1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 115: Tam Vương Gia Của Phong Minh Quốc



      Bạch Nguyệt Diệu luôn luôn là bá đạo vô lý như vậy! ràng chỉ là vợ chồng giả cần gì nghiêm túc như thế?


      “Buông tay!” Ta tức giận với


      “Nếu nàng , ta sẽ thả.” Phong lưu lỗ mãng vừa lên, ta cảm giác so với lũ lụt còn khó cản hơn! Ta xem á, phải giả bộ phong lưu, mà là trời sinh đúng là quỷ phong lưu!


      ra tuân theo điều thứ ba trong khế ước của ta, nhưng lần này ta tha thứ cho hành động lỗ mãng của : “Chào buổi sáng tướng công.” biết vì sao, ta xong lời này, ta có cảm giác gì, nhưng ngược lại gương mặt của trở nên ửng đỏ, mà vẻ mặt cũng tràn đầy ngượng ngùng, Bạch Nguyệt Diệu rất ít khi, ngay cả cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng này.


      Thừa dịp ngây người ta nhanh chóng từ trong ngực thoát ra ngoài, thấy ta thoát rồi, mới định thần lại. Sau đó chúng ta cũng chuyện nhiều với nhau nữa, mà là rửa mặt sau đó tiếp tục cùng ‘Dò lấy tin tình báo’.


      Ở đường cái, Bạch Nguyệt Diệu nhàng huy động cây quạt trong tay thổi ra từng làn gió nhẹ, biết tại sao, Bạch Tinh Ngân cũng từng dùng qua quạt, nhưng cảm giác so với Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn khác nhau, Bạch Tinh Ngân cầm quạt cảm giác giống như công tử nho nhã, mà Bạch Nguyệt Diệu cầm lại cảm giác hoàn toàn là bày ra dáng vẻ của phong lưu công tử con nhà giàu!


      “Ngươi tính ở lại Phong Minh quốc bao lâu?” Vì để tránh cho phiền toái cần thiết, ta chỉ có thể ở bên cạnh giọng hỏi.


      Ta hỏi xong, vẻ mặt của đột nhiên xuất vẻ lúng túng cùng mất mát, sau vài giây ngắn ngủi vẻ mặt bị biến hóa, lại khôi phục dáng vẻ lúc đầu: “ nên dùng ‘ngươi’ chứ?” xong, còn dùng cây quạt trong tay của nâng nhẹ chút càm của ta lên.


      ...


      Tức chết người được, hành động lúc nãy của , giống như đại gia trêu ghẹo với gái nhà lành, ta phát giành lấy cây quạt trong tay , sau đó cũng dùng quạt lẳng lơ ở chỗ càm của : “Thế là cái gì?” Ta đây hết lời, nhất thời ngây người tại chỗ nhúc nhích, sau đó nhìn sang chung quanh, Hắc Mạc Dực nhịn cười đứng ở bên .


      Haha, đoán chừng muốn nhìn chung quanh xem có người nào thấy ta đùa bỡn với hay ! Ta đắc ý cười với tiếng mở quạt ra tới trước người , nghênh ngang qua.


      hai bước đã tới bên cạnh ta, lại đem quạt đoạt trở về: “Nương tử, lúc nãy nàng cố ý trêu ghẹo với tướng công của nàng?”


      Chỉ cho phép trêu ghẹo ta? cho ta trêu ghẹo ? Ta nhổ vào, ta cũng xoay người: “Vậy sao?”


      “À? Cũng sao, bất quá nếu nàng muốn trêu ghẹo tướng công của nàng, đến lúc trở về nhà trọ tướng công ta sẽ để nàng trêu ghẹo.”


      “Thôi , trở về nhà trọ ai còn trêu ghẹo ngươi nữa!” Ta khi dễ đối với lời vừa , chủ yếu là trở về quán trọ, trêu ghẹo ta đã coi như tốt lắm rồi.


      Lúc ta cãi vã với hắn, hơi lơ là chú ý một chút, ta đụng thẳng vào người, ngẩng đầu nhìn lại, ngất, lại là chàng trai đẹp, bất quá cảm giác so với Bạch Nguyệt Diệu hơi lớn chút, nam tử này ít cũng phải cỡ 1 thước 8 mấy, mặc người áo dài bằng tơ sợi màu lông, da trắng nõn, hơn nữa đôi mắt lấp lánh có thần, người đàn ông này khí chất bất phàm, có vẻ uy nghiêm vô cùng, hơn nữa khí thế hiên ngang, sao mà cổ đại trai đẹp nhiều như vậy chứ?


      có chuyện gì chứ?” Bạch Nguyệt Diệu tới bên cạnh ta khẩn trương hỏi.


      sao.” Ta trả lời Bạch Nguyệt Diệu cũng nhìn về phía nam tử kia: “Xin lỗi!”


      “Gia, ngài sao chứ?” Sau lưng nam tử kia đột nhiên xuất hai người khẩn trương hỏi .


      Nam tử kia trước tiên đánh giá ta, sau đó đôi mắt uy nghiêm vẫn nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng ngắm nhìn .


      “Vị huynh đài này, xin lỗi.” Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười xong thì kéo tay ta: “Chúng ta thôi.”


      “Dạ.” Ta gật đầu cái muốn cùng Bạch Nguyệt Diệu rời .


      “Đợi chút!” nam tử kia cản đường chúng ta lại, hơn nữa vẫn nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, ta cảm giác trong đôi mắt kia tràn đầy địch ý đối với Bạch Nguyệt Diệu: “Ngươi là người phương nào?”


      Người nọ hỏi xong, Bạch Nguyệt Diệu khẽ mỉm cười: “Tại hạ là người ở nước khác tới đây buôn bán tơ lụa.”


      “A? Nước khác? Là Vân Long quốc?” nam tử kia hỏi Bạch Nguyệt Diệu xong vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng, mà trong lòng ta thì có chút ba động.


      Bạch Nguyệt Diệu chỉ từ nước khác đến, vậy mà nam tử kia đã nhìn ra Bạch Nguyệt Diệu là người Vân Long quốc, mặc dù Phong Minh quốc và Vân Long quốc cũng có phát sinh chiến tranh, nhưng dù sao cũng hăm he muốn thâu tóm đối phương, ba nước vẫn được phép liên hệ buôn bán với nhau, nhưng trong mắt của nam tử kia đâu cần tràn đầy địch ý với Bạch Nguyệt Diệu như thế?


      Trong mắt của ta, thần thái của nam tử kia tuyệt đối phải người bình thường, phải đại quan cũng là con em quý tộc, mà Bạch Nguyệt Diệu là hoàng tử Vân Long quốc, cho nên nam tử kia rất có thể đã từng nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu, nếu đoán được thân phận Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu khẳng định sẽ bị bắt!


      “- ọe -” tiếng nôn khan của ta, cắt đứt ánh nhìn của họ.


      Bạch Nguyệt Diệu nhìn về phía ta, ta nửa dựa ở tay Bạch Nguyệt Diệu : “Tướng công, Điệp nhi cảm thấy rất thoải mái, có thể xin tướng công đưa Điệp nhi về nhà trọ nghỉ ngơi chút ?” nam tử kia nếu đã từng nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu, khẳng định cũng phải bỏ qua cho tình huống này, Bạch Nguyệt Diệu có phi tử chuyện này ta thể nào biết, cho nên ta đây giả vờ làm nương tử có thể giúp Bạch Nguyệt Diệu giấu giếm thân phận.


      Bạch Nguyệt Diệu quan tâm ôm ta vào trong ngực, sau đó nhìn về phía nam tử kia: “Vị huynh đài này, thật thất lễ, nương tử ta giờ có thai, cho nên tại hạ trước bước.” A, Bạch Nguyệt Diệu sự ngốc, tiếng nôn mửa đúng là sắm vai phụ nữ có thai, ngờ phản ứng đúng mau.


      Bạch Nguyệt Diệu cùng người nọ cáo từ xong, là dẫn ta xoay người rời , chúng ta tiếp tục ở lại đường phố nữa mà nhanh chóng trở về nhà trọ.


      Bước vào nhà trọ, Bạch Nguyệt Diệu như có điều suy nghĩ ngồi ở ghế trong phòng.


      “Nhị hoàng tử, người đó...” Hắc Mạc Dực muốn lại thôi.


      Bạch Nguyệt Diệu : “Đúng, Tam vương gia của Phong Minh quốc, Phong Việt Thần.”


      Xem , ta đã cảm giác nam tử kia phải người bình thường mà, ra là Vương gia, nhưng cái tên này? “Phong Việt Thần?” Ta tò mò nhìn Bạch Nguyệt Diệu.


      vốn tên gọi là Phong Ý Hiên, về sau đổi tên là Phong Việt Thần!!”


      Tam vương gia đó...


      Dã tâm vượt qua Bạch Nguyệt Diệu...


      Vì chữ thần này, ở cổ đại vẫn được dùng thay cho quân vương, mà ta ình đứng lên gọi Việt Thần, rõ ràng có ý hơn cả hoàng đế, Bạch Nguyệt Diệu là hoàng tử, dã tâm của là thừa kế vương vị, mà Phong Việt Thần đó là Vương gia rồi, dã tâm của thể nghi ngờ là muốn nắm lấy vương vị!


      Hơn nữa người này dám lấy ình cái tên này, có thể thấy coi hoàng đế ra gì.


      “Tam vương gia là một người tàn bạo, hung ác, từng gặp qua Nhị hoàng tử lần rồi, may là Lam Hàn Lâm phản ứng bén nhạy, nếu chúng ta bây giờ bị Tam vương gia bắt rồi.” Đây là lần đầu Hắc Mạc Dực khen ta, ha ha, bất quá, Phong Việt Thần tàn bạo lắm ư?


      “Vậy nếu lên ngôi hoàng đế Phong Minh quốc, đoán chừng dân chúng sẽ thể chịu nổi khổ sở đâu?” Ta tò mò .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 116: Nhị Hoàng Tử Thành Thân


      “Tên Phong Việt Thần đó tuy tàn bạo nhưng văn thao vũ lược, có thể làm mọi thứ. Hơn nữa, chỉ tàn bạo đối với kẻ địch nhưng đối với dân chúng, lại rất nhân từ. Phong Minh quốc sở dĩ được quốc thái dân an là từ khi vào tay quản lí.” trong lời của Bạch Nguyệt Diệu, ta nghe ra có vài phần bội phục đối với Phong Việt Thần. Xem ra Bạch Nguyệt Diệu cũng nhìn ra tình hình của quốc gia này so với Vân Long Quốc lớn mạnh hơn nhiều, rất nhiều.


      Ha ha, xem ra Phong Việt Thần nếu làm quân vương của Phong Minh quốc, quốc gia này càng ngày càng lớn mạnh rồi. Nhưng ta cũng rất tin tưởng nếu Bạch Nguyệt Diệu muốn làm vua của Vân Long quốc, tuyệt đối để bại bởi Phong Minh quốc đâu!


      “Còn nữa... Mạc Dực...” giọng Bạch Nguyệt Diệu bỗng lập tức thay đổi chuyển sang cợt nhả “Mới vừa rồi ngươi gọi nàng ấy là gì?”


      “...” Hắc Mạc Dực nghe xong lời sau cùng của Bạch Nguyệt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ta, vẻ mặt rất nghiêm túc gọi ta: “Nhị hoàng phi.”


      ...


      “Chuyện gì xảy ra?” Ta kinh ngạc nhìn Hắc Mạc Dực, sau đó nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Nguyệt Diệu đứng lên khỏi ghế, sau đó khoác tay lên vai Hắc Mạc Dực: “Mạc Dực, từ đến lớn, ngươi vẫn luôn nói những lời vô vị, ngờ lần này lời ngươi vừa ra lại trúng ý ta như vậy!” Bạch Nguyệt Diệu xong nở nụ cười hài lòng.


      Tiếp sau lời này ta nên thế nào? Có phải hai ngày nay ta ngừng tỏ ra ngăn cách, cho nên đã dẫn đến Bạch Nguyệt Diệu hiểu lầm gì đó đây?


      Bạch Nguyệt Diệu giọng bên tai Hắc Mạc Dực mấy câu, Hắc Mạc Dực lập tức thối lui ra khỏi gian phòng.


      Bây giờ ta đột nhiên cảm thấy ở mình với Bạch Nguyệt Diệu có chút lúng túng xấu hổ.


      dường như nhìn thấu lúng túng của ta, lập tức : “ cần khẩn trương đâu, Mạc Dực chỉ đùa thôi.”


      Nghe Bạch Nguyệt Diệu xong, ta đây mới thở phào nhõm.


      Cả ngày hôm nay ngoại trừ buổi sáng, ta và Bạch Nguyệt Diệu đều ở trong nhà trọ, rất ít chuyện, chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài như có điều suy nghĩ.


      “Ngày mai trở về Vân Long Quốc thôi.” Bạch Nguyệt Diệu giọng , nhưng ta vẫn là có thể nghe được.


      sẽ trở về nước, ta nên vui mừng mới đúng chứ, nhưng trong lòng ta lại có cảm giác mất mát, chuyện này là sao? Ta hiểu . “Ừ”


      “Tối nay, chúng ta thành than !”


      “Ừ” Ta phụ họa , xong mới lập tức tỉnh ngộ lại, nhanh chóng tới bên Bạch Nguyệt Diệu: “Ngươi cái gì????”


      “Ha ha.” khẽ mỉm cười nhìn ta: “Bổn hoàng tử chưa từng thành hôn, nên muốn tìm người giúp ta luyện tập trước.”


      “... Ta cũng chưa từng thành hôn! Sao lại tìm ta tập luyện?”


      “Điệp nhi nam nữ ở đại thành thân như thế nào?”


      “Cũng khác gì cổ đại đâu, chẳng qua ở thời đại của ta là chế độ vợ chồng.”


      “Chế độ vợ chồng sao? Ha ha...” Trong mắt nhất thời nổi lên vẻ u buồn, sau đó lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.


      ... Phải nói lại, ta dường như đã bị nói lảng đề tài. Ta choáng váng, tiếc rằng...


      Nhưng.... ta thực sự muốn cùng làm chuyện hoang đường là luyện tập sao?


      Sắp đến chập tối, Hắc Mạc Dực mua được hai bộ đồ nam nữ, áo cưới cùng với mũ phượng, khăn quàng.


      Sau khi ta suy nghĩ kĩ càng, quyết định phải cùng Bạch Nguyệt Diệu luyện tập màn thành thân. Nhưng mà, ta cũng biết vì nguyên nhân gì ta đáp ứng loại cầu này, ta cũng , vì sao ta phải đáp ứng .


      Mất lúc, phòng khách được bố trí hoàn toàn đổi khác, cả gian phòng cũng tràn ngập khí hạnh phúc. Còn ta, vẻ mặt cách nào lộ ra hạnh phúc hay vui sướng, vì buổi hôn lễ này, cũng phải là căn cứ xác định cho tình thực .


      Ta và Bạch Nguyệt Diệu đều mặc quần áo Hắc Mạc Dực mua được, đứng trong phòng khách, tay mỗi người giữ dải lụa đỏ nối liền hai người với nhau.


      “Nhất Bái Thiên Địa.” Theo lời của Hắc Mạc Dực, ta và Bạch Nguyệt Diệu đều quỳ gối đệm kê dập đầu lạy.


      ''Phu thê giao bái.” Vì giờ có hoàng thượng ở đây, nên chúng ta chỉ có thể bỏ qua bước thứ hai, trực tiếp phu thê giao bái.


      Khi lời Hắc Mạc Dực hoàn tất, tập luyện thành thân giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng đến lúc kết thúc, sau khi Hắc Mạc Dực rời , ta định nhấc khăn trùm ra khỏi đầu, nhưng lại bị Bạch Nguyệt Diệu ngăn lại.


      “Nương tử, để ta.” tiếng Bạch Nguyệt Diệu rất nhàng, sau khi ta nghe, cũng chờ đợi vén khăn trùm lên.


      Chính lúc vén chiếc khăn trùm lên khỏi đầu ta, ta thấy được vẻ mặt của lúc ấy vô cùng hạnh phúc, ràng chỉ là màn diễn tập thôi cần gì lộ ra vẻ mặt như thế?


      dẫn theo ta tới chỗ tấm vải đỏ phủ trước bàn, sau đó cầm hai ly rượu có ̣t dây đỏ lên, đem ly trong đó đưa cho ta. Cái này chính là thứ mà người cổ đại gọi là rượu giao bôi sao? “Ở cổ đại còn gọi là ‘Lễ hợp cẩn’ (cẩn vốn là cái bầu chia làm hai phần), Cổ Ngữ có câu ‘Hợp cẩn rượi ngon’, Khổng Dĩnh Đạt giải thích rằng lấy trái bầu chia làm hai phần là cẩn, nam nữ cùng nâng phần đựng rượu (để rượu thấm vào miệng), lễ hợp cẩn có nghĩa rộng là kết hôn”.


      “Cái này dù gì cũng là rượu, ta nên uống nó sao?”


      “Ta biết.”


      “Ha ha, trong đó là nước.” Giờ phút này lời của sao mà êm ái.


      Nhìn vẻ mặt mong đợi kia của , ta đành đem chén chứa đầy nước rượu giao bôi uống vào...


      “Được rồi, xong rồi chứ?” Ta hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      “Ừ” hơi gật đầu cái, động tác chỉ có thế nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ mất mát: “Điệp nhi...”


      “Hửm?”


      “... có gì, nàng nghỉ ngơi trước , ta tìm Mạc Dực.” Bạch Nguyệt Diệu xong, lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng...


      Sau khi Bạch Nguyệt Diệu rời khỏi, cảm thấy mấy ngày nay như trong giấc mộng, đến lúc nên tỉnh giấc, trở lại Vân Long quốc kia, phải cùng với nữ tử mình thích kết hôn, có lẽ đối với người cổ đại còn cách nào khác, còn đối với đại, nếu thích kết hôn sẽ có thể đào hôn. Thật ra thì ở cổ đại cũng có thể, nhưng với than phận của Bạch Nguyệt Diệu, nếu làm ra loại hành động này, dù sao cũng bị thiên hạ chê cười.


      ra hai ngày nay Bạch Nguyệt Diệu làm như dò lấy thông tin, là vì muốn cùng Lam Điệp Nhi ở cùng chỗ, ở một nơi mà ai nhận biết mình vốn là nhị hoàng tử Vân Long Quốc, tốt khi ở cùng chỗ với Lam Điệp Nhi.


      Hôm nay thành thân, cũng phải luyện tập, mà là Bạch Nguyệt Diệu hi vọng đối tượng thành thân của mình chính là nữ tử mình , cũng chính là Lam Điệp Nhi, ít nhất thì giờ hoàn thành được tâm nguyện này rồi.


      Còn nữa... khi Bạch Nguyệt Diệu nghe được từ miệng Lam Điệp Nhi nói đến chế độ hôn nhân ở đại là vợ chồng, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy rất đau đớn, biết, Lam Điệp Nhi vĩnh viễn thể nào thuộc về mình. ra , vẫn có thể thực chế độ vợ chồng, cũng cần hậu cung giai nhân vô số, thứ cần duy nhất chỉ là tình cảm chân thành cùng chung sống đến già là đủ. Cái tình cảm chân thành đó chính là Lam Điệp Nhi, tâm nguyện này, đối với một dân thường dễ dàng có thể thực , nhưng là con của đế vương như , chỉ là thứ hy vọng xa vời mà thôi.


      Hai ngày này, có thể là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời Bạch Nguyệt Diệu, hy vọng được vĩnh viễn ở lại Phong Minh quốc, nhưng quốc gia chờ đợi , giang sơn xã tắc chờ !


      Vẫn là câu kia, sinh ra trong gia tộc Đế Vương là đau khổ.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 117: Kết Thúc



      Sau khi Bạch Nguyệt Diệu rời , ta nằm giường, nhìn ngọn nến cháy bàn, gian phòng tràn ngập khí mờ ảo, tâm trạng cũng dần dần mông lung...


      Hôm nay ta diễn tập thành thân cùng với Bạch Nguyệt Diệu, vào giây phút kết thúc kia, lòng ta lại cảm thấy mất mát. Tại sao lại có loại cảm giác này? Là vì hai ngày nay ta và Bạch Nguyệt Diệu sớm chiều bên nhau sao? Chẳng lẽ ta đã nảy sinh tình ý với rồi sao?


      Làm sao có thể, làm sao có thể!!!!


      sắp trở thành phu quân của người ta rồi, mà ta cũng có người mình ...


      Nhưng mà...


      Từ đầu đến cuối ta hề muốn hai ngày vui vẻ này kết thúc, muốn trở về Vân Long Quốc!! muốn nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu cùng người khác...


      Ha, ha, ta làm sao vậy nhỉ? Sao ta lại biến thành loại nữ tử xấu xa thế này? Loại nữ tử ghê tởm như thế!


      ràng , nhưng ta lại đột nhiên muốn nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu thành thân cùng người con khác!


      thể chấp nhận!


      Ta khó chấp nhận quá!


      Ta rốt cuộc Bạch Nguyệt Diệu rồi sao?


      Huyễn Ngâm Phong, mau tới cứu ta , mau giải thích cho ta hiểu , rằng ta hoàn toàn Bạch Nguyệt Diệu, chỉ chàng thôi.


      Lòng ta thấy bồi hồi, nếu ta Bạch Nguyệt Diệu, nhất định so với Huyễn Ngâm Phong sẽ phải chịu thống khổ gấp mười gấp trăm lần.


      Vì thân phận Bạch Nguyệt Diệu vốn dĩ thể nào thay đổi...


      Suốt đêm Bạch Nguyệt Diệu trở lại gian phòng này, mà ta cũng mất ngủ suốt cả đêm.


      Nhìn mặt trời dần dần lên cao, ta hiểu.


      Tất cả kết thúc rồi.


      Ta nhất định phải đối mặt với thực tế...


      Sau khi cải trang thành nam tử, ta và Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực cùng nhau trở về Vân Long quốc.


      đường , tất cả đều thay đổi.


      Bạch Nguyệt Diệu vẫn cứ trêu chọc ta, còn ta cũng hướng về Bạch Nguyệt Diệu mà đánh trả.


      Nhưng...


      Khi vừa bước chân vào Vân Long Quốc, tất cả đều thay đổi. Toàn bộ thành quá khứ.


      Vẻ mặt của Bạch Nguyệt Diệu thay đổi, còn cười, còn năng tùy ý, còn dịu dàng, mà là uy nghiêm, cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc!


      Ta cũng thay đổi, trở lại là Lam Hàn Lâm, quay trở lại làm bề tôi trung thành của .


      “Nhị hoàng tử, bây giờ hồi cung gặp Thánh thượng bẩm báo tình hình gần đây hay là thẩm tra tên tội phạm duy nhất còn sống kia?” Ta xuống ngựa hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Nguyệt Diệu do dự chút, sau đó : “ với ta đến Hình bộ thẩm tra người trước !”


      “Vâng”


      xong, ta và Bạch Nguyệt Diệu cùng nhau đến Hình bộ, Hắc Mạc Dực trở về phủ.


      Vừa bước vào Hình bộ, Hình bộ thị lang nhiệt tình chào hỏi Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng tử, ngài đích thân tới Hình bộ có gì sai bảo ạ?”


      “Phạm nhân kia thế nào rồi? “


      “Nghe nhị hoàng tử trở về, hạ quan đem chém!”


      Cái gì? Xử trảm? là kẻ duy nhất tập kích chúng ta mà còn sống, ý đồ của người nọ hề đơn giản, nếu thẩm tra thêm nhất định sẽ có thể từ người hỏi ra nhiều điều đằng sau bức màn đen tối, nhưng...


      À, Hình bộ thị lang cũng là người của Thừa tướng ư? Bạch Nguyệt Diệu thể nào biết, nhưng đã vậy sao còn đem phạm nhân quan trọng như thế đến Hình bộ?


      Ha, ta hiểu.


      Bạch Nguyệt Diệu rất tàn nhẫn, vì sao ta có thể vậy? Nghĩ chút thì biết Bạch Nguyệt Diệu làm vậy là có mục đích, liệu có phải hẹn mà gặp, trong đầu có cùng suy nghĩ với ta rồi.


      “A? Xử trảm?” Bạch Nguyệt Diệu chút tức giận, lạnh nhạt ngồi xuống ghế.


      “Đúng vậy, tên loạn dân kia thừa cơ làm loạn tập kích Lam Hàn Lâm, thuộc hạ thẩm vấn , cuối cùng quyết định xử trảm rồi.”


      “Vậy Hình bộ thị lang, ngươi có còn nhớ, điều lệ xử phạt của Vân Long Quốc ?” Tiếng Bạch Nguyệt Diệu thong thả chậm rãi, nhưng ràng trong lời có ý nhấn mạnh.


      Hình bộ thị lang nghe xong, lập tức quỳ gối: “Nhị hoàng tử, người kia mặc dù tội đáng chết, nhưng dù sao hắn cũng tập kích mệnh quan triều đình!”


      Lời giải thích của Hình bộ thị lang đúng như dự đoán của ta. Bạch Nguyệt Diệu nhìn ta cái, ta khẽ mỉm cười, hai bước tới bên cạnh Hình bộ thị lang: “Đa tạ Thị Lang đại nhân có ý tốt, nhưng tập kích Bổn quan, chẳng qua cũng chỉ là bá tánh bình thường, muốn tìm Bổn quan đòi chút thức ăn thôi, hôm đó cũng do Bổn quan bận việc.. nên mới bắt , vốn định giam lại hai ngày sau sẽ thả.” Sau đó ta giả bộ thở dài: “Aizz, ai ngờ Thị Lang đại nhân nhiệt tình đến thế, đã chém giết dân chúng vô tội rồi, ngài biết, ngài làm thế là phạm tội chém đầu hay sao?” Ta vừa tiếc hận, vừa buồn rầu , Bạch Nguyệt Diệu ràng rất hài lòng với lời của ta. Đôi mắt nhanh chóng tỏa ra sát ý.


      Quả nhiên đúng như suy nghĩ của ta, mặc dù tên giặc cướp kia phải người dân bình thường, nhưng nếu muốn thẩm vấn , cũng chưa chắc có thể thẩm vấn ra vì thế cho nên, nếu Bạch Nguyệt Diệu giải hắn về Hình bộ, có kẻ chột dạ tự cho người giết người diệt khẩu, có lẽ kẻ chột dạ thực phải là Hình bộ thị lang, nhưng Hình bộ thị lang tự mình thi hành nhiệm vụ ấy, vậy có thể thấy được, ông ta có ý bao che cho bàn tay độc ác phía sau, chỉ là, điều này cũng trúng ngay ý muốn của Bạch Nguyệt Diệu rồi. Bạch Nguyệt Diệu có dụng ý khác, đó, từ đầu đã có mục đích, chính là thả mồi câu con tôm . khó nghe là thanh trừ phe đối lập, nhất quyết loại bỏ những người theo phe Đại hoàng tử!


      Cho nên, người đầu tiên bị loại bỏ lần này chính là Hình bộ thị lang đại nhân! Rồi sau đó, Hình bộ thị lang mới còn chẳng phải là người của Bạch Nguyệt Diệu sao?


      A, thâm sâu lường được.


      Hình bộ thị lang liên tục giải thích cũng trốn thoát trừng phạt của luật pháp, Bạch Nguyệt Diệu tước bỏ chức vị của ông ta, để ông ta cáo lão về quê.


      “Ngươi đáng sợ.” Lời của ta mặc dù dễ nghe, nhưng cũng phải châm chọc mỉa mai mà là tràn đầy bội phục.


      “Ta? Còn nàng có thể đoán được kế hoạch của ta, cùng ta phối hợp chê vào đâu được, nếu ta thực đáng sợ, vậy nàng thế nào?” Bạch Nguyệt Diệu xong cũng khẽ cười rồi cùng ta gặp hoàng thượng.


      Ta đáng sợ sao? Thay vì đáng sợ, bằng biết từ lúc nào, ta đã bắt đầu nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, cho nên mới phải tính toán sâu như thế với ...


      Lúc bước vào ngự thư phòng của Hoàng thượng, các Đại nhân tam Phẩm toàn bộ đều đã ở đây chờ đợi Bạch Nguyệt Diệu báo cáo tình hình thiên tai. Dĩ nhiên Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân cũng ở đó.


      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”


      “Thần tham kiến hoàng thượng.”


      “Nhị hoàng nhi và Lam ái khanh vì sao lại về trễ hơn hai ngày so quân đội?” Lời của Hoàng thượng có chút ý quan tâm nào, ngược lại là tràn đầy chất vấn.


      Bàn về mối quan hệ của Bạch Nguyệt Diệu cùng với Hoàng thượng, dù sao cũng là cha con, ông ta thế nào cũng phải hỏi mấy ngày nay Bạch Nguyệt Diệu sống thế nào chứ? Bàn về mối quan hệ giữa ta và hoàng thượng, cũng là cấp và thuộc hạ, có thể cần quá quan tâm, nhưng cũng phải có chút thương cảm chứ?


      Bây giờ, đáng buồn là trở về muộn hai ngày, mà giống như ta đã cùng Bạch Nguyệt Diệu bỏ chơi, ta vừa định với Hoàng thượng ta và Bạch Nguyệt Diệu đến Phong Minh quốc điều tra dân tình, thì bị Bạch Nguyệt Diệu đoạt phần trước.


      “Phụ hoàng, nhi thần biết sai.” Lời Bạch Nguyệt Diệu vừa dứt, ta ngạc nhiên nhìn , tại sao cho Hoàng thượng biết tình hình thực tế chứ?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 118: Phu Xướng Phụ Tùy



      “Phụ hoàng, nhi thần biết sai.” Bạch Nguyệt Diệu vừa dứt lời, ta ngạc nhiên nhìn , tại sao nói cho Hoàng thượng biết tình hình thực tế chứ?


      Chẳng lẽ hai ngày nay ở Phong Minh Quốc cùng với ta phải là điều tra tình hình quốc gia sao?


      A, ta còn tự lừa gạt mình làm gì chứ? ra ta sớm nghĩ ra hành động của Bạch Nguyệt Diệu hai ngày nay rồi, nhưng ta vẫn lừa gạt mình, tự tìm lí do cho hai ngày vui vẻ cùng Bạch Nguyệt Diệu.


      “Nhị hoàng nhi, con hai mươi mấy tuổi rồi còn gì, vậy mà vẫn cứ ham chơi, khiến phụ hoàng lo lắng cho con đấy.” Hoàng đế xong thì thở dài, ta thấy ràng trong mắt Tử Thừa tướng chợt lóe lên vẻ vui sướng.


      Bàn tay ta gắt gao nắm lại thành nắm đấm, sau đó nhìn về phía hoàng thượng: “Hoàng thượng, vi thần có chuyện muốn bẩm báo với ngài.”


      .”


      “Huyện Bạch Văn gần đây gặp phải nạn lụt khiến dân chúng lầm than, Nhị hoàng tử cùng quân lính đầu tiên là chiến đấu hăng hái ở phòng tuyến chống lũ suốt mấy ngày mấy đêm nghỉ. Sau đó Huyện Bạch Văn lại thiếu hụt lương thực, Nhị hoàng tử mấy ngày tiếp theo chỉ ăn mấy phần cháo trắng...” Ta xong tràn đầy nước mắt, nước mắt này nửa là , nửa là khoa trương. Sau đó ta dùng tay áo lau khóe mắt: “Cuối cùng lúc trở lại Nhị hoàng tử thể chống đỡ được nữa, đã phải nằm giường suốt hai ngày liền mới có thể hồi triều gặp Hoàng Thượng được, vi thần có đôi lời cũng phải là khoe khoang chiến công của nhị hoàng tử, chỉ hy vọng Hoàng thượng đừng trách Nhị hoàng tử vì chậm trễ mất hai ngày này.”


      Lời ta vừa dứt, các đại thần kia đều khẽ ngẩn người, ta muốn bọn họ động lòng bởi Bạch Nguyệt Diệu thường ngày ở trong cung đình hàng đêm nghe ca múa, hoang dâm, vậy mà chuyến đến Huyện Bạch Văn lần này lại lao tâm lao lực đến thế, làm sao bọn họ có thể biết Bạch Nguyệt Diệu làm thế là giả vờ chứ?


      Dĩ nhiên, ta cũng là gần đây mới biết. Ta thở dài ở trước mặt hoàng thượng.


      “Lam Hàn Lâm vì sao phải thở dài?”


      “Hoàng thượng, vi thần muốn thay mặt bá tánh Huyện Bạch Văn xin tạ tội.” Giọng điệu ta lúc này càng lúc càng khoa trương rồi, giờ ngay cả Bạch Nguyệt Diệu cũng biết ta muốn làm gì nữa. Trong ngự thư phòng tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ta, ta lập tức quỳ gối đất.


      “Xin tạ tội?” Hoàng thượng khó hiểu nhìn ta.


      “Dạ, là vì, haizz, dân chúng Huyện Bạch Văn nhất thời lỡ lời, lúc đó đã nhìn nhị hoàng tử mà gọi thành...” Ta mới được nửa làm mọi người hứng thú.


      “Gọi thành cái gì?” Hoàng thượng lo lắng hỏi ta.


      “Gọi thành thái tử...” xong ta vội cúi đầu xuống che khóe miệng cười đắc ý, ta liếc trộm Tử Thừa tướng cái, vẻ mặt Thừa tướng tràn đầy tức giận, ngược lại vẻ mặt Bạch Nhật Uyên vẫn hề lộ ra xúc động nào.


      “Thái tử? Ha ha ha ha, ta nào có thể trách móc, xem ra phụ hoàng xem thường Nhị hoàng nhi, ngờ Nhị hoàng nhi lại có thể được dân chúng kính .”


      “Tạ ơn phụ hoàng khen ngợi.” Bạch Nguyệt Diệu xong cũng quỳ xuống bên cạnh ta, sau đó giọng : “Nàng cũng có thể diễn trò đấy nhỉ.”


      Hừ! ta diễn trò? Chẳng phải vẫn thua kém hắn sao, cái gì mà dò xét tình báo, còn phải là ra ngoài chơi hai ngày ư!


      “Hai bên đều thế thôi!” Ta cũng giọng với như vậy.


      “Đúng rồi, Lam Hàn Lâm mới vừa là lương thực khan hiếm sao? Trẫm phát mấy triệu lượng cho Huyện Bạch Văn rồi mà, vì sao lương thực lại có thể thiếu hụt?” Được rồi, vào trọng tâm rồi, ta liếc Bạch Nguyệt Diệu cái, ý hỏi , hay là ta .


      nhìn ta cái rồi trực tiếp đứng dậy, xem ra là rồi. Ta cũng đứng lên, sau đó lui lại mấy bước sang bên cạnh.


      “Phụ hoàng, Huyện Bạch Văn chưa từng nhận được từ phụ hoàng bất cứ cái gì!”


      “Cái gì???” Hoàng thượng thể tin nổi, nhìn đám đại thần, ta ràng thấy có mấy người sắc mặt thay đổi.


      “Phụ hoàng, phải chăng có vài kẻ nhân cơ hội trục lợi?” Bạch Nguyệt Diệu vừa dứt lời, sắc mặt một bộ phận đại thần càng thêm khủng hoảng.


      Biểu tình của Hoàng đế tràn đầy tức giận, dùng sức vỗ mạnh xuống chiếc bàn trước mặt, toàn bộ người trong Ngự Thư Phòng đều quỳ gối xuống: “Thánh thượng bớt giận.”


      “Tử Thừa tướng!!!”


      “Có Vi thần.”


      “Điều tra xem ngân sách của Huyện Bạch Văn đâu rồi, trẫm giao toàn quyền cho khanh đó!!”


      được, được! Tuyệt đối thể giao cho Tử Thừa tướng, vụ án lần này là thời cơ tốt để diệt trừ những kẻ về phe Đại hoàng tử, nếu giao cho Tử Thừa tướng, chẳng phải là quan lại bao che cho nhau ư? Nhưng ta lại là hàn lâm, cách nào quản lý vụ này, ta dò xét đám quần thần, rốt cuộc còn ai có thể tin tưởng? Ai vừa là quan thanh liêm vừa phải là người của Đại hoàng tử chứ? Có rồi!


      Ta bước lên trước hai bước, đứng ở trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, Tử Thừa tướng là bậc đại thần, còn có nhiều chuyện cần phải xử lý, hạ quan đề nghị, vụ này...”


      “Vậy ngươi có thể sao?” Tử Thừa tướng ở bên cạnh tức giận cắt đứt lời ta.


      Ta nhìn về phía Tử Thừa tướng, mỉm cười thân thiện: “Làm sao có thể, ta là hàn lâm, ta hiểu quyền của mình chứ, đó cũng là lí do hạ quan cả gan đề cử với hoàng thượng người thích hợp nhất xử lý vụ này.”


      “Còn có ai thích hợp hơn ta ư?”


      “Ơ, ý Tử Thừa tướng là bất kể việc gì của Vân Long Quốc cũng có thể giao cho tử Thừa tướng xử lý?”


      “Dĩ nhiên!” Tử Thừa tướng xong mới phát ra mình phạm sai lầm lớn, sắc mặt lập tức có chút trắng bệch nhìn về phía Hoàng thượng. Ta gì đâu nha, ha ha, bây giờ vô thanh thắng hữu thanh rồi.


      thể phủ nhận, lần này Tử Thừa tướng lại bị ta chơi vố rồi.


      Hoàng thượng đầy tức giận nhìn Thừa tướng, sau đó nhìn ta: “Lam ái khanh, khanh xem muốn tiến cử người nào?”


      “Ha ha, là Lại bộ Hoàng Thượng Thư, vụ này liên quan đến việc ăn hối lộ trái pháp luật, cho nên vụ này giao do Hoàng Thượng Thư xử lý là thích hợp nhất.”


      “Hoàng ái khanh.”


      “Có Vi thần.”


      “Vụ này cứ giao cho khanh xử lý.”


      “Thần tuân chỉ.” Hoàng Thượng Thư quay về, ta và Hoàng Thượng Thư mỉm cười với nhau. Trước mắt trong triều chỉ có Hoàng Thượng Thư là thích hợp nhất để xử lý vụ này rồi.


      giờ Tử Thừa tướng có muốn xử lý vụ này cũng dám, dù sao vừa rồi mới lớn tiếng lời bất kính như vậy, hoàng thượng chém đầu là may cho , cho nên, giờ chỉ có thể ngồi yên thôi.


      Ha! giờ ta coi như là chăm chăm vào Tử Thừa tướng rồi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ kéo xuống khỏi vị trí Thừa tướng kia.


      Trận chiến ngầm lần này, coi như Bạch Nguyệt Diệu thắng Bạch Nhật Uyên nước rồi, nhưng sao Bạch Nhật Uyên vẫn có động tĩnh gì, vô cùng bình thản? Vẫn còn giấu giếm điều gì ư? hay là chưa tới lúc?


      Ta cảm thấy trong triều đình tồn tại hai phe phái tranh giành lẫn nhau, ta vốn là kẻ yếu kém hiện giờ cũng từ từ mạnh lên...


      Tưởng rằng lần này ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu kẻ tung người hứng, Bạch Nguyệt Diệu ra vẻ hài lòng, ngược lại vẻ mặt của càng ngày càng nặng nề.


      Cho đến khi Hoàng thượng xong, ta cũng bỏ tư tình lại phía sau, mới biết tại sao vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu lại nặng nề như thế!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 119: Nghi Phi Nương Nương



      giờ chuyện nạn lụt Trẫm giao cho Nhị hoàng nhi xử lý hoàn tất rồi, căn cứ vào đề nghị của Lam hàn lâm, chuyện nạn lụt xong, Nhị hoàng nhi cũng nên đến lúc chính thức nạp phi rồi.” A, Bạch Nguyệt Diệu chẳng phải buồn khổ chuyện này sao, đến lúc phải đối mặt, nhưng tại sao nghe xong lời của hoàng thượng, trái tim ta đau đớn thế?


      “Lam hàn lâm!”


      “Lam hàn lâm!”


      Nếu nhờ Hoàng Thượng Thư khẽ kéo ống tay áo ta, kéo ta ra khỏi mớ cảm xúc đau lòng này, ta căn bản đã nghe thấy hoàng thượng gọi ta.


      “Có vi thần.”


      “Chuyện hôn lễ của Nhị hoàng nhi, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”


      Giọng Hoàng thượng tràn đầy vui vẻ hỏi ta, ta len lén quay lại liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, ánh mắt của hề có tia sáng, biết chăm chú nhìn vào nơi nào, giống như hồn của có ở đây vậy.


      “Bẩm hoàng thượng, hôn lễ của nhị hoàng tử, thần chuẩn bị xong rồi.”


      “Tốt, tốt, vậy ngày mai lập tức cử hành hôn cho hoàng nhi !!”


      “Nhanh vậy ư?”


      “Nhanh vậy ư?” Ta và Bạch Nguyệt Diệu đồng thời ra, sau đó lúng túng nhìn nhau, ánh mắt ta nhanh chóng dời nơi khác.


      “Thần quan viện có báo ngày mai là ngày đại cát, cho nên việc đính hôn ngày mai thể trì hoãn được!!”


      Hoàng thượng xong, ta và Bạch Nguyệt Diệu phản bác được từ. ra ta lo nghĩ chuyện gì chứ? Ta lo lắng cái gì đây, rốt cuộc ta làm gì vậy nè?


      Sau khi Hoàng thượng rời , bá quan văn võ trong triều lập tức nịnh bợ chúc mừng Bạch Nguyệt Diệu. giờ hắn được thế, những quan viên kia mới vội tới nịnh bợ, điều này cũng đơn giản chứng minh rằng Bạch Nguyệt Diệu tiến gần tới ghế rồng.


      Chúc mừng, Bạch Nguyệt Diệu.


      Đúng lúc ta nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, ánh mắt của chăm chú vào ta, ta nhìn trong ba giây đồng hồ ngắn ngủi, rồi xoay người bước .


      Trong hoàng cung, cung nữ, thái giám, binh lính cũng hạnh phúc mỉm cười, vui mừng chúc phúc cho hôn của Bạch Nguyệt Diệu.


      Khắp nơi trong hoàng cung dán đầy chữ hỷ, cùng với tơ lụa đỏ, trang phục ăn mừng Bạch Nguyệt Diệu. Người người trong cung bàn về hôn của .


      Hoàng thượng hiểu gì về tình cả, thánh chỉ ban ra cho Bạch Nguyệt Diệu, đã cho rằng đó là ban hạnh phúc cho Bạch Nguyệt Diệu rồi. phải vậy, phải vậy đâu, hạnh phúc vốn phải như vậy, mà chỉ là gông xiềng!!!


      “Lam đệ.” Ta quay đầu lại, hóa ra là Bạch Tinh Ngân gọi.


      Ta miễn cưỡng mỉm cười với Bạch Tinh Ngân: “Tam hoàng tử.”


      “Haiz, chúng ta xem Nhị Hoàng huynh chút .”


      làm sao vậy?!” Ta hơi kích động khiến Bạch Tinh Ngân có chút ngẩn người. Lúc này ta mới phát , giờ thái độ của ta quả có chút khác thường rồi, ta lúng túng cười : “Ha ha, nhị hoàng tử phải là vì chuyện hôn mà rầu rĩ đấy chứ?”


      “Ừ.”


      “Ta thể hiểu nổi, Hồng tiểu thư dung nhan xuất chúng, có lẽ sẽ là hoàng phi tốt mà. Ta còn cần phải kiểm tra tiệc cưới ngày mai chuẩn bị như thế nào, nên thể đến chỗ nhị hoàng tử được.” Ta xong đợi Bạch Tinh Ngân đáp lại, xoay người rời .


      rất miễn cưỡng, ta ràng hề muốn như thế này...


      Ngày đại hôn của Nhị Hoàng tử, Kim Loan điện, giờ Tuất.


      Khắp nơi mừng vui, triều đình hạ lệnh cho dân chúng nghỉ ba ngày để ăn mừng hôn lễ của nhị hoàng tử, giờ ta cũng tụ tập cùng quan lại trong triều tại Kim Loan điện, chờ đợi người của Bạch gia xuất .


      Theo tiếng hô của thái giám, xuất đầu tiên chính là hoàng thượng, bên cạnh hoàng thượng là hoàng hậu. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng hậu, tuổi của bà khoảng chừng bốn mươi, nhưng bên ngoài nhìn vào vẫn như nữ tử ba mươi tuổi dáng điệu thướt tha, vẻ ngoài y hệt Bạch Nhật Uyên, thậm chí hơi giống với Bạch Tinh Ngân. ra mẫu thân của Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân là hoàng hậu, trách văn võ bá quan trong triều phần lớn đều ủng hộ Bạch Nhật Uyên.


      Ta cảm thấy từ người bậc mẫu nghi thiên hạ này tỏa vẻ uy phong khiếp người, nét mặt của bà rất nghiêm túc, nếu so sánh giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu, ta cho là, hoàng hậu thích hợp làm hoàng đế hơn!


      theo phía sau hoàng thượng cùng hoàng hậu là Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân, bốn người bọn họ từ ngoài đại điện chậm rãi bước vào bên trong.


      Khi họ vào đến đại điện, quan lại có mặt đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ.


      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, nhị vị hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”


      Quần thần hô xong, hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi vào ghế chính trong Kim Loan điện, Bạch Tinh Ngân và Bạch Nhật Uyên ngồi ở hai bên.


      “Các vị ái khanh bình thân.”


      “Nhị hoàng tử điện hạ giá lâm!” Có tiếng hô lên, Bạch Nguyệt Diệu cũng bước vào Kim Loan điện, mặc Long bào trắng thêu hình đóa hoa hồng lớn. Nhưng vẻ mặt có chút vui sướng nào.


      “Chúc mừng nhị hoàng tử.” Câu chúc phúc này, ta hô lên thế nhưng trong lòng thì lại khác, triều đình văn võ bá quan đều mỉm cười, có người là chúc phúc thực còn lại thì cười gian, còn ta chỉ miễn cưỡng cười, ta dám nhìn Bạch Nguyệt Diệu lấy lần, vì ta biết phải dùng loại biểu tình gì đối mặt với .


      “Nhị hoàng nhi, chuyện hôn của con rốt cuộc trẫm cũng đạt được tâm nguyện rồi.” Ở cổ đại, nam tử hai mươi mà chưa thành gia thất chính là kết hôn muộn rồi, giờ Bạch Nguyệt Diệu cũng hai mươi hai, bậc làm cha làm mẹ nóng ruột cũng là hợp tình hợp lý thôi. Nhưng hoàng thượng hề biết rằng, mà cưới sẽ đau khổ biết nhường nào.


      Người cổ đại coi trọng lời cha mẹ, lời của mối mai. Cũng vì thế, mới có những đôi vợ chồng từ lúc cưới nhau cùng sống cho đến già mà hề trải nghiệm qua tình .


      “Ha ha, nhi thần bất hiếu để phụ hoàng vì nhi thần mà bận tâm.”


      “Thôi, thôi, nếu muốn tận hiếu, mau sớm học hoàng huynh con, vì trẫm mà sinh hạ quý tử.” Tâm nguyện của Hoàng thượng khác gì tạo cho Bạch Nguyệt Diệu áp lực, Bạch Nguyệt Diệu cùng với vô số nữ tử, có lẽ với Tân phi cũng thế, nhưng nếu sinh con, đứa bé kia vì tình mà sinh ra ư?


      Bạch Nguyệt Diệu trả lời hoàng thượng, kháng cự sao? Có lẽ cũng biết, mà sinh con buồn đau đến thế nào. vốn sinh ra trong Hoàng tộc, bên cạnh chẳng phải có vô số ví dụ đó sao!


      “Nhị hoàng phi giá lâm.”


      Thiên kim tiểu thư của Hồng gia, Hồng Uyển Nghi tới, người mang mũ phượng lại được khăn hỉ che diện mạo, nếu phải do vậy, lấy tư chất của Hồng Uyển Nghi mà , làm kinh ngạc cả Kim Loan điện.


      Hồng Uyển Nghi được vị tổng quản chừng năm mươi tuổi đỡ đến trước mặt hoàng thượng, nàng ấy tao nhã nhàng quỳ gối xuống đất: “Hồng Uyển Nghi tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Từ bên trong khăn hỉ truyền ra tiếng rất mê người, chỉ nghe tiếng kia thôi cũng có thể đoán biết nàng ấy là mỹ nhân tuyệt thế.


      “Uyển Nghi, bình thân.” Hoàng thượng xong, Hồng Uyển Nghi lập tức được tổng quản kia đỡ dậy.


      “Con là con dâu của trẫm, là Nhị hoàng phi, giờ trẫm ban cho con danh xưng Nghi phi!”


      “Uyển Nghi tạ ơn hoàng thượng.”


      “Chúc mừng nhị hoàng tử, chúc mừng nhị hoàng phi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :