1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 29: Đại Hiệp Lạnh Như Băng


      Nghe được lời cầu khẩn của ta, nam tử thần bí cũng thu hồi kiếm vào trong vỏ, sau đó hai người mặt đất ngừng dập đầu tạ ơn ta.


      Ta ngồi chồm hổm xuống, nhìn hai người quỳ mặt đất: “Sớm muộn gì cũng có ngày các ngươi được sống cuộc sống sung sướng, nhưng trong khoảng thời gian này các ngươi được cướp của nữa.”


      “Chúng ta biết, đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Hai người kia xong lập tức nhanh chóng đứng lên hướng ngoài cửa ngôi miếu đổ nát chạy .


      “Đợi chút!” Hai người kia mới vừa chạy đến cửa đứng lại, mà giọng cực kỳ lạnh như băng! Là giọng của nam tử thần bí kia, nam tử thần bí kia phải câm? Ta đứng lên, ngạc nhiên nhìn nam tử thần bí, sau đó nam tử kia lấy từ người ra đĩnh bạc, giơ tay lên vẫy hai tên cướp .


      Hai tên cướp nhìn nhau cái, trong con ngươi đầy nước mắt cảm kích, lập tức quỳ mặt đất dập đầu ba cái sau đó mới rời ...


      Nam tử thần bí này... người rất tốt, rất thiện lương, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất khó tiếp cận, vì người đâu đâu cũng toát ra khí lạnh.


      “Xin hỏi tên họ đại danh.” Ta hỏi nam tử thần bí, biết tại sao, ta rất muốn biết danh tính của .


      “Huyễn Ngâm Phong!” Tiếng của vẫn lạnh như băng, nhưng lại rất trầm thấp mê người. xong muốn phất tay áo rời , nhưng... Ta chỉ biết tên của , ta còn chưa thỏa mãn.


      “Chờ chút...” Ta kéo ống tay áo của Huyễn Ngâm Phong lại, quay đầu nhìn ta cái, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Huyễn đại hiệp có thể dạy ta võ công ?” Ta biết cầu của ta có thể rất vô lý, nhưng ở nơi này trong biển người mênh mông, trừ Bạch Tinh Ngân, ta khó khăn mới gặp được người tốt, hơn nữa lại võ công cao cường, ta phải tìm dạy ta chút võ nghệ, như vậy ta ít nhất phải là nữ tử tay trói gà chặt, hơn nữa biết tại sao ta muốn cùng kết giao bằng hữu với Huyễn Ngâm Phong. Trong mắt ta tràn đầy cầu xin, cũng có thể đáp ứng ta, có lẽ cứu ta cũng chỉ vì gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ mà thôi, ta lên loại thỉnh cầu này, dường như thích hợp rồi, lúc ta thất vọng định buông tay, lên tiếng...


      “Có thể, ngày mai giờ Hợi ngươi ở ngôi miếu đổ nát chờ ta là được.” đáp ứng? Ta cao hứng nở nụ cười, lần đầu tiên sau khi xuyên ta cười, lần đầu tiên nụ cười phát ra từ trong lòng.


      Ta buông lỏng ống tay áo Huyễn Ngâm Phong, sau đó vội vàng cám ơn, cũng quay đầu lại ra khỏi miếu đổ nát. Mặc dù Huyễn Ngâm Phong lạnh như băng, nhưng ta lại ghét, ngược lại cảm thấy cực giỏi, mặc dù mang mặt nạ, nhưng ta lại cảm thấy rất đẹp trai, hơn nữa còn võ công cao cường.


      Mặc dù Bạch Nguyệt Diệu có chút tiểu khốc, đối với nữ tử lại tình cảm, nhưng ta vô cùng ghét ! Mặc dù Bạch Nguyệt Diệu dáng vẻ vô cùng tuấn mỹ, nhưng ta lại cảm thấy xấu xí! Sức lực của Bạch Nguyệt Diệu rất lớn, Nhưng, nhiều lắm cũng chỉ có thể khống chế nữ tử trói gà chặt, ta nghĩ tuyệt đối có võ công đâu, cho dù có cũng là cửu lưu hóa sắc. Ngày sau ta đây, tuyệt đối bị Bạch Nguyệt Diệu ức hiếp nữa.


      Nghĩ nghĩ lại, ý hận trong trong lòng ta lại xuất ào ạt, Bạch Nguyệt Diệu ngươi chờ , Lam Điệp Nhi ta ngày sau chỉ dùng văn giết chết ngươi, ngay cả võ ta cũng vậy, khiến ngươi phải cúi đầu xưng thần với ta!
      Last edited: 26/4/16

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 30: Nóng Lòng Chờ Đợi


      Sáng ngày tiếp theo, mặt trời dần dần nhô lên, ta cũng mở mắt, nhìn mông lung, lúc ta ngồi dậy, thấy bên cạnh của ta thế nhưng có túi tiền?? Ta cầm túi tiền đó lên, sau đó mở ra, lại là... Bạc? Ta ngó trái ngó phải, trời sập rồi sao? Còn là...?


      ... Đột nhiên trong đầu ta thoáng lên ý nghĩ, chẳng lẽ là Huyễn Ngâm Phong tối hôm qua sau khi quay trở lại? Sau đó đem tiền cho ta? Ta biết là người tốt. Nhưng, tiền này... Ta thể nhận, vì ta và Huyễn Ngâm Phong quen biết, hơn nữa ta còn cầu xin dạy ta võ công, có thể đáp ứng dạy ta, ta cảm kích lắm rồi, nhận tiền của như vậy được, tối hôm nay ta và gặp mặt, đem tiền trả lại cho , chỉ có thể như vậy thôi.


      Ta sửa sang lại, sau đó đứng dậy chuẩn bị tìm việc làm, đường cái của Huyện Bạch Tùng, haiz, bên đường hành khất cũng nhiều, rất nhiều. Hành khất nhiều, là vì người đứng đầu quốc gia này giúp cho dân chúng quốc thái dân an, cơm no áo ấm, cũng chính là hoàng đế vô năng!


      Bỏ , ta giờ có thời gian oán trách, hãy tìm công việc quan trọng hơn.


      Ta ngừng hỏi thăm mỗi cửa hàng có cần phụ bếp hay , nhưng phần lớn ông chủ cửa hàng thấy ta sức yếu nên cự tuyệt.


      A, quả bảo ta bưng bê ta làm được, nhưng nếu để cho ta tính sổ ghi nợ đơn giản dễ dàng hơn.


      Ta mất mát rong ruổi đường cái, cảm giác hôm nay lại sống uổng qua ngày, ta tùy tiện ăn chén mì ở quán ven đường, đây cũng chính là khẩu phần ngày hôm nay, tiền... hao hụt.


      Trước kia ta bao giờ phải lo lắng chuyện tiền nong, vì ba mẹ cho ta rất nhiều tiền xài vặt, ta phải là nữ tử tiêu xài hưởng thụ, nhưng lúc đó, quả ta phải lo chuyện cơm áo. Ha ha, bỏ , xuyên qua rồi, cứ nghĩ là ông trời tôi luyện cho ta , cùng lắm ngày sau Lam Điệp Nhi ta lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu!


      “Ông trời à, nếu ông muốn chỉnh chết ta! Lam Điệp Nhi ta sống tốt cho ông xem!” Ngất, ta lớn tiếng hô lời này lên, trong lòng thư thái ít, hơn nữa động tác kia xem như kích thích, nhưng... Chung quanh dân chúng lại xem mà choáng váng, vì vậy ta vội hướng về ngôi miếu đổ nát chạy .


      Rất nhanh, sắc trời dần dần tối xuống, ta trở lại ngôi miếu đổ nát cùng Huyễn Ngâm Phong gặp nhau, ngồi ở cửa ngôi miếu đổ nát, chờ đợi Huyễn Ngâm Phong xuất .


      Nhưng, một lúc lâu vẫn chưa lộ diện...


      có tới ? Ta biết giờ Hợi là 9h tối, nhưng ta cảm giác giờ gần rạng sáng...


      biết tại sao, ta rất muốn rất muốn nhìn thấy , cảm giác độc đêm đó lập tức xâm chiếm lấy cơ thể ta, có lẽ hôm nay có chuyện tới, hoặc có lẽ, vĩnh viễn cũng tới...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 31: Xuất



      Ta mất mát đứng lên, bước vào bên trong miếu đổ nát, đêm khuya, vắng người rồi, mà chỉ có ta là thể bình tĩnh được, thân ảnh Huyễn Ngâm Phong thần bí ngừng xâm nhập đầu óc của ta, ta gạt được, nhưng lại theo kịp, là xa xôi...


      “Xin lỗi, ta tới muộn...” Ta chờ đợi người lâu, khi giọng từ sau lưng ta vang lên, ta biết là Huyễn Ngâm Phong... có quên ta, vì giọng có lạnh như băng, mà là thở dốc, thở gấp gáp, nhất định là nhanh chóng chạy tới, haiz, ha ha.


      Ta đè nén gợn sóng trong lòng, quay đầu lại, nhìn thân ảnh Huyễn Ngâm Phong thần bí kia, trước ngực của vẫn phập phồng chừng, thở hổn hển: “ có gì, Huyễn đại hiệp” chỉ cần huynh đến là tốt rồi. Nửa câu sau ta ra, mà là giấu ở trong lòng.


      “Lại đây .” Huyễn Ngâm Phong xong lập tức quay đầu ra khỏi ngôi miếu đổ nát.


      “Huyễn đại hiệp, huynh cần nghỉ ngơi chút sao?”


      cần.” Lời của luôn ít đến thương cảm, cũng hỏi ta vì sao muốn học võ, tại sao phải ở trong miếu đổ nát, tên gọi là gì, có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn của , hỏi chuyện của ta, cũng chuyện của mình, là thần bí.


      Ta bước nhanh theo Huyễn Ngâm Phong ra khỏi ngôi miếu đổ nát, bên ngoài vẫn đen nhánh mảnh, so với đại ban đêm đèn đường sáng rỡ, cổ đại chỉ có thể dựa vào ánh trăng kia dẫn dắt ta nhìn nam tử thần bí trước mặt.


      “Đánh ta .” Huyễn Ngâm Phong với ta, nhưng ta hoàn toàn hiểu ý của , bảo ta đánh ? Nhưng... Lời của có ở từ phục, mà là chờ đợi ta đánh , vì để tránh cho nhịn được, ta chỉ có thể lấy hết sức lực, vung quả đấm lên lao về hướng của .


      ... Nhưng lại tránh né, quyền kia hung hăng đánh vào trước ngực của : “Huyễn đại hiệp, huynh sao chứ?” Ta trừng lớn đôi mắt, kích động hỏi Huyễn Ngâm Phong.


      Vẻ mặt của có bất kỳ biến hóa nào: “Trong thời gian ngắn ta tới tìm ngươi.”... có ý gì? Chẳng lẽ vì ta đánh , tức giận? Hoặc là ta hiểu sai ý trong lời ?


      Ta hiểu nhìn Huyễn Ngâm Phong, giống như đứa trẻ làm sai chuyện chờ đợi đáp án của .

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 32: Trái Tim Ấm Áp



      Huyễn Ngâm Phong dường như nhìn thấy áy náy của ta, sau đó lại mở miệng: “Trong vòng mười ngày ngươi phải luyện tập sức lực của ngươi, loại sức lực này ngay cả đứa trẻ cũng đánh khóc, gì cầm đến kiếm?” Nghe xong ta cảm thấy cả người sáng tỏ thông suốt rất nhiều, mới đùa với ta sao? Nhìn dáng vẻ giống vì bị ta đánh quyền mà tức giận, hơn nữa trong thời gian ngắn tới tìm ta chính là bảo ta luyện tập sức lực? Ha ha, ha ha. Bất quá, sức lực của ta, yếu đến đáng thương, ở đại cơ thể ta rất nhiều bệnh, yếu ớt vô cùng, ba mẹ thường mang ta đến bệnh viện trị liệu, ta cũng trở thành khách quen ở bệnh viện rồi, sao, trước kia trong lòng ta có mục tiêu phấn đấu, nhưng giờ trong lòng ta tràn đầy đấu chí, cho dù ta mệt chết cũng luyện tập!!


      “Ừ, ta biết rồi”. Ta cao hứng hướng về phía Huyễn Ngâm Phong bận rộn gật đầu: “Đúng rồi, Huyễn đại hiệp, ta muốn hỏi huynh, đêm qua Huyễn đại hiệp sau khi rời , có phải trở lại trong ngôi miếu đổ nát này?”


      có.” có? Ý của là túi tiền đặt bên cạnh ta phải là Huyễn Ngâm Phong cho? Vậy là ai? Chẳng lẽ là Bạch Tinh Ngân? đúng, bảo ta Huyện Bạch Thanh, ta tới Huyện Bạch Tùng rồi, cũng tìm được ta, hơn nữa cả Huyện Bạch Tùng , lớn lớn cũng thể nào nhanh như vậy tìm được người? Nhưng sau khi ta xuyên chỉ biết có mấy người mà thôi, phải là... Bạch Nguyệt Diệu? , , thứ nhất, thể nào tìm được ta, thứ hai, chính là tên cặn bã tới trình độ nhất định, nếu cho ta tiền cho ta cũng giống như cho chó! Kỳ lạ , năm quỷ vận tài? Ngất!Xem ra ta xem quá nhiều phim kinh rồi.


      “Ngươi ở đâu?” Lời của Huyễn Ngâm Phong cắt đứt suy nghĩ của ta, bất quá, ta nghe lầm chứ? Huyễn Ngâm Phong hỏi ta ở đâu? Ta cho là quan tâm.


      “Ta ở trong ngôi miếu đổ nát này, ha ha...”


      “Vậy ngươi lót dạ kiểu gì?”


      “Ta bán ngựa của người bạn cho, bán quần áo người, giờ có mười lượng bạc, hơn nữa biết vì sao buổi sáng ta rời giường thấy bên cạnh có túi bạc, ta còn tưởng là Huyễn đại hiệp huynh để lại đây này.” Ta hơi ngượng ngùng với Huyễn Ngâm Phong, ta ngờ chủ động hỏi ta hai vấn đề này, có lẽ ta là người dễ dàng thỏa mãn, vì ta cảm thấy qua hai vấn đề này, trong lòng tự nhiên ấm áp. Nhưng đáng tiếc, vì Huyễn Ngâm Phong mang mặt nạ, ta vốn thấy được bất kỳ vẻ mặt nào của .


      “A, vậy ta cáo từ trước.”... phải chứ? Xong rồi sao? Ta cũng hy vọng gì khác, chỉ hi vọng có thể nghe ta kể khổ, hỏi chút chuyện của ta. Nhưng... Bỏ , nhìn dáng vẻ Huyễn Ngâm Phong cũng bề bộn nhiều việc, ha ha, cho đến tận bây giờ ta vẫn biết làm gì, có người nhà hay ? lấy vợ? Bao nhiêu tuổi? Điều duy nhất ta biết chính là tên gọi Huyễn Ngâm Phong, là người võ công cao cường, mà cũng biết bất cứ chuyện gì của ta: “Sáng sớm ngày mai, ngươi đến cửa hàng gạo của Trương gia ở thành Đông chuyến.” Huyễn Ngâm Phong xong vội vàng biến mất trong đêm tối.


      Ta biết bảo ta cửa hàng Trương gia ở thành Đông có chuyện gì, nhưng, sáng mai ta nhất định đến, nhưng mà, giờ qua 12 giờ? Sáng mai theo lời là sáng sớm hôm nay? Ha ha ha.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 33: Làm Công

      Tỉnh dậy, trước tiên ta theo lời Huyễn Ngâm Phong đến cửa hàng gạo Trương gia ở thành Đông, cửa hàng rất lớn, nên dễ tìm vô cùng.


      Ta thấy đại thúc tuổi chừng bốn, năm mươi tuổi đứng trước quầy của cửa hàng gạo, ta nghĩ nên gọi là chưởng quỹ?


      “Chưởng quỹ, ông khỏe chứ” Ta vừa lập tức chắp tay cúi chào, cổ đại đều như vậy.


      “Ngươi là?”


      “Là Huyễn đại hiệp bảo tại hạ tới.” Ta cảm thấy có phải ta mới ở cổ đại này được ba ngày thôi , sao dùng ngôn ngữ cổ đại càng ngày càng lưu loát rồi, mồ hôi, giống như từ ta là người cổ đại rồi vậy.


      “A, ha ha, ta biết, ta dẫn ngươi vào trong.”... Vậy là sao? Thế nào mà trực tiếp dẫn ta vào nhà trong rồi? Bỏ , nếu là Huyễn Ngâm Phong bảo ta tới, khẳng định phải chuyện xấu gì đâu, ta nghĩ Huyễn Ngâm Phong hại ta, vừa nghĩ ta vừa cùng chưởng quỹ vào trong.


      Vừa bước vào trong, ta thấy trong phòng bày rất nhiều bao gạo, hơn nữa ở giữa có vại gạo.


      “Tiểu huynh đệ, ngươi họ gì?”


      “Trưởng quỹ, tại hạ họ Lam, tên chữ Điệp” Ta biết ta ra ta họ Lam có thể mang đến phiền toái cho ta hay , ha ha, dù sao ta biết, nếu ta tên ta là Điệp Nhi, ngoại trừ Bạch Tinh Ngân đơn giản, tin rằng với bề ngoài là nam tử như ta, người khác nghe được hai chữ Điệp Nhi, khẳng định biết ta là nữ.


      Quả nhiên, nghe ta báo danh xong, chưởng quỹ vẻ mặt biến sắc: “Tiểu huynh đệ là người Lam gia?”


      phải, cũng phải, tại hạ là người nước khác, vì nạn đói nên lưu lạc đến nơi này, may là gặp được Huyễn đại hiệp giúp đỡ, tại hạ mới có may mắn tới cửa hàng gạo Trương gia này gặp được chưởng quỹ.” A, ha ha, nếu như... Nếu như... Ngay từ lúc đầu ta gặp được Huyễn Ngâm Phong tốt biết mấy. Nếu như lần đầu tiên đến đây gặp được Huyễn Ngâm Phong ít nhất giờ tacũng mất trong sạch.


      A, là trêu cợt, có lẽ ta bị Bạch Nguyệt Diệu làm nhục, mỗi ngày còn nghĩ tới làm thế nào để trở về đại? Nếu ta bị Bạch Nguyệt Diệu làm nhục chừng cũng gặp được Huyễn Ngâm Phong tại đây? Chủ yếu là, nếu ta có bị Bạch Nguyệt Diệu làm nhục cũng có ý chí mạnh mẽ như vậy.


      Mười chín năm qua, Lam Điệp Nhi ta dù là học tập, hay những thứ khác, đều là ngây ngô dại dột, chỉ cần đơn giản dốc lòng học, ta sẽđứng nhất toàn trường, chỉ cần há miệng có cái ăn cái mặc đến bên cạnh ta. tới cổ đại, lần đầu tiên trong suốt 19 năm qua ta có ý chí như vậy, lần đầu tiên tiến thủ, lần đầu tiên phấn đấu! Cũng là lần đầu tiên trải qua nghèo khổ như vậy, ngủ vất vả, đồng thời cũng dâng hiến lần đầu tiên...


      liều mạng mới có thể thắng, ta hiểu rồi!


      “A, vậy à.” Lời của chưởng quỹ cắt đứt suy nghĩ của ta: “Được rồi, ngươi đem toàn bộ gạo mặt đất đổ vào vại gạo đó là được rồi.”


      ... Đây là ý gì? Huyễn Ngâm Phong chẳng lẽ tới tìm ta vì cái này? Mẹ ơi, ông trời ơi, làm công? Bỏ , bỏ , ai bảo là Huyễn Ngâm Phong kêu ta tới, thế nào Huyễn Ngâm Phong cũng là sư phụ ta, ta nhận! Làm việc làm việc!


      Chưởng quỹ kia xong lập tức rời , ta cầm bao gạo đất, bao gạo kia phải nặng, đoán chừng là năm cân bao, chỉ là... mỗi bao gạo nặng, nhưng đất ít nhất cũng có đống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :