1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 245: Thần thoại

      Thiêu hủy thi thể La Sính, người ở bên trong có đúng là được cứu hay , đáp án này còn phải đợi bao lâu đây?

      suy nghĩ, chợt nghe đỉnh tường thành có tiếng người truyền đến, dường như gọi nàng.

      Như Thương vội vàng lui về phía sau mấy bước, rồi ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát ra ra là Quỷ Đồng đứng cổng lầu thành, hướng về phía nàng vừa phất tay vừa hô to:

      "Như Thương tỷ tỷ! Tình hình bệnh dịch giải trừ! Chủ nhân ngươi nếu muốn vào, bây giờ có thể rồi!"

      Nàng sửng sốt, thuận miệng hỏi lại:

      "Nhanh như vậy? Các ngươi làm sao khẳng định được loại trừ?"

      Quỷ Đồng rất là hưng phấn trả lời nàng ——

      "Quá thần kỳ! Thi thể vừa đốt lên, tất cả những người bị chết đều hóa thành nước đặc, sau đó lại biến thành khói vừa thổi liền giải tán. Có số tứ chi của người nát vụn, miệng vết thương chỉ cần được khói của thi thể nữ nhân đẹp mắt thổi đến, lập tức khôi phục nguyên vẹn. tại thiêu hủy thi thể xong rồi, chủ nhân khẳng định tình hình bệnh dịch trong thành được loại bỏ, ngươi có thể vào!"

      Mắt Như Thương sáng lên, về kết quả thi thể La Sính có thể giải dịch độc, nàng làm qua rất nhiều loại giả thiết, nhưng có loại nào giống như lời Quỷ Đồng .

      Đúng là rất hợp quy luật, thậm chí có chút thần thoại.

      Nhưng mà suy nghĩ lại chút, ba người bọn họ chuyến Dược Vương Cốc này, lại cảm giác như trải qua đoạn thần thoại a?

      Những việc trải qua cùng với cái địa phương đủ loại kỳ quái, e rằng ra có ai tin.

      Thậm chí rất có thể vào nhiều năm sau, về tòa Dược Vương Cốc này, ngay cả mấy người bọn họ cũng cảm thấy chẳng qua là từng xuất ở trong mộng lẫn nhau.

      Đối với tượng vượt quá mức bình thường, mọi người cũng cách nào tìm hiểu được kết quả của tình huống đó, có lẽ lựa chọn lãng quên.

      Như Thương đưa mắt nhìn lại cửa thành lần nữa, tiếng va chạm ở bên trong vẫn như cũ ngừng.

      Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nàng biết sau khi loại bỏ tình hình bệnh dịch, kế tiếp điều quan trọng nhất chính là ổn định lòng người.

      Chương 246: Nhất định phải ổn định lòng người

      nay toàn bộ người trong thành đều đại xá cải tử hồi sinh, dục vọng sinh tồn và hưng phấn là kích thích thần kinh của bọn họ nhất, nếu thể nhanh chóng lấy được khống chế, sợ rằng rất nhanh phát sinh ra cuộc đại loạn.

      Đôi khi, người chết cũng sợ, tâm loạn mới là chuyện kinh khủng nhất.

      Khi tất cả lòng người đều rối loạn, vậy chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, làm cho lòng người của thành Thục Đô bình phục yên ổn, e là lần này bọn họ cố gắng chỉ làm công.

      Như Thương trầm tư suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Quỷ Đồng :

      "Gọi chủ nhân nhà ngươi lên lầu thành! Mau!"

      vừa dứt, bản thân cũng phóng người lên, nhắm đến những chỗ lúc nãy độc chứng trèo tường làm ra để đạp chân liền vọt tới.

      Hai người trong ngoài, tốc độ lên thành gần như nhau.

      Khi Tần Như Thương vượt qua lọt vào trong thành độc chứng cũng đúng lúc chạy tới đứng ở trước mặt nàng.

      mặt của có nhiều vết bụi bẩn, hẳn là lúc thiêu hủy xác tạo ra, thoạt nhìn người có vẻ hơi nhếch nhác.

      Như Thương liến nhìn cái, thêm gì, chỉ kéo người đến trước mặt ngó về phía bên trong thành, sau đó cao nhìn xuống chỉ vào những dân chúng hướng nơi cửa thành vọt tới, :

      "Nhất định phải ổn định lòng người, nếu bọn họ đều xông ra, Đông Thục nổi đại loạn!"

      "Tại sao?" Tiếng của Quỷ Đồng từ phía sau truyền tới, hài tử hiểu lời Như Thương , lại hỏi: "Những người này rất tốt, có bị bệnh! Tại sao vẫn cho bọn họ ra khỏi thành đây?"

      Như Thương nghiêng đầu trả lời , cũng luôn với độc chứng:

      "Bệnh của bọn họ đúng là rất tốt! Nhưng chuyện này chúng ta biết, bọn họ cũng biết, người bên ngoài sao? Người ở ngoài thành Thục Đô biết tình hình bệnh dịch loại bỏ! Huống chi phương pháp trừ khử bệnh dịch cũng phải dùng lý lẽ đơn giản là có thể ràng, các ngươi cho rằng nếu như bị hỏi, chúng ta theo thực mà , có người tin sao?"

      Chương 247: Ta nợ ngươi cái ân tình

      Lời của nàng làm cho hai người đồng thời trầm mặc, Như Thương tiếp tục :

      "Cho nên, tuy rằng tình hình bệnh dịch loại trừ, bọn họ vẫn thể lập tức ra khỏi thành! Nhưng cũng thể cứ đóng cửa như vậy, chúng ta phải làm cho bọn họ hiểu được, phải là nay được ra khỏi thành, mà phải chờ thời cơ tốt hơn về phía đông người giải thích thành Thục Đô còn ôn dịch, tất cả bọn họ đều khỏe mạnh! Còn có ——"

      Nàng nhìn độc chứng, nghiêm túc :

      "Nếu như Thái tử muốn hồi triều, dân chúng chỗ ủng hộ tốt nhất của ngươi."

      thanh lời rất , mặc dù có người ngoài, nhưng Như Thương ra vẫn như cũ rất cẩn thận.

      Trong chuyện này, nàng xem như cũng là kẻ lừa đảo.

      Nàng lợi dụng độc chứng để đạt được mong muốn bản thân, là giúp hồi triều, nhưng mà căn bản quên hết những chuyện trước kia, có trở về triều hay , là tốt hay xấu với cũng đều cần thiết!

      " xin lỗi." Nàng lại lên tiếng , thanh đè nén xuống càng thấp."Ngươi có thể trách ta oán ta, nhưng chuyện như thế, ta cũng còn cách nào khác. Xem như ta nợ ngươi cái ân tình, khi có cầu ngươi có thể đến ta, muốn ta làm cái gì cũng được."

      Lời này quả làm độc chứng cân nhắc rất lâu, ngay lúc nàng cho rằng đối phương đồng ý tha thứ hoặc là muốn làm khoản giao dịch này, lại thấy độc chứng nhàng gật đầu cái, rồi :

      "Được! Ngươi nợ ta ân tình, ngày nào đó ta theo ngươi đòi lại!"

      Nàng thở phào nhõm, áy náy trong lòng cũng giảm mấy phần.

      Lúc này, độc chứng cất bước tới đứng giữa lầu thành.

      Ở chính giữa có cái đài cao, có lẽ là nơi ngày thường tướng lĩnh leo lên để nhìn xuống.

      Nàng nhìn thấy độc chứng đứng cao, khoảnh khắc đó, từ mặt ra loại khí phách Vương Giả mà Như Thương chưa từng thấy qua.

      Bộ dáng thản nhiên cùng với ngủ tỉnh trước đây hoàn toàn tách ra từ trong thân thể của , cảm giác lúc này giống như có vài thứ gì đó ở trong thân thể của chậm rãi hồi phục, nhanh chóng thay thế độc chứng của ngày trước, ngược lại làm cho con người bừng sáng hẳn lên!
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 248: nên rời khỏi

      Như Thương theo bản năng lấy tay để lên ngực, phiền muộn xuất sống động giống như , mang theo cảm giác đau đớn.

      Nàng nhìn độc chứng nữa, kiềm chế xuống chút cảm xúc hiểu, nhưng trong đầu lại vẫn ngừng hủy bỏ những liên quan với trước đây.

      Quỷ Đồng nhìn ra nàng bình thường, lên phía trước giọng hỏi nàng:

      "Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?"

      Như Thương nhìn sang, cũng đành chịu vỗ vỗ vai hài tử, sau đó với :

      "Hãy theo chủ nhân nhà ngươi cho tốt, dù là có ngày thay đổi, ngươi nếu muốn trách, đến trách ta, nên rời khỏi ."

      Quỷ Đồng nghe hiểu đạo lý trong lời , nhưng vẫn hiểu được ý nghĩa, chính là nên rời khỏi độc chứng!

      Hài tử gật đầu cái, như là lẽ tất nhiên:

      "Quỷ Đồng thừa nhận là chủ nhân, chính là chủ nhân. Cho dù có ngày chủ nhân đem Quỷ Đồng giết, cũng vẫn là chủ nhân, thể nào thay đổi!"

      Lời này lại làm Như Thương nhớ đến câu chuyện "Chín chó ngao", ngao khi nhận định chủ nhân, cả đời cũng thay đổi.

      Giống như Quỷ Đồng , dù là có ngày chủ nhân đem nó giết , người kia cũng như cũ vẫn là chủ nhân của nó!

      Tiếng của độc chứng ở phía sau truyền đến, nhận ra dùng bao nhiêu sức lực để kêu, nhưng mà loại thanh thâm trầm này lại tự nhiên phá gian mà truyền đến, hòa vào trong tai tất cả mọi người ở dưới thành Đông Thục.

      Trong lúc nhất thời, tiếng động vốn vô cùng ầm ĩ, thành Thục Đô đột nhiên yên tĩnh lại, có rất nhiều thanh phát tới nửa liền im bặt ngừng ngang.

      Mọi người bên ngoài đều đồng loạt tạm dừng lại, giống như đột nhiên tan cuộc múa rối, tất cả động tác cũng đứng yên tại chỗ, còn phát ra chút tiếng vang.

      Như Thương và Quỷ Đồng cũng theo đó ngừng thở, bao lâu, lại nghe được thanh độc chứng cất lên lần nữa.

      ——

      "Ta là thái tử Đông Thục, hai mươi năm trước bị mang đến Tây Dạ! Hôm nay trở về Đông Thục giải trừ ôn dịch, ta dốc lòng cứu dân chúng! Tử vong rời khỏi Hoàng Thành, các ngươi khỏe mạnh như xưa, còn bị dịch độc uy hiếp. Cửa thành dưới chân ta bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra, nhưng mà các ngươi nghe cho kỹ, ở trong thành này, ta cam đoan tánh mạng của các ngươi cần lo lắng, khi ra ngoài, đó chính là lời người đáng sợ đao kiếm vô tình. Các ngươi muốn ở lại chờ Hoàng Gia hồi triều, tiếp tục chung sức làm lại từ đầu ổn định cuộc sống, hay là muốn vào lúc này liều chết mà ra, rồi từ đó về sau sống đầu đường xó chợ! Chính mình tự lựa chọn !"

      Chương 249: Thái tử điện hạ, thiên tuế, thiên thiên tuế

      Vừa dứt lời, tiếng ồn ào phía dưới lại bùng lên, là dân chúng nhao nhao nghị luận ầm ĩ.

      Nhưng lâu, rốt cuộc có người dẫn đầu quỳ xuống.

      Ngay sau đó dân chúng trải rộng kéo dài tất cả đều quỳ xuống đất, mặt hướng về phía chỗ độc chứng đứng, cúi người dập đầu bái lạy.

      Như Thương lúc này xoay người nhìn sang, đương đầu với ánh mặt trời gay gắt như loại đèn chiếu ở thế kỷ hai mươi mốt bắn thẳng đến đỉnh đầu độc chứng, tựa như đỉnh đầu hào quang, mà cũng giống như vòng nguyệt quế vàng óng ánh.

      Thanh dân chúng ở dưới lại truyền đến, hô to ——

      "Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

      Như Thương biết, tâm tình những người này hoàn toàn bình phục, còn giống như trước đó điên cuồng mất khống chế.

      Nhìn lại độc chứng, ánh mắt mang theo oai nghi lẫm liệt liến nhìn xuống phía dưới.

      Cái loại uy nghi Vương giả bao phủ toàn thân, còn giống như người lúc trước nàng quen biết, cùng nhau mạo hiểm cùng nhau kết bạn đồng hành.

      Nàng tự lên phía trước, đứng thẳng ở dưới , rồi sau đó giọng mở miệng, :

      "Ta mở cửa thành!"

      Chỉ câu , cũng đợi đối phương đáp lại liền hoảng hốt chạy .

      độc chứng như vậy khiến Như Thương dám đối mặt, phải bởi vì e ngại, mà là trong lòng lo sợ biết bản thân mang đến thay đổi cho là tốt hay xấu.

      trắng ra, nàng chính là chột dạ! (làm sai nhưng sợ người khác biết)

      Chạy vội tới dựa vào bên ở ngoài lầu thành, khí mạch hỗn loạn, Như Thương nhún người hướng về trước phóng , người nhảy thẳng vào giữa trung, nhào lộn cái, trực tiếp từ tường thành cao lật chuyển xuống.

      Người ở đánh vòng, thân mình xoay nghiêng, hai chân đạp hướng tường thành, giẫm chừng vài bước chân, rốt cuộc ở mức độ cao rơi xuống ngay cửa lớn.

      Nàng bắt đầu khống chế thân thể được ngã xuống quá nhanh, đồng thời điều chỉnh góc tốt độ, rồi vươn cánh tay ra —— chỉ thấy ngón trỏ giơ lên, nhắm ngay vào khe hở bên hông cửa lớn, dọc theo những chỗ bị nước thép đổ lên dùng sức vạch tới.

      Theo chiều hướng thân thể rơi xuống, những khe hở bị móng tay của nàng từ từ cắt rời ra.

      Chương 250: Mở cửa thành

      Móng tay Như Thương luyện thành thép, giống như có độ nóng chảy, khiến những thứ kim loại ở trước mặt nàng trở nên chịu nổi kích.

      Vừa cắt xong, người cũng rơi xuống đất.

      Lòng bàn chân vừa kịp chạm sát mặt đất, nàng lại dẫn ra khí mạch, lần rồi lần nữa nhảy vọt lên.

      Lần này, vị trí là ở chính giữa cửa thành.

      Lặp lại ba lần như vậy, tất cả những chỗ bị nước sắt đổ lên cửa tòa thành đều rạn nứt tách rời, đối với người bên trong hoặc bên ngoài, hình thành chút trở ngại.

      Như Thương từng bước lui về phía sau, thối lui thẳng đến cách xa cửa thành mười thước mới dừng lại.

      Lại nhìn lên , độc chứng còn kêu gọi đầu hàng, thậm chí Quỷ Đồng cũng bỏ vào trong thành trực tiếp phá mở ra cửa chính.

      Nhưng mà bên trong có ai nguyện ý ra, cái loại cảm xúc mãnh liệt chết sống lại trước đó hoàn toàn rút , bọn họ bắt đầu suy nghĩ lời của độc chứng , bắt đầu cân nhắc lợi và hại giữa ở lại hay rời .

      Tư tưởng cổ nhân rốt cuộc vẫn đơn thuần, khi người tự xưng là thái tử Đông Thục đứng ở đây cũng giống như rót vào cho tòa Hoàng Thành này liều thuốc kiên cường mạnh mẽ.

      Ai cũng có người đáng tin cậy, cảm thấy bản thân là gánh nặng bị thiên triều vứt bỏ và lãng quên.

      Quỷ Đồng ra ngoài thành dẫn theo Như Thương cùng vào, rất nhiều người đối với nữ tử xinh đẹp chói mắt này đều sinh ra tò mò, nhưng lại dám đến gần để nhìn.

      Bọn họ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại từ chuyện La Sính bị thiêu hủy, đối với nữ tử mỹ lệ cũng mang theo chút cảnh giác.

      Như Thương để ý những thứ này, chỉ xoay người nhìn về phía độc chứng về hướng của nàng.

      Nơi này là Hoàng Thành Đông Thục, nếu công khai thân phận của mình, vậy kế tiếp là muốn vào ở trong cung hay là ở lại ngoài cung, cũng nên để tới an bài.

      độc chứng đứng lại, tự cân nhắc phen, sau đó :

      "Trước tiên cần vào cung! vào như thế danh bất chính ngôn bất thuận (*), đối với ngươi và ta đều phải là chuyện tốt." (làm việc đúng bị khó nghe)
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 251: Hỏi thăm Tiêu Phương

      Nàng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Quỷ Đồng.

      Hài tử tiếp thu hoàn cảnh mới rất nhanh, ít lý lẽ tình người trong thời gian ngắn, nhìn thấy có thể hiểu rồi.

      Thấy Như Thương nhìn đến, lập tức liền hiểu được ý tứ của nàng.

      Vì vậy tiến lên bước, hướng về phía những dân chúng :

      "Khách điếm tốt nhất trong thành là chỗ nào? Mọi người nhanh thu xếp, chủ nhân nhà ta muốn ở lại nơi đó trước!"

      Như Thương tiếp lời ——

      "Chúng ta ở trong khách điếm đợi Hoàng Gia hồi triều, cũng thuận tiện cho mọi người khi có việc có thể tìm đến thái tử điện hạ!"

      Cách an bài này khiến cho dân chúng hưng phấn, bọn họ đúng là sợ thái tử khi bước vào trong hoàng cung bao giờ trở ra nữa.

      Trong thành trăm việc đợi làm, dù sao cũng phải có người chủ trì đại cuộc.

      Lập tức có người theo lời sắp xếp, số tiểu hài tử còn sống nhìn thấy Quỷ Đồng bị dọa phải khóc lớn, nhưng nhóm người lớn tuổi cũng còn sợ nữa.

      Trải qua nhiều ngày sống chết đau khổ như vậy, những thi thể thối nát hóa thành bùn nhão tùy ý cũng có thể thấy được, còn có gì so với cái đó đáng sợ hơn đây?

      Được dân chúng dàn xếp, ba người cuối cùng dừng chân ở lại khách điếm.

      Khách điếm này có ba tầng, được dân chúng trong ngoài lần lượt đến quét dọn, tuy rằng có lẽ bằng như lúc phồn hoa thịnh thế thoải mái tự tại, nhưng mà đối với mọi người trước đây lâu vừa ra từ cái loại địa phương quỷ quái Dược Vương Cốc mà , coi như là rất khá.

      Ba người ba gian phòng hảo hạng, chăn đệm đều là mới hoàn toàn, nhàn nhạt có hơi ẩm, kiên nhẫn chịu đựng đến lúc người đến cũng việc gì.

      Như Thương mình vào trong phòng, nhìn chung quanh vòng rồi lại trở ra ngoài, độc chứng và Quỷ Đồng từng người còn ở trong phòng, nàng cũng gọi, chỉ mình tới đường lớn, sau đó gọi lại phụ nhân ngang qua, hỏi:

      "Đại thẩm! Ta hỏi chút, mấy ngày trước trong thành này phải có vị tiên sinh đến xem bệnh sao! nơi nào?"

      có ý định miêu tả hình dáng của Tiêu Phương, đối phương là bách biến công tử, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, nàng tin Tiêu Phương lấy bộ mặt gặp người khác, cho nên hỏi cũng chỉ có thể hỏi như vậy.

      Chương 252: Tần Như Thương tích tụ

      Lại thành Thục Đô khi đó gặp đại dịch, căn bản là thể có người ngoài vào.

      Tiêu Phương đến, trong thành nhất định tạo nên chấn động , nàng chỉ cần nhắc tới, dân chúng hẳn là có thể lập tức nghĩ đến muốn hỏi chính là người nào.

      Quả nhiên, câu hỏi của nàng vừa dứt, phụ nhân kia ngay tức khắc liền dùng sức gật gật đầu, sau đó :

      "Vị tiên sinh kia a! Vị tiên sinh kia đúng là người lương thiện! Nếu đến đây, sợ là người của toàn thành chúng ta đợi được thái tử điện hạ đều chết hết! Thế nhưng cũng thấy nữa a!"

      Phụ nhân vừa vừa lắc đầu, dáng vẻ rất là nghi ngờ——

      "Trước khi thái tử điện hạ vào thành, thời gian sai biệt lắm canh giờ, còn có người tìm vị tiên sinh này xem bệnh, nhưng mà khi đó cũng tìm thấy người. Rốt cuộc là khi nào, cũng có ai biết."

      Trong lòng Như Thương như bị siết chặt, ra Tiêu Phương tính toán được thời gian bọn họ trở về, tranh thủ trước khi vào thành rời trước.

      Nếu như khi đó sớm biết vừa mới rời , nàng có thể lập tức giục ngựa đuổi theo hay ?

      Nàng cười khổ, sớm biết! Thế giới này làm gì có nhiều sớm biết như vậy. Nếu có, vậy nàng sớm biết Thầm Châu mang đến trận xuyên qua này, còn có thể trộm sao?

      Tâm tình của nàng rất kém, sau khi để phụ nhân rời liền ngã ngồi xuống thềm đá cửa khách sạn, rồi rơi vào trầm tư.

      thanh ở đáy lòng cho nàng biết, ra cũng cần phải như vậy.

      Chuyện phát triển đến bây giờ, tuy rằng bên cạnh có phát sinh thêm số gặp gỡ ngoài dự tính.

      Nhưng tóm lại vẫn phải hướng tới mục tiêu định, tiếp tục về phía trước, với lại khoảng cách bước chân của nàng càng ngày càng gần hoàng cung Đông Thục.

      Mặc dù Như Thương hiểu hành trình truy tìm Thầm Châu này, tâm cũng thể thiếu được vui sướng, nhưng vẫn nghĩ tới vừa đến nơi này tạo ra tích tụ sâu nặng cho nàng như thế.

      Nhưng, còn cách nào thay đổi, phải sao?

      Chương 253: Ngươi và chủ nhân luôn nghĩ giống nhau

      Nàng khẽ cười bản thân, dường như trong lúc vô tình nhiễm chút ôn nhu của Tiêu Phương, đây còn giống như Tần Như Thương nhanh nhẹn nữa, tốt!

      chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, sau lưng lại có tiếng bước chân truyền đến, ầm ầm, chạy về phía nàng.

      Nàng quay đầu nhìn, là quỷ đồng.

      Quỷ Đồng đến đúng lúc nhắc nhở cho Tần Như Thương, nàng biết, tuy rằng tình hình bệnh dịch loại trừ, bọn họ cũng vào thành.

      Nhưng tình vẫn chưa kết thúc, thể ngồi chờ chết như vậy.

      Vừa nghĩ tới đây, nàng vội vàng kéo Quỷ Đồng qua, mở miệng :

      " tìm số dân chúng còn trẻ khỏe mạnh, giúp đỡ ngươi cùng nhau đem tin tức tình hình bệnh dịch thành Thục Đô diệt trừ tung ra ngoài! Nhớ kỹ, khi truyền tin tức ngàn vạn lần được tiết lộ các ngươi là từ trong Đô thành ra ngoài, chuyện phải khéo léo chút, có thể ra vẻ người đường, trong lúc chuyện phiếm với nhau để lộ tin tức ra ngoài!"

      Nghe nàng như vậy, Quỷ Đồng cười hề hề gãi đầu, sau đó :

      "Như Thương tỷ tỷ, ngươi và chủ nhân đúng là chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được a! Ngươi cùng với những thứ chủ nhân vừa mới căn dặn làm giống nhau như đúc!"

      "Là….Là sao." Như Thương có chút nghẹn lời, ánh mắt vô ý thức lại hướng lên lầu, vừa vặn nhìn thấy cửa gian phòng mở ra phân nữa, độc chứng đứng bên cạnh cũng nhìn xuống phía dưới.

      "Tỷ tỷ ta trước!" Quỷ Đồng thấy nàng nữa, liền cáo từ mà .

      Nàng lên tiếng qua loa nhắc nhở "Mọi chuyện cẩn thận", rồi sau đó liền xoay người lại, muốn nghênh đón ánh mắt dò xét của độc chứng.

      Người lầu khẽ nhếch môi cười, tựa như rất muốn kéo căng nụ cười, nhưng mà biểu tình cuối cùng kia, cho dù ai cũng thể thừa nhận đó là dáng vẻ tươi cười.

      Thói quen lạnh lùng, cũng lựa chọn dật, khi khôi phục lại làm thế nào cũng làm ra bộ dáng người bình thường nên có.

      nghĩ, ở nơi xa lạ này, cuộc sống phía trước giống như bắt đầu trò chơi, dù sao cũng phải suy nghĩ cách, để biết ràng tên của bản thân trước!
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 254: Tâm tư độc chứng

      Chử, đương nhiên biết Hoàng tộc Đông Thục họ Chử, cũng luôn cho rằng bản thân họ Chử.

      Người Tây Dạ cũng giấu diếm họ của , nhưng lại chưa bao giờ nhắc đến tên , cũng chưa từng đề cập Đông Thục Trung Nguyên rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với .

      Cho tới nay, hạ nhân Tây Dạ gọi là tiểu chủ, Thầy cúng tế gọi là Chử công tử.

      cũng để tâm ý nghĩa tên họ và xưng hô, thời gian hai mươi năm, đem bản thân ngụy trang thành động vật ngủ đông tỉnh, lừa gạt được mọi người.

      Nhưng vẫn thỉnh thoảng chạy ra Tây Dạ, điều bí mật này Thầy cúng tế biết, hình như Vương và Vương Hậu Tây Dạ cũng biết.

      Nhưng mà chưa từng có người nào đứng ra ngăn cản.

      Bởi vì bọn họ biết được, cho dù rời khỏi sa mạc, cuối cùng vẫn phải quay trở về.

      Trí nhớ của đều bắt đầu từ Tây Dạ, cũng chỉ có thể xem nơi đó là nhà, là tổ.

      Sở dĩ muốn ra ngoài nhìn xem chút, chẳng qua là có số hình ảnh thường xuyên lên quấy phá ở trong đầu.

      Những hình ảnh đó, con người và cách ăn mặc đều giống với người Tây Dạ, nhưng lại làm cho cảm thấy rất quen thuộc.

      Sau này biết, địa phương những người đó xuất gọi là Trung Nguyên, những người đó được Tây Dạ gọi là người Trung Nguyên.

      từng nghe được người Trung Nguyên chuyện, giọng giống với Tây Dạ, nhưng lại cùng với giọng của ra giống nhau như đúc.

      ra, cũng trách Như Thương.

      Mặc kệ nàng và bản thân kết bạn đồng hành kề vai mà chiến đấu, có phải có mưu đồ khác hay cũng trách nàng.

      Dù Tần Như Thương từng đối với đưa ra cảnh cáo, ban đầu cứu nàng là tự chọn, Tháp Trấn cũng là tự vào theo.

      Xét đến cùng, tất cả mọi việc đều là ý nguyện chủ quan của sinh ra hành động, cùng Tần Như Thương quan hệ cũng lớn.

      Chẳng qua có nhiều khi cũng phải nguyện ý đối mặt với thế giới hỗn loạn, cho dù là trước đó khi đứng ở cổng thành tiếp nhận dân chúng dập đầu bái lạy, cũng chỉ nhắm mắt khép hờ, sau đó hời hợt ngủ thiếp .

      Chương 255: Nếu nàng muốn tìm, nhất định giúp đỡ

      nghĩ, rất nhiều chuyện cũng phải cần thích ứng chứ?

      Giống như mười đầu móng tay đen như mực, khi còn bé, dùng thời gian hai năm mới có thể để cho bản thân nhìn thấy chúng nó ở trong bóng tối đến mức hoảng sợ.

      tại cái thế giới này cũng giống như vậy, nếu lựa chọn đến đây, phải biết tiếp nhận và thích ứng.

      đột nhiên có phần rất bội phục Tiêu Phương, đó là người có thể đem tao nhã và thô tục mà tiến hành kết hợp hoàn mỹ.

      phong nhã, nhưng cũng bài xích phàm trần thế tục.

      lạnh nhạt, nhưng lại đối với việc bản thân thưởng thức bỏ qua mà theo đuổi.

      thí dụ như đối với Tần Như Thương. .....

      Chân di chuyển lên trước vài bước, ánh mắt vẫn dừng ở bóng lưng của Như Thương.

      độc chứng nghĩ, đồng bạn cũng tốt, khắc tinh cũng được.

      Nếu gặp, phần cũng là an bài định sẵn.

      Nha đầu kia phải muốn tìm Thầm Châu sao!

      Vậy giúp đỡ nàng, bất kể Thầm Châu ở đâu, nhất định giúp nàng tìm trở về.

      . .....

      Tần Như Thương lần nữa có động tác, cảm thấy sau lưng vẫn luôn bị ánh mắt nhìn chăm chú rời, rốt cuộc sau đó cũng dời .

      Mặc dù thẳng suốt đều có quay lại, nhưng mà bị độc chứng nhìn chăm chú vẫn làm tác động đến dây thần kinh nhạy cảm của nàng.

      Vừa rời khỏi cái nhìn chăm chú lập tức xoay người, rồi ba bước thành hai bước chạy về phòng, liều chết đóng chặt cửa lại, sau đó mê mẩn ngủ giấc.

      Mấy ngày liên tiếp ngủ nghỉ tiêu hao quá nhiều thể lực của nàng, mặc dù vẫn đến nỗi tê liệt ngã xuống hoặc đến cực hạn, nhưng mà nghỉ ngơi, có lẽ làm cho khả năng cử động của nàng giảm bớt.

      Ba ngày sau, Quỷ Đồng trở lại, mang về tin tức ngoài dự đoán rồi nhưng lại hợp tình lý——

      Đông Thục Quốc đối với tòa thành này tự nguyện buông tha, dân chúng bên ngoài nghe đến nơi đây cũng sợ mất mật, mọi người chỉ cần vừa nghe được hai chữ Thục Đô đều lập tức tránh , bất kể tình hình bệnh dịch được loại bỏ cũng vậy, có ai nguyện ý tiếp nhận lại Thục Đô!

      "Người Hoàng Gia đâu vậy?" Như Thương gấp rút hỏi câu.

      Quỷ Đồng đáp:

      "Tấn Dương! Cách nơi này ba trăm dặm, là Quốc Đô mới của Đông Thục. Nghe dân chúng chỗ đó trước kia chỉ là kinh đô thứ hai, thời điểm Thục Đô xảy ra ôn dịch Hoàng Gia lập tức đem Đô thành dời đến chỗ đó, hơn nữa cũng dự tính trở về."

      Chương 256: Trước kia ngươi chính là cái mặt gỗ

      Như Thương chú ý thấy vẻ mặt độc chứng khẽ nhúc nhích, mang theo chút chán ghét.

      Nàng lại đột nhiên cao hứng, dùng cánh tay đẩy cái, giọng :

      "Được a! tại ít nhiều cũng có thể làm ra chút biểu tình rồi! Trước kia ngươi chính là bộ mặt gỗ, thần kinh tê liệt vô cảm!"

      độc chứng đối với việc nàng hình dung cũng để ý, chỉ dùng cái liếc mắt để đáp lại, rồi tự mình im lặng suy nghĩ.

      Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ dù sao cũng phải suy nghĩ chút bước kế tiếp nên làm thế nào cho tốt.

      , kết quả này Tần Như Thương từng nghĩ đến.

      Lúc này, bởi vì chuyện tình hình bệnh dịch mà đem tòa thành với đoàn người hoàn toàn cách ly, đối với nàng mà cũng có gì mới mẻ, ở thời đại nơi nàng sinh sống, còn có rất nhiều hòn đảo , đặc biệt thiết lập để giam giữ người.

      đảo phải giam giữ phạm nhân, mà là bệnh nhân nhiễm các loại bệnh tật có tính chất truyền nhiễm còn cách nào chữa trị, mà còn đối với cuộc sống con người tạo thành khủng hoảng.

      thí dụ như, bệnh cùi.

      nay là cổ đại, người cổ đại đưa ra lựa chọn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

      Dù sao hai chữ "Ôn dịch" quả thực quá mức khiến người ta sợ hãi, dù cho chữa khỏi, sợ là bệnh nhân cũng rất khó tiếp tục hòa nhập vào trong cuộc sống bình thường của mọi người.

      . .....

      Quỷ Đồng trở về là đầu buổi trưa, khi mọi người cùng nhau suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài khách điếm có trận tiếng ồn ào rất lớn, như là có rất nhiều người xông tới đây, cùng với dân chúng đường gào thét kêu la gì đó.

      Gian phòng của bọn họ cũng ở sát đường, Như Thương tỏ ý bảo Quỷ Đồng ra ngoài nhìn xem.

      Hài tử chạy đến bên ngoài dạo qua vòng, khi trở về gấp gáp với bọn họ:

      "Chủ nhân, Như Thương tỷ tỷ, bên ngoài có rất nhiều quan binh đến đây, bảo là muốn dân chúng mau đem thái tử giao ra!"

      Hai người cùng lúc nhìn thẳng vào mắt nhau, từ trong mắt độc chứng lóe lên tia sáng kỳ dị, Như Thương bên khóe môi trực tiếp vẽ ra nụ cười lạnh.

      Như vậy rất tốt!

      Đỡ cho bọn họ cố sức suy nghĩ kế tiếp phải làm như thế nào, lúc này quan binh tìm tới cửa trước đúng là rất tốt.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 257: Ra oai phủ đầu

      Hai người đồng thời đứng dậy ra ngoài, Quỷ Đồng theo phía sau, ánh mắt vẫn luôn rời hai vị chủ nhân trước mặt.

      Hài tử hình như ý thức được có nguy hiểm đến, nhìn rất chăm chú, nhằm để vào lúc quan trọng nhất thuận lợi làm ra bảo vệ hoặc phản kích.

      Ba người vừa ra khỏi khách điếm đúng lúc con ngựa cao lớn xông thẳng tới, tiếng ngựa hí gần bên tai, nhưng Tần Như Thương và độc chứng hai người đều đứng im bất động.

      Người ngựa kịp thời ghìm chặt, rồi sau đó cao nhìn xuống quan sát nhìn tới, trong ánh mắt rất ràng mang theo dò xét, làm cho người ta vô cùng thoải mái.

      Mặt Như Thương lộ vẻ chán ghét, độc chứng liếc nhìn nàng, gì, lại đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp ấn thẳng lên mặt con ngựa.

      Chỉ thoáng cái, con ngựa cuối cùng như bị sức mạnh ngàn cân đụng phải, thẳng tắp mà lui về phía sau.

      mạch thối lui ra ngoài năm bước, lúc này mới ngừng lại.

      Người ngồi ngựa kinh hoảng thiếu chút nữa té xuống đất, tay ôm cổ ngựa tay chặt chẽ bắt lấy dây cương, toàn bộ uy nghi lúc nãy bị rút hết, chuốc lấy trận cười nhạo của dân chúng bên đường.

      Dân chúng vừa cười, lập tức có binh lính tới lên tiếng quát bảo ngưng lại ——

      "Cười nữa cắt đầu lưỡi của các ngươi!"

      cây trường thương đào cán đỏ để ngang trước mặt mọi người, chặt đứt những tiếng cười còn chưa được thành tiếng.

      Binh khí luôn là công cụ làm kinh hoảng tốt nhất, cho dù thời đại ở đây xem trọng loại đồ vật nhạt nhẽo này, đối với dân chúng tay tấc sắt mà , cây trường thương cũng đủ để khiến bọn họ sợ hãi.

      Giống như tiểu hài tử hiểu chuyện mở miệng vui thích reo lên, nàng :

      "Thái tử ca ca là giỏi! Người cưỡi ngựa là người xấu, mắng chúng ta là súc sinh độc hại! Thái tử ca ca đánh ngựa của , đánh cho ngã xuống !"

      Lời vừa ra, vị tướng lãnh trẻ tuổi ngồi lưng ngựa bị độc chứng làm chấn động vô cùng chật vật, mặt nén được tức giận.

      Chỉ thấy đột nhiên uốn éo cổ cái, đưa ánh mắt ném về phía tiểu hài tử lên tiếng chuyện.

      Tiểu hài tử sợ tới mức co rụt cổ lại, vị tướng lãnh nhấc lên thanh cương đao rồi liền buông tay, thẳng hướng hài tử quăng tới.

      Chương 258: Nhị hoàng tử

      Trong đám người cùng nhau phát ra tiếng thét kinh hãi, thậm chí nữ nhân nhát gan nhắm chặt hai mắt.

      Bọn họ biết, hài tử này xong rồi!

      Nhưng mà việc luôn vào thời khắc mấu chốt phát sinh chuyển biến, ngay khi vị tướng lãnh cũng cho rằng hài tử hẳn phải chết thể nghi ngờ mà phát ra từng trận cười ha hả, nhưng đột nhiên cảm thấy bên cạnh có bóng người chợt lóe, thanh đao kia cũng liền đuổi theo xông thẳng về hướng của mình.

      theo bản năng xoay đầu sang nhìn, đáng tiếc tốc độ quay đầu của bản thân bằng chút bóng của người vọt lên.

      Thậm chí ngay cả mảnh vạt áo cũng thấy được, đối phương cũng từ trước mắt bất chợt lên.

      Khi phát phía trước ít người, chính là cái tên nam tử vừa rồi đẩy lui ngựa.

      Ngay sau đó, trong đám người lại bộc phát ra từng trận hoan hô.

      Tướng lãnh bây giờ mới phát ra, đúng là nam tử lúc nãy tay tiếp được cán thanh đao của bản thân dùng sức lực cực lớn ném qua.

      tại, đao được đối phương nắm giữ trong tay, mà nữ hài kia cũng tổn thương chút nào.

      độc chứng mặt biểu cảm nhìn người ngựa, cũng chuyện, nhưng trong tay vẫn cầm thanh đao chưa để xuống.

      Vị tướng lãnh tức giận đến thở gấp vù vù, muốn phát cáu, nhưng xem xét tình hình phen, cảm thấy bản thân phải là đối thủ của , đành phải đem cổ oán khí chặt đứt nuốt xuống.

      Nếu có nghe lầm, vừa rồi tiểu hài tử kia là cái gì thái tử !

      Tốt lắm!

      Người ngựa lại phát ra trân cười lạnh, sau đó khẽ vươn tay từ bên hông lấy ra khối kim bài.

      Như Thương tinh mắt, thuận mắt nhìn theo, thấy kim bài có khắc chữ "Hạo"!

      Kim bài vừa lấy ra, toàn thành tướng sĩ đóng quân lập tức có người mở miệng, hướng về phía dân chúng lớn tiếng quát ——

      "Nhị hoàng tử Đông Thục Quốc Hạo Vương điện hạ ở đây! Bọn ngươi còn mau hành lễ!"

      Lời này ràng truyền đến trong tai dân chúng, bọn họ vốn là người sinh sống ở Đô thành, đương nhiên hiểu được ý tứ biểu đạt của lệnh bài kia.

      Thậm chí, rất nhiều người đều là nhận ra thân phận người này.

      Chương 259: Thừa nhận thân phận độc chứng

      Trước đó quỳ lạy, là bởi vì còn chưa kịp đến bị xua đuổi khắp nơi, bây giờ người ta khai thân phận sáng chói, là dân chúng, có đạo lý quỳ.

      Trong lúc nhất thời, đám rầm rầm quỳ xuống, mọi người đồng thanh kêu to:

      "Hạo Vương điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!"

      Mắt Như Thương sáng lên, hoàng tử sao? Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn!

      đường cái, tất cả dân chúng đều quỳ xuống, nhưng có nghe được thanh vị Hạo Vương điện hạ kia gọi đứng lên.

      gọi đứng lên, cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ.

      Nhưng vẫn có ba người chưa quỳ, người là độc chứng, người là Tần Như Thương, người khác nữa là Quỷ Đồng.

      Chẳng qua bọn họ quỳ đó cũng là nằm trong dự đoán, Hạo Vương cũng có ra vẻ tức giận bao nhiêu.

      chỉ nhìn thẳng độc chứng trở lại bên cạnh Tần Như Thương, nhìn lúc, sau đó lại mở miệng :

      "Ta cần phải gọi ngươi là thái tử tương lai a! Cần phải gọi ngươi là đại ca?"

      Lời này có ý tứ, Như Thương nghĩ tới đối phương lại có thể đơn giản tính toán liền chứng thân phận của độc chứng như thế.

      Nàng vốn tưởng rằng Đông Thục rất có thể liều chết thừa nhận, hoặc là khi nhìn thấy hoàng đế tương lai, vị hoàng tử này chừng đem độc chứng tính sổ.

      Nhưng đối phương lại hoàn toàn làm ngược lại đạo lý đó, vừa bắt đầu liền nhận thức vị ca ca này.

      Tuy rằng lời dễ nghe, nhưng đạo lý thể ràng.

      Như Thương cảm thấy rất có ý tứ, vì vậy khoanh tay ôm ngực, dáng vẻ bày tỏ xem kịch vui chờ nhị hoàng tử tiếp.

      Nhận thức là nhận thức, nhưng liền dễ dàng nhận thức như thế, nhất định là có bẫy ở trong đó.

      về mưu toan tính, nàng là người mỗi khi gặp phải chuyện như vậy luôn có cách nào lạc quan.

      Quả nhiên, còn đợi độc chứng tiếp lời, nhị hoàng tử Hạo Vương điện hạ lập tức ném tới câu ——

      "Nhưng người mang đến tai họa cho Đông Thục của chúng ta, người như vậy còn xứng đáng làm thái tử sao? Còn xứng với họ Chử tôn quý của ta sao?"

      câu , khiến cho những dân chúng quỳ nhao nhao ngẩng đầu lên.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :