1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 34: Đại Hiệp Hảo Tâm


      Bất đắc dĩ, ta đem túi gạo cầm lên, thả vào vại gạo vừa mở nắp ra, sau đó đổ gạo vào. Tới quá trưa, ta cũng sắp mệt chết được, túi gạo năm cân mệt, thử mấy trăm túi xem có mệt , vại gạo mau đầy, nhưng túi gạo đất còn chưa hết nửa.


      “Lam huynh đệ, nghỉ ngơi trước , ăn cơm .” A, ha ha, chưởng quỹ xong ta cũng có câu nệ, ông ấy nên sớm bảo ta nghỉ ngơi chứ, ta sớm đói dẹp bụng rồi, suy nghĩ chút ta đúng là đứa trẻ đáng thương, cả ngày hôm qua chỉ ăn chén mì, ngày hôm trước cũng chỉ ăn cái bánh bao. ai!


      Ta theo chưởng quỹ đến đại sảnh khác, bàn tràn đầy bàn món ngon. Ta nhét, món ăn ngon quá, có cá, có thịt, chưởng quỹ này đùng là giàu có, ha ha, tuy giúp Huyễn Ngâm Phong bận rộn công, nhưng ít nhất cũng có bữa cơm.


      Nghĩ xong, ta lập tức ăn từng miếng từng miếng, mà chưởng quỹ cũng ngồi ở đối diện với ta, ta vốn hề giữ nho nhã, hình tượng thục nữ. Ngất, quên mất, ta giờ là nam tử, nên lại càng cần trông nom hình tượng thục nữ gì cả, , ta ở đại cũng chỉăn tối đa chén cơm, nhưng hôm nay... Ta ăn ba chén cơm. Có câu , có đồ ăn ăn, nói đùa, ha, ta đây phải loạikhông có tiền đồ như thế, cho nên ta ăn nhiều như vậy, là vì ta quá mệt mỏi.


      ngờ, Lam huynh đệ gầy yếu như thế mà lượng cơm ăn kinh người đến ngờ.”... Chưởng quỹ vừa xong, ta lập tức buông bát đũa xuống, mọi người giúp ta phân tích, chưởng quỹ này châm chọc ta ăn nhiều sao? hay là khen ta là nam tử có khí khái đây? Được rồi, cần mọi người phân tích, chưởng quỹ dường như nhìn ra ta lo âu: “Ha ha, Lam huynh đệ đừng hiểu lầm, tại hạ cũng có ý gì khác.”


      “Ha ha, cám ơn chưởng quỹ, tiểu đệ ta mấy ngày được ăn no rồi”


      “Lam huynh đệ, xem dáng vẻ của ngươi cũng chưa đến hai mươi, ta họ Trương, ngươi gọi ta Trương thúc là được rồi, hơn nữa, theo lời Lam huynh đệ, mấy ngày ăn no là ý gì?”


      Trương thúc hỏi xong, ta cũng đem cái khổ của ta cho ông ấy biết, nhưng phải là lời , ta ta là dân chạy nạn của nước bên cạnh, dọc theo đường mất mùa, cũng bị lạc mất phụ thân, ta cũng tùy tiện bịa ra câu chuyện. Nhưng xem ra thúc ấy bị lời của ta dường như làm cho cảm động, đôi mắt rưng rưng.


      “Lam huynh đệ, ra Vân Long quốc cũng có rất nhiều dân nghèo, ha ha, nghĩ chút mà xem, nếu phải Huyễn công tử cho ta tiền mở cửa hàng gạo, ba người già trẻ nhà ta sớm chết đói đầu đường rồi.”... Ta biết Vân Long quốc cơ dân nhiều, đó là vì hoàng đế cai trị tốt, nhưng... Huyễn Ngâm Phong là người tốt, cho hai tên giặc cướp kia tiền, cho Trương thúc tiền, ha ha, ta tin Huyễn Ngâm Phong tuyệt đối cứu được phải chỉ có mấy người này, mà là ngàn vạn người, vì ta cũng được Huyễn Ngâm Phong giải cứu. Nhưng, Huyễn Ngâm Phong rốt cuộc là làm gì nhỉ? Sao lại có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ là cướp của người giàu giúp người nghèo khó? Chà, làm hiệp đạo nha!


      “Trương thúc, ông biết Huyễn đại hiệp làm gì ?”


      “Cũng , Huyễn công tử hành tung luôn mơ hồ, ta chỉ gặp được Huyễn công tử hai lần, lần đầu tiên là lúc Huyễn công tử cho ta tiền mở cửa hàng gạo này, lần thứ hai, là khuya ngày hôm qua”. Khuya ngày hôm qua? Chính là sau khi Huyễn Ngâm Phong chia tay ta? Có điều ta đến giờ vẫn hiểu Huyễn Ngâm Phong tới tìm ta bảo ta đến cửa hàng này làm gì, chỉ đơn thuần là phụ giúp việc sao?


      “Trương thúc, tại hạ còn có chuyện muốn thỉnh giáo ông.”


      “Lam huynh đệ cứ .”


      “Vân Long quốc này, có thi công danh ?”


      “Có, Lam huynh đệ muốn...?” Ta nhìn ra trong tròng mắt Trương thúc tràn đầy hoài nghi...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 35: Hoàng Tử Tốt


      ngại Trương thúc chê cười, Lam mỗ chính là muốn thi lấy chức quan, vì dân chúng tạo phúc”. Ta xong lập tức đứng lên, có thể, ta rất tự đại, hoặc giả mục đích của ta trong sạch, vì mục đích ta muốn làm quan nửa là vì dân chúng Vân Long quốc, nửa kia là vì tên khốn Bạch Nguyệt Diệu.


      “Lam huynh đệ, cũng phải Trương thúc ta dội cho ngươi gáo nước lạnh, Vân Long quốc năm có kỳ thi văn” năm lần? Ta cảm giác cả người tràn đầy sức lực, tốt quá, chỉ cần phải ba năm là tốt rồi, ha ha, thời gian trả thù càng đến sớm ta càng thoải mái. “Nhưng... Thí sinh tham gia, đều là do đại quan triều đình đề cử, dân chúng bình thường có tư cách...” Trương thúc xong cũng thở dài, gáo nước lạnh của Trương thúc dội lên ta, ta mỉm cười , tươi cười. Đơn giản mà , Triều đình Vân Long quốc chính là Quan Quan lẫn nhau, ha ha, người vào quan là được cả nhà thụ dụng, hoàn toàn cho dân chúng có cơ hội, thường thường nhân tài cứ như vậy bị mai , thảo nào, Vân Long quốc bị tàn phá đến thế, thảo nào Vân Long quốc hủ bại đến thế, Vân Long quốc cần cải cách chính trị quá nhiều, quá nhiều...


      “Trương thúc, có ngoại lệ sao?” Ta mong đợi Trương thúc cho ta đáp án.


      Trương thúc do dự một lúc, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, ta cảm giác có hi vọng: “Ngươi đến thủ đô Vân Long quốc, Bạch Vân chi đô, có lẽ được gặp Nhị hoàng tử điện hạ, vì Nhị hoàng tử thường xuyên tuần, cho nên ngươi chỉ cần cầu ngài ấy, Nhị hoàng tử chắc chắn đề cử ngươi thi khoa cử.”... ha, Trương thúc điều nên , hi vọng của ta cho dù là hoàn toàn có, tìm Bạch Nguyệt Diệu? Ta cực kỳ cực kỳ muốn gặp lại , có phải Trương thúc sai rồi hay ? Là Tam hoàng tử Bạch Tinh Ngân chứ nhỉ?


      “Trương thúc, ông muốn là Nhị hoàng tử phong lưu?” Ta kích động hỏi Trương thúc.


      “Ha ha, Lam huynh đệ có thể là từ nước khác tới nên hiểu Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử phẩm hạnh quả phong lưu, nhưng dân chúng cả nước cũng như cũ đều ca tụng Nhị hoàng tử là hoàng tử tốt, sợ rơi đầu mà ..., cả triều đình, chỉ có Nhị hoàng tử là vì dân chúng” Nghe xong lời Trương thúc ..., cả người ta ngã xuống băng ghế, ta rốt cuộc... Nên làm gì bây giờ?


      Trong lòng ta bắt đầu rối loạn, thù này làm thế nào báo đây? Quả Bạch Nguyệt Diệu làm đủ thứ chuyện với ta, ta hận giếtđược , nhưng chẳng qua là chỉ làm thương tổn ta, cũng làm chuyện gì khác. Ta nghĩ đến tại sao Bạch Tinh Ngân phải tôn kính Nhị hoàng huynh của mình như vậy? giờ ta cũng có phần hiểu, ha ha, Bạch Nguyệt Diệu, ngày đêm đề phòng Đại hoàng huynh của mình, đơn giản là vì muốn đế vị kia, nhưng nếu Bạch Nguyệt Diệu trở thành hoàng đế, nghĩ cho dân chúng, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?


      Nhưng mà... Cũng loại bỏ, Bạch Nguyệt Diệu này vô cùng hiểm, chẳng qua là cố ý lôi kéo lòng dân, người ta nói phải có lòng dân mới có thiên hạ. Nếu như, Bạch Nguyệt Diệu là giả vờ lôi kéo dân chúng, vậy khỏi quá mức kinh khủng, tâm kế quá sâu rồi.


      Bất kể thế nào, ta nhất định phải làm quan, thù này ta cũng nhất định phải báo. Trừ phi, Bạch Nguyệt Diệu hoàng tử tốt, ta cam lòng vứt bỏ hiềm khích lúc trước phò tá , nếu Bạch Nguyệt Diệu chỉ là dùng thủ đoạn, ta làm cho ở trước mặt dân chúng cả nước lộ ra khuôn mặt hèn hạ kia!


      Hoặc giả ta ra, nhưng ta tự tin tài hoa của Lam Điệp Nhi ta tuyệt đối có thể đứng đầu Bạch Vân quốc, cộng thêm cùng tham gia cuộc thi chính là bọn con em nhà giàu kia? A! Ta khinh thường bọn họ!


      Nhưng trước mắt, quan trọng nhất là, ta phải làm thế nào để thi đây? phải tìm Bạch Nguyệt Diệu ư? được, thể nào, haiz, bảo ta cúi đầu với , trừ phi có thể làm ra chuyện khiến ta khâm phục khẩu phục!


      tìm Bạch Tinh Ngân? Bạch Tinh Ngân? Có rồi, ha ha ha ha ha, ta có cách có thể tham gia cuộc thi rồi!
      Last edited: 26/4/16

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 36: Kiếm Khách Chu Đáo


      Ta cùng với Trương thúc chẳng qua là chuyện với nhau, qua lời của Trương thúc ta biết Vân Long quốc ba tháng sau có kỳ thi khoa cử, hơn nữa cũng có thi Hương thi Đình gì hết, vì dù sao cuộc thi cũng rất ít người tham gia, vả lại tất cả đều là thân thích nhà quan, vốn dĩ cần thiết phải thi.


      Bất quá... ai, buồn bực, Trương thúc lại đưa ta tới nhà trong rồi, cần hỏi cũng biết ta phải làm gì, ta cũng cảm thấy lạ, nhiều như vậy? Bất đắc dĩ lại buổi chiều nữa trôi qua, ta mệt mỏi đến dậy nổi, phản đối, hôm nay lại tìm việc được rồi, buồn bực.


      Cả kho gạo ta cho vào trong vại, ít nhất cỡ ba trăm túi rồi, ta rất khâm phục mình, cảm giác như từ đến lớn cộng lại cũng làm qua nhiều như vậy.


      Ta lảo đảo ra khỏi nhà trong, nhìn Trương thúc trước quầy, ta cũng dám mở miệng hỏi ông ấy còn việc gì làm , ta sợ ông ấy bảo ta giúp ông ấy thêm trăm túi gạo nữa.


      “Lam huynh đệ, mệt muốn chết rồi chứ gì?”


      có...” Ta miễn cưỡng cười cười, là mệt muốn chết rồi, đơn giản là mau mệt chết được.


      “Ha ha, này năm lượng bạc, là tiền công hôm nay.” xong Trương thúc lập tức từ bên trong quầy cầm năm lượng bạc đưa cho ta.


      Nhưng... Ta quả mệt chết được, rất khổ cực, nhưng ta tới để giúp Huyễn Ngâm Phong mà, làm sao có thể lấy tiền của Trương thúc được? Hơn nữa Trương thúc còn mời ta bữa cơm, mà giờ ta biết giá trị đồng tiền của Vân Long quốc rồi, năm lượng bạc này rất nhiều, rất nhiều, ít nhất cũng tương đương với 100 tệ ở đại: “, Trương thúc, ta thể nhận tiền này.” Ta đem tiền đẩy trả lại cho Trương thúc.


      “Sao lại thể? Chẳng lẽ Huyễn công tử với Lam huynh đệ ngươi sao?” cho ta biết cái gì? Huyễn Ngâm Phong vốn cũng thích chuyện với ta. có thể cho ta biết cái gì, ta cảm giác Huyễn Ngâm Phong đơn giản là người tích chữ như vàng.


      “Ý của Trương thúc là?” Nghe ta hỏi xong, Trương thúc lập tức cười ha ha lên.


      “Lam huynh đệ là... Ta phải sao cho Lam huynh đệ hiểu đây? Chẳng lẽ ngươi tới đây làm ngày, cho là nghĩa vụ làm việc thôi?”


      “Đúng vậy, phải sao? phải là Huyễn đại hiệp, gọi ta tới giúp Trương thúc sao?”


      Ta tò mò xong, Trương thúc cười càng lớn: “Ha ha, Lam huynh đệ là người hiền hậu, xem ra Huyễn công tử cho ngươi biết. ra Huyễn công tử đêm qua tìm ta, cho ta biết, muốn giới thiệu huynh đệ tới cho ta thuê, ta cho là ngươi biết rồi”.


      Huyễn Ngâm Phong tìm việc cho ta? ... quả rất ít lời, nhưng lại luôn chu đáo như vậy, ta biết từ chỗ nào nhìn ra ta cần công việc, nhưng lại hoàn toàn giúp ta, lần lượt giải vây cho ta, khiến ta cảm thấy mình nợ Huyễn Ngâm Phong càng ngày càng nhiều, cũng có thể là ta cảm thấy phải trân trọng Huyễn Ngâm Phong, ta xuyên mà đến, trời cao mang đến cho ta lễ vật tốt nhất chính là Huyễn Ngâm Phong...


      Ta nhợt nhạt cười, nhận tiền lương từ Trương thúc, nhưng Trương thúc cũng bảo ta rời , mà là cho ta chuẩn bị cơm tối. Trương thúc , sau này tiền công mỗi ngày của ta là năm lượng bạc, ông cho ta ngày ba bữa, còn có thể cho ta ở đây, ta hỏi Trương thúc sợ ta trộm tiền của cửa hàng ông sao? Trương thúc , ông tin tưởng người Huyễn Ngâm Phong giới thiệu tới, ha ha, Huyễn Ngâm Phong thần bí, tại sao huynh lại có mị lực có thể khiến người khác tin phục huynh như vậy?


      ra chỉ có Trương thúc tín nhiệm Huyễn Ngâm Phong, ngay cả ta cũng tin phục Huyễn Ngâm Phong...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 37: Mười Ngày Chờ Đợi


      Sau bữa cơm tối, Trương thúc rời khỏi cửa hàng gạo, mà ta cũng đóng cửa tiệm, Trương thúc chuẩn bị cho ta gian phòng, ta vừa ngả xuống là lập tức ngủ thiếp , vì thực quá thiếu ngủ...


      Ngày tiếp theo dậy sớm, ta cảm giác tinh thần sung mãn, hôm nay là ngày thứ năm ta xuyên . Trừ đêm ngày thứ nhất, đây là lần đầu tiên ta được ngủ thoải mái nhất. giờ cũng coi như là ngày ba bữa lo, có ngói che đầu, ha ha, mang cho ta cuộc sống này đều là Huyễn Ngâm Phong.


      Bất quá... Vì ngày hôm qua ta quá mệt mỏi, cũng có theo lời Huyễn Ngâm Phong luyện tập thể lực. Ngất, làm sao bây giờ? Bỏ , tối hôm nay luyện!


      nghĩ nhiều, ta rời giường lập tức mở cửa tiệm, chờ đợi Trương thúc. Sau khi Trương thúc tới vẫn bảo ta giúp ông đổ gạo vào vại, ta lại cảm thấy lạ, nhiều gạo như vậy cũng bảo ta? Hơn nữa mỗi lần ta đổ xong Trương thúc mang bán, mà gọi người chở , là khó hiểu.


      Thời gian trôi qua rất nhanh, liên tiếp năm ngày qua, ta cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng với gạo, sau đó đến buổi tối là mệt mỏi ngả đầu ngủ. Đừng luyện tập thể lực, ta muốn sử dụng tiền công mua vài cuốn sách xem chút cũng có thời giờ, mặc dù ta đối với văn hóa tương đối tự tin, nhưng ít nhất ôn tập cái cũ, học thêm cái mới mới đúng đạo lý, huống chi ta lắm khoa cử Vân Long quốc thi gì?


      Hôm nay là sáng ngày thứ sáu, còn bốn ngày nữa có thể cùng Huyễn Ngâm Phong gặp mặt. Vấn đề là Huyễn Ngâm Phong chỉ mười ngày sau gặp mặt, chưa mười ngày sau ở đâu gặp? Mẹ ơi, sao mà rối loạn thế này?


      “Trương thúc, hôm nay vẫn muốn đem gạo đổ vào vại à?”


      “Phải, nhưng Lam huynh đệ, gạo hôm nay phải là năm cân túi.”


      “Vậy?”


      “Mà là mười cân túi.”... Ta đổ mồ hôi, mười cân? sao, lần đầu tiên năm cân gạo, ta quả cảm thấy rất nặng, nhưng năm ngày qua, ta phát ta quen, cho nên mười cân cũng có thể làm khó được ta đâu?


      Nghĩ xong, ta lập tức theo Trương thúc vào nhà trong: “Trương thúc, gạo này đổ hết vào vại gạo ông muốn vận chuyển kia?” Ta tò mò hỏi Trương thúc.


      “Ha ha, những thứ gạo này đều là phát ra cho dân chúng.” Ngất, Trương thúc người hào phóng, haiz, đáng quý, ra chuyện mở nhà kho lương thực phải là đại quan hoặc là hoàng đế làm mới đúng, ngờ ông chủ tiệm gạo bình thường lại giác ngộ như vậy, tại sao hoàng đế cùng với những đại quan kia nhìn chút?


      “Ông người tốt.” Ta cảm phục nhìn Trương thúc.


      “Ha ha, người tốt cũng phải là Trương thúc ta, vì ta tiền tài có hạn, chân chính người tốt chính là Huyễn công tử, những thứ gạo này đều là Huyễn công tử quyên tặng.” Huyễn Ngâm Phong? Ha ha, Trương thúc xong ta cũng nghĩ gì nữa, vì Huyễn Ngâm Phong đúng là người tốt, ta mặc dù biết Huyễn Ngâm Phong làm nghề gì, nhưng mà ta biết coi tiền tài như đất cát, hy vọng có thể lập tức đến thời hạn mười ngày, có thể lập tức nhìn thấy Huyễn Ngâm Phong.


      chuyện với nhau, ta lại bắt đầu chuyên chở những túi gạo mười cân kia, , mười cân gạo đối với ta mà , vừa mới bắt đầu quả có chút nặng, nhưng bốn ngày tới, ta chuyên chở những túi gạo mười cân này, hôm nay, ta cũng quen rồi.


      Chẳng mấy chốc, chính là ngày ta và Huyễn Ngâm Phong định ước rồi, hôm nay là buổi sáng ngày thứ mười, so với thường ngày ta càng lên tinh thần gấp trăm lần, mặc dù Huyễn Ngâm Phong và ta chưa quyết định địa điểm, có điều ta tin tưởng, tới cửa hàng gạo Trương gia tìm ta. Nhưng, bảo ta mỗi ngày luyện tập thể lực, nhưng ta ngày luyện tập cũng có, biết Huyễn Ngâm Phong biết được có tức giận hay đây?

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 38: Quan Lại Thối Nát


      Cho tới trưa ta vẫn ở trong phòng chuyển gạo, gần tới giờ trưa, ta nghe bên nhà ngoài phát ra thanh huyên náo.


      “Ta chưởng quỹ, cửa hàng gạo này buôn bán tệ lắm.” Là giọng của nam tử, nhưng nghe khẩu khí giống như là đến mua gạo.


      “Ha ha, cũng tạm, cũng tạm.”


      “Được, nếu có thể, vậy cũng nên chiếu cố bổn đại gia ? thế nào cửa hàng gạo của ông yên ổn như thế, cũng có công lao phần của bổn đại gia?” A, ta coi như nghe , người đàn ông này quả phải đến mua gạo, mà là tới thu phí bảo hộ, từ cổ đại đến đại, cái loại du côn lưu manh này nhiều, có điều đại có luật pháp có cảnh sát có thể chế tài bọn họ. Nhưng cổ đại này? Liệu có quan binh có thể trị những du côn lưu manh này sao?


      Nghĩ tới, ta vội buông gạo xuống, bước ra khỏi phòng, vừa đến phòng ngoài cửa hàng gạo, nhìn tình cảnh trước mắt cả người ta đều kinh ngạc, bốn nam tử đứng ở phòng lớn của cửa hàng gạo, cũng chính là bọn du côn lưu manh thu phí bảo hộ, nhưng bọn họ mặc...


      Chính là mặc quan phục. Trời ạ, bọn họ rốt cuộc là quan? Là du côn? hay là, quan lại Vân Long quốc đều đồng nghĩa với du côn đây? Xem ra Vân Long quốc căn bản là có cách nào luật đây? là thối nát!


      “Trương thúc...” Ta tới bên cạnh Trương thúc.


      “Lam huynh đệ, ngươi tiếp tục làm việc của ngươi .” Trương thúc vừa xong, những quan binh kia thần sắc lập tức biến đổi, ta biết bọn họ khẳng định sợ vì ta mang họ này!


      “Lam?” Mấy quan binh nhìn ta từ xuống dưới.


      “Quan gia, huynh đệ này cũng phải là người nước ta, mà là người nước khác” Trương thúc xong, mấy tên quan binh kia lập tức thở phào nhỏm, sau đó về phía ta.


      “À, nếu là người nước khác tới, cũng phải giao ra chút phí báo cáo chứ?” Những quan binh kia với ta, rồi đưa tay ra, có thể thấy được bọn họ muốn lừa gạt tiền của ta, bọn họ đợi ta dâng lễ cho bọn họ!


      “Tiểu đệ ta tới Vân Long quốc này ở, vì sao phải nộp phí báo cáo?” Mặc dù lòng ta tràn đầy lửa giận, nhưng ta cũng có bộc phát ra, mà là tâm bình khí hòa chất vấn mấy tên du côn mặc quan phục trước mặt!


      Ta xong, Trương thúc lập tức nhàng kéo ta, sau đó cho ta cái ánh mắt, ta hiểu ý của Trương thúc, nhưng ta tuyệt đối nuông chiều những thứ quan binh này, ngoan ngoãn dâng lễ cho bọn chúng!


      “Ơ, lấy đâu ra nhiều lý do vậy? giờ ta là đại gia! Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn dâng lễ cho ta!” xong người trong đám quan binh níu lấy cổ ta.


      “A, ý của vị quan gia này, chính là công khai đoạt lấy? Chẳng lẽ Huyện Bạch Tùng này có Huyện thái gia?” Ta cho là lời của ta có thể hù dọa bọn họ, nhưng có, bọn họ cười lên, hơn nữa còn cười rất ngông cuồng.


      Bọn họ buông tay níu ở cổ ta ra: “Tới đây! Đưa tên gian tế này , cho gặp Huyện thái gia!” Gian tế? Gian tế ở nước của ? Cả người ta còn kịp định thần, bị hai quan binh bắt .


      “Buông ta ra! Các ngươi đừng có vô cớ định tội cho ta!” Ta lớn tiếng giận giữ.


      “Ha ha ha, phải muốn gặp Huyện thái gia sao? Bây giờ ta thành toàn cho ngươi, mang !”


      “Chờ chút, quan gia, tên giúp việc này còn trẻ, nên hiểu quy củ, người xem...” Trương thúc xong lại từ trong ống tay áo lấy ra mấy đĩnh bạc giao cho quan sai.


      “Trương thúc, đừng cho bọn họ tiền!” Ta ngăn cản hành động hối lộ của Trương thúc, quan sai kia hoàn toàn để ý tới ta, vẫn nhận mấy đĩnh bạc kia hài lòng cười cười, nhưng quan sai cũng muốn thả ta ra.


      “Quan gia, người xem có thể thả tên giúp việc này ra ?” Trương thúc cầu xin hỏi những quan sai kia.


      “Ha ha, số tiền này chẳng qua là thu phí trong tiệm của ngươi thôi, còn tên giúp việc kia, ta nhất định phải cho mở mang chút kiến thức, quy củ của Huyện Bạch Tùng này!” Quan sai kia hung hăng xong, những quan sai khác lập tức áp giải ta ra khỏi cửa hàng gạo Trương gia. Trương thúc lộ ra vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, nhìn chăm chú vào bóng lưng ta rời .


      Haiz, ta nghĩ nếu ta đến nha môn, xem tình hình này, khẳng định là bị khép vào tội gian tế rồi, đau đớn da thịt cũng khó tránh khỏi, nhưngmà ta và Huyễn Ngâm Phong hẹn ước hôm nay gặp mặt, xem ra cũng cách nào thực được ước nguyện...


      Cho nên ta tuyệt đối thể để bọn chúng đem tội danh này đổ lên đầu ta!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :