1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 08: Nguy Cấp! Sợi Dây Cổ!

      Giờ phút này, sợi dây ở cổ nàng bị buộc chặt, Tần Như Thương theo bản năng đem tay đưa lên phía dưới cổ, miễn cưỡng cùng sợi dây ngăn ở giữa tạọ ra khoảng cách.

      Xa xa tiếng vó ngựa nổi lên, nàng có cơ hội đứng dậy, bị chiến mã phi nhanh, lôi kéo nàng chạy như điên.

      tay Tần Như Thương ngăn cản ở cổ, tay khác vòng qua sau ót kéo đầu dây. Lúc cánh tay đưa ra, lần nữa lại khiến cho nàng sinh ra cái loại ảo giác mình như xác ướp khô.

      Nàng muốn dùng sức vặn thân thể cái, thậm chí còn muốn như trước kia, tự mình dùng tay đem dây thừng bẻ gảy.

      Tuy nhiên lại có hơi sức, cổ thân thể này gầy như que củi, trước hết, có thể chống đỡ để cho nàng phen đánh nhau xong, coi như là vô cùng may mắn. Xem ra, hôm nay nếu muốn tháo xuống sợi dây này, suy nghĩ viễn vong.

      Kẻ cởi ngựa gần như bị điên, ôm chủ ý quyết định phải đem nàng lôi tới chết, vì vậy ngựa vẫn phi thẳng về phía trước, hoàn toàn có ý nghĩ dừng lại.

      Tần Như Thương chỉ cảm thấy da thịt sau lưng ở tại dưới bùn đất ma sát gần như bị rách ra, từng tầng lớp da theo, xương trực tiếp đụng vào tảng đá, đau đến kinh tâm động phách.(chấn động lòng người)

      Chương 09: Trong Lúc Nhất Thời, Lâm Vào Tình Thế Nguy Cấp.

      Nàng muốn nghiêng đầu nhìn xem hoàn cảnh bên cạnh chút, hy vọng tìm được điểm để mượn lực có thể khiến cho nàng ổn định thân hình.

      Tiếc là, đầu khẽ động, sợi dây cắm ở nơi cổ lại càng thu chặt hơn chút.

      Nàng nhìn tới người cởi ngựa, nhưng đoán cũng đoán ra, nhất định là cùng những người lúc trước loạn chiến là như nhau. Khuôn mặt đều là người Đông Phương (Châu Á), nhưng tướng mạo lại hoá trang, làm cho nàng chút cũng phân biệt được, đối phương đến tột cùng thuộc về địa phương nào.

      Cảm giác hít thở thông càng ngày càng chịu nổi, Tần Như Thương gấp rút đến nóng nảy, hai tay vốn là nắm chặt sợi dây đột nhiên buông lỏng ra, lát sau để ở trước mắt.

      Sợi dây kia mất lực cản, cổ của nàng lập tức gắt gao siết chặt lại, trong nháy mắt liền xuất đường vết máu!

      Nàng khổ sở sắp ngất xỉu, nhưng lại như cũ cắn chặt hàm răng, đem hai cánh tay nhấc lên, lòng bàn tay hướng lên phía trước, chỉ thẳng lên bầu trời, đồng thời cặp mắt đột nhiên nổi lên tầng sương mù.

      Tần Như Thương ngừng động tác, bàn tay lại mở ra lần nữa, cố gắng hướng về phía trước duỗi ra, bỗng nhiên, bầu trời đêm vốn hồi phục yên tĩnh, lại tiếng nổ vang lên.

      Ngay sau đó, mưa to lần nữa cuồn cuộn đột kích!

      Nàng thầm quyết định, ngay lập tức muốn cho cái địa phương quỷ quái đáng ghét này trận lũ bất ngờ, tập hợp mưa lại làm cho mưa rơi như trút nước, mênh mông cuồn cuộn hướng tới, đem cái đám người hại nàng thê thảm tưới cho chìm ngập đến chết!

      Nhưng khi mưa to chỉ vừa tới, nàng lại kinh hoảng nhìn nghiêng phía trước, cách đó xa, giống như có đường ánh sáng chớp động, "Vèo..." cái liền sáng ngời đến trước mắt.

      Nàng nhìn kĩ, ra đó là người, thân bạch y, tóc dài, đúng là nam tử.

      Nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy ánh sáng đó, cũng phải là thân bạch y này của , mà là từ trong tay ném ra quả ám khí làm bằng bạc.

      Ám khí kia biến thành những mảnh vụn pháo hoa lớn , thẳng đến sau ót nàng bắn tới.

      Tần Như Thương tự biết cách nào trốn thoát, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, lông mi dưới mới vừa chạm vào nhau, chợt cảm thấy sợi dây buộc sau ót tự buông lỏng ra, trong nháy mắt nàng vui sướng hít thở vào.

      Ở tại thời điểm đó, tên cưỡi ngựa phía trước cũng cảm thấy sợi dây thắtrên cánh tay dần lỏng ra, cảm giác vốn là túm chặt lấy sợi dây cũng có,, lập tức lạnh run hoảng sợ.

      trong lòng khiếp sợ quay đầu lại, ngờ phát sợi dây từ lâu bị vũ khí cắt đứt, sau lưng bóng người.

      ......

      Tần Như Thương cứ như vậy biến mất vào lúc đó, trong chớp mắt cũng bốn năm.

      Ở nơi này bốn năm, chuyện cúng tế hoang đường như vậy cũng có làm cho người đời nhớ đến. Mặc dù Thái Thú Tế Châu ra sức muốn áp chế lời đồn đãi, nhưng có kết quả.

      Người người sôi nổi truyền miệng nhau kể lại, nữ tử bên trong hố mộ đó bò ra là quái, là chuyện cúng tế chọc giận đến thần linh, cho nên mới sinh ra quỷ quái tới lấy mạng của bọn .

      Chương 10: Công Tử Tiêu Phương Trong Truyền Thuyết.

      Nhưng là rất kỳ quái, nữ kia kể từ sau khi bỏ chạy liền ai biết được tung tích của nàng.

      Người cuối cùng gặp qua nữ, từng ở trước mặt của mọi người phát ra lời thề, quái bị ngựa của kéo thành tàn phế, cho dù có chạy, nhất định cũng sống được.

      Chính là, ai cũng tin, nếu là quái, da thịt có bị thương nữa làm sao chết đây?

      Huống chi, quái mà cũng chết, vậy cái này…?

      Chỉ là, bốn năm này, trong chốn giang hồ cũng có chuyện lạ nổi dậy.

      Tổ chức sát thủ Nguyệt các xuất Tuyệt Đỉnh Cao Thủ, người này cướp của người giàu giúp người nghèo khó, gặp thương giết thương gặp quan giết quan, chỉ cần là có tiền có quyền mà tâm là người ác, nàng cũng giết, hơn nữa cho tới bây giờ cũng có thất thủ qua.

      Mọi người đối với người này biết rất ít, chỉ biết nàng là nữ tử, cũng chưa có bất luận kẻ nào thấy qua dung mạo của nàng.

      Hoặc cách khác, cho tới bây giờ cũng có bất kỳ người sống nào thấy qua dung mạo của nàng. Chỉ cần nhìn thấy qua nàng cái, tất cả đều phải chết.

      Nữ tử này tương đối thần bí, thậm chí ngay cả Các Chủ Nguyệt các cũng chỉ có thể thấy trang phục của nàng được phủ khăn che mặt.

      Có người còn suy đoán, nữ tử này chính là quái bò ra trong đất bùn ở lần cúng tế bốn năm trước, nàng có chết, mà là hóa thân của Diêm La, số mệnh phải làm sát thủ hành tẩu trong giang hồ.

      Vả lại trong lúc nàng thi hành nhiệm vụ, những người bốn năm trước có tham dự qua chuyện chôn người sống cầu mưa, tên tiếp tên lần lượt chết , cho đến cuối cùng, ngay cả Thái Thú cũng còn thoát khỏi điều xấu.

      Bất quá hành tung của nàng cũng rất quỷ dị, việc làm của nàng giang hồ có thể ai sánh bằng.

      Quán trà bên đường là nơi tổng hộp đủ mọi loại tin tức truyền ra những chuyện có liên quan đến chuyện xưa, mà phải nhiều nhất, chính là quan hệ giữa nàng và Tiêu Phương.

      Mà Tiêu Phương, cũng vì vậy lại trở thành nhân vật trong truyền thuyết.

      Dịu dàng như ngọc, quạt long, khăn quấn đầu, tuấn tiêu sái (đẹp trai, phong độ), ngọc thụ lâm phong (cao ráo, sạch ), tất cả những thứ này đều là do người đời đánh giá về Tiêu Phương.

      Dĩ nhiên, trừ những thứ này, còn có Bách Biến công tử, Ngọc Diện thần toán, thần y tái thế, vân…vân...
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11: Từ Nữ Đến Vũ Thần

      Nghe khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tinh thông y thuật, có khả năng quan sát tượng thiên văn, hơn nữa có sở trường tự ý dịch dung.

      Cũng là người tao nhã lịch , nhàng lễ độ.

      mình ở tại khe suối Tần Lĩnh, từ đỉnh núi tách ra mảng đất trống lớn, xây dựng thành "Nhàn Nhã Sơn Trang!".

      từng có người cố gắng lên đỉnh núi tìm kiếm Tiêu Phương, nhưng lại phát bốn phía Nhàn Nhã Sơn Trang quanh năm bị khói độc bao quanh, người nào có thể vào.

      Cho nên chuyện nữ sát thủ thần bí kia cùng Tiêu Phương chung với nhau, nguyên nhân truyền ra là do có người hái thuốc tận mắt nhìn thấy.

      Người kia từng thấy qua che mặt, lên đỉnh núi Tần Lĩnh tới hai lần, và lên duy nhất con đường, tiến vào Nhàn Nhã Sơn Trang.

      Có người từng nghi ngờ lời này của , mọi người cho rằng khói độc kia, trừ bản thân Tiêu Phương ra, người nào có thể qua được.

      Nhưng người hái thuốc nghe xong liền :

      " đến rất kỳ quái, nàng ta cũng phải trực tiếp xuyên qua từ trong khói độc, mà là khi nàng đến gần bầu trời lại đột nhiên giáng xuống mưa to, sương mù lập tức tản ra. Nàng liền nhân cơ hội này vào Sơn Trang! Ta cũng muốn theo, nhưng đối phương quá nhanh, hình như cơn mưa này là đặc biệt vì nàng mà giáng xuống, mỗi bước của nàng mưa ở phía sau dừng lại, sau đó sương mù lập tức khép lại. Ta liền vào được."

      Lời này truyền ra, mọi người ai ai cũng biết, nàng ta nhất định là người từ trong bùn đất bò ra bốn năm trước.

      Nhớ đến bốn năm trước, ngày đó cũng là trời đột nhiên giáng mưa xuống, bầu trời ràng đầy sao sáng, lại theo xuất của nàng mà đổ mưa to, loại chuyện như vậy cũng chỉ có nữ như nàng mới có thể làm được.

      Có người bắt đầu gọi nàng nữ nữa, mà đổi lại thành… Vũ Thần!

      Bởi vì từ sau lần đó, thành Tế Châu là mưa thuận gió hòa, thu hoạch được rất nhiều lúa gạo.

      Rất nhiều người trước kia bỏ chạy nay cũng quay trở lại, những ngày sau này của dân chúng là thời gian mà cuộc sống trải qua rất tốt.

      Nhưng cũng có người tin, những thứ này đều là lời đồn.

      Nhất lai nhị khứ, (qua lại với nhau) tất cả đây cũng chỉ có thể là đề tài mọi người chuyện lúc rãnh rỗi, tạo thành giống như chuyện xưa.

      Chương 12: Nhã Thất Tần Lĩnh, Mỹ Nhân Nữa Thân Trần

      Tần Lĩnh --- Nhàn Nhã Sơn Trang.

      Đầu mùa xuân, cây hoa đào gặp gỡ gió mát xuyên qua khe núi, nhiều bông hoa tung bay phất phơ. thanh rơi xuống đất nghe vào trong tai người có lòng, hẳn là mang theo điểm thanh thúy, cùng vui thích.

      Nhàn Nhã Sơn Trang ở khe núi Tần Lĩnh, lấy cây trúc chế tạo dựng lên, ở giữa có sáu phòng, hai bên đình trồng gốc cây nhãn thơm mát.

      Bên ngoài nửa dặm, khói độc tự thiên hình thành rào chắn, cả vườn hoa đào cùng đám trúc xanh biếc nương tựa nhau, bình minh lúc này ở phụ họa thêm, vẽ mặt đất tạo nên đường cầu vồng đẹp mắt.

      Bên trong phòng trúc thanh nhã, nữ tử lộng lẫy nổi danh mười sáu tuổi, tóc dài xõa ra, người mặc bộ váy như ý thêu trăm bướm màu tím nhạt, lưng để trần tới eo, nằm nhu nhược cúi mặt giường trúc.

      Ấm trà bên gối, hương thơm tỏa ra thoang thoảng, còn có chiếc áo lót hoa văn lười nhát bị vung ném bừa bài.

      Ở cạnh bên kia, còn có nam tử ngồi nghiêng nữa người, trang nhã mà nghiêm chỉnh, thân bạch y nhiễm bụi trần. Mặc dù hai mắt nhìn thẳng nữ tử lưng để trần trắng nõn, nhưng vẻ mặt lại ung dung bình tĩnh, thấy nổi lên tia gợn sóng.

      Ngón tay thon dài xẹt qua sống lưng nữ tử đó, lớp vải bông trắng ở phía được nhàng mở ra.

      Bên trong da thịt ra dính đầy chất thuốc sền sệt.

      Tiêu Phương từ bàn bên cạnh lấy ra cái khăn lụa, thấm nước nhàng lau sạch cho nàng, cho đến khi lộ ra khoảng da thịt, lúc này mới hài lòng cười gật đầu.

      mặc dù cười tiếng động, thế nhưng nữ tử nằm ở giường tựa như cảm nhận được tâm tình tốt.

      Sau đó liền xoay đầu lại, nheo mắt dựa vào cửa sổ giọng hỏi:

      "Đều tốt?"

      Tiêu Phương nhìn nàng gật đầu, sau đó đứng dậy, đem chiếc áo lót bên ngoài đắp kín lại cho nàng, liền từ trong phòng thong thả bước ra ngoài.

      Nữ tử vui mừng đứng dậy, tới phía sau tấm bình phong sớm chuẩn bị sẵn nước ấm tắm rửa, khi cánh tay duỗi về phía sau chạm tới phần lưng, nàng lập tức có loại cảm giác vui sướng khó tả xuất ở trong lòng.

      Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên Tần Như Thương cao hứng như vậy, năm đó nàng trong tình thế lâm nguy được Tiêu Phương cứu, vốn tưởng rằng phần lưng gần như bị mài nát, hơn nữa khó có thể trơn bóng như lúc ban đầu.

      Lại nghĩ rằng, bốn năm nay, được trải qua bàn tay kỳ diệu cùng y thuật cao siêu của Tiêu Phương, hoàn toàn trở lại như trước.

      Chương 13: Nàng Muốn Có Thầm Châu

      Tần Như Thương có thói quen sử dụng y học Phương Tây, nhưng đối với y thuật của người xưa thể bội phục vạn phần, cái này nếu như ở ngày trước, e là phải bệnh viện giải phẫu ghép da.

      Nàng đứng dậy, mặc lại quần áo, đem tóc dài thấm nước lau khô, dùng đoạn lụa trắng cột lại. Lúc này mới đẩy cửa bước ra, thong thả về phía đình nghỉ mát.

      Tiêu Phương đứng ở bên này, thấy nàng tới, liền ngoắc ngoắc tay, gọi nàng đến bên cạnh .

      Như Thương tới nơi có để ghế xích đu, nàng ngồi dựa vào, vui vẻ trước đó cũng thu lại.

      Tiêu Phương muốn thấy biểu tình này của nàng, muốn bước tới khuyên vài câu, nhưng lời vừa ra đến khóe miệng, lại là thể thốt lên được.

      Tần Như Thương hướng khoát tay áo cái, tự mình quay đầu lại nhìn, mở miệng hỏi:

      "Tiên sinh, có tung tích đồ vật sao?"

      Đối phương bất đắc dĩ than , nhưng vẫn là gật đầu cái…..

      "Ân! Nghe , nhiều thế hệ tương truyền rằnghoàng tộc Đông Thục quốc có bảo vật, tên gọi là Thầm Châu. Vật kia tương ứng thiên văn, sử dụng thích hợp dẫn phát được năng lực đặc biệt. Ta nghĩ......" dừng chút, lại : "Vật đó hẳn là món đồ ngươi cần tìm?."

      Tần Như Thương hít sâu hơi, lông mày gom lại nâng lên, chỉ : Thầm Châu, vật kia ở chỗ này được gọi là Thầm Châu sao?

      đường ký ức xuyên thẳng đến, đưa nàng trở về những năm tháng trước đây.

      Nàng nhớ nhiệm vụ kia vốn là việc bình thường, phải ám sát Thủ Tướng Tổng Thống, cũng phải trang bị vác súng đấu tranh dũng, càng phải là xâm nhập Quốc Gia thế giới thứ ba lấy cắp bí mật dầu hỏa.

      Chẳng qua, tổ chức chỉ để cho nàng trộm vật, mục tiêu được đặt tại nước Y cung Điện Bắc Kinh, đồ vật được miêu tả là viên Ngọc Châu màu đen, đường kính bốn centimét.

      Tổ chức cũng chỉ cho biết những điều này, mà vật kia đến tột cùng là có lợi ích gì lính đặc công như nàng nên hỏi.

      Vì vậy, nàng ! Trong đêm mưa to gió lớn như quỷ mị, nàng im hơi lặng tiếng bước vào hoàng thất nước Y!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: Ngươi Tra Xét Bốn Năm, Rốt Cuộc Tra Được Cái Gì

      Vậy mà, chuyện ngoài ý muốn cũng theo thời khắc đó xảy ra.

      Tay của nàng vừa chạm đến món đồ vật, viên Ngọc Châu kia lập tức phát ra ánh sáng màu trắng.

      Tần Như Thương có dấu hiệu nào ngất , lần nữa mở mắt ra linh hồn thân thể khác.

      "Nhất định phải trở về chỗ đó sao?" Thanh Tiêu Phương cắt đứt hồi tưởng của nàng, nam tử áo trắng nho nhã đứng tự nhiên đối diện với nàng, tóc dài bị gió thổi lên, siêu phàm thoát tục ( dính bụi trần thế), giống như thần tiên sống trong núi."Chỗ đó, nơi cố hương của ngươi! Ngươi tra xét bốn năm, rốt cuộc tra ra chuyện gì?"

      Tần Như Thương cũng ngẩng đầu lên, con ngươi sâu thẳm trong suốt nhìn trả lại Tiêu Phương, gương mặt quật cường cùng cố chấp.

      Vấn đề này tồn tại ở trong lòng Tiêu Phương nhiều năm, thế nhưng cũng dám hỏi. Tuy là hai người có quen biết, có hiểu nhau, nhưng quan hệ cũng chỉ giới hạn ở đó.

      "Ta muốn tra ra tại sao ta xuất ở nơi này." Tần Như Thương đứng lên, về phía trước hai bước, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy được tầng khói độc. Giống như thời điểm nàng xuất tại chỗ này, sờ được, cũng nhìn thấy.

      Lúc nàng nhìn lại, nhiều khi cách sương mù còn bằng cách núi. Núi có thể qua, nhưng sương mù, lại lúc lúc hoàn toàn do người khống chế.

      "Tiêu Phương!" Thanh của nàng rất , duy trì vừa đúng mức giới hạn, đến nỗi chỉ có thể hai người nghe được. Mặc dù trong núi cũng có người khác, nhưng đây là thói quen của nàng, chính là cảnh giác của lính đặc công nên có. "Ta tin những lời lẽ hoang đường vui đùa trong truyền thuyết, trong mắt của ta, chuyện này hết tám chín phần là mưu. Có người muốn hãm hại ta chết...... phải, là hãm hại để ta tới nơi này, cho nên ta nhất định phải tra ra, kẻ chủ mưu ở sau lưng đó là ai. Đó là lý do mà...... Ta phải trở về!"

      Tần Như Thương đến đây, hai hàm răng dưới cắn chặt cùng chỗ.

      Nàng biết Tiêu Phương nghe hiểu lắm, nhưng cũng có tâm tư theo cổ nhân giải thích loại chuyện lạ xuyên qua thời này.

      Chương 15: Nàng tin tưởng xuyên qua, nhưng tin tưởng chỉ là tình cờ

      Nhớ kĩ lại, kì nhiệm vụ ăn trộm kia tính nguy hiểm cũng cao, so với những việc trước đây nàng làm hơn rất nhiều, có đạo lý xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      phải nàng tin xuyên qua, Tần Như Thương nàng chính là người có được dị năng bẩm sinh, dĩ nhiên hiểu chuyện thời biến đổi vị trí.

      Chẳng qua, nàng vẫn luôn hoài nghi là có người cố ý ám hại nàng, muốn nàng chết.

      Người kia có thể là quân địch, cũng có khả năng là người cùng phe, thậm chí là trưởng quan giao nhiệm vụ cho nàng, phạm vi nội bộ tất cả đều bị hoài nghi.

      Người kia cố ý giao nhiệm vụ này cho nàng, là cố tình để cho nàng tiếp xúc viên Ngọc Châu có năng lượng dị thường đó, và chờ sau khi nàng chết , khi đó thu lợi về cho mình.

      Lại nghĩ rằng nàng cứ thế xuyên qua, lần nữa được tái sinh.

      Dĩ nhiên, Tần Như Thương còn có loại ý tưởng khác…..

      Nàng có được cái đầu óc đánh giá về mọi thứ, chỉ cần bất cứ chuyện gì vừa phát sinh, đầu tiên, nàng từ gốc độ xuất phát mà phân tích được tình huống xảy ra.

      kiện xuyên qua lần này cũng giống như vậy!

      Nếu như phải là có người muốn nàng chết, như vậy còn có loại khả năng, đó chính là, cả kiện xuyên qua đều là giả, cổ đại này là giả, người cũng là giả.

      Tựa như "Sở Môn Thế Giới", (nguyên văn là The Truman Show, các bạn có thể search gg để biết thêm về câu chuyện này) có người sáng lập ra huyễn tượng đem nàng hút vào, chừng còn có mưu đồ khác. (huyễn tượng là hình ảnh )

      Nàng còn nhớ ràng trong nháy mắt lúc xuyên qua, quá trình tựa hồ cũng chưa chết, cũng chỉ nhớ là viên Ngọc Châu kia chợt sáng lên cái, sau đó nàng liền mất tri giác. Khi tỉnh lại, người phải, mà đồ vật cũng thấy.

      Nhưng nàng tra xét bốn năm, cũng có tra ra cuộc sống tại có gì khác thường, ngoại trừ cái niên đại này có tồn tại trong lịch sử, mặc khác, tất cả hoàn toàn đều là .

      Thấy nàng lâu gì, Tiêu Phương cầm chiết phiến (quạt xếp) trong tay mở rộng ra, hạ xuống cái nhưng có quạt cái nào, giống như là mượn chuyện này để tâm bình tĩnh lại.

      Chương 16: Phương Pháp Lấy Thầm Châu

      "Ngươi , phải là ta nghe cũng có thể hiểu." , "Cho nên, đến cùng, là ta hiểu ngươi rốt cuộc muốn tra cái gì, cũng hiểu viên Ngọc Châu kia đối với ngươi mà đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng. Nhưng là tại sao...... Ta cuối cùng vẫn cảm thấy lời ngươi trở về, nghĩa là muốn rời , hơn nữa, làm cách nào để có thể tiếp tục gặp nhau đây?"

      Lời của khiến Tần Như Thương cách nào phản bác, đúng là, nếu quả có thể trở về, thứ chờ đợi nàng chính là cuộc tranh đấu cùng cực cả đời.

      Sống hay chết, tất cả đều biết.

      "E rằng, có lẽ ." Nàng lựa chọn lời lẽ sâu xa như thế để làm đáp án, "Nhưng bất kể như thế nào, điều trước tiền là phải tìm được Thầm Châu kia rồi hãy ."

      Miễn cưỡng cười cái, nàng nhìn về phía Tiêu Phương….

      "Tiên sinh, cám ơn ngươi bốn năm trước cứu ta, Như Thương ghi tạc ở trong lòng cả đời! Hãy tin tưởng ta, cho dù ta hay ở, ta đều quên ngươi. !"

      Tiêu Phương cười khổ,

      "Quên hay quên lại có thể thế nào đây?" Chiết phiến lại lắc hai cái, thay đổi đề tài “Viên Thầm Châu kia là do nơi hoàng tộc Đông Thục bảo quản, nhưng cũng ai biết được đặt ở địa phương nào, có thể ngay cả Hoàng Đế cũng ràng. Nghe nơi cất giấu cũng từ hơn mấy đời trước, sau đó đem bí mật ràng này, làm phương thức đời đời tương truyền, có thể rất nhiều người cũng muốn biết, nên mọi nơi cùng nhau gom chung lại chỗ, mới có thể biết chân tướng. Vì vậy, muốn có được Thầm Châu, cũng chỉ có biện pháp, chính là xâm nhập vào hoàng cung Đông Thục, ở lại lâu dài, sau đó từ từ tìm kiếm."

      Tần Như Thương hít hơi sâu, tiếp theo gật đầu, coi như là thừa nhận theo phương pháp của Tiêu Phương.

      Đúng vậy, vật kia chính là con cá lớn, nàng nhất định phải có đầy đủ tính nhẫn nại, thả xuống sợi dây dài, từ từ chờ nó dính câu.

      "Ta có thể giả làm cung nữ để trà trộn vào." Nàng đề ra kế hoạch.

      Tiêu Phương nửa cũng đồng ý.

      "Cung nữ bình thường được! Lén lút vụng trộm làm việc quá nguy hiểm, hơn nữa cũng chưa chắc có thể tìm được."

      Thái Tử là con tin Đông Thục quốc bị lưu đày ở trong sa mạc.

      "Tiên sinh nên như thế nào?"

      "Ngươi phải có lý do quang minh chính đại, để ngươi có thể tự do lại trong hoàng tộc, ở giữa tầng lớp thế lực, ngoại trừ tự mình tìm, còn hơn nghe nhiều, suy nghĩ nhiều!"

      Nàng gật đầu, :

      "Đúng a! Loại đồ vật này dễ dàng có được, nếu còn cái gì là bảo vật!"

      "Nhất định phải ?"

      "Uh."

      Tiêu Phương đem hy vọng cuối cùng bỏ xuống, dứt khoát xoay người đến trước mặt Như Thương, lại :

      "Được! Để ta cung cấp cho ngươi số tin tức, chuyện này ngươi nhất định phải nghe cho . đến những năm nay, đối với thiên hạ dân chúng mà , việc này từ lâu phải là cái bí mật gì. Thái Tử Đông Thục quốc từ bị đưa thẳng đến ở trong tháp, làm con tin trong đại mạc phía tây Dạ Vương quốc, nếu như ngươi có thể mau chóng đem Thái Tử cứu ra ngoài, đưa trở về Đông Thục, vậy có cơ hội ở lại bên cạnh Thái Tử. Được kề cận hầu hạ Thái Tử, đương nhiên so với người cung nữ bình thường tốt hơn rất nhiều...."

      Mắt Như Thương sáng lên, theo bản năng liền túm lấy cánh tay Tiêu Phương, buột miệng :

      "Tiên sinh cám ơn ngươi!"

      Đối phương chỉ lắc đầu cái, vỗ mu bàn tay của nàng, xoay người bước .

      Bóng dáng phiêu dật đơn, là những năm này chưa từng có thấy qua.

      Nàng khép hờ mắt, "Cám ơn ngươi" rất nhiều, ta cũng chỉ có thể bổ sung thêm tiếng: xin lỗi!

      người nàng có quá nhiều việc phải đảm trách, cũng chưa có biện pháp để buông thả lòng của mình tiếp nhận thứ gì khác.

      Huống chi nàng là Tần Như Thương, cả đời phải bị mưu toan ngấm ngầm, ra ngoài nơi nào cũng có người bày kế tìm cách bao quanh ám toán. Trong lòng nàng, tâm từ lâu dựa vào hoàn cảnh sinh tồn mà đóng chặt lại. Vô tình, vô nghĩa, có cay, có độc.

      Nàng có thể ở trong chớp mắt đoạt vài mạng người, nhưng lại thủy chung cách nào dùng thời gian quá lâu, để tiếp nhận thích người khác.

      Mắt thấy Tiêu Phương trở về Nhã thất, lúc này nàng mới thu hồi suy nghĩ lại, bắt đầu suy xét chuyện vừa mới nghe được.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Chuyện hai mươi năm trước

      sai, theo đúng như lời Tiêu Phương, thông qua thế giới này điều tra vài năm nay, đủ để cho nàng tương đối hiểu hoàn cảnh nơi ở của mình.

      Nàng biết biên giới Đông Thục Quốc nằm ở hướng đông Tần Lĩnh, ước chừng năm trăm dặm, triều đình Đông Thục hoàn toàn là người Trung Nguyên, hoàng tộc họ Chử.

      Hai mươi năm trước, Hoàng Đế Huyền Tông hy vọng có được lãnh thổ Tây Dạ Quốc, ý muốn cử binh xâm phạm.

      Lẽ ra lấy thực lực của nước Đông Thục, giết hạ mười cái Tây Dạ cũng thành vấn đề.

      Cho dù đối phương ở xa xôi trong đại mạc, cho dù nơi đó cát vàng khắp nơi lại rất khó khăn. Nhưng Đông Thục thắng ở người nhiều, dùng chiến thuật biển người, cũng áp chế cho Tây Dạ hít thở thông.

      Chẳng qua việc xảy ra bao giờ cũng ngờ được, Đông Thục biết, Vương tộc Tây Dạ Quốc có loại năng lực đặc biệt, chính là điều khiển rắn!

      Đó là loại rắn sinh trưởng trong sa mạc, đầu đỏ mình vàng, có độc rất mạnh, trải qua huấn luyện có thể ở trong vô hình lấy tánh mạng người khác.

      Vào hai mươi năm trước, trong trận đại chiến, người Tây Dạ Quốc phải dựa vào chuyện này mà xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, khiến cho đại quân Đông Thục vốn là chiếm thế thượng phong, nhưng bởi vì chủ tướng độc phát bỏ mình, phải nhanh chóng thất bại thối lui.

      Năm đó Tây Dạ thả ra lời đồn, Đại Tướng Đông Thục toàn bộ bị rắn cắn chết, nếu thu binh, người kế tiếp chính là Hoàng Hậu.

      Dĩ nhiên, bọn họ cũng biết nếu để cho rắn cắn chết Hoàng Hậu, Tây Dạ lập tức cũng bị diệt vong, dù sao binh tướng Đông Thục cũng rất nhiều.

      Mặc dù thu binh nghị hòa, nhưng Tây Dạ vẫn sợ quê hương bị xâm lược lần nữa, cho nên cầu Hoàng Đế Đông Thục Quốc để thái tử chưa tới năm tuổi đưa đến đại mạc làm con tin.

      Ngoài chuyện đó ra, hàng năm còn phải cống nạp mấy vạn vàng bạc châu báu để bày tỏ thành ý.

      ......

      Tần Như Thương làm việc cũng dài dòng dây dưa, nếu có mục tiêu, quyết định ngay có lý do để kéo dài.

      lâu sau, nàng mang theo bao quần áo đơn giản giục ngựa rời Tần Lĩnh.

      Tiêu Phương ở tại Nhã Thất cách cửa sổ đưa mắt nhìn theo, biết giúp nàng lần này, là đúng hay là sai.

      Chương 18: Biên Quan Tây Dạ Quốc cùng rắn độc

      Qua khỏi khe suối hướng Đông Tần Lĩnh, chính là biên giới Đông Thục Quốc.

      Mà Đông Thục và Tây Dạ đều nằm lân cận vùng sa mạc Tháp Đạt Lý, ngay tại phía Bắc Đông Thục.

      Mục tiêu của nàng là Hách Thành. Nơi đó là tòa thành thị, dọc theo hai bên đại mạc của Đông Thục, từ nơi đó lên đường Tây Dạ mới đúng là tiện nhất.

      Đối với Tần Như Thương mà , muốn hiểu biết ràng toàn bộ thế giới xa lạ, thời gian bốn năm vẫn còn quá ngắn.

      Huống chi nàng còn dùng nửa năm để dưỡng thương, sau đó lại điều trị cái thân thể khô gầy như thây ma, còn phải để cho tự mình lớn lên.

      Qua lại thường xuyên, lãng phí ít thời gian.

      Với lại ngày trước có mục đích, nên thời gian đó cũng có tìm hiểu nhiều về chuyện của Đông Thục và Tây Dạ.

      Hiểu biết của Tiêu Phương cũng có giới hạn, chẳng qua trong lúc nàng thu dọn quần áo chuẩn bị , có nghe chút chuyện trước đây.

      Đó là về Tây Dạ, có chút kỳ lạ, hơn nữa còn rất là tàn nhẫn.

      Tiêu Phương , người Tây Dạ có nuôi loại rắn... mà ra chính bọn họ cũng phải sợ nó.

      Lọai rắn đó phải cảm hóa nó là có thể tùy ý mặc người sử dụng, động vật máu lạnh từ trước đến nay đều vô tình, chúng nó nhận chủ, đối với người Tây Dạ cũng theo cắn bỏ qua.

      có thể khống chế những loại rắn đầu đỏ mình vàng kia, cũng chỉ có người Vương tộc của Tây Dạ cùng Thầy cúng tế mà thôi.

      Cho nên người Vương tộc họ sợ, là bởi vì từ bọn họ uống loại rượu thuốc đặc biệt.

      Rượu thuốc kia là dùng người sống làm thuốc dẫn cộng thêm mấy vị thảo dược đặc biệt ngâm trong nước chế tạo thành, dùng để uống lâu dài, chẳng những bách độc bất xâm, mà rắn đầu đỏ kia cũng dám đến gần nửa bước.

      Người Tây Dạ trời sinh tính tình tàn bạo, năm đó thái tử Đông Thục bị đưa tới làm con tin, vốn là nghĩ rằng để cho còn sống.

      Bọn họ cùng nhau đem thái tử ngâm trong bồn rượu thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhưng sau khi mở ra bồn rượu, lại ngoài ý muốn phát được đứa kia chưa chết.

      Chẳng những có chết, mà còn tự mình bò từ trong bồn rượu ra ngoài.

      Chỉ là tất cả mười đầu móng tay đều bị đen, so với mực thậm chí còn muốn đậm hơn.

      Chương 19: Thái tử điện hạ quỷ dị

      Về sau, Thầy cúng tế Tây Dạ đứa này giết được, động đến mang đến tai nạn cho Tây Dạ.

      Vì thế, thái tử Đông Thục cứ như vậy sống cho tới nay.

      Tần Như Thương lần lượt nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, muốn vào được hoàng cung Đông Thục, nhất định phải cứu ra thái tử, đây chính là biện pháp tốt nhất.

      Nhưng nếu muốn cứu thái tử, bước đầu tiên nàng phải trà trộn vào được Tây Dạ.

      Mặc dù có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nàng vẫn phải , có đường lui.

      Đơn độc ngồi bảo mã tên Sính Vụ đỏ thẵm, được Tiêu Phương nuôi dưỡng nhiều năm, tốc độ nhanh, sức lực rất mạnh.

      Cho dù đem nó bỏ mình ở ngoài vạn dặm, nó cũng có thể tự mình đường tìm về Nhàn Nhã Sơn Trang.

      người ngựa được tám ngày tám đêm, rốt cuộc sáng sớm ở ngày thứ chín vào Hách Thành.

      Nơi này Tần Như Thương từng đến lần, mặc dù là trong phạm vi cai quản của Đông Thục, nhưng bởi vì đến gần biên giới đại mạc, mặt cát trong thành biến đổi rất nghiêm trọng.

      Cát mịn lắp đầy đường phố, dày ít nhất cũng khoảng nửa ngón tay.

      Nàng muốn thu xếp nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, dò la chút tình hình thực tế của Tây Dạ Quốc, hơn nữa phải để cho Sính Vụ trở về, sau đó mua hai đầu Lạc Đà tiếp tục lên đường.

      Nhưng khi vào thành, ở đường cảm giác những thứ này so với trước kia hoàn toàn khác biệt.

      Hách Thành này vốn hết sức náo nhiệt, bởi vì là nơi biên giới, mặc dù quan hệ hai nước Đông Thục cùng Tây Dạ vẫn luôn khó bề phân biệt, dân chúng Đông Thục đối với rắn độc Tây Dạ hết sức kiêng kỵ.

      Tuy nhiên, vẫn có số người lá gan , ham tiền, nên thường xuyên lui tới ở giữa hai nước mua bán ít vải vóc hương liệu...các loại làm ăn, cho nên Hách Thành thường là người đến người , náo nhiệt tầm thường.

      Hôm nay phải vậy, người ở đường lớn thưa thớt , thỉnh thoảng có ngang qua hai ba đoạn đường, tất cả cũng đều là cảnh tượng vội vàng, có gọi cũng ngừng lại.

      Hai bên đường phố dài, mà ngay cả cái quán bày bán bình thường cũng có, điều này khiến cho nàng ngửi được hơi thở nguy hiểm.

      Như Thương nhíu chân mày, thẳng đến nhà trọ…...
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Người đến Hách Thành Tây Dạ

      Gõ cửa chừng khoảng nửa khắc (1 khắc = 15’), còn phải kêu ầm ĩ, cuối cùng cũng có người từ bên trong mở ra cái khe cửa .

      Nàng nhìn thấy, đó là Tiểu Lão Đầu nhi. (là già nhưng nhìn có vẻ như con nít ấy)

      "Ta muốn ở trọ, vì sao mở cửa?" Tần Như Thương chuyện bằng giọng của người Trung Nguyên, lại thêm toàn thân giả nam trang chỉnh tề, cuối cùng cũng khiến cho người nọ thở phào hơi nhõm.

      "Công tử mau vào!" Lão đầu vươn tay kéo nàng cái, sau đó lại thò đầu ra nhìn xem chung quanh, lúc này mới vội vàng đóng cửa lại.

      "Người đây là vì sao? Hách Thành xảy ra chuyện gì?"

      "Công tử là từ nơi khác mới đến !" Lão dẫn đầu bước vào trong, "Là nghỉ ngơi hay là ở trọ?"

      "Ở trọ!" Nàng lạnh lùng mở miệng, nhiều lời, chờ đối phương chủ động trả lời.

      Lão đầu nhi dẫn nàng lên lầu, vừa vừa :

      "Công tử người có điều biết, người đến Tây Dạ vào trong thành rồi! Mọi người đều sợ bọn họ có rắn, ai cũng dám ra khỏi cửa!"

      "Người đến Tây Dạ?" Trong lúc chuyện người cũng bước vào phòng, nàng ngăn cản lão đầu nhi lại, để cho ."Người đến Tây Dạ ở nơi này làm gì? Có rắn cắn người sao?"

      Lão đầu lắc lắc tay, lại :

      cắn người! Cũng ai nhìn thấy rắn! Chỉ là sợ bọn họ lén lút mang theo. Nghe con rắn kia rất , chỉ lớn bằng đầu ngón tay, nhưng khi cắn người, độc tính cũng khác gì so với con rắn lớn. Bọn họ cũng phải là thường xuyên đến, năm mới đến lần! Bởi vì sắp tới là tiệc mừng thọ của Vương Hậu Tây Dạ! Những người đó đến là để chọn lựa vũ cơ."

      xong lời này, lão đầu nhi vội vã rời .

      Hai hàng lông mày Tần Như Thương nhíu chặt, đứng dựa cửa đem lời của suy xét chút, rồi sau đó ánh mắt sáng lên, rốt cuộc cũng cười lên cái.

      Tìm vũ cơ sao?

      Rất tốt!

      Mặc dù việc nàng làm thường xuyên nhất là giết người, nhưng nếu là khiêu vũ cũng được chọn là hạng nhất.

      Suy nghĩ đến đây, Tần Như Thương với tay đẩy ra cửa phòng vừa được đóng lại, sau đó rất nhanh xuống lầu dưới, về phía chủ nhà trọ khoát tay, vứt thêm khối bạc vụn, rồi nghênh ngang rời .

      Chương 21: Tây Dạ chọn vũ cơ

      Lão đầu nhi còn chưa kịp phản ứng, cửa "Cạch.." tiếng bị người đá văng, lại nhìn xem, còn thấy được bóng dáng của công tử tuấn tú kia.

      Trở lại đường cái lần nữa, khí áp lực vẫn còn ở trong thành.

      Nhưng bởi vì có mục tiêu, Như Thương hành động lại càng thêm có niềm tin.

      Nếu tìm vũ cơ, như vậy tại mục tiêu chính là thanh lâu nghệ quán.(kỹ viện có biểu diễn nghệ thuật)

      Còn có những vũ phường cao cấp ở nơi này, cũng cần phải tìm hiểu điều tra trong phạm vi của người Tây Dạ.

      Vừa suy nghĩ vừa về phía trước, Sính Vụ được thả về Tần Lĩnh, cần dắt ngựa, cũng để cho hành động của nàng tự do hơn chút.

      Rất nhanh đến cái ngã tư, vừa quay đầu, liền nhìn thấy cách đó xa phía trước nhóm người bao vây.

      Phạm vi lớn, ít nhất cũng có hai tầng, mà hôm nay trong Hách Thành tiêu điều như vậy xem như là cũng rất đột ngột.

      Nàng lên phía trước, như người dân chúng bình thường làm bộ xem náo nhiệt.

      Địa điểm đám người tụ tập là tại cửa lớn gian nghệ quán, có sáu nam tử ăn mặc ngoại tộc, trong tay cầm chính là văn tự cáo thị Trung Nguyên viết xong, chuẩn bị dán lên tường.

      Nam nữ tham gia thi múa trong nghệ quán đều bao vây ở bên, nhìn về phía cáo thị sôi nổi mở rộng thảo luận.

      Những người Tây Dạ dán xong liền rời , Tần Như Thương ở xa xa theo bọn họ hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy bọn họ dán xong hết những nghệ quán trong thành, lúc này mới trở về nhà trọ nghỉ ngơi.

      Đó là bảng cáo thị tuyển người, đại khái ý tứ chính là chúc thọ Vương hậu Tây Dạ, mời người Trung Nguyên đến tham gia múa giúp vui.

      Đội múa tổng cộng ba mươi người, mười lăm nam mười lăm nữ, kỳ hạn công bố danh sách người tham gia nội trong ba ngày, rồi sau đó theo bọn họ cùng khởi hành trở về Tây Dạ.

      Ngay tại lúc những người Tây Dạ dừng chân nghỉ lại ở nhà trọ, Như Thương mở to mắt nhìn ba mươi người ngoại tộc tham gia đội múa tập trung đông đủ ngay ngắn, liền hiểu được, cơ hội của mình đến!

      Mười lăm nữ tử ở bên trong, có hai người tuổi tác còn hơi , bộ dạng khoảng tám chín tuổi, còn lại những người khác hầu như từ mười hai đến mười bảy tuổi.

      Chương 22: Hành trình sa mạc

      Đêm cuối cùng nhóm người này ở lại trong Hách Thành, nàng chọn trúng nữ tử có vóc người so với nàng cũng gần như nhau.

      Khi nàng lẻn vào trong phòng, nữ tử kia ngủ say trong giấc mộng.

      Nàng có ý định tổn thương người vô tội, chỉ muốn lấy công phu điểm huyệt học được từ nơi Tiêu Phương, che lại huyệt đạo đối phương, sau đó lén đem người giấu trong ngăn tủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi cửa phòng mở ra Tần Như Thương hiển nhiên trở thành thành viên trong đội múa, cùng mọi người chuẩn bị lên đường Tây Dạ.

      Từng người trong đội múa tự mình báo lại tên, cũng có chạm mặt lẫn nhau, hơn nữa dáng dấp người nước khác cùng người Trung Nguyên nhìn cũng sai biệt lắm, cho nên nàng lần này treo đầu dê bán thịt chó cũng dẫn đến rắc rối gì.

      Có người Tây Dạ dẫn dắt, vào sa mạc thuận lợi hơn nhiều, cũng cần nàng tự mình tìm đường, chỉ cần ngồi Lạc Đà cùng theo, thời gian bảy tám ngày là có thể tiến vào biên giới Tây Dạ Quốc.

      Xung quanh vô , nàng liền cùng tiểu tử bên cạnh chuyện qua lại.

      Nhìn sơ qua tuổi của người nọ so với nàng cũng chêch lệch lắm, dáng người gầy yếu, nhưng cũng rất rắn chắc, vừa nhìn liền biết chính là nhân tài khiêu vũ.

      Tần Như Thương mở đầu câu chuyện từ đội múa, nàng hỏi:

      "Vì sao Vương Hậu Tây Dạ muốn tìm người Trung Nguyên tham gia đội múa?"

      Tiểu tử rất chất phác, thành đáp:

      "Đoán chừng chính là ham muốn cái mới lạ, dù sao điệu múa từ chân của người Trung Nguyên và bọn họ giống hau. ra mỗi năm vào thời gian này đều có đội múa Tây Dạ Quốc khiêu vũ, nhưng là từ đó tới nay chưa từng trở về."

      Giọng dần dần , đầu cũng cúi thấp xuống, hiển nhiên là bị đề tài này gợi lên thương tâm.

      Tần Như Thương nhíu mày, hỏi nữa:

      "Vậy tại sao các ngươi còn muốn ? có trở về cũng có tin tức, vậy nhất định là xảy ra chuyện. Nếu biết, tại sao các ngươi còn muốn ?"

      Đối phương trả lời rất thẳng thắn thành ——

      "Bởi vì tiền! Tây Dạ cho rất nhiều tiền, nhiều đến chúng ta biết cứ như vậy rất có thể mất mạng, nhưng cũng cần phải cầm số tiền kia cho người nhà sống qua ngày tốt." Người nọ xong, lại nhìn Như Thương, giọng : " phải ngươi cũng là như vậy sao? Nếu tại sao ?"

      Như Thương gì.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :