1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 173: Hồi Tâm Đan

      Nhưng Quỷ Đồng nhịn được nghi ngờ, nghiêng đầu mở miệng hỏi ——

      "Thầm Châu là cái gì?"

      Hai người .

      Quỷ Đồng lại :

      "Tỷ tỷ muốn có được cái Thầm Châu đó?"

      Nàng muốn tiếp tục thảo luận đề tài này thêm nữa, vì vậy chỉ vòng vo cho có lệ:

      "Tùy tiện tìm để xem mà thôi, Quỷ Đồng cần hỏi nhiều. Mau đến đây giúp tay cột lại ngựa, sau đó chúng ta Dược Vương Cốc."

      độc chứng dừng động tác chút, khẽ :

      "Quyết định muốn ?"

      "Đương nhiên!" Như Thương kéo khóe miệng: "Tại sao ? Ngươi phải trở về Triều, những chỉ đưa ra thành ý, mà còn phải đưa ra thành tích! Đúng như là Tiêu Phương , tìm được Dược Vương cứu dân chúng, đây là con đường tốt nhất."

      Đối phương nhún vai, lại :

      "Ta sớm biết ngươi cứu ta ra ngoài phải bởi vì cùng với Tây Dạ có thù oán, cố tình làm chon cho bọn họ thoải mái, nhất định bên trong là ngươi muốn mượn việc này để đạt được chuyện gì đó, hoặc là có thứ mà ngươi cần tìm. thí dụ như cái đó Thầm Châu."

      Lời độc chứng đến đây ngừng, thêm nữa, sau khi cột ngựa xong tự mình nhảy lên xe trước, tiếp đó lại kéo Như Thương lên.

      Lần này và Quỷ Đồng cùng nhau ở bên ngoài đánh xe, Như Thương trở lại chỗ ngồi trong xe, đem mấy lọ thuốc lấy từ nơi Tiêu Phương ra, đều mở ra ngửi hết lần.

      Nhiều năm như vậy ở chung chỗ với Tiêu Phương, nàng mưa dầm thấm đất cũng học được ít kiến thức về thảo dược, hơn nữa đối với những thứ trong Nhàn Nhã Sơn trang thuộc như lòng bàn tay.

      Vài lọ thuốc này nàng chỉ cần vừa ngửi, liền biết là vật phẩm quý giá Tiêu Phương cất giấu trong Sơn Trang.

      Thậm chí có lọ là truyền thuyết trong giang hồ, có thể làm cho người chết trong vòng ba ngày sống trở lại "Hồi Tâm Đan"!

      Tâm Đan này có đúng là công hiệu hay nàng cũng biết, hơn nữa chưa thấy Tiêu Phương dùng qua.

      Nhưng cũng có hỏi qua vài lần, Tiêu Phương trả lời rất mịt mờ, phải cũng phải, chỉ cho nàng biết sinh mạng do trời định, chết sống lại, phải người phàm trần có thể tự ý làm chủ.

      Nhưng tại, Tâm Đan được đưa đến trong tay nàng, đối với công hiệu của thuốc này Như Thương phải xem kỹ lại lần nữa.

      Chương 174: Công hiệu Hồi Tâm Đan

      Tất nhiên, nàng chưa bao giờ hoài nghi qua Hồi Tâm Đan thần bí, nhưng cũng tin tưởng kỳ diệu đúng như dân gian đồn đãi.

      Nhưng khi thân thể nàng liên tục mắc bệnh, khắc cũng thể kéo dài, Tiêu Phương đưa vật này đến trước mặt nàng, điều này khiến cho Như Thương nảy sinh loại ảo giác kỳ quái.

      Đến nỗi nàng bắt đầu tin tưởng vào truyền thuyết dân gian, cũng tin tưởng nếu bản thân lấy viên Hồi Tâm Đan duy nhất trong bình ăn hết, nội thương của nàng trong nháy mắt khỏi hẳn.

      Cầm viên thuốc nơi tay, chút do dự nuốt vào trong miệng, sau đó cẩn thận cảm giác chút, nhưng cũng có bất kỳ khác thường nào.

      Như Thương cười nhạt, chỉ có lẽ bản thân quá khẩn trương, cũng kỳ vọng quá cao.

      Từ nơi này chạy tới chỗ dãy núi độc chứng chỉ, dùng tốt thời gian sai biệt lắm khoảng ngày, nàng dựa vào trong buồng xe chợp mắt, nghe được Quỷ Đồng đối với cảnh vật mới mẻ thấy được, câu có câu ngừng đưa ra thắc mắc, còn độc chứng câu được câu mất trả lời.

      Lên đường từ sáng sớm được đến gần tối, khi xe ngựa thể tiếp tục về phía trước, độc chứng xoay người lại vén lên màn xe, nhìn Tần Như Thương ở bên trong :

      "Xuống đây ! Đường phía trước hoàn toàn được!"

      Như Thương gì, tự mình đứng dậy ra khỏi xe, chuyển động cơ thể, nhưng lại cảm thấy dường như có rất nhiều khí lực.

      Trừ chỗ cánh tay trái bị thương, ở ngoài cũng có gì xảy ra quá lớn, mặc khác các khớp xương còn đau nhức vô lực như vài ngày trước đó....

      Tiếp thục thử dẫn ra khí mạch, lập tức kinh ngạc phát bản thân lại có thể vận khí!

      Nàng trợn to mắt, quay đầu nhìn lại vài lọ thuốc vứt bỏ trong bao đồ, vì công hiệu Hồi Tâm Đan này mà kiềm được sợ hãi cùng khen ngợi.

      Thuốc chỉ chai, nàng ngửi được mùi vị Hồi Tâm Đan, đương nhiên biết chỉ ăn loại này là có thể.

      Lại nghĩ rằng thời gian chỉ có ngày, thân thể của nàng khôi phục vượt qua tám phần.

      Nhưng nàng cũng thấy đặc biệt vui vẻ, bởi vì Tiêu Phương từng qua, đến tình huống vạn bất đắc dĩ Hồi Tâm Đan thể tùy tiện ăn được. (vạn bất đắc dĩ = thể làm khác được)

      Chương 175: Tỷ tỷ ngươi làm từ sứ?

      Loại thuốc này cả đời người chỉ có thể ăn lần duy nhất, nếu như ăn vào lúc lâm nguy cứu được mạng sống.

      khi có cách giải khác, cũng phải ráng sức cần dùng Hồi Tâm Đan.

      Nàng biết Hồi Tâm Đan Tiêu Phương có cũng nhiều, hẳn là cộng lại tất cả cũng chỉ có ba miếng, cực kỳ quý giá.

      Bây giờ lấy ra đưa cho nàng, có thể thấy nàng còn cách nào trở về Tần Lĩnh, cho nên mới đành phải làm vậy.

      độc chứng thấy sắc mặt nàng khác thường, đưa ánh mắt sang hỏi.

      Nhưng Như Thương thêm gì, chỉ khoát khoát tay, tiếp nhận dìu đỡ, tự mình nhún người nhảy vọt cái xuống xe.

      Nàng nhìn thấy từ trong ánh mắt của độc chứng thoáng qua tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền che giấu , sau đó giơ tay chỉ chỉ đường núi quanh co phía trước, nhìn nàng và Quỷ Đồng :

      "Xe ngựa được! Từ nơi này vào núi sai, các ngươi tự lựa chọn, là suốt đêm gấp rút lên đường, hay là ở đây nghỉ ngơi đêm, đợi ngày mai trời sáng rồi tiếp tục về phía trước!"

      Quỷ Đồng từ chối cho ý kiến, lớn lên ở trong bóng tối suốt thời gian dài, trời tối hay ban ngày đối với căn bản có gì khác nhau, thậm chí còn thích đêm tối nhiều hơn chút.

      Tần Như Thương càng quan trọng, cho nên lúc này ba người liền quyết định cả đêm vào cốc.

      Mùa hè Đông Thục vô cùng nóng bức, nhưng vừa vào sâu trong núi lại cảm thấy có phần lạnh lẽo, cả người đông cứng.

      Quỷ Đồng hỏi Như Thương có cần lấy tấm thảm da hổ mang theo bên người hay , để lúc nghỉ ngơi có thể dùng.

      Hài tử ra rất thiện lương, khi đưa ra đề nghị này còn kèm thêm tự vỗ vỗ ngực mình :

      "Tỷ ngươi yên tâm, vật kia lúc đường Quỷ Đồng cầm giúp người!"

      Lời này khiến cho Tần Như Thương phải bật cười ra tiếng, mà ngay cả độc chứng vẫn luôn im lặng gần như , cũng có chút biết phải làm sao liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, sau đó :

      "Ngươi cho rằng vị tỷ tỷ này của ngươi làm từ đồ sứ?"

      Quỷ Đồng gãi gãi đầu, hiểu đồ sứ là cái gì.

      Như Thương vỗ vỗ vai trả lời, :

      "Cái loại bình mà ta dùng để chứa thuốc, đó chính là làm từ đồ sứ, rớt xuống mặt đất liền bể nát. Ý tứ của chủ nhân nhà ngươi là , có phải ngươi nhìn ta quá yếu ớt?"
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 176: Chân núi Giáp Cốc

      Quỷ Đồng liên tục xua tay, giọng điệu hốt hoảng :

      " đúng đúng! Tỷ tỷ làm sao có thể yếu ớt, Quỷ Đồng chỉ là. ..... Chỉ là. ....."

      Có rất nhiều lý lẽ Quỷ Đồng dùng lời ràng, lúc này quýnh lên cả khuôn mặt cũng sung huyết đỏ bừng.

      "Ta hiểu được là ngươi sợ ta mệt mỏi!" Như Thương thay hết lời: "Cũng biết là ngươi vì ta đau lòng! Rất tốt với ta! Yên tâm ! Tỷ có việc gì. cần tấm thảm này, cũng cần người khác giúp ta cái này cái nọ. Ăn thuốc Tiêu tiên sinh mang đến, ta gần khỏe lại."

      Mặc kệ những lời bày tỏ này có bị Quỷ Đồng chê cười hay , có thể học biết quan tâm người khác tóm lại Tần Như Thương rất cao hứng, bản thân cũng vui vẻ thấy được bộ dáng lo lắng của .

      Từ lúc Quỷ Đồng theo ra khỏi Tháp liền kêu nàng tỷ tỷ, tiếng "Tỷ" này, khiến Tần Như Thương cảm thấy bản thân có thêm phần trách nhiệm, còn có thêm phần thân thiết.

      Ba người cùng nhau hướng lên vào trong núi, trăng sáng ở cao bị cành lá rậm rạp che khuất ít, có thể xuyên qua để lộ ra ánh sáng quá mức giới hạn.

      Cũng may bọn họ đều phải người bình thường, với hoàn cảnh ác liệt năng lực thích ứng rất cao, cho dù là bụi gai gắn đầy ở trong rừng núi cũng được rất nhanh.

      Thời gian vẫn chưa qua nửa đêm, leo đến đỉnh núi, xuống dưới ở giữa hai ngọn núi chính là Giáp Cốc rồi.

      Bọn họ dừng lại ở đỉnh núi, độc chứng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó với bọn họ còn hơn canh giờ nữa trời sáng.

      Như Thương chọn điểm cao đứng ở để nhìn xuống, chỉ thấy phương hướng phía dưới Giáp Cốc là từ Đông đến Tây, rất dài, vừa vặn bọn họ đứng ở vị trí chính giữa, đối với việc tìm kiếm mà phải là khởi đầu tốt.

      Nếu quả nhiên đúng lúc nơi ở Dược Vương ngay tại bộ phận trong Giáp Cốc, là quá tốt, nhưng nếu như ở bên phía Đông hoặc phía Tây, vậy phải có người lựa chọn bắt đầu tìm hướng bên nào trước.

      Lựa chọn đúng đương nhiên là tốt, còn kết quả chọn sai, sợ rằng thời gian năm ngày có chút cấp bách.

      Chương 177: Chia nhau mà

      độc chứng lúc này cũng lên đứng lại, thấy Như Thương trầm tư , liền chủ động lên tiếng, chỉ xuống phía dưới :

      "Ngươi xem! Ở dưới có con sông."

      Như Thương gật gật đầu.

      "Thấy được!"

      "Vậy chúng ta phải đánh cuộc chút, dựa theo lối suy nghĩ người bình thường, Dược vương hẳn là ở đầu sông, hay cứ ngược lại đạo lý đó mà làm ?"

      Như Thương cười khẽ, điểm này nàng cũng từng nghĩ tới, nhưng vẫn còn rối rắm bởi vấn đề lựa chọn của độc chứng.

      "Nếu như ở đầu sông, vậy có phải là rất dễ bị người tìm kiếm phát hay ?"

      Nàng giọng trả lời, mơ hồ có thể nhìn thấy tầm, mắt vẫn luôn xuôi theo hướng dòng nước đầu sông tìm kiếm.

      Núi này rất cao, có thể thấy được mặt nước sông ở phía dưới, cũng phải là người bình thường có thể làm.

      Cho dù năng lực nhìn của bọn nàng hơn người, cũng có khả năng ở trong đêm tối như vậy tìm ra đầu nguồn.

      Quả nhiên, ánh mắt phát ra chưa được bao lâu, liền bị chặt đứt trong bóng đêm.

      Xoay người than , lòng chẳng lẽ phải đánh cuộc lần?

      Thành thôi, nếu thành? Tiêu Phương làm sao lo liệu?

      Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía độc chứng :

      "Cố gắng nhanh xuống cốc, ngươi dẫn theo Quỷ Đồng hướng Đông tìm, ta tự mình hướng Tây tìm. Chỉ cần có bên tìm được Dược Vương là tốt rồi! Năm ngày sau đó, bên nào tìm được trở về ở ngoài thành Thục Đô chờ tin tức!"

      Nàng vừa dứt lời, liền xoay người chuẩn bị xuống núi.

      độc chứng với tay với kéo lấy nàng đứng lại, trực tiếp chuyện, mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nhìn liên tục ngừng.

      Như Thương khó hiểu, mặc dù có hỏi, nhưng ý tứ hàm xúc trong ánh mắt gửi đến thăm dò vô cùng nồng đậm, thậm chí còn mang theo chút tức giận. (ý tứ hàm xúc là tuy ít nhưng chứa nhiều ý tứ)

      "Ta phát khi ngươi gặp phải chuyện của Tiêu Phương trở nên kích động." Lời độc chứng nhanh chậm, thậm chí người lại có phần muốn đổi thành bộ dạng lười biếng uể oải.

      ra Như Thương rất mong muốn nhìn thấy bộ dáng này của , bởi vì độc chứng im lặng khiến cho lòng nàng có gì đó nắm chắc.

      Chẳng qua lúc này cũng còn tâm tư để so đo này nọ với , sai, nàng quả là vừa gặp phải chuyện Tiêu Phương trở nên hơi xúc động.

      Chương 178: Suy đoán chỗ ở Dược Vương

      Đâu chỉ có chút, mà phải là vô cùng.

      "Địa thế ở dưới Giáp Cốc hiểm ác, huống chi ở đây là rừng sâu núi thẳm, bên trong chắc chắn xảy ra rất nhiều chuyện tưởng được!" độc chứng tiếp tục : "Thân thể của ngươi tuy tốt hơn chút, nhưng cũng phải khôi phục hoàn toàn chứ?"

      đúng tình hình tế, Như Thương thể cúi đầu thừa nhận.

      "Chia nhau hành động nhất định là thể được!" Lời độc chứng rất kiên định: "Nhưng trước tiên chúng ta có thể đến nghiên cứu thảo luận chút, cần phải bắt đầu tìm kiếm từ bên kia."

      lại nắm lấy Như Thương kéo trở về lối ra ban nãy, sau đó chỉ vào con sông ở dưới Giáp Cốc, :

      "Theo lẽ thường mà , bởi vì muốn đảm bảo nơi dùng nước để uống tương đối sạch , con người phải ở nguồn nước đầu sông. Cho dù trong Giáp Cốc ngoại trừ Dược Vương ra có người khác sinh sống ở đây, nhưng có người dù sao vẫn còn có chim thú, nguồn nước cuối sông dơ bẩn, đây là chắc chắn."

      "Uh." Như Thương gật gật đầu, cũng ổn định tinh thần xuống vào phân tích: "Nhưng Dược Vương nhất định ngốc đến nỗi, lựa chọn nơi ở mà bất luận người nào cũng nghĩ ra được, nếu như cố tình muốn né tránh người đời, vậy cần phải bác bỏ lẽ thường, như vậy mới có thể bảo vệ vùng thanh tỉnh."

      Lời của nàng cũng có lý, nhưng mà độc chứng lại :

      "Khi chúng ta đến chú ý cũng thấy, từ dưới chân núi lên, cũng chỉ có con đường chúng ta qua. Điều này chứng minh bất kể là ai nếu muốn vào đến đỉnh núi phía sau Dược Vương Cốc, nơi dừng chân phải là ở chỗ này. Ngươi nhìn thấy, đường này cũng được tốt, nếu chỉ là dân chúng bình thường, nghĩ muốn lên đến núi là chuyện có khả năng."

      Như Thương tiếp theo lời của ——

      "Vậy có thể lên, cũng phải là Cao Thủ Võ Lâm hoặc là người có tài nghệ xuất chúng. Những người này nhất định đều có năng lực phán đoán, đương nhiên cũng có thể nghĩ ra Dược Vương chắc chắn ngược lại đạo lý này, phải ở đầu sông mà chọn nơi cuối sông để ở."

      Cách thức đối đáp lúc này của nàng và độc chứng rất thú vị, hai người luân phiên mỗi người vài câu, ý nghĩ ai nấy , lại có thể luôn luôn rất chính xác tiếp theo câu ở của đối phương.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 179: Mấu chốt của vấn đề

      Quỷ Đồng đứng gần ở bên cạnh nghe cảm thấy chơi vui.

      Tiếng Như Thương vừa dứt, độc chứng liền tiếp thêm lời, :

      "Những lý luận này chúng ta có thể nghĩ ra được, đương nhiên Dược Vương cũng thể sơ suất. Hơn nữa cho tới bây giờ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng bị người tìm được, vậy người hẳn là phải ở cuối nguồn."

      "Vậy là phải cuối nguồn sao?" Như Thương nháy mắt mấy cái, bắt đầu cảm thấy cái người Dược Vương này rất có ý tứ: " dùng ngọn núi nguy hiểm để đoạn tuyệt cắt đứt tìm kiếm của người bình thường, lại lấy lối suy nghĩ nghịch hướng lừa được những cao nhân tự cho là thông minh, sau đó bản thân cứ thảnh thơi ở đầu sông sinh sống, đồng thời cũng nhìn xuống đám người ngu ngốc ở cuối sông tìm kiếm!"

      "Uh. Rất có khả năng!" độc chứng cuối cùng dùng bốn chữ "Rất có khả năng" lấy làm tổng kết cho phen suy đoán qua của hai người.

      Thảo luận đến đây, coi như là chấm dứt.

      Nhưng hai người lại có ai chuyển động, cũng nhắc đến xuống núi, lại càng trực tiếp lên đầu sông tìm kiếm.

      Bọn họ chỉ cau mày, rồi cùng lúc ngóng nhìn phía dưới Giáp Cốc, giống như còn có số chi tiết bị cả hai bỏ quên.

      Quỷ Đồng lúc này lên tiếng, chỉ là câu hỏi, lại làm sáng tỏ cả vấn đề!

      ——

      "Chẳng lẽ những người đó ở cuối sông tìm thấy mà lên đầu sông tìm sao? Bọn họ phải giống chúng ta cũng muốn tranh thủ thời gian trong vòng năm ngày a!"

      Lời này vừa xong, hai người bỗng nhiên hiểu ra!

      Ai cũng nghĩ được mấu chốt của vấn đề!

      Người khác tới tìm Dược Vương, tất nhiên phần lớn là tìm để chữa trị bệnh.

      Giống như bọn họ vậy, hẳn là ít nhất định cũng muốn tranh thủ, chỉ định trong vòng thời gian nào đó phải quay trở về.

      Nhưng cũng phải tất cả mọi người như vậy, những người tranh thủ thời gian, ở cuối sông tìm gặp Dược Vương, dĩ nhiên là tiếp tục lên đầu sông tìm kiếm.

      Cho dù Dược Vương trốn tránh con người, cũng phải trở về nơi ở.

      Chính là câu , hòa thượng có thể bỏ chạy chứ miếu bỏ chạy được, nếu như dễ dàng bị người phát chỗ ở Dược Vương, truyền thuyết trong chốn giang hồ của cũng đến mức thần bí như vậy.

      Chương 180: Căn bản ai có thể xuống

      Nếu như tìm hết đầu sông và cuối sông, cũng tìm kiếm khắp nơi đường lên Giáp Cốc nhưng cũng tìm được Dược Vương, theo tính cách Tiêu Phương, tuyệt đối khẳng định đối phương chắc chắn vẫn còn ở trong Dược Vương Cốc.

      Như vậy......

      Vừa nghĩ đến đây, Tần Như Thương và độc chứng hai người cùng nhìn nhau.

      Trong nháy mắt, có dòng lạnh lẽo từ khắp người bọn họ phát ra.

      Bọn họ đều nghĩ đến lý do, đó chính là ——

      "Chẳng lẽ trước giờ ai có thể xuống dưới?"

      Cùng lúc với câu hỏi phát ra, cũng làm cho Quỷ Đồng nhảy dựng rời khỏi chỗ.

      Hài tử nhảy vọt lên sườn đất , sau đó nhìn nhìn phía dưới Giáp Cốc, hiểu :

      "Làm sao có thể? Nguy hiểm đúng là có chút nguy hiểm, nhưng cũng đến nỗi thể xuống được a! Vừa rồi phải các ngươi có thể lên núi đều là những cao thủ, nếu là cao thủ, làm sao có thể xuống được?"

      Quỷ Đồng nghi ngờ có đạo lý, nhưng cũng sai suy đoán của bọn họ nhiều lắm.

      Ba người đều trầm mặc lúc, cuối cùng độc chứng lên tiếng trước, :

      "Đường xuống núi ngoại trừ hung hiểm, lúc này xem ra còn rất quỷ dị. Bây giờ chúng ta thu tay vẫn còn kịp, hoặc là tại các ngươi thu tay lại vẫn còn kịp!"

      Lời rất ràng, chính là nhất định phải , về phía Tần Như Thương và Quỷ Đồng cần thiết phải mạo hiểm như vậy.

      Quỷ Đồng nghe hiểu lắm, nhưng lại bước lên bước, đứng ở bên cạnh độc chứng, rất dễ hiểu, chủ nhân đâu phải đó, đây là quy định.

      Còn Tần Như Thương, nàng từ trước đến nay là người chỉ tiến lùi.

      Huống chi tại chỉ có làm cho độc chứng lập được đại công to lớn để trở lại Triều, quan trọng là nàng còn phải cứu Tiêu Phương, vậy càng có đạo lý vừa mở đường quay trở về.

      độc chứng đối với kiên trì của bọn họ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đây vốn chính là chuyện hợp tình hợp lý, nếu như Như Thương hoặc Quỷ Đồng là người dễ dàng bỏ qua như vậy, sợ rằng ba người bọn họ cũng đồng hành đến nay.

      Nhưng vẫn còn vài lời muốn , nhìn thấy Như Thương và Quỷ Đồng chuẩn bị xuống núi, liền qua bắt chuyện trước, độc chứng suy nghĩ chút, rồi mở miệng ——

      Chương 181: Biến đổi khác thường

      "Muốn tiếp tục có thể! Nhưng mà, đoạn đường xuống núi các ngươi phải hoàn toàn nghe ta! Mặc kệ nhìn thấy gì, nghe được cái gì hoặc là gặp được cái gì, cũng phải theo như ta mà làm, thể tự mình làm xằng bậy!"

      Lời nghiêm túc, chẳng những Quỷ Đồng cúi người lĩnh mệnh, ngay cả Tần Như Thương cũng nghiêm chỉnh gật đầu cái.

      Như Thương hiểu, bất kể là thế giới này hay thế giới trước kia nàng sinh sống, đều có rất nhiều tượng khác thường tồn tại.

      Tựa như họ Tần gia tộc các nàng có loại năng lực đặc biệt, nếu bị dân chúng bình thường biết nhất định xem như quái vật, còn thế hệ tuổi trẻ, thậm chí có thể xưng nàng là siêu nhân.

      Nhưng tuy năng lực nàng siêu phàm, cũng phải là mọi chuyện đều thông hiểu.

      Liền thí dụ như nghe thấy nhìn thấy ở Tây Dạ, rất nhiều chuyện nàng cũng chỉ có thể biết được tin tức từ nơi độc chứng.

      Nếu như đường xuống núi lần này đối mặt quả chỉ là hung hiểm, vậy hãy cứ nghe độc chứng chỉ huy cho thỏa đáng, nàng dám tự cao tự đại.

      Ba người nghỉ ngơi hồi phục sơ qua hồi, sau đó nghe theo độc chứng và Như Thương cùng nhau quyết định về phương hướng.

      Mặc kệ là muốn hướng Đông hay hướng Tây, chuyện tiếp theo cũng phải là xuống dưới đáy cốc.

      Lúc này ánh trăng sáng từ từ núp, Nhật Nguyệt rất nhanh luân phiên, đối với hành trình xuống núi của bọn họ, đây là chuyện tốt. (Nhật Nguyệt = mặt trời và mặt trăng = sáng và tối)

      Ngay cả Quỷ Đồng cũng có đề nghị ——

      "Chúng ta cứ ở lại đợi lát nữa trời sáng rồi tiếp tục xuống!" xong lời này, lại tự mình tiếp thêm câu: " ra buổi tối cũng có sao, chuyện gì ta cũng sợ, cho dù giữa đường đứng con quỷ, cũng việc gì!"

      Hai người ai tiếp lời của , nhưng trong lòng cũng hiểu lời thực.

      Tuy rằng độc chứng có quỷ quái, nhưng gặp phải ít thứ sạch gì đó vẫn là thể tránh khỏi.

      Nếu trong ba người bọn họ sợ thứ kia nhất, chắc chắn chính là Quỷ Đồng rồi.

      ra là người hay quỷ cũng phân biệt , làm sao sợ hãi đây!

      Nhưng Tần Như Thương và độc chứng cũng có đáp lại lời của , hơn nữa biểu còn có chút kỳ quái.

      Hai người bọn họ, người nhìn chằm chằm miệng vết thương cánh tay của mình, người còn lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng, bộ dáng như sắp có đại nạn xảy ra.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 182: tượng thiên văn quỷ dị

      Như Thương nhìn ra được độc chứng bình thường, vì vậy cũng ngẩng đầu nhìn theo.

      Chỉ thấy giữa bầu trời đêm vào lúc này, vầng trăng lưỡi liềm vốn từ từ bị che khuất, biết từ khi nào lại ra.

      Hơn nữa càng ngày càng sáng, hoàn toàn giống như sắp đến tảng sáng, ngược lại còn cảm giác như vừa mới đến nửa đêm.

      Tiếp tục nhìn lát, độ sáng trăng lưỡi liềm bắt đầu yếu dần, nhưng cũng phải rút , mà là bị tầng mây đen che lấp.

      "Trời muốn đổ mưa sao?" độc chứng chuyển tầm nhìn về phía Như Thương, biết, chuyện nước mưa vẫn là hỏi Như Thương mới đúng.

      tượng bầu trời như vậy, quả có chút giống sắp đổ mưa, nhưng Tần Như Thương vừa nghe hỏi, hề suy nghĩ liền lắc đầu, :

      " phải. Ít nhất trong vòng mười ngày nơi này mưa, ta có thể khẳng định."

      độc chứng liền im lặng.

      Nếu mưa, vậy mây che khuất mặt trăng phải rất nhanh tản , để bắt đầu nghênh đón ánh mặt trời xuất .

      Nhưng ba người đợi nửa canh giờ, chẳng những mây phân tán ra, mà ngay cả mặt trời cũng xuất .

      Như Thương suy đoán lúc này là khoảng năm giờ sáng, mùa hè năm giờ trời sáng hẳn, nhưng vì sao ba người bọn họ vẫn còn ở trong đêm tối?

      có trăng, vùng rừng núi nơi này càng thêm tăm tối.

      Giữa màn trời chỉ vài vết sao như vậy rất khó chiếu sáng đến mặt đất, bọn họ tối đa cũng có thể duy trì tầm nhìn chừng năm thước, xa nữa ai cũng thấy lắm.

      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút nặng nề.

      độc chứng than tiếng, bắt đầu khẳng định hướng đường xong xoay người , đồng thời :

      "Nên tới cần phải tới, nếu như quyết định muốn xuống, đừng do dự."

      mình dẫn đầu trước, cẩn thận chà sát mặt đất từ từ xuống.

      Quỷ Đồng chu đáo ở lại sau cùng, nhường Tần Như Thương chính giữa, nhằm để đảm bảo an toàn cho nàng.

      Mọi người duy trì khoảng cách ở trong phạm vi có thể nhìn thấy lẫn nhau, độc chứng phía trước thỉnh thoảng còn lên tiếng nhắc nhở, phải chú ý mọi thứ dưới chân chút.

      Chương 183: Chuyện kì lạ

      đúng là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, huống chi núi này cũng có gì, mọi người đều dùng lòng bàn chân chà xát kỹ mặt đất mà , tay tùy lúc còn phải mắc vào thân cây hai bên mới có thể ổn định thân thể đến mức bị ngã xuống.

      Cứ như vậy lên tiếng thời gian khoảng chừng nửa canh giờ, nhưng tới cũng được bao nhiêu đoạn đường.

      Dần dần, Như Thương phát hình như có chút thích hợp lắm.

      Nơi này là rừng núi, bây giờ lại là thời tiết giữa hè, cho dù vận may bọn họ tốt gặp phải mãnh thú, nhưng mà chim hay côn trùng là cần phải có.

      Tuy rằng bốn phía lúc này mảnh tối đen như mực, nhưng lỗ tai của nàng cũng nhàn rỗi, liên tục cố gắng muốn nghe được số loại thanh của cầm thú, nhưng mà vẫn luôn có thu hoạch.

      Thời điểm này cùng với khi lên núi giống nhau, lúc lên núi tuy là độc chứng và Quỷ Đồng hai người có mang theo nhiều "Hương chống muỗi", nhưng xa xa vẫn có thể nghe được chim hót, còn có ít tiểu phi trùng (sâu bọ có cánh), ở ngoài khoảng cách nhất định vòng qua vòng lại.

      Vậy tại sao khi xuống núi những thứ này đều có?

      Trong rừng cây này, ngoại trừ thanh ba người bọn họ phát ra, mọi thứ dường như đều bất động dừng lại, yên tĩnh đến mức giống như tòa Tháp Trấn trong Vương Cung Tây Dạ, cái gì cũng nghe được.

      Nàng đem nghi ngờ của bản thân cho hai người bọn họ nghe, Quỷ Đồng cũng rất tán thánh.

      Nhưng độc chứng ở phía trước vẫn câu nào, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn.

      Như Thương nhận thấy khi bước chân vội vã đến cách cấp tốc, là giống như muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy cấp tại.

      Vì vậy cũng có hỏi vấn đề phía trước, ra dấu cho Quỷ Đồng đừng lên tiếng, mọi người nghiêm túc rời , xuống núi nhanh chút mới tốt.

      Mọi người lại lần nữa tiến vào giai đoạn gần như lên tiếng mà , độc chứng càng lúc càng nhanh, thậm chí có rất nhiều chỗ phải trực tiếp trượt xuống.

      Như Thương cố gắng phối hợp tốc độ về phía trước của , nhưng dần dần biểu lộ ra có phần mệt mỏi.

      Trong lòng nàng rối rắm kinh hoảng, lẽ ra loại đường xuống núi này tuy là dốc đứng, ngay cả bầu trời cũng hoàn toàn tối đen, nhưng đối với nàng mà dù sao vẫn là đến mức mà biến thành ra như vậy.

      Chương 184: Miệng vết thương có biến

      Nội thương qua điều trị của Hồi Tâm Đan hầu như có gì khác biệt, mặc dù đến mức khỏe lại hoàn toàn, nhưng cũng tốt gần được chín phần.

      Loại mệt mỏi này có chút ngoài dự đoán, khiến Như Thương thể bắt đầu lo lắng.

      Bởi vì tốc độ của nàng dần thả chậm, Quỷ Đồng rất nhanh lên tới, sau đó "Di" tiếng, mở miệng :

      "Tỷ tỷ, làm sao ngươi chậm như vậy? Chủ nhân đâu?"

      Nàng ngẩng đầu, phía trước còn nhìn thấy được bóng dáng của độc chứng.

      "Ở trước mặt!" Quỷ Đồng bên cạnh đáp, vừa vừa vươn tay phải ra đỡ lấy cánh tay trái của nàng. "Ta chậm, rơi lại xa chút."

      Như Thương bắt đầu nhận ra bản thân bị khác thường xuất phát từ chỗ nào, cánh tay trái từng bị Sói cắn tê dại ngứa ngáy, miệng vết thương giống như sưng phồng lên.

      "Tỷ, có phải ngươi mệt mỏi hay ?" Quỷ Đồng lên trước người nàng ngồi chồm hổm xuống, sau đó : "Đến, ta cõng ngươi!"

      Như Thương hơi sững sờ, nhìn thấy hài tử so với nàng còn muốn thấp hơn cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc là muốn cõng nàng.

      Nhưng lúc này nàng thể nào vui mừng, cánh tay trái vừa tê vừa đau, giơ lên nổi rồi, kèm thêm khắp người dưới cũng bắt đầu có khí lực.

      Như Thương than , sau đó nhìn về phía Quỷ Đồng :

      "Đừng cõng, ta sợ lát nữa có cách nào tiếp tục về phía trước. Ngươi mau gọi chủ nhân nhà ngươi lại, để cho trở về!"

      Quỷ Đồng chưa kịp lên tiếng, phương hướng đường phía trước bóng người gấp rút phóng qua tới đây.

      Nàng nhận ra được là độc chứng, vì vậy mở miệng hô tiếng ——

      "Uy!"

      Đối phương có trả lời, thoáng cái trực tiếp đến trước người của nàng, sau đó lôi kéo Như Thương tựa vào gốc cây to bên cạnh, trầm giọng :

      "Ngươi làm sao vậy?"

      Nàng chỉ chỉ miệng vết thương cánh tay trái của mình, :

      "Ở trong thôn bị Sói cắn, khi đó chỉ là chảy máu, ta cũng bôi thuốc. Nhưng bây giờ xem ra... ... Sức lực giống như có chút thích hợp lắm."

      Nghe được lời ấy, độc chứng hai lời, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay áo của nàng kéo lên tới bả vai, sau đó ba lần hai lượt xé xuống vải vóc băng bó vết thương.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 185: Nhiễm ôn dịch Sói

      Mặt vốn là bôi qua bột thuốc cầm máu lúc này biến thành màu vàng nhạt, thay đổi này khiến Như Thương có chút ngoài ý muốn.

      "Tại sao có màu sắc này?" Nàng hoảng hốt: " phải là đỏ sao?"

      "Đây là thuốc gì?" độc chứng hỏi nàng, vừa hỏi xong lại : "Kiên nhẫn chút!"

      Còn đợi Như Thương phản ứng trở lại, bắt đầu nhanh chóng lột bỏ những thứ phát ra màu vàng cùng mùi thuốc trị thương nồng đậm ở bên trong.

      Nàng đau đến nhếch miệng, cũng may xem như chịu được.

      "Trở nên nồng đậm?" Thấy thuốc bị lau, nàng lúc này mới nhìn chòng chọc miệng vết thương thắc mắc mở miệng: "Ta bôi chính là thuốc cầm máu, lẽ ra nên biến đổi nồng như vậy."

      độc chứng gì, dùng mũi đưa đến gần miệng vết thương cẩn thận ngửi hồi, sau đó cuối cùng tay rút ra chủy thủ giắt ở trong ống quần, nhắm vào lòng bàn tay của mình liền cắt xuống đường.

      "Ai ngươi làm gì!" Như Thương sửng sốt, muốn ngăn, lại chậm bước.

      "Đừng nhúc nhích!" độc chứng lạnh nhạt , lấy lòng bàn tay chảy đầy máu ấn lên miệng vết thương Tần Như Thương.

      Như Thương cảm thấy chỗ vết thương đau đớn như được ngâm trong tinh dịch cồn, phát ra đau buốt.

      Nhưng đau chỉ trong cái chớp mắt, lập tức đến là trận mát lạnh.

      độc chứng đem lòng bàn tay hướng chỗ vết thương nàng nhào nặn nhiều lần, khi hết máu lại tiếp tục khẽ động miệng vết thương nặn ra ít.

      Như Thương nhìn đành lòng, giọng :

      "Có thể?"

      Thế nhưng chỉ nhìn nàng liếc mắt cái, có đáp lời này, ngược lại giải thích đến biến đổi khác thường của vết thương ——

      "Con Sói cắn ngươi xem ra là ăn qua thi thể lây nhiễm ôn dịch, ngươi bị nó cắn trực tiếp cái này khiến cho dịch độc nhiễm vào trong thịt. May là kịp thời dùng thuốc cầm máu, nếu ôn dịch lan khắp toàn thân, cứu lại được!"

      lời này đúng rất kinh người, Như Thương hít vào hơi, trong lòng nghĩ lại mà có chút sợ.

      Cũng may có độc chứng ở đây, máu của gần như trở thành thuốc tốt chữa bệnh loại trừ độc, làm làm lại hồi, nàng rốt cuộc cảm thấy được cánh tay tê mỏi từng chút biến mất.

      Chương 186: Ngươi đừng nghĩ làm cho Dược Vương chết chìm

      Khi động tác rốt cuộc dừng lại, Như Thương chỉ thấy cánh tay mảnh huyết nhục (máu+thịt) mơ hồ, thoạt nhìn hết sức dọa người.

      "Đừng nhìn." Giọng độc chứng vẫn là trầm trầm, mang theo tia cảm tình. Rồi sau đó lại xé vòng vải vóc quần áo của bản thân vội tới băng bó cho nàng.

      Đợi miệng vết thương xử lý thỏa đáng, Như Thương đứng dậy định tiếp tục về phía trước, lại bị độc chứng phen kéo trở lại.

      "Nghỉ ngơi lát!" : "Nghỉ ngơi nén hương, tiện thể ngươi cũng hoàn toàn khỏe lại, như vậy bước cũng thoải mái rất nhiều."

      Lời , Như Thương cũng khách sáo, lần nữa dựa trở lại gốc cây khô to, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Nhưng tinh thần cũng được quá mức yên ổn, mắt vừa nhắm lại trong lòng liền cảm thấy tức giận.

      Hình như từ Tần Lĩnh ra ngoài có chọn ngày tốt, thế nào đoạn đường đụng nội thương chính là vấp phải ngoại thương, sớm biết như thế, lúc đầu nên điều tra lại chút ngày tháng xuất môn.

      "Ai!" Nàng mở miệng, nhìn về phía hai người bên cạnh : "Ta dứt khoát đột phá làm cho Dược Vương Cốc này chìm ngập còn gì! Thử xem Dược Vương có lên hay là !"

      độc chứng nhún vai, trả lời nàng:

      "Ngươi chớ nghĩ làm cho Dược Vương trực tiếp bị chết đuối! Tình huống bên dưới rốt cuộc như thế nào chúng ta hoàn toàn biết, đừng liều lĩnh."

      Như Thương bĩu môi, lại :

      "Ta chỉ đùa mà thôi, ngươi đúng là tưởng sao!"

      như vậy, nhưng lời độc chứng vẫn khiến nàng nghĩ đến giấc mơ kỳ quái lúc trước nghỉ ngơi ở trong thôn.

      Lúc nào cũng có chút dự cảm quá tốt, nghĩ mãi cũng ra đầu mối.

      Chuyến Dược Vương Cốc lần này, với bọn họ mà ra rất bị động.

      Ba người bọn họ, người từ bị nhốt trong Tháp Trấn mà lớn lên, người mất trí nhớ lúc năm tuổi bị giam giữ ở Quốc Gia trong Sa Mạc, người còn lại là đến từ thời đại xa xôi.

      Nàng biết độc chứng nhất định thường xuyên chạy ra Tây Dạ đến Trung Nguyên, nhưng phạm vi phải trái hoạt động hẳn là cũng ở tại Hách Thành, địa phương xa nữa cũng chưa từng tới.

      Chương 187: Giống như bị theo dõi

      Đến nay bọn họ chỉ biết nơi này được gọi là Dược Vương Cốc, nhưng Dược Vương rốt cuộc ở tại nơi nào, ai cũng biết.

      Thậm chí đường xuống núi này cũng dễ , tại lại làm cho Như Thương nghĩ tới Tần Lĩnh, Nhàn Nhã Sơn Trang.

      Vì vậy nàng ra cho hai người bọn họ nghe ——

      "Ta cùng Tiêu Phương ở chỗ Nhàn Nhã Sơn Trang ra so với Dược Vương Cốc khác nhiều lắm, rất nhiều người biết Tiêu Phương ở tại nơi đó, nhưng cho tới bây giờ cũng ai có thể tìm được . Bởi vì ở Nhàn Nhã Sơn Trang, bốn phía hàng năm bao phủ vòng khói độc, con người chỉ cần vừa tiếp cận khói lập tức bị mất mạng. Ta ra vào là dựa vào lấy nước mưa áp chế sương mù, mà Tiêu Phương dựa vào uống thuốc. Các ngươi Dược Vương Cốc này có thể có tình huống tương tự hay ?"

      Tin tức nàng cung cấp cũng xem là manh mối, Quỷ Đồng rất nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

      độc chứng suy nghĩ hồi lâu, lại cảm thấy có khả năng.

      :

      "Hẳn là có loại trường hợp này! Ngươi nghĩ xem, khi chúng ta ở đỉnh núi nhìn xuống, là có thể nhìn thấy nước sông. Nếu có thể nhìn được nước, vậy chứng tỏ khí có vấn đề. Chắc chắn phải như tình huống ở Tần Lĩnh."

      Lời của cũng có lý, trong lúc nhất thời mọi người lại lâm vào cục diện bế tắc.(tình thế căng thẳng)

      Nhận thấy suy nghĩ mãi cũng thông, Như Thương dứt khoát đứng dậy, giật giật cánh tay bị thương, thấy có việc gì, liền vẫy tay ý bảo bọn họ nhanh chóng lên đường.

      độc chứng có cự tuyệt nữa, sải nhanh vài bước ở phía trước.

      Ba người đồng thời hợp lại thành đường thẳng tiếp tục xuống chân núi, nhìn vào so với lúc trước có gì khác, nhưng Như Thương lại cảm thấy được tại bốn phía hình như có vô số ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

      Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, là loại cảm giác bị rình trộm, khiến cho nàng vô cùng khó chịu.

      Nhìn xung quanh bốn phía vài lần, đáng tiếc tầm nhìn trong bóng tối quá kém, cái gì cũng nhìn ra được.

      lâu sau, bước chân độc chứng phía trước bắt đầu thả chậm.

      Như Thương tưởng là đường dễ , nhưng tiếp thêm nữa, đường núi dưới chân cũng có gì thay đổi gì đặc biệt.

      Lòng nàng khẽ rung động, đoán được nhất định độc chứng phát ra khác thường.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :