1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng muội của trẫm không cho phép đụng - Thiểu Thương Hồ (80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Lời đồn đại (1)


      "Tiểu thư, bọn họ ngài." Thủy Điệp hưng phấn .

      "Ta biết, nghe chút xem bọn như thế nào." Đối với những gì bọn họ về mình, Tả Phỉ Nhạn cảm thấy tò mò, biết mình trong mồm bọn họ thành cái dạng gì.

      " nghe cũng được, bọn nhân sĩ nhàn rỗi." Hoàng Phủ Vân Khanh ánh mắt căng thẳng , nhàn nhạt mở miệng.

      "Chết nghiệt, thể nghe người khác về mình sao? Nhất định là thanh danh của ngươi rất thối, cho nên sợ." Tả Phỉ Nhạn cho là ghen tỵ với mình nên móc .

      "Ta có cái gì phải sợ người khác , chẳng qua là... Chờ chút, hừm, ngươi nghe !" Hãy để cho nàng tự mình biết vậy!

      "Chính là công chúa Lục Điệp, hôm qua , ta nghe được người hầu ở trong đội binh mã , lúc đó bệ hạ cùng công chúa ngồi tuấn mã hôn nhau rất nóng bỏng." Giọng thô két có chút đắc ý.

      "Có ? Ngươi tin tức này có thể tin ?" Tất nhiên là tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.

      Tả Phỉ Nhạn nghe được nụ hôn nóng bỏng, toàn thân giống như bị điện giật, nàng u mê, nghĩ tới lời đồn đại nhanh chóng lan truyền như vậy mà còn ở trước mặt nàng nữa.

      "Tiểu thư, tiểu thư, ngài sao chứ?" Thủy Liên Thủy Điệp khẩn trương hỏi thăm, mặc dù các nàng nhìn thấy chuyện phát sinh, nhưng các nàng là tỳ nữ, có tư cách , nhưng bây giờ nghe người khác , trong lòng cũng tức giận, biết ai truyền tin này ra ?

      "Là , ngày hôm qua huynh đệ ta trong đội hộ vệ cho công chúa xuất giá, kể chuyện này." Nam nhân đắc ý cực kỳ, như chính mắt mình nhìn thấy.

      "Huynh đài, có số việc mình nhìn thấy, nên lung tung. Cơm có thể ăn nhiều, nhưng lời thể nhiều, nếu như nhiều lời , ngày nào đó đầu còn ở cổ cũng đừng trách người khác." Hoàng Phủ Vân Khanh vừa phẩm trà, vừa nhàn nhạt cười, cảnh cáo .

      "Cắt, bọn họ dám làm, sợ người khác sao? Chê cười..." Nam nhân hiển nhiên đem lời của Hoàng Phủ Vân khanh để ở trong lòng.

      " nghiệt, đừng , để cho bọn họ tiếp tục, ta muốn nghe." Tả Phỉ Nhạn lôi kéo Hoàng Phủ Vân khanh ống tay áo, nhìn cười cười.

      "Ngươi sao chứ? muốn để cho bọn họ tiếp?" Nàng sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên...

      " có chuyện gì, cần lo lắng, ta bị mấy lời đồn đại nhảm nhỉ đả kích! Có phải vừa rồi ngươi muốn ngăn cản họ những lời này? Mặc dù biết ngươi tại sao phải biết trước, nhưng vẫn là muốn cám ơn ngươi." Liên tưởng tới mới vừa rồi có lời còn chưa dứt, Tả Phỉ Nhạn tựu mơ hồ đoán được, nơi này khẳng định có lời gì cùng nàng có liên quan.

      "Tùy ngươi , nếu nha đầu Nhạn Nhi nghe được lời gì cảm thấy thoải mái, ta rất vui lòng an ủi ngươi." Hoàng Phủ Vân khanh rất hào phóng vỗ vỗ ngực.

      "Cám ơn, rất cám ơn ngươi." có nghĩ đến cái người này nhìn như đứng đắn, ra là còn rất dễ thân cận.

      "Sau lại, sau lại như thế nào? Sauk hi Vu Vĩ Kỳ biết được có nổi giận ? Công chúa và hoàng thượng đều như vậy đây phải là, lõa lồ, trắng trợn cho đội nón xanh sao?" Các nam nhân nhanh liên tưởng, muốn là lão bà của mình cho mình mang như vậy nón xanh, đánh chết nàng thể.

      " a! a! Này thế đạo..."

      "Cái gì ! Chuyện tình cảm của người ta liên quan gì đến mình? Chúng ta tiểu dân chúng vẫn là ít thảo luận chuyện hoàng gia, giống như công tử bên kia , nếu có ngày đầu rớt lúc nào cũng biết." Có ít người sợ .

      "Cắt, tiểu quỷ nhát gan, rất sợ chết." Có người xem thường .

      "Còn nữa! Ngày hôm qua xuất hai vị phò mã, vị là thần y Mộc Thanh Phong, người đẹp đẽ như tiên nhân, còn người là phò mã Vu Vĩ Kỳ." chuyện thô két nam nhân, vừa dừng chút, cố ý đem trường khẩn trương khí kéo cao.

      "Có chuyện thế sao? Có chuyện thế sao? Kể mau ! Lão huynh ngươi đúng thích trêu trọc người khác!" Có ít người kìm nén được, bắt đầu vỗ bàn.

      "Còn chuyện gì nữa, tất nhiên công chúa được gả cho đô thống rồi” ra chuyện đơn giản hiển nhiên.

      "Sai, công chúa có chọn, Mộc Thanh Phong lấy ra bình bạch ngọc, bên trong có hai tờ giấy, giấy viết tên bọn họ, để cho công chúa tìm giấy chọn phò mã ."

      "Đó phải là Mộc Thanh Phong cố ý sao ." Vấn đề đơn giản như vậy, còn làm gì.

      Mộc Thanh Phong muốn cưới công chúa Lục Điệp, cho nên nghĩ ra biện pháp này, mà giấy khẳng định cũng động tay động chân.

      " giấy có gian lận, người ta kiểm tra."

      " có ý nghĩa, có ý nghĩa, chuyện gì cũng vậy... Chuyện này liên quan đến tiểu dân chúng ta, uống trà uống trà!" thú vị, thú vị... Dù sao đến tất cả đều là điều động nội bộ chọn người.

      "Bọn họ làm sao có thể như vậy?" Thủy Điệp rất tức giận muốn xông sang phải trái với đám người kia.

      "Điệp nhi, ngồi xuống." Buồn cười, là buồn cười! biết chân tướng , ngồi đó mà năm mười, đúng là bọn nhàn rỗi!

      "Chúng ta uống trà tiếp, hiếm hoi lắm mới có dịp ra ngoài dạo, tập trung ăn chơi tốt là được rồi."

      "Nhạn nhi đúng rồi!" ngờ nàng rộng rãi như vậy, cho dù biết những thứ kia , cho dù mình bị người cái kia sao chịu nổi, vẫn giữ được bình tĩnh, làm cho bội phục.

      "Khách quan, đây là ngài gọi thủy tinh cao, phù dung cao, quế hoa cao, bánh đậu xanh cộng thêm nước trái cây dưa hấu cùng đào." Tiểu nhị ân cần đưa lên nước cùng điểm tâm.

      "Cám ơn Tiểu nhị ca." Thủy Liên nhu thanh cám ơn.

      " có, có, đây là việc tiểu nhân nên làm ." nghĩ tới vị mỹ nữ kia chuyện với mình, tiểu nhị đỏ mặt, cà lăm.

      "Tiểu nhị, điểm tâm quán ngươi làm ăn rất ngon?" Tả Phỉ Nhạn nhàn nhạt mở miệng, ăn hương vị ngọt ngào thủy tinh cao.

      "Đa tạ tiểu thư khích lệ ." Tiểu nhị lòng cám ơn.

      "Tốt lắm, ngươi xuống ! Những thứ này là khen thưởng đưa cho ngươi." Hoàng Phủ Vân Khanh vừa ném cho điếm tiểu nhị mấy viên bạc vụn.

      "Tiểu nhân đa tạ công tử, đa tạ công tử, công tử ngài người tốt." Điếm tiểu nhị suy nghĩ chút, công tử ra tay hào phóng.

      " nghiệt, biết là ngươi giàu có như vậy." Tả Phỉ Nhạn lại bắt đầu trêu chọc Hoàng Phủ Vân Khanh.

      "Đâu có, đều là nhờ phúc của Nhạn Nhi."

      "Vậy sao, ta có phúc vậy sao?" Tò mò nháy mắt mấy cái.

      "Đây đều là bạc Vu huynh đưa cho ta." xong ngoài ý muốn thấy mặt nàng biến sắc, trêu chọc nàng vui.

      "Vu Vĩ Kỳ phải là trốn ta mới rời kinh thành chứ ?" Nghĩ đến những lời đồn đại vừa rồi, trong lòng Tả Phỉ Nhạn xót xa.

      " phải!" Phi thường khẳng định cho nàng đáp án.

      "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tháng sau, Vu huynh chắc chắn trở lại! Đến lúc đó vợ chồng son các ngươi có thể tiếp túc bồi đắp tình cảm ." Ánh mắt mập mờ đảo vòng người nàng.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Lời đồn đại (2)

      " nghiệt, ngươi vừa gì?" phải là nàng nhớ Vu Vĩ Kỳ mà là sợ nghĩ ngợi chuyện lời đồn.

      "Ừm, coi là ta mò, đáng thương cho Vu huynh cưới lão bà mà phải xa, đáng buồn..." Hoàng Phủ Vân Khanh như người tốt .

      "Cắt... nhảm..." Đồng mâu màu tím nghiệt làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhớ được là quen ở đâu, hơi thở ưu thương từ người toát ra mặc dù cố che đậy nhưng nàng vẫn nhận ra được.

      "Làm sao thế?" Tay quơ quơ trước mắt nàng, trà cũng nguội mà nàng chưa uống.

      " có gì."

      Hoàng Phủ Vân khanh nhướng nhướng mày, tựa như hỏi, có ?

      "Đừng lo lắng ta! Nghe , hình như bên kia lại có chuyện nữa mà nhân vật chính vẫn là công chúa Lục Điệp ta đấy." Tả Phỉ Nhạn giễu cợt .

      "Quả , xem ra công chúa Lục Điệp nổi tiếng ở các quán trà trong kinh thành rồi." Hoàng Phủ Vân Khanh thoải mái cười , nàng là khác người, nghe người ta xấu mình mới đầu tức giận, sau lại thản nhiên, rồi lại coi như chuyện của người khác mà lắng nghe.

      "Hay ngươi kể chuyện tối hôm qua ." Đối với chuyện tối ngày hôm qua nàng tuyệt nhớ được, vừa hỏi nàng vừa nhìn Hoàng Phủ Vân Khanh cười to.

      "Ta? Ly kỳ, này đến muốn hảo hảo nghe chút." Tay nắm ly trà thêm chặt, sát ý tên nổi lên

      "Các ngươi còn muốn nghe nữa ? Tối hôm qua lục điệp công chúa nổi điên..." ... thanh ở bàn khác dè dặt, ngược lại vô cùng phấn khởi.

      Tay Thủy Liên và Thủy Điệp run lên làm nước suýt tràn ra miệng chén.

      "Liên Nhi, Điệp nhi, các ngươi làm sao thế? Cảm thấy khỏe sao?" Cái bàn run lên, Tả Phỉ Nhạn quan tâm hỏi thăm.

      " có chuyện gì, mới vừa rồi trận gió lạnh thổi qua, nên hơi run." Thủy Liên cười cười, chỉ chỉ cửa sổ mở rộng.

      " ra là như vậy!" Sau khi nghe các nàng như thế, cũng cảm thấy hơi lạnh.

      "Xì, các ngươi yếu ớt, có chút gió như vậy mà cũng thấy lạnh”, Tả Phỉ Nhạn cười nhạo báng các nàng.

      May mà công chúa nghi ngờ, hỏi đến các nàng ... dám tưởng tượng.

      "Này, các ngươi công chúa Lục Điệp nổi điên các ngươi có bằng chứng ?" Bản thân nàng ở đây, sao nàng biết mình nổi điên mà bọn họ lại biết được.

      "Ơ, vị tiểu thư này, ngươi biết sao!" Vừa ngẩng đầu lên thấy ngay vị tiểu thư xinh đẹp, ánh mắt, giọng càng thêm khinh bạc.

      "Ta là biết, nhưng là ngươi biết, ngươi chút ! Nhưng nếu lời của ngươi vô căn cứ cẩn thận, ngươi cũng nên biết công chúa Lục Điệp là người mà hoàng thượng cùng thái hậu rất sủng ái." Tả Phỉ Nhạn vừa vừa uy hiếp người vừa kia nhìn đầu như con chuột, nhìn là biết người xấu.

      "Tiểu thư rất đúng." Nam bối thường cười lên, "Nhưng ta , hôm qua công chúa nổi điên có ít người nhìn thấy." Nam nhân cãi lại khẳng định lời mình .

      "Vậy ngươi có nhìn thấy ?" Là ai bịa đặt nàng nổi điên? Làm cho nàng biết là ai, nhất định phải xử lý nghiêm khắc. Chuyện đầu tiên có thể tính đến, nhưng chuyện này tổn hại đến danh dự của nàng nhất định phải truy cứu. Hai bàn tay nắm chặt lại.

      "Ta mặc dù nhìn thấy, nhưng có người nhìn thấy, có lửa làm sao có khói." Vị tiểu thư này thoạt nhìn tệ, nhưng vì sao lại bênh vực cho công chúa kia, chắc cùng nàng có quan hệ. Nam nhân dừng lại suy nghĩ.

      "Ngươi đến đây xem sao?" Tả Phỉ Nhạn khắc chế mình phải dẹp người vọng động.

      .

      "Nhạn nhi, nên tức giận, đối phó với những người tung tin đồn này ngươi nên vọng động." Hoàng Phủ Vân Khanh thấp giọng , mơ hồ thấy mắt nàng đỏ lên, chỉ sợ nàng xông lên làm cho cục diện rối rắm.

      "Tiểu thư, ngươi ngồi xuống, uống ly trà." Vừa nghe ra ý của Hoàng Phủ công tử, Thủy Liên cùng Thủy Điệp vội vàng kéo tiểu thư nhà mình xuống, chỉ sợ tiểu thư gây náo động.

      "Được rồi, ta ngồi xuống. Rót cho ta lý trà, ta súc miệng” Hừ, tâm tình tốt bị những người này phá hỏng mất.

      "Tiểu thư, ta nghĩ ngài cùng công chúa Lục Điệp kia có quan hệ gì, ta cũng sợ truyền đến tai công chúa đó, để ta cho người biết."

      Mẹ kiếp , quan hệ lớn ấy chứ! muốn cầm bình trà nóng lao đến mặt nam nhân kia.

      Nam nhân mắt chuột cười lộ ra hàm răng ố vàng, chuyển đến ngồi bàn bên cạnh Tả Phỉ Nhạn.

      Ôi, vị tiểu thư này người thơm, nhìn lại xinh xắn, nếu có thể cưới về làm vợ tốt, mơ màng nghĩ.

      " !" Nam nhân này ánh mắt, làm cho nàng cảm thấy ác tâm.

      "Nếu tiểu thư phân phó, kia tiểu nhân đành , công chúa Lục Điệp này! Nghe tối hôm qua đầu tóc biến thành màu trắng , ánh mắt thay đổi màu đỏ tươi , móng tay bén nhọn, trong miệng dài ra hai cái nanh, gặp người là cắn xé!" Nam nhân vừa , vừa dùng động tác miêu tả.

      Thủy Liên cùng Thủy Điệp rất tức giận, tay nắm chặt đè nén cảm xúc muốn xông lên đánh người, biết ai là người tung tin đồn nhảm làm hỏng danh tiếng của công chúa.

      "Có ? Sao ta nghe ? Có phải ngươi bịa chuyện hay ?" Tả Phỉ Nhạn trừng mắt, hơi thở quý khí người uy hiếp nam nhân chuột.

      Toát cả mồ hôi, nghĩ tới vị tiểu thư này lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, vừa rồi thấy trong mắt vị tiểu thư này thoáng qua sát khí, vì mạng có lẽ nên thêm gì nữa.

      "Được rồi, tiểu thư nếu tin, tiểu nhân cũng tiện thêm nữa, tự nhiên có người khác cho ngài, tiểu nhân xin cáo từ." Tặc đầu chuột não nam nhanh chân bỏ chạy đến ... bàn khác.

      Có lẽ chạy trốn cuống quít, có lẽ động tác kia quá mức mau, khi quay đầu lại trong nháy mắt, viên thuốc rất bay vào trong miệng của .

      "Nhạn nhi, ngồi xuống trước , lời vô căn cứ đáng nhắc đến." Ngón tay chuyển, ít phấn vụn bay vào trong ly trà, "Đem nước trà uống, lãng phí chẳng phải đáng tiếc."

      " nghiệt, ngươi cũng là người hiền lành." Nhìn thấy nàng bị thành như vậy, cũng biết giúp nàng, Tả Phỉ Nhạn khí giận dắt khóe miệng giễu cợt.

      "Ai, ta người đáng thương." Chờ chút nàng biết .

      "Tiểu thư, ra công tử." Động tác rất kia qua được mắt Thủy Điệp, nàng định thanh minh giúp Hoàng Phủ Vân Khanh, nhưng tiểu thư tức giận khẳng định nghe lọt lời của nàng.

      "Này, tiểu lão nhị, ngươi tiếp , công chúa Lục Điệp kia? Đêm động phòng hoa chúc nổi điên, vậy cho Phò mã khẳng định dễ chịu." Có người cười mỉa, nhiệt thành nhìn thấy loại chuyện này phát sinh.

      "Lớn mật, là ai ở nơi này bịa đặt. Người đâu, bắt hết đám người này cho ta." Đột nhiên từ bên ngoài xông vào hai mươi quan binh, lập tức làm cho những người ngậm miệng, còn những ai bàn luận bắt lại.

      "Đại nhân, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân chẳng qua là ở nơi này uống trà , đại nhân..."

      "Câm miệng, có người báo cáo Bổn quan Bích Xuân lâu có người bịa đặt, xem ra đúng là chính xác, để ta giải hết về công đường, sau đó thẩm vấn. Bịa đặt truyện về công chúa Lục Điệp ở trà lâu đều bị mất đầu." Nam nhân mặc quan bào màu đỏ đậm quát lên.

      Người nam nhân kia Tả Phỉ Nhạn biết, là phủ doãn ở kinh thành Hoàng Chính Xuân Hoàng đại nhân, vô thức nhìn qua bên này nhưng Tả Phỉ Nhạn coi như quen biết.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Xuất xứ lời đồn đại

      "Ty chức có nhục sứ mạng, viên mãn hoàn thành." kiêu ngạo xiểm nịnh, vén quan phục màu đỏ quỳ chân nền đất.

      "Rất tốt, ta quên Hoàng đại nhân là tốt, chờ ta sau khi về nhà chắc chắn báo cáo phụ thân." đội khăn che mặt cao ngạo , mắt lạnh khinh miệt nhìn phủ doãn kinh thành Hoàng Chính Xuân quỳ mặt đất, cõi đời này khi đến ích lợi chốn quan trường, ai cũng giống nhau thôi.

      "Đa tạ chủ tử chọn ra ." Hoàng Chính Xuân vô cùng cảm kích , thiếu chút nữa là ba quỳ chín lạy cảm tạ rồi.

      "Biết là tốt rồi, chỉ cần ngươi dụng tâm làm việc, thăng quan tiến chức là chuyện sớm muộn." Nắm giữ nhược điểm của người khác là điều quan trọng nhất để giành thắng lợi.

      "Tạ chủ tử, tạ chủ tử, chỉ cần chủ tử lên tiếng, tiểu nhân nhất định làm thân trâu chó phục mệnh." Duy trì thay đổi kích động tiếng , giống như là thăng quan tiến chức ở ngay trước mắt rồi.

      "Ngươi đứng lên ! Ngươi xem lúc các ngươi đến sắc mặt nàng như thế nào?" Lãnh đạm thanh tiết lộ ra chút hận ý, nhưng lại bị che dấu vô cùng tốt.

      "Chủ tử, để tiểu nhân tới cho ngài ! Lúc đó tiểu nhân là người đứng gần công chúa nhất cho nên vẻ mặt của công chúa tiểu nhân nhìn thấy nhất” Thoáng cái từ trong góc ra nam nhân , cười nịnh bợ, tới trước mặt che mạng, trong mắt toát lên vẻ tham lam.

      "Tốt, ngươi , chính xác, tờ là của ngươi." Ưu nhã từ trong ngực móc ra tờ ngân phiếu trăm lượng.

      "Vâng, dạ, dạ, thưa chủ tử, lúc ấy sắc mặt công chúa hết xanh lại trắng, trong hốc mắt như có sát khí." Ngân phiếu trăm lượng kia chính là của , có thể sòng bạc thống thống khoái khoái đánh cuộc lần , nghĩ tới đây, tay ngừng xoa xoa, chỉ muốn nhanh chóng đem tấm ngân phiếu kia lấy vào lòng.

      "Chỉ như vậy thôi sao?" Cái trán lộ ra bên ngoài hơi nhíu, hiển nhiên là hài lòng với những gì tên mặt chuột vừa , nhưng vẫn đưa cho ngân phiếu trăm lượng.

      "Tạ chủ tử, tạ chủ tử." Ngân phiếu rốt cục tới tay, tốt quá! tốt quá! Khóe mắt lén ngước lên, nhìn trộm che mặt.

      thân áo gấm tinh tế, thân hình mảnh mai mềm mại, lộ ra cỗ khí thế uy nghiêm thể khinh nhờn, rốt cuộc người này có thể là ai đây?

      "Tốt lắm, ngươi có thể ra ngoài." Nhận thấy nam nhân mặt chuột nhìn lén, vẫn rất thong dong .

      "Vâng, dạ, dạ, tiểu nhân lập tức ra ngoài." Tặc đầu chuột nam nhân từ từ lui ra ngoài.

      đợi ra khỏi cửa, tiếng hét chói tai vang lên, tên mặt chuột biến thành bãi máu tươi, ngân phiếu trăm lượng tùy ý rơi vũng máu.

      "Này, này, này, có ai ..." Hoàng Chính Xuân hoảng sợ la toáng lên.

      "Hoàng đại nhân, ngươi chuyện này có thể lộ ra sao?" che mặt nghiêm nghị nhìn Hoàng Chính Xuân hoảng sợ.

      ", , thể." Mới vừa rồi người này còn bình thường, sao nổi điên rồi, ra tay ác độc như vậy. Hoàng Chính Xuân hoài nghi biết kết cục của mình sau này có như vậy , mình làm chuyện này là đúng hay sai?

      "Hoàng đại nhân đừng sợ, phải là ta giết, là chết do nước hóa cốt của độc Vương, như vậy ở trong ly trà bị độc vương hạ độc, nghĩ đến độc vương lại giúp đỡ Tả Phỉ Nhạn, hừ...

      "‘ độc Vương ’? Chính là người trong lời đồn của giang hồ trong đêm độc chết hơn ngàn người?" Hoàng Chính Xuân càng thanh càng .

      "Đúng vậy." Cười cười, cười vô cùng độc rực rỡ, làm cho Hoàng Chính Xuân cảm thấy nổi cả da gà.

      "Chủ tử còn có việc phân phó hay ?" Hoàng Chính Xuân lập tức hồi phục lại như bình thường, nghiêm nghị hỏi.

      "Phái người thăm dò xem độc vương lưu lại ở kinh thành trong bao lâu, sau khi tra được tin tức lập tức báo cho ta ngay." che mặt tự nhiên đứng dậy xoay bước ra khỏi căn phòng có vẻ u ám.

      Ngoài phòng, cỗ kiệu bình thường chờ, màn kiệu vén, gió thổi qua, cái khăn che mặt phất lên, ra khuôn mặt kiều diễm, khẽ cắn đôi môi câu hồn giễu cợt, nàng chính là người vừa được sắc phong là Lương Phi, ái nữ của thừa tướng Lý Lăng.

      "Hồi cung." Tỳ nữ lạnh giọng kêu, kiệu phu lập tức nâng cỗ kiệu lên lặng lẽ rời .

      Sau đó, Hoàng Chính Xuân từ từ ra khỏi phòng, nhìn cỗ kiệu kia rời , biết, mình bước này có cơ hội rút chân quay lại như lúc ban đầu, trừ khi biến thành bãi huyết thủy kia.

      Ngoài phòng cách đó xa, ngọn cây to, bộ áo màu tím như như .

      " nghiệt, ngươi nhìn thấy gì?" Dưới tàng cây, Tả Phỉ Nhạn lo lắng nhảy cà tưng.

      " có thấy cái gì." Hoàng Phủ Vân khanh tà tứ cười cười, bên trong pha chút ít hài hước.

      "Có ? Ngươi gạt ta?" Tả Phỉ Nhạn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn , cảm giác, cảm thấy có chuyện dấu diếm nàng. Nếu phải lúc này công phu leo cây của nàng còn cao nếu nàng chịu đứng ở dưới tán cây thế này. Hung hăng lườm , đều tại rằng tự nhiên ôm nàng bay đến gốc cây này làm gì.

      "Ta tại sao muốn lừa ngươi?" Nhìn nàng tín nhiệm vẻ mặt, thất đúng là trêu chọc vui, nhưng có số chuyện nàng nên biết vẫn hơn.

      "Nhưng là, ta ràng nhìn thấy bọn họ vào..." Còn có mới vừa rồi, nàng còn nhìn thấy cỗ kiệu qua, dường như che mặt ngồi trong kiệu rất quen thuộc, nhưng nhất thời nàng nhận ra gặp ở đâu rồi.

      "Có lẽ ngươi nhìn lầm rồi, chúng ta nhanh ! Nơi này là phủ nha, nếu bị người phát , ngươi là công chúa cũng làm gì được, tự tiện xông vào phủ nha." Hoàng Phủ Vân khanh từ cây nhảy xuống, rơi định ở Tả Phỉ Nhạn trước mặt, nhàng giúp nàng lấy lá cây dính tóc xuống.

      "Cám ơn." Ngẩng đầu, cây loang lổ ánh sáng như vẩy cá loại rơi ở người của .

      ra , cũng đáng ghét lắm, đôi lúc ôn nhu, có đôi lúc lại tà tứ rất giống với hoàng huynh.

      " suy nghĩ gì? Nghĩ đến như vậy xuất thần." Trong lòng ghen tỵ mới thoáng qua, là nam nhân sao?

      " có gì, nghiệt, ngươi dạy ta khinh công có được hay ?" tại nàng phát , có khinh công rất bất tiện, làm việc bị trói tay trói chân .

      "Chờ ngươi từ trong cung sau khi trở về." Chiết phiến mở, nhàng mà dao động .

      "Này, nghiệt, làm sao ngươi lại keo kiệt như vậy!" Tả Phỉ Nhạn chau mày, xách váy lên đuổi theo bóng lưng .

      "Ai..." Tiếng thở dài rất vang lên phía sau Tả Phỉ Nhạn.

      "Điệp nhi, làm sao ngươi than thở?" Thủy Liên giải thích được hỏi.

      "Xem ra công chúa trúng độc , vẫn quấn Hoàng Phủ công tử học khinh công." Thủy Điệp chép miệng, đạp lên lá khô đuổi theo.

      "Điệp nhi, che mặt vừa rồi ngươi có cảm thấy thân hình nàng ta rất quen thuộc hay ?" Thủy Liên trong đầu vẫn lên kia bóng dáng, cảm giác, cảm thấy ở đâu ra mắt.

      "Nàng là Lương phi nương nương." Lúc cái khăn che mặt bị thổi lên, nàng nhìn mặt .

      "Lương phi nương nương?" Thủy Liên nhìn chằm chằm vào cặp mắt đẹp kia.





      Chương 79: Say tiên phường


      " cần hoài nghi, đúng vậy." Đầu tiên nàng cũng tin, nhưng là mắt thấy mới là , người kia đúng là Lương phi. Nhưng cũng biết, Lương phi nương nương tại sao muốn hãm hại công chúa.

      "Vậy chúng ta có cho công chúa ?" Nếu để cho công chúa biết rồi, theo tính tình của công chúa, gây náo loạn long trời lở đất.

      "Nếu như công chúa hỏi, nên trả lời , còn nếu công chúa hỏi đến, chúng ta cũng . Ta nghĩ bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nên bố trí thêm người ở trong phòng hầu hạ công chúa, để công chúa dưới bảo hộ của chúng ta mà xảy ra chuyện được." Thủy Điệp đại khái, trịnh trọng tuyên bố với Thủy Liên.

      "Ta đây biết." Chưa từng thấy Thủy Điệp chuyện nghiêm túc như vậy, có chút thích ứng được.

      "Vậy chúng ta nhanh tìm công chúa thôi. là, ta còn chưa ăn xong phù dung cao, bị công chúa kéo đến đây xem chuyện vui rồi." Tiếc hận! Phù dung cao của nàng, ăn rất ngon mùi vị giống với trong cung, cắn miếng hương vị thơm ngọt, mềm mại, ngán, nghĩ đến đây nước miếng cũng muốn chảy ra.

      "Ngươi..." định khen ngợi nàng, lại nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Thủy Liên ôm ngực là có cảm giác như bị lừa gạt.

      "Liên Nhi, Điệp nhi, các ngươi nhanh chạy đến đây, còn đứng đấy tán dóc cái gì?" Ở góc quanh phía trước, Tả Phỉ Nhạn đứng đợi các nàng.

      "Tới đây."

      Say tiên phường, là thanh lâu cao nhã nhất, nổi tiếng nhất trong nước.

      Giờ phút này, ở cửa lớn Say tiên phường đứng bốn vị mặc áo gấm.

      " nghiệt, nơi này chính là Say tiên phường?" Tả Phỉ Nhạn cố ý đè thấp tiếng , hưng phấn hỏi.

      "Chính là." Hoàng Phủ Vân khanh như cũ là thân tử sam, phe phẩy chiết phiến, bộ hình dạng của hoa hoa công tử (play boy).

      "Vậy bây giờ chúng ta vào?"

      Đèn treo màu sắc rực rỡ ở giữa trung, uể oải hơi thở trôi lơ lửng ở trong khí, tiếng kiều mỵ ngừng gọi, đủ loại tơ lụa ngừng mà phất qua hai má.

      Nơi này, so với tưởng tượng của nàng còn thú vị hơn nhiều, nàng sốt ruột muốn vào khám phá.

      "Công tử, chúng ta phải vào sao?" Thủy Liên nhất thiết hỏi, nắm chặt vạt áo của Tả Phỉ Nhạn, lòng bàn tay ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

      " chẳng lẽ là giả ?" khách khí gạt tay Thủy Liên ra, nện bước theo Hoàng Phủ Vân Khanh vào.

      "Điệp nhi, chúng ta phải vào sao? Ta, ta, ta có thể hay vào ?" Làm gì có nào dạo thanh lâu đâu, làm gì còn đạo đức, Thủy Liên đưa ánh mắt cứu trợ nhìn về phía Thủy Điệp.

      "Ai da Liên Nhi, ngươi đừng sợ nữa, ngươi nghĩ bây giờ chúng ta vào chỉ sợ cả đời này còn cơ hội bước vào đâu. Ngươi hiếu kỳ bên trong là cái dạng gì sao?" Thủy Điệp mạnh mẽ kéo tay Thủy Liên, nhanh chóng đuổi theo bọn Tả Phỉ Nhạn.

      "Ta, ta..." Nàng nghĩ, nhưng là nàng sợ.

      "Đừng nghĩ , chuyện sau này, sau này hãy ." Thủy Điệp thấy Thủy Liên còn dao động, nàng mạnh mẽ đẩy Thủy Liên vào bên trong Say Tiên Phường.

      "Vị công tử này nhìn thanh tú, là lần đầu tiên tới đây sao?" Mấy vị mặt trang điểm rực rỡ ở cửa vừa nhìn thấy Tả Phỉ Nhạn bước vào, nhanh chóng bước đến.

      "Nhãn lực của tỷ tỷ rất tốt." Tả Phỉ Nhạn khinh bạc xuy tiếng huýt sáo, ngón tay vuốt qua má .

      "Đáng ghét a." nghĩ vị tiểu công tử này nhìn ít tuổi như vậy mà hành động lại điêu luyện.

      "Ma ma, có khách đến, ngài mau qua chiêu đãi ." vừa gọi tiếng vừa lắc lắc eo thon vào bên trong tiếp đón khách khác.

      "Này, tỷ tỷ sao rời rồi?" Chẳng lẽ phương thức của nàng đúng? TV phải đều diễn như vậy sao?

      "Vị tiểu công tử này, ngài đừng nóng vội." Người đến tú bà của Say Tiên phường, nàng thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, thân áo đỏ tươi bao quanh đường nét cơ thể, làm cho người ta thấy được hồi còn trẻ cũng là hoa khôi.

      "Ma Ma xinh đẹp." Tả Phỉ Nhạn lại đem mục tiêu chuyển qua tú bà.

      nghĩ tới cổ đại tú bà xinh đẹp như vậy, vóc người bảo dưỡng được tốt như vậy, chút cũng giống tú bà độc ác mập mạp TV.

      "Công tử miệng ngọt, ngài cứ gọi ta là Từ ma ma!" Nghe vừa như thế, mặt Từ ma ma hoa xuân càng thêm nhộn nhạo, giọng càng thêm kiều diễm.

      "Khụ khụ khụ..." Hoàng Phủ Vân khanh ho khan vài tiếng, từ nãy đến giờ đều bị cho ra rìa.

      "Ô, đây phải là Hoàng Phủ công tử sao? Ngài đoạn thời gian có tới, Hoàng Lan nương nhớ ngài đến dại rồi ." Từ ma ma vừa nghe có người ho khan, lập tức cười duyên xoay người, vừa nhìn ra là có khách quý bị mình lạnh nhạt, lập tức bồi thường cười lên.

      Hoàng Phủ công tử này, nàng là được đắc tội, mỗi lần tới Say Tiên phường ngân lượng xuất ra cũng rất lớn, hơn nữa lần này còn giúp nàng mang đến tiểu thần tài, nàng còn phải xem họ như Phật sống ấy chứ.

      người bọn họ quần áo mặc cùng ngọc bội đeo đều là hàng đắt tiền, mà hai thư đồng đằng sau quần áo cũng rất quý giá, nhìn qua là biết phải hạng nhà giàu bình thường mà giống như con nhà quan lại quyền quý.

      "Từ ma ma, rốt cuộc cũng nhớ ra ta. Ta cứ tưởng ngài quên mất ta rồi ." Hoàng Phủ Vân khanh đứng đắn cười, khẽ hừ tiếng.

      "Làm sao, hôm nay công tử đến có muốn ngủ lại hay ?" Dĩ vãng Hoàng Phủ công tử tới đây, cũng ngủ lại mấy ngày, biết lần này, có thể hay , Từ ma ma thầm tính toán

      ", ta là dẫn đến mở rộng tầm mắt, mấy canh giờ sau về."

      "Vội vã như vậy?" nghĩ đến lần này chỉ ngồi mấy canh giờ về, lập tức sai người gọi hoa khôi Hoàng Lan đến.

      "Ma ma hiểu ta!" Hoàng Phủ Vân khanh kềm chế được ca ngợi.

      " nghiệt, ngươi có nương rồi, ta đâu đây?" Nghe ma ma tới nương Hoàng Lan nàng ta đâu? Chẳng lẽ tiền người theo? Ánh mắt nhìn chằm chằm .

      "Ai ơ! Công tử cần gấp, để ma ma thu xếp cho ngài." Vừa thấy tiểu thần tài muốn sinh khí , Từ ma ma lập tức sai người gọi mấy nương đến.

      "Ừm, tốt, tốt, tốt! Ma ma đây là bổn công tử có chút lễ ra mắt các nương." Tả Phỉ Nhạn thoải mái cười, từ trong lồng ngực móc ra dưới mười tờ ngân phiếu trăm lượng đặt mặt bàn.

      "Tạ công tử." Oa, vừa xuất ra nhiều ngân phiếu như vậy, tý nữa khen thưởng hẳn là nhiều hơn nữa, Từ ma ma nhìn đống ngân phiếu tính toán cần phải tích cực hơn mới được, vội phân phó gọi người tới.

      "A, ngờ Tả công tử ra tay hào phóng như vậy, ta mang tiếng là công tử phong lưu cũng dám theo." Thanh ghen tức nhè vang lên bên tai làm cho da đầu Tả Phỉ Nhạn tê dại.

      Lắng nghe như tiếng đàn, Tả Phỉ Nhạn nở nụ cười mê hoặc, "Tới đây chính là đùa vui vẻ."

      Có ai dạo thanh lâu đùa thoải mái? Nếu bây giờ nàng mặc trang phục nam nhân nàng cũng muốn vui đùa thoải mái, lại hổ thẹn với đống ngân phiếu kia.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80: Ma loạn tâm trí

      "Công tử, ngài uống thêm vài chén ." mặc váy dài thanh nhã tựa vào vai Tả Phỉ Nhạn, đôi mắt đẹp hàm xuân, ngừng rót rượu giúp Tả Phỉ Nhạn.
      "Ân tình của mỹ nhân, tất nhiên ta phải uống thêm rồi?" biết đây là ly rượu thứ mấy, nàng chỉ biết giọng của mình ngày càng , tay càng ngày càng hạnh kiểm xấu, ngừng sờ loạn người tên Lam Yên này.

      "Công tử, ngài thể uông thêm nữa." Đứng ở phía sau Thủy Liên nhận lấy rượu, ngăn cản cho nàng uống tiếp nữa, uống thêm nữa sợ bị lộ.

      "Cho ta, Bổn công tử còn say, nghiệt ngươi có đúng hay ?" Tả Phỉ Nhạn nhìn chằm chằm Thủy Liên, ánh mắt vừa nhìn qua Hoàng Phủ Vân Khanh ngồi cùng hoa khôi Hoàng Lan.

      "Thủy Liên, nâng cốc cho nàng, yên tâm có chuyện gì xảy ra." Hoàng Phủ Vân Khanh ý bảo Thủy Liên, đồng thời con ngươi màu tím chỗ sâu nhất cũng lên lo lắng.

      "Thủy Liên có nghe hay , bổn công tử muốn uống cần cho phép của ngươi." Tả Phỉ Nhạn hài lòng lắm, lảo đảo đứng lên, đoạt lấy rượu trong tay Thủy Liên uống cạn.

      "Công tử là can đảm, Lam Yên bội phục." Lam Yên đứng lên, làm bộ muốn rót thêm rượu.

      "Yên nhi, ngươi xuống ! Tả công tử uống đủ rồi ." Nghiêng dựa vào trong ngực Hoàng Phủ Vân Khanh, Hoàng Lan .

      "Lan tỷ tỷ." Lam Yên giải thích được ngẩng đầu.

      "Yên nhi, ngươi lui ra ." Hoàng Lan tiếp tục phân phó.

      "Vâng, vậy Yên Nhi xin lui." Nếu Hoàng Lan tỷ tỷ cũng lên tiếng, nàng cũng chỉ có thể xuống.

      "Lan tỷ tỷ nhẫn tâm..." Tả Phỉ Nhạn bất mãn lầm bầm, uống rượu nổi lên đỏ ửng mặt, làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.

      "Tả công tử chê cười." Hoàng Lan cười làm cho người ta có cảm giác trong nháy mắt hoa lan đua nở.

      "Xem ra... Xem ra..." Nếu muốn trả lời, nàng cũng tiện thêm nữa, nhưng nhìn Hoàng Lan tựa vào ngực Hoàng Phủ Vân Khanh thân mật như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút chói mắt.

      Tiếng đàn trầm bổng len lỏi khắp Say Tiên phường làm cho người ta có cảm giác như muốn quên tất cả.

      Nàng mơ màng nhìn thấy người mặc áo xanh đưa lưng về phía nàng, tóc dài đen xõa sau lưng bé, trong phòng huân hương lượn lờ.

      Đó là , đây là phản ứng đầu tiên của nàng.

      "Công tử, công tử, tỉnh."

      "Hoàng Phủ công tử, công tử đây là làm sao vậy?"

      Thủy Điệp gọi to người nhìn chằm chằm vào tơ lụa xanh bay bay ở góc lầu hai con mắt thất thần, Thủy Liên cầu trợ nhìn Hoàng Phủ Vân Khanh uống rượu.

      "Bị tiếng đàn đẹp mê hoặc." Trả lời thản nhiên, nhưng trong lòng lại có lo lắng.

      "Tiếng đàn? Nào có tiếng đàn?" Nàng tại sao có nghe được, Hoàng Phủ công tử có phải hay giỡn?

      "Hoàng Phủ công tử, ngài mau cứu cứu công tử." Cho dù Thủy Điệp gọi như thế nào công chúa cũng tỉnh lại.

      "Ta có cách nào, chỉ có chính nàng tỉnh lại." Đây là ma , có cách nào giải trừ, trừ phi ma tự động biến mất.

      "Công tử, Tả công tử có phải bị ma mê hoặc hay ?" Hoàng Lan dù sao cũng có mắt nhìn, thấy Hoàng Phủ Vân Khanh che dấu căng thẳng cũng đoán được phần nào.

      "ừ."

      "Ma ? Đây là cái gì?" Cho tới bây giờ Thủy Điệp cũng chưa nghe thấy bao giờ, ném ánh mắt về phía Hoàng Lan nương.

      "Ma cũng như tiếng đàn, nhưng người hiểu luật nghe bị mê hoặc tâm trí, tựa như Tả công tử tình huống bây giờ, bề ngoài nhìn như mê võng, ra bị dẫn vào gian hư ảo." Hoàng Lan cố ý giải thích ngắn gọn dễ hiểu.

      " hiểu luật nghe mới có chuyện, nhưng công tử nhà ta biết luật chỉ có chúng ta là ." Vậy đây là cái tình huống gì

      .

      "Tả công tử hiểu luật?"

      đúng! Ma hữu hiệu với người hiểu luật? Chẳng lẽ, đây là vì Tả công tử mà bắn ra, thể! phải trường hợp đặc biệt Ma Dụ chủ ý bắn ra ma . Ánh mắt nhìn về hướng sa trướng màu xanh lục tung bay, Ma Dụ ở đấy, nhưng nàng hiểu Ma Dụ định làm gì.

      "Đúng vậy, từ công tử thích luật."

      "Mọi người ở đây chờ ta." Tả công tử này hiểu làm cái gì mà đắc tội Ma Dụ rồi? Nàng cần phải tìm hiểu, phải vì có ý gì khác mà chính là vì Hoàng Phủ Vân Khanh là người mà nàng luôn mơ ước trở thành phu quân của mình.

      " người sao chứ?" Hoàng Phủ Vân Khanh ngước cặp mắt tím mê hoặc lên.

      " có việc gì, ta để cho Tả công tử ở say tiên phường có việc, ngài yên tâm !" Hoàng Lan tự nhiên xoay người, nhanh nhẹn .

      "Hoàng Phủ công tử, chúng ta có thể tin tưởng nàng sao?" Hiển nhiên từ trong lời , Thủy Liên nghe ra, người gảy ma ở Say Tiên phường là người quen biết với Hoàng Lan nương, biết các nàng có thông đồng với nhau .

      Tại sao công chúa vừa ra cung, phiền toái liền tìm đến công chúa đây?

      " tại cũng chỉ có thể tin tưởng nàng."

      Hoàng Phủ Vân Khanh lạnh nhạt mở miệng, dịch đến bên người Tả Phỉ Nhạn, từ trong bình ngọc trắng lấy ra mấy viên thuốc thơm ngát cho nàng uống, hi vọng tạ tùy, tổn thương tâm trí của nàng.

      cổ mùi thơm ngát từ trong cơ thể tán phát ra, Tả Phỉ Nhạn vừa nhàng uống hơi.

      "Xin hỏi nương, nơi này là chỗ nào?" Nàng nhớ được, nàng mới vừa rồi còn ở say tiên phường uống rượu, tại sao chỉ chớp mắt, nàng lại ở trong rừng trúc này

      "Lục điệp công chúa, tiếng đàn có hay ?" Thanh đẹp đẽ giống như tiếng đàn chảy vào trong tai Tả Phỉ Nhạn.

      "Rất hay, thanh như tiên khúc nhân gian hiếm người được nghe" Đàn này thanh có thể là, tiếng đàn tuyệt vời nhất mà nàng từng nghe qua .

      "Chỉ tiếc, chỉ tiếc, ngươi bị chôn vùi trong ma , đây chính là khúc mà ta phổ riêng cho ngươi Lục Điệp hồn, chỉ có mình ngươi nghe thấy thôi." Tuyệt đẹp thanh toát ra nhàn nhạt tiếc hận.

      "Tại sao?" Nàng sống rất tốt, tại sao phải chết sớm?

      "Bởi vì ngươi nên tới Say Tiên phường." Tiếng vừa dứt, uyển chuyển tiếng đàn tiếp tục với cao, giống như ngàn vạn mũi tên bắn tới, khoét vào trái tim nàng.

      "Tại sao nên tới? Ngươi lại biết ta là công chúa Lục Điệp?" Tả Phỉ Nhạn nằm sấp mặt đất, mạnh mẽ chống lại cơn đau của thân thể, kiêu ngạo hỏi.

      Nàng vẫn còn nhớ, người này vừa thấy nàng gọi nàng là công chúa Lục Điệp, như vậy nàng ta hẳn biết nàng, nhưng tại sao vừa gặp muốn lấy mạng nàng. Phải chăng nàng ta là người tung tin đồn.

      Nàng giải thích được, nàng đến cùng đắc tội với ai! Nếu lần này có thể sống sót từ trong ma , nàng nhất định phải tìm được người đứng đằng sau tất cả truyện này. Để người đó nếm thử mùi vị đau đớn khi tim như bị khoét ra.

      Đau đớn ngừng mà lan tràn, nàng cảm giác mình vô lực chống cự!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :