1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 24: Từ Biệt

      Ta biết thư pháp, tứ thư ngũ kinh ta cũng biết, nhưng đến làm việc...


      Người ta trăm dùng là thư sinh, nhưng ở xã hội đại, kiến thức có thể tạo ra tài phú, còn ở cổ đại lại giống, ha ha, hôm nay người có đồng nào như ta đây cho dù học phú có năm xe, cũng có bất kỳ chỗ nào dùng được.


      Lang thang ở thành thị xa lạ này, Bạch Vân chi đô chính là dưới chân thiên tử, nếu ta còn ở trong kinh thành của Vân Long quốc lại nhất định ở gặp người của Bạch Nguyệt Diệu!


      Cho nên, Bạch Vân chi đô tuyệt đối thể ở lại nửa bước rồi!


      “Xin hỏi vị đại thúc này, làm thế nào để ra khỏi Bạch Vân chi đô?” Ta cản người đường hỏi, vì cha nghiên cứu lịch sử cổ đại cho nên ta cũng có chút hiểu đối với lịch sử và cổ ngữ, nếu muốn bị người ta cảm thấy quái dị, ta chỉ có thể tận lực bắt chước người cổ đại thôi.


      Vị đại thúc kia chỉ đường cho ta, ta lập tức theo hẻm hướng ra cửa thành mà , đột nhiên trận tiếng vó ngựa dồn dập hướng đến gần ta, ta quay đầu lại nhìn người lưng ngựa chút giống như - Bạch Nguyệt Diệu? phải vậy chứ? Ác mộng! Ác mộng! Ta nhanh.


      “Lam đệ!!” Tiếng này là của Bạch Tinh Ngân? Lúc ta quay đầu lại nhìn, mới phát lưng ngựa đúng là Bạch Tinh Ngân, khi con ngựa đến gần, Bạch Tinh Ngân ở bên cạnh ta ghìm chặt dây cương, lật người nhảy xuống ngựa, động tác cực kỳ linh hoạt.


      “Lam đệ, tốt quá có thể tìm được đệ!” Bạch Tinh Ngân kích động với ta. Chẳng lẽ vẫn luôn tìm ta sao? Sao lại muốn tìm ta? Tìm ta làm gì? Vì tình bằng hữu tốt đẹp sao? A! Còn có, ràng biết ta là nữ tử tại sao còn gọi ta là Lam đệ nữa?


      “Ha ha.” Ta mỉm cười với Bạch Tinh Ngân cái.


      “Lam đệ, mau cùng ta trở về .” Trở về? Trở về thâm cung đó sao? Trở về để thấy đồ cặn bã Bạch Nguyệt Diệu sao? Ta muốn! Ta muốn vậy đâu!


      được, đa tạ ý tốt của Tam công tử!” Trước đây ta cảm thấy ở lại bên cạnh Bạch Tinh Ngân có lẽ độc, ít nhất cũng có bạn rồi, nhưng lúc đó còn chưa biết ta là nữ tử, mà bây giờ... Cộng thêm hôm nay thân phận của là đương kim Tam hoàng tử, trở về với cũng như cùng Bạch Nguyệt Diệu sống chung dưới mái hiên rồi!


      “Lam đệ, có phải đệ đối với Nhị ca ta hiểu lầm gì ? ra ...”


      có hiểu lầm, ha ha.” Nét mặt của ta có bất kỳ kích động hay sợ hãi nào, chẳng qua là rất bình thản, vì ta đè nén kích động cùng với đau đớn và cừu hận trong lòng, cho Bạch Tinh Ngân nghe Bạch Nguyệt Diệu đối với ta làm ra hành động cầm thú có ích lợi gì? Bạch Nguyệt Diệu dù sao cũng là ca ca của , mà cũng chỉ quen biết ta mới hơn ngày thôi. Cho dù ra , ngườimất thể diện chỉ là ta thôi, dù sao tính Bạch Nguyệt Diệu cũng phong lưu.


      Nghe được câu trả lời của ta vẻ mặt Bạch Tinh Ngân tràn đầy mất mát: “Vậy thôi, ta miễn cưỡng đệ, Lam đệ.” xong Bạch Tinh Ngân lại từ trong tay áo lấy ra chút ngân phiếu đưa cho ta: “Lam đệ, đệ cầm lấy ngân phiếu này .”


      , cám ơn ý tốt của Tam công tử.” Ta đem cái gì đó tay đẩy trả lại cho . Nếu lấy tiền của lấy tiền của Bạch Nguyệt Diệu cũng chẳng khác gì, dù sao số tiền này tất cả đều là tài sản trong cung của Bạch gia!!


      Bạch Tinh Ngân thấy ta ý chí kiên định, cũng thu hồi ngân phiếu, sau đó lại từ sau lưng lấy ra cây quạt: “Lam đệ, cây quạt này đệ thể từ chối, nếu có khó khăn gì, đệ mở cây quạt ra, bọn họ cho đệ đến bất kỳ nơi nào.” Ý Bạch Tinh Ngân rất kiên quyết, nhưng cây quạt này, ta biết là đồ Bạch Tinh Ngân luôn mang theo bên mình, có thể đối với ta có ích. Nhưng đó cũng phải là vẫn ở gần người của Bạch gia sao? A, thôi, thôi! Tương lai ta còn muốn đâu ngồi đâu trong hoàng thành, dù sao cuộc sống của ta cũng ở quốc gia cổ đại này rồi, nếu đường gặp nạn, sinh mạng kết thúc, như vậy cũng đâu còn tương lai để , ta nhận lấy cây quạt của Bạch Tinh Ngân.


      Sau đó, Bạch Tinh Ngân còn đưa ngựa của cho ta, chỉ cho ta con đường sáng, đó chính là huyện cạnh Long Vân chi đô, gọi là Huyện Bạch Thanh...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 25: Mục Đích Của Nhị Hoàng Tử


      Nhìn bóng lưng Lam Điệp Nhi xa, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu lên vẻ đành lòng...


      Bạch Tinh Ngân mình bước chậm hẻm trong Bạch Vân chi đô, nhớ lại mình vừa quen nữ tử Lam Điệp Nhi này ngày, ha ha, kiên cường? Cứng cỏi? Bạch Tinh Ngân trong lòng đánh giá Lam Điệp Nhi, cuối cùng Bạch Tinh Ngân nhận định, Lam Điệp Nhi là nữ tử có tài.


      đường cái Bạch Tinh Ngân tiếp tục gọi Lam Điệp Nhi là Lam đệ, là vì sợ Lam Điệp Nhi mang họa sát thân, dù sao phụ hoàng mình cũng cấm túc nữ tử. Nhưng ai có thể tưởng, Lam Điệp Nhi cũng chưa từng tiết lộ thân phận của mình, vẫn xưng hô với mình là Tam công tử, là nữ tử hiểu chuyện, nữ tử thông minh!!


      Bạch Tinh Ngân trở lại tẩm cung của mình vừa mới vào sảnh Bạch Tinh Ngân gặp Bạch Nguyệt Diệu ngồi trong phòng khách của mình.


      “Tam hoàng tử!” tẩm cung của Bạch Tinh Ngân và tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn giống nhau, trang trí rất đơn giản, tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu trong miệng Lam Điệp Nhi chính là ôn nhu giả.


      Mà người hầu của Bạch Tinh Ngân, có cung nữ cũng có thái giám, ở trong đại sảnh người hầu kêu lên. Bạch Tinh Ngân vung tay, tất cả người hầu đều lui xuống, vì Bạch Nguyệt Diệu rất ít đến tẩm cung của mình, vậy lần này Bạch Nguyệt Diệu tới nhất định là có chuyện quan trọng!


      “Nhị hoàng huynh.” Bạch Tinh Ngân chào Bạch Nguyệt Diệu xong cũng ngồi xuống.


      “Hoàng đệ, lại vi phục?” Bạch Nguyệt Diệu xong lại bưng trà bàn nhấp hớp.


      “Ừ, đệ gặp được Lam nương.” Bạch Tinh Ngân xong, ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu lập tức lóe sáng, ra lần này Bạch Nguyệt Diệu tới tẩm cung của Bạch Tinh Ngân mục đích là gì? Bạch Nguyệt Diệu so với ai khác cũng ràng! Nhưng vì ngại mặt mũi, Bạch Nguyệt Diệu chỉ đành phải sử dụng chút đầu óc thông minh của mình dẫn lời của Bạch Tinh Ngân.


      “A? Nữ tử kia còn ở Bạch Vân chi đô ư?” Bạch Nguyệt Diệu xong lại buông chén trà tay xuống.


      , Lam nương Huyện Bạch Thanh.” Lúc những lời này vẻ mặt Bạch Tinh Ngân tràn đầy mất mát, hoàn toàn chú ý tới vẻ mặt của Bạch Nguyệt Diệu, mà lúc này khóe miệng Bạch Nguyệt Diệu giương lên nụ cười mỉm: “Đúng rồi, Nhị hoàng huynh tự mình đến cung của đệ, có phải có chuyện quan trọng muốn bàn bạc ?” Lúc này Bạch Tinh Ngân mới nâng mí mắt nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng thu hồi nụ cười của mình.


      “Cũng có gì, chẳng qua là hoàng huynh ta, trong lúc rãnh rỗi, trùng hợp ngang qua nơi này, suy nghĩ chút lâu chưa đến cung của đệ, nên muốn vào xem chút thôi, được rồi, hoàng huynh cáo từ trước.” Vừa Bạch Nguyệt Diệu lập tức đứng dậy.


      “Nhị hoàng huynh thời gian còn dài, nếu tới sao ở lại chút?”


      “Ha ha ha, còn có mỹ nhân chờ vi huynh ta đây.” Bạch Nguyệt Diệu xong lập tức cười ra tiếng, sau đó phất tay áo rời .


      Ra khỏi tẩm cung Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu thanh tao lịch dạo bên Ngự hoa viên hoàng cung, rồi sau đó mỹ nhân trong miệng Bạch Nguyệt Diệu cũng đều chạy tới Ngự hoa viên, Bạch Nguyệt Diệu phong lưu ra ngoài, trái ôm phải ấp mỹ nữ bên cạnh, nhưng tròng mắt vẫn nhìn xung quanh Ngự hoa viên.


      Trước khi Bạch Nguyệt Diệu vào tẩm cung của Bạch Tinh Ngân nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, cho nên vì tai mắt kia mà dám ở lại trong tẩm cung của Bạch Tinh Ngân.


      Mặc dù Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân quan hệ rất tốt, nhưng quan hệ của hai người là bí mật, trong triều đình tội kết bè kết cánh cũng , giờ Đại hoàng tử lại bắt đầu chú ý tới mình rồi, cho nên Bạch Nguyệt Diệu muốn bị mang ra , càng muốn để Bạch Tinh Ngân gặp phiền toái, dù sao Bạch Tinh Ngân cũng là đệ đệ cùng mẹ của Đại hoàng tử!


      Bây giờ Bạch Nguyệt Diệu phong lưu ở đây là cho cái người theo dõi mình biết, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu vẫn chỉ biết có hoa thiên tửu địa thôi, cũng có khả năng đoạt quyền...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 26: Cuộc Sống Khó Khăn

      Dọc theo đường ta chỉ ngồi lưng ngựa, chứ cho ngựa chạy, vì cho dù chạy, chịu tội vẫn là ta, dù sao ta cưỡi ngựa, haiz!


      Có điều này ta hiểu, Bạch Nguyệt Diệu ràng bảo cho Bạch Tinh Ngân biết ta là con gái rồi, tại sao Bạch Tinh Ngân vẫn gọi ta là Lam đệ nhỉ?


      A, ta biết rồi!


      Bạch Tinh Ngân còn quan tâm ta, nếu ở đường cái thẳng ra ta là thân con gái, sợ ta đầu ở nơi.


      Theo con đường Bạch Tinh Ngân chỉ cho, quả nhiên xuyên qua rừng , ta tới huyện thành, nhưng tấm biển cửa huyện lại gọi là Huyện Bạch Tùng? Ta lầm đường ư? hay Bạch Tinh Ngân chỉ lầm đường? Mặc kệ nó, đến chỗ nào cũng như nhau thôi.


      Trải qua nửa ngày đường, bụng ta cũng sôi rồi, haiz, sớm biết vậy ta nên lấy tiền của Bạch Tinh Ngân, ôi!! Ta có chí khí!! Mới vừa kiên quyết như vậy giờ tâm chợt bắt đầu dao động, ta khinh thường mình!!


      Nhưng nhìn thấy bánh bao nóng hổi, nước miếng ta cũng mau mau chảy ra, haiz, là, người khi đói, ăn cái gì cũng ngon, bây giờ nhìn bánh bao kia cảm giác so đùi gà cũng ngon hơn.


      Bên cạnh ta ngựa ngừng kêu, ta đoán chừng nó cũng đói bụng, nó đói đơn giản, tùy tiện tới bãi cỏ là được, còn ta? Ta được ? Ta ngay cả mình cũng nuôi nổi, còn chăn cả ngựa?


      ...”Ngựa à, xin lỗi.” Ta nhàng vuốt ve đầu ngựa, phải vì ta chưa cho nó ăn mà lời xin lỗi, mà là vì ta muốn đem nó bán, ta dắt ngựa tới bên chuồng ngựa.


      “Vị huynh đài này, xin hỏi huynh có mua ngựa ?” Ta xong, lập tức đứng lên, quan sát ngựa của ta.


      lượng bạc, có nhiều lắm ?”... 1 lượng bạc là bao nhiêu tiền? ti vi phim cổ trang lượng bạc rất ít, chẳng lẽ Vân Long quốc lượng bạc lại là rất nhiều? Tiền này bao nhiêu ta còn thể hỏi, nếu hỏi nhất định gây chú ý. Quên , lượng lượng.


      “Được.” Ta vừa xong, trực tiếp cầm lượng bạc đưa cho ta, sau đó ta thấy gã nam tử mua ngựa của ta lộ ra chút gian thương tựa như cười, xong rồi! Ta nhất định là bị lừa.


      “Ta... Ta bán nữa!” Vừa ta lập tức đem bạc trả lại cho , vẻ mặt của nhất thời thay đổi hung ác vô cùng.


      “Ngươi cũng nhận tiền của ta rồi, giờ còn muốn đổi ý? Muộn rồi!” xong dùng sức đẩy ta ngã xuống, cứ như vậy đẩy ta lảo đảo cái trực tiếp té lăn quay đất, haiz, ta là nhu nhược vô cùng, bán ngựa bị thua thiệt , mới người ta tiếng bị đẩy ngã, nếu ta có thể mạnh mẽ, cũng bị Bạch Nguyệt Diệu...


      Quên , lượng lượng, ta ủy khuất đứng lên, mua đồ ăn, phải vì ta đói bụng, mà là vì cái bánh bao bốn đồng tiền, ngày sau cuộc sống của ta còn biết trôi qua thế nào, cho nên, lấy tiền đẻ ra tiền mới là đạo lý! Nếu chỉ chú ý trước mắt, hớp ăn béo tròn, ngày sau chỉ biết tiếp tục bị đói.


      Ta dùng lượng bạc mua bộ áo tang, quần áo này là mười đồng tiền, sau đó ta đem quần áo người cầm đến hiệu cầm đồ, thành mười lượng, ta giờ có mười lượng chín mươi đồng tiền, lúc này mới dám mua cái bánh bao ăn.


      Đêm dần khuya, ta nên ngủ ở đâu? Ngủ quán trọ? A, ta lấy đâu ra tiền? đường, rốt cục ta tìm được ngôi miếu đổ nát, mạng nhện giăng đầy trong miếu đổ nát, ta sợ, sợ! Nhưng nghĩ tới lòng tin kia lại phấn chấn lên, ngưu quỷ xà thần các ngươi tới , nam tử vô sỉ ta cũng có hiểu biết, còn sợ các ngươi ư?


      Ta kiêu ngạo chậm rãi nằm xuống, nghĩ tới ngày mai cùng với cuộc sống tương lai, ra kế hoạch ngày sau ta sớm sắp xếp xong xuôi rồi, nhưng trước mắt trong khoảng thời gian này thế nào?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 27: Gặp Cường Đạo


      Kế hoạch của ta chính là, ta muốn làm quan! Ở ti vi phim cổ trang có cuộc thi khoa cử gì đó, ta tin Vân Long quốc khẳng định cũng có loại thi khoa cử này, nhưng theo ta đoán phim cổ trang bọn họ đều là ba năm lần tổ chức cuộc thi gì đó, còn có thi Hương, thi Đình này nọ, nếu có, cho dù chờ mười năm Lam Điệp Nhi ta cũng chờ!


      Hơn nữa ta có lòng tin có thể hãnh diện! Vẫn là câu kia, tứ thư ngũ kinh ta toàn bộ đều biết.


      Được rồi! Bắt đầu từ ngày mai tìm việc làm! Sau đó tham gia khoa cử! Lấy được quyết tâm ta ngủ...


      Khi nửa tỉnh nửa mê, ta cảm giác được có tiếng bước chân, sau đó ta còn cảm giác như có mấy bàn tay ở người ta lục lọi, ta lập tức mở hai mắt ra, vì ta đột ngột tỉnh lại, đứng trước mắt ta chính là hai người đàn ông này, bọn họ dừng lục lọi ở người ta, sau đó vẻ mặt rất là hốt hoảng.


      “Các ngươi là người phương nào!” Ta chất vấn hai người đàn ông trước mắt, sau đó lập tức chuẩn bị đứng dậy, nhưng nam tử trong đó ấn ta nằm đất, mà người còn lại lấy ra cây chủy thủ gác ở cổ của ta.


      “Tiểu tử, chúng ta chẳng qua chỉ muốn cướp tiền, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe theo đại gia, đại gia đây ngay cả mạng của ngươi cũng lấy !” Giặc cướp? Kiếp trước ta rốt cuộc tạo nghiệt gì? Ha, người ta chỉ có mười mấy lượng bạc kia, nếu bị cướp ...


      “Các ngươi xem ta mặc áo tang, hơn nữa ngủ ở chỗ này làm sao có tiền?”


      “A, đừng có gạt ta, may quần áo thế nào cũng phải có chút tiền chứ? Mau mau giao ra đây!”... ra ta sớm bị theo dõi, cười, ha ha ha, là càng nghèo càng thua thiệt, trời muốn ta chết sao?


      Trong mắt ta tràn đầy tuyệt vọng, nếu ta có bản lĩnh, mua ngựa cũng bị lừa, nếu ta có bản lĩnh, có thể chống cự Bạch Nguyệt Diệu cường bạo với ta, nếu ta có bản lĩnh hai tên cướp trước mặt làm sao có thể có cơ hội? Tất cả chỉ vì ta là nữ tử tay trói gà chặt...


      Ta lấy bạc người ra từ ống tay áo: “Mười hai lượng cho các ngươi! Còn dư lại mấy văn ta muốn giữ lại!” Giọng của ta có cầu xin, vì bọn họ căn bản xứng cho ta cầu xin.


      Nếu Hoàng đế Vân Long quốc cai quản con dân ngay ngắn ràng, quốc thái dân an làm sao có giặc cướp? Hơn nữa đây là huyện thành, cũng phải là thâm sơn, đồ hôn quân!


      “Ta muốn hết!” Nghe giặc cướp kia xong ta lập tức gắt gao nắm lấy bạc.


      “Các ngươi đừng quá đáng quá mức!” Ta tay nắm lấy chủy thủ gác bên cổ, rống lên giận giữ, máu tay chảy xuống cổ ta, ta cảm giác được đau, ngược lại là tâm lạnh.


      Ta biết vì cái gì ta lại to gan như vậy, ta chỉ biết giờ cùng đường rồi!!


      Hai đạo tặc kia thấy ta hành động như thế, lại có chút thất thần, bọn họ hai mặt nhìn nhau, tên trong đám đạo tặc vội cứng rắn rútchủy thủ từ trong tay của ta ra, trong tích tắc chủy thủ rút ra, ta mới phát giác được lòng bàn tay của ta là đau, mà đạo tặc khác lại giành bạc trong tay ta.


      Ta cảm giác được bọn họ ràng dám giết ta, vậy là gan ta cũng lớn lên, ta dùng toàn bộ sức lực ngồi dậy, sau đó cùng với hai đạo tặc kia xé túm đuổi.


      lúc này người trong đám đạo tặc đột nhiên ngã xuống đất dậy nổi, mà ta và tên đạo tặc khác cũng ngưng tranh đấu đồng loạt nhìn ra cửa ngôi đền đổ nát...


      nam tử mang mặt nạ màu bạc đứng ở cửa ngôi miếu đổ nát, nam tử kia mặt nạ che nửa khuôn mặt, nhưng nhìn vóc người thế nào cũng phải cỡ 1m tám mấy, dáng người cân xứng, tóc đen nhánh phiêu dật, bên hông giắt thanh kiếm, mặc người cũng phải là trường bào hoa lệ, áo của loại cảm giác kiếm khách.


      Trong miếu tối đen, con ngươi của nam tử kia lại có vẻ lấp lánh có thần, đặc biệt sáng, cùng ta tranh đấu, người đàn ông còn lại cũng ngã xuống, lúc này ta mới nhìn đến ra ta dùng tảng đá đánh trúng hai tên cướp này, nhưng cách chúng ta ít nhất mười mấy thước, tỉ lệ chính xác cao , hơn nữa cục đá va đập cũng rất lớn, nếu là ở đại, ta khẳng định cho là cầm khôngphải cục đá, mà là súng!


      Nhưng, người này là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ? hay là muốn mình độc chiếm toàn bộ tài sản đây?

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 28: Nam Tử Thần Bí


      Đột nhiên xuất nam tử thần bí từ từ đến gần ta, cả người ta té mặt đất, càng đến gần, ta cũng từ từ lùi lại phía sau.


      “Cảm tạ huynh đài cứu ta!” Ta biết là người tốt hay là người xấu, cho nên chỉ biết dùng những lời này dò xét .


      tới bên cạnh ta, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, ta càng thêm khẩn trương, có thể khẳng định người đàn ông này võ công bí hiểm, nếu ta muốn đánh nhau với nhất định là chiêu chết ngay. Ta cho là đại hiệp chỉ xuất tivi, ngờ ở cổ đại quả cũng có đại hiệp võ công cao cường, ôi!!


      trả lời câu cảm ơn của ta, chẳng qua là lấy từ người xuống tấm vải, cái này làm ta rất tò mò, muốn tiền của ta? giống, sau đó giơ tay lên, kéo tay bị chủy thủ đả thương kia của ta, ta hiểu rồi, giúp ta trị vết thương, ta giờ cảm giác người này hẳn phải là người xấu, vì với võ công của nếu muốn tiền của ta, hoặc là lấy mạng của ta rất dễ dàng, vốn dĩ cần phải ôn nhu vỗ về ta.


      Khi tay chạm lấy tay ta, ta cảm giác ngón tay của rất mềm mại, nhờ ánh trăng, ta thấy được tay của vừa mịn lại vứa trắng, so với tay của tên cầm thú Bạch Nguyệt Diệu kia có chút giống, có điều tay kiếm khách sao lại đẹp như vậy?


      giúp ta băng bó vết thương, động tác rất ôn nhu, có cảm giác như nếu hơi dùng sức sợ ta kêu đau.


      giúp ta băng bó vết thương tốt xong, ta cảm kích với tiếng: “Cám ơn.”


      Nhưng vẫn để ý đến ta, sau đó lập tức đứng dậy, chẳng lẽ là người câm sao? Lại còn mang mặt nạ kỳ quái, là thần bí.


      Hai tên cướp mới bị đánh ngã cũng chầm chậm tỉnh lại, trong màn đêm của ngôi miếu đổ nát nhất thời thoảng qua bóng đao quang kiếm ảnh, ... Rút kiếm của ra!


      Nam tử thần bí đó dùng kiếm chỉ vào hai tên cướp kia, hai tên cướp kia bị dọa cho sợ đến nhất thời quỳ rạp xuống đất: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!” Ta chú ý đến mắt của nam tử thần bí kia, tròng mắt của dị thường lạnh như băng, có vì hai tên cướp cầu xin tha thứ mà dao động: “Cầu xin ngài, hai chúng ta có mẹ già, dưới có vợ con, nhưng vì triều đình thu thuế nặng, chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm giặc cướp.” Hai tên cướp xong, ta cũng hiểu ý của họ.


      Ta đứng lên, tới bên cạnh nam tử thần bí: “Vị huynh đài này, tiểu đệ vô cùng cảm kích ân cứu mạng của huynh, nhưng tiểu đệ xin huynh hãy bỏ qua cho hai người kia .” Hôn quân vô năng, danh tiếng hờn tủi, trong hoàng thành hàng đêm sênh ca, mà ngoài hoàng thành dân chúng chịu đủ khó khăn, từ người dân chúng vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, bọn họ lũ cầm thú! Hận!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :