1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 158: "Tin tưởng" rốt cuộc là cái gì

      câu vạch trần ra tâm tư thiếu niên, Quỷ Đồng cũng giấu giếm, đành phải gật đầu cái, xem như thừa nhận.

      Nàng than , lại lần nữa với thiếu niên này ——

      "Ta tin tưởng ngươi! phải tin tưởng ngươi có thể khống chế dục vọng của mình, mà tin tưởng ngươi xem ta là đồng bạn, là bằng hữu, cho nên coi như ngươi khống chế nổi, cũng ăn ta!"

      Mỗi chữ trong lời của nàng, Quỷ Đồng đều nghe được rất ràng. Nhưng mà hợp chúng lại với nhau, vẫn u mê hiểu rốt cuộc là có ý tứ gì.

      Vì vậy hỏi Như Thương ——

      "Tỷ tỷ, các ngươi lúc nào cũng tin tưởng tin tưởng! Cái ‘ tin tưởng ’ đó cuối cùng là cái gì?"

      Câu hỏi này của khiến cho Như Thương cũng khó đứng vững, hai người cứ như vậy đứng im lặng đối diện lâu, lúc này nàng mới lên hai bước, sau đó kéo qua chiếc ghế ngồi xuống, rồi :

      "Cái gọi là tin tưởng, ra nó là thứ tồn tại rất kỳ diệu, là điều thần bí sâu xa......" Nàng vừa vừa hồi tưởng lại, đối với hai chữ tin tưởng, Tần Như Thương sống nhiều năm thế này, đây cũng là lần đầu nhìn thẳng vào nó.

      "Quỷ Đồng." Nàng khẽ mở miệng, tiếp tục : "Ngươi biết ? ra ta cũng xác định ‘ tin tưởng ’ có phải tồn tại hay ! Vào nhiều năm trước kia, hai chữ này đối với sinh mạng của ta mà , có bất kỳ ý nghĩa gì. Ta chỉ làm theo những điều mà cuộc sống đặt ra, điểm quan trọng nhất chính là thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào! Có thể giải thích như vậy cũng được xác thực, phải là trước kia ta tuyệt đối tin tưởng bất cứ người nào. Cho dù là gia tộc ta, cùng với người thân của ta."

      Đây là chủ đề mà Tần Như Thương rất nguyện ý nhắc tới, gia tộc Tần thị từng dựa vào sinh tồn duy nhất là nàng.

      Có bao nhiêu lần Bộ Quốc Phòng tìm đến nàng, nàng đều bỏ qua để ý tới. Nàng muốn trở thành người nào đó trong tổ chức, Tần Như Thương nàng chỉ muốn làm nữ nhi tốt, cháu tốt, và muội muội tốt.

      Đáng tiếc, khi trai ruột của nàng vì phát tòa hầm mỏ đá kim cương mới nhất ở quốc gia thứ ba thế giới, mà thẳng thừng phản bội gia tộc, nàng liền biết đời này, cho dù là người thân nhất cũng có lúc phản bội, hơn nữa có số việc phải bản thân né tránh là có thể bình an vô .

      Chương 159: Nghe! Có tiếng động!

      Cái gì nàng cũng sợ, chẳng những bảo vệ được mình, càng bảo vệ được người thân.

      "Tỷ......" Quỷ Đồng thấy nàng lâu , muốn lên tiếng hỏi, Như Thương khoát tay, ngắt lời của .

      Nàng lại :

      "Nhưng ta may mắn được trải nghiệm cách sống khác, cũng nhận biết thế giới hoàn toàn mới cùng với con người mới. Tiêu Phương cũng tốt, chủ nhân nhà ngươi cũng tốt, còn ngươi nữa, ta nguyện ý thử cái từ ‘ tin tưởng ’ này ở người các ngươi lần."

      Như Thương biết, thời điểm nàng lời này, trong ánh mắt lóe ra loại thần thái khác thường.

      Những thứ này nếu như trước đây bị trưởng quan nhìn thấy, nàng sợ là cứ như vậy phải bị sa vào giáo dục tư tưởng đối tượng.

      "Đương nhiên, tin tưởng cũng có nghĩa thẳng ra, cũng đại biểu thể có bí mật của mình." Nàng tiếp tục : "Nhưng chỉ cần trong lòng xác lập chuyện đồng bạn gặp nguy hiểm khó khăn lên , để an toàn tánh mạng của bọn họ tạo thành uy hiếp, vậy là chúng ta có thể cùng nhau tiếp tục tới!"

      Lời Như Thương Quỷ Đồng lại bắt đầu nghe rồi, nhưng có điểm biết , chính là về "Tin tưởng", ra muốn làm được rất khó.

      Ngay cả Như Thương tỷ tỷ lợi hại có chút giống như người bình thường này, nàng cũng hiểu, cũng thể cam đoan là làm được.

      Hai người đều tự trầm tư, cũng nhắc lại câu chuyện để cho Quỷ Đồng vào phòng nghỉ ngơi.

      Dù sao cũng buồn ngủ, Như Thương liền dứt khoát muốn ngồi ở bên ngoài thêm chút.

      Sau khi ngủ giấc cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, nàng sẵn lòng để cho mình bảo vệ tinh thần, chứ phải là bộ dáng tiều tụy vì bệnh.

      Thế nhưng phần yên tĩnh cũng có duy trì quá lâu, thời gian còn chưa tới nửa nén hương, Như Thương và Quỷ Đồng gần như trong cùng lúc bỗng nhiên đứng dậy.

      Trạng thái hai người, đều nhìn ra được mặt của đối phương lên tia kinh ngạc cùng với cảnh giác.

      "Nghe được?" Như Thương hạ thấp giọng nhìn Quỷ Đồng hỏi.

      gật đầu, cũng giọng đáp:

      "Nghe được."

      Chương 160: Sói

      Nàng muốn hỏi lại, đầu chỉ hơi chuyển phương hướng, sau đó đưa tai hướng về phía Tây trong sân .

      Hình như là có tiếng bước chân rất rất , từng chút đến gần chỗ ở các nàng, thanh này vô cùng thứ tự, Như Thương nghe được xuất phải chỉ người, nhưng mà nhấc chân hạ xuống đất, rồi lại chỉnh tề giống như người.

      đúng!

      Mi tâm nàng vắt lại chỗ, đem phần suy nghĩ vừa rồi trong lòng loại bỏ.

      Đến phải người! Nàng rất khẳng định như vậy, tiếng bước chân vọng lại phải của người phát ra.

      Người có thể trọng như vậy, trừ phi có được thân pháp khinh công của Tiêu Phương, nếu đến mức độ này. (thể trọng = trọng lượng cơ thể)

      Còn nếu là triển khinh công, chân cũng dùng loại phương thức luân phiên này hạ xuống đất trước.

      Hơn nữa...... Người tới phải là có bốn chân, vả lại còn rất thấp, tần số hô hấp cũng giống loài người.

      tại Như Thương gần như có thể xác định, đến ở bên ngoài thôn tám chín phần mười là dã thú trong rừng rậm.

      Loại dã thú này chỉ số thông minh phải là rất cao, hiểu được đánh lén, cũng hiểu được bình thường làm thế nào tránh né qua người canh gác.

      Nàng lại nhìn về phía Quỷ Đồng, chỉ thấy làm vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên nghĩ ra, là thứ gì đến.

      Như Thương biết chưa từng thấy qua bao nhiêu động vật, trước mắt chỉ có, trừ bỏ Rắn, Lạc Đà cùng Ngựa ra, ở đường nhìn thấy nhiều nhất cũng là Chim bay và mấy loại Sâu linh tinh.

      tại vài thứ kia vẫn còn nằm ở trong bóng tối, nàng nghĩ, nếu như kết quả đoán sai, đúng là Sói.

      Trong lòng thầm nghĩ phiền toái, Sói rất ít hành động độc lập, cho dù là chỉ con, các nàng phải làm sao lẩn tránh, nếu như đem Sói giết chết, rất nhanh có càng nhiều đồng loại đến bao vây tấn công.

      Nàng đương nhiên sợ thứ đồ chơi này, nếu như đặt ở ngày trước, những thứ này lấy ra cho nàng luyện tập phản ứng cùng thân thủ vẫn chưa được coi là đủ phân lượng.

      Nhưng tại được!

      Nàng bị trọng thương vẫn nỗ lực điều dưỡng, nếu như lúc này cương quyết gắng gượng đối phó với địch, đánh thắng được là mặt, coi như là nàng thắng, sợ cũng chiếm được nửa phần tiện nghi.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 161: Chiến đấu với Sói

      Hơn nữa vận động càng thêm nguy kịch, làm tốt . .....

      Đáng tiếc, tình huống lại cho phép nàng suy nghĩ nhiều.

      Giữa lúc đó, trong bóng tối bất chợt chớp lóe tia sáng như đá lửa, đôi mắt Sói màu vàng sẫm ra ở dưới ánh trăng.

      Bộ dáng dũng mãnh phóng tới nhanh, thoáng cái liền vọt tới trước mặt Như Thương.

      Nàng bất đắc dĩ đành phải nghiêng người, dưới chân khéo léo đánh vòng, thành công trốn được sau lưng Quỷ Đồng.

      Sói tấn công được, cũng cố chấp chỉ lao đến người, mà chuyển hướng công kích sang Quỷ Đồng.

      Quỷ Đồng hề sợ nó, thấy Sói nhào tới, tay bảo vệ Như Thương, tay nắm thành quyền, trực tiếp nện vào trong miệng mở to của nó.

      Quỷ Đồng phát lực, nắm đấm kia lập tức cứng rắn khác gì đá.

      Sói hung ác vốn mừng thầm vì đối phương còn trực tiếp đem bàn tay đưa vào trong miệng mình, chút nghĩ ngợi liền táp tới ngụm.

      Đáng thương nó nhận sai lầm tình huống, ngụm này chẳng những chặt đứt hết răng của mình, mà ngay cả cái đầu cũng thể giữ được.

      Cánh tay Quỷ Đồng luồn vào từ trước miệng đến thẳng sau gáy, trực tiếp đánh xuyên qua đầu của nó.

      Sói này vừa chết, đồng loại núp ở trong bóng tối lập tức xông lên!

      Như Thương liếc mắt nhìn lại, cảm nhận được, hình như có dưới hai mươi con Sói, thậm chí còn nhiều hơn nữa, đồng loạt bổ nhào về phía bên nàng.

      Nàng than , biết trận chiến này thể đánh.

      Vì vậy hít sâu hơi, tiếp theo thân hình nhoáng lên cái, dưới bảo vệ từ Quỷ Đồng lập tức thoát ra, gia nhập chiến đấu.

      Quỷ Đồng thấy nàng ra, vội vàng hô to ——

      "Tỷ, ngươi vào nhà!"

      Như Thương làm như nghe thấy, tay nắm chặt được cái đầu Sói nhào tới ở phía trước, tay kia lật ngược lên ngón tay, chút khách khí dùng móng tay sắc lạnh rạch ra cổ họng con Sói khác.

      Máu Sói phun trào ra, trùng hợp lại bắn trúng vào hai mắt của con Sói thứ ba.

      Con Sói mất thị lực, Như Thương nhân cơ hội này nhấc chân lên đá thẳng cước vào bụng.

      Lực đạo lần này rất lớn, cuối cùng bụng Sói bị nàng liên tiếp đánh cho mở rộng ra, trực tiếp đá nát lục phủ ngũ tạng.

      Chương 162: Chiến đấu với Sói 2

      Cùng lúc đó, con Sói bị nàng túm được, từ dưới lực đạo của cổ tay mà bẹp dí bể nát, tiếp tục vung lên, đầu mình liền tách rời ra.

      Đối với loại Sói hung ác bất thình lình tấn công này, Tần Như Thương quả có chút giận.

      Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, nàng sợ cái gì hết lần này tới lần khác lại đến cái đó.

      Trong lòng tức giận, ra tay cũng độc ác khác thường.

      Chớp mắt, ba con Sói đều được giải quyết, loại thủ pháp sắc bén này, ngay cả Quỷ Đồng ở bên cạnh nhìn cũng phải thầm nhếch miệng.

      Bản thân hài tử càng ngày càng cảm thấy may mắn, vì cuối cùng cùng vị tỷ tỷ xinh đẹp này đối địch, làm kẻ địch của nàng, tuyệt đối là chuyện xui xẻo nhất đời.

      Chỉ số thông minh của Sói rất cao, phân biệt ra được loài người là nam hay nữ, là mạnh hay yếu.

      Khi hai bên có động thủ, bọ chúng đem tất cả lực chú ý đều tập trung vào Tần Như Thương.

      So với Quỷ Đồng mặc dù nàng cao hơn ít, nhưng vẫn là nữ tử, Sói hung ác sau khi cân nhắc, lựa chọn lấy nàng làm mũi tấn công chính.

      Nhưng vừa ra tay liền biết bản thân phán đoán sai lầm, liên tục tổn thất ba đồng loại, sau đó lập tức thay đổi phương pháp, xoay chuyển tập trung chủ yếu đem hỏa lực chạy về phía Quỷ Đồng.

      Nhưng nghĩ tới bên kia cũng tiện khi dễ, toàn thân Quỷ Đồng cứng rắn như đá, thậm chí cần đánh, chỉ nghênh đón những con Sói hung ác ngừng chạy qua, cũng bị đụng ngã lăn bảy tám cái.

      Sói đụng vào người đều bị bể đầu chảy máu, hơi thở thoi thóp.

      Tuy nhiên, Như Thương bên này cũng phải hoàn toàn có nguy hiểm.

      Tuy rằng đối tượng bầy Sói công kích chủ yếu là khóa chặt Quỷ Đồng, nhưng vẫn có sáu con ngừng lượn vòng quanh nàng.

      Như Thương có chút sốt ruộc thở dốc, trong lồng ngực ngừng ho liên tục, từng tiếng từng tiếng truyền ra.

      Sói hung ác thấy nàng ho khan, liền biết cơ hội tới!

      Vì vậy sáu con cùng nhau lủi chạy lên trước, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía các vị trí từ xuống dưới thân thể Tần Như Thương.

      Như Thương giận đến nghiến răng, dồn sức phát ra khí lực, thân mình bay vút lên trung.

      Chương 163: Như Thương bị cắn

      Động tác nàng quá nhanh, có hai con Sói kịp phản ứng, mặt đối mặt va chạm, rốt cuộc làm cho đầu cả hai đâm vào nhau bể nát.

      Như Thương kỳ quái tại sao những con Sói này lại phát lực ngoan độc như vậy, cẩn thận đến nhìn, thấy ánh mắt vốn vẫn là màu vàng sẫm lại bắt đầu nổi lên tia sáng màu xanh.

      Đây là biểu của loài Sói bị đói khát đến cực điểm, cho nên phải liều mạng, bởi vì tính mệnh rất nhanh bị kết thúc.

      phải bị đánh chết, cũng là bị đói chết!

      Như Thương dám khinh địch, đánh nhau với loại liều chết ai có thể sợ.

      Huống chi trong người nàng bị trọng thương, tại chỉ cần biểu ra chút nhược điểm trước mặt loài sinh vật có chỉ số thông minh này, bị tóm lấy ngay lập tức.

      Thân thể nàng bay lên bắt đầu hạ xuống, tốc độ rất nhanh sức lực vừa đủ.

      Sau khi trở lại mặt đất, dưới chân đạp trúng vào hai con Sói, thân Sói có hơn phân nữa bị vùi lấp ở trong đất.

      Nhưng, ngàn tính vạn tính, vẫn còn sót lại con.

      Thời điểm Tần Như Thương rơi xuống đất, bên trái biết từ đâu lại đột nhiên chạy tới hai đường sáng màu xanh.

      Súc sinh há miệng to như bồn máu, mạnh mẽ cắn chặt cánh tay Như Thương, bộ dáng như muốn kéo văng khối thịt kia xuống.

      Như Thương nhanh tay lẹ mắt, thấy tình huống ổn, vội vàng vung tay phải lên dùng sức hướng tới miệng Sói chém cái!

      Cái miệng dài của nó vốn vẫn ngậm khúc, cùng lúc đó lại đột nhiên bị chặt đứt.

      Lực đạo trước đó vẫn chưa tan mất, Sói con bịch tiếng liền đụng vào gốc cây to xa ở phía sau, té ngã cái gần chết!

      tại Quỷ Đồng làm cho bầy Sói bao vây bản thân đều đâm đầu chết hết, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Tần Như Thương bị thương.

      Mắt nhìn cánh tay Như Thương chảy đầy máu tươi, hài tử lâp tức nổi điên lên, oa oa gào to rồi chạy bay tới.

      Hai con Sói cuối cùng vẫn chưa chết, thấy tròng mắt Quỷ Đồng đỏ ngầu đầy sát khí vọt tới, hai sinh súc cần suy nghĩ, liền bắt đầu quay đầu bỏ chạy về hướng rừng cây.

      Đáng tiếc chúng nó chạy có nhanh hơn nữa cũng nhanh bằng Quỷ Đồng, Quỷ Đồng bị tức điên chạy ba bước trở thành hai bước, xông thẳng ra, tay xách lên con Sói hung ác vẫn chưa chạy được xa, làm cho nó đứng lại.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 164: Quỷ Đồng được!

      Cũng quan tấm đến con Sói tru lên, phát ra nhiều tiếng kinh khủng khó nghe, chỉ biết níu chặt sau gáy bọn chúng, tiếp theo tìm gốc cây to từng con từng con ném tới, bọn chúng va chạm vào nhau mất mạng.

      Hai con Sói bị đâm phải máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn chưa hả giận, vừa định há miệng nghĩ muốn đem xác Sói nuốt vào trong bụng.

      Như Thương tinh mắt, vừa thấy tình huống của đúng vội vàng kêu ——

      "Quỷ Đồng, được!"

      Cuối cùng tiếng kêu đầy kiên quyết, lôi kéo thần kinh gần như sụp đổ của trở lại!

      Quỷ Đồng chợt ngẩn ra, nhìn kỹ lại, xác Sói nắm trong tay đưa đến bên miệng, thậm chí còn dính vào hàm răng.

      Mùi máu tanh mãnh liệt khiến người khác nghe thấy cũng đủ để buồn nôn, nhưng Quỷ Đồng lại coi như mỹ vị nhân gian, thần kinh vị giác ngừng nhảy động, tựa như khích lệ cắn xuống ngụm .

      "Quỷ Đồng!" Tiếng Như Thương lại tiếp tục truyền đến: "Ngươi là người phải động vật! Những ngày qua, ta với chủ nhân nhà ngươi dạy dỗ, ngươi đều quên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn trở lại trong Tháp Trấn tiếp tục làm quái?"

      thanh của nàng có vài phần sắc bén, cũng lộ thất vọng.

      Quỷ Đồng nghe vào tai trong, rốt cuộc đối với hành vi việc làm vừa rồi của bản thân, bắt đầu sinh ra cảm giác khinh bỉ cùng bài xích.

      Hài tử đem những thứ này nọ trong tay ném văng xa, giống như là ném ôn dịch, còn mang theo căm ghét.

      Sau đó lại ngồi xổm đất, lấy hai tay dính máu thịt của Sói cọ tới cọ lui ở dưới đất, cho đến khi vết máu phía biến mất thấy nữa, lúc này mới căng thẳng vội vàng chạy trở lại đến xem Tần Như Thương.

      Cánh tay trái Như Thương bị Sói cắn lộ ra hai hàng lỗ hỏng, máu chảy ngừng.

      Nàng cũng chờ Quỷ Đồng lên tiếng hỏi, nhanh chóng liền mở miệng chỉ huy ——

      "Nhanh lấy ra gói đồ xe ngựa, bên trong có thuốc!"

      Quỷ Đồng dám kéo dài khắc nào, xoay người chạy tới hướng xe ngựa.

      Khi trở lại trong tay cầm lấy cái bao vải màu lam.

      Như Thương vội vàng mở ra, từ bên trong lấy ra ngoài cái bình sứ đưa cho Quỷ Đồng, sau đó lại đem cánh tay chảy máu của nàng giơ lên trước mặt , cắn răng cái, dùng sức xé nát vật liệu may mặc cánh tay, rồi nhìn ——

      Chương 165: Cầm máu

      "Đừng lo lắng! Nhanh! Đem thuốc trong bình đỗ lên cho ta!"

      Quỷ Đồng kinh hoảng gật đầu run run tiếp nhận, làm theo lời Như Thương lấy bột thuốc ở bên trong cẩn thận đổ vào vết thương của nàng.

      Đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy! Trước đây từng giết người cũng ăn qua thịt người, nhưng cũng chưa từng có cứu người.

      Mặc dù phương pháp trước mắt quen tay, bột thuốc đổ cũng được rất đều đặn, nhưng dù sao cũng thành công làm cho máu ngừng chảy.

      Chuyện này đối với Quỷ Đồng mà đúng là thử nghiệm mới, kiềm được có chút kích động.

      Trong lòng Như Thương suy nghĩ gì khác, trận chiến này khiến cho nguyên khí nàng vất vả khôi phục được nửa, lại trở thành tổn thất còn mảnh.

      Hơn nữa nội thương chưa tốt lại thêm ngoại thương, cũng may kịp thời chặt đứt miệng Sói, mới có thể đến nỗi bị thương đến xương cốt.

      Nàng cũng có năng lực khác thường tự mình chữa trị như Quỷ Đồng, ngoại trừ có thể dùng khí lực dẫn mưa, về mặt khác, nàng cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

      Thuốc này là Tiêu Phương để lại, tốc độ cầm máu rất nhanh, có thể chữa trị khẩn cấp.

      "Tỷ ngươi có việc gì chứ?" Thấy cánh tay nàng chảy máu nữa, Quỷ Đồng lúc này mới mở miệng lên tiếng hỏi. Đồng thời cũng đổ bột thuốc lên vết thương nữa, cẩn thận cầm lấy nắp bình đóng kín rồi thả lại vào gói đồ.

      biết vật này là Tiêu Phương đưa cho, đối với bạch y công tử đó, tuy rằng Quỷ Đồng bởi vì độc chứng mà có chút bài xích, nhưng thân khinh công cùng y thuật xuất thần nhập hóa, đúng là phải khiến cho lòng bội phục.

      " có việc gì." Như Thương lắc đầu, trong lòng lại : Làm sao có thể có việc gì.

      Nhưng lời này thể với Quỷ Đồng, cũng vô dụng, còn tự nhiên làm cho thêm ngột ngạt.

      "Đó là thứ gì?" chỉ vào xác Sói đất hỏi Như Thương: "Ta chưa bao giờ gặp qua!"

      "Là Sói!" Như Thương cho biết: "Thứ này gọi là Sói! Cùng loại khác có tên gọi là ‘Chó’, loài vật này có bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược. Sói với người là địch, chó với người là bạn. Loại động vật này rất thông minh, cái gì cũng sợ. Chính xác mà , kẻ thù tự nhiện của chúng nó cũng chỉ có loài người mà thôi, còn phải là loài người dũng mãnh."

      Chương 166: Phải rời khỏi nơi này

      Nàng cũng muốn nhiều, bây giờ phải là lúc phổ biến kiến thức, Tần Như Thương nhìn nhìn về bốn phía, lại nín thở cẩn thận lắng nghe, đợi sau khi xác định có những sinh vật khác lạ đến gần phương hướng bên này, mới thở phào nhõm.

      "Sói làm sao có thể vào trong thôn?" Quỷ Đồng vẫn hiểu: "Chúng nó đến ăn thịt người là chuyện rất bình thường sao?"

      Như Thương lắc đầu, :

      " phải! Thông thường, Sói có thể đến địa bàn loài người để ăn động vật, cũng ít khi chủ động liều mạng với con người. tại. ..... Chúng nó phải là đói bụng rất nhiều ngày, cho nên thừa dịp trong thôn vắng người, muốn nhân cơ hội loài người đơn lẻ ý định tìm đến giết hại con người."

      Nàng vừa vừa xé xuống mảnh vải từ vạt dưới xiêm y đưa đến cho Quỷ Đồng, ý bảo giúp nàng băng bó miệng vết thương.

      Hôm nay lại bị thương lần nữa, đối với Tần Như Thương mà đây là chuyện khiến người căm tức.

      Nàng hiểu được, nếu muốn mau chóng khỏe lại, trước mắt chỉ có hai con đường .

      là trở về Nhàn Nhã Sơn Trang, cái gì cũng cần hỏi, an tâm dưỡng thương cho tốt rồi hãy .

      Hai là mau chóng theo độc chứng trở về hoàng cung Đông Thục, trong cung có thái y còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm, cũng có thể khám và chữa trị bệnh.

      Nhưng phiền phức chính là thành Thục Đô xảy ra ôn dịch, tám chín phần mười người hoàng gia vứt bỏ cung điện mà , bọn họ hiểu đường , càng biết khi nào, nhưng muốn đuổi theo e rằng phải là chuyện dễ dàng.

      "Nơi này thể ở lại!" Nàng suy nghĩ lại, cuối cùng quyết định suốt đêm rời ."Bất chợt bị chết nhiều Sói như vậy, sợ là bao lâu nữa có rất nhiều đồng loại chúng nó tìm đến, chúng ta cứ tiếp tục ở lại cũng phải là cách."

      Nàng gắng gượng đứng dậy, Quỷ Đồng khẩn trương đưa tay qua đỡ.

      Như Thương chỉ chỉ trong nhà, ý bảo lấy thảm da hổ đem đến.

      Quỷ Đồng quay người chạy , khi trở ra Như Thương tới trước xe ngựa.

      đỡ nàng lên xe ngựa, Như Thương lúc này mới hỏi:

      "Còn nhớ đường lúc đến?"
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 167: độc chứng trở lại

      Quỷ Đồng gật đầu cái——

      "Nhớ được!"

      "Tốt! Ngươi đánh xe, chúng ta trở về thành Thục Đô! Ở ngoài thành đợi chủ nhân nhà ngươi, chờ ra rồi cùng nhau nghĩ biện pháp."

      Nàng dứt lời, tự mình trở lại bên trong buồng xe nghỉ ngơi.

      Quỷ Đồng đánh xe rất ổn định, bắt đầu chạy thẳng về phương hướng Thục Đô.

      Cuối cùng đến được cửa thành trời cũng sáng.

      Như Thương mệt đến mức thiêm thiếp ngủ giấc, lúc này bị ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt đúng lúc nhìn thấy độc chứng đẩy ra màn xe.

      "Ngươi trở lại?" Nàng sững sờ chút, rất nhanh liền tỉnh táo lại, sau đó nôn nóng hỏi: "Trong thành như thế nào?"

      độc chứng có lập tức trả lời, mà là…….

      Sắc mặt khó coi liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ vết thương cánh tay của nàng.

      Như Thương theo bản năng liền đem cánh tay đưa ra phía sau lưng, rồi đứng dậy xuống xe, hỏi lại ——

      "Tình huống trong thành rốt cuộc như thế nào?"

      độc chứng có hỏi tới thương thế của nàng, chỉ xoay người nhìn về phía tòa thành Thục Đô, trong ánh mắt lên mảnh mê mang.

      "Tình hình bệnh dịch rất nặng." Rất Lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đầy đường đều là người chết! Người còn sống đóng chặt cửa, ai dám ra bên ngoài. Nếu trong nhà có người chết mở cửa ném ra, bất kể là người thân ruột thịt hay bà con láng giềng, cũng chút tình cảm."

      miêu tả của có thể làm cho Như Thương tưởng tượng được tình huống bên trong thành, vào thời điểm này con người gần như chịu đựng đến phát điên rồi.

      Đến nỗi bọn họ có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu con cái của mình bỏ thí phố, cũng tuyệt đối thể bất chấp tánh mạng nguy hiểm, đem người chết chôn cất xuống.

      Bởi vì như thế bị dính vào ôn dịch..... .

      Nàng vừa nghĩ đến đây, tính năng phản xạ liếc mắt nhìn độc chứng cái.

      Trong nháy mắt Như Thương nghĩ tới, người này đúng là vừa từ trong thành ra, người nhất định mang đầy bệnh khuẩn, bản thân tiếp xúc với như vậy có chuyện gì chứ? (bệnh khuẩn = vi khuẩn gây bệnh)

      Chẳng qua cũng chỉ là suy đoán, thậm chí ngay cả lay động nàng cũng chưa động cái.

      Chương 168: Tiêu Phương ở trong thành

      độc chứng phải là người lỗ mãng, nếu như đối với nàng có hại, tuyệt đối cứ như vậy mà đến gặp nhau.

      "Sợ?" nghiêng đầu hỏi.

      Như Thương lắc đầu:

      " sợ! Nếu sợ ta sớm bỏ chạy, còn có thể đứng ở đây."

      Lời nàng nhàng, nhưng mi tâm lại nhíu chặt, như suy nghĩ vấn đề gì đó.

      "Trong hoàng cung chỉ có hạ nhân, có chủ tử!" Qua lâu, độc chứng lại ném ra câu như vậy.

      Cái này cũng nằm trong dự đoán của Tần Như Thương, thậm chí nàng có thể nghĩ ra được, nước thép ở cửa thành chính là người hoàng gia đổ vào. (nước thép là sắt được được nấu ra)

      tại nàng đối mặt với hai lựa chọn, là trở về Tần Lĩnh, hai là cứ đuổi theo hoàng tộc Đông Thục.

      Kinh Đô thay đổi, chuyện này phải , nếu như muốn tìm hiểu vẫn có thể tìm hiểu ra được.

      Nàng bên cạnh còn suy nghĩ, độc chứng lại đưa tay vào trong ngực lấy ra cái bình .

      Cũng để ý đến ánh mắt có nhiều nghi ngờ của Như Thương, tự mình cầm cái bình qua, từ bên trong đổ ra viên thuốc, sau đó duỗi tay bóp lấy cằm của nàng, thoáng cái ném vào trong miệng.

      Như Thương sững sờ, nhưng vẫn đem thứ gì đó nuốt xuống. Sau đó lập tức mở miệng hỏi:

      "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

      "Thuốc giải bệnh dịch! Ta từ trong thành ra người dính đầy dịch khuẩn, ngươi ăn cái này vào bảo đảm có việc gì."

      Nghe xong lời này trong lòng Như Thương "Lộp bộp" tiếng, cảm giác sợ hãi rất mãnh liệt như muốn xông ra khỏi lồng ngực.

      Nàng phát bắt lấy cổ tay độc chứng, gấp gáp :

      "Thuốc này từ đâu mà ngươi có?"

      độc chứng nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng lại ở mặt nàng rất lâu, cho đến khi Tần Như Thương dằn lòng được, vội vã muốn lên tiếng hỏi lại lần nữa lúc này mới mở miệng :

      "Tiêu Phương ở bên trong!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, người vốn còn ở người trước mặt bỗng nhiên mau chóng vọt qua, trực tiếp hướng đến cửa chính thành Thục Đô chạy .

      Quỷ Đồng hoảng sợ giật nảy mình, hiểu vì sao Tần Như Thương lại đột nhiên chạy.

      độc chứng cũng thét lớn tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh gấp đôi, lướt người qua, tay túm lấy nàng giống như phát điên kéo cho trở lại.

      Chương 169: Tần Như Thương sắp tức điên

      "Ngươi làm cái gì?"

      "Ta phải tìm cách mang ra ngoài!" Tần Như Thương đưa ra lý lẽ phù hợp: "Tiêu Phương dù lợi hại thế nào cũng là người bình thường, làm sao có thể giống với các ngươi ra vào thành nhiễm dịch lại còn là chỗ người! Nếu như có chuyện may xảy ra, ta vẫn còn sống hay ?"

      Mặt nàng bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng, độc chứng câu "Tiêu Phương ở bên trong", hoàn toàn làm cho lửa giận từ đáy lòng nàng trào dâng lên.

      Tần Như Thương có cảm giác bản thân trước đến giờ cũng chưa từng tức giận đến như vậy!

      Nàng ngàn tính vạn tính, nhiều lần tàn nhẫn quyết tâm làm cho Tiêu Phương tức giận bỏ , nhưng nghĩ đến đối phương ra chiêu Hồi Mã Thương, bản thân những quay ngược trở lại, mà còn ở trước mặt nàng. (Hồi Mã Thương đúng nghĩa của câu này là quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch, nghĩa bóng là ý rồi quay trở lại bất ngờ ấy)

      Nàng sắp tức chết! là sắp tức điên lên!

      độc chứng vẫn luôn nắm chặt rời cánh tay có bị thương của nàng, lát sau thấy nàng tự để lửa giận bình phục trở lại, lúc này mới mở miệng, :

      " là trở về Tần Lĩnh chuyến lấy chút thuốc cho ngươi trước, sau đó mới đuổi theo tới chỗ này. Dọc theo đường , chúng ta vì bận tâm thân thể của ngươi, cho nên xe ngựa rất chậm. người cưỡi khoái mã, cuối cùng ba ngày trước đến được Thục Đô."

      Vừa vừa chỉ chỉ cái hộp gỗ Quỷ Đồng xách theo trong tay, tiếp tục :

      "Trong đó là thuốc mang theo đưa cho ngươi, dặn là nếu như thể tĩnh dưỡng, ngày ba lần đúng hạn ăn vào, dù sao cũng có thể chống đở trước."

      "Ta phải mang ra ngoài!" Thấy độc chứng cứ mực né tránh lời vừa rồi nàng , Như Thương lại nôn nóng: "Ta ngươi, cái người này như thế nào nghe sao, ngươi mau buông ta ra, ta phải tìm cách dẫn Tiêu Phương trở ra!"

      "Ngươi ầm ĩ cái gì!" Đột nhiên thét lên tiếng giận dữ khiển trách, hai mắt độc chứng trừng lớn, tiếng gầm lên giống như hợp lại nội lực, làm chấn động đến màng nhĩ Như Thương đều run lên tê dại: "Ngươi làm sao dẫn trở ra đây? Nếu như đồng ý, từ lâu theo ta cùng nhau ra rồi! Ta cần gì phải đứng ở đây giải thích với ngươi!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 170: Tiêu Phương muốn cứu người

      độc chứng cũng phát cáu, chẳng qua năng lực kiềm chế của ràng tốt hơn Như Thương, trừ bỏ rống to tiếng, lời tiếp theo bình tĩnh lại giống như lúc ban đầu.

      "Tiêu Phương tạm thời có việc gì, có hương liệu đặc chế bảo vệ cơ thể, trong thời gian dịch khuẩn tiếp cận được thân thể của . Nhưng ngươi thể được, người ngươi vừa nội thương vừa ngoại thương, chỉ sợ vào dễ mà trở ra lại khó."

      Mỗi câu đều có lý, Như Thương nhắm mắt cố gắng điều chỉnh hô hấp, bởi vì tức giận mà hơi thở trở nên dồn dập, rồi mới :

      "Vậy bây giờ làm sao?"

      Thấy nàng kích động nữa, độc chứng mới thử nới lỏng cánh tay của nàng ra, đồng thời qua hướng bên cạnh xem xét vết thương cho nàng, tiếp:

      "Tiêu Phương muốn cứu người."

      Như Thương cười khổ, chuyện này dường như mới đúng là hợp tình hợp lý.

      Tiêu Phương nếu chịu ra ngoài, vậy nhất định là có quyết định của chính mình.

      là người có tấm lòng lương thiện, làm sao có thể đứng nhìn toàn bộ mọi người trong thành bị ôn dịch xâm hại thảm thương chết .

      Cứu người, là chuyện nhất định làm.

      "Cứu thế nào?" Nàng nhàng lên tiếng: "Chỉ có mình , làm sao có thể cứu được nhiều như vậy."

      độc chứng nhìn nhìn nàng, lại nhìn qua Quỷ Đồng, đột nhiên cất tiếng hỏi:

      "Nếu như chúng ta có thể giúp được việc này? Các ngươi có nguyện ý hay ?"

      Hỏi Quỷ Đồng câu này quả thực là làm điều thừa, hài tử lấy độc chứng để tôn sùng, lời đối phương vừa ra khỏi miệng, dường như theo bản năng buột miệng ra ——

      "Chủ nhân đâu ta đó! Chủ nhân muốn ta làm cái gì ta làm cái đó!"

      Đối với Như Thương mà , chuyện Tiêu Phương cần làm, bất kể như thế nào nàng cũng bỏ mặc được.

      Thấy hai người đều có ý kiến phản đối, độc chứng giống như hít hơi sâu, rồi tiếp, đem lời nghe được từ nơi Tiêu Phương, lần lượt ra ——

      "Trong thành nhiều nhất chỉ có thể kéo dài được năm ngày, năm ngày sau đó dịch độc sinh sôi lan tràn ra diện tích lớn, thoát khỏi phạm vi khống chế của . Đến lúc đó, cửa thành Thục Đô đóng phải là là xong chuyện! Dịch độc có thể theo khí bay tới ngoài thành, từ từ, biết thiên hạ lại có bao nhiêu người chết bởi phải là bệnh."

      Chương 171: Dược Vương

      được nửa, lại nhìn đến hướng Như Thương, giống như lời kế tiếp có chút tàn nhẫn.

      Như Thương hiểu ý tứ của , khẽ lắc đầu, ý bảo tiếp tục hết.

      độc chứng lại :

      " cách khác, năm ngày sau đó, cho dù là thần y Tiêu Phương, cũng tránh khỏi dịch độc, mà bản thân hoàn toàn vùi trong hiểm cảnh!" (hoàn cảnh nguy hiểm)

      Như Thương khẽ nhắm mắt, nhìn như bình tĩnh, nhưng người cẩn thận cũng khó phát , lông mi và mắt của nàng khép chặt cùng nhau run run.

      Trong đó có tức giận, có khẩn trương, cũng có chút sợ hãi.

      "Cứu như thế nào?" Nàng lên tiếng hỏi, đồng thời cũng mở mắt ra nhìn về phía độc chứng.

      Đối phương đáp ——

      "Tiêu Phương nếu trong vòng năm ngày, chúng ta có thể tìm được người, dân chúng có thể cứu chữa, cũng chết được!"

      "Là ai?" Câu hỏi chính là Quỷ Đồng.

      "Dược Vương!" độc chứng : "Nghe nơi ở Dược Vương cách chỗ này cũng xa, chẳng qua là đường được tốt!"

      vừa vừa đưa tay chỉ về hướng phía Bắc, tầm mắt có thể nhìn thấy được địa phương bị núi vây quanh.

      "Ngọn núi này ở tại trong cốc, Tiêu Phương nơi đó tên là Dược Vương Cốc, nếu như chúng ta có thể sâu vào trong cốc, là có thể tìm được Dược Vương. Nhưng báo cho biết là cần hy vọng quá lớn, bởi vì còn , có quan hệ với phương thuốc ra chỉ là truyền thuyết dân gian mà thôi. Cũng bởi vì bị trói buộc với Đông Thục, cho nên lựa chọn nơi dùng để dừng chân cách thành Thục Đô gần như thế. Nhưng mà truyền thuyết này truyền gần trăm năm, cũng ai có thể tìm được đến chỗ ở Dược Vương. Cho nên chúng ta..... ."

      "Đợi lát!" Như Thương đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của , là bởi vì có chi tiết nàng nghe vào trong tai có chỗ thích hợp: "Gần trăm năm?" Hai đường mi thanh tú của nàng nhíu lại chặt: " tại Dược Vương được bao nhiêu tuổi? xác định vẫn còn sống?"

      Lời này là , tuổi thọ người cổ đại vốn là bằng với người đại ở trăm ngàn năm sau.

      Cho dù người nọ là Dược Vương gì đó, có thể sống đến ngoài trăm tuổi, sợ cũng phải quá dễ dàng.

      Chương 172: Thầm châu! độc chứng biết Thầm Châu!

      Dĩ nhiên, đây cũng phải là tuyệt đối. Vẫn còn có số Thế Ngoại Cao Nhân có năng lực hiểu đạo lý tuổi thọ, khiến cho sinh mạng có hạn của bản thân chế tạo thành kéo dài chút.

      Khi Quỷ Đồng nghe qua những lời này, lại là xảy ra cố gì, vốn cũng biết con người rốt cuộc có thể sống bao lâu, đối với , trăm năm hay tháng có gì khác biệt quá lớn.

      Lời của nàng nhận được tán thành của được độc chứng, nhưng đồng thời đối phương cũng lắc đầu cái, tiếp tục :

      "Dược Vương còn khỏe mạnh hay , điều này cũng ai biết. Nhưng Tiêu Phương , là người duy nhất có thể cứu Đông Thục, vậy nhất định là có lý do của . Huống chi ——"

      dừng chút, nhìn về phía Như Thương, vừa lên tiếng nhưng lại là: "Tiêu Phương còn .... .. Nếu như chúng ta có thể cầu được Dược Vương cứu Đông Thục, vậy thái tử cũng chính là ta, mang về Triều lễ vật tốt nhất! Đến lúc đó chẳng những đảm bảo địa vị, còn được dân chúng ủng hộ. Địa vị thái tử càng cao, cơ hội ngươi muốn có được thầm châu càng lớn hơn!"

      Lời vừa xong, Tần Như Thương bất đắc dĩ thở dài.

      Nhất định đây là lời của Tiêu Phương, nếu , có ai biết chuyện Thầm Châu.

      Từ trước đến nay Tiêu Phương là người thẳng thắn, đem cho độc chứng nghe, dĩ nhiên chính là hi vọng tiếp tục lừa gạt người khác.

      Nàng có thể hiểu Tiêu Phương, chuyện này sớm muộn gì cũng bị biết được, tại mọi người cùng nhau hợp tác, nếu như đợi đến lúc để cho người ta tới hỏi, vậy rất thụ động.

      tại độc chứng nhìn nàng vẫn di chuyển mắt, Như Thương dám nghênh đón ánh mắt của .

      Tuy rằng việc đến nước này, nhưng nàng vẫn muốn giải thích nhiều.

      phải muốn , mà là biết đến từ đâu.

      Chuyện nàng giao cho Tiêu Phương, thương lượng bốn năm nay cũng vẫn chưa hiểu hết, làm sao độc chứng có thể ở trong lúc, nghe liền hiểu được.

      Thấy nàng muốn , độc chứng cũng hỏi. Chỉ tự mình về hướng khác, bao lâu lại dẫn theo con ngựa đến.

      Như Thương nhận ra đó là con ngựa trước kia bị tách ra chạy , vì vậy chủ động lên giúp đỡ cột lại vào trong xe.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :