1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 95: Dự Tiệc



      Ta giờ bên trong có Bạch Tinh Ngân tương trợ, phía ngoài có Hắc Mạc Dực giúp đỡ, trong lòng an tâm rất nhiều rất nhiều, nhìn bên ngoài tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, chỉ có thể là kiến trúc xa xỉ, ta mới vừa vào đến cửa tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, cung nữ dẫn ta bước vào trong phòng khách. Dọc theo đường , ta vẫn nhìn kiến trúc xung quanh, cùng với các cung nữ thái giám trong cung, đơn giản là cung nữ so với trong tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu chênh lệch nhau rất nhiều, hơn nữa kiến trúc cũng khác nhau trời vực, ràng người là tẩm cung của đế vương bình thường, còn người thể nghi ngờ là thanh lâu hòa nhã.


      Trong phòng tiếp khách người ngồi nhiều lắm, theo thứ tự là Bạch Tinh Ngân, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó cùng với Bạch Nhật Uyên, haiz, bốn người, có hai ta đắc tội qua.


      Bọn họ ngồi vào bàn rồi, dường như đợi ta.


      Ta khẽ mỉm cười, hành lễ: “Xin lỗi, đường chậm trễ, khiến các vị đại nhân cùng với các hoàng tử đợi lâu.”


      “Lam hàn lâm lại đây ngồi .”


      có gì đâu, Lam hàn lâm lại đây ngồi .”


      Bạch Tinh Ngân dường như cùng Bạch Nhật Uyên chuyện được lúc rồi, mà bên cạnh Bạch Tinh Ngân và Bạch Nhật Uyên đều có chỗ trống, khó quá, nếu ta ngồi bên Bạch Tinh Ngân, đó là nể mặt Bạch Nhật Uyên, nếu ta ngồi cạnh Bạch Nhật Uyên, Bạch Tinh Ngân cũng so đo, nhưng như vậy ta cách Bạch Tinh Ngân xa quá, rất khó ứng phó giúp ta, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?


      Ta lúng túng đứng tại chỗ nhúc nhích, Bạch Tinh Ngân và Bạch Nhật Uyên nhìn nhau, Bạch Nhật Uyên khẽ mỉm cười : “Ha ha, xem hai huynh đệ ta nhiệt tình lại khiến Lam hàn lâm khó xử rồi, vậy , Lam hàn lâm và Tam Hoàng đệ tương đối quen thuộc, vậy ngồi bên cạnh Tam Hoàng đệ .”


      Nghe Bạch Nhật Uyên xin lỗi, Bạch Tinh Ngân cũng vì lễ mà nhượng ý, chưa bất kỳ lời nào, mà ta cũng vậy cam chịu ngồi xuống bên cạnh Bạch Tinh Ngân.


      Ta vào ngồi, mắt của Tử thừa tướng và Hồng Thái Phó cũng tràn đầy địch ý nhìn ta. lâu sau cung nữ bưng rượu và thức ăn để bàn rồi rời .


      Mà thức ăn bàn nếu tính ra thành khẩu phần lương thực của bá tánh bình thường, ít nhất cũng đủ ột người dân bình thường ăn năm, haiz, cho nên mới nhà quyền quý rượu thịt thối, ngoài đường có chết rét cóng chính là đạo lý này đây.


      “Nào ăn .” Bạch Nhật Uyên phá vỡ cục diện bế tắc, dẫn đầu bưng chén rượu lên, nhấp hớp: “Nếu ở trong triều đình Lam hàn lâm cùng Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó từng có xích mích, ta chỉ hi vọng qua bữa tiệc hôm nay, mọi người có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, dù sao mọi người cũng là vì phụ hoàng ta mà làm việc thôi, cho nên oan gia nên cởi nên buộc, hôm nay đến đây rồi, bữa cơm này là chúc mừng Lam hàn lâm vinh dự trở thành quan mới, hai coi như là cùng uống rượu, thế nào?” Bạch Nhật Uyên hòa khí xong cũng bưng chén rượu lên, chờ đợi chúng ta trả lời chắc chắn.


      A, cùng uống rượu ư? Oan gia nên cởi nên buộc? Dĩ nhiên, ta khôn khéo bưng chén rượu lên khách sáo : “ ra hôm nay đa tạ Đại hoàng tử cho hạ quan cơ hội cùng Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó hoà giải, tiểu đệ lao ra nhà tranh, cái gì cũng biết bất giác đắc tội với nhị vị tiền bối, giờ vạn phần áy náy, tiểu đệ, ở nơi này xin lỗi hai vị tiền bối, hi vọng hai vị tiền bối có thể tha thứ cho tiểu đệ, tiểu đệ xin cạn trước!” xong ta lập tức sảng khoái cầm chén rượu hơi uống hết, ta làm sao mà uống rượu? Sau khi ta uống xong, từ trong áo lấy ra khăn tay lau miệng, cũng mượn cớ này, đem rượu trong miệng nhổ ra khăn tay.


      Rượu ta cũng uống, lời khách sáo cũng xong rồi, mặc dù chỉ là mặt, nhưng nếu Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó đồng ý cũng đồng nghĩa với việc cho Bạch Nhật Uyên mặt mũi. Người ta thế nào cũng là ‘Người nhà’, coi như nể mặt cũng xem như có chuyện, bằng ngược lại, nếu ta chủ động xin lỗi, hoặc là uống rượu, chén tiếp theo chính là rượu phạt rồi.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 96: Uống Trà



      Quả nhiên, ta xong những lời khách sáo kia, Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó mặc dù còn nghiêm mặt, nhưng vẫn đáp lễ ta chén rượu.


      khí chuyện uống rượu rất là ‘hòa hợp’, vì trừ Bạch Nhật Uyên chuyện, những người còn lại đều gì, mà mỗi khi Bạch Nhật Uyên mời rượu ta, Bạch Tinh Ngân đều ngăn lại, thỉnh thoảng ta cũng uống chút, nhưng ta đem rượu kia toàn bộ nhổ lên khăn tay.


      Xem ra các cách phòng ngừa tệ, giờ ta có hai cây ngự phong, là khăn tay, mà còn lại là Bạch Tinh Ngân rồi, nhưng khổ cho , vốn là da trắng nõn, giờ cả khuôn mặt đỏ bừng, đỏ bừng.


      Bữa tiệc trầm muộn này cuối cùng cũng ăn xong, nhưng vẫn thể , còn phải uống trà nữa.


      Chúng ta rời bàn, ngồi ở đại sảnh trong tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, tán gẫu về hôn của Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nhật Uyên ngồi ghế chủ, còn Bạch Tinh Ngân ngồi ở ghế thứ nhất, căn cứ theo bậc quan, ta ngồi bên cạnh Hồng thái phó.


      “Lam hàn lâm, tiểu nữ chính thức vào cung trước tiên còn phải xin Lam hàn lâm hạ thủ lưu tình!” Lời của Hồng Thái Phó nghe qua như cầu xin ta, nhưng lời mũi nhọn hoàn toàn là ra lệnh cho ta, quả con gái của ông ta muốn vào cung nhất định phải trải qua thẩm tra của ta, thứ nhất kiểm tra xem nàng ấy có giữ tiết hay , thứ hai chuyện văn học tu dưỡng cùng với lời phải tốt, thứ ba bị bệnh hiểm nghèo hay .


      Nếu trong đó cái qua, nàng ấy thể làm hoàng phi, nếu ta cố ý tra xét nàng ấy, nàng ấy có thể cũng có khả năng thông qua!


      Nhưng ta chính là có chút suy nghĩ, biết cha nàng ấy là ai? Biết cha nàng ấy có ‘Dặn dò’ ta hay ? Nên chuyện bất hòa đừng nghĩ tới nữa!


      Ta hướng về Hồng Thái Phó mỉm cười cái, bày tỏ cam chịu, thuận miệng nhàng nhấp miếng nước trà, nhưng ta thấy ràng khi ta uống xong hớp trà này, trong con ngươi Tử thừa tướng lộ ra ánh mắt tà ý. Chuyện gì xảy ra?


      Ta muốn đem chén trà để lại bàn Hồng Thái Phó hơi đụng vào ta, nước trà trong chén toàn bộ đổ xuống quần áo của ta.


      “Ôi, Lam hàn lâm, xin lỗi!” Hồng Thái Phó cố ý, sai! Ta thấy lúc ông ta xin lỗi với ta, vẻ mặt ràng cho thấy rất đắc ý, nhưng ông ta có mục đích gì đây?


      Lau nước người, cũng ra ý bảo với Hồng Thái Phó có việc gì.


      “Người đâu, mau đưa Lam hàn lâm thay quần áo.” Bạch Nhật Uyên xong, cung nữ tới bên cạnh ta.


      , cần đâu.”


      “Lam hàn lâm, sao đâu, mặc áo ướt như vậy, coi chừng bị lạnh đó.” Bạch Nhật Uyên xong, ta nhìn Bạch Tinh Ngân, Bạch Tinh Ngân cau mày, nhưng cũng cách nào từ chối, vì ngay cả ta cũng thể từ chối. Chỉ đành phải bất đắc dĩ theo cung nữ đến phòng của Bạch Nhật Uyên thay đồ...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 97: Hồng Môn Yến



      Dọc theo con đường này ta cuối cùng cảm thấy trong người có chỗ khỏe, ngực có chút khó chịu, mà người cũng nóng rang, bước vào căn phòng cung nữ kia dẫn ta tới.


      Cung nữ kia đưa cho ta bộ quần áo: “Cám ơn nhiều.” Ta nhìn chăm chú vào cung nữ kia hy vọng cung nữ đó rời , nhưng có, nàng ta khẽ mỉm cười, đưa tay muốn cởi quần áo của ta.


      được, nếu cung nữ này thay quần áo cho ta, khẳng định biết ta là nữ tử, ta chặn tay cung nữ kia lại: “Ta tự làm được rồi.”


      Cung nữ lộ ra nụ cười quyến rũ: “ có gì đâu Lam hàn lâm, để nô tì giúp người.” Giọng của cung nữ kia rất kiều mỵ.


      biết tại sao, ta từ từ cảm giác hình ảnh của cung nữ kia có chút mơ hồ, hai tay ta cũng mất lực, trong lúc ta thư giãn, cung nữ bắt đầu cỡi quần áo của ta.


      Vài nút áo bị nàng ta mở ra, mà trán ta cũng toát ra rất nhiều mồ hôi, ý thức càng ngày càng tỉnh táo, nhiệt trong cơ thể càng ngày càng cao.


      Hỏng bét! Lúc này đúng là Hồng môn yến, ngoài dự đoán, bàn cơm tránh khỏi, nhưng còn nước trà? Thảo nào ánh mắt của Tử thừa tướng lại lộ ra vẻ tà ác, thảo nào Hồng Thái Phó đụng chén trà rơi vào người ta lại mỉm cười đắc ý, thảo nào cung nữ này lại ân cần cởi quần áo cho ta như thế.


      Trong trà nhất định có bỏ thuốc rồi, bọn họ quả nghĩ ta là nam tử, nếu ta kiềm chế được cùng cung nữ này xảy ra quan hệ, vậy ta bị định tội dâm loạn hậu cung của Đại hoàng tử, đây chính là mục đích của bọn họ sao? giờ bọn họ muốn dồn ta vào chỗ chết sao?


      Ta nghĩ bọn họ ngàn tính vạn tính lại ngờ tới ta là nữ tử? Ha! Ta dùng hết sức lực toàn thân, hất tay cung nữ kia ra, cung nữ kinh ngạc nhìn ta.


      ra ngoài!!!” Ta lớn tiếng hét lên giận giữ.Cung nữ thấy thái độ ta ác liệt cũng vội vàng chạy ra ngoài.


      Ta kiềm chế trong lòng cháy rực, dựa ở bên tường, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhàng lau mũi, nhưng, tay ta lại tràn đầy vết máu, chảy máu mũi rồi? Thuốc này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?


      Ta khó chịu!!!


      Sau khi Lam Điệp Nhi và cung nữ rời , Bạch Tinh Ngân như đứng đống lửa, nóng nảy bất an, cả người giống như loạn ma, cộng thêm mới uống chút rượu, Bạch Tinh Ngân càng đứng ngồi yên.


      nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía Bạch Nhật Uyên: “Đại hoàng huynh, Lam hàn lâm sao vẫn chưa trở lại?” Đúng vậy, cùng lắm chỉ thay quần áo thôi mà, tại sao Lam Điệp Nhi lâu như vậy?


      “Tam Hoàng đệ đừng vội, ta dẫn đệ xem sao.” Bạch Nhật Uyên vừa đứng dậy đưa Bạch Tinh Ngân cùng với đám người Tử thừa tướng về phía gian phòng Lam Điệp Nhi ở.


      Bên ngoài phòng, Bạch Nhật Uyên thấy cung nữ đưa Lam Điệp Nhi thay quần áo đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Bạch Nhật Uyên có gì thay đổi, nhưng Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó lại cảm thấy mất mát bực bội.


      “Đại hoàng tử.” Cung nữ kia run rẩy gọi Bạch Nhật Uyên.


      “Lam hàn lâm ở đây à?”


      “Ở bên trong phòng.”


      xong, Bạch Nhật Uyên đẩy cửa bước vào trong gian phòng, sau khi bước vào, thấy Lam Điệp Nhi mặt mày đỏ bừng, mà mũi còn lưu vết máu...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 98: Huyễn Đại Hiệp Xuất



      Ta biết nên làm thế nào, đột nhiên máu mũi chảy xuống chút, đột nhiên tâm chí càng ngày càng yếu ớt, trong đầu ngừng lên hình ảnh của Huyễn Ngâm Phong, ta muốn Huyễn Ngâm Phong, ta muốn .


      Đây chẳng lẽ là cung đình ngươi lừa ta gạt sao? khỏi quá mức hiểm rồi? Nếu ta là nam tử, sớm cường bạo cung nữ đó, cung nữ kia trở thành vật hy sinh, cung đấu bi ai!!!


      biết kế hoạch lần này rốt cuộc là ta thắng, hay người của Bạch Nhật Uyên thắng, vì ta cường bạo cung nữ đó, nhưng ta sắp khống chế được mình rồi.


      Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, là Bạch Tinh Ngân, Bạch Nhật Uyên và bọn Tử thừa tướng.


      “Lam hàn lâm...” vẻ mặt Bạch Nhật Uyên kinh ngạc, có thế giả bộ tốt vậy, có thể giả bộ tốt đến vậy! Nhưng ta cách nào phát ra lửa giận, nếu ta nước trà có vấn đề thế nào? A, dù sao cũng là Đại hoàng tử, cách duy nhất có thể đánh bại chính là khiến có được giang sơn, giống như ngày đó ta căm hận Bạch Nguyệt Diệu vậy!


      Bạch Tinh Ngân nhanh chóng chạy về phía ta: “Lam hàn lâm.” Lời của Bạch Tinh Ngân có chút ấp úng, trong mắt cũng tràn đầy thương .


      “Đại hoàng tử, hạ quan trong người có chút khó chịu, nên muốn mau chóng trở về phủ.” Ta dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại xong cũng miễn cưỡng đứng lên, Bạch Tinh Ngân đỡ lấy tay ta, ta đem tất cả dục hỏa trong lòng hóa thành sức lực hung hăng nắm tay Bạch Tinh Ngân.


      “Để ta mời đại phu” Bạch Nhật Uyên giả bộ .


      Đừng nữa, đừng nữa, ta chịu được.


      cần đâu đại hoàng huynh, đệ đưa Lam hàn lâm trở về phủ.” Bạch Tinh Ngân hoàn toàn đợi Bạch Nhật Uyên trả lời, lập tức dìu ta nhanh chóng rời , lúc qua ta thấy ràng trong mắt của Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó tràn đầy cảm giác mất mát...


      Rốt cục ra khỏi tẩm cung Đại hoàng tử rồi, hai chân của ta vô lực chống đỡ nổi cơ thể, thiếu chút nữa ngã đất, may là Bạch Tinh Ngân ôm lấy ta.


      “Lam đệ, xảy ra chuyện gì?” Bạch Tinh Ngân ân cần hỏi ta.


      “Trong - trà - có - thuốc.” Ta miễn cưỡng xong, chăm chú nhìn vào Bạch Tinh Ngân, máu trong mũi lại chảy ra ngừng.


      Bạch Tinh Ngân lau vết máu mũi ta, sau đó bế ta lên, ta nắm chặt vào ngực của Bạch Tinh Ngân.


      có gì đâu, có gì đâu, ta dẫn đệ tìm đại phu!” Bạch Tinh Ngân an ủi ta .


      Đúng lúc này đột nhiên Bạch Tinh Ngân dừng chân lại.


      “Ngươi là ai?” Bạch Tinh Ngân xong, ta nghiêng mắt nhìn lại.


      Trời ơi, ta gặp ảo giác rồi sao? Ngăn Bạch Tinh Ngân chính là Huyễn Ngâm Phong: “Huyễn đại hiệp...”


      “Lam đệ, đệ biết người đeo mặt nạ đó?”


      “Ừ.” Ta hơi gật đầu, trong lòng vừa là cảm động, vừa là vui mừng, cũng đồng thời tràn đầy dục vọng.


      “Giao nàng ấy cho ta!” Giọng Huyễn Ngâm Phong lạnh như băng, xong về phía Bạch Tinh Ngân.


      Nhưng Bạch Tinh Ngân có ý giao ta ra, ngược lại lui về phía sau hai bước: “Vì sao phải giao cho ngươi?”


      Bạch Tinh Ngân xong, Huyễn Ngâm Phong cũng gì, chỉ kéo hai cánh tay ta lại, đem ta kéo vào trong lòng , Bạch Tinh Ngân cam lòng muốn đoạt ta lại.


      “Như Tư!” biết vì sao Huyễn Ngâm Phong đột nhiên ra hai chữ này, nhưng Bạch Tinh Ngân đột nhiên dừng tay lại.


      Lúc này, Huyễn Ngâm Phong tung người, đưa ta bay lên nóc phòng, nhưng Như Tư mà Huyễn Ngâm Phong là ai? Là nữ tử ư?


      Còn nữa, sao Huyễn Ngâm Phong lại xuất ở đây? Nơi này canh giữ rất cẩn mật, Hắc Mạc Dực lại đâu rồi?


      Chẳng lẽ...


      Hắc Mạc Dực chính là Huyễn Ngâm Phong?

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 99: Xuân Dược



      Ta cảm thấy Huyễn Ngâm Phong phải là Hắc Mạc Dực, ta cũng biết tại sao, mặc dù bọn họ đều rất lạnh, nhưng ta vẫn cảm thấy bọn họ phải người.


      Bây giờ ta rảnh suy tư đến tất cả những chuyện này rồi, đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, cơ thể càng ngày càng nóng rang.


      Huyễn Ngâm Phong mang theo ta nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, nhưng chúng ta lại bị lính gác phát , mặc dù chỉ là mục kích, may mắn khinh công của Huyễn Ngâm Phong lợi hại, cho nên lính gác bắt được chúng ta.


      “Huyễn đại hiệp... Ta...”


      “Đừng , chờ chút, ta dẫn nàng tìm đại phu.”


      đại mọi người ai cũng biết, xuân dược làm sao có thể nhờ đại phu giải, thể lực của ta gần như điên cuồng, lâu sau, chúng ta đến nhà thuốc, mà ý thức khống chế của ta cũng hoàn toàn biến mất...


      Trong lòng Huyễn Ngâm Phong thấp thỏm bất an, liếc nhìn xem Lam Điệp Nhi rốt cuộc thế nào rồi, nhưng muốn lấy thân phận hư ảo của mình chữa trị cho Lam Điệp Nhi, mà nếu ra thân phận , lại sợ Lam Điệp Nhi đẩy mình ra xa ngàn dặm, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.


      vất vả mang theo Lam Điệp Nhi tới nhà thuốc, nhưng đại phu cũng thể làm gì được, xuân dược trong người Lam Điệp Nhi phải là loại thuốc, nếu trong 24h, cùng người khác phái giao hợp, mất máu đến chết.


      Thân thể Lam Điệp Nhi mềm mại rúc vào trước ngực Huyễn Ngâm Phong, tuy có vải vóc ngăn cách, nhưng Huyễn Ngâm Phong vẫn có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng của Lam Điệp Nhi.


      Huyễn Ngâm Phong mắt thấy vẻ mặt thống khổ của Lam Điệp Nhi, gương mặt đỏ thắm, cùng với con ngươi tràn đầy dục vọng, nhất thời trong lòng ngừng nhúc nhích, vẻ mặt cũng hơi có vẻ ngượng ngùng thống khổ, vì vậy, đưa Lam Điệp Nhi vào gian phòng trong nhà trọ.


      Sau khi vào phòng, Lam Điệp Nhi biết bước kế tiếp nên làm thế nào rồi, nhưng trong lòng nàng chống cự, nàng Huyễn Ngâm Phong sai, nhưng Huyễn Ngâm Phong có nàng sao? Hơn nữa giờ nàng là người mất trinh tiết, nếu Huyễn Ngâm Phong vì nàng mà giúp giải độc, liệu Huyễn Ngâm Phong có ghét bỏ nàng ? Dù sao bây giờ cũng ở cổ đại! Trong lòng Lam Điệp Nhi ngừng giùng giằng. Cuối cùng nàng tự thuyết phục mình, nàng tình nguyện bị xuân dược hành hạ tới chết, cũng muốn Nhuyễn Ngâm Phong biết mình người thất trinh, càng muốn để Huyễn Ngâm Phong vì cứu nàng, mà ôm lấy nàng!


      “Huyễn đại hiệp... Cám ơn huynh vừa rồi giúp đỡ, ta tốt hơn nhiều, cho nên Huyễn đại hiệp sang phòng khác nghỉ ngơi ” Lam Điệp Nhi rất hiểu chuyện, rất hiểu chuyện, nàng bảo Huyễn Ngâm Phong cần phải để ý đến mình, nàng biết Huyễn Ngâm Phong lương thiện chắc chắn giải độc cho nàng, nàng cũng biết nếu lúc này nàng hỏi Huyễn Ngâm Phong có thích mình hay , Huyễn Ngâm Phong chắc chắn cũng thích mình. Cho nên nàng chỉ đành phải lấy bệnh tình chuyển biến tốt muốn Huyễn Ngâm Phong rời thôi.


      Nhưng Huyễn Ngâm Phong rất trong đầu Lam Điệp Nhi nghĩ gì, để ý những gì Lam Điệp Nhi , vì Huyễn Ngâm Phong ra cũng thích Lam Điệp Nhi. Huyễn Ngâm Phong giữ vẻ lạnh lùng, ôm thân thể mê người của Lam Điệp Nhi, lộ ra vẻ mặt thống khổ, vì cũng cách nào khống chế chính mình.


      Đêm đó, Huyễn Ngâm Phong với Lam Điệp Nhi “Đừng đem chung thân dễ dàng giao cho người khác “ là vì Huyễn Ngâm Phong sợ khi nàng thấy gương mặt sau mặt nạ, Lam Điệp Nhi từ chối mình!


      “Điệp Nhi...” Huyễn Ngâm Phong cách nào khống chế mình nữa, ngồi xuống bên giường, đem thân thể nóng như lửa của Lam Điệp Nhi ôm chặt trong lồng ngực mình.


      Lam Điệp Nhi thấy hành động của Huyễn Ngâm Phong như thế, cùng với tiếng Điệp Nhi êm ái kia, càng cách nào khống chế bản thân, nhưng nàng vẫn hung hăng cắn chặt hàm dưới, miễn cưỡng : “Huyễn đại hiệp, ta còn...”


      đợi Lam Điệp Nhi xong, Huyễn Ngâm Phong đem đôi môi lạnh như băng của mình đặt môi Lam Điệp Nhi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :