1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 39: Mùi Hương Của Nhị Hoàng Tử


      đường, bên cạnh có bốn quan sai đứng, trước mặt là hai quan sai uy phong lẫm liệt, mà phía sau là hai quan sai vẫn bắt giữ ta.


      đường dân chúng cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chẳng lẽ ta phạm tội đại gian đại ác sao? có! Ta vốn có bất kỳ lỗi nào! A! Muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lý do!


      Mặc dù bị bắt, nhưng ta có ủ rũ cúi đầu, vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu , ta muốn ọi người biết, dù ta bị quan sai bắt, nhưng ta hề làm chuyện gì có lỗi!


      Ta đến Huyện Bạch Tùng, đây là lần đầu tiên ta chăm chú nhìn hai bên đường, cả đường phố nữ tử nào, mà ăn mày thìnhiều kể xiết, dân chúng gầy yếu vô cùng, nhưng chung quanh ta bốn quan sai này lại mập muốn chảy mỡ rồi, đối lập quá nhiều!


      Lúc ta chăm chú nhìn dân chúng hai bên đường, ta nhìn trước mặt ta. Đột nhiên, dân chúng hai bên đường cùng với quan binh toàn bộ quỳ xuống thi lễ, chỉ có ta đứng thẳng như cũ.


      Bấy giờ ta mới nhìn thẳng phía trước, ta hiểu tại sao dân chúng cùng với đám quan sai lại quỳ xuống thi lễ, nhưng cả người ta lại thấy như có sấm sét trời!


      “Tham kiến Nhị hoàng tử!” Hai bên đường mọi người cùng hô lên.


      Người xuất ngay phía trước ta, chính là người mang lại vết nhục mãi mãi thể xóa người ta, cưỡi ngựa nhìn chăm chú vào dân chúng cúi đầu trước . Đó chính là tên khốn Bạch Nguyệt Diệu! Trong mắt ta nhất thời tràn đầy lửa giận, nhưng tròng mắt của chưa từng liếc ta cái, cứ như quen biết.


      “Quỳ xuống!” Quan binh bên cạnh lôi kéo góc áo của ta, ta muốn quỳ, Lam Điệp Nhi ta quỳ cha mẹ, quỳ người khiến ta bái phục, mặc dù đây là cổ đại, nhưng ta tuyệt đối cúi đầu trước Bạch Nguyệt Diệu.


      “Bình thân” Bạch Nguyệt Diệu căn bản để ý tới ta có quỳ thi lễ hay , mà vẻ tà mị người cũng còn, đối với dân chúng thương xong lập tức nhảy xuống ngựa. A, thái độ của Bạch Nguyệt Diệu là khác thường, bên cạnh mang nữ tử, hơn nữa còn hòa ái dễ gần, thảo nào Trương thúc khen ngợi Bạch Nguyệt Diệu là hoàng tử tốt, nhưng biết như vậy là giả bộ thân cận cùng dân chúng, hay là phát ra từ trong lòng!?


      “Tạ Nhị hoàng tử.” Tất cả quan binh cùng với dân chúng đều đứng lên.


      Tại sao? Tại sao ta rời khỏi Bạch Vân chi đô rồi, còn có thể để ta gặp Bạch Nguyệt Diệu chứ? Trừ lúc gặp Bạch Nguyệt Diệu lần đầu, lần thứ hai cũng là lúc ta bị quan binh bắt, lần này cũng thế, tại sao Lam Điệp Nhi ta mỗi lần quẫn bách đều bị nhìn thấy?


      Bạch Nguyệt Diệu dắt ngựa sát bên người ta mà qua, ta ràng ngửi được người của mùi hương rất nhạt, trước kia ta vốn chú ý tới mùi vị thanh nhã như vậy người , chẳng qua là lúc làm nhục ta, có qua thích loại mùi vị này thôi! Nhưng giờ phút này mùi hương thoang thoảng người của lại gợi lên cái gì đó trong đầu ta, vì ta mơ hồ nhớ, ta cũng từng ngửi thấy mùi hương này người Huyễn Ngâm Phong, haiz, hai tính tình trái ngược, phẩm hạnh đối lập quá lớn nhưng đều tản ra cùng mùi hương, chuyện này... Cái gì? Chẳng lẽ?


      ! thể nào! Ta ngưng suy nghĩ lung tung, ta chợt nghĩ Huyễn Ngâm Phong có phải chính là Bạch Nguyệt Diệu hay ? Nhưng ngẫm nghĩ lại, nhớ tính tình của , cùng với con người băng giá của Huyễn Ngâm Phong, tính tình lạnh như băng. Con người Bạch Nguyệt Diệu kia đa tình, tính tình phong lưu, bọn họ căn bản thể là người, có thể vì bọn họ cùng thích loại thanh nhã này thôi...


      Bạch Nguyệt Diệu giữ lời hứa với ta, có phơi bày thân phận con gái của ta, hơn nữa còn giả bộ làm như biết ta, đây chính là những gì ta muốn! Bất kể hèn hạ cỡ nào, ít nhất người giữ chữ tín.


      Quan binh thấy Bạch Nguyệt Diệu lập tức đẩy ta cái: “ giờ tội trạng của ngươi lại tăng thêm cái, nhìn thấy Nhị hoàng tử lại dám thi lễ? Ngươi chờ chết !”


      Quan binh ở bên tai ta ngông cuồng cười, sau đó lại đem ta dẫn vào nha môn của huyện Thanh Tùng!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 40: Công Đường


      Tên quan sai ta lại phạm vào tội trạng gì? Lúc ta tò mò, ta bị những quan sai kia giải đến công đường.


      A, công đường? giờ ở công đường cùng quan gia cổ đại, so với ti vi thấy khác biệt lắm, ngay giữa là vị Huyện thái gia ngồi ước chừng ba, bốn mươi tuổi, mà bắt mắt nhất là tấm biển gồm bồn chữ ‘Gương sáng treo cao’ treo đầu ông ta.


      Bước vào trong công đường mấy quan sai lập tức đem ta ấn mạnh quỳ gối xuống mặt đất, cửa công đường chật chội có rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt.


      Huyện thái gia gõ đường mộc, quan binh hai hàng công đường trong miệng phát ra tiếng gầm “Uy - võ -.”


      “Kẻ quỳ dưới công đường là người phương nào?” Huyện thái gia kia vẻ mặt hoảng hốt, đúng dáng vẻ của tham quan ô lại, ngay cả quan phục ông ta mặc người cũng chỉnh tề, mũ ô sa đầu còn nghiêng lệch. Người ta nói làm việc cần tinh thông chuyên cần, mà Huyện thái gia trước mặt vừa nhìn biết là dáng vẻ ngủ cho tới khi mặt trời lên cao.


      “Thảo dân là dân chúng chạy nạn từ nước khác qua” Ta bình thản ung dung đáp trả câu hỏi của Huyện thái gia.


      “A, Vậy phạm tội gì?” Huyện thái gia dáng vẻ lưu manh hỏi ta.


      Ta còn chưa mở miệng trả lời, người trong đám quan sai áp giải ta mở miệng: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân hoài nghi dân đen này là gian tế nước khác, đây là tội thứ nhất, tội thứ hai, dân đen này nhìn thấy Nhị hoàng tử tuần nơi đây nhưng thi lễ”. giờ ta biết rồi, ý tên quan sai ta lại phạm thêm tội, à, hóa ra là vì hành lễ với Bạch Nguyệt Diệu? Chết cười, tội này có thể tính là tội coi rẻ triều đình nhỉ? Quan binh đó xong, Huyện thái gia thiếu chút nữa từ chỗ ngồi ngã xuống.


      “Ngươi Nhị hoàng tử tới Huyện Bạch Tùng rồi?” Huyện thái gia khẩn trương hỏi.


      “Đúng vậy.”


      Sau khi Huyện thái gia liên tục xác nhận, lập tức sửa sang lại quan phục của mình, sau đó cả người cũng ngồi thẳng. A, thế nào? Biết Bạch Nguyệt Diệu tới, cho nên lại bắt đầu giả bộ? Trước kia ta cũng biết câu , chính là chỉ có tham quan mới có thể xu nịnh vỗ ngựa, cố làm ra vẻ. Trước mắt ‘Gương sáng treo cao’ treo đầu quan gia Huyện Bạch Tùng, tuyệt đối là tham quan ô lại!


      “Dân đen quỳ dưới công đường, quan sai có đúng ?” Cảm giác lưu manh người Huyện thái gia nhanh chóng biến mất, mà là hơi, chẳng qua là hơi.. hừ.. uy nghiêm chút, nhưng chút cũng khiến ta kinh sợ!


      Ta dùng sức sức lực toàn thân, tránh khỏi hai tên quan sai áp giải ta, sau đó hùng hồn đứng lên: “Muốn gán tội người sợ gì có lý do?” mắt ta gắt gao nhìn chằm chằm Huyện thái gia.


      Huyện thái gia kia thấy ánh mắt sắc bén của ta lập tức ngẩn người, sau đó lại đập đường mộc xuống bàn: “Điêu dân to gan, bổn quan bảo ngươi đứng lên, ngươi lại dám đứng lên?”


      “A, thảo dân vi phạm pháp lệnh, vì sao phải quỳ xuống trước tham quan ô lại!!!” xong ta lại đưa tay ra chỉ vào Huyện thái gia, sau đó ngoài công đường truyền tới từng thanh chán nản.


      Huyện thái gia nghe xong lời của ta lập tức nổi trận lôi đình, đập đường mộc xuống: “Điêu dân to gan, lại dám vũ nhục bổn quan, xem ra ngươi là gian tế rồi! Người đâu, đánh năm mươi đại bản!” Nhìn dáng vẻ của Huyện thái gia bị ta chọc tức là buồn cười, nhưng, cái mông của ta, sắp nở hoa rồi, là miệng gây họa cho thân thể, bất quá...


      A, ha ha, chính trị chính là đạo lý, người đại ngay cả phạm vào tử tội cũng có cơ hội ình giải thích, còn ta đây? Người đại dạy triết học tự do, mà cổ đại sao? Lời đều phải cẩn thận bị chém đầu, quả nhiên chính trị cổ đại là thối nát cực kỳ!!


      “Đợi chút nữa đánh cũng muộn.”


      Giọng này phải...?

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 41: Nhị Hoàng Tử Chờ Phán Xét


      Giọng phát ra từ phía sau, tất cả mọi người theo hướng thanh phát ra nhìn về phía cửa công đường, ta mới nhìn đến, ai! Tại sao lại là Bạch Nguyệt Diệu, đúng là hồn bất tán. Mới vừa gặp, giờ lại tới nữa? Thế nào, muốn tận mắt thấy ta bị đánh? Còn muốn tận mắt thấy thân thể của ta bị biến dạng? Nhưng ta để vừa lòng đâu!


      “Hạ quan tham kiến Nhị hoàng tử.” Huyện thái gia vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó quỳ gối hành đại lễ, chỉ nghe phanh tiếng, ta sợ Huyện thái gia quỳ xuống làm bể xương bánh chè.


      “Tham kiến Nhị hoàng tử.”


      Cả công đường vẫn là trừ ta, tất cả mọi người quỳ xuống, dù là bên ngoài dân chúng xem náo nhiệt, hay quan sai bên trong cùng với Huyện thái gia đều ngoại lệ.


      Dân chúng chừa đường cho Bạch Nguyệt Diệu vào, vẻ mị người liên tục ngừng xâm chiếm đầu óc của ta, tế bào khắp người ta giận giữ dấy lên. Vẻ hòa ái dễ gần đâu rồi? A, đoán chừng Bạch Nguyệt Diệu là giả vờ?


      “Bình thân!” Bạch Nguyệt Diệu xong lại phẩy tay áo xuống, nhưng chỉ động tác đơn giản hoàn toàn che dấu được cái dáng vẻ phóng đãng kia.


      “Tạ Nhị hoàng tử.”


      “Nhị hoàng tử, biết hôm nay tới Huyện Bạch Tùng có chuyện gì?” Huyện thái gia giống như con chó Nhật tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu hỏi.


      “À, trong lúc rảnh rỗi, ra ngoài tản bộ, nào biết bất tri bất giác tới Huyện Bạch Tùng, thấy người đứng đầy cửa công đường, nên ta tới tham gia náo nhiệt” bộ? A, là thiên ý trêu người, bộ thế nào lại tới bên cạnh ta!! Bạch Nguyệt Diệu xong lại nhìn ta cái, ánh mắt của ta nhìn vào ánh mắt của . Hôm nay, ánh mắt của đối với ta mà cách nào câu dẫn tâm ta, mà chỉ khiến ta nhớ lại ánh mắt tràn đầy dục vọng đêm hôm đó.


      “Nhị hoàng tử mời ngồi” Tiếng của Huyện thái gia, cắt đứt ánh mắt giao nhau của ta và Bạch Nguyệt Diệu.


      “Ngươi chính là Huyện lệnh, ta nghe là được rồi.” Bạch Nguyệt Diệu xong, Huyện thái gia lập tức sai người chuẩn bị ghế cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu hất long bào người, ngồi ở ghế xem. buồn cười, ngay cả dáng vẻ Bạch Nguyệt Diệu ngồi ghế cũng giống như kẻ lỗ mãng! Tùy tiện tản bộ mà mặc long bào sao? Bạch Tinh Ngân cũng như vậy, Bạch Nguyệt Diệu ngay cả cái gì gọi là vi phục xuất tuần cũng hiểu sao? Vẫn là cố ý bảo dân chúng nhận ra đây? Muốn người khác cảm thấy hoàng tử theo dõi tình hình dân chúng? Ta khinh!


      “Tiếp tục .” Bạch Nguyệt Diệu xong quan huyện lại cúi đầu, sau đó ngồi trở lại ghế quan.


      “Hành hình!” Quan huyện xong lại dùng sức đập đường mộc.


      cho đánh!” Ta tức giận kêu lên vang vọng cả huyện nha, thanh giận giữ chỉ đại biểu cho bất mãn của ta với Huyện lệnh huyện Bạch Tùng mà phần nhiều là ta quát lớn với Bạch Nguyệt Diệu!!

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 42: Khinh Thường Công Đường


      Ta hô ‘ cho đánh’ xong, vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu có bất kỳ ngạc nhiên nào, ngược lại ở đó vuốt vuốt nhẫn tay. Nhưng Huyện thái gia bộ mặt đầy ngạc nhiên.


      “Tại sao cho đánh?” Chết cười, Huyện thái gia là người ngu sao? Ta cho đánh, ông ta lại đánh ? Ta kêu ông ta chết ông ta chết sao? Ta hoài nghi ông ta thi làm sao mà làm quan được? Có điều vừa đúng, loại quan vô năng này ta đối phó đơn giản hơn rồi!


      “Thảo dân phạm tội gì? Vì sao dụng hình với thảo dân?” Ta chất vấn Huyện thái gia.


      “Thứ nhất, ngươi là gian tế nước khác!”


      “Phụt!” thanh này là từ Bạch Nguyệt Diệu phát ra, cười? Tiếng cười của thu hút ánh mắt mọi người trong nha môn, sau đó ngưng tay nhìn, liếc nhìn Huyện thái gia: “Tiếp tục, tiếp tục” xong lại bụm miệng cười trộm.


      Thấy Bạch Nguyệt Diệu cười, ta lại tức đánh được trận, là, chơi chiếc nhẫn lại đem mình ra pha trò? Đơn giản là giống đồ ngốc!


      Ta cau mày, sau đó nhìn về phía Huyện thái gia: “Thảo dân đúng là người nước khác, nhưng cứ là người nước khác là gian tế sao? Chẳng lẽ cánh cửa của Vân Long quốc mở rộng để chào đón mọi người? Ví như Trung Quốc chọn lựa chính sách bế quan tỏa cảng, nếu vậy thảo dân oán thán chờ xử phạt!”


      Huyện thái gia nghe xong lời của ta lập tức choáng váng, ông nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu vẫn cúi đầu , haiz, Huyện thái gia, ràng là ông thẩm án, lại muốn xem sắc mặt Bạch Nguyệt Diệu? Vô năng!


      “Đúng, Vân Long quốc quả rộng mở đại môn hoan nghênh người nước khác, nhưng thế cũng có nghĩa ngươi phải là gian tế!” Tiếng đường mộc vang lên, ta cơ hồ cũng mau chóng bất đắc dĩ, Huyện thái gia chẳng lẽ là người ngu ngốc sao? Ông đập đập cái gì? chút sức uy hiếp cũng có!


      “Huyện thái gia, ngài cho gian tế ở trong cửa hàng gạo làm việc sao? Huyện thái gia, ngài thấy qua gian tế trói gà chặt chưa? Huyện thái gia, ngài cho là gian tế mà dám khinh thường công đường sao!!!” Lời của ta vừa ra, Huyện thái gia lập tức choáng váng, sau đó mắt ông khẽ chuyển động.


      “Được, tội thứ nhất cho dù ngươi oan uổng, nhưng tội thứ hai, vì sao ngươi nhìn thấy Nhị hoàng tử điện hạ vi phục mà quỳ xuống!” Huyện thái gia xong Bạch Nguyệt Diệu nâng mí mắt, mà Huyện thái gia đối với Bạch Nguyệt Diệu gật đầu cái, sau đó ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu lập tức dừng người của ta.


      Ta khẽ chuyển động ánh mắt, trừng mắt Bạch Nguyệt Diệu lại nhìn về phía Huyện thái gia: “Huyện thái gia, ngài mới vừa Nhị hoàng tử điện hạ là vi phục xuất tuần mà! Cái gọi là vi phục chính là muốn mọi người biết ngài ấy, mà ta trùng hợp vừa ở nước khác tới, vốn dĩ biết Nhị hoàng tử điện hạ, nên mới thi lễ!” , ta đây cá tục người, đều muốn mắng quan huyện ngu ngốc kia! Ông ta đơn giản đào cái hố tự chôn mình! Loại người gì cũng có, haiz, bất đắc dĩ.


      Lời ta giải thích quả nhiên khiến quan huyện á khẩu trả lời được, ta dùng khóe mắt thấy được miệng Bạch Nguyệt Diệu khẽ giương lên, sau đó lại lộ ra nụ cười tà mị.


      “Đúng, bổn hoàng tử chính là vi phục, cho nên thi lễ cũng được” Bạch Nguyệt Diệu xong trong lòng ta lập tức cười nhạo Bạch Nguyệt Diệu, ta giờ muốn hỏi ! Vi phục xuất tuần còn mặc long bào? vi phục xuất tuần sao? Nhưng, nếu ta cho hết lời chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.


      Kể cũng lạ! Bạch Nguyệt Diệu dựa vào lối thoát của ta mà thoát?


      Hay... Bạch Nguyệt Diệu cho ta lối thoát? Thay ta giải vây đây?


      Bất kể thế nào, nếu xuất , ta cũng phạm phải tội này, cho nên thay ta giải vây là phải!


      Quan huyện thấy Bạch Nguyệt Diệu như vậy lại bất đắc dĩ, nhưng ta thấy quan huyện cố ý muốn chơi ta, vì sư gia của che tay cùng quan huyện . Sau đó quan huyện kia lại lộ ra nụ cười gian.


      “Được, hai tội cho dù ngươi oan uổng, nhưng điều thứ ba này bổn quan xong ngươi tuyệt đối kêu oan nữa!”

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 43: Phản Cáo


      Ta biết quan huyện lại tính đến mưu ma chước quỷ gì rồi, nhưng Lam Điệp Nhi ta binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn, ta làm bất cứ chuyện gì có lỗi, cho nên ta sợ quan huyện kia loạn định bất kỳ tội danh nào.


      “Thảo dân to gan, mới vừa rồi ngươi vũ nhục bổn quan chuyện này còn nhớ hay ?”


      “Nhớ!”


      “Bổn quan bây giờ lập tức trị ngươi tội vũ nhục mệnh quan triều đình, ngươi có nhận tội ?” Là tội này? Ta bị tội ông ta là tham quan ô lại? Ha ha ha.


      Ta ở công đường cất tiếng cười to, khiến dân chúng cùng với quan huyện rất hiếu kỳ, Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt vẫn có bất kỳ biến hóa nào ngồi bên đưa mắt nhìn ta.


      “Thảo dân to gan vì sao ngươi cười?”


      “Huyện thái gia, nếu ngài điểm này, ta còn quên mất” Ta ngưng cười, sau đó vẻ mặt lại đặc biệt chăm chú, ta sải bước về phía trước hai bước: “ giờ ta muốn phản cáo ngài!” xong, ta lại chỉ hướng Huyện thái gia!


      Gương mặt Huyện thái gia nghi vấn, mà bên ngoài công đường dân chúng cũng đều bàn luận xôn xao.


      đợi Huyện thái gia phản ứng kịp, Bạch Nguyệt Diệu lại mở miệng: “A? Điêu dân dưới công đường, ngươi chút xem vì sao phải phản cáo Huyện thái gia?” Bạch Nguyệt Diệu xong lập tức đứng lên, sau đó tới bên cạnh Huyện thái gia.


      , ta rất muốn cùng đối thoại với Bạch Nguyệt Diệu. Trong lòng ta tự với mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, ta sợ trong lòng tức giận bộc phát ra mắng Bạch Nguyệt Diệu, ta hít hơi sâu, sau đó : “Tội thứ nhất, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng điều tra ràng chân tướng việc muốn dùng hình với thảo dân, là tội làm việc tắc trách. Tội thứ hai, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng dung túng thuộc hạ thu phí bình an của dân chúng, là tội dung túng. Tội thứ ba, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng trước khi Nhị hoàng tử tới quan phục ngay ngắn tới toà, là tội làm nhục triều đình!!! Ba tội này cùng nhau, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng, cũng vũ nhục bốn chữ ‘Gương sáng treo cao’ công đường rồi!!!”


      Ta xong lại chỉ tấm biển có bốn chữ ‘Gương sáng treo cao’ ở , mà sắc mặt Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng nhất thời cũng xanh biếc, dân chúng bên ngoài công đường càng lộ ra vẻ mặt thể tưởng tượng: “Hơn nữa, nếu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng biết thuộc hạ mình làm xằng làm bậy mà trị, thảo dân cáo ông ta thêm tội bao che!!!” Ta xong lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.


      “Ngươi...” Quan huyện tức giận chỉa vào người của ta.


      “Lời ?!” Bạch Nguyệt Diệu mới vừa ở chủng loại kia... Cảm giác phóng đãng nhất thời thấy đâu, đổi lại chính là khí chất uy nghiêm mà ta từng nhìn thấy mấy giây trước đây.


      Bạch Nguyệt Diệu xong Huyện thái gia lập tức té quỵ xuống đất: “Hạ quan oan uổng, hạ quan oan uổng.”


      Bạch Nguyệt Diệu để ý đến Huyện thái gia, trực tiếp ngồi vào ghế Huyện thái gia vừa ngồi: “Người đâu, đem Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng đứng lên cho ta!” Ngôn ngữ của Bạch Nguyệt Diệu nhất thời khiến ta kinh sợ, ta ngờ nghiêm túc như thế, càng nghĩ tới trực tiếp thụ lý việc ta phản cáo Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng.


      Trừ điểm ái tình... là Nhị hoàng tử minh sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :