1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 110: Quan Dân Vốn Là Nhà



      Đầu tiên là một lúc trầm mặc, sau đó ta cười cười xấu hổ: “Nếu Nhị hoàng tử no bụng rồi, hạ quan trước trở về giúp đỡ dân chúng.” biết ta kháng cự lại hắn như vậy là đúng hay sai, ta chỉ biết, lúc đó ta nhớ đến Huyễn Ngâm Phong, càng ở gần, ta càng tràn đầy mong đợi, mà ngược lại đối với ta lạnh như sương lạnh, mong đợi của ta ít một chút.


      “Bổn hoàng tử bảo ngươi ở lại!!” Bạch Nguyệt Diệu dùng đến thân phận hoàng tử, than là hạ quan ta đây, tất nhiên chỉ có thể gì nghe nấy rồi, nhưng...


      “Hạ quan tuân lệnh.” Nếu là trước kia, ta đây nhất định mắng , ngược lại bây giờ ta theo chức quan mà đáp trả , trong đôi mắt của hiển thị vẻ bất đắc dĩ cùng mất mát.


      Ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu tìm chỗ tương đối cao ngồi xuống, những người còn lại thì ở chỗ trũng nghỉ ngơi.


      Qua khóe mắt, ta thấy dính đầy bùn đất, vốn định từ trong túi lấy khăn tay ra đưa cho , nhưng ta lại thu trở vào, đành vậy, chỉ e chẳng qua là chút lòng, cũng khiến hiểu lầm, vì Huyễn Ngâm Phong bảo ta hiểu lầm quá nhiều, quá nhiều rồi.


      Nghỉ ngơi ước chừng nửa giờ, đứng dậy trở về chỗ trũng tiếp tục cùng bọn lính khiêng bao cát chất vào chỗ lũ lụt cuồn cuộn, lúc này qua giờ Tý, xem ra tối nay những hùng này muốn kiên trì cả đêm ngủ rồi.


      Ta và Hắc Mạc Dực mang theo tên còn sống duy nhất của trận tập kích an toàn trở về Huyện Bạch Văn, nhìn bá tánh ngủ say, lòng ta cũng kiên định ít, ta nghĩ những người dân này đã liên tiếp mấy ngày gặp nhiều kinh hãi, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên ngủ có cảm giác an bình?


      Nhưng bá tánh ơi, trong lúc các người ngủ say còn có mấy trăm người bảo vệ huyện thành này...


      Ta cũng dựa ở bên tường ngủ thiếp , trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta cảm giác như có người nhẹ nhàng dùng thảm trùm lên người ta, ta nhanh chóng mở hai mắt ra, là Hắc Mạc Dực, vì ta đột nhiên mở mắt, khiến vẻ mặt của hơi có vẻ lúng túng.


      “Hắc huynh cám ơn nhiều, huynh cũng ngủ .”


      cần đâu.” Lời của Hắc Mạc Dực rất đơn giản, nhưng ta biết, sợ có đạo tặc nhân lúc đêm tối đánh lén.


      “Như vầy , Hắc huynh, chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi.”


      “Ừ, ngươi nghỉ ngơi trước , lát nữa ta gọi ngươi.” Hắc Mạc Dực xong cũng ngồi xuống bên cạnh ta.


      “Được.” Ta gật đầu cái, nhắm mắt ngay.


      Nhưng, khi ta mở mắt ra là sáng sớm rồi, mà đầu của ta còn dựa vào vai Hắc Mạc Dực nữa...


      Ta nhanh chóng ngồi ngay ngắn người lại, nhìn chăm chú vào Hắc Mạc Dực, cảm giác cực kỳ xấu hổ, lúng túng vô cùng.


      “Xin lỗi, đánh thức ngươi.”


      “... , , nên xin lỗi là ta mới phải, ta ngủ say quá, xin lỗi khiến Hắc huynh mình thức canh suốt đêm.” Ta làm gì vậy nè, thiệt là, giờ là lúc nào rồi, làm sao mà ta lại ngủ như heo chết vậy chứ, vô số các hùng hăng hái chiến đấu ngoài kia, mà Hắc Mạc Dực cũng vì sợ kẻ địch ban đêm đánh lén phải thức canh cả đêm, chỉ có ta! Chỉ có ta đây là kẻ vô dụng ngủ cả đêm!!!


      Nghe ta hết, Hắc Mạc Dực cũng tiếp lời, mà chỉ đứng lên, nhìn về phía ta: “ lấy điểm tâm .”


      “Ừ.”


      Ta gật đầu cái, vội theo Hắc Mạc Dực xuống kho lúa, gạo trong kho ta tính qua, chỉ đủ cho dân chúng và các quan binh ăn trong ba ngày, làm sao bây giờ? Ta nên phân chia như thế nào đây? Việc ngăn chặn lũ lụt ít nhất cũng phải mất hơn nửa tháng.


      Ta phải tìm Bạch Nguyệt Diệu viết thư xin gửi lương cứu trợ cho hoàng thượng, nhờ hoàng thượng trợ cấp lương thực cho chúng ta, nhưng, chờ lương thực chuyển tới đây ít nhất cũng phải mất bốn ngày, hơn nữa lỡ như đường thời gian bị kéo dài thì sao? Trước mắt khẩu phần lương thực còn có ba ngày, đều đều phân phối thì thể nào, xem ra phải nhiều nước ít gạo, còn các binh sĩ ngăn chặn lũ lụt thì phải nhiều gạo ít nước, chỉ có thể làm vậy thôi.


      “Các vị dân chúng, rất xin lỗi, kho lương thực ước chừng chỉ còn đủ khẩu phần ăn trong ba ngày, ta có một quyết định ích kỷ, đó chính là phải để các vị ủy khuất mấy ngày này phải ăn ít cháo rồi, còn phần lớn lương thực ta dành cho các quan binh ngăn chặn lũ lụt, rất xin lỗi.” Ta áy náy xong, bá tánh toàn bộ đều rời , họ thất vọng sao? Đối với quyết định của ta họ hài lòng sao? Nhưng, ta sự còn cách nào khác.


      “Làm sao bây giờ?” Ta giọng lẩm bẩm.


      “Quyết định của ngươi bá tánh cũng rất tán thành!” Hắc Mạc Dực xong, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, ở chỗ xa mới có rất nhiều bá tánh tới.


      Chuyện gì xảy ra?


      “Lam hàn lâm, ngày hôm qua chúng tôi đã cảm nhận được ân huệ của Nhị hoàng tử, cho nên hôm nay nam tử khắp thành đều cùng ngăn chặn lũ lụt, còn nữ tử sẽ phụ trách đưa cơm cho họ!”


      “Đúng đó, còn có nữ tử chúng ta nữa mà, ngày ăn bữa cũng được rồi, quan trọng là các binh sĩ ngăn chặn lũ lụt!”


      “Dạ.”


      Trời ơi, trời ơi, đây chính cái mà người ta gọi là toàn dân chung tay chống lũ sao? Ta bị loại tình cảnh này làm cho cảm động, bọn họ đều là dân chúng đồng lòng một dạ, bọn họ biết ai là người minh hiền, cho nên họ tình nguyện dâng hiến thể lực của mình, bảo hộ gia viên mình, ta tin tưởng, rất tin tưởng, trận lũ lụt này qua, Huyện Bạch Văn càng thêm tốt đẹp!


      Gương mặt ta đầy nước mắt nhìn Hắc Mạc Dực, cũng lộ ra nụ cười ôn nhu.


      Ta mang theo dưới trăm dân chúng chống lũ, còn các nữ tử ở phía sau đẩy thức ăn.


      Thành quả đạt được là lũ lụt dữ dội ràng đã bị đẩy lui xuống được mấy phần, ha ha, loại đoàn kết nhất trí này đến thiên tai cũng cách nào chiến thắng chúng ta!!!


      Các quan binh mang theo thân thể mệt mỏi về phía xe thức ăn, nhưng khi bọn họ thấy những dân chúng bình thường nhiệt tình kia, trong thoáng chốc cũng tràn đầy tinh thần phấn chấn, quan dân vốn là nhà mà.


      “Nhị hoàng tử, hạ quan có chuyện cần bẩm báo.” Ta xong, lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, đôi mắt trong suốt hôm nay cũng đầy tơ máu rồi.


      “Ừ.” Có thể thấy Bạch Nguyệt Diệu mệt mỏi, vì mỗi lần hắn nhìn thấy ta cũng trêu ta phen, mà lần này lại dứt khoát như thế.


      Ta và Bạch Nguyệt Diệu tới nơi tương đối yên tĩnh, ngồi chiếu, ăn hết cháo trong bát. cũng rất đói rồi.


      “Nhị hoàng tử, kho lương thực còn dư lại nhiều nữa, xin Nhị hoàng tử viết lá thư cầu xin Thánh thượng ban cho chút khẩu phần lương thực.”


      “Ngồi xuống.” Bạch Nguyệt Diệu để ý tới chuyện kia, chẳng qua là hai chữ, ta cứ thế động cũng động đứng trước người của : “Cần ta mời sao?”


      “Hạ quan dám.” Ta vừa mới ngồi xuống, lập tức tựa đầu vào vai ta, thân người ta hơi run rẩy, biết nên làm thế nào cho phải, ta nên đẩy ra, hay là mặc cho tiếp tục như vậy nữa?


      Chờ đến lúc ta phản ứng kịp thì ngủ rồi.


      Có lẽ rất mệt mỏi, nhưng vấn đề lương thực còn chưa giải quyết, bỏ , dù sao hắn cũng phải thần thánh, chờ tỉnh dậy, ta hỏi lần cũng được.


      Lần này, chỉ lần này thôi, ta dung túng cho hồ nháo.


      Thời gian dần trôi qua, ta cũng đánh thức Bạch Nguyệt Diệu, nhưng, ước chừng nửa giờ sau Bạch Nguyệt Diệu dần dần tỉnh lại...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 111: Lũ Lụt Vô Tình Người Hữu Tình



      “Ngươi ngủ nữa sao?” Ta hơi ân cần hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      Nhưng, ta đây lên tiếng xong, lại lần nữa lộ ra tiếng cười tà mị: “À, ra nàng khát khao được ta dựa vào vai nàng như vậy?”


      ...


      Xem ra Bạch Nguyệt Diệu ngủ đủ rồi, tinh thần cũng đã khôi phục, cái miệng kia lại bắt đầu buông tha người!!! biết là thứ gì nữa!!! thèm để ý tới , thèm để ý tới , trước mắt việc chính quan trọng hơn.


      Ta nhẫn nại đè ép oán khí trong lòng nói với : “Nhị hoàng tử...”


      “Gọi ta Nguyệt Diệu.” cắt đứt lời ta, xong thì ngưng mắt nhìn ta.


      ... Trước kia, ta chưa từng gọi là Nhị hoàng tử, chỉ gọi Bạch Nguyệt Diệu thôi, vì ta cảm thấy hoàn toàn xứng làm hoàng tử, nhưng bây giờ, bảo ta làm sao gọi là Nguyệt Diệu? Nếu quan hệ kéo đến càng gần, cuối cùng người bị thương cũng là thôi. là Nhị hoàng tử Vân Long quốc, ta thừa nhận là vị hoàng tử tốt rồi, mà ta chỉ là quan thần thôi, cho nên mối quan hệ này tuyệt đối thể phá vỡ!!


      “Nhị hoàng tử, về việc hạ quan vừa mới trình báo với ngài?” Đối với lời nói vừa rồi của chỉ đành phải làm bộ như nghe thấy thôi, đôi mắt của vì việc ta chấp nhất mà lộ ra vẻ mất mát.


      “Hủy bỏ!” xong rồi, hắn giòn tan mà trả lời vấn đề ta trình lên.


      “Cái gì???” Ta tò mò nhìn , hi vọng có thể xác định lại lời mới rồi: “Nhị hoàng tử, ngài gì?”


      giờ lương thực khan hiếm, nếu cầu xin hoàng thượng cấp lương thực, đừng quân lính có sức ngăn chặn lũ lụt, ngay cả bá tánh cũng đói chết! Bạch Nguyệt Diệu cũng hiểu đạo lý này mà! Nhưng sao phải làm vậy đây...


      “Hủy bỏ.” kiên quyết xong cũng đứng dậy bỏ ? Tại sao hủy bỏ? Vì sao hủy bỏ? tức giận sao? Vì ta gọi là Nguyệt Diệu? , phải loại người như thế! Vậy sao hắn muốn cự tuyệt thỉnh cầu của ta chứ?


      Bỏ , trong tình hình này, ta chỉ có thể ́ gắng an bài kỹ lượng lương thực có thôi, đoán chừng dù ta có an bài thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ có thể gượng chống được năm ngày, nhưng năm ngày sau...


      Thời gian ngày từng ngày trôi qua, lương thực càng ngày càng ít, Hắc Mạc Dực cũng biết tại sao rời khỏi Huyện Bạch Văn, nhưng nhờ có bá tánh giúp đỡ, lũ lụt đã bị đẩy lùi mau hơn so với dự tính.


      Mắt thấy đã đến ngày thứ năm rồi, ta biết Bạch Nguyệt Diệu cùng các quan binh nghỉ ngơi bao lâu, ta chỉ biết Bạch Nguyệt Diệu tiều tụy ít, mà năm ngày qua ta đã thắt chặt dây lưng quần, tổng cộng tăng lên, chỉ ăn ba chén cháo loãng, nhưng vô dụng thôi, mình ta thì tiết kiệm được bao nhiêu lương thực để dùng đây?


      Cho đến ngày thứ sáu, trong kho lương thực hoàn toàn trống , nhưng tình hình lũ lụt thì vẫn vô tình, quan dân ít nhất còn phải chống chọi hơn ba ngày nữa...


      xin lỗi, bá tánh, là ta vô dụng, kho lương thực trống , mọi người lại phải chịu đói rồi.” Ta tràn đầy áy náy xong hướng về mọi người bái cái thấp. Ta dám nhìn vào mắt bọn họ, ta dám nhìn, chỉ nghĩ đến sẽ thấy ánh mắt mất mát của họ, lòng ta cũng bể nát.


      Nhưng bọn họ có mất mát...


      “Lam hàn lâm, ngài đừng vậy, ngài vì tiết kiệm lương thực mà năm ngày qua chỉ ăn ba chén cháo loãng, còn chúng thảo dân và các vị hùng thì mỗi bữa ăn đều gián đoạn, cho nên ngài hề làm gì thẹn với chúng thảo dân cả, trong vòng ba ngày tới, cùng lắm mọi người nắm chặt dây lưng quần thôi.” nữ tử tuổi trung niên trêu ghẹo .


      Xem thái độ lạc quan của họ, ta sự cảm thấy bá tánh Huyện Bạch Văn là những người thuần phác nhất.


      Ha ha, có lẽ ta đã quá mức bi quan rồi, mấy ngày nay thái độ của ta cũng quá tiêu cực, ngược lại bá tánh thì lạc quan như thế, ngờ ta còn bằng những dân chúng bình thường.


      cần đói bụng đâu, lượng lương thực này đủ cho các người ăn tháng!” thanh này truyền đến, mọi người vội vã nhìn lại, là Hắc Mạc Dực cùng với các quan binh đẩy mấy xe lương thực về phía chúng ta.


      Ta kích động chạy tới, nhìn lương thực xe, nhất thời tràn đầy hi vọng.


      Nhưng, những lương thực này? phải Bạch Nguyệt Diệu hủy đề nghị của ta sao? Lương thực này ở đâu ra?


      “Những lương thực này...?” Ta tò mò hỏi Hắc Mạc Dực.


      “Nhị hoàng tử phân phó ta mượn từ các huyện khác.”


      ...


      Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, sâu lường được, chính là sâu lường được, người ta nói nước xa giải được cơn khát ở gần, coi như Bạch Nguyệt Diệu tự mình tìm đến hoàng đế cầu lương thực, hoàng đế đáp ứng, mà Bạch Nhật Uyên phái người dùng mọi cách cản trở, chờ đến khi lương thực được đưa đến đoán chừng tất cả mọi người đã chết đói hết rồi.


      Cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới áp dụng cách tìm đến những huyện ở gần mượn lương thực, dù sao là hoàng tử, các quan huyện cỡ nào cũng ượn chút lương thực ra ngoài, hơn nữa dù Bạch Nhật Uyên có phái người tới cản trở cũng kịp.


      Ha ha, ha ha, ta là ngu ngốc! Tại sao ta lại nghĩ ra cách này thế, mỗi ngày ta đều ngồi ở trong thành suy nghĩ, mà cách xử lí tốt như vậy, ta lại nghĩ đến, ngược lại ta mới hồi báo chuyện lương thức với Bạch Nguyệt Diệu nửa giờ đã nghĩ ra cách, thảo nào từ đầu hắn đáp ứng đề nghị của ta, thảo nào có thể ngủ nửa giờ liền mới đứng lên, vốn ngủ, mà là nghĩ đối sách, chỉ suy nghĩ sâu xa thôi!


      Ta kích động đem toàn bộ lương thực chuyên chở ra ngoài, bắc một cái nồi lớn nấu cơm cho bá tánh, lúc này cũng cần ọi người húp cháo loãng nữa.


      “Ăn .”


      “?” Ta ngạc nhiên nhìn Hắc Mạc Dực, đoan chính đưa đến cho ta chén cơm, nhưng ta vừa mới uống chén cháo: “Ta no rồi.”


      “Ta nghe bá tánh , năm ngày nay ngươi chỉ uống ba chén cháo, cho nên bây giờ ngươi nên ăn nhiều chút !”


      ... Còn mang tới bồi bổ nữa? Trời, bất đắc dĩ ta nhận lấy cái chén trong tay Hắc Mạc Dực, vì vẻ mặt kiên định đó của Hắc Mạc Dực, ngôn ngữ cực kỳ lạnh như băng, khiến ta lúc này cách nào từ chối.


      Nhờ việc quan dân chung tay, trận thiên tai đáng sợ này rốt cục sau khi Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Văn được mười ngày kết thúc, cả huyện tổn thất triệu lượng hoàng kim, dân số thương vong hai mươi tám người, quan huyện Huyện Bạch Văn bị Bạch Nguyệt Diệu tự mình bãi nhiệm rồi, mà tên duy nhất còn sống trong trận tập kích xe đưa cơm cũng bị Bạch Nguyệt Diệu nhốt ở trong xe tù, theo chúng ta cùng nhau quay về. Về phần nhà cửa, Bạch Nguyệt Diệu muốn xin ngân sách ở để xây dựng lại, cho nên bá tánh còn phải nhẫn nại sống ở ngoài thêm mấy ngày.


      Lúc chúng ta rời , dân chúng hai bên đường vui vẻ đưa tiễn, chúng dân hoan hô công lao vĩ đại của Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu lần này “ra trận” đánh được bàn thắng đẹp, chẳng những giơ tay cầu cứu, hơn nữa còn dùng thời gian nhanh nhất giải quyết trận thiên tai.


      Người ta nói lũ lụt vô tình, nhưng người có tình...


      Hình tượng của Bạch Nguyệt Diệu xem ra chỉ là xâm nhập vào lòng dân trở thành hoàng tử tốt đâu, mà phải là hoàng tử sáng suốt nhân từ!!!


      Ha ha, Bạch Nguyệt Diệu cách dã tâm của càng ngày càng gần.


      Vậy còn ta?


      Trong cuộc đấu tranh lần này ta lại có biểu gì đây?


      Ta từng bước từng bước cách xa mục tiêu của ta rồi phải ?

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 112: Cường Hôn



      Tất cả mọi người kéo lê thân thể mệt mỏi ra khỏi Huyện Bạch Văn, mà bây giờ sắc trời cũng gần tối, Bạch Nguyệt Diệu ra hiệu lệnh cho quân đội dưới, trú đóng ở nhà trọ gần Huyện Bạch Văn nghỉ ngơi đêm, cần vội trở về.


      Vừa vào quán trọ tất cả binh lính ngay cả ăn cơm cũng , toàn bộ xông vào phòng khách thở to ngủ, vì phòng trong nhà trọ có hạn, nên chỗ ở được sắp xếp thành các quan quân chia phòng ở cùng nhau, mà ta và... Bạch Nguyệt Diệu cùng với Hắc Mạc Dực ngủ ở gian.


      Có Hắc Mạc Dực, trong lòng ta cũng hơi yên tâm, mặc dù là chỉ khối đầu gỗ, nhưng ít nhất, có bên cạnh, Bạch Nguyệt Diệu tuyệt đối thể có hành động gì vượt quá giới hạn với ta!!


      “Nhị hoàng tử, ngài nghỉ ngơi , ta ra ngoài.”


      ...


      phải chứ? Hắc Mạc Dực muốn ra ngoài?


      “Đợi... Chờ chút, Hắc huynh chẳng lẽ nghỉ ngơi sao?” Ta có chút khẩn trương hỏi Hắc Mạc Dực.


      “Ta ở hành lang nghỉ ngơi được rồi.”


      cần đâu, huynh nghỉ ngơi ở đây .” Hắc Mạc Dực tuyệt đối thể được, nếu , gian phòng kia sẽ chỉ còn sót lại mỗi ta và Bạch Nguyệt Diệu rồi, vậy ta nhất ̣nh sẽ gặp nguy hiểm.


      “Nàng cảm thấy, hai nam nữ làm thế nào có thể cùng ngủ chung?” Bạch Nguyệt Diệu trêu ghẹo xong, đã tới bên cạnh ta, bắt được cánh tay của ta.


      Vấn đề là hai nam nữ thể cùng ngủ chung? Vậy nam nữ thì có thể cùng ngủ chung à?


      “Nhị hoàng tử, hạ quan cũng ra hành lang.” Lời nói cho thấy ta rất kiên định, ta xong, Bạch Nguyệt Diệu lại thả tay ta ra.


      “Mạc Dực ở lại.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu mang theo mấy phần tức giận. Nhưng, nghe Bạch Nguyệt Diệu xong ta đây mới thở phào nhõm, nhưng sau khi xong lời này, lại đột nhiên lộ ra nụ cười tà mị? biết lại muốn giở trò gì, ta phải cẩn thận chút mới được!


      “Dạ” nghe Bạch Nguyệt Diệu phân phó, Hắc Mạc Dực tới bên cạnh chiếc bàn trong phòng, nhảy cái là ngồi lên bàn, sau đó xếp chân ngồi xuống lập tức dựa vào vách tường nhắm mắt lại.


      “Điệp Nhi, nàng cũng nghỉ ngơi .”


      “Vậy còn ngươi?” Câu này là lời quan tâm, do ta lơ đãng đưa ra, ta xong, mới phát giác mình lỡ miệng.


      Quả nhiên, nhìn vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu trong nháy mắt lộ ra ánh mắt đắc ý: “Bổn hoàng tử muốn tắm rửa, nàng có muốn cùng ?”


      ... Ta bội phục , cả ngày đem ta ra làm trò cười, nếu là trước kia ta sớm mắng rồi, nhưng giờ ta chỉ có thể nhịn nhịn, phải ta sợ , mà là vì ta hi vọng cảm thấy ta còn gì thú vị nữa: “Nhị hoàng tử thong thả.” Ta đây bình thản xong, ràng là rất mất hứng, mất hứng, phải vì ta từ chối vui, mà là vì ta cùng trêu đùa với nên mới khó chịu, thèm nhiều lời lập tức phất tay áo rời .


      Trước đó ta nghĩ mãi ra lý do Bạch Nguyệt Diệu thích ta, mới đầu ta cho chẳng qua là cảm thấy tất cả nữ tử đều thích , chỉ có ta là từ chối, nên mới dây dưa nghỉ đối với ta.


      Nhưng bây giờ ta dường như đã nắm nguyên do, bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu quả mỹ nữ vô số, ta đứng giữa các nàng ấy miễn cưỡng có thể cân sức ngang tài, nhưng tuyệt đối phải hơn, cho nên cũng phải là vì vẻ ngoài của ta hấp dẫn Bạch Nguyệt Diệu.


      Mà là vì phương diện tính tình, thân ở thâm cung tính tình của nữ tử ít nhiều cũng có chút nam tôn nữ ti, theo khuôn phép cũ, còn đối với người đã quen với cuộc sống đại như ta đây, thì vẫn tuần hoàn theo thái độ nam nữ ngang hàng, dù là chuyện lớn đỉnh đạc, hay đối với Bạch Nguyệt Diệu cùng các cao quan khác cũng có bất kỳ điểm sợ hãi nào.


      trắng ra là, bên cạnh từ trước đến giờ có nữ tử tính tình như thế, nên hắn mới thấy thích ta.


      Ngược lại, nếu ta lạnh nhạt thú vị, tự nhiên cũng buông tha cho ta thôi...


      Ta tìm cả gian phòng nơi có thể ngủ, đương nhiên chỉ có giường, nhưng ta thể ngủ được, có hai lý do, thứ nhất, cuộc sống Bạch Nguyệt Diệu quả đã cực khổ rất nhiều rồi, nếu bây giờ ta chiếm đoạt cả giường, tránh khỏi quá mức ích kỷ. Thứ hai, lỡ như Bạch Nguyệt Diệu thấy ta chiếm cứ chiếc giường, lấy tính tình phóng đãng kềm chế được của hắn, nhất định quan tâm những lời như nam nữ khác biệt gì đó leo ngay lên giường ta.


      Cho nên...


      Ta vẫn nên ngồi ghế ngủ ngồi thì hơn, cái này đến nỗi tệ lắm, ngồi bàn ngồi ghế.


      Haiz, nghĩ đến gian phòng của các quan binh kia? Mười mấy người trong gian phòng, bọn họ ngủ được sao? Bây giờ hoàng đế chắc cũng đã giường cao gối êm nháy mắt gặp mộng đẹp rồi.


      cầu ông ta trước vì nỗi đau của người mà buồn, sau mới vui niềm vui của thiên hạ, nhưng, ít nhất, lần này nạn lụt qua, ông ta có thể trấn an dân chúng trong huyện Bạch Văn thật tốt là được.


      Quanh quẩn lại, đêm tối bị ban ngày thay thế rồi, vào lúc ta còn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, ta ngửi được mùi hương nhàn nhạt


      Ta nhanh chóng mở hai mắt ra, thấy rõ một bóng người nằm cạnh mình, lưỡng lự hô lên “Huyễn đại hiệp?!”


      “Ơ, ngay cả nằm mơ cũng gọi ?!” Là Bạch Nguyệt Diệu? Sao hắn lại nằm bên cạnh ta? Hơn nữa sao ta lại ngủ giường?


      Đôi mắt tràn đầy ghen tức kia vẫn nhìn chăm chú vào ta, ta vốn dĩ chưa kịp để ý tới , vội vã nhấc chăn đắp người lên, kiểm tra đồ người, quần áo vẫn còn hoàn hảo, ta hơi thở phào nhỏm.


      “Yên tâm , có Mạc Dực ở đây, ta làm sao có thể cỡi quần áo của nàng.” Thấy dáng vẻ bất cần đời kia khiến ta cực kỳ căm tức!!!


      “Bạch Nguyệt Diệu! Ngươi đừng có quá đáng!” Ta rống giận xong nhanh chóng ngồi dậy, chuẩn bị leo xuống giường.


      Nhưng cũng ngồi dậy chặn ở trước người ta: “Rốt cục cũng hồi hồn.” xong lời này, ta mỉm cười. Đúng lúc này nhanh chóng ôm lấy ta, cả cơ thể ép ta nằm giường, ta dùng hết sức lực toàn thân đánh .


      chỉ tà mị cười, giữ lại hai tay của ta: “Sức lực so với trước kia mạnh hơn một chút, nhưng còn kém xa lắm.” xong lời này, đã đem môi dính vào môi ta, ta chỉ có thể phát ra tiếng rầm rì, đơn giản là phóng đãng đến vậy, Hắc Mạc Dực còn ở...


      Hắc Mạc Dực có ở đây? Lúc này ta coi như xong đời.


      Đều là lỗi của ta, ta nên hét lên với Bạch Nguyệt Diệu, vì ta khôi phục thái độ lúc trước đối với , cho nên lại gây ra hưng thú cho , còn có, xin lỗi Huyễn Ngâm Phong! Học tháng võ công, quay đầu lại còn bị Bạch Nguyệt Diệu khống chế!!


      Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hi vọng cuối cùng cũng đến với ta, bước vào là Hắc Mạc Dực, nhưng môi Bạch Nguyệt Diệu vẫn rời môi của ta, mà Hắc Mạc Dực cũng làm như thấy cảnh tượng giường lúc này, đặt bồn rửa mặt xuống lại xoay người đóng cửa ra ngoài.


      Sau khi Hắc Mạc Dực khỏi, môi Bạch Nguyệt Diệu mới dần dần rời môi của ta, cũng buông lỏng hai tay ta ra.


      “Ta...” Ta thực sự rất muốn giận dữ, nhưng nhìn nụ cười xấu xa của , ta biết, nếu ta lại tức giận sẽ chỉ rước lấy công kích của thôi: “Nhị hoàng tử, xin ngài chú ý hành động của mình.” Ta nhẫn nại mà trong lòng tức giận, dùng giọng điệu của thần tử đối với quân vương để nói với ...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 113: Trang Phục Con Gái



      Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời lễ phép của ta, nhanh chóng thu hồi nụ cười, xoay người xuống giường, cầm lên bộ áo bào màu xanh nhạt ở chỗ đầu giường mặc vào người, bộ quần áo này càng lộ da tay trắng nõn của , vóc người xinh đẹp, nhưng, sao lại mặc quần áo màu này?


      Ta cũng chậm rãi xuống giường, dùng nước Hắc Mạc Dực mang tới rửa mặt.


      Sau đó, Bạch Nguyệt Diệu cùng ta còn có Hắc Mạc Dực ra khỏi quán trọ, nhưng cả đoàn binh sĩ cũng thấy, ta vẫn cùng cưỡi chung con ngựa với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng vị trí thì đổi lại, ta sợ Bạch Nguyệt Diệu chiếm tiện nghi của ta, cho nên ngồi ở phía sau Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu sảng khoái đáp ứng xong, chúng ta lập tức lên đường...


      “Chúng ta đâu?” Ta tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      để ý tới ta, ngược lại tăng tốc ngựa, ta sao có thể ôm chặt lấy , theo đường xuống phía Nam, sau đó ra khỏi phạm vi Vân Long quốc.


      Ta biết tại sao hắn phải rời khỏi Vân Long quốc, nhưng, trước mắt hắn phải trở về cung hồi báo với Hoàng thượng tình hình ngăn chặn lũ lụt mà? Hơn nữa còn phải chuẩn bị hôn lễ nữa?


      phải là hắn muốn chạy trốn hôn lễ đó chứ?


      , thể nào, chiếu theo tính cách của làm ra loại chuyện như vậy đâu.


      Ngựa ngừng vó ước chừng năm giờ, cuối cùng tới trong ba nước, Phong Minh quốc!


      Bạch Nguyệt Diệu tùy tiện tìm một nhà trọ ở lại.


      giờ, ta rốt cuộc đã hiểu tại sao Bạch Nguyệt Diệu sáng sớm hôm nay mặc áo dài màu xanh nhạt rồi, ba nước mặc dù ngoài mặt là hòa, nhưng thực tế hòa bình với nhau, nếu Bạch Nguyệt Diệu cứ thế gióng trống khua chiêng tới Phong Minh quốc, nhất định gây nên tai ương!


      “Mạc Dực, nhốt ngựa cẩn thận, sau đó đem đồ vào nhà trọ!”


      “Dạ”


      Bạch Nguyệt Diệu xong thì Hắc Mạc Dực dắt ngựa ra phía sau quán trọ. Mà ta rốt cục nhịn được phải lên tiếng.


      “Tại sao phải đến Phong Minh quốc?” phải là muốn điều tra tình hình nước này chứ? Nhưng cũng đâu cần đích thân phải ?


      “Dò lấy tình báo.” Bạch Nguyệt Diệu thần bí xong, ta cũng hỏi tới, sau đó trực tiếp cùng bước vào gian phòng trong quán trọ.


      Vừa bước vào, Bạch Nguyệt Diệu với ta cầu vô cùng vô lý.


      “Cởi quần áo!”


      “Nhị hoàng tử, cầu của ngài phải là quá mức chứ.”


      “Hừ.” khẽ hừ tiếng sau đó xoay người nửa tựa ghế: “Cũng phải chưa từng xem qua, hơn nữa chẳng qua là bảo nàng cởi áo khoác xuống thôi mà, nếu nàng cởi, ta giúp nàng, đến lúc đó chỉ dừng lại ở áo khoác thôi đâu.” xong lại lộ ra nụ mỉm cười xấu xa.


      Ta hơi nhíu mày, cũng bất đắc dĩ cởi áo khoác người ra.


      Lúc này, Hắc Mạc Dực cũng bước vào trong phòng khách rồi, đem đến túi đồ đưa cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu mở bọc quần áo ra, lấy bộ quần áo nữ tử màu hồng đưa cho ta.


      đợi ta phản ứng, đã đem bộ quần áo nữ tử đó khoác lên người ta.


      “Đây là?”


      “Ngụy trang!” Ta hiểu lời , nhưng ta...


      “Ta ngụy trang thành nam tử là được rồi.”


      “Bất tiện.” dứt khoát xong, cài nút quần áo. Nhưng, tiện? Ba người đàn ông ở nơi này dò lấy tình báo vốn dĩ có gì là tiện cả!


      “Đợi đã, ta tự làm.” Ta nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cầm chỗ nút áo.


      Bất quá, từ khi tới cổ đại đây là lần đầu tiên ta mặc quần áo của nữ tử, ha ha, hồi trước thấy ở trong phim cổ đại, những đại gia khuê tú mặc những bộ quần áo này ta đều rất muốn mặc thử chút, ngờ sự có thể mặc, ta đã nghĩ ở cổ đại này ta sẽ phải vĩnh viễn mặc đồ nam rồi chứ.


      “Ngươi làm gì vậy?” Lúc ta mới vừa thất thần, Bạch Nguyệt Diệu đã tháo thanh búi tóc đầu ta xuống, ta phát ở chung chỗ với Bạch Nguyệt Diệu luôn luôn phải đề cao cảnh giác, nếu để ý, sẽ để thấy sơ hở.


      “Mặc đồ nữ mà búi tóc nam, nàng cảm thấy kỳ cục sao?” Cũng đúng, bỏ , lần này tha thứ cho .


      xong cũng đem ta dẫn tới trước bàn, sau đó tỏ ý bảo ta ngồi xuống. Ta y theo cầu của ngồi xuống ghế.


      lấy từ trong bao quần áo ra cây lược, chải tóc cho ta, đợi ta tự mình làm, Hắc Mạc Dực đã hốt hoảng lên tiếng: “Nhị hoàng tử!!”


      sao.” Bạch Nguyệt Diệu êm ái , lại tiếp tục chải tóc của ta.


      Tại sao Hắc Mạc Dực luôn luôn rất ít mở miệng lại đột nhiên hốt hoảng như vậy chứ? Ta có chút hiểu.


      “Để tự ta làm .”


      “Nàng biết cách búi tóc của nữ tử ở cổ đại sao?” Bạch Nguyệt Diệu vừa hỏi lời này, coi như là làm khó ta rồi, ta quả biết, bất đắc dĩ ta lắc đầu cái.”Vậy nàng cứ an tâm là được rồi.”


      lâu sau, Bạch Nguyệt Diệu chải xong tóc xong, hơn nữa còn trang điểm cho ta, ta bội phục , những thứ này học được từ đâu vậy chứ?


      đưa tới mặt gương đồng cho ta xem, ta nhìn theo, đơn giản là cả ta cũng dám tin người trong gương đồng chính là mình, giờ ta hy vọng có thể tới trước mặt Huyễn Ngẫm Phong, người ta nói nữ nhân vui mừng vì dung nhan, ta giờ coi như đã hiểu những lời này.


      “Sao ngươi biết làm?” Ta cảm kích quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, vì ta đột nhiên quay đầu, khiến Hắc Mạc Dực cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng. Trước kia ta chủ yếu vẫn mặc nam trang, cho nên Hắc Mạc Dực có thể luôn xem ta là nữ tử, mà lần này ta đổi lại dáng vẻ nữ tử rồi, theo tính tình Hắc Mạc Dực mà , ngượng ngùng cũng là chuyện bình thường thôi, ta phát Hắc Mạc Dực chỉ là đầu gỗ, hơn nữa còn vô cùng, vô cùng hướng nội.


      Nghe xong câu hỏi của ta, Bạch Nguyệt Diệu cười nhạt tiếng, con ngươi lại toát ra vô hạn niềm thương nhớ: “Trước kia ta thường giúp mẫu phi chải tóc...”


      ... Ta biết, ta có nghe Bạch Tinh Ngân mẫu thân của Bạch Nguyệt Diệu qua đời, ta nghĩ Bạch Nguyệt Diệu giờ nhất định là vô cùng thương nhớ mẫu thân của mình, nếu vừa rồi tuyệt đối lộ ra vẻ mặt thương nhớ đó.


      “Xin lỗi.” Ta áy náy với .


      “Ha ha.” buông lược tay xuống, lập tức thu hồi cảm giác chân vừa rồi, mà thay vào đó là nụ cười tà mị: “Như vậy , nàng phải bồi thường cho ta!”


      lại tới nữa rồi, bất đắc dĩ, ta bất đắc dĩ, nhưng ai bảo việc này đúng là lỗi của ta chứ?


      “Bồi thường như thế nào?”


      “Nếu đã tới thăm dò lấy tình báo, chúng ta phải có thân phận, ta là thiếu gia của nhà buôn tơ lụa Bạch Nguyệt, Mạc Dực sẽ là người hầu của ta Tiểu Hắc.”


      Quả , nếu muốn tới thăm dò lấy tin tình báo phải che dấu thân phận, ta đoán chừng sẽ bảo ta làm nha hoàn của để bồi thường lại: “Vậy còn ta?”


      “Còn nàng, chính là nương tử của ta!”


      ...


      phải là nha hoàn sao?”


      Ta tò mò hỏi , tay hắn choàng lên bả vai của ta: “ thôi, nương tử của ta!”


      Mẹ của ta ơi, bồi thường thế này khỏi quá mức chứ?


      Còn nữa, muốn tin tức cũng đầu cần phải dùng đến mưu kế!!!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 114: Tướng Công Cùng Nương Tử



      Bất đắc dĩ, ta đáp ứng với thân phận mà Bạch Nguyệt Diệu phân phó, bất quá ta cũng quy ước với hắn ba điều.


      Thứ nhất, được thừa dịp lấy thân phận vợ chồng chiếm tiện nghi của ta.


      Thứ hai, thân phận vợ chồng này chỉ ở Phong Minh quốc thôi, trở về Vân Long quốc vẫn là hoàng tử của , ta vẫn là Hàn Lâm của ta.


      Thứ ba, được mượn thân phận này mà đưa ra bất kỳ cầu vô lý nào với ta.


      Ta xong, sảng khoái đáp ứng.


      Cứ như vậy, ta cùng Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực ở Phong Minh quốc bắt đầu trò chơi cải trang. Nhưng, ta cuối cùng cứ cảm thấy đúng chỗ nào đó? Tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện thăm dò lấy tình báo? thể hiểu nổi!


      Hắc Mạc Dực cũng đổi sang trang phục của người hầu, theo chúng ta cùng ra khỏi nhà trọ.


      Phong Minh quốc và Vân Long quốc khác nhau, vì người đường phố Phong Minh quốc có nam tử, cũng có nữ tử, ta cảm thấy phải như vậy mới bình thường chứ sao.


      Mặc dù ta biết quân vương của bọn họ là quân vương như thế nào, nhưng , nhìn tình hình Phong Minh quốc hiện giờ, so với Vân Long quốc khá hơn nhiều.


      Đầu tiên, quần áo bá tánh mặc ràng so với bá tánh ờ Vân Long quốc ăn mặc hoa lệ hơn rất nhiều.


      Tiếp theo, bá tánh cũng tràn đầy vẻ hạnh phúc, hai bên đường phố hành khất càng ngày càng ít.


      Chỉ bằng hai điểm này, Phong Minh quốc tuyệt đối có thể dùng hai câu cơm no áo ấm, quốc thái dân an để hình dung.


      xong tình hình Phong Minh quốc, phải chút đến Bạch Nguyệt Diệu rồi, tại sao tới ?


      Lần đầu tiên gặp mặt, ta quả cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu rất tuấn tú, dáng vẻ vô cùng xuất chúng. Nhưng ngờ lại xuất chúng đến thế, vì sao đột nhiên ta lại đến hắn?


      Là bởi vì, các lại đường phố, mặc dù vẫn duy trì vẻ rụt rè của nữ tử cổ đại, nhưng cũng tránh được ghé mắt nhìn sang Bạch Nguyệt Diệu, ngay cả nam tử cũng to gan nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, nhìn đến thất thần.


      ra vẻ ngoài của Hắc Mạc Dực cũng là vô cùng tuấn lãng, mặc dù bằng Bạch Nguyệt Diệu, nhưng tuyệt phải vật trong ao. Đáng tiếc, giờ giả làm người hầu, cho nên hấp dẫn ánh mắt của các cũng ít rất nhiều.


      “Nương tử!” Bạch Nguyệt Diệu gọi tiếng này lên, các xung quanh toàn bộ thu hồi đôi mắt lên hoa đào. Chỉ có một vài vẫn chớp mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu.”Nương tử! Ta gọi nàng đó!”


      Tiếng thứ nhất gọi ra ta nghe thấy, chỉ bất quá ta muốn trả lời mà thôi, nhưng tiếng thứ hai kêu, nếu ta vẫn giả bộ nghe, đoán chừng sẽ ra tay. Cho nên ta chỉ có thể trả lời, nhưng ràng chung quanh phóng tới vô số ánh mắt vô cùng thiện cảm.


      Haiz, giả làm nương tử, ta đã đổi lấy lữ khách chết nơi xứ người, hẳn là chắc chắn rồi. Hi vọng ở cổ đại đừng giống với đại, vì tranh đẹp trai mà cả đám con gái vây đánh thành đoàn.


      “Dạ.” Ta chậm chạp bước đến bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu từ gian hàng gần đó cầm lên cây trâm gài tóc cài lên đầu ta.


      tệ.” hài lòng gật đầu cái, cũng hỏi ta có thích hay đã cho ông chủ kia một ̃nh bạc, bỏ , dù sao ta cũng chỉ giả bộ, cần gì phải cầu xin quan tâm đến cảm nhận của ta!


      “Ngươi muốn tới đây thăm dò lấy tin tình báo sao?” Ta giọng bên cạnh .


      “Đúng đúng.” kiên định gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười với ta: “Cái này gọi là xem giá cả hàng hóa nước bạn, đúng rồi, nàng nên gọi ta là tướng công mới đúng chứ?” xong là đưa tay ôm eo của ta.


      ...


      “Điều thứ nhất và điều thứ ba!” Bạch Nguyệt Diệu ràng tuân theo điều thứ nhất cho chiếm tiện nghi của ta và điều thứ ba được đưa ra cầu vô lý với ta!


      Ta xong, nhanh chóng rút tay về, nhưng vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười kia với ta: “Ta là phu quân của nàng, nàng gọi ta tướng công là cầu hợp lý mà? Đâu phải tuân theo?”


      Tuy cầu hợp lý, nhưng... Bỏ , dù sao nữa ta cũng là đại, có một thời, đàn ông cũng được gọi là tướng công, ta miễn cưỡng cho nụ cười mỉm : “Tướng công!”


      Ta xong, hài lòng cười cười, lập tức tiếp tục về phía trước, ta nhanh chóng thu hồi nụ cười.


      Cả ngày hôm nay, trừ việc mua cho ta đồ, thì là ăn gì đó, hoặc ngắm phong cảnh, ta nhìn ra là thăm dò lấy tin tình báo gì, ngược lại giống như du sơn ngoạn thủy.


      Bất quá, dần dần ta cũng bị tâm tình nhõm kia lôi kéo, mới đầu ta còn rất câu nệ, nhưng từ từ cũng theo chơi, ngày hôm nay ta chơi vô cùng vui vẻ, căn bản đã đem chuyện thăm dò lấy tin tình báo ném ra đằng sau.


      Từ khi tới cổ đại, ta trừ có mấy lần cười vui vẻ với Huyễn Ngâm Phong ra, thì hôm nay ta đã cười vui vẻ vô số lần với Bạch Nguyệt Diệu.


      Chuyện này là sao chứ? Ta đột nhiên cảm thấy, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu so với thường ngày cũng khác nhau nhiều, cả người thoạt nhìn sáng ngời như thế, tinh thần phấn chấn như thế, so với nét đặc biệt ngụy trang trong thâm cung, so với thường nhàng đứng, so với nghiêm túc chống lũ, so với uy nghiêm lúc thẩm án, hoàn toàn khác nhau.


      Ngược lại giống như dân chúng bình thường ân cần như phu quân quan tâm đến thê tử, người đàn ông cẩn thận.


      Ta vốn nên xa lánh mới phải, vậy mà hôm nay thân thiết gọi tướng công, ta vốn nên lấy chuyện dò xét tình báo là chuyện chính mới đúng, nhưng lại cùng chơi đùa điên cuồng với hắn.


      Ta đây rốt cuộc là bị làm sao?


      ngày bất tri bất giác qua, lần đầu tiên, ta cảm thấy ở chung chỗ với Bạch Nguyệt Diệu ngày lại ngắn như vậy, dường như mới vừa thấy mặt trời mọc đã lập tức nhìn thấy mặt trời lặn.


      Trở về nhà trọ, ta và vẫn ở cùng một gian phòng nghỉ ngơi, nhưng vì muốn tránh hành động lỗ mãng của , nên ta nằm ở bàn ngủ, hơn nữa nếu lại giống như lần trước, thừa dịp lúc ta ngủ đem ta ôm đến bên cạnh , khế ước lập tức sẽ bị hủy.


      Nhưng...


      Buổi sáng, ta phát , ta vẫn ngủ ở giường! Bất quá khác nhau duy nhất chính là, bên cạnh ta , mà thì nằm ngủ ở bàn.


      Mặc dù cho phép của ta đã ôm ta đặt giường, nhưng ngủ ở bên cạnh ta, coi như là lễ lớn nhất đối với ta rồi.


      Ta xuống giường, đem cái chăn mỏng nhàng trùm lên người , lúc ta xoay người , phát bắt được tay ta: “Nương tử.” Ta xoay người nhìn về phía , từ từ ngồi thẳng dậy, khuôn mặt có chứa mấy phần mị hoặc cười: “Chào buổi sáng, nương tử.”


      “Lúc có người cũng cần gọi nương tử đâu!!” Giọng điệu ta có chút sắc bén, nhưng giọng điệu sắc bén của ta cách nào làm tức giận, ngược lại ta đối với đáp lễ nhịn nhường ba phần nổi giận.


      “Chưa từng nghe qua tai vách mạch rừng sao? Đúng ? Nương tử.”


      “...” cái gì cũng bị lại, ta cảm thấy tài ăn của rất thích hợp làm luật sư ở đại.”Dạ dạ dạ!” Ta bất đắc dĩ đáp trả , muốn hất tay ra.


      Nhưng dùng lực kéo cánh tay của ta, sau đó cả người ta đều ngã ngồi ở trong ngực , nhanh chóng hai tay ôm lấy ta, lại lộ ra nụ cười tà mị: “Nàng còn chưa nói lời chào buổi sáng với tướng công ta đó.”






      Trước /166 GO Sau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :