1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 19: Mối Nguy Của Trinh Tiết


      Trời ạ! biết ta là nữ tử, thảo nào lần đầu tiên gặp mặt Bạch Nguyệt Diệu, hỏi ta là nam tử nhà nào, giọng đều là cảm giác hài hước thú vị. ra là ta cùng với từ lần đầu tiên gặp nhau, biết ta là nữ tử. hèn hạ! mực giả bộ ngu!! Cứ thế vì đợi đến lúc này sao? hoàng tử hoang dâm hạ lưu!


      Mắt ta ngấn lệ, nghiến răng câu: “Hèn hạ!”


      “Hèn hạ? A.” Bạch Nguyệt Diệu khẽ hừ tiếng, ngay sau đó đem ta áp đảo ở giường, ta đau đớn, xấu hổ. Nhưng nước mắt của ta vẫn rơi xuống, đừng khóc, ta muốn khuất phục dưới dâm uy của Bạch Nguyệt Diệu!


      “Tại sao lại xuất ở hồ nước?” Bạch Nguyệt Diệu dùng giọng chất vấn hỏi ta, ta vì sao xuất ở hồ nước? Ha, đây là điều ta có thể thay đổi sao? Nếu như ta biết trong hồ nước có nam tử như Bạch Nguyệt Diệu, ta tình nguyện từ trời rơi xuống đất ngã chết !!


      “Còn ngươi họ gì?! !”


      “Ta là người từ tương lai tới! Họ cho ngươi biết rồi!” Ta lớn tiếng gào thét.


      “Hoang đường! A, cứng miệng!” Bạch Nguyệt Diệu xong lập tức đem môi chạm vào cổ ta.


      ... muốn!” Ta liều chết giãy giụa, vì cái tay bị bắt được, ta dùng sức của tay kia đẩy ra, nhưng có hiệu quả gì, thuận thế bắt nốt tay kia của ta nhàng, ta mất chút năng lực phản kháng cuối cùng rồi, hai chân cũng bị áp chế gắt gao.


      “Ủa, là nhu nhược đâu rồi, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi rốt cuộc có hay ?!”


      “Ta cho ngươi biết tất cả rồi, ngươi rốt cuộc muốn ta gì?” Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc muốn ta cái gì? Ta hiểu, xuyên qua trong lòng ta cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ lại gặp loại chuyện như vậy? Ta rốt cuộc đời trước làm sai điều gì a!!!


      “Ngươi muốn vậy cũng có cách.” Bạch Nguyệt Diệu lại khôi phục cảm giác mị, tay kia cùng với môi ở người ta ngừng di chuyển, ta cảm thấy ghê tởm!


      !!!!” Ta khóc lên, ta nhịn được rồi, cũng cách nào nhẫn nhịn loại khuất nhục này.


      Đầu của từ từ ngẩng lên, dùng ánh mắt tràn đầy tình dục nhìn chăm chú vào ta: “Nếu còn ta tiếp tục!”


      “Ngươi giết ta , ta biết ngươi rốt cuộc muốn nghe cái gì, đừng ở chỗ này làm nhục ta!!” Lời của ta như bất lực, ta hy vọng tất cả trước mắt đều là cơn ác mộng. Nghe được câu trả lời của ta tròng mắt của cho ta biết, hài lòng.


      Nhưng buông lỏng hai tay của ta, ta cho là ta được cứu rồi, nhưng có, vì Bạch Nguyệt Diệu cỡi quần áo của mình.


      Bạch Nguyệt Diệu ép ta có đường lui, lúc cởi quần áo, ta dùng toàn bộ sức lực ngồi dậy, sau đó đầu hướng cây cột bên giường đụng tới...


      Ta chỉ cảm giác được một lúc choáng đầu hoa mắt, nhưng lại phải là rất đau, sau đó ngất ...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 20: Máu Trinh Tiết


      chịu được lăng nhục của Bạch Nguyệt Diệu, Lam Điệp Nhi đập đầu vào cây cột bên giường, Bạch Nguyệt Diệu biết tại sao tự chủ được đem quần áo người nhanh chóng chắn cây cột, mà Lam Điệp Nhi vì hốt hoảng vốn dĩ hề thấy quần áo của Bạch Nguyệt Diệu chắn trước cột, rồi sau đó hôn mê bất tỉnh.


      Bạch Nguyệt Diệu khẩn trương nhìn Lam Điệp Nhi, phát đầu Lam Điệp Nhi cũng có vết máu, lập tức thở phào cái, nhưng khẩu khí thong thả này, Bạch Nguyệt Diệu tuyệt đối được bình thường.


      Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu nghĩ, ràng nếu Lam Điệp Nhi tự sát cũng tránh ình đích thân ra tay. Nhưng, nhìn Lam Điệp Nhi kiên trinh đối với mình khuất phục Bạch Nguyệt Diệu lại có chút bội phục, nữ tử cả Vân Long quốc đều hận được Bạch Nguyệt Diệu cưng chìu, nhưng duy chỉ có Lam Điệp Nhi lại mạnh mẽ chống đối, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu bắt đầu bồi hồi, chẳng lẽ giống như lời Bạch Tinh Ngân , Lam Điệp Nhi là người ở tương lai? hay là Lam Điệp Nhi đối với Đại hoàng tử vô cùng trung thành nên cách nào tiếp nhận Bạch Nguyệt Diệu, bất kể như thế nào, Lam Điệp Nhi kiên trinh cùng với cứng cỏi kia cũng khiến Bạch Nguyệt Diệu bội phục, nhưng càng như vậy Bạch Nguyệt Diệu lại càng muốn trêu cợt Lam Điệp Nhi...


      Bạch Nguyệt Diệu tới bên giường, đem tất cả quần áo người Lam Điệp Nhi cởi ra, Bạch Nguyệt Diệu nhìn chăm chú vào cơ thể Lam Điệp Nhi, ngạc nhiên phát Lam Điệp Nhi còn là hoàng hoa đại khuê nữ. càng thêm khó lý giải, xem ra Lam Điệp Nhi chưa bao giờ được Đại hoàng tử sủng qua, Lam Điệp Nhi kia kiên trinh vì cái gì đây?


      Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó tới tủ bát bên cạnh, ngay sau đó cầm cây chủy thủ, nhàng cắt ngón trỏ phải của mình, lại trở về bên giường, nhàng để giọt máu ở vết thương bôi lên giường ngay dưới Lam Điệp Nhi.


      Bạch Nguyệt Diệu mặc lại quần áo của mình lập tức rời , đóng cửa lại thoáng, lại lần nữa lộ ra nụ cười tà mị.


      “Nhị hoàng huynh! Thế nào rồi?” Bạch Tinh Ngân chờ Bạch Nguyệt Diệu ở đại sảnh lâu, Nhị hoàng huynh Bạch Nguyệt Diệu của mình xử trí Lam Điệp Nhi thế nào, giờ trong lòng Bạch Tinh Ngân vô cùng mâu thuẫn, mặt muốn biết Lam Điệp Nhi đến cùng có phải người xấu hay , mặt lại sợ Lam Điệp Nhi ở cùng Bạch Nguyệt Diệu chịu khổ.


      “Ha ha, sau này hẵng ..., sau này hẵng ..., sắc trời còn sớm, hoàng đệ, đệ trở về tẩm cung !” thấy Bạch Nguyệt Diệu thế, Bạch Tinh Ngân chỉ đành bất đắc dĩ trở về tẩm cung của mình, nhưng Bạch Tinh Ngân lại trằn trọc trở mình lâu thể ngủ...


      Nhìn thấy Bạch Tinh Ngân rời , Bạch Nguyệt Diệu lập tức tính toán trở lại gian phòng Lam Điệp Nhi ở, đúng lúc này...


      “Hoàng tử... Hôm nay ngài muốn ngủ với Thúy nhi, hay là muốn ngủ với Thanh nhi tỷ tỷ? hay chúng ta ngủ chung?” Bạch Nguyệt Diệu từ mười hai tuổi bắt đầu cùng nữ tử hàng đêm sênh ca rồi, cơ hồ mỗi đêm đều là cùng nữ tử ngủ chung, nghe được Thúy nhi hỏi như thế mình, Bạch Nguyệt Diệu cười nhạt tiếng.


      “Hôm nay ta đột nhiên cảm thấy sức khỏe hơi yếu cho nên hôm nay ta ngủ mình.” Bạch Nguyệt Diệu xong cũng sải bước rời khỏi đại sảnh, mà trong đại sảnh tất cả nữ tử đều lộ ra vẻ mặt mất mát.


      Trở lại phòng Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu thanh thản cởi quần áo của mình ra, sau đó nằm ở bên cạnh Lam Điệp Nhi ngủ...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 21: Khóc Ra Nước Mắt


      Ta nhất định là gặp ác mộng, đúng! Nhất định là như vậy! Nếu tại sao lúc ta đụng vào cây cột lại có cảm giác đau đầu? Mà sao lại ngất nhỉ? Ta cố gắng lấy hết dũng khí mở hai mắt ra.


      Nhưng... trong tích tắc ta mở hai mắt ra, thấy Bạch Nguyệt Diệu ngủ ở bên cạnh, ta nhanh chóng vén cái chăn ở người, trời!!!


      Vết máu giường, quần áo của ta!! quần áo của !! “Bạch Nguyệt Diệu ngươi phải là người!!” Ta lớn tiếng hét lên giận giữ đem chăn quấn lấy người của ta, nhưng Bạch Nguyệt Diệu trần truồng bẩn thỉu kia lập tức lọt vào mắt ta, ta ngả đầu sang bên, nước mắt ngậm trong hốc mắt, có cảm giác khóc ra nước mắt.


      “Ôi, là chịu khó, mới vừa mấy canh sáng thôi, nàng dậy?” bên tai ta, vừa ngáp, cảm giác áy náy chút cũng có sao? là người sao? bằng cầm thú gì đó nữa!!


      Ta biết phải gì cho tốt, ta mắng ? Có tác dụng sao? Chẳng qua là lãng phí nước miếng của ta? Tất cả cách nào đền bù!! Ta giết ? Ta là nữ tử trói gà chặt. Ta tự sát? Ta là người bị hại tại sao ta phải tự sát? Ta muốn đánh trả! Ta cam lòng sống dưới dâm uy của người này, nhưng là hoàng tử! Cổ đại giống đại có luật pháp, mặc dù vương tử phạm pháp tội như thứ dân, nhưng có mấy Hoàng đế tốt như vậy? Huống chi Hoàng đế Vân Long quốc còn là hôn quân!


      Noi theo cổ đại khai quốc minh quân kéo binh khởi nghĩa sao? Ha ha, ha ha, ha ha, nhưng ta chỉ là tiểu nữ tử! Ta có thể ở nơi xa lạ này dời sông lấp biển sao?


      Ta tuyệt vọng, đầu tựa vào trong chăn khóc ồ lên, nhưng dường như tia tàn độc thoáng lên đầu óc của ta, Võ Tắc Thiên? Ai nữ tử bằng nam chứ?! Chỉ cần ta có phần tin tưởng, cho dù thành công cũng hối hận!!


      Ta ngưng thút thít, cố gắng thu nước mắt trở về, ta nhìn Bạch Nguyệt Diệu cái, vì ta giờ muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì cơ thể ! “Ngươi tính sau này làm sao bây giờ?”


      “Ha ha, chẳng lẽ nàng thích ta? hay là muốn làm Vương Phi của ta?” Khẩu khí của Bạch Nguyệt Diệu ràng muốn muốn chịu trách nhiệm, nhưng ta còn đến nổi ti tiện đến nỗi thích ! Cho dù Bạch Nguyệt Diệu muốn chịu trách nhiệm, Lam Điệp Nhi ta cũng cần!


      “Đều phải, ngươi còn muốn giết ta sao?”


      đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ta làm sao nhẫn tâm giết nàng đây?” Bạch Nguyệt Diệu xong lại từ sau lưng ôm lấy ta, vì ta đưa lưng về phía vốn kịp tránh né nữa, kệ, tránh né cũng phí công.


      “Vậy ngươi tính thả ta sao?”


      “Sao có thể? Ta còn muốn biết chuyện nàng chưa .” Giọng vốn êm ái lại trở nên uy nghiêm vô cùng: “! Ngươi có phải người của Đại hoàng tử hay ?!!” xong tay của lập tức bóp ở cổ ta, nhưng cũng dùng sức quá, giờ ta biết! ra mực hỏi ta mọi chuyện chính là cái này? Ha, ha ha, ta vốn cũng biết Đại hoàng tử, chẳng lẽ cho ta là người của Đại hoàng tử? Cho nên mới...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 22: Rời Cung


      Bạch Nguyệt Diệu nam tử vô sỉ! đề phòng ca ca của như vậy đơn giản chính là vì tranh quyền đoạt vị! Hèn hạ! Bạch Tinh Ngân tại sao phải cùng Bạch Nguyệt Diệu hòa thuận chứ? Ta , ta lo sợ Bạch Tinh Ngân bị Bạch Nguyệt Diệu đùa chơi đến chết! Ta biết rồi, ta nghĩ Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu nhất định là huynh đệ cùng mẹ, nên mới phải cùng Bạch Nguyệt Diệu hòa thuận như thế.


      Phong lưu, hiểm, hèn hạ, vô sỉ! Bạch Nguyệt Diệu này thẳng ra là chút tốt đẹp cũng có.


      “Nghe cho kỹ, ta phải là người của Đại hoàng tử, ta cũng biết Đại hoàng tử là ai, nếu ta có nửa câu dối trá lập tức bị trờiđánh chết! Bây giờ ngươi có thể cho ta chưa?” Ta xong tay của cũng buông lỏng ra, ta biết cổ đại rất quan tâm chuyện thề độc, cho nên ta thề độc, khẳng định nên tin tưởng ta chứ?


      “Có thể!” Bạch Nguyệt Diệu xong lập tức xuống giường.


      “Còn chuyện ta muốn ngươi thề!”


      “A, ngươi có quyền gì ra lệnh cho ta?” khinh thường đáp trả ta..., sau đó ta nghe tiếng quần áo lay động, ta biết cũng mặc quần áo tử tế. Ta bao quanh chăn chuyển hướng về .


      lời thề rất đơn giản, coi như là bồi thường vì ngươi nghi ngờ ta, thế nào?”


      nhìn ta cái, sau đó lộ ra nụ cười khinh thường, ngờ, loại nam tử ti tiện này lại có thể cười khinh thường ta? Thờ ơ! Ta nhịn, trăm nhịn có thành công!


      nghe chút!”


      “Ta muốn ngươi thề, sau này đem chuyện ta là con gái cho bất kỳ kẻ nào biết!” Chuyện này đối với ta rất quan trọng, sau này ta có thể vĩnh viễn phải sống ở quốc gia phong kiến trọng nam khinh nữ này, mặc dù ta rất ghét, nhưng ta nghĩ xuất đầu lộ diện chỉ có thể dựa vào ta là thân nam nhi! Nếu ta khẳng định còn chưa báo thù xong làm vong hồn dưới đao rồi!


      “A, nhưng ta cho hoàng đệ rồi!” Bạch Tinh Ngân biết rồi? Xem ra ta cần phải tìm Bạch Tinh Ngân chặn miệng lại! Nhưng nam tử hèn hạ trước mặt ta mới là băn khoăn lớn nhất của ta!


      sao cả, ngươi thề trước !”


      “Thề? Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy lời này ngươi chưa nghe qua sao? Yên tâm , sau này ngươi là nam hay nữ đối với ta mà có quan hệ, chỉ cần ngươi phải là người của Đại hoàng tử là được.” xong phất tay áo bỏ , khi ra ngoài đem quần áo Bạch Tinh Ngân cho ta ném lại. Quân tử? Quân tử? Cái từ này dùng cho chính là vũ nhục cho nó! Ngay cả cái từ hèn hạ dùng người cũng là vũ nhục!


      Nhìn Bạch Nguyệt Diệu rời , ta nhanh chóng đổi lại quần áo, ra khỏi cửa phòng.


      Mà ở cửa có cung nữ đợi ta, nàng nàng là người Bạch Nguyệt Diệu phái tới, nàng muốn dẫn ta rời cung, lúc , cung nữ đó cho ta ngân phiếu cổ đại, chết cười! Nhận ngân phiếu ta là gì? phải kỹ nữ sao?


      Ta muốn xin nàng dẫn ta đến gặp Bạch Tinh Ngân, nhưng nàng y theo quy củ trong cung đình, nàng thể đến tẩm cung của Bạch Tinh Ngân, còn cách nào, haiz, ta chỉ cầu Bạch Tinh Ngân cũng có thể bảo vệ bí mật của ta.


      Xuất cung, nhìn tường đỏ ngói trắng trong cung, ta lập lời thề sâu trong lòng, ta thề ngày, nếu Lam Điệp Nhi ta còn có thể trở lại trong cung đình này xuất của ta hoàn toàn thay đổi quốc gia này!! Còn phải báo thù kẻ hại ta bị lăng nhục là Bạch Nguyệt Diệu!!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 23: Hối Hận


      Ngồi trong đại sảnh đầu óc Bạch Nguyệt Diệu có chút hỗn loạn, mình sai rồi sao? Bạch Nguyệt Diệu tự hỏi tận đáy lòng mình, khi nãyBạch Nguyệt Diệu định mở miệng cho Lam Điệp Nhi vết máu giường chỉ là máu ngón tay mình cắt ra, nhưng nhìn vẻ kiên trinh kia của Lam Điệp Nhi còn cả ánh hào quang trong mắt, Bạch Nguyệt Diệu lại muốn để cho hiểu lầm tiếp tục diễn ra, ra Bạch Nguyệt Diệu có ý nghĩ này...


      Chính là muốn thuần phục Lam Điệp Nhi!! Kiểu nữ tử nào Bạch Nguyệt Diệu chưa từng gặp qua? Ôn nhu, kiều mỵ, khả ái, phong tao, nhưng Bạch Nguyệt Diệu hết lần này tới lần khác chưa gặp qua nữ tử như Lam Điệp Nhi!


      Nếu Lam Điệp Nhi đúng là xuyên mà đến, Bạch Nguyệt Diệu muốn nhìn xem nữ tử đến từ tương lai sinh tồn như thế nào ở quốc gia cổ đại này!!


      “Gia...” Là thị nữ vừa đưa Lam Điệp Nhi xuất cung.


      rồi sao?”


      “Đúng vậy gia, nhưng vị công tử kia cũng nhận lấy ngân phiếu. Cung nữ kia xong lại đem ngân phiếu giao cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhận lấy ngân phiếu hơi mỉm cười, lập tức phất tay bảo các thị nữ trong đại sảnh lui xuống.


      Sau khi những thị nữ kia rời , khóe miệng Bạch Nguyệt Diệu vẽ lên đường cong, ngờ Lam Điệp Nhi ngừng kiên trinh cứng cỏi, quá mức đến nỗi đối mặt với tiền cũng dao động, nữ tử như vậy, lần đầu tiên khiến Bạch Nguyệt Diệu dấy lên chút quý trọng...


      lâu rồi ai gọi mình là Bạch Nguyệt Diệu nữa...” Bạch Nguyệt Diệu lầm bầm lầu bầu xong lại thở dài, từ khi Bạch Nguyệt Diệu ra đời đến khi bảy tuổi, chỉ có mẫu thân của gọi tên , kể từ khi mẫu thân mất , còn ai gọi cái tên Bạch Nguyệt Diệu của nữa, thậm chí ngay cả Bạch Nguyệt Diệu cũng quên mất tên của mình rồi, cho nên mỗi khi Lam Điệp Nhi la lên tên của , Bạch Nguyệt Diệu chút tức giận, ngược lại trong lòng cảm thấy được chút ấm áp cùng tưởng nhớ.


      “Nhị hoàng huynh!” Bạch Tinh Ngân vào, cắt đứt suy nghĩ của Bạch Nguyệt Diệu.


      “Hoàng đệ có chuyện gì?”


      “Chuyện kia... Lam đệ, , Lam Điệp Nhi đâu rồi?” Bạch Tinh Ngân gọi tên Lam Điệp Nhi ấp a ấp úng rất khẩn trương.


      Nghe xong lời của Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu thầm nghĩ: ra nàng tên Lam Điệp Nhi, Điệp nhi, à... Bạch Nguyệt Diệu từ lúc gặp Lam Điệp Nhi cũng chưa từng hỏi tên Lam Điệp Nhi...


      “Nàng ấy rồi...” Bạch Nguyệt Diệu quan tâm .


      rồi? Nhị hoàng huynh! Chuyện kia điều tra xong rồi sao?”


      “Ừ, đại khái là ta trách lầm nàng ấy”


      Nghe lời của Bạch Nguyệt Diệu xong Bạch Tinh Ngân rốt cục thở phào nhỏm, nhưng vừa nghĩ tới Lam Điệp Nhi giờ rồi, trong lòng có chút mất mát: “Lam nương cũng phải là người ở thời đại ta, nàng ấy rồi phải sống thế nào đây?”


      Thấy Bạch Tinh Ngân kích động lo lắng, Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười : “Hoàng đệ, chẳng lẽ đệ xem trọng nữ tử đó?” quan sát cùng phán đoán của Bạch Nguyệt Diệu cực kỳ chính xác, cho nên dù Bạch Tinh Ngân chỉ có chút biến hóa, Bạch Nguyệt Diệu cũng có thể phát giác ra. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Nguyệt Diệu lại có chút hối hận.


      Nghe xong câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân cười , trong lòng rất hốt hoảng, trầm tư một lúc lại trả lời câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu: “Cũng phải vậy, Nhị hoàng huynh quá lo lắng rồi, hoàng đệ cáo từ trước.” Bạch Tinh Ngân khẩn trương xong nhanh chóng rời khỏi tẩm cung Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu thở phào cái.


      Bạch Tinh Ngân sau khi rời nhanh chóng trở lại tẩm cung của mình đổi đồ thường xuất cung, lần trước cùng gặp gỡ Lam Điệp Nhi cũng chính là Bạch Tinh Ngân vi phục xuất tuần du ngoạn, hy vọng lần này có thể gặp Lam Điệp Nhi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :