng! Thẩm Ngọc! Để tay lên ngực tự hỏi, lời ngươi giả dối hay , trong lòng của ngươi tự hiểu . Ngươi cũng , tại A Thương là chủ chúng ta là phụ tá. Lấy thân phận như vậy chủ tử của mình, ra sợ là nghe được tốt!"

      Vạn Thông bị lời vừa xong của gương mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn phản bác, nhưng há miệng rồi gì.

      thể thừa nhận, Mai Mai tất cả đều đúng.

      Mặc dù trực tiếp có chút làm cho sượng mặt, nhưng cũng chọc thẳng vào trong lòng .

      "Còn có!" Mai Mai mặt lạnh lại : "A Thương là người của Tiêu ca ca, ngươi đừng mơ tưởng động chạm nàng! Dù cho nghĩ đến chút chủ ý cũng thể được!"

      Lời vừa xong, Mai Mai lui về phía sau bước, còn cản đường bức bách nữa.

      chỉ lẳng lặng nhìn Vạn Thông hồi lâu, rồi sau đó cũng có chút mệt mỏi phất phất tay, ý bảo rời .

      Vạn Thông thấy ngăn cản nữa, hai lời, nhanh chóng trở về khoang thuyền của mình.

      Mai Mai quay đầu lại đối diện với mặt sông, mặt hình như có tia đau khổ khó mà suy xét.

      Đó là loại biểu tình từ đến lớn đều chưa từng biểu ra ở trước mặt ai, chỉ thuộc về bản thân .

      đêm này, Như Thương ngủ được vô cùng ngon.

      Người thuyền hoặc là trầm mặc, hoặc là , ngay cả người chèo thuyền cũng ngại lớn tiếng mà ca hát.

      mình nàng ở khoang thuyền, Vạn Thông rốt cuộc vẫn yên lòng, ngồi suốt cả đêm ở ngưỡng cửa khoang thuyền.

      Cho đến ngày thứ hai, mặt trời xuyên qua sương sớm chiếu thẳng xuống mặt sông, lúc này mới đứng lên lặng lẽ rời .

      Hành động này của có thể lừa gạt được người khác, nhưng gạt được Mai Mai vẫn luôn nhìn chằm chằm vào .

      Nhưng thấy người cũng vào khoang thuyền của Như Thương, cũng còn thêm cái gì.

      Chỉ là sau khi Vạn Thông trở về bản thân chủ động bước ra ngoài, giống như là thay nhau đến cửa khoang thuyền của Như Thương.

      Vén lên màn cửa, trực tiếp thẳng vào.

      Chương 387: Ta vẫn chưa có chết

      Vạn Thông cười khổ nằm xuống, đối với hành động của cũng có gì dị nghị.

      Để Mai Mai tới chăm sóc Như Thương, hẳn là thích hợp hơn.

      Quen biết nhiều năm như vậy, vô luận như thế nào cũng thể xem Mai Mai hoàn toàn như nam nhân.

      Cho dù là thỉnh thoảng khi nâng cốc ca hát kề vai sát cánh tình nghĩa huynh đệ, trong lòng cũng vẫn cảm giác có chút gì đó khó chịu.

      Cho nên , dáng dấp nam nhân thể quá xinh đẹp, gương mặt đó rất giống nữ nhân, làm cho người ta bất kể là nam nhân hay là nữ nhân tốt đều lẫn lộn!

      Lại Mai Mai vào khoang thuyền của Như Thương, rèm vừa mới vén lên thấy Như Thương ngồi ôm gối ở giường.

      Thân mình dựa nghiêng vào cửa sổ, mặt sông gió lớn, rèm cửa sổ bị thổi tung bay từng đợt từng đợt vỗ lên mặt nàng.

      Nàng lại giống như cũng hề có cảm giác, mở to mắt, nháy mắt cũng có nháy.

      Mai Mai hơi chút chần chừ, rồi sau đó tiếp tục cất bước tới phía trước, mãi cho đến bên giường của nàng, lúc này mới ngồi xuống ở bên cạnh.

      Như Thương cũng chưa hoàn toàn phát ngốc, thấy có người vào, nhìn liếc mắt cái.

      Nhưng chỉ liếc mắt cái, ngay sau đó lập tức trở lại bình thường, tiếp tục trạng thái lúc nãy.

      Mai Mai than , vươn tay ra quơ quơ ở trước mắt nàng, bản thân còn chưa kịp lên tiếng bị bàn tay Như Thương vỗ xuống cái, sau đó :

      "Ta vẫn chưa có chết!"

      "Nga!" Mai Mai hít hít mũi, rồi nhìn nhìn nàng, : " chết sao lại có bộ dạng này! sớm tỉnh mà cũng có động tĩnh gì, ngươi biết Vạn Thông vẫn luôn canh giữ cả đêm ở đây à?"

      "Biết!" Nàng chút nghĩ ngợi bật thốt ra."Vì ta cho rằng đó là việc mà các ngươi nên làm! Đổi lại các ngươi bị thương, ta cũng ở đây canh giữ cả đêm!"

      Sau khi xong ngồi thẳng người chút, sau đó rất nghiêm túc suy nghĩ hồi, rồi : "Nhưng mà ta suy nghĩ hiểu, vì sao vào? Ngồi ở bên ngoài cả đêm làm gì? Tự mình tìm khổ sở cho mình!"

      Chương 388: Tiêu Phương có lưu lại lời gì

      Mai Mai chợt khụ cái, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.

      Chỉ ở trong lòng: Muốn vào, dám!

      Nhưng ngoài miệng đương nhiên thể như vậy, vì thế chọn lý do hợp tình hợp lý ——

      "Nam nữ hữu biệt nha! tiện!"

      "Vậy còn ngươi?" Như Thương bỗng chốc đem đầu lên phía trước dò xét, thẳng chống lại ánh mắt Mai Mai!

      Hai người gần gũi cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau, Mai Mai bị nàng đột nhiên phen doa sợ tới mức suýt tý nữa té ngồi dưới đất.

      Người cũng đứng lên, vẫn chưa tỉnh hồn ngừng vuốt ngực, sau đó :

      "Người dọa người hù chết người!"

      Như Thương liếc cái, rồi ngồi trở lại, sau đó cũng để ý người khác.

      Mai Mai đứng lát, thấy nàng có ý muốn mở miệng chuyện, khỏi bĩu môi, sau đó cũng ngồi trở lại, nhìn nhìn Như Thương, lại cẩn thận :

      "Tiêu ca ca có lời nhắn lại, ngươi muốn nghe hay ?"

      Lời của nửa câu sau này là dư thừa, bởi vì ngay từ lúc vừa mở đầu chữ "Tiêu" ánh mắt Như Thương cũng trừng to lên.

      Vẫn chờ hỏi xong, giọng của nàng cũng cất cao lên, là ——

      " mau!"

      Mai Mai cũng có thừa nước đục thả câu, trực tiếp :

      "Tiêu ca ca lừa ngươi, mặt mũi nào gặp nhau. Nhưng muốn ngươi tốt, thể lấy thân mạo hiểm như vậy nữa. còn việc quan trọng phải làm, đợi việc xử lý xong tự mình đến đứng trước mặt ngươi, nghe theo xử trí."

      Dứt lời, lại cho tay vào ống tay áo, ngay sau đó vật được lấy ra ngoài đưa tới trước mặt Như Thương——

      "Đây là Tiêu ca ca lưu lại cho ngươi."

      câu , nhưng ra Như Thương lại cảm thấy mũi nổi lên chua xót.

      Nàng nhận lấy đồ vật, ngẩng nửa đầu lên, hít vào cái sâu, cuối cùng đem cái loại trạng thái có thể biểu vẻ yếu đuối nhất của nữ nhân bức cho trở về.

      Sát thủ Lệnh!

      Tiêu Phương rốt cuộc vẫn là giúp nàng lấy trở lại.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 389: Lại có tình huống

      Nàng biết Tiêu Phương tại sao cũng đến Xích Liệt Sơn, hơn nữa xem ra, Mai Mai và Vạn Thông cũng biết.

      Tiêu Phương phải là người có thể nguyện ý đem hành động cùng tâm của mình đều ra, cho nên nếu như có chuyện quan trọng phải làm, thể nào với người khác.

      Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy sát thủ Lệnh tới tay hình như là cùng với lúc nàng mất ý thức lại rơi trở về trong nham thạch nóng chảy.

      Đây cũng chính là Tiêu Phương, đổi lại người khác, sợ là thứ này cứ như vậy rơi mất !

      Mắt thấy Như Thương lại tự mình lâm vào trong thế giới muốn để ý người khác, Mai Mai cũng nhiều lời nữa.

      biết tại tâm tình Như Thương tốt, cũng biết cái loại quan hệ rối rắm khó hiểu giữa nàng và Tiêu Phương.

      Vì vậy nhàng đứng dậy, lui về phía sau.

      chuẩn bị ra khỏi khoang thuyền, lại chợt thấy ánh mắt của Như Thương rủ xuống bỗng chốc ngẩng lên.

      Cùng lúc đó, mặt phủ tầng thần sắc kinh hãi.

      Mai Mai dừng bước, quăng ánh mắt về hướng nàng để hỏi.

      Như Thương có đáp lại, chỉ đem thân thể nhích lại gần qua bên hướng cửa sổ, sau đó vén rèm lên, cẩn thận quan sát cảnh trí bên ngoài.

      Mai Mai cũng đến gần, tay nối tiếp vén lên rèm cửa sổ rộng hơn chút, chỉ thấy được nước sông lúc này ngang qua ngã rẽ góc chéo.

      Có hai phương hướng phân dòng chảy đều ở đây dần dần tụ hợp lại cùng nhau, đồng thời đường tiến về phía con sông Tấn Dương.

      Sáng nay sương rất lớn, ánh mặt trời phát ra đến đây biểu lực xuyên thấu mạnh, địa phương xa chút nhìn thấy.

      Hai người bọn họ cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phương hướng khác cũng xuất con sông, về phần khác, Mai Mai làm sao cũng nhìn ra đến điểm đích.

      Cho nên hiểu cảm xúc của Như Thương là vì sao mà thay đổi.

      Quay đầu lại nhìn nàng, lại phát Như Thương vẫn nhìn chằm chằm đến con đường sông khác đó, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như suy tư điều gì.

      chạm vào cánh tay của nàng, Mai Mai cẩn thận hỏi:

      "Có gì đúng sao?"

      Chương 390: Ca khúc

      Như Thương khoát tay, ý bảo đừng lên tiếng, sau đó nghiêng đầu đưa lỗ tai ra ngoài.

      bao lâu, chỉ nghe được nàng ra câu ——

      "Tại sao là ca khúc này?"

      Lời của nàng làm Mai Mai cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì cái gì cũng có nghe được!

      Chẳng những nghe được, đồng thời nhìn cũng thấy được.

      Như Thương lúc này cho cảm giác chính là tự độc thoại, có vẻ có chút quỷ dị.

      Mai Mai nghi vấn Như Thương cũng hoàn toàn biết được, nàng biết nhất định cùng bản thân giống nhau có thể ở trong sương mù dày đặc nhìn thấy này nọ, nhưng mà ràng thanh bản nhạc lọt và tai nàng nhưng hiểu sao cũng chỉ có mình nàng nghe được.

      "Có thể cảm thấy rất dễ nghe hay ?" Nàng nghiêng đầu nhìn Mai Mai hỏi, nhưng mà ánh mắt trái ngược nhau ở trong lòng "Di" tiếng. Rồi sau đó lập tức phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Ngươi nghe được?"

      Mai Mai vẫn là bộ mặt nghi ngờ đứng im tại chỗ, đối với lời nàng gật đầu cũng lắc đầu, bởi vì căn bản là có nghe .

      Như Thương trong lòng sinh nghi, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích:

      "Có ca khúc rất êm tai từ bên kia truyền đến!" Vừa chỉ hướng đầu con sông khác, "Đặc biệt dễ nghe, mặc dù tiếng động cũng lớn, nhưng cũng đến mức ngươi nghe được chứ!"

      Mai Mai lắc đầu, trịnh trọng cho nàng biết:

      "Ta xác cái gì cũng nghe thấy!"

      Nghe xong lời này, Như Thương cũng hỏi nữa.

      Dứt khoát đưa ánh mắt lại nhìn về hướng ngoài cửa sổ, nghiêm túc nhìn chằm chằm phương hướng truyền đến bài hát.

      Mai Mai lúc này cũng cảm thấy đúng, vì vậy thân người đến gần chút nữa, cùng Như Thương đồng dạng duy trì trạng thái đồng loạt nhìn chăm chú về hướng con sông nọ.

      Thuyền nhanh, hai người nhìn xung quanh cũng kéo dài rất lâu.

      Cho đến khi Mai Mai bắt đầu có chút kiên nhẫn, lúc này mới phát từ trong lớp sương mù dày đặc, giống như có chiếc thuyền khác lái về phía chỗ giao hợp.

      Thuyền kia so với chiếc thuyền này của mình còn muốn hơn chút, đầu thuyền tựa như có đứng người.

      Nhưng mà chỉ là tựa như, nhìn lắm.

      Chương 391: Phải dùng lỗ tai, thể dùng tâm

      Có điều rất ràng là, Như Thương nhìn thấy được.

      Nàng chỉ thấy người đầu thuyền, hơn nữa còn thấy được số lượng.

      Bởi vì nàng :

      "Hai người kia đúng là có chút rãnh rỗi, còn đứng ở mũi thuyền."

      Cùng lúc đó, hai tai Mai Mai khẽ nhúc nhích, trong lúc mơ hồ hình như có thanh bản nhạc dội thẳng đến.

      Tuần tự tiến dần đến, nhanh chậm.

      Chậm rãi, rơi vào trong tai tựa như dòng nước chảy cầu , rất dễ chịu, làm cho người ta rốt cuộc muốn tìm tòi nghiên cứu chút.

      Mai Mai biết, ngay tại lúc nghe được bài hát, cũng sinh ra loại ý nghĩ này thân thể của mình bắt đầu tự chủ được hướng lên phía trước tìm kiếm.

      Thoáng cái thân người ra hơn nửa cửa sổ, làm Như Thương sợ tới mức vội vàng đem người kéo trở lại.

      Bị nàng lôi kéo như vậy, Mai Mai giống như mới từ trong giấc mộng thức tỉnh, người khẽ run rẩy, lập tức liền phục hồi lại tinh thần.

      Đồng thời mở miệng :

      "Làm sao vậy?"

      Như Thương chỉ chỉ vào lỗ tai mình, rồi chọc chọc vào ngực Mai Mai, giọng trả lời :

      "Nghe được rồi? Nhớ kỹ, bài hát kia chỉ có thể dùng lỗ tai để nghe, tuyệt đối thể dùng tâm suy nghĩ. Vừa nghĩ đến nó, ngươi bị cắn câu!"

      Nàng phải lời đe dọa, sở dĩ đưa ra cảnh cáo như vậy, hoàn toàn là bởi vì ngay từ lúc tiếng nhạc khúc kia lần đầu tiên lọt và tai cũng phân biệt được, đó chính là khi nàng trà trộn vào Tây Dạ làm vũ cơ từng nghe qua.

      Đó cũng là lần gặp đầu tiên của nàng cùng độc chứng, mà người thổi ra bài hát chính là hai gã dị sĩ Tây Dạ ở đằng trước ghế trúc của độc.

      Ký ức nàng đối với bài hát này vẫn còn như mới, chỉ bởi vì nó thu hút hồn phách động lòng người.

      Mặc dù còn chưa đến mức làm cho nàng bởi vì ái mộ mà mất khống chế, nhưng đối với người bình thường mà , vẫn rất dễ dàng bị nó ảnh hưởng.

      Nàng tin tưởng hai người trước kia ở Tây Dạ đối với ca khúc này hiểu hẳn là chỉ thuộc loại giai đoạn sơ cấp, mà tại người thổi khúc này đạo hạnh rất cao thâm rồi.

      Bởi vì có thể làm mê hoặc Mai Mai!

      Dựa vào nghị lực mà , Mai Mai đương nhiên bằng nàng.

      Thế nhưng cũng là đệ nhất đẳng cao thủ giang hồ!
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 392: Ca khúc ngừng

      Có thể được Nguyệt các thu làm tứ kiệt, coi như thể độc bá võ lâm, chung quy cũng sai biệt lắm.

      Nhưng phản ứng vừa rồi của Mai Mai dĩ nhiên là ca khúc sinh ra ảnh hưởng đối với , khiến cho tự chủ liền đuổi theo, thậm chí còn chọn tư thế từ cửa sổ chui ra ngoài quái dị như vậy.

      Điều này , khi người bị ca khúc đó làm mê hoặc hành động là hoàn toàn chịu khống chế của đại não.

      Nàng bởi vì ngay từ lúc nghe được trong nháy mắt liền phân biệt ra nơi phát ra nhạc khúc, cho nên mới có chuẩn bị.

      Có lẽ, thuyền kia hẳn là người Tây Dạ.

      Như Thương nghĩ như vậy, đồng thời, giống như khối tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

      Từ lúc nàng và độc chứng còn có Quỷ Đồng từ trong Vương Cung Tây Dạ chạy ra, nàng vẫn luôn nghĩ người Tây Dạ tìm tới cửa vào lúc nào.

      Như Thương tuyệt đối tin người Tây Dạ cứ như vậy từ bỏ!

      Nếu như chỉ có nàng và Quỷ Đồng chạy, còn có thể cứ như vậy buông tha.

      Nhưng trong đám người chạy có độc chứng, kiềm chế quan trọng đối với Đông Thục, làm sao có thể từ bỏ ý đồ.

      Chỉ là người phải tới vẫn có tới, khiến cho chuyện này vẫn luôn thấp thỏm ở trong lòng nàng.

      Hôm nay cuối cùng nhìn thấy bóng người, cũng biết là nên cao hứng hay là nên lo lắng.

      Cao hứng chính là "Mục tiêu thứ hai cuối cùng xuất rồi", lo lắng là hoàng tộc Đông Thục còn chưa có thu phục, lại thêm Tây Dạ nữa, biết những ngày sau này cần phải làm sao mới tốt.

      Nên tới dù sao vẫn phải tới, nàng biết suy nghĩ cũng vô dụng.

      Vì vậy kéo lại Mai Mai, chuẩn bị bảo tiếng với những người khác, đừng dùng tâm để nghe ca khúc đó.

      Cũng hoặc là mọi người tập hợp ở cùng nhau trò chuyện phân tán tinh lực chút, tóm lại, người thuyền mình thể cứ như vậy bị người Tây Dạ đầu độc mê hoặc.

      Nhưng lời này vẫn chưa kịp , ca khúc Tây Dạ cũng vào lúc này đột nhiên ngừng lại.

      Hai người sửng sốt, đợi thêm hồi nữa, nhưng mà cũng nghe thấy nó thổi lên nữa.

      Chương 393: Liên Nhi 1

      Lúc này sương dần thưa, hai thuyền cũng đều qua đổ vào cửa góc chéo, càng đến càng gần.

      Như Thương thấy ca khúc còn vang lên nữa, cũng vội vã thúc giục Mai Mai chăm sóc người khác, mà từ cửa sổ nhìn tới bắt đầu đánh giá thuyền.

      Cũng vào lúc này nàng mới phát , trong hai người đứng ở đầu thuyền, vóc dáng cao lớn cách ăn mặc rất là quái dị.

      Tuy rằng cách ăn mặc của người Tây Dạ cùng Trung Nguyên vốn cũng giống, nhưng người này dường như lại càng kỳ quái hơn.

      Dễ thấy nhất chính là thân trường bào toàn bộ màu đen, bao gồm giầy dưới chân cũng là cùng loại màu sắc.

      Phía sau trường bào còn có thêm cái áo choàng, mũ của áo choàng kia rất lớn, đội ở đầu trực tiếp che đậy nửa gương mặt.

      tại mùa hè, thân trang phục như vậy bị người khác nhìn tới được tự nhiên chút nào.

      đến thân màu đen thoạt nhìn có chút dọa người, chỉ riêng xiêm y mặc ở thân phức tạp như vậy, người bình thường nóng đến có thể phát bệnh à.

      Mai Mai đối với cái này xì mũi coi thường, gọi là:

      "Quái vật sợ nóng!"

      Như Thương để ý ngôn luận của , chỉ mực nhìn chằm chằm đến hắc y quái nhân rất gầy còm kia.

      Cảm thấy người này cũng tầm thường, loại cảm giác này phát sinh bởi khí thế của , cho dù là khoảng cách xa như thế, nàng cũng có thể cảm thấy được quanh thân người nọ dưới bao phủ loại kết giới chuyên thuộc về bản thân .

      Người này dễ tiếp cận!

      Đây là đánh giá của Như Thương dành cho .

      Rốt cuộc dời ánh mắt, lại nhìn về phía tiểu hài tử bên cạnh Như Thương lại phát ra "Di" tiếng.

      Đó là tiểu nương, bộ dáng nhiều nhất mười hai mười ba tuổi.

      Vóc người gầy, mặc thân quần trắng, so với hắc y nhân tạo nên tương phản lớn.

      Nàng theo bản năng liền thốt lên ——

      "Tại sao là nàng!"

      Rồi sau đó tiếp phen tục đánh giá tiểu nương kia từ xuống dưới, cho đến khi ánh mắt nàng dừng lại ở hai mắt vẫn luôn nhắm chặt chưa từng mở ra lúc này mới xác định phán đoán của mình.

      Là Liên Nhi!

      Chương 394: Liên Nhi 2

      Chính là Liên Nhi ở Hách Thành với nàng cùng nhau được chọn vào đội múa sau đó lại đến Vương Cung Tây Dạ!

      Mắt của nàng là ở trong Sa Mạc bị người Tây Dạ khoét hỏng, bản thân vì xả giận cho đứa này, còn ăn miếng trả miếng phế đôi mắt của sứ giả Tây Dạ kia.

      Như Thương vẫn tưởng rằng lần đó ở Tây Dạ, Liên Nhi cùng những người tham gia múa tất cả bị xem như thuốc dẫn hành hạ đến chết rồi.

      Cho đến bây giờ mới biết, ra nữ hài này còn sống.

      Chẳng qua là biết chỉ có mình nàng còn sống, hay là tất cả mọi người đều tránh được kiếp, bình an vô .

      "Ngươi quen biết?" Mai Mai nhìn ra khác lạ của nàng, muốn suy đoán, dứt khoát mở miệng hỏi.

      Như Thương cũng dối gạt, tiếp lời liền gật đầu cái.

      Sau đó từ cửa sổ chỉ hướng bên kia, :

      "Người thân áo đen chưa từng thấy qua, nhưng mà nữ hài đứng bên cạnh đúng là có quen biết! Trước đây lâu ta giả trang làm vũ cơ Tây Dạ chuyến, nữ hài kia cũng là trong đội vũ điệu. Ngươi thấy ánh mắt của nàng nhắm chặt, ra ánh mắt đó bị mù, có con ngươi!"

      Mai Mai nháy mắt mấy cái, rồi ló đầu ra nhìn, đồng thời :

      "Tây Dạ? Là Tây Dạ trong Sa Mạc sao? Nghe người của tiểu quốc đó biết điều khiển rắn!"

      Như Thương gật đầu, tiếp tục :

      "Đúng vậy! Nhưng chỉ là tập trung ở trong phạm vi Vương Cung quyền quý, bình dân bách tính cũng đều là người bình thường."

      "Ta nghe người bên kia thành Tấn Dương chờ ngươi, là thái tử Đông Thục trước kia." Mai Mai nhàng hỏi, việc này là Vạn Thông cho biết, nhưng tình huống cụ thể thế nào cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua Như Thương.

      "Ừ." Như Thương suy nghĩ chút, lựa chọn nội dung ràng đơn giản nhất giải thích cho : "Ta muốn món đồ trong hoàng tộc Đông Thục, nhưng cũng biết món đồ đó ở đâu! Cho nên ta vào trong Vương Cung Tây Dạ mang ra con tin thái tử bị ở lại nơi đó hai mươi năm, muốn mượn cơ hội này để lẫn vào ở lại trong hoàng cung Đông Thục, cũng tốt cho việc nghe ngóng tung tích món đồ."

      Lúc chuyện, đỉnh đầu có chim họa mi bay qua, để lại chuỗi tiếng hót thanh thúy, rất là trêu chọc lòng người.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :