1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 125: Diễn Luyện



      Nghe Huyễn Ngâm Phong hỏi vậy ta lập tức cảm thấy vô cùng áy náy, ngay cả cũng nhìn ra bất thường trong thái độ của ta. Ta vẫn luôn mong mỏi được cùng Huyễn Ngâm Phong như bây giờ, vậy mà khi được rồi lại biết quý trọng? Ngủ bên cạnh người mà lòng lại nghĩ đến người đàn ông khác, ta rất quá đáng, rất quá đáng.


      xin lỗi, Huyễn Ngâm Phong. Hãy cho ta chút thời gian, ta bảo đảm về sau bao giờ có chuyện ta nghĩ về người đàn ông khác nữa.


      Ta chăm chú nhìn vào mắt Huyễn Ngâm Phong, sau đó khẽ hôn , cái hôn này chính là thay cho áy náy của ta.


      phải do nhị hoàng tử đâu, ta ghét còn kịp ấy chứ.” Ta hiểu , ta bây giờ nghĩ đằng nẻo, ta thực ghét Bạch Nguyệt Diệu, nhưng lại muốn Huyễn Ngâm Phong nghĩ ta là dạng nữ tử đứng núi này trông núi nọ.


      Nhưng mà ta nghĩ đằng nẻo là để che dấu , vậy mà làm Huyễn Ngâm Phong hài lòng lại còn xuất vẻ mất mát, chẳng lẽ ta dối dễ bị người khác nhìn thấu vậy sao?


      Huyễn Ngâm Phong nữa mà xoay người đè ta dưới thân, động tác của rất thô bạo, chút dịu dàng, môi của chà xát lên môi ta, cũng rất bá đạo giống như trừng phạt ta vậy.


      Ta bị hành động này của làm cho hết hồn, dường như phát ra hoang mang đó, động tác từ từ mềm mại, cái hôn kết thúc và mọi thứ dừng lại.


      ôm chặt lấy ta: “Điệp nhi, sáng sớm ngày mai ta phải rời .”


      Ta nhanh chóng ngồi dậy nhìn về phía : “Huyễn đại hiệp muốn đâu?” Ha ha, ta quên mất, Huyễn Ngâm Phong với ta rằng nên hỏi chuyện của , có lẽ, lần này biết tới lúc nào mới được gặp lại, như vậy cũng tốt, ít nhất ta có thêm thời gian để điều chỉnh lại tâm tư của mình: “Ta hiểu rồi, Huyễn đại hiệp.” Ta rồi lại chui vào lồng ngực ấm áp của Huyễn Ngâm Phong.


      Huyễn Ngâm Phong lục tìm trong túi áo, sau đó lấy ra miếng ngọc bội, chính là nửa của miếng ngọc đưa cho ta kia, ta ngạc nhiên nhìn , trong lòng có chút xúc động.


      Ở cổ đại cái này gọi là tín vật, nhưng ở đại nó được gọi là đôi lứa xứng đôi, ha ha, Huyễn Ngâm Phong đưa cho ta xem ra là muốn với ta ta sao?


      “Ta vĩnh viễn đeo nó bên cạnh mình”. Huyễn Ngâm Phong xong, ta tựa đầu vào trước ngực của .


      “Ừm, ta cũng vậy vô cùng trân trọng nửa kia...”


      Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại Huyễn Ngâm Phong còn ở đây. Ta sửa soạn để lên triều, hôm nay vào chầu, Bạch Nguyệt Diệu chịu xuất , vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.


      “Lam Hàn Lâm, ngày gặp có nhớ Bổn hoàng tử ?” Lời Bạch Nguyệt Diệu có chút mập mờ. ràng kết hôn, sao còn tới trêu chọc ta?


      “Hạ quan nghĩ Nhị hoàng tử nên cẩn thận lời , những lời này chỉ nên với Nghi phi nương nương thôi.”


      “Ta cứ muốn với ngươi như vậy đấy, được sao?” Bạch Nguyệt Diệu ràng cố ý làm khó ta. ở ngay đại điện, chẳng nhẽ biết thế nào là tự trọng ư?


      “Ngay cả hoàng huynh cũng muốn nhớ hoàng đệ đây này, huống chi là Lam Hàn Lâm?” Bạch Nhật Uyên đột nhiên tới bên cạnh chúng ta, xong còn mỉm cười khoác tay lên vai ta.


      Bạch Nguyệt Diệu vốn tươi cười bỗng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, tự tay gỡ cánh tay Bạch Nhật Uyên đặt vai ta ra. Bạch Nhật Uyên cũng lấy đó làm tức giận mà vẫn giữ nụ cười.


      Bạch Nhật Uyên bước lên trước hai nước, thầm bên tai Bạch Nguyệt Diệu: “Hoàng đệ, vẻ đẹp của Lam Hàn Lâm tệ đấy.” Bạch Nhật Uyên rất , chỉ có Bạch Nguyệt Diệu nghe thấy, nghe xong sắc mặt đại biến, còn Lam Điệp Nhi ngơ ngác hiểu nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.


      Bạch Nguyệt Diệu cũng thầm lại:”Chẳng lẽ hoàng huynh lại có hứng thú với nam tử ư?” Bạch Nguyệt Diệu cố làm bộ trấn định , vì cũng Bạch Nhật Uyên biết thân phận con gái của Điệp nhi hay chưa.


      “A? Ha ha, vậy xem ra khẩu vị của ta và đề khác nhau là mấy rồi.” Bạch Nhật Uyên mỉm cười xong trở về chỗ ngồi, còn Bạch Nguyệt Diệu đứng đó lòng như có gai đâm, sợ thân phận của Lam Điệp Nhi bị phơi bày, chỉ sợ Bạch Nhật Uyên dùng thủ đoạn hèn hạ để làm tổn thương nàng.


      “Các người gì vậy?” Lam Điệp Nhi tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      “Ngươi chú ý giữ gìn bản thân chút được sao?” Bạch Nguyệt Diệu tức giận nghi ngờ đổ xuống đầu Lam Điệp Nhi, biết làm thế nào mà Bạch Nhật Uyên phát ra thân phận của nàng, nhưng nếu phải là đụng chạm cơ thể tuyệt đối thể nào biết! là người cổ đại, vì vậy việc nữ tử của mình bị đùa bỡn, dĩ nhiên là vô cùng tức giận!


      ...


      Bạch Nguyệt Diệu bảo ta chú ý giữ gìn? Ta...


      Ý của là cử chỉ của ta có chỗ đứng đắn ư? Ta biết Bạch Nhật Uyên và Bạch Nguyệt Diệu cái gì, chỉ biết rằng giờ Bạch Nguyệt Diệu đem ta ra trút giận. Cũng đúng, giờ trong lòng ta phân tâm, rất đứng đắn!!!


      Ta sửa mà!!!! Bạch Nguyệt Diệu tức giận trở về chỗ ngồi, cũng vừa lúc Hoàng thượng tới, buổi chầu chính thức bắt đầu.


      “Trẫm muốn tuyên bố với các khanh một chuyện, Hắc lão tướng quân trao lại toàn bộ chức vụ cho con trai độc nhất là Hắc Mạc Dực.” Ý Hoàng thượng là Hắc Mạc Dực làm tướng quân? phải là Bạch Nguyệt Diệu cần thêm người trợ giúp đấy chứ?


      “Hoàng thượng, vi thần cảm thấy có điều ổn, dù sao Hắc Mạc Dực tuổi đời còn trẻ, có kinh nghiệm, thần đề nghị Hắc lão tướng quân giữ chức thêm vài năm nữa, để hướng dẫn Hắc Mạc Dực tích lũy thêm kinh nghiệm.”


      “Thần cũng cho là thế.” Tử thừa tướng vừa xong, phe cánh của Bạch Nhật Uyên cũng lên tiếng phụ họa, bọn họ muốn trao quyền cho Hắc Mạc Dực, dù sao Hắc lão tướng quân thuộc về phái trung lập, trong khi Hắc Mạc Dực lại là phe cánh của Bạch Nguyệt Diệu.


      “Thần phản đối đề nghị của Tử Thừa tướng!”


      Ta đột nhiên lên tiếng, Tử thừa tưởng lập tức nhìn ta cau mày, giống như ... tại sao ta cứ luôn đối đầu với , ra chẳng phải chính cũng cố tình gây khó dễ cho ta đó sao? “Thần cho là, từ xưa có biết bao hùng trẻ tuổi, huống chi Hắc gia bao đời làm tướng quân, Hắc Mạc Dực nhất định sớm quen thuộc với binh pháp rồi, dù cho hắn chưa có từng trải, nhưng vẫn có thể tích lũy dần dần.”


      “Ngươi cho rằng chuyện nhà binh là chuyện đùa sao?” Tử Thừa tướng hỏi ta.


      “Tử Thừa tướng, ý ngài là sao? Chẳng lẽ trước đây cha ngài chưa từng huấn luyện cho ngài? Chẳng lẽ ý ngài là toàn bộ bá quán văn võ ở đây cũng như vậy có ai chỉ bảo ư?”


      “Ngươi...”


      “Nếu phải vậy, Tử Thừa tướng cần gì áp đặt người khác? Ngài làm được, người khác chưa chắc làm được!” mỗi lần ta tranh luận cùng Tử thừa tướng đều gay gắt đến đỏ cả mang tai. Nếu phải ở trong triều, ta nghĩ nhất định cả hai có kẻ vung tay.


      “Đủ rồi, đủ rồi, Tử ái khanh phải có lý, nhưng lời của Lam ái khanh cũng phải là sai.”... Lời của Hoàng thượng như thế nghĩa là gì, rút cục là theo ý ta hay ý Tử thừa tướng?


      “Phụ hoàng, nhi thần có đề nghị.” Bạch Nhật Uyên vừa vừa bước ra khỏi chỗ của mình: “Nhi thần cảm thấy nên tới chỗ quân đội diễn luyện một chuyến.”


      “Diễn luyện?”


      “Đúng vậy, để Hắc Mạc Dực cùng đội chiến mã đấu với đội khác, nếu Hắc Mạc Dực có thể vận dụng binh pháp đúng đắn để dành chiến thắng được kế nhiệm chức tướng quân, còn nếu thua để Hắc Mạc Dực và Hắc lão tướng quân ở đó học thêm vài năm.” Nghe xong lời Bạch Nhật Uyên, ta đột nhiên có dự cảm tốt!


      “Được, vậy ai đấu cùng Hắc Mạc Dực đây?”


      “Nhi thần nghĩ nên để Nhị hoàng tử và Hắc Mạc Dực so tài, dù sao đệ ấy từ thuở cũng được khen là thiếu niên thiên tài, văn thao vũ lược, mà lâu rồi cũng trổ tài ọi người chiêm ngưỡng.”


      Hỏng bét! Đây chính là mục đích của Bạch Nhật Uyên sao? Quả nhiên Bạch Nhật Uyên ít khi ra tay, vừa ra tay là có thể đưa người vào chỗ chết, nếu Hắc Mạc Dực thắng, vậy chẳng phải Bạch Nguyệt Diệu là kẻ vô dụng sao, nếu Bạch Nguyệt Diệu thắng, chẳng khác nào chê Hắc Mạc Dực có tài, xứng với chức tướng quân, tóm lại cuộc chiến bất kể ai thắng ai thua, Bạch Nguyệt Diệu đều bất lợi.


      Nhưng mà, ta cuối cùng vẫn cảm thấy mục đích của Bạch Nhật Uyên chỉ có thế!


      “Cũng tốt, vậy cho nhị hoàng nhi và Hắc Mạc Dực diễn luyện một trận, hơn nữa trẫm cũng muốn tới để xem Nhị hoàng nhi thành thục tới mức nào.” Hi vọng của Hoàng thượng chẳng khác nào áp lực vô hình cho Bạch Nguyệt Diệu.


      Khó khăn lần này, Bạch Nguyệt Diệu thể từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng, ba ngày sau sẽ tới trường diễn luyện, ta tự đề cử mình làm giám quân cho cuộc đấu lần này.


      Cả buổi chiều ta ở trong Hàn Lâm viện suy nghĩ cách sao cho vẹn cả đôi đường, binh pháp Tôn tử lần này coi như thể dùng tới rồi.


      Sắc trời dần dần tối, ta trở về phủ của mình, vừa về thấy Huyễn Ngâm Phong và Hắc Mạc Dực ngồi trước bàn.


      “Huyễn đại hiệp.” Ta có chút kích động kêu lên, tưởng rằng còn lâu nữa mới tới tìm ta, ngờ nhanh như vậy gặp lại.


      “Điệp nhi.”


      “Huyễn đại hiệp hôm nay...”


      “Ta ngay.”


      “Vậy sao?!!.” Ta có vẻ mất mát hỏi lại, hôm nay Huyễn Ngâm Phong phải tới tìm ta sao? Muốn tới tìm Hắc Mạc Dực ư? Từ lúc nào quan hệ của bọn họ tốt như vậy? Mới gặp nhau chưa bao lâu cơ mà.


      Mặc dù Huyễn Ngâm Phong muốn , nhưng phải tới lúc ta ngủ say rồi mới rời khỏi, cuối cùng ta cảm thấy tình cảm của ta và Huyễn Ngâm Phong dường như thiếu hụt điều gì đó.


      Quan tâm? Là quan tâm sao? quả đối với ta vô cùng lạnh lùng, nhưng đó chẳng qua là tính cách mà thôi.


      Ba ngày qua rất nhanh, sân đấu hai bên sắp thành hàng đứng đối diện nhau, đội đen do Hắc Mạc Dực làm chủ soái, đội trắng lại do Bạch Nguyệt Diệu làm chủ soái, bọn họ đều mặc áo giáp nai nịt gọn ghẽ trông oai phong lẫm liệt, mà người xem khán đài cũng đổ dồn ánh mắt về đấy.


      Theo khẩu lệnh, hai bên lao vào giao chiến, nhất thời cả sàn đấu cát bụi cuồn cuộn, đây là lần đầu tiên ta thấy Bạch Nguyệt Diệu cưỡi ngựa đánh giặc, so với thường ngày quả tưởng như hai người. Tay cầm giáo dài, ung dung tự tại, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, ta vẫn cho là Bạch Nguyệt Diệu mánh khoé thủ đoạn chỉ có thể chế phục nữ tử, ngờ có thể như thế này. Nghĩ lại ngày trước, ta và Huyễn Ngâm Phong tập võ, còn muốn cùng Bạch Nguyệt Diệu phân cao thấp, giờ nhìn thế này, ta nhận chắc phần thua rồi.


      Trận đấu kéo dài chừng hai canh giờ, người xem vừa trò chuyện vừa quan sát rất nhàn hạ, còn ta làm giám quân chỉ có thể đứng ở trường đấu mà chịu khổ ăn bụi đất thôi.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 126: Chuẩn Bị Xuất Chinh



      Giờ phút này Bạch Nguyệt Diệu giao chiến với Hắc Mạc Dực, Bạch Nguyệt Diệu chĩa thương về hướng Hắc Mạc Dực, Hắc Mạc Dực cũng vừa nhanh chóng thay đổi tư thế, tránh được đòn tấn công của Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu lại xoay ngựa tấn công thêm lần nữa.


      Xem ra ta thấy Hắc Mạc Dực hề có chút nhượng bộ nào. Nhưng phải rằng Hắc Mạc Dực đúng là cao thủ của Vân Long Quốc, có bao nhiêu kẻ có thể vượt qua nổi ?


      Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu lại là trong số đó ư, thể nhìn mặt mà đoán người.


      Thời gian dần trôi qua, trận diễn luyện này nhẽ ra chỉ trong canh giờ, nhưng quá ba bốn canh rồi mà hai bên vẫn còn đánh nhau, dù sao ai là người thua cuộc, Bạch Nguyệt Diệu cũng sẽ là người thua, trừ phi...


      Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Mặc dù biết kế hoạch của hai người bọn họ chính xác là thế nào, nhưng tuyệt đối là cao chiêu.


      Ta giơ cao lá cờ tay, báo hiệu trận chiến kết thúc! Sau đó Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực cùng toàn bộ đội quân hai bên đều dừng lại.


      “Lam Hàn Lâm, vì sao lại kết thúc như vậy? Vẫn chưa phân thắng bại cơ mà?” Hoàng thượng tò mò hỏi ta.


      Ta xoay người nhìn về phía hoàng thượng, khẽ mỉm cười: “Hoàng thượng, chuyện dùng mấy cây thương tấn công mấy tấm khiên[1], biết ngài nghe chưa?”


      “Ý khanh là gì?” Hả? điển tích ̉ này mà chưa từng nghe qua sao?


      Ta bất đắc dĩ phải chạy ra nơi diễn ra trận đấu, chọn lấy hai tên lính, cầm thương cùng khiên của họ chạy về phía Hoàng thượng.


      “Thưa Hoàng thượng, thương và khiên này đều là của Vân Long quốc, tại hạ muốn hỏi hoàng thượng, ngài cảm thấy cây thương này sắc bén hơn hay là tấm khiên này bền chắc hơn?”


      Hoàng thượng nghe xong câu hỏi của ta, do dự chút, sau đó : “Thử biết.”


      Ta đem tấm khiên đưa cho Bạch Nguyệt Diệu, sau đó giơ cao cây thương rồi đâm thẳng vào chiếc khiên, khi cây thương tiếp xúc với tấm khiên, cả hai đều hề hấn gì.


      “Bất phân thắng bại nhỉ.” Hoàng thượng xong, ta lại cười một lúc.


      “Hoàng thượng, đây chính là lí do hạ quan muốn kết thúc cuộc đấu ở đây, Nhị hoàng tử Vân Long quốc và tướng quân tương lai Hắc Mạc Dực cũng như cây thương và tấm khiên này, thực lực đều mạnh, cách nào phân thắng bại, cần gì phải cố phân minh chứ? Có đúng vậy thưa Hoàng thượng?”


      Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực đánh nhau quyết liệt đến vậy, kéo dài những bốn canh giờ bất phân thắng bại rồi, cái này nhất định là do bọn họ bàn tính trước rằng cả hai đều sẽ là người chiến thắng, ai cũng thiệt thòi!


      “Ta và Mạc Dực thiếu chút nữa mệt mà chết rồi, nàng mới gọi ngừng.” Bạch Nguyệt Diệu bên cạnh ta giọng .


      “Gì chứ, ta đây hô lên từ sớm rồi, chỉ tại các người hăng hái suốt bốn canh giờ đấy chứ.”


      “Muốn mưu sát chồng à?” Bạch Nguyệt Diệu khẽ nhếch môi, mang theo nụ cười tà mị.


      Bị Bạch Nguyệt Diệu trêu đùa như vậy, ta cảm giác gò má mình có chút nóng lên, nhưng vẫn khỏi tức giận quát: “Ngươi linh tinh gì vậy!”


      “Hai người chúng ta chẳng phái bái đường đó sao.”


      “Đó là luyện tập!”


      “A? Vậy lần sau Bổn hoàng tử sẽ cùng nàng bái đường nhé, thế nào?” vừa vừa nhìn chăm chăm vào ta, sau đó híp mắt lại, cười xấu xa..


      Nếu phải hoàng thượng ở đây, ta muốn dạy dỗ tên Bạch Nguyệt Diệu này phen, quả rất quá đáng, cũng là chồng người ta rồi, vậy mà vẫn có thể ăn tùy tiện như thế, vẫn luôn trêu chọc ta.


      “Nghe Lam Hàn Lâm phân tích như vậy, quả ta cũng thấy Nhị hoàng nhi và Hắc Mạc Dực là kì phùng địch thủ, ha ha, đến đây nào Hắc Mạc Dực, trẫm phong ngươi làm Đại tướng quân của Vân Long Quốc!”


      “Tạ ơn hoàng thượng!”


      Sau khi Hoàng thượng phong cho Hắc Mạc Dực chức đại tướng quân, ta lập tức nhìn về phía Bạch Nhật Uyên, vẻ mặt của vẫn lãnh đạm như trước, chút tức giận, sao lại thế được nhỉ?


      “Vở kịch hay đòi hỏi tài diễn xuất tốt.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu khiến ta cả kinh, cái gì mà vở kịch hay chứ?


      Bạch Nguyệt Diệu vừa xong đã thấy Bạch Nhật Uyên ngồi dậy khỏi vị trí: “Phụ hoàng, nhi thần nhận được cấp báo, Phong Minh quốc liên tục xâm phạm đến lãnh thổ biên giới nước ta, nếu vừa rồi Nhị đệ cùng Hắc tướng quân xuất chúng như thế, nhi thần đề nghị, chi bằng gọi hai người cùng ra trận dẹp yên bọn giặc kia.”


      Kế trùng kế!!!!


      Hóa ra là Bạch Nhật Uyên dùng kế trùng kế ư, kế thứ nhất là muốn làm nhục Bạch Nguyệt Diệu, để Bạch Nguyệt Diệu đấu với Hắc Mạc Dực, nếu Bạch Nguyệt Diệu thắng, kế thứ hai là gọi Bạch Nguyệt Diệu ra trận. Trận này hai người đều thắng, như vậy hai người cùng . Xem ra trận chiến lần này cũng đơn giản như vậy, nếu là chuyện tốt Bạch Nhật Uyên đâu thể để cho nó diễn ra như thế. Hơn nữa nếu Bạch Nguyệt Diệu từ chối bị chỉ trích là hèn nhát.


      Vừa rồi Bạch Nguyệt Diệu tưởng chừng chỉ nói đùa, xem ra sớm nhìn ra quỷ kế của Bạch Nhật Uyên rồi, ta muốn biết, huynh đệ các người rốt cuộc ai là kẻ lợi hại hơn đây?


      “Nhị hoàng nhi, con có muốn xuất chinh hay ?”


      “Nhi thần cam nguyện vì bình an của bá tánh Vân Long quốc, ngàn vạn lần chết cũng chối từ. Nhưng, nhi thần còn có thỉnh cầu.”


      “Hoàng nhi cứ


      “Nhi thần muốn Lam Hàn Lâm cùng và làm Giám quân!” thể nào? Ta ư? Xem ra rất lâu mới được gặp lại Huyễn Ngâm Phong rồi đây.


      “Nhị hoàng đệ, Lam Hàn Lâm có kinh nghiệm thực chiến, ta nghĩ đệ nên tìm người khác hơn.” Thế là thế nào? Đáng nhẽ ra Bạch Nhật Uyên nên để ta chứ, ba người chúng ta cùng , nếu cùng chết chiến trường phải là đúng ý nguyện của hay sao? Nhưng tại sao lại muốn ngăn ta nhỉ? phải là nghĩ Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực xa thoái mái mà hành hạ ta trong chốn quan trường chứ?


      “Nếu nàng đồng ý với ta, hãy dùng miệng lưỡi khéo léo của nàng mà thưa với phụ hoàng ta .” Bạch Nguyệt Diệu giọng với ta, nhưng trong lời tràn đầy châm chọc, cái gì mà miệng lưỡi khéo léo chứ?


      muốn!” Ta tức giận .


      “Vậy nàng ở lại theo đại ca ta !”


      “...” Cho là Bạch Nguyệt Diệu lợi hại ! “Hoàng thượng, vi thần tuy có chút kinh nghiệm thực chiến nào, nhưng dù sao vi thần bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền, cho nên vi thần tự tin rằng lần này có thể tham gia trận chiến!” Ta xong, Bạch Nguyệt Diệu tỏ vẻ rất đắc chí. ra , ta cũng biết tại sao, trong thâm tâm ta lại thực muốn , mặc dù nếu ở lại có lẽ sẽ có thể nhìn thấy Huyễn Ngâm Phong, như thế này ta lại phải sớm tối ở bên cạnh tên Bạch Nguyệt Diệu kia, ta nên ghét mới đúng chứ?!? Vậy mà ta còn cầu xin hoàng thượng để ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu ra trận nữa!


      “Học nhiều trong sách, cũng chỉ toàn là thứ lí luận suông thôi.” Tử Thừa tướng lại muốn đối đầu với ta rồi.


      Ta nhìn Tử Thừa tướng, lúc này cũng thèm khách sáo, trực tiếp giận dữ hét: “Giám quân đâu cần phải cưỡi ngựa trực tiếp ra trận đâu!!! hiểu giám quân làm gì ngài nên xem lại bậc quan của ngài !! Như vậy là mất mặt đấy!” Ta xong đã nghe thấy mọi người cười rộ lên, nhưng những người này phải cười ta, mà là cười Tử Thừa tướng. Tử Thừa tướng thoáng chốc cảm thấy mất mặt.


      “Ngươi dám vũ nhục Bổn quan ư?” Tử Thừa tướng quát ta.


      “Haiz, Tử Thừa tướng cũng nhiều tuổi rồi, cần gì so đo với tên tiểu tử này chứ?” Bạch Nguyệt Diệu sau khi cười nhạo Tử thừa tưởng lại giúp ta.


      “Hoàng thượng, vi thần cảm thấy Lam Hàn Lâm đối với địa thế chiến trường có những chú giải vô cùng tinh tế, chức vụ này giao cho Lam Hàn Lâm là vô cùng thích hợp.” Mỗi lần đến thời điểm mấu chốt đều có Hoàng Thượng Thư ra tay giúp ta. Ta mỉm cười cảm kích với Hoàng Thượng Thư.


      “Được rồi, được rồi, trẫm muốn nghỉ ngơi rồi, chức giám quân kia giao cho Lam Hàn Lâm .”


      “Tạ ơn Hoàng thượng.” Sau khi Hoàng thượng rời , Tử Thừa tướng lại giận dữ nhìn ta, ta đắc ý lè lưỡi lại ta.


      “Haiz, mấy ngày tới Lam Hàn Lâm phải cùng Nhị hoàng đệ ra chốn sa trường rồi, bảo trọng nhé.” Bạch Nhật Uyên rồi quan tâm ôm lấy ta.


      Ta nhất thời cảm thấy vô cùng lúng túng, muốn đẩy ra nhưng như vậy là phạm thượng, làm thế nào đây. Trong lúc lơ đãng ta thấy đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy ngọn lửa tức giận, dùng sức kéo ta ra khỏi Bạch Nhật Uyên, Bạch Nhật Uyên nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười sau đó xoay người rời .


      “Ngươi xem lại mình chút !!!” Bạch Nguyệt Diệu tức giận đằng đằng đối với ta hầm hừ.


      Ta? Ta hiểu: “Là ôm ta mà?”


      ôm ngươi, ngươi cũng thèm đẩy ra?”


      là Đại hoàng tử đó!”


      “Được.” Bạch Nguyệt Diệu tức giận xong, ôm chặt lấy ta, ta vốn định đẩy ra, nhưng lại ở bên tai ta giọng : “Ta chính là Nhị hoàng tử đó.”


      “Ngươi phải nhớ rằng ta và Đại hoàng tử đều như nhau cả thôi, tốt nhất là cứ để ta ôm như vậy, đừng buông tay”. Ta lại tức giận phản kháng, Bạch Nguyệt Diệu mới buông lỏng tay.


      “Hai người...?” Bạch Tinh Ngân biết từ đâu đột nhiên xuất , làm ta giật cả mình, ngạc nhiên nhìn thấy cảnh vừa rồi, vẻ mặt chứa chút thống khổ cùng khó hiểu.


      Ta cảm thấy vô cùng mất mặt, những quan viên khác biết thân phận của ta, nhưng cả Hắc Mạc Dực và Bạch Tinh Ngân đều biết , dù sao đây cũng là cổ đại, ta đã cùng với Huyễn Ngâm Phong từng bên nhau như vợ chồng, nay lại ôm ấp Bạch Nguyệt Diệu ở đây, biết Hắc Mạc Dực nghĩ ta thế nào đây?


      “Tam Hoàng đệ, vì sao phải ngạc nhiên?”


      “Nhị hoàng huynh và Lam đệ làm gì vậy?”


      bày tỏ tình cảm.” Bạch Nguyệt Diệu xong, ta kinh ngạc nhìn .


      Trời ơi cái gì vậy? như vậy chẳng khác nào ta là tiện nhân sao? là đàn ông có vợ, ta cũng có người trong long rồi, vậy mà hắn dám ta quan hệ tình cảm cùng ?


      “À, đệ hiểu rồi.” Bạch Tinh Ngân với vẻ mất mát, ánh mắt dường như tránh nhìn vào ta.


      “Ôi, ra như vầy, là hoàng tử, ta là hạ thần, đây chẳng qua là quan hệ tình cảm giữa chủ và tớ, hơn nữa ta và Nhị hoàng tử còn là bạn bè mà, đúng ? Nhị hoàng tử cũng là có ý này thôi, đúng ?” Ta cắn răng nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, ánh mắt ta muốn cho biết nếu dám phủ nhận ta sẽ giết ngay.


      Bạch Nguyệt Diệu nghe ta giải thích như vậy, lại phá lên cười: “Ta vốn cũng có ý như thế, lẽ Lam Hàn Lâm lại hiểu sang ý khác?”


      ...


      Bạch Nguyệt Diệu, ngươi được lắm! là có gan lắm! Ta phục rồi đấy, cứ tiếp tục như thế , ta mãi bị đùa bỡn biết chán.


      Nghe Bạch Nguyệt Diệu vậy, Bạch Tinh Ngân mới có vẻ hồi phục tinh thần.


      đến bên Bạch Nguyệt Diệu : “Nhị hoàng huynh và Lam đệ đều xuất chinh, triều đình chỉ còn lại đệ...”


      “Tam Hoàng đệ, nhớ chú ý bảo vệ mình!” Lời của Bạch Nguyệt Diệu ra vẻ bề , thể quan tâm của ca ca đối với đệ đệ của mình, ta thiết nghĩ chẳng qua Bạch Tinh Ngân ở lại sẽ có gì đáng ngại, dù sao cùng với Bạch Nhật Uyên cũng là quan hệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra mà.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 127: Xuất Chinh



      Trước khi xuất chinh, trời cao ban cho chúng ta món quà lớn, đó chính là việc lần trước cứu giúp Huyện Bạch Văn phát vụ biển thủ tiền cứu trợ, Hoàng Thượng Thư chịu trách nhiệm điều tra việc, từ đại quan tam phẩm cho tới quan cửu phẩm, tổng cộng ba mươi chín người ăn hối lộ phi pháp, tuy rằng con cá lớn câu được, nhưng như vậy cũng có thể rằng tiêu diệt được phần lớn lực lượng bên phe Bạch Nhật Uyên rồi. Bạc thu hồi lại, được chia cho bá tánh khốn khổ. Như vậy cũng coi như tạo phúc cho trăm họ rồi...


      Ngày mai chính là ngày phải xuất chinh, vậy mà mấy ngày liền ta chưa gặp lại Huyễn Ngâm Phong, khiến ta có đôi chút nhớ .


      Khí trời dần dần lạnh, ta còn nhớ lúc ta mới đến Vân Long quốc, mọi cảnh vật đều xanh mơn mởn, mà bây giờ cây cỏ héo tàn cả rồi.


      Ta ngày càng thích nơi này, cảm thấy bản thân mình ở nơi đây có giá trị hơn so với thời còn ở đại, hơn nữa cũng có nhiều người khiến ta lưu luyến.


      Cứ an tâm mà ở lại chốn này thôi...


      Sáng sớm hôm sau, trong khi chờ xuất phát, ta phát đây là lần đầu tiên mình tham gia vào chiến tranh ở Vân Long quốc, ngồi lưng ngựa ngoái đầu nhìn lại, thấy binh lính được người thân tới đưa tiễn, vậy mà hề xuất bóng dáng của Huyễn Ngâm Phong, tới rồi...


      “Nàng chờ ai sao?” Bạch Nguyệt Diệu cưỡi ngựa đến bên cạnh ta.


      Ta nhìn , thèm đáp trả, dùng sức quất vào bên ngựa, lên đầu dẫn đường...


      hiểu được ánh mắt thâm sâu của chàng


      Nhìn vó ngựa vội vã chạy nhanh


      Hương mai thoáng qua, băng tuyết tan dần


      Gió thổi...


      Chỉ thấy mũ gấm lông ngựa điêu tàn dưới ngô đồng


      Đại mạc đơn gợn ánh đỏ sáng


      Gió mang theo năm tháng cùng nhau lướt qua


      ngừng...


      Đành rằng kiếp này phải giả thành nam tử,


      Chôn dấu giấc mộng thiếu nữ sâu,


      cách nào nắm giữ được bàn tay dịu dàng của ,


      Chỉ có thể đợi chờ năm tháng trôi...


      Ha ha, ngọc bội của huynh giờ treo chung với thanh kiếm của ta, cũng coi như là huynh ở bên ta, Ngâm Phong...


      Lần này ra ít nhất cũng phải ba ngày mới tới nơi, dọc đường ta gặp ít người dân Vân Long quốc chạy nạn, ta biết mọi người phải chịu cực khổ như thế, ta hề thích chiến tranh, ta căm ghét nó, vì mỗi khi chiến tranh xảy ra thì chỉ có dân chúng là khổ nhất thôi, nhưng làm sao có thể tránh được cơ chứ!


      “Ngừng!” Theo khẩu lệnh, tất cả binh lính quân đội người ngựa đều dừng lại, nhìn trời sắc cũng tối nên hạ trại nghỉ ngơi chút.


      Ta, Bạch Nguyệt Diệu cùng với Hắc Mạc Dực bước vào bên trong trại của chủ soái, Bạch Nguyệt Diệu châm đèn và đem tấm bản đồ ra, đây chính là bản đồ của ba nước.


      giờ, nơi bị xâm phạm là Huyện Bạch Thủy, nhưng theo bản đồ huyện Bạch Thủy phải ở gần Phong Minh quốc mà là gần Lôi Nguyệt quốc.”


      Quả , ta sớm phát ra vấn đề này, Phong Minh quốc muốn xâm nhập Vân Long quốc cần phải xâm nhập huyện Bạch Thủy mới đúng!


      “Ý của ngươi là?”


      “Một là, tin của mật thám là giả, hai là, Phong Minh quốc và Lôi Nguyệt quốc liên minh!” Nghe Bạch Nguyệt Diệu vậy, cả người ta có chút run lên, nếu chúng liên minh , chúng ta đánh trận này tuyệt đối đơn giản chỉ là bảo vệ lãnh thổ mà còn phải đấu với liên minh của hai nước, chẳng trách Bạch Nhật Uyên lại tận lực để Bạch Nguyệt Diệu ra trận.


      “Tại sao ngươi xin Hoàng thượng gia tăng thêm binh lực?”


      “Nàng nghĩ rằng phụ hoàng có thể cho ta ư?”


      “Vậy bây giờ làm sao? ràng là chịu nhiều cực khổ, vất vả để bảo vệ lãnh thổ cũng bị cho là lẽ dĩ nhiên, nhưng nếu lỡ để thua bị chửi ngay! giờ mới chỉ có ba ngàn binh lực, đối phương có bao nhiêu người còn biết, lại còn phải tính đến lương thảo nữa.” Ta cứ hết lời oán trách mà Bạch Nguyệt Diệu lại lấy tay nâng cằm tỏ vẻ buồn bã nghe ta nói, sau đó ta mới phát ta giống như oán phụ ca thán vậy, lập tức im bặt.


      “Ca thán đủ rồi hả?”


      Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta, ta áy náy cúi đầu, sau đó Bạch Nguyệt Diệu nhìn về phía Hắc Mạc Dực: “Mạc Dực, ngày mai ngươi mang theo tiểu đội dò xét tình hình địch.”





      “Được rồi, nghỉ ngơi .”


      Như vậy là xong rồi? Là tại ta ham hố lập công quá ư? Thôi ngủ vậy.


      Giường đệm trải cả mặt đất, căn bản có gì chặn lại, như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ba người chúng ta cùng nằm chung ư? đùa đấy chứ?


      “Vầy làm sao ngủ?”


      “Lam giám quân! Hành quân đêm tối nơi rừng rậm, như thế này là tốt lắm rồi!”


      ... Bạch Nguyệt Diệu là đáng ghét! Ta biết ngay là như vậy mà.


      Bạch Nguyệt Diệu dẫn đầu vào ngủ, thấy Bạch Nguyệt Diệu nằm xuống, ta và Hắc Mạc Dực đều đứng tại chỗ nhúc nhích.


      “Hai người các ngươi ngủ sao?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta.


      “Xin mời, Lam giám quân.” Hắc Mạc Dực vậy, ta cũng vào nằm theo, sau đó ta đem cái chăn chặn lại ở giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Nguyệt Diệu nghiêng đầu nhìn ta cười tà mị, ta trừng mắt nhìn rồi xoay người ngủ. , buổi tối rất lạnh, chăn mền của ta đem làm tường chặn hết rồi, ta lạnh quá thể ngủ được.


      Đột nhiên, nghe tiếng Bạch Nguyệt Diệu trở người, ta vội giật mình, nhưng hóa ra lấy chăn đắp cho ta, vì ta quay lưng về phía , nên biết được lấy chăn của ai đắp cho ta.


      “Nhị hoàng tử, ngài dùng của ta .” Hắc Mạc Dực giọng .


      “Hừ! Ngủ .”


      Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu đem chăn của cho ta ư? làm gì vậy?!!! Sao lại đối xử tốt với ta như thế, lại ngay lúc ta thiếu thốn tình cảm của Huyễn Ngâm Phong nữa, đủ rồi! Đủ rồi! Bạch Nguyệt Diệu xin ngươi đừng hấp dẫn ta nữa.


      Ta ngồi dậy, Bạch Nguyệt Diệu có chút đơ người, ta đem cái chăn người đắp lại cho : “Ta phải tiểu nhân!” Ta xong lại dùng chăn của mình đắp lên người, sau đó tiếp tục nằm quay lưng với , chỉ nghe thấy ở sau lưng hắn khẽ cười tiếng...


      Ta cảm thấy cơ thể dần ấm lên, hơn nữa ta nằm tới nửa đêm mà thấy Bạch Nguyệt Diệu động tay động chân, mới an tâm ngủ, nghĩ lại, Bạch Nguyệt Diệu dám động thủ với ta đâu, chỉ là cái mồm của an phận cứ trêu chọc ta mà thôi.


      Buổi sáng, Hắc Mạc Dực theo phân phó của Bạch Nguyệt Diệu dẫn theo đội quân trước tới huyện Bạch Thủy, chúng ta cũng vội vàng lên đường, vì muốn nhanh chóng tới huyện Bạch Thủy nên sửa soạn gỡ trại.


      Mà nửa ngày sau, Hắc Mạc Dực đã dẫn theo đội quân trở lại, mang theo tin tốt, căn cứ vào lời Hắc Mạc Dực quân địch chỉ có mấy ngàn người, giờ phương hướng, theo biểu của chúng còn cho thấy đó là quân đội của Nguyệt quốc, chứng minh Bạch Nguyệt Diệu đúng, là thám tử báo sai rồi!


      “Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai chính thức ra trận!” Bạch Nguyệt Diệu phân phó xong lập tức xoay người trở về trại.


      Ta vội theo sau, mấy ngày nay Bạch Nguyệt Diệu trông có vẻ mất tinh thần, đôi mắt được tỉnh táo như trước nữa. Hay là bị bệnh?


      “Ngươi bệnh à?” Ta quan tâm hỏi .


      Nghe ta hỏi vậy, Bạch Nguyệt Diệu lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ngủ bên cạnh nữ tử mình , thiên hạ có nam tử nào chịu được chứ?”


      ...


      Tại sao? Tại sao lại những lời lẽ như thế? Nghe xong lời đó, lòng ta dường như có làn sóng , nhưng đan xen với nó là nỗi đau khó .


      ràng cùng với thê tử của bái đường, vào động phòng rồi, sao còn những lời đường mật như thế với ta chứ?


      Chẳng lẽ hiểu như thế khiến ta xao động sao?


      “Nhị hoàng tử, hạ quan ngủ ở chỗ khác, nhị hoàng tử nghỉ ngơi tốt !” Ta lãnh đạm hết, định rút lui ra ngoài.


      đột ngột kéo tay ta lại: “ cho nàng ngủ cùng nam tử khác!”


      “Ngươi lấy thân phận gì mà ta?” Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc vẫn hiểu, ta và vốn dĩ thể ở chung chỗ, rõ ràng là thể có tương lai, ta có nam tử trong lòng, cũng có thê tử của , rốt cuộc muốn gì chứ? Ta và kiếp này chỉ có thể là quan hệ quân thần mà thôi.


      “Nàng làm vậy phải là vì sợ phụ lòng Ngâm Phong chứ?”


      “Ngươi... sao ngươi biết?”


      “Mạc Dực .”


      “Ta ở chung với ngươi là có lỗi với huynh ấy lắm rồi, bây giờ ngươi còn phải nhắc tới huynh ấy ư!!?” là khổ, Bạch Nguyệt Diệu vốn hiểu, nếu ta ở cùng một nơi với thì sự là có lỗi với Huyễn Ngâm Phong, ta còn cảm thấy chuyện với Bạch Nguyệt Diệu như thế này cũng là phản bội Ngân Phong nữa.


      Bởi vì...


      Ta biết từ lúc nào...


      Bạch Nguyệt Diệu rồi...


      Đừng dụ dỗ ta nữa, đừng quan tâm tới ta, van xin ngươi, Bạch Nguyệt Diệu, mỗi người đều đã có con đường riêng để , chúng ta thể can thiệp vào chuyện tình cảm của đối phương nữa.


      “Thôi, nếu nàng chán ghét ta như vậy, nàng cứ ngủ ở đây , ta và Mạc Dực sẽ ngủ ở chỗ khác!” Bạch Nguyệt Diệu rồi lập tức rời , để lại ta đau khổ mình.


      bao giờ hiểu được nỗi khổ của ta.


      Ta căm hận mình, căm hận chần chừ của ta, ta quá mức hèn hạ, ràng ở chung cùng Huyễn Ngâm Phong nhưng vẫn còn nghĩ tới Bạch Nguyệt Diệu, khi ở cùng Bạch Nguyệt Diệu lại cảm thấy có lỗi với Ngâm Phong.


      Trời ơi...


      Ta rốt cuộc là bị gì đây?


      mình ta ở lại bên trong trại suốt đêm ngon giấc, cuối cùng lê thân thể mệt mỏi cùng mọi người xuất phát, khi sắp tới Huyện Bạch Thủy, đại quân ngừng lại.


      Ta vốn định hỏi Bạch Nguyệt Diệu vì sao phải dừng lại, nhưng giờ ta dám nhìn .


      “Lam giám quân cho dựng trại ở đây, sau đó để lại đội bảo vệ!”


      Nghe Bạch Nguyệt Diệu vậy, ta lấy hết dũng khí nhìn về phía , ta biết mục đích của , nhưng ta là giám quân, sao có thể làm vậy được? Bạch Nguyệt Diệu chẳng lẽ biết, làm vậy chẳng phải sẽ bị người khác đàm tiếu sao?


      “Nhị hoàng tử, hạ quan đỡ rồi, có thể theo đoàn quân vào huyện Bạch Thủy.” Ta chỉ có thể viện lí do vì ta bị bệnh, Bạch Nguyệt Diệu mới để ta ở lại như thế.


      “Ở lại!” Bạch Nguyệt Diệu căn bản thèm để ý lời ta, nhất quyết bắt ta ở lại.


      “Nhị hoàng tử, hạ quan là giám quân, hạ quan hiểu ý tốt của nhị hoàng tử, nhưng hạ quan mang trọng trách thể bỏ!” Ta kiên định nhìn Bạch Nguyệt Diệu, cuối cùng phải lạnh lùng bảo ta: “Tùy ngươi!”.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 128: Mập Mờ



      Cứ như vậy đoàn quân lại tiếp tục tiến về phía trước, đội quân do Nhị hoàng tử dẫn đầu tiên phong phía trước, toàn bộ đoàn ở phía sau lại do Hắc Mạc Dực bảo hộ, đoàn quân hiên ngang bước vào địa phận huyện Bạch Thủy. Sau khi bước vào, ta rất đỗi kinh ngạc, khắp nơi khắp chốn từ mặt đường cho tới đồng bãi đều là xác người.


      Ông trời ơi! Ta ghét chiến tranh, ta căm hận chiến tranh, vì chiến tranh mà bao nhiêu người phải phiêu tán trăm nơi? Vì chiến tranh mà bao nhiêu người mất người thân ? Có khi cha mẹ ta cũng phải chịu cảnh chiến tranh trong thời đại.


      Chiến tranh chẳng phải chỉ là đau khổ mà thôi sao?


      đường phố người mẹ ôm đứa , đôi mắt người mẹ đờ đẫn, giống như chờ chết, còn đứa trẻ gọi khóc thảm thiết.


      chưa đến năm tuổi cố lay xác phụ thân, trẻ tầm tuổi đôi mươi gào khóc tìm chồng, bà lão già mò mẫm tìm con.


      Đủ rồi, đủ rồi, ta thể nhìn thêm nữa. Ta muốn nhảy xuống ngựa, Bạch Nguyệt Diệu đã gắt gao kéo ta lại.


      “Thân phận của ngươi hiện giờ là nam tử!” Đúng, đúng, ta bây giờ là nam tử, ta phải cố kiềm chế để nước mắt rơi xuống, thể để lộ ra yếu ớt kia.


      Tìm được chỗ rộng rãi, mọi người lập tức dừng lại dựng doanh trại, bên trong Huyện Bạch Văn là chỗ nghỉ, còn bên ngoài thành lại là chiến trường.


      Ta nhanh chóng bước vào trong doanh trại, nước mắt thể kìm nén thêm nữa, tại sao thể sống hòa bình? Tại sao? Chẳng lẽ nhất định phải đánh nhau ư?


      đôi tay ôm lấy ta từ phía sau, ta biết đó là tay của ai, nhưng ta thể giãy dụa, vì ta cần cánh tay này làm điểm tựa, ta xoay người bước vào lồng ngực của Bạch Nguyệt Diệu, nước mắt rơi đầy mặt, ta đứa mít ướt mà.


      “Ta bảo nàng nên vào thành mà.” Tiếng của rất nhàng, hơn nữa tay còn vuốt ve tóc của ta.


      “Tại sao cứ phải đánh nhau chứ?” Ta thút thít hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      “Muốn còn chiến tranh chỉ còn cách thống nhất thiên hạ!”


      Lúc này ta chợt hiểu dã tâm của Bạch Nguyệt Diệu, mục đích của chỉ có ngai vàng kia mà còn cả thiên hạ nữa.


      “Nhưng như vậy phải có rất nhiều người phải chết sao?”


      “Ha ha, nàng còn muốn làm Thừa tướng nữa cơ mà, mới thế này nhịn nổi sao? Chẳng lẽ nàng biết còn có thứ đáng sợ hơn cả thứ khói thuốc chiến tranh này ư?”


      Giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng khỏi khiến ta rùng mình, quả lòng người so với chiến tranh kia còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần. Suy nghĩ của nhạy bén, chẳng phải mẹ cũng phải chết trong trận chiến đó sao.


      Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là làm yên lòng dân chúng, tế lễ cho những vong hồn kia.


      “Nhị hoàng tử.” Hắc Mạc Dực bước vào, cắt ngang cảm xúc của ta, ta hốt hoảng đẩy Bạch Nguyệt Diệu ra.


      Khi ta đẩy ra, ta nhận thấy trong ánh mắt có vẻ phật ý và thất vọng.


      Ta biết làm như vậy là quá đáng, lúc ta buồn chính Bạch Nguyệt Diệu cho ta cảm giác ấm áp, ta muốn tránh cái ôm này nhưng ta cũng thể lệ thuộc vào nó mãi được.


      Ta nhìn Hắc Mạc Dực, vốn cho là thấy ta tỏ vẻ lẳng lơ như vậy ở đây vô cùng khó chịu, nhưng hóa ra có, bước tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, giọng mấy câu sau đó cùng Bạch Nguyệt Diệu rời .


      Ở cổ đại này, bao nhiêu lần ta rơi nước mắt, đều là vì ai? Đều là vì ai mà rơi? Buồn cười, Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu, mỗi lần ta khóc đều là vì các người, mà lần nào cũng bị các người nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đó....


      Ta sửa sang lại chút rồi lấy hết dũng khí ra khỏi trướng.


      “Lam giám quân!”


      “Gọi hai đại phu đến cho ta.”


      “Tuân lệnh!” Người binh lính kia lập tức nhanh chóng gọi hai đại phu đến, ta mau chóng cùng hai vị kia ra khỏi doanh trại.


      Mà vừa đúng lúc Bạch Nguyệt Diệu cưỡi ngựa lướt qua ta, phía sau là Hắc Mạc Dực cùng với mấy ngàn binh lính, chẳng lẽ?


      Bạch Nguyệt Diệu muốn ngự giá thân chinh?


      Sao lại làm thế, chẳng lẽ vì hành động hơi quá vừa rồi của ta đã khiến mất bình tĩnh ư?! Thời xưa, từ Tần Thủy Hoàng đến Khang Hi, có ít hoàng đế ngự giá thân chinh, quả kết quả rất tốt, nhưng cũng có những vị vì thế mà mất mạng, bây giờ vẫn chưa cụ thể tình hình đối phương, nếu cứ như vậy mà giao chiến quả là bất lợi cho Bạch Nguyệt Diệu.


      “Nhị hoàng tử! Nhị hoàng tử! Nhị hoàng tử!” Ta điên cuồng đuổi theo Bạch Nguyệt Diệu, nhưng làm sao có thể đuổi kịp đây... vì chạy quá nhanh nên ta sơ ý khiến cả người ngã xuống đất: “Nhị hoàng tử, ngài ngàn vạn lần thể !” Ta cam lòng, ra sức đánh mạnh xuống mặt đất.


      “Tại sao?” Nghe được tiếng quen thuộc, ta kích động ngẩng đầu lên, là Bạch Nguyệt Diệu! lập tức nhảy xuống, kéo ta lên khỏi mặt đất.


      Sau đó tỉ mỉ phủi bụi đất người ta, mỗi lần động tay, lòng của ta cũng khẽ run, ta lại lùi ra sau hai bước.


      “Để ta tự làm được rồi.” Tiếng của ta có chút khiếp đảm, hắn vội dừng tay. “Nhị hoàng tử, giờ chưa biết chính quả thực lực đối phương, nếu cứ như vậy ngự giá thân chinh, chỉ khiến cho nhị hoàng tử trở thành mục tiêu tấn công của địch mà thôi.”


      “Lam giám quân, Bổn hoàng tử chỉ đưa quân dò xét tình hình trong huyện thôi, đâu phải ngự giá thân chinh gì đâu?”


      Nghe vậy, cả người ta như trút được cả gánh nặng thiếu chút nữa xụi lơ mặt đất, may có Bạch Nguyệt Diệu kéo ta lại.


      “Điệp nhi sao có vẻ khẩn trương lo lắng cho ta vậy?” Tiếng của Bạch Nguyệt Diệu rất , nhưng mỗi lần kiểu mập mờ như thế lại khiến lòng ta xáo động.


      Ta lập tức bỏ tay ra, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Nhị hoàng tử, hạ quan thăm dân chúng trong thành đây.”


      “Được rồi, nhớ chú ý bảo vệ bản thân.” Trong đôi mắt lên quan tâm.


      “Dạ.” Ta muốn quan tâm ta như vậy, muốn!!!!


      Hai vị đại phu chẩn bệnh cho người dân bị thương trong thành, sau đó ta lại hạ lệnh dựng lều trại cho dân chúng có chỗ nghỉ ngơi, quân lính thao luyện, Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực cùng với quân đội binh lính quan trọng thương lượng phương án đánh lui quân đội Lôi Nguyệt quốc.


      Thời gian dần trôi, trật tự bên trong thành căn bản khá ổn, mà quân đội cũng sẵn sàng, ước chừng ngày mai sẽ có thể giao chiến với Lôi Nguyệt quốc.


      Thế nhưng hai ngày nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt, nhiệt độ rất thấp, cứ như vậy liên tục mấy ngày, chỉ dân chúng, ngay cả quan binh cũng chịu nổi giá rét.


      Ngồi trong doanh trướng, ta ngừng hà hơi vào tay để sưởi ấm, đúng lúc đó Bạch Nguyệt Diệu đem cái áo choàng khoác lên người ta.


      “Đa tạ nhị hoàng tử.” Ta tỏ ra thản nhiên nhưng thực chất trong lòng vô cùng cảm kích.


      nắm lấy đôi bàn tay cứng vì lạnh của ta, dùng hai tay trắng muốt mảnh khảnh mà xoa nắn: “Lạnh .” Tiếng của trầm mê người, làm ta cách nào từ chối ý tốt của .


      “Nhị hoàng tử.” binh lính khẩn trương vọt vào trong doanh trướng, tay ta và tay Bạch Nguyệt Diệu vội tách ra.


      “Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”


      “Trong thành dân chúng mắc phải dịch bệnh!” binh lính kia vừa xong, ta nghe như sét đánh ngang tai, trời giá rét đến đông cứng thế này, nếu lại thêm vào ôn dịch, thì đúng là hoạ vô đơn chí, trận chiến còn chưa bắt đầu, lòng quân dao động nửa.


      “Dẫn ta !” Ta nhanh chóng tiến đến bên người lính kia.


      “Chờ chút, ta cùng.”


      Ta xoay người quỳ chân đất: “Nhị hoàng tử, nếu chủ soái rời khỏi đây, vậy đồng nghĩa với cuộc chiến này chưa bắt đầu đã cầm chắc thất bại rồi, hãy để hạ quan kiểm tra tình hình rồi hồi báo cho Nhị hoàng tử sau!” Ta khẩn thiết cầu Bạch Nguyệt Diệu chấp nhận, tuyệt đối thể có chuyện được.


      “Ngươi lui ra ngoài trước .” Bạch Nguyệt Diêu vung tay, người lính kia lập tức ra ngoài. từ từ tiến tới gần ta, đỡ ta lên khỏi mặt đất.


      dường như có lời muốn , nhưng sắp ra lại thôi, vẻ mặt thống khổ cứ chăm chú nhìn ta cuối cùng chỉ có thể khó khăn mà ra mấy chữ: “Cẩn thận đừng để bị lây!”


      “Vâng!” Ta xúc động gật đầu cái, sau đó nhanh chóng rời .


      -


      Sau khi Lam Điệp Nhi , Bạch Nguyệt Diệu khổ sở ngồi xuống, biết dịch bệnh rất đáng sợ, cũng muốn để Lam Điệp Nhi tự mình vào chốn nguy hiểm, nhưng là chủ soái, là thủ lĩnh, nếu mù quáng tới chỗ có dịch, có thể tổn hại chỉ là tính mạng của , mà có thể là cả đội quân ngàn người.


      Tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng, hiểu, biết, tỉnh táo xử lí chuyện mấy ngày nay rồi, ra dịch bệnh lần này cũng chính là cuộc chiến!


      Vì quân đội phe địch phải mấy ngàn người, mà là mấy vạn người, sợ dao động lòng quân nên đã che dấu tình hình thực tế, kể cả giả thiết thứ hai, đó chính là Phong Minh quốc cùng hợp lực với Lôi Nguyệt quốc tấn công huyện Bạch Thủy, mà mục đích thực của chúng phải vì quấy nhiễu, mà là muốn mượn cơ hội này để thâu tóm huyện Bạch Thủy. Nếu chiến dịch lần này của Bạch Nguyệt Diệu thua, kết quả chỉ có , đó chính là hai nước kia được đà công kích Vân Long quốc, cho nên bất kể thể nào cũng phải bảo vệ quốc gia mình!


      và Hắc Mạc Dực cố tình kéo dài thời gian, vì sớm viết lá thư về triều đình để xin thêm viện trợ, nhưng chờ tới bây giờ vẫn có hồi ...


      Đại quân phe địch bắt đầu khẩn trương rồi, giờ...


      Trong thành lại bắt đầu lan truyền dịch bệnh, chẳng lẽ ông trời muốn làm khó sao? phục, vì còn chưa đạt được mục đích, nếu chết tại đây như thế, đời của quả thực vô nghĩa.


      Bạch Nguyệt Diệu muốn bảo vệ dân tộc! Bảo vệ quốc gia! Còn vì người nhất là Điệp nhi nữa, thể chết...


      -


      Ta tới lều trại của dân chúng, thấy nhiều người xuất tình trạng giống bệnh sởi, ta nhìn thấy đã biết ngay đây là bệnh gì. Là thủy đậu, ở cổ đại còn gọi là thủy hoa...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 129: Dịch Bệnh



      “Đưa toàn bộ người bệnh đến tập trung ở trại, cho những người còn lại chưa bị lây nhiễm cách ly sang nơi khác!”


      “Tuân lệnh!” Nghe ta hạ lệnh, các binh lính nhanh chóng thi hành. Rất nhanh sau đó người bệnh được cách ly, ta đứng ngoài cửa trại của người bệnh.


      “Nghe cho kỹ, kể từ ngày hôm nay, ta chăm sóc cho bọn họ cả ngày, các ngươi hãy lập tức tìm hiểu xem có ai từng bị bệnh này hay chưa, gọi họ tới đây cùng ta chăm sóc người bệnh!”


      “Lam giám quân, tuyệt đối thể, sức khỏe của ngài làm sao có thể...!”


      “Ta sao đâu.” Ta nhất định sẽ sao, vì năm ta bảy tuổi bị bệnh thuỷ đậu rồi, người đại đều biết rằng người từng bị bệnh có khả năng tái nhiễm.


      “Xin Lam giám quân nghĩ lại.”


      “Hãy tin ta.” Ta dùng giọng điều bình tĩnh trấn an quân lính, bọn họ bất đắc dĩ dựa theo phân phó của ta mà tìm những người từng mắc bệnh thủy đậu: “Còn nữa, thông báo cho Nhị hoàng tử, lần này phải là đại dịch, nếu kẻ nào dám lan truyền tin vịt, ta lấy thân phận Giám quân xử lý !” Cần phải tiêu trừ hết những khủng hoảng trong lòng binh lính bọn họ mới có thể an tâm chiến đấu.


      Toàn huyện tìm được ba người từng mắc bệnh và được trị lành, ta cho những vị đại phu kia tìm rễ cây thảo dược, đem về sắc thành nhiều chén thuốc, loại thuốc này sau khi uống làm cho toàn bộ bệnh thủy đậu phát tác ra ngoài, sau ngày bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, xuất triệu chứng nóng sốt, nhưng chỉ ngày sau đó, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, bệnh thuỷ đậu cũng từ từ mà khỏi.


      Ta cho biến nơi này thành khu vực cấm, có lệnh của ta ai có thể bước vào, kể cả Bạch Nguyệt Diệu.


      Trong doanh trại những tiếng rên đau đớn ngừng vang vọng trong đầu ta, ta tin chắc bọn họ nhất định ổn cả thôi, vì ta là người đại! Ta dùng những kiến thức đại để giúp đỡ họ!


      “Người của triều đình đều là lũ cẩu tạp chủng!” Trong doanh trại có vị đại thúc bị bệnh đậu mùa tức giận hô to.


      “Đại thúc, ông đừng nóng giận, hãy tin ở Nhị hoàng tử, ngài ấy nhất định đánh thắng trận này, rồi mọi người có cuộc sống tốt.”


      “A, Nhị hoàng tử cũng tới huyện Bạch Thủy mấy ngày rồi mà? Còn trốn trong doanh trại chút động tĩnh gì, vậy mà dân chúng có người còn khen ngợi nữa, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi!”


      Ta bị vị đại thúc này hỏi bất ngờ như vậy biết gì, quả kể từ lúc Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Văn vẫn thao luyện binh lính, hề có ý xuất binh. Ta vốn nghĩ rằng hôm nay xuất binh, nhưng hóa ra vẫn như cũ hề có động tĩnh, suy tính gì vậy chứ?


      “Đại thúc, ông hãy nhẫn nhịn chút, nhị hoàng tử lên kế hoạch tỉ mỉ, đợi thời cơ tốt, nhị hoàng tử nhất định đánh trận toàn thắng!” Ta tin tưởng Bạch Nguyệt Diệu, ta hoàn toàn tin tưởng !


      là dễ nghe nhỉ, đem những người bị bệnh đến chốn này, chẳng qua là muốn bệnh dịch lây lan chứ gì?”


      Đúng là lão già ngoan cố! Ta còn giải thích thêm với ông ta làm gì, ông ta như vậy khiến mọi người trong trại đều xuất vẻ khủng hoảng.


      Ta đứng lên nhìn về phía bọn họ: “Ta là quan tam phẩm triều đình Lam Hàn Lâm, cũng là giám quân, triều đình bỏ rơi dân chúng đâu, Nhị hoàng tử và ta cũng vậy! Từ giờ trở , ta ra khỏi nơi này dù chỉ nửa bước, nếu có ai trong số các người mất mạng ta cởi mũ từ quan!”


      Lời của ta đầy kiên định, ta tin tưởng chính mình, ta tin tưởng cách của ta nhất định để xảy ra chuyện đó!


      Đêm dần khuya, ta mang tới rất nhiều chăn bông cho những người bệnh kia sưởi ấm, bọn họ uống thuốc xong là buồn ngủ, ta vẫn tiếp tục quan sát biểu của bọn họ, quả nhiên buổi tối bệnh tình trở nên xấu rất nhiều.


      “Khụ, khụ, khó chịu quá...” thanh phát ra từ thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ta sớm chú ý tới nàng ấy, bệnh tình của nàng ấy nghiêm trọng nhất, hơn nữa còn là lần đầu tiên nhiễm bệnh.


      “Cố gắng chút.” Ta tới lau mồ hôi trán nàng ấy, đầu của nàng ấy rất nóng, ta sợ nàng ấy chưa bị bệnh đậu mùa hành hạ đến chết đã sớm chết vì nóng. Ta đem áo choàng người mình trùm lên người nàng ấy.


      “Cám ơn.” câu cảm ơn của nàng ấy khiến ta cảm thấy ấm áp, mặc cho thời gian này có khó khăn, mặc cho bệnh tật vô tình, chỉ cần bọn họ tin tưởng ta, hiểu ta, ta cảm thấy vô cùng an ủi.


      đêm qua , biết bao khó khăn lại ập đến, vì bệnh tình diễn biến xấu , những bệnh nhân kia bắt đầu nảy sinh hoài nghi đối với ta.


      “Ngài rốt cuộc cho chúng ta uống thuốc gì? Tại sao bệnh tình của chúng ta lại càng trở nên tội tệ thế này?” Lại là đại thúc lần trước, mỗi lần ông ta chất vấn lại khiến cho những bệnh nhân khác càng thêm sợ.


      “Các người tin ta , tối hôm nay thôi, qua tối nay, ta bảo đảm bệnh tình của mọi người có chuyển biến tốt.”


      “Tin tưởng? Chúng ta thử tin ngài, bây giờ thì thế nào? Mau thả chúng ta ra ngoài.”


      “Thả chúng ta ra ngoài.”


      Trời ạ, ta muốn phát điên lên mất, lòng thành của ta lại đem đến kết quả như thế này sao? Ta thề, nếu bọn họ có người tử vong, ta từ quan, như vậy vẫn chưa đủ hay sao?


      “Cha...” Là thiếu nữ cảm ơn ta đêm qua: “Cha, tin tưởng Lam Đại nhân , đêm qua Lam Đại nhân đưa áo người ủ ấm cho con, con mới có thể qua được một đêm.”


      tốt quá, tốt quá, lời của bé quả nhiên an ủi những bệnh nhân lo lắng kia, bọn họ dần dần trở lại bình thường, mà đại thúc kia thấy nàng ấy cầu xin như thế cũng hòa hoãn ít.


      “Lam giám quân!” Bỗng rèm trong doanh trướng bị nhấc lên, ta nhanh chóng kéo rèm lại.


      phải ta có lệnh của ta ai cũng được vào cơ mà!”


      “Nhị hoàng tử điện hạ có thư giao cho ngài.”


      Bạch Nguyệt Diệu có thư cho ta? người kia đến là để giao thư cho ta?


      Điệp nhi


      Hai ngày nay vất vả cho nàng rồi, ta ở trong trại chủ soái cả ngày đứng ngồi yên, sợ nàng bị lây bệnh, nhưng nàng lại ra lệnh cấm, ta cách nào bước vào trong thăm nàng, ta đợi tin bình an của nàng, nếu nàng vô , xin hồi đáp cho ta.


      Diệu


      ...


      Rốt cuộc là muốn gì vậy?


      giờ lòng ta vô cùng mềm yếu, lúc này lại gửi lời hỏi thăm tới, muốn đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng ta sao?


      Ta cất phong thư vào áo, muốn ngay lập tức chạy đến với ta sao! Nhưng thực tế cho phép ta làm như vậy.


      với nhị hoàng tử, ta... dân chúng giờ có vấn đề gì cả.”


      “Tuân lệnh”


      Ta vô cùng thỏa mãn sao? Bạch Nguyệt Diệu quan tâm đến ta khiến ta vô cùng cảm động, mỗi lần như vậy đều khiến ta vô cùng vui vẻ.


      Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Ta càng muốn giữ khoảng cách với , khoảng cách lại càng rút ngắn, hôn nhân của đổi lấy lời chúc phúc của ta, mà là nỗi đau khổ của ta. Ta và Huyễn Ngâm Phong nhau, ta cảm thấy sung sướng mà lại cảm thấy áy náy...


      Ta và Bạch Nguyệt Diệu có duyên gặp nhau, đều vì trêu đùa của , ta hận vô cùng, nhưng lại vì chữ hận này mới dẫn đến chuyện ta cùng với Huyễn Ngâm Phong gặp nhau, khiến ta và Bạch Nguyệt Diệu càng xa nhau hơn, haiz, nhưng thề ngờ sau khi tất cả hiểu lầm giải trừ, ta dần dần nảy sinh tình đối với .


      Thế nhưng tình này ta nhận ra được là sau khi kết hôn, sau khi ta và Huyễn Ngâm Phong lời nhau.


      Có duyên phận nên đành chịu thôi...


      Đêm mới dài làm sao, ta khổ sở chờ đợi bình minh, cẩn thận kiểm tra bệnh tình của mọi người, ha, đêm tối qua, bình minh lại sắp tới, bọn họ hạ nhiệt, hơn nữa bệnh đậu mùa cũng giảm bớt rất nhiều.


      Rốt cuộc sau mấy ngày khổ chiến cũng nhận được kết quả tốt.


      “Lam Đại nhân, cám ơn ngài.”


      “Cám ơn ngài.”


      “Cám ơn ngài.”


      Vô số tiếng cám ơn chính là vô số lời thừa nhận thành quả của ta, đôi mắt ta sớm ươn ướt, ta mệt mỏi quá, mệt chết được, mấy ngày nay ta chỉ hao tổn thể lực mà còn cả tâm trí nữa.


      “Người đâu!”


      “Lam giám quân!”


      “Hạ lệnh dỡ bỏ trại này, dựng trại mới, thông báo cho nhị hoàng tử bệnh tình của dân chúng khống chế được rồi.” Ta xong cũng cao hứng nhìn về phía mọi người: “Mọi người cùng ra ngoài hưởng ánh nắng mặt trời nào.” xong, ta lập tức nhảy ra ngoài, thoát khỏi chốn tối tăm mấy ngày nay, ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt trời, mặt trời chói mắt làm sao, khiến cho hai mắt của ta bắt đầu mơ hồ, nhất thời trước mắt trở nên tối mịt...


      -


      Lam Điệp Nhi vừa hạ lệnh bãi bỏ lệnh cấm, Bạch Nguyệt Diệu đã nhanh chóng tới chỗ Lam Điệp Nhi, đúng lúc nhìn thấy nàng ra khỏi trại.


      Bạch Nguyệt Diệu kích động chạy tới, nhưng đúng lúc đó cả người Lam Điệp Nhi đột ngột đổ xuống, nhanh chóng giang hai cánh tay đỡ lấy nàng bất tỉnh.


      “Điệp...” vốn định lớn tiếng gọi Điệp nhi, nhưng xung quanh còn có nhiều binh lính, đành phải nuốt trở vào: “Lam giám quân.”


      “Mau gọi đại phu!!!” Bạch Nguyệt Diệu lớn tiếng hét lên, rồi ôm Lam Điệp Nhi lên, trở về trại chủ tướng, nhàng đặt Điệp Nhi lên giường, ngắm nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, Bạch Nguyệt Diệu thương vuốt ve trán nàng lại cảm thấy trán nàng vô cùng nóng.


      Lòng Bạch Nguyệt Diệu dường như muốn vỡ vụn, sợ, sợ Lam Điệp Nhi bị lây bệnh dịch.


      “Nhị hoàng tử.”


      “Mau! Mau! Nếu cứu chữa được cho Lam Giám Quân ta chém đầu các ngươi!” Bạch Nguyệt Diệu điên cuồng thét lên với mấy vị đại phu. Bạch Nguyệt Diệu ôn hòa của mọi ngày lại trở nên nóng giận như vậy khiến mấy vị đại phu khiếp sợ chạy đến ngay bên Lam Điệp Nhi.


      Bạch Nguyệt Diệu vô cùng sốt ruột chờ đợi kết quả chẩn đoán của Lam Điệp Nhi.


      Mọi người đều nhận thấy Bạch Nguyệt Diệu rất buồn bực, Bạch Nguyệt Diệu luôn làm cho người ta có cảm giác phóng đãng, rất ít khi bày ra dáng vẻ nghiêm túc, mặc dù tính khí ổn định, nhưng bao giờ nổi giận như thế, ai cũng có suy nghĩ rốt cuộc Lam Hàn Lâm có vị trí như thế nào trong lòng Nhị hoàng tử đây? Vì sao nhị hoàng tử đối với Lam Hàn Lâm kì lạ như thế?


      Hắc Mạc Dực nhìn thấu được nghi ngờ của mọi người, vội tiến gần tới bên Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng tử, biểu vừa rồi của ngài khiến mọi người chú ý.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :