1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 200: Nhện độc tấn công

      Lời của nàng rất có lý, độc chứng từ trong ống quần rút ra cây chủy thủ tùy thân, nhanh nhẹn hướng tới chỗ mạng nhện cắt xuống.

      là mạng nhện, nhưng bởi vì quá nhiều, bị phát sinh tính chất dẻo dai cực lớn.

      Hơn nữa lúc cắt ra, phát bên trong lại còn có rất nhiều tơ nhện, cho nên đao thể làm cho vật này thoáng cái bị chặt đứt, cần phải bổ đao mới được.

      Quỷ Đồng vừa thấy chân của mình được giải thoát, vội vàng liền từ ở trong đó nhảy ra ngoài, sau đó xoay người nghĩ muốn lên giẫm vài cái cho hả giận.

      Nhưng đợi chân của giẫm đạp lên lần nữa, mọi người lại kinh ngạc phát những mạng nhện và tơ nhện vốn bị cắt đứt ngờ bắt đầu dùng loại tốc độ cực nhanh lập lại động tác.

      Hơn nữa, lúc này đây mục tiêu là Tần Như Thương!

      cái nháy mắt, hai chân của nàng bị quấn lên vòng tơ nhện.

      Hai mắt Như Thương lạnh lẽo nhìn xuống, vươn ra móng tay nhàng khẽ quẹt cái lại thành công chạy thoát ra.

      Nhưng những thứ đó cũng buông tha, vẫn luôn đuổi theo nàng muốn quấn lấy trở lại.

      độc chứng đẩy nàng cái, vội vàng :

      "Lui về phía sau! Đừng qua đây!"

      Nàng theo lời mà từng bước lui về phía sau, thấy quỷ đồng khom lưng đưa tay, phát bắt được những thứ ngừng chạy đuổi theo bản thân dùng sức hướng tới xé ra cái ——

      Ai cũng nghĩ tới, tính dẻo dai của thứ đó tốt đến nỗi ngoại trừ lợi khí ra, căn bản lôi kéo cũng đứt.

      Quỷ Đồng mực lôi kéo như vậy, nhất định bắt bọn chúng từ mặt đất toàn bộ túm lên.

      Vật kia giống như là từ trong đất mọc ra, chiều cao Quỷ Đồng có hạn, kéo đến độ cao nhất định lại kéo chuyển động được nữa.

      cắn răng cái, đem đoạn nắm được quấn vòng quanh ở cổ tay vài vòng, sau đó lại dùng sức hướng tới tiếp tục kéo lên.

      Lần này làm hỏng chuyện, chỉ thấy đất dưới chân dãn ra lúc, những thứ mạng nhện tơ nhện giống như cây to bị nhổ tận gốc, lập tức liền đem phần nửa đoạn sau còn giấu ở dưới nền đất bị dẫn theo ra ngoài.

      Chương 201: Ngươi chạy mau!

      Như Thương lui về phía sau ba bốn bước quát to tiếng ——

      " hay!" Sau đó phản xạ có điều kiện hướng phía sau vội vàng chạy ra xa mấy thước.

      Cùng lúc nàng kêu to, độc chứng cũng thấy được những thứ bị Quỷ Đồng rút ra, lại là vô số con Nhện to bằng Hắc Quả Phụ phóng tới!

      Những thứ kia vừa ra khỏi đất, vậy mà liều mạng chạy trối chết cách xa phạm vi chỗ của độc chứng và Quỷ Đồng, trực tiếp chạy đuổi theo hướng Tần Như Thương.

      Bọn chúng bò rất nhanh, tầng tầng lớp lớp la liệt chồng chất, di chuyển sườn đất.

      Quỷ Đồng biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng ý thức được có lẽ là mình gây họa.

      Vì thế chút nghĩ ngợi nhảy mạnh lên trước, cả người bổ nhào vào đoàn Nhện núi.

      Lần này, đúng là đè chết ít.

      Tay mắt độc chứng cũng nhanh, vừa thấy tình hình tốt, cũng vội vàng học theo cách thức của Quỷ Đồng hướng trong đám Nhện xông tới, đồng thời cơ thể bản thân tận lực bày ra diện tích lớn nhất, để đè chết được nhiều Nhện hơn chút.

      Hình tượng hai người lúc này hoàn toàn có thể , đây chính là bi ai khi con kiến đối mặt con voi.

      Mãnh thú to lớn ngay lúc này có thể thống khoái mà đọ sức, nhưng khi gặp gỡ đối thủ thể tích so với mình chênh lệch rất nhiều, đây quả chuyện rất đau đầu.

      Giống như những con Nhện này, bọn chúng ngoại trừ cố gắng dùng thân thể tiếp cận, nghĩ ra còn cách nào tốt hơn.

      Nhưng mà dù tiếp cận thế nào, cũng chỉ có cá lọt lưới.

      Những thứ đó hăng hái xông về phía Như Thương, giống như loài Sói đói gặp được thức ăn ngon, hoàn toàn nhanh chóng vượt qua bình thường.

      "Chạy mau!" Thân thể độc chứng còn nằm mặt đất, đầu lại ngẩng cao lên, nhìn đến chỗ Tần Như Thương đứng lớn tiếng kêu ——"Ngươi chạy mau!"

      Tần Như Thương liền quay đầu chạy về hướng đường đổ dốc, có thời gian suy nghĩ nhiều, càng có hứng thú khách khí với bọn họ.

      Đối với độc chứng và Quỷ Đồng mà , những con Nhện kia chẳng qua hơi có chút khó đối phó mà thôi, căn bản là có bất cứ uy hiếp gì.

      Chương 202: Lạc đường

      Nhưng nàng được! Như nàng , thân thể nàng chỉ là người bình thường, độc vật này với nàng mà là trí mạng.

      Tần Như Thương chạy nhanh, dường như là dùng hết tốc độ của bản năng để chạy trối chết.

      May mà con Nhện biến dị có nhanh hơn nữa, cũng thể mọc ra cánh.

      Thể tích dù lớn, nhưng so với người vẫn là kém rất nhiều.

      Dựa vào chân bò sát gì đó rất nhanh bị Như Thương bỏ rơi thấy bóng dáng, nhưng nàng dám tùy tiện dừng lại, bởi vì khó tránh khỏi ở đường cũng có những con Nhện khác.

      Nàng phải tính toán chặn đường, hay là rốt ráo chạy tới quãng nữa rồi chờ độc chứng và Quỷ Đồng đuổi theo, như vậy mới xem là an toàn.

      Dần dần, thanh hai người chiến đấu với bầy Nhện phát ra ở phía sau còn nghe nữa.

      Trong bóng tối nồng đậm, còn lại cũng chỉ có mỗi mình Tần Như Thương.

      Rốt cuộc khi dừng chân lại, phát lộ trình tính toán ở trong lòng, có lẽ bị mất phương hướng.

      Nàng điều chỉnh hô hấp, rồi sau đó nín thở tập trung tư tưởng, cả người hoàn toàn chìm vào yên lặng.

      Mãi đến lúc sau, đợi xác định chung quanh còn Nhện, cũng có dấu vết những sinh vật khác tồn tại, lúc này mới khẽ buông lỏng hơi thở.

      Nhưng thần kinh có thả lỏng, bởi vì đợi lâu như vậy cũng có phát người ở sau lưng đuổi theo, điều này khiến cho Như Thương có chút lo lắng, có phải bản thân bị lạc đường hay ?

      Tuy rằng liên tục đều là đường xuống dốc, nhưng bảy ngoặt tám rẽ, rất có thể dẫn đến sai lệch phương hướng.

      Nếu như ba người cùng lúc đều sai cũng phải là chuyện lớn gì, nhưng mà chỉ có người bị lạc, ở trong hoàn này muốn cùng hội hợp với bọn họ, có lẽ dễ dàng.

      "Quỷ Đồng!" Nàng cất giọng hô to, thanh ở trong núi rừng tĩnh lặng vang vọng rất xa, từng đợt tiếng vang nối tiếp từng đợt, tính ra có khoảng gần mười lần.

      Nhưng vẫn nghe thấy đáp lại chút gì!

      Thanh của nàng giống như hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt, kêu tới kêu lui, có thể nghe thấy được, cũng chỉ có mỗi mình bản thân.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 203: Rơi vào địa động

      Như Thương tìm xung quanh bốn phía vài lần, cũng có phát gì, khỏi có chút tức giận.

      Đúng là ra quân bất lợi, bất lợi đến từng bước trở thành tai họa!

      "Quỷ Đồng!" Nàng lại kêu: "Họ Chử a!"

      Tên tuổi độc chứng đến nay nàng cũng biết, cũng có hỏi, bởi vì nàng cảm thấy đối phương và bản thân đều nhất định cần biết.

      Cứ như vậy vừa gọi vừa tìm mọi nơi, màn đêm hình như càng thêm dày đặc, phạm vi có thể nhìn thấy lại bị thu hẹp.

      "Nghe được tiếng! Họ Chử a! Họ.. .... Aaaaa!"

      Tiếng la liên tục nối tiếp nhau, thanh của người phát ra đột nhiên hụt chân!

      Cảm giác giống như đất dưới lòng bàn chân bỗng chốc sụp đổ , hoàn toàn có báo trước làm cho nàng rơi xuống dưới nền đất.

      Như Thương phản ứng cực nhanh, vừa mở miệng "A" tiếng, đồng thời cánh tay cũng vươn tới hướng bên cạnh, năm ngón tay xòe ra bắt lấy được thân cây khô cỡ bằng bắp tay.

      Nhưng động tác này chỉ tiến hành đến nửa phải cam tâm tình nguyện bỏ qua, hoảng hồn đồng thời kèm thêm thân mồ hôi lạnh, rồi hình như bị ngã vào trong hang động.

      Hang động sâu khoảng gần hai mươi mét, khi ngã xuống Như Thương cố gắng để thân thể bản thân áp sát vào vách động, sau đó tay chân luân phiên bám víu để leo lên, bởi vì lúc này ma sát cùng sức nặng nên làm chậm lại tốc độ.

      Rốt cuộc lúc rơi xuống đất, người có việc gì, nhưng vẫn bị té ngồi mặt đất mạnh, nàng mở miệng to thở hổn hển.

      Nàng nghĩ mà sợ!

      Trường hợp nghĩ mà sợ này hoàn toàn giống với con Nhện bò vào trong y phục của nàng.

      Có thể đổi lại cách khác, cảm giác sợ hãi này đối với việc nàng từng tiếp nhận ở thế kỷ hai mươi mốt, người lý luận khoa học có , so với vật có độc khác phải khủng khiếp hơn nhiều.

      Chính là gốc cây ban nãy nàng muốn bắt lấy khi rơi xuống!

      Sở dĩ gọi là cây , bởi vì thân nó so với bất kỳ cây cối trong núi sâu đều hơn rất nhiều, hết mức chỉ bằng cánh tay nam tử mới lớn.

      Điều này cũng có gì ngạc nhiên, phần đông loại cây này sinh trưởng mấy trăm năm, cũng có khi là cây vẫn lớn lên nhưng to.

      Chương 204: Cây cọ đen

      Lúc đó lâm nguy, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn bắt lấy gốc cây chút, có thể nắm giữ được hơn phân nữa thân cây để bảo vệ tánh mạng.

      Nhưng trong khoảnh khắc khi tay Như Thương gần chạm đến thân cây, nàng lại bất chấp nguy hiểm bị ngã chết, cũng hề suy nghĩ liền thu tay trở về.

      Hành động thu tay lại rất nhanh, thậm chí nhanh hơn tốc độ lúc đưa ra.

      Cùng lúc mà theo đến, còn có cảm giác hoảng sợ vô cùng mãnh liệt.

      Bởi vì nàng nhận ra được loại cây này, thân cây tất cả đều là gai, hoàn toàn rậm rạp chằng chịt.

      Chẳng những có gai, mà mặt gai còn rải ra lớp bọt nước.

      Người nào nắm phải, nếu chỉ là bị đâm bị thương, cũng có gì.

      Quan trọng chính là những bọt nước, đó là loại hoá chất trí mạng, nếu như bị đâm bị thương đồng thời miệng vết thương lại dính nó, như vậy trong vòng mấy giờ cơ thể con người xuất bại huyết chứng (bệnh ung thư máu), có thuốc để chữa trị.

      Nhưng Như Thương tuyệt đối ngờ, vào lúc này lại nhìn thấy được cây cọ đen, chuyện này ngoài ý muốn!

      sai! Loại cây được gọi là cây cọ đen này, cũng như Nhện Hắc Quả Phụ, là sinh linh sinh sống ở vùng Nhiệt Đới.

      Điều này lại khiến cho Như Thương rơi vào mê mang lần nữa, đối với hoàn cảnh địa lý cảnh vật chung quanh, gần như là rối loạn mù mịt.

      Khu vực Dược Vương Cốc này, bây giờ xem ra chính là, Nhiệt Đới và Bắc Cực va chạm lẫn nhau tụ hợp lại điểm, hai loại sinh vật vốn dĩ thể có cơ hội gặp được đều cùng lúc xuất ở trong cùng khu vực, lẽ ra, đây là chuyện hoàn toàn có khả năng.

      Nhưng bày ra ở trước mắt, nàng tận mắt nhìn thấy, có thể cũng biến thành thât, bất kể ai cũng có cách nào phản bác.

      Như vậy, cần phải xem xét lần nữa mới được, cái gọi là Dược Vương Cốc rốt cuộc có hoàn cảnh như thế nào?

      Như Thương khôi phục lại tỉnh táo rất nhanh, sợ hãi chỉ là trong nháy mắt, tránh thoát có việc gì.

      Khi đó cảm giác mãnh liệt cùng lúc mà đến quá nhiều, đầu óc phân biệt ra, khiến cho nàng ngược lại sợ hãi.

      Nàng chính là nỗ lực để tự hỏi, suy nghĩ, lại suy đoán, rồi giả thiết.

      Chương 205: Chuyện lạ càng ngày càng nhiều

      ra nhìn vào tình huống trước mắt, bất luận giả thiết gì cũng có tác dụng.

      Mặc kệ nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu điều kỳ quái, khả năng bọn họ làm được, chính là chỉ có tiếp tục xuống dưới.

      Tất cả mọi chuyện đều thể nào đoán trước được, cùng lắm nàng chỉ có thể mạo hiểm dựa theo kinh nghiệm rừng mưa Nhiệt Đới để làm chút phòng bị, nhưng cũng có giới hạn, bởi vì trời quá tối.

      ra, cảm thấy Dược Vương Cốc này kỳ quái nhất chính là chỗ ở của nó.

      Thông thường mà , nơi có tượng lạ xuất hẳn là đều phải tránh xa mới đúng.

      Nhưng khoảng cách ở đây lại gần Đô Thành Đông Thục như vậy, muốn đến chỉ cần thời gian ngày là có thể đến, rốt cuộc là vì sao phải tiếp cận khu vực phồn hoa chứ?

      đoạn đường như vậy, lại có lúc xảy ra tình huống đúng lẽ thường, khiến cho người ta nghĩ ra, đồng thời cũng làm toàn bộ Đông Thục đều phủ lên tầng sắc thái thần bí.

      Như Thương đứng lên, muốn tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.

      số việc càng nghĩ trong lòng lại càng rối rắm, bằng bước tính bước.

      Tác phong nàng là hành động, phải là thầy giáo chỉ lý luận suông.

      Nàng tình nguyện mình vào nguy hiểm, chứ có hứng thú suy đoán vô căn cứ rồi làm ra những thứ gọi là "Chuẩn bị chu đáo".

      Động này sâu sâu, nếu như phía có người, vẫn có thể chuyện với nhau rất ràng.

      Nhưng cạn cũng cạn, ít nhất nàng có cách nào tay để leo lên.

      Lanh quanh di chuyển vòng, phát gian là hình tròn, cũng phải rất lớn, đường kính sai biệt lắm cỡ hai người song song giang ra cánh tay a!

      Hai bên cũng có dư thừa, bởi vì cửa thông để ra vào duy nhất cũng chỉ là vùng bầu trời đỉnh đầu mà thôi.

      Cảm giác này có chút giống thợ săn làm bẫy rập bắt được mãnh thú xuống, nhưng lại hơi quá sâu, có người thợ săn nào lại nhàm chán đến nỗi đào bẫy sâu như vậy.

      Đương nhiên, lại càng có người săn nào lại phát thần kinh chạy đến nơi đây săn thú.

      Lại tiếp, ngược lại có chút giống như là chôn thứ gì đó nên đào.

      Dù sao nữa tại cũng thể lên, Tần Như Thương dứt khoát ở trong động này cẩn thận lục soát tìm kiếm lần.

      Đáng tiếc, có phát ra cái gì.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 206: Cứu binh tới

      Có lẽ, đây là hang động bị bỏ hoang, hoặc chính là mặt đất sụp đổ mà tự nhiên hình thành.

      Nàng tiếp tục quan tâm đến nơi này nữa, mà ngẩng đầu cao, sau đó hướng lên phía cất giọng kêu to ——

      "Quỷ Đồng —— họ Chử a! Ta ở trong này!"

      Lần này phải là gọi suông vô nghĩa, vì nàng nghe được phía có trận tiếng bước chân vội vã truyền đến, là hai người.

      Như Thương nôn nóng quát to, người đến phải bởi vì bản thân có cơ hôi được cứu sống mà hưng phấn, nàng chỉ muốn nhắc nhở người ở chú ý cây cọ đen chung quanh động này.

      Nàng phải người nhát gan, cũng phải chỉ biết trợn mắt ngu ngốc chờ đợi vô ích.

      Nếu quả cùng bọn họ thất lạc, nàng hoàn toàn có thể dùng cách của mình chạy thoát. Cùng lắm dẫn trận mưa đến đổ đầy cửa động này, nước lên thuyền nổi, hiển nhiên nàng có thể được cứu.

      độc chứng và Quỷ Đồng sợ bách độc, nhưng cây cọ đen này chính là có thể phá hoại bộ phận máu của cơ thể con người, điều này nàng xác định đối phương có phải cũng sợ hay ?

      Nghe được thanh của nàng, phía rất nhanh liền có phản ứng, tiếng bước chân càng đến gần hơn, đồng thời còn có giọng của Quỷ Đồng vang lên ——

      "Nghe được! Nghe được! Như Thương tỷ tỷ hình như là ở dưới lòng đất!"

      Nàng nóng lòng, vội vàng lại kêu:

      "Cẩn thận loại cây rất mọc đầy gai! Ngàn vạn lần được chạm vào! Dù sao cũng đừng chạm vào! Có nghe hay !"

      Lời vừa kêu xong, liền nghe Quỷ Đồng theo bản năng hỏi lên tiếng——

      "A?"

      Ngay sau đó chính là độc chứng đáp lời ——

      " biết!" ràng dứt khoát.

      Hai người phía rất nhanh tìm đến cửa động, thanh lại truyền tới gần hơn ——

      " có bị thương?" Là độc chứng!

      " có! Ta có sao! Các ngươi nhất định phải chú ý cái loại cây đó, nhất thiết cẩn thận!"

      "Uh." Phía là thanh nặng nề của độc chứng, rồi sau đó lại là trận yên tĩnh, giống như bọn họ rời khỏi.

      Chương 207: Nhắc nhở

      Như Thương vội, kiên nhẫn đợi.

      Cũng lâu lắm tiếng bước chân lại trở về, tiếp theo chợt có thứ gì đó bị người từ phía thả xuống theo hướng tới đây.

      Thẳng suốt buông xuống đến trong tầm tay nàng, Như Thương sờ vào ra là sợi dây mây. (cây mây và dây leo quấn lại)

      "Có chút gai đâm, ngươi chịu đựng chút!" độc chứng nhắc nhở, cùng lúc đó, Như Thương cầm chặt sợi dây mây, thân thể mượn thế nhanh chóng bám vào trèo lên.

      Khi gần đến giờ cửa động, độc chứng đưa tay kéo nàng cái, lại vuốt tay máu tươi của nàng.

      Như Thương há miệng thở tiếng, rồi mở ra bàn tay, lớp đều bị dây mây xước làm bị thương nứt nẻ, máu tươi lần lượt chảy ra, có chút dọa người.

      Nàng vung vẫy vài cái, rồi xé vải vóc quần áo dùng sức đè lại, liên tục xoa bóp hồi, lúc này mới buông tay ra, may mà máu ngừng chảy.

      "Lúc chạy trốn có lẽ sai đường, gọi các ngươi cũng thấy các ngươi xuất , cẩn thận bị rơi đến chỗ này." Như Thương bất đắc dĩ qua tình huống ban nãy, rồi nhìn bốn phía vòng, sau đó đưa tay chỉ vài nơi.

      Chỉ đến mấy chỗ đều có cây cọ đen tồn tại, từng cây từng cây, giống như là Ác Thần canh giữ vùng rừng núi này, liếc mắt nhìn cái liền khiến người rợn cả tóc gáy.

      Biểu tình độc chứng vẫn có biến hóa ràng, đôi lúc Như Thương biết là nên khen trầm tĩnh tốt, hay là nên giảm bớt buồn bực vui tốt hơn.

      Tóm lại, nàng rất thích cái bộ dáng này của .

      "Những thứ này phá hư bộ phận máu của cơ thể con người, nhất định có tính năng tác dụng. Ta cũng biết thể chất các ngươi có thể chống chọi được loại cây này hay , cho nên trốn tránh vẫn là tốt nhất, ngàn vạn lần được đến gần."

      Quỷ Đồng nghe được lời này vô cùng sửng sốt, từ sau khi ra ngoài dường như vẫn chưa có gặp phải thứ gì uy hiếp đối với bản thân, luôn cảm thấy cái thế giới này có gì đáng sợ, tối đa cũng chỉ là đánh nhau.

      Nhưng mà lời Như Thương lại dám nghe, tuy rằng đến mức hết sức tin tưởng, nhưng cũng rất nghiêm túc gật đầu cái.

      Chương 208: Hắc Quả Phụ sợ gì đó

      độc chứng đứng lên, rất cẩn thận đến gốc cây cọ đen bên cạnh, đưa mũi lại gần chút ngửi ngửi, rồi ngay lập tức lui ra sau mấy bước.

      Sau đó lại lên tiếng, coi như tán thành lời Tần Như Thương.

      "Nhện độc giải quyết?" Nàng hỏi vấn đề mấu chốt, dù sao đây mới là vấn đề quan trọng nhất, có thể lên đường an toàn hay .

      Quỷ Đồng nghe xong đầu to lắc lắc, rồi :

      "Làm sao có thể giải quyết xong! Thứ kia nhiều lắm, hình như càng giết càng nhiều, ta và chủ nhân hoàn toàn khống chế nổi chúng nó! Nhưng rồi sau đó cũng biết thế nào, đột nhiên chúng nó bò lên phía trước nữa!"

      Hài tử vừa vừa chỉ về phương hướng, rất dễ nhận thấy, đó chính là chỗ đối diện bọn họ.

      "Là ở chỗ đó!" tiếp tục : "Những thứ kia dừng lại ở đó, cũng còn theo chúng ta."

      Như Thương nháy mắt mấy cái, có chút hiểu.

      Nàng nhìn qua độc chứng, đối phương cũng lên tiếng :

      "Ta kiểm tra qua, sở dĩ nơi này có Nhện độc, có thể là vì vậy!"

      Vừa chỉ về hướng trong đống cỏ dại bên cạnh, Như Thương nhìn tới, gặp phải chính là loại lá cây rất rộng, so với cây cỏ thông thường thấp hơn có màu xanh lá.

      Thứ này nàng chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời cũng biết tên gọi gì.

      độc chứng lại :

      "Những thứ này đều là mảnh đất ở đây mới có, có lẽ bọn chúng theo tới đây, nhất định là bởi vì sợ cái gì đó. Mà nơi đây cùng lúc trước giống, cũng chỉ có loại cỏ này, hoặc là ——" dừng chút, : "Hoặc là loại cây này!"

      Ngụ ý là chỉ cây cọ đen, Như Thương lập tức lắc đầu phủ nhận ——

      " phải! Hắc Quả Phụ sợ cây cọ đen, ngươi rất đúng, kẻ thù tự nhiên của chúng nó hẳn là loại cỏ kỳ lạ này."

      Vừa vừa đứng lên, tới trước lá cỏ rộng thấp kia, nghĩ muốn đụng vào, nhưng trước khi chạm đến lại nhìn thoáng qua độc chứng ở phía trước.

      Thấy gật đầu, lúc này mới yên tâm lớn mật mà sờ soạng lên.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 209: Trang bị

      Kể từ khi ở chung chỗ với độc chứng, Như Thương cảm thấy hình như bản thân có thói quen xấu rất tốt, chính là tính ỷ lại.

      Nếu như ở trong kiếp sống mạo hiểm trước đây, gặp phải chuyện như vậy bản thân cũng phải giải quyết, có độc hay cũng chỉ có thể tự mình phán đoán.

      Nhưng có độc chứng và Quỷ Đồng ở đây, nàng hoàn toàn cần phải phí sức nghiên cứu vấn đề "Độc".

      An toàn hay chỉ cần hỏi tới bọn họ, lập tức nhận được đáp án chuẩn xác.

      Nhặt lấy lá cỏ ở trong tay, lại gở xuống ít cầm lên, suy nghĩ chút, xoay người tới bên cạnh Quỷ Đồng, đem thứ trong tay đưa cho , :

      "Lấy cái này thử những con Nhện kia xem, nếu như chúng nó sợ đồ chơi này, vậy chúng ta có thể tiếp tục lên đường rồi."

      Quỷ Đồng hiểu ý của nàng, liền vội chạy về phía chỗ đám Nhện dừng lại.

      bao lâu, cao hứng bừng bừng quay trở lại, nhìn bọn họ hô ——

      "Chính là thứ này, ta cầm nó ném vào trong đám Nhện, bọn chúng sợ tới mức chạy mất bóng!"

      Nghe được lời ấy, hai người cũng yên lòng.

      Như Thương lập tức xoay người, bắt tay nhổ lấy những loại lá cỏ rộng ở xung quanh còn mống, rồi ôm tất cả trở về chỗ nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng bắt đầu sắp thắt buộc lại với nhau.

      độc chứng biết tâm ý nàng, cũng động thủ giúp tay.

      Quỷ Đồng , nhưng nhìn lại cảm thấy mới mẻ thú vị, liền nhặt vài cây cỏ bắt chước làm theo.

      Mọi người rất nhanh làm xong bộ trang bị, trong đó bao gồm cái mũ đội đầu, vòng tay, vòng chân còn có vòng đầu.

      Như Thương dùng những thứ này nhanh chóng làm thành vũ khí cho mình, sau đó liếc mắt nhìn độc chứng và Quỷ Đồng hoàn toàn cần phải phòng bị như vậy, khỏi thở dài.

      "Phải chi ta cũng có thể có ít kinh nghiệm đặc thù tốt rồi, cũng giống với các ngươi sợ độc, cần làm chuyện thừa này!"

      Quỷ Đồng cười ha hả gì, độc chứng lại đột nhiên lên tiếng câu:

      "Ngươi cái bản lãnh để tự hào, sợ chút độc có là cái gì."

      Chương 210: Đường núi có điểm dừng

      Lời này rất hưởng thụ, Như Thương đắc ý mà vỗ vỗ vai , xem như báo cho biết là bản thân hoàn toàn tiếp nhận!

      Lần nữa chuẩn bị tiếp tục lên đường phát phương hướng có điểm ràng.

      Vừa rồi nàng chạy trốn hoàn toàn có quy luật, độc chứng và Quỷ Đồng cũng là đường đuổi theo đám Nhện tới đây, nơi đặt chân sớm đúng với phương hướng lúc trước.

      Bất quá vẫn là câu kia, xung quanh có sai lệch cũng sao, may mà bây giờ là xuống núi, chỉ cần mạch xuống phía dưới có vấn đề.

      Mọi người vận động gân cốt chút, liền bắt đầu cách thức đường ba điểm đường thẳng.

      Lần này tới thời gian rất lâu cũng có gặp phải sinh vật kỳ quái nữa, ngay cả những cây cọ đen, sau khi qua đoạn cũng thấy.

      Như Thương cảm thấy trong rừng này hình như là vùng sinh vật sinh tồn, phần khu vực là nơi của những thứ gì đó, còn khu vực khác nhất định có, hơn nữa hai mảnh khu vực cách nhau cũng phải rất xa, đúng là kỳ quái.

      Trong lúc vô tình, tại hình như lên phía trước rất lâu rất lâu, lâu đến khiến cho Như Thương có cảm giác được là qua cả ngày rồi lại đến đêm khuya.

      Mặc dù bầu trời vẫn đều tối đen có bất kỳ thay đổi nào, nhưng đồng hồ báo thức trong lòng Như Thương lại liên tục tính toán chính xác.

      Đây là tính chất đặc biệt vốn có của lính đặc chủng, bất kể là ở trong tình trạng gì, cũng có thể quên được thời gian.

      Có thời gian, đồng nghĩa với việc trong lòng tăng thêm tầng phòng tuyến.

      Để cho nhân viên chấp hành nhiệm vụ, bất kể là ở vào hoàn cảnh nào, cũng bởi vì mất phương hướng thời gian, mà toàn bộ tinh thần sụp đổ.

      Nàng ngẩng đầu lên xem, tuy vẫn nhìn được xa, nhưng dựa vào trực giác biết, đường phía trước vẫn còn rất dài.

      Mặc dù đường quanh co hơi nhiều, nhưng dù sao cũng đến mức lâu như vậy vẫn chưa tới đáy cốc.

      Còn có con sông ở đáy cốc kia, hẳn là rất rộng và sâu, tại sao tới chừng này mà nàng còn nghe được chút thanh nước chảy?

      Quỷ Đồng phía sau ràng cũng cảm thấy quá lâu rồi, vì vậy mở miệng lầm bầm:

      "Núi này sao lại cao như vậy? Chúng ta thế nào còn chưa tới? phải là ngang chứ? đúng nha! Đây là xuống dốc!"

      Chương 211: Quay về lại đỉnh núi

      Lời tự tất cả đều lọt vào tai Như Thương, nghi ngờ trong lòng càng sâu.

      Lại nhìn qua độc chứng phát cũng có phản ứng gì đặc biệt, vẫn im lặng tới phía trước, nhưng nàng thấy độc chứng nhanh hơn lúc nãy.

      Loại bước nhanh này phải là vô cớ, mà ở phía trước hình như có vấn đề, khi con người nhìn thấy được mục tiêu, nhịp bước dưới chân tăng nhanh cách tự nhiên.

      Nàng cũng theo lên vài bước, rồi khoát khoát tay với Quỷ Đồng ở sau lưng, :

      "Mau! Đuổi theo chủ nhân nhà ngươi! giống như phát cái gì!"

      Nàng chỉ "Phát cái gì", chứ chính xác mục tiêu.

      Là vì cảm thấy biểu kích động này của độc chứng... chút cũng giống cuối cùng đến được đáy cốc!

      Tuy rằng con người luôn trầm mặc ít , buồn vui, nhưng bản năng của cơ thể con người sinh ra, đối với chút phản ứng nhặt cũng có thể khiến cho thận trọng xem xét.

      Cho nên Như Thương chỉ có thể đoán phát chuyện gì, chứ cho rằng bọn họ đến đáy cốc.

      Hai người bước nhanh đuổi theo độc chứng, khi hai người đến gần độc chứng bỗng ngừng lại.

      Sau đó nhìn thẳng về phía trước kêu lên "Hử?" tiếng ngạc nhiên, tiếp tục chạy lên trước vài bước rồi chỉ vào chỗ trước mặt :

      "Các ngươi xem!"

      Như Thương và Quỷ Đồng theo hướng chỉ nhìn tới, ngụ ý khoảng cách rất gần nơi này, cho dù hoàn toàn nhìn thấy nhưng cũng có thể nhìn ra được đại khái.

      Bỗng nhiên cái cảm giác khiếp sợ quen thuộc ngay lập tức cuốn tới, Như Thương trợn to hai mắt nhìn đến bãi đất cao của dốc núi, run rẩy :

      "Là..... Chỗ sườn đất lúc chúng ta đứng đỉnh núi nhìn xuống?"

      Tiếp theo Quỷ Đồng cũng kêu to ——

      " sai! Chính là đỉnh núi! Nhưng tại sao chúng ta lại quay về?"

      độc chứng vẫn có phản ứng, chỉ ngước đầu nhìn đến dốc núi, hai đường lông mày nhíu lại chặt, vẻ mặt biểu lộ suy nghĩ.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 212: Tất cả đều là đường xuống dốc

      Như Thương đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề cứ xoay quanh mãi trong lòng, phân tích suy nghĩ ràng, rồi mới nhìn về phía độc chứng lên tiếng :

      "Ngươi. ..... Hướng ngươi nhìn chính xác là nhìn lên ?"

      Trong giọng của nàng tràn đầy nghi ngờ nhưng ràng là hỏi, còn có biểu cảm chứa nhiều ý tứ.

      sai, cần trả lời, tại động tác ba người bọn họ vô cùng ràng, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía trước.

      Như Thương tiếp tục :

      "Chúng ta vẫn luôn thẳng đường xuống dưới sao? Nếu là đường xuống dốc, tại sao hiên tại nhìn thấy ở trước mặt là hướng ngược lên?"

      Nàng vừa vừa chạy nhanh lên trước vài bước, xác định hướng đúng là sai.

      Nhưng cúi đầu nhìn lại đường dưới chân, cùng với về phía trước cảm thấy hoàn toàn ngược lại.

      Đường này là hướng lên a!

      Lúc này độc chứng dẫn theo Quỷ Đồng lên chỗ sườn đất, nàng cũng bước qua theo, cho đến khi mọi người đứng lại ở đỉnh sườn đất lần nữa mới phát ra, nơi này quả chính là đỉnh núi đứng lúc trước.

      Bọn họ nhìn xuống dưới, bóng đêm dày đặc làm cho tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cách với con sông, nhìn thấy được mặt nước, cái này có thể là điểm duy nhất giống so với lúc trước.

      "Chúng ta quay trở về!" lâu sau, độc chứng mới ra câu như vậy, xem như miêu tả .

      Quỷ Đồng đứng ngồi yên, thỉnh thoảng lại tới lui, nghĩ mãi cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

      Như Thương vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm vào đường xuống núi, đôi khi lại còn đứng lên thử qua lại vài lần.

      Vòng tới vòng lui nhiều lần như thế, rốt cuộc ngừng lại, sau đó nhìn hai người :

      "Mặc kệ là lên hay xuống, nếu như đừng dùng ánh mắt để nhìn chỉ dựa vào cảm giác, con đường này vĩnh viễn đều là xuống dốc!"

      Lời của nàng khiến cho Quỷ Đồng hứng thú, hài tử học theo bộ dáng của Như Thương, cũng chạy tới lui vài lần, sau đó kêu to:

      "Đúng là như vậy! Rất kỳ quái! tất cả đều là xuống dốc!"

      Chương 213: Sườn núi kỳ quái

      Như Thương lên tiếng, tự mình đến ngồi xuống bên cạnh độc chứng, suy nghĩ chút, sau đó với :

      "Tình huống như vậy ra cũng có gì kỳ quái, ở quê quán của ta cũng có rất nhiều tượng thế này, mọi người trông coi ở địa phương đó gọi là sườn núi kỳ quái! Nhưng mà vẫn có chút khác nhau, sườn núi kỳ quái quê nhà ta thoạt nhìn nơi lên dốc cảm giác là xuống, mà nơi xuống cảm giác chính là lên dốc. Nơi này mặc kệ như thế nào, cảm giác đều là đường xuống dốc, tình huống như vậy ta cũng chưa có gặp qua."

      Rất lâu độc chứng lên tiếng, vào thời điểm mở miệng chuyện, nhưng lại hỏi Như Thương:

      "Người quê nhà của ngươi có biết nguyên nhân hình thành sườn núi kỳ quái kia?"

      Như Thương lắc đầu:

      " biết! Tuy rằng làm rất nhiều suy đoán, thí dụ như trọng lực khác thường, ảo giác sai lệch, hiệu ứng từ trường, tứ duy lần lượt thay đổi, thậm chí vật chất lạc hậu, và nhiều thứ khác nữa. Nhưng kết luận hình thành cuối cùng giống nhau! Cho nên, sườn núi kì quái vẫn luôn là ." (tứ duy tức là 4 cơ sở chính yếu lập quốc của Trung quốc: lễ, nghĩa, liêm, sỉ)

      Lời nàng độc chứng có chút khó hiểu, những danh từ riêng thuộc về thế kỷ hai mươi mốt với , nghe cũng có ý nghĩa gì.

      Nhưng câu sau cùng nghe hiểu được, chính là ——sườn núi kỳ quái vẫn luôn là !

      Quỷ Đồng vẫn còn ở đường núi chạy tới chạy lui, hài tử cảm thấy đường núi này rất có ý tứ, dù sao lời của chủ nhân và Như Thương nghe cũng hiểu , cũng có đưa ra biện pháp hữu dụng, cho nên dứt khoát để ý tới.

      Mà hai người còn lại sườn núi lâm vào hồi trầm mặc, nhưng vẫn nhìn về hướng con đường núi, có khi còn nhìn đến Quỷ Đồng, giống như suy nghĩ cái gì.

      Dần dần, thời gian trôi qua lâu, lâu đến nỗi Quỷ Đồng cảm thấy có chút mệt mỏi, hứng thú đối với đồi núi cũng giảm bớt rất nhiều.

      Lúc này, hai người Tần Như Thương và độc chứng hẹn mà cùng vươn tay ra, người chỉ vào đường núi trước mặt, người còn lại là chỉ vào hai mắt của mình!

      Chương 214: Phải vừa vừa nhìn

      Động tác vừa ra, hai người đều nhìn thẳng vào mắt nhau, Như Thương cười khanh khách, độc chứng cũng nhún vai cái, coi như là phản ứng đối với phần ăn ý này.

      "Ngươi trước !" mở miệng, cằm hất về hướng Như Thương.

      "Được." Nàng gật đầu, hạ tay xuống, sau đó : "Thời điểm vừa xuống núi, chúng ta rất cẩn thận, mắt đều nhìn thẳng đường dưới chân. Cho nên ta có thể xác định, khi đó chúng ta đúng là liên tục xuống, sai!"

      độc chứng gật đầu, chủ động đón lời, tiếp tục :

      "Nhưng lúc chúng ta trước gặp Sói, sau gặp Nhện, ngươi lại bị ngã xuống hang động, dường như bắt đầu từ khi đó chúng ta cũng chỉ dựa vào cảm giác mà xuống dốc, cũng có cúi đầu nhìn!"

      " sai." Như Thương mở miệng: "Cho nên , lúc ở giữa đường chúng ta đổi thành quay trở về. Nguyên nhân thất bại chính là quá tin tưởng vào cảm giác tưởng của mình, mà quên mất dùng mắt để nghiệm chứng."

      Lời của nàng vừa xong, hai người lại cùng nhau đứng lên, từ sườn đất nhàng nhảy xuống dưới.

      Quỷ Đồng nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ, vừa thấy người nhảy xuống khỏi thở dài :

      "Chủ nhân, Như Thương tỷ tỷ! Các ngươi bao giờ cũng làm ra động tác giống nhau, lại còn cùng lúc, là hòa hợp a."

      mặt Như Thương lộ vẻ lúng túng, muốn tiếp tục đến đề tài này nữa, vì vậy vội vàng vẫy tay gọi quỷ đồng trở lại, rồi chỉ vào đường xuống núi :

      "Chúng ta lại lần nữa, lần này bất kể đường gặp phải cái gì, chỉ cần là về phía trước, nhất định phải nhìn đường dưới chân! thể chỉ dựa vào cảm giác mà xuống, cần phải dùng mắt để nhìn!"

      độc chứng bổ sung:

      "Khi cần thiết ở dọc đường nên làm chút dấu hiệu!"

      Mọi người trao đổi xong sau đó lập tức lên đường, lần thứ hai theo hướng con đường từng qua xuống núi.

      Lần này rất cẩn thận, mặc dù tốc độ vẫn y nguyên chậm, nhưng ánh mắt khắc rời mặt đất, đều chăm chú nhìn kỹ.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :