1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng muội của trẫm không cho phép đụng - Thiểu Thương Hồ (80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len nha

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35: Nam tử thần bí

      Editor: Saly85

      "Liên Nhi, ta cho ngươi biết, Bổn công chúa sợ cái gì hết, ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp." Nhất là cái loại bề ngoài xinh đẹp, mà mặt lúc nào cũng treo nụ cười giả dối này.

      "Công chúa, chúng ta thân ở trong cung vẫn là nên cẩn thận chút tốt hơn." Huống chi tại Thái hậu cùng Thái phi nương nương ở trong cung, công chúa lại vừa xung đột với bệ hạ, Thủy Điệp dám ra, chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nàng sợ ra công chúa nhất định mắng nàng.

      "Biết rồi, lúc khác lại dạy cho ta tiếp. Bổn công chúa mệt chết , buồn ngủ rồi, đừng để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta." Tả Phỉ Nhạn nhịn được hướng hai nàng khoát khoát tay, làm cho các nàng thể thêm được gì nữa.

      tại, nàng rất mệt mỏi, còn hơi sức đâu mà đôi co với các nàng nữa.

      Nàng có cảm giác, cuộc sống yên bình của mình sắp biến mất.

      Tây Thái phi vốn là giao du với nàng bao giờ, hôm nay tự nhiên đến bái phỏng, mà trong lúc chuyện nàng tỏ thái độ chống lại tây Thái phi, như vậy, sau này có rất nhiều rắc rối mời mà tới.

      Nàng nghe lắm, nàng muốn vén tay áo lên để nhìn cho người kia là ai, cái gì vậy? Tại sao có thể vượt qua bảo vệ dày đặc của thị vệ trong cung Lục Điệp mà vào đây được..

      Nhưng nàng nhúc nhích được, trước mắt mảnh sương trắng mịt mờ, màn tơ màu tím còn trôi nhè , màn tơ được kéo lên, trước mắt nàng xuất khung cảnh thơ mộng ngập tràn hoa đào màu trắng, là đẹp, giống như tiên cảnh, trong đám hoa đào có người đưa lưng về phía nàng, cầm tiêu thổi, thanh kia nỉ non, nức nở, như tiếng khóc than kể lể của người nào đó.

      Nàng muốn nhưng phát ra được tiếng đôi môi đóng đóng, mở mở, trong mắt lên sợ hãi, nàng sợ mình mãi mãi bị vây ở trong này.

      Nơi này đẹp đẹp, nhưng có sức sống, nơi nơi nhuốm màu đau buồn, mà nam tử mặc áo tím đưa lưng về phía nàng kia, mờ ảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất để lại dấu tích.

      "... , ta muốn ở lại chỗ này." Tả Phỉ Nhạn kinh hoảng kêu to lên.

      "Công chúa, ngài gặp ác mộng, công chúa… tỉnh..." Thủy Điệp và Thủy Liên lo lắng gọi to.

      ", đừng kéo ta… Ta nhận ra ngươi."

      ", ta tin lời ngươi, đừng với ta nữa… cần…." Tả Phỉ Nhạn bịt lấy lỗ tai, muốn nghe những thanh làm nhiễu loạn tâm trí kia nữa.

      "Công chúa, tỉnh, nô tỳ là Thủy Liên và Thủy Điệp đây, công chúa ngài mau tỉnh lại..." Thủy Liên gấp gáp khóc lên.

      Gần đây công chúa hay gặp ác mộng, bọn nàng gọi cũng tỉnh lại, nàng sợ công chúa cứ ngủ mãi như vậy tỉnh lại nữa.

      "Điệp nhi, làm sao bây giờ, công chúa thấy tỉnh lại." Ánh mắt cầu khẩn Thủy Liên nhìn Thủy Điệp giúp công chúa lau mồ hôi.

      Thủy Điệp trấn định lúc, rút trâm gỗ cài đầu xuống, dứt khoát đâm vào ngón tay công chúa.

      "Điệp nhi, được..."

      "Đau..."

      Thanh kêu đau của Liên Nhi cùng Tả Phỉ Nhạn đan vào nhau.

      "Ta làm sao vậy?" Tả Phỉ Nhạn tỉnh lại nhìn thấy Thủy Liên quỳ bên giường khóc như diễn viên sân khấu còn Thủy Điệp cầm trâm gỗ.

      "Công chúa, vừa rồi ngài gặp ác mộng, Điệp nhi phải dùng trâm gỗ đâm vào ngón tay ngài đau mới tỉnh lại , Liên Nhi sợ ngài tỉnh lại nữa, Liên Nhi gọi mãi mà ngài tỉnh." Liên Nhi vừa khóc lóc kể lể vừa nhào vào người Tả Phỉ Nhạn.

      "Công chúa, Điệp nhi biết sai." Thủy Điệp cúi đầu nhận lỗi, nàng muốn mạo phạm công chúa.

      Chương 36: Phong thư màu tím

      Editor: Saly85

      " có chuyện gì, ngươi làm rất đúng." Tả Phỉ Nhạn xoa xoa mồ hôi chán, cầm tay Thủy Điệp an ủi.

      "Công chúa ngài trách phạt Điệp nhi?" Thủy Điệp kinh ngạc nhìn công chúa, nàng cho là mình vừa mạo phạm công chúa nhất định bị trách phạt.

      " có gì đáng ngại, nếu như phải ngươi làm như vậy, sợ rằng ta vẫn chưa tỉnh lại." Nhớ tới bị nam tử tóc bạc, mang mặt nạ, mặc áo tím lôi kéo, Tả Phỉ Nhạn có cảm giác hít thở nổi, còn có những lời kia nàng vĩnh viễn dám tưởng tượng ra.

      "Công chúa, ngài gặp ác mộng gì vậy? Có thể kể cho chúng nô tỳ biết ?" Thủy Liên lo lắng hỏi.

      "Công chúa, có chuyện gì khó khăn sao?" Nhìn dáng vẻ công chúa định nhưng lại thôi, chắc chắn là có chuyện xảy ra, Thủy Điệp suy đoán.

      "Các ngươi đừng nghĩ , có gì." Bất kể trong mộng là hay giả, nàng nhất định kể cho ai biết, bởi vì nếu nàng tiết lộ những chuyện đó ra kết quả thể tưởng tượng được.

      "Này, công chúa, sao trong áo ngủ của ngài lại có phong thư vậy? Bề mặt đẹp nha! Ôi, lại có hình con hồ ly nằm ngủ giữa đám lá cây nữa này." Thủy Liên nhìn thấy phong thư lộ ra bên ngoài áo ngủ của công chúa, bên là hình vẽ nàng chưa nhìn thấy bao giờ.

      "Cái gì phong thư?" Nhất thời Tả Phỉ Nhạn kịp phản ứng, run run hỏi, mặt trắng bệch.

      Hồ ly, thể nào! Vừa nghe Thủy Liên đến hồ ly, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nghĩ đến nam tử thần bí trong mơ kia, mặt nạ mang mặt chính là mặt nạ tinh sảo hình hồ ly, còn có hơi thở của mang ưu thương như hơi thở của hồ ly vậy.

      "Đưa ta, ở đâu?" Bối rối lôi kéo ống tay áo Thủy Liên.

      " phải là tay ngài sao công chúa?" Thủy Liên ôn nhu .

      "Các ngươi ra ngoài !" Đem phong thư để ở dưới gối, tại nàng có tâm tư đọc thư, nàng nghĩ nếu bây giờ mình đọc thư có lẽ những chữ viết trong thư làm nàng càng thêm sợ hãi.

      "Công chúa, ngài có chuyện gì chứ?"

      " có chuyện gì, ta có chuyện gì... Các ngươi cũng ra ngoài cho ta." Hết cách , Tả Phỉ Nhạn hướng Thủy Liên Thủy Điệp quát.

      "Vâng.. Nô tỳ cáo lui." Công chúa tức giận, công chúa chưa bao giờ tức giận với các nàng, công chúa có chuyện xảy ra.

      Sau khi đợi các nàng ra ngoài, Tả Phỉ Nhạn rút phong thư màu tím ở dưới gối ra, cầm chặt chăm chú nhìn hồi lâu, cho đến khi có luồng hơi lạnh đánh thẳng về phía nàng, len lỏi vào trong da thịt nàng.

      "Đến cùng ngươi muốn gì ở ta?" Hướng về phía phong thư lẩm bẩm tự .

      Phong thư màu tím này được làm thủ công rất tinh sảo, độc nhất vô nhị, có thể tìm khắp đất nước cũng thấy được cái thứ hai như vậy.

      là ai chứ? Nam tử thần bí trong mộng biết tên gì?

      Tả Phỉ Nhạn nghĩ nát óc cũng tìm ra chút manh mối nào, liền nhất quyết mở phong thư ra xem đó viết gì.

      Gặp nhau vào buổi trưa ngày mai, tại sườn núi cách hoàng thành mười dặm.---Phiên!

      Chương 37: Bị theo dõi

      Editor: Saly85

      hay , có hay ? Trong lòng nghi hoặc, tò mò, Tả Phỉ Nhạn do dự.

      tại nàng lờ mờ giống như hài tử, biết được con đường tương lai của mình về đâu.

      Phiên, có thể là tên của nam tử thần bí kia , nàng có loại cảm giác mờ mịt, nghi hoặc.

      ! ! Đáy lòng vang lên trận thúc giục.

      Nàng giống như bị làm ma chú, còn khiếp đảm.

      Giống như bình thường, việc ra vào ở cung Lục Điệp bị ngăn cản, kể cả việc xuất cung.

      "Khởi bẩm Thái phi, công chúa Lục Điệp cưỡi xe đạp ra ngoài cung." Góc thanh nhã trong lương đình, tây Thái phi bưng ly trà tinh tế thưởng thức, nghe thái giám phái theo dõi cung Lục Điệp hồi báo.

      "Nô tài nhìn thấy." Giống như luồng khói , quỳ gối ở ngoài chòi nghỉ mát.

      "Mẫu phi, nhi thần biết rốt cuộc ngài muốn làm gì." Hồng Điệp công chúa vẫn im lặng lên tiếng nằm nghiêng ở ghế dài trong chòi nghỉ mát.

      "Tuyết Nhi, mẫu phi là vì ngươi." Dụng tâm của nàng người nào có thể hiểu.

      "Mẫu phi, nhi thần cầu vinh hoa Phú Quý, nhi thần muốn chính là tự do tự tại." Tựa như giờ phút này, cuộc sống nhàn rỗi như vậy, nàng dám ra, nàng sợ mẫu phi dùng ly trà bốc khói kia hắt về phía nàng.

      "Chỉ cần Tuyết Nhi chống đối lại mẫu phi, mẫu phi để cho bất luận kẻ nào động tới ngươi." Đôi mắt dài câu hồn người của tây Thái phi nhìn về phía nữ nhi lười nhác nằm, trong mắt lóe lên tia sáng .

      Nếu như bà giảo hoạt, nữ nhi kia của bà còn giảo hoạt hơn, nàng biết lúc nào nên mình, lúc nào nên thể .

      "Mẫu phi, nhi thần muốn xuất cung tháng, ước chừng trở lại vào ngày đại hôn của Nhạn nhi." Tả phỉ tuyết đứng lên, đến trước mặt tây Thái phi.

      " đâu?"

      "Điệp Hoa Cốc."

      "Đến đấy làm gì?"

      "Ngài cần biết."

      "Vậy cũng được! sớm về sớm."

      "Biết rồi! Hi vọng trong khoảng thời gian nữ nhi ở đây, mẫu phi đừng làm cho trong cung long trời lở đất, nữ nhi rất thích Nhạn nhi, nữ nhi lòng coi nàng như muội muội" khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp tỏa ra sát khí nhàn nhạt, nhìn thẳng người bưng ly trà tay hơi run lên.

      "Đây là ngươi uy hiếp mẫu phi?" nhàng để ly trà xuống mặt bàn đá, tây Thái phi đứng lên từ từ về phía bên tay trái của Tả Phỉ Tuyết,

      "Đúng vậy . Nữ nhi muốn người mình xem trọng bị mẫu phi thương tổn, nếu như Nhạn nhi phát sinh chút xíu ngoài ý muốn, nữ nhi cũng làm cho mẫu phi bị tổn thất nghiêm trọng, mẫu phi biết nữ nhi được là làm được." Đây là lần đầu tiên, nàng lời đối nghịch với mẫu phi, hơn nữa còn là vì Tả Phỉ Nhạn, cái người nghịch ngợm và khả ái kia.

      "Ai gia biết rồi." Tức giận mặt tây Thái phi dần tan, nở nụ cười nhợt nhạt với Tả Phỉ Tuyết, nhìn y như rắn độc.

      "Tạ mẫu phi, nhi thần cáo lui." Áo màu lửa đỏ dần biến mất ở chân trời như rặng mây đỏ, có ai biết nàng làm sao biến mất , chẳng qua là suy đoán, kia có thể là tuyệt thế khinh công.

      Ước chừng phải mấy ngày rồi Tả Phỉ Nhạn cưỡi xe đạp, nàng phóng xe đạp vù vù đường, gặp bất cứ trở ngại nào, làm cho tâm tình của nàng sướng khoái cực kỳ, vừa nhàn nhạt khẩn trương, ngày hẹn gặp đến rồi, biết là nàng gặp được ai? Mà trong cung cũng có thể bởi vì nàng đột nhiên biến mất loạn thành đoàn, nàng giống như hài tử cười lớn lên.

      Chương 38: Nam tử thô lỗ

      Editor: Saly85

      Sườn núi cách mười dặm, xa xa, gần gần, ước chừng nửa canh giờ đến. Ở chỗ này, nàng nhìn thấy người hẹn nàng đâu, trong lòng thoáng qua hụt hẫng, nàng có loại cảm giác bị lừa gạt.

      vào lương đình bát giác, tay đụng vào ghế dài, bàn đá, tay dính ít bụi, nơi này giống như là mấy ngày rồi có ai lui tới.

      Móc ra khăn tay trong túi quần lau cái ghế, bụi mờ bám đầy khăn tay thêu lục điệp, giống như thành từng mảnh lờ mờ cánh hoa có ánh sáng.

      Nàng ngồi xuống, nhìn cảnh sắc ngoài chòi nghỉ mát, suy đoán cái tên hẹn nàng ra đây có đến hay ? Có phải đúng là nàng bị lừa gạt rồi hay ?

      Con đường trong rừng, bụi đất vung lên, vang đến thanh thúc giục ngựa, "Giá giá giá..."

      Tả Phỉ Nhạn thu hồi tầm mắt ngắm nhìn phương xa, nhìn bóng người từ từ lại gần, biết là ai? Có phải nam tử thần bí kia ?

      "Thở dài..." Kéo dây cương, thanh quát ngựa dừng lại vang lên, Tả Phỉ Nhạn nhìn nam tử áo đen thô lỗ xa lạ kia, trực giác cho nàng biết phải là người này.

      "Xin hỏi có phải tiểu thư tên là Lục Điệp phải ? Công tử nhà ta cho mời." Nam tử thô lỗ cung kính hành lễ với Tả Phỉ Nhạn.

      "Công tử nhà ngươi là ai? Làm sao biết tên ta là Lục Điệp?" Nàng có thể khẳng định, Lục Điệp trong miệng nam tử trước mắt này chính là nàng, nhưng cũng biết trong miệng vị công tử kia là ai?

      "Công tử nhà ta tiểu thư cứ biết." Nam tử thô lỗ giải thích nhiều, cứ như vậy đứng ở bên ngoài đình mát hành lễ với Tả Phỉ Nhạn .

      "Ngươi cũng công tử nhà ngươi là ai, sao ta có thể theo ngươi để thấy công tử nhà ngươi được?" Người này đầu óc có phải là có tật xấu hay ? Nhìn qua bộ dạng, giống lắm.

      "Công tử để cho ta đem cái này giao cho tiểu thư, tiểu thư vừa nhìn liền biết." Nam tử thô lỗ vào đình nghỉ mát, móc trong ngực ra cái ngọc bội.

      Đó là khối hàn ngọc, phía điêu khắc chữ gió.

      Nếu như nàng đoán sai, khối ngọc này hẳn là của Mộc Thanh Phong , nhưng làm sao biết được nàng ở sườn núi cách mười dặm? Chẳng lẽ và cái nam tử thần bí kia có liên hệ với nhau?

      "Được, ta với ngươi." Bất kể như thế nào, mình cũng phải tìm hiểu, phải hỏi xem tại sao Mộc Thanh Phong lại biết mình ở đây.

      "Tiểu thư cưỡi ngựa cùng với tiểu nhân hay vẫn là….?" Nam tử thô lỗ gặp trận khó khăn, biết tên đồ vật hai bánh kia là cái gì?

      "Ta cưỡi xe đạp, ngươi trước dẫn đường." Cũng khó trách biết, có thể đây là bảo bối độc nhất vô nhị ở cổ đại.

      "Ngươi tên là gì?" Tả Phỉ Nhạn cưỡi xe đạp nhàng đuổi theo nam tử thô lỗ cưỡi ngựa chậm rãi ở phía trước.

      "Tiểu nhân tên gọi Nam Cung mộ." Nam Cung mộ rất chân thành trả lời.

      "Nam Cung mộ? Hóa ra là Nam Cung thế gia?" Cái dòng họ Nam Cung này cũng phải là họ phổ biến ở vương quốc, cho nên nàng liền liên tưởng đến gia tộc lánh đời Nam Cung thế gia.

      "Đúng vậy." Nam Cung mộ cũng có giấu diếm, rất kinh ngạc khi vị tiểu thư Lục Điệp này rất nhanh đoán ra.

      Nhìn trang phục quái dị của vị tiểu thư Lục Điệp này thể đoán ra gia cảnh cùng thân thế của nàng, nhưng nàng dùng là khăn gấm cùng cách chuyện toát lên vẻ cao quý, tiết lộ thân phận nàng cũng phải đơn giản.

      "Vậy sao lại theo Mộc gia?" Nàng nhưng nghe Nam Cung thế gia phú khả địch quốc, mà tại Nam Cung Mộ này làm nàng giải thích được.

      "Sau này tiểu thư biết." Nam Cung mộ có làm nhiều giải thích, chẳng qua là chuyên tâm chăm chú nhìn đường , ánh mắt lộ ra sát khí nguy hiểm.
      thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cang ngay cang phuc tap nha

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39: Vạch trần

      Editor: Saly85

      "Nam Cung mộ, là cái nhà tranh kia sao?" Tả Phỉ Nhạn bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn.

      Nơi này làm cho người ta có phiền não, khí bốn phía trong lành, làm cho nàng cảm thấy khoan khoái trong lòng.

      "Nam Cung mộ ngươi mấy tuổi rồi?" Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Tả Phỉ Nhạn hỏi, đôi mắt trong suốt hơn cả nước hồ lưu, gợn lên mưu trong mắt.

      "Năm nay hai mươi hai, biết tiểu thư hỏi cái này là vì sao?" Nam Cung mộ thành trả lời, nhưng khi trả lời xong cũng hơi cảnh giác.

      "Này, hay ngươi gọi ta tiếng tỷ tỷ ?" Tả Phỉ Nhạn bật cười, trong thanh chứa mưu ma chước quỷ.

      cảm giác toàn thân được tự nhiên, trước mắt cái này lục điệp tiểu thư ràng thoạt nhìn so sánh với còn hơn năm sáu tuổi, thế nhưng lại muốn làm tỷ tỷ của , nếu mà gọi nàng là tỷ tỷ biết tỷ tỷ ruột của có lột da hay .

      "Ngươi đồng ý à? Ngươi đồng ý với ta à?" Tả Phỉ Nhạn giống như là quyết tâm bắt ép Nam Cung Mộ phải gọi mình là tỷ tỷ cho bằng được.

      "Thứ cho khó có thể tòng mệnh." Nam Cung mộ mặt sắt nghiêm lại, trong lòng ngừng mà kêu gọi cứu tinh mau tới, sớm biết nhận lệnh đón cái tiểu thư phiền toái này.

      Tả Phỉ Nhạn nhìn khuôn mặt của Nam Cung Mộ cảm thấy có chỗ nào đó được tự nhiên.

      Theo lý thuyết, Nam Cung mộ bề ngoài thoạt nhìn rất thô lỗ, nhưng là đứng ở bên cạnh, có thể thấy da của trắng nõn nhìn thấy cả lỗ chân lông, hơn nữa đoạn ống tay lộ ra bên ngoài cũng có mấy lông tay, cái này chỉ có thể có giả thuyết là…

      "Ơ, ra khuôn mặt này lừa gạt ta"

      Nam Cung mộ hơi cúi đầu, chỉ kịp nhận ra ở trước mắt có hai bàn tay phóng tới, ngay sau đó dán tại hàm dưới cổ , tự nhiên cảm thấy có trận mát mẻ ập đến.

      Nam Cung Mộ dùng ánh mắt dám tin, nhìn chằm chằm Tả Phỉ Nhạn, tại sao nàng lại nhận ra dịch dung? Tại sao nàng có thể làm như vậy?

      "Làm sao ngươi có thể làm như vậy?" làm cho mọi người thấy khuôn mặt của là để cho người trong giang hồ ít tìm đến làm phiền , mà tại tiểu nương này lại đem mặt nạ ngụy trang của ném vào trong hồ nước.

      "Tại sao ta lại được làm vậy nha? ràng là ngươi lừa ta trước, ta chỉ đem vạch trần ra thôi." Tả Phỉ Nhạn bộ ngươi nhìn , ta lương thiện cỡ nào, tư thái nghịch ngợm vô tội nhìn Nam Cung Mộ hận thể nhảy bổ vào bóp chết nàng.

      "A Mộ đệ đệ, ra nhìn ngươi thô lỗ giống như ngụy trang vậy, ra ngươi lớn lên nhìn rất trắng trẻo giống như bánh bao vậy, lớn lên thanh tú như vậy, tại sao lại ăn mặc lôi thôi như thế nhỉ!" Tả Phỉ Nhạn tiếp tục , trong lời tỏ ra ta là người rất lương thiện đó nha.

      Chương 40: Thắng lợi cuối cùng

      giọt lại giọt máu chảy xuống từ váy màu đỏ lửa làm cho người ta có cảm giác như những đóa hoa máu nở dưới mặt đất.

      khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ lười nhác, đôi môi lãnh ngạo nở nụ cười, nàng làm cho người ta cảm giác tựa như băng như lửa, giống như hòa hợp của hai yếu tố đối lập, làm cho người nào có thể đoán được nội tâm ý nghĩ, trừ cặp mắt câu hồn người kia.

      Tiếng vang kịch liệt , những thân cây trúc bị rung động mạnh, như vừa có vật nặng rơi xuống mặt đất.

      "Ngươi làm như vậy là giết rồi, ngươi sợ mẫu thân ngươi biết sao?" thanh trầm thấp, quyến rũ như rượu ngon vang lên ở phía sau mặt nạ hồ ly tinh sảo.

      "Sợ, nhưng muốn hại Nhạn nhi của ta, ta thể giết ." Tả phỉ Tuyết thu hồi ám khí dính giọt máu, giắt lại ở ngang hông, ánh mắt lười nhác liếc nhìn mặc quần áo quái dị đùa bỡn nam tử mặc quần áo đen ở phía bên kia hồ nước, khóe miệng tự chủ nở nụ cười.

      "Tả phỉ tuyết, ta biết ngươi vì sao lại ngăn ta gặp mặt nàng, nhưng cũng sắp đến lúc, nàng sớm muộn gì biết, ta và nàng có mối liên hệ thể xóa bỏ." Thanh trầm thấp mang ý cảnh cáo từ từ tuôn ra.

      "Phiên, chúng ta khó tránh khỏi đánh trận." Tả Phỉ Tuyết than , trong giọng mê luyến.

      Nếu như có thể lựa chọn, nàng muốn cùng đánh trận.

      "Hi vọng ngươi làm được, đừng quên, nàng và ngươi có quan hệ thân thiết với nhau."

      Lửa đỏ áo chớp động, bóng người thấy.

      Sau mặt nạ hai mắt bị nồng đậm ưu thương bao trùm, thân thể của như bị cắt ra, rồi lại như hợp lại, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống rơi lá trúc, giống như như thủy tinh trong suốt lóe sáng.

      "Tốt lắm, coi như là ta thua ngươi, Lục Điệp tiểu tỷ tỷ." Nam Cung Mộ tâm cam lòng nguyện gọi, cùng lúc đó ánh mắt cũng liếc về phía rừng trúc cách đó xa, vừa rồi ở nơi đó có nữ tử mặc áo màu lửa đỏ và nam tử mặc áo tím, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt trong khí, làm cho lông mày nhíu chặt .

      Nhìn thấy nơi này thể tiếp túc tiếp, phải nhanh chóng báo cho Thanh Phong mới được.

      "Tại sao là tiểu tỷ tỷ nha?"

      "Tại sao nha?"

      "Ta cần làm tiểu tỷ tỷ, ta muốn làm Đại tỷ tỷ..."

      "Ê ê ê... A Mộ đệ đệ, tại sao ngươi lại dùng sức kéo ta như vậy!"

      "Này này này….. Tại sao ngươi lại dùng nội lực làm cho bè tre trôi nhanh như vậy nha? Ngươi muốn ta ngã xuống nước hả?"

      "Im miệng..."

      trận rống giận, kèm theo cột nước bay lên giữa trung, tán rơi xuống, giống như từng hột trân châu, mang theo ánh sáng hết sức mĩ lệ.

      "Ui Mộ đệ đệ, nghĩ ngươi lại lãng mạn như vậy, đẹp mắt!" Tạp mất , kế tiếp là vô cùng vô tận ca ngợi.

      Chương 41: Chất vấn Mộc Thanh Phong
      "Ta nào có nghịch ngợm?" Tả Phỉ Nhạn hỏi ngược lại, nàng cũng nhận ra mình nghịch ngợm, nhiều nhất tạo chút khí mà thôi.

      "Này gọi nghịch ngợm." Tả Phỉ Nhạn với lấy tay Mộc Thanh Phong nhảy lên bờ.

      "Ta biết, ngươi !" Mộc Thanh Phong gật đầu, tỏ vẻ trong rừng trúc phát sinh hết thảy cũng biết .

      "Đợi chút. . . Mộ, bộ dáng này của ngươi rất thanh tú, sau này đừng dán mặt nạ nhìn như tên thô lỗ nữa ." Mộc Thanh Phong khẽ cười, Tả Phỉ Nhạn hai mắt mở to.

      "Ngươi cười nhìn rất đẹp..." Ngây người! Nổi lên hoa si rồi.

      "Nha đầu ngốc, vào thôi!" Lôi kéo nàng đứng sững sờ vào nhà cỏ, quay đầu lại nhìn thấy bước chân của Nam Cung Mộ hơi lảo đảo.

      Tả Phỉ Nhạn nhiệt tình gặm gà nướng Mộc Thanh Phong đưa tới, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Mộc Thanh Phong, chỉ tay, cả giận , "Ngươi có phải là cái người tên Phiên kia ? Tại sao bắt ta đến sườn núi cách mười dặm vậy."

      " phải là ta." Mộc Thanh Phong đưa cho nàng khăn tay có nhàn nhạt mùi thuốc màu lam, ý bảo nàng lau tay.

      " phải là ngươi?" Tả Phỉ Nhạn tin, nếu như phải là , tại sao lại biết nàng ở sườn núi cách kinh thành mười dặm? Nàng phải người ngu.

      "Là Tả Dận Hạo đưa tin bằng chim bồ câu bảo ta chú ý đến ngươi chút." Từ khi nàng còn chưa bước chân ra khỏi cửa cung, Tả Dận Hạo gửi thư bằng chim bồ câu đến, bảo phái người bảo vệ an toàn của nàng.

      "Hoàng huynh?" ràng bộ dạng của mực muốn gặp lại nàng, thế tại sao còn quan tâm nàng, lại còn bảo vệ nàng? Nàng kiên quyết tin.

      "Là hoàng huynh ngươi."

      "Vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Với địa vị của Mộc Thanh Phong, hẳn phải ở nhà cửa rộng rãi thoải mái, ăn cao lương mỹ vị, chứ tại sao lại phải ở chỗ này, còn tự mình nấu cơm.

      "Nơi này khí trong lành, tốt cho dưỡng bệnh." Mộc Thanh Phong để bát đũa xuống, cầm quyển sách thuốc lên, quay lại .

      "Ngươi bị bệnh gì?" thoạt nhìn giống sinh bệnh nặng, cùng lắm da có hơi trắng , hơi có chút gầy gò, sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt, còn các cái khác nhìn cũng bình thường.

      "Bệnh khó thở." Mộc Thanh Phong thản nhiên .

      "Vậy cũng phải trị lành! Bệnh đó cũng gọi là bệnh nặng." Tả Phỉ Nhạn gặm đùi gà, học khẩu khí của thản nhiên .

      Bệnh thờ khò khè với nền y học ở thế kỷ 21 cũng được coi là bệnh khó chữa, nhiều lắm cũng chỉ phải kiêng cữ vài tháng, đại thể như là châm cứu chút, uống ít thuốc bắc là khỏi .

      " tại khá, Điệp nhi cần quan tâm." Mộc Thanh Phong cầm lấy mảnh lá trúc kẹp ở bên trong sách thuốc, che đậy ánh mắt ôn nhu, lẳng lặng nhìn tướng ăn nhiệt tình của Tả Phỉ Nhạn.

      "Mấy món ăn này ăn rất ngon nha?" Chỉ chỉ mấy món ăn bày bàn trúc có thịt kho tàu, gà nướng thơm phức, vài đĩa rau, còn có bát canh.

      "Ăn ngon, quả thực có thể so sánh với món ngon trong hoàng cung." Ngon đến nỗi nghĩ có thể đem đầu ngón tay gặm được.

      "Vậy ăn nhiều chút, ngươi gầy quá." Trang phục mát mẻ của nàng, để cho có thể dễ dàng nhìn ra thân hình của nàng.

      "Có lạnh ? Nơi này nhiệt độ lạnh hơn so với trong thành." Mộc Thanh Phong quan tâm hỏi.

      "Hắt xì..."

      Chương 42: Đòi thưởng

      "Lạnh..." Tả Phỉ Nhạn trừng mắt liếc Mộc Thanh Phong, đều do , mỏ quạ đen!

      " Cầm áo khoác phủ thêm vào, sau này ra cửa nên ăn mặt ít như vậy, rất dễ bị trúng gió, huống chi ngươi bé, thuận tiện cầm chén thuốc này uống thêm vào." Mộc Thanh Phong lấy ra áo khoác màu trắng giúp nàng khoác thêm vào, đồng thời đưa cho nàng chén thuốc bốc hơi nghi ngút.

      "Ta cần uống!" Tả Phỉ Nhạn che mũi, cái tay khác đẩy chén thuốc kia ra.

      Từ đến lớn, nàng rất ghét thuốc bắc.

      "Uống xong ngươi còn thấy rét nữa." Mộc Thanh Phong kiên nhẫn dụ dỗ , hướng về phía Tả Phỉ Nhạn ôn hòa cười tiếng, giống như là làm cho nàng an tâm, lừa gạt nàng.

      "Có ?" Tả Phỉ Nhạn hoài nghi hỏi, nàng thích uống thuốc, nhưng nàng chống lại được ánh mắt ôn nhu của .

      "." Nhìn bộ dáng si mê của nàng, càng làm cho nàng thêm khả ái, thanh mỹ mê người, đôi mắt to mà trong suốt kia như lấp lánh, Mộc Thanh Phong cảm giác được tim của mình nhanh nhảy lên, tốc độ đập nhanh làm cho có cảm giác chịu nổi, ánh mắt liền tránh sang bên.

      "Sau khi uống xong, có đường ?" Tả Phỉ Nhạn chú ý tới Mộc Thanh Phong bối rối, hơi có vẻ thống khổ nhìn chén thuốc kia.

      "Sau khi ăn xong, ta dẫn ngươi xem sao có được hay ?" Mộc Thanh Phong dùng thìa khuấy chén thuốc cho nguội, sợ nàng bị nóng.

      "Có thể ngắm sao?" Nàng vẫn muốn ngắm sao vào đêm khuya, nhưng có ai ngắm cùng nàng cả.

      "." Mộc Thanh Phong trả lời nhanh, mặt tràn đầy cưng chiều, ngón tay nhàng lướt qua gò má giúp nàng vén mấy sợi tóc sang mang tai.

      Tả Phỉ Nhạn chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, tim chợt tăng tốc, người thoang thoảng mùi thuốc dễ ngửi, liền hít sâu vào hơi.

      Nàng nghĩ, nàng thích Mộc Thanh Phong ôn nhuận như vậy .

      "Vậy uống nhanh , sau đó ngủ vài canh giờ, đợi trời tối hẳn rồi dậy, sao trải đầy bầu trời, lấp lánh lung linh."

      ra nàng đanh đá, điêu ngoa, chẳng qua là có chút đơn.

      "Được! Ngươi nhất định phải giữ lời đó." Tả Phỉ Nhạn uống xong chén thuốc bắc như uống độc dược, sau đó vào bên trong nhà tranh nơi có cái giường duy nhất.

      "Ngươi nàng?" Từ phía ngoài nhà tranh vào Nam Cung Mộ hỏi, gương mặt ngưng trọng nhìn Mộc Thanh Phong.

      "Từ rất lâu trước kia, ta nàng, chẳng qua là nàng quên mất." ở trong mắt của nàng chỉ có hoàng huynh của nàng, Mộc Thanh Phong trong mắt ra nhàn nhạt uất ức.

      "Ngươi thể nàng, nàng thuộc về ngươi, ngươi vì nàng mà chịu nhiều tổn thương." Nam Cung Mộ nhẫn tâm .

      "Ngươi khả ái, ràng lớn lên rất tuấn tú, tại sao có thể ra những lời ác độc như vậy." Mộc thanh Phong nhàng , .

      "Ta cần khả ái, Thanh Phong ngươi thể vì nàng động tâm, nàng mang đến tai họa thể dự liệu trước, bệnh của ngươi mới có chút chuyển biến tốt." Nam Cung mộ lo lắng , nhưng là mỗi câu cũng vô cùng ác độc.

      "Mộ... Chuyện của ta, chính ta quyết định, hi vọng sau khi Điệp Nhi tỉnh lại, ngươi những lời này." Mộc Thanh Phong thoạt nhìn vẫn là như vậy ôn hòa mang ý tứ gì, nhưng trong lời có nồng đậm cảnh cáo.
      knv123 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43: Mời ngủ cùng

      "Rất mệt phải ?" Mộc Thanh Phong giúp nàng chỉnh lại áo khoác, sửa lại mái tóc có chút tán loạn của nàng, nhàng hỏi.

      "Ừm, lâu rồi được ngủ ngon như vậy ." người loại năng lực làm cho người ta cảm thấy an tam.

      "Vậy ta dẫn ngươi về ngủ?" nóc nhà, gió thổi càng lúc càng lớn.

      "Nhưng ta còn muốn ngắm sao." Tả Phỉ Nhạn quên được bầu trời đầy sao, nhưng nàng rất buồn ngủ, mộng thần ngừng gọi nàng trở về.

      " ngắm nữa , sau này còn có cơ hội." Mộc Thanh Phong đau lòng, giúp nàng sưởi ấm tay bị gió thổi lạnh.

      "Vậy ngươi ôm ta ngủ nha! Ta rất lạnh, tay ngươi lại ấm áp như vậy, giống như ngọc ấm.

      "Ngươi muốn ta làm như thế nào cũng được?" Thanh hơi có vẻ phiền muộn, nhàng vỗ về vẻ mặt buồn ngủ của nàng.

      "Nếu như ngươi muốn ngủ dưới đất, vậy ngủ cùng giường với ta . Ta phân biệt nam hay nữ đâu." Lầu bầu rù rì.

      "Ngươi biết ngươi cái gì ?" Mộc Thanh Phong buồn cười nhìn nàng chằm chằm, ràng ngủ , còn mà sau câu thấy trả lời rồi, là phục dễ ngủ của nàng?

      "Ai... Nhạn nhi, ta nên làm gì với nàng đây? Nàng luôn làm cho ta muốn buông tay ra." Môi mỏng khẽ nở nụ cười khổ, nhàng nhảy cái, bóng dáng đứng trước của nhà tranh.

      Ngoài cửa sổ, Nam Cung Mộ nhìn thấy tất cả, lý giải được tại sao Thanh Phong phải làm như vậy?

      Thân thể ràng tốt, vậy mà còn rước những chuyện phiền phức vào người.

      Sáng sớm chim non kêu ríu rít cành, giường lại có người ngừng lăn qua lộn lại, cuốn chặt người trong chăn che tiếng chim quấy nhiễu, mùi thơm của thức ăn từng đợt bay vào trong màn lụa, thỉnh thoảng lại có từng trận tiếng bụng đói truyền ra, làm cho người tự chủ bật cười.

      "Điệp nhi, rời giường thôi, mặt trời lên cao rồi kìa." Mộc Thanh Phong bưng cháo trắng từ ngoài trướng tới.

      " muốn, Liên Nhi ngươi đem cháo bưng vào! Ta muốn rời giường." Thanh buồn ngủ kháng cự rời giường, nhưng kháng cự nổi thức ăn ngon.

      "Điệp nhi, mau rời giường, ta là Mộc Thanh Phong, biểu ca của ngươi." Ôn nhu dụ dỗ tiếp tục tại ngoài - trướng bồi hồi.

      " muốn, Mộc Thanh Phong phải là ngủ ở giường sao?" Tả Phỉ Nhạn mơ hồ nhớ được tối hôm qua để cho Mộc Thanh Phong cùng nhau ngủ ở giường, cho nên nàng tin tưởng ngoài - trướng người phải là Mộc Thanh Phong, nhất định là Thủy Liên giả trang ! Nhất định là như vậy, nàng kiên quyết rời giường.

      "Lục điệp tiểu tỷ tỷ, rời giường ! Nếu rời giường, ta ăn hết cháo đấy!" Mang theo khiêu khích thanh ràng truyền vào Tả Phỉ Nhạn trong tai, làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại.

      "Chết tiệt! Mộ đệ đệ, ngươi lại dám đoạt cháo của ta!" Tả Phỉ Nhạn tung chăn, bật dậy, chạy ra.

      "Cẩn thận..." Mộc Thanh Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người vội vàng thiếu chút nữa trật chân té ngã.

      Chương 44: Khách mời mà đến

      "Các ngươi có mệt hay , khát hay ? Ta mới pha bình trà hoa cúc " Tả Phỉ Nhạn thấy bọn họ tập kiếm vừa ngừng lại, tới, giơ lên bình trà hoa cúc mới pha, đưa cho mỗi người ly trà rồi rót đầy trà cho hai người.

      "Trà hoa cúc? Tại sao ngươi lại nghĩ ra được?" Mộc Thanh Phong nhắm mắt ngửi mùi hương hoa tỏa ra từ ly trà, trong lòng sinh ra cảm giác hạnh phúc thư thái.

      "Nhìn các ngươi múa kiếm mệt như vậy, ta nghĩ chắc khát rồi! Trà hoa cúc này có tác dụng thanh nhiệt, uống vào rất tốt." Tả Phỉ Nhạn thúc giục.

      "Có thể uống, tin ta uống cho ngươi xem." Thế nhưng hoài nghi nàng, lòng tốt lại bị nghĩ là lòng lang dạ sói, Tả Phỉ Nhạn tức giận đoạt lấy ly trà hoa cúc trong tay Nam Cung Mộ uống sạch, "Xem ! Uống vào chết người đâu?" Thô lỗ lấy ống tay áo lau nước trà dính ở khóe miệng.

      "Ôi, chưa từng thấy qua nữ tử nào giống như ngươi vậy." Nam Cung Mộ vỗ chán, nhức đầu nhìn chằm chằm cử chỉ cực kỳ thô lỗ của Tả Phỉ Nhạn.

      "Này. Này này ... là làm hỏng áo thượng hạng của Thanh Phong." Nam Cung Mộ liếc mắt về phía tay áo trắng bị dính chút nước trà.

      "Mộ..." Mộc Thanh Phong uống xong trà hoa cúc, dùng ánh mắt cảnh cáo Nam Cung mộ cho phép thêm nữa.

      " nữa, nữa! Có người đau lòng ." Xem như bảo bối, Thanh Phong này lún sâu vào bể tình rồi, biết dùng cách nào để cứu giúp Thanh Phong đây? Ánh mắt nhìn qua bọn họ, nhìn về phía bầu trời xanh xa xa.

      "Đinh đinh leng keng..." thanh thanh thúy của lục lạc kêu vang.

      "Có người đến sao?" Ở đây đêm, thỉnh thoảng có tiếng lục lạc vang lên. Nhưng giờ phút này tiếng lục lạc vang lên dồn dập, giống như là có người cố ý kéo vang.

      "Ừ"

      Mộc Thanh Phong gật đầu, đem trà chén để vào bên trong khay, sửa sang áo trắng người, dùng khinh công bay đến hồ nước bên kia hàng rào trúc.

      "là ai?" Tả Phỉ Nhạn hỏi Nam Cung Mộ đứng bên cạnh.

      " đám khách mời mà đến." Trong khí có hơi thở bá đạo vương giả thân phận người đến.

      "Ngươi biết bọn họ là ai?" Tả Phỉ Nhạn thầm bội phục công lực của Mộ đệ đệ, ở khoảng cách xa như vậy mà cũng biết được là ai tới, xem ra tuy bọn người này là khách mời mà đến nhưng thân phận , nên Mộc Thanh Phong mới đích thân ra đón.

      "Bọn họ tới." Nam Cung mộ cắt đứt suy nghĩ lung tung của Tả Phỉ Nhạn, làm cho nàng nhìn về phía đám người tới bên kia hồ nước.

      Nghe thấy Mộ đệ đệ vừa như thế, nàng ngẩng đầu nhìn về bờ bên kia, mộ bộ áo gấm màu xanh đậm đập vào mắt, lên tiếng kinh hô, "Là hoàng huynh."

      Hoàng huynh làm sao lại tới đây, là tới đón nàng chăng?

      "Hoàng muội, ngươi còn biết ta là hoàng huynh sao?" Từ bè trúc lên bờ, mặt Tả Dận Hạo mơ hồ tức giận.

      "Hoàng huynh, ta..." Tả Phỉ Nhạn biết nên gì, nàng vừa làm sai , vừa chọc cho hoàng huynh tức giận , bọn họ phải là còn giận nhau sao?

      " ra ngoài đêm, tại thu xếp chút theo ta hồi cung." Tầm mắt dừng lại tại cái áo khoác màu trắng, nó làm cho Tả Dận Hạo thấy vô cùng ngứa mắt, tại sao nàng có thể mặc áo của Mộc Thanh Phong? rất muốn xông tới cầm cái áo khoác trắng kia ném vào trong hồ nước.

      Chương 45: Lưu luyến rời

      "Hoàng huynh, huynh dùng đồ ăn sáng chưa?" Tả Phỉ Nhạn yếu ớt hỏi, liếc mắt nhìn thấy áo gấm màu xanh đậm của hoàng huynh như có dính chút ẩm ướt.

      Chẳng lẽ hoàng huynh vào triều sớm mà tìm nàng luôn sao? Phải ? Nàng xác định, cũng dám nghĩ xa.

      "Hoàng huynh, ta muốn ở nơi này vài ngày." dám nhìn thẳng đôi mắt ngập tràn lửa giận của hoàng huynh, đầu cúi xuống thấp hơn.

      " cho phép." Tả Dận Hạo liếc mắt trừng Mộc Thanh Phong, tựa như , hoàng muội của trẫm rất lệ thuộc vào ngươi, đúng ý ngươi rồi phải .

      "Công chúa vẫn nên hồi cung thôi! Sau này còn cơ hội tới chơi." Mộc Thanh Phong khuyên Tả Phỉ Nhạn, ánh mắt cảnh cáo của bệ hạ làm sao bỏ qua được.

      "Vậy cũng tốt! Ngươi mỗi ngày nên uống trà hoa cúc, để thanh nhiệt, trà hoa cúc rất có ích giúp thân thể khỏe mạnh." Tả Phỉ Nhạn cởi áo khoác ra đưa cho Mộc Thanh Phong còn ân cần dặn dò

      "Ừ, ta nhớ rồi ." Nhìn nàng cười để nàng yên tâm, tay vuốt ve áo còn mang hơi ấm của nàng.

      "Hoàng huynh, có thể đưa áo khoác của huynh cho muội ? Muội lạnh..." Nàng lại vô tư nhìn hoàng huynh cầu.

      "Cho chết rét là tốt nhất." Tả Dận Hạo cởi áo ngoài ra, chẳng qua là đem Tả Phỉ Nhạn kéo đến bên cạnh, ôm lấy nàng, sai Phúc công công đưa long bào choàng lên người cho nàng.

      "Hoàng huynh miệng độc." Tả Phỉ Nhạn khóe miệng tự chủ giơ lên, đầu tựa vào bả vai hoàng huynh.

      Trong thời khắc này, trong thời khắc này, nàng phải chớp thời cơ tốt.

      "Hồi cung." Tả Dận Hạo khóe miệng cũng kéo lên, giơ tay lên.

      "Cung tiễn bệ hạ."

      "Thanh Phong, ngươi cứ như vậy để nàng ?" Nam Cung mộ hỏi.

      "Nếu sao?" Mộc Thanh Phong hỏi ngược lại, phải là muốn tranh giành, người sáng suốt đều nhìn thấy, lòng của nàng ở đâu.

      "Phía ngoài người kia làm sao bây giờ? ở kia cả đêm." Trong rừng trúc kia, thỉnh thoảng có ánh mắt màu tím nhìn qua.

      "Yên lặng theo dõi xem sao! Việc gì nên đến có muốn ngăn cản cũng được." Ngắm nhìn bọn họ bóng lưng rời , nhìn về phía bầu trời bị tầng tầng mây bao phủ, tương lai biết như thế nào.

      "Tùy các ngươi! Nhưng ta kiên quyết để cho ngươi chết." Nam Cung mộ bá đạo biểu thị công khai, sư phụ giao cho nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Mộc Thanh Phong.

      "Ta chết sớm như vậy, sau này còn phải nhờ Tam công tử của Nam Cung thế gia chiếu cố nhiều hơn mới được." Mộc Thanh Phong vỗ vỗ vai Nam Cung mộ, về phía bình trà hoa cúc nguội, đây là trà mà chính Nhạn Nhi pha.

      " ra nàng rất khả ái, chỉ là có chút được bình thường, có chút khác người." Bỏ qua yếu tố có thể là Thanh Phong phát bệnh, vị Lục Điệp tiểu tỷ tỷ kia tệ.

      Cách đó xa, còn có thể nghe thấy thanh ồn ào của nam nữ, nhưng bên trong pha nửa là ngọt ngào.

      Chương 46: Giả vờ cấm mặc mát mẻ

      "Lớn gan?" Tả Dận Hạo hừ lạnh tiếng, tại khuôn mặt tuấn dật của nổi lên mưa bão

      "Đúng ." Tả Phỉ Nhạn vô cùng xác định.

      "Sau này cho phép muội mặc trang phục mát mẻ quái dị như thế này nữa ? Có phải gần đây ta quá dung túng muội? Làm cho muội biết trời đất là gì dám chống đối ta?" Sắc mặt của càng thêm lạnh lùng tà mị, ra trong lời càng thêm ôn nhu rét run.

      "Ta có ý tứ này." Vừa rồi còn lớn tiếng, giọng của Tả Phỉ Nhạn thấp xuống, nàng biết cứng đối cứng có kết quả tốt, ngược lại khiến cho lưỡng bại câu thương. Nhưng, hoàng huynh lại muốn nàng cởi áo phông cùng quần sooc người xuống, điều này là thể được, bởi vì những thứ này gợi cho nàng nhớ đến cha mẹ ở thế kỷ 21 để cho nàng cảm thấy được an ủi, biết trong năm này họ như thế nào rồi, nghĩ đến đây ánh mắt chợt rũ xuống, tay nắm chặt áo.

      "Vậy là có ý gì?" Lông mày nhăn lại , hai mắt híp lại.

      "Hoàng huynh, những y phục này có ý nghĩa đặc biệt đối với ta." Tả Phỉ Nhạn tối nghĩa mở miệng, làm cuối cùng **.

      "Còn gì nữa ?" Nhíu mày, khích lệ nàng tiếp.

      " mặc cũng được, nhưng ta nhất quyết cởi."

      Cúi đầu thấp hơn, nhìn long bào khoác người, màu vàng lóng lánh nhìn rất chói mắt, long bào thêu hình kim long trong rất sống động, ánh mắt lấp lánh ngũ trảo như muốn vươn ra, như muốn bay lên trung, thoạt nhìn uy nghiêm như muốn gầm lên.

      "Sau này được lén gặp Mộc Thanh Phong nữa, ngươi là công chúa là thần tử, ngươi là nữ là nam, nam nữ hữu biệt ngươi chẳng lẽ biết? Càng thể ăn mặc mát mẻ như thế này để gặp biết chưa?"

      "Hoàng huynh..." Tả Phỉ Nhạn trừng lớn hai mắt, hoàng huynh quả thực là cố tình gây .

      "Có nghe hay ?" Tả Dận Hạo lại lần nữa .

      "Này, bệ hạ." Ngoài cửa Phúc công công vừa nghe bị điểm tên, ánh mắt cầu trợ hướng người lớn nhất trong cung hỏi.

      "." Xem ra bình thường chiều làm nàng hư, làm cho nàng coi ai ra gì nữa.

      "Hoàng huynh, hôm nay hoàng muội với huynh, muốn ta cởi bộ quần áo mát mẻ này ra, trừ phi ngươi tự thân động thủ, nếu đừng nghĩ ta dễ dàng khuất phục."

      Trong đầu cuối cùng cũng sáng tỏ, tại sao hoàng huynh lại bài xích nàng ăn mặc mát mẻ như vậy.

      thể nghi ngờ chính là người khác ăn đậu hũ của nàng, làm cho thân là huynh trưởng mà làm gì được. Mà những thứ gọi là người khác kia, chính là đám người Mộc Thanh Phong, Vu Vĩ Kỳ, Nam Cung mộ.

      "Vậy sao?" tới trước mặt nàng, ánh mắt lợi hại nhìn nàng chằm chằm, điệu này cho thấy tức giận

      "Đúng vậy ." Tả Phỉ Nhạn nhìn thấy , khuôn mặt đều là nụ cười càn rỡ.

      "Người đâu! Đóng toàn bộ cửa điện vào cho ta, bên trong điện dù phát ra bất cứ thanh gì cũng phải làm như biết, nghe ?" Phút chốc giữ chặt cằm nàng, cặp mắt dài thâm thúy cười, giống như hai hạt hắc ngọc lóe sáng nhìn nàng trừng trừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :