1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 290: Sao lại là ?

      Nhưng tuyệt đối có nghĩ tới, khi nhìn thấy được, đúng là trước đó còn thân khoác hoàng bào —— Hoàng đế Đông Thục.

      độc chứng rất khó giải thích rung động trong lòng, hoặc đúng hơn là khó hiểu và nghi ngờ.

      Đối với hành động gần như quái dị của Hoàng đế Đông Thục này có lời muốn hỏi, nhưng mà vẫn khống chế được cảm xúc và lời của bản thân.

      Cho nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi kiềm chế được, biểu ra ngoài, trừ sắc mặt như thường, cũng có gì khác.

      Những cảm xúc phức tạp đến rất nhiều, nhưng thực tế xảy ra cũng chỉ là cái chớp mắt như ánh chớp đá lửa.

      Đến lúc Hoàng đế Đông Thục nhìn thấy , ràng vô cùng sửng sốt chút, sau đó giống như phản xạ tự nhiên liền mở miệng:

      "Ngươi là ai? Chúng ta trước kia có phải gặp qua hay ?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, độc tính cánh tay cũng vào lúc này đột nhiên phát tác.

      Ngay lúc đó nam nhân hơi chút già nua liền lảo đảo ngả ra phía sau, nếu phải mặt sau vừa khéo có gốc cây to đỡ lấy, sợ là người phải ngửa mặt té xuống đất.

      độc chứng tiến lên trợ giúp tay, nhưng đối với thái độ khi vừa chuyện lại sinh ra tia nghi ngờ.

      Đó phải là cảm giác Hoàng đế Đông Thục!

      Mặc dù thanh và bộ dạng gần giống nhau như đúc, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào xuất bất đồng.

      "Tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi!" Người nọ lại , lần này lại làm cho đáy lòng độc chứng "Nga" tiếng.

      biết chỗ khác nhau, là giọng .

      Người này hiền hòa khiêm tốn, mà Hoàng đế Đông Thục mặc dù là dưới tình huống bị ngăn cản ở ngoài cửa, vẫn uy phong lẫm lẫm, trong lời cử chỉ đều mang khí phách.

      Đối diện với cảm tạ của , độc chứng vẫn lời nào, ánh mắt lại nhìn đến vết thương.

      chỗ vải lót y phục bị xé rách, làn da dần dần để lộ bên ngoài ửng lên màu đen, lan tràn ra nửa cánh tay.

      " cứu được!" Người nọ thở dài tiếng, rồi : "Loại rắn này độc tính cực mạnh, môt khi bị cắn trúng, tuyệt đối có khả năng tiếp tục sống sót. Trừ phi. ..... Ai, thôi được nhắn đến nữa! Nơi này là Đông Thục, làm sao có thể lấy được thuốc giải."

      Chương 291: Trực giác cứu người

      Vừa vừa tay xô đẩy độc chứng, gấp giọng :

      "Tiểu huynh đệ, ngươi nhanh ! Gây ra động tĩnh lớn như vậy, sợ là bao lâu nữa Ngự Lâm quân đến đây! Nếu ngươi gặp nguy hiểm đấy!"

      thanh trong lời mang theo đầy lo lắng, thành tâm thực lòng, có nửa phần giả dối.

      độc chứng có thể cảm giác được lo lắng cho mình, trong lòng hơi ấm áp, nhưng mặt nhưng vẫn có thói quen biểu lộ ra.

      chỉ trầm giọng đối với người cố gắng đẩy bản thân ra câu:

      "Đừng nhúc nhích!" Sau đó lật ngược bàn tay, mượn chủy thủ người nọ còn nắm trong tay hướng lên cắt cái, nơi lòng bàn tay liền nứt ra đường vết thương.

      Bàn tay này mấy lần cứu Như Thương, những đường vết cắt trong lòng bàn tay rách ra rồi khép lại, khép lại rồi nứt ra, lặp lặp lại nhiều lần, để lại vết sẹo khó coi.

      Hôm nay lại tiếp tục cắt cho vết thương mở ra lần nữa, mục đích chính là dùng máu bản thân đổi lại mạng của nam nhân trước mặt.

      ra có nhiều lúc, giữa độc chứng và Tần Như Thương đúng là rất vô cùng giống nhau.

      thí dụ như cứu người!

      Hai người bọn họ đều thừa nhận bản thân cũng phải người lương thiện, tâm mỗi người cũng có được lòng thiện lương giống Tiêu Phương, cứu vớt muôn dân thiên hạ như vậy.

      Bọn họ chính là chọn người chọn việc mà làm, nên cứu, quả quyết ra tay.

      nên cứu, dù đối phương khóc lóc kéo lấy chân của mình, bọn họ cũng vung kiếm chặt đứt, rồi sau đó tiếp tục gấp rút mà lên đường.

      Cũng như tại, độc chứng cứu nam nhân này, hoàn toàn là vì loại cảm giác trong lòng.

      Cảm giác cho biết —— nên cứu!

      Vì vậy chút do dự ra tay!

      đời này máu độc chứng là phương pháp giải độc tốt nhất, người nọ chỉ cảm thấy miệng vết thương trận thấm lạnh, chờ máu hai bên dung hợp lẫn nhau sau, phát màu sắc độc tố cánh tay bắt đầu từng chút nhạt .

      tượng nhạt mắt thường có thể thấy được, hết sức thần kỳ.

      Nam nhân kinh hãi, trừng lớn hai mắt nhìn tới độc chứng, rồi dùng cái tay khác nắm chặt lại, khó chịu hỏi:

      "Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?"

      Chương 292: Muốn truy đuổi tung tích

      Câu hỏi của cũng có chờ được giải đáp, thứ nhất Ngự Lâm quân trong cung truy xét đến đây, thứ hai, độc chứng căn bản cũng thể nào cho bất kỳ câu trả lời.

      là ai? Chính cũng biết là ai, làm sao có thể cho người khác biết đây?

      Thấy Ngự Lâm quân chạy tới, nam nhân dáng dấp giống nhau như đúc với Hoàng đế Đông Thục tinh thần khẩn trương, sau đó thấy độc chứng cũng thu tay nhuốm máu trở lại, lúc này mới hướng ôm quyền, :

      "Đa tạ tiểu huynh đệ cứu giúp, ngày sau nếu có cơ hội gặp nhau, nhất định hậu lễ đáp tạ đại ân!"

      Dứt lời, thân hình chợt lóe, rất nhanh liền biến mất ở chỗ sâu trong viên lâm. (khu trồng cây cảnh)

      độc chứng nhìn thoáng qua phương hướng kia, rồi sau đó quay người trở lại, mắt nhìn thấy đại đội Ngự Lâm quân nhanh đến trước mặt, đột nhiên thân mình tại chỗ xoay vòng rồi dùng tốc độ nhanh xoáy tròn dẫn lên trận gió lớn, người, cũng nhân cơ hội này chạy xa.

      Lúc này đến sáng sớm, mùa hè trời sáng rất nhanh, mặt trời lại càng lộ hơn chút.

      Từng khối từng khối trong suốt đan vào giữa bụi cỏ, ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu xuống, rạng rỡ đến chói mắt.

      độc chứng cũng có trực tiếp xuất cung, mà là chạy thẳng về cái phương hướng khác.

      ràng nhớ được khi bản thẩn đuổi theo người nhảy ra khỏi tường viện, có để ý đến người mờ ám, dường như vào lúc đó thân hình chạy trốn về hướng bên này.

      Chính là cái người khống chế rắn, có tính sai.

      đối với người kia có rất nhiều nghi ngờ, phải bởi vì đối phương biết loại phương pháp đặc biệt điều khiển rắn của Tây Dạ, độc chứng cũng hiếu kỳ người nọ rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất trong hoàng cung?

      Là chủ tử trong cung này, hay là chủ tử trong coi hạ nhân?

      Mang theo nghi ngờ đường đuổi theo, chạy được bao xa thấy ngã ba đường.

      bên hướng Đông, bên hướng Tây.

      hề nghĩ ngợi liền về hướng Đông, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngửi thấy được hơi thở của A Thần ở phương hướng Đông.

      Người bình thường nuôi dưỡng động vật cũng bị lây nhiễm vào loại mùi vị đặc thù, hơi thở mỗi người khác nhau, loài vật cũng bởi vì vậy mà khác nhau.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 293: Trong cung thái tử có kỳ quái

      Loài vật, cũng chỉ là chỉ động vật.

      độc chứng đối với mùi vị cơ thể A Thần dĩ nhiên quá quen thuộc, đoạn đường truy tìm này hầu như cũng cần suy tính, chỉ cần bản thân chạy theo mùi vị mơ hồ có thể nghe thấy được ở trong khí, nhất định có sai.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, độc chứng dừng lại bước chân ở ngay tại cửa Cung Viện hướng Đông, chính giữa hoàng cung có tòa Long Điện lộng lẫy hoa lệ đủ để so với quyền thế tối cao.

      có thể cảm giác được, A Thần vô cùng hiểu ở bên trong Cung Viện trước mặt này.

      Người nọ hẳn là ở chỗ này sai!

      ngẩng đầu lên, xa xa nhìn tấm biển nóc cửa Cung Viện, "Cung Du Hiền" ba chữ viết ngay thẳng, ở dưới phía bên phải còn khắc ba chữ , là: Cung thái tử!

      độc chứng trong nháy mắt mất hồn, ba chữ cung thái tử khiến nghĩ tới người, phải là. .. có thể. ..có thể.

      Nếu như trận hoang đường hai mươi năm trước gây nên, tại ở nơi này, có thể chính là bản thân hay ?

      Ý tưởng này vừa xuất liền lập tức bị bác bỏ , có nếu như! chỉ là cuộc đời của , mà con người sống đồi đều có nếu như.

      có bước lên vào lần theo dấu vết, chỉ là ở cửa cung Du Hiền lẳng lặng nhìn lát.

      tại thời gian còn sớm, vừa mới rạng sáng, làm chủ tử đều vẫn chưa có thức dậy, chỉ có hai hạ nhân rời khỏi viện, vừa vặn eo bẻ cổ vừa thu xếp quét dọn.

      Nhưng độc chứng hiểu, cung Du Hiền này nhìn như bình tĩnh, nhưng mà ở tại bên trong gian phòng nào đó, nhất định lật trời rồi.

      Hành động ám sát thất bại, dựa vào A Thần sát hại nhưng trở lại, tin tưởng, tin tức phát có rắn ở trong hoàng cung rất nhanh truyền tới nơi này, đến lúc đó, sợ là chủ nhân bên trong ngồi yên.

      cần thiết phải vào, biết được người điều khiển rắn đến từ cung thái tử, vậy nhất định phải làm khách chờ xem môn hạ của thái tử.

      Khẳng định phải bản nhân thái tử, điểm này tin chắc thôi.

      Chương 294: Tự bế

      Bởi vì ở mặt người điều khiển rắn nhìn ra chút dấu vết của người Chử gia, chỉ bởi vì giống, mà bởi vì tuổi phù hợp.

      Hoàng tử lớn nhất Đông Thục chính là bản thân, hai mươi lăm, mà người nọ cũng ngoài ba mươi, khác khá xa.

      chuyến thăm dò hoàng cung đến lúc dự định kết thúc, độc chứng cũng được là có thu hoạch hay có thu hoạch.

      Nếu như , ngờ biết số chuyện.

      Chẳng hạn như tên của , chẳng hạn như thân phận của Liên phi.

      Tuy rằng còn chưa khẳng định lắm, nhưng mà kém chút xíu nào.

      Nhưng khi biết được những điều này đồng thời cũng có rất nhiều bí hướng tới người .

      số chuyện dường như càng ngày càng ràng lắm, bất quá ra cũng hề gì.

      Quyền thế và địa vị đối với chủ quan vốn cũng phải là muốn có được thứ gì đó, sở dĩ vào, đến cùng, chỉ là vì Tần Như Thương.

      . .....

      Trở lại đại trạch ở ngoài thành Như Thương vẫn chưa về.

      Thục Đô cách nơi này hơi xa, coi như là khoái mã, dù sao cũng phải ngày đêm mới có thể đến.

      Cộng thêm qua lại, rồi tính cả thời gian trì hoãn ở trong thành, ít nhất cũng phải ba ngày.

      độc chứng cũng lo lắng, thứ nhất lo lắng cũng vô dụng, thứ hai vốn là người bình tĩnh ổn định đến có phần trầm trọng, mặc dù trong trầm mặc chưa đến mức tử vong, nhưng nếu muốn trong trầm mặc bộc phát, e rằng cũng phải dễ dàng như vậy.

      Chỉ là chuyến hoàng cung này mang đến cho rất nhiều nghi ngờ, cho nên kể từ khi trở về đại trạch, độc chứng vẫn luôn tự nhốt mình ở trong phòng, chuyện cũng ra khỏi phòng.

      Hạ nhân đưa tới thứ ăn ăn, đưa tới nước uống uống, người hoàn toàn giống như khôi phục trở lại trạng thái khi còn ở Vương Cung Tây Dạ....

      Quỷ Đồng theo lâu, cũng ít nhiều hiểu được chút tính tình chủ nhân nhà mình.

      Vừa thấy được độc chứng có bộ dáng này, cũng biết ý quấy rầy .

      Nhưng lại hết sức mong ngóng Tần Như Thương có thể trở lại mau chút, hài tử biết, có thể cạy ra miệng độc chứng, khiến cam tâm tình nguyện ra lời của người, cũng chỉ có mình Tần Như Thương.

      Chương 295: Như Thương trở về muộn

      Vì thế chủ tớ, người mỗi ngày ở trong phòng ngây người, người mỗi ngày ở ngoài cổng chính ngây người.

      Mà Tần Như Thương quay trở về Thục Đô thăm dò so với thời gian dự tính có thể trở về chậm hai ngày, mãi cho đến ngày thứ năm Quỷ Đồng mới nhìn thấy hướng đường trước mặt con khoái mã chạy băng băng tới.

      Người ngựa thân trang phục rất gọn gàng, mặc dù cũng có phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn giảm tư thế hiên ngang oai hùng.

      Đó phải Tần Như Thương là ai!

      Hài tử vội vàng đứng lên nghênh đón, vừa chạy vừa :

      "Tỷ tỷ! Có thể đợi được ngươi trở lại! Ngươi sao lâu như vậy?"

      Như Thương nhíu mày:

      "Thế nào? Bên này có chuyện?"

      Quỷ Đồng gãi gãi đầu, cũng chút dao động gì, chỉ là:

      " biết! Có ngày buổi sáng chủ nhân sau khi từ bên ngoài trở về vẫn lời nào, còn ra khỏi phòng. Quỷ Đồng dám hỏi, nên chờ tỷ tỷ trở lại a!"

      Nghe lời ấy, trong lòng Như Thương vẽ ra cái dấu chấm hỏi.

      Nhưng mặt cũng có biểu lộ gì, bộ dáng vẫn giống như trước kia, chỉ đem dây cương trong tay ném cho Quỷ Đồng, sau đó :

      "Ta nhìn xem!" Vừa xong liền hướng trong nhà tới, đồng thời còn ném câu: " gọi hạ nhân chuẩn bị cho ta ít thức ăn đưa đến phòng chủ nhân ngươi, ta sắp đói chết!"

      Khi nàng đẩy cửa vào, độc chứng đứng ở phía sau cái bàn, dùng tay cầm bút, ở giấy Tuyên Thành trải rộng viết vẽ cái gì.

      Thấy có người đẩy cửa vào, cũng ngẩng đầu, trực tiếp liền mở miệng :

      "Ngươi trở lại!"

      Như Thương tùy tiện đáp tiếng, sau đó hỏi:

      "Ngươi sao biết là ta?"

      độc chứng lúc này mới ngước mắt lên, rồi chậm như rùa mà :

      "Hạ nhân dám vào, Quỷ Đồng rất có chừng mực, có lẽ cũng chỉ có ngươi dám trực tiếp xông đến như vậy."

      "Ý tứ này của ngươi là ta có đúng mực sao?" Nàng nhướng nhướng mày, tự mình đến trước bàn rót cho bản thân tách trà giải khát, sau đó lại : "Nếu là buổi tối, có thể ta trực tiếp trở về phòng ngủ. Nhưng bây giờ là ban ngày, lại nghe Quỷ Đồng ngươi nhốt mình ở trong phòng mấy ngày rồi. Ta đoán ngươi tám phần là ngồi ở trong cái góc nào mà nhìn trần nhà ngẩn người, cho nên mới muốn vào nhìn xem."
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 296: Đoán vẽ

      "Kết quả?" cười như cười, có điểm đùa cợt nàng lần này suy đoán ra là sai lầm rồi.

      "Kết quả chính là ta đoán sai lầm rồi." Nàng cũng trốn tránh, liền trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình. Sau đó lại nhìn về phía độc chứng hất hất mặt lên, người vẫn đứng ở tại chỗ nhúc nhích, chỉ : "Ngươi làm gì?"

      Nghe nàng hỏi, độc chứng suy tư chút, rồi vẫy vẫy tay ——

      "Ngươi đến đây!"

      Như Thương bước tới, đứng ngay ngắn ở bên cạnh , mắt tự nhiên cứ thế nhìn tới chỗ giấy Tuyên Thành bàn.

      Nét mực chưa khô, được độc chứng cầm ở trong tay, ngọn bút buông xuống ở nghiên mực, thỉnh thoảng còn có mực nước xuống.

      Đó là bộ bức họa Như Thương xem ra có chút kỳ quái!

      Cũng phải nội dung bức họa có nhiều kỳ quái, nàng là hiểu độc chứng vì sao phải vẽ cái này.

      Phía vẽ chính là tình cảnh lúc nàng ở trong Vương Thành Tây Dạ nhìn thấy màn —— độc chứng mặc áo đen khép hờ hai mắt ngồi ở ghế trúc được bốn người nâng, tóc xõa tùy ý, cổ cũng hơi ngẩng lên, cả người hoàn toàn bày ra chính là bộ dạng lười nhác.

      Khi hai tay đan chéo đặt ở trước người, đó còn ràng có thể thấy được mười cái móng tay đen như mực. Nàng nhớ được, lúc đó nàng chính là dựa vào điểm đặc biệt này mà nhận ra thân phận của .

      Nàng hiểu độc chứng tự vẽ chính mình là có ý tứ gì, vì thế ngẩng đầu, cũng lên tiếng, chỉ dùng mắt để hỏi.

      độc chứng vẫn mở miệng, giống như tự suy nghĩ lời kế tiếp nên như thế nào, thẳng đến thời gian nửa nén hương nghe được dùng thanh rất lên tiếng hỏi Như Thương.

      :

      "Ngươi xem người này là ai?"

      Nàng nháy mắt mấy cái, chút nào hoài nghi đáp:

      "Là ngươi!" Tiếp theo lại bổ sung: "Là thời điểm ngươi ở Tây Dạ!"

      Đối phương lại hỏi:

      "Vậy nếu bức tranh này xuất trong tay phi tử ở trong hoàng cung, hơn nữa... ... Hơn nữa nàng nàng là mẫu thân của người trong bức họa, vậy đại biểu cho ý gì đây?"

      Chương 297: Là , hay là mưu

      Lời độc chứng khiến mắt Như Thương sáng lên, thoáng qua giống như có tia vui mừng, nhưng lại lập tức giấu .

      Nàng :

      "Theo như lẽ thường để suy đoán, phi tử đó rất có thể là mẫu thân ngươi. Nhưng mà.... .." Nàng dừng chút, nhíu lại mi tâm, tiếp theo : "Nhưng lần đầu ngươi tiên vào cung liền phát mẫu thân của mình, chuyện như vậy cũng quá đúng lúc."

      Nàng dùng là từ "Phát ", mà phải "Nhìn thấy"!

      Như Thương dám cam đoan độc chứng cùng phi tử ở chỗ đó nhất định có gặp nhau, hơn nữa ở trong lòng đối với chuyện này chỉ sợ cũng có nghi ngờ.

      Bằng phí hết tâm tư dựa theo bức họa nhìn thấy vẽ lại bộ, còn cho nàng đến phân biệt người trong bức tranh kia rốt cuộc có phải là hay .

      Nghe xong lời nàng, độc chứng cũng đồng ý gật gật đầu. thể thừa nhận, Như Thương suy tính có đạo lý.

      chỉ lần đầu tiên vào cung, cứ như vậy khéo léo phát những chuyện này?

      Phương diện này có thể có bẫy hay ?

      mặc dù bằng Như Thương là người mưu mô tính toán đầu đuôi, chỉ cần khi gặp chuyện, đầu tiên nghĩ đến khẳng định là suy nghĩ xấu nhất.

      Nhưng cũng đến nỗi là người dáng vẻ sống vô tư, đối với rất nhiều chuyện tự nhiên cũng để mặt tốt đẹp vào tư tưởng của đương trước.

      Nhưng trong chuyện này, tuy rằng cũng có chỗ tạm thời giữ lại, ra vẫn rất hy vọng điều bản thân thấy được tất cả đều là .

      Dù sao.... ..

      "Ta cũng có phát có người theo dõi, chỗ đó cũng là ngẫu nhiên mới phát , khả năng trước đó được an bài tốt, hẳn là quá dễ dàng xảy ra."

      Như Thương có mở miệng phản bác, cũng có tán thành, chỉ là nàng vẫn luôn cân nhắc chuyện.

      Thấy nàng , độc chứng suy nghĩ chút, liền đem tất cả mọi thứ nhìn thấy được ở trong hoàng cung đều lần.

      Cho đến tiếng cuối cùng, nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng là :

      " ra nếu như được an bài tốt, cũng phải là thể được. Bọn họ cần thiết theo dõi chúng ta hoặc phái người ở trong nhà này giám thị chúng ta, chuyện như vậy, nếu như từ ngày chúng ta đến Tấn Dương, mỗi đêm đối phương đều làm. Như vậy, bất kể là ngày nào ngươi vào cung, chỗ thấy được cũng là những thứ kia, thay đổi."

      Chương 298: Ngươi ở Thục Đô xảy ra chuyện gì?

      Lời của nàng khiến độc chứng từng trận phát lạnh, nhưng mà nghĩ lại, vẫn còn có chút thích hợp.

      Nếu như đều an bài tốt, vậy còn A Thần sao? Người nào trong cung thái tử? Còn có kỳ quái của hoàng cung Đông Thục, những thứ này an bài như thế nào? Có cái gì cần thiết phải an bài?

      Khi nhìn về phía Tần Như Thương, trong mắt đối phương thoáng qua nghi ngờ bỗng nhiên khiến độc chứng nghĩ tới loại khả năng.

      Nàng muốn hoài nghi có lẽ phải điều nhìn thấy trong hoàng cung, Tần Như Thương ra là hoài nghi mình.

      Bởi vì hoài nghi đối với mình, cho nên liên quan đến những việc trải qua cũng tin tưởng .

      "Ngươi ở Thục Đô xảy ra chuyện gì?" đột nhiên mở miệng, cũng nhắc lại đến mình, mà chuyển sang hỏi Như Thương.

      Trực giác cho biết, Như Thương ở Thục Đô nhất định gặp cái gì, cho nên nàng đối với rất nhiều thứ đều sinh ra hoài nghi và xác định càng nhiều hơn so với trước đây.

      Nghe đến hỏi như vậy, Như Thương ngẩng đầu lên, tự mình suy tư nữa.

      Đúng vậy, nàng muốn bày tỏ nghi ngờ, muốn có người cùng nhau thương nghị giải quyết nghi ngờ.

      Loại cảm giác này rất ít có, cho dù là ở kiếp trước lúc bốn tỷ muội cùng sống chung, trao đổi giữa các nàng về tình cảm cá nhân cũng giới hạn.

      Mà ngay khi nhận nhiệm vụ, từ trước đến nay cũng có kết hợp qua.

      Sở dĩ như vậy, là bởi vì vẫn chưa từng xảy ra chuyện lớn gì chân chính đáng giá để họ cùng nhau đối phó với địch.

      Dĩ nhiên, cũng đề cập đến như việc các nàng đặc biệt làm mình.

      Tính cách các nàng tương đối đều phụ thuộc, rất nhiều chuyện thích tự mình suy xét, mà mượn tay người khác.

      Cho dù là tỷ muội thân cận nhất, chỉ cần chuyện mình có thể giải quyết, tuyệt đối làm người khác tăng thêm phiền toái hay gánh nặng cần thiết.

      Nhưng rất kỳ quái, kể từ khi đến nơi cổ đại tồn tại ở trong lịch sử này, có rất nhiều Nhân Sinh quan cùng Thế Giới Quan đều ở trong lúc vô tình xảy ra biến hóa dễ suy tính.

      thí dụ như trình độ Tiêu Phương cao nhất định hóa giải lạnh lùng của nàng, mặc dù thủ pháp làm việc vẫn thê lương tuyệt tình như vậy, nhưng người lại dịu dàng rất nhiều, thỉnh thoảng cũng phát ra chút xíu nổi nóng.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 299: Thục Đô hoang tàn

      Lại thí dụ như độc chứng, người này luôn gợi lên hết ham muốn của nàng.

      Theo ý nàng, độc chứng là chiến hữu tốt nhất, có thể đoán được tâm tư của nàng, cho nên có mấy lời cần phí tâm phí sức để , giải thích.

      Hơn nữa thân thủ vô cùng tốt, nếu bàn về đan đả độc đấu, Như Thương cảm thấy đối phương nhất định là cao hơn mình.

      Còn có thân Diêm La lại sợ hãi ba phần máu, cùng người như vậy sóng vai chiến đấu, tuyệt đối là lựa chọn cực kỳ thông minh.

      Dĩ nhiên, nàng cũng có thể cảm thấy, ý tưởng độc chứng ra cùng mình kém nhiều lắm.

      Người kia tự khép kín hơn hai mươi mấy năm, nhưng sau khi gặp được nàng, vẫn là có đổi mới rất lớn.

      Mặc dù đến mức hết lòng hết dạ, nhưng đối với chuyện muốn cùng nhau tiến hành, mặc dù làm được hễ hết, nhưng vẫn có thể hễ biết .

      Nàng khẽ mở miệng, ra lời hết sức kỳ quái, phải rất dễ hiểu.

      Nàng :

      "Thục Đô bỏ hoang rồi!"

      Thấy độc chứng , vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng. Vì vậy than tiếng, lại :

      "Ta xem, căn bản là tòa thành trống . Đừng có ai, mà ngay cả phòng ốc trước đó cũng bị tổn hại. Chẳng những tổn hại, mà còn... .. Còn kết đầy mạng nhện."

      Lời của nàng ý tứ rất ràng, kết đầy mạng nhện, vậy trạng thái tàn phá duy trì thời gian chỉ có mấy ngày.

      Rất có khả năng là mấy tháng, cũng có có thể là mấy năm.

      Nhưng chuyện cũng phải như vậy, tòa thành Thục Đô lâu trước đây bọn họ từng ở lại, cánh cổng kia là tự tay Như Thương mở ra.

      Cũng chính bởi vì như thế, khi Như Thương chuyện chứa đầy khó hiểu.

      "Nước thép ở ngoài cửa lớn thế nào?" độc chứng đột nhiên hỏi.

      Như Thương hiểu ý tứ của , vì vậy đáp:

      "Đóng chặt! giống từng có dấu vết bị cắt qua. Tình trạng cũng rất cũ kỹ, rất nhiều nơi tự nhiên tróc ra, giống như là kim loại mới đúc lên."

      "Dưới tình huống nào xuất loại khả năng này?" lại hỏi.

      Chương 300: Vướng mắc trong lòng

      Như Thương suy nghĩ chút, :

      "Ba năm trở lên! kiểu dáng nước thép, phải là tồn tại ba năm trở lên. Trong thành. ..... Cũng giống vậy. Ta ở bên trong thấy được rất nhiều hài cốt, khô cứng còn có số xương cốt dày đặc, vứt bỏ ngổn ngang, chính là giống.. .... chính là giống như dáng vẻ khi chúng ta vừa mới vào thành Thục Đô."

      vừa xong, giữa hai người lập tức yên lặng được lúc.

      Đặc biệt là độc chứng, khi nghe lời Như Thương giống như có chút phản ứng đặc biệt.

      Phản ứng này có thoát khỏi ánh mắt Như Thương, nàng rất cẩn thận mà phát sau khi độc chứng nghe lời của mình , ngón trỏ tay trái vẫn luôn gõ từng cái từng cái rất có tiết tấu mặt bàn.

      Đây là nàng phát đối phương cái thói quen, mỗi khi có chuyện cảm thấy khó giải quyết cần suy xét độc chứng đều làm cái động tác như vậy.

      thí dụ như ở trong núi.... ..

      ra chuyến Dược Vương Cốc trước đó, làm cho Tần Như Thương để ý mê mang phải sinh vật kỳ quái trong rừng núi kia, cũng phải là khí hậu sai biệt nóng lạnh xen kẽ ở dưới đáy cốc.

      Trong lòng nàng vẫn giải được cái kết, là đến từ cái chỗ giữa sườn núi nơi thấy thi thể.

      Như Thương biết đó cũng chẳng phải là bởi vì mình quá nhạy cảm, mà , là bởi vì độc chứng sau khi thấy thi thể kia biểu và đáp án trả lời nàng có quá nhiều sơ hở.

      Lúc ấy thời gian eo hẹp tình huống lại nguy cấp, nàng muốn ở phía đó có nhiều tiếp tục dây dưa, nhưng mà hôm nay suy nghĩ lại, đến lúc nên cùng độc chứng muốn có đáp án.

      Nhưng nàng cũng vội, dù sao người ở trước mắt, chỉ cần nàng muốn hỏi phải , bất cứ lúc nào cũng có thể.

      độc chứng duy trì trạng thái này lâu, như nghiêm túc suy xét lời Như Thương, hoặc như là vẫn còn suy nghĩ số chuyện của mình.

      Như Thương cũng thúc giục , bản thân tự tìm ghế dựa ngồi xuống, vừa uống nước trà, vừa lẳng lặng chờ đợi.

      Chương 301: Có khả năng hay , tất cả đều là

      Rốt cuộc mở miệng, nhưng mà :

      "Có khả năng hay . ..... Tất cả ngươi nhìn thấy đều là ?"

      Như Thương nhíu mày, nàng biết ý tứ trong lời độc chứng.

      Đó phải chuyện nàng thấy có phải chân thực tồn tại hay , nếu thấy được, vậy nhất định là tồn tại. chỉ hỏi nàng, về những chuyện đó cùng thời gian suy luận ở , có phải là tồn tại hay !



      Việc này có chút phải rất dễ giải thích, nhưng ra, cũng đến nỗi khó khăn.

      Nếu đủ loại dấu hiệu đều cho thấy thành Thục Đô hoang phế trải qua mấy năm, vậy có thể hay , đúng là trải qua mấy năm?

      Cái suy nghĩ này của độc chứng rất kỳ quái, ngay cả Như Thương cũng có phần .

      Nhưng nàng cũng vội hỏi, ngược lại đem chuyện từ đầu tới đuôi suy nghĩ lại lần, mãi cho đến cuối cùng mở đôi tay ra, rồi đưa đến trước mặt độc chứng, lúc này mới lắc lắc đầu, :

      " thể nào! Nếu như vậy, móng tay ta làm sao lại bị cắt đứt?"

      đợi độc chứng mở miệng, nàng vừa tiếp tục :

      " cần có ý đồ dùng số lời quái dị mà thuyết phục ta!" Biểu tình Như Thương rất quật cường, thậm chí còn có phần chán ghét.

      "Ngươi có biết, muốn làm cho tòa thành nhìn giống như bị bỏ hoang rất lâu, thủ đoạn có rất nhiều loại, tựa như người buôn đồ cổ người đem vật mới làm giống như cũ. Mặc dù rất khó khăn, nhưng cũng phải là có khả năng!"

      Nàng cực lực biểu đạt quan điểm của mình, tuy rằng thoạt nhìn thần sắc vẫn như thường ngày, kiêu ngạo nóng nẩy, nhưng mà lời ra cũng là mạnh mẽ hùng hồn, bắt chẹt từng chữ gõ vào lòng người.

      "Hoàng gia người giỏi tay nghề rất nhiều, nếu như bọn họ muốn làm chút những gì để mê hoặc mắt chúng ta, vậy là quá dễ dàng!"

      Đối mặt với lời Tần Như Thương, độc chứng thể thừa nhận là như thế.

      thực tế, sau khi nghe Như Thương miêu tả trạng thành Thục Đô, đầu tiên nghĩ đến cũng là những thứ này.

      Nhưng có ít chuyện, biết, Như Thương lại vẫn bị lừa chẳng hay biết gì.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 302: Cổ thi thể trong núi, có vấn đề

      Chuyện này nếu như cùng tình huống trước mắt liên hệ với nhau, sợ là vất vả vuốt thẳng ra đường rồi lại bị rối loạn toàn bộ.

      Hơn nữa vì sao vẫn luôn với Như Thương, là bởi vì biết nên mở miệng như thế nào.

      Thứ nhất biết đó là người và chuyện nàng quan tâm nhất, thứ hai. ..... ra chuyện quái dị hiểu, chẳng những Như Thương đồng ý tiếp xúc, nhắc đến, mà ngay cả cũng là có thể tránh được tránh, nghĩ cũng muốn nghĩ đến.

      Từ khi bọn họ ra khỏi tòa Dược Vương Cốc sau đó cũng rất ăn ý nhắc đến, hoặc là cố gắng tạm thời .

      Đặc biệt là đối với bên trong xuất số tượng vượt quá thực, tất cả càng thêm lựa chọn quên lãng.

      Thậm chí ngay cả giải thích cho Quỷ Đồng chuyện nơi đó cũng chưa từng có.

      Nhưng mặc dù như vậy, mọi người lại đều hiểu , có số việc xảy ra, đó chính là , phải quên là có thể quên.

      Bọn họ lựa chọn trốn tránh, lại trốn xa lắm.

      "Có chuyện, vẫn luôn cho ngươi biết." độc chứng sâu kín mở miệng, ánh mắt Như Thương nhanh chóng nhìn lên.

      Nàng biết, nghi ngờ luôn luôn tồn tại ở trong lòng mình, có lời giải đáp.

      Quả nhiên, lời kế tiếp độc chứng vừa đúng đến suy nghĩ trong lòng nàng——

      "Cỗ thi thể lúc xuống núi nhìn thấy, có vấn đề."

      chỉ có vấn đề, nhưng lập tức vấn đề phát sinh ở chỗ nào.

      Như Thương biết người này phải lề mề dài dòng, sở dĩ cẩn thận như thế, vậy hẳn là là nơi phát vấn đề rất khó giải thích, hoặc là với nàng mà có điều tổn thương.

      dừng lại lời , nàng cũng thúc giục, chỉ tự mình nhớ lại tình cảnh lúc đó, rồi mới bắt đầu suy đoán vòng.

      Loại suy đoán này số lần diễn ra ở trong lòng nàng cũng phải rất nhiều, tính ra, cũng chưa tới ba lượt.

      Nhưng nàng đoán được kết quả, hoặc có lẽ là đoán được chút gì, nhưng lại bởi vì cảm thấy đáp án kia là có sai lệch quá lớn với thực tế, nên tự chủ được phải bỏ qua.

      Chương 303: Thi thể là Tiêu Phương

      Hôm nay lại tiếp tục đoán, tâm lý cũng là có chút theo đuổi bọc đồ vứt , đem chướng ngại khó có thể vượt qua mà cắn răng chống đỡ qua.

      Nghĩ tới đây, sáng mắt sáng lòng, nhưng cũng đau triệt nội tâm.

      "Thi thể kia. ..... Cùng Tiêu Phương có liên quan sao!" Thanh của nàng rất , tính thử dò xét, nhưng vẫn có chút run lẩy bẩy.

      sai, Tiêu Phương, đây là chủ đề trọng tâm nàng đặc biệt muốn bàn đến, cũng là người duy nhất có thể khiến cho nàng ở trong khoảng thời gian ngắn mất lý trí.

      Nàng biết Tiêu Phương có thể làm cho tâm lý của mình tạo thành cái dạng ảnh hưởng gì, cũng biết mình mang đến cho cuộc sống Tiêu Phương biến hóa như thế nào.

      Cho nên Như Thương vẫn luôn trốn tránh, vẫn luôn muốn để Tiêu Phương tham dự quá nhiều vào hành động của nàng.

      Thậm chí có phần biết rất ràng có Tiêu Phương chuyện chắc chắn làm ít công to, nhưng nàng vẫn tình nguyện bản thân đường quanh co nhiều chút, cũng muốn đem công tử văn nhã đó bảo vệ đến tốt nhất.

      Dĩ nhiên nàng luôn thể được như ý, bản thân Tiêu Phương có tay có chân có đầu óc, chuyện muốn làm ai cũng ngăn được, bao gồm Tần Như Thương nàng.

      Bằng người nọ cũng thể xuất ở Tây Dạ, lại càng thể xuất ở Thục Đô nhiễm đầy ôn dịch.

      Nàng than , dựa lưng vào hướng thành ghế, trạng thái ra loại mệt mỏi.

      Nàng tin tưởng chuyện phải là có liên quan đến Tiêu Phương, hoặc là thể thừa nhận là cùng Tiêu Phương có liên quan.

      Điểm này ngay từ lúc ở trong Dược Vương Cốc, độc chứng sau khi nhìn thấy thi thể kia liền bắt đầu cố ý vô tư theo sát nàng hỏi thăm chuyện có liên quan Tiêu Phương, nàng bắt đầu hoài nghi.

      Hôm nay nên rơi xuống thực tế thôi!

      Lại nhìn hướng độc chứng, quả nhiên thấy gật đầu cái, :

      "Ta dối gạt ngươi! Thi thể kia. ..... Là Tiêu Phương!"

      Người ngồi ghế hít vào ngụm khí lạnh, mặc dù đối với kết quả này có chắc chắn chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe được chính miệng độc chứng lên, lại là loại cảm giác khác.

      Chương 304: Tra xét

      Bất quá cảm giác này cũng chỉ là cái chớp mắt, trong khắc, người lập tức liền từ ghế đứng lên, sau đó nhìn về phía người đối diện lắc lắc đầu, giật giật khóe miệng, :

      " thể nào."

      độc chứng cũng tranh cãi với nàng, chỉ là bỏ tay vào tay áo, từ bên trong lấy vật đưa tới trước mặt nàng.

      Nàng thuận mắt nhìn lại, là vật trang sức khối Phỉ Thúy hình cánh quạt, lớn, đường kính dài nhất cũng bằng ngón tay cái nàng, rất nữ tính, cũng là đồ vật riêng tư thuộc về Tiêu Phương.

      Ở niên đại nay, phàm là nhân vật có chút thân phận người đều có ngọc, bất luận nam nữ.

      Mà Phỉ Thúy lại chính là ngọc trong Cực phẩm, lại càng được chọn đứng nhất.

      Nàng trước kia từng hỏi qua Tiêu Phương tại sao muốn dùng cái này làm phối sức tùy thân, bởi vì quá nữ tính, dù sao cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

      Nhớ khi đó Tiêu Phương trả lời là: từ lâu trước đây vẫn luôn mang theo, quen rồi cũng chẳng muốn đổi lại.

      Cho đến sau này nàng thấy được bức tranh vẽ chân dung sư muội, vấn đề giống như vậy bao giờ hỏi nữa.

      Bởi vì khối Phỉ Thúy kia, hình dáng cùng vết sâm màu sắc rực rỡ vai La Sính giống nhau như đúc.

      "Từ thi thể lấy xuống, vật này trong sa mạc ta từng thấy Tiêu Phương đeo, hẳn là tùy ý vứt bỏ bên ngoài. Thi thể kia rửa nát, nhìn ra bộ dáng, nhưng có vật liệu may mặc chưa nát vụn hết, là trắng thuần khiết, cùng Tiêu Phương mặc ngày thường rất giống. Cho nên.... .."

      " phải ! Ngươi nhìn lầm rồi!" Tần Như Thương nhận lấy khối Phỉ Thúy, lạnh lùng ném ra câu như vậy.

      Rồi sau đó cứng đời nhìn chằm chằm Phỉ Thúy, nhìn hồi lại :

      "Tra ! Xem ra chuyện hề đơn giản giống như suy nghĩ trước đây. Trong cung kỳ quái, ngoài cung cũng kỳ quái, xem ra chuyện ngươi thuận lợi hồi triều phải dễ dàng, mà ta..... . Mà ta muốn tìm được Thầm Châu, khó càng thêm khó."

      Song song chuyện, theo bản năng nắm chặt khối Phỉ Thúy trong tay.

      Giống như từ bên trong còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Tiêu Phương, nàng biết đây là ảnh hưởng tâm lý, nhưng cũng có thể khẳng định, thi thể trong núi mặc dù có mang vật này, tuyệt đối cũng có khả năng là Tiêu Phương.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :