1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 275: Đêm lẻn vào thành Tấn Dương

      Tần Như Thương nghĩ, ra đối với ba người bọn họ là trở về hay ở lại, vị nhị hoàng tử kia chính cũng nhớ được.

      Cho nên dứt khoát gạt bỏ quan tâm, mặc cho bọn tự mình gây sức ép.

      Dù sao thái tử Đông Thục phải là , nếu quả gây sức ép mà xảy ra xui xẻo gì đó, đến lúc đó rất có cơ hội nhặt được cái tiện nghi.

      . .....

      Buổi tối, độc chứng từ phía sau tường trạch viện nhảy ra, chạy thẳng đến hoàng cung Tấn Dương.

      Phương hướng hoàng cung là lúc ban ngày theo dò hỏi hạ nhân, nhưng chỉ là hiếu kỳ, cũng có tiết lộ hành động của mình.

      Đương nhiên, cũng thèm để ý nơi này có tai mắt của người hoàng gia hay , hoặc có thể tất cả mọi người là cơ sở ngầm.

      Rất nhiều chuyện, muốn làm, cần suy tính quá nhiều.

      Cho dù trước đó chuẩn bị chu toàn tốt nữa, đợi đến khi áp dụng cũng vẫn gặp phải phiền toái.

      Nếu quả có người muốn hoặc có người nghĩ báo cho biết, theo bọn họ, dù sao cũng chỉ là vào cung xem chút, cũng có tính toán làm ra động tĩnh gì.

      cưỡi ngựa, nhưng mà tốc độ lao so với ngựa chiến chạy băng băng chút cũng chậm hơn nửa phần.

      Rốt cuộc khi sắp đến gần cửa nam thành Tấn Dương ngừng lại, sau đó nhìn đến chỗ thành trì xa xa có trọng binh canh gác, rất quả quyết lựa chọn phương hướng phía Tây.

      nay nơi này là Hoàng Đô, muốn nửa đêm canh ba thần biết quỷ hay mà từ cửa thành vào đúng là có khả năng.

      Nhưng có thể trèo tường qua ở mặt hông, chỉ cần giải quyết vài người thủ vệ dưới chân tường là có thể.

      Tường thành Tấn Dương so với Thục Đô phải thấp hơn mấy phần, nhưng cũng thấp hơn nhiều lắm. Dưới chân tường ba bước tốp năm bước trạm gác, hơn nữa tướng sĩ thủ vệ tới lui tuần tra, tương đối mà vẫn là vô cùng nghiêm ngặt.

      độc chứng lựa chọn phương thức vào cung rất đặc biệt, có trực tiếp tập kích những thủ vệ đứng canh gác, cũng có ý định tránh né quan binh tới lui tuần tra.

      chỉ chọn chỗ đất trống nhàng đứng lên đó, sau đó dùng hai chân luân phiên mà chà sắt mặt đất.

      Chương 276: Lốc xoáy

      Từ cạn tới sâu, từ chậm đến nhanh, dần dần người hoàn toàn xoay tròn đứng mặt đất.

      Tốc độ xoay tròn nhanh nhẹn quỷ dị, chẳng những từ vệt biến thành luồng rồi lại biến thành lan rộng, ngay cả gió lớn cũng bị cuốn lên, rừng rậm bốn phía mang theo tiếng vang sào sạt.

      Vào ban đêm tĩnh lặng như vậy, tiếng động ở đây khác lạ quá mức ràng, căn bản thể nào thoát khỏi ánh mắt của nhóm thủ vệ.

      Cái muốn chính là bị người phát , chính là muốn để cho những người đó chú ý.

      Dĩ nhiên, khi những thủ vệ mở to hai mắt nhìn về hướng bên này, ai có thể thấy được ở giữa chỗ gió cuốn đó lại bị người sống sờ sờ khống chế.

      Trận gió lớn hình thành lốc xoáy càng lúc càng lớn, có tướng sĩ lo lắng, phen bắt được thủ vệ tuần tra, há miệng run rẩy chỉ chỗ kia, gấp gáp :

      "Các ngươi xem! Các ngươi xem! Bên kia là cái gì? Là gió sao?"

      vừa quát lên, tất cả mọi người đều nhìn tới địa phương đó, cũng vô cùng kinh hãi.

      Có người tiếp lời, :

      "Là gió! Là lốc xoáy! Trời ạ! Lốc xoáy đến rồi! Lốc xoáy đến rồi!"

      Mọi người đối với lốc xoáy đều vô cùng sợ hãi, kiện lốc xoáy từng xảy ra tập kích thôn làng Đông Thục, nhớ năm đó, mất tích rất nhiều người.

      Lúc này tiếng kinh hô ngừng, trận gió cuốn chút cũng có vì vậy mà thu thế.

      chỉ như thế, nó còn dùng tốc độ cực nhanh di chuyển tới phía dưới sát tường thành!

      Kèm với gió cuốn, xung quanh còn có bão cát và lá cây rơi rụng, trong lúc nhất thời quét đến toàn bộ tướng sĩ đều mở mắt ra được.

      Những lá cây và cát đá bị gió thổi lên giống như thanh đao đánh về phía ngoài da của bọn họ, cắt đến mặt, tay, vừa cắt liền xé rách đường.

      Mọi người ôm nhau thành đoàn ngồi xổm mặt đất, nhúc nhích chút cũng dám.

      Cũng may ngọn gió cuốn tới nhanh mà cũng nhanh, ngay tại lúc mọi người bắt đầu lo lắng, rằng mình có phải bị gió lớn cuốn lấy, sau đó đem ném tới ngã chết chỗ trong hoang dã hay , thời điểm mất còn đột nhiên phát —— gió ngừng thổi!

      Chương 277: Hoàng Đế Đông Thục

      thậm chí có chút ảo giác, cảm thấy nơi này mới đúng là hoàng cung Đông Thục, mà ở Thục Đô chỗ kia, chẳng qua chỉ là làm nền mà thôi.

      độc chứng chọn cửa Cung Viện dừng lại bước chân, lựa chọn này hoàn toàn là loại cảm giác từ trong lòng của bản thân.

      lên được nguyên nhân hình thành cảm giác này, cũng phải bởi vì cửa Cung Viện này đứng vị nam tử tuổi chừng ngoài bốn mươi, chỉ cảm thấy ở bên trong Cung Viện này vài người hoặc vật có liên quan tới bản thân.

      Đúng vậy, cửa Cung Viện đứng người, người trường bào màu vàng sáng, cổ tay áo dùng sợi tơ vàng thêu hai con Rồng bay lượn, mà ngay cả giày mang dưới chân cũng là màu vàng chói lọi.

      độc chứng phát khuôn mặt người này rất giống với , trừ bỏ thần thái độc khác nhau, những thứ khác mặt, miệng mũi thậm chí khuôn mặt đều cùng bản thân giống tới bảy phần.

      Chỉ là còn trẻ, mà người kia, trông có vẻ cũng già rồi.

      loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng dâng lên, cảm giác này với lúc trước quá giống nhau, phải đối với Cung Viện, mà là đối với người cửu ngũ chí tôn khoác hoàng bào.

      Đúng vậy, biết đối phương chính là hoàng đế.

      Mặc dù chưa từng thấy qua người đứng đầu Trung Nguyên, nhưng người có thể mặc thân xiêm y này người, ngoại trừ hoàng đế, cũng có người nào khác.

      Nếu là hoàng đế, theo như lời Tần Như Thương , đây chính là phụ thân sao?

      Diện mạo hai người giống nhau tới bảy phần đem cái suy luận này đặt vào chỗ, nhưng vì sao cái loại cảm giác kỳ quái ở trong lòng lại khiến cho chút cũng muốn đến thân thiết?

      độc chứng biết bản thân chỉ là ít , nhưng cũng máu lạnh.

      Huống chi nếu là huyết mạch liên hệ với nhau, coi như bởi vì nhiều năm xa cách mà muốn thân cận, cũng có.... .. trong lòng sắp xếp lời , cũng có loại cảm giác bài xích.

      Quay đầu nhìn lại, tấm biển cửa Cung Viện chỉ viết chữ "Liên" vô cùng đơn giản, biết là vì Cung Viện này dựng lên, hay là do người ở nơi này định ra.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 278: Liên nhi viện

      Hoàng Đế Đông Thục Quốc giương mắt mà đứng, ánh mắt xa vắng nhìn chăm chú về phía cửa chính đóng chặt, độc chứng có chú ý tới tay rũ xuống nắm chặt thành quyền, còn kèm theo run rẩy rất .

      Người trước cửa vẫn đứng yên bất động, cũng vội, dứt khoát liền dựa ở thân cây trong cánh rừng, xa xa nhìn đến.

      Giống như là tưởng niệm câu chuyện cũ, lẳng lặng, cũng chỉ có thời gian chậm rãi chảy xuôi.

      Cuộc đời này thứ thiếu nhất chính là kiên nhẫn, rất nguyện ý cứ như vậy thẳng suốt trốn ở trong bóng tối nhìn xem nhất cử nhất động của Hoàng Đế.

      Tòa Cung Viện này tên là "Liên" giống như gốc hoa sen im lặng đứng ung dung ở giữa, dù cho có người vừa vào cửa cung Vạn Kiếp Bất Phục, dù là cũng có người vót đầu cho nhọn muốn vào nơi này.

      Tòa "Liên" này, nó vẫn như cũ dùng phương thức đặc biệt tồn tại, đặt mình trong nước bùn, nhưng nhiễm hạt bụi trần.

      Đây là cảm giác của độc chứng, tự cảm thấy nhất định rất đúng, bởi vì "Liên" là tĩnh, yên tĩnh đến mức đếm xỉa cửu ngũ chí tôn đứng mình ở ngoài cửa.

      tấm cửa gỗ, đem quyền thế lớn nhất đời này lẻ loi ngăn ở bên ngoài, nếu phải là kiên quyết, đó chính là tuyệt quyết ! (kiên quyết = dứt khoát, tuyệt quyết = nhất định đoạn tuyệt)

      Đêm khuya từng chút trôi qua với hai người trầm mặc trong viện, mặc dù vẫn chưa đến mức trời sáng, nhưng xa xa người tuần tra ban đêm thỉnh thoảng truyền tới tiếng gõ canh nhắc nhở mọi người, qua giờ dần. (hình như là hơn 4h sáng)

      Rốt cuộc, "Ken két" tiếng, cửa chính viện Liên nhi mở ra khe hở, cung nữ áo xanh nhạt từ bên trong bước ra.

      Đứng ở bên ngoài, ban đầu Hoàng Đế nghe tiếng cửa mở ràng thần kinh chấn động, nhưng khi nhìn thấy cung nữ bên trong lập tức ảm đạm trở lại.

      Cung nữ áo xanh ở trước mặt nhàng khom người cái, còn chưa kịp lên tiếng, nghe thấy Hoàng Đế chủ động :

      "Nàng vẫn là muốn gặp ta?"

      Thanh lớn, nhưng cũng quá mức kiềm chế.

      Hơn nữa bởi vì hạ nhân ràng biết Hoàng Đế đến nơi này, cũng bởi vì viện Liên nhi vốn là nơi tĩnh lặng, giọng nhàng gằn từng tiếng ràng theo gió truyền vào tai độc chứng.

      Chương 279: Hoàng đế và cung nữ chuyện

      Cung nữ có trực tiếp trả lời, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đế, sau đó khẽ :

      "Ban đêm gió lạnh, hoàng thượng nên trở về ! Bảo trọng thân thể."

      "Là nàng muốn ta bảo trọng thân thể sao?" lại câu, lúc này độc chứng mới nghe ra chút thích hợp.

      Hoàng Đế Đông Thục, theo lý nên tự xưng là trẫm!

      Giống như Tây Dạ Vương tự xưng là ! ( Vương tiếng tự xưng của Vương hầu thời xưa)

      Dĩ nhiên, ở trước mặt người vô cùng thân mật, vẫn có rất nhiều thời điểm có thể trực tiếp dùng "Ta" tự xưng.

      Nhưng xưng hô như thế, tuyệt đối cũng nên gọi to ở trước mặt hạ nhân, việc này hợp thể thống.

      nhìn đến tiếp tục nghe, lại thấy cung nữ áo xanh thoáng run sợ, sau đó nhàng lắc đầu cái, :

      "Làm sao có thể. Nương nương rất ít chuyện, tiếng bảo trọng này là Mạc Đình ."

      Lúc chuyện mặt nữ tử lộ nét đau thương, ràng thản nhiên, nhưng lại để cho người khác khinh thường.

      "Mạc Đình năm nay ngoài ba mươi sao?"

      Nữ tử gật đầu,

      "Hồi hoàng thượng, ba mươi lăm."

      "Nga!" Hoàng Đế nặng nề than tiếng, lại ngẩng đầu lên, giống như là nhìn trời, cũng giống như là suy nghĩ điều gì."Nhớ lúc ấy, ngươi mới chỉ có mười mấy tuổi, cả ngày làm bạn ở bên cạnh Liên Nhi líu ríu chuyện ngừng. Khi đó ta còn đùa ngươi ầm ĩ, luôn nghĩ cách muốn đem ngươi đuổi . Nhưng mà tại... ... Thế nào ngay cả ngươi cũng thích chuyện đây? Nàng cười, ngươi cũng theo đó cười, ta đúng là mong muốn ngươi giống như trước đây, ít nhất ở trong viện liên nhi còn có thể có chút nhân khí."

      Lời rất tang thương, cho dù ai nghe xong cũng sinh ra đau lòng.

      độc chứng liền dựa vào dưới tàng cây lẳng lặng mà xem toàn bộ diễn biến ở trước mặt, cũng có bất kỳ cảm xúc dao động.

      Nhiều năm như vậy, luyện được môn công phu tốt nhất, chính là mặt đổi sắc.

      Chẳng những sắc mặt bình thường, tâm cũng tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

      "Thời gian lâu dài, tính tình cũng phai mờ ." Thanh cung nữ lại tới, phối hợp với Hoàng Đế Đông Thục, cũng lên vài phần thê lương.

      Chương 280: Điều kiện gặp mặt

      "Cũng phải là muốn cười, chỉ là có chuyện đáng phải cười. Từ từ đúng là thói quen, cũng quên phải cười như thế nào."

      "Mạc Đình! Nên phải xuất giá rồi!" Hoàng Đế thình lình phát ra câu , nhưng cũng có đảo loạn cung nữ lạnh nhạt kia.

      Nàng chỉ lắc lắc đầu, dùng ánh mắt mang theo cảm xúc rất phức tạp nhìn về phía người trước mặt, sau đó sâu xa :

      " nhọc hoàng thượng phí tâm, ở trong lòng Mạc Đình, ra sớm gả cho người khác rồi."

      Lời của nàng thanh vẫn là nhàng, lại rất thành công đem đề tài này chấm dứt.

      Mặc dù là Hoàng Đế Đông Thục, nhưng bên phía đối phương kiên trì như vậy thể thu miệng.

      theo bản năng phất phất tay, ý tứ là tiếp tục đề tài này nữa, mà lần nữa vòng trở lại nội dung chuyện lúc nãy.

      Chỉ thấy ngón tay chỉ thẳng vào cửa chính viện Liên nhi, sau đó hơi cao giọng :

      "Ngươi cho nàng biết! Chỉ cần nàng bằng lòng gặp ta, bằng lòng tha thứ cho ta, đợi sau khi ta chết, đem ngôi vị Hoàng Đế này truyền cho Thiên Minh! Đến lúc đó, ta nợ nàng nữa, ai cũng nợ ai!" (mãi đến nay mới biết đc tên thiệt của chứng à nha, giấu kỹ ghê )

      Dứt lời, hung hăng phất mạnh tay áo, sau đó bước nhanh mà rời , cũng quay đầu lại nhìn lần.

      Chỉ để lại Mạc Đình đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng , khom người xuống rồi :

      "Nô tỳ cung tiễn hoàng thượng!" ra vẫn là nhàng như cũ, giống như cũng quan tâm Hoàng Đế có nghe được hay .

      Đợi người mặc hoàng bào xa, cung nữ áo xanh mới đứng thẳng dậy, hề nhìn đến phương hướng rời thêm cái, liền trực tiếp xoay người, trở về trong cánh cửa.

      Người vào, chút lưu tình đem cánh cửa "Cạch" tiếng đóng lại, ngược lại trả về vùng ban đêm yên tĩnh.

      Dưới bầu trời cũng chỉ còn lại ánh trăng tỏa chiếu xuống bóng cây, giống như tất cả lúc nãy căn bản chưa từng xảy ra.

      độc chứng chờ đợi khắc, trực tiếp hạ thấp người nhảy vọt lên phía trước, đợi đến dưới chân tường Liên nhi viện đề khí chút, người lập tức liền trở mình phóng qua tới bên trong tường viện.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 281: Người trong "Liên" viện

      Cảnh trí bên trong Liên nhi viện cùng với tên của nó hoàn toàn tương xứng, độc chứng có thể khẳng định đây là chính nơi trang nhã nhất mà bản thân từng thấy qua.

      Nơi này thậm chí ngay cả cây cũng gốc, đầy viện chỉ trồng hoa sơn trà, cộng thêm gió mùa hè, mùi hương dễ ngửi thấm vào lòng người.

      phải đem thân mình hạ đến mức thấp nhất, thậm chí cúi người ở giữa bụi hoa, mới có thể tránh được a hoàn vào trong viện, đến nỗi bị họ phát .

      Bắt đầu cẩn thận quan sát, phát Liên nhi viện lớn, so với tòa trạch ngoài thành bọn họ ở còn muốn hơn chút.

      Trong trong ngoài ngoài chỉ có ba gian phòng chính, còn có vài gian phòng của hạ nhân ở, xem ra giống như gia đình bình thường, chút khí thế của người hoàng gia cũng có.

      Bất quá đây chỉ là vẻ ngoài, nếu như có lòng tỉ mỉ quan sát, vẫn có thể nhìn ra bề ngoài chỗ này được bao bọc bởi mộc mạc, tế có rất nhiều chỗ lộ vô cùng tôn quý.

      thí dụ như nóc nhà là ngọc Lưu Ly màu sắc rực rỡ! (lưu ly là thứ ngọc quý ở Tây Vực)

      thí dụ như bậc thềm giữa cửa phòng là đá cẩm thạch trắng!

      thí dụ như cánh cửa đều là gỗ tử đàn khắc hoa!

      Lại thí dụ như y phục cung nữ này, nhìn như mộc mạc nhưng mà chất liệu váy là lụa trắng trân châu thượng đẳng nhất!

      Tất cả đều tiếng động mà giải thích ràng, chủ nhân Cung Viện này phải người tầm thường.

      độc chứng nhìn cung nữ áo xanh chậm rãi vào bên trong gian phòng duy nhất cháy sáng đèn, sau đó xoay tay lại đóng cửa.

      đuổi theo, vừa đến bên cửa sổ, thấy trong phòng có hai bóng người bị ánh nến ánh chiếu lên cửa sổ giấy.

      Tiếp theo, có giọng nữ xa lạ truyền đến, rất trầm thấp, mang theo cảm thán sâu nặng.

      Nàng :

      " rồi?"

      Cung nữ trở lời:

      " rồi."

      Vẻn vẹn hai câu đối thoại, rồi sau đó liền rơi vào im lặng.

      Ước chừng thời gian nửa nén hương, cửa phòng lại mở ra.

      độc chứng rút lui về phía sau bước, dựa vào cái cột hình tròn núp, rồi hé mắt nhìn tới, thấy người ra vẫn là cung nữ kia.

      Lần này có tiếp tục theo, mà chỉ nhìn cung nữ từng bước xa, cho đến khi vào phòng của hạ nhân ở, mới xoay người bước ra, lại tới tựa vào bên cửa sổ.

      Chương 282: Bức tranh

      Sau cửa hõm vào đường khe hở rất , xuôi theo khe hở có thể nhìn thấy được đại khái trong phòng.

      độc chứng phát ra đây là gian Phật Đường, mặc dù ở bên ngoài nhìn lại là gian phòng nối liền, nhưng thực tế bên trong được phân chia ra.

      ra là Phật Đường cũng chính xác lắm, bên trong chỉ là cảm giác tương đối thanh nhàn, hơn nữa còn có mùi dâng hương lượn lờ mà thôi.

      thực tế, cũng có thờ cúng gì, thậm chí ngay cả pho tượng Phật Đường cũng có.

      thấy nội đường còn đứng nữ nhân, vóc người so với a hoàn vừa rồi hơi cao hơn chút, nhưng cũng gầy hơn chút.

      Chỉ thấy bóng bên mặt nữ nhân, nhìn ra tuổi, hình như là hơn ba mươi, hoặc như là hơn bốn mươi, nhưng nếu nhìn phảng phất lại tựa như là mới ngoài hai mươi. (ảnh tả 1 hồi chả bít rút cuộc bi nhiu luôn )

      Nàng mặt thân váy trắng thuần khiết, phía chút màu sắc và hoa văn, kiểu dáng cũng rất bình thường, ngay cả trang sức phối hợp dư thừa cũng có.

      Trừ bỏ quần áo màu trắng, còn có vòng cổ cũng là trân châu trắng mịn, hoa tai, trâm cài, tất cả cùng váy áo đều nối liền thành thể.

      độc chứng thậm chí cảm thấy được người nọ giống như là để tang cho ai, đây ràng chính là thân đồ tang, nếu tuyệt đối có người nào ở trong ngày thường lại ăn mặc như vậy.

      đối với nữ tử này sinh ra tò mò, chỉ là vì trang phục nàng kỳ quái hay đoán ra tuổi tác.

      là vì cảm thấy nữ nhân này mang đến cho loại cảm giác như có như quen thuộc, bao gồm vẻ mặt của nàng hầu như có chút biểu cảm nào, thậm chí so với bản thân giống nhau như đúc.

      Nhìn lại, thấy nàng tới phía trước bàn dài.

      Sau đó đưa tay qua tường bên cạnh kéo xuống cái, mặt tường đối diện đột nhiên lại ra bức tranh.

      độc chứng sững sờ, lúc này mới phản ứng được có lẽ tường này có cơ quan, cũng biết nàng ấn đến chỗ nào bức tranh lại thuận theo đó ra.

      Cũng may ánh nến trong phòng đủ sáng, cho dù là ở nghiêng bên, cũng có thể để cho rốt cuộc nhìn ra được nội dung trong bức tranh kia.

      Chương 283: Người trong bức tranh —— là

      Thế nhưng lúc vừa thấy, lại khiến bản thân rơi vào tầng tầng lớp lớp trong sương mù.

      Người bức tranh đó —— chính là .

      độc chứng nheo mắt, đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào trong bức tranh.

      bức tranh là bộ dáng khi ở Tây Dạ, trang phục ăn mặc cũng là điển hình của Tây Dạ, khi đó ngồi ở ghế mây khép hờ nửa mắt được bốn người nâng, thấy bất kỳ biểu cảm hay suy nghĩ gì.

      nhớ được vào lúc nào bị người vẽ ra bức tranh giống như vậy, ngồi ghế mây lại khắp nơi trong Vương Cung, đây là chuyện khi ở Tây Dạ thường làm nhất.

      có mục đích gì, nhưng mà muốn để cho bản thân dừng lại.

      Cho dù chỉ là ngồi, dù chỉ là ngồi ghế được mọi người nâng lại lại.

      Thời điểm nghĩ như vậy, lại thấy được nữ tử ao trắng nhàng bước tới rồi giơ lên cánh tay, ống tay áo rũ xuống lộ ra cổ tay mảnh khảnh.

      Chỉ có chiếc vòng tay bạch ngọc thoáng cái liền trượt tới giữa khuỷu tay, nàng khẽ cúi đầu nhìn, giống như là mới phát vòng tay bị trượt đến chỗ này. Sau đó mở miệng tự :

      "Làm sao gầy thành như vậy?"

      Rồi phục hồi tinh thần trở lại, cánh tay tiếp tục thăm dò lên phía trước, bộ dạng như là muốn chạm tới người bức tranh.

      Đáng tiếc ở giữa ngăn cách cái bàn dài, bức tranh treo hơi cao, căn bản thể nào chạm được.

      Nàng thất vọng thu hồi cánh tay, lại tự do rũ xuống, độc chứng cho rằng nữ tử kia phải là nên rơi lệ, nhưng mà lại chỉ nặng nề than tiếng, cũng có giọt lệ nào chảy xuống.

      ràng đau thương, nhưng lại thấy rơi lệ, biết, đây là biểu bi thương đến cực hạn.

      "Thiên Minh.... .." Thanh yếu ớt truyền đến, gọi cái tên.

      Cái loại gọi đó kỳ diệu, ràng tiếng người phát ra ở ngay trước mắt, lại giống như xa cách ngàn dặm vạn dặm, biến ảo khôn lường như vậy.

      "Thiên Minh.... .." Nàng lại gọi, thanh run rẩy, tha thiết mà kêu gọi, nhưng cũng chỉ là phí công.

      "Đời này còn có thể nhìn thấy được Thiên Minh của ta sao?" Nữ tử ngã vịn bên cạnh bàn dài, nhìn thẳng vào bức tranh, giống như là hỏi người, hoặc là tự hỏi bản thân. " vất vả sắp xếp tai mắt ở Tây Dạ, cả ngày lẫn đêm phập phồng lo sợ, đề phòng bị người phát mà gây bất lợi cho ngươi hay . Nhưng làm như vậy vì cái gì khác, chỉ là muốn đem bộ dạng ngươi ghi chép lại kỹ, rồi sau đó trở về giao cho ta bức tranh của ngươi."
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 284: Chử Thiên Minh

      Nữ tử yếu ớt than đồng thời kèm theo lời , nhưng lại làm cho trong lòng độc chứng nhăn nhúm đau thương.

      Cho tới bây giờ cũng chưa có trải qua cảm giác này, nhưng tác động xảy đến giống như là bẩm sinh, có thể khiến cho cảm thấy gặp được người như vậy có biểu như thế.

      lúc suy nghĩ, nữ tử xoay người , còn nhìn lên bức họa kia nữa.

      Nàng dạo bước đến trước cửa, xem bộ dáng là sắp ra ngoài.

      Nhưng lại luyến tiếc, mấy lần muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại bị bản thân liên tiếp ngăn chặn.

      Rốt cuộc vẫn phải rơi lệ xuống, rồi sau đó tự :

      " nhìn cũng được! nhìn cũng được! Mất ngươi là tội nghiệt lớn nhất cả đời ta, ta thể nào tha thứ cho người cướp ngươi từ bên cạnh ta, cho dù là từng sâu nặng, nhưng mà tình bù đắp được đau thương, cuồn cuộn ngất trời nữa cũng có cách nào làm cho toàn bộ tội nghiệt gội rửa sạch . Thiên Minh, ngươi hãy chờ xem! Nương báo thù cho ngươi, cũng cho.... .. Báo thù cho !"

      phen dứt lời, nữ tử còn ở lại trong phòng nữa.

      Đưa tay mở cửa, dứt khoát mà .

      Cửa phòng bị kéo lạch cạch nặng nề vang lên vài tiếng, bao lâu, liền khôi phục lại yên tĩnh.

      Ánh nến trong phòng chưa tắt, bộ bức họa kia cũng có thu hồi trở lại.

      độc chứng ma xui quỷ khiến lại đẩy cửa sổ mà vào, vội vã thẳng tới trước bức họa, rồi cẩn thận nhìn lượt từ đầu đến cuối, càng thêm xác định đúng là bản thân sai.

      Vừa rồi nữ tử kia hỏi đến bản thân trong bức tranh gọi là gì?

      Thiên Minh?

      Hoàng tộc Đông Thục họ Chử, như vậy, Chử Thiên Minh chính là tên sao?

      Dường như có đoạn trí nhớ ở trong đầu ngừng quay cuồng tuôn ra, mặc dù thế nào cũng bắt được đầu mối, tuy nhiên bất kể như thế nào nó cũng thoát ra hết.

      Nương. ..... Nếu như đúng là Chử Thiên Minh, vậy nữ tử lúc nãy là Nương của sao?

      Nàng muốn báo thù, là cho người trong bức họa này, còn người khác là ai đây?

      độc chứng chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, những ký ức bị lãng quên liều mạng muốn gạt mở cánh cửa trí nhớ để trở về vị trí cố định.

      Chương 285: lưu lại dấu vết lên bức tranh

      Nhưng mà cửa chính lại như cũ khép chặt, thề sống chết kiên định phòng bị đến cuối cùng

      Rốt cuộc giai đoạn thực bị thất bại ở trước mắt, trong đầu có thể có được vẫn là trí nhớ sau khi đứng lên từ trong bồn dược Tây Dạ.

      Về Đông Thục, về mẫu thân, về cái tên Chử Thiên Minh này, có thể ra vẫn chỉ là vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      Vòng qua bàn, đứng thẳng ở dưới với bức họa, độc chứng cũng biết nghĩ như thế nào, lại giơ tay lên đưa ngón trỏ đút vào trong miệng dùng sức cắn cái.

      chút máu tươi lập tức tuôn ra, dần dần đốt ngón tay.

      độc chứng đem ngón tay nhuộm máu ấn lên phía dưới góc phải bức tranh, giống như là loại đóng dấu, để lại bức tranh dấu vết riêng biệt thuộc về bản thân.

      Làm xong vài thứ, dường như chuyến hoàng cung này của cũng nên kết thúc.

      Ít nhất hôm nay có biện pháp tìm tòi nghiên cứu được nữa, bởi vì, trời cũng sắp sáng.

      chuẩn bị ra khỏi phòng sau đó trở về đường cũ, nhưng người còn chưa kịp đến tường viện, chợt nghe được phía ngoài cửa hình như có tiếng bước chân rất rất gấp từng chút đến gần Liên nhi viện.

      Thanh kia rất đặc biệt, quang minh chánh đại, cũng ngay thẳng cương quyết.

      Là mang theo rất nhiều cẩn thận, bước chân còn có dò xét cân nhắc, lắng nghe thậm chí dự đoán được chủ nhân tiếng bước chân phải là bộ dạng trầm sắc bén như thế nào.

      độc chứng lập tức quyết định bỏ qua ý định muốn rời , ngược lại tìm chỗ kín đáo để bản thân tiếp tục núp.

      Động tác người tới ngoài cửa nhanh nhẹn, nếu phải trùng hợp có độc chứng ở đây, sợ là ai phát được chỗ di chuyển khác lạ này.

      Người nọ đến cũng giống như , thần biết quỷ hay, như vào chỗ người.

      suy nghĩ, bên ngoài cửa cung bỗng chốc phát ra thanh vật liệu may mặc lay động rất .

      Ngay sau đó có người trèo tường qua, nhàng rơi xuống đứng giữa mảnh hoa sơn trà.

      Chương 286: A Thần

      nhìn thấy đó là tên nam tử trung niên ngoài ba mươi tuổi, toàn thân trường sam màu tím, đôi tay thon dài so với bình thường xem ra có chút cân đối.

      Cái này cũng tồi, đêm khuya hành thích mặc dù chuyện như vậy tính là bình thường, nhưng cũng phải là loại nghe rợn cả người.

      Nhưng điều làm độc chứng cảm thấy kinh ngạc chính là, ở phía sau nam tử lại còn dẫn theo con rắn xù xì lớn chừng bắp tay, dài khoảng vài trượng. (1 trượng = 10 thước, rắn gì mà dài kinh nhỉ)

      Đầu rắn hình tam giác, đuôi rắn thu khép lại, đó là tượng trưng cực độc.

      đối với loại vật này quá quen thuộc, từ đến lớn dường như mỗi ngày rắn đều xuất trong cuộc sống của .

      Đặc biệt là loại này, gọi được tên chính xác, nhưng ở Tây Dạ mọi người đều kêu nó là "A Thần".

      A Thần là rắn đặc biệt của Tây Dạ, hoặc có thể , đó là loại sở trường mà Vương Hậu Tây Dạ am hiểu nhất.

      độc chứng nghĩ tới thấy được A Thần ở vùng đất trong hoàng cung này, càng có nghĩ tới chủ nhân sử dụng A Thần, lại là nam tử mang dáng dấp Trung Nguyên.

      có thể lý giải loại rắn này xuất ở Tây Dạ, thậm chí nếu như có người nào ở Tây Dạ ngoài Vương Hậu ra có thể điều khiển rắn, cũng quá mức kinh ngạc.

      Nhưng mà nếu như loại dị thuật này bị người Trung Nguyên nắm giữ, cái này là có chút kỳ quái.

      Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng tình huống trước mắt cho phép tiếp tục suy đoán.

      Bởi vì nam tử điều khiển rắn mang theo A Thần từng bước từng bước sâu vào hướng Cung Viện, mục tiêu dường như về phía gian phòng ở giữa trước mặt.

      độc chứng biết, chỗ đó nhất định là nơi nữ tử áo trắng ở, nàng là chủ nhân, lẽ ra nên ở chính đường.

      người rắn dừng lại ở thềm đá cẩm thạch trước phòng, sau đó hai cánh tay bắt chéo giơ lên phía trước ngực, đôi tay thon dài bắt đầu nhanh nhẹn chuyển động lại theo quy tắc, giống như nữ tử múa.

      Nhưng độc chứng hiểu, đó phải là nhảy múa, mà là loại chỉ huy đối với A Thần.

      Quả nhiên, người nọ vừa hành động, rắn lớn ở phía sau cũng liền có phản ứng.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 287: Có người tới cứu

      Chỉ thấy phần cơ thể ưỡn lên cao, nhưng lại lập tức đứng thẳng dậy, sau đó tích trữ sức lực, mạnh mẽ điều chỉnh phương hướng, đem đầu rắn trực tiếp thăm dò hướng cửa sổ.

      Cùng lúc đó, cánh tay người điều khiển rắn vung về phía trước cái, để cho A Thần theo cánh tay của phá cửa sổ mà vào, đầu liền vọt vào thẳng hướng tới trong phòng.

      độc chứng thầm nghĩ tốt, thân thể hơi khom, dáng vẻ như muốn theo vào cứu người.

      Nhưng người vừa mới luồn lên, thấy gian phòng bên kia đột nhiên cũng có bóng người chợt lóe, động tác hết sức nhanh, chợt bổ nhào về phía trước, phen liền bắt được đuôi của con rắn kia.

      Thân rắn rất trơn, chỉ dùng tay bắt căn bản là phí công.

      Người nọ cũng ý thức được điểm này, vì vậy trong lúc cánh tay tìm kiếm, từ trong ống tay áo lấy ra môt cây chủy thủ, vừa mạnh mẽ vừa chính xác liền cắm vào trong thân rắn.

      độc chứng sững sờ, thầm nghĩ sức lực người này khá. Đồng thời cũng thu lại thân thể, dự định nhìn xem tình huống trước, nên cũng có tiếp tục xông tới.

      Trang phục người đâm con rắn là hình dáng tướng sĩ, mang theo khăn che mặt, nhìn ra tuổi.

      Nhưng là thân thủ phi phàm, hết sức tráng kiện.

      A Thần nghĩ tới mình lại đột nhiên bị tập kích, đau đớn khiến nó tạm thời bỏ qua mục tiêu phía trước, ngược lại xoay người bay tới tập kích người kẻ địch.

      Người tới lại dồn sức, suy cho cùng vẫn chỉ là người bình thường, con rắn kia chẳng những cuộn người lên, còn nhắm vào ngay cánh tay cắn xuống ngụm.

      Động tĩnh trong viện đánh thức chủ nhân trong phòng, chỉ thấy nữ tử áo trắng vội vã khoác lên áo ngoài tới hướng cửa sổ bị rắn nọ phá vỡ, chuẩn bị dò hỏi là người nào lỗ mãng như thế, nhưng sau đó mặt hướng về với tướng sĩ bị cắn trúng cực kỳ hoảng sợ.

      Toàn bộ kinh ngạc của của nàng rơi vào trong mắt độc chứng, nhưng lại chỉ thấy được phần lưng người tướng sĩ đó, thấy vẻ mặt đối phương.

      Nhưng mà rất ràng, nữ tử áo trắng xuất mang đến cho trận khủng hoảng.

      A Thần sau khi cắn người có quấn vòng người của nữa, mà ngược lại bò về bên chân chủ nhân.

      Chương 288: Liên phi khác thường

      Tướng sĩ vừa thấy thoát khỏi trói buộc, cũng bất chấp cánh tay bị rắn cắn trúng trong vòng nháy mắt mất tri giác, hấp tấp lảo đảo vọt lên mấy bước, rồi sau đó liền trèo tường ra.

      Người điều khiển rắn thấy hành động thất bại, cũng dám ở lâu, hình như rất sợ bị nữ tử áo trắng nhìn thấy mặt của mình, vội vội vàng vàng liền thối lui đến chỗ tối.

      Tuy nhiên lại vẫn cam lòng, cổ tay khẽ đảo, lại sai khiến A Thần bị thương đuổi theo người chạy trốn, sau đó thân thể bản thân chợt lóe, thân hình nhoáng lên cái, từ trong bóng đêm dần dần xa.

      ra nữ tử áo trắng căn bản là có ý định muốn nhìn , toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào nơi mà tướng sĩ bỏ chạy.

      Thấy chạy, đến nỗi nàng vội vã từ trong phòng đuổi tới, sau đó hướng về phía phương hướng người nọ chạy , lớn tiếng gọi:

      "Đợi chút...! Ngươi chờ chút!"

      Nhưng mà người ta cố tình muốn chạy, đâu còn có thể để ý nàng gào thét.

      Hơn nữa phía sau còn có con rắn độc đuổi theo, gần như là cùng lúc thanh nữ tử vừa phát ra, người cũng trèo qua khỏi tường.

      độc chứng cũng trong nom để ý đến nữ tử nữa, mặc kệ tên tướng sĩ kia có thân phận gì, rốt cuộc vẫn là cứu vị Liên phi này mạng. cảm thấy bản thân cần phải cùng theo qua nhìn chút, khi cần thiết có thể ra tay cứu giúp.

      biết, người bị A Thần cắn qua, đời này chỉ có hai loại phương pháp có thể cứu mạng.

      là uống được cái loại canh thuốc dùng người làm ra của Tây Dạ, hai là đổ máu của lên miệng vết thương.

      Dĩ nhiên, hai loại này cũng phải dễ dàng có được, hơn nữa cũng cần phải đúng lúc, nếu như qua nửa canh giờ, dù là thần tiên hạ phàm, cũng cứu được người.

      Khi nhảy ra khỏi tường viện, tốc độ bò của con rắn khổng lồ rất nhanh đuổi theo tướng sĩ bị thương.

      Thời điểm người nọ vừa quay đầu lại, con rắn há miệng to như bồn máu, ý định đem cả người bắt đầu từ phần đầu nuốt vào trong bụng.

      Tướng sĩ khiếp sợ, nghiêng ngả lảo đảo mà trốn tránh, tốc độ lại thua xa bì kịp với A Thần. .....

      Chương 289: Giết A Thần

      Mắt nhìn thấy lưỡi trong miệng rắn phun đến mặt của , người nọ theo bản năng nhắm mắt chờ chết, vốn là xuôi tay chờ đợi tai họa ập lên đầu nhưng lại có đến như ước định.

      Thậm chí cảm thấy rắn độc kia bỗng chốc cách xa bản thân chút!

      Vội vàng mở mắt ra, gặp phải chính là người trẻ tuổi xa lạ, chẳng biết lúc nào chạy đến giúp đỡ.

      vươn bàn tay nắm chặt đầu rắn, chỉ lúc đem miệng rắn há to cưỡng ép cho khép lại.

      Con rắn kia hình như vô cùng sợ , chẳng những thân thể hề hoạt động, mà ngay cả đầu bị nắm ở cũng quên mất giãy giụa, cứ mặc cho người gia tăng sức lực từng chút như vậy, liên tục bị bóp chặt đến hoàn toàn đóng lại.

      Bất quá đối phương ràng có dự định buông tay như vậy, tướng sĩ cảm thấy tay nắm đầu rắn tựa như có ngàn vạn cân sức lực, cuối cùng sau khi đóng chặt miệng rắn ngược lại lên phía trước dùng bàn tay hoàn toàn đem đầu rắn nắm giữ, rồi dùng sức chút, vốn là con rắn độc dũng mãnh lại cứ như vậy bị người đem đầu liên tiếp vặn cho vỡ nát.

      Đây là thủ đoạn thói quen giết rắn của độc chứng, gọn gàng lại dứt khoát, cũng nghiền.

      Ngay từ lúc ở Tây Dạ, Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu từng tận mắt thấy dùng thủ đoạn này liên tục tàn sát cũng vài con A Thần.

      Sau khi đánh chết bọn chúng, bọn họ cũng dám tùy tiện ám toán với , bởi vì nghe xong lời Thầy cúng tế , trái lại tôn kính chăm sóc cho như là chủ tử.

      Lúc này, rắn đầu chết nhưng dây thần kinh vẫn còn nhảy nhảy.

      Thân mình vặn vẹo uốn éo, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

      độc chứng vẩy vẩy tay dính đầy thịt vụn, rồi giơ cánh tay từ thân cây phen kéo xuống vài chiếc lá, từng chút lau sạch .

      Lúc này mới thay đổi phương hướng nhìn tới bộ dáng người tướng sĩ!

      Lúc này vội vàng vừa nhìn thử xem, lại khiến cho lắp bắp kinh hãi!

      Đối với này người, có thể làm cho độc chứng trăm loại ảo tưởng, cũng có thể có trăm loại thân phận.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :