1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 230: Lại là Tiêu Phương!

      Có được lý do này, cho nên khi Tần Như Thương nhìn thấy ràng đóa hoa văn kia, sao có thể buông tha truy đuổi?

      độc chứng có cảm giác bản thân từ đuổi theo người biến thành ngăn cản người, muốn ngăn Tần Như Thương dừng lại, cách thức nàng chạy rất bình thường.

      Chuyện kỳ quái vẫn luôn xảy ra, ở trong khe núi này hầu như là hề có khắc nào yên tĩnh.

      Vào lúc Như Thương cảm thấy mình có thể vọt tới trước mặt để nhìn xem ràng mặt của nàng ta nữ tử ở trong sông lại đột nhiên biến mất thấy!

      Ba người đều dừng lại cùng lúc, trơ mắt nhìn nơi nữ tử biến mất vô căn cứ mà phát ra được lời nào.

      độc chứng có quan tâm nhiều đến mặt nước, chỉ nhìn sang Như Thương, hỏi:

      "Vừa rồi là ngươi làm cái gì?"

      Như Thương ngẩn ra, cũng giấu diếm mở miệng :

      "Nữ nhân đó ta từng thấy! vai nàng có hoa văn hình cánh quạt, ta thấy người có đặc trưng cùng với nàng giống nhau như đúc. Chỉ là phải người , mà ở trong bức họa, Tiêu Phương đó là sư muội của !"

      Khi nàng nhắc đến Tiêu Phương, độc chứng lại bỗng nhiên nhíu mày nhanh, sau đó theo bản năng buột miệng câu:

      "Lại là Tiêu Phương!"

      "Tiêu Phương thế nào?" Như Thương có chút hiểu phản ứng của , hỏi tới.

      Nhưng lại hỏi ngược lại:

      "Rốt cuộc ngươi đối với Tiêu Phương hiểu được bao nhiêu?"

      Chỉ câu hỏi, liền làm cho Như Thương á khẩu trả lời được.

      Nàng muốn mình rất hiểu Tiêu Phương, bởi vì cùng nhau chung sống bốn năm, dường như có người nào hiểu hơn nàng.

      Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại đột nhiên ý thức được, ra hiểu biết của nàng đối với Tiêu Phương cũng được nhiều lắm.

      Nàng chỉ biết về tính tình của người này, biết được bản lãnh công phu của , còn xuất thân và quá khứ của hoàn toàn biết gì cả.

      Những năm gần đây, Tiêu Phương đối đãi đúng là hễ biết và hễ hết (*), nhưng mà chưa bao giờ nhắc đến chuyện qua trước đây. (gốc câu là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn)

      Dĩ nhiên, nàng cũng có hỏi.

      Với nàng mà , quá khứ của người đại biểu cho nhiều chuyện riêng tư, bất kể là xuất phát từ tôn trọng hay là tin tưởng, cũng nên chủ động hỏi.

      Chương 231: Dược Vương là cái gì?

      Cho nên, câu hỏi của độc chứng khiến cho nàng cũng có câu trả lời.

      "Bỏ ." Thấy nàng , độc chứng khoát tay áo, tự động buông tha cho vấn đề kia.

      Lúc này Quỷ Đồng bơi lên bờ, toàn thân ướt đẫm đứng ở trong gió núi, nhưng mà chút cũng cảm thấy lạnh.

      Thấy hai người đứng bờ nhưng chuyện, hài tử gãi gãi đầu, chủ động mở miệng :

      "Vừa rồi lúc nữ nhân kia chạy, mặt nước chút thay đổi cũng có, nàng căn bản phải là người!"

      Lời của rất được bọn họ tán thành, khi đuổi theo sớm có chú ý tới điểm này.

      Lẽ ra người ở trong nước, phạm vi động tác bất kể là làm nhiều hay ít, mặt nước luôn có chút nổi lên gợn sóng.

      Nhưng mà vừa rồi trong nước ngoại trừ khu vực lúc Quỷ Đồng bơi bị gợn sóng ra, chung quanh nữ nhân kia đúng là cái gì cũng có phát sinh.

      "Dưới nước có gì đó!" Như Thương rốt cuộc lên tiếng, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng đến mặt nước, rồi khẳng định .

      độc chứng cũng phản bác, chẳng qua là chỉ vào mặt nước ý bảo nàng tự lựa chọn ——

      "Là xuống nước thăm dò, hay là tìm Dược Vương trước!"

      Hai cái lựa chọn đặt ở trước mặt, nhưng Như Thương có lập tức lựa chọn, nàng chỉ đưa ra vấn đề khác ——

      "Vậy Dược Vương kia rốt cuộc ở đâu? Hoặc là Dược Vương kia sống hay chết? Còn nữa... ... Cuối cùng Dược Vương kia là cái gì?"

      Câu hỏi này khiến Quỷ Đồng có phần hiểu, hài tử kỳ quái nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:

      "Dược Vương là cái gì? Đương nhiên phải là người a! phải là chúng ta tìm người sao?"

      Nhưng Như Thương lại lắc đầu ——

      "Dù sao cũng có người thấy , truyền thuyết này từ đâu định ra cũng thể nào kiểm chứng. Nếu như vậy, dựa vào cái gì kết luận nhất định là người đây? Cho dù là người, lại dựa vào cái gì để kết luận nhất định còn sống đây?"

      độc chứng nhè lắc đầu, có chút bất đắc dĩ :

      "Càng càng mơ hồ! Nếu quyết định được, vậy nghe ta! Chúng ta tiếp tục về hướng đầu sông, cần để ý chuyện đường! Trước đó phải mọi việc đều nghe ta sao? Thế nào vừa gặp chuyện trở nên hỗn loạn?"

      Chương 232: Khe núi này có thể làm người hoảng loạn

      phen xong, giống như nhắc nhở Như Thương vấn đề rất quan trọng.

      Đó chính là ——hoảng loạn!

      Nàng phải là người hay rối loạn, thậm chí so với người bình thường nàng tỉnh táo và quả quyết mạnh hơn gấp mấy trăm lần.

      Nhưng tại sao vừa vào khe núi này phản ứng tính tình lại có nhiều thay đổi lớn?

      Coi như là gặp chuyện có liên quan với Tiêu Phương, cũng trở nên hoảng loạn đến như vậy.

      Vừa nghĩ tới đây, Như Thương lập tức ý thức được nhất định là có chỗ xảy ra vấn đề.

      Vấn đề này có liên quan với hoàn cảnh, kì quái ở vùng núi này vẫn chưa có dừng lại như bề ngoài, phải là còn có loại biến hóa dễ bị người phát ảnh hưởng thần kinh của nàng.

      Mà thứ đó cũng có ảnh hưởng đến độc chứng và Quỷ Đồng, có thể bị nó làm hại e chỉ có nàng.

      Nhưng bất kể như thế nào, nghĩ thông suốt được đạo lý luôn là chuyện tốt.

      Tuy rằng vẫn chưa tìm ra vấn đề mấu chốt, cũng may trong lòng có tính toán, ít nhiều gì có chút phòng bị.

      độc chứng đúng, mặc kệ như thế nào cũng phải tìm được Dược Vương trước mới là chuyện thực tế, nhưng mà nàng càng ngày càng cảm thấy Dược Vương thể nào là ở tại đầu sông.

      Nhưng ba người tới đây, dù sao cũng phải lên trước nhìn kỹ rồi hẵn , nếu như có, lập tức quay trở lại.

      Nếu hai bên cũng có, e rằng chỉ có thể lặn xuống đáy nước tìm kết quả thôi.

      Rốt cuộc ý kiến được thống nhất, mọi người bắt đầu lên đường, tiếp tục hướng tới mục tiêu ở phía trước.

      Nhưng mà được bao xa, đột nhiên từ bầu trời tung bay xuống từng mãng trắng xóa!

      Quỷ Đồng kinh ngạc đưa tay đón lấy, đốm trắng ấy vừa chạm vào tan chảy ra, nhưng lại có thể giữ ở trong tay khối mát lạnh.

      Tuyết rơi!

      Quỷ Đồng chưa từng thấy qua tuyết, trong lúc nhất thời cả kinh ra lời.

      độc chứng đối với tượng thiên văn kỳ quái này cũng chỉ trầm ngâm yên lặng, vào lúc này Như Thương chợt :

      "Đúng rồi! Nơi này quả nhiên là tập trung cực lạnh và cực nóng lại cùng chỗ! trách được có Sói Bắc Cực và cây cọ đen đồng thời tồn tại!"

      Đây là suy nghĩ nàng từng kết hợp từ trước, khi thấy những thứ sinh vật đó nàng còn có giả thiết chứng vốn nên cùng nhau xuất như vậy.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 233: Tuyết

      Chỉ có địa phương tập hợp rất lạnh và rất nóng, mới khả năng ở cùng chỗ như vậy.

      nay tuyết này xác nhận ý nghĩ của nàng là đúng, nhưng cũng làm cho vùng núi này càng thêm trở nên thần bí khó hiểu.

      Có điều Như Thương lúc này lại thấy rất là thoải mái, ra rất nhiều chuyện nếu như đổi lại góc độ suy nghĩ, hẳn cũng tính là quá khó để hiểu.

      Tựa như cái địa phương lúc lạnh lúc nóng này, nếu dùng lý luận khoa học thế kỷ hai mươi mốt mà giải thích, đó chính là vùng núi bình thường vừa đúng lúc ở trong vị trí địa lý vô cùng đặc biệt.

      địa cầu chắc chắn có rất nhiều tượng thần bí xảy ra biết được, thí dụ như Bermuda(*), thí dụ như Nam Cực và Bắc Cực. (Người ta viết và rất nhiều về Tam giác Bermuda (hay còn được gọi là "Tam giác quỷ") do vô số những điều kỳ lạ xuất ở nơi này, để biết thêm các bạn có thể search gg)

      Nếu như Dược Vương vừa khéo cũng hiểu nơi này so với bên ngoài bất đồng, mà lựa chọn để làm nơi dừng chân của mình, cũng có thể là người thông minh.

      Tuyết rơi rất lớn, bông tuyết từ khi bắt đầu đóa đóa biến thành từng mảnh từng mảnh, nhiệt độ khí giảm xuống kịch liệt, giữa hè trở nên trời đông giá rét, khiến ba người vẫn còn mặc người trang phục của mùa hè bắt đầu có chút lo lắng.

      "Tiếp tục như vậy phải là cách." Như Thương lời ngay , "Dù sợ lạnh, cũng thể tiếp tục ở trong hoàn cảnh này quá lâu. Nếu như xác định trong vòng ngày có thể rời khỏi cốc tốt, còn như ra được, e rằng chúng ta chắc phải bị chết rét ở chỗ này. Hơn nữa ——"

      Nàng xong, rồi duỗi ngón tay chỉ hai bên đồi núi đứng thẳng cao vút, :

      "Các ngươi xem! núi hoàn toàn bị tuyết bao phủ, muốn leo ra khó càng thêm khó. Ta chỉ có thể dẫn mưa tới làm cho tuyết tan ra, thế nhưng ít nhất phải chắc chắn tuyết ngừng hẳn mới có thể thành công, bằng , tuyết tan chảy lại gặp nước mưa cùng nhau kết hợp thành băng."

      Lời của nàng có lý, độc chứng hiểu đến lúc phải lựa chọn cái.

      Càng về phía trước, sợ phải là đường đúng.

      "Xuống nước!" Chỉ trầm tư trong thoáng, liền đưa ra cái quyết định táo bạo! " núp vào trong nước, thứ nhất là bị lạnh, thứ hai cũng nhìn được ở dưới đó rốt cuộc là có cái gì."

      Chương 234: Nữ nhân kia lại xuất

      Mọi người đều đồng ý lời đề nghị này, nhưng Như Thương vừa tới bên cạnh mặt nước từ đáy lòng dâng lên loại cảm giác thương tâm.

      Tại sao nàng càng ngày càng cảm thấy hy vọng tìm được Dược Vương hết sức mong manh a?

      tìm được Dược Vương cứu được Tiêu Phương, nếu như cứu được Tiêu Phương, vậy những chuyện nàng làm có ý nghĩa gì?

      Nàng nhìn về phía độc chứng, vẻ mặt vẫn là biểu cảm cứ thẳng hướng giữa sông mà tới.

      Như Thương đột nhiên cảm thấy mọi thứ bản thân làm đều là sai lầm!

      Nếu nàng tìm những cái gọi là đáp án cùng chân tướng, vậy có phải nàng và Tiêu Phương hai người có lẽ rất an nhàn mà sống ở Nhàn Nhã Sơn Trang hay , sau đó cùng nhau đến Nguyệt Lâu tiếp tục làm thêm vài cái nhiệm vụ nữa. Vừa có thể giải buồn, vừa có thể đổi lấy ít thu nhập.

      thấy hối hận sao?

      có khả năng đó!

      Đây là số mạng hình như Tần Như Thương nàng cần phải trải qua, Ông Trời ban cho gia tộc Tần thị bản lĩnh đặc thù, cũng đồng nghĩa vì cái gia tộc này giữ lại lời nguyền cả đời khó có thể thoát khỏi.

      Người Tần gia chấp nhận sai sót , cho phép lừa gạt, lại càng cho phép đần độn u mê mà sai lầm cả đời.

      Nếu chuyện ở trong lòng sinh nghi, vậy nhất định phải điều tra , dù cho bên trong có thối nát, cũng vẫn tốt hơn đến suốt cuộc đời vô tri vô thức.

      Ba người bơi tới giữa sông, liếc mắt nhìn nhau cái, cần mở miệng, giống như nhiều lần hoạn nạn ăn ý làm cho đối phương hiểu tâm ý lẫn nhau.

      Vì vậy cùng nhau nín thở, đồng thời lặn xuống chìm vào trong nước.

      Bọn họ dự định mạch hướng phía trước lặn xuống, muốn tìm hiểu chân tướng, ít nhất phải xuống đến đáy sông.

      Mặc kệ dưới sông có cái gì, cũng chấp nhận thăm dò, mới là chuyện bọn họ phải làm.

      Nhưng mà ai cũng nghĩ tới, vào lúc bọn họ mới vừa lặn xuống còn chưa đến thước, nữ nhân trước đó biến mất vô căn cứ ngờ xuất ở trước mắt.

      Tình huống đột nhiên phát sinh này khiến mọi người đồng thời sửng sốt, nhưng vẫn theo bản năng cùng nhau ra tay, như nhau dò xét đến chỗ, liều chết bắt lấy nữ nhân kia.

      Chương 235: Quả nhiên là cùng người

      Như Thương bắt được cánh tay trái, độc chứng bắt được bên chân trái, Quỷ Đồng chặt chẽ túm lấy phần eo của nàng.

      Tay vừa đưa lên, mọi người lập tức ý thức được đây căn bản phải người, hoặc là phải là người sống.

      Người sống bắp thịt thể nào vừa cứng lại còn hoạt động như vậy, loại cứng rắn này cảm giác phải giống như đá của Quỷ Đồng, mà là quá trình sau khi người chết trở thành xác khô.

      Như Thương cảm giác được nữ thi (xác chết nữ) này có ý muốn trốn chạy, vì vậy bắt đầu nhìn lên mặt của nàng.

      Nàng còn nhớ được ràng bộ dáng nữ tử bức họa của Tiêu Phương, ra, nàng cũng hy vọng nhìn thấy mặt nữ thi giữ giống nhau như đúc.

      Tiêu Phương chưa từng qua sư muội giờ ở phương nào, nhưng nàng biết, nếu như với sư muội chết, theo cách làm người của Tiêu Phương ngoài mặt có phản ứng gì, nhưng trong lòng chắc chắn khó tránh khỏi khổ sở.

      Cho nên, khi nhìn lên khuôn mặt nữ thi kia, ra Như Thương thầm cầu nguyện trong lòng.

      Nàng cầu nguyện là mình nhìn lầm, hoặc hoa văn rực rỡ ở bả vai có lẽ chỉ là trùng hợp.

      Nhưng mà, có số chuyện bao giờ cũng phát triển được như mong đợi.

      Nữ thi này tuy rằng biến khô, nhưng giữ được rất tốt, thậm chí tốt đến nỗi gương mặt vẫn như cũ trông rất sống động, chỉ là da dẻ nhìn thoáng qua có chút bị tàn phá, khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn đến cái, trong phút chốc bị mất hết hồn vía.

      Nữ tử này cũng xinh đẹp mấy, nàng chỉ là rất thanh nhã, nhã đến mức khiến người dù chỉ là nhìn lâu vài lần, cũng tự cảm thấy là đạo đức, tôn trọng.

      Như Thương để ý tới Quỷ Đồng khi nhìn đến được khuôn mặt, tay vốn là nắm chặt phần eo lập tức liền buông ra, sau đó bơi về phía sau hai cái, có vẻ biết làm sao.

      độc chứng đương nhiên cũng thấy được bên mặt, nhưng vẻ mặt chút dao động, ngược lại chuyển hướng nhìn sang Tần Như Thương, rồi khẽ lắc đầu, trong mắt ràng lộ ra tia ý tứ hàm xúc.

      Như Thương có rảnh để ý đến có phải lấy chính mình so sánh với người chết hay , nàng chỉ là nhận ra nữ tử trước mắt và người trong bức tranh kia quả là cùng người, lấy làm tiếc nuối sâu.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 236: Bên trong có quyển sách

      Gặp lại Tiêu Phương nàng phải như thế nào? Xem như toàn bộ chưa từng xảy ra, hay là cứ đứng như ?

      Nếu đúng như , rất thương tâm chứ?

      Như Thương trầm tư cũng có hành động gì kế tiếp, độc chứng bên cạnh huých nàng cái, sau đó liền vươn tay đem nữ thi xoay chuyển theo hướng nằm ngang.

      Khi thi thể hơi nghiêng về bên khác lên ở trước mặt bọn họ, Như Thương lúc này mới phát ra ở trong bàn tay khác của nàng nắm vật gì đó!

      Đó là cái hộp gỗ đàn hương khắc hoa màu đen, cực kỳ tinh mỹ.

      Cái hộp , lớn hơn bàn tay nửa.

      độc chứng nhận lấy cầm lên, rồi thay đổi ý nghĩ, liền ra dấu cho Như Thương cùng nhau đem nữ thi mang lên khỏi mặt nước.

      Quỷ Đồng cũng đến giúp tay, nhưng làm thế nào cũng chịu nhấc ra khỏi nước.

      Mọi người rất nhanh liền nổi lên, vừa lộ đầu mới phát , ra là tuyết biết từ khi nào ngừng lại.

      Đây đúng là chuyện tốt, mọi người vội vàng kéo thi thể lên bờ, cho đến khi ngồi xuống đất cách mặt nước mới phản ứng được, nữ thi lại hoàn toàn lõa thể.

      Tuy rằng thân thể biến khô, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng, đặc thù nữ tính ràng để lộ ra bên ngoài, hơn nữa khuôn mặt so với người sống có gì khác biệt, cứ như vậy phơi bày ra ở trước mặt người khác, cũng phải là chuyện thích hợp.

      độc chứng chút suy nghĩ, liền cởi ra áo ngoài bản thân ném về phía thi thể kia.

      Như Thương vội vàng giúp đỡ cầm áo choàng lên, rồi nhìn sang độc chứng bên trong chỉ còn lại lớp áo ngoài cộc tay.

      phất tay ý bảo mình sao cả, sau đó vội vàng đem cái hộp cầm trong tay để xuống mặt đất, rồi nhìn về phía Như Thương, :

      "Chỉ có lựa chọn, mở nó ra!"

      Như Thương gật đầu, lấy tay gõ gõ nắp hộp, sau đó cầm lên ước lượng.

      nặng! Đồ vật bên trong hẳn là rất .

      Lại lắc lắc, nhưng có chút kỳ quái.

      "Ở bên trong hình như là quyển sách!" Nàng mở miệng : "Cũng có cơ quan, chỉ là quyển sách mà thôi."

      P/S: Lời tác giả: Cám ơn mọi người vẫn luôn theo dõi bảo bối đến hôm nay, cuốn Dược Vương Cốc kinh hồn lập tức phải kết thúc, cuốn kế tiếp sắp vào vào chốn cung đình, tình tiết càng thêm đặc sắc!

      Chương 237: Sách thuốc

      Vừa vừa đem cái hộp xoay lại để nó đối diện trước mặt.

      Bên ngoài hộp là chiếc khóa rất tinh xảo, được làm bằng vàng ròng (vàng nguyên chất pha), vô cùng quý giá.

      Như Thương tin tưởng phần nhận định và hiểu của bản thân đối với cơ quan, chiếc hộp này an toàn, điều này thể nghi ngờ.

      Nàng tìm đúng vị trí, đem móng tay ngón trỏ để lên chiếc khóa vàng , nhàng cắt đường, toàn bộ ổ khóa vàng "Bốp" tiếng rơi xuống.

      mặt đất tuyết phủ rất sâu, chiếc khóa vàng rớt xuống cũng có bị lẩn vào bên trong, chỉ lộ ra chút vàng óng ánh.

      Quỷ Đồng đưa tay nhặt lên, cầm trong tay ngắm nghía.

      Như Thương mở hộp ra, ngoài dự đoán, bên trong quả nhiên là quyển sách.

      Trang bìa màu tím, có tên sách, nhưng ở dưới góc trái bên trái có dùng mực trắng viết chữ Dược nho .

      Nét chữ rất đẹp, phải là được viết ra từ tay nữ tử.

      Như Thương vô cùng khẳng định đây chính là chữ của vị nữ tử bên cạnh này viết, dường như cũng chỉ có người như vậy mới có thể viết ra được nét chữ rất bình thản nhưng lại hòa nhã như vậy, có thể khiến lòng người yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

      Nàng được, chữ của nàng cũng dễ nhìn nhưng lại quá phóng khoáng, mang theo cỗ khí phách hoàn toàn thuộc loại của nữ nhi.

      Nàng cũng thích loại cảm giác đó, cho nên Như Thương rất ít khi viết chữ.

      Tiện tay mở quyển sách ra, bên trong chữ viết nhiều lắm, hơn phân nửa đều là số hình vẽ.

      Nội dung tranh vẽ chỉ có vị trí huyệt đạo cơ thể con người, ngay cả chút thảo dược cũng ít thấy, còn có số phương pháp trị liệu đặc biệt, đều dùng loại cách thức này biểu ra.

      Nội tâm Như Thương khẽ động, rồi nhìn tới hướng nữ tử kia trong lòng lại mạnh dạn nổi lên suy đoán.

      "Chẳng lẽ nàng chính là Dược Vương?"

      Đối với nghi vấn lần này của nàng độc chứng cũng thừa nhận, chỉ thấy lắc lắc đầu, nhìn đến trang sách trong tay nàng mở ra, sau đó :

      " phải. Nhưng chắc chắn cùng Dược Vương có chút quan hệ, có lẽ là nữ nhi, hoặc cũng có thể là đồ đệ."

      "Tại sao?" Nàng lên tiếng hỏi, nhưng lại lập tức tự cấp cho bản thân đáp án ——"Cũng đúng! Nếu nàng là sư muội của Tiêu Phương, làm sao có thể là Dược Vương được mọi người đồn đãi hơn trăm năm! Tuổi tác cũng thích hợp."

      Chương 238: Đốt xác giải độc

      "Cũng hoàn toàn là nguyên nhân đó!" độc chứng lên tiếng, sau đó chỉ vào quyển sách : "Ngươi xem chữ trong trang sách này còn có những tranh vẽ kia, cùng với chữ Dược bìa mặt ràng là giống, phải là hai người viết. Người viết quyển sách này là Dược Vương, mà người viết chữ ngoài trang bìa, chính là vị nữ tử này."

      độc chứng phân tích có lý, nàng có phản bác, mà đem lực chú ý lần nữa đặt vào trong trang sách Dược.

      Như Thương cảm thấy tất cả đều là Ông Trời ở giữa khéo léo an bài, nếu thứ này đến trong tay bọn họ, vậy nhất định là nó có tác dụng, tuyệt đối chỉ là tình cờ.

      Nàng để ý tới hai người bên cạnh nữa, mà chỉ lo tập trung tinh lực (tinh thần và thể lực) để lật xem cuốn y thư (sách về thuốc).

      Tốc độ khả năng đọc của nàng rất nhanh, mặc dù đây là sách dạng chữ phồn thể, nhưng vẫn bị nàng nhanh chóng lẩm nhẩm đọc xong, chỉ dùng tới thời gian mười phút hiểu được đại khái.

      Lúc ngẩng đầu lên, sách tay chỉ giữ lại trang hình vẽ minh họa.

      Như Thương đem trang giấy đưa tới trước mặt độc chứng và Quỷ Đồng, sau đó chỉ vào phía tranh vẽ :

      "Các ngươi xem, đây là ý gì?"

      bức tranh có vẽ đống lửa, ở đống lửa có vẽ nữ nhân lõa thể yên lặng mà nằm ở cái khung.

      Ngọn lửa bốc cháy thiêu đốt toàn thân của nàng, vào lúc khung xương bị cắn nuốt, từ người nữ thi bừng bừng bốc lên sương khói.

      Sương khói theo gió bay tản ra xung quanh, truyền rất xa cũng lan ra rất rộng lớn.

      Ở chung quanh bức tranh viết hai hàng chữ : Hương cốt La Sính, có thể giải dịch độc.

      phải Như Thương hiểu chữ viết và ý nghĩa bên trong bức tranh này, chẳng qua nàng muốn để độc chứng đến chứng minh lại suy nghĩ của bản thân là đúng.

      Nàng rất cẩn thận quan sát phản ứng của độc chứng, phát sau khi xem qua trang giấy mí mắt nhảy lên cái, Như Thương liền hiểu, lý giải của nàng là đúng.

      "Nữ tử này gọi là La Sính." Nàng thầm tự .

      độc chứng đáp:

      "Chính xác!"

      "Đốt thi thể của nàng, có thể giải được dịch độc."

      " sai!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 239: Tiêu Phương nhất định

      Hai người đối đáp ăn khớp từng câu từng chữ, Quỷ Đồng nghe vào tai trong, cũng khỏi nhếch nhếch miệng, sau đó :

      "Ý các ngươi muốn là đốt cái này. ..... Cái nữ nhân đẹp mắt này?" biết phải làm sao để hình dung khối nữ thi này, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng "Nữ nhân đẹp mắt " để gọi nàng. " có cách khác sao? Dáng dấp nàng đẹp mắt như vậy. ....."

      cũng được nữa, cho dù có xinh đẹp, rốt cuộc vẫn là người chết.

      Tuy là người chết phải chôn, nhưng nếu như có thể cứu dân chúng toàn thành, ra đốt cũng có gì đáng ngại.

      Chỉ là khuôn mặt nữ nhân này giữ gìn quá mức hoàn hảo, nếu như nhìn tới thân thể chỉ nhìn bộ mặt, cùng với ngủ có gì khác biệt, cho dù ai cũng hạ được quyết tâm để đem nàng thiêu hủy.

      Như Thương lại đem ánh mắt nhìn tới mặt nữ tử tên gọi La Sính kia, nàng ngủ rất bình thản, khóe miệng còn treo nhàn nhạt ý cười, hình như là vào lúc trước khi chết nghĩ tới điều gì có lẽ hài lòng hoặc có chuyện vui mừng yên tâm.

      độc chứng giang tay về phía nàng, ý tứ là nhường cho nàng quyết định.

      Chiếu theo lời trong sách, vậy phải nhanh chóng mang thi thể quay trở về Thục Đô, nếu như nỡ đốt nữ nhân này, chuyến cũng chỉ là uổng công rồi.

      Tần Như Thương hít hơi sâu, ánh mắt nghiêm nghị.

      Vào giờ phút này nàng nghĩ đến cũng phải là có nên mang thi của thể La Sính ra hay , mà là vấn đề khác vô cùng quan trọng —— Tiêu Phương.

      " nhất định rồi!" câu này giống như là tự , mang theo vô hạn uất ức. Nàng : "Tiêu Phương nhất định rời khỏi Thục Đô, gạt ta bản thân cũng xảy ra chuyện, để cho ta vào trong rừng sâu này chuyến. thực tế nhất định là muốn cứu dân chúng toàn thành, nhưng đành lòng tự mình vào núi để mang thi thể sư muội thiêu hủy!"

      Trong giọng của Như Thương mang theo đầy mất mác, giống như là rất để ý chuyện bị người lừa gạt, nhưng lại có cách nào để tìm được người nọ mà bộc phát tức giận.

      Nàng quật cường đứng dậy, vươn tay kéo lấy thi thể La sính.

      Xác khô rất nhàng, đơn giản chỉ phen túm lên được.

      Chương 240: Khắc tinh

      độc chứng thấy nàng có hành động, cũng nhanh chóng đứng lên, tự mình nhận lấy thi thể từ trong tay của nàng, sau đó đem cuốn y thư trả lại cho nàng.

      "Ngươi cất kỹ, ta cõng nàng." câu, rồi vác thi thể lên lưng của mình.

      Mặt của La Sính rũ xuống ở bờ vai độc chứng, nếu nhìn đến thân thể, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.

      Như Thương muốn nhìn, cảm xúc muốn bên trong xen lẫn quá nhiều tâm tình phức tạp, khiến cho nàng thấy khó chịu.

      Liền xoay người lại, đối mặt chính là tuyết đọng khắp nơi núi.

      ra bụi rậm xanh biếc tòa núi cao lúc này mảnh trắng xóa, nhìn ra mặt vốn có của nó.

      độc chứng nhìn nàng cái, gì, nhưng Như Thương hiểu ý tứ của là tuyết quá nhiều đường lên núi rất trơn, làm chậm trễ thời gian.

      Đây là chuyện phải do nàng ra tay giải quyết, Như Thương từ chối, chủ động lên vài bước, hít sâu cái, từ đan điền (vùng dưới rốn) tích trữ nội lực sau đó chậm rãi nâng lên.

      Oanh!

      Trong tức khắc, giữa bầu trời vang dội tiếng sấm, cũng vào lúc đó hai luồng sương mù đỏ trong mắt Như Thương bỗng nhiên nổi lên, đỏ rực bừng bừng, lập tức liền bao phủ hai mắt của nàng.

      Quỷ Đồng đối với thay đổi của Như Thương mỗi khi dẫn mưa vẫn luôn có chút hoảng sợ, hài tử trốn ở sau lưng độc chứng, cũng dám liếc mắt nhìn đến cái.

      độc chứng sốt ruột cau mày, nhìn chằm chằm Như Thương, từ trong ánh mắt nổi lên tia lo lắng.

      Suy cho cùng vẫn là sợ nội thương của nàng chưa khỏi hẳn vì vậy mà nặng thêm, thân thể yếu ớt Như Thương lúc này gương mặt trắng bệch, có thể làm cho người cao ngạo như độc chứng, vậy mà cũng kiềm được nảy sinh thương xót sâu.

      Chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận, Tần Như Thương là khắc tinh của !

      Từ lúc năm tuổi thoát khỏi đàn tế ở Tây Dạ, sau đó Thầy cúng tế liền cho biết, cường hãn hơn nữa cũng ngày gặp được người khác tương sinh tương khắc (khống chế lẫn nhau) với mình! Khắc tinh tồn tại chỉ có thể dùng sức mạnh phá hủy thời hoành đồ bá nghiệp (kế hoạch to lớn thống trị thiên hạ), thậm chí, nó có thể ở trong vô hình ảnh hưởng suy nghĩ và phán đoán của ngươi.

      Chương 241: Cả đời ràng buộc

      Thầy cúng tế còn , hài tử, khắc tinh của ngươi đến đây! Cuối cùng có ngày ngươi gặp được người, nàng dẫn dắt tinh thần của ngươi, làm cho ngươi có được và gìn giữ tham vọng của ngươi, chi phối nguyên tắc của ngươi, thậm chí cùng ngươi ràng buộc cả đời.

      Những lời đó, thời điểm năm tuổi nghe vào trong tai cũng ghi nhớ ở trong lòng.

      biết bản thân có phải tin có người như vậy tồn tại hay , nhưng trong lúc vô tình bản thân cũng hoàn toàn trầm lặng, khiến cho con người giống như con rối gỗ nhịp nhàng kéo dài cuộc sống, cũng chặn lại phản ứng phát sinh đối với tất cả hoàn cảnh biến hóa xung quanh.

      Cho nên trong lòng Tần Như Thương gọi độc chứng, vẫn luôn cố gắng dùng độc để bảo vệ bản thân, ngăn cách bản thân.

      Nhưng mà, tất cả lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất từ khi Tần Như Thương xuất .

      Mưa to đột phá mà đến, đạo sấm chớp giữa bầu trời giống như Tần Như Thương dùng loại móng tay vô cùng sắc bén của mình tự cắt đứt, ánh sáng chợt lóe, nước mưa liền từ giữa khe hở tuôn trào ra mãnh liệt.

      Hai cánh tay nàng giương lên, tia sáng đỏ trong mắt càng tụ càng đậm, mưa rơi cứ như thể bị nàng khống chế vung vẩy đổ trút xuống nhân gian, từng chút từng chút làm tan chảy băng tuyết cao chót vót, từng chút từng chút khôi phục diện mạo vốn có của đồi núi.

      Tần Như Thương điều khiển mưa vô cùng tốt, cũng , vừa đủ làm cho tuyết đọng núi tan chảy. Cũng lớn đến mức lan tràn ra sông, cũng đến nỗi khiến cho đồi núi trở thành bùn chảy, mang đến thêm phiền toái cho hướng của bọn họ.

      Mắt thấy tuyết trắng mịt mùng từng chút biến mất, mưa to cũng trong lúc này kịp thời dừng lại.

      Như Thương quay đầu nhìn về phía độc chứng và Quỷ Đồng, có phần vô cùng đắc ý nháy nháy mắt, sau đó vẫy tay chỉ hướng đường núi, :

      "Mời!"

      Lúc này trong lòng độc chứng mới thầm thở phào nhõm, nàng còn có tâm tình đùa giỡn, lên thân thể đáng ngại.

      Vì vậy gọi Quỷ Đồng, bản thân dẫn đầu chọn phương hướng đường tốt mà .
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 242: Trở lại Thục Đô

      Đường trở về vô cùng thuận lợi ngoài dự đoán, ngọn núi này tựa như là có linh tính, khi bọn đạt được mục đích, tất cả mọi thứ làm trở ngại đường cũng còn tồn tại nữa.

      Mọi người lên núi đỉnh, dọc theo phương hướng ngược lại trở lên đồi núi, rồi từ chỗ đó xuống dưới, cuối cùng thấy xe ngựa vẫn còn đỗ lại ở chân núi.

      Cũng may nay là mùa hè, cỏ cây dưới chân núi tươi tốt, cho dù ngựa bị cột lại nhưng chỉ cần đầu nó nhếch qua chút là có thể ăn no.

      Mọi người vội vàng lên ngựa, đường gấp rút chạy , rốt cuộc vào sáng ngày thứ tư chạy về đến ngoài thành Thục Đô.

      Nhìn cánh cửa thành khép chặt, Như Thương đột nhiên có dũng khí tiến vào.

      Nàng đem sách thuốc mở ra trang miêu tả đầy đủ giải dịch độc, sau đó đưa tới trước mặt độc chứng——

      "Hoặc là cầm lấy vào, hoặc là cẩn thận xem lại lần nhớ cho kĩ. Ta. ..... theo các ngươi vào."

      độc chứng liếc mắt nhìn nàng, rồi :

      "Vốn cũng dự định để ngươi vào!" Thấy nàng nhíu mày, bổ sung tiếp câu: " phải thân thể ngươi chỉ là người bình thường sao! Dịch độc còn chưa có loại bỏ, vào tự tìm cái chết?"

      Nàng nữa, đem thi thể La Sính đẩy đến trước mặt , sau đó tự mình xoay người trở lại ngồi vào trong xe.

      Quỷ Đồng gãi gãi đầu, tự :

      "Như Thương tỷ tỷ tức giận?"

      ai để ý đến !

      Hài tử chuyện mình cảm thấy gì thú vị, cũng lên tiếng nữa, bắt đầu giúp đỡ độc chứng tay khiêng thi thể La Sính xuống, sau đó hai người cùng nhau đến hướng trong thành.

      Quyển sách vẫn còn giữ ở trong tay Như Thương, hai người họ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua.

      ra nàng cũng biết có gì đẹp mắt, gì khác ngoài đốt xác, thiêu hủy ở trong thành, để cho khói tự nhiên mà tản ra, loại trừ tình hình bệnh dịch.

      Nàng sở dĩ , cũng phải là muốn nhìn thấy tình cảnh đốt xác.

      Mà chính là đối với chuyện nàng suy đoán Tiêu Phương rời khỏi, trong lòng duy trì ngăn cách.

      Chuyện đến đầu tiên là Tiêu Phương lừa nàng, sợ nàng cứu dân chúng, cho nên lấy an nguy của mình ra áp chế.

      Chương 243: Bắt đầu đốt xác

      dám đối mặt thi thể La Sính, cho nên giao nhiệm vụ gian khổ này cho nàng.

      Nhưng mà nàng rất muốn hỏi Tiêu Phương chút, La Sính với rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?

      Sư huynh sư muội, đây là chuyện mờ ám cỡ nào.

      Dĩ nhiên, nàng còn muốn hỏi thêm Tiêu Phương có biết Dược Vương cốc rốt cuộc là nơi thế nào?

      Có biết nơi đó vô cùng nguy hiểm đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người?

      Nếu như mạng nàng cũng mất như thế, vậy rất nhiều năm về sau, có phải cũng có nữ tử khác đem tất cả việc này lập lại lần nữa hay ?

      Cứ như vậy miên man suy nghĩ, nhưng ánh mắt rời Thục Đô.

      độc chứng và Quỷ Đồng trèo tường vào, tường thành Thục Đô so sánh với tất cả tường thành từng gặp qua lúc đường đều cao hơn và dày hơn.

      Nhưng loại độ cao này với độc chứng và Quỷ Đồng mà vẫn còn thua xa, đừng thấy độc chứng sau lưng còn vác cổ thi thể, nhưng khi trèo lên đến tường bước như bay.

      Thậm chí ở tường thành thẳng xuống đều là dùng ngón tay cứng rắn đâm ra nhiều lỗ thủng để chịu lực cho bàn chân, từng phát từng phát, chẳng những để lại cho bản thân, mà còn lưu lại cho Quỷ Đồng.

      Như Thương biết độc chứng người này chỉ bách độc bất xâm, hơn nữa lực bộc phát cực mạnh, điều này ngay từ lúc gặp phải trận bão cát trong sa mạc biểu ra.

      Nếu bàn về đan đả độc đấu, nàng phải đối thủ độc chứng, điểm này lòng dạ nàng sớm biết .

      Cũng may người này là bạn phải địch, những điều lo lắng cũng liền theo đó còn tồn tại.

      Nàng cứ như vậy ngồi dựa vào trong xe ngựa, mặc cho màn xe tung bay, qua bao lâu, cách đó xa từ phía sau tường thành cao dày có trận khói lượn lờ bốc lên.

      Chương 244: muốn rời xa Tiêu Phương

      Từ đến lớn, cuối cùng là cuồng loạn mạnh mẽ khống chế được.

      Vậy hẳn là dân chúng Thục Đô, Như Thương hiểu được, cho dù thiêu hủy xác, tình hình bệnh dịch cũng thể nhanh chóng loại trừ.

      Dân chúng bất quá là vì có hy vọng sống sót, cho nên khống chế được vui sướng, tùy ý để cho tình cảm sôi trào.

      Nàng đưa tay về phía cửa thành nhàng ấn, khe hở bị đổ nước sắt này có thể được khôi phục dưới bàn tay của nàng.

      Như Thương biết, cửa thành này ngăn được Tiêu Phương, ngăn được độc chứng và Quỷ Đồng, tất nhiên cũng ngăn được nàng.

      Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể ngay lập tức nhảy vọt lên, chỉ trong nháy mắt bản thân ở sau cánh cửa này.

      Nhưng nàng có dũng khí a!

      Đừng Tiêu Phương có ở đây, coi như có ở đây, khi gặp mặt câu đầu tiên phải nên gì đây?

      Là kể khổ?

      Là chất vấn?

      Là tức giận trách móc?

      Hay là.... .. Vẫn cứ trầm mặc?

      Giữa nàng và Tiêu Phương, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ngăn cách như vậy.

      Giống như bằng hữu thắng người thân, nàng từ lâu xem bộ phận của sinh mạng.

      Ở Hách Thành nhẫn tâm đuổi , làm vậy, lúc đó chẳng phải là để cho có thể tiếp tục vân đạm phong thanh, lúc đó chẳng phải nghĩ bản thân là người trần tục ràng buộc sao?

      Nhưng cuối cùng vẫn đến đây, tựa như lúc ở Vương Thành Tây Dạ, với nàng: Rốt cuộc vẫn là yên lòng vì ngươi.

      Đáy lòng Như Thương trỗi dậy đau nhức sâu xa, có số việc trong giây phút này bắt đầu dao động.

      theo độc chứng cùng nhau trở lại hoàng cung Đông Thục, tiếp tục tìm kiếm Thầm Châu, hay là dứt khoát buông tha tất cả trở lại Tần Lĩnh?

      Nếu như có ngày Tiêu Phương hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của nàng, đời người như vậy, nàng có thể có dũng khí để tiếp tục đối mặt hay ?

      ra, trong lúc bất tri bất giác, nàng đối với Tiêu Phương muốn xa rời sâu nặng như vậy a!

      . .....

      Trong thành Thục đô, tiếng reo hò càng lúc càng lớn.

      Thậm chí có người bắt đầu dùng vật nặng va đập cửa thành, ý định phá cửa ra.

      Tần Như Thương nhúc nhích, nàng biết cửa thành này bất kể như thế nào cũng phá vỡ được.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :