1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 10: Nhị Hoàng Tử Phong Lưu


      Sau khi nữ tử kia xuống ngựa, Bạch Nguyệt Diệu tay đưa ta lên ngựa, ta cảm giác bụng đau muốn chết, ta đơn giản cả ngườinằm ngang ở lưng ngựa khó chịu chết được!


      Bạch Nguyệt Diệu giải quyết ta xong, liền nhanh chóng nhảy lên, mà Bạch Tinh Ngân cũng tìm con ngựa cỡi lên.


      “Cung tiễn, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử.” Dân chúng cùng với bọn quan binh đồng thanh .


      Bạch Nguyệt Diệu lập tức quất xuống ngựa, sau đó ngựa phi , nhưng ta thảm, người và ngựa va vào nhau, ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị rối loạn, cộng thêm ta lại nằm ngang ở lưng ngựa, mau chóng khó chịu chết người!


      “Bạch Nguyệt Diệu! Nếu ngươi muốn giết ta giết , đừng giày vò ta!” Tên Bạch Nguyệt Diệu khốn kiếp này, còn bằng đao giết luôn ta, người ta nói bát đại sẹo, cứ như này ta chết cũng mất nửa cái mạng.


      Ta tức giận xong, cũng khẽ hừ tiếng, sau đó bắt được phần lưng của ta, đem cả người ta nâng lên, trêu đùa ta, ta rốt cục ngồi thẳng rồi, ai! Thoải mái hơn, ta thỏa mãn thở phào cái.


      “Thư thái sao?”


      “Ừ!”... Ngất!!! Ta làm gì? biết câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu có ý gì, ta lập tức ra lời , người này là muốn giết ta mà!


      “A, Lát nữa ngươi cũng nên làm ta thư thái?” Lời của Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy mập mờ, xong cũng từ sau lưng ôm ta chặt, ta hiểu ý của , vì trong mắt ta phải là nam tử sao? Nhưng lời của lại mập mờ như thế? là nam nữ ăn sạch chứ? Mẹ của ta ơi! Sao ta lại thấy ‘thoải mái’ trong lời chính là giết ta thoải mái đây?


      “Ngươi đừng gần ta quá! Nam... Ta đối với nam tử có hứng thú!” Ta thiếu chút nữa ra những lời nam nữ khác biệt, ta ở lưng ngựa giùng giằng.


      “A? Vậy ngươi đối với nữ tử có hứng thú? Vậy lát nữa ta tìm cho ngươi vài mỹ nhân làm bạn, thấy sao?” Gì? Bạch Nguyệt Diệu này phải là có bệnh chứ? phải là muốn giết ta sao? Thế nào còn muốn tìm mỹ nữ cho ta? Sao chứ? Muốn bảo ta trước lúc chết cùng làm quỷ phong lưu ư?


      “Muốn giết cứ giết, cần cùng ta chơi những thứ này!!”


      “Lam đệ...” Bạch Tinh Ngân cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh chúng ta: “Lam đệ, Nhị hoàng huynh giết đệ đâu, hơn nữa mọi người đều là nam tử, đừng ngại, Nhị hoàng huynh là người rất tốt.” Bạch Tinh Ngân mỉm cười với ta, làm thế nào thấy được ta ngượng ngùng? Ngất, chẳng lẽ ta đỏ mặt? Quả lúc Bạch Nguyệt Diệu từ phía sau lưng ôm ta ta cảm giác được mặt trận nóng rực...


      Hơn nữa Bạch Tinh Ngân còn Bạch Nguyệt Diệu là người tốt? Ta xem Bạch Tinh Ngân rất kính nể, nhìn dáng vẻ Bạch Tinh Ngân giống như đùa? Bạch Nguyệt Diệu muốn giết ta? Hơn nữa ta hiểu Bạch Nguyệt Diệu có gì tốt để Bạch Tinh Ngân kính nể chứ, ràng Bạch Nguyệt Diệu chỉ là Nhị hoàng tử phong lưu, ta cảm giác được Bạch Nguyệt Diệu có bất kỳ uy nghiêm nào, trừ mấy giây Bạch Nguyệt Diệu lộ ra khí phách, uy nghiêm và quân chủ.


      “Ha ha ha, đúng đúng, mọi người đều là nam tử!” Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời của Bạch Tinh Ngân cười rất to, nhưng ta ràng cảm giác được điệu cười của Bạch Nguyệt Diệu là trêu chọc, sau đó Bạch Nguyệt Diệu thu hồi tiếng cười: “Hoàng đệ, nhưng ta chưa giết người này nha.”


      Xem đấy! Bạch Nguyệt Diệu quả là muốn giết ta, haiz, sao, sao cả, chết chết...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 11: Mập Mờ Lưng Ngựa


      Dọc theo đường ở ruộng hoang, ta ngồi lưng ngựa nhìn cảnh đẹp hai bên đường, Vân Long quốc cảnh sắc cũng mê người chút thôi, trừ cảnh sắc ra ta hoàn toàn có thể cho quốc gia này toàn điểm xấu. Quốc gia này chính là quốc gia đồi bại, hai bên đường đồng ruộng khô vàng, hẻm đều là người dáng vẻ thống khổ, hành khất nhiều kể xiết, dân sinh buồn bã.


      Hắc, hôn quân, hoàng đế Vân Long quốc quả là hôn quân! Ta hiểu cai quản cổ đại như thế nào, nhưng ít nhất ta cũng biết hoàng đế cần phải làm cho dân chúng hạnh phúc, người ta nói giữa thiên địa có cán cân, quả cân kia chính là dân chúng, nếu có quả cân, cái cân kia cũng sụp đổ


      nghĩ nữa, nghĩ mà xem, ta quả thực bất lực, có thể làm gì đây? Ta là gì chứ? Vốn định cứu nàng kia, giờ sao? Ngay cả bản thân ta cũng khó bảo vệ...


      Lần đầu tiên cưỡi ngựa, hơn nữa cũng là lần đầu tiên cùng nam tử cưỡi lưng ngựa, nhìn phim cổ trang nam nữ cưỡi lưng ngựa, vốn khí rất lãng mạn, nhưng đáng tiếc! nam tử sau lưng ta, ta vô cùng chán ghét!


      “Ngươi bỏ tay ra!” Ta hầm hừ tức giận, vì dọc đường tay Bạch Nguyệt Diệu vẫn luôn ôm eo ta.


      chuyện khi cưỡi ngựa cẩn thận cắn vào đầu lưỡi” Lời Bạch Nguyệt Diệu ra luôn là có vẻ phóng đãng kềm chế được, nếu Bạch Tinh Ngân với ta những lời này ta cho rằng Bạch Tinh Ngân quan tâm ta, nhưng từ trong miệng Bạch Nguyệt Diệu ra những lời này ta đều cảm thấy hoàn toàn giống như là trêu đùa với ta.


      “Ngươi cũng được chuyện...” Ta còn chưa xong, Bạch Nguyệt Diệu đem hai ngón tay đút vào miệng ta: “uhm...uhm... uhm... uhm.” Ta phát ra tiếng ấp úng bày tỏ thái độ vô cùng chán ghét của ta với hành động của , nhưng nhìn kĩ tay của đẹp giống như tay con vậy, mảnh mà trắng nõn.


      là nhanh mồm nhanh miệng, chẳng trách... Ha ha, thú vị.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu chưa xong, chẳng trách gì? vẫn muốn đem ngón tay từ trong miệng ta lấy ra, ngược lại động tác của to gan hơn, ngón tay của ở trong miệng ta nhàng trêu đùa đầu lưỡi của ta, dùng lời đại mà , Bạch Nguyệt Diệu chính là quấy rối tình dục ta, ta dùng sức cắn hai ngón tay ở trong miệng ta.


      Ta vốn cho là vì đau mà duỗi ngón tay ra, nhưng , ngay cả tiếng kêu đau đớn cũng có phát ra, ngược lại tựa đầu nhích tới gần bên cạnh tai ta: “ ngoan!” xong lập tức khẽ cắn vào vành tai ta.


      Ta đột nhiên cảm giác dòng điện chạy qua cơ thể, đồng thời, gương mặt càng thêm nóng rực.


      Trời ạ... Cái này chính xác là tán tỉnh! Hơn nữa còn là ở lưng ngựa, Bạch Nguyệt Diệu này rốt cuộc phong lưu thế nào? Ta cảm giác như ta bây giờ dù giả trang thành nam tử cũng khó giữ thân trong sạch được.


      Ta nhìn Bạch Tinh Ngân dường như chú ý tới chuyện của ta và Bạch Nguyệt Diệu bên này, nếu miệng bị bịt lại, ta muốn kêu Bạch Tinh Ngân xem ca ca của hoang dâm đến mức nào, ta nghĩ cần ta hoặc giả Bạch Tinh Ngân cũng biết chừng? Nhưng Bạch Tinh Ngân có biết ca ca ngay cả nam tử cũng buông tha ?

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 12: Nhị Hoàng Tử Đáng Giận


      Con ngựa rất nhanh chạy đến trước cái cổng to, mà trước cổng là hai hàng quan binh đứng chỉnh tề, theo Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân bước vào, hai hàng quan binh toàn bộ quỳ xuống hành lễ.


      Bước vào sau cổng ta thấy cung điện bên trong toàn bộ đều làm bằng gỗ, đỉnh ngói lưu ly màu vàng, bệ đá xanh trắng, vật trang trí hết sức lộng lẫy. Những cung điện sắp xếp theo đối xứng nam bắc, cũng mở ra hai bên, nam bắc lấy thẳng, chừng đối xứng. Xuyên qua trung tâm đối xứng cả thành thị kiệt tác gì sánh bằng, hình thức trông rất hùng vĩ, đường hoàng, trang nghiêm, hài hòa, có thể đời hiếm thấy. Hoàng cung Vân Long quốc đơn giản so với kiến trúc của nước ta có thể sánh ngang.


      Khi chính thức bước vào Hoàng Thành, Bạch Nguyệt Diệu ghì dây cương, mà ta rốt cục có thể lấy hơi rồi, bị đùa giỡn đường ta muốn chết, trước khi chết còn phải chịu nhục ta làm quỷ cũng bỏ qua Bạch Nguyệt Diệu!


      Bạch Nguyệt Diệu nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ta lập tức nhanh trí dùng sức vỗ vào dưới thân ngựa, ha! Mặc dù ta cưỡi ngựa, nhưng ít nhất ta biết ta cưỡi ngựa của chạy cũng phải chết. Vì bị ta vỗ vào, con ngựa kia quả nhiên chạy, ta đắc ý nhìn vào mắt của Nguyệt Diệu, nhưng trong mắt của Bạch Nguyệt Diệu có xuất chút kinh ngạc nào, vẫn nụ cười tà mị như trước.


      Con ngựa tăng tốc lên, nhưng đối với người biết cưỡi ngựa như ta, ta còn muốn giữ lại cái mạng, cả người ta lập tức nằm , ôm chặt lấy lưng ngựa. Chỉ cần hơi buông lỏng chút ta nhất định từ lưng ngựa té xuống.


      Ta thấy ta cách Bạch Nguyệt Diệu càng ngày càng xa, mà Bạch Tinh Ngân vẫn la lên: “Lam đệ, Lam đệ”.


      Ta để ý đến Bạch Tinh Ngân gào thét, ra phải là ta muốn làm bạn với Bạch Tinh Ngân, nếu là Tam công tử gì đó ta còn ước cùng làm bạn nữa, ai bảo là Tam hoàng tử chứ? Chủ yếu nhất là ai bảo ca ca phong lưu như vậy.


      Gặp lại sau, Nhị hoàng tử phong lưu, Tam hoàng tử ôn nhu. ai! Rời khỏi hoàng cung ta đâu đây?


      Trong lúc ta suy nghĩ, đột nhiên tiếng huýt gió, con ngựa kia nhanh chóng quay đầu, ta kinh ngạc: “Chạy mau, ngựa đừng quay đầu!!” Ta vừa vỗ con ngựa vừa chuyện với nó, nhưng con ngựa kia vẫn chạy về phía Bạch Nguyệt Diệu, vốn là Bạch Nguyệt Diệu ngày càng cách xa ta, bây giờ lại xuất trước mặt ta, ta muốn khóc, thảo nào khi ta vừa cưỡi ngựa của muốn chạy cũng tỏ vẻ kinh ngạc.


      “Cưỡi ngựa của ta chạy như điên vòng cảm giác thế nào?” Bạch Nguyệt Diệu dùng lời châm biếm với ta, ta vốn là nằm thân thể cũng ngồi dậy, trực tiếp cho Bạch Nguyệt Diệu cái liếc mắt.


      “Ha ha, Lam đệ, con ngựa kia chỉ biết nghe lời của hoàng huynh thôi...” biết tại sao lúc những lời này trong ánh mắt của Bạch Tinh Ngân còn có vẻ khâm phục ta? Chuyện gì xảy ra? Ngựa này nghe lời của Bạch Nguyệt Diệu chạy trở về, Bạch Tinh Ngân lại khâm phục ta?


      Ngay lúc ta nghi ngờ nhìn ánh mắt khâm phục của Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu kéo cái tay của ta đem ta từ lưng ngựa kéo xuống, cả người ta lao vào trong ngực Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu lại điều chỉnh tư thế tay ôm ngang lấy ta.


      “Này! Tự ta có chân có thể !” Ta tức giận hầm hừ với Bạch Nguyệt Diệu, các cung nữ cùng các quan binh ngang qua đều liếc nhìn, ta giờ càng thêm xấu hổ vô cùng.


      “A, có gì, lúc nữa ngươi còn chân.”


      “Có ý gì?” Bạch Nguyệt Diệu xong ta toàn thân rùng mình cái, vì lúc chuyện vẻ mặt rất u ám


      “Còn hiểu sao? Ta muốn chém đứt chân của ngươi!”... Mẹ của ta ơi, Bạch Nguyệt Diệu muốn giết cứ giết ta, làm gì muốn chém chân ta? Bản thân ta có 1m6, chân có, ta phải thành chú lùn sao?


      Luật pháp cổ đại đơn giản quá mức tàn nhẫn, ta ra, Bạch Nguyệt Diệu phải là muốn giết chết ta mà là muốn hành hạ chết ta!!!

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 12: Nhị Hoàng Tử Đáng Giận


      Con ngựa rất nhanh chạy đến trước cái cổng to, mà trước cổng là hai hàng quan binh đứng chỉnh tề, theo Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân bước vào, hai hàng quan binh toàn bộ quỳ xuống hành lễ.


      Bước vào sau cổng ta thấy cung điện bên trong toàn bộ đều làm bằng gỗ, đỉnh ngói lưu ly màu vàng, bệ đá xanh trắng, vật trang trí hết sức lộng lẫy. Những cung điện sắp xếp theo đối xứng nam bắc, cũng mở ra hai bên, nam bắc lấy thẳng, chừng đối xứng. Xuyên qua trung tâm đối xứng cả thành thị kiệt tác gì sánh bằng, hình thức trông rất hùng vĩ, đường hoàng, trang nghiêm, hài hòa, có thể đời hiếm thấy. Hoàng cung Vân Long quốc đơn giản so với kiến trúc của nước ta có thể sánh ngang.


      Khi chính thức bước vào Hoàng Thành, Bạch Nguyệt Diệu ghì dây cương, mà ta rốt cục có thể lấy hơi rồi, bị đùa giỡn đường ta muốn chết, trước khi chết còn phải chịu nhục ta làm quỷ cũng bỏ qua Bạch Nguyệt Diệu!


      Bạch Nguyệt Diệu nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ta lập tức nhanh trí dùng sức vỗ vào dưới thân ngựa, ha! Mặc dù ta cưỡi ngựa, nhưng ít nhất ta biết ta cưỡi ngựa của chạy cũng phải chết. Vì bị ta vỗ vào, con ngựa kia quả nhiên chạy, ta đắc ý nhìn vào mắt của Nguyệt Diệu, nhưng trong mắt của Bạch Nguyệt Diệu có xuất chút kinh ngạc nào, vẫn nụ cười tà mị như trước.


      Con ngựa tăng tốc lên, nhưng đối với người biết cưỡi ngựa như ta, ta còn muốn giữ lại cái mạng, cả người ta lập tức nằm , ôm chặt lấy lưng ngựa. Chỉ cần hơi buông lỏng chút ta nhất định từ lưng ngựa té xuống.


      Ta thấy ta cách Bạch Nguyệt Diệu càng ngày càng xa, mà Bạch Tinh Ngân vẫn la lên: “Lam đệ, Lam đệ”.


      Ta để ý đến Bạch Tinh Ngân gào thét, ra phải là ta muốn làm bạn với Bạch Tinh Ngân, nếu là Tam công tử gì đó ta còn ước cùng làm bạn nữa, ai bảo là Tam hoàng tử chứ? Chủ yếu nhất là ai bảo ca ca phong lưu như vậy.


      Gặp lại sau, Nhị hoàng tử phong lưu, Tam hoàng tử ôn nhu. ai! Rời khỏi hoàng cung ta đâu đây?


      Trong lúc ta suy nghĩ, đột nhiên tiếng huýt gió, con ngựa kia nhanh chóng quay đầu, ta kinh ngạc: “Chạy mau, ngựa đừng quay đầu!!” Ta vừa vỗ con ngựa vừa chuyện với nó, nhưng con ngựa kia vẫn chạy về phía Bạch Nguyệt Diệu, vốn là Bạch Nguyệt Diệu ngày càng cách xa ta, bây giờ lại xuất trước mặt ta, ta muốn khóc, thảo nào khi ta vừa cưỡi ngựa của muốn chạy cũng tỏ vẻ kinh ngạc.


      “Cưỡi ngựa của ta chạy như điên vòng cảm giác thế nào?” Bạch Nguyệt Diệu dùng lời châm biếm với ta, ta vốn là nằm thân thể cũng ngồi dậy, trực tiếp cho Bạch Nguyệt Diệu cái liếc mắt.


      “Ha ha, Lam đệ, con ngựa kia chỉ biết nghe lời của hoàng huynh thôi...” biết tại sao lúc những lời này trong ánh mắt của Bạch Tinh Ngân còn có vẻ khâm phục ta? Chuyện gì xảy ra? Ngựa này nghe lời của Bạch Nguyệt Diệu chạy trở về, Bạch Tinh Ngân lại khâm phục ta?


      Ngay lúc ta nghi ngờ nhìn ánh mắt khâm phục của Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu kéo cái tay của ta đem ta từ lưng ngựa kéo xuống, cả người ta lao vào trong ngực Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu lại điều chỉnh tư thế tay ôm ngang lấy ta.


      “Này! Tự ta có chân có thể !” Ta tức giận hầm hừ với Bạch Nguyệt Diệu, các cung nữ cùng các quan binh ngang qua đều liếc nhìn, ta giờ càng thêm xấu hổ vô cùng.


      “A, có gì, lúc nữa ngươi còn chân.”


      “Có ý gì?” Bạch Nguyệt Diệu xong ta toàn thân rùng mình cái, vì lúc chuyện vẻ mặt rất u ám


      “Còn hiểu sao? Ta muốn chém đứt chân của ngươi!”... Mẹ của ta ơi, Bạch Nguyệt Diệu muốn giết cứ giết ta, làm gì muốn chém chân ta? Bản thân ta có 1m6, chân có, ta phải thành chú lùn sao?


      Luật pháp cổ đại đơn giản quá mức tàn nhẫn, ta ra, Bạch Nguyệt Diệu phải là muốn giết chết ta mà là muốn hành hạ chết ta!!!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 14: Mặt Khác Của Nhị Hoàng Tử


      Sau khi Lam Điệp Nhi , Bạch Nguyệt Diệu lộ vẻ được lời nở nụ cười xấu xa, mà Bạch Tinh Ngân vẫn hiểu nhìn Bạch Nguyệt Diệu. Vì Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu cùng lớn lên bên nhau, hơn nữa đối với những chuyện trong hậu cung này Bạch Tinh Ngân hiểu hơn ai hết, Lam Điệp Nhi vừa rồi dám kéo tay nữ tử trong tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, ràng đối với Bạch Nguyệt Diệu là sỉ nhục, nhưng Bạch Nguyệt Diệu lại...


      “Hoàng đệ, tới thư phòng với ta


      Bạch Nguyệt Diệu xong phất tay áo về phía thư phòng, vừa bước vào thư phòng vẻ mặt của Bạch Nguyệt Diệu trở nên nghiêm túc, hơn nữa vẻ phóng đãng kềm chế được, mị, phong lưu hoàn toàn còn nữa, đổi lấy chỉ còn là uy nghiêm và vẻ đế vương mà Lam Điệp Nhi thấy trong mấy giây ngắn ngủi.


      Bạch Nguyệt Diệu ngồi cái ghế ở thư phòng, sau đó Bạch Tinh Ngân cũng tìm cái ghế ngồi xuống.


      “Hoàng đệ, đệ và nữ tử kia quen biết thế nào?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi xong, Bạch Tinh Ngân hiểu, vì Bạch Tinh Ngân vốn dĩ cũng biết Bạch Nguyệt Diệu nữ tử kia là chỉ người nào.


      Từ đầu Bạch Tinh Ngân vẫn tin tưởng Lam Điệp Nhi là nam tử, vì có nữ tử cổ đại nào lại giống Lam Điệp Nhi chứ?


      Nhưng Bạch Nguyệt Diệu cho là vậy,tiếp xúc với bao nhiêu nữ tử, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lam Điệp Nhi, nhìn ra nàng là con gái rồi, chỉ có điều Bạch Nguyệt Diệu ngại vì đối với người khác nên cẩn thận, cho nên bày kế giả bộ hồ đồ.


      “Nhị hoàng huynh, huynh nữ tử phải là Lam đệ chứ? Đệ ấy có thể giống nữ tử nhưng tính tình khỏi...”


      “Ha ha ha, hoàng đệ, đệ tiếp xúc với nữ tử quá ít, cái gì giống như? Nàng ta vốn là nữ tử! Hơn nữa nàng ta cũng phải họ Lam!” Bạch Nguyệt Diệu xong lời này trong con ngươi lộ ra ánh mắt sắc lạnh, sau đó lập tức đứng lên.


      Bạch Tinh Ngân nhìn thấy trong mắt Bạch Nguyệt Diệu để lộ ra khí phách kia, biết đây chính là con người của Bạch Nguyệt Diệu...


      “Nhị hoàng huynh?”


      “Ta ở trong hồ nước gặp nữ tử kia rồi, nàng ta nàng ta họ Lam, nhưng Lam gia cho nữ tử ra ngoài, hơn nữa ta chọn chỗ tắm bên ngoài vốn cực kỳ bí mật, trừ phụ hoàng cùng với những nữ tử kia, biết được chỉ có hai người chúng ta và người kia...” lời Bạch Nguyệt Diệu ra lúc đó con ngươi lộ ra sát khí, Bạch Nguyệt Diệu muốn giết ai?


      Bạch Tinh Ngân dường như bừng tỉnh hiểu ra, dường như hiểu được ý của Bạch Nguyệt Diệu, nhưng theo như những gì Lam Điệp Nhi với mình nàng ấy là từ tương lai đến, như vậy có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ của Bạch Nguyệt Diệu! Nhưng giờ Bạch Tinh Ngân cũng dám tin lời của Lam Điệp Nhi, vì trong lòng Bạch Nguyệt Diệu mưu tính sâu xa, nghe xong lời của Bạch Nguyệt Diệu Bạch Tinh Ngân đối với Lam Điệp Nhi cũng nổi lên chút lòng nghi ngờ.


      Người mà Bạch Nguyệt Diệu nhắc đến, chính là ca ca của bọn họ, cũng chính là Đại hoàng tử! Cho nên Bạch Nguyệt Diệu hoài nghi Lam Điệp Nhi chính là người ở chỗ Đại hoàng tử phái đến...


      Mà trong mắt của Bạch Nguyệt Diệu cũng từ bỏ ý định giết chết Lam Điệp Nhi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :