1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 128: Ngươi mang ra ngoài là ai

      gật đầu, lòng thầm ra là Lạc Đà chân to, chạy quả rất nhanh. vậy vị bạch y công tử tìm được hai con Lạc Đà này, tốn cũng ít thời gian.

      Lạc Đà chạy, Quỷ Đồng ngồi ở phía trong lòng sốt ruột, muốn quay đầu nhìn xem độc phải làm sao, còn chưa kịp quay đầu sang chỗ khác, thấy bóng người gấp rút chạy tới bên cạnh.

      bị dọa giật mình, nhưng định thần nhìn lại, ra là chủ nhân của .

      độc chứng lúc này khom nửa người, thân hình hoàn toàn trông giống như con Báo mạnh mẽ lại nhanh chóng.

      Tuy rằng chỉ dựa vào hai chân chạy bộ, nhưng so với con Lạc Đà chân to này chút cũng kém.

      Cứ như vậy, hai người Lạc Đà gấp gáp ở trong mưa chạy như bay, đợi đến khi dừng lại, ngay cả Tiêu Phương cũng phải bội phục độc chứng làm được công phu này.

      Bọn họ dừng lại ở cửa thành!

      Cũng giống như trong Vương Cung, binh lính giữ thành từ lâu biết chỗ nào tránh mưa, còn bóng dáng.

      Mưa to thế này, ai nghĩ tới có người hấp tấp rời khỏi thành. Bọn họ cho rằng Tây Dạ này dù tuân thủ cũng vẫn an toàn, lại nghĩ còn có nhóm người giả dạng đến dưới cửa thành, lập tức cùng Tây Dạ thẳng thắng lời tạm biệt.

      "Bên kia có Lạc Đà!" Tiêu Phương chỉ ngón tay, là chuồng Lạc Đà bọn lính.

      độc chứng hai lời, nhanh chóng vọt tới chỗ đó dạo qua vòng từ trong ra ngoài, sau đó cưỡi con Lạc Đà cao nhất ra.

      Tiêu Phương khẽ gật đầu, nhận ra ánh mắt độc chứng lựa chọn Lạc Đà cũng tệ.

      Bởi vì điều kiện có hạn, chọn con này dĩ nhiên là chạy nhanh bằng hai con bản thân mang tới, nhưng kém nhau nhiều lắm, muốn xông ra sa mạc cũng phải là vấn đề.

      Thấy độc chứng dắt Lạc Đà trở lại, Quỷ Đồng tự biết bản thân phải ra tay.

      Vì vậy lặp lại chiêu cũ, mình dễ dàng mở ra cửa tòa thành.

      Tiêu Phương thầm hít ngụm khí lạnh, theo bản năng cúi đầu nhìn Tần Như Thương.

      Chỉ : Nha đầu, ngươi mang ra ngoài đây là những người nào a?

      Chương 129: Quỷ Đồng bài xích Tiêu Phương

      Ba người rất nhanh chạy sâu vào trong đại mạc, hai canh giờ liên tiếp ngừng chạy về phía trước, khi quay đầu nhìn lại tòa Vương thành Tây Dạ sớm biến mất ở trong cát vàng.

      Mưa to chỉ vì Tây Dạ mà xuống, rời khỏi Tây Dạ chưa đến ba dặm đường (1 dặm = 1/2km) nơi đâu cũng vẫn là đầy trời cát vàng.

      Mọi người được đến nửa đêm, cuối cùng cũng dừng chân lại.

      Tiêu Phương dừng lại trước tiên, sau đó chỉ chỉ Như Thương, lại nhìn độc chứng cùng Quỷ Đồng theo tới phía sau :

      " thể chạy nữa, nàng chịu được." Rồi sau đó vỗ vỗ bao gì đó của bản thân treo lưng Lạc Đà, : "Ở đây có cái màn, có thể làm phiền hai vị giúp đỡ dựng lên hay ? Ta phải xem xét vết thương cho A Thương."

      độc chứng gật đầu, tự xuống Lạc Đà lên cầm lấy tấm màn.

      Quỷ Đồng cũng xuống theo, lại ngẩn người biết phải làm sao làm.

      Màn là cái gì? Cái từ này đối với mới mẻ.

      Nhưng Quỷ Đồng ra cũng rất thông minh, vô cùng vô cùng thông minh.

      độc chứng bên mở ra hành trang bên chút nguyên lý cơ bản cho , lập tức liền ghi nhớ toàn bộ, lại còn có thể bắt đầu thao tác.

      Màn thời cổ vốn là đơn giản, có nhiều nút thắt phức tạp, đều là từng đoạn từng đoạn cây trúc dựa theo kích cỡ đều xuyên lại với nhau, cuối cùng dùng màn vải che kín lại là xong.

      Hai người rất nhanh đem màn dựng lên tốt, Tiêu Phương ôm ngang Như Thương trực tiếp vào bên trong.

      Quỷ Đồng muốn theo, nhưng bị độc chứng ngăn lại.

      cũng thêm gì, chỉ ngồi ở bên cạnh ngoài màn che, bộ dáng như là giữ cửa.

      ra Quỷ Đồng có rất nhiều lời muốn , từ trước tới nay đều thấy độc chứng chiếu cố đến Như Thương ít, hơn nữa khi hai người cùng nhau đối địch lại vô cùng hiểu ý, điều này khiến cho cảm thấy Như Thương và độc chứng phải ở cùng chỗ với nhau.

      hiểu cái gì gọi là tình , chẳng qua là cảm thấy nếu hai người đó sánh vai mà đứng hết sức dễ chịu.

      Bây giờ đột nhiên lại có người khác đến, vả lại còn trực tiếp đoạt Như Thương từ trong tay độc chứng, chuyện này đối với Quỷ Đồng mà , khó có thể chấp nhận được.

      Chương 130: phải bằng hữu, cũng xem như bạn cùng đường

      Thấy bộ dáng như vậy, độc chứng hình như cũng đoán được phần nào.

      Vốn muốn quan tâm tới những thứ này, nhưng dù sao Quỷ Đồng cũng phải hài tử lớn lên ở hoàn cảnh bình thường, sợ trong lòng hài tử này hiểu, làm ra tổn hại đối với những người chung, lên tiếng được, liền :

      "Nếu chung đường, coi như phải bằng hữu, cũng là bạn cùng đường. Tỷ tỷ Như Thương ngươi tin tưởng người kia, chúng ta phải nên cùng nhau tin tưởng, vậy mới tốt."

      Quỷ Đồng buồn bực lên tiếng, nhưng cũng còn muốn vào bên trong. Học theo bộ dạng độc chứng ngồi xuống ở đầu bên kia, sau đó ai bảo ai mà cùng nhau trầm mặc.

      Bọn họ chỉ dựng lên cái màn đơn giản, bên trong cũng có vật dụng hay quần áo chăn đệm gì để chống lạnh.

      Nơi này tuy là sa mạc, nhưng nóng bức chỉ là ban ngày.

      Nhiệt độ sớm tối trong đại mạc chênh lệch rất lớn, bọn họ vừa dầm mưa, Như Thương lại bị nội thương nặng tự giác bắt đầu phát run lên.

      Tâm Tiêu Phương từng trận lạnh lẽo, bộ dạng nàng bây giờ làm cho nhớ lại cái đêm bốn năm về trước. cũng ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm cứu Như Thương mang về, chớp mắt bốn năm, hoàn cảnh chấn động lòng người giống như lúc đó lại muốn diễn ra.

      "Tiên sinh". thanh yếu ớt truyền đến, là Như Thương.

      Tiêu Phương gật gật đầu, ý bảo nàng nên nhiều. Sau đó đưa tay vào trong ngực, lấy ra bình sứ .

      "Ăn trước viên, ổn định tinh thần." Viên thuốc bên trong bị trực tiếp nhét vào miệng Như Thương, lại vội kéo qua túi nước ở bên cạnh đưa cho nàng hớp ngụm. Lúc này mới : " biết ngươi như vậy, nếu , cái gì ta cũng phải vào cung giúp ngươi."

      Như Thương lại nhếch môi cười khổ, thầm nghĩ cho dù Tiêu Phương vào cung, e rằng mọi chuyện cũng có thay đổi gì lớn.

      Nàng vươn tay qua Tiêu Phương, hai người cầm tay lẫn nhau chặt, từ trong lòng dâng lên loại cảm giác rất an toàn, là người thân quan tâm cho nhau, có quan hệ gì khác.

      "Yên tâm, ta có việc gì." Nàng để cho Tiêu Phương lòng, lại nhịn được ho ra hai cái.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 131: Có ngươi ở đây, ta chết được

      Tiêu Phương cũng biết làm sao, từ trong cổ tay lấy ra cái hộp vuông rất , mở ra bên trong có vài cây ngân châm nho tinh xảo.

      Tay nâng châm hạ xuống, thành công ngăn cản cơn ho của Như Thương.

      "Có ngươi ở đây tốt." Nàng thể cảm kích khen ngợi: "Có bàn tay thần y của ngươi ở bên cạnh, ta chết được."

      " bậy bạ gì đó." Tiêu Phương khiển trách: "Có chết hay , sao cứ mãi bên miệng làm chi?"

      "Uh." Nàng gật đầu: "Được, chết, ta nghe lời tiên sinh." Nàng lại cười, vẫn như cũ xinh đẹp như hoa, nhưng có cái loại biểu thị rực rỡ khỏe mạnh: " ra cũng có gì đáng ngại."

      Giọng phát ra vô cùng nhàng chậm rãi, nhưng lỗ tai độc chứng ngồi ở bên ngoài lều vải vẫn chuyển động, loáng thoáng dường như có thể nghe.

      "Tiên sinh ngươi xem, ta đây phải tìm được hai người giúp sao!" Như Thương cười yếu ớt: "Nếu như có bọn họ, bộ dạng này của ta e là bò nổi ra Vương Cung Tây Dạ."

      Nàng cố tình rất thoải mái, muốn Tiêu Phương lại vì nàng lo lắng.

      Nhưng Tiêu Phương quả phải là người dễ gạt, nghe nàng như vậy, chẳng những yên tâm, ngược lại còn nhíu mày lắc đầu, trả lời nàng, :

      "Giúp đỡ? Sợ là đánh quen biết chứ?"

      Như Thương gì, có chút thất bại nhìn về phía Tiêu Phương. Nhiều năm như vậy, người này giống như nhà tiên tri, bản thân ở trước mặt gần như trong suốt, cũng cần phải , đều biết nàng suy nghĩ gì.

      Nhưng mà vẫn cam lòng, vì thế giọng hỏi lại:

      "Làm sao mà ngươi biết?"

      "Ta đương nhiên biết." Tiêu Phương tùy ý chỉ cái người nàng: "Mang theo ngươi cưỡi lâu như vậy, làm sao có thể phát vết thương người ngươi là chuyện gì xảy ra. Rất ràng, tất cả chuyện này cùng với hài tử quái dị thoát khỏi có liên quan."

      "Tiên sinh đừng trách !" Nàng vội vàng lên tiếng giải thích: "Lúc bắt đầu Quỷ Đồng là địch, nhưng bây giờ là bạn. bị độc chứng...... Ách, chính là người khác thu nhận, tại chúng ta là đồng minh."

      Chương 132: Có người gây trở ngại

      độc chứng nghe được lời trong lều vải nhún vai cười khổ, nghe ràng ba chữ " độc chứng" là biệt hiệu nàng ban cho .

      Mới nghe hết sức buồn cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tổng kết lại cũng rất giống.

      "Ngươi lúc nào cũng có đạo lý của ngươi." Tiêu Phương lại lên tiếng: "Người kia chính là thái tử Đông Thục ?"

      "Ân!" Như Thương cố ý trêu chọc : "Tiên sinh là lợi hại, chuyện gì cũng thể gạt được ngươi!"

      "Có phải thân thể tốt hơn chút, lại bắt đầu nghịch ngợm hay !" Tiêu Phương liếc nàng cái, lại : "Ta nhìn thấy móng tay của , mặt khác...... Nếu mang người ra ngoài, ngươi có thể rời khỏi Tây Dạ sao?"

      "Ai..!" Như Thương than : "Người hiểu ta, chỉ có Tiêu Phương vậy!"

      Tiêu Phương nở nụ cười khổ, nhưng tiếp nữa.

      Hiểu, có tác dụng gì đây?

      Hôm sau lại tiếp tục lên đường, vẫn là Tiêu Phương mang theo Như Thương cùng nhau cưỡi.

      Lần này, độc chứng ở phía trước, vô cùng tỉ mỉ xác định vị trí tìm con đường thông nhau về hướng Hách Thành.

      Quỷ Đồng vốn là cùng Tiêu Phương sánh vai, cưỡi cưỡi, nhưng cố ý rớt lại ở phía sau đoạn.

      Tâm tư Tiêu Phương tinh tế mẫn cảm, từ lúc bắt đầu vẫn thỉnh thoảng chăm chú nhìn sang bên cạnh, thời điểm liếc mắt cái liền nhìn ra được khác thường.

      Quỷ Đồng cũng che giấu tâm của mình, về chút khó chịu này tất cả đều viết ở mặt, ngay cả Như Thương cũng phải lắc đầu thầm than.

      Bây giờ thấy cố ý chạm lại phía sau, Tiêu Phương đành phải nắm lấy hai cánh tay Như Thương kiềm chặt lại chút, sau đó cúi đầu thấp xuống ở bên tai nàng khẽ :

      "Cẩn thận, e rằng có người gạt chân!"

      Lời vừa dứt, liền nghe được phía sau lưng có trận gió lạ từ dưới luồn lên.

      quay đầu, chỉ lướt nhanh qua cảnh vật ở ngoài cái, vật kì lạ lẻn đến lòng bàn chân.

      Đó là trụ cát vàng, được người dùng sức lực tài tình khéo léo chuyển thành hình trụ làm vũ khí ném tớMục tiêu là tứ chi con Lạc Đà này!

      Lạc Đà làm sao di chuyển tránh được, bốn cái chân rắn chắc khỏe mạnh bị trụ cát chảy đánh trúng.

      Chương 133: Bọn họ có thể bay

      Tứ chi khẽ uốn cong, súc sinh bị đau lập tức liền ngã ập xuống.

      Từ lúc Quỷ Đồng ném ra cát chảy, đồng thời cũng thẳng người chạy như bay về phía trước.

      Ý đồ của ràng, chính là muốn đỡ lấy Như Thương trước khi rơi xuống đất, muốn để nàng lại bị tổn thương.

      Nhưng mà nghĩ tới, người còn chưa được đến gần, bạch y công tử vốn cưỡi lưng Lạc Đà đột nhiên bay lên.

      Loại bay này đúng là bay, hoặc có thể là "Phiêu"! (tung bay hay là lơ lửng bay)

      Cũng thấy động tác như thế nào, nhưng lại có thể trong nháy mắt ôm Như Thương Lạc Đà ngã xuống đất, bay lơ lửng trong khí.

      Dáng vẻ này rất tự nhiên, rất đẹp mắt, cũng rất...... Kỳ quái.

      Quỷ Đồng hạ xuống đất hiểu, hai mắt trừng lớn nhìn hai người bay lơ lửng ở giữa trung, vẻ mặt trông như khó có thể tin được.

      Lúc này độc chứng cũng vội vã quay lại, tiếng động khác lạ ở sau lưng thoát khỏi tai của .

      biết tám chín phần mười là Quỷ Đồng sinh , nhanh chóng vòng trở lại, nhưng vẫn chậm bước.

      "Chủ nhân......" Quỷ Đồng thấy độc chứng, cũng chẳng quan tâm xin tội, trực tiếp chỉ vào hai người ở trung, : "Bọn họ có thể bay?"

      Biểu độc chứng đối với chuyện này cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức ngạc nhiên giống Quỷ Đồng như vậy.

      chỉ là hướng về phía trung ôm quyền, mở miệng :

      "Thân pháp tiên sinh tốt! Xin thứ cho ta biết cách dạy dỗ, Quỷ Đồng hiểu chuyện, nhưng cũng ác ý, xin tiên sinh đừng trách!"

      Những lời này là thay thế thuộc hạ xin tội, Quỷ Đồng nghe hiểu được, sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống trong cát.

      Tiêu Phương lên tiếng, kết quả là Như Thương giả bộ tức giận, cuối cùng phải với Quỷ Đồng:

      "Tiêu Phương có lòng tốt giúp đỡ chúng ta, sao phải làm khó dễ ? Ta với sống cùng chỗ bốn năm, đối với ta mà , Tiêu Phương chính là người thân, như phụ thân như huynh trưởng! Ngươi nếu như cứ nhất quyết buông tha, ta...... Ta ......"

      Nàng biết nên cái gì cho phải, theo bản năng nhìn qua độc chứng, lại thấy người này lại muốn mở miệng, liền tiếp theo:

      "Ta thừa nhận ngươi, ngươi cũng cần phải gọi ta là chủ nhân! Sa mạc rộng lớn, tự mà kiếm sống!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 134: Quỷ Đồng hoảng sợ

      Lời này ra rất nghiêm trọng, ngay cả Như Thương cũng có chút quá nhẫn tâm, vẻ mặt độc chứng lại chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng giữa trung, hoàn toàn có trọng tâm.

      Quỷ Đồng sợ hãi, biết nên gì, chỉ là ngừng dập đầu về phía độc chứng.

      Từng cái từng cái, cũng may là ở trong cát, nếu đầu có cứng rắn bao nhiêu cũng bị đụng cho hỏng.

      " làm khó dễ tiểu huynh đệ!" Tiêu Phương rốt cuộc lên tiếng, người vẫn ôm Như Thương từ giữa trung hạ xuống trở lại.

      vốn là người thanh nhã, muốn truy xét quá nhiều. Huống chi vừa rồi Như Thương câu như phụ như huynh, phân biệt rất ràng quan hệ của hai người, còn có thể gì nữa đây?

      "Mau lên đường !" lắc đầu cái, liếc mắt nhìn Lạc Đà ở phía trước còn cách nào được nữa, liền nhìn độc chứng : "Hai người chúng ta đổi lại cưỡi!"

      độc chứng hiểu ý tứ của , vì thế gật đầu, chủ động nhảy trở về Lạc Đà của mình, vươn tay nắm lấy Như Thương kéo lên.

      Quỷ Đồng cúi đầu, thất thần lên tiếng theo ở phía sau. Nhưng ánh mắt lại nhìn theo hướng Tiêu Phương, biết cùng độc chứng đổi lại cưỡi là có ý gì.

      Nhưng mà tại thấy Tần Như Thương và độc chứng cưỡi cùng con, nàng ở phía trước được độc chứng ôm vào trong ngực, nhìn thấy bộ dáng như vậy rất vô cùng hài lòng.

      "!" Tiêu Phương ra chữ, rồi sau đó chuyển động khinh công, cuối cùng bản thân dẫn đầu xông ra ngoài.

      Thân pháp của phóng khoáng tự nhiên lại nhàng, hơn nữa thân áo trắng, thoạt nhìn giống như vị Tiên Nhân xinh đẹp bay giữa trung.

      Những người khác sau đó đuổi theo, Lạc Đà chạy rất nhanh, nhưng tốc độ vẫn đuổi kịp Tiêu Phương.

      Như Thương bĩu môi, than thở: "Khinh công Tiên sinh lại tốt hơn rất nhiều."

      độc chứng đương nhiên nghe thấy nàng gì, nhưng đáp lại.

      Nhưng phải thầm khen đối với thân pháp khinh công của Tiêu Phương, tốc độ như vậy đúng là có.

      Mọi người rất nhanh, chưa đến bốn ngày đến được biên cương đại mạc.

      Chương 135: Thiên Ngoại Hữu Thiên Nhân Ngoại Hữu Nhân (*)

      Cuối cùng phải ở trong sa mạc đêm, Quỷ Đồng thấy Tiêu Phương chợp mắt, lặng lẽ đến gần bên cạnh, sau đó khẽ vận lực để bản thân tích trữ khí lực, đồng thời cũng đứng lên vặn vẹo uốn éo, làm cho bộ mặt thường ngày càng thêm quỷ dị.

      là muốn thử xem gan dạ của Tiêu Phương chút, theo ý , người thoạt nhìn hết sức nho nhã yếu đuối như vậy, lá gan người hẳn là lớn.

      Nhưng đánh giá thấp Tiêu Phương, người này là nhân vật có truyền thuyết thấy hình bóng, vô cùng được khen ngợi ở trong giang hồ, nếu cứ dễ dàng bị người hù dọa như vậy, e rằng Nhàn Nhã Sơn Trang của từ lâu bị người giẫm đạp Thành Bình địa.

      độc chứng nhìn ra được ý đồ của Quỷ Đồng, nhưng cũng có lên tiếng.

      Tiêu Phương đối với vẫn còn xa lạ, vốn phải là người dễ dàng tiếp xúc cùng người khác. Lúc còn ở Tây Dạ, thậm chí từng thử qua suốt cả năm cùng người ngoài tới câu.

      Tuy rằng từ lúc gặp được Tần Như Thương chuyện ít, nhưng chuyện đó cũng có nghĩa là phải thay đổi bản chất, bắt đầu cứ mãi xen vào việc của người khác.

      Quỷ Đồng ngồi xổm trước mặt Tiêu Phương, chờ đợi khi người ngủ mở mắt ra thấy có con quái vật kề sát ngay mặt mình.

      Nhưng vẫn nhúc nhích, lấy bất biến ứng vạn biến, đây là bộ mặt diễn xuất giỏi nhất vốn có của công tử Tiêu Phương.

      Hai người cứ như vậy đối mặt với nhau thời gian gần nén hương, rốt cuộc cũng là Quỷ Đồng thất bại thua trận trước.

      Hài tử tràn đầy thất vọng ngồi trở lại mặt đất, cảm thấy vô cùng buồn bực.

      Từ đến lớn chưa từng trải qua thất bại, mặc dù thế giới của chỉ giới hạn giữa ba tầng tháp lâu, nhưng tất cả những người có thể vào ai còn sống để ra ngoài.

      Đừng là người, ngay cả rắn cũng sợ.

      Nhưng kể từ khi độc chứng và Tần Như Thương vào, tình thế luôn được chiến thắng của lập tức bỗng quay ngược trở lại.

      Với lại, chẳng những là độc chứng và Tần Như Thương, ngay cả người bằng hữu bên ngoài tiếp ứng Như Thương cũng lợi hại như vậy.

      Ưu thế của hoàn toàn có, điều này khiến cho Quỷ Đồng có phần lo lắng và sợ hãi.

      P/S: (*) Trời đất bao la, người giỏi có người giỏi hơn. ( biết đúng hong ta )

      Chương 136: Khuôn mặt ngươi có thể chữa trị

      Theo bản năng đưa mắt nhìn qua chỗ độc chứng, muốn cầu xin giúp đỡ từ nơi chủ nhân, nhưng lại thấy độc chứng ngửa mặt nhìn trời, giống như trong đại mạc chỉ có mình , cái gì cũng để ý.

      Như Thương phỏng chừng vẫn còn ngủ trong lều, đó là gian phòng đặc biệt của nàng, ngoại trừ Tiêu Phương mỗi ngày đều hành châm chữa thương cho nàng, lúc khác ai cũng được vào quấy rầy, để cho nàng an tâm nghĩ ngơi.

      Hài tử có chút xấu hổ, muốn đứng dậy bỏ .

      quyết định cách xa tiếp cận Tiêu Phương, người này vừa nhìn nho nhã yếu đuối nhưng hơi thở lại quá mạnh mẽ, có đôi khi làm cho sợ hãi.

      Nhưng còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Phương đột ngột lên tiếng, gọi người dừng lại.

      ——

      "Ngươi gọi là Quỷ Đồng sao!" Thấy Quỷ Đồng sững sờ, vẻ mặt biết làm sao lại càng biết nên trả lời như thế nào, liền tiếp: "Là A Thương cho ta biết."

      Lúc chuyện, chợt vươn tay thăm dò về phía trước mặt Quỷ Đồng.

      Điều này làm cho Quỷ Đồng vô cùng khẩn trương, muốn tránh, nhưng giống như ma xui quỷ khiến lại ngồi nhúc nhích.

      Cũng biết vì sao vừa nhìn thấy Tiêu Phương, loại cảm giác khiến cho lòng người yên tĩnh.

      Cho nên khi đối phương đưa tay sờ về phía bản thân, tuy rằng thoải mái nhưng cảm thấy cũng có ác ý.

      Tiêu Phương dĩ nhiên có ác ý, chỉ muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt ngày thường có vài chỗ nhô ra quái dị của Quỷ Đồng.

      Từng cái từng cái, khi khi nặng, có khi ngón tay còn khép lại để kẹp khớp xương lồi ra.

      Hình dạng của Quỷ Đồng chưa từng có người sờ qua, cho dù là độc chứng cũng chỉ vỗ vỗ đầu của .

      Hành động Tiêu Phương đối với còn quá xa lạ, từ trước đến nay cũng có cảm nhận qua.

      khẩn trương, nhưng vẫn nghe lời ngồi ở tại chỗ, như tiểu hài tử.

      lâu, rốt cuộc Tiêu Phương dừng lại động tác, lúc lấy tay trở về còn kèm theo câu , làm nhiệt huyết trong Quỷ Đồng tức khắc sôi trào.

      ——

      "Khuôn mặt này của ngươi có thể chữa trị!"

      Quỷ Đồng có cách nào dùng lời để bày tỏ tâm tình của lúc này, ngay cả độc chứng trầm mặc cũng quay đầu lại.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 137: Phục tùng tuyệt đối phải là thấp kém

      Tiêu Phương nhiều lời nữa, Như Thương từ trong lều vải ló đầu ra nhìn về phía Quỷ Đồng, nháy mắt mấy cái, :

      "Ngươi còn mau tạ ơn tiên sinh! có thể trị, nhất định là có thể trị! Quỷ Đồng, ngươi phải hi vọng có ngày cũng giống như chúng ta, có thể quang minh chính đại ở dưới ánh mặt trời sao?"

      Lời như vậy với Quỷ Đồng mà hấp dẫn rất lớn, gần như là phản xạ có điều kiện đứng dậy chạy , nhìn về phía độc chứng.

      Thấy đối phương nhìn mình gật gật đầu, lúc này mới quay lại bên Tiêu Phương, bùm cái quỳ xuống, sau đó lại bắt đầu dập đầu liên tiếp.

      Tiêu Phương biết phải làm sao, duỗi tay ngăn cản dừng lại. Như Thương lúc này cũng :

      " tiếng cám ơn là được! nên lúc nào cũng dập đầu cho người ta như vậy!" Vừa vừa nhìn về phía độc chứng, thấy có phản ứng, lại tiếp: "Ngươi phải nhớ kỹ, giữa người với người đều bình đẳng, cho dù bản thân ngươi có chủ nhân, cũng cần cảm thấy thấp hơn bậc. Trung thành cùng tuyệt đối phục tùng có thể phân chia ngang bằng, nhưng quỳ ba lạy bốn cũng phải là tác phong tốt, ngươi phải sửa đổi chút!"

      Lý luận của Tần Như Thương đối với cổ nhân mà phải ai cũng có thể tiếp nhận, Tiêu Phương cùng độc chứng đều có phản ứng gì, nhưng Quỷ Đồng sau khi nghe xong đầu lớn lại lắc lắc.

      Dùng lời của , chính là ——

      "Chủ tử chính là chủ tử! Có dập đầu bán mạng đưa cho chủ tử, đó cũng là việc nên làm!"

      ......

      Cuối cùng rời khỏi sa mạc trở về Hách Thành, khoảnh khắc bước vào biên giới Đông Thục Quốc, Tiêu Phương thở dài hơi.

      Thân thể Như Thương bị thương ở mức độ thế nào trong lòng hiểu , mặc dù nàng kiên cường khác hẳn với người bình thường, nhưng lục phủ ngũ tạng(*) lại khác nhau xa, bằng với ý chí của nàng.

      Mọi người tìm nhà trọ tạm thời thu xếp ở lại, Tiêu Phương quyết định trước tiên phải hiệu thuốc trong thành mua chút thuốc mang về.

      Nhưng những loại thuốc đó cũng chỉ có tác dụng làm giảm bớt vài phần, nội thương cần phải nghĩ ngơi, cho dù nghĩ, ít nhất cũng phải dùng vật liệu quý giá trong sơn trang của , cùng với dốc lòng điều trị mới được.

      P/S: (*)- Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người.

      Lục phủ gồm: Vị, Đởm, Tam tiêu, Bàng quang, Tiểu trường, Đại trường.

      1. Vị là bao tử (dạ dày)

      2. Đảm là mật

      3. Bàng quang là bọng đái

      4. Tiểu trường là ruột non

      5. Đại trường là ruột già.

      6. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng của bàng quang.

      - Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người.

      Ngũ tạng gồm: Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận.

      1. Tâm là tim

      2. Can là gan

      3. Tỳ là lá lách

      4. Phế là phổi

      5. Thận là hai quả thận (cật).

      Chương 138: Tiêu Phương rất thích hợp ngồi cao

      Nhưng bây giờ ràng có điều kiện như vậy, vì thế chủ động mở miệng, cùng Như Thương thương lượng ——

      "Hay là trước nên theo ta trở về có được hay ? Chuyện ngươi muốn làm nóng lòng nhất thời được, dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy, cần thiết phải gấp gáp thực ."

      Như Thương biết tâm ý của , cũng hiểu thương thế của mình nặng bao nhiêu, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu :

      " được! Đừng bản thân ta cửa này qua nổi, ngay cả thái tử Đông Thục và Quỷ Đồng bọn họ cũng......"

      "Có thể dẫn bọn cùng nhau trở về!" Tiêu Phương lại tiếp tục tiếp nhượng bộ.

      Nhàn Nhã Sơn Trang là nơi mà phải người bình thường có thể vào, Tiêu Phương có thói quen thanh nhã, có lẽ từ xưa đến nay Tần Như Thương là người duy nhất có thể cùng chung sống lâu như thế.

      Nay bởi vì nàng, lại có thể để độc chứng và Quỷ Đồng cùng nhau trở về, trong lúc nhất thời nghe được, Như Thương từng hồi xúc động.

      "Tiên sinh, ngươi vì ta làm quá nhiều." Nàng ngồi dựa vào đầu giường, nhìn thẳng Tiêu Phương thay đổi thanh sam trước mặt.(thanh = màu xanh, sam = áo mặc ở trong).

      Có nhiều lúc nàng biết phải làm sao chuyện cùng Tiêu Phương, người này rất thích hợp ngồi cao, thậm chí nàng cảm thấy Tiêu Phương hẳn là Thần Linh được cung phụng, người phàm chỉ cần quỳ lạy, dùng tâm linh kết nối là được.

      "Chuyện bắt đầu, nhất định có lý do giữa đường thu tay." thanh của nàng lại tiếp tục: "Vốn cũng phải là thiên kim tiểu thư mảnh mai gì, ta nghỉ ngơi ở Hách Thành vài ngày sao."

      Thấy ý nghĩa lời nàng kiên quyết, Tiêu Phương cũng cưỡng cầu ( cầu quá đáng) nữa, chỉ cầm mấy vị dược liệu mua được từ trong hiệu thuốc, tự mình tới phía sau đích thân nấu thuốc.

      là nghĩ ngơi, Nhưng Thương phải người chịu ngồi yên.

      Thương thế trong người của nàng, ngày bình thường chỉ cần dùng sức vận công, dạo chút có lẽ là có chuyện gì.

      Hách Thành dù sao cũng là lãnh thổ Trung Nguyên, ăn uống mặc dùng đều là thói quen thể thiếu của mọi người. Nhưng chuyện này đối với nàng, độc chứng cùng Quỷ Đồng mà , vẫn là có chút quen.

      độc chứng tồi, với ăn gì uống gì cũng được, chỉ cần lắp đầy bụng mà thôi, nhưng Quỷ Đồng lại vô cùng thoải mái.

      Chương 139: Quỷ Đồng sửa đổi

      Thời gian dài ăn chỉ loại thức ăn, làm cho đối với những thứ này ràng có cảm giác ngon miệng.

      phải bởi vì thứ kia ăn ngon, mà căn bản biết đời này còn có thứ khác.

      Giống như bảo con cọp ăn trái cây, mặc kệ thứ kia đối với loài người có nhiều mỹ vị, nhưng nó đều ăn được như củi khô, chút cảm nhận cũng có.

      Biểu này của Quỷ Đồng có từ khi còn ở trong sa mạc, Tiêu Phương chuẩn bị chút lương khô mang theo người, lúc nghỉ ngơi chia cho bọn họ ăn, độc chứng ăn được bình thường, Quỷ Đồng lại biết phải ăn như thế nào.

      Như Thương phải chỉ dạy từng chút, mới thử cầm lấy khối bánh nướng lớn nhét vào trong miệng, nhưng lập tức liền phun ra tất cả.

      Lúc đó hỏi người bên cạnh: Thứ này có thể ăn sao?

      Cho dù Như Thương với người bình thường là phải ăn những thứ này, vẫn lắc đầu như cũ, kiên quyết nuốt xuống.

      Nhưng cũng thể luôn để đói, đặc biệt là đối với người đường, thể lực tiêu hao rất nhiều.

      ra, cũng may mà còn Lạc Đà bị thương, độc chứng thấy quỷ đồng có cách nào tiếp nhận được thức ăn loài người, đành phải tự mình vòng trở lại cắt lấy hai chân sau Lạc Đà mang theo bên người.

      Hôm nay đến Hách Thành, thức ăn ngon miệng trong khách điếm chỗ nào cũng có, lúc Quỷ Đồng đối mặt những thứ này, mặc dù bên trong vị giác (cảm giác của lưỡi) vẫn có nửa điểm phản ứng, nhưng từ tâm lý ai nấy cũng đều nhìn ra được, là nguyện ý nếm thử.

      Như Thương thấy thay đổi như vậy cao hứng, cũng cầu quá đáng, mặc kệ ngày có thể ăn bao nhiêu, tóm lại ăn chút nào hay chút đó.

      Nàng tự mình đến cửa hiệu vải trong thành mua quần áo cho Quỷ Đồng, còn bảo tiểu nhị nhà trọ chuẩn bị nước tốt, để tắm gội lần cho thoải mái.

      Đầu tóc là tìm người thợ đường cạo cho , người nọ bị dọa cho hoảng sợ, bọn họ phải lừa gạt người đó là khi còn , bị rớt vách núi trọng thương mới thành hình dạng như vậy.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 140: Tại sao thân thể lại biến thành đá

      Cũng may mọi người đều rất thích tiền, sau khi Tiêu Phương lấy ra thỏi bạc trắng đưa tới, những người đó cũng nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.

      Đầu tóc Quỷ Đồng bị cạo còn mảnh, đây là chủ ý của Như Thương.

      Lúc đối phương chỉ vào cái đầu bóng lưỡng của mình hỏi nàng tại sao phải làm như vậy, Như Thương kéo kéo tóc của nàng với :

      "Phải đem toàn bộ tóc khô bỏ , để Tiêu tiên sinh cho ngươi chút dược, làm tóc lại dài ra giống với cái này của ta mới tốt a!"

      Quỷ Đồng nhìn thấy giật mình, có chút dám tin tưởng hỏi nàng:

      " ?"

      Như Thương gật đầu:

      " !"

      Hài tử liền hề kháng cự nữa, Như Thương cao hứng tiếp nhận an bài tất cả cho .

      Tiêu Phương cũng xác thực theo như lời nàng , tự mình điều chế loại thuốc mỡ bôi lên xung quanh ở ngoài cho Quỷ Đồng.

      Thứ đó bôi ở da đầu hơi lành lạnh, dễ chịu.

      Mọi người đều ở trong gian phòng nhìn Quỷ Đồng thay đổi, Như Thương lại nhớ tới cái suy đoán khi hai người nàng và độc chứng ở Tháp Trấn ,.

      Vì vậy mở miệng mà hỏi ——

      "Quỷ Đồng, thời điểm đánh nhau vì sao thân thể của ngươi lại cứng như tảng đá? Chúng ta ném những thứ này nọ lên , thanh vọng lại cùng với đụng vào vách tường đá rất giống nhau."

      Khi Tần Như Thương hỏi ra lời này, độc chứng ngồi ở bên cạnh vẫn luôn nhàm chán nhìn trời, liền quay đầu lại, Tiêu Phương chuẩn bị bôi thuốc mỡ cũng tạm ngưng chút.

      Nhưng Quỷ Đồng lại có phần ngỡ ngàng, ngơ ngác hồi lâu, sau đó lại lắc lắc đầu, trả lời, :

      "Ta cũng hiểu , ngay từ đầu phải như thế, hơn nữa lúc bình thường ta đánh nhau với bọn họ thịt cũng cứng."

      Trả lời như vậy cũng nằm trong dự đoán của Như Thương, hiểu biết của Quỷ Đồng toàn bộ đều thông qua từ những người liên tục vào Tháp Trấn kể lại, có hạn, đối với nhận định chức năng cơ thể bản thân, lại càng có khả năng biết được quá nhiều.

      Tầm mắt độc chứng lúc này hướng tới Tiêu Phương, Như Thương cũng ngẩng đầu nhìn qua.

      Chương 141: Tiêu Phương lý luận

      Tiêu Phương tinh thông y lý, chuyện như vậy có lẽ cũng chỉ có mới có khả năng đưa ra giải thích hợp lý. (tinh thông y lý = hiểu biết lý thuyết y thuật)

      Quả nhiên, Tiêu Phương bôi xong thuốc mỡ chỗ cuối cùng, lại dùng vải bông trắng bọc lại toàn bộ đầu Quỷ Đồng, lúc này mới quay người đến chỗ chậu rửa mặt, rửa tay sạch, sau đó :

      "Đây là biểu người hóa đá, phân loại chính xác xem như đây là loại bệnh vô cùng nghiêm trọng. Nguyên nhân sinh ra bệnh này hơn phân nửa là bởi vì thức ăn và hoàn cảnh trưởng thành, ở đường ta nghe các ngươi kể về câu chuyện cửa ải của Quỷ Đồng, càng thêm xác định nguyên nhân thân thể hóa đá của . Người ăn thịt người, nhất định tạo thành bệnh!"

      Tiêu Phương liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, thấy trong ánh mắt lộ vẻ hiểu, vì thế tiếp tục :

      "Từ ngươi chỉ vì muốn no bụng, cho nên bụng đói ăn quàng. Từ từ, có những thứ thức ăn khác xuất , ngươi đương nhiên liền cho rằng đó là thứ duy nhất ở đời có thể ăn. Cái này cũng trách ngươi!"

      Tiêu Phương là người ôn tồn lễ độ, khi đem hồi đạo lý êm tai ra, ràng có chút khác biệt với Tần Như Thương và độc chứng.

      Tuy rằng dũng mãnh như vậy, tính chất vốn có cũng phải kích động đầu óc, nhưng lại khiến cho người ta có cách nào nghe, càng có cách nào tin.

      Quỷ Đồng theo bản năng gật đầu, vẻ mặt thành kính giống như tín đồ gặp được Thần Linh mà bản thân tín ngưỡng.

      Như Thương than , đây chính là Tiêu Phương, có thể nhìn mà thể theo kịp.

      "Tình huống hóa đá bây giờ của ngươi vô cùng nghiêm trọng." thanh Tiêu Phương lại tiếp tục, mặt tăng thêm vài phần nghiêm túc: "Nhưng cũng đến nỗi có thuốc chữa! Nếu như ngươi theo ta trở về Sơn Trang, trong vòng năm, ta cam đoan ngươi khác gì người bình thường."

      Nghe được lời này, Như Thương bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt lập tức khôi phục lại như thường.

      Phản ứng này tránh né được Quỷ Đồng, nhưng lại thoát khỏi ánh mắt của độc chứng và Tiêu Phương.

      Nàng khẽ mở miệng, yếu ớt :

      "Tiên sinh, ta quay về!"

      Chương 142: Chân chính quân tử

      Trong lời còn có chút uất ức, Tiêu Phương dừng lại, quay đầu nhìn nàng đồng thời :

      "Nghĩ cái gì đây? Ngươi cho rằng ta vì khuyên ngươi trở về Sơn Trang, cho nên mới cố ý đem bệnh Quỷ Đồng nghiêm trọng sao?" lắc đầu: "A Thương, ta phải người như vậy."

      "Tiên sinh, ta......"

      Nàng muốn ra, lại bị Tiêu Phương giơ tay ngắt lời.

      "Ta chỉ lời ngay mà thôi." chỉ chỉ Quỷ Đồng: "Tình trạng của quả là như vậy, nếu kịp thời điều trị, cuối cùng ngày toàn thân biến thành đá, hơn nữa cho dù phát hay phát lực, tượng hóa đá cũng lan tràn ra. Đến lúc đó, đá biến trở lại thành người!"

      Lời này là Tiêu Phương nhìn về phía Tần Như Thương , trong giọng có phần nghiêm khắc, làm cho Như Thương dám ngẩng đầu nhìn.

      "Thôi!" Tiêu Phương lại lên tiếng: "Nếu tại ăn uống khôi phục bình thường, tình trạng này của có thể chống đỡ hơn nửa năm. Đợi có thời gian trở về Sơn Trang, ta lấy cho chút dược đến, ăn mỗi ngày, đảm bảo dần dần có thể loại bỏ được mùi vị người chết trong cơ thể, đồng thời cũng giải được tượng hóa đá. Tuy rằng dùng thời gian dài chút, sợ là phải ba năm năm năm, nhưng dù sao cũng đến mức muốn kết thúc mạng ."

      "Tiên sinh, cảm tạ ngươi." Như Thương có ngẩng đầu, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, giọng ra câu.

      Nàng nên hiểu lầm Tiêu Phương, nhiều năm như vậy nàng phải hiểu .

      Đó là chân chính quân tử, có lẽ đối với nàng có chỗ mong đợi cùng hi vọng, nhưng chỉ cần nàng ưng thuận, cũng nhắc lại.

      "Ta thay Quỷ Đồng tạ ơn Tiêu tiên sinh!" độc chứng đột nhiên lên tiếng, khéo léo rốt cuộc đánh tan bầu khí giữa Như Thương và Tiêu Phương.

      Lòng nàng đầy cảm kích, cũng thở phào hơi nhõm.

      Quỷ Đồng vừa nghe thấy chủ nhân lại vì mình tự tỏ lời biết ơn với người, cũng vội vàng từ ghế nhảy lên, sau đó lại "Bùm" tiếng quỳ xuống, ra vẻ sắp phải dập đầu.

      Tiêu Phương nhanh tay lẹ mắt, dùng tay đỡ lấy người, đồng thời :

      "A Thương làm cho ngươi đem cái tật xấu này sửa , ngươi vẫn ở trước mặt chủ nhân thay đổi được, ít nhất cũng đừng làm như vậy với chúng ta."
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :