Chương 5:
Được Triệu Hằng dốc lòng chăm sóc, Lộ Tử Nam qua khỏi thời kỳ thống khổ, vết thương nhanh chóng tốt lên. Hôm nay nàng có thể xuống giường vài bước, nhưng Triệu Hằng vẫn yên lòng, mang hết khả năng ép nàng ở giường, giám sát nàng uống các loại thuốc bổ trân quý. Thời gian này các loại thuốc bổ trân quý trong cung, phần lớn đều vào trong bụng nàng rồi: ''Châu Nhi, lấy giày giúp ta, ta muốn ra ngoài dạo.''
Châu Nhi là do mấy ngày trước Triệu Hằng đưa tới từ Lộ phủ, thầm nghĩ mình nàng ở Đông cung rất đơn, cố ý đưa Châu Nhi đến chăm sóc làm bạn.
''Tiểu thư..... , nên sửa lại, Nam phu nhân, được, Thái tử ngài thể xuống giường.'' Châu Nhi vội vàng ngăn cản.
''Ta chỉ muốn đến đình nghỉ mát bên ngoài ngồi chút, có gì đáng ngại.'' Nàng đứng lên tự mình mang giày. Nếu ra ngoài hít thở khí, nàng buồn bực đến hỏng.
''Nam phu nhân, ngài nghe lời, ngộ nhỡ Thái tử trở về nhìn thấy làm sao bây giờ?''
Nàng cười như tiếng chuông bạc: '' có việc gì, nhìn bộ dáng căng thẳng của ngươi.''
'' phải nô tỳ căng thẳng, là Thái tử quá căng thẳng ngài thôi....., nãi nãi của ta.'' Châu Nhi le lưỡi . Nàng chưa từng gặp người nam nhân nào đối tốt với nữ nhân như vậy, tốt đến trình độ thể tưởng tượng được. Mà người nam nhân này trong tương lai đứng đầu quốc gia, tiểu thư..... Nam phu nhân gặp được khiến người ta hâm mộ, chỉ tiếc.....
Lộ Tử Nam cười nhạt, sao nàng lại biết lòng với nàng: '' thôi, ta muốn ngửi hương vị hoa cỏ chút.''
Châu Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải đỡ nàng ra khỏi tẩm điện: ''Chân ngài còn đau ?'' Nàng lo lắng hỏi.
''Hơi tê tê thôi, ra tốt lắm rồi, Thái tử chuyện bé xé to thôi.'' Nàng hơi oán giận, thương tiếc lại khiến cho nàng chịu tội ít.
''Còn Thái tử chuyện bé xé to, nếu phải Thái tử chuyện bé xé to, miệng vết thương của ngài khỏi nhanh như vậy mới là lạ!'' Châu Nhi cảm thấy bất bình cho Thái tử.
''Ngươi mới đến Đông cung bao lâu, lòng toàn bộ hướng về , đừng quên, ta mới là chủ tử của ngươi.'' Nàng mở miệng.
''Sao nô tỳ dám quên, chẳng qua bàn luận chút thôi!'' Châu Nhi cười khẽ .
''Ngươi đó!'' Nàng cười lắc đầu.
Châu Nhi an bài nàng ngồi trong đình, thưởng thức hoa sen trong ao. Bây giờ là mùa nở rộ, hoa sen nở đầy hồ, khiến cho tâm tình người vui vẻ thoải mái, hơn nữa gió thổi qua, càng làm cho Lộ Tử Nam say mê dứt. là thoải mái! Đây phải ở trong phòng mà có thể hưởng thụ được.
''Loại gió này thổi tới mặc dù thoải mái, nhưng coi chừng bị cảm lạnh.'' biết Triệu Hằng xuất từ bao giờ, cau mày cẩn thận phủ thêm áo choàng cho nàng.
Thấy , nàng có chút giật mình: ''Thái tử, sao hôm nay đến sớm vậy?'' Tuy bây giờ là Thái tử, nhưng Hoàng thượng già, giao dần chuyện quốc cho xử lý, cho nên rất bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn bớt chút thời gian đến thăm nàng, bồi nàng lúc lâu mới , nhưng hôm nay chưa tới trưa, xuất , nàng mới cảm thấy kinh ngạc.
''Ta có dự cảm nàng nghe lời xuống giường, cho nên cố ý vội tới nhìn cái, quả nhiên.'' vui chỉnh lại áo choàng cho nàng.
''Nằm giường nhiều ngày như vậy, vết thương sớm lành, nếu nằm tiếp khổ.'' Nàng kính đáo oán trách.
vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đầy đặn hơn, hơn nữa sắc mặt đỏ thắm, khiến cho người khác nhịn được muốn nếm , hôn má nàng: ''Ta biết nàng khổ sở. Chờ thêm mấy ngày nữa, thái y nàng khỏe hẳn, ta đồng ý dẫn nàng xuất cung chút.'' mỉm cười muốn bồi thường mấy ngày nàng chịu khổ, mang nàng xuất cung giải buồn.
Nàng lập tức tươi cười rạng rỡ: ''?'' Nàng vui mừng.
điểm chóp mũi nàng: ''Ta lừa gạt nàng bao giờ?''
''Khoan .'' Vẻ mặt vui sướng của nàng chậm lại: ''Ngài chỉ xuất cung chút, là chỉ có đoàn nghi thức trước mở đường, phía sau lại theo đội nhân mã thị vệ che chở, và mấy trăm thái giám tỳ nữ hầu hạ hai bên, hay là giống như lần trước ngài và Tiểu Trụ Tử hai người mặc thường phục ra ngoài?'' Nàng thể hỏi ràng, nếu như là vế trước, vậy miễn, loại tuần kinh thiên động địa của Thái tử, nàng chịu nổi, tình nguyện ở lại Đông cung, cũng đâu cả.
''Đương nhiên là mặc thường phục tuần, Thái tử chúng ta chịu nổi nhất là có đám người theo phía sau gọi to gọi .'' Tiểu Trụ Tử đứng bên chen miệng .
Nàng lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng: '' tốt quá, vậy khi nào chúng ta xuất cung?'' lát mà nàng vô cùng sốt ruột. Có thể xuất cung, nhất là bị gò bó, tự do tự tại, là chuyện mà tất cả các phi tần hậu cung nghĩ cũng dám nghĩ, mà Thái tử lại nguyện ý mang nàng , điều này sao lại làm nàng mừng như điên đây?
Làm nàng vui vẻ là chuyện muốn làm nhất, thấy dáng vẻ nàng vui mừng, cảm thấy làm đúng rồi: ''Đừng nóng vội, nghe thử thái y thế nào, nếu như thương thế của nàng khỏi hẳn, lúc nào ta cũng có thể mang nàng xuất cung.''
''Đây là ngài .'' Nàng cực kỳ hưng phấn, cuối cùng nàng cũng nở nụ cười chưa từng xuất gương mặt nàng rồi.
bất giác ( phát ) nhìn nàng ngây ngốc.
*****
''Nam Nhi, nàng chậm chút, đừng chạy nhảy, ngã bị thương.'' Triệu Hằng cười lắc đầu nhắc nhở.
Vừa ra khỏi cung, nàng quả là vui ngất trời, đường cười ha ha, giống liễu yếu đào tơ ngày trước.
'' , nếu như ngã bị thương, ngài cũng cõng ta trở về.'' Nàng cực kỳ hoạt bát.
"Nàng đúng là sợ cái gì.'' Chỉ cần nàng vui vẻ, đúng là bó tay với nàng.
''Đúng vậy, Châu Nhi, Tiểu Trụ Tử, các ngươi cũng mau đuổi theo.'' Phía sau Châu Nhi và Tiểu Trụ Tử theo bọn họ mệt mỏi vô cùng, chạy nhảy theo nàng vòng kinh thành, ngay cả thở cũng có cơ hội.
''Đến đây.'' Tiểu Trụ Tử và Châu Nhi uể oải đáp tiếng theo, là muốn chết: ''Nàng mới bị thương vừa khỏi, tại sao lại sinh long hoạt hổ (dồi dào sinh khí) như vậy?'' nhịn được lầm bầm.
Châu Nhi nghe thấy, thưởng cái cốc: ''Tiểu thư nhà ta, à , Nam phu nhân luôn luôn như thế.'' Nàng luôn quen miệng xưng hô.
Tiểu Trụ Tử bất đắc dĩ trợn trắng mắt: ''Nhưng lại khiến cho đám nô tài chúng ta bị thảm.''
''Ài!'' Ngay cả Châu Nhi cũng nhịn được thở dài.
''Châu Nhi, tốt đẹp, ngươi than thở cái gì?'' Đột nhiên Lộ Tử Nam tới trước mặt nàng hỏi.
Châu Nhi sợ hết hồn: '' có gì, có thể là bụng hơi đói thôi!'' Nàng xấu hổ .
''Như vậy, ra ngoài cho đến trưa, nên vào khách điếm.''
''Đúng vậy, ta cho là nàng muốn chơi đến muốn ăn!'' Triệu Hằng cưng chìu ngắt mũi nàng.
''Ai , lúc này ta cũng rất đói, bằng chúng ta tìm gian khách điếm dùng bữa.'' Nàng cười sờ sờ đầu mũi bị ngắt.
"Ừ." gật đầu.
''Chủ tử, phía trước có khách điếm nổi danh nhất toàn bộ kinh thành, nghe bên trong có vịt nướng ngon đến khiến cho người khác khen dứt miệng.'' Tiểu Trụ Tử đề nghị, xong nước miếng cũng chảy ra.
''Ngươi biết quá nhỉ!'' Triệu Hằng liếc xéo .
Tiểu Trụ Tử xấu hổ gãi gãi đầu: ''Là cùng mấy vị đại nhân trong cung rảnh rỗi tám chuyện, bọn họ nhắc tới.''
''Nhân duyên của ngươi tốt, cùng đại nhân ngang vai ngang vế.''
Tiểu Trụ Tử là tâm phúc bên cạnh Thái tử, dĩ nhiên mọi người nịnh bợ, khó trách gần đây càng lúc càng tiến triển.
''Thái tử thứ tội.'' Tiểu Trụ Tử hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống bên đường.
Lần này khiến mọi người chú ý: ''Mau đứng lên!'' Triệu Hằng tức giận.
''Vâng.'' Tiểu Trụ Tử vội vàng bò dậy, biết mình gặp rắc rối.
''Thái tử, khó mới xuất cung được chuyến, ngài cũng đừng làm khó Tiểu Trụ Tử nữa.'' Lộ Tử Nam tốt dùm cho Tiểu Trụ Tử.
''Hừ! Nể mặt nàng, ta tạm tha cho , nhớ lần sau phải có chừng mực.'' vẫn ngừng nghiêm túc .
''Dạ, Tiểu Trụ Tử biết sai.'' Tiểu Trụ Tử chảy mồ hôi đầm đìa đáp lời.
''Tiểu Trụ Tử, còn dẫn đường, ngươi khách điếm ở nơi nào?'' Lộ Tử Nam cố ý giải vây cho .
''Ở phía trước.'' Tiểu Trụ Tử biết ơn gật đầu với nàng, sau đó dẫn đường.
Đây là khách điếm có hai tầng, đoàn người bọn họ tới chỗ ngồi ở tầng hai, chỗ này nhìn thấy được phong cảnh bên đường, lúc này hưởng thụ thức ăn phong phú ngon miệng.
''Nam Nhi, đây là tôm bóc vỏ, nàng ăn nhiều chút.'' Triệu Hằng gấp vào bát nàng con tôm được Tiểu Trụ Tử bóc vỏ đưa cho .
Nàng nếm thử miếng: '' tệ, ngài cũng nếm thử chút vịt nướng có tiếng ở đây, mùi vị khác hẳn trong cung.'' Nàng cũng gấp miếng vịt bỏ vào bát cho .
hoàn toàn vô tâm ăn bất kỳ món gì, lòng chỉ chú ý dặn dò Lộ Tử Nam ăn nhiều chút, ở trong mắt Châu Nhi, vừa hâm mộ vừa ghen tị, Nam phu nhân tốt số.
''Rầm.'', đột nhiên tiểu nương ngã vào bàn bọn họ, làm đổ hết thức ăn.
''Tiểu nương, ngươi làm sao vậy?'' Lộ Tử Nam lấy làm kinh hãi.
Vị tiểu nương này giãy giụa bò dậy: ''Cứu mạng với!''
Sau đó đám người vọt lên từ lầu : ''Nữ nhân thối, xem ngươi còn chạy đâu!'' người trong đó tiến lại muốn bắt người.
''Dừng tay!'' Lộ Tử Nam ngăn cản, đám người kia mặc toàn cẩm y hoa phục, sao lại khi dễ tiểu nương?
Người tới liếc nàng, mắt sáng lên. A! Khá lắm đại mỹ nhân: ''Đại mỹ nhân, là hung hữ.'' ngừng mê đắm quan sát nàng.
Nàng để ý tới: ''Tại sao muốn khi dễ tiểu nương như vậy?''
''Khi dễ? khó nghe, tiểu nha đầu này là nương hát rong trong điếm, đại gia ta bỏ tiền muốn nghe nàng hát bài, ngờ nàng cầm tiền nhưng hát mà lại mất, ngươi cái này có đạo lý chưa?'' người dáng vẻ lưu manh trong đó xong, mắt vẫn ngừng nhìn nàng chăm chú.
''Mới phải, bọn họ trả tiền phải muốn ta hát, mà là muốn ta uống rượu trợ hứng....Lại.....Hai tay lại có hạnh kiểm xấu.'' Tiểu nương tức giận đỏ mặt .
''Các ngươi quá đáng.'' Lộ Tử Nam rất tức giận, bọn họ là coi trời bằng vung.
Dáng vẻ bọn họ quan tâm ; ''Nàng vốn là tới hát rong, đại gia chúng ta muốn nghe hát, nàng lại hát được hay, lại trả tiền rồi, chỉ muốn dạy nàng phương pháp khác để bồi thường thôi, nếu như nương nguyện ý thay thế nàng hát bài khiến cho các đại gia thoải mái chút, chúng ta cũng nguyện ý so đo nữa.'' tên mặc áo tím trong đó nhìn khắp thân thể nàng cười dâm đãng .
''Càn rỡ!'' Triệu Hằng vẫn im lặng nhìn cuối cùng cũng nhịn được nữa hét lớn.
Này khiến mọi người hoảng sợ, vừa rồi chỉ chú ý đại mỹ nhân này lại chú ý tới những người bên cạnh nàng, lại còn mạnh mẽ uy phong, rất dọa người: ''Ngươi là ai?'' Người mặc áo xanh trong đó giả bộ khinh thường hỏi.
''Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn hỏi chủ tử nhà ta là ai?'' Tiểu Trụ Tử giễu cợt đứng ra. Bọn này biết sống chết, biết chính mình chọc tới người nào.
''Oa, các vị, ta cảm thấy nương này rất quen mặt..... Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi.'' Người mặc áo tím kêu to: ''Ta biết đại mỹ nhân này là ai, nàng chính là nữ nhi của Lộ Đại Học Sĩ, Lộ Tử Nam!''
''Cái gì, Lộ Tử Nam! Nàng chính là người mạng cứng nhất trong kinh chúng ta!'' vị mặc áo lam khác giật mình tiếp lời.
Sắc mặt Lộ Tử Nam khó chịu.
'' sai, ta cũng nhớ tới, nàng chính là kỳ nữ tử nổi danh khắc chồng trong kinh, chậc chậc chậc! Đáng tiếc dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại mang mệnh khắc phu, đáng tiếc! Đáng tiếc!'' Người áo tím lắc đầu .
'' may vừa rồi chúng ta cho nàng đụng chạm, ta chính là con trong nhà, ngộ nhỡ để cho nữ này đụng phải, sợ rằng chết cũng mất nửa cái mạng.'' Người áo xanh cố ý run rẩy.
''Đúng vậy, nhưng mà, cũng đúng, phải sao chổi này được Thái tử thu vào Đông cung sao, lúc này sao có thể xuất ở đây được?'' Người áo tím .
''Có lẽ Thái tử phát nàng quá đáng sợ, nửa đêm mọc răng nanh cắn người, cả đêm bị dọa đến mức đuổi nàng ra Đông cung, ha ha.....''
''Ha ha.....''
Bọn họ cười thành đoàn.
Lộ Tử Nam tái mặt, biết thanh danh sớm hỏng, nhưng trước mặt mọi người bị vũ nhục như thế, khiến nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ.
''Các ngươi có gan lập lại những lời vừa rồi lần nữa!'' Triệu Hằng nổi lên lửa giận điên cuồng, giống như thủy triều, sắp cắn nuốt người.
bọn người còn biết sống chết đùa: ''Vị huynh đài này! Ta thấy ngươi xuất thân thấp, chơi cũng đáng để liều mạng, khuyên ngươi cách xa sao chổi này chút, tránh khỏi bị quét, bồi mạng, đáng giá.'' Người áo lam xong, bọn họ liều mạng cười to.
Gân xanh của nổi lên lập tức ra tay, trong nháy mắt đám công tử cười khép miệng được, toàn bộ bị đánh quỳ xuống đất dậy nổi.
Chưa xong, bọn họ còn biết chuyện gì xảy ra? Chỉ có thể ngu ngơ nhìn cả người xanh tím khóc thét lên.
''Ngươi có biết chúng ta là ai ? Lại dám ra tay đánh người!'' Người mặc áo xanh cam lòng kêu gào.
Lập tức Triệu Hằng thưởng hai bạt tay: ''Ta muốn các ngươi lập tức bồi tội với vị nương này, cũng thu hồi lời vừa rồi.'' gia tăng tức giận.
''Chúng ta đều , tại sao lại phải xin lỗi!'' Người áo tím mạnh miệng .
Lần này cần Triệu Hằng ra tay, Tiểu Trụ Tử chủ động thưởng hai bạt tay: ''Muốn chết!'' Bọn họ chọc phải người nên dây vào, lần này chết chắc.
''Các ngươi to gan, cha ta là Đô Úy kinh thành Dương Xương Thành, ta muốn bắt tất cả bọn ngươi lại.'' Người áo tím lớn tiếng kêu la.
''Hừ! ra là đứa con bất tài của Dương Xương Thành.'' Triệu Hằng hừ .
''Ngươi..... Chết chắc! Cha ta làm thịt ngươi.'' Người áo tím còn biết tai vạ đến nơi còn kêu la.
''Đúng, cha ta cũng là quan lớn trong kinh, Liêu Tông Nghiêm, mặc cho các ngươi khi dễ ức hiếp nhi tử bảo bối của .'' Đến lượt người áo xanh báo ra danh hiệu.
''Thúc thúc ta là Vương Cổ Triều, cũng chính là ca ca ruột của Vương quý phi, ngươi đừng biết điều, ta kêu giết ngươi.'' Người áo lam chỉ Triệu Hằng kêu la.
''Vương Cổ Triều, Liêu Tông Nghiêm, Dương Xuân Thành, ra các ngươi cũng có lai lịch, xuất thân tầm thường nhỉ!'' cười lạnh.
''Biết là tốt rồi, nếu biết sợ, mau xin lỗi các công tử, có lẽ chúng ta suy nghĩ tha cho ngươi khỏi chết!'' Người áo lam đắc ý .
''Giọng điệu lớn!'' nhíu mày: ''Tiểu Trụ Tử, phái người mời ba vị đại nhân, bảo bọn họ tự mình đến đón người.''
''Ngươi to gan! Dám kêu phụ thân chúng ta tự mình tới, lần này càng tốt, ngươi có mấy cái mạng cũng đủ chết!'' Người áo xanh .
'' sao?'' Mặt bình tĩnh: ''Tiểu Trụ Tử, nhanh về nhanh, trước đừng tiết lộ thân phận.'' ngồi xuống cạnh đám người uống trà.
Tiểu Trụ Tử lĩnh mệnh, "Hưu'' tiếng còn bóng người.
Mặt mũi ba vị công tử bầm dập hai mặt nhìn nhau, tiểu tử này giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ sợ chết?
Bọn họ kiềm chế tò mò và tức giận, dù thế nào nữa chỗ dựa vững chắc của bọn tới, đến lúc ba vị đại nhân đều tới, bọn họ sợ trời sợ đất, cho rằng tiểu tử này có bản lĩnh thông thiên cũng khó thoát khỏi cái chết.
Ba người đều tự tìm ghế ngồi xuống, ba đôi mắt ngạo mạn chỉnh tề trừng mắt về phía Triệu Hằng bình tĩnh.
Triệu Hằng khinh thường hừ lạnh, để ý tới bọn họ, chỉ toàn lực lo lắng cho người trước mắt. Chỉ thấy nàng đến giờ vẫn tái mặt, từ đầu đến cuối rên tiếng, cắn chặt môi đến bật máu. Đều do ba tên đáng chết này, tuyệt đối tha cho bọn .
ra hiệu cho Châu Nhi lo lắng bên cạnh bưng cho nàng chén nước, để cho nàng đừng cắn môi nữa, nàng nhận nước, cũng đụng tới mà để xuống ngay, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
đau lòng khổ sở:'' Nam Nhi, bọn họ phải chịu trừng phạt.''
Nàng cúi thấp đầu, vẫn gì, muốn thu lại nước mắt sắp chảy ra.
Nàng bị thương, rất rất đau lòng, những người này quá tàn nhẫn, sao nhẫn tâm đả thương người như thế, cười nỗi đau của người khác, đòi lại công đạo cho nàng, oán giận bất bình.
Chương 5 (tt)
''Là ai dám đánh bị thương chất tử (cháu trai) của ta!'' Vương Cổ Triều lên tiếng tới đầu tiên, tiếp theo Dương Xương Thành và Liêu Tông Nghiêm cũng theo sau lên lầu hai, bọn họ mang bộ dáng khí thế quan lại, coi ai ra gì nhìn vòng quanh khách điếm. Nhìn tiếp đến chỗ con và cháu trai bị đánh thê thảm của bọn họ, lập tức giận tái mặt.
''Là ai to gan dám đánh các ngươi bị thương thành như vậy? Chẳng lẽ các ngươi ra xuất thân?'' Vương Cổ Triều tức giận .
'', nhưng mà, thúc xem!'' Chất tử Vương Cổ Triều chỉ đến tay bị đánh trật khớp của mình, vẻ mặt thê thảm.
'' phản, người nào, là ai làm các ngươi bị thương?'' Dương Xương Thành cũng đau lòng nhìn nhi tử của mình.
Nhi tử của Dương Xương Thành, lúc này mới run rẩy chỉ vào người ngồi đưa lưng về phía bọn họ: ''Chính là tiểu tử này.'' bằng miệng bị đánh lệch.
''Đáng ghét!'' Lập tức Liêu Tông Nghiêm quay qua người nọ: ''Ngươi là ai? Thấy ba vị đại nhân còn quỳ xuống dập đầu!'' thét lên.
Triệu Hắng hớp ly rượu. Bản thân cũng xoay lại.
''Khá lắm điêu dân (điêu: gian xảo), ngươi sợ Bổn quan chém đầu ngươi?'' Dương Xương Thành kêu to.
Ba vị đại nhân bị chọc tức.
''Người đâu!'' Cổ Triều hét lớn, lập tức hai bên đồng loạt xông lên: ''Bắt lại cho ta, làm cho quỳ gối dập đầu nhận tội trước mặt Bổn quan.....'' Vương Cổ Triều chợt câm miệng, hơn nữa choáng váng, bởi vì xoay người lại, hơn nữa còn là vẻ mặt giận dữ kinh người.
''Là ai muốn ta quỳ xuống dập đầu nhận tội?''
Ba người sợ ngây người, sao..... Thế nào lại là Thái tử điện hạ? ''Rầm'', toàn bộ ba người quỳ xuống, dám nâng đầu lên! Toàn thân run rẩy: ''Tội thần đáng chết vạn lần, xin.....Thái.....Thái tử.....thứ tội.....'' Ba người bọn họ bị dọa đến đầu lưỡi cũng cứng lại.
''..... là Thái tử điện hạ?'' Ba tên công tử nhìn phụ thân, thúc thúc của mình toàn bộ quỳ xuống dám đứng lên, cũng sợ đến mức vội vàng quỳ xuống dập đầu. Bọn họ gặp phải tường đồng vách sắt rồi.
Triệu Hằng lạnh lùng nhìn bọn họ. Tất cả đều là đám nô tài ngày thường ỷ thế hiếp người: ''Lúc này vẫn còn muốn Bổn cung quỳ xuống trước các ngươi sao?'' cắn răng trầm giọng.
Bọn họ vừa nghe, tức mồ hôi đầm đìa, lúc này sợ là giữ được mũ cánh chuồn rồi.
''Vi.....Bọn vi thần đáng chết, xin Thái.....Thái tử định tội!'' Hàm răng Liêu Tông Nghiêm cũng nhịn được va vào nhau.
''Hừ! Cái này nhất định là tránh được, các ngươi có biết Bổn cung kêu các ngươi đến là có chuyện gì?'' căm ghét .
Tất cả bọn họ chảy mồ hôi đầm đìa: ''Nhi tử bất tài của bọn thần đắc tội Thái tử, kính xin Thái tử thứ tội.'' Dương Xương Thành mặt dày .
''Thứ tội? Lớn mật!'' dùng lực vỗ bàn.
''Thái tử bớt giận. Bọn thần dạy con nghiêm, tất cả đều là lỗi vi thần.'' Liêu Tông Nghiêm vội vàng dập đầu.
''Các ngươi có biết bọn phạm vào lỗi gì?''
''Vi thần ..... biết? Kính xin Thái tử chỉ điểm.'' Thân thể Vương Cổ Triều run rẩy . tại trước mặt Thái tử Vương quý phi mất thế, nữ nhi đưa vào Đông cung cũng được sủng ái, còn chỗ để dựa vào, lúc này bị dọa đến nắm chặt mũ cánh chuồn đầu chịu buông, chỉ sợ đảm bảo mà rớt xuống.
''Hừ! Bọn phải đắc tội ta, là nàng!'' chỉ vào Lộ Tử Nam ngồi trong góc vẫn câu.
Lúc này Vương Cổ Triều mới nhìn kỹ, là nàng? ra ba tiểu tử biết trời cao đất dày này, chính là đắc tội khắc tinh này! Vương quý phi và Vương Nhu Thủy chính là thua trong tay nàng, mà bọn họ lại trêu chọc nàng, lần này gây ra họa lớn rồi. lại nhịn được run rẩy: ''Trở về bọn thần quản lý giáo dục bọn tốt, xin Nam phu nhân tha thứ cho vô tri của bọn .'' chỉ cầu nguyện như vậy, nàng mềm lòng thuyết phục Thái tử tha cho bọn họ.
Triệu Hằng biết nàng mềm lòng, đợi nàng trả lời, liền lãnh ngôn trước: ''Trở về quản giáo? Bổn cung nghĩ rằng cần, chính các ngươi còn quản giáo tốt chính mình, làm sao có thể dạy tốt con em, bằng Bổn cung làm thay. Hôm nay kêu các ngươi tới, chính là muốn giáp mặt thông báo cho các ngươi tiếng, tránh cho các ngươi thấy nhi tử, chất tử lo lắng.'' thong thả lịch , kỳ thực người sáng suốt có thể nhìn ra được sát khí trong mắt .
Ba người cả kinh, đều chấn động.
''Phụ thân, cứu chúng con.....'' Ba vị công tử vừa nghe Thái tử muốn mang họ . Mặt bọn họ như tro tàn núp sau lưng cha hoặc thúc thúc của mình, sợ tới mức muốn tiểu ra quần.
Dương Xương Thành vì cứu con , chỉ đành phải nhắm mắt : ''Thái tử, có thể..... Cho vi thần và nhi tử bất tài thêm ..... Cơ hội nữa hay ?
''Cơ hội? Cơ hội phải để cho bọn cái loại hoàn khố đệ tử cả ngày có việc gì, chỉ biết đùa giỡn nữ tử, làm việc sai trái, miệng lời xấu xa!''
''Thái tử tha mạng, bọn thảo dân biết đắc tội ngài, ngài tha cho chúng ta biết có tội!'' Chất tử Vương Cổ Triều vội vàng cầu xin tha thứ.
''Hay cho câu biết có tội, chẳng lẽ hôm nay nếu Bổn cung phải là Thái tử tôn quý, là có thể tùy ý các ngươi bắt nạt làm càn!'' tức giận.
''Tiểu chất biết chuyện, phải ý này, xin Thái tử bớt giận.'' Vương Cổ Triều vội vàng dập đầu , cũng lôi kéo cháu của liều mạng dập đầu.
''Bọn nô tài các ngươi, ỷ thế hiếp người, phải bị tội gì?''
Tất cả những người quỳ đất mạnh mẽ dập đầu, dập đầu đến chảy máu cũng dám dừng lại.
''Thái tử.'' Lộ Tử Nam khẽ gọi.
''Nam Nhi.'' chạy tới bên cạnh nàng.
Mặt nàng trắng bệch : ''Thôi, ta sao.'' Nàng thở dài.
''Nàng lại như vậy, ràng uất ức, nhưng lại muốn lấy lại công đạo.'' có chút tức giận nàng so đo.
''Là , muốn đòi công đạo gì?'' Nàng khàn khàn .
''Nàng -- tóm lại chuyện này nàng đừng xen vào, từ nay về sau, ta muốn diệt sạch loại ngôn luận gây tổn thương cho nàng ở trong kinh thành.''
Lúc này, đám người quỳ dưới đất da đầu run lên.
''Các ngươi là bọn khốn kiếp, ai có can đảm dám lại lần nữa Nam Nhi chính là gì ?'' quay lại trừng mắt với bọn họ.
Mọi người lắc đầu, ai cũng dám đáp lại.
''Ngươi... Ngươi cho ta.'' bực tức chỉ vào chất tử Vương Cổ Triều.
''Thảo dân dám!'' Chất tử Vương Cổ Triều sợ hãi lắc đầu đến cổ cũng sắp gãy.
'' dám? Mới vừa rồi nghe ngươi rất phong độ mà. Ngươi nghe chút ai là phụ, ai là mạng cứng ? Người nào lại chơi tiếc liều mạng?''
''Bốp!'' Vương Cổ Triều vừa nghe xong, lập tức xoay người liều mạng tát cháu bạt tai: ''Lời đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám , là đáng chết!'' giả bộ tức giận cho Triệu Hằng thấy.
Thực tức chết với tên khốn này, dám nguyền rủa Thái tử chết sớm, còn gì để nữa?
Hai vị đại nhân còn lại thấy thế, cũng rối rít quay đầu lại tát cho con họ hai bạt tai: ''Đồ khốn kiếp, đáng chết!'' Lúc nãy bọn những lời này, đừng là mũ cánh chuồn khó giữ được, ngay cả mạng cũng khó bảo toàn.
Ba vị công tử biết tai vạ đến nơi, ngay cả phụ thân, thúc thúc bọn cũng bảo vệ được bọn rồi, thậm chí nhi tử Dương Xương Thành sợ đến tiểu đầy đất.
'' tại các ngươi mới biết quản giáo, phải quá muộn.'' Cơn tức của Triệu Hằng vẫn chưa tiêu.
Ba vị đại nhân xấu hổ lau mồ hôi liên tục: ''Thái tử.....''
''Đầu tiên bọn bắt tay bắt nạt nương, lại mở miệng đả thương ái thiếp của ta, cuối cùng còn mở miệng mạo phạm điều may, tội chồng thêm tội, tội có thể chém --''
''Xin Thái tử tha mạng!'' Tức bọn họ tê liệt ngã đất, liên tục cầu xin tha thứ.
''Hừ!'' hừ lạnh, quay sang nắm tay Lộ Tử Nam: ''Nam Nhi, những người này đắc tội với nàng, thể dễ dàng tha thứ, nếu tương lai bọn còn biết tung ra bao nhiêu lời đồn , phá hỏng danh dự của nàng.''
''Ta.....'' Nàng biết sai, có lẽ giết gà dọa khỉ có thể dẹp sạch những lời này.
''Nam phu nhân tha mạng, chúng ta đáng chết, đắc tội ngươi, xin đại nhân đại lượng tha cho chúng ta!'' Nhi tử Liêu Tông Nghiêm kêu to.
''Đúng vậy, về sau chúng ta dám lung tung nữa.'' Chất tử Vương Cổ Triều theo.
''Chúng ta đáng chết, lung tung nên vả miệng.....'' Nhi tử Dương Xương Thành càng thêm liều mạng đánh mình bạt tai.
Tiếng cầu xin tha thứ nổi lên khắp nơi.
''Đủ rồi!'' Nàng cũng nổi giận. Vì sao trước khi phạm sai lầm, những người này đều có dáng vẻ cả vú lấp miệng em, bây giờ lại chịu giọng cầu xin, thứ ''Quyền thế'' này khiến người vừa buồn cười vừa hận!
Nàng vừa tức giận quát lên, bọn họ lập tức câm như hến.
Nàng nhịn được bộc phát lửa giận đè nén, nàng luôn luôn nhận hết chê cười, mà do chính đám người này khởi xướng, bọn lấy nỗi đau của người khác làm thú vui, có nhân tính, thường ngày ức hiếp dân chúng lại càng hung ác, lần này Thái tử mượn dịp dạy dỗ chưa chắc tốt.
''Thái tử, ngài toàn quyền xử lý, Tử Nam xen vào.''
gật đầu. Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông rồi, ôm lấy nàng: ''Các ngươi nghe cho , Nam Nhi là ái thiếp Bổn cung, Bổn cung tuyệt đối cho phép người nào xấu nàng, ai dám câu hay về Nam Nhi, giống như vũ nhục Bổn cung, chính là phạm thượng, mà người phạm thượng theo luật pháp Đại Tống, tội bị chém!'' tận lực dùng biện pháp mạnh làm ràng tầm quan trọng của Nam Nhi đối với , tin tưởng với những lời vừa rồi có người nào dám tiếp tục kiêng kỵ về Nam Nhi nữa.
Lộ Tử Nam dựa vào , vốn ép nước mắt trở về, lại khỏi trào ra, kích động chôn trong ngực khóc nức nở. giống như ngọn núi có thể bảo vệ nàng, nếu như ông trời chịu tác thành, nàng nguyện ý mạnh dạn thử người này, cho nàng bầu trời, nàng phải báo đáp .
nhàng ôm nàng, buông tiếng thở dài, đau lòng thôi: ''Nam Nhi của ta.''
''Thái tử, xử trí bọn thế nào?'' Tuy Tiểu Trụ Tử biết lúc này nên quấy rầy, nhưng quỳ đất chỉ có bọn Vương Cổ Triều, còn có phần đông dân chúng trong khách điếm quỳ theo, quỳ cũng phải là biện pháp, cho nên thể tiến lên xin ý kiến được.
Triệu Hằng trầm ngâm quan sát sáu người run rẩy mặt đất, giống như tính toán trừng trị bọn thế nào.
''Thái tử, ngài phạt bọn họ thế nào ta cũng phản đối, nhưng điều duy nhất ta cầu xin ngài là đừng giết người.'' Lộ Tử Nam .
thở dài, quả muốn giết người, nhưng biết nàng nhất định đồng ý, cho nên mới phải phiền não phải xử trí bọn họ thế nào để đạt hiệu quả, lại đến nổi mất mạng của bọn .
''Ba vị đại nhân dạy con nghiêm, Bổn cung thu hồi chức vị tại của các ngươi mà giáng xuống hai cấp, cũng phạt các ngươi ở nhà đóng cửa suy nghĩ ba ngày, phạt viết 30 trang quy tắc dạy con, ba vị đại nhân có dị nghị gì ?'' dùng giọng điệu nghiêm nghị .
''Thái tử xử lý rồi, sao bọn thần dám có ý kiến.'' Vương Cổ Triều chờ sốt ruột vội vàng dập đầu tạ ơn.
''Vậy còn đám tiểu nhi.....?'' Dương Xương Thành cẩn thận hỏi.
Triệu Hằng nghiêm khắc trừng mắt, tức toàn thân bọn lạnh run.
''Bổn cung quyết định đày ba nô tài này sung quân biên cương ba năm, vĩnh viễn được bước vào kinh thành bước.''
Như vậy, ba người hoàn toàn có tương lai, bọn khỏi choáng váng, ba vị đại nhân lại càng than thở dứt, ba nhà bọn họ có hy vọng, người nối nghiệp, nhất định về sau gia tộc suy tàn.
"Ba tên lưu manh các ngươi, còn mau tạ ơn Thái tử ân huệ giết.'' Vương Cổ Triều chảy nước mắt .
''Tạ Thái tử long ân.....'' Ba vị công tử có thể giữ được mạng coi như là tệ.
''Ừ, toàn bộ lui ra!'' Triệu Hằng vung tay lên.
Lập tức mọi người giống như là được đại xá, cúi thấp đầu rời .
Còn dư lại dân chúng vẫn quỳ, Triệu Hằng : ''Mọi người cũng đứng lên, nhưng Bổn cung còn có câu xin ghi nhớ, Nam Nhi là ái thiếp của Bổn cung, đừng nên tiếp tục xuất tin đồn làm hỏng danh dự của nàng, nếu lấy mấy vị vừa rồi làm gương!'' mượn dịp giúp Lộ Tử Nam, hơn nữa miễn cho nàng bị tổn thương vì lời đồn hôm nay.
Mọi người hốt hoảng vâng, bọn họ tuyệt đối dám huyên thuyên nữa, đùa tốt chết người đấy!
vừa lòng nhìn tất cả, xoay người về phía Lộ Tử Nam: ''Nam Nhi, chúng ta thôi, nơi này sợ rằng nên ở lâu.'' dịu dàng dìu nàng rời .
Mọi người thấy Thái tử thương Lộ Tử Nam, ai cũng trừng mắt nhìn, chẳng lẽ Thái tử sợ chết? Mặc dù trong miệng bọn họ dám ra những lời này, nhưng trong lòng vẫn ngừng hoài nghi.
Điểm ấy phải Triệu Hằng biết, nhưng cũng thể làm gì.
*****
"Nam Nhi, ngủ sớm , hôm nay nàng mệt lắm rồi.'' Triệu Hẳng cẩn thận đưa Lộ Tử Nam về tẩm điện. Hôn trán nàng, sau đó xoay người muốn rời .
''Đợi chút.....'' Nàng đỏ mặt gọi lại.
xoay người, khẽ mỉm cười: ''Còn có việc sao?'' cho rằng nàng mệt mỏi, muốn quấy rầy nàng.
Nàng có chút mất tự nhiên: ''Ta muốn tâm với ngài chút.''
''Tâm chút?'' hết sức vui mừng, nàng chủ động lưu lại, đồng ý chuyện với nhiều hơn.
Nàng càng xấu hổ: ''Hôm nay cám ơn ngài làm tất cả vì Tử Nam.''
kéo nàng ngồi xuống mới mở miệng : ''Nam Nhi, nàng nên dũng cảm chút, đứng lên bào chữa cho mình, nên im lặng nữa.''
''Nhưng những người đó chết .....'' Nàng thầm.
"Cần gì để tâm những chuyện vụn vặt, ta tin chắc đó liên quan đến nàng, bọn chết đều do ngoài ý muốn, ta phái người thăm dò, chứng minh lời ta .'' tin nàng khắc phu, chứng minh điều này, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ, Nam Nhi vô tội.
''Vì sao ngài bảo vệ ta như vậy?''
''Ta biểu ràng như vậy, còn cần trả lời sao?'' nhìn nàng.
Lòng của nàng lưỡng lự giữa chấp nhận và chấp nhận, nàng cần dũng khí đột phá chướng ngại sương mù.
xoay người nàng lại, nhìn thẳng nàng: ''Ta nàng, nàng thuộc về ta, ta bảo vệ nàng giống như bảo vệ giang sơn này.''
''Nếu như chỉ có thể lựa chọn giữa giang sơn và ta, ngài chọn lựa thế nào?'' Nàng buồn bã hỏi. Nàng biết rất , coi như tin chắc nàng phải người mang điềm xấu, nhưng Hoàng thượng cũng nghĩ như thế sao? Tất cả đại thần trong triều như thế sao? ! Bọn họ mang tính mạng của Thái tử ra đùa, bọn họ cho phép cưới nàng.
cau mày: ''Hai điều này xung đột.''
''Có xung đột, ngài nên ràng.'' Nàng kích động hất tay, ngờ cũng trốn tránh.
ôm chặt thân thể kích động của nàng vào ngực: ''Ta hiểu tương lai của chúng ta có trở ngại, nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua, ta tin tưởng có thể thuyết phục Phụ hoàng và các triều thần.'' cho nàng lùi bước.
Nàng nằm trong ngực ngẩn ngơ bất động: ''Ngài luôn luôn tự tin.''
cười khổ, cọ má vào tóc nàng: ''Nàng mới là nguồn nước tiếp thêm sức lực cho ta.'' hi vọng nàng hiểu điều này.
Nàng ngửa đầu: ''Ta khổ sở, mâu thuẫn, sợ hãi.....''
dịu dàng nâng mặt nàng: ''Đừng sợ, đừng mâu thuẫn, càng đừng khổ sở, nhìn nàng khó chịu, ta càng khó chịu hơn nàng.....'' ngậm chặt môi son của nàng.
Đầu tiên là nụ hôn dịu dàng mang theo tính xâm lược trêu đùa, rung động nho khiến cho người ta mơ màng khoái cảm, nàng như bùn xụi lơ trong lồng ngực tráng kiện của , hai môi đan vào nhau, dục vọng mãnh liệt như biển tình nhấn chìm nàng, đầu lưỡi của cẩn thận hôn mỗi cái răng ngà của nàng, nàng cảm nhận được ham muốn hừng hực bị khống chế chạy khắp nơi trong cơ thể nàng.
thưởng thức vị ngọt của nàng, duyên dáng như thế, nam tính của từ từ thức tỉnh, cảnh cáo nguy hiểm vang lên trong đầu, nhưng lựa chọn bỏ qua. Nàng thanh khiết như thế, ngây thơ như thế, điều này làm cho càng cuồng dã hơn, nữ nhân này đoạt lý trí của , càng đoạt thương của .
Ngọt ngào hấp dẫn khiến nàng lún sâu mà thể tự thoát khỏi, bắt đầu hôn tai nàng, hôn cổ nàng, nàng mềm mại rên lên, hai tay cũng thăm dò người , nàng đếm được cảm thụ khác nhau, càng khiến người mất hồn, hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, nụ hôn tỉ mỉ khiến người muốn chết.
bắt đầu cảm thấy loại ngọt ngào này là loại hành hạ đau đớn, dưới thân bành trướng, thúc ép tâm tư của , càng hôn kịch liệt hơn, muốn nhiều hơn.
Hai thân thể nóng lên, ngọt ngào đốt cháy lẫn nhau, hai đôi mắt nhìn nhau càng thêm quấn quýt, nhàng thăm dò vạt áo của nàng, cởi tới eo, vốn là da thịt trắng như tuyết, hôm nay bởi vì nhiệt tình mà nhiễm hồng cả cơ thể, cẩn thận hôn, mút khẽ, thấm ướt vai nàng, chỉ cần đầu lưỡi qua nơi nào, lập tức nổi lên trận xôn xao, nàng ngừng rên rỉ ra tiếng, cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, cách nào khắc chế tiếp tục cởi bỏ yếm của nàng, lộ ra nụ hoa. Đây là ngọc phong đẹp nhất từng gặp qua, hưng phấn run rẩy hôn nàng, ngậm , khẽ cắn, cho đến khi nàng thể chịu được lo lắng ngọ nguậy trong lòng .
Đôi mắt nàng mê mang, hoàn toàn thể kiềm nén, như muốn chết cháy trong lòng , xoa xuống bụng dưới của nàng, , nơi đó bằng phẳng mà mềm mại, bỏ váy lót, nàng hoàn toàn ra trước mắt .
''Nàng đẹp, còn đẹp hơn so với tưởng tượng của ta.'' khen, run rẩy vuốt ve thân thể tinh khiết hoàn mĩ.
Nàng thăm dò lồng ngực , biết người ở chỗ nào, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn được .
Phái nam kích động thể tiếp tục chịu đựng, nhẫn nhịn đau nhức, khẽ hỏi: ''Nam Nhi, nàng nguyện ý ?'' muốn nàng có chút miễn cưỡng, hoặc chút hối hận, muốn tất cả là kết hợp hoàn mỹ nhất.
Nàng mở ánh mắt say mê ra, nguyện ý ? Nàng rơi vào trong ranh giới mê mang lúng túng.
thấy được lùi bước trong ánh mắt nàng, khổ sở than thở, xoay người muốn rời .
Nàng kéo : ''Đừng .''
khổ sở nhìn nàng: ''Nếu như nàng chưa chuẩn bị tiếp nhận ta, như vậy để ta , vậy thân thể mới có thể giảm bớt hành hạ khổ sở.''
Nàng nhìn phái nam đứng thẳng của , lập tức đỏ mặt xấu hổ, thân thể đỏ lên giống như quả hồng: ''Ta nguyện ý giao thân thể cho chàng.'' (vì tỷ chấp nhận nên mình đổi xưng hô nhé) Nàng hiểu cuối cùng mình cũng thể bên lâu dài, cũng chỉ có thân thể đáng tiền này có thể cho thôi.
mừng như điên xoay người ôm chặt nàng, bao phủ thân thể nàng, kích động hôn! Như muốn tan chảy nàng.
Nàng chút nào giữ lại tiếp thu , cũng nhiệt tình đốt lửa mỗi tấc da thịt của nàng, dưới tình huống nàng hề chống đỡ, dịu dàng đoạt lấy nàng.
chút đau đớn, chứng minh tấm thân xử nữ của nàng, chậm rãi tiến lên, từ từ làm giảm khó chịu của nàng, tiếp theo như từng đợt sóng triều, khiến nàng liên tục rên rỉ, theo thúc đẩy của , nàng kích tình ngừng đong đưa thân thể, cuồng loạn gọi tên , mồ hôi tình dục mặt ngừng rơi người nàng.
Sau lần chạy nước rút rốt cuộc bộc phát nằm ngực nàng, thở dốc: ''Ta như vậy, nàng cảm thấy hài lòng ?'' cười toe toét.
Nàng cũng thở gấp dứt: "Thiếp cũng biết giữa nam nữ lại vui sướng như vậy.'' Nàng sợ là muốn nghiện rồi.
''Đó là bởi vì , có mới có thể khiến cho cả hai càng thêm nhiệt tình.'' cười .
Nàng mỉm cười gật đầu, trước kia có lẽ hiểu, nhưng bây giờ hiểu.
điểm môi đào của nàng: ''Nàng hoàn toàn thuộc về ta, đừng có đánh chủ ý lùi bước nữa, ở lại bên cạnh ta tốt, ừm.''
Nàng ôm chặt , rưng rưng gật đầu, mặc kệ tương lai ra sao, nàng quyết định nắm chắc thời khắc này, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng ông trời cho nàng, mất , kiếp này nàng nữa.
vô cùng sủng ái vỗ về nàng, rốt cuộc có được nàng, mở ra được khúc mắc của nàng dễ dàng, nhưng cuối cùng làm được, dự định từ nay về sau dùng tất cả lực lượng tới nàng, cho đến khi nàng quên bóng ma dưới đáy lòng, mở rộng lòng mình đón nhận toàn bộ của , bao gồm tình của , dâng hiến của , cùng với thân phận mới sắp cho nàng.
lại lướt qua mỗi điểm khoái cảm thân thể của nàng, hai người lại vùi lấp bản thân trong biển tình, cho đến khi hạt giống của bắn ra trong thân thể của nàng, kết tinh tình của bọn họ.
Last edited by a moderator: 26/6/16
thuyt và Chris thích bài này.