1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 120: Động Phòng



      Sau khi Hoàng thượng ban thưởng Phi danh xong, giờ đến lúc Bạch Nguyệt Diệu cùng Hồng Uyển Nghi bái đường thực chứ phải là diễn luyện nữa rồi. Ha ha, ngẫm lại mấy ngày trước, ta còn ở cùng với Bạch Nguyệt Diệu để diễn luyện bái đường, khi đó chỉ có mỗi Hắc Mạc Dức chứng kiến mọi chuyện, mà giờ đây Bạch Nguyệt Diệu bắt đầu chính thức bái đường, xem ra chỉ có tất cả văn võ bá quan trong triều mà còn có toàn bộ dân chúng!


      Tại thời điểm cúi đầu, trong nháy mắt, Bạch Nguyệt Diệu hướng ra phía ngoài, ta hiện giờ nghĩ gì, ta chỉ biết ánh mắt dừng lại một lúc lâu người ta, ta đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười, và Hồng Uyển Nghi chính thức cúi đầu hành lễ rồi.


      Ta và Bạch Nguyệt Diệu diễn luyện thành thân có lễ lạy thứ hai, giờ thi hành lễ lạy thứ hai với hoàng thượng...


      Ba lạy cũng kết thúc, Hồng Uyển Nghi được bà tổng quản đỡ bước rời khỏi Kim Loan điện.


      Lễ thành hôn của bọn họ thực hoàn thành.


      Ha ha, tất cả mọi người đều lui ra ngoài Kim Loan điện ăn mừng cho lễ cưới. Bạch Nguyệt Diệu cầm bầu rượu lần lượt đến tất cả các bàn, nhưng nét mặt hề có vẻ hạnh phúc sung sướng nào.


      giờ Bạch Nguyệt Diệu dần dần tiến đến bàn của ta rồi, lòng ta có chút hốt hoảng. Làm thế nào bây giờ? Ta nên dùng loại biểu tình gì để đối mặt với Bạch Nguyệt Diệu đây? Chúc mừng? Chúc mừng sao? Lời chúc mừng từ miệng ta càng làm thêm khó chịu thôi.


      “Lam Hàn Lâm.” Bạch Nguyệt Diệu giơ ly rượu lên, về phía ta, hai gò má có chút đỏ lên rồi, nhưng đôi mắt vẫn trong suốt như vậy, giơ ly rượu lên giữa trung bỗng dừng lại, mà ta cũng bất động nhìn , ta cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, ta và dường như quên mất xung quanh còn có rất nhiều quan viên, lời , chỉ còn là ánh mắt nhìn nhau.


      Ngươi nghĩ gì thế, Bạch Nguyệt Diệu? Ta cũng nghĩ gì thế này?


      “Nhị hoàng tử...” Gã thái giám bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu cắt đứt ánh mắt của ta và Bạch Nguyệt Diệu. Ta nhanh chóng cầm lên ly rượu.


      Cụng ly với , tay ta có chút run run, mặc dù ta vốn uống rượu, nhưng vẫn uống hơi cạn sạch ly rượu trong tay.


      “Nhị hoàng tử... Tân hôn vui vẻ.” Ta vô lực thốt lên, rồi hơi chút run rẩy, dường như còn có cả chút chột dạ, trong lòng ta nghĩ cái quái gì vậy?


      “Đa tạ Lam Hàn Lâm chúc phúc!” xong, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt vẫn có bất kỳ thay đổi nào, đích thị là cười, nhưng ràng là cười khổ, hề uống ly rượu trong tay, mà đem cả bầu rượu giơ lên cao, rồi đổ cả vào miệng.


      “Nhị hoàng tử điện hạ?!” Ta muốn tiến lên chặn lại, nhưng viên thái giám bên cạnh vượt lên trước rồi.


      “Bổn hoàng tử muốn ngủ!” Bạch Nguyệt Diệu xong, đợi tên thái giám kịp phản ứng, đã phất tay áo mà . Mặc dù đường đột rời chỗ như vậy là phải phép, nhưng ít nhất còn hơn so với ở nơi này nghe những lời chúc phúc kia.


      Nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt Diệu rời , ta thở dài tiếng.


      Ta thở dài như vậy là vì ai?


      Sau khi Bạch Nguyệt Diệu rời , trong mắt các đại thần đều xuất vẻ kinh ngạc. Lúc này, hoàng hậu vẫn nghiêm túc từ đầu lại như lộ ra nét cười...


      Hiện giờ hy sinh vì cung đấu đã chỉ là mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu, còn có cả hạnh phúc của Bạch Nguyệt Diệu nữa, nhưng nếu bắt buộc phải hoàn thành cuộc hôn nhân có tình này, vậy hạnh phúc của Bạch Nguyệt Diệu ở nơi nào?


      Vì Bạch Nguyệt Diệu rời khỏi nên tiệc rượu cũng nhanh chóng đến hồi tàn cuộc. Ngoài cửa hoàng cung, ta bắt gặp Hắc Mạc Dực.


      “Hắc huynh, sao đến tham dự hôn lễ của nhị hoàng tử?”


      “...” Hắc Mạc Dực trả lời thắc mắc của ta, tiếp tục về phía trước.


      Cũng đúng, Hắc Mạc Dực đến tham gia có thể được gì đây? Chúc phúc cho Bạch Nguyệt Diệu sao? Suốt bữa tiệc rượu, Bạch Tinh Ngân cũng hề lộ ra chút vui sướng nào, có lẽ bạn bè của Bạch Nguyệt Diệu đều thể chúc phúc cho ...


      Bạch Nguyệt Diệu vô cớ phải nhận những ánh nhìn khó hiểu của bá quan văn võ, bị người của Đại hoàng tử cười nhạo. Bạch Nguyệt Diệu cũng muốn giả bộ đến cùng chứ.


      Nhưng khi cụng ly rượu kia với Lam Điệp Nhi, nghe được lời chúc phúc của nàng, tim chợt cảm thấy đau đớn.


      Lượng bạc tiêu tốn cho lễ thành hôn xa hoa lần này đủ để xây nên huyện, nhưng đối với Bạch Nguyệt Diệu, lần diễn tập hôn lễ với Lam Điệp Nhi mới là thứ khó quên nhất.


      Bạch Nguyệt Diệu vì phiền lòng lại thêm chút rượu mời lúc nãy, vì thế lại tránh được có chút lảo đảo. Khi về đến tẩm cung của mình, trong tẩm cung, các nha hoàn chờ lâu.


      “Hoàng tử... Nghi phi nương nương đợi ngài.” Các cung nữ cung kính thưa.


      “Ừm” Bạch Nguyệt Diệu vốn e ngại bất kỳ nữ tử nào, nhưng giờ phút này phải nhắm mắt vào phòng có Hồng Uyển Nghi.


      Bạch Nguyệt Diệu đẩy cửa phòng ra, bọn nha hoàn canh giữ ở ngoài, Hồng Uyển Nghi nghe được tiếng cửa phòng mở lập tức khẩn trương.


      Bạch Nguyệt Diệu vẫn mang dáng vẻ lảo đảo, cho đến lúc đứng trước mặt Hồng Uyển Nghi, Bạch Nguyệt Diệu dừng lại, vươn tay kéo chiếc khăn hỉ đầu Hồng Uyển Nghi xuống, động tác rất là thô lỗ.


      Lập tức ra gương mặt có chút đỏ ửng, đúng là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu hề ngạc nhiên, ra vẻ khinh thường khẽ hừ tiếng. Theo như lời đồn trước đây, Bạch Nguyệt Diệu từng phong lưu là thế, vậy mà bây giờ tuyệt đẹp ngay trước mặt, xem ra cũng chỉ là thể xác mà thôi, thứ xem trọng giờ phút này lại là tâm.


      “Hoàng tử...” Hồng Uyển Nghi ngượng ngùng khẽ kêu.


      Bạch Nguyệt Diệu vẫn hề có chút động tâm, xoay người bước tới trước bàn, nhìn bàn rượu giao bôi, đầu óc lại lần nữa ra hình ảnh Lam Điệp Nhi. cầm ly rượu lên, Hồng Uyển Nghi vốn định đứng lên tiếp nhận ly rượu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu đột ngột hất ly xuống đất, ly còn lại thì uống hơi cạn sạch.


      “Điện hạ?!”


      Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn để ý tới ngạc nhiên của Hồng Uyển Nghi, đem ly rượu trong tay ném , sau đó đẩy ngã Hồng Uyển Nghi lên giường.


      thô bạo cởi bỏ hỉ phục người Hồng Uyển Nghi, Hồng Uyển Nghi khẩn trương nhắm mắt chờ đợi hành động tiếp theo của Bạch Nguyệt Diệu.


      Nhưng Bạch Nguyệt Diệu bỗng dừng lại, vốn định làm theo lẽ tự nhiên thôi, nhưng trong đầu lần nữa lại lên bóng dáng Lam Điệp Nhi.


      Cứ tiếp tục như vậy, Bạch Nguyệt Diệu thể cùng với nữ tử khác làm chuyện đó.


      “Điện hạ?” Hồng Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Nguyệt Diệu nhìn hồng Uyển Nghi : “Nữ tử gì mà vô vị, bổn hoàng tử đột nhiên có hứng thú.” Lời này của Bạch Nguyệt Diệu chỉ là cái cớ mà thôi, nếu Hồng Uyển Nghi sự đúng như mong muốn, thú vị, chủ động hấp dẫn , cũng cách nào cùng Hồng Uyển Nghi làm chuyện ấy.


      “Thanh nhi, Thúy nhi!” Bạch Nguyệt Diệu khẽ gọi tiếng, hai nha hoàn ở cửa lập tức bước vào trong gian phòng.


      “Thưa hoàng tử...”


      Bạch Nguyệt Diệu tới bên cạnh Thanh nhi và Thúy nhi, ôm bờ vai của các nàng, là ngoài sức tưởng tưởng của hai người, bọn họ ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt Diệu...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 121: Nụ Hôn Của Huyễn Đại Hiệp



      Bạch Nguyệt Diệu ôm cả Thanh nhi lẫn Thúy nhi, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị: “Bổn hoàng tử có thói quen để hai người cùng hầu hạ rồi!” Bạch Nguyệt Diệu ra những lời này, Hồng Uyển Nghi đã hiểu tất cả, nàng khoác quần áo lên che lấy thân thể mình, chạy đến cạnh Bạch Nguyệt Diệu.


      “Điện hạ, Uyển Nghi làm gì sai sao?” Vẻ mặt Hồng Uyển Nghi đầy thương tâm, trông tội nghiệp.


      “Bổn hoàng tử có ngươi sai gì sao? Bổn hoàng tử tuy được phép lựa chọn phi tử, nhưng cũng có quyền lựa chọn chiều nữ tử nào chứ?”


      “Điện hạ... Nhưng mà hôm nay là ngày cưới của chúng ta.” Hồng Uyển Nghi hết sức cầu khẩn Bạch Nguyệt Diệu.


      Nhưng Bạch Nguyệt Diệu vẫn chút cử động, ra hiệu cho Thanh nhi và Thúy nhi đợi mình ở cửa ra vào, sau đó đóng cửa phòng lại, Hồng Uyển Nghi lập tức có chút vui mừng. Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười khinh bỉ: “Nghi phi, chúng ta đã mấy năm rồi gặp nhỉ? ngờ ngươi có thể giả bộ đáng thương cùng thanh cao đến vậy!”


      Lời của Bạch Nguyệt Diệu vừa dứt, Hồng Uyển Nghi lại ngẩn người ra. Đúng là vào năm Bạch Nguyệt Diệu khoảng mười tuổi từng gặp Hồng Uyển Nghi lần, đáng nhẽ ra hai người tuổi tác tương đồng nên sẽ rất dễ dàng gần gũi mới đúng, nhưng lúc đó Hồng Uyển Nghi có mong muốn dành lấy ngôi vị hoàng hậu, nên tỏ ra xa lánh Bạch Nguyệt Diệu, chỉ tiếp cận Bạch Nhật Uyên. Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Nhật Uyên thường tranh đấu gay gắt, cho nên dần dần Bạch Nguyệt Diệu mới sinh lòng căm ghét Hồng Uyển Nghi, cho rằng Uyển Nghi là loại nữ tử nịnh nọt.


      Hồng Uyển Nghi vẫn cho rằng sẽ được gả cho Bạch Nhật Uyên và cai quản hậu cung, nào ngờ Bạch Nhật Uyên lại lấy con của Tử thừa tướng nên giờ, hy vọng duy nhất của nàng chính là Bạch Nguyệt Diệu.


      Hồng Uyển Nghi thu hồi bộ mặt vừa rồi, nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Điện hạ, phụ thân dặn dò Uyển Nghi sau này người có bất kỳ động tĩnh gì đều phải báo lại cho phụ thân.”


      “Tại sao ngươi với ta chuyện này? Ngươi sợ ta đề phòng ngươi sao?” Bạch Nguyệt Diệu xong thì ngồi xuống ghế.


      Hồng Uyển Nghi tiến lên trước hai bước, ôm lấy Bạch Nguyệt Diệu từ phía sau lưng: “Điện hạ, mục đích của Uyển Nghi chỉ có , cho nên Uyển Nghi bán đứng điện hạ, cũng cấu kết với Đại hoàng tử làm việc xấu, thậm chí có thể phản bội!”


      “A, nữ tử xảo trá, nhưng đáng tiếc cho ngươi, giúp ta xưng đế cũng đến lượt loại nữ tử như ngươi.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu ràng dứt khoát, hơn nữa trong lời có hàm ý nếu như lấy Lam Điệp Nhi so sánh cùng Hồng Uyển Nghi, hai người tuy đều thông minh. Nếu xét về đấu trí, Lam Điệp Nhi có thể sẽ thua Hồng Uyển Nghi, nhưng nếu xét về làm việc lớn, Hồng Uyển Nghi hẳn thua Lam Điệp Nhi, vì suy nghĩ của Hồng Uyển Nghi quá mức nông cạn.


      “Điều đó sao cả, giờ Uyển Nghi là chính phi của điện hạ rồi, nếu điện hạ có mến nữ tử nào khác chỉ có thể nạp làm trắc phi, chỉ cần điện hạ tin tưởng Uyển Nghi trung thành.” xong Hồng Uyển Nghi dùng đôi môi ướt át của mình khẽ liếm lấy vành tai Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Nguyệt Diệu tự hỏi có loại nữ tử nào mà chưa từng gặp qua? Nếu muốn dùng cách quyến rũ như vậy, cũng thèm đếm xỉa nữa.


      Bạch Nguyệt Diệu nở nụ cười tà mị, đảo mắt nhìn về phía ánh mắt đầy dụ dỗ của Hồng Uyển Nghi, khinh thường hỏi: “Ngươi chỉ có bản lĩnh làm những thứ này thôi sao?”


      Hồng Uyển Nghi khẽ ngẩn người, sau đó mau chóng đưa đôi tay theo hướng bụng dưới Bạch Nguyệt Hiệu xuống, khi nàng chạm đến nơi chất chứa dục vọng của Bạch Nguyệt Diệu, Hồng Uyển Nghi mới biết mình cố tình tỏ vẻ quyến rũ tà mị chỉ là phí công thôi, vì giờ Bạch Nguyệt Diệu có bất kỳ dục vọng nào.


      hiểu rồi chứ? Ta rồi, ngươi thể.” Bạch Nguyệt Diệu xong thì tới bên giường, sau đó rút ra môt cây dao găm trích giọt máu lên tấm chăn: “Nếu ngươi muốn yên ổn với vị trí hoàng phi của mình, tốt nhất là phối hợp cùng ta diễn trò , mặc dù ta có quyền cự tuyệt ngươi làm phi tử, nhưng ta nhất định có quyền phế bỏ ngươi!” Bạch Nguyệt Diệu xong, hung hăng đạp cửa ra.


      “Hoàng tử...” Thanh nhi cùng Thúy nhi chờ sẵn ngoài cửa.


      Bạch Nguyệt Diệu tay ôm lấy hai nha hoàn vào ngực, lộ ra nụ cười: “ nữ tử quả nhiên thể thỏa mãn bổn hoàng tử.” phóng túng xong, ánh mắt nhìn về phía góc của tẩm cung, nơi có người nhìn về , người nọ nghe xong lời của Bạch Nguyệt Diệu lập tức quay gót rời .


      Thấy người kia , Bạch Nguyệt Diệu mới buông Thanh nhi và Thúy nhi ra, vẻ mặt nghiêm túc:


      “Thanh nhi, Thúy nhi, ta đột nhiên cảm thấy thoải mái, các ngươi ngủ .”


      “Hoàng tử, ngài sao chứ?”


      có gì đáng ngại, ta chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.” Bạch Nguyệt Diệu xong đã bước nhanh vào gian phòng, trong phòng đó, từ trong rương, lấy ra bộ quần áo...


      Ta và Hắc Mạc Dực trở về phủ của mình, sau đó Hắc Mạc Dực cũng về gian phòng của hắn, ta nằm giường cách nào ngủ được, cảm thấy trong ngực có cảm giác khó chịu, thở nổi, mới vừa rồi lúc ở trong cung, ta suýt kìm được muốn xé bỏ chữ hỷ kia.


      Ta tự hỏi mình ngàn vạn lần, giờ thực là thế nào?


      Nhưng ta vẫn có cách nào đưa ra ình đáp án.


      Ai giúp ta thoát ra khỏi đống mịt mù này !!


      Ta lấy từ dưới gối ra miếng ngọc bội Huyễn Ngâm Phong tặng, giờ chỉ có khối ngọc này có thể đem trái tim ta trở về trạng thái vốn có, ta Huyễn Ngâm Phong, sai!!!


      Nắm chặt ngọc bội trong tay, nước mắt ta chảy xuống, nước mắt này vì người nào mà chảy đây?


      “Ai?” Ta đột nhiên nghe được thanh lạ trong phòng, lập tức nhanh chóng lau lau nước mắt rồi ngồi dậy, định chạy đốt cây nến nhưng bóng đen kéo tay ta lại, sau đó bóng đen kia dùng sức lôi ta ôm vào trong ngực , ta ngửi thấy mùi rượu rất đậm người , nhưng trừ mùi rượu ta mơ hồ còn ngửi được mùi hương hoa nhài.


      Là Bạch Nguyệt Diệu? , , hiện giờ còn động phòng mà, chẳng lẽ là Huyễn Ngâm Phong? thể nào, sao lại ôm ta? Thế này là sao, ta rốt cuộc làm sao vậy, nếu là trước kia ta nhớ tới Huyễn Ngâm Phong đầu tiên, vậy mà bây giờ lại nhớ Bạch Nguyệt Diệu trước nhất.


      “Ngươi là...” Lời của ta còn chưa dứt, bóng đen kia đã đem môi của đặt lên môi ta, hai tay ôm ta rất chặt, ta dùng sức thoát thân, sơ ý chút nên đánh rớt ly trà bàn, phát ra tiếng động giữa đêm, Hắc Mạc Dực vừa lúc nhảy vọt vào phòng của ta.


      “Kẻ nào tập kích Lam Hàn Lâm?”


      Bóng đen kia gì, vẫn ngừng hôn ta, Hắc Mạc Dực nhanh chóng thắp nến, trong nháy mắt ánh sang lan tỏa khắp phòng, ta thấy rõ người hôn ta chính là Huyễn Ngâm Phong.


      Tại sao Huyễn Ngâm Phong lại hôn ta? Môi của dần dần rời khỏi môi ta, ta kịp hỏi Huyễn Ngâm Phong lí do tại sao, nhìn về phía Hắc Mạc Dực: “Hắc huynh...”


      “Ta biết rồi.” Hắc Mạc Dực cắt lời ta mà ... sau đó liếc nhìn Huyễn Ngâm Phong, rồi ra khỏi phòng ta.


      Gương mặt ta có chút nóng lên, ta biết phải đối mặt thế nào với Huyễn Ngâm Phong, ta cũng dám hỏi lí do vì sao hôn ta, khí trong gian phòng sau khi Hắc Mạc Dực rời lại vô cùng lúng túng xấu hổ.


      Huyễn Ngâm Phong hề gì, chỉ đứng bất động tại chỗ.


      Cuối cùng ta đành phá vỡ bầu khí lúng túng này...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 122: Ta Nàng



      “Huyễn đại hiệp... Lần trước cám ơn huynh giải độc giúp ta!” Ta lúng túng , ra chủ yếu là do ta biết gì thôi.


      “Sao hỏi nguyên nhân vừa rồi vì sao ta trêu ghẹo ngươi? Vì sao hỏi ta tại sao lần trước chia tay?” Huyễn Ngâm Phong vẫn lạnh lùng như trước, hơn nữa giọng điệu lại có chứa chút chất vấn, ta dám nhìn Huyễn Ngâm Phong.


      “Ha ha, chắc tại Huyễn đại hiệp say rượu nên vừa rồi mới làm vậy với ta, hơn nữa lần trước Huyễn đại hiệp thầm từ biệt cũng có thể là do có chuyện khác phải làm thôi.”


      “Ngươi thay ta tìm ra lí do đàng hoàng đấy.”


      Huyễn Ngâm Phong xong, ta chợt ngẩn ra, tại sao phải như vậy? Tại sao? Ta ngạc nhiên nhìn , ánh mắt của phải lạnh lùng băng giá mà dường như là tràn đầy thống khổ.


      “Lần trước ta rời chẳng qua là muốn chịu trách nhiệm thôi, mà lần này cũng phải do có nguyên nhân gì khác, chỉ là bỗng nhiên muốn trêu đùa ngươi!”


      Nghe Huyễn Ngâm Phong xong, ta nghe như có sấm sét bên tai, vô lực lui về phía sau hai bước, ánh mắt có đôi chút mờ , nước mắt trào ra nơi khóe mắt, chẳng lẽ ta sai khi tin Huyễn Ngâm Phong? Chẳng lẽ ta lại nhìn lầm, sao lại muốn làm tổn thương ta, Huyễn Ngâm Phong?


      Tại sao?


      Ta lấy hết dũng khí, tới trước mặt Huyễn Ngâm Phong, hung hăng cho cái tát, hề tránh né cũng đánh trả, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào ta.


      “Ta hận ngươi!!” Ta thống khổ gọi lên ba chữ, mà Huyễn Ngâm Phong cũng đúng lúc đó ra ba chữ.


      “Ta nàng.”


      Tại sao Huyễn Ngâm Phong đột nhiên ra lời này? Ta thể tin được, vừa mới khiến ta đau lòng, bây giờ lại như vậy? Rốt cuộc làm gì vậy? Ta muốn đem cả đời giao phó cho , chẳng phải cự tuyệt ta sao? Lần trước chịu trách nhiệm cũng là do , mới vừa rồi cợt nhã cũng vì bất cứ lí do gì phải là từ miệng sao? rốt cuộc muốn thế nào đây?????


      “Đủ rồi, đừng đùa giỡn ta nữa, ta chịu nổi nữa rồi!!” Ta thống khổ .


      “Ta vốn muốn lấy thân phận này để nàng, ta hi vọng nàng hận ta, nhưng ta lại cách nào khống chế được tình cảm của mình...” Huyễn Ngâm Phong còn mang dáng vẻ lạnh lùng nữa mà ngược lại tràn đầy nỗi thống khổ.


      Thân phận này? Vậy...


      “Ý của huynh là?”


      “Điệp nhi đừng hỏi ta, nàng chỉ cần biết ta nàng là được rồi.” Huyễn Ngâm Phong kích động xong thì ôm chặt lấy ta.


      Đầu óc ta trở nên mịt mù, hỗn loạn, lòng ta vui ư? Xúc động ư? Ta ràng lắm, ta chỉ hi vọng Huyễn Ngâm Phong lời lòng là được rồi!


      Ta và Huyễn Ngâm Phong thể gần nhau nữa, vì giờ ta là Lam Hàn Lâm, mà cũng có quá nhiều bí mật, giờ ta chỉ mong thực lòng ta, khiến lòng ta lay động...


      Huyễn Ngâm Phong ôm chặt lấy Lam Điệp Nhi, trong mắt lại tràn đầy thống khổ, bất đắc dĩ, bây giờ chỉ có thể dùng thân phận này để ở cùng Lam Điệp Nhi.


      hôn lên trán rồi lên môi Lam Điệp Nhi, người tỏa ra mùi thơm ngát cùng với mùi rượu khiến Lam Điệp Nhi mê loạn, bản thân Lam Điệp Nhi cũng uống chút rượu khiến người được tỉnh táo, hơn nữa giờ Huyễn Ngâm Phong dịu dàng hôn càng thêm khiến cho cả người Lam Điệp Nhi trở nên vô lực.


      Huyễn Ngâm Phong ôm Lam Điệp Nhi đến bên giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng mịn, nhắn của nàng, nhàng vuốt ve: “Điệp nhi, lần trước là vì ta phải giải độc cho nàng, bây giờ cho ta biết, nàng tình nguyện giao mình cho ta chứ?”


      Lam Điệp Nhi bị Huyễn Ngâm Phong hỏi như vậy càng thêm đỏ mặt, nàng cũng biết trả lời như thế nào, chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.


      Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Lam Điệp Nhi, đối với Huyễn Ngâm Phong lại vô cùng kích thích, nhất thời căng thẳng, kịp chờ đợi lập tức đặt nụ hôn lên môi nàng...


      Bên trong phòng tràn ngập mùi vị tình ái. giường, hai thân thể dây dưa, hương rượu thơm tràn ngập ở Huyễn Ngâm Phong hòa quyện với lửa nóng từ cơ thể.


      Lam Điệp Nhi nhàng nhắm đôi mắt lại, cảm nhận những nụ hôn nóng rực của Huyễn Ngâm Phong lên khắp người nàng. Trong cơ thể, ngọn lửa dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, cứ như muốn thiếu đốt hết tất cả mọi suy nghĩ trong đầu nàng. Trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, nàng chỉ có thể vô thức gọi tên người : “Phong, phong...”


      Bên tai quanh quẩn tiếng gọi ngọt ngào của Lam Điệp Nhi, trong lòng Huyễn Ngâm Phong bỗng gợn lên loại cảm giác trống rỗng, vì hy vọng hơn rằng lời từ tiếng gọi của Lam Điệp Nhi phải ‘Phong’, mà là...


      tràn đầy thương hôn nàng, lưu luyến hề muốn rời , từ nơi mềm mại tròn trịa kia đến nơi bằng phẳng phía dưới. Dùng lửa nóng đầu lưỡi vẽ vòng tròn lên bụng nàng, tựa như lại câu câu ‘Ta nàng’.


      Hôn đường dài trượt dần tới nơi bí hấp dẫn của nàng. Ngọn lửa dục vọng đốt sáng đôi mắt vốn lạnh lùng băng giá kia, tựa đầu chôn sâu ở giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi linh hoạt nơi nhị hoa đầy mê hoặc kia, ngón tay mảnh khảnh ngừng ngừng trêu đùa nơi đó.


      “A!” kích thích này khiến Lam Điệp Nhi khỏi rên rỉ ra ngoài, nàng cảm giác giữa hai chân có dòng nước ấm, như có làn sóng hướng nàng vỗ tới, cả người run run, nàng chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường.


      Nghe được thanh rên rỉ hấp dẫn của Lam Điệp Nhi, Huyễn Ngâm Phong khỏi phát ra tiếng thở gấp. Lửa dục xen lẫn khoái cảm trong cơ thể sôi trào. nghĩ phải tăng gấp bội để cảm nhận nàng!


      Huyễn Ngâm Phong khẩn cấp đem thứ dục vọng căng cứng kia vào trong cơ thể Lam Điệp Nhi, kích thích này càng khiến cho Lam Điệp Nhi thêm mê loạn.


      Nàng sợ mình phát ra tiếng khó nghe kia, nhanh chóng dán đôi môi mềm mại vào môi Huyễn Ngâm Phong, nhưng theo gấp gáp của Huyễn Ngâm Phong, nàng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ.


      “Ta nàng, Điệp nhi.” Theo sau lời tràn đầy nhu tình, nhịn được phát ra cả tiếng gầm .


      Mà Lam Điệp Nhi - ý thức trong đầu như dần dần mất , giống như cái gì cũng nhìn thấy, chỉ cảm thấy trước mắt mảnh trắng xóa...


      Vì mới vừa rồi trải qua màn kích tình, Huyễn Ngâm Phong vẫn còn thở hổn hển, mà Lam Điệp Nhi sớm chìm vào giấc ngủ, thương ôm ấp lấy Lam Điệp Nhi, chỉ sợ vừa buông tay, Lam Điệp Nhi biến mất còn nữa...


      Ta nhắm hai mắt, nhưng cách nào ngủ, lồng ngực Huyễn Ngâm Phong ấm áp, ta hi vọng cho là ta ngủ, vì giờ khắc này ta cách nào đối mặt với , mới vừa rồi cùng kích tình, nhưng trong đầu ta chỉ có hình ảnh Ngâm Phong, mà còn có Bạch Nguyệt Diệu...


      Ta nghĩ, giờ Bạch Nguyệt Diệu cùng Hồng Uyển Nghi liệu có làm chuyện giống như ta và Huyễn Ngâm Phong , trong lòng ta ngàn vạn lần trách mắng mình, ràng cùng người đàn ông, mà trong đầu vẫn còn nghĩ tới người đàn ông khác, đây chẳng phải là loại nữ tử bịp bợm xấu xa hay sao?


      Ta rốt cuộc là thế nào vậy? Ta ràng Huyễn Ngâm Phong mà, ràng Huyễn Ngâm Phong cũng ta! Ta hi vọng Huyễn Ngâm Phong có thể giúp ta xóa sạch chút bối rối kia, nhưng vẫn thể, giờ ta ngược lại hoàn toàn mắc nợ Huyễn Ngâm Phong.


      Lúc đầu ta vốn cao ngạo mà cho rằng, nếu đã , trong lòng sao có thể dung nạp hai người đàn ông, bạn học thời đại học cho rằng ta hạ tiện, hóa ra sai! Ta quả nhiên rất hạ tiện!


      Ta nghe tiếng hít thở đều của Huyễn Ngâm Phong, lúc ngủ, hai tay của vẫn như cũ ôm chặt ta, ta tựa đầu dựa sát vào ngực Huyễn Ngâm Phong, giọng : “ xin lỗi.” Huyễn Ngâm Phong, ta cầu xin huynh, khi tỉnh lại hãy để ta vẫn nhìn thấy khuôn mặt này, ta tin rằng mỗi ngày cùng huynh sát cánh, ta sẽ có thể tinh lọc tâm hồn mình.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 123: Thân Phận Của Huyễn Đại Hiệp



      Có tiếng gà gáy sáng, giờ lâm triều cũng tới, ta vẫn nằm trọn trong lồng ngực ấm áp với cái ôm chặt, lần này Huyễn Ngâm Phong hề rời . Khi ta mở mắt Huyễn Ngâm Phong vẫn nhắm nghiền đôi mắt. Ha ha, giờ ta cần biết bộ mặt đằng sau chiếc mặt nạ kia nữa rồi, dù sao cũng quen với việc Huyễn Ngâm Phong luôn đeo nó.


      Ta nhàng động đậy, định bụng mặc lại quần áo.


      “Điệp nhi.” Huyễn Ngâm Phong nhàng gọi ta, sau đó là ôm chặt ta vào lồng ngực.


      “Xin lỗi Huyễn đại hiệp, dường như ta đánh thức huynh.” Ta áy náy .


      “Đêm qua chẳng phải nàng gọi ta là Phong sao?” Nghe Huyễn Ngâm Phong vậy, mặt của ta nhất thời đỏ lên, ta thực mê loạn rồi. Ta cũng muốn gọi Huyễn Ngâm Phong là Phong thôi, nhưng giờ hiểu sao ta lại thể gọi tên như thế.


      “Điệp nhi, cái bớt bả vai nàng có vẻ càng lúc càng nhỉ?”


      Cái gì? Huyễn Ngâm Phong cái gì? vai ta có bớt ư? thể nào. “Bớt?”


      “Ừm, cái bớt hình con bướm, lần trước ta thấy nó chỉ rất nhạt, nhưng xem ra lần này màu sắc có vẻ đậm hơn trước.”


      “Bớt ở đâu?”


      Ta hỏi Huyễn Ngâm Phong xong, cũng xoay mình xuống giường, nhìn trần truồng, ta nhanh chóng nhắm hai mắt lại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trần truồng, mặc dù chúng ta trải qua chuyện chăn gối, nhưng giờ trong phòng tràn ngập ánh sáng, ta thấy rất ràng Huyễn Ngâm Phong trần truồng, là vô cùng xấu hổ.


      Sau đó trở lại giường, giơ ra chiếc gương: “Nàng xem.”


      Nghe Huyễn Ngâm Phong vậy, ta vội mở mắt ra, nhìn thấy trong gương là hình ảnh phản chiếu của cái bớt vai phải, nó như như , quá ràng. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ở đại, vai ta tuyệt đối có cái này bớt, tại sao vừa đến cổ đại lại xuất ?


      Thế này là sao vậy nhỉ...


      Huyễn Ngâm Phong buông gương đồng trong tay xuống, lại ôm lấy ta, ta cảm thấy lúc này dịu dàng, ta dường như muốn đắm chìm trong dịu dàng này mãi, nhưng là ta vẫn phải thiết triều ngay.


      “Huyễn đại hiệp, ta muốn rời giường.”


      nên .” Tại sao Huyễn Ngâm Phong hỏi nguyên nhân ta muốn rời giường mà trực tiếp với ta nên ? Lời của rất kiên quyết, thậm chí có chứa giọng ra lệnh.


      “Huyễn đại hiệp, biết ta muốn làm gì sao?”


      “Dĩ nhiên, Điệp nhi, ta tất cả chuyện của nàng như lòng bàn tay.” Nghe vậy ta có chút kích động, lại có chút nghi ngờ cùng tự thẹn, ha ha, biết tất cả ư, như vậy có nghĩa là rất chú ý ta, nhưng định giải thích như thế nào đây? Hơn nữa ta lại hiểu .


      “Huyễn đại hiệp, nếu ta lâm triều, ta bị coi là khinh thường đấng quân vương.”


      “Nàng định cả đời sống trong bộ dáng nam tử sao?”


      Câu hỏi này rất thực tế, ta Huyễn Ngâm Phong, ta muốn cùng mãi bên nhau, chỉ cần đồng ý chờ ta.


      “Giấy thể gói được lửa, chỉ là, ta muốn tích lũy thêm chiến công ình mà thôi.” Ta cách nào hình dung vẻ mặt ta lúc này, ta chỉ biết khi ta xong trong mắt Huyễn Ngâm Phong có ý như hiểu.


      “Nàng .”


      “Vậy còn huynh?”


      “Ta chờ nàng.”


      Huyễn Ngâm Phong bảo chờ là có ý gì? Là đồng ý chờ đến lúc ta khôi phục lại hình dáng? hay là đồng ý chờ đến lúc ta lâm triều trở về?


      Lam Điệp Nhi rời giường, Huyễn Ngâm Phong cũng xuống theo, đưa Lam Điệp Nhi rồi trở lại, trong phủ Lam Điệp Nhi sớm có người đợi .


      Đó chính là Hắc Mạc Dực.


      Hắc Mạc Dực ném thanh kiếm cho Huyễn Ngâm Phong, giữ trong tay vỏ kiếm lao về phía Huyễn Ngâm Phong. Huyễn Ngâm Phong cũng giơ thanh kiếm lên rồi xoay người, Hắc Mạc Dực lập tức di chuyển về phía sau Huyễn Ngâm Phong, mà Huyễn Ngâm Phong cũng nhìn thấu đường kiếm của Hắc Mạc Dực, sớm biết đối phương tấn công mình từ sau lưng, nên nhanh chóng xoay người, dùng đường kiếm nhanh như chớp chỉ thẳng vào cổ họng Hắc Mạc Dực.


      “Ta thua.” Hắc Mạc Dực vốn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhất thời mỉm cười.


      “Võ công của ngươi vẫn còn kém.” Huyễn Ngâm Phong xong thì buông kiếm xuống.


      “Ngày ngày ta đều tập võ, nhưng vẫn cách nào vượt qua được kẻ hề luyện tập như ngài.”


      “Ai ta tập võ, mấy tháng trước chẳng phải ta dạy Điệp nhi luyện võ đó sao, mà cũng chính ta đánh nhau với Đại hoàng tử và đám thị vệ đó thôi.” Đúng là đêm đó tập kích chính là mười Cao thủ đại nội của Bạch Nhật Uyên, Huyễn Ngâm Phong rốt cuộc là ai?


      “Ngài vẫn chưa cho Lam Hàn Lâm biết ngài là ai sao?”


      Nghe xong câu hỏi của Hắc Mạc Dực, Huyễn Ngâm Phong lại mang dáng vẻ đau khổ, cởi mặt nạ xuống, sau lớp mặt nạ này phải ai khác xa lạ, mà là...


      Chính là -


      Bạch Nguyệt Diệu!


      Ban đầu, khi Lam Điệp Nhi rời cung, Bạch Nguyệt Diệu có chút hối hận đã truy xét Bạch Tinh Ngân chuyện Lam Điệp Nhi đến Huyện Bạch Tùng, vội hóa trang đeo mặt nạ thành Huyễn kiếm khách tìm Lam Điệp Nhi, nhưng khốn khổ tìm mãi ở Huyện Bạch Tùng vẫn thấy dấu vết của Lam Điệp Nhi đâu, lập tức nghĩ liệu có khi nào Lam Điệp Nhi đến Huyện Bạch Thanh ? Khi Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Thanh là chập tối, tình cờ ở cửa hàng nhìn thấy con ngựa của Bạch Tinh Ngân, vì vậy khẳng định Lam Điệp Nhi đúng là ở Huyện Bạch Thanh. có chút mừng rỡ, khi ngang qua ngôi miếu đổ nát đã nghe được trong miếu xảy ra tranh chấp, trong đó có tiếng rất quen thuộc, nhanh chóng bước vào, lập tức nhìn thấy người mà cố công tìm kiếm - Lam Điệp Nhi.


      Sau khi đuổi được hai tên cướp kia, vốn định cho Lam Điệp Nhi chút bạc rồi rời , nhưng Lam Điệp Nhi lại hết sức cầu khẩn mình dạy võ công, bản thân Bạch Nguyệt Diệu mắc nợ Lam Điệp Nhi, vì thế đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng.


      Bạc trong miếu đổ nát cũng là Bạch Nguyệt Diệu thừa dịp Lam Điệp Nhi ngủ say mà để lại.


      Nhưng thân phận của là nhị hoàng tử Vân Long quốc, muốn tùy ý ra vào hoàng cung cũng hề dễ dàng, chỉ có thể chờ đến đêm khuya yên tĩnh mới có thể len lén xuất cung chạy tới chỗ Lam Điệp Nhi để dạy võ công.


      Thời gian dần trôi, mỗi đêm đều thấy Lam Điệp Nhi đối với thành thói quen, bỗng cảm giác được ở cùng Lam Điệp Nhi mấy canh giờ rất hạnh phúc, hơn nữa cũng bị nữ tử có ý chí kiên cường cùng đầu óc thông minh này làm động lòng rồi, lòng ngừng vì Lam Điệp Nhi mà rung động.


      Nhưng điều mà ngờ là dùng thân phận Bạch Nguyệt Diệu thổ lộ lại bị Lam Điệp Nhi từ chối, mà thân phận Huyễn Ngâm Phong lại khiến cho Lam Điệp Nhi rung động.


      ghen, ghen với chính mình!


      Tại sao Lam Điệp Nhi Bạch Nguyệt Diệu? Mà lại mình trong thân phận Huyễn Ngâm Phong?


      vốn muốn Huyễn Ngâm Phong vĩnh viễn biến mất trước mặt Lam Điệp Nhi, lần đó từ biệt, đem ngọc bội do chính mẫu thân tặng trao lại cho Lam Điệp Nhi, chính là dự định vĩnh viễn gặp lại Lam Điệp Nhi nữa, nhưng ngờ Lam Điệp Nhi lại thổ lộ tâm tư, càng làm tăng thêm ghen tị trong lòng!


      lấy thân phận Huyễn Ngâm Phong lạnh lùng cự tuyệt Lam Điệp Nhi, dùng thân phận Bạch Nguyệt Duyệt theo dõi thái độ của Lam Điệp Nhi với Huyễn Ngâm Phong. Bạch Nguyệt Diệu hiểu điều rằng Lam Điệp Nhi luôn nhớ tới thân phận Huyễn Ngâm Phong của mình.


      Haiz, hiểu, Huyễn Ngâm Phong lạnh lùng kia mặc dù cũng là mặt tính cách của mình, nhưng so sánh với bản chất , hiểu mình rốt cuộc có chỗ nào tốt?


      Sau khi Lam Điệp Nhi trúng độc, vừa muốn mà cũng vừa muốn xuất trong thân phận Huyễn Ngâm Phong, cái tên này vốn là tên của mẫu thân, cũng chỉ có Bạch Tinh Ngân và mình biết!


      Cho nên Bạch Tinh Ngân mới dừng việc tranh dành Lam Điệp Nhi với Bạch Nguyệt Diệu.


      quyết định, đây là lần cuối cùng Huyễn Ngâm Phong xuất cứu Lam Điệp Nhi, Huyễn Ngâm Phong bao giờ xuất nữa.


      Nhưng trong lòng lại bắt đầu xáo động, đêm tân hôn, Bạch Nguyệt Diệu đáng nhẽ phải ở bên cạnh Hồng Uyển Nghi, nhưng rất muốn gặp Lam Điệp Nhi, bất đắc dĩ lại trở thành Huyễn Ngâm Phong.


      cũng biết như vậy Lam Điệp Nhi càng ngày càng Huyễn Ngâm Phong, nhưng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng thân phận Huyễn Ngâm Phong làm bạn với Lam Điệp Nhi, vì càng biết , Lam Điệp Nhi Bạch Nguyệt Diệu, càng muốn làm thiếp của Bạch Nguyệt Diệu.


      Ngược lại, Huyễn Ngâm Phong lại có thể chiếm được tình của Điệp Nhi, tuy hèn hạ nhưng Bạch Nguyệt Diệu chỉ cần có thể chiếm được tình cảm của Lam Điệp Nhi, chỉ cần có thể ở bên Lam Điệp Nhi, dẫu có phải dùng thân phận Huyễn Ngâm Phong này cũng phải cố để che dấu Lam Điệp Nhi!


      “Haiz, nàng giờ Ngâm Phong, hơn nữa bây giờ thân phận của ta cũng thể có được hạnh phúc.” Bạch Nguyệt Diệu còn cách nào khác, chỉ biết thở dài ngồi xuống.


      “Vậy Hồng tiểu thư...” Hắc Mạc Dực muốn lại thôi, biết bây giờ nhắc tới Hồng Uyển Nghi chỉ khiến Bạch Nguyệt Diệu thêm phiền não, hơn nữa cũng gọi Hồng Uyển Nghi là Nhị hoàng phi, vì hiểu Bạch Nguyệt Diệu chỉ Lam Điệp Nhi.


      “Nữ tử kia chẳng ra gì, ta vốn tưởng rằng Hồng Uyển Nghi thay đổi con người trước kia, có thể làm nên chuyện lớn, nhưng hóa ra bây giờ cũng vẫn như trước chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, biết hi sinh, nữ tử như vậy lại dễ đối phó nhất! Ngược lại có nữ tử rất khó đối phó.” Bạch Nguyệt Diệu xong, gương mặt lên nét cười dịu dàng.


      “Lam Hàn Lâm sao?”


      “Ừm, Điệp nhi khôn khéo lấy lòng phụ hoàng, có thể khiến Tử Thừa tướng kia tức giận, hơn nữa còn bị cái tên ngụy quân tử Đại hoàng tử kia mê hoặc, nàng ấy phải là rất bản lĩnh sao? Nàng hề mất bản tính chính nghĩa.”


      “Đúng vậy, Lam Hàn Lâm quả tài hoa hơn người, nhưng theo lời Nhị hoàng tử Lam Hàn Lâm thực sự còn có thứ bản lĩnh khác đấy.” Hắc Mạc Dực tỏ ra thú vị.


      Điều này khiến Bạch Nguyệt Diệu có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Hắc Mạc Dực, Hắc Mạc Dực khẽ mỉm cười : “Bản lĩnh lớn nhất của Lam Hàn Lâm chính là trói chặt được trái tim của Nhị hoàng tử.”


      “...” Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời của Hắc Mạc Dực, gương mặt nhanh chóng nóng lên, quả , Hắc Mạc Dực sai, giờ Lam Điệp Nhi giữ chặt được con tim của Nhị hoàng tử rồi.


      Nhưng có điều này Bạch Nguyệt Diệu biết đến, bất kể biến thành Ngâm Phong hay là chính con người của mình hắn cũng nắm giữ được con tim của Lam Điệp Nhi rồi...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 124: Nhị Hoàng Tử Cuồng Hoan Cả Đêm



      “Nhị hoàng tử lên triều sao?” Hắc Mạc Dực tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Nguyệt Diệu dần dần lộ ra bản chất thực . Hôn lễ vừa mới diễn ra, nếu ngày đầu lâm triều, chắc chắn bị cho là kẻ ham mê nữ sắc.


      Nhưng ra Bạch Nguyệt Diệu khéo léo lợi dụng cơ hội này, để người khác nghĩ rằng chìm đắm trong niềm vui với tân nương, biết như vậy chẳng những bị Hoàng thượng trách mắng, ngược lại khiến Hoàng thượng cao hứng, vì khi chưa ra đời, nghe phụ hoàng từng cưng chiều hoàng hậu đến độ hai ngày lâm triều.


      “Hôm nay nghỉ ngơi ngày.” Bạch Nguyệt Diệu cũng muốn vừa về tới cung phải tiếp tục nghe những lời chúc phúc kia cho nên bằng hôm nay cứ lên triều cho rồi. “Mạc Dực, hai ngày nữa ngươi phải vào làm thay chức vị của phụ thân ngươi.”


      Hắc Mạc Dực nghe xong có chút ngẩn người, vì từng , ngày nào Bạch Nguyệt Diệu chưa làm thái tử, ngày đó làm quan. Vậy nên giờ hiểu vì sao Bạch Nguyệt Diệu lại nóng lòng muốn ra làm quan?


      giờ ta và Đại hoàng tử chính thức khai chiến rồi, tạm thời Đại hoàng tử vẫn còn án binh bất động, chẳng qua là Tử Thừa tướng có vẻ như đợi chờ cơ hội tấn công, chỉ cần Đại hoàng tử chính thức châm ngòi. phải ta lo lắng cho phụ hoàng, nhưng Điệp nhi... Rất có thể nàng là mục tiêu tấn công của Đại hoàng tử, cho nên ngươi ở trong triều có thể ứng cứu, bảo vệ Điệp nhi!”


      “Ta hiểu.” Hắc Mạc Dực gật đầu.


      Bây giờ Hắc Mạc Dực thay thế chức vị tướng quân của phụ thân có thêm gia tộc lớn ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu, mặc dù lớn như thế lực của Bạch Nhật Uyên nhưng cũng có phần nào uy hiếp tinh thần đối phương.


      Đúng lúc này Bạch Nguyệt Diệu cũng vừa nhận được tin tức của mật thám rằng Phong Minh quốc mấy ngày gần đây đem quân xâm nhập địa phận Vân Long quốc! Cho nên nếu Hắc Mạc Dực lên làm tướng quân, đây là thời cơ rất tốt để lập công!


      -


      Quanh quẩn lại, Lam Điệp Nhi ta rốt cuộc cũng được đáp lại tình cảm. Nghe được lời của Huyễn Ngâm Phong, vốn tưởng rằng ta vô cùng kích động sung sướng, nhưng phải vậy, rốt cuộc là thế nào? Tại sao? Kể từ lúc ở cùng Bạch Nguyệt Diệu ở Phong Minh quốc mấy ngày, lòng ta bắt đầu mơ hồ rồi.


      Mặc kệ , có lẽ ta đối với Bạch Nguyệt Diệu chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi, thấy bạn bè vui, ta cũng vui, ha ha.


      Đến lúc thiết triều, các đại thần sớm đến đông đủ, phe cánh Bạch Nhật Uyên đứng thành hàng vui vẻ trò chuyện, nhìn thấy ta bước vào, Bạch Nhật Uyên từ từ đến gần ta.


      “Lam Hàn Lâm.” vẫn như trước thân thiện chào hỏi ta.


      “Đại hoàng tử.” Ta cũng đâu kém, có cơ hội ai chẳng thế.


      “Mấy ngày gần đây Lam Hàn Lâm vì hôn của Nhị hoàng tử mà vất vả ít, cực khổ cho Lam Hàn Lâm quá.” Bạch Nhật Uyên khoe khoang sao? Khoe khoang thao túng được việc chọn phi tử của Bạch Nguyệt Diệu?


      “Ha ha, Đại hoàng tử quá khen, đây vốn là chức trách của hạ thần mà.” xong ta lại xoay người trở về vị trí cũ, vừa lúc đó bị Tử thừa tướng lén tung cước ngáng chân, cả người lảo đảo đổ về trước. Ấu trí! Tử Thừa tướng cũng nhiều tuổi rồi, còn ấu trĩ như vậy!


      Đúng lúc đó Bạch Nhật Uyên đưa tay kéo cơ thể muốn đổ ụp về phía trước của ta lại...


      ngờ tay đặt vào đúng chỗ đệm trước ngực, ta nhất thời cảm thấy cả người toát mồ hôi lạnh.


      “Ngài...” Ta hoang mang nhìn Bạch Nhật Uyên, nếu thân phận nữ bị phát lúc này, ta chỉ có nước chết mất thôi.


      “Lam Hàn Lâm, sao chứ?” Nhìn vẻ mặt Bạch Nhật Uyên bình thường, chắc tại ta suy diễn nhiều mà thôi.


      sao, đa tạ Đại hoàng tử.” Ta xong lập tức trở lại vị trí của ta.


      Lam Điệp Nhi xong vội xoay người trở về chỗ ngồi. Bạch Nhật Uyên nở nụ cười trầm, vừa rồi hắn ôm Lam Điệp Nhi và biết: “Hừ, ra là nữ tử.”


      “Đại hoàng tử?” Tử Thừa tướng dường như thoáng nghe thầy lời Bạch Nhật Uyên.


      Bạch Nhật Uyên khẽ mỉm cười: “ có gì.” xong, trở lại vị trí của mình, vẫn nhìn chăm chú vào Lam Điệp Nhi.


      Bạch Nhật Uyên vốn sớm cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu đối với Lam Điệp Nhi có điểm khác thường, nhưng nghĩ ra lí do gì, giờ phát ra này phần nào hóa giải bí đó.


      Nghĩ tới đây Bạch Nhật Uyên lại nâng cánh tay lúc nãy đỡ Lam Điệp Nhi lên, nhàng hít cái: “Càng ngày càng thú vị.” Bạch Nhật Uyên lại nhìn Lam Điệp Nhi, con người này, vừa thâm trầm vừa sắc sảo...


      Bình thường ta đứng ở Kim Loan điện, cảm thấy vô số ánh mắt như muốn giết chết ta, hôm nay ta thậm chí còn cảm thấy có ánh mắt cực kì lạnh lẽo chiếu vào ta, khiến ta khỏi rung mình.


      Buổi thiết triều bắt đầu, nhưng vẫn thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Diệu đâu, sao lại như vậy chứ? trước kia bất kể thế nào, buổi sáng lâm triều chưa hề vắng mặt, nhưng bây giờ...


      phải là mải đắm chìm trong cuộc vui đến độ kiệt sức đến nổi chứ?


      ...


      Suốt cả buổi ta biết hoàng thượng cái gì, trong đầu chỉ chất chứa hình ảnh Bạch Nguyệt Diệu, thể thoát ra được.


      “Lam Hàn Lâm. Lam Hàn Lâm?”


      Đúng lúc ta nghe được thanh Bạch Tinh Ngân ở ngay trước mắt. “Hả?”


      xong rồi, chúng ta xem tình hình Nhị hoàng huynh chút .”


      “À, được thôi, !” Nghe được lời này, ta hề do dự lập tức đồng ý, sau đó nhanh chân về hướng tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu.


      Ta muốn biết Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc vì chuyện gì mà lâm triều cũng đến!!!


      Vừa bước vào tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, ta mới phát tẩm cung của quả biến hoa khôn lường, bố cục vừa tao nhã, vừa trang trọng, quả hiện giờ hắn thành thân rồi, nếu vẫn để theo bố cục trước kia thể.


      Ta và Bạch Tinh Ngân ngồi ở sảnh chờ đợi Bạch Nguyệt Diệu, nhưng người xuất lại là Hồng Uyền Nghi. Trang phục so với lần gặp trước khác, tóc cũng để kiểu búi, ha ha, đây chính là đặc trưng của phụ nữ có chồng thời xưa.


      “Nghi phi nương nương.”


      “Nhị hoàng tẩu.”


      “Tam Hoàng đệ, Lam Hàn Lâm, điện hạ vẫn còn ngủ, thể tiếp các vị.”


      A, ha ha, ra là còn ngủ, cực khổ, cực khổ mà!!!! Cực khổ cả đêm!!!! Ta còn lo lắng cho , lo vì chuyện hôn lễ mà rầu rĩ, hóa ra tồi nha!!! Được lắm, trong miệng , thực tế hóa ra Bạch Nguyệt Diệu ngươi cực kì thích thú!!


      Thôi, dù sao người ta bây giờ là vợ chồng, cho nên Bạch Nguyệt Diệu tin tưởng Hồng Uyển Nghi cũng phải, nhưng cũng đâu thể bỏ việc triều chính được chứ!!!


      Bỏ bê việc nước!


      Hóa ra Bạch Nguyệt Diệu cũng chỉ có thế mà thôi!


      “Nghi phi nương nương tại hạ cáo từ trước.” Ta xong thì nhanh chóng rời khỏi tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, thèm đợi Bạch Tinh Ngân.


      Trong lòng ta sao phải tức giận phát hỏa vậy chứ?!!! Là tức Bạch Nguyệt Diệu vào triều sớm, hay giận chiều Hồng Uyển Nghi đây?


      “Lam đệ.” Bạch Tinh Ngân nhanh chóng đuổi kịp ta: “Sắc mặt của đệ tốt lắm, là vì chuyện tình cảm của Nhị hoàng huynh sao?”


      “Ừ!” Ta thèm suy nghĩ đã tức giận bật thốt lên, khiến Bạch Tinh Ngân sững sờ, ta mới phát cử chỉ của ta quả có chút quá khích: “ phải.... nhưng ra là như vậy, ta cảm thấy Nhị hoàng tử sau hôn lễ mà ngày đầu tiên lên triều khó tránh sẽ bị người ta xấu dèm pha.”


      “Ta cũng thấy rất kỳ quái, đáng lẽ Nhị hoàng huynh phải là loại người trầm mê nữ sắc mới đúng.” Nhưng chính là một kẻ đam mê nữ sắc! Đúng là có mỹ nhân rồi buông chuyện giang sơn xã tắc, Hồng Uyển Nghi đoan trang, xinh đẹp, có nam tử nào mà động lòng. Bạch Nguyệt Diệu càng thể nào là ngoại lệ!


      “Nhị hoàng tử có lẽ rất ưa thích Nghi phi nương nương.”


      Ta vậy khiến Bạch Tinh Ngân giật mình nhìn ta, ta sai gì à? Ta hiểu nhìn .


      “Lam đệ, lời vừa rồi giống như tràn đầy ghen tức, chẳng lẽ đệ Nhị hoàng huynh?”


      “... , phải, ha ha, Tam hoàng tử nghĩ nhiều quá rồi.” Ta sao? Làm sao có thể, người ta chính là Huyễn Ngâm Phong, là Ngâm Phong!


      Nghe xong câu trả lời của ta, Bạch Tinh Ngân thở phào nhõm, thuận miệng : “Vậy tốt.” xong lại nhìn ta, mà gương mặt cũng có chút đỏ lên, vội nhanh chóng cáo từ.


      Ta ngơ ngẩn cả người, nửa ngày mới định hình lại được, mới vừa rồi Bạch Tinh Ngân có vẻ kỳ quái quá ? biết nữa.


      Đừng ta hành động của Bạch Tinh Ngân, giờ ngay cả bản thân ta cũng hiểu nổi mình.


      A, kết thúc ngày làm việc ta trở về phủ của mình, vừa bước vào, đã thấy Hắc Mạc Dực và Huyễn Ngâm Phong luyện võ. ngờ, mới nửa ngày mà quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy.


      Nghĩ lại mới thấy hành động to gan của ta và Huyễn Ngâm Phong ở cổ đại là đáng cho vào lồng heo rồi, may Hắc Mạc Dực làm như thấy gì.


      “Điệp nhi.” Thấy ta trở về, Huyễn Ngâm Phong buông kiếm trong tay, ha ha, nghĩ lại trước kia đều là ta đợi Huyễn Ngâm Phong, đây là lần đầu tiên chờ ta.


      “Huyễn đại hiệp, Hắc huynh.”


      “Lam Hàn Lâm, hôm nay Nhị hoàng tử có lâm triều ?” Hắc Mạc Dực hỏi xong, ta nhất thời bốc phát tức giận.


      có lên triều, cuồng hoan cả đêm!!!”


      “Vậy trong triều quan lại có ?”


      có, càng hoang dâm đám người kia lại càng cao hứng!!!” Ta vừa tức giận vừa vào phòng cầm ly trà lên uống ngụm lớn, hạ hoả!


      “Nam tử mê muội nữ tử, chắc hẳn nhị hoàng tử rất thích nàng kia nên mới có thể cuồng hoan cả đêm như vậy?” Đây là Huyễn Ngâm Phong giúp Bạch Nguyệt Diệu sao?


      Mà nếu đúng như lời Huyễn Ngâm Phong nói, vậy thì Bạch Nguyệt Diệu vì mới cùng Hồng Uyên Nghi vui vẻ cả đêm sao? ra Bạch Nguyệt Diệu còn Hồng Uyển Nghi nữa à.


      Thôi, thôi, như vậy, ít nhất thì vẫn hạnh phúc. Vậy ta còn lo lắng cái gì đây? Lòng ta cớ sao lại đau?


      Từ lúc ăn cơm đến lúc ngủ, ta vẫn luôn buồn lòng, nản chí, biết vì sao, ràng ở cạnh Huyễn Ngâm Phong cũng thể nào vui vẻ.


      Ta nằm trong lồng ngực Huyễn Ngâm Phong, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của , ngửi mùi hương thơm ngát, vậy mà bóng dáng con người kia vẫn thể nào xóa được trong tâm trí.


      “Điệp nhi từ lúc trở về đến giờ có vẻ vui?”


      có...”


      “Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm của Nhị hoàng tử ư?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :