1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 100: Giải Độc


      Huyễn Ngâm Phong gắt gao mút đôi môi mềm mại của Lam Điệp Nhi, vội vàng mang theo chút thô bạo, khiến cho lưỡi Lam Điệp Nhi mềm mại múa cùng .


      Khoảng cách với Huyễn Ngâm Phong gần đến thế, Lam Điệp Nhi ràng ngửi được, mùi hương thoang thoảng người Huyễn Ngâm Phong, càng thêm ý loạn tình mê.


      biết do tác dụng của thuốc, hay là tác dụng của việc Huyễn Ngâm Phong tràn đầy trêu chọc hôn triền miên, Lam Điệp Nhi nhất thời tay chân mềm nhũn, tê liệt ngã vào ngực Huyễn Ngâm Phong.


      Lam Điệp Nhi cũng cách nào khống chế được ham muốn trong lòng mình nữa rồi, nàng vứt tất cả ra đằng sau, tận lực tự với mình rằng Huyễn Ngâm Phong chẳng qua là giải độc giúp mình thôi, cũng phải thích mình, vì nàng có thể cho Huyễn Ngâm Phong được gì đâu?


      Đôi môi nóng bỏng của hai người bọn họ dán chặt lại với nhau, Huyễn Ngâm Phong đem lưỡi mềm mại đưa vào trong miệng Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi đồng ý mút đầu lưỡi của Huyễn Ngâm Phong, đồng thời cũng đem đầu lưỡi của mình đưa vào trong miệng Huyễn Ngâm Phong, hai người cảm xúc mãnh liệt hôn căn bản cách nào tháo bỏ lửa nóng trong lòng cùng với dục vọng của mình.


      Huyễn Ngâm Phong vì nụ hôn kia, bụng căng thẳng, dục vọng từ từ bành trướng lên, nhàng đem Lam Điệp Nhi nằm ở giường, tròng mắt của nhất thời cũng bị dục vọng lấp đầy, nhàng cỡi áo bào của Lam Điệp Nhi ra, chỉ trong chốc lát người Lam Điệp Nhi mảnh vải che thân.


      Nhìn ngực Lam Điệp Nhi phập phồng yên, môi Huyễn Ngâm Phong nhàng vỗ về mỗi tấc da tấc thịt của Lam Điệp Nhi, môi của chạm vào Lam Điệp Nhi vì dục vọng mà ngực cũng trở nên tròn trịa. tay khác của nhàng vuốt ve ngực Lam Điệp Nhi.


      Lam Điệp Nhi căn bản cách nào chịu đựng được kích thích như vậy, tự chủ rên , nhưng tiếng này phát ra khiến Lam Điệp Nhi áy náy vô cùng, nàng nhanh chóng cắn ngón tay, tận lực khiến mình phát ra thanh mất thể diện như thế.


      Nhưng tiếng Lam Điệp Nhi rên càng kích thích Huyễn Ngâm Phong, hơi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào gương mặt trắng nõn của Lam Điệp Nhi: “Điệp Nhi, ta muốn nghe tiếng của nàng vì ta.” xong Huyễn Ngâm Phong lấy ngón tay Lam Điệp Nhi cắn ra, mà Lam Điệp Nhi vì ngượng ngùng cũng dám nhìn vào Huyễn Ngâm Phong.


      Ngay tại lúc này, Huyễn Ngâm Phong đem quần áo của mình toàn bộ cởi ra, đồng thời cũng chầm chậm đem dục vọng của mình khắc sâu vào trong cơ thể Lam Điệp Nhi.


      “A...” Lam Điệp Nhi vì đau đớn mà thống khổ rên lên, nhưng Lam Điệp Nhi có chút ngạc nhiên, mình bây giờ còn là xử nữ nữa rồi, tại sao lại cảm thấy đau? Nhưng nàng cũng nghĩ nhiều nữa, vì Huyễn Ngâm Phong bước vào, nhiệt trong cơ thể Lam Điệp Nhi tản nửa.


      “Điệp Nhi nhẫn nại chút.” Huyễn Ngâm Phong êm ái xong, lại thêm vào bước tấn công Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi khẽ nhíu mày, nhưng cũng hoàn toàn đón nhận dục vọng của Huyễn Ngâm Phong.


      Huyễn Ngâm Phong vì muốn giảm bớt đau đớn của Lam Điệp Nhi, bên hôn lên môi Lam Điệp Nhi, bên ngừng chạy nước rút, Lam Điệp Nhi cách nào kiềm chế dục vọng, lớn tiếng rên rỉ, mấy tiếng rên rỉ của Lam Điệp Nhi thể nghi ngờ khiến cho Huyễn Ngâm Phong đạt tới đỉnh điểm.


      Mà tất cả dục vọng trong lòng Lam Điệp Nhi cũng khống chế được phát hết ra ngoài: “Ta thích chàng, ta thích chàng, Phong... Ta chàng.” Nàng muốn những câu bày tỏ tình với Huyễn Ngâm Phong, nhưng Lam Điệp Nhi lúc này đầu óc mất lý trí, nàng mê loạn xong, cùng Huyễn Ngâm Phong lần cuối...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 101: Thương Tâm



      Vì mới vừa kích tình triền miên, Lam Điệp Nhi mệt mỏi kiệt sức rồi, nàng trong lúc vô tình ngủ mê.


      Nhìn khuôn mặt Lam Điệp Nhi ngủ say, Huyễn Ngâm Phong nhàng hôn lên môi Lam Điệp Nhi, cũng ở bên tai Lam Điệp Nhi nhàng nỉ non câu: “Điệp Nhi, ta nàng.” xong đứng dậy rời ...


      Lúc giúp Lam Điệp Nhi giải độc, Huyễn Ngâm Phong suy nghĩ rất nhiều, muốn tháo mặt nạ của mình ra, nhưng sợ Lam Điệp Nhi thấy gương mặt mình từ chối giải độc.


      Nghe thấy thanh dịu dàng của Lam Điệp Nhi , ‘ta chàng’, Huyễn Ngâm Phong vui sướng biết nhường nào, nhưng câu cuối cùng kia của Lam Điệp Nhi, ‘Phong... Ta chàng’, trong nháy mắt đem Huyễn Ngâm Phong từ tầng mây đẩy mạnh xuống địa ngục. ràng biết Lam Điệp Nhi chẳng qua là Huyễn Ngâm Phong mang mặt nạ thôi cũng phải là mình chân chính.


      biết, rời như vậy Lam Điệp Nhi thương tâm cỡ nào, khổ sở bao nhiêu, cũng hiểu cái gì là trách nhiệm, nhưng hi vọng vì mình chịu trách nhiệm khiến cho Lam Điệp Nhi hận Huyễn Ngâm Phong, ghét Huyễn Ngâm Phong !


      Khi ta tỉnh lại, giường lạnh như băng chỉ còn lại ta mảnh vải che thân, mới vừa rồi tất cả đều là mộng sao? Giọng êm ái của Huyễn Ngâm Phong, đôi môi mềm mại, cùng với từng cử chỉ của đều thực như vậy, mỗi cảm xúc của cũng khiến ta cách nào quên được, nhưng... tại sao phải rời chứ?


      biết ta nữ tử thất trinh sao?


      Ta thương tâm ngồi dậy, nhưng...


      Ta phát vết máu giường, vị trí vết máu này...


      Hơn nữa khắc đau đớn kia?


      Ta...


      Còn là xử nữ?


      Sao có thế? Làm sao có thể? Ta làm sao có thể còn là xử nữ? Vết máu giường Bạch Nguyệt Diệu?


      Ta nhất thời nhớ lại câu của Bạch Nguyệt Diệu, đó chính là - mắt thấy cũng nhất định là .


      Trời ơi!


      Bạch Nguyệt Diệu vốn có vũ nhục ta? vẫn luôn trêu ta thôi? rốt cuộc làm gì vậy! Trêu ta là trêu như vậy sao? biết ta đeo lưng loại thống khổ này có bao nhiêu khổ sở ?? rốt cuộc sao lại muốn trêu ta như vậy!!


      Bạch Nguyệt Diệu hề nghĩ tới, vạn nhất ta cảm thấy là người xấu, làm ra chuyện tổn thương đến sao? ngờ sao?


      Bạch Nguyệt Diệu ngờ, nếu ngày ta cùng người khác sinh hoạt vợ chồng, cả đời cũng cho ta biết sao?


      rốt cuộc có ý đồ gì!


      cứ thích làm người xấu như vậy sao?


      Nhưng...


      Còn Huyễn Ngâm Phong biết ta còn là nữ tử trinh tiết, vậy vì sao phải ?


      A, đúng rồi, ha ha, giải độc! Giải độc! Giải độc! Huyễn Ngâm Phong vốn ta, chẳng qua giúp ta giải độc thôi, chẳng qua là giúp ta giải độc thôi...


      Ta ngừng an ủi mình, nhưng nước mắt cầm được chảy xuống, ta là thống khổ, trong lòng đau, là đau, lần đầu tiên ta nam tử, nhưng người đó lại...


      thương ta.


      Ha ha, ha ha, ta hôm nay, chỉ đành phải cười khổ mà sống.


      rồi, thương qua, đau qua, cả đêm mất hồn đổi lấy chỉ là nỗi nhớ nhung cách nào nguôi, ta hôm nay, căn bản cách nào quên Huyễn Ngâm Phong. Ai có thể dạy ta.


      Dạy ta làm sao nhớ nữa?


      Hay là, liều mạng lao đầu vào công việc để thay thế cho nỗi nhớ nhung kia?


      Ta vô lực nằm giường, nhìn sắc trời dần dần mờ sáng, ta biết, nên lâm triều rồi, muốn , hôm nay mệt quá, nhưng, nhất định phải kiên trì!!

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 102: Chính Thức Tuyên Chiến



      Trở về phủ đệ ta thay quần áo lập tức lâm triều, lúc thay quần áo, nhìn mình trong gương đồng, ta cảm thấy ta lột xác, từ trở thành nữ tử chân chính rồi, có lẽ là do tâm lý, có lẽ là những thứ khác, ràng ta mặc nam trang, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác che giấu được ta thực là nữ tử...


      vất vả tới ngoài Kim Loan điện, ta nghĩ, thuốc đêm qua làm sao mà giải được, người hạ độc chắc cũng tò mò.


      “Lam Hàn Lâm, đêm qua bệnh tình của ngươi...” Hỏi ta chính là Bạch Nhật Uyên, vẻ mặt kia rất ân cần, muốn hỏi bệnh tình của ta ư? Còn nghĩ độc của ta làm thế nào giải được?


      “Sốt cao đột ngột thôi, sốt cao đột ngột thôi, đa tạ Đại hoàng tử quan tâm.”


      “À, vậy ngươi làm thế nào trị khỏi?” Câu hỏi của Tử thừa tướng, trả lời, ta nghĩ bọn họ cũng điều tra ràng trong nhà ta có thê tử, hơn nữa nếu quan viên thanh lâu cũng là thuộc về hành vi xấu, còn nếu tùy tiện tìm nữ tử giải độc, điều này thể nghi ngờ Tử Thừa tướng đào bới thêm, ta nên trả lời thế nào mới phải đây?


      “Ha ha ha.” Tiếng cười của Bạch Nguyệt Diệu truyền vào trong tai ta, ta quay đầu nhìn lại, và Bạch Tinh Ngân tới chỗ của ta, sau đó Bạch Nguyệt Diệu đem cánh tay khoác lên bả vai ta: “Lam Hàn Lâm, đêm qua có vui vẻ ?”


      Câu hỏi này của Bạch Nguyệt Diệu khiến lòng ta khẽ run lên, nhưng ta hiểu ý của : “Vui vẻ, phải tạ ơn Nhị hoàng tử ban mỹ nữ cho hạ quan”


      “Ha ha ha ha ha, khách sáo, khách sáo.” Ta và Bạch Nguyệt Diệu xướng họa, khiến Tử Thừa tướng rất là mất mát.


      “A? Nhị hoàng đệ từ lúc nào cùng Lam Hàn Lâm có quan hệ tốt như thế?” Vấn đề này phải trả lời thế nào đây? Bạch Nguyệt Diệu vì muốn liên lụy đến ta, vẫn luôn cùng ta giữ khoảng cách, nhưng giờ lại...


      Vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu thoáng chốc thay đổi cực kỳ nghiêm túc cùng uy nghiêm vô cùng, trong mắt của ta, chí chất quân vương của che giấu mà bộc phát ra, ôm ta trực tiếp tới trước mặt Bạch Nhật Uyên, sau đó giọng : “Hoàng huynh, Lam Hàn Lâm sau này là bạn của đệ rồi, nếu huynh ở đây dám đùa cợt mưu quỷ kế gì, đệ cũng bỏ qua đâu.” Giọng Bạch Nguyệt Diệu dường như chỉ có ba người chúng ta có thể nghe được, mặc dù tiếng , nhưng lời của Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng, hơn nữa tràn đầy khí phách.


      Hành động này của Bạch Nguyệt Diệu phải là hướng đến Bạch Nhật Uyên tuyên chiến ư, tại sao, phải núp mình sao, tại sao tiếp tục nữa?


      Bạch Nhật Uyên nghe xong lời của Bạch Nguyệt Diệu lập tức mỉm cười, cái mỉm cười này ta chưa từng thấy qua, có ôn nhu, có hòa ái, chẳng qua là trầm: “Cẩn thận đệ và mẫu thân người có kết quả giống nhau!”


      , là , Bạch Tinh Ngân tất cả đều là , quả đúng như ta đoán, kết quả của cuộc cung đấu chính là việc mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu hy sinh, Bạch Nhật Uyên là đáng sợ, trước tiên núp giống như lòng, chút sơ hở, nếu ta quen biết Bạch Tinh Ngân nhất định cho Bạch Nhật Uyên là người tốt.


      “Thử chút xem sao.” Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng xong lại trở về vẻ mặt kềm chế được, cười ha ha lên.


      “Hoàng thượng giá lâm -”


      Thái giám vừa hô xong, Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó ba người cũng trở về vị trí.


      Mà Bạch Nguyệt Diệu...


      “Nè! Ngươi mau bỏ tay của ngươi xuống.” Ta giọng với Bạch Nguyệt Diệu, tiện nghi đứng đủ lâu rồi.


      nhìn ta cái, sau đó lại lộ ra nụ cười xấu xa: “Ơ, hôm nay Lam Hàn Lâm sao lại giống nữ tử nhỉ!”


      Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào cước bộ Hoàng thượng về phía trước, ta bên hung hăng đá cho Bạch Nguyệt Diệu cước, sau đó nhanh chóng trở về chỗ của mình, cái này xem như là hòa nhã với Bạch Nguyệt Diệu rồi, mở bình ai mà biết trong bình có gì, tức chết ta mà, nhưng ta phát cùng Bạch Nguyệt Diệu trêu chọc đùa một lúc, buồn khổ trong lòng tản ít.


      Nhịn lại trong triều đình này, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên, mà quan hệ của Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu cũng ràng, xem ra hôm nay Bạch Nguyệt Diệu là có dự định tuyên chiến mà đến, nhưng, nguyên nhân vì sao núp nữa?


      Ta lắm...


      Ta chỉ biết, giờ ta cam chịu hoạch định đứng về phe Bạch Nguyệt Diệu, mà ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng còn bất kỳ ân oán nào nữa rồi, cho nên, con đường tương lai, chỉ có trung thành phụ tá Bạch Nguyệt Diệu xưng đế mà thôi!


      Cuộc chiến này rốt cuộc là Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó thắng lợi? hay ta Lam hàn lâm, Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân thắng lợi đây?


      Tất cả đều phải cân nhắc.


      Chỉ hi vọng, Bạch Nguyệt Diệu có thể đừng khiến dân chúng thất vọng là tốt rồi...


      Còn nữa, bây giờ huynh ấy ở đâu?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 103: Chung Sức Hợp Tác



      Hoàng thượng vừa ngồi xuống khí thế hung hăng vung tay lên, nhìn dáng vẻ ông ta hôm nay tâm tình giống như bánh bông lan đến cực hạn: “Huyện Bạch Văn gần đây liên tục gặp lũ lụt, dân chúng liên tiếp bạo động, dẫn đến Huyện Bạch Văn tổn thất năm trăm vạn hai hoàng kim, vì sao còn trấn áp xuống!?”


      Hừ, Huyện Bạch Văn gặp nạn lũ lụt, hoàng thượng lo dân chúng chết sống, ngược lại lo lắng năm trăm vạn hai hoàng kim, còn phải trấn áp? Sao ông ta nghĩ đến làm thế nào trấn ấp lũ lụt đây? Sao ông ta suy nghĩ chút dân chúng tại sao phải bạo động chứ? Sao ông ta suy nghĩ chút làm thế nào để trấn an dân chúng đây?


      “Hoàng thượng, Huyện Bạch Văn bạo động rất nhiều, thần đề nghị phái Hắc tướng quân, mang đội quân trấn áp loạn dân” Lấy bạo trị bạo? Chiêu này Tử thừa tướng cũng nghĩ ra được! Nhưng hoàng đế từ chối, lại do dự.


      Đúng lúc này, Bạch Nguyệt Diệu hai bước ra khỏi hàng, khẽ khom người xuống: “Phụ hoàng, cách lấy bạo trị bạo chỉ khiến dân chúng khẩu phục tâm phục, Vân Long quốc từ trước đến giờ sử dụng chính sách lấy nhu chế cương là chính, cho nên nhi thần đề nghị, phái quân đội xây dựng đê đập ngăn trở lũ lụt tàn phá, mặt khác mở kho lương thực, trấn an dân chúng, như vậy dân chúng chỉ biết cảm kích, gây chuyện nữa.” Lúc này Bạch Nguyệt Diệu coi như cùng ta nghĩ về hướng rồi, xem ra Bạch Nguyệt Diệu bây giờ bắt đầu nhận chân, trước kia lúc ta mới bắt đầu làm quan, Bạch Nguyệt Diệu rất ít lên tiếng, cho dù lên tiếng cũng là loại biểu cảm phóng túng kềm chế được, như bây giờ tình như thế, tích cực như thế có thể dốc lòng, ta xem Bạch Nguyệt Diệu cũng bắt đầu tiến hành bước thứ nhất rồi!!


      Hoàng thượng hơi trầm tư, sau đó hỏi: “Phái ai tốt?”


      Chuyện xui xẻo này, đơn giản cũng đơn giản, khó cũng khó, làm xong, được dân chúng ca tụng, nếu chuyện xấu , bị hoàng thượng trách mắng, nhưng mà...


      “Hoàng thượng.” Ta bước lên trước đại điện: “Vi thần đề nghị để Nhị hoàng tử điện hạ .” Ta tiến cử quả nhiên đúng ý Bạch Nguyệt Diệu, cũng biết muốn , lời kia vừa mới xong, khóe miệng của ràng nở ra nụ cười thỏa mãn.


      “A?” Hoàng thượng do dự chút.


      Bạch Nhật Uyên mượn thời cơ này vội vàng : “Phụ hoàng, đại hôn của Nhị hoàng đệ sắp tới rồi, cho nên hãy để nhi thần thay Nhị hoàng đệ vậy.”


      “Ha ha, ngờ các con của trẫm đối mặt với an nguy dân chúng đều tích cực như thế!” nhảm, nhìn hoàng đế đắc ý như vậy, nếu phải chuyện có lợi Bạch Nhật Uyên có thể tranh ư? Ta tin! Ta tuyệt đối để Bạch Nhật Uyên đắc ý.


      “Vậy do...”


      Hoàng thượng vừa định hạ quyết định, ta lập tức cắt lời hoàng thượng: “Hoàng thượng! giờ dân chúng cả Huyện Bạch Văn lầm than, nếu hoàng thượng cử hành hôn lễ cho Nhị hoàng tử, chắc chắn để lại tiếng xấu trong dân chúng, vì vậy thần cho là hãy để Nhị hoàng tử xử lý chuyện này trước , rồi sau đó mới cử hành hôn lễ, dân chúng cả nước chắc chắn chung vui thành tâm chúc phúc cho hôn lễ của Nhị hoàng tử Bạch Vân quốc.”


      “Phụ hoàng...” Bạch Nhật Uyên dường như còn có lời muốn , nhưng bị hoàng thượng cắt đứt.


      “Được lắm! Vậy để Nhị hoàng nhi xử lý chuyện này !” Hoàng thượng xong ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu đắc ý nhìn về phía Bạch Nhật Uyên.


      A, ta quả nhiên bụng dạ sâu xa, ràng lần này minh đấu, chịu thất bại, nhưng vẻ mặt cũng có bất kỳ biến hóa nào, chút nào là cam lòng, vẫn bộ mặt hòa ai như cũ!


      “Tạ phụ hoàng.”


      “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”


      Bãi triều, ta tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu nhìn chăm chú vào , sau đó ánh mắt mỉm cười tà, ý cho biết, ta có lời muốn với .


      Nhưng lại...”Sao vậy? Lam Hàn Lâm, mắt thoải mái sao?”


      ...


      Bất đắc dĩ, ta cũng mau chóng bị làm cho tức điên, tuyệt đối hiểu mà còn giả bộ hồ đồ, xem cười xấu xa như vậy: “Nhị hoàng tử điện hạ, hạ quan có chuyện muốn bẩm báo!”


      Ta xong, nhanh chóng bày lên dáng vẻ, mặt nghiêm chỉnh : “Được, bổn hoàng tử cũng có chuyện muốn cùng thương nghị với Lam Hàn Lâm!” Tiếng của dẫn tới chú ý của các quan viên, Tử Thừa tướng từ từ tiến tới bên này.


      “Nhị hoàng tử, nghe Huyện Bạch Văn rất loạn, cho nên mong Nhị hoàng tử mọi hãy cẩn thận.” Lời này nhìn như là Tử Thừa tướng có lòng nhắc nhở, nhưng ràng cho thấy uy hiếp, là uy hiếp! Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời này cũng bất ngờ, có tức giận, vẻ mặt rất là bình thản.


      Sau đó nhìn ta cái, : “ thôi.” Bạch Nguyệt Diệu nhìn Tử Thừa tướng, Tử Thừa tướng vẻ mặt rất cam lòng.


      “Dạ.”


      “Nhị hoàng huynh, chờ đệ chút.” Bạch Tinh Ngân ở phía sau gọi chúng ta, sau đó bước nhanh về phía chúng ta: “Ai ui!” Bạch Tinh Ngân thở tiếng, vì khi chạy cố ý dùng sức đụng vào Tử Thừa tướng. Tử Thừa tướng thiếu chút nữa lảo đảo ngã mặt đất.


      “Thừa tướng đại nhân, ngươi sao chứ?” Bạch Tinh Ngân giả bộ hỏi.


      Ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng nhịn cười, Thừa tướng tức giận tâm tình đáp lời cũng có, phất tay áo lập tức bỏ , nhưng cũng nghe được rất , tiếng chúng ta cười nhạo sau lưng mình...


      Sau đó, ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân cùng vào bên trong đình ở ngự hoa viên, đây là lần đầu tiên cảm thấy trong lương đình này khí đặc biệt bình thản, xuất cảm giác ngộ ngạt. Mà Bạch Tinh Ngân cũng cần ở bên ngoài canh giữ nữa, nhưng ở nơi này, ngược lại ta có lời mà cách nào hỏi Bạch Nguyệt Diệu được.


      Bước vào trong lương đình, ba người chúng ta cùng nhau ngồi băng đá, giờ ta cách nào mở miệng hỏi Bạch Nguyệt Diệu cái gì, lúc này trong lương đình khí có chút lúng túng, chút trầm mặc, Bạch Tinh Ngân lên tiếng.


      “Nhị hoàng huynh, lần này huynh đến Huyện Bạch Văn mang theo Mạc Dực ?”


      “Ừ” Bạch Nguyệt Diệu gật đầu cái, sau đó nhìn về phía ta: “Ta với Mạc Dực, sau này ở trong phủ của Điệp Nhi, bảo vệ Điệp Nhi.”


      ...


      Chuyện này ta căn bản cũng biết, Bạch Nguyệt Diệu vốn với ta, Hắc Mạc Dực ở phủ của ta? Ông trời ơi, ta đồng ý sao? Còn có cái gì Điệp Nhi?...


      Hay là, giờ cung đấu bắt đầu rồi, hay là, Bạch Nguyệt Diệu đem Hắc Mạc Dực điều đến bên cạnh ta là muốn bảo vệ ta, nhưng, ta và Huyễn... Ngâm Phong, tập võ là vì cái gì chứ? Chính là để ta tự bảo vệ mình! Cho nên ta cần bất luận kẻ nào bảo vệ cả.


      Còn có, đêm qua Hắc Mạc Dực đâu??


      cần đâu, tự ta có thể bảo vệ mình mà!”


      “Ơ, ta có Mạc Dực bảo vệ ngươi sao? Ta bảo Mạc Dực đến giám thị ngươi! Lỡ như ngày nào đó ngươi làm phản biết làm sao bây giờ?”


      “...” Ta là tự đa tình rồi, có việc gì lại gây chuyện, Bạch Nguyệt Diệu đơn giản là tên khốn kiếp! Nghe Bạch Nguyệt Diệu xong, ta tức giận đứng lên: “Đến đây! Đến đây! Giám thị ! Bạch Nguyệt Diệu ngươi đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!” Ta xong, Bạch Nguyệt Diệu lại đắc ý khẽ mỉm cười.


      Ta biết, ta trúng kế rồi, Bạch Nguyệt Diệu dùng kế khích tướng, cuối cùng ta cảm thấy hình như mình bị đùa bỡn, đơn giản là rất xấu!!!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 104: Huyễn Đại Hiệp Rốt Cuộc Là Ai?



      “Lam nương, xem tình hình hôm qua, chúng ta cũng nên đề phòng, nàng bị người ta theo dõi, cho nên nàng hãy nhận tâm ý của Nhị hoàng huynh , huống chi Mạc Dực võ công cao cường, ở Vân Long quốc cũng đứng ở hàng nhất nhì.” Lời Bạch Tinh Ngân đầy lo lắng, nhưng từ lời của ta có thể cảm nhận , cố ý muốn nhắc tới tên Bạch Nhật Uyên, cũng phải vì ghét Bạch Nhật Uyên ghét đến mức ngay cả tên cũng muốn tới, mà là dù sao đó cũng là ca ca của , người ta nói máu mủ tình thâm, tâm tính Bạch Tinh Ngân rất lương thiện...


      Hơn nữa nguyên nhân đưa đến việc hôm nay Bạch Nguyệt Diệu chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên, còn phải vì Hồng Môn yến hôm qua sao.


      Bạch Nguyệt Diệu vẫn duy trì khoảng cách với ta, thường thường ngay trước mặt Bạch Nhật Uyên làm khó ta, nhưng ngờ là tính kế ta với Bạch Nhật Uyên, ta đối đầu với Bạch Nhật Uyên rồi, cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới kéo ta vào hàng ngũ của sao?


      Ta như thuyền biển, nếu có sóng to gió lớn rơi vào trong lòng biển, mặc dù con thuyền Bạch Nguyệt Diệu cũng lớn lắm, nhưng quả so với thuyền của ta vẫn an toàn hơn.


      Từ lúc ta vào triều ngờ kết bè kết cánh, nhưng, chuyện đến nước này rồi, ta cũng phải quyết tâm lên thuyền của Bạch Nguyệt Diệu thôi. Huống chi, ta thủy chung cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu so Bạch Nhật Uyên thích hợp làm hoàng đế hơn, cho dù có thể là giả bộ.


      Nhưng, tại sao Bạch Nguyệt Diệu muốn ta lên thuyền của ?


      Chẳng lẽ vì ta có năng lực? Nhưng Bạch Nguyệt Diệu tự đại như vậy sao có thể hiểu được tài năng của ta đây? Vì cái gì chứ?


      “Đúng rồi, nhắc tới đêm qua, độc của Lam nương làm thế nào chữa khỏi?” Bạch Tinh Ngân tràn đầy tò mò hỏi ta, Bạch Nguyệt Diệu đứng bên hơi ngẩn người, Bạch Tinh Ngân đến giờ cũng biết ta trúng độc gì sao?


      A? độc đêm qua làm thế nào giải trừ? Bảo ta làm sao mở miệng ?


      Còn có lúc Tử Thừa tướng vào triều hỏi ta làm thế nào giải độc? Bạch Nguyệt Diệu sao lại vừa đúng thay ta dàn xếp, ràng đêm qua Bạch Tinh Ngân ở bên cạnh ta còn chưa biết ta trúng độc gì nữa mà, ngược lại Bạch Nguyệt Diệu dường như biết rồi? Đúng ha! xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi đầu óc ta mơ màng căn bản muốn suy nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại?


      Chẳng lẽ...


      Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong? Cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua? Mà đêm qua Bạch Tinh Ngân đột nhiên buông tay ta, có phải vì biết đó là Hắc Mạc Dực?


      Trời ơi! Ta thủy chung cũng thể tin Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong, tại sao tâm tình của ta lại có chút mất mát đây? Tại sao vậy chứ? Ta muốn xác định Hắc Mạc Dực có phải là Huyễn Ngâm Phong hay !


      “Tam hoàng tử, ta hỏi huynh, huynh biết vị đại hiệp mang mặt nạ hôm qua ư?” Ta khẩn trương hỏi Bạch Tinh Ngân, ai ngờ Bạch Nguyệt Diệu vừa định nhấc bình rượu bàn lên đánh rơi, liếc thấy phản ứng của Bạch Nguyệt Diệu, chẳng lẽ Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong sao?


      “Lúc đầu nhận ra, sau ta mới biết là...”


      “Tam hoàng đệ!” lúc ta đợi Bạch Tinh Ngân cho ta biết Huyễn Ngâm Phong là ai, Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên gọi tiếng cắt đứt lời của Bạch Tinh Ngân..., nhưng đáp án cần nghe cũng biết, Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong rồi...


      Vẻ mặt ta có biểu tình ngồi băng đá, mà Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân vừa chuyện với nhau, ta hoàn toàn biết bọn họ gì, ta cái gì cũng nghe được.


      Tại sao cho ta biết chân tướng này chứ? Tại sao vậy chứ? Bạch Nguyệt Diệu cố ý đem Hắc Mạc Dực an bài đến bên cạnh ta, là vì muốn tác hợp cho chuyện tình cảm của ta và Hắc Mạc Dực sao? Hắc Mạc Dực tại sao lại xuất ở ngôi miếu đổ nát? Ta Huyễn Ngâm Phong! Nhưng ta thích Hắc Mạc Dực, sau này ta làm sao đối mặt với đây?


      Ta cũng biết Bạch Tinh Ngân rời lúc nào, ta cứ như cũ ngây ngốc ngồi bàn đá. Cảm giác trong đình đọng lại, ta thấy u buồn đơn giản là nhiễm cả vào trong đình.


      “Này, mới vừa nãy lúc lâm triều ngươi có lời muốn với bổn hoàng tử mà, bây giờ !”


      Quả sau khi Bạch Tinh Ngân rồi, ta muốn mở miệng hỏi Bạch Nguyệt Diệu chuyện đó, nhưng...


      “Huyễn Ngâm Phong xuất là ngươi an bài sao?” Ta vô lực hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      “Ngươi gì vậy? Bổn hoàng tử cũng biết Huyễn Ngâm Phong, làm sao an bài tới?”


      Ta ngồi ngay ngắn người lại, nhìn về phía : “Ngươi đừng giả bộ nữa! Ta biết Huyễn Ngâm Phong là ai rồi!”


      Ta vốn tưởng khi ta xong, lập tức khẩn trương, nhưng có, vẻ mặt dường như thờ ơ nhìn chăm chú vào ta: “ là ai có quan hệ gì với ta?”


      “Ngươi...! Ngươi còn giả bộ ngu? Ngươi có thể biết Hắc Mạc Dực chính là Huyễn Ngâm Phong sao?!” Ta xong lời này sau đó cẩn thận chú ý Bạch Nguyệt Diệu, đầu tiên là ngẩn người ra sau đó cười toe toét như gì cản nổi.


      Nhưng nụ cười này của lại khiến ta mông lung, ta tò mò nhìn , hòa hoãn chút mới dần dần thu hồi nụ cười: “Mạc Dực vẫn theo bên cạnh ta, làm sao có thời gian thay đổi trang phục giả làm người khác chứ? Trước đây ta , tai nghe là giả, mắt thấy mới là , nếu ngươi nghĩ như vậy, biết Huyễn Ngâm Phong là ai rồi, vì sao chính mắt xác định? Ngược lại chạy tới hỏi ta!?”


      Bỏ , bỏ ! Bạch Nguyệt Diệu rất đúng, ta ở nơi này đoán tới đoán lui cũng chỉ phí công, chừng Bạch Nguyệt Diệu sáng sớm hôm nay giải vây cũng là chó ngáp phải ruồi thôi, người ta là Huyễn Ngâm Phong thần bí, ta quan tâm là ai làm gì! Sau này ta đoán nữa, làm loạn suy nghĩ!


      “Ta hỏi ngươi, ngày đó lúc ngươi phơi bày thân phận con gái của ta, máu giường rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”


      “Ngươi biết rồi? Xem ra ngươi và sinh hoạt vợ chồng rồi?” vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu nghiêm túc hỏi ta, ta cảm thấy giống như trong lòng có ngàn tấn tảng đá lớn rơi xuống đất, Bạch Nguyệt Diệu tên khốn kiếp này hại ta thương tâm lâu như vậy, nhưng bất kể thế nào, trong sạch của ta coi như được bảo vệ, mặc dù trong sạch giờ còn ở đây...


      “Ngươi đùng là khốn kiếp, nếu có, sao ngươi cho ta biết?!”


      “Ngươi cứ ghét ta như vậy...” Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt rất tức giận được nửa nắm lấy cổ tay của ta: “Cái người cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng đó bây giờ đâu rồi?”


      Ở đâu? Ta còn biết, ta cũng rất muốn biết Huyễn Ngâm Phong ở đâu.


      “Huynh ấy rồi!” Ta mất mát đáp trả nghi vấn của Bạch Nguyệt Diệu.


      rồi? ngờ nam tử kia cũng giống ta dạng phong lưu, sớm biết vậy ngày đó ta cùng sinh hoạt vợ chồng với ngươi cho xong việc!” Lời của tràn đầy châm chọc với ta, hoặc giả, ta rất hèn hạ, nhưng...


      “Ngươi thúi lắm! Tối hôm qua ta bị trúng độc, Huyễn đại hiệp là vì giúp ta giải độc mới có thể xảy ra quan hệ với ta thôi! Huyễn đại hiệp cũng phải loại người ham những thứ khác!” Là giải độc, giải độc, có tình cảm, cũng phải là Huyễn Ngâm Phong muốn chiếm tiện nghi của ta, nhưng mà, lòng của ta sao phải đau như vậy? Tại sao?


      “Ngươi!!!” Lời của ta xong Bạch Nguyệt Diệu càng thêm tức giận, buông lỏng tay ta ra nghênh ngang bỏ ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :