1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 260: Là ngươi mang đến tai họa cho Đông Thục

      Mọi người trong lúc nhất thời hiểu theo lời "Người mang đến tai họa cho Đông Thục " rốt cuộc là ai.

      Là thái tử sao?

      đúng a! ràng là người có lòng tốt giải trừ ôn dịch, là ân nhân cứu mạng!

      Đối với nghi ngờ của mọi người, nhị hoàng tử ngồi ở lưng ngựa vô cùng đắc ý, nhưng đồng thời lại cố ý làm ra dáng vẻ vì dân chúng xin cứu giúp, thẳng thắng chỉ độc chứng :

      "Chính là ! Chính là mang đến tai họa, làm cho Đông Thục ta đều bi tiêu diệt!"

      "Ngươi bậy!" Đột nhiên có người hô to tiếng, thanh cực lớn kinh hãi toàn thành, tức giận điên cuồng rống lên giống như loài Sói gào thét, khiến người nghe thấy khỏi khẽ giật mình run rẩy.

      Là Quỷ Đồng!

      Thấy chủ nhân mình bị chỉ trách, hài tử nhịn được nữa, đưa tay liền chỉ thẳng vào nhị hoàng tử mắng ——

      "Ngươi mở to hai mắt lời bịa đặt! sợ bị trời phạt sao? Chủ nhân nhà ta ràng cứu người của toàn thành, ngươi lại mang tới tai họa, cái người này thế nào biết xấu hổ như vậy!"

      Những lời này đưa tới đồng tình của dân chúng, tuy rằng bọn họ dám giống Quỷ Đồng mồm miệng chừng mực như vậy, nhưng mà ánh mắt phẫn hận lại vẫn như cũ có thể từ trong hốc mắt của mọi người phun trào ra.

      độc chứng vẫn nhúc nhích, mặt cũng có nhiều thêm chút biểu cảm.

      Ánh mắt nhìn chằm chằm Hạo Vương dường như bị khép lại nửa, Như Thương thấy có chút buồn cười, giống như là sắp muốn ngủ thiếp .

      Lấy bất biến ứng vạn biến, độc chứng nhất định có thể dùng những lời thực nhất để chứng minh.

      Quỷ Đồng chửi mắng cũng mang đến chút ảnh hưởng nào cho nhị hoàng tử, ngược lại hình như là chờ có người đứng ra phản bác lại, mặc dù lời dễ nghe, nhưng tuyệt đối có thể làm nền cho nội dung kế tiếp của muốn ra.

      Chỉ nghe được nhị hoàng tử cười lạnh ba tiếng, rồi lập tức chỉ vào độc chứng, sau đó nhìn dân chúng xung quanh đầy lòng căm phẫn ——

      "Các ngươi đều biết trước đây là thái tử Đông Thục của chúng ta, vậy đương nhiên cũng phải hiểu ràng nguyên nhân rời khỏi Đông Thục! làm con tin, là để phù hộ Đông Thục chúng ta quốc thái dân an (đất nước thái bình, dân chúng yên ổn), quan tâm đến độc hại của Tây Dạ Quốc mà đưa làm con tin! ở Tây Dạ hai mươi năm, Đông Thục chúng ta ngày càng lớn mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, đừng là ôn dịch, ngay cả thiên tai hạn nạn lũ lụt cũng ít có! Nhưng mà nay trở về! Vừa trở về mang đến cho Thục Đô chúng ta tai hoạ ngập đầu như vậy, các ngươi , đầu sỏ gây nên nếu phải , vậy ai vào đây?"

      Chương 261: Mê hoặc lòng người

      Lời của đầy oán giận, bên trong bao hàm loại tình cảm nồng đậm nước bảo hộ dân chúng.

      Giọng giống như lên án thay trời hành đạo, đem trận đại dịch Thục Đô tất cả đều tính lên đầu của độc chứng.

      Như Thương suýt tý nữa cười ra tiếng, chẳng thể trách được người này vừa bắt đầu liền thừa nhận thân phận độc chứng là thái tử tương lai.

      ra nguyên nhân đặc sắc là ở chỗ này!

      Lời đối phương vẫn tiếp tục, loại tình cảm xúc động phẫn nộ so với vừa rồi càng nhiều hơn chứ kém ——

      " nên trở về người cũng trở lại! Đông Thục gặp nạn! Thân là con dân của Đông Thục, chẳng lẽ các ngươi biết Tây Dạ Quốc là nơi như thế nào sao? Quốc gia này là nơi được làm bằng đá quý ở giữa Sa mạc Tháp Đạt Lý, mặc dù xinh đẹp, nhưng cũng có độc! Nhớ năm đó mấy chục vạn đại quân ta cũng làm gì được, bởi vậy mới đem thái tử đưa hòa giải. Đáng tiếc, ngày tháng tốt lành chỉ có hai mươi năm, lúc này vị thái tử chúng ta lại chạy đến đây!"

      vừa vừa thúc ngựa qua lại ở giữa sân vài vòng, lúc chỉ chỉ phòng ốc bị bỏ trống, lúc suy bại của cửa tiệm mà thở dài, phần vô cùng đau đớn nhìn vào trong mắt người ngoài rốt cuộc biết vì sao mà chân thành đến thế.

      "Người Tây Dạ giỏi nuôi rắn! Người Tây Dạ giỏi sử dụng độc! Người Tây Dạ còn có Thần Linh tôn kính, còn có Thầy cúng tế!" Thanh của lại vang lên, từng câu từng câu vang hùng hồn. "Đó là quốc gia tràn đầy thần bí, bọn họ có lực lượng thần bí, có thể khiến đại quốc khí phách to lớn như Trung Nguyên, trong vòng đêm quân mất chủ chết lâm vào chiến tranh loạn lạc. Thân là con dân của Đông Thục! Các ngươi có từng nghĩ tới, vị thái tử này trốn mang đến cho Đông Thục tai họa như thế nào? Chỉ là ôn dịch sao? Các ngươi sai lầm rồi! Bọn người Tây Dạ lập tức dẫn dắt nhiều rắn sát nhập Trung Nguyên, đến lúc đó chỉ là Thục Đô, e rằng toàn bộ Trung thổ đều phải gặp bất trắc a!"

      Những lời này nghe rợn cả người, quỳ mặt đất đều là nhũng dân chúng bình thường, làm sao chịu được rống dọa như vậy.

      Trong lúc nhất thời tranh luận nổi lên bốn phía, vốn dồn hết niềm tin trong lòng đối với độc chứng, mọi người bắt đầu lặng lẽ đem cán cân trong tư tưởng nghiêng chuyển đổi vị trí.

      Chương 262: Khí thế

      Con người đối với phong kiến mê tín có loại bẩm sinh tiếp nhận cùng sợ hãi, đừng là cổ nhân chưa từng được khoa học giáo dục, cho dù là cuộc sống văn minh mức độ cao ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối vẫn có phần lớn người đối với những thứ này duy trì thái độ trung lập.

      tin tưởng, nhưng cũng vi phạm.

      Đối với những lời này phen sinh ra hiệu quả, nhị hoàng tử rất là hài lòng.

      mặt mang theo ý cười hiểm dễ dàng phát giác nhìn về phía ba người bọn họ, mặt khác thỉnh thoảng lại nhìn cả đám dân chúng xung quanh.

      Khi ánh mắt của dừng lại ở mặt Tần Như Thương nàng đúng là tươi tắn cười cái, cái loại tươi cười xinh đẹp sống động vào lúc này sinh ra trận khí thế mạnh mẽ đánh thẳng đến, nam tử lưng ngựa tự chủ được ngửa thân thể ra sau chút.

      Như Thương nhếch khóe miệng, đem ý cười cố tình mở ra dần dần thu hồi, tiếp theo ở mặt bao phủ tầng sương lạnh, khiến cho người ta vừa nhìn đến rét mà run.

      Lúc này, nàng hướng về phía nhị hoàng tử ngồi cao lưng ngựa giơ lên ngón tay cái, tiếng động hướng bọn họ tán thưởng.

      Người nọ theo bản năng ưỡn ưỡn thân thể, nhưng mà mặc kệ ngồi thẳng ngồi nghiêng thế nào, cảm thấy đối mặt cùng lúc mỹ nhân lạnh lùng với nam tử cao ngạo mặt biểu cảm như vậy, bản thân vô luận như thế nào cũng lấy ra phần khí thế cùng tôn quý ngày thường vốn nên có.

      muốn chuyến Đông Thục này mau sớm kết thúc, nếu có thể, đời này cũng muốn đến cái chỗ này lần nữa, càng muốn gặp lại hai người kia.

      Nghĩ như vậy, nhị hoàng tử đem thân thể chuyển hướng tới dân chúng Thục Đô, chuẩn bị tiếp tục mở miệng những lời rất có tính chất kích động, làm cho hình tượng độc chứng xây dựng lên ở trong lòng dân chúng lúc trước hoàn toàn đánh tan, đồng thời cũng mong đợi tốt nhất là dân chúng hợp nhau tấn công, đưa cái người được gọi là thái tử nhanh chóng đuổi ra khỏi thành.

      Còn đợi mở miệng, Tần Như Thương bước lên dành trước.

      Ngay sau đó, thanh phối hợp với vẻ mặt lạnh lẽo đến mức khiến cho giữa mùa hè nóng bức cũng gần như rét lạnh.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 263: Tần Như Thương lên tiếng

      Nàng ——

      "Rất tốt! Nhị hoàng tử nước cờ này sư rất tuyệt diệu! trách được ngài áp dụng cách xử lí trực tiếp nhất đến phủ nhận thân phận của thái tử điện hạ, ra là ngươi rất thông minh a! Biết vứt bỏ những cái phương án trị ngọn trị gốc, ngược lại đem chủ ý đánh lên người dân chúng Thục Đô. Ngươi biết làm thế nào lợi dụng nhược điểm của con người, ngừng phóng đại khiến cho trong lòng mọi người sợ hãi, tiếp theo đem uy nghiêm của thái tử điện hạ trở thành hư ."

      Khi nàng những lời này, ở giữa khóe môi bất giác gợi lên nụ cười thản nhiên.

      Kiểu cười này giống như là loại phục sinh, đối với người khác nhìn thấy vô cùng xinh đẹp lóe mắt, nhưng mà giờ phút này ở trong mắt nhị hoàng tử, từ đáy lòng khỏi sinh ra phần sợ hãi.

      biết, nữ tử này nhất định là nghĩ tới chuyện gì đó.

      Chuyện đó chẳng những có thể lấy xoay chuyển tình thế trước mắt, thậm chí cũng có thể khiến cho lâm vào trong khủng hoảng vạn kiếp bất phục. (muôn đời muôn kiếp trở lại được)

      Quả nhiên, vừa nghĩ như vậy, Tần Như Thương mở miệng tiếp.

      Nàng :

      "Nhưng mà chúng ta hay ở, việc này e rằng cũng đến phiên ngươi ! vừa là thái tử Đông Thục, cũng vừa là nhi tử của Đương Kim Thánh Thượng! Bất kể kết quả như thế nào, chuyện này dù sao cũng nên để hoàng thượng đích thân đến quyết định! Rời khỏi Thục Đô cũng được, nhưng chúng ta muốn gặp hoàng thượng! Ngươi có nghe chưa?"

      ra là nàng muốn gặp hoàng thượng!

      Trong lòng nhị hoàng tử khẽ buông lỏng, lời Như Thương cũng làm kinh sợ quá lớn, chuyện này khiến cho có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.

      Đáng tiếc, lúc này yên lòng vẫn là quá sớm.

      Bởi vì ngay sau đó, lời của Tần Như Thương lại truyền đến nữa, lần này, cũng là trực tiếp đánh lên sợi dây thần kinh mỏng manh của ——

      "Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể làm theo ngươi mong muốn mau mau biến mất! Nhưng mà vị Hạo Vương tiên sinh này, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ! khi chúng ta rời , chừng trốn đến cái xó xỉnh nào đó núp a, đến lúc đó có cử hết người trong thiên hạ cũng ai tìm được......"

      Chương 264: Đưa Tây Dạ, ngươi cũng có phần

      Như Thương dừng lại chút, nội dung kế tiếp mới là trọng điểm ——

      "Ngươi rất đúng, Tây Dạ nhất định chịu để yên như vậy. khi người của Tây Dạ và rắn của Tây Dạ cùng lúc đánh tới cửa, đến lúc đó sợ là Đông Thục phải dẫm vào vết xe đổ hai mươi năm trước, muốn tránh thoát tai họa phải đưa con tin khác qua! Ai! Ngươi là nhị hoàng tử, vậy ngoại trừ thái tử tại, người quan trọng nhất chỉ còn ngươi thôi? Cho nên, cần quá nôn nóng, cơ hội Tây Dạ của ngươi rất lớn! Tây Dạ cảnh đẹp, còn có bão cát trong Tháp Đạt Lý cũng chờ đợi nghênh đón ngươi đến, trở về chuẩn bị cho tốt, người Tây Dạ cũng sắp đến rồi!"

      câu sau cùng vừa xong, ý cười mặt nàng càng đậm.

      Mặc dù rất đẹp, thậm chí đẹp đến nỗi làm người ta thất hồn lạc phách, nhưng mà nhị hoàng tử lại có nửa điểm dũng khí để thưởng thức.

      Loai xinh đẹp này với chính là cây túc (thuốc phiện), đầu tiên là nghiện, sau đó là mất mạng.

      Đúng vậy, sợ Tây Dạ, cũng giống như tất cả mọi người Đông Thục, rất sợ hãi Tây Dạ.

      Bởi vì hiểu biết đối với Tây Dạ rất ít, bởi vì Tây Dạ quá mức thần bí, cũng bởi vì Tây Dạ có thể giết người trong vô hình.

      hơn độc chứng bảy tuổi, năm nay chỉ mới mười tám.

      Người đứng trước , thái tử cũng chỉ lớn tới ba tháng mà thôi, cho nên chuyện năm đó độc chứng bị đưa đến Tây Dạ làm con tin, những hoàng tử như bọn họ sau này cũng có kinh nghiệm trải qua.

      Nhưng mà nghe thôi, cũng đủ khiến bọn họ sợ mất mật rồi.

      Sợ sợ, nhưng uy nghiêm mặt mũi cũng vẫn phải giữ nguyên.

      cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó lại hướng phía trước chỉ cái, quát to:

      "Lớn mật! Ngươi sợ, tại Bổn vương bắt các ngươi lại rồi nhanh chóng đưa trở về Tây Dạ?"

      Lúc này phô trương thanh thế (phô trương tỏ ra mình có tài), lời ra chút cũng có thể ảnh hưởng đến ba người Tần Như Thương, nàng ngược lại còn khiêu khích hướng vị nhị hoàng tử ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó :

      "Có thể thử xem! Bất quá, ngươi cảm thấy ngươi có cái bản lãnh đó sao?"

      Chương 265: Mời nhị hoàng tử xuống ngựa

      Lời vừa ra khỏi miệng, độc chứng đột nhiên nhìn về phía Quỷ Đồng vẫn đứng ở phía sau làm động tác phất tay, rồi trầm giọng ——

      "Quỷ Đồng, mời nhị hoàng tử xuống ngựa! Ngoài ra, ta muốn nhìn xem chiến bào của chút!"

      Dứt lời, chỉ nghe Quỷ Đồng tiếng "Tuân lệnh", sau đó là cơn gió mạnh vọt thẳng tới hướng nhị hoàng tử.

      Tốc độ quá nhanh, nhanh đến ai cũng phản ứng được xảy ra chuyện gì.

      Người ngồi ở lưng ngựa chỉ cảm thấy ngực mình căng thẳng, cùng lúc đó, chiến mã đứng vô cùng tốt đột nhiên như bị tảng đá lớn ngàn cân đụng vào, thét lên tiếng đau đớn rồi té ngã mặt đất, tiếp theo miệng sùi bọt mép lập tức bỏ mạng.

      Mà bản thân theo đó rơi xuống mặt mặt, suốt qua trình cũng có bị té ngã xuống.

      Cái này vẫn còn chưa tính, cảm giác khác thường nơi ngực trong cùng thời gian cũng gia tăng hẳn lên.

      Đến phải là đau đớn, mà đột nhiên liền có trận thoải mái.

      vừa cúi đầu xuống, đúng là trước ngực bản thân mảnh trọng giáp bị tháo gỡ .

      Lúc này mới phản ứng được, có người đến cởi bỏ chiến giáp của bản thân, nhưng mà bóng dáng ở nơi nào vẫn còn chưa nhìn thấy được.

      Kinh hoảng nhìn về phía độc chứng ở nơi đó, chỉ nhận thấy đau nhức lúc nãy của bản thân là do hài tử có tướng mạo cổ quái, giơ lên mảnh trọng giáp đứng ở trước mặt độc chứng, sau đó cung kính khom người xuống, lớn tiếng :

      "Chủ nhân! Thứ người muốn xem Quỷ Đồng mang tới!"

      độc chứng vươn tay cầm lấy mảnh giáp đưa lên, lại liếc mắt nhìn thoáng qua Hạo Vương tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, cũng thêm cái gì, chỉ đem mảnh chiến giáp ném thẳng trở về lại dưới chân của Hạo Vương.

      Tần Như Thương lạnh nhạt :

      "Ngươi xem! Ngay cả ngựa bản thân cưỡi cùng với bộ chiến giáp đao thương bất nhập (dao chẻ súng bắn cũng xi nhê, túm lại là vũ khí nào tấn công được) mà ngươi cũng bảo vệ xong, vậy ngươi có bản lãnh gì để áp giải chúng ta trở về Tây Dạ?"



      Hạo Vương rất muốn phát tiết, rất muốn đem ba người trước mặt chặt làm trăm mảnh.

      Nhưng mà biết, làm như vậy, kết quả nhất định là bản thân tự mình chuốc lấy đau khổ.

      Hai phe chống đối lẫn nhau, nhất định bên trở thành tướng bại trận.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 266: Móng tay Như Thương bị đứt

      mười tám tuổi thống nhất mười vạn đại quân Đông Thục, ở chiến trường trăm trận trăm thắng, nhưng thực có nắm chắc phần thắng ở trước mặt ba người chịu thua thiệt này.

      rốt cuộc vẫn là người thức thời, thấy bản thân cũng có phần thắng, liền dứt khoát bỏ qua chuyện lúc nãy, ngược lại tiếp nhận đề nghị của Tần Như Thương ——

      "Tốt!" : "Được rồi! Ta mang bọn ngươi gặp phụ hoàng! Đến lúc đó sống hay chết, các ngươi cũng đừng hối hận! —— hừ!"

      Tức giận mạnh mẽ xoay người trở về, phen kéo qua con ngựa của phó tướng bên cạnh, tự mình cưỡi , lại hướng về phía tướng sĩ vung tay lên, :

      "Chuẩn bị ngựa cho bọn ! Hồi kinh!"

      Xảy ra trận náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, khi ba người độc chứng lên ngựa tướng sĩ kia dắt tới, theo vị nhị hoàng tử ra thành Thục Đô, lúc Như Thương quay đầu nhìn trở lại.

      Lại phát cánh cửa thành vốn được bọn họ mở ra nhưng cuối cùng lại bị tên tướng sĩ xuất đem đóng chặt.

      Bên trong thành có tiếng người huyên náo kêu lên, nhưng ai quan tâm tới.

      số tướng sĩ cùng theo ra, vây quanh đối diện ở cửa thành biết đây trao đổi cái gì.

      Trong lòng nàng nổi lên suy nghĩ tốt, giống như nghĩ tới điều gì, nhưng cũng có dừng bước.

      Khi quay đầu trở lại, độc chứng nhanh chóng qua chỗ của nàng.

      Như Thương giục ngựa đuổi theo, chậm lại ở bên cạnh , sau đó suy nghĩ chút, đến gần với :

      "Móng tay của ta xem ra cắt được!" Vừa vừa đưa bàn tay đến trước mặt của .

      độc chứng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cái móng tay ngón trỏ dài hơn tấc của Như Thương bị đứt nửa.

      Chỗ đứt rời được nàng mài rất trơn nhẵn, mặc dù người khác nhìn đến có gì khác, nhưng đối với người từng nhìn qua bộ dáng móng tay lúc trước, vẫn khỏi sinh ra tiếc hận.

      Đương nhiên, tất cả tâm tình độc chứng chỉ là tiếc hận.

      loại cảm tình ràng lắm, lại còn thêm loại gọi là đau lòng gì đó, cho nên bấy lâu nay mặt có biểu cảm cũng ra vẻ buồn rầu.

      Chương 267: Nếu muốn buông tay, ta mang ngươi rời

      Sớm nên nghĩ đến!

      độc chứng thầm trách bản thân sơ ý!

      Cửa thành được đúc bằng nước thép kim loại, sao có thể dễ dàng được mở ra như thế, những thứ nước thép đó cũng phải là khối vải, cũng phải những tấm ván gỗ thông thường.

      Công lực Tần Như Thương thâm hậu luyện được móng tay kiên cố nữa, nhưng cũng vẫn là móng tay mà thôi.

      Dùng móng tay cắt sắt, lại cắt đứt độ dầy và nhiều như vậy, có thể nào hư?

      "Ngươi làm gì thế a!" Như Thương trêu ghẹo, thu hồi tay của mình. "Đừng có bộ dạng đau lòng muốn chết như vậy, móng tay bị đứt vẫn còn có thể dưỡng trở lại, việc này cũng có gì. Chỉ là.... .."

      Nàng lặng lẽ chỉ chỉ sau lưng, hạ thấp giọng chút, :

      "Chỉ là móng tay này muốn chặt đứt e rằng uổng công! Ngươi nhìn phía sau cửa thành, những người đó nhất định là tính đem kim loại đúc làm lại lần nữa. Chúng ta lần này, ít dân chúng trong thành lại phải tiếp tục ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, lần này, biết có còn cơ hội và năng lực cứu lần nữa hay !"

      "Hối hận sao?" độc nhìn nàng, sâu kín : " lần này, có lẽ có đường quay đầu lại. Nếu như hối hận, chúng ta hãy dừng lại ở đây."

      Lần đầu tiên, Như Thương đối với cái vấn đề có trả lời ngay.

      Nàng có chút do dự, đối với lựa chọn của bản thân, kết quả là đúng là sai trong nháy mắt xuất hoảng hốt.

      Bởi vì độc chứng, càng bởi vì Tiêu Phương.

      ra ngẫm nghĩ lại, truy cứu hay những nguyên nhân đó có ích lợi gì đây?

      qua nhiều năm như vậy, coi như ban đầu là có người hãm hại, nhưng tất cả đều chỉ có vượt qua thời gian và gian.

      biết, phải làm thế nào đây?

      Cho dù Thầm Châu có năng lực vượt thời , chẳng lẽ nàng còn có thể trở về báo thù ám hại?

      "Suy nghĩ kỹ." Thanh độc chứng lại truyền đến, "Từ nơi này muốn đến thành Tấn Dương, nếu như tâm ý thay đổi, chúng ta liền tiếp. Nếu như muốn buông tay, ta.. .... Ta dẫn ngươi rời ."



      Chương 268: buông tay

      Khi lời này, ánh mắt lại nhìn tới phương xa.

      Đón ánh nắng như lửa thiêu đốt, khiến cho mắt chớp cái.

      Như Thương nhìn thấy có chút thất thần, nhưng vẫn kịp thời khống chế tâm trạng có phần ngổn ngang, sau đó cũng học theo bộ dáng của nhìn tới bầu trời phương xa, đồng thời mở miệng, kiên định :

      " buông tay! Ta thuyết phục được bản thân trải qua đần độn u mê cả đời! Dù truy đuổi đến cùng cũng chỉ là cái đáp án mà thôi, mặc dù như vậy, ta cũng yên lòng."

      độc chứng nữa, Như Thương biết, câu buông tay của mình, lại khiến cho tận đáy lòng nam tử tự ý mở miệng, bày tỏ vui sướng này phát ra tiếng than kèm theo chút đau lòng.

      cảm thán nàng cố chấp, đồng thời cảm thán bản thân cũng như nàng thu tay được.

      hỏi Như Thương có muốn buông tay hay , để cho Như Thương lúc này mạch suy nghĩ kỹ, nhưng chẳng phải là cũng tự cấp bản thân cơ hội lựa chọn.

      Nhưng biết, bất kể chọn lựa bao nhiêu lần, kết quả tất cả đều giống như nhau.

      Có lẽ Như Thương rất đúng, và nàng vốn là người đường, bắt đầu từ lần trong sa mạc ra tay cứu giúp, số mạng hai người cột lại chỗ, ai cũng chạy được.

      . .....

      Đội ngũ thong thả, lại thêm ban đêm nghỉ ngơi, suốt hai ngày mới đến Tấn Dương.

      Quỷ Đồng bắt đầu mong đợi cảnh sắc phồn hoa hưng thịnh của thành Tấn Dương, nhưng nhị hoàng tử ở phía trước vào thành, để đội ngũ dừng lại phía ngoài năm dặm.

      Mắt thấy Hạo Vương ở phía trước quay đầu lại, Như Thương khẽ cười lạnh, giọng :

      "Xem ra thành Tấn Dương này cũng phải là dễ vào!"

      Nàng vừa dứt lời, hoàng tử phía trước giục ngựa mà đến, ở trước mặt ba người dừng lại, sau đó tay chỉ vào hướng đường khác, :

      "Theo đường đó tiếp hơn dặm là có thể nhìn thấy tòa trạch viện to lớn, các ngươi hãy nghỉ ngơi ở nơi đó trước, Bổn vương phải quay về cung bẩm báo, thể lỗ mãng mà dẫn người vào!"

      Lời của độc chứng cũng phản đối, mặc dù biết ở ngoài thành này khó tránh khỏi phát sinh phiền phức, nhưng muốn bẩm báo trước cũng coi như hợp tình, làm cho người ta có lý do phản bác.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 269: Nghỉ ngơi thay đổi trang phục

      Thấy ba người có nghi ngờ thảo luận, Hạo Vương lập tức ra lệnh thủ hạ dẫn đường, vẫn đưa mắt nhìn theo bọn họ con đường , lúc này mới mang theo tướng sĩ vào thủ đô thứ hai Tấn Dương.

      Theo như lời của , tòa trạch viện này coi là quá lớn, nhưng chỉ có ba người ở lại vẫn là có chút trống trải.

      Hạ nhân nhiều, nhưng cũng đủ duy trì sinh hoạt thông thường cần thiết.

      Tên tướng sĩ đưa bọn họ đến rồi cùng với nhóm hạ nhân chào hỏi phen, sau đó liền cáo từ rời , Như Thương dẫn theo Quỷ Đồng trong trong ngoài ngoài trạch viện đều nhìn chung quanh lần, bộ dáng rất có điểm giống vị lãnh đạo khảo sát điều tra.

      Khi trở lại đến trước viện, độc chứng tự mình tìm được gian phòng để ở.

      Nàng có quấy rầy, tự lo an bài hạ nhân tìm cho Quỷ Đồng và bản thân gian phòng tốt, đồng thời cũng dựa theo vóc người của bọn họ mua quần áo và giầy để tắm rửa thay đổi.

      nha đầu rất kỹ lưỡng chu đáo, nấu nước phân công nhau đưa vào trong phòng để ba người bọn họ tắm rửa, cách sắp xếp mọi thứ làm Như Thương rất hài lòng, tắm rửa hoàn toàn sạch , cuối cùng là cắm đầu ngã giường yên ổn mà ngủ giấc.

      Đương nhiên, bất quá cái gọi là yên ổn của nàng mà chỉ là tương đối.

      Từ lúc nàng hiểu chuyện, ngày đó trở , cũng chưa biết hề phòng bị mà ngủ là mùi vị gì.

      Hoàn cảnh cuộc sống căng thẳng khiến cho nàng sớm học cách cảnh giác, cho nên, bất kể là có bao nhiêu mệt mỏi, tổn thương có nặng bao nhiêu, thần kinh của nàng cũng giữ vững ở trạng thái động thôi, có chuyển động khác lạ là lập tức có thể bước vào chiến đấu.

      Lúc này, ngủ giấc đến sáng sớm ngày thứ hai, nhóm hạ nhân cũng chuẩn bị xong quần áo mới cho nàng.

      Đó là bộ váy tơ lụa màu hồng nhạt, tơ lụa rất phối hợp với voan mỏng bên trong, làm cho vóc người của nàng thon gọn vô cùng xinh đẹp tuyệt vời.

      Y phục vừa mặc lên, Như Thương lập tức có loại cảm giác lâu ngày thấy.

      Nàng bao lâu có mặc qua xiêm y như vậy?

      Hẳn là từ khi ra khỏi Tần Lĩnh, sau đó cũng chưa từng có ?

      Dĩ nhiên, ngoại trừ trang phục biến thành vũ cơ ít ngày.

      Chương 270: Tỷ tỷ ngươi là tiên nữ sao

      Người hay ở bên ngoài, để cho tiện làm việc, cách ăn mặc của nàng đều là bộ y phục áo ngắn vạt. Y phục hoa mỹ như vậy đúng là chỉ có ở Nhàn Nhã Sơn Trang mới thường xuyên mặc vào!

      Bởi vì nàng cho rằng mặc xiêm y đẹp mắt của nữ tử cổ đại, cảm thấy đời này Nhàn Nhã Sơn Trang là chỗ an toàn nhất.

      Huống chi có Tiêu Phương ở đó, nàng cũng cần phải luôn luôn duy trì căng thẳng.

      Sau khi mặc y phục lên người, ở trước gương đồng xoay tròn vài vòng rồi chợt dừng lại, đưa ngón tay để ở đường viền hoa văn xòe ra dưới vạt áo

      Hơi dừng lại chút, sau đó hề do dự, móng tay trực tiếp chuyển qua, phát liền cắt đứt phần rơi xuống đất.

      Lại theo hướng ở , lại đem làn váy trực tiếp cắt ra tới đầu gối.

      Mặc dù có điểm luyến tiếc, nhưng có khi xinh đẹp và an toàn thể gộp chung được, nay ở địa bàn của người khác, mọi việc vẫn là cẩn thận tốt hơn.

      Quần áo chế tạo thay đổi nho , nhưng màu hồng nhạt mặc ở người Tần Như Thương, nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác vô cùng mới lạ.

      Khi nàng ra khỏi phòng, Quỷ Đồng tới lui khắp nơi trong viện.

      Hài tử này cần luyện công, cũng hiểu làm sao hầu hạ chủ nhân, dĩ nhiên, độc chứng cũng phải yếu đuối mà cần hầu hạ.

      Cho nên hơn phân nửa thời gian, Quỷ Đồng đúng là rất thanh nhàn.

      Đến địa phương xa lạ, có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua cảm thấy mới mẻ, lúc này theo hạ nhân tìm hiểu hỏi xiêm y mà bản thân mặc là chất vải gì.

      Như Thương xuất mang đến cho tất cả mọi người trong tòa trạch viện này phần kinh diễm (đẹp đến nỗi thấy sợ à hihi), bất kể là nam nhân hay nữ nhân, cũng quản là già hay trẻ, mọi người đối với cái gì mà tốt đẹp cũng đều là thưởng thức.

      Mọi người bắt đầu ca ngợi dứt, Quỷ Đồng đứng đầu biết kiêng dè, trực tiếp mở miệng kêu to:

      "Tỷ tỷ là xinh đẹp! Tỷ tỷ, ngươi là tiên nữ sao?"

      Nàng bất đắc dĩ vỗ trán, để ý tới những người làm nhìn đến mắt choáng váng, chỉ lên trước đem Quỷ Đồng kéo trở lại, sau đó giọng :

      "Ta mà tính cái gì tiên nữ, đợi sau này chúng ta vào hoàng cung Đông Thục, nữ tử đẹp mắt hơn rất là nhiều."

      Chương 271: Ngươi tỉnh rồi

      Nàng vừa vừa về hướng phòng của độc chứng, gian phòng vẫn đóng chặt, nhưng cửa sổ bị mở ra trước đó.

      độc chứng ngồi dựa ở bậc thềm cửa sổ, ngước nửa đầu nhìn xa xa về phía chân trời.

      "Chủ nhân nhà ngươi thức dậy từ khi nào? Bộ dáng như vậy bao lâu?"

      Quỷ Đồng suy nghĩ chút, trả lời nàng:

      "Hình như trời vừa sáng thức dậy, lúc đó ta cũng ra ngoài, thấy chủ nhân vừa mở ra cửa sổ. Ta có gọi , nhưng mà làm thế nào cũng để ý tới ta." Hài tử được vui vẻ, khẩn trương hỏi Như Thương: "Tỷ tỷ, có phải ta làm sai cái gì rồi hay ? Nếu tại sao chủ nhân để ý tới ta đây?"

      Như Thương cất giọng xem thường to, là đối phó độc chứng.

      "Đừng suy nghĩ nhiều!" Nàng vỗ vỗ Quỷ Đồng, "Chủ nhân nhà ngươi vẫn nguyện ý bày ra cái bộ dạng sống dở chết dở này! phải để ý ngươi, mà là hận thể để ý tới người trong thiên hạ thôi!"

      Khi nàng lúc chuyện thanh cố ý phóng đại, vô cùng xác định độc chứng có thể nghe được ràng rành mạch.

      Nhưng người kia tựa như hề nghe thấy, căn bản cũng cảm thấy trong viện xuất thêm người là Tần Như Thương, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất động y như cũ ngước nhìn bầu trời.

      Cảm giác giống như pho tượng, hoàn toàn bị bên ngoài quấy nhiễu.

      "Quỷ Đồng, ngươi chơi ! Ta trò chuyện với lát!"

      Ném ra câu như vậy, Như Thương cũng để ý Quỷ Đồng, mà trực tiếp qua chỗ của độc chứng.

      Khi đến trước mặt, phát người nọ vẫn có để ý nàng, trong lúc nhất thời cuối cùng tức điên lên.

      Ngay lúc nàng tức giận, rốt cuộc độc chứng mới quay đầu trở lại, giống như rất kinh ngạc hỏi câu:

      "Ngươi tỉnh rồi? Đến đây từ lúc nào?"

      Như Thương rất muốn tay túm lấy người từ bậc cửa sổ kéo xuống, nhưng mà thấy ngồi rất khoan thai tự đắc, cũng còn cái ý nghĩ muốn ra tay độc ác.

      Nhưng mà vẫn phải , vì vậy nàng lên tiếng:

      "Ta ra từ sớm! ở trong viện dạo vòng rồi, còn cùng với Quỷ Đồng chuyện hồi lâu! Ngươi đừng với ta, ngươi hoàn toàn đều nghe được!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 272: Giống như nhau, chỉ nhìn trời

      Vẻ mặt độc chứng vô tội:

      "Ta quả có nghe thấy!"

      "Vậy ngươi làm gì?"

      "Ta nhìn trời!" Đáp án ra khỏi miệng như là chuyện đương nhiên.

      Tần Như Thương bị chỉnh đến thể phát cáu, nhưng cũng có cố tình đến cùng với , vì vậy lại hỏi tiếp:

      "Nhìn trời làm cái gì?"

      Lần này, độc chứng đúng là rất nghiêm túc mà suy nghĩ lát, sau đó mới trịnh trọng trả lời:

      "Ngươi cảm thấy rằng, dùng tư thế và góc độ này để ngước nhìn lên bầu trời, là bản lãnh đặc biệt mà loài người chúng ta có sao? Bất kỳ số động vật nào cũng có biện pháp ở tình huống ngẩng nửa đầu, hai mắt nhìn thẳng đến bầu trời, cũng chỉ có con người mới có thể."

      "Cho nên thế nào?"

      "Cho nên phải nhìn nhiều chút!" giọng trả lời, rồi sau đó vẫy vẫy tay, ý bảo tiếp tục đề tài này nữa.

      Rồi chuyển hướng sang Như Thương, phát đối phương học bộ dáng của cũng nhìn lên bầu trời.

      Dáng vẻ lúc này có cảm giác gì đó rất xa lạ, dễ dàng bị người suy xét, nhìn vào trong mắt, nhưng cũng nghĩ ra.

      độc chứng đương nhiên hiểu, ra thích nhìn bầu trời chỉ là dành riêng cho , đó cũng là chuyện Tần Như Thương thường làm nhất trong bốn năm nay.

      Bởi vì nàng biết, cuộc sống từng vượt qua giữa hai nguyên tố, chỉ có mảnh trời này là cái vĩnh hằng, chỉ có mảnh trời này có đủ khả năng trôi qua thời gian mà bị gian hạn chế dừng lại.

      Vũ trụ chỉ có , cho nên, trời vẫn chính là vùng trời.

      Nàng cũng thích nhìn bầu trời, bởi vì có thể thấy được hồi ức, cũng có thể thấy được hoài niệm.

      "Buổi tối ta muốn vào cung." câu của độc chứng phá vỡ trận trầm mặc, cũng kịp thời lôi kéo suy nghĩ từ từ xa của Tần Như Thương trở lại.

      Nàng quay đầu nhìn , nhíu mày, ——

      "Lén lút mà vào?"

      gật đầu:

      "Nếu có thể làm gì? Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Chỉ ở nơi này ngồi chờ chết phải là cách, chẳng lẽ ngươi cho rằng cái người nhị hoàng tử vừa , sau đó còn có thể trở lại? Hoặc là , có thể trong thời gian ngắn trở về?"

      Chương 273: Để lại cho bản thân con đường lui

      Như Thương cười khẽ, tỏ vẻ tán thành ý tưởng của .

      Nàng cảm thấy được an bài ở trong tòa trạch viện này, ý tứ có chút bị miễn cưỡng, tuy rằng vẫn đến mức đưa bọn họ vứt tới mặc kệ, nhưng phớt lờ để ý trong khoảng thời gian rất có khả năng.

      Hơn nữa, coi như sau khi hồi triều nhị hoàng tử lập tức bẩm báo, trong cung đối với chuyện này đưa ra an bài như thế nào, hoặc là lúc nào đưa ra an bài, vẫn đều là chuyện chắc chắn.

      đến, ra thân phận của độc chứng rất khó xử, chỉ có khó xử, trong triều vương công quý tộc bao gồm hoàng tử và hoàng thượng lại càng thêm khó xử.

      ở Tây Dạ hai mươi năm, chuyện quốc của Đông Thục sớm cảnh tượng đổi khác.

      Có thái tử mới, còn có nhiều đệ đệ mới căn bản chưa từng gặp qua, ngoại trừ hoàng thượng ra, tất cả mọi thứ đều là hoàn toàn mới.

      Lúc này trở về, muốn hoàng đế đem đặt vào chỗ nào đây?

      Vẫn làm thái tử sao?

      Vậy thái tử tại phải làm thế nào?

      Chỉ phong Vương?

      Sợ rằng cũng đơn giản như vậy!

      Bây giờ những hoàng tử thái tử kia xem là cái gai trong mắt, bị coi là cái chướng ngại trở thành mũi nhọn để những người đó truy đuổi.

      Nàng biết hoàng gia vô tình, đối với huynh đệ từ cùng nhau lớn lên cũng có thể vô tình, huống chi chưa từng gặp qua mặt của ca ca.

      " thôi!" Nàng tán thành ý tưởng của độc chứng, "Nơi đó sớm muộn gì chúng ta cũng phải trở về, thăm dò đường trước cũng tốt!" Suy nghĩ lại chút, rồi : "Ta muốn trở về Thục Đô chuyến, ân.... .. đợi buổi tối, lát ta !"

      "Ngươi có thể cứu người, hay có thể làm gì?" độc chứng đến đây, đồng thời cũng nhìn tới móng tay của nàng.

      Ý tứ rất ràng, là nhắc nhở Như Thương nàng thể tiếp tục dùng móng tay bi đứt mở cửa được.

      "Ta cứu được!" Nàng , "Nhưng mà cảm thấy nên cứ như vậy vứt bỏ Thục Đô. Ta có lòng lương thiện như Tiêu Phương, sở dĩ muốn xem Thục Đô chút, là để giữ lại cho bản thân chúng ta con đường lui."

      Chương 274: thể bỏ qua Thục Đô

      Ánh mắt độc chứng lại nhìn tới phía chân trời, nhưng Như Thương biết, là nghe, chẳng qua mỗi người lựa chọn phương thức lắng nghe giống nhau.

      Nàng muốn , chỉ sợ vừa bắt đầu độc chứng nghĩ đến, nhưng vẫn mặc cho nàng tiếp tục , bởi vì có thể khi nghe nàng chuyện đồng thời cũng đem nội dung câu chuyện tỉ mỉ suy xét lần.

      Nàng tiếp tục ——

      "Cảm giác được Tấn Dương người này quá đáng tin, nhị hoàng tử ở Thục Đô rải rác lời kích động lòng người, sau đó đừng thể trở về Tấn Dương. Nếu như ở trong thành thả ra tin tức, ngươi nghĩ xem, những dân chúng Thục Đô được chúng ta tự tay cứu còn như vậy, huống chi Tấn Dương những người này hoàn toàn hiểu nội tình của người ta a? Đến lúc đó chỉ sợ chúng ta trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, coi như hoàng thượng muốn giữ lại, có lẽ dân chúng cũng đồng ý."

      Nàng hít hơi sâu, tự đem chuyện ở trong lòng suy tính lại phen, sau đó :

      "Còn có những hoàng tử đại thần kia, ai có thể bảo đảm họ đều là người lương thiện? Cho nên , dù sau này chúng ta thành công trở lại hoàng cung Đông Thục, cũng cần phải chuẩn bị tốt, khi có thể rời ! Càng phải chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt thành thù với Đông Thục. Nếu như có ngày đó, thành Thục Đô bởi vì đại dịch mà người người lo ngại chính là đường lui tốt nhất cho chúng ta."

      phen ra, rồi nhìn về phía độc chứng.

      Đối phương đem ánh mắt từ nơi xa xôi thu lại, lần nữa ném trở về mặt của nàng.

      "Cho nên ta phải trở về chuyến, ra cũng có thể làm cái đạo lý giống ngươi muốn vào hoàng cung, thay đổi được cái gì, nhưng lại có thể dò xét kết quả!"

      Như Thương sau khi dùng qua điểm tâm liền rời , cưỡi chính là ngựa tốt được hạ nhân trong viện chuẩn bị, y trang người cũng đổi lại thành trang phục cưỡi ngựa.

      Đối với việc nàng rời , hạ nhân trong trạch viện chút ý tứ ngăn cản, hoàn toàn làm theo căn dặn tên tướng sĩ đưa bọn họ đến đây: nghe thấy, hỏi, làm thỏa mãn tất cả sinh hoạt cần thiết!

      Tất nhiên, ở đây cũng bao gồm ngăn cản bọn họ rời .
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :