1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 143: Người đây là muốn làm gì

      Quỷ Đồng đồng ý, liều mạng giãy giụa, nhưng tay Tiêu Phương giống như hai cái kìm sắt, nắm lấy chặt chẽ.

      Cuối cùng Quỷ Đồng cũng buông tha, hiểu lẩm bẩm tiếng:

      "Các ngươi là kỳ quái!"

      Đúng a! Như Thương cười khổ, đúng là kỳ quái!

      Đối với người cổ đại mà , ý nghĩ trong đầu nàng quả hết sức kỳ quái.

      Bắt đầu khi vừa gặp Tiêu Phương, phần lưng của nàng hoàn toàn huyết nhục (máu+thịt) mơ hồ. Lúc ấy nàng mới mười hai tuổi, lại thêm tình huống khẩn cấp, cũng có kiêng dè này nọ.

      Nhưng sau này nàng dần dần lớn lên, trổ mã hoa nhường nguyệt thẹn, Tiêu Phương từng chỉ lần tìm về nữ y, đưa đến thay đổi dược cho nàng nhưng Như Thương cần.

      Nhàn Nhã Sơn Trang là nơi thoát ly cuộc sống tại, có thể nào tùy tiện để cho người ngoài ra vào.

      Hơn nữa, phơi bày phía sau lưng trước mặt cho nam tử, người cổ đại ở đây nhìn thấy kinh hãi thế tục, nhưng đối với người con sinh sống ở thế kỷ hai mươi mốt mà , ra cũng coi là cái gì.

      Trong ngày hè còn mang váy mỏng, bên nào thể sánh bằng đây?

      ......

      là ở Hách Thành nghỉ ngơi hồi phục, nhưng thực tế cũng chỉ dừng lại ba ngày mà thôi.

      Như Thương suy nghĩ ở lại biên giới Tây Dạ nữa, sợ có người đuổi theo, vì vậy thúc giục độc chứng chuẩn bị tiếp tục lên đường.

      Mọi người thuê chiếc xe ngựa dự định rời khỏi thành, Tiêu Phương thấy nàng mang những thứ này nọ ném lên xe ngựa, lại chỉ cho Quỷ Đồng phương hướng Thục Đô thành, hình như hiểu ra được cái gì.

      Vì vậy nhíu lông mày, kéo lấy cánh tay Như Thương hỏi nàng ——

      "Người đây này là muốn làm gì?"

      Như Thương chớp mắt:

      "Đương nhiên là Đô thành, tiếp đó dẫn theo thái tử vào cung."

      "Ngươi biết ta hỏi phải cái này!" Tiêu Phương khẽ lắc đầu, sắc mặt lạnh dần.

      "Còn có thể có cái gì." Như Thương hơi cúi đầu, như suy nghĩ lời kế tiếp phải mở miệng như thế nào.

      Tiếng Tiêu Phương lại truyền đến, trực tiếp đem tâm tư của nàng toạc ra——

      " ràng ta biết hướng , tại cần gì phải chỉ Quỷ Đồng phân biệt đường như vậy đây? đến cùng chỉ có nguyên nhân, ngươi đồng ý để ta theo."

      Chương 144: để cho Tiêu Phương theo

      Lời , là lời chất vấn! Nhưng giọng Tiêu Phương vẫn thản nhiên nhàng như cũ, giống như tự kể ra câu chuyện liên quan đến mình, cũng cho phép người tránh né.

      "Phải!" Như Thương cũng tiếp tục giấu giếm, dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng, nhưng dám nhìn vào mắt của .

      Nàng chỉ nhìn chằm chằm môi Tiêu Phương, hít sâu hơi, tựa như tăng thêm can đảm cho bản thân, :

      "Tiên sinh trở về Tần Lĩnh ! Quảng đường còn lại, A Thương tự mình !"

      "Ngươi cho rằng ta vướng bận?"

      "!" Nàng lắc đầu: "Tiên sinh thâm tàng bất lộ ( để lộ tài năng), võ công có hai, còn thêm tài nghệ trong người, cùng với hai chữ ‘ vướng bận ’ nhập lại thấy liên quan."

      "Vậy vì sao muốn cho ta theo?"

      "Nhiều người mục tiêu nhiều!" Lời nàng đơn giản, dùng giọng bình thường nhất để , để cho người tin tưởng là dối. "Mấy năm nay A Thương làm việc cũng thường xuyên ra vào Tần Lĩnh, lần nào mà phải đao quang kiếm vũ, trước kia tiên sinh đều yên tâm, lần này vì sao lại theo a!" (đao quang kiếm vũ theo mình hiểu là đao như ánh sáng còn kiếm như mưa rơi, cũng tương tự là nguy hiểm)

      Nàng lời này ra rất miễn cưỡng, chuyện lần này so với trước kia khác nhau, lòng dạ nàng biết .

      Mà Tiêu Phương là người thông minh như vậy, có thể nào nhìn ra được?

      Từ lâu phải , nàng như vậy rất có khả năng quay trở lại nữa sao!

      Người còn theo đến Tây Dạ, đây chính là biểu muốn buông tay.

      Nhưng lần này Như Thương quyết tâm rất lớn, muốn cho nhất định là muốn cho , lý do ở trong lòng cũng nhẫn tâm .

      "Thân thể ngươi thế này, mình ta sao có thể yên tâm." Rốt cuộc Tiêu Phương thở dài tiếng, mặc dù vẫn tranh thủ, nhưng còn kiên định như trước.

      " phải người a!" Như Thương giương lên khuôn mặt tươi cười, hướng đến chỗ hai người độc chứng và Quỷ Đồng vòng quanh đóng xe kéo vào con ngựa, chỉ chỉ : "Còn có bọn họ! Nếu ta có xảy ra chuyện, bọn họ nhất định ngồi yên để ý tới."

      Tiêu Phương cũng thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm Như Thương hồi lâu, rồi sau đó khẽ lắc đầu. Chiết phiến cầm trong tay run lên, xoay người thản nhiên mà . (Chiết phiến = loại quạt xếp)

      Chương 145: Người thương tâm, ngay cả cũng lưu lại dấu chân

      cùng bất luận kẻ nào lời tạm biệt, giống như chuyến Tây Dạ nguy hiểm này, từ trước tới nay cũng chưa từng có xuất của .

      Tiêu Phương cứ như vậy từng bước rời , thân hình phóng khoáng tự nhiên giẫm đạp đất cát, nhưng để lại chút dấu vết nào.

      Trong lòng Như Thương nhăn nhúm nhói đau, nàng nhớ được Tiêu Phương từng qua, người thương tâm đến cực điểm mất hồn phách. Mà người có hồn phách, cho dù là cũng để lại dấu chân.

      tại, thương tâm đến cực điểm sao?

      Trách nàng lòng dạ ngoan độc, liên tiếp đem người bên cạnh đuổi .

      Cho dù khắc trước đó người ta vẫn còn ở đây giúp đỡ nàng xử lý hành trang, thậm chí khi đến tòa thành, lúc cần bổ sung lại mấy vị thuốc đều làm rất tốt.

      Bóng dáng áo trắng quẹo qua khúc quanh, rồi biến mất thấy nữa.

      Lúc này Như Thương mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền thành công che giấu vẻ mặt uất ức.

      "Đều tốt rồi sao?" Nàng cười nhạt hỏi, nhìn thấy độc chứng, lại : " nghĩ tới ngươi còn có thể đóng xe ngựa, là lợi hại!"

      Nàng lời này cố ý làm ra vẻ thoải mái, nghe qua khác gì trước kia nhưng độc chứng chỉ liếc nhìn nàng cái, cũng có lên tiếng.

      Như Thương chuyện mình cảm tháy thú vị, liền quay ngược lại dạy dỗ Quỷ Đồng, đánh xe ngựa nên làm như thế nào.

      Nhưng mới được hai câu, Quỷ Đồng lại mở miệng :

      "Những lời này vừa rồi chủ nhân qua cho ta, vì sao ngươi còn phải lại."

      Nàng buồn bực, dứt khoát bảo Quỷ Đồng đỡ vào trong xe ngựa, cũng để ý đến hai người bên ngoài nữa.

      Trong xe ngựa bởi vì chồng chất ít dược liệu, tản ra nhàn nhạt mùi vị thảo dược.

      Như Thương cũng biết nóng nảy ở đâu ra, rốt cuộc đều xốc lên toàn bộ ba mặt rèm treo cửa, lại tiện tay nhặt lên đệm lót dùng sức quạt, ý định là muốn cho mùi vị này mau chóng tiêu tán.

      lâu sau, độc chứng cũng lên xe ngựa, ngồi xuống ở vị trí đối diện nàng.

      Chỉ chừa Quỷ Đồng chỗ ngồi ở giữa bên ngoài, hai con ngựa vội vàng cấp tốc chạy về phương hướng Thục Đô thành.

      Lý do để mình ở lại bên ngoài, thứ nhất là vì thân thể Như Thương tốt, dù sao cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 146: Tiêu Phương , Quỷ Đồng cao hứng

      Thứ hai là hai người bọn họ cố ý muốn cho Quỷ Đồng có nhiều cơ hội để rèn luyện, cũng nhìn xem phong cảnh thế giới vô biên.

      Trước đây Như Thương có mua nón rơm đội đầu cho , mang theo lụa mỏng che bụi mặt, nhằm để giấu khuôn mặt của Quỷ Đồng, đến nỗi làm cho người ngoài khiếp sợ.

      Xe ngựa mạch chạy ra khỏi cửa thành, vào giữa đường bụi rậm, lúc này Như Thương mới lộ vẻ có chút mệt mỏi, nửa người dựa vào ở buồng xe ngựa.

      Bên trong trải lót rất mềm mại, tuy rằng khó tránh khỏi xóc nảy, nhưng tương đối mà dù sao cũng thoải mái hơn chút.

      Mọi chuyện cẩn thận như vậy nhất định là do Tiêu Phương làm, ngay cả cái được nàng dùng để đắp chân, là tấm thảm da hổ cũng được Tiêu Phương đặc biệt tìm thợ săn bỏ ra số tiền cao mới mua được.

      Nàng mong muốn tiếp tục suy nghĩ đến Tiêu Phương, nhưng còn cách nào, mùi thuốc trong xe ngựa làm sao cũng mất , kì lạ mỗi loại này nọ bên cạnh cũng đều có liên quan đến.

      Như Thương bất đắc dĩ, buộc lòng phải vứt bỏ cái ý nghĩ đần độn đó.

      độc chứng vẫn luôn lên tiếng, ngửa đầu dựa ra phía sau, ánh mắt từ rèm cửa sổ vén lên nhìn nơi xa, giống như tất cả hề tồn tại, người hoàn toàn chạy xe .

      Bên ngoài thùng xe có tiếng cười tự giác của Quỷ Đồng truyền đến, Như Thương thuận miệng hỏi :

      "Ngươi cười cái gì!"

      Quỷ Đồng thành đáp:

      " có Tiêu tiên sinh theo, tốt!"

      "Tại sao?" Nàng trở mình chuyển ánh mắt, có chút buồn bực : " có thể trị bệnh cho ngươi, để ngươi mỗi ngày được tốt hơn, vì sao ngươi lại hi vọng theo a?"

      "Quỷ Đồng tình nguyện cần trị bệnh!" Hài tử này tới lui chẳng qua xoay chuyển vòng vo, cuối cùng cẩn thận đáp: "Bởi vì khi ngươi và chủ nhân ở chung chỗ cảm thấy tốt hơn! Nếu có ở đây, ngươi cũng chỉ chuyện với ."

      Như Thương thở ra, muốn tiếp tục cùng thảo luận đề tài này nữa.

      Vì thế nhắm mắt giả vờ ngủ, lên tiếng.

      Nhưng vừa chợp mắt bao lâu, lại nghe được tiếng của độc chứng cất lên, rất , chỉ vừa đủ lọt vào tai nàng ——

      "Như thế nào để cho theo?"

      Chương 147: Sao ngươi vì chủ nhân suy nghĩ [/B]

      Lại là vấn đề này, ra Như Thương rất muốn đá qua cước, sau đó hỏi sao ngươi cũng bát quái như vậy!

      Nhưng lời đến bên khóe miệng, lại trở thành lời bày tỏ.

      Nàng :

      "Ngươi cũng thấy Tiêu Phương là người như thế nào, chuyện ta làm đều là thế gian tầm thường, trừ hung hiểm, còn có lòng dạ con người khó thể tránh khỏi lừa gạt, tính kế, mưu, thậm chí phản bội. Vì vậy mà ta nhận thấy Tiêu Phương thể lẫn vào cùng thế tục, đó là loại tội ác, ta gánh vác nổi."

      Nàng cũng có giống độc chứng cố ý kiềm chế lượng, lời kia vừa thốt ra, từng chữ rơi vào tai Quỷ Đồng ở bên ngoài.

      độc chứng vẫn chưa gì, nghe được hài tử ở ngoài lên tiếng, còn mang theo chất vấn ——

      "Ngươi chỉ muốn nghĩ cho Tiêu tiên sinh, tại sao vì chủ nhân suy nghĩ chút!"

      Như Thương chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn người bên cạnh, thấy vẫn là bộ dạng ngủ tỉnh, đối với lời nàng và Quỷ Đồng , chút xíu phản ứng cũng có.

      Nàng cũng cảm thấy quái lạ, từ lâu độc chứng có thói quen tật xấu này, nếu thường xuyên sôi nổi, vậy mới gọi là gặp quỷ!

      "Chủ nhân nhà ngươi cùng ta vốn cùng đường, cho dù ta lôi kéo, cũng trốn thoát vận mệnh lần này! Cho nên —— cần phải thay nghĩ!"

      ......

      Dọc đường ai nữa, hai mươi ngày sau đó xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước cửa thành Thục Đô.

      Ba người xuống xe, đồng thời trong lòng sinh ra mấy phần nghi ngờ đối với quang cảnh nhìn thấy trước mắt.

      tòa Đại Quốc Đô thành, tình thế vốn phải là phồn hoa hưng thịnh, nhìn qua hiểu vì sao lại có vẻ hết sức tiêu điều, quang cảnh ràng vẫn chưa tới buổi trưa, cửa thành lại khép chặt, chung quanh trừ ra chiếc xe ngựa của bọn họ, ngay cả bóng người cũng có!

      Loại tiêu điều này có vài phần kỳ quái, phải giống loại ít ỏi người hoang vu, mà trong trong ngoài ngoài đều lộ ra luồng yên tĩnh vắng lặng.

      Yên tĩnh lúc này, trong trầm mặc lại còn phát ra "Tử khí" (hơi thở chết chóc), dán mắt nhìn chăm chú cửa thành lâu, làm cho người ta xuất loại ảo giác. Cảm thấy phía sau cánh cửa lớn này, toàn bộ phải là tòa Hoàng Thành Thục Đô của nhóm người tôn quý nhất, mà kế tiếp chính là địa ngục.

      Chương 148: Trong thành Thục Đô có rất nhiều người chết

      Khi cảm giác này chiếu ra chút ở trong đầu Như Thương, nàng lập tức quay lại nhìn về phía Quỷ Đồng.

      Cùng lúc đó, phát độc chứng cũng nhìn Quỷ Đồng.

      Bọn họ đều hiểu, đối với hơi thở tử vong, Quỷ Đồng là người ngửi được chính xác nhất.

      Hai người vừa nhìn đến, phát giác lúc này Quỷ Đồng tay kéo mũ rơm đội đầu xuống, sau đó khóa chặt chân mày, lảo đảo nhanh ba bước về hướng cửa thành.

      Bọn họ cũng chạy đuổi theo, nhưng thấy Quỷ Đồng dừng lại, trong mắt ràng lên loại được gọi là "Dục vọng" gì đó.

      Bên trong dục vọng mang theo tham lam, mang theo tìm kiếm, cũng mang theo loại thân thiết lâu ngày gặp!

      Trong lòng Như Thương khẽ động, thầm nghĩ tốt, nhưng vào lúc này độc chứng chạy lên trước nàng bước, tay xách phía sau lưng Quỷ Đồng kéo ra xa mấy thước.

      Thân thể của nàng cho phép làm động tác giống như độc chứng, cũng chỉ có thể cất bước từ từ, chậm rãi thong thả đến trước mặt hai người.

      Quỷ Đồng trong cơn kinh hoảng phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua cánh tay bị độc chứng nắm lấy, cảm thấy có chút áy náy mím mím môi, sau đó cúi đầu :

      "Tạ ơn chủ nhân, ta...... xin lỗi."

      độc chứng lắc đầu, đương nhiên hiểu lời là có ý tứ gì, nhưng cũng muốn truy cứu, chỉ lên tiếng hỏi:

      "Bên trong quả có người chết?"

      "Uh." Quỷ Đồng dùng sức gật đầu, vội vàng đáp: " chỉ có, hơn nữa còn rất nhiều rất nhiều! Có nhiều thi thể hư thúi, mùi vị mục nát thối rửa!"

      Chân mày Như Thương vẫn luôn nhíu chặt, suy xét lại lời vừa rồi Quỷ Đồng , còn có phản ứng của .

      Dọc theo đường Quỷ Đồng liên tục bị buộc phải ăn thức ăn giống như bọn họ, nhưng bởi vì thích ứng, cho nên ăn được nhiều, vẫn thấy no bụng.

      Đó là lý do mà ban nãy biểu ra cái loại dục vọng và tham lam, là vì bản thân ngửi được mùi vị "Thức ăn ngon" quen thuộc.

      Nếu quả đúng như lời , bên trong rất nhiều rất nhiều người chết hơn nữa có số xác chết thối rữa, vậy bên trong Thục Đô thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thành này còn có thể vào sao?
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 149: Bệnh dịch

      Ngay sau đó ở trong đầu ra hai chữ "Chiến loạn", nhưng lập tức liền bị Như Thương bác bỏ ! (Chiến loạn = loạn lạc thời chiến tranh)

      thể nào, tuy rằng bọn họ vì có thời gian, mấy ngày gần đây đều luôn vòng đường cùng đường núi, cho nên cũng gặp được người nào.

      Nhưng nếu là chiến loạn, thể nào chút động tĩnh cũng có, cho dù là có dân tị nạn chạy trốn, ở ngoài thành này cũng phải nhìn thấy ít quân đội địch quốc mới đúng.

      Nàng nhìn sang độc chứng, dùng ánh mắt chuyển giao nghi vấn của chính mình.

      Đối phương có trả lời mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía đỉnh cửa thành.

      Ánh mắt vẫn tập trung ở chỗ, hai mắt Như Thương cũng theo hướng nhìn tới, lúc này mới phát ra ở đỉnh tường thành trước mặt cắm cây cờ vải màu xanh biếc.

      Cờ lớn, cấm thôi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể nhìn ra được người cắm cờ rất gấp gáp và có trách nhiệm.

      mặt cờ viết chữ —— Dịch!

      Bên ngoài còn vẽ vòng tròn, lay động bay theo chiều gió mùa hè, hướng ra phía ngoài đưa ra nhắc nhở.

      "Dịch......" Như Thương giọng lẩm bẩm, lập tức hít hơi, : "Chẳng lẽ bên trong xảy ra ôn dịch?"

      Lời của nàng được độc chứng khẳng định, thấy gật đầu cái, tiếp lời :

      "Hẳn là như vậy! Bởi vì có ôn dịch, vốn nghĩ rằng muốn bảo toàn cho mọi người, cho nên người ở bên trong cho phép ra, người bên ngoài cũng thể vào. Rất nhiều người chết có chỗ chôn, có lẽ thi thể bắt đầu bỏ thí ở phố, mới khiến tình huống càng ngày càng nghiêm trọng."

      "Các ngươi nhìn cửa thành!" Như Thương chỉ ngón tay: "Chú ý nhìn đúng khe hở và bốn phía!"

      Hai người theo lời nàng nhìn qua, Như Thương tiếp tục :

      "Là bị người ở bên ngoài đổ nước thép vào! cách khác, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì, cũng quan tâm chết bao nhiêu người, lại càng hỏi là có người còn sống hay , tòa thành này thậm chí còn chuẩn bị bỏ ! Cho dù là có người khỏe mạnh, cũng đừng mơ tưởng ra cánh cửa lớn này! Ta nghĩ......" Nàng dừng chút, lại nhìn qua độc chứng, cuối cùng ra câu dường như là với ——: "Đây phải là người hoàng gia làm!"

      Chương 150: cho cùng, chỉ có thể tự mình trách mình

      Lời này cũng có mang đến cho độc chứng bao nhiêu rung động, vẫn trừng mắt nhìn, tự mình ——

      "Vì nhu cầu tự bảo vệ mình, cũng vì bảo vệ lãnh thổ khác, làm như vậy cũng có gì đáng trách." Sau đó nhìn nhìn Tần Như Thương, tiếp tục : "Hoàng hay hoàng gia, nếu ngươi cho ta biết, ta căn bản cũng biết, phải làm thế nào đây?"

      Nàng than , lòng cũng thế, độc chứng mất trí nhớ lúc năm tuổi, hoàng tộc Đông Thục này với tuy là cùng gia tộc, nhưng thực tế cũng chút cảm tình.

      Nếu phải có xuất của nàng, có lẽ cả đời độc chứng ở lại Tây Dạ.

      "Thôi." muốn tiếp tục đề tài này, Như Thương thuận miệng hỏi: "Kế tiếp làm thế nào?"

      độc chứng lại nhìn nàng hỏi ngược lại:

      "Ngươi ? Là ngươi dẫn ta đến, kế tiếp vào hay lui, cũng nghe ngươi chứ?"

      Trong lòng Như Thương nghe lời này có cảm giác gì, theo bản năng liền hỏi ra miệng ——

      "Ngươi trách ta?"

      " có." độc chứng lắc đầu, cũng nhiều.

      "Ta thừa nhận là ta ích kỷ, mực tình nguyện dẫn ngươi tới đây!" Như Thương nhìn thẳng : "Nhưng ngươi cũng cần phải hiểu , là ngươi cứu ta trước sẵn đó mới từng bước từng bước bị ép đến đường cùng, thể rời khỏi Tây Dạ. Ta bắt buộc ngươi cứu ta, thậm chí ta cũng nghĩ tới ngươi cứu ta! Cho nên chuyện sau đó ngươi muốn trách cũng chỉ có thể tự trách mình, chẳng quan hệ tới ta."

      Lời này ra có lẽ cũng phải dễ nghe, thậm chí nàng còn nghĩ rất muốn làm cho độc chứng phát cáu mà bỏ .

      Nhưng mà khả năng chịu đựng của đối phương ràng so với nàng tưởng tượng phải mạnh hơn rất nhiều, bản thân từ trước đến nay cũng xuất biểu tình gì, chẳng những có phất tay áo bỏ , ngược lại khóe môi cong lên như nặn ra chút tươi cười.

      "Trước tiên tìm chỗ thu xếp ổn thỏa cho các ngươi, sau đó ta vào thành xem chút. Ôn dịch ta sợ, chúng ta dù sao cũng phải tìm hiểu tình huống ràng, để tiếp tục có thêm bước tính toán."

      có dây dưa đến đề tài vừa rồi nữa, mà giống như người có việc gì, tiếp tục sắp xếp đối với chuyện quan trọng ở trước mắt.

      Chương 151: Tá túc

      Như Thương tìm hiểu ra là loại người gì, cũng chỉ có thể xem là quái nhân (người lập dị), muốn so đo.

      Bất quá trong lòng cũng thầm thở phào nhõm, nếu như độc chứng , chuyến Tây Dạ này của nàng là uổng phí, bị thương cũng vô ích.

      Muốn tìm về Thầm Châu, cũng chỉ có cách để tìm nó.

      Ba người lại tiếp tục lên xe ngựa, đổi trở lại con đường lớn chạy .

      Thông thường sau khi ra khỏi thành mấy dặm có thôn để dừng lại, mọi người thử tìm kiếm, nếu tìm được, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong xe ngựa.

      Xem như Ông Trời có mắt, bao xa thấy cửa thôn, ngoại trừ dùng tấm bảng gỗ viết ký hiệu tên thôn bên ngoài, còn có người thanh niên cắt cỏ.

      Quỷ Đồng thức thời lần nữa lấy mũ rơm đội lên tốt, sau đó đánh xe ngựa chạy về hướng người thanh niên.

      Như Thương từ bên trong vén rèm lên, sau khi đợi xe dừng lại hỏi người thanh niên trẻ tuổi:

      "Vị tiểu ca này, chúng ta là ngang qua, muốn đến trong thôn tá túc đêm, xin hỏi ngươi có thể tìm giúp chúng ta gia đình nào hay a?"

      Vừa xong, từ bên trong tay áo lấy ra mấy xâu tiền đưa tới, đó là lúc ở Hách Thành Tiêu Phương giao cho nàng.

      Người trẻ tuổi nhìn đồng tiền nàng đưa qua, ánh mắt vô cùng tham lam, nuốt xuống nước miếng nhưng cũng có nhận.

      chỉ quay nửa người lại, hướng về phía bên trong thôn chỉ chỉ, sau đó :

      "Các ngươi khỏi phải cho tiền ta! Bởi vì ta cần thiết giúp tìm chỗ ở! Trong thôn này chỉ còn lại hai ba hộ gia đình, những nhà cửa khác đều là trống , các ngươi thích ở đâu cứ dừng lại ở đó! Bọn họ cũng cần!"

      "Đây là ý gì?" Như Thương lại đặt câu hỏi: "Những người đó đâu? Nhà cửa còn tốt tại sao cần?"

      "Ai nha!" Người trẻ tuổi liền dậm chân: "Ta xem các ngươi là từ phương hướng Thục Đô chạy tới, thế nào, khi ngang qua nơi đó cũng phát khác thường? Đô thành Chúng ta bị ôn dịch! Người nhanh chóng chạy thoát giữ được cái mạng, trong lòng tự nghĩ gặp may chứ nếu còn ở chỗ đó, đều bị ngăn chặn lại hết!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 152: Trong thôn cũng có người chết

      "Vậy cùng với thôn các ngươi có quan hệ gì?" Quỷ Đồng khó chịu ngột ngạt lên tiếng: "Thôn các ngươi cũng có ngăn chặn a!"

      "Có phải trong thôn cũng có người nhiễm dịch hay ?" Sắc mặt Như Thương nặng nề mà hỏi.

      Người thanh niên gật đầu cái, ra vài phần khen ngợi, nhưng rất nhanh lại lắc lắc đầu, :

      "Cũng đúng hoàn toàn! ra trong thôn có ai phát sinh bệnh dịch, nhưng lúc đầu khi những người đó đến tá túc, ban ngày người vốn còn rất tốt, ai ngờ đến buổi tối bắt đầu nóng lên, ngày thứ hai liền chết ! Mọi người biết người nọ là trước khi ra khỏi thành bị nhiễm bệnh, cho nên cũng dám ở lại trong thôn, từng người đều bỏ chạy."

      "Vậy những người còn lại thế nào?" Lời là quỷ đồng hỏi, vừa hỏi vừa chỉ chỉ người trẻ tuổi: "Tại sao ngươi chạy?"

      "Chạy? Chạy đâu?" Thanh niên đáp về mặt tình lý đương nhiên! "Cái người chết được chôn rất sâu cũng rất xa, ta mới tin trong thôn có dịch độc. Vả lại, ở đây còn có hai gia đình, đều là người già sáu bảy mươi, nếu hết bọn họ làm sao bây giờ? Vậy còn phải chờ chết!"

      Người thanh niên vừa , liền ôm lấy bó cỏ vừa cắt xong tới cửa thôn, đồng thời cất giọng :

      "Nếu các ngươi sợ, cứ vào đây! Thích ở nhà nào ở nhà đó! Nếu như sợ, trở ra về phía trước!"

      Như Thương lên tiếng, mà quay đầu nhìn thoáng qua độc chứng.

      Đối phương ràng rất cẩn thận, có ngay lập tức chứng tỏ thái độ, chỉ dùng tay ra hiệu ý bảo Như Thương và Quỷ Đồng ở chỗ này chờ trước, sau đó tự mình nhảy xuống xe, sải bước nhanh vào trong thôn.

      Nàng cùng Quỷ Đồng ngồi ở xe chờ, thời gian khoảng chừng nén hương, độc chứng trở về, đồng thời hướng về phía bọn họ vẫy tay, ý tứ là bên trong có chuyện gì, có thể vào ở!

      Quỷ Đồng lúc này mới yên lòng lái xe vào bên trong, Như Thương cũng lo lắng.

      Từ độc chứng từng ngâm qua nước thuốc, bách độc bất xâm, đồng thời đối với các loại bệnh độc cũng hết sức nhạy cảm.

      Chương 153: Đối đãi bạn bè khác với kẻ địch

      đường từng qua, bản thân chỉ cần dùng mũi ngửi chút, là có thể biết được xung quanh có độc tồn tại hay .

      Mọi người tìm thấy căn nhà để ở lại thoạt nhìn tương đối sạch , sau khi thu xếp hai người tốt, độc chứng khắc cũng đợi, liền ra ngoài chuẩn bị cởi ngựa trở lại thành Thục Đô.

      Như Thương đứng ở cửa phòng nhìn, lại thấy Quỷ Đồng đuổi theo, có chút khó xử theo sát :

      "Chủ nhân, ta cũng sợ cái gì dịch hay dịch, hay là người ở đây chăm sóc Như Thương tỷ tỷ, ta vào thành nhìn xem sao!"

      độc chứng nghiêng đầu, dùng ánh mắt ném tới hướng hỏi.

      Quỷ Đồng có chút khó xử, gãi gãi đầu :

      "Nếu chủ nhân, ngươi bôi lên người Như Thương tỷ tỷ chút máu, ta......"

      "Ta tin tưởng ngươi!"

      "Ta tin tưởng ngươi!"

      Lời Quỷ Đồng vừa thốt xong, rốt cuộc nhận lấy câu trả lời hẹn mà cùng lúc của Tần Như Thương và độc chứng.

      Hai người biết tâm tư , Quỷ Đồng là sợ tính chất bản thân thích ăn thịt người đột nhiên phát tác, làm ra chuyện tổn thương đến Như Thương.

      Nhưng chỉ câu tin tưởng, lại khiến cho kiên quyết gật đầu, cũng thêm nữa, khom người xuống, nhìn về phía độc chứng :

      "Chủ nhân bảo trọng!"

      Đối phương gật đầu, lại nhìn nhìn như Thương, cũng thêm gì, xoay người lên ngựa, thúc giục roi liền chạy về hướng ngược lại.

      Trong sân chỉ còn lại hai người, Quỷ Đồng suy nghĩ chút, trước tiên bước đến trong xe ngựa lấy xuống tấm thảm da hổ mà dọc theo đường Như Thương thường ôm đắp.

      tại tuy rằng là giữa hè, nhưng trong người Như Thương có thương tích, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy lạnh run.

      Quỷ Đồng cẩn thận làm nàng cao hứng, cười nhận lấy tấm thảm, sau đó mở miệng :

      "Quỷ Đồng, đúng là phải như vậy! Nếu là đồng bạn, là tốt người, bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ đến đối phương, thể chỉ lo lắng cho bản thân."

      Thấy Quỷ Đồng rất nghiêm túc gật đầu, nàng lập tức xoay chuyển lời lại, tiếp tục :

      "Nhưng nếu như là kẻ địch, muốn tổn thương ngươi và đồng bạn của ngươi, vậy cần khách khí, sử dụng phương pháp trực tiếp nhất lấy đầu của !"

      Chương 154: Vì sao thuốc lại nhanh chóng trị tốt cho xương

      Khi Như Thương ra câu cuối cùng, ánh mắt tự nhiên dần dần nguội lạnh.

      khuôn mặt tuyệt mỹ ra tia độc ác, trong nháy mắt cảm thấy hoàn toàn thay đổi thành người khác.

      Quỷ Đồng khẽ run rẩy, theo bản năng lui về phía sau bước, rồi chỉ vào Tần Như Thương há miệng, liền :

      "Đúng là như vậy! Chính là cái vẻ mặt này! Ngày đó ở trong tháp, thời điểm ngươi và chủ nhân đánh ta, bộ dáng này của ngươi vô cùng dọa người!"

      Như Thương cười khẽ, chợt nhớ tới vấn đề, vì vậy hỏi :

      "Quỷ Đồng, trước kia trong Tháp Trấn từng có nữ nhân vào?"

      Quỷ Đồng gật gật đầu——

      "Có! Nữ nhân kia lại chuẩn bị rắn, mang theo con rắn là lớn vào! Chẳng qua nó còn chưa kịp cắn ta, bị ta bẻ gảy cổ. Nữ nhân này cũng rất lợi hại, nhưng so với ngươi là kém xa."

      vừa vừa duỗi chân của mình ra, tiếp tục :

      "Ngươi có thể nhìn ra nhược điểm người ta, nàng được. Ngón tay của ngươi tựa như dao găm, có thể cắm thẳng vào trong xương của ta, nàng cũng được."

      Như Thương lắc đầu, hỏi chuyện trước kia nữa. Sau đó nhìn về phía vết thương chân , khỏi khen:

      "Thương thế của ngươi lành nhanh! Lúc còn chưa rời khỏi sa mạc, ta phát nó bắt đầu kết sẹo. Nhưng khớp xương đau sao? Như thế nào thấy ngươi kêu đau?"

      Quỷ Đồng nghĩ nghĩ, dường như cũng cảm thấy kỳ quái, tiếp theo ở tại chỗ nhảy nhảy vài cái, lúc này mới đáp lời:

      " chút cũng đau! Có thể là khi còn trong sa mạc, chỗ mà Tiêu tiên sinh bôi thuốc cho ta nổi lên tác dụng."

      Lúc ở sa mạc, xác thực Tiêu Phương từng thấy Quỷ Đồng có ngoại thương nghiêm trọng nên cho bôi qua loại thuốc bột. Nhưng Như Thương cũng thừa nhận là thuốc kia lại có thể thần kỳ đến mức, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy trị cho khối xương cốt lành lại.

      Thứ kia chẳng qua chỉ là loại thuốc có công hiệu trị đau nhức, giống như loại của nhóm vận động viên ở thế kỷ hai mươi mốt sử dụng, có thể giảm đau trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa bảo đảm ảnh hưởng đến trận đấu.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 155: Quỷ Đồng tự mình chữa trị

      Nhưng nàng nhớ ràng móng tay của mình quả cắm vào xương Quỷ Đồng, mà giờ có chuyện gì, vậy cũng chỉ có khả năng, chính là năng lực lành vết thương của thân thể Quỷ Đồng rất mạnh, vả lại còn vượt xa hơn người bình thường rất nhiều.

      Nàng hỏi nữa, ôm thảm da hổ vào nhà.

      Quỷ Đồng cầm lấy lương khô trong xe xuống còn có túi nước của Như Thương, đưa cho nàng đem vào.

      Xong xuôi đâu đó, hài tử chủ động ra khỏi phòng, ngồi xuống bậc thềm ngay tại cửa ra vào, cũng liếc mắt cái nhìn về hướng trong phòng.

      Như Thương nhìn thấy cũng thêm gì, ăn xong vài miếng lương khô liền dựa vào ở vách nghĩ ngơi.

      ra nàng rất mệt, thân thể cũng tốt.

      đường , mặc dù cố gắng hết sức kéo dài tốc độ, nhưng bánh xe cổ đại có cao su giảm xóc, nàng nỗ lực chống đỡ, mới miễn cưỡng chịu đựng đến Thục Đô.

      Nàng hiểu Quỷ Đồng né tránh nàng, cố gắng nhìn đến nàng.

      Bởi vì mặt của nàng nhất định trắng bệch khác gì người chết, thậm chí ngay cả hô hấp cũng yếu ớt, cần phải cẩn thận nghe mới nghe thấy được.

      Như Thương quả rất tức giận, giận chính bản thân mình.

      Nếu ngày đó ở trong tháp cẩn thận hơn tí, có lẽ bị tổn thương nặng như vậy.

      có thương tổn, cũng trở thành gánh nặng cho người khác.

      ra, chuyện này nàng vốn là người cầm đầu, là chủ đạo.

      Nhưng bây giờ lại trở thành người cần được chăm sóc, nghĩ đến, khiến cho người cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

      Mơ mơ màng màng dựa vào vách ngủ giấc, ánh mặt trời mùa hè xuyên thấu qua song cửa sổ giấy chiếu vào thảm lông da hổ, rất ấm áp dễ chịu.

      Tần Như Thương giống như thấy giấc mộng rất kỳ quái, mơ thấy lúc gọi trận mưa to, lại làm cho lũ lớn đến bất ngờ, bản thân phải bỏ chạy trối chết.

      Nàng muốn thu hồi tình thế để cho mưa dừng lại, nhưng làm thế nào tia sáng đỏ trong mắt cũng biến mất, mưa cứ thế ngừng được.

      Sau đó, lũ bất ngờ ngập đến cổ của nàng, nàng gắng sức muốn leo lên cây đại thụ, dưới lòng bàn chân hình như lại bị thứ gì đó cuốn lấy, vùng vẫy thế nào cũng thoát ra được.

      Chương 156: Tần Như Thương nằm mộng

      Nàng chìm vào trong nước, muốn đem thứ gì đó cuốn lấy mắt cá chân mình gỡ bỏ , lại phát chính là có rất nhiều con rắn vô cùng .

      Có mấy chục con cùng nhau quấn lên nàng, thế nào cũng chịu buông tha.

      Trong lúc tính mạng lâm nguy, phía dưới dường như có người bơi tới, dùng vũ khí lợi hại đem những con rắn kia chặt đứt, như vậy mới để cho nàng được tự do.

      Nhưng ràng là chỉ có chừng này rắn, người nọ vừa giúp nàng thoát hiểm, bản thân lại bị tốp rắn khác cuốn lấy.

      Cổ bị quấn quanh, hơn nữa còn bị phần sức lực lớn lôi kéo người xuống chỗ nước sâu.

      Như Thương muốn nắm lấy ân nhân cứu trở về, nhưng vừa kéo được vai , tay liền bị trượt mất.

      Nàng thấy ràng ân nhân cứu mạng là Tiêu Phương, nhưng lúc nhìn thấy cũng là lúc Tiêu Phương bị những con rắn kia kéo đến trong vực sâu, cuối cùng còn thấy bóng dáng.

      Nước mắt Tần Như Thương bỗng dưng xuất , muốn khóc, thân thể đột nhiên lại bị thứ gì đó nhấc lên, người hoàn toàn thoát khỏi mặt nước, hô hấp lần nữa được trở lại.

      Nước lũ dường như giảm xuống, lúc này nàng mới phát ánh mắt của mình nguyên vẹn trở lại còn tia sáng đỏ.

      Người nhấc nàng lên vẻ mặt chút biểu tình ở đối diện nhìn nàng, nàng nhận ra được, là độc chứng......

      Khi Như Thương bừng tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi, giấc mộng này quá mức chân , cho nên nàng sững sờ cả buổi vẫn có phản ứng, bản thân tỉnh trở lại mà cứ ngỡ là tiếp tục ở trong mộng.

      Rốt cuộc tinh thần phục hồi lại, chuyện thứ nhất nghĩ đến chính là may mắn!

      May mắn là bản thân sáng suốt để cho Tiêu Phương theo, sớm sắp xếp cho trở về, mặc dù lúc đó xem ra có chút tàn nhẫn, nhưng hề nghi ngờ, đó là chính xác!

      Như Thương dám giấc mộng vừa rồi là biểu thị cái gì, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy từ lúc bản thân xuất cho tới nay, chẳng những quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của Tiêu Phương, hơn nữa nếu còn qua lại như hình với bóng, sớm muộn gì cũng ngày nàng mang đến đại họa cho Tiêu Phương.

      Từ trước đến nay nàng là người cùng với hai chữ "Hòa bình" dính nổi chút quan hệ, nơi có nàng xuất ngoại trừ chiến tranh và tử vong, chính là vĩnh viễn chỉ dừng lại ở mưu toan ngấm ngầm.

      Chương 157: Sợ dung tục làm bẩn thanh nhã

      Hồi còn , ông nội nàng lệ khí (hơi thở tàn ác) quá nặng, nếu sinh mạng người bên cạnh đủ kiên định, rất có thể bị nàng mang đến tai hoạ.

      Cho nên nàng chưa bao giờ chủ động đến gần người lạ, càng chủ động đối xử tốt với bất kỳ người nào, hoặc là phát sinh tình cảm.

      Kiếp trước thế, kiếp này cũng giống như vậy.

      Tiêu Phương ngoại trừ tính cách và bề ngoài ra, so với chữ "Yếu kém" này hoàn toàn khác biệt, thậm chí lấy địch trăm cũng tổn hao đến cọng tóc, người có thể nguyên vẹn trở ra.

      Đây chính là phần tao nhã lịch , mà Như Thương đành lòng phá hoại.

      Nàng liều lĩnh tàn nhẫn bỏ mặc Tiêu Phương, chính là muốn để "Thô Tục" của mình làm bẩn "Thanh Nhã" của .

      Bất kể đối phương vui lòng hay , dù sao nàng cũng phải tự hiểu được thanh danh.

      Sinh mạng của lính đặc biệt bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến, cho dù là thay đổi cả thân thể, nàng vẫn luôn thoát khỏi có liên quan với nguy hiểm đáng sợ.

      Nếu số mệnh định sẵn, cần gì phải làm liên lụy đến người như Tiêu Phương......

      Trời lúc này tối hẳn, trong thôn có người, yên tĩnh đến mức gần như ngay cả tiếng chim kêu cũng có.

      May mà còn có ánh trăng chiếu sáng nhân loại, ban đêm nhưng vẫn tính là quá tối, ít nhất cũng thấy đường , để cho Như Thương thấy được Quỷ Đồng ngồi ở trong sân.

      Đứa kia im lặng ngồi thềm đá, đưa lưng về phía cửa phòng, đầu thỉnh thoảng hơi ngước lên , ràng có ngủ.

      Nàng bước ra ngoài cũng ngồi xuống đất, đến bên cạnh Quỷ Đồng, chủ động vỗ lên bờ vai của , rồi giọng :

      "Ngươi có thể vào trong phòng mà ngủ!"

      Quỷ Đồng thấy nàng ra, vội vàng đứng lên, sau đó lui về phía sau hai bước, rất cung kính gật gật đầu, coi như là hành lễ.

      Như Thương lặp lại lời lúc nãy lần nữa, chỉ thấy Quỷ Đồng lắc đầu giống như trống bỏi, rồi sau đó trả lời nàng:

      "Cảm tạ Như Thương tỷ tỷ, Quỷ Đồng buồn ngủ."

      "Làm sao có thể buồn ngủ!" Như Thương nhàng khiển trách: "Tối hôm qua chúng ta đường suốt đêm, cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Có phải là ngươi sợ làm ta bị thương hay , cho nên mới dám vào nhà?"
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :