1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 130: Quyết Đánh Đến Cùng



      Nghe Hắc Mạc Dực vậy, Bạch Nguyệt Diệu sực bừng tỉnh, Lam Điệp Nhi tuy là nữ tử nhưng bây giờ mang thân phận nam nhi, để tránh dẫn đến những phiền toái cần thiết, Bạch Nguyệt Diệu vội trấn an nóng nảy rồi ngồi xuống.


      “Nhị hoàng tử, bệnh tình của Lam giám quân cũng có gì đáng lo ngại, chỉ vì thân thể quá yếu nên nhiễm gió lạnh mà thôi.”


      “Chỉ thế thôi???” Nghe xong lời đại phu, trong đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu chợt bộc phát ngọn lửa giận dữ, đối với bất cứ tổn hại nào đối với Lam Điệp Nhi cũng đều là thể chứ đừng là nhiễm gió lạnh, thậm chí là cả cái hắt hơi cũng đủ để khiến lo lắng rồi.


      “Nhị hoàng tử, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.” Vị đại phu kia hoảng hốt cầu xin.


      “Biến ngay, cút ra ngoài! Lập tức bảo đầu bếp nấu cho Lam giám quân chút cháo, còn nữa, đưa thuốc của Lam giám quân tới đây luôn.”


      “Tuân lệnh Nhị hoàng tử”. Mọi người trong trướng cũng dần rời khỏi, chỉ còn Hắc Mạc Dực ở lại.


      “Nhị hoàng tử, khi nào chúng ta xuất binh?”


      Nghe Hắc Mạc Dực hỏi vậy, ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu chợt tối lại: “Thư xin viện trợ gửi vẫn chưa có hồi sao?”


      “Vẫn chưa thưa Nhị hoàng tử.”


      “Chờ Điệp nhi khỏi bệnh lập tức cho xuất binh!” Trong lời của Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy uy phong của đấng quân vương cùng với quyết tâm mạnh mẽ. Trận chiến với ngàn vạn quân giặc này hoàn toàn có thể chịu thất bại nhưng xem ra Bạch Nguyệt Diệu lại tuyệt đối hề sợ hãi. Phải chăng có tính toán gì rồi?


      “Mạc Dực, trừ ngươi ra, ai được phép bước vào đây.”


      “Tuân lệnh Nhị hoàng tử”


      Hắc Mạc Dực xong lập tức xoay người rời , còn Bạch Nguyệt Diệu đem áo choàng của mình đắp lên người Lam Điệp Nhi. lát sau, Hắc Mạc Dực đem toàn bộ thuốc và cháo tới.


      Bạch Nguyệt Diệu cầm bát thuốc đưa lên uống rồi ngậm trong miệng, trực tiếp truyền vào miệng Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi chỉ ho tiếng chứ có dấu hiệu tỉnh. Khi ngụm thuốc thứ hai được bón cho Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu hề rời , mà nhàng dùng đầu lưới thưởng thức đôi môi của nàng. cảm thấy có làn khí nóng từ bụng tràn lên tới tận trái tim, nhưng dù sao Lam Điệp Nhi cũng là bệnh nhân, hơn nữa đây cũng là trại lính, vẫn phải tuân theo quân luật, thế để dục vọng kia đánh bại, đành phải rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Điệp Nhi.


      Nhìn khuôn mặt ngủ của Lam Điệp Nhi, khóe miệng ra nụ cười ngọt ngào, nắm chặt tay nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng.


      “Phong... Phong...” Trong lúc mê man Lam Điệp Nhi gọi tên người, chữ ấy đủ để Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy vô cùng ghen tỵ, mặc dù Huyễn Ngâm Phong cũng là , nhưng ràng nàng muốn chết mà ghét mình cũng là ghét muốn chết. đành phải dùng thân phận Huyễn Ngâm Phong để có được tình của Lam Điệp Nhi, cho nên cũng ghét chính cái thân phận của mình. tức giận rời bỏ đôi tay Lam Điệp Nhi, sau đó chỗ ngồi cũng cách Lam Điệp Nhi xa xa, nhưng chính vì rời như thế nên nghe được câu cuối của nàng: “, Bạch Nguyệt Diệu...”


      -


      Ta nhớ là khi ta ra khỏi trại nhìn thấy ánh nắng chói chang lập tức bầu trời tối sầm lại, vậy giờ ta ở đâu? Cảm giác này là ấm áp, là ấm áp, hề muốn rời chút nào.


      Ta khẽ cử động thân thể, đầu hơi thấp xuống, hướng đến chỗ ấm áp kia, tay cũng giơ lên ôm lấy ‘thứ’ ấm áp đó.


      ‘Thứ’ ấm áp?


      Sao ta lại có cảm giác nó giống người như vậy?


      Ta nhanh chóng mở hai mắt ra...


      Sao lại thế này? Tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại ngủ bên cạnh ta? Ta lập tức muốn gọi dậy mắng chửi trận, nhưng lại phát quần áo người cùng với người ta đều rất chỉnh tề, tuyệt đối thể xảy ra chuyện xấu gì. Nhìn dáng vẻ ngủ say của , lông mi dài nhếch lên, đây là lần đầu tiên ta nhìn gần như vậy, rất đẹp trai.


      Ta chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh. Đây chẳng phải là doanh trướng chủ soái của Bạch Nguyệt Diệu sao, sao ta lại té xỉu ở chỗ này?


      Ta nhàng mở chăn ra bước xuống giường, nhìn thấy bàn có nửa bát thuốc bắc, cùng với chén cháo trắng . Xem ra là ta bị bệnh, ta sờ trán mình, xác định bệnh tình cũng ổn rồi.


      ra ngoài ta mới phát trời dần sáng lên, xem ra ta ngủ cả ngày, bên trong trại lính vẫn có binh lính tuần tra.


      khí sáng sớm là sảng khoái, hít thở thoải mái trong chốc lát, ta cảm thấy cả người nhõm rất nhiều.


      “Lam giám quân.” Tiếng của Hắc Mạc Dực đột ngột vọng đến từ phía sau.


      “Hắc tướng quân.” Ta cũng khách sáo chào hỏi lại.


      “Lam giám quân, bệnh của ngài thế nào rồi?”


      “Bây giờ sao nữa rồi.” Ta xong, cũng khẽ mỉm cười với Mạc Dực.


      “Vậy còn nhị hoàng tử?”


      “Vẫn còn ngủ.”


      Trời sáng hoàn toàn rồi, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Nguyệt Diệu rời giường, theo lý thuyết hoàn toàn thể.


      Chẳng lẽ...


      Là vì ta sao? cả đêm qua chăm sóc ta sao? A, theo tính cách của hẳn là như vậy, ta hề có ý phản đối quan tâm ta như thế, nhưng hiện giờ hắn là nguyên soái, vậy là ta hại , làm phân tâm rồi.


      ngờ cơ thể ta từ bé yếu, đúng thời điểm này lại sinh bệnh, hơn nữa còn là thời điểm sắp xuất chinh nữa chứ!


      Ta và Hắc Mạc Dực đứng ở bên ngoài, ước chừng nửa canh giờ sau, thấy Bạch Nguyệt Diệu vén màn trướng ra, hơn nữa người còn mặc...


      Áo giáp?


      Chẳng lẽ hôm nay chính là thời điểm xuất chinh ư?


      Bạch Nguyệt Diệu bước đến mấy câu với Hắc Mạc Dực, sau đó Hắc Mạc Dực lập tức triệu tập binh lính tới Điểm Tướng Đài, ta cũng theo Bạch Nguyệt Diệu tới đó.


      Đứng Điểm Tướng Đài, ta có thể liên tưởng đến quang cảnh nơi sa trường kia, hôm nay trời vào đông rồi, gió lạnh thổi đến thấu tận xương, nhưng khí thế của quân lính vẫn đổi...


      Nhưng......


      Sau khi nghe những lời Bạch Nguyệt Diệu , khí thế trăm quân dường như mất hết rồi.


      “Giờ ta muốn với mọi người chuyện, đó chính là theo tin tình báo có căn cứ xác đáng quân địch ước chừng khoảng ba vạn người”. Ba vạn? Quân ta chỉ có ba nghìn thôi mà, vậy chẳng phải quân địch đông gấp mười lần quân ta sao? Nếu ra lúc này, quân địch cũng vẫn tấn công chúng ta. Giờ ta hiểu tại sao Bạch Nguyệt Diệu phải cố kéo dài thời gian, là vì muốn gửi thư xin viện binh. Xem ra là có hồi rồi, nếu Bạch Nguyệt Diệu cũng chẳng dám đem sinh mạng quân lính ra đùa giỡn như vậy.


      Bạch Nhật Uyên lần này nhất quyết đưa Bạch Nguyệt Diệu ra trận, ngờ là cố tình đẩy xuống vực sâu như thế.


      Nhưng tại sao vừa rồi Bạch Nguyệt Diệu thông báo điều hệ trọng như vậy mà hề xuất chút khủng hoảng nào? Trái lại ý chí còn có vẻ sôi sục như vậy?


      Quân lính phía dưới phần lớn đều khủng hoảng, vốn dĩ đây là phản ứng bình thường thôi, ngay cả ta cũng ngừng run rẩy.


      Bạch Nguyệt Diệu rút trường kiếm ra, dùng sức đâm thẳng xuống đất, tạo ra thanh vang dội, lập tức phá tan khủng hoảng nơi lính tráng. Tất cả quân lính đều nhìn về hướng Bạch Nguyệt Diệu.


      “Nghe cho kỹ đây! Trận đánh này ràng là bất lợi đối với chúng ta, nhưng ta cho phép bất kì ai có ý định đào ngũ!” Uy nghiêm của Bạch Nguyệt Diệu lan tỏa tới toàn bộ binh lính, nhưng người thế làm nên khí thế toàn cục, ràng quan trọng nhất là phải thu phục lòng quân, tại sao giấu giếm chuyện , ít nhất còn có cơ hội...


      “Quân cánh tả đâu.”


      “Có thuộc hạ!”


      Bạch Nguyệt Diệu tiến đến bên cạnh đống lửa, cầm lên cây đuốc: “Phóng hỏa đốt rụi tất cả lương thảo! Ngoại trừ số ngựa bên ngoài, còn lại thiêu hủy toàn bộ cho ta!!”


      Nghe Bạch Nguyệt Diệu vậy, toàn bộ binh lính phía dưới đều xuất vẻ bất mãn khó hiểu, cánh quân tả chậm chạp chưa chịu nhận lấy đuốc, lời Bạch Nguyệt Diệu vừa xong, toàn bộ binh lính phía dưới đều xuất bất mãn cực kỳ lớn cùng với khó hiểu. Tiên Phong bên cánh tả chậm chạp chịu nhận lấy cây đuốc của Bạch Nguyệt Diệu, ta vội tiến đến nhận lấy cây đuốc, nhanh chóng tới kho lương thực ném cây đuốc vào!


      Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía kho lương, tất cả đều nhuốm vẻ thất vọng vô cùng, chỉ có Bạch Nguyệt Diệu là nở nụ cười thỏa mãn.


      “Nghe cho kỹ đây, giờ chúng ta còn đường quay đầu! Lương thảo đốt, hơn nữa còn phải đối đầu với hàng vạn quân địch, nếu mọi người vẫn muốn có thể bình an về nhà gặp lại người thân, thì hãy dốc hết toàn bộ tinh thần sức lực ra mà chiến đấu, nếu mọi người đói bụng, phải nghĩ cách mà đoạt lấy thức ăn từ tay địch.” Hắn xong lập tức cầm lấy thương của quân lính, chọc thúng cái nồi lớn! “Mọi người hãy cũng nhau xoay chuyển tình thế, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!!!!”


      Hắn kích động hô to lôi kéo mọi người, tuy họ hiểu vì sao Bạch Nguyệt Diêu lại có quyết định kinh khủng như vậy, nhưng ta lại hiểu, vô cùng hiểu. Ta chạy tới bên Bạch Nguyệt Diệu, dùng ánh mắt kính nể nhìn : “Quyết đánh đến cùng!” Hạng Vũ từng dẫn quân sang sông, bắt quân lính phải dìm đắm thuyền, đập vỡ nồi nấu cơm, đốt lều trại, chỉ mang theo lương thực trong ba ngày để tỏ lòng quân quyết chiến, mà nay Bạch Nguyệt Diệu, chút lương thảo, đánh ngàn vạn quân địch (*), trận đánh này, ta tin tưởng cũng thua!


      Bạch Nguyệt Diệu đúng là người do đích thân hoàng thượng chọn, văn thao vũ lược toàn tài, cuộc đời làm sao có thể hạ gục được.


      “Sau này ta có cần đề phòng nàng hay đây?” Bạch Nguyệt Diệu rồi vẫn đưa mắt nhìn ta, ta hiểu, ý là gì đây?


      Quả , Bạch Nguyệt Diệu làm như vậy phải là có mục đích, kế này Bạch Nguyệt Diệu phải khổ sở suy nghĩ tận ba ngày, ngay cả đội quân tiên phong bên cánh tả kinh nghiệm là thế cũng thể đoán ra, vậy mà Lam Điệp Nhi quả quyết nhận lấy cây đuốc, vực dậy khí thế ba quân, hình dùng được đường nước bước của . Điều này thể khiến Bạch Nguyệt Diệu bội phục, Bạch Nguyệt Diệu nghĩ là nên khen Lam Điệp Nhi thông minh hơn người, hay là vì nàng hiểu lòng dạ mình đây? Liệu có nên phòng bị với cái đầu thông minh của Điệp Nhi , dù sao, rất nhiều nam tử đều muốn nữ tử mình nhìn thấu tâm can mình, huống chi Bạch Nguyệt Diệu còn là hoàng tử của vương quốc cổ đại này.


      Dù thế nào cũng phải thừa nhận đầu óc Lam Điệp Nhi đúng là hơn người, nhưng đối với tình cảm nam nữ, vẫn nên có chỗ thua kém nam tử tốt hơn...


      Chú thích: (*) về kiện lịch sử: Sau khi giết Tống Nghĩa, uy thế của Hạng Vũ vang dội ở nước Sở, nổi tiếng khắp các chư hầu. Ông sai hai mãnh tướng là Bố và Bồ tướng quân cầm hai vạn quân vượt sông Hoàng Hà đến cứu Cự Lộc. Vì chiến còn ít thắng lợi, nên Trần Dư lại xin quân tiếp viện, Hạng Vũ liền đem tất cả đại quân vượt Hoàng Hà, bắt quân lính phải dìm đắm thuyền, đập vỡ nồi nấu cơm, đốt lều trại, chỉ mang lương thực trong ba ngày để tỏ sĩ tốt quyết tâm liều chết, chịu quay về.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 131: Cực Kì Nguy Hiểm



      Theo cầu của Bạch Nguyệt Diệu, ngoại trừ những thứ cần thiết cho cuộc chiến còn để lại bên trong trại lính, toàn bộ những thứ có thể đốt đều đốt hết, thứ nào có thể đập đều đập , mỗi người đều phải quyết tâm chiến đấu đến cùng.


      chút lương thực cũng mang theo, mục đích của Bạch Nguyệt Diệu chính là khơi dậy hăng hái nơi quân lính, nhưng mà sớm muộn cũng kiệt sức, cho nên trận đánh hôm nay bất kể thế nào cũng phải dành được chiến thắng.


      Ta cầm chiếc dùi trống lên dùng sức gõ một lúc trống xuất chinh, theo từng tiếng trống vang lên, khí thế của ba quân cũng có phần vực dậy.


      Bạch Nguyệt Diệu nhảy lên ngựa đầu tiên, tiếp theo lần lượt đến quân lính, ta định lên ngựa của mình Hắc Mạc Dực tiến tới: “Lam giám quân, Nhị hoàng tử bảo ngài ở lại trong thành chờ tin tốt!”


      cần!” lần đầu tiên ta tỏ ra cố chấp với Hắc Mạc Dực, kiên quyết từ chối ý định đó, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, dù ta mặc giáp, nhưng trong tay ta có thanh kiếm hỗ trợ, ta muốn cho Huyễn Ngâm Phong nhìn thấy thành quá bấy lâu nay huấn luyện cho ta!


      Đoàn quân hừng hực khí thế ra khỏi cổng huyện Bạch Thủy, Hắc Mạc Dực thúc ngựa chạy đến bên Bạch Nguyệt Diệu gì đó, sau đó lại thấy Bạch Nguyệt Diệu tức giận nhìn về phía ta, may sao ngăn cản ta nữa.


      Là một giám quân, ta chỉ cần phụ trách trông chừng binh lính thao luyện là được, nhưng giờ ta muốn tận mắt chứng kiến Bạch Nguyệt Diệu so với Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ hề thua kém!!!


      Ta muốn tận mắt chứng kiến trận đấu cân bằng thế lực này, Bạch Nguyệt Diệu làm thế nào tới thắng lợi!


      Cờ quân ta lên cao rồi, chỉ còn cách doanh trại quân địch chừng trăm mét nữa thôi, ta tận mắt thấy cờ của Lôi Nguyệt Quốc, xem ra bọn họ cũng tính toán để nghênh chiến rồi.


      Từ xa truyền đến tiếng trống trận giòn giã, vậy là cuộc chiến bắt đầu!


      Quân địch mấy vạn người ào ào tiến gần tới quân ta, nhưng quân ta hề có ý định thoái lui, trong mắt mọi người đều rừng rực ý chí quyết tâm.


      “Giết!!!!”


      Theo tiếng hô của quân tiên phong, mọi người giơ cao vũ khí xông tới phe địch, ta cũng nhanh chóng rút kiếm ra, chỉ cần phải là quân ta, ta hề niệm tình mà chém chết! Có lẽ bọn họ cũng có gia đình, có lẽ bọn họ cũng phải muốn đánh nhau, nhưng nếu ba nước thống nhất, ngày sau cứ mãi phân tranh thế này thể nào sống yên ổn được, đến lúc đó biết sẽ có bao nhiêu người hi sinh nữa, có thể vài chục vạn, có thể là mấy triệu, cũng có thể là mấy chục triệu.


      Cát vàng thi nhau nổi lên, tiếng kêu gào càng lúc càng lớn, ta quay đầu nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu ở cách ta xa chiến đấu cùng tên thủ lĩnh của phe địch, đúng là bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng chiến trường loạn thế này, e rằng dù thủ lĩnh của bọn họ có chết cũng có bất kỳ kẻ nào chú ý tới!


      Ta thúc ngựa chạy về phía doanh trại của Lôi Nguyệt quốc, ta hiểu như vầy có lẽ rất nguy hiểm, nhưng ta nhất định phải loại bỏ lá cờ của bọn chúng! Làm suy giảm khí thế quân địch.


      Lúc ta tới gần, có chừng mười tên núp sau cổng trại, toàn bộ mũi tên đều nhắm vào ta, sau khi người trong đó ra dấu, mười mấy mũi tên đồng loạt bắn về phía ta.


      “Lam giám quân!”


      “Điệp Nhi...”


      Ta nghe thấy có tiếng người gọi ta, nhưng xin đừng vì ta mà phân tâm, cũng xin đừng gọi khiến ta phân tâm, xin hãy tin ở ta!!


      Ta nhanh chóng đưa kiếm ra đỡ, mấy chục mũi tên đều bị ta đỡ được, cuối cùng cũng tiến được tới gần hàng rào, mặc dù ta chưa quen với việc dùng ngựa, nhưng cũng coi như là có tài cưỡi ngựa, ta hiểu nên làm như thế nào rồi!


      Tay ta nắm chặt dây cương, tận dụng cơ hội ngựa vừa tiếp đất, lập tức dùng thanh kiếm trong tay chém liên tiếp vào đầu mấy tên cung thủ.


      Con ngựa phi nước đại tới chỗ lá cờ của Lôi Nguyệt quốc, mấy tên lính quèn xung quanh thể nào ngăn nổi ta, cuối cùng ta cũng dùng hết sức nhổ lá cờ của Lôi Nguyệt quốc.


      “OK rồi!” Ngoái đầu nhìn lại, đám binh sĩ Lôi Nguyệt quốc chỉ mới có vài tên biết lá cờ Lôi Nguyệt quốc bị rút xuống, nhưng ta đâu có đơn giản chỉ làm mỗi việc cướp lấy lá cờ của chúng? Ta giơ lá cờ của chúng lên cao, thu hút cái nhìn của đám giặc, dùng chút sức lực xé tan lá cờ của chúng .


      Nhìn quân địch lộ vẻ kinh hoàng, ta nở nụ cười thỏa mãn.


      Mải mê đắc chí thỏa mãn, ta hề phát mũi tên từ phía sau bay đến, đúng lúc ta xoay người khiến nó nhắm trúng vào vai phải của ta...


      .


      “Phong Việt Thần!” Là ! Là ! Chính là kẻ bắn lén, ta từng gặp lần, vẻ đẹp trai cùng với khí chất của khó khiến người ta quên được!


      Tam vương gia của Phong Minh quốc là phe cánh của Lôi Nguyệt quốc sao.


      đứng ở xa xa vẫn chăm chú nhìn ta, miệng của khẽ mở ra, dường như muốn gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa ta thể nghe thấy được, căn cứ hình dáng của miệng khi phát ta cảm thấy dường như hắn : “Hẹn ngày tái ngộ!!” nở nụ cười trầm rồi biến mất.


      Ta hoàn toàn hề có ý định đuổi theo , huống hồ vết thương vai phải ta vô cùng đau đớn, máu giọt xuống!


      “Điệp Nhi!!”


      “Lam giám quân! “


      Cát bụi cuồn cuộn trong chiến trường, có rất nhiều thanh gọi ta, ta hoàn toàn có cách nào phân biệt ra là ai gọi ta, nhưng tiếng ‘Điệp Nhi’ giúp ta nhận ra Bạch Nguyệt Diệu, vẫn đánh nhau với tướng địch, nhưng kiếm pháp xem ra có vẻ hỗn loạn rồi.


      Xin đừng vì ta mà phân tâm, Bạch Nguyệt Diệu!


      Vì lúc nãy mải khoe lá cờ địch bị ta phá nát mà ta bị thương, chắc đã khiến cho quân địch hoang mang phần nào hồi tỉnh, nhưng ta biết, thể dễ dàng mà khôi phục đâu!


      Ta nhìn vào vết thương do mũi tên gây ra, nếu ta rút ra, chẳng khác nào lại thêm lần trúng tên nữa, nhưng chỉ có như vậy, ta mới có thể dùng niềm tin để khích lệ quân ta!


      Ta cắn chặt răng! Nhắm hai mắt, để tay lên mũi tên, 3, 2, 1, “Aaaa!” Vì quá đau ta buộc phải rên lên tiếng, bất quá tên được rút ra, nhưng dưới mặt ta đôi môi và cổ họng đều có vị máu, hóa ra ta tự cắn vào môi mình rồi.


      “Giá!” Trán đầy mồ hôi lạnh, cầm theo cung tên ta cưỡi ngựa chạy tới nơi chiến trường.


      Quả nhiên thấy ta đứng vững vàng ngã, binh lính như được tiếp thêm sức lực! Ta chịu đau đớn quả thực cũng đáng lắm!


      “Điệp Nhi...” Bạch Nguyệt Diệu gầm lên giận dữ, giơ cao thanh kiếm chém đứt đầu tên tướng kia! Sau đó lập tức phi ngựa về phía ta.


      Mà lúc này, bầu trời đột nhiên xuất rất nhiều cánh hoa màu trắng, ha ha, tuyết rơi à?


      Nhìn chiến trường đầy máu, ba vạn quân địch hôm nay bị ba ngàn dũng sĩ quân ta chém giết chừng vạn rồi, còn Bạch Nguyệt Diệu dùng sách lược bắt giặc phải bắt vua trước rất đúng, chỉ là, chém tướng địch trở thành mục tiêu của vạn binh lính kia. vẫn kiên định chém giết ngừng mà tiến tới phía ta, nhưng áo giáp người cũng nát rồi...


      “Mạc Dực, mang Điệp rời trước!!!” Bạch Nguyệt Diệu vừa vung kiếm, vừa ra lệnh cho Hắc Mạc Dực.


      ...” Ta vốn định từ chối, nhưng thể lực của ta cũng đến cực hạn, mọi thứ trở nên tối sầm, ta dường như rơi...


      -


      Lúc này, Hắc Mạc Dực chạy tới bên cạnh Lam Điệp Nhi, nhanh chóng xuống ngựa đem nàng ngay lập tức, Bạch Nguyệt Diệu thấy vậy mới cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, như vậy đã có thể toàn tâm chiến đấu rồi. Vì Bạch Nguyệt Diệu chỉ có năng lực lãnh đạo mà ở còn có khí chất, có thể tác động đến tinh thần ba quân, khiến cho quân địch kính sợ ba phần!


      Hắc Mạc Dực khó khăn vất vả phá giải từng vòng vây, nhưng ngờ có hàng mấy trăm quân địch truy đuổi, rất muốn chiến đấu với chúng nhưng bên cạnh còn có Lam Điệp Nhi ngất xỉu biết làm sao?


      chạy tới ngôi làng có vẻ yên tĩnh, nhằm hi vọng có thể cắt đuôi bọn người phía sau.


      Mấy tên lính kia biết mình ở chiến trường cũng sẽ bị giết, thế nên mấy trăm tên này nghĩ nếu bắt được Hắc Mạc Dực, họ lập được công lớn.


      Cuối cùng, chúng cũng dồn được Hắc Mạc Dực đến tận chân núi.


      Mấy tên lính kia lộ ra nụ cười tà ác...


      Hắc Mạc Dực hề nao núng, vì vốn tính trước nay vẫn thế, dù gặp bất cứ chuyện gì, cũng có chút xúc động nào, quay đầu nhìn xuống phía dưới vách núi, là con sông, nhưng xem ra dòng nước vô cùng mạnh, lại thêm vào thời tiết là mùa đông, nhảy xuống đó nếu chết đuối cũng bị chết rét! Mà Lam Điệp Nhi lại bị trọng thương nữa!


      Cuối cùng Hắc Mạc Dực đưa ra quyết định đó chính là nhảy xuống vách núi, cảm thấy trừ Bạch Nguyệt Diệu ra, ai xứng đáng lấy được tính mạng của !


      Từ được gọi là tiểu dũng sĩ của Vân Long quốc, tại bữa tiệc sinh nhật của Hoàng thượng, lần đầu tiên gặp Bạch Nguyệt Diệu lúc đó hơn tuổi. hiểu vì sao, cảm giác cùng với Bạch Nguyệt Diệu như quen nhau từ lâu, bất giác cùng đến chơi với nhau, trò trẻ con vẫn thường chơi là ‘Cưỡi ngựa đánh giặc’. Vì vậy lợi dụng mình có võ công, đòi ‘tuyên chiến’ cùng Bạch Nguyệt Diệu. Cứ như vậy hai đứa trẻ bắt đầu khoa tay múa chân.


      vốn tưởng rằng sinh ra trong hoàng cung nhị hoàng tử được nuông chiều đến vô dụng nhưng kết quả cuối cùng lại là kẻ bại trận.


      thể phục Bạch Nguyệt Diệu rồi, ha ha, bao nhiêu năm qua, biết bao lần cùng tỉ thí nhưng Hắc Mạc Dực vẫn chưa lần chiến thắng dù được tôn làm dũng sĩ của Vân Long quốc!


      Tuy mấy ai biết Bạch Nguyệt Diệu mạnh như thế nào, nhưng Hắc Mạc Dực là người nhất. Cho nên cam tâm trung thành với Bạch Nguyệt Diệu, cũng cam tâm đem tính mệnh của mình trao cho Bạch Nguyệt Diệu.


      Đời này, Hắc Mạc Dực chỉ phục vụ người là Bạch Nguyệt Diệu mà thôi!!

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 132: Nam Nữ Trong Sơn Động



      Hắc Mạc Dực giữ chặt cổ áo Lam Điệp Nhi, ngay sau đó cõng Lam Điệp Nhi lưng rồi tung người xuống dưới đáy vực kia...


      Khoảnh khắc rơi xuống, nắm chặt tay Lam Điệp Nhi, chỉ sợ rơi xuống mặt nước bị chia cắt! nhất định phải bảo vệ Lam Điệp Nhi tốt, những vì Bạch Nguyệt Diệu phân phó, mà bản thân cũng rất muốn bảo vệ nàng!


      Nước ở đây lạnh thấu xương. Khi rơi xuống nước, cả hai tuy bi tách rời nhau nhưng vì nước lạnh làm cho Lam Điệp Nhi tỉnh lại.


      “Khụ! Khụ!” Lam Điệp Nhi ho tiếng, gì. Mặc dù tỉnh lại nhưng hóa ra chỉ là trong chốc lát, nàng vẫn tiếp tục chìm vào hôn mê.


      Sắc mặt Hắc Mạc Dực lúc này có đôi chút trắng bệch, răng khẽ va vào nhau, thân thể trôi theo dòng nước.


      Trước mặt là cuối dòng sông. Mà thể ngờ đấy lại là thác nước!


      Đúng thật là xui tận mạng. Nhưng Hắc Mạc Dực hề tuyệt vọng, đỡ thân thể Lam Điệp Nhi, dùng tay nắm lấy chóp mũi đỏ lên vì lạnh của nàng, sau đó cùng nín thở.


      Cứ như vậy hai người bọn họ theo thác nước trôi tuột xuống!


      Ở chốn sơn cùng thủy tận này nhìn ra con đường, biết có hi vọng tìm được cái thôn nào , xem ra phải phụ thuộc vào Hắc Mạc Dực. Phía dưới thác nước là dòng suối , hai bên bờ có chút đóng băng rồi, nhưng mấu chốt phải là ở đây!


      Mấu chốt chính là hai bên dòng suối có đất đai!


      Như vậy bọn họ có thể lên bờ được rồi...


      Hắc Mạc DỰc ôm Lam Điệp Nhi tới bên bờ, lúc này sắc trời dần tối, mặc dù biết ở chỗ nào, nhưng vẫn còn tốt hơn ở trong thứ nước lạnh thấu xương kia!


      Cứ như vậy, Hắc Mạc Dực cố tìm người cứu giúp, có khả năng sưởi ấm được cho Lam Điệp Nhi, nhưng mấy canh giờ liền mà vẫn hề thấy bóng dáng con người. Hắc Mạc Dực vẫn có thể nhẫn nại tiếp tục nhưng sắc mặt Lam Điệp Nhi trắng bệnh ra rồi, vết thương cũ chưa xong lại thêm vào nhiễm lạnh, cứ thế này Điệp Nhi thể nào chịu đựng được nữa!!


      Cuối cùng, Hắc Mạc Dực cũng tìm thấy hang động trong rừng sâu, tìm chút rơm rạ, trải lên đất, nhàng đặt Lam Điệp Nhi lên đó.


      Nhìn Lam Điệp Nhi, Hắc Mạc Dực khẽ nhắm hai mắt lại.


      Nếu cứ để cơ thể Lam Điệp Nhi ướt sũng thế này, bệnh tình nhất định nghiêm trọng hơn, vốn nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa Lam Điệp Nhi còn là nữ tử mà Bạch Nguyệt Diệu mến. Hắc Mạc Dực hề muốn chạm tới nàng dù chỉ nửa phân. nhưng trong hoàn cảnh này, bất đắc dĩ Hắc Mạc Dực thể làm gì khác hơn ngoài nhắm hai mắt lại để thay bộ đồ ướt sũng của nàng ra.


      cố bắt bản thân nghĩ Lam Điệp Nhi là nam tử, nhưng thể duy trì mãi như thế, ngay lúc Hắc Mạc Dực cởi áo cho Lam Điệp Nhi, tay sơ ý chạm phải chỗ mềm mại của nàng.


      Nhất thời, hai gò má của đỏ lên, hơn nữa vẻ mặt cũng hơi có chút khổ sở, nhưng hắn trước sau vẫn nhắm chặt hai mắt.


      Cuối cùng lý trí kiềm chế được dục vọng, Hắc Mạc Dực cũng cởi xong quần áo của Lam Điệp Nhi, nhanh chóng nghiêng đầu thở mạnh hơi.


      vắt khô quần áo của Lam Điệp Nhi, sau đó giũ mấy cái, tiếp đó lại tới cái của mình, rồi đem đồ Điệp Nhi ủ trong người mình, hiểu rằng nếu dùng hơi ấm cơ thể của lúc này, chừng quần áo của nàng sẽ kết thành băng!


      Nam tử cuối cùng cũng là nam tử, sau lúc nhiệt độ cơ thể của Hắc Mạc Dực cũng dần dần tăng lên, nhưng cũng đồng thời phát ra hơi thở của Lam Điệp Nhi càng ngày càng yếu!


      lại nhắm hai mắt, quay người . do dự lâu, lâu. Cuối cùng, kéo thân thể trần truồng của Lam Điệp Nhi vào ngực, sau đó hai tay chà sát từng tấc da của nàng để có hơi ấm!


      Khí trời rét lạnh, trong sơn động tối tăm, nam nữ trần trụi ở chung chỗ, nếu bọn họ làm ra bất cứ chuyện gì khó ai tin nổi!


      Nhưng Hắc Mạc Dực chưa hề có ý nghĩ chính đáng nào với Lam Điệp Nhi!


      Mặc dù bụng cồn cào tia lửa nóng, nhưng hiểu Lam Điệp Nhi ai, cũng biết rất ai là người Lam Điệp Nhi!


      thế nào nữa, cũng là nam tử, cũng thích nữ tử! Mặc dù hắn đối với Lam Điệp Nhi rất lạnh lùng, nhưng thể phủ nhận, đối với Lam Điệp Nhi vẫn có cảm tình!


      Nhưng lí trí trói buộc , tuyệt đối động chạm gì tới nàng!


      Lam Điệp Nhi được sưởi ấm lúc cũng dần có dấu hiệu ấm người trở lại, mà quần áo của nàng cũng từ từ khô. Hắc Mạc Dực vì sợ đụng chạm phải cơ thể Lam Điệp Nhi nên mặc quần áo cho nàng vô cùng cẩn trọng. Đối mặt trước trăm quân cảm thấy tựa lông hồng, nhưng mặc quần áo cho Lam Điệp Nhi đối với lại khó khăn gấp vạn lần. Cuối cùng cũng xong, chầm chậm mở hai mắt ra. Sau đó, Hắc Mạc Dực căn cứ vị trí vết thương của nàng rồi xé miếng vải chỗ đó .


      Trong chế độ phong kiến, cho dù người con trai chỉ thấy chút xíu da thịt của người con cũng bị coi là hành động khiếm nhã, giờ mặc dù bốn bề vắng lặng, mà Lam Điệp Nhi cũng hôn mê, nhưng tư tưởng của lại vô cùng thận trọng, bản tính hoàn toàn trái ngược với Bạch Nguyệt Diệu.


      Nơi vết thương của Lam Điệp Nhi ràng có chút sinh mủ rồi, nếu kịp thời chữa trị Lam Điệp Nhi chắc chắn sẽ xuất triệu chứng nóng sốt, lấy áo mình khoác lên người Lam Điệp Nhi, còn cứ để mình trần như vậy chạy ra khỏi hang tìm chút thảo dược.


      cố chịu đựng giá rét chạy tới khắp nơi trong rừng rậm bao la, mượn ánh trăng sáng rọi đường tới chỗ thảo dược.


      “Tìm được rồi!” Hắc Mạc Dực tiến đến gần cây bên đường, người tập võ ít nhiều phải hiểu về mấy loại thảo dược trị thương cho nên Hắc Mạc Dực liếc mắt cái cũng nhìn ra loại cây xen lẫn trong đám cỏ dại kia có thể chữa trị vết thương, Hoắc Hương!


      kích động chạy tới, nhanh chóng nhổ lấy thảo dược, vốn định trở về tìm Lam Điệp Nhi, nhưng nào ngờ từ đâu vọng lại tiếng dã thú gào rống.


      Từ vị trí này có thế nhận thấy chỗ của con thú kia cũng xa lắm! sờ bên hông cái! “Chết tiết!” bỏ kiếm lại trong động rồi.


      bóng đen vô cùng đáng sợ cùng tiếng bước chân tiến gần tới Hắc Mạc Dực!


      Theo bóng đen từ từ đến gần, Hắc Mạc Dực nhất thời phát , hóa ra là con Gấu đen, nhiều người khi gặp gấu chọn cách giả chết, nhưng Hắc Mạc Dực nhất quyết làm vậy, dứt khoát đứng thẳng, phải vì đần, mà là...


      Hắc Mạc Dực tung người nhảy lên, con gấu đen kia dùng móng vuốt lớn vồ lấy Mạc Dực, dùng khinh công né tránh cú đánh đó, ngược lại còn ra cước tấn công lại con gấu đen...


      Liên tục như thế, cuối cùng, Hắc Mạc Dực cũng đánh bại được con gấu đen to lớn kia...


      Trong Thủy Hử có chuyện Võ Tòng đánh hổ nhưng dù sao Võ Tòng kia cũng mang theo vũ khí, còn Hắc Mạc Dực tay mà đánh chết được con gấu lớn, hổ là đại dũng sĩ của Vân Long quốc!


      đem xác gấu về lại hang, sau đó dùng kiếm xẻ da gấu. Đúng! gặp gấu lớn bỏ chạy hóa ra là có nguyên nhân, vốn là nhắm tới tấm da này rồi! Nếu có tấm da gấu giúp Lam Điệp Nhi ủ ấm, tình hình chắc chắn biến chuyển tốt.


      chưa vội đắp tấm da gấu lên cho Lam Điệp Nhi, mà trước hết đem thảo dược rịt vào chỗ vết thương của nàng.


      Khi xoay người Lam Điệp Nhi lại và trùm tấm da gấu lên, chợt nhìn thấy nơi khóe mắt nàng có giọt nước mắt trong suốt long lanh chảy ra...


      “Lam giám quân?” Hắc Mạc Dực cơ hồ cảm thấy Điệp Nhi hồi tỉnh.


      -


      Ta biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng trước đó, ta vẫn nhớ , Hắc Mạc Dực đem theo ta nhảy xuống vực sâu, mà ta cũng nhớ, Hắc Mạc Dực hề xem ta là gánh nặng, kiên quyết tìm hang động này giúp ta sưởi ấm. Ta cũng biết, ở nơi rét buốt như mùa đông này, lấy áo của mình trùm cho ta, ta vốn cho là vô cùng chán ghét ta, nhưng ngờ, lại đối xử tốt với ta như thế.


      Ta rất cảm động, ta chưa từng xem Hắc Mạc Dực là bạn của ta, nhưng hóa ra so với bạn còn tốt hơn nhiều!


      “Hắc tướng quân...” Ta vô lực mở hai mắt ra, nhìn nửa người trần trụi của Mạc Dực, chỗ kia vốn là da thịt hồng hào, giờ đây vì giá lạnh mà đông cứng rồi.


      “Ngài có chỗ nào thoải mái?” rất khẩn trương hỏi ta, ta hiểu hỏi thế bởi vì nhìn thấy ta khóc, nhưng nguyên nhân thực là vì...


      Ta rất cảm động!


      Ta cố đứng dậy, nhưng ngay cả chuyện cũng cảm thấy khó khăn, mà lòng ta thì cảm thấy ấm áp vô cùng, thân thể ta xem ra cũng ấm hơn, chỗ nào cũng có da gấu che chở, nếu phải Hắc Mạc Dực đánh nhau với gấu, ta sao có thể có da gấu mà đắp thế này?


      “Hắc tướng quân, lấy tấm da gấu ra khỏi người ta ...”


      “Có phải nó quá nặng nề ?”


      ... Hắc tướng quân, huynh vì ta làm rất nhiều chuyện, mặc dù ý thức của ta có chút hôn mê, nhưng ta cái gì cũng biết, nếu ta còn độc chiếm tấm da gấu này, trời đất tha ta mất!” Nghe ta vậy, Hắc Mạc Dực lại có biểu áy náy cùng tự trách.


      “Xin lỗi, Lam giám quân, bất đắc dĩ, ta mới phải làm như vậy...” Lời của dừng lại giữa chừng, ta hiểu áy náy cái gì, tự trách cái gì. Trong chế độ phong kiến, nam nữ phải giữ khoảng cách, Hắc Mạc Dực lại vô cùng để ý điều đó chắc là phải đấu tranh nội tâm ghê lắm mới dám sưởi ấm cho ta, ha ha, nếu phải vậy, giờ chắc ta chết lâu rồi.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 133: Thẹn Với Lương Tâm



      “Hắc tướng quân sao phải tự trách mình, ta còn muốn đa tạ Hắc tướng quân ra tay cứu giúp, thân thể của huynh đông cứng đến thế rồi, mau sưởi ấm chút !” Thái độ của ta rất kiên quyết, nhưng Hắc Mạc Dực vẫn nhất quyết làm theo, chỉ nhận lại cái áo hôm qua đắp lên cho ta mặc vào người.


      “Như vầy là tốt rồi, Lam giám quân, ngài nghỉ ngơi , ngày mai ta nghĩ cách đưa ngài ra khỏi khu rừng rậm này!” xong Hắc Mạc Dực tìm một vị trí cách xa ta ngồi xuống.


      Nhất mực theo lệ xưa cũng tốt, nhưng mà nếu cứ như vậy sớm muộn gì cũng bệnh ra mất.


      thẹn với lương tâm!” Ta lầm bầm xong cũng nhìn về phía Hắc Mạc Dực, ta muốn cho biết, ta và là quan hệ đồng , cần quan tâm đến quan hệ nam nữ, cần quan tâm đến gì khác, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất: “Hắc tướng quân đắp chung với ta tấm da gấu này ...” Lời của ta hề có chút ngượng ngùng, nếu có khác nào ta tự thẹn với chính mình rồi, ta đây giả làm nam tử cũng như phải tỏ ra là bậc trượng phu, bất kể như thế nào cũng phải sống sót ra khỏi sơn động này!


      là bạn của Bạch Nguyệt Diệu, là người quan trọng đối với Bạch Nguyệt Diệu, cũng là trợ thủ đắc lực, ta phải bảo vệ hắn tốt, vì Bạch Nguyệt Diệu cần !


      biết, giờ Bạch Nguyệt Diệu ra sao rồi? vẫn khỏe chứ? Mong là thắng trận. Ta vô cùng tin tưởng vào năng lực của ! Nhưng có biết tình trạng giờ của ta nhỉ?


      Hắc Mạc Dực trước sau vẫn ngồi tại đó hề xê dịch, bất đắc dĩ, ta dùng chút hơi sức còn sót lại đem tấm da gấu vén lên, nhất thời hoảng hồn, mà tấm da gấu mới chỉ dời chút ta đã nhận ra cái hang này lạnh đến chừng nào!


      “Lam giám quân!”


      “Nếu Hắc huynh cùng ta dùng tấm da gấu này, vậy ta cũng đụng tới nó!”


      Cuối cùng vì ta kiên quyết như vậy, Hắc Mạc Dực thể dùng chung da gấu với ta, vẻ mặt của như thể bị làm khó vậy, khi người ở trong tấm da, vẫn nhất quyết giữ khoảng cách với ta.


      Nếu ta dùng chung với Bạch Nguyệt Diệu, ta phải lo lắng đề phòng, nhưng với Hắc Mạc Dực, ta hoàn toàn phải lo lắng chút nào, dù sao Hắc Mạc Dực cũng là người tuân thủ lễ đạo rất nghiêm chỉnh.


      Ha ha, suy nghĩ chút, hai người bọn họ tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng tình cảm lại vô cùng bền chắc!


      Dần dần cũng đến bình mình, nhưng trong hang vẫn mờ tối, mà cơ thể ta hiểu sao vẫn có chút hơi sức nào, vết thương sau lưng vẫn đau nhói.


      Hắc Mạc Dực từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn ta cái, sau đó lại lập tức nhìn về phía trước: “Lam giám quân, ta trước dò xét địa hình rừng rậm nơi này, ngài cứ nghỉ ngơi .”


      “Ừ “ Lúc này nếu ta cố gắng theo, chẳng khác nào gây thêm phiền toái cho Hắc Mạc Dực...


      -


      Hắc Mạc Dực cầm kiếm lên rồi nhanh chóng ra ngoài.


      Suốt đêm, thể chợp mắt chút nào, mặc dù trong lòng có gì áy náy, nhưng người bên cạnh mình cùng đắp chung chăn dù sao cũng là nữ tử. Lấy tư tưởng của Hắc Mạc Dực mà nếu Lam Điệp Nhi có ý trung nhân rồi, chắc chắn cầu hôn nàng, cần phải mang tội bất nhã...


      giờ chỉ muốn tìm được đường ra, bước chân nghỉ ngơi, chạy băng băng trong rừng rậm, giờ phút này thân thể Lam Điệp Nhi vẫn chưa thể cử động, nếu nhanh chóng tìm thấy đường ra, mau mau trở lại động, sợ rằng ở nơi rừng rậm này, có nhiều loài thú dữ tập kích Lam Điệp Nhi.


      Hắc Mạc Dực ngừng nghỉ trong vòng canh giờ, nhưng rừng rậm này rất kì lạ, dường như vòng tới vòng lui đều ở chỗ, bất đắc dĩ, Hắc Mạc Dực đành phải hái chút quả dại cùng với ít thảo dược trị thương rồi trở về hang động.


      Xem ra tình hình bây giờ, bọn họ phải tiếp tục ở lại nơi rừng rậm này rồi, đành phải chờ vết thương của Lam Điệp Nhi hồi phục rồi kiếm cách khác thôi!


      Thời gian ngày từng ngày trôi qua, Lam Điệp Nhi và Hắc Mạc Dực đành phải ở lại trong hang động, còn Bạch Nguyệt Diệu thì sao?


      Sau khi Mạc Dực đem Điệp Nhi , Bạch Nguyệt Diệu lại có thể chuyên tâm chiến đấu, lực chiến đấu tăng lên mấy lần, liên tục lấy đầu quân địch.


      Cuối cùng, bọn họ trong giữa đêm khuya tiêu diệt được ba vạn quân địch!


      Nhưng hề nghỉ ngơi, cũng có đắc chí, mà là mượn khí thế lúc này để hướng tới biên thùy Lôi Nguyệt quốc mà tấn công, biết, dù đã dẫn dắt ba ngàn binh lực tiêu diệt ba vạn quân địch rồi, có thể là chiến công huy hoàng trong lịch sử!


      Nhưng phụ hoàng mình là người như thế nào, quá .


      chiến đấu hết mình để bảo vệ quốc gia, nhưng nếu đồng thời còn chiếm được cả lãnh thổ của nước khác, phụ hoàng của nhất định vô cùng hài lòng, mà trận chiến này càng muốn các binh sĩ hi sinh cách vô ích!


      Quả nhiên đội quân của Bạch Nguyệt Diệu tận dụng khí thế, bước vào lãnh thổ quân địch, dân trong thành thấy vậy lập tức mở cửa dâng thành cho !


      “Quân tiên phong! Thông báo cho Hắc tướng quân tới huyện mới của ta ở đây!” Bạch Nguyệt Diệu ngồi lưng ngựa ra lệnh, sau đó xuống ngựa tới bên cổng thành!


      Dân chúng trong thành tỏ ra hết sức sợ hãi, Bạch Nguyệt Diệu nhìn ra được họ sợ hãi là vì họ lo lắng mình tàn sát hàng loạt dân trong thành!


      “Hỡi dân chúng Lôi Nguyệt quốc, ta là nhị hoàng tử của Vân Long quốc, từ giờ trở , các vị chính là dân của Vân Long quốc rồi, cho nên ta đối xử tốt với tất cả như chính con dân của mình!”


      Lời của Bạch Nguyệt Diệu xem ra chưa làm cho dân chúng hoàn toàn tin tưởng, nhưng ngay lúc đó, trong dân chúng có người hô to: “Nhị hoàng tử Vân Long quốc là người nhân hậu dân, nếu đúng là nhị hoàng tử, tuyệt đối làm hại chúng ta đâu!”


      Tên tuổi của Bạch Nguyệt Diệu ở Vân Long quốc tuy có nổi, nhưng mà tại Lôi Nguyệt quốc cùng với Phong Minh quốc thể được như vậy đâu, nhưng cũng may có mấy kẻ buôn vẫn truyền tai nhau, cho nên người nọ kéo theo người kia cũng dần dần có lòng tin!


      “Nhị hoàng tử...” Quân tiên phong tới, sau đó lập tức bước tới thầm vào tai Nguyệt Diệu, nghe xong, đôi mắt lên vẻ kinh hoàng, vừa mới nhận được tin Hắc Mạc Dực và Lam Điệp Nhi bặt vô tín.


      người là huynh đệ tốt của mình, người kia là nữ tử mình thích, hề muốn bất cứ ai trong hai người đó gặp điều gì bất trắc.


      Nhưng cũng thể ngay lập tức phân phó quân lính tìm kiếm Hắc Mạc Dực và Lam Điệp Nhi được, vì hiểu , quân lính chiến đấu rất khổ nhọc rồi, nhất định phải để họ nghỉ ngơi.


      Đêm khuya yên tĩnh, Bạch Nguyệt Diệu lần theo con đường Hắc Mạc Dực , nhưng người tìm kiếm đâu thể dễ dàng như vậy!


      Từ lúc kết thúc trận chiến tới giờ Bạch Nguyệt Diệu hề có khắc nghỉ ngơi, vẫn mải tìm kiếm bóng dáng của Hắc Mạc Dực và Lam Điệp Nhi, ngay cả áo giáp người rách nát cũng chưa kịp đổi.


      Trời tờ mờ sáng, thời gian phụ lòng người, Bạch Nguyệt Diệu phát ra ngựa của Hắc Mạc Dực, theo lối con ngựa dẫn, Bạch Nguyệt Diệu tới bên vách núi, theo hướng vách núi nhìn xuống, thấy phía dưới là dòng sông nước chảy cuồn cuộn, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng đau đớn..


      “Điệp nhi... Mạc Dực... Các người tuyệt đối thể có chuyện được!!!” Bạch Nguyệt Diệu giọng lẩm bẩm, hoàn toàn cảm nhận nổi nỗi đau, phía sau có rất nhiều binh lính.


      “Nhị hoàng tử, Hắc tướng quân và Lam giám quân sợ rằng ...” Nghe vậy, đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu nhất thời tràn đầy lửa giận, nhưng thể biểu ra, cũng muốn nghe mấy lời đó, vì tin Lam Điệp Nhi và Hắc Mạc Dực có thể chết như vậy được. Nếu đó đúng là , vậy cũng là do lỗi của , nếu phải mang theo Lam Điệp Nhi tới tham gia cuộc chiến này, Lam Điệp Nhi sao có thể bị thương? Nếu phải phái Hắc Mạc Dực đưa Lam Điệp Nhi rời , bọn họ đâu đến nỗi phải nhảy xuống vách núi?


      Bạch Nguyệt Diệu để ý đến những binh lính khác, mà nhanh chóng lên ngựa, hướng về mấy thôn xung quanh mà phi ngựa đến: “Đại thúc, xin hỏi xung quanh vách núi, nơi nước chảy tới cuối là gì?” Bạch Nguyệt Diệu đem toàn bộ tâm tư tình cảm tạm thời gác lại, khách sáo hỏi vị đại thúc.


      Vị đại thúc kia do dự chút, sau đó : “Là khu rừng rậm...”


      đợi đại thúc kia xong, Bạch Nguyệt Diệu lập tức quay ngựa , trong lòng đột nhiên xuất hy vọng.


      Nhưng do trong lòng khẩn trương mà nghe được câu sau cùng của đại thúc: “Tiểu tử, rừng rậm đó là mê cung!!!”


      Bạch Nguyệt Diệu men theo vách núi tìm kiếm vị trí Lam Điệp Nhi và Hắc Mạc Dực rơi! giờ hắn thể bình tĩnh nữa, quên mất quân pháp rồi. thân mình hành động, có thể là điều đại kỵ, bây giờ mặc dù trận chiến xong, nhưng còn có nhiều hậu quả cần khắc phục, nhiều chuyện còn chưa xử lý, tỷ như thư trả lời, bẩm báo cho hoàng thượng. hề nghĩ tới chuyện làm như vậy là tạo sơ hở cho kẻ khác lợi dụng, tội của chính là coi rẻ quân vương!


      Cuối cùng Bạch Nguyệt Diệu cũng tìm được khu rừng kia, hề do dự lập tức bước vào khu rừng rậm, lúc này, thể ngờ chính thức lọt vào mê cung rừng rậm rồi.


      quẹo trái phải trước sau vẫn chỉ thấy dạng địa hình, hơn nữa sắc trời tối, đưa tay thấy được năm ngón, xem ra chỉ còn cách đợi ngày mai cho quân đến lục soát!


      Nhưng...


      lạc đường.


      trùng hợp thấy hang động, vốn định hôm nay sẽ trú tạm ở đây, thế nhưng khi bước vào bên trong, nhờ ánh trăng mờ ảo kia nhìn thấy...


      Lam Điệp Nhi nằm lớp rơm rạ, mà Hắc Mạc Dực dùng môi hôn lên sống lưng Lam Điệp Nhi!!!


      Cả người đứng yên tại chỗ, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa khó chịu, may mắn là huynh đệ của mình và nữ tử mình mến chưa chết, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, lòng sao có thể khó chịu? tuy cá tính phóng đãng đôi lúc kiềm chế được, nhưng nhìn thấy nữ tử mình cùng một nam tử tiếp xúc thân mật như thế tránh sao khỏi ghen tức, nhưng nghĩ lại, Hắc Mạc Dực tuyệt đối phản bội mình! rất tin tưởng tình huynh đệ giữa mình với Hắc Mạc Dực!


      Vậy chẳng lẽ là do Lam Điệp Nhi quyến rũ huynh đệ tốt của mình sao? Chỉ là, cũng thể, cũng rất tin tưởng vào nhân cách của Lam Điệp Nhi! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 134: Chuyện Mờ Ám Trong Sơn Động



      Hắc Mạc Dực chừng mấy canh giờ rồi trở lại, hơn nữa còn mang về rất nhiều loại quả, nhìn vậy ta cũng ngầm hiểu được, xem ra Hắc Mạc Dực vẫn chưa tìm được đường ra rồi, hơn nữa chúng ta chắc còn phải ở lâu trong này.


      Liên tiếp mấy ngày trôi qua, bọn ta đều sống tạm bằng mấy thứ quả này, mà vết thương của ta cũng dần dần tốt hơn chút, sức lực cũng khôi phục phần nào, sắc trời dần dần tối, Hắc Mạc Dực phải giúp ta bôi thuốc, ta biết là thuốc gì, nhưng thoa lên vết thương lành lạnh, rất thoải mái.


      Ta nằm rơm rạ, Hắc Mạc Dực đem thảo dược nhai trong miệng, sau đó dùng miệng rịt thuốc vào vết thương cho ta, mỗi lần đều rất cẩn thận để môi của đụng phải da thịt của ta.


      “Ai?!” Hắc Mạc Dực đột nhiên rống lên tiếng, ta vội nhìn về phía ngoài sơn động, nhất thời phát bóng dáng, bóng dáng kia lập tức tới gần: “Nhị hoàng tử?” Nghe Hắc Mạc Dực vậy ta đây mới nhìn kĩ, đúng là Bạch Nguyệt Diệu.


      Ha ha, ha ha, ta nằm mơ sao? phải là chứ? ngờ tìm ra chúng ta, nhìn áo giáp tả tơi người cùng vô số vết máu loang lổ, chẳng lẽ chưa hề nghỉ ngơi chút nào sao? Nhưng mà có công tìm bọn ta như vậy chứng tỏ đánh thắng trận kia rồi!


      “Các ngươi...” Ta nhìn thấy ánh mắt kì lạ của , xong là ngồi xuống, nhìn lưng ta sau đó ta nghe thấy giọng hân hoan của : “Các ngươi sao là tốt rồi!” xong vui vẻ phá lên cười, có gì mà buồn cười vậy? Mà ta chưa chuyện, nếu đã tới, vậy chúng ta có thể thoát rồi chứ?


      “Nhị hoàng tử, chúng ta thắng rồi sao?” Hắc Mạc Dực hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      “Ừm, hơn nữa còn được Lôi Nguyệt quốc tặng kèm thành trì!”


      Ha ha ha ha, thoải mái! Lúc này Bạch Nguyệt Diệu coi như là lập được chiến công lớn, trở về mà hoàng đế cho Bạch Nguyệt Diệu làm thái tử có lỗi với chúng ta!


      Ha ha, ta nóng lòng muốn xem biểu của Bạch Nhật Uyên như thế nào? Trộm gà được còn mất nắm gạo, vốn định lợi dụng chiến tranh để tiêu diệt Bạch Nguyệt Diệu, nhưng ngờ Bạch Nguyệt Diệu lại thắng lợi, hơn nữa còn chiếm được cả thành trì!


      tệ, tệ chút nào!


      “Nàng nghĩ gì mà cười như vậy?” Bạch Nguyệt Diệu cất tiếng hỏi rồi tới ngồi bên cạnh ta.


      Ta mỉm cười nhìn về phía : “Ta nghĩ, trở về rồi có nên gọi ngươi là thái tử điện hạ đây?”


      Nghe ta xong có vẻ suy tư, sau đó nhìn ta cười xấu xa: “Gọi ta là Thái tử quả tệ, vậy có nên tính luôn gọi nàng là Thái Tử Phi đây?”


      vừa như vậy, ta cùng với đều hơi xấu hổ, có lẽ thế chẳng qua là lời đùa trong sơn động xa xôi này thôi, bởi vì có phi tử rồi, là thê tử chính thức của . Mà ta, cũng có trách nhiệm của ta!


      Ta và Bạch Nguyệt Diệu vốn là hai đường thẳng song song, tuyệt đối có giao điểm, nhưng khi vậy, lòng ta chợt cảm thấy đôi chút đau đớn.


      Hắc Mạc Dực biết từ lúc nào lặng lẽ rời khỏi sơn động rồi, Bạch Nguyệt Diệu hỏi han tình hình vết thương của ta rồi cũng rời ...


      -


      Bạch Nguyệt Diệu gọi Lam Điệp Nhi là Thái tử phi, tuy lòng, nhưng cũng có phần do thuận miệng. thấy ra những lời đó khiến sắc mặt Lam Điệp Nhi rất khó coi, lấy thân phận này cả đời cũng thể ở cùng chỗ với Lam Điệp Nhi, nhưng mà chẳng lẽ cứ dùng thân phận ảo Ngâm Phong để lén lút qua lại với Lam Điệp Nhi cả đời sao? Thế quả là công bằng cho Điệp Nhi rồi!


      Còn chuyện biết, đó chính là trêu đùa như vậy, sắc mặt Lam Điệp Nhi tốt cũng phải vì Lam Điệp Nhi ghét những gì , mà là vì nàng biết nàng và có khả năng, chính vì vậy mà thương tâm...


      Sau khi Bạch Nguyệt Diệu ra khỏi sơn động thấy Hắc Mạc Dực quỳ gối mặt đất, Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt đã nhìn ra nguyên nhân Hắc Mạc Dực làm vậy, vì Mạc Dực vẫn luôn là người chính trực như thế!


      “Nhị hoàng tử, mấy ngày nay ta vài hành động quân tử với Lam giám quân, xin nhị hoàng tử trách phạt!” Trong đôi mắt lên nghiêm túc, hơn nữa còn có cả áy náy.


      ra Bạch Nguyệt Diệu muốn biết hai người họ mấy ngày qua đã làm những gì, biết con người Hắc Mạc Dực, nhưng nghĩ đến nam quả nữ sống chung trong sơn động, Bạch Nguyệt Diệu vẫn tránh khỏi chút ganh tức, đỡ Hắc Mạc Dực lên: “Mạc Dực, chuyện xảy ra mấy ngày nay cần nhắc lại, còn nữa... ngươi cần nhận lỗi với ta, ngươi nên xin lỗi Huyễn Ngâm Phong mới đúng!” Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy bất mãn với thân phận kia của chính mình, quả , nghĩ, nếu thân phận của có đụng vào Lam Điệp Nhi nhất ̣nh sẽ bị mắng gần chết, giờ lấy thân phận gì trách cứ Mạc Dực đây? Thân phận kia lại hoàn toàn ngược lại, ngừng đụng chạm Lam Điệp Nhi, hơn nữa còn có thể nghe được lời tình tứ của nàng, vừa nghĩ tới, Bạch Nguyệt Diệu đã vô cùng ghen tỵ!


      Thấy Bạch Nguyệt Diệu có chút đùa với mình, Hắc Mạc Dực cũng biết Bạch Nguyệt Diệu trách cứ mình, trong lòng nhõm ít.


      “Mạc Dực, vì sao ngươi và Điệp nhi vẫn chưa rời khỏi rừng rậm này?” Bạch Nguyệt Diệu có chút ngạc nhiên hỏi.


      “Rừng rậm này giống như dạng mê cung vậy, căn bản thể ra, Nhị hoàng tử, ngài đã tới đây, trước đó có thông báo cho quân đội ?”


      “...” Bạch Nguyệt Diệu nghĩ thầm có chuyện ổn rồi, thứ nhất, mình tới nơi này có thông báo cho quân đội, chính là vi phạm quân luật. Thứ hai, mình cũng phát rừng rậm này rất kỳ hoặc.


      Nhưng nghĩ lại, vĩnh viễn ở lại khu rừng rậm này cũng tồi, dù sao vừa có bạn bè tốt nhất, vừa có nữ tử mình nhất bầu bạn, nếu có cả Bạch Tinh Ngân nữa đây đúng là chốn bồng lai tiên cảnh với họ rồi.


      Nhưng ý niệm này chỉ là thoáng qua thôi, Bạch Nguyệt Diệu biết chuyện gì đợi , là muôn dân trăm họ, là quốc gia xã tắc! nghĩ đến việc lớn mà chỉ chú ý đến việc cá nhân đúng là quá ích kỉ.


      Xem ra chỉ còn cách đợi trời sáng rồi tìm cách ra khỏi đây thôi.


      còn gì để Bạch Nguyệt Diệu cùng Hắc Mạc Dực lại trở về trong sơn động, lúc này Lam Điệp Nhi hình như ngủ rồi, tính tình Bạch Nguyệt Diệu quả nhiên phóng đãng, cần Lam Điệp Nhi cho phép đã chui vào tấm da gấu, hơn nữa cánh tay còn ôm ngang hông nàng, nếu Hắc Mạc Dực vào, lúc này chẳng khác nào đôi vợ chồng ôm nhau ngủ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu ràng vẫn dành chỗ cho Hắc Mạc Dực, cả ba cùng nằm bên trong tấm da gấu nghỉ ngơi...


      -


      Nghe được tiếng bước chân vào, ta nhanh chóng nhắm hai mắt lại, rồi cảm thấy tấm da gấu bị nhấc lên, hơn nữa còn có người chui vào, cần hỏi, nhất định là Bạch Nguyệt Diệu rồi, nhưng cũng thèm hỏi qua ta có đồng ý cho vào hay sao?


      Bất đắc dĩ! Ta đành nằm yên, nhưng tay của lại ôm lấy ta?


      Mà lúc này trái tim ta đột nhiên đập nhanh hơn hẳn, hơn nữa gương mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, chỗ bị Bạch Nguyệt Diệu chạm vào cũng cực kỳ nóng rực.


      Đây chính là cảm giác người ư? Hắc Mạc Dực ở bên cạnh ta mấy ngày nay, ta hề có cảm giác gì, ngược lại Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên làm vậy lại khiến lòng ta nóng nảy bất an!


      Ta sợ Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy thay đổi của ta, nên vội tiếp tục xoay người lại giả vờ ngủ, đưa lưng về phía Bạch Nguyệt Diệu. Nhưng lúc này tay của còn an phận ôm người của ta nữa, mà là từ từ di chuyển, đầu của cũng nhích tới gần cổ của ta, ta cảm nhận ràng hơi thở ấm áp của nơi cổ, mà tay của cũng dừng lại ở ngực ta, muốn làm gì vậy?


      Đúng là ta có , nhưng làm vậy có chút khinh người quá đáng rồi!


      Dù sao ta và hề có quan hệ nam nữ thông thường! Chẳng lẽ muốn ta làm tình nhân của sao?


      Ta nhanh chóng nghiêng đầu, tức giận nhìn về phía , ta đột nhiên quay đầu vậy mà hề giật mình, lại còn nhìn ta với nụ cười tà mị, giống như là cố ý đánh thức ta vậy!


      “Ngươi là quá đáng! Hắc tướng quân vẫn còn bên cạnh đó!” Ta cố gắng hạ thấp giọng với .


      “A? Ý của nàng là, nếu Mạc Dực có ở đây ta có thể ư?” Bạch Nguyệt Diệu xong lại cười xấu xa.


      “...” Nghe vậy, ta gần như hóa đá, sao hắn có thể như vậy được chứ? biết xấu hổ mà.


      Ta dùng sức cố ngồi dậy, nhưng gắt gao ôm chặt lấy ta, cộng thêm thương tích người khiến ta có sức chống cự.


      kéo tay ta lại, sau đó đặt cánh tay dưới đầu ta, khiến cho đầu của ta tựa vào cánh tay , thu hồi điệu cười tà mị, đôi chút nài nỉ với ta: “Cứ như vậy là được rồi, ta làm chuyện gì khác với nàng đâu.” xong rồi ôm ta chặt.


      Chẳng lẽ cố ý làm ta tỉnh chính là hi vọng ta cho phép ôm ta ngủ như vậy sao? Tư thế như vầy ta và Huyễn Ngâm Phong từng có, nhưng mà lúc ấy đầu ta vùi trong ngực Ngâm Phong.


      Giờ phút này ta cảm thấy thực có lỗi với Huyễn Ngâm Phong, nhưng vẫn tự chủ được tựa đầu vào lồng ngực Bạch Nguyệt Diệu..


      là ấm áp...


      Như vậy có phải là ta xứng với Huyễn Ngâm Phong ?


      Liệu ta có nên lời chia tay? Trước kia ta Huyễn Ngâm Phong, giờ lại Bạch Nguyệt Diệu, ta cứ tưởng Huyễn Ngâm Phong khiến ta quên tình cảm với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng ai ngờ ta vẫn hết lần này đến lần khác làm chuyện phải, thân mật với Bạch Nguyệt Diệu! Mà Bạch Nguyệt Diệu cũng làm cho ta càng lúc càng thêm .


      có thê tử của , mà vẫn ngừng dẫn dụ ta, hai người chúng ta rất quá đáng! rất quá đáng! Nên xuống Địa ngục!


      Bất quá nếu có báo ứng tốt nhất nên báo ứng lên người ta đây!!


      Mà thực ra khi trở về triều đình, ta và rồi cũng mỗi người đường mà thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :