1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng phi bị nguyền rủa - Trương Du (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 (tt)


      ''Cái gì? Lộ Tử Nam mang thai?'' Vương quý phi kinh hãi.

      '' sai, lúc này người cũng được Thái tử che chở nghênh ngang trở về Đông cung, cực kỳ phong quang.'' Sáng sớm Vương Nhu Thủy chạy tới khóc lóc kể lể. Lần này Lộ Tử Nam mang thai, nàng ở Đông cung càng thêm có địa vị.

      ''Đáng ghét!'' Vương quý phi giận dữ. ngờ nữ này lại giành mang thai đứa con của Thái tử trước, chuyện tình này rất lớn.

      ''Con nghe cung nữ , Thái tử còn quyết định xây tòa cung điện cho Lộ Tử Nam, chuyện này..... Hu hu.....'' Vương Nhu Thủy cam lòng khóc lớn.

      ''Được rồi, đừng khóc, đến lúc nào rồi, chỉ biết khóc, ai gia hỏi con, con cũng có dấu hiệu mang thai chưa?''

      Tức mặt Vương Nhu Thủy đỏ lên, khó chịu ra lời.

      ''Ai gia hỏi con, con !'' Vương quý phi kiên nhẫn thúc giục.

      ''Con.....'' Mặc dù là của mình, nhưng Vương Nhu Thủy vẫn khó mở miệng.

      ''Chuyện gì xảy ra? Con làm Thái tử phi cũng thời gian rồi..... Chẳng lẽ Thái tử đụng đến con?'' Vương quý phi thấy bộ dạng của nàng, tức giận ép hỏi.

      Nàng quả chịu nổi vô cùng xấu hổ: ''Trong lòng Thái tử chỉ có Lộ Tử Nam, hoàn toàn thấy tồn tại của con.'' Nàng vô cùng uất ức.

      ''Thái tử khinh người quá đáng!'' Vương quý phi giận đến vỗ bàn, lại nhìn nàng: ''Con cũng vô dụng, uổng công thường ngày ai gia dạy con, ngay cả Thái tử cũng dụ được, uổng công từ cha con nâng con trong lòng bàn tay huấn luyện nhiều năm như vậy, toàn bộ uổng phí rồi.'' Nàng tức giận quở trách. Nha đầu này chính là công sức của nàng, nhìn Hoàng thượng phải bị nàng làm cho ngoan ngoãn sao! Ai! phải ruột thịt cách nào được chân truyền.

      ''Nương nương, con cố hết sức, nhưng Thái tử chán ghét con, thấy con lại tức giận.....'' Vương Nhu Thủy dám cho Vương quý phi nghe chuyện xảy ra trong buổi tối đầu tiên của đại điển phong phi, nàng sợ bị Vương quý phi trách cứ.

      '' như vậy ai gia trăm phương ngàn kế lấy cho con danh hiệu Thái tử phi dùng được rồi hả?'' Vương quý phi buồn bực .

      Vương Nhu Thủy dám ứng tiếng.

      ''Con là đồ vô dụng, xem ra ở Đông cung con hề có địa vị, càng đừng nghĩ so sánh hơn thua với nữ kia nữa!'' Vương quý phi rất tức giận.

      ''Nương nương, nhất định là do tiện nhân kia làm thuật, nếu làm sao Thái tử lại si tình với ả như vậy?'' Vương Nhu Thủy đùn đẩy.

      ''Tự mình bằng người, cũng đừng kiếm thêm lý do.'' Vương quý phi mắng mỏ. Ở lâu trong cung, những lời của mấy phi tử thất sủng này nàng nghe nhiều rồi.

      ''Nương nương.....'' Vương Nhu Thủy im lặng.

      '' là vô dụng!'' Vương quý phi ngừng tức giận mắng: ''Vốn mong đợi con được Thái tử sủng ái, tương lai Thái tử kế thừa thiên hạ, thế lực Vương gia chúng ta kéo dài, xem ra toàn bộ còn trông cậy được rồi. tại toàn bộ lòng Thái tử đặt người Lộ Tử Nam, hôm nay ả lại mang long chủng, sợ là tâm Thái tử thể thu trở lại được, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.'' Vẻ mặt Vương quý phi tính kế.

      ''Ý của nương nương là.....'' Vương Nhu Thủy cẩn thận hỏi.

      Vương quý phi vui lườm nàng: ''Đây là biện pháp cuối cùng của ai gia, nếu thành, chúng ta thể làm gì khác hơn là --'' Ánh mắt nàng trở nên thâm trầm.

      Vương Nhu Thủy cả kinh: ''Nương nương!'' Nàng hiểu ý của nương nương rồi.

      ''Đừng sợ, nếu lúc này con thể hoàn thành nhiệm vụ, bất đắc dĩ ai gia mới bước kia.''

      ''Nương nương muốn con hoàn thành nhiệm vụ gì?'' Vương Nhu Thủy kinh hãi giọng hỏi.

      ''Ta muốn con nghĩ biện pháp khiến Lộ Tử Nam mất đứa bé, nếu có đứa bé làm hậu thuẫn, nên Thái tử có sủng ái ả cũng tức giận.'' Mặt Vương quý phi hài lòng: ''Chỉ cần Hoàng thượng còn ngày ai gia có biện pháp khiến Lộ Tử Nam có cách nào trở mình, có cách nào gây nguy hiểm đến địa vị của con.''

      Vương Nhu Thủy hiểu, nhưng có chút kinh hãi: ''Nhưng nếu thất bại bị phát , Thái tử --'' Nhất định cắt nàng thành tám khúc, khiến cho nàng chết vô cùng thê thảm. Nàng nghĩ đến đây, ngừng run rẩy.

      ''Đừng sợ, nếu như thất bại, con quên ai gia còn có con bài tẩy sao.'' Trong mắt Vương quý phi để lộ dã tâm lớn hơn.

      Ngay cả Vương Nhu Thủy thấy cũng khỏi run sợ trong lòng.

      *****

      ''Nam phu nhân, mấy ngày gần đây khí sắc của ngài tốt hơn nhiều.'' Châu Nhi hài lòng nhìn gò má Lộ Tử Nam ngày càng đỏ thắm, còn vẻ mặt tái nhợt bị bệnh nữa.

      ''Ừ, gần đây ta còn buồn nôn nghiêm trọng nữa rồi.'' Lộ Tử Nam cười.

      ''Toàn bộ công lao thuộc về Thái tử, ba ngày bổ chút năm ngày bổ trận, tẩm bổ cho ngài trắng nõn nà.'' Châu Nhi trêu tức.

      ''Nghe ngươi ta giống như con heo .''

      ''Chờ bụng lớn, có lẽ Thái tử nuôi ngài càng giống.'' Châu Nhi cười nhạo trắng trợn.

      ''Nha đầu này càng càng kỳ cục.'' Lộ Tử Nam giả vờ khiển trách.

      ''Nam phu nhân, tha mạng! Tha mạng!'' Châu Nhi cũng làm bộ kêu hai tiếng.

      Nam Nhi vừa bực mình vừa buồn cười đứng dậy đuổi theo nàng.

      ''Ai u, các người làm gì vậy?'' Tiểu Trụ Tử vừa đến nhìn thấy Lộ Tử Nam đuổi theo Châu Nhi, khẩn trương: ''Châu Nhi, mau đỡ Nam phu nhân ngồi xuống, nàng mang thai đó!'' vội vàng ngăn cản.

      Lúc này Châu Nhi mới le lưỡi, nàng vô ý quá, vội vàng dừng lại muốn đỡ Lộ Tử nam về giường.

      '' cần, ta dễ hỏng như vậy.'' Lộ Tử Nam đẩy tay Châu Nhi ra, mỉm cười .

      ''Dĩ nhiên ngài dễ hỏng, nếu ngài có gì may, Thái tử băm bọn nô tài thành thịt vụn mới lạ.'' Tiểu Trụ Tử đổ mồ hôi .

      Lộ Tử Nam cười khẽ, nàng biết Thái tử có thể làm như vậy vì nàng.

      ''Tiểu Trụ Tử, lúc này Thái tử lại dặn dò ngươi tới cái gì?'' Châu Nhi hỏi. Nam phu nhân kiên trì muốn Thái tử tới thăm nàng thường xuyên, mà Thái tử chỉ lòng nhớ Nam phu nhân, cho nên mỗi lần muốn Tiểu Trụ Tử đến hỏi thăm cuộc sống hôm đó của nàng, còn thỉnh thoảng kêu Tiểu Trụ Tử mang đến lượng lớn thuốc bổ, lo lắng này nọ, hận thể tự mình hầu hạ nàng, Thái tử thương Nam phu nhân đến tận xương cốt rồi.

      ''Lúc này Thái tử phái tới sáu người cung nữ, muốn toàn bộ cẩn thận hầu hạ Nam phu nhân, còn nữa, đây là món ăn bổ dưỡng quý và lạ mà Hạ quốc tiến cống hôm trước, Thái tử muốn nô tài đưa tới cho Nam phu nhân.''

      '' cho Thái tử, lần trước chàng phái tới sáu cung nữ, lúc này lại thêm sáu, cộng thêm người trong điện ta nữa quá nhiều, ta cần nhiều người hầu hạ như vậy.'' Lộ Tử Nam .

      ''Ngài để cho Thái tử tới thăm thường xuyên, ngài ấy sợ ít quá hầu hạ chu toàn, tạm thời giữ những người này lại đây, nếu Thái tử ăn cơm vô, luôn lo lắng ngài ở đây thoải mái.'' Tiểu Trụ Tử cười .
      Lộ Tử Nam biết làm sao hơn.

      ''Nam phu nhân, sao cả, dù sao nhiều người đều thích ở chỗ này hầu hạ ngài, ngài tốt bụng lại thiện lương, vừa làm dáng, hạ nhân ở Hồng Điện vừa thoải mái lại vui vẻ, nhiều người cực kỳ quý ngài.'' Châu Nhi .

      '' sai, nhiều người vừa nghe Hồng Điện thiếu người, toàn bộ tranh nhau muốn tới hầu hạ ngài, có thể thấy được nhân duyên của Nam phu nhân ngài tốt, giống như Thái tử phi.....'' Tiểu Trụ Tử đột nhiên ngậm miệng, nên nhắc tới Thái tử phi trước mặt nàng.

      Nàng cau mày: ''Thái tử phi nàng tốt ?'' Nàng lo lắng hỏi.

      ''Nô tài đáng chết, Thái tử dặn dò các nô tài chớ lắm miệng.'' Tiểu Trụ Tử vả miệng.

      ''Tiểu Trụ Tử, Thái tử phi nàng tốt sao?'' Nàng vội vã hỏi.

      ''Ngài mặc kệ nàng , chỉ cần chiếu cố thân thể mình tốt là được.'' Tiểu Trụ Tử bất đắc dĩ .

      ''Nhìn bộ dạng này của ngươi, nhất định nàng tốt rồi.'' Nàng có chút đồng tình Vương Nhu Thủy, khó trách nàng hận nhiều như vậy, nữ nhân chiếm được tình , nào có đạo lý hận, cùng là nữ nhân, nàng có thể hiểu tâm tình của Vương Nhu Thủy.

      ''Tất cả đều do nàng tự chuốc phiền, phải ngài biết tính khí của Thái tử, ngài ấy chịu được nữ nhân lục đục đấu đá giở thủ đoạn, hơn nữa trong lòng Thái tử chỉ có ngài, nàng vẫn muốn tới cướp đoạt vị trí của ngài, dĩ nhiên Thái tử mất hứng, cực kỳ phản cảm với nàng.''

      ''Ai! Nguyên nhân mọi chuyện đều do ta gây nên, nếu phải ta xuất , có lẽ Thái tử phi có hy vọng.''

      ''Vậy cũng có khả năng, Thái tử luôn lựa chọn rất kỹ với tình cảm, nếu ngài ấy tiếp nhận nương như Thái tử phi, vài năm trước Hoàng thượng thúc giục ngài ấy lập phi sớm nhắm mắt tùy tiện chọn vị cho xong chuyện, cho nên ngài và Thái tử là người định mệnh, nhân gian kỳ duyên.''

      ''Người định mệnh? Nhân gian kỳ duyên?'' Nàng cười đến ưu tư. Ai! Nàng tin, bọn họ nhau nguy hiểm như thế, tùy thời có thể tan rã, điều này có thể gọi là người định mệnh, nhân gian kỳ duyên sao? Có thể sao? bi ai.

      ''Nam phu nhân, ngài lại cau mày, Thái tử thấy mất hứng đấy.'' Châu Nhi nhắc nhở nàng.

      ''Đúng vậy! Thái tử đau lòng ngài nhất, ngài cần phải giữ tâm tình cho tốt, đúng rồi, Thái tử còn dặn dò, tối nay ngài ấy đến thăm ngài.''

      ''Ngày hôm qua phải mới đến sao, sao hôm nay lại --''

      ''Ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, với Thái tử, như là cách ba thu rồi.'' Tiểu Trụ Tử mím môi .

      Nàng lắc đầu: ''Chàng -- ai!'' Nàng càng muốn kéo dài khoảng cách, lại nghĩ biện pháp gần hơn, giằng co như vậy khiến nàng mệt mỏi.

      ''Tốt rồi, Nam phu nhân, Tiểu Trụ Tử hoàn thành nhiệm vụ, phải về giao phó, Thái tử vẫn chờ nô tài trở về báo cáo tâm tình của ngài hôm nay!''

      Nàng cười khổ: ''Trở về , với Thái tử, ta rất khỏe, chàng đừng lo lắng.'' Nàng dặn dò.

      ''Nô tài nhắn nhủ, nhưng theo kết quả nô tài quan sát, những lời này có cũng giống như , vĩnh viễn Thái tử đều yên tâm ngài.'' bất đắc dĩ .

      ''Ngươi --''

      ''Được rồi, Nam phu nhân, ngài cũng đừng làm khó Tiểu Trụ Tử nữa, cũng là ăn ngay .'' Châu Nhi chen miệng.

      ''Các ngươi -- ai! Thôi, Tiểu Trụ Tử trở về báo cáo !'' Nàng chỉ có thể sử dụng từ bất đắc dĩ để hình dung.

      ''Vậy Tiểu Trụ Tử xin cáo từ.'' Tiểu Trụ Tử lui xuống.

      ''Nam phu nhân, Thái tử đối với ngài như vậy, ngài rất có phúc khí.'' Châu Nhi hâm mộ .

      Lộ Tử Nam cũng nghĩ như vậy: '' tại xem ra là phúc khí, về sau sao?'' Nàng mờ mịt mất hồn.

      ''Ai da! Ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện sau này ai biết, bước tính bước thôi!'' Châu Nhi khuyên nàng.

      Nàng thở dài tiếng.

      ''Nam phu nhân, Thái tử sai người đưa tới chén canh gà, để cho ngài uống vào.'' cung nữ bưng chén canh gà tới.

      ''Ồ! Đặt đó trước.'' tại Lộ Tử Nam cảm thấy có khẩu vị. Những ngày qua nàng ăn nhiều những thứ này, cảm thấy sợ.

      Cung nữ thận trọng đặt canh gà xuống: ''Nhưng Thái tử dặn dò, thỉnh ngài lập tức uống vào.'' Cung nữ .

      Nàng cau mày: '' lát nữa ta uống.'' Thái tử cũng là, mỗi ngày bức nàng uống đống thuốc bổ lớn.

      ''Nhưng.....''

      '' xuống trước , Nam phu nhân mới uống chén canh gà chưng hạt sen, lúc này thể uống được nữa, như thế lát nữa ta nhất định thúc giục nàng uống, ngươi có thể trở về phục mệnh.'' Châu Nhi thấy nét mặt Lộ Tử Nam khi thấy chén canh gà, đành phải giúp đỡ nàng đuổi ả cung nữ này .

      ''Vậy cũng được, trước tiên nô tỳ lui xuống, xin Nam phu nhân nhất định phải uống.'' Cung nữ phúc thân. yên lòng nhắc nhở tiếng mới lui ra.

      Cung nữ vừa ra, Châu Nhi mới lắc đầu cảm thấy hiểu: '' kỳ quái, Thái tử sai người mỗi ngày đưa thuốc bổ tới, cũng chưa từng giống như lúc nãy cứng rắn ép ngài lập tức uống vào, chẳng lẽ chén canh gà này là cái gì mà dược liệu ngàn năm ninh hầm thành, phải lập tức đưa vào trong bụng ngài?'' Nàng tò mò ngửi chén canh gà: ''Mùi vị vẫn như vậy.''

      ''Nếu ngươi thích, phân cho nhiều người cùng nhau ăn là được, coi như ta ăn đến ngấy rồi.'' Nàng để ý .

      ''Vậy sao được? Đây chính là Thái tử ban cho ngài..... Nhưng mà, cũng kỳ quái, vừa rồi sao Tiểu Trụ Tử đề cập đến, hoặc là thuận đường mang đến là được, còn gọi cung nữ khác đưa tới?'' Châu Nhi cảm thấy kỳ quái.

      ''Có lẽ Tiểu Trụ Tử quên, ngươi mau phân phát chén canh gà này cho mọi người ăn , chút khẩu vị ta cũng có.''

      ''Vậy cũng được, bọn nô tài tạ ơn Nam phu nhân ban thưởng.'' Châu Nhi hoan hỷ , Nam phu nhân ăn nhiều tinh phẩm như vậy rồi, nhưng nô tài bọn cũng tốt số, vào lúc này các tỷ muội có lộc ăn.

      ''Ừ, ta muốn nghỉ ngơi chút.'' Ngáp dài, phụ nữ mang thai luôn đặc biệt dễ mệt mỏi, mới xuống giường lát nàng lại cảm thấy mệt mỏi.

      ''Tốt lắm, ngài nghỉ ngơi , Châu Nhi quấy rầy.'' Châu Nhi đắp kín chăn cho nàng mới bưng canh gà lui ra.

      *****

      ''Nam phu nhân, xong, toàn bộ mấy người Châu Nhi đều bị bệnh, bộ dạng thượng thổ hạ tả rất khổ sở.'' thái giám vội vã báo lại.

      ''Tại sao lại có thể như vậy?'' Lộ Tử Nam kinh hãi.

      '' biết, họ uống chén canh gà ngài ban cho rồi bắt đầu khó chịu.'' Thái giám gấp.

      ''Canh gà? Chuyện gì xảy ra?'' Canh gà là do Thái tử sai người đưa tới, làm sao có thể xảy ra vấn đề: ''Họ tìm đại phu bốc thuốc chưa?'' Nàng tạm thời bỏ qua nghi ngờ trong đầu, ân cần hỏi.

      ''Đại phu tới, cũng dùng thuốc --''

      ''Uống thuốc gì? Nam Nhi, nàng lại khó chịu rồi sao?'' Mặt Triệu Hằng ân cần bước vào Hồng Điện.
      Chương 10


      ''Hôm nay ta có sai người mang canh gà đến cho nàng.'' Triệu Hằng cau mày .

      ''Nhưng cung nữ kia ràng là chàng sai nàng đưa tới, còn cố ý chàng dặn dò ta lập tức uống, lúc đó ta có khẩu vị nên mới thưởng cho Châu Nhi các nàng, ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.'' Lộ Tử nam nghĩ đến cũng có chút phát run, hình như có người muốn hại nàng, lại thần xui quỷ khiến Châu Nhi bọn họ thay nàng chịu khổ.

      Mặt trầm xuống: ''Người nào to gan như vậy!''

      ''Theo thái y mới vừa báo lại, các nàng ăn chính là thuốc phá thai!'' Tiểu Trụ Tử bẩm báo.

      Sắc mặt của càng trầm hơn.

      ''Thuốc phá thai!'' Nàng kêu lên, là ai ác độc như vậy, tha cho đứa bé của nàng ra đời?

      dùng sức vỗ bàn, giận kiềm được: ''Người tới, dẫn Vương thị tới cho Bổn cung!'' hét lớn, nhất định là nữ nhân đó! Cả Đông cung chỉ nàng mới có can đảm làm ra chuyện như vậy, nàng đáng chết!

      ''Thái tử, chẳng lẽ chàng cho rằng Thái tử phi làm?'' Nàng kinh hãi.

      '' sai, nhất định là nàng, hơn nữa ta còn hoài nghi sau lưng nàng còn có chủ mưu.'' Mặt đằng đằng sát khí, ngờ bọn họ vô pháp vô thiên đến tình trạng này, có lẽ đây là bước đầu tiên bọn họ hành động.

      Nàng kinh ngạc: ''Nàng hận thiếp như vậy?''

      về phía nàng, cảm xúc kích động: ''Hoàn hảo nàng uống chén canh gà đó, nếu hậu quả tưởng tượng nổi.'' Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đáng sợ đó, tay của nhịn được run rẩy, tâm cũng thắt lại.

      Tim của nàng đập mạnh: ''Đúng vậy, là nguy hiểm, chỉ là bọn Châu Nhị thay thiếp chịu tội rồi, thiếp cảm thấy có lỗi với các nàng.''

      ''Ta lấy lại công đạo cho bọn họ.'' Cuối cùng khống chế được lửa giận, bọn họ lại dám xuống tay với Nam Nhi, muốn phản kích, mà còn tuyệt dung tình.

      ''Thái tử, Thái tử phi được mang tới.'' Thị vệ đẩy ngã Vương Nhu Thủy bị sợ đến toàn thân phát run đến trước mặt .

      Vương Nhu Thủy sợ hãi, nàng biết tình bại lộ, nàng vạn kiếp bất phục rồi.

      Toàn thân tràn ngập sát khí về phía nàng: ''Ngươi đáng chết!'' dùng sức đá nàng cước.

      Lập tức nàng bay xa trượng, ngã xuống đất dậy nổi: ''Thái tử..... Tha..... Mạng.''

      ''Ngươi dám hạ độc thủ với Nam Nhi, tội ngươi đáng chết vạn lần!'' níu lấy nàng, trong mắt tràn đầy tức giận khống chế được.

      Nàng sợ đến gần như thể hô hấp được: ''Ta biết sai rồi, tuyệt đối dám tái phạm.....''

      hung hăng đánh nàng bạt tai: ''Càn rỡ, ngươi còn muốn có lần sau!'' bừng bừng lửa giận.

      ''Thái tử, đừng đối với nàng như vậy, nàng là Thái tử phi!'' Lộ Tử Nam ngăn cản làm ra chuyện may.

      ''Làm ra loại chuyện này, nàng còn là Thái tử phi, ta muốn phế nàng.'' nghiêm nghị .

      Vương Nhu Thủy tê liệt, khóc đến mất còn.

      ''Thái tử, cần.'' Lộ Tử Nam đành lòng.

      ''Tội nàng thể tha, đánh mất tư cách làm Thái tử phi.'' chút khoan dung: ''Người tới, giải xuống, nhốt vào thiên lao, Bổn cung xử trí!'' muốn lưới bắt hết kẻ chủ mưu.

      ''Thái tử!'' Vương Nhu Thủy thê thảm kêu.

      ''Thái tử --'' Lộ Tử Nam đành lòng.

      '' nên nữa!'' kiên quyết.

      ''Ai!'' Vương Nhu Thủy làm như vậy cũng vì muốn củng cố địa vị của mình, nàng có thể hiểu được, chỉ là Vương Nhu Thủy làm vậy quá độc ác, nàng ngừng thở dài.

      ''Ta cho phép nàng bị bất kỳ thương tổn nào thêm lần nữa, kể từ hôm nay ta muốn phái thêm thị vệ đến Hồng Điện, về sau chuyện ăn uống của nàng phải được kiểm tra chặt chẽ, chuyện cũng thể khinh thường.'' Nàng thiếu chút nữa bị thương tổn khiến vẫn còn sợ hãi, tuyệt đối để xảy ra chuyện như thế nữa.

      Nàng ngoại trừ thở dài cũng chỉ là thở dài, Đông cung giống như lồng chim to lớn thâm sâu giữ chặt nàng, khiến nàng thể cử động, cũng thể thoát khỏi.

      *****

      ''Nương nương, Nhu Thủy thất bại, phải làm sao bây giờ?'' Vương Cổ Triều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi đến tìm Vương quý phi.

      ''Nha đầu này ngu chịu được!'' Vương quý phi phỉ nhổ. Nha đầu này chưa từng làm chuyện gì ra hồn.

      ''Sao ngươi lại những lời như thế, nàng bị nhốt vào thiên lao, Thái tử lấy tội danh hung tàn thất đức mà phế nàng.'' nóng nảy .

      ''Chuyện tới nước này, là ép chúng ta, cũng đừng trách ai gia tuyệt tình!''

      ''Ý của nương nương là.....?'' Trong lòng nắm chắc.

      ''Ca ca, chúng ta ra tay trước mới chiếm được lợi thế, Hoàng đế lão nhân này tuổi già sức kém, theo ta thấy còn nhiều thời gian lắm, mất chỗ dựa vững chắc này, tương lai Thái tử lên ngôi muốn giết đầu tiên nhất định là chúng ta.''

      Trong lòng cả kinh: ''Ta hiểu, nương nương ta phải làm sao bây giờ?'' Dã tâm của cũng cực kỳ lớn, nếu lấy được thiên hạ, muội muội có con, vậy đương nhiên thành Hoàng đế, nghĩ đến lập tức vui vẻ.

      ''Được, ở kinh thành ít nhất cũng có nửa nhân mã theo phe chúng ta, vừa đủ chống lại nhân mã của Thái tử, chúng ta có thể liều mạng phen.'' Nàng sớm thầm an bài tất cả, chỉ đợi ngày này.

      ''Tốt, nương nương tính khi nào động thủ?'' ngoan tâm.

      ''Phát động đảo chính là chuyện lớn, chúng ta phải xem thời cơ mới có thể lần hành động liền thành công, nếu người chết là chúng ta.''

      ''Nhưng cũng nên kéo dài quá lâu, Thái tử rất khôn khéo, có lẽ sớm phát ra cái gì.'' nhắc nhở nàng.

      ''Ta biết rồi, Thái tử là chướng ngại lớn nhất của chúng ta, đáng tiếc từ đầu đến cuối vẫn trừ bỏ được, nhưng lần này ta muốn với cả giang sơn Đại Tống đều dễ như trở bàn tay!'' Nàng ác độc .

      ''Ừm!'' gật đầu, cũng mang vẻ mặt tính toán.

      ''Tháng sau là sinh thần của Hoàng thượng, chúng ta chọn ngày này động thủ, lúc cơm no rượu say, ai nghĩ đến thời đại thay đổi, thừa dịp lúc này chúng ta đánh bất ngờ, giết bọn chừa mảnh giáp!'' Nàng ngoan .

      ''Được, cứ làm như thế!''

      ''Ngày đến gần, động tác huynh phải nhanh.'' Nàng dặn dò.

      ''Muội yên tâm, Vương thị nhất tộc chúng ta chờ thâu tóm thiên hạ Đại Tống!'' khoác lác vô sỉ.

      Nàng lộ ra nụ cười điên cuồng, sau khi thành công nàng trở thành Nữ hoàng đế thứ hai sau Hoàng đế Tắc Thiên của Đại Chu, nàng cười điên cuồng dứt.

      thấy khỏi kinh hãi, có lẽ muội muội có dã tâm còn lớn hơn cả . sợ hãi rùng mình.

      *****

      ''Thế nào?'' Triệu Hằng hỏi Hắc y nhân đứng trong chỗ tối.

      ''Ngày hành động là ngày sinh thần của Hoàng thượng.'' lộ ra tuấn dung khiến người ta hoa mắt.

      ''Ừ, ta biết, Hãn Tuyệt, lần này nhờ có ngươi.'' Triệu Hằng vỗ vỗ vai Hãn Tuyệt, Văn Hãn Tuyệt là bạn thân đắc lực và mật nhất của .

      Văn Hãn Tuyệt nhún vai: ''Chuyện .''

      đầu vai Văn Hãn Tuyệt: ''Ngươi vẫn tự đại như trước.'' cười ha ha, chuyện Hãn Tuyệt ra tay, từ trước đến giờ rất ít có sai lầm.

      Tuấn mi Văn Hãn Tuyệt khẽ nhếch: ''Đây là đương nhiên.'' Hãn Tuyệt vẫn là đức hạnh này, Triệu Hằng lắc đầu. Nhưng Hãn Tuyệt tự đại phải có đạo lý, thuở và Hãn Tuyệt lớn lên cùng nhau, biết năng lực Hãn Tuyệt vượt xa tưởng tượng, nếu hai người phải sinh tử chi giao, tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, nếu có vài phần sợ hãi năng lực của Hãn Tuyệt.

      ''Đây là tin tức khác mà ngươi muốn.'' Văn Hãn Tuyệt đưa cho phong thư.
      nóng vội tiếp lấy, cực kỳ kích động: ''Huynh đệ! Đa tạ!''

      '' dám, tình là thứ giày vò.'' Văn Hãn Tuyệt xì mũi coi thường.

      ''Đừng cười ta, gặp phải ngươi biết.'' vui .

      Vẻ mặt Văn Hãn Tuyệt xem thường: ''Nếu còn chuyện gì, ta đây.'' còn có chuyện vui chờ !

      ''Ừ.'' mỉm cười. biết tiểu tử này vội vã nơi nào phong lưu khoái hoạt đây.

      ''Ta đây.'' Trong nháy mắt biến mất còn bóng dáng.

      ''Võ công Hãn Tuyệt tiến thêm bước.'' thể khâm phục.

      ''Thái tử?'' Thấy Văn Hãn Tuyệt rời , Tiểu Trụ Tử nóng lòng hỏi.

      giơ tay: ''Bổn cung sớm nắm được tiên cơ, nhất cử nhất động của mấy người Vương quý phi đều nằm trong lòng bàn tay.''

      Tiểu Trụ Tử thở phào nhõm: ''Nhưng ngài muốn làm thế nào?''

      ''Giết!'' phun ra từ duy nhất, xong nắm chặt phong thư Văn Hãn Tuyệt đưa cho trong tay xong phất tay áo bỏ , ai có thể mơ tưởng giang sơn Đại Tống của !

      *****

      Hôm nay là sinh thần của Hoàng đế, cả nước vui mừng, vua và dân chúng khắp nơi ăn mừng, các đại thần từng người từng người chúc mừng.

      Rầm rộ khó thấy.

      ''Hoàng thượng, cung chúc Thánh thể an khang, hôm nay cần phải uống nhiều chút.'' Vương quý phi liều mạng rót rượu cho Hoàng đến.

      Hoàng đế vui mừng ly lại ly, cũng có chút say.

      Vương quý phi lấy ánh mắt ra hiệu cho Vương Cổ Triều chuốc rượu cho Triệu Hằng vẫn nghiêm mặt, tốt cũng nên uống sau, như vậy mới có thể làm việc.
      Vương Cổ Triều hiểu ý, lôi kéo Dương Xương Thành và Liêu Tông Nghiêm, ba người có hảo ý tới trước mặt Triệu Hằng.

      ''Thái tử, hôm nay là Thánh thọ của Hoàng thượng, ngài cũng phải uống thêm vài chén chúc mừng đó!'' Vương Cổ Triều giơ rượu, khuôn mặt tươi cười chào đón.

      Triệu Hằng lạnh lùng nhìn cái, nhẫn khinh thường ngửa đầu uống cạn chén lớn.

      Khiến cho nụ cười ảm đạm cứng mặt Vương Cổ Triều thoáng chốc cười lên.

      Lúc này Dương Xương Thành cũng vội vàng tiếp lời: ''Thái tử, vi thần kính ngài ly này --''

      đợi xong, Triệu Hằng sảng khoái uống cạn chén này.

      ''Thái tử, chàng thể uống như thế.'' Ngồi bên cạnh, Lộ Tử Nam thấy thế lo lắng ngăn cản.

      ''Ai, Nam phu nhân, hôm nay là ngày vui của cả nước, để cho Thái tử uống nhiều thêm hai chén cũng sao, ngay cả Nam phu nhân ngài cũng nên uống hai chén để chúc mừng mới đúng, ly này thần kính Nam phu nhân.'' Liêu Tông Nghiêm đưa ly rượu cho Lộ Tử Nam.

      Triệu Hằng lấy rượu trong tay nàng: ''Nam Nhi có thai, để Bổn cung uống thay nàng!'' lại hớp uống cạn.

      ''Thái tử chàng --'' Mắt nàng choáng váng, hôm nay Thái tử xảy ra chuyện gì vậy?

      ''Thái tử, tửu lượng khá, vi thần bội phục bội phục, chúng ta lại kính Thái tử ly.'' Vương Cổ Triều kính thêm chén.

      Triệu Hằng cười cười, chút nghĩ ngợi uống cạn.

      Lập tức mặt mày ba người hớn hở, thầm hả hê, dù sao Thái tử vẫn còn trẻ, dỗ hai ba câu dễ dàng giải quyết: ''Thái tử, thêm chén nữa thế nào?''

      Thân thể Triệu Hằng ràng lung lay hai cái: '' thành vấn đề!'' Sau khi uống xong chén này, chậm rãi gục trong ngực Lộ Tử Nam.

      ''Thái tử!'' Lộ Tử Nam giật mình.

      Ba người mừng thầm: ''Nếu Thái tử say rượu, vi thần quấy rầy nữa.'' Mục đích bọn họ đạt được nên rút lui.

      Lộ Tử Nam gật đầu. Đám người kia ràng có dụng ý khác, cố tình Thái tử chàng -- nàng cảm thấy có vấn đề, lay động Triệu Hằng: ''Thái tử, tỉnh, chàng dễ dàng say như vậy chứ?'' Nàng từng thấy tửu lượng của , tin có mấy chén như vậy là có thể khiến say khướt nằm trong lòng nàng, bất tỉnh nhân .

      nằm trong ngực nàng cười khẽ, cố ý cọ sát hồi lâu, chưa từng có loại cơ hội được nhuyễn hương ôm trong lòng này.

      ''Chàng --'' Lộ Tử Nam nổi cáu, mượn cớ say rượu ăn đậu hũ nàng.

      ''Hư!'' Ý bảo nàng an tĩnh, lại ở trong ngực nàng sờ soạng lung tung phen. Khiến nàng vừa nóng vừa giận lại tiện phát tác, khuôn mặt nhắn cũng đỏ thành gan heo.

      ''Còn dừng tay, thiếp khách khí với chàng.'' Nàng bị trêu chọc đến ngứa ngáy khó chịu, cắn răng .

      Lúc này mới thở dài dừng tay, nhưng vẫn dựa sát vào ngực nàng, kể từ khi nàng cự tuyệt đến nay, đây là lần đầu ở gần nàng như vậy, nhớ hương vị của nàng, nhớ thân thể xinh xắn của nàng nằm trong ngực hờn dỗi, ngày đó còn lâu nữa, hôm nay muốn giải quyết tất cả mọi chuyện: ''Nam Nhi, nàng bình tĩnh nghe cho kỹ, hơi chút nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, thấy đám thị vệ hay ? Đám thị vệ đó là tâm phúc của ta, nếu có chuyện gì xảy ra, ta muốn nàng lập tức trốn sau bọn họ, bọn họ thề chết bảo vệ nàng an toàn.''

      Toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt thay đổi: ''Có thể cho thiếp biết chuyện gì xảy ra hay ?'' Nàng kinh hãi.

      ''Vương quý phi bọn muốn đảo chính.'' vẫn làm bộ say rượu nằm trong lòng nàng, giọng tình huống sắp xảy ra tối nay.

      Nàng hít hơi: ''Bọn dám.....''

      ''Trước đó cho nàng biết, chính là sợ nàng sợ, vào lúc này ta muốn nàng giữ bình tĩnh, yên lặng theo dõi biến hóa, tất cả có việc gì.'' trấn an nàng.

      Nàng gật đầu, biết giờ phút này nàng phải giữ bình tĩnh, giả bộ như có chuyện gì xảy ra, nếu đánh rắn động cỏ: ''Đây là nguyên nhân chàng giả say sao?''

      lại cố ý nhúc nhích trong ngực nàng hồi, mượn dịp ăn ít đậu hũ mới cười : '' sai, muốn ta uống say để dễ thực , ta liền tương kế tựu kế, xem ai có thể giả heo ăn cọp thành công.''

      Nàng cười yếu ớt: ''Chàng đó!'' Lúc này chỉ có còn có thể cười đùa, coi như có chuyện gì.

      ''Thái tử, say à?'' Sau khi Vương quý phi chuốc say Hoàng đế, yên lòng tới xác định xem Triệu Hằng có bị giải quyết hay .

      Lộ Tử Nam thấy nàng, cố giữ bình tĩnh: ''Đúng vậy, chàng uống quá nhiều, khuyên cũng khuyên được.'' Nàng giả bộ ảo não.

      Vương quý phi mừng thầm: ''Có lẽ sinh thần Hoàng thượng khiến vui mừng, cho nên uống nhiều hai chén.'' Nàng cố ý đẩy cái, muốn xác định say hay .

      Đương nhiên lập tức mượn lực tới sát vào trong ngực Lộ Tử Nam, quậy đến cả người nàng nóng lên, thân thể cực kỳ nóng, Thái tử là -- nàng xấu hổ muốn chết.

      ''Ơ, Thái tử say cũng biết nhào vào trong nhuyễn ngọc ôn hương, hổ là Thái tử phong lưu.'' Sau khi Vương quý phi xác định say, xì mũi coi thường .

      Lộ Tử Nam xấu hổ hận cái động để chui vào: ''Nương nương đùa.''

      Vương quý phi hừ lạnh: ''Nếu Thái tử say, ai gia cũng muốn trở về chăm sóc Hoàng thượng.'' Nàng khinh thường xoay người.

      ''Thái tử, nàng rồi.'' Lộ Tử Nam giọng .

      "Hừ, lần này nữ nhân này chạy trời khỏi nắng rồi.'' nằm trong ngực nàng lạnh lùng .

      ''Chàng muốn giả bộ say tới khi nào?'' Nàng xấu hổ lo lắng uốn éo người. an phận, toàn thân đều bị sờ mó.

      Hai tay thành tiến công trước ngực nàng. Nàng tức giận xê dịch thân thể thuận tiện đẩy ra xa: ''Nếu thành , ta kêu to phi lễ đó.''

      ''Ai có thể ngờ được đường đường là Thái tử lại dùng thủ đoạn phi lễ để đoạt lấy nữ nhân?'' ngừng cười nham nhở, lại tiếp tục khi dễ, lúc này ôm nàng kín kẽ hở, có ý chấm mút.

      ''Chàng --'' Nàng đỏ mặt vô cùng tức giận.

      ''Đừng nóng giận, ta tin tưởng bao lâu nữa, Vương quý phi có hành động.'' Trong mắt lóe sáng sắc bén bức người.

      ''Chàng chuẩn bị xong chưa?'' Nàng khẩn trương hỏi.

      ''Yên tâm.'' vẫn bình chân như vại, bộ dạng hoàn toàn nắm chắc.

      Nàng ngầm thở ra hơi: ''Như vậy tốt.''

      ''Nhớ kỹ lời ta mới với nàng, đối với ta an toàn của nàng là quan trọng nhất.'' nghiêm nghị nhắc nhở nàng.

      ''Ừ.'' Nàng khẽ gật đầu: ''Thiếp chiếu cố mình, chàng cứ việc an tâm làm chuyện chàng nên làm.'' Nàng muốn vì nàng mà để lỡ chánh , thành chướng ngại vật của .

      ''Chăm sóc chính mình, cuối cùng ta bỏ xuống được nàng.'' Ôm nàng, vẫn ngừng lo lắng đao kiếm có mắt, ngộ nhỡ --

      ''Đừng lo lắng cho thiếp.'' Nàng vẫn thoát được trở thành gánh nặng của .

      ''Bọn bắt đầu hành động!'' cười lạnh.
      Chương 10 (Hoàn)


      vừa xong, điện to lớn đột nhiên xuất đội lớn mặc khôi giáp, tay cầm binh khí, toàn bộ là binh sĩ võ trang.

      Tức điện loạn thành đoàn.

      Lúc mọi người sắp cơm rượu no say, kịp trở tay thất kinh thôi, Hoàng đế tỉnh lại trong cơn say sợ hãi: ''To gan! Các ngươi muốn tạo phản hay sao!'' hét lớn.

      Những binh lính này để ý đến , đánh nhau với các binh sĩ ban đầu đứng điện, mắt thấy muốn tấn công Hoàng đế ngồi điện cao, Hoàng đế sợ hãi vội vàng rút kiếm muốn hộ thân, đáng tiếc thân thể già nua, mới rút kiếm ra khỏi vỏ thở gấp thôi: ''Ái phi, sao lại thế này?'' Ngay cả năng lực nâng kiếm cũng có, cảm thấy luống cuống.

      ''Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ngươi già đến mắt mờ nhìn ra?'' Vẻ mặt Vương quý phi hài lòng.

      ''Nàng có ý gì?'' kinh dị nhìn nàng.

      ''Ý của ta rất đơn giản, những người này đều là nhân mã của ta, ta muốn đầu của ngươi, ta muốn làm Nữ Hoàng đế kiêu ngạo của Đại Tống!'' Khẩu khí nàng lớn .

      ''Nàng muốn tạo phản!'' giật mình.

      '' sai! Lão bất tử kia, hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên cho ta này nọ!'' Nàng hung tợn .

      ''Ngươi to gan, Trẫm đối với ngươi tệ, ngươi lại dám mưu phản!'' giận dữ.

      '' sai, ngươi đối đãi với ta tệ, đáng tiếc ngươi cũng sắp chết rồi, bảo vệ được ta đời, cho nên ta thể làm gì khác hơn là tự cứu thôi.''

      ''Ngươi đáng chết!'' giận dữ muốn ra tay đánh nàng.

      Nàng dùng sức bắt lấy bàn tay vô lực vung tới của : ''Đáng chết là ngươi, ngươi nhìn toàn bộ điện này bị nhân mã của ta khống chế, ngươi còn có thể làm khó dễ được ta?'' Nàng ngông cuồng tự đại nhìn nhân mã bảo vệ cho Thái Tông chết bị thương điện, ngờ nàng khống chế tất cả thuận lợi như vậy, thiên hạ như là đồ lấy trong túi.

      Hoàng đế kinh hoảng nhìn mọi thứ diễn ra: ''Ngươi đừng đắc ý, Trẫm còn có Thái tử, Thái tử cứu giá, Thái tử, Thái tử!'' vội vàng hô to.

      Nàng tùy tiện cười to: ''Đừng trông chờ , sớm bị chúng ta chuốc say rồi, chỉ sợ đầu ngươi lìa khỏi cổ, vẫn còn chìm đắm trong nhuyễn ngọc ôn hương.''

      ''Ngươi --'' cố gắng nâng thanh kiếm bị vứt bỏ đất lần nữa.

      Nàng kinh thường dễ dàng rời khỏi : ''Lão già kia, đừng cậy mạnh nữa, nếu ban đầu ngươi chịu phế Thái tử, lập người ta đề cử, có lẽ hôm nay cũng có kết quả này.''

      ''Ngươi là độc phụ, ban đầu Trẫm nên nghe lời Thái tử , nên cưng chiều ngươi.'' có hối hận cũng muộn rồi.

      Nàng cười hả hê: '' sai, ngươi nên cưng chiều ta đấy, chỉ là tất cả quá muộn, ngươi chịu chết !'' Nàng ra hiệu cho thủ hạ chặt đầu Hoàng đế.

      ''Dừng tay!'' Từ trung bàn tay mạnh mẽ đánh rớt đại đao bổ về phía Hoàng đế.

      ''Thái tử!'' Hoàng đế vừa thấy , lập tức lão lệ tung hoành trốn phía sau .

      '' phải ngươi say chết rồi sao?'' Vương quý phi kinh hãi.

      ''Hừ! Nhìn Bổn cung giống người say chết rồi sao?" Triệu Hằng cười lạnh.

      ''Ngươi giả bộ?'' Nàng biến sắc.

      Lúc này đến phiên cười to: '' sai.'' Mặt lạnh lùng.

      ''Coi như ngươi say thế nào? Chỉ bằng mình ngươi cũng cứu được, vừa đúng lúc ngươi và Phụ hoàng ngươi cùng nhau nhận lấy cái chết!''

      '' sao? Ngươi xác định Bổn cung chỉ có người, mà phải --'' Ánh mắt của trở nên nghiêm khắc: ''Có số lượng lớn đủ để bọc đánh quân đội của các ngươi!''

      Nàng giật mình quay đầu phát tình huống đảo ngược, nhân mã của nàng đều bị thị vệ bất ngờ bọc đánh chế phục rồi! Ngay cả Vương Cổ Triều bọn họ cũng đều khoanh tay chịu trói. Nàng kinh hãi: ''Ngươi sớm phòng bị?''

      ''Có người muốn mưu đồ giang sơn Đại Tống ta, ta có thể phòng sao?'' khẽ động khóe miệng.

      Thấy đại thế mất, nàng kinh hãi quỳ xuống: ''Thái tử, tha mạng.'' Nàng vội vàng bỏ vũ khí đầu hàng, chỉ cầu bảo vệ tính mạng.

      ''Ngươi đại nghịch bất đạo, lại dám mưu phản, thể tha cho ngươi.'' Triệu Hằng giận .

      Toàn thân nàng run rẩy, chuyển sang Hoàng đế: ''Hoàng thượng, cứu nô tỳ, nô tỳ nhất thời bị quỷ làm mê muội, nể tình ta phục vụ ngài lâu như vậy, tạm tha cho thiếp lúc này !'' Nàng ôm chân Hoàng đế khóc lóc xin tha.

      Hoàng đế cước đá văng nàng ra: ''Tiện phụ, lúc này những lời này trễ, uổng cho ta thường ngày thương cưng chiều ngươi, lại dưỡng cho ngươi dã tâm bừng bừng, còn muốn mưu hại Trẫm, Trẫm đúng là hoàn toàn thất vọng ngươi, người đâu, mang xuống chém, kể cả đám phản tướng, bắt lại chém hết cho Trẫm.'' đau lòng hạ lệnh.

      ''Hoàng thượng, tha cho nô tỳ --'' Lúc nàng bị kéo ra ngoài cũng ngừng hô to. Vào lúc này ngay cả Kim bài miễn tử cũng cứu được nàng.

      Hoàng đế vô cùng đau đớn suy sụp ngồi Long ỷ: ''Trẫm già rồi, mới có thể cưng chiều tiện phụ như thế, tạo thành kết cục ngày hôm nay, nếu có Hoàng nhi, Trẫm trở thành tội nhân Đại Tống.'' lão lệ tung hoành.

      ''Phụ hoàng, mọi chuyện đều qua, nên tự trách.''

      '', hôm nay tất cả họa đều do Trẫm già yếu ngu ngốc tạo thành, Trẫm xứng cầm quyền hiệu lệnh thiên hạ nữa.'' nản lòng thoái chí, tự biết vô năng.

      ''Phụ hoàng --''

      ''Đừng nữa, con xem, ngay cả thanh kiếm mà Trẫm cũng cầm nổi, còn có thể nào bảo vệ quốc thổ, giữ được giang sơn.'' thể thừa nhận chính mình còn dùng được, mặt trời sắp lặn rồi.

      ''Phụ hoàng vẫn còn cơ trí, đừng vì chuyện này mà --''

      Hoàng đế giơ tay ngắt lời lần nữa: ''Trẫm tự biết bằng con, huống chi bây giờ còn có người Liêu làm loạn, Trẫm bất lực, quyết định truyền ngôi cho con trước thời hạn, từ nay an hưởng thái bình.''

      Triệu Hằng lập tức quỳ xuống: ''Phụ hoàng, vạn lần được!''

      ''Trẫm quyết định, đại điển đăng cơ được chọn ngày, tin rằng đại thần trong triều có ai phản đối.''

      "Phụ hoàng. . . . . ."

      ''Hoàng nhi, sau này giang sơn Đại Tống phải dựa vào con rồi, con phải phát triển hưng thịnh.'' Hoàng đế rơi lệ .

      Thấy tâm ý Phụ hoàng quyết, tiện từ chối thêm: ''Nhi thần hiểu, Nhi thần còn chuyện muốn nhờ."

      '' .''

      về phía Lộ Tử Nam vẫn được bảo vệ ở bên, dẫn nàng đến trước điện: ''Nhi thần quyết lập Nam Nhi làm Hậu.''

      '' sao! Nàng thể làm Hậu, nguyên do gì Hoàng nhi con nên ràng.'' Hoàng đế trầm giọng đồng ý.

      ''Nhi thần biết, hôm nay Nhi thần giải thích vô tội của nàng.''

      ''Thái tử đừng chống đối nữa, đây là mệnh của thiếp, là định trước, huống chi chàng lập lời thế, kiếp này tuyệt lập ta làm phi.'' Lộ Tử Nam .

      ''Ta quên, nhưng ta nhớ lúc ấy thề lập nàng làm phi, chưa qua thể lập nàng làm Hậu.''

      ''Chàng --''

      ''Nam Nhi, nàng đừng vội cự tuyệt, hôm nay ta rửa sạch tội danh khắc phu của nàng.''

      ''Chàng lại tới nữa, đây là vô ích.'' Số mạng chính là số mạng, nàng hoàn toàn tin tưởng có thể chứng minh được gì, thay đổi được gì.

      ''Hoàng nhi, nếu con có thể chứng minh nàng vô tội, Trẫm phản đối con lập nàng làm Hậu.'' Hoàng đế thấy tâm thích Lộ Tử Nam, cũng kiên trì nữa, cho cơ hội.

      ''Tạ Phụ hoàng.'' Triệu Hằng vui mừng tạ ơn, lập tức gật đầu với Tiểu Trụ Tử đứng bên cạnh.

      Chỉ chốc lát sau Tiểu Trụ Tử dẫn Lộ Chánh Tây và Lộ phu nhân cùng với vị nam tử bị trói cùng tiến vào đại điện.

      ''Phụ thân, nương, hai người --'' Lộ Tử Nam thấy bọn họ xuất , có chút kinh ngạc .

      ''Nam Nhi, ra mạng của con khổ như vậy đều do chúng ta làm hại.'' Lộ phu nhân vừa thấy nàng, lập tức khóc thành tiếng.

      ''Sao lại thế này?'' Nàng cảm thấy hiểu ra sao.

      ''Nam Nhi, ra nhiều năm trước do phụ thân tạo nghiệt, tại mới khiến cho con bị nhiều oan ức như vậy.'' Lộ Chánh Tây tự trách .

      ''Lộ khanh gia, việc này quan hệ trọng đại, ngươi ràng cho Trẫm.'' Hoàng đế nóng nảy .

      ''Thần tuân chỉ.'' Lúc này Lộ Chánh Tây mới lắc đầu : ''Mười tám năm trước, vi thần vẫn là Tri huyện Thông châu, đêm thần thẩm tra vụ án, là phụ nhân bị cáo buộc thông dâm với người rồi giết người vứt xác, mà nguyên cáo là vợ cả Vương thị của bị hại, nàng , trượng phu của nàng và bị cáo thầm qua lại lâu, việc này bị nàng phát , muốn cầu xin trượng phu và tình nhân chia tay, trượng phu nhận sai đồng ý, ngay đêm đó tìm tình nhân chuyện, ai ngờ trượng phu vừa , từ đó biến mất thấy, ba ngày sau mới phát thi thể trượng phu nàng ở trong rừng, hơn nữa còn bị người loạn đao chém chết, nàng dâng cáo trạng mực chắc chắn tình nhân này là hung thủ giết người. Vào đêm thần tiếp nhận án này, đến nửa nội đường truyền ra tin tức thê tử thần khó sinh, lúc ấy lòng thần như lửa đốt, muốn nhanh chấm dứt vụ án để vào trong làm bạn với thê tử..... Dưới tình huống chứng cớ đủ lại qua loa phán án, xử phụ nhân tử tội, ba ngày sau chém đầu răn chúng.'' đến đây, liên tục vỗ ngực hối hận thôi.

      ''Chẳng lẽ, phụ thân phán sai rồi hả?'' Lộ Tử Nam hiểu mấy phần, nhưng cái này có liên quan gì đến vận mệnh của nàng đâu?

      '' sai, đây là điểm nhơ lớn nhất trong cuộc đời làm quan của phụ thân.'' Lộ Chánh Tây lắc đầu hối tiếc. người sống sờ sờ bị xem như cỏ rác, nghiệp chướng nặng nề.

      ''Điều này cũng thể trách chàng, là bụng ta có tiền đồ, cố tình vào thời điểm đó quấy nhiễu chàng.'' Lộ phu nhân khóc, cũng ôm trách nhiệm vào người.

      ''Các ngươi hồi lâu, Trẫm vẫn hiểu chuyện gì xảy ra?'' Hoàng đế hiểu.

      ''Vi thần vẫn chưa hết, đây chỉ là mở đầu, về sau, sau khi phụ nhân đó bị thần phán sai bỏ mình, lâu sau khi thê tử sinh hạ nữ nhi thần liền thăng quan tới kinh thành nhậm chức, trong lúc đó cũng còn nghĩ về vụ án, cho đến khi lần nữa Thái tử phái người điều tra kỹ nguyên nhân cái chết của những đối tượng hôn phối lúc trước của tiểu nữ, lúc này mới vén lên bản án cũ mười tám năm trước.''

      ''Có liên hệ gì?'' Hoàng đế cũng nhịn được tò mò.

      Lộ Cháng Tây thở dài: '' ra phụ nhân bị thần phán sai án, nàng mới là người bị hại, người bị loạn đao giết chết khi còn sống luôn mơ ước nhan sắc của nàng, thỉnh thoảng dùng kế muốn xâm phạm nàng, nhiều lần trượng phu phụ nhân bảo vệ thê tử đánh đuổi chạy, ngày, lại tới, đúng lúc trượng phu có ở nhà, liền gian dâm phụ nhân này, phụ nhân đau đến muốn sống, trượng phu nàng trở lại phát , tức đuổi theo muốn giết người nọ, đợi tới khi trượng phu nàng đuổi tới trong rừng, mới phát bị loạn đao chém chết bỏ mình, trượng phu nàng sợ đến mức bỏ nhà ngay trong đêm, trải qua Thái tử phái người điều tra kỹ càng, mới biết ra hung thủ chính là người vợ cả của người chết, nàng cam lòng trượng phu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, cùng người gian dâm, dưới cơn nóng giận đuổi theo phía sau, thừa dịp để ý lấy tảng đá đánh ngất xỉu, tiếp theo loạn đao chém chết, sau đó dối chồng nàng bị tình nhân giết chết, mà thần lại điều tra kỹ, nghĩ người bị hại là hung thủ giết người, hu hu.....'' xong, khỏi chảy nước mắt hối hận.

      ''Phụ thân, sao ngài có thể qua loa như vậy!'' Lộ Tử Nam cảm thấy đau lòng cho phụ nhân chết oan kia, căm giận .

      ''Phụ thân biết, nhưng.....'' Lộ Chánh Tây khóc thành tiếng.

      ''Lộ đại nhân, trước giữ bình tĩnh, tiếp tục chuyện ra phát sinh về sau.'' Triệu Hằng thúc giục, phía sau mới là trọng điểm.

      Lúc này Lộ Chánh Tây mới lau nước mắt: ''Đúng, về sau trượng phu hoảng sợ chạy trốn kia, trở lại mới biết thê tử của bị tên quan quèn này chém lầm, dưới cơn nóng giận thề báo thù cho thê tử , thề muốn nhà Lộ thị chúng ta tuyệt hậu, muốn nhà chúng ta gà chó yên.''

      Sau đó Lộ phu nhân tiếp lời: ''Kể từ sau khi Nam Nhi ra đời, ta mời thầy tướng số xem quẻ cho nàng, thầy tướng số mệnh bàn của nàng hiểm ác, cả đời thể gả chồng, nếu nhất định thương tổn phu quân, liên lụy cả nhà, hai vợ chồng chúng ta tin, vả lại Nam Nhi là nữ nhi, nữa cũng phải gả nàng, thành nữ nhân hạnh phúc, cũng phải kéo dài hương khói. Cho nên tổng cộng chúng ta an bài cho nàng bốn hôn nhân, kết quả bốn lần đều chết người, nguyên nhân cái chết đều ly kỳ, lời đồn nổi lên bốn phía, Nam Nhi khắc phu từ đó mà thành, thành trò cười cho mọi người.'' Nàng vừa vừa lau nước mắt: ''Mà hết thảy đều do người này gây nên.'' Nàng chỉ vào nam tử bị trói vào điện cùng với bọn họ.

      ''?'' Lộ Tử Nam kinh hãi, chuyện càng lúc càng ngoài sức tưởng tượng của nàng rồi.

      '' sai, chính là !'' Triệu Hằng mở miệng. lấy vải nhét trong miệng nam tử bị trói ra: ''Ngươi tên gì? Lớn tiếng ra.'' ra lệnh.

      Lúc này tên nam tử kia mới nhìn những người điện, chỉ là gã mãng phu, chưa từng được lên điện Kim Loan, gặp qua Hoàng đế lão gia, giờ phút này trong lòng hoảng sợ ngừng run rẩy, chữ cũng ra tiếng.

      ''Đừng sợ, ta tên của ngươi.'' Triệu Hằng lại lần nữa.

      Tên nam tử này nuốt mạnh nước miếng, dập đầu đất, dám nâng lên, cố gắng : ''Thảo dân tên.... Đinh Đại Lực.''

      ''Được, Đinh Đại Lực, ngươi tự ra mọi chuyện ngươi gây nên.'' Triệu Hằng uy nghiêm .

      Lúc này vẻ mặt Đinh Đại Lực chuyển từ sợ sang căm giận: '' sai, tất cả đều do thảo dân gây nên, mười tám năm trước Lộ phu nhân tìm thầy tướng số đó là do ta giả dạng, mục đích là muốn bọn và nữ nhi mới ra đời lâu kia sống bằng chết qua cả đời, trừng phạt hôn quan giết người bừa bãi hại chết ái thê của ta.''

      ''Điêu dân lớn mật.'' Hoàng đế tức giận: ''Coi như phán sai, ngươi cũng có thể kêu oan đòi công đạo, có thể nào liên lụy người vô tội, trả thù người nữ nhi của .''

      Đinh Đại Lực bị sợ đến ngã đất phát run: ''Thảo..... Thảo..... Dân hận mà! Lại hôn quan này lại càng làm lớn, lại nghe người ta , quan lại luôn bao che nhau, thảo dân..... Liền nghĩ tới phương pháp này để giải quyết riêng..... Lại nữ nhi của hôn quan này cũng là trong các hung thủ gián tiếp hại chết thê tử của thảo dân..... Ngày đó nếu phải nàng vội vã muốn ra đời..... Thê tử thảo dân sao có thể bị phán sai, cho nên nàng phải trả giá lớn chịu khổ cả đời, chuộc tội cho thê tử chết oan.''

      ''Hoang đường!'' Hoàng đế tức giận trách mắng.

      ''Ngươi tiếp tục ra mọi chuyện, về sau ngươi hại chết mấy đối tượng hôn phối của Nam Nhi như thế nào.'' Triệu Hằng cũng cách nào kiềm chế nổi giận, tất cả đều tại thằng nhãi này làm hại Nam Nhi phải khổ sở như vậy, cũng hại theo chịu tội.

      Thấy Thái tử giận dữ, Đinh Đại Lực hoảng sợ vội : ''Khi thảo dân biết hôn quan tin quỷ thần còn dám thử gả nữ nhi, ta lập tức thầm động tay, đối tượng đàm luận hôn phối đầu tiên với nữ nhi trật chân té nhào mà chết, chính là ta ngày ấy cải trang thành tân khách, cố ý làm trượt chân, mượn dịp tiến lên đỡ, nhân lúc ai để ý, ghim cây đinh vào sau ót --''

      ''A --'' Nghe thế, Lộ Tử Nam tự chủ được kêu lên.

      ''Nam Nhi, đừng sợ, tất cả đều qua.'' Triệu Hằng ôm nàng giọng an ủi.

      ''Còn thành thực khai báo chuyện tiếp theo.'' Hoàng đế vội vàng hỏi.

      ''Vâng..... Hôn phối thứ hai của nàng bị thượng mã phong* mà chết, hôn phối thứ hai vốn phong lưu thành tánh, thảo dân theo đuôi người này đến kỹ viện, hạ độc trong trà của , để cho sinh hoạt phu thê đến nửa mất mạng. Mà người thứ ba cũng do thảo dân bỏ thuốc trong thức ăn, khiến cho ngã xuống dậy nổi trong lúc bái đường, nhìn giống như co giật mà chết. Vốn tưởng rằng chết ba người, hôn quan này biết khó mà lui, vọng tưởng gả con nữa, kết quả vẫn ích kỷ tổn hại mạng người, dám chiêu hôn lần thứ tư, lần này thảo dân động tay động chân ngựa của , cắt đứt dây cương lưng ngựa, để cho rơi chết.'' Đinh Đại Lực bình tĩnh xong tất cả, chuyện tới nước này cũng có gì là thể .

      *Thượng mã phong: (tiếng Trung: 馬上風 mã thượng phong) hay còn gọi là Phạm phòng, (có số nơi người ta gọi là "trúng phong, trúng phòng") là tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất khi giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất sau khi giao hợp xong gọi là hạ mã phong.

      Lộ Tử Nam cả kinh che miệng, gần như thể nào tiếp thu được chuyện này: ''Ngươi phụ thân ta tổn hại mạng người, mà ngươi phải cũng vì báo thù mà tổn hại đến bốn mạng người vô tội sao!''

      ''Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng trừ lần đó ra, ta còn cách nào, ta và thê tử ân ái như thế, nàng lại chết oan trong tay phụ thân ngươi, ta cam lòng, thề nhất định phải báo thù cho thê tử!'' Trong lòng Đinh Đại Lực cực kỳ phẫn hận.

      ''Đủ rồi, giết bốn người, chẳng lẽ ngươi có nghĩ đến những người ngươi giết cũng có thân nhân, bọn họ có tội gì?'' Mặc dù Triệu Hằng đồng tình cảnh ngộ của , nhưng cách làm tội ác cùng cực.

      ''Thảo dân quản được nhiều như vậy.''

      ''Phạm phải trọng tội này, ngươi lại có ý khinh miệt như thế!'' Hoàng đế giận dữ.

      ''Hoàng thượng, thảo dân nguyện nhận tội, nhưng xin ngài đòi lại công đạo cho thê tử thảo dân.'' Đinh Đại Lực khóc .

      Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.

      ''Hoàng thượng, vi thần nguyện phụ trách lỗi phạm phải vào năm đó.'' Lộ Chánh Tây cúi thấp thân thể .

      ''Hoàng nhi, chuyện này nên xử lý thế nào?'' Hoàng thượng chuyển sang hỏi Triệu Hằng.

      ''Phụ hoàng, chuyện này xử lý theo lẽ công bằng.'' nhìn Lộ Tử Nam, tin tưởng nàng vì bảo vệ phụ thân mà cố tình phản đối .

      Lộ tử Nam rơi lệ, quả phụ thân có lỗi, sao nàng có thể vì tư mà trái pháp luật?

      ''Ừ, nếu Hoàng nhi như thế, Trẫm bãi bỏ chức vụ Đại Học Sĩ của Lộ khanh gia, cách chức quan trở về Thông Châu làm Tri huyện, năm năm được nhận lương bổng, làm thanh quan tạo phúc cho dân chúng, lấy công chuộc tội.''

      ''Vi thần tạ Hoàng thượng long ân.'' Lộ Cháng Tây tháo mũ cánh chuồn quỳ xuống lĩnh mệnh.

      ''Hoàng thượng, thảo dân bất bình.'' Đinh Đại Lực cảm thấy xử quá , nên lấy mạng đền mạng mới đúng.

      ''Câm miệng! điện Kim Loan há lại để cho ngươi biện bạch!'' Hoàng đế giận dữ : ''Ngươi hại nhà đau khổ mười tám năm, tội này cũng nên chịu đủ rồi! Về phần ngươi vì tư thù mà giết hại bốn người vô tội, dù đáng thương nhưng tội khó tha, người đâu, giải xuống, giao cho Hình bộ tùy ý hành quyết.''

      Lập tức thị vệ tiến lên giải Đinh Đại Tực xuống.

      ''Lộ Tử Nam.'' Hoàng đế gọi.

      Lộ Tử Nam lập tức tiến lên quỳ xuống: ''Dạ có.''

      "Trẫm muốn trả lại trong sạch cho ngươi, hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ ngọn nguồn mọi chuyện, để cho ngươi lưng mang tiếng xấu nữa.''

      ''Tạ Hoàng thượng long ân.'' Trong lòng của nàng ngũ vị tạp trần, ra vận rủi hành hạ nàng nhiều năm như vậy là do người làm, mà tất cả đều do nhiều năm trước thân phụ phán sai án, nàng biết nên vui hay buồn, ài!

      ''Hoàng nhi, còn lại mọi chuyện kể cả giang sơn Trẫm đều giao cho con.'' Hoàng đế cúi đầu áy náy .

      ''Nhi thần cẩn tuân thánh dụ.'' Triệu Hằng quỳ xuống.

      ''Ừ, chuyện con muốn lập Hậu, Trẫm cũng hỏi tới.'' Trải qua kịch biến ngày hôm nay, Hoàng đế lão gia được thái giám dìu rời , cần phải cẩn thận suy nghĩ lại cuộc đời của rồi.

      Sau khi Hoàng đế rời , Triệu Hằng đỡ Lộ Tử Nam dậy: ''Nam Nhi, hôm nay chân tướng được phơi bày, giữa chúng ta còn trở ngại, lòng của nàng cũng có thể rộng mở còn sợ hãi quấn quanh.''

      Nàng dựa vào trong ngực , khóc thút thít: ''Cám ơn chàng làm tất cả vì thiếp.''

      ''Ngốc, phải vì nàng, mà là vì ta, ta lại có cách nào chịu được những ngày có nàng ở trong lòng.'' giọng thâm tình .

      ''Đều do lỗi của ta, lúc này mới hại các ngươi, hu hu.....'' Lộ Chánh Tây tự trách rơi lệ.

      ''Phụ thân, đừng như vậy, mọi chuyện qua.'' Lộ Tử Nam muốn trách cứ phụ thân thêm nữa.

      ''Nam Nhi, ta và phụ thân con lập tức lên đường trở về Thông Châu nhậm chức, mọi chuyện con phải bảo trọng!'' Lộ phu nhân ôm nàng ngừng khóc.

      ''Nam Nhi có ta chăm sóc, các ngươi yên tâm.'' Triệu Hằng cam kết.

      ''Thái tử ưu ái Nam Nhi chúng ta quá ràng rồi, phu thê vi thần tạ ơn Thái tử, cũng xin bái biệt từ đây.'' Lộ Chánh Tây và Lộ phu nhân quỳ xuống muốn bái biệt với Triệu Hằng.

      Triệu Hằng vội vàng đỡ bọn họ dậy: ''Đừng đa lễ, các ngươi xem như là quốc văn, quốc mẫu*, tại sao lại hành đại lễ.''

      * Cha mẹ vợ vua.

      Hai người vui mừng gật đầu: ''Thái tử ai cả đường , phu thê vi thần khắc sâu trong lòng.''

      ''Phụ thân, nương!'' Lộ Tử Nam ôm bọn họ khóc rống. Nàng nỡ cùng bọn họ ly biệt.

      *****

      Ba tháng sau, Triệu Hằng lên ngôi.

      Cùng năm, Lộ Tử Nam cũng thụ phong làm Hoàng hậu, cách đầu năm sinh hạ nhi tử, đặt tên là Triệu Trinh.

      --- ------oOo---- -----

      Hoàn
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @SooSyl cố gắng hoàn thành bộ truyện

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :