1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 105: Hồng Tiểu Thư



      Bạch Nguyệt Diệu tức giận rời khỏi đình nghỉ mát, nghĩ thế nào cũng nghĩ thông, tại sao Lam Điệp Nhi hận tên nam tử chịu trách nhiệm đó, ngược lại còn bảo vệ ta chứ?


      Lúc Lam Điệp Nhi biết chuyện mình còn trinh tiết, Bạch Nguyệt Diệu đề cập tới việc muốn lập Lam Điệp Nhi làm phi, Lam Điệp Nhi từ chối! Mà bây giờ người đàn ông này sau khi lấy trinh tiết của nàng lại bỏ rơi nàng, Lam Điệp Nhi còn trách ta?


      suy nghĩ, rốt cuộc có chỗ nào bằng nam tử vô trách nhiệm đó? Rốt cuộc có chỗ nào bằng ta?


      Bạch Nguyệt Diệu chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên về nguyên nhân Lam Điệp Nhi đoán đúng mấy phần, nhưng Bạch Nguyệt Diệu đem Lam Điệp Nhi giữ ở bên người phải chỉ vì coi trọng Lam Điệp Nhi, mà nhiều hơn là hy vọng Lam Điệp Nhi sớm chiều ở cạnh bên mình, tương đối có thể có chút mình.


      giờ Bạch Nguyệt Diệu chỉ hy vọng, Lam Điệp Nhi đừng nghĩ Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong tốt rồi...


      Hôm nay Lam Điệp Nhi biết Bạch Nguyệt Diệu chưa từng làm thương tổn mình, nên thần phục Bạch Nguyệt Diệu, Lam Điệp Nhi khẳng định làm được, vì Lam Điệp Nhi ở đại trải qua cuộc sống tràn đầy vô tình, ở cổ đại này, giống như từ trong cuộc sống, chỉ cần người bên cạnh hơi lòng với nàng chút thôi, nàng vô cùng thỏa mãn! Vì nàng khát vọng chân tình.


      Nàng khát vọng sao? Cũng khát vọng! Nhưng nàng hiểu, đối mặt với tình nàng giống như ngu ngốc, dù sao nàng cũng chưa bao giờ , hơn nữa Lam Điệp Nhi nếu người rất khó buông tay, huống chi lần đầu quý giá nhất cho người kia đấy thôi?


      Ta mới vừa tính đứng dậy rời khỏi đình, từ xa trông thấy ...


      Oa! Tiên nữ??


      bé kia về dáng ngoài đơn giản có thể dùng > như thơ Lưu Vân Chi ca ngợi, tóc đen nhánh, như nước chảy mây trôi phiêu sái ở bên hông, gương mặt trắng nõn, lông mày lá liễu, tròng mắt như nước trong veo, sống mũi kiên định, đôi môi đỏ thắm.


      Ta dừng chân quan sát nàng ta lâu, nàng ta dường như nhận ra ánh mắt của ta cùng ta bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó ngượng ngùng dùng cây quạt che lại nửa bên mặt, vội xoay người rời .


      Ngất, ta chỉ là nữ tử, thấy dung nhan nàng ta mà ngốc trệ, nếu người nhìn là nam tử chẳng nhẽ chảy nước miếng? Nàng ta là công chúa? hay là cung nữ? Nhưng nhìn màu sắc quần áo của nàng ta...


      Màu đỏ?


      thể nào, phải là? Đúng rồi! Hôm nay ta phải tới Hàn Lâm viện để gặp mặt trưởng nữ của Hồng gia, Nhị hoàng phi tương lai, ta tăng nhanh cước bộ của mình về phía trước, trong lòng cũng tự đoán, chẳng lẽ nữ tử kia chính là thê tử tương lai của Bạch Nguyệt Diệu?


      biết đối với Bạch Nguyệt Diệu là phúc hay họa nữa, nữ tử kia dáng dấp như tiên nữ xinh đẹp như vậy, nhưng nếu Bạch Nguyệt Diệu trầm mê trong nhan sắc làm hỏng đại của !


      Bước vào bên trong Hàn Lâm viện, quả nhiên lần nữa ta gặp nữ tử xuất ở ngoài đình nghỉ mát, xem ra nàng ấy chính là vợ tương lai của Bạch Nguyệt Diệu rồi.


      “Lam hàn lâm, ngài tới vừa đúng lúc, Nhị hoàng phi tương lai chờ ngài kiểm tra đó.”


      vị tiền bối của Hàn Lâm viện xong, nữ tử kia khẽ mỉm cười, thi lễ với ta: “Tiểu nữ tử, Hồng Uyển Nghi tham kiến Lam hàn lâm.” Hồng Uyển Nghi? Vừa nghe qua đã biết là nữ tử hiền dịu, ngay cả giọng cũng nhắn mềm mại nghe động lòng người, nàng ấy cười lên dáng vẻ cũng là vô cùng đơn thuần.


      Nếu nàng ấy phải con gái của Hồng Thái Phó thì quá tốt rồi, tuy nói thế, nhưng biết đâu chừng nàng ấy nghe theo lời phụ thân định đoạt thì sao?


      suy nghĩ nhiều nữa, ta cần bắt đầu kiểm tra Hồng Uyển Nghi rồi, nàng ấy cầm kỳ thi họa mọi thứ đều toàn năng, hơn nữa còn tài hoa hơn người, dù là thêu sống hay thêu châm, bất kể thư pháp hay làm thơ, có gì nàng ấy làm được.


      “Lam hàn lâm những môn khác Hồng tiểu thư cũng qua rồi, về phần phương diện khác do ngài quyết định.”


      Ta muốn làm khó Hồng Uyển Nghi, nhưng nhìn dáng vẻ đơn thuần của nàng ấy, ta đã thể xuống tay, hơn nữa người ta quả có tài. Bạch Nguyệt Diệu phải là ta giúp ngươi, ta thật sự cùng đường mạc lộ rồi, xem ra Bạch Nguyệt Diệu nhất định phải thành thân thôi!


      “Thông qua!”


      “Ngày đại hôn?”


      “Sau khi Nhị hoàng tử giải quyết xong nạn lụt ở huyện Bạch Văn, thần quan sẽ an bài thời gian cử hành hôn lễ!” Ta xong thì Hồng Uyển Nghi ngượng ngùng rời .


      Ta vẫn ở lại Hàn Lâm viện xử lý những chuyện khác, suy nghĩ chút chuyện ngày mốt Bạch Nguyệt Diệu phải xử lý nạn lụt rồi, , nên ta cũng cần phải lo lắng cho dân chúng, nhưng tính làm thế nào để ngăn chặn lũ lụt đây? Nhiệm vụ lần này phải làm sao cho hoàng đế thật vui mừng, mới có thể nâng cao vị trí của Bạch Nguyệt Diệu được, biết Bạch Nguyệt Diệu xử lý như thế nào.


      Xem sắc trời cũng khuya lắm rồi, ta đứng dậy rời Hàn Lâm viện, tính trở về phủ đệ của ta nghỉ ngơi, nhưng, vừa mới tới cửa phủ đã phát bên trong có đèn dầu sáng, phải trộm chứ?


      Hay Hắc Mạc Dực tới nhà ta? Nhưng đến nỗi tiếng nào với ta mà vào chứ? Ta đẩy cửa bước nhanh vào, sau đó về phía đại sảnh!


      “Các người...” Quang cảnh nhìn thấy chính là Bạch Nguyệt Diệu ngồi trong đại sảnh điềm tĩnh uống rượu, còn Hắc Mạc Dực thì đứng bên cạnh .


      Trời ạ! Nơi đây hình như là nhà ta thì phải? Sao ngược lại giống như nhà của Bạch Nguyệt Diệu vậy?


      “Điệp nhi... Nàng về rồi à.” Bạch Nguyệt Diệu gương mặt đỏ hồng, đôi mắt cũng có chút mê ly, lảo đảo về phía ta, sau đó bắt được tay ta, kéo ta ngồi xuống bên : “! Uống...uố...ng!” xong lại đem chén rượu đưa cho ta.


      giờ đầu óc ta cũng muốn hồ đồ luôn rồi, ta giải thích được liếc nhìn Hắc Mạc Dực, giống như khác gì đầu gỗ đứng ở đó, cũng đến trông nom Bạch Nguyệt Diệu? Tên Bạch Nguyệt Diệu này muốn uống rượu tìm ta làm gì? Ta hôm nay vì chuẩn bị hôn lễ cho mệt muốn chết rồi.


      “Có phải người đến nhầm chỗ rồi ?” Ta thử dò xét hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      có, đây phải là nhà của Lam Điệp Nhi sao?”


      “Phải, là nhà của ta, nhưng ngươi uống rượu cũng đâu cần tới nhà ta uống.”


      “Tại sao? Bổn hoàng tử sắp cưới vợ rồi, muốn cùng Điệp nhi nàng ăn mừng cũng được sao?” xong lại lớn miệng uống hớp rượu.


      Ta biết, Bạch Nguyệt Diệu uống đây là vì buồn bực mà uống, á, là vì chuyện kết hôn mà mất hứng đây.


      “Ngươi yên tâm , Nhị hoàng phi tương lai rất xinh đẹp, hơn nữa cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi, nếu ngươi sợ nàng ấy ảnh hưởng đến ngươi, ngươi có thể thương lượng với nàng ấy chút là được.” còn cách nào, hay là Bạch Nguyệt Diệu cũng muốn cùng với nữ tử mình thành thân, nhưng ta cũng chỉ có thể an ủi như vậy thôi, dù sao Bạch Nguyệt Diệu là thân bất do kỷ mà.


      “Ha ha, ha ha.” Bạch Nguyệt Diệu toát ra nụ cười khổ, sau đó lay động đứng lên tới trước mặt ta: “Nàng nhàng, ta hỏi nàng, nếu Huyễn Ngâm Phong có thê tử, muốn nàng làm thiếp nàng có bằng lòng ?”


      Bạch Nguyệt Diệu một câu này quả coi như trúng tim đen rồi, đến giờ ta cũng biết Duyễn Ngâm Phong có thê tử hay chưa, ta chỉ biết giờ ta sống ở cổ đại, nam tử dù có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường, nhưng...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 106: Trì Hoãn Thời Gian



      Ta là người đại!


      Mặc dù ta rất Huyễn Ngâm Phong, nhưng nếu có ngày ta biết có thê tử, ta nhất định cách xa ra.


      Vì tiểu thiếp cũng giống như người thứ ba vậy, phá hư tình cảm của người ta.


      Hơn nữa, tình chẳng qua là ở giữa hai cá nhân, nếu nhiều hơn người, phải hạ thấp giá trị của tình !


      Cho nên, ta tuyệt đối làm tiểu thiếp.


      Dĩ nhiên, Bạch Nguyệt Diệu hỏi lời này cũng cò ý gì khác, ta hiểu, muốn , nếu một ngày nào đó hắn sự nữ tử, mà nạp nàng ấy làm thiếp thì ủy khuất cho nàng ấy, ngờ, Bạch Nguyệt Diệu lại là ngườiquý trọng tình cảm nam nữ như vậy, ha ha, xem ra lúc trước phong lưu đúng là để ngụy trang thôi.


      Ta trả lời Bạch Nguyệt Diệu, vì ta thể cho đáp án được, nếu ta muốn, thể nghi ngờ khiến càng thêm chán ghét cuộc hôn nhân này, nhưng nếu ta bảo ta đồng ý, thì là trái với nguyên tắc của mình rồi...


      “Xin lỗi, ta trả lời được.” Ta qua loa tắc trách đáp trả câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu.


      “À, thôi, thôi.” Bạch Nguyệt Diệu buông lỏng hai tay của , sau đó xoay người qua: “Điệp Nhi, ngày mai lâm triều ta xin phụ hoàng dẫn nàng cùng đến Huyện Bạch Văn.”


      “Ta là Hàn Lâm!” Ta cũng muốn , nhưng Hàn Lâm vốn tham dự vào loại chuyện như vậy.


      cần để ý đến chuyện khác, nàng có đồng ý theo ta ?” giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu đầy uy nghiêm, hỏi ta xong, lại xoay người nhìn về phía ta, trong mắt của cũng chứa đầy mong chờ, nhưng ta quả muốn cùng, bất quá phải vì bồi , mà là ta hy vọng có thể tận lực lợi dụng ưu thế của người đại, thay dân chúng tạo phúc.


      “Ừ!” Ta kiên định gật đầu.


      Bạch Nguyệt Diệu lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười, sau đó xoay người , Hắc Mạc Dực theo sát bên , nhưng để Hắc Mạc Dực lại.


      Ta cùng với Hắc Mạc Dực ở trong phòng rất lúng túng, ta giống như cọc gỗ đứng ở đó, chuyện, cũng cười, vì ở đây nên ta cũng phải câu nệ ít, bất đắc dĩ ta phải trở về phòng của mình, cũng thuận tiện an bài một gian phòng cho ...


      Hôm sau lâm triều, Bạch Nguyệt Diệu quả nhiên tùy tiện tìm lý do tâu với hoàng thượng dẫn ta cùng đến Huyện Bạch Văn.


      đường đến Huyện Bạch Văn, tư thế Bạch Nguyệt Diệu cưỡi lưng ngựa xem như uy phong đủ mặt rồi, tuyệt giống với dáng vẻ phong lưu ở lần đầu khi ta gặp .


      Mà ta thì chỉ có thể ngồi kiệu, vì dù sao ta cũng là quan văn nha, haiz!


      Chớp mắt một cái đến buổi trưa, nhìn bản đồ, nếu cứ theo tốc độ này mà , nhất định phải hai ngày mới có thể tới Huyện Bạch Văn, ra chuyện này cũng là lỗi của ta, dù là Bạch Nguyệt Diệu hay là Hắc Mạc Dực cùng với các binh lính trong đội kỵ binh, nếu cưỡi ngựa nhanh mà , chỉ trong vòng ngày tuyệt đối có thể đến nơi, nhưng vì ta ngồi kiệu, nên tất cả mọi người đành phải bồi ta, nửa ngày này coi như bị ta lãng phí rồi.


      “Nhị hoàng tử điện hạ.” Ta nghiêng đầu ra bên ngoài cỗ kiệu, gọi Bạch Nguyệt Diệu ở phía .


      Bạch Nguyệt Diệu quay đầu nhìn về phía ta: “Chuyện gì?”


      “Hạ quan cầu xin nhị hoàng tử điện hạ, ban cho hạ quan con ngựa , hạ quan sẽ theo đội ngựa phi nhanh, như vậy cũng có thể nhanh chóng tới Huyện Bạch Văn.”


      cần!” Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng xong, quay đầu luôn, tiếp tục bảo đoàn quân về phía trước.


      Nhưng ta rốt cuộc vẫn hiểu nổi, tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại muốn vậy, nên biết thời gian chậm một chút, thì dân chúng chịu khổ thêm chút, phải dân như con sao?


      Ta xuống kiệu, nhanh chạy tới trước ngựa của Bạch Nguyệt Diệu, thấy ta đột nhiên xuất , Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng siết dây cương, trong mắt cũng dày đặc mấy phần căm tức.


      “Nhị hoàng tử điện hạ, ngài nên biết chậm trễ phút, dân chúng chịu khổ thêm phút!”


      “Đủ rồi! Ngươi làm gì cứ như kịp chờ chuyện này xong vậy hả?” Nói vậy là ý gì? đợi ta phản ứng kịp, Bạch Nguyệt Diệu đã tay kéo ta lên lưng ngựa của , hung hăng dùng roi quất xuống ngựa, mà con ngựa cũng vì cái quất này của Bạch Nguyệt Diệu mà chạy nhanh.


      Phía sau, quân đội thấy Bạch Nguyệt Diệu tăng tốc chạy , cũng vội vàng nhanh chóng đuổi theo.


      Bạch Nguyệt Diệu ngồi ở phía sau ta bất kỳ lời nào, chẳng qua là ôm ta chặt, mặc dù, ta cảm thấy như vậy rất tự nhiên, nhưng cũng dám giãy giụa nhiều, vì nét mặt của hắn bây giờ vô cùng nghiêm túc, hơn nữa khuôn mặt đầy lửa giận.


      Ta biết đã đắc tội chỗ nào, cũng biết, vừa rồi ta sai chỗ nào?


      Chẳng lẽ...


      cố ý kéo dài thời gian nhiệm vụ lần này? Muốn việc kết hôn chậm chút? ngây thơ, người ta nói tránh được nhất thời, tránh được đời, làm vậy phải là lấy tính mạng dân chúng ra làm trò đùa sao? Sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với thực tế, còn bằng mau mau giải quyết cho xong chuyện này, cứu thêm được vài tính mạng dân chúng!


      Lần này Bạch Nguyệt Diệu quả là có chút quá mức, đúng là cố ý kéo dài thời gian, nhưng Lam Điệp Nhi làm sao hiểu được lòng của Bạch Nguyệt Diệu đây? Đêm qua Bạch Nguyệt Diệu ở chỗ Lam Điệp Nhi, là hy vọng có thể nhìn thấy Lam Điệp Nhi nhiều hơn, hy vọng được cùng Lam Điệp Nhi thêm mấy câu, ngay cả hôm nay mang theo Lam Điệp Nhi cùng đến Huyện Bạch Văn cũng là vì lý do đó. Bạch Nguyệt Diệu hiểu tính tình Lam Điệp Nhi, ngày hôm qua Bạch Nguyệt Diệu đã hỏi Lam Điệp Nhi có đồng ý làm thiếp của Huyễn Ngâm Phong hay , mặc dù Lam Điệp Nhi trả lời Bạch Nguyệt Diệu, nhưng từ ánh mắt của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu thấy được, đáp án dĩ nhiên là .


      Ngay cả làm thiếp của Huyễn Ngâm Phong Lam Điệp Nhi còn chịu, huống chi là mình?


      Cho nên, thời gian và Lam Điệp Nhi có thể cùng đơn độc ở cạnh bên nhau cũng còn nhiều rồi, chỉ hi vọng có thể trước ngày hôn lễ được cùng chung đụng với Lam Điệp Nhi nhiều hơn, giữ lại hồi ức đẹp nhất ình.


      hiểu , một khi cưới rồi, Lam Điệp Nhi nhất định cố ý kiêng kị mình...


      lưng ngựa, Bạch Nguyệt Diệu ôm chặt Lam Điệp Nhi, mặc dù trong lòng Lam Điệp Nhi rất mất hứng, nhưng cũng từ chối.


      Bạch Nguyệt Diệu thấy người phía sau bị mình bỏ rơi rất xa, lập tức lấy mũ quan đầu Lam Điệp Nhi xuống, bỏ mũ quan ra, tóc dài tự nhiên của Lam Điệp Nhi trong nháy mắt rơi xuống tán lạc.


      Lam Điệp Nhi bị hành động này của Bạch Nguyệt Diệu làm kinh hãi, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Diệu cái, Bạch Nguyệt Diệu mượn cơ hội này, tay đặt má Lam Điệp Nhi, đem đôi môi mềm mại của mình dính vào đôi môi như nước của Lam Điệp Nhi.


      Bất thình lình bị hôn Lam Điệp Nhi quả biết nên làm thế nào cho phải, dù sao phía sau còn có những quan binh khác, cho nên cũng dám có động tác chống cự mãnh liệt, chẳng qua là hơi giùng giằng.


      Bạch Nguyệt Diệu thì khác, hận thể để cho tất cả mọi người biết Lam Điệp Nhi là nữ tử, nhưng, lại sợ phụ hoàng tha thứ cho Lam Điệp Nhi!


      hi vọng Lam Điệp Nhi có thể vứt bỏ chức quan khôi phục thân phận nữ tử, như vậy, cho dù Bạch Nguyệt Diệu có phải vâng lời hoàng thượng nữa, cũng nhất quyết cưới Lam Điệp Nhi làm vợ!


      Bạch Nguyệt Diệu cũng biết, Lam Điệp Nhi căn bản vứt bỏ chức quan!!!

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 107: Trong Lòng Chỉ Có Người



      Bạch Nguyệt Diệu hôn Lam Điệp Nhi rất say mê, đôi mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có lần đầu tiên Bạch Nguyệt Diệu hôn Lam Điệp Nhi là đôi mắt mở ra thôi, vì khi đó Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn thích Lam Điệp Nhi, cũng cách nào đối với Lam Điệp Nhi như say như mê


      Giờ thì khác, Bạch Nguyệt Diệu ngừng thích Lam Điệp Nhi, phần thích này bất tri bất giác đã ở trong lòng thăng hoa đến cảnh giới .


      Ngay cả chính cũng biết tình này nảy sinh từ lúc nào, ngờ đến bây giờ, Lam Điệp Nhi đến cách nào tự kềm chế!


      đem đầu lưỡi của mình đưa vào trong miệng Lam Điệp Nhi, muốn quấn chặt lấy đầu lưỡi Lam Điệp Nhi, nhưng Lam Điệp Nhi cũng dùng răng cắn mạnh Bạch Nguyệt Diệu.


      Lúc này Bạch Nguyệt Diệu mới tỉnh táo lại, mình lại kìm hãm được làm tổn hại đến tự ái của Lam Điệp Nhi rồi...


      Vốn Bạch Nguyệt Diệu ôm ta ngồi lưng ngựa, ta đã nhẫn nại rồi, ngờ lại lần nữa trêu ghẹo ta, quá đáng!


      giờ ta muốn dùng từ ‘phong lưu’ này để hình dung , ta bây giờ chỉ cảm thấy thật đáng khinh bỉ! Ta ghét Bạch Nguyệt Diệu, ghét cuồng vọng tự đại, ngang ngược bá đạo! Ta ghét !


      Ta hung hăng cắn vào đầu lưỡi đưa vào miệng ta, đến lúc này môi của mới rời khỏi môi ta, ta khinh bỉ nhìn thẳng vào , sau đó từ trong tay của lấy lại mũ quan đội lên đầu: “Ngươi đừng có quá đáng!” Tiếng của ta phải rất lớn, vì sợ kinh động những người khác ở phía sau, nhưng lại cách nào giấu kín cơn giận của ta.


      cười tà mị, dáng vẻ lại phóng đãng kềm chế được: “Mấy ngày nay có nữ tử làm bạn, bổn hoàng tử làm sao sống qua ngày đây?”


      Có ý gì? Bạch Tinh Ngân giả bộ phong lưu, mà theo ta thấy Bạch Nguyệt Diệu cũng phải người phong lưu, nhưng lại rất tùy ý! Chẳng hạn như mấy lời vừa rồi có vẻ như ‘ có nữ tử sẽ sống nổi’, rốt cuộc đâu mới là con người của ?


      “Bây giờ thi hành nhiệm vụ, nếu ngươi thiếu nữ tử, đợi chuyện này kết thúc, là ngày đại hôn của ngươi...” Vì ta tức giận, đã chuyện nên , lời của ta dù chỉ mới nửa, nhưng biểu tình của Bạch Nguyệt Diệu lại hết sức nổi giận.


      “Ta phải thiếu nữ tử! Ta phải với ai cũng cợt nhả! Hoặc giả ta từng có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ ta chỉ biết nghĩ đến nữ tử ta thôi!!!”


      Ánh mắt nghiêm túc của khiến lòng ta có tia xúc động, trước kia chưa bao giờ , nên đối với phương diện tình cảm ta rất chậm hiểu, nhưng lời Bạch Nguyệt Diệu rất ràng, nếu ta còn biết, hoàn toàn chính là tổn thương . Ta biết thích ta ở điểm nào, ràng ta chưa bao giờ khéo léo đối đãi với , nhưng hết lần này tới lần khác đều khiến .


      phải thừa nhận, Bạch Nguyệt Diệu rất ưu tú, bất kể tướng mạo, hay là đầu óc, thậm chí tấm lòng, nhưng thật xin lỗi, coi như Lam Điệp Nhi ta xứng với Bạch Nguyệt Diệu , vì lòng ta chỉ có người, đó chính là Huyễn Ngâm Phong.


      Ta tiếp nữa, cũng muốn tiếp, hôn lễ của sắp tới, nếu trong lòng còn nghĩ đến những nữ tử khác, như thế đối với thê tử của có chút công bằng rồi.


      Có lẽ nữ tử kia cũng phải là thực lòng gả cho . Nhưng, ta tuyệt đối thể làm người thứ ba phá hoại gia đình của người khác! Ta khuyên can Bạch Nguyệt Diệu hãy nghiêm túc nữ tử kia, vì rất có thể khuyên can của ta hại Bạch Nguyệt Diệu.


      Điều ta có thể làm được, là chỉ có thể khiến Bạch Nguyệt Diệu hiểu rõ, ta có người mình .


      “Ta chỉ Huyễn Ngâm Phong!!!” Bạch Nguyệt Diệu ra ngươi cũng có thể theo đuổi hạnh phúc ình, vì ta là nữ tử đại, nên cách nào chấp nhận được chuyện nam tử Tam Thê Tứ Thiếp, nhưng nữ tử cổ đại hiểu. Có thể ngươi cảm thấy để nữ tử mình làm thiếp thất là thiệt thòi cho nàng ấy, nhưng, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể có được người mình thích, phải sao?


      Từ trong lòng ta hy vọng, Bạch Nguyệt Diệu sau này sẽ có thể tự mình từ từ ngộ ra.


      “Nam tử kia rốt cuộc có gì tốt chứ?” Những lời này Bạch Nguyệt Diệu chỉ hỏi ta lần, Huyễn Ngâm Phong có gì tốt đâu? Nếu ta thích đẹp trai, ha ha, ngay cả ta cũng chưa từng nhìn qua tướng mạo của , nếu ta thích thiện lương, ra Bạch Nguyệt Diệu cũng có tấm lòng thương người, nếu ta thích lạnh như băng, Bạch Nguyệt Diệu thỉnh thoảng cũng toát ra cảm giác lạnh như băng. Đơn giản mà , ta biết Bạch Nguyệt Diệu vẫn luôn ngụy trang ình, vậy thì coi như là rất hoàn mỹ rồi. Nữ tử sáng suốt, đều lựa chọn Bạch Nguyệt Diệu, chứ phải lựa chọn Huyễn Ngâm Phong.


      Hoặc là ta có chút tiện , coi như bỏ qua chuyện Bạch Nguyệt Diệu lập tức tổ chức hôn lễ, mà ta vẫn Huyễn Ngâm Phong, nhưng ta Huyễn Ngâm Phong ở điểm gì đây? Thần bí chứ? hay là cảm giác , đúng rồi, chính là cảm giác, ta thế thôi, có bất kỳ lý do nào!


      có lý do...”


      Lời ta vừa xong, Bạch Nguyệt Diệu bất cứ lời nào, chẳng qua là rống giận, tiếng “Giá!” Vừa hung hăng đánh mạnh lên lưng ngựa!


      Dọc theo đường ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu chuyện với nhau nữa, đều là trầm mặc gì! Trải qua buổi chiều ngựa phi tung vó, tới Huyện Bạch Văn là đêm rất khuya rồi.


      Bạch Nguyệt Diệu dẫn đầu xuống ngựa, sau đó ôm ta xuống, nhưng muốn thả tay ra, chỉ ngưng mắt nhìn ta, ta đành tự mình ho tiếng, mới hồn nhiên tỉnh ngộ, đặt ta xuống.


      Quân đội phía sau cũng chầm chậm chạy tới, chúng ta ở bên ngoài Huyện Bạch Văn, thu xếp cho ngựa xong, cùng bộ vào bên trong huyện thành, vừa bước vào đã thấy quan sai Huyện Bạch Văn người người cầm đao, tay cầm khiên dò xét, mà phần lớn dân chúng nằm đường cái, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.


      Ta nhìn Bạch Nguyệt Diệu cái, trong mắt chỉ lóe ra khí thế hùng dũng oai nghiêm, cùng với vẻ thương hại, bước vào thể nghi ngờ đã lập tức thu hút ánh mắt của dân chúng.


      Bọn họ ùn ùn kéo tới vây quanh Bạch Nguyệt Diệu, nhưng lại bị những quan binh kia chặn lại.


      “Nhị hoàng tử điện hạ, hạ quan tiếp giá chậm trễ, xin Nhị hoàng tử đừng trách.” Người chuyện là quan huyện Huyện Bạch Văn.


      “Nhị hoàng tử.”


      “Nhị hoàng tử.”


      Dân chúng chung quanh đáng thương nhìn Bạch Nguyệt Diệu, tràn đầy hy vọng gọi Bạch Nguyệt Diệu, nghe được tiếng gọi của bọn họ, trong lòng ta rung động sâu, từ nơi xa nhìn lại, nhà cửa trong Huyện Bạch Văn bị phá hủy hơn nửa rồi, nước cũng rút được hơn phân nửa, nhưng nếu muốn hoàn toàn an bình, nhất định phải lo dọn dẹp nước lụt còn lại trước tiên!


      “Bảo quan sai thu đao !!!” Giọng của Bạch Nguyệt Diệu phát ra có phần uy nghiêm, khiến những quan binh khác cũng khẽ run lên.


      “Nhị hoàng tử, vì ngày gần đây, có rất nhiều loạn dân thừa dịp loạn mà cướp bóc, cho nên nếu đám quan sai thu đao...”


      Bạch Nguyệt Diệu tiến lên hai bước, đưa tay nắm chặt cổ tên quan sai kia: “Ngươi là hoàng tử, hay ta là hoàng tử?!”


      “Hạ quan biết sai, hạ quan biết sai, mau thu đao!” Chỉ thị của quan huyện vừa ra, những quan binh kia lập tức thu hồi đao, đao vừa thu hồi, bá tánh đã ùn ùn kéo tới, nhưng cũng phải thừa dịp loạn mà tập kích Bạch Nguyệt Diệu, mà là toàn bộ đều quỳ xuống chung quanh Bạch Nguyệt Diệu...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 108: Tình Hình Thiên Tai



      “Nhị hoàng tử, chúng thảo dân ba ngày được ăn cơm rồi, xin ngài từ bi ban cho chúng thảo dân chút lương thực .” Người vừa bà lão khắp người dơ bẩn, lúc bà ấy cầu khẩn, hai tay còn ôm lấy đùi Bạch Nguyệt Diệu.


      “Van xin ngài Nhị hoàng tử.” Những người khác cũng cầu xin Bạch Nguyệt Diệu.


      Thấy cảnh tượng này thâm tâm ta chua xót, nhớ lại trận lũ lụt năm 97 ở đại, những người bị nạn vì trận lũ lụt mà mất người nhà, nhưng vẫn được chính phủ giúp đỡ rất nhiều, còn những người cổ đại ngay trước mắt này thì sao? Hôn quân đó đã đối đãi với bọn họ như thế nào!?


      Ba ngày chưa ăn cơm? Quan huyện chẳng những giúp đỡ bọn họ, ngược lại còn tìm cách trấn áp bọn họ? Ta chấp nhận được, cũng cách nào chấp nhận!


      “Cút ngay, các ngươi làm kinh hãi thánh giá của Nhị hoàng tử! Hơn nữa còn làm dơ bẩn long bào của Nhị hoàng tử nữa!” Quan huyện có chút lòng thương hại nào, vẫn như cũ đối với những bá tánh đáng thương kia gầm thét, ta cách nào nhịn được nữa rồi, ta bước nhanh tới trước mặt quan huyện.


      Vừa lên là cho quan huyện bạt tai mạnh, quan huyện giật mình nhìn ta, : “Sao ngươi đánh Bổn quan?!”


      “Ta là tam phẩm hàn lâm, ngươi nhìn thấy Bổn quan hành lễ làm gì, còn ở chỗ này đe dọa dân chúng, Bổn quan lấy thân phận tam phẩm chém đầu ngươi, cần lý do, ngươi có ?!” Ta cũng phải là người thích đem quan chức ra thị uy, nhưng ta sự muốn chém chết tên quan này, người ta nói giết người răn trăm người! Ta muốn cho tất cả quan lại trong thiên hạ, đừng tưởng rằng trời cao hoàng đế xa là có thể muốn làm gì làm, vẫn còn có câu trời xanh có mắt!


      Quan huyện hiển nhiên bị khí thế của ta dọa trận, sau đó quỳ đất vội vàng dập đầu.


      Ta mới vừa tính xoay người đỡ bá tánh đứng dậy, đã thấy Bạch Nguyệt Diệu ngồi xổm xuống, đỡ bà lão khắp người dơ bẩn kia lên


      ...


      Bạch Nguyệt Diệu mặc áo bào trắng bị bà lão kia làm dính chút bùn đất rồi, nhưng Bạch Nguyệt Diệu có chút giận hờn nào, ngược lại tràn đầy thân thiết lấy khăn tay lau gương mặt dính đầy bùn đất của bà lão, nhìn thấy cảnh tượng này Hắc Mạc Dực cũng cùng với Bạch Nguyệt Diệu bắt tất cả quan binh quỳ đất dìu bá tánh dậy.


      Ta vẫn nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú vào cảnh tượng được Bạch Nguyệt Diệu nhuốm trước mắt, đây chính là có đầu rồng tốt, sẽ mang đến phong khí tốt.


      Tất cả quan sai trong huyện thành cũng bị cảnh tượng này làm cảm động, bọn họ cũng đã nhịn được vẻ mặt nhu hòa rất nhiều, theo người của chúng ta cùng nhau trợ giúp dân chúng.


      “Huyện Bạch Văn, quan huyện nghe lệnh!” Bạch Nguyệt Diệu uy nghiêm xong, quan huyện kia lập tức chờ đợi hiệu lệnh của Bạch Nguyệt Diệu


      “Có hạ quan!”


      “Ngay bây giờ đem tất cả kho lương trong Huyện Bạch Văn toàn bộ đều chia cho dân chúng, tất cả quan sai trong Huyện Bạch Văn toàn bộ cùng ta chặn lũ lụt!”


      “Tuân lệnh!” Bạch Nguyệt Diệu ra lệnh tiếng, tất cả mọi người đều cúi đầu xưng thần, còn dân chúng cũng nhịn được mà hoan hô ầm lên, nhìn dáng vẻ vui mừng của bá tánh, ta biết, bọn họ thật may mắn, bọn họ có được vị hoàng tử tốt như vậy...


      Bạch Nguyệt Diệu mang theo quân đội cùng với quan sai Huyện Bạch Văn ước chừng năm trăm người về hướng chỗ sâu của Huyện Bạch Văn, ta mới vừa ̣nh đuổi theo Bạch Nguyệt Diệu, thì hắn đã xoay người nhìn về phía ta: “Lam hàn lâm và Mạc Dực ở lại chiếu cố dân chúng khắp thành.”


      “... Ta...” Ta vừa định từ chối, nhưng chân mày Bạch Nguyệt Diệu khẽ nhíu lại, ta chỉ đành nhẫn nại đáp ứng: “Hạ quan tuân lệnh.” Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới hơi hài lòng mang theo quân đội rời .


      Ta và Hắc Mạc Dực cùng với quan huyện Huyện Bạch Văn vào kho lúa, khiêng gạo là công việc sở trường của ta, vì từ lúc ta đến cổ đại, công việc duy nhất làm chính là khiêng gạo, vì quan sai bị Bạch Nguyệt Diệu điều hết rồi, nên chỉ có ta và Hắc Mạc Dực cùng với quan huyện tự mình chuyên chở.


      Hắc Mạc Dực lên ôm bao gạo lớn ra, ta cũng vậy do dự ôm bao gạo lớn, ta thấy mắt Hắc Mạc Dực giật giật, dù sao thì tối hôm qua lúc Bạch Nguyệt Diệu tới nhà ta Hắc Mạc Dực biết ta là nữ tử rồi, nhưng ta căn bản quan tâm, vì Hắc Mạc Dực vốn chuyện lắm lời với ai, so ra cũng giống cá đầu gỗ, cho nên biết hay biết đơn giản là có gì khác biệt.


      “Còn nhìn? mau khiêng !!!” Ta vừa rống giận vừa nói với quan huyện.


      “Hạ quan...” Nhìn quan huyện cũng biết là loại đầy bụng mỡ, ta nhổ vào! Còn bằng nữ tử như ta.


      “Mang đuốc tới đây! Bổn quan muốn đích thân nấu cơm cho dân chúng!”


      “Dạ”


      Ta cùng với Hắc Mạc Dực đem gạo đổ vào nồi, ta còn lớn giọng quát tên quan huyện: “Đừng đứng đấy nữa, mau thông báo cho dân chúng khắp thành đến nhận thức ăn !!!”


      “Dạ, phải” quan huyện ngay lập tức chạy thông báo cho dân chúng khắp thành.


      Rất nhanh trước nồi đã xếp thành hàng dài, ta thấy những dân chúng này cơ hàn lắm rồi, vì đôi mắt họ gắt gao nhìn chằm chằm vào nồi nấu kia, , đây là lần đầu tiên ta thấy đường phố có nữ tử xuất , ha ha, coi như vội vã ̣ng với bất đắc dĩ .


      Hơn nữa, phải với Hoàng thượng trị an ở Huyện Bạch Văn thường xuyên có loạn dân xuất hiện đó ư? Lại còn hoàng kim tổn thất mấy trăm vạn lượng? Rốt cuộc là ai với hoàng đế chuyện này đây? Nếu sự tổn thất năm trăm vạn lượng hoàng kim, vậy hoàng kim đã nơi nào chứ?


      Ha ha ha ha.


      Ta hiểu rồi, tham quan thừa dịp thiên tai lần này dối tình hình, còn ở trung gian kiếm lời vào túi riêng, đem tiền tài nhét vào túi quần của mình rồi, là tên quan trước mặt làm việc này sao? giống, ông ta muốn tham cũng chỉ là phần , phần lớn chắc quy về người ở phương nào rồi? Chuyện này chờ tình hình tai nạn kết thúc điều tra.


      Ta đem cháo nấu xong phân phát cho bá tánh, nhìn vẻ mặt bọn họ thỏa mãn, ta cũng cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng, lần đầu tiên ta đã có thể vì bá tánh bỏ ra phần sức lực.


      Phân phát hết cháo, ta ngồi chồm hổm xuống thềm đá nghỉ ngơi.


      “Ăn .” Hắc Mạc Dực mang chén cháo đến cho ta.


      “Hắc huynh uống , ta vẫn chưa đói.” ta xong, Hắc Mạc Dực cũng gì, mà là trực tiếp đem chén cháo bỏ vào trong tay ta. Ngất! Bỏ , ta ăn, tính cách này của Hắc Mạc Dực cũng rất biết làm khó người. ai!


      Nhưng cháo mới vừa uống nửa, ta đột nhiên nhớ tới chuyện, đó chính là những người chống lũ, bọn họ có ăn cơm ?


      Ta nhanh chóng đứng lên nhìn về phía Hắc Mạc Dực đứng cạnh ta: “Hắc huynh, cháo còn bao nhiêu?”


      “Còn chút.”


      “Đủ năm trăm người ăn?”


      Ta hỏi xong, Hắc Mạc Dực lắc đầu cái. Ta nhanh chóng chạy vào kho lúa đem bao gạo ra ngoài, đổ gạo vào trong nồi, nấu xong, ta phân phó quan huyện chuẩn bị mười thùng lớn cùng với chiếc xe đẩy , đem tất cả cháo chia ra đổ vào trong thùng.


      Lúc ta muốn tới đẩy xe, Hắc Mạc Dực ngăn cản ta.


      “Để ta.”


      “Ừ.” Ta xong Hắc Mạc Dực cùng ta trực tiếp đẩy xe đưa cơm cho những hùng chống lũ.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 109: Đưa Cơm



      lại ước chừng nửa đường, có thể thấy xung quanh nhà cửa bị lũ lụt vô tình kia tràn qua, cũng sập đến thảm hại rồi, hơn nữa mặt đường còn bùn lầy khó , nhìn Hắc Mạc Dực khó khăn đẩy xe đẩy , ta vội vàng tiến lên giúp Hắc Mạc Dực tay, nhìn ta cái, ta khẽ mỉm cười với hắn, sau đó nhanh chóng quay đầu .


      Ta cuối cùng có loại cảm giác, Hắc Mạc Dực giống như vô cùng vô cùng ghét ta vậy?


      “Đứng lại!” Theo tiếng phát ra, ta và Hắc Mạc Dực cùng nhau dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn.


      Là hai mươi mấy dân chúng, ta có chút tò mò, đợi ta mở miệng hỏi bọn họ có chuyện gì, những dân chúng kia đã nhanh chóng xông về phía chúng ta.


      Hắc Mạc Dực buông tay xe đẩy xuống, đứng ở trước người ta: “Lam hàn lâm cẩn thận.”


      Hắc Mạc Dực vừa mới xong, những dân chúng kia đã hướng đến Hắc Mạc Dực tung ra quả đấm, bọn họ là loạn dân sao?


      Nhìn ra được Hắc Mạc Dực đối với bọn họ ra tay rất lưu tình, vì mỗi động tác của cũng đánh trúng những dân chúng kia, nhưng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó đúng?


      Đột nhiên mắt ta chợt lóe, lớn tiếng hét lên với Hắc Mạc Dực: “Hắc huynh, để lại người sống, còn mấy người kia toàn bộ giết hết, bọn họ phải dân chúng!!!!” Đúng! sai, bọn họ phải dân chúng, mà là đám cao thủ giả dạng dân chúng, dân chúng bình thường võ công thể nào chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa võ công của mỗi người bọn họ nhìn ra được đều giống nhau.


      Sau khi ta xong, Hắc Mạc Dực nương tay nữa, mà là nghiêm túc tấn công, ta cũng nhanh chóng vọt tới tham gia vào đội ngũ chém giết họn họ, tuy quan phục của ta rất cản trở, ra tay cũng phải là bén nhạy, nhưng muốn chế phục bọn họ cũng khó.


      Những người này là do ai phái tới? A, Tử Thừa tướng ư? Nhằm lúc đưa cơm này mà cướp xe đơn giản là muốn để bọn ta đem lương thực qua, nói đúng ra là muốn để Bạch Nguyệt Diệu thuận lợi xử lý vụ việc lần này, vì nếu Bạch Nguyệt Diệu thành công thể nghi ngờ sẽ là uy hiếp đối với Bạch Nhật Uyên!!!


      Nhưng Lam Điệp Nhi ta nếu đã đứng về phía Bạch Nguyệt Diệu, ta tất yếu sẽ giúp Bạch Nguyệt Diệu lên làm hiền quân như trong quyển ‘Kinh đô Vân Long’ kia đã nói! Vì chỉ có mới xứng với danh hiệu này!


      Rất nhanh, ta đã cùng Hắc Mạc Dực giải quyết những kẻ giả mạo loạn dân, mà Hắc Mạc Dực cũng y theo lời ta phân phó để lại người sống, , võ công của Hắc Mạc Dực sự rất lợi hại, quyền cước tung ra sạch sẽ lại đẹp, hơn nữa mỗi lần đều có lực.


      Hắc Mạc Dực đem tên kia trói lại, một đầu sợi dây cột vào xe, cứ như vậy chúng ta lâu sau thì tới nơi gặp nạn nghiêm trọng nhất.


      Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, ràng nhất là bóng dáng Bạch Nguyệt Diệu, so với suy nghĩ của ta hoàn toàn giống, ta cho là đứng ở chỗ cao nhất chỉ huy người khác làm việc, nhưng có, áo bào trắng kia sớm biến thành màu đất, hơn nữa gương mặt trắng nõn cũng dính đầy bùn, cùng những người khác trong quân đội cùng nhau vận chuyển bao cát, hướng về phía lũ lụt gầm thét mà .


      Quan viên triều đình rượu thịt ơi, các ngươi xem chút , Nhị hoàng tử của các ngươi làm gì?


      Hôn quân vô năng ơi, trong lúc ông hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, ông có biết con của ông làm gì ?


      Bá tánh chịu khổ ơi, các người xem chút , hoàng tử kính của các người quả nhiên phụ kỳ vọng của các người.


      Ở nơi này ́ gắng chống lũ mỗi người bọn họ đều là hùng, đều thẹn là hùng, xem chút, trong mắt ta đã có chút ươn ướt.


      Bạch Nguyệt Diệu vô tình thấy ta và Hắc Mạc Dực, lau lau gương mặt rồi tự mình nhanh chóng về chỗ chúng ta, mà ta cũng vậy đem nước mắt cảm động lau trở về, thật là ghét Bạch Nguyệt Diệu, mỗi lần ta khóc đều là do !


      “Sao các ngươi lại tới rồi?”


      “Đưa cơm!” giọng điệu của ta cũng tốt, vì ta muốn giữ khoảng cách với Bạch Nguyệt Diệu.


      “Nhớ ta quá nhớ , còn đưa cơm.”... cảm thấy ngại sao? Hắc Mạc Dực còn ở chỗ này đó? Ông trời ơi, ta nhìn Hắc Mạc Dực cái, mặt vẫn chút thay đổi, quên mất, là đầu gỗ, đầu gỗ.


      Còn có, mới vừa rồi cảm động của ta đối với toàn bộ thu lại, đại gia làm như ta thúi lắm vậy. Mới rồi ràng ta còn cảm thấy vĩ đại, bây giờ nghe những lời trêu đùa của , ta đơn giản thể tin được cùng với người khiến ta thiếu chút nữa rơi nước mắt là cùng người!!!


      “Ngươi thúi lắm, mau ăn cơm của ngươi !!!!” Ta xong lập tức lấy ra chén đưa cho , nhưng ăn cháo, mà gọi mọi người dừng tay để công việc đấy cùng nhau tới ăn.


      Ta múc thêm ỗi hùng chén cháo nữa, đến cuối cùng Bạch Nguyệt Diệu mới đưa chén của cho ta, nhưng chỗ cháo kia còn lại nhiều.


      Làm sao bây giờ? Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao ta đưa cho chén đầu tiên, mà lại là người cuối cùng ăn, là vì sợ tình huống như thế xuất , chính là hi vọng bộ hạ của cũng ăn no, nào sợ chính sẽ đói bụng.


      “Cho ta .” xong thì đoạt lấy nửa bát cháo tay ta. Ngửa đầu lập tức uống hết, nghĩ mà xem ở trong hoàng cung ăn so với món cháo này phong phú gấp trăm lần? Nhưng hề chọn ba lấy bốn, ngược lại khi ăn xong, còn lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, tại sao vậy chứ? trong tưởng tượng của ta hoàn toàn khác nhau, từ lúc mới bắt đầu cho đến bây giờ, thời gian ta ở chung một chỗ với càng lâu, càng thấy được con người khác tốt của hắn, ra ta đã thấy ở đầy đủ dáng vẻ của một hoàng tử, nhưng bây giờ so với người dân bình thường có gì khác biệt, chẳng qua là khí chất quân vương làm thế nào cũng che dấu được.


      Ta rất muốn biết rốt cuộc còn có bao nhiêu bộ mặt đây?


      “Mạc Dực, tên trói bên kia, là người tập kích các ngươi sao?” Lời Bạch Nguyệt Diệu xong, ta mới ngẩn người, làm sao hắn lại biết nhiều như vậy? Chúng ta ràng chưa nói với người bị trói là ai mà? Nhưng làm sao biết được?


      Ta hiểu rồi! Thảo nào lúc hắn chống lũ, đã để Hắc Mạc Dực lại, vì sớm tính toán tốt lắm, haiz, cái gì cũng trốn thoát lòng bàn tay của , và Bạch Nhật Uyên đều cùng dạng sâu lường được, chỉ bất quá ý nghĩa khác nhau thôi!


      “Dạ!”


      “À, nhốt hắn vào phòng giam Huyện Bạch Văn trước .”


      “Dạ.”


      Thừa dịp Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực chuyện, ta tính lấy cháo cho Bạch Nguyệt Diệu, thử hỏi đường đường nam nhi năm thước uống tới nửa bát cháo làm sao có thể đối phó với công việc nặng nhọc được?


      “Ngươi đâu?” Bạch Nguyệt Diệu kéo tay ta lại, khiến ta cách nào về phía trước nửa bước.


      “Quay về lấy cháo tới đây.”


      “Ngươi có bản lĩnh quay trở lại đây, bằng ở đây bồi ta .” Lời đầy mập mờ khiến trong lòng ta hơi dậy sóng, ta nhanh chóng bỏ tay ra, biết nên trả lời như thế nào...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :