1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 5: Ở Lại Cổ Đại


      Ta thấy rất hứng thú với chuyện của ta, rất tin lời ta , hề nghi ngờ, hơn nữa những lời ta đều là lời , vì vậy đem tình hình quốc gia cho ta biết. Mặt khác, bọn họ cho ta là nam vì ở quốc gia của bọn họ nữ tử đều mặc váy, mặc dù tóc ta dài, nhưng ta có vấn tóc, hơn nữa ta lại mặc quần dài, rất dài. Tuy vậy, ta cũng với ra ta là nữ tử, ít nhất ta lấy thân phận nam tử ở bên cạnh còn có chút an toàn, nhìn ta ôn nhu như vậy, nhưng ai biết có phải người tốt hay . Vì người ta thường chó cắn người sủa trước! Phản đối, hình dung như vậy, ta dám nghĩ thêm...


      “Xin hỏi huynh đài bao nhiêu tuổi?”


      “Ta mười chín tuổi! Đúng rồi, ngươi tên là gì? Ngươi bao nhiêu tuổi?” Ta tò mò hỏi nam tử ôn nhu trước mặt.


      “Ừm...” hơi trầm tư : “Ta hai mươi, đệ gọi ta Tam công tử , đệ hơn ta, vậy ta gọi đệ là Lam đệ nhé!” Mới lớn hơn ta có tuổi! Mà cái tên còn rất thần bí, Tam công tử? Tam công tử? sao, ta sau này đều phải tạm thời ăn của , uống của , muốn gọi Tam công tử Tam công tử, hơn nữa nhìn dạng vẻ người này nuôi ta hẳn khó, nhưng mà dựa vào người khác nuôimình trong lòng là khó chịu! Bây giờ được nhưng ngày sau nhất định phải bảo giới thiệu việc cho ta.


      Hai chúng ta chuyện xong, Tam công tử bảo ta ở trong phòng chờ lúc, sau đó đem đến bộ nam trang của quốc gia họ giao cho ta.


      “Thay .” Tam công tử cầm quần áo đưa cho ta, ta nhận lấy quần áo ngây ngốc nhìn , dường như có ý phải? “Lam đệ thay !” lại lặp lần.


      “Tam công tử, chẳng lẽ huynh muốn xem ta thay quần áo?” cho là ta và cùng là nam, nhưng phải, mẹ ơi, ta là nữ mà, làm sao có thể thay quần áo trước mặt ?


      “A, ta hiểu.” Xem vẻ của hiểu ý của ta, xong cũng ra khỏi cửa phòng.


      Sau đó ta đem quần áo Tam công tử đưa ặc lên, dù phải là rất vừa người, nhưng cơ bản cũng có thể mặc được.Ta tới trước gương đồng. Oa! Ta rất đẹp trai! quần áo kia là đẹp, trường bào màu xanh nhàn nhạt, ta bắt chước nam tử đường, chải tóc rồi búi lên thành búi, sau đó xoay người. Uh, ta có thể xác định, ta cũng là Phan An đời!


      Ta mở cửa phòng ra, lúc Tam công tử thấy ta bước ta ngoài, ràng tròng mắt của tỏa sáng, hừ! Là vì ta đẹp trai quá ư?


      “Lam đệ, chúng ta thôi!”


      “Ủa? Đây phải là nhà huynh sao?” Ta tò mò nhìn Tam công tử.


      “Ha ha, đây là nhà trọ.”...


      Nhà trọ? Khi nãy đầu óc ta hơi hỗn loạn, ngay cả việc ở đâu cũng quên hỏi , mà khoan ... Nhà trọ? Ở thời đại ta chính là quán rượu, ai nha, lá gan của ta lại dám ‘mướn phòng’ cùng nam tử xa lạ...


      Hai chúng ta ra khỏi nhà trọ, bước chậm ở đường phố, trong lòng ta có cảm giác tĩnh mịch khó chịu. Đường lạ lẫm, người xa lạ, tập quán sinh hoạt xa lạ tất cả đối với ta đều xa lạ, ta chỉ cầu nguyện có thể trở về thời đại của ta thôi, nhưng mà, ta biến mất, trừ ba mẹ đâu còn ai nhớ ta? Bạn ta có rất nhiều, nhưng rất đáng tiếc, người nào lòng với ta, ngoài mặt rất tốt với ta, nhưng ở sau lưng ta họ luôn xấu ta, ta biết vì vẻ ngoài của ta khiến người ganh tỵ, ta từng chính tai nghe bạn tốt của ta mắng sau lưng ta, nhưng ta cũng vạch trần cậu ấy, vì ta muốn có bạn...


      Ngay cả giờ, ta cũng muốn trở lại bên cạnh những người bạn lừa dối kia, bất kể họ xấu ta như thế nào, họ cũng là người , mà bây giờ ta ở đô thị này chẳng qua là hư ảo thôi...


      Nhìn đường phố trước mắt, ta... Có chút kỳ quái...


      “Tam công tử!”


      “Lam đệ có chuyện gì?”


      “Tại sao đường phố có nữ tử?” Ta thấy chỗ này có chút kỳ quái, cả lối bộ nữ tử, chuyện gì xảy ra? ràng trước đó Nhị hoàng tử còn trái ôm phải ấp bốn, năm nữ tử, nhớ tới những thứ này, ta khỏi bội phục Nhị hoàng tử đó rồi, trước ta cho là đóng phim thôi, ngờ là . ai, phong lưu. Thiệt là, ta mà tìm được phu quân như vậy phỏng chừng ta khóc tới chết, biết mấy nữ tử kia nghĩ thế nào, hầu hạ người đàn ông mà vui vẻ như vậy?


      “Lam đệ có thể biết, ở Vân Long quốc cấm nữ tử ra khỏi nhà, nếu nữ tử ra ngoài nhất định phải ngồi trong kiệu.”... Phong kiến, phong kiến, ở đại học ta học ít bài nam tôn nữ ti trong lịch sử, ta hiểu, chuyện mà nam tử có thể làm tại sao nữ tử lại thể? Võ Tắc Thiên khẳng định cũng biết? Mặc dù cũng có rất nhiều người công nhận bà, nhưng bà chính là thần tượng của ta. , khi còn bé ta còn ảo tưởng làm hoàng đế, ta khát vọng mọi người thần phục dưới chân ta. Nhưng, sau này giấc mộng của ta thay đổi, giấc mộng kia chính là...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 6: Quốc Gia Phong Kiến


      Lúc ta còn chìm trong phẫn hận với quốc gia phong kiến, ở xa lập tức truyền đến tiếng nữ tử thống khổ kêu gào, cùng với tiếng trách mắng của các nam tử, ta đưa mắt nhìn lên, có bốn nam tử giơ cây trúc làm lồng tre, mà người nằm trong lồng là nữ tử, đây là... lồng heo?? Trời ạ, ta chỉ thấy TV, ngờ loại cảnh tượng bi thảm này lại xảy ra trước mắt ta?


      Ta dừng bước lại, Tam công tử cũng dừng bước: “Lam đệ?” Tam công tử kinh ngạc gọi ta, nhưng vẻ mặt của có chút kinh ngạc nào, nhìn thấy cảnh này quá nhiều?


      Ta nhìn qua nữ tử bị giam trong lồng heo bên cạnh, trong mắt nàng ấy tràn ngập tuyệt vọng và nước mắt...


      “Nữ tử này lấy chồng mà lại ở riêng cùng nam tử, vào lồng heo là đáng đời”


      “Đúng vậy, biết xấu hổ!”


      ... Nhìn những nam tử khác ở chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào nữ tử trong lồng heo bàn luận xôn xao, ta hiểu, nữ tử bên trong lồng heo làm chuyện gì có lỗi cả, chẳng qua là cùng nam tử gặp mặt riêng, vậy mà cũng phải vào lồng heo? Buồn cười, là chuyện cười thiên hạ!!! nam tử xung quanh đối với nàng ấy có chút lòng thương hại, ngay cả ánh mắt nhìn vào nàng ấy cũng là ánh mắt khinh bỉ, ta hiểu, ta hiểu những nam tử này rốt cuộc có tính người hay ? Có lòng thương hại hay ? Cái này có phần nam tôn nữ ti thái quá.


      “Tam công tử, cho ta hỏi, nữ tử kia cuối cùng bị như thế nào?” Lời của ta có chút tức giận.


      Tam công tử nghe xong câu hỏi của ta, trong mắt cũng ra chút sầu bi: “Có thể bị giết...” xong tuyệt vọng thở dài.


      Ta hiểu, ta hiểu, ta phải là người cổ đại, ta thể hiểu bọn họ nghĩ gì về tính mạng con người, ta thể hiểu bọn họ nghĩ gì về nữ tử, ta càng thể hiểu, hoàng đế Vân Long quốc rốt cuộc là hoàng đế như thế nào? Ta mơ hồ nhớ đếnmục lục ‘Kinh đô Vân Long’, chương thứ hai tên là hiền quân, hiền quân chẳng lẽ là tính từ ngược sao? Có lẽ vậy, vì nhi tử của ông ta Nhị hoàng tử chính là thê thiếp thành đoàn, trong hồ nước ta thấy toàn là thê thiếp của Nhị hoàng tử, ha ha, bởi vậy cái gọi là thượng bất chánh hạ tắc loạn là đây! A, quên mất, cổ đại phải đều như vậy sao, nam tử tam thê tứ thiếp được, mà nữ tử chỉ cần cùng nam tử vài câu bị người là ai cũng có thể làm chồng.


      Lửa giận trong lòng ta lập tức lên tới ngực.


      “Các ngươi để nàng ấy xuống!!” Ta bất ngờ kêu lên giận giữ làm Tam công tử cùng với các nam tử khác đều ngẩn người chút, ta kích động chạy tới bên cạnh lồng heo: “Thả nữ tử này ra!”


      “Ơ, công tử này ở đâu ra, đúng là thích lo chuyện bao đồng.” người đàn ông vừa xách theo lồng heo vừa , mà nam tử kia cùng các nam tử xách lồng heo khác cũng mặc quần áo giống nhau, đều cùng loại với quần áo mà thủ hạ của Nhị hoàng tử bên hồ nước mặc, ta biết bọn họ là quan binh rồi!


      “Bất quá, cẩn thận ngay cả đầu của ngươi cũng bảo vệ được!” Quan binh kia dùng lời lẽ đe dọa ta.


      “Nàng ấy rốt cuộc làm sai chuyện gì? Cùng lắm chỉ cùng nam tử gặp riêng thôi, các ngươi phải lấy mạng của nàng ấy sao?” Ta lớn tiếng chất vấn dân chúng chung quanh, nhưng ta tìm thấy Tam công tử, ha ha, bởi vậy cái gọi là tai vạ đến nơi đều tự phi, dù là cổ đại hay đại cũng thế thôi, bạn của ta đều như vậy, giả sử ta giờ rước họa vào thân, hoặc giả có thể ta bị giết chết, nhưng sao, dù sao ở nơi này ta quen ai, cũng biết cách trở về đại...


      Ta khẳng khái , xong ánh mắt hướng tới ta phải ngưỡng mộ và tán thưởng, mà là cười nhạo, là châm chọc!


      “Ha ha, công tử này dáng vẻ rất tuấn tú, nhưng lại là thằng ngốc?”


      “Đúng đó, đúng đó, ta cũng nghi vậy!”

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 7: Chờ Chết


      Ta là kẻ ngu? Những người đó chút nhân tính cũng có sao? Lòng người dễ thay đổi, ta biết hoàng đế Vân Long quốc rốt cuộc giáo dục con dân của ông như thế nào! Đúng đúng đúng, ta quên mất, xe lửa chạy nhanh là do đầu xe lái, hoàng đế ngu ngốc dạy dỗ con dân cũng thể tốt được!


      “Các ngươi!...” Lòng của ta chán nản, chán nản. Ta vốn muốn mắng lũ dân chúng ngu muội này, nhưng nữ tử bên trong lồng heo cắt đứt lời của ta.


      “Công tử... Cám ơn người thay tiểu nữ tử chuyện, tiểu nữ kiếp sau xin báo đáp người...” Nữ tử bên trong lồng heo , lúc này ta mới nhìn nàng ấy cũng là nữ tử trẻ mười sáu mười bảy tuổi, giọng nàng ấy với ta bất lực, khiến người ta đau lòng.


      “Tiện nhân, chẳng lẽ kẻ ngu này là tình nhân của ngươi?” Nghe được giọng bất lực của nữ tử kia, người chung quanh vẫn bất vi sở động, hơn nữa còn trách mắng thiếu nữ cùng ta có gian tình.


      “Đủ rồi! Ta cùng với vị nữ tử này vốn quen biết, ta chỉ ưa các ngươi như vậy, nên rút dao tương trợ mà thôi!” Lời giải thích của ta có tác dụng gì, giờ ta biết , ta càng bảo vệ vị nữ tử này, giống như càng làm nữ tử này mang tiếng xấu nhiều hơn.


      “Bắt lấy !” Ta xong, quan binh xung quanh cũng bắt lấy ta, ta có chút nghi ngờ, nhưng lại biết tại sao họ lại bắt ta.


      “Tiểu tử biết tại sao bắt ngươi ?”


      lắm!”


      “A, bổn đại gia hôm nay cho ngươi biết, Thánh thượng ban bố lệnh cấm đối với nữ tử cả nước, mà ngươi lại ưa chúng ta, cũng chính là ngươi nhìn trời có điều bất mãn!” Ta biết như vậy, ta biết, xã hội cổ đại chính là chà đạp mạng người như vậy, dân chúng sai bị đem chém.


      “Hôn quân!” Ta giọng , những người ở đó trừng mắt nhìn.


      “Ngươi vừa gì?”


      “Ta hôn quân, hôn quân!!!!” Ta lớn tiếng đem bất mãn của ta với Hoàng đế Vân Long quốc hét lên, người chung quanh vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, ta biết, bọn họ nhất định nghĩ ta lớn tiếng ra những điều phản nghịch như vậy, ta sợ chết, nếu có ba mẹ, ngay từ lúc ở đại ta cũng muốn sống rồi!


      “Chém đầu tại chỗ!” quan binh xong, quan binh khác lập tức rút đao từ trong vỏ bên hông ra.


      Ta nhìn dao găm màu trắng kia, cùng với ánh mắt áy náy của nữ tử trong lồng heo, chung quanh là vẻ mặt kinh hoàng của dân chúng, cười to, xuyên , gặp Nhị hoàng tử phong lưu, ha ha, ra ta nên cảm tạ Nhị hoàng tử? Nhìn và các phi tử tắm, lời vô lễ với như vậy...ở cái quốc gia giày xéo mạng người như thế này, ta nghĩ ta sớm bị chém đầu. Nhưng mà Nhị hoàng tử có giết ta, chẳng qua là phong lưu mà thôi, hoặc là coi mạng người như cỏ rác.


      Rồi sau đó lại gặp Tam công tử ôn nhu, vốn cho người tốt, Nhưng, ha ha, quên , giữ mình , Tam công tử với ta chẳng qua chỉ quen biết vài giờ, sao phải vì ta mà mất mạng?


      Ta tiếng cầu khẩn, chút sợ hãi, giống như chờ cái chết vậy, quan binh tay cầm đao giơ cao, mà ta cũng nhắm hai mắt lại, chờ cái chết tới...


      “Dừng tay cho ta!”

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 8: Tam Hoàng Tử Ôn Nhu


      Giọng vang lên, khiến các quan binh giơ cao đao hạ xuống, mà mọi người cùng ta hướng về phía vang lên tiếng đó.


      Phải... Tam công tử, ?? Ta xem thường sao? Ta xem thường tình bạn của chúng ta sao? ở đây, hơn nữa vào lúc mấu chốt lại kêu dừng tay. Bất quá, lúc này tới cứu ta, ta chỉ có thể làm liên lụy tới thôi.


      “Tam công tử, chuyện này phải chuyện của huynh, huynh nhanh !” Ta điên cuồng kêu, mà Tam công tử trấn an ta bằng nụ cười. Nụ cười này làm lòng ta hốt hoảng bình tâm lại ít, lúc này ta mới thấy thay đổi quần áo người...


      Long bào màu trắng... Màu hoàng tộc? Tam công tử là ai?


      “Tham kiến Tam hoàng tử.” Mọi người hô xong, lập tức quỳ xuống đất, mà người bắt ta cũng quỳ xuống, Tam công tử là Tam hoàng tử?


      ‘Kinh đô Vân Long’ chương thứ năm, Tam hoàng tử - Bạch Tinh Ngân. Nhưng chỉ trong ngày lại gặp đến hai vị hoàng tử? Có trùng hợp thế ?


      Bạch Tinh Ngân ngẩng mặt cười nhạt, mở quạt trong tay ra: “Thả tên nam tử kia ra!” Bạch Tinh Ngân xong lập tức thu hồi nụ cười, sau đó khép quạt lại chỉ về phía ta.


      “Tam hoàng tử, ngàn vạn lần thể, dân đen này năng lỗ mãng nhục mạ Thánh thượng, nhất định phải chém đầu!” Quan binh kiavẫn quỳ mặt đất, hướng tới Bạch Tinh Ngân là ta sai


      “Ta thả là thả!” Giọng Bạch Tinh Ngân tràn đầy mệnh lệnh, nhưng ta mắng cha đấy, chẳng lẽ tức giận sao? hay là với cha có chỗ bất mãn?


      “Tam hoàng tử...”


      “Thế nào? Lời của ta nghe sao?”


      “Tam hoàng tử, chúng ta dù sao cũng là người của Đại hoàng tử, hơn nữa hành động của tên dân đen này đúng là có phạm đến quốc thể!” Từ ngữ điệu của tên quan binh này cho thấy vốn sợ Bạch Tinh Ngân, hơn nữa người mà quan binh đến, Đại hoàng tử, khẳng định là ca ca của Bạch Tinh Ngân rồi, theo lý thuyết cũng là người có quyền kế vị ngai vàng. Ta chế độ kế thừa của Bạch Vân quốc lắm, theo phong tục của cổ đại, cũng là Đại hoàng tử kế thừa, cho nên quan binh này mới lấn áp Bạch Tinh Ngân?


      Bạch Tinh Ngân nghe xong lời của quan binh đó, khuôn mặt vốn ôn nhu nhất thời trở nên tức giận: “Ngươi...!!”


      “Náo loạn ở đâu?” giọng đột nhiên xuất , ta nhớ lại... Là Nhị hoàng tử phong lưu Bạch Nguyệt Diệu, tại sao lại gặp ở đây? phải hồi cung rồi sao? Thế nào lại xuất ở chỗ này? Lúc này loạn hơn rồi, ta xem phi tử của tắm, còn mắng sắc lang, giờ lại mắng cha . A, xong rồi, ta chạy trời khỏi nắng.


      Bạch Nguyệt Diệu ngồi lưng ngựa, hơn nữa lưng ngựa còn có mỹ nữ, Bạch Nguyệt Diệu ôm mỹ nữ trong ngực. ai, bên cạnh vẫn là mỹ nữ. Hơn nữa, cũng sợ đè hư?! Quỷ phong lưu! Bất quá, sao mang theo nữ tử đường tomà xảy ra chuyện? Chỉ cho phép quan ở châu kích động cho dân chúng đốt đèn! Ta nhổ vào!


      “Tham kiến Nhị hoàng tử.”


      “Nhị hoàng huynh.” Bạch Tinh Ngân vốn vẻ mặt tức giận vừa thấy được Bạch Nguyệt Diệu xuất , nhất thời khôi phục vẻ ôn nhu, ta cảm giác quan hệ giữa Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu rất tốt, ha ha, đáng quý. Bạch Tinh Ngân đúng là người tốt, giờ huynh đệ đều có tranh chấp, mà tranh chấp lợi ích giữa các huynh đệ thời cổ đại ràng càng thêm hung ác, vậy mà Bạch Tinh Ngân lại có thể quý trọng tình cảm huynh đệ như thế này đáng quý.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 9: Bị Nhị Hoàng Tử Bắt


      Bạch Nguyệt Diệu thản nhiên cười, sau đó lập tức nhảy xuống lưng ngựa, từ từ về phía ta, vẻ mặt của mị, nụ cười của cũng tà mị, ha ha, ta nghĩ gương mặt của Bạch Nguyệt Diệu rất có khả năng là vũ khí giết người, chỉ giết chết nữ tử, ta thấy còn có thể giết chết nam tử nữa? Vì nam tử xung quanh toàn bộ nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Diệu, mà ta cũng thể nào dời ánh mắt khỏi .


      tới trước mặt ta, sau đó hơi cúi người, dùng tay nhàng nâng cằm ta “Mới vừa rồi ngươi nhục mạ phụ hoàng ta phải ?” Ta hiểu tại sao luôn làm hành động này với ta? Ở trong hồ nước cũng vậy, ràng cũng hỏi ta là nam tử nhà nào, còn làm hành động mập mờ này với ta, chẳng lẽ cả nam và nữ đều tha? Ta hơi nhíu mày, vì cánh tay bị giữ lại, cho nên đầu ta hơi động, hắt tay của .


      “Đúng!” Ta mang bộ dáng cây ngay sợ chết đứng trả lời Bạch Nguyệt Diệu. nghe được đáp án của ta, lập tức đứng thẳng người: “Tên nam tử này giao cho ta, để ta xử phạt !”


      “Nhưng Nhị hoàng tử...”


      “Câm miệng!” Bạch Nguyệt Diệu lời có lực uy hiếp cực mạnh, mặc dù dáng ngoài của Bạch Nguyệt Diệu nhìn xinh đẹp, nhưng nếu cười, từ tỏa ra khí phách làm thế nào cũng trấn áp được.


      Khí phách nhất thời sau mấy giây ngắn ngủi lập tức biến mất, Bạch Nguyệt Diệu lại khôi phục nụ cười tà mị:”Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi là người của hoàng huynh xem thường Nhị hoàng tử ta đây, cùng với hoàng đệ của ta sao?” Vấn đề này hỏi vô cùng chuẩn, ta cảm thấy Nhị hoàng tử phong lưu chuyện có kỹ xảo, xem lời như là cười giỡn phóng đãng kềm chế được nhưng lại hoàn toàn là uy hiếp những quan binh kia, hoàn toàn cho những quan binh kia biết, và Bạch Tinh Ngân thế nào cũng là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, giết những quan binh kia đơn giản dễ như trở bàn tay.


      dám... Hạ quan dám, dân đen kia xin giao cho Nhị hoàng tử ngài xử trí.” Quan binh đó xong, quan binh giữ ta lập tức buông lỏng cánh tay của ta. Ta cảm thấy hai chân quỳ mặt đất của ta cũng tê rần, nhanh chóng đứng lên, nhưng vì lực quá mạnh, cả người cũng nghiêng về phía trước, mắt thấy ta muốn đáp đất, nhưng vào lúc này Bạch Nguyệt Diệu nghiêng người tay ôm eo của ta. Ta trợn to hai mắt nhìn , mà mặt của vẫn như cũ cười tà mị, ta cảm giác mặt cũng viết hai chữ phong lưu!


      Ta vừa định mở miệng bảo buông ta ra, lập tức nhanh chóng ôm cả người ta vào trong ngực: “Tiểu tử, lại gặp ngươi rồi.” giọng bên tai ta, ta cảm giác giọng của giống như loại rượu đỏ khiến người say mê, ta còn giãy giụa nữa,vừa xonghắn đem ta vác ở vai.


      Ta đột nhiên hiểu: “Mau thả ta xuống!!” Ta lớn tiếng kêu, bị nam tử xa lạ vác vai, mất mặt, nhìn quan binh kinh ngạc xung quanh cùng với dân chúng ta càng thấy mất mặt.


      “Dám nhục mạ phụ hoàng ta, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!” Giọng Bạch Nguyệt Diệu giống như mới vừa nãy ở tai ta khiến người say mê, mà là tràn đầy đe dọa, ta biết! và phụ hoàng xem ra là cùng loại, ngừng phong lưu, hơn nữa cũng coi mạng người như con kiến. Ta ở vai giùng giằng, hề có tác dụng, nhưng ta cũng thể mặc xâu xé.


      “Nhị hoàng huynh...”


      “Hoàng đệ, đệ cũng cùng ta hồi cung !”


      “Vâng” xong rồi, Bạch Tinh Ngân nghe lời hoàng huynh như vậy...ta đoán chừng mạng của ta nhất định là bỏ lại cổ đại rồi.


      Ta nhìn nữ tử bên trong lồng heo, ta biết ta cứu được nàng ấy, ta áy náy, rất áy náy...


      Nếu như có ngày ta còn có thể sống ở Long Vân quốc này, ta có thể thay đổi Vân Long quốc này ?


      “Gia...” lưng ngựa nữ tử nhu mì gọi Bạch Nguyệt Diệu.


      “Xuống ngựa!” Lời của Bạch Nguyệt Diệu có nhu tình, mà là tràn đầy mệnh lệnh, ra lệnh nữ tử kia xuống ngựa, nữ tử kia bất đắc dĩ từ lưng ngựa xuống, haiz, Bạch Nguyệt Diệu đúng là biết thương hương tiếc ngọc mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :