1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      .
      Chương 90: Thay Đổi Cách Chọn Phi


      Trở về phủ đệ của ta, ta muốn khóc, phòng ốc rộng lớn mà chút hơi người cũng có, ha ha, cuộc sống trước kia phải như thế sao? Cha là người nghiên cứu lịch sử cổ đại, thường phải ra ngoài, mẹ cũng bận rộn xử lý chuyện trong phòng thí nghiệm hóa học.


      Nhưng giờ ta lại có thói quen này nữa.


      Bỏ , nghĩ nữa, bây giờ ngủ, ngày mai lâm triều còn phải suy nghĩ chút xem làm thế nào giúp Bạch Nguyệt Diệu chối bỏ hôn này, dù sao đó mới là chuyện quan trọng nhất...


      Sáng hôm sau, ta thay xong triều phục, ôm trong lòng kế hoạch dự định trong đầu, đến cửa triều Bạch Nhật Uyên gọi ta lại.


      “Lam hàn lâm.”


      “Tham kiến Đại hoàng tử.”


      “Lam hàn lâm, chuyện ngươi chọn phi cho Nhị hoàng đệ thế nào rồi?” Lời của Bạch Nhật Uyên vẫn là hòa ái dễ gần như vậy, nhưng càng như vậy, ta càng căm tức.


      Ta khẽ mỉm cười, chính yếu là để Bạch Nhật Uyên yên tâm: “Yên tâm , hạ quan biết Đại hoàng tử thương Nhị hoàng tử, cho nên hạ quan bảo đảm cho Đại hoàng tử hài lòng.” Những lời này, đúng là có điểm dối trá, nhưng giờ ta có bất kỳ thực lực có thể cùng Bạch Nhật Uyên gây xung đột chính diện, cho nên chỉ có thể giả vờ ngây ngốc thôi, lát nữa ta bẩm báo chuyện tình nhất định theo ý Bạch Nhật Uyên, cho nên những lời ta trước đó..., đơn giản là ình đường lui.


      Con người của ta phải ăn cây táo rào cây sung, nhưng trước mắt ta phải khiến cho Bạch Nhật Uyên nghĩ rằng ta trung thành với mới được.


      Ta và Bạch Nhật Uyên vừa vừa cười vào trong triều, mà Bạch Nguyệt Diệu thấy ta cùng với Bạch Nhật Uyên bước vào, trợn mắt nhìn ta cái, lập tức quay đầu .


      “Hoàng thượng giá lâm.”


      “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tất cả đại thần trong triều bái hoàng thượng, hoàng thượng ngồi vào ghế rồng sau đó đứng dậy tuyên bố bình thân.


      “Lam ái khanh.”


      “Có vi thần.” Nghe hoàng thượng triều kiến, ta bước hai bước lên trước chờ đợi hoàng thượng tiếp tục chuyện.


      “Chuyện chọn phi cho Nhị hoàng nhi, khanh xử lý như thế nào rồi?”


      “Hoàng thượng, chuyện chọn phi thần bẩm báo sau, thần muốn cởi nút thắt này, hơn nữa, còn có chuyện muốn đố hoàng thượng.”


      “To gan!!” Tử Thừa tướng bất chợt cả kinh, giờ ta cũng thành thói quen rồi.


      sao, Tử ái khanh lui ra , Lam ái khanh xem khanh muốn đố trẫm điều gì”


      “Dạ? Thần muốn hỏi, nếu ngựa giống và ngựa hoang thi chạy với nhau, nếu ngựa hoang thắng lợi, ngựa giống và ngựa hoang con nào có thực lực?” Ta xong, đại điện cũng cả nhà cười ầm lên, chỉ có ba hoàng tử vẻ mặt biến hóa, mà hoàng thượng cũng hơi cười.


      “Đương nhiên là ngựa hoang có thực lực rồi.”


      “Thần , tại sao ngựa giống có thực lực, lại được gọi là ngựa giống chứ?” Lúc này lời của ta hỏi xong ai cười nữa, nhưng, Bạch Nguyệt Diệu hơi nở nụ cười, chẳng lẽ hiểu mục đích ta hỏi mấy chuyện này?


      “Vì xuất thân tốt.” Hoàng thượng lưỡng lự đáp trả.


      “A? Vậy hoàng thượng, vi thần cả gan hi vọng hoàng thượng có thể thay đổi chế độ chọn phi của Nhị hoàng tử.” Ta xong quỳ xuống.


      “Lam ái khanh, ý khanh là gì?”


      “Hoàng thượng, chế độ chọn phi tử từ Ngũ Đại gia tộc, cũng giống như mấy con ngựa giống kia, còn những nữ tử thường dân khác giống như ngựa hoang nọ, chưa chắc ngựa hoang thua kém ngựa giống thưa Thánh thượng!”


      “Được lắm Lam hàn lâm, ý của ngươi tiểu nữ nhà ta là ngựa?” Hồng Thái Phó tức giận bước tới bên cạnh ta chất vấn.


      “Hồng Thái Phó, hạ quan có ý này, ta chỉ là lấy ví dụ tương tự thôi, nếu Hồng Thái Phó nghĩ theo ý đó ta cũng còn cách nào.” Ta tội nghiệp nhìn Hồng Thái Phó.


      Sắc mặt của Hồng thái phó, giận đến còn hình dáng, giờ ta biết rồi, đắc tội hết Tử Thừa tướng, lại tới Hồng Thái Phó, ai!


      “Ngươi...!”


      “Đủ rồi, chuyện chọn phi tử, hay là hỏi ý Nhị hoàng nhi .” Hoàng thượng xong, ta cùng hoàng thượng nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt có biểu tình bước ra khỏi hàng.


      “Phụ hoàng, nhi thần sao cũng được!”


      ... Bạch Nguyệt Diệu xong, xem như bỏ qua ý của ta, đơn giản là tức chết người được, ta giúp ngay cả hồng Thái Phó cũng đắc tội, kết quả là tốt, để lại câu sao cũng được? Ta hung dữ nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Diệu, vẫn như cũ làm như thấy lui về hàng.


      biết trong lòng tên khốn Bạch Nguyệt Diệu này rốt cuộc tính toán điều gì!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 91: Tay Che Trời


      Vì Bạch Nguyệt Diệu có ý kiến, nên kết quả đề nghị của ta coi như phế, ta nóng mặt coi như là vì tên Bạch Nguyệt Diệu kia mà lãnh cái mông, sợ Bạch Nhật Uyên hại mình, kết quả là muốn cưới trưởng nữ Hồng gia, sớm biết thế ta thèm quan tâm đến chuyện này, để mặc bị thê tử hại chết.


      Giờ tốt rồi, khiến cho văn võ bá quan cười nhạo ta, ta tức giận rời triều, gương mặt mất hứng, Bạch Tinh Ngân xuống triều sau đó lại dẫn ta đến đình bên trong ngự hoa viên, vẫn như cũ đứng bên ngoài canh giữ.


      Ta biết đây là ý của Bạch Nguyệt Diệu, giờ ta ôm bụng tức, muốn hướng Bạch Nguyệt Diệu xả ra.


      Ta bước nhanh bước vào đình, tức giận quát: “Đầu óc ngươi có phải bệnh rồi ? Ta tính an bài tốt cho ngươi, đến giây phút mấu chốt ngươi lại làm đứt xích!!!”


      Thấy ta tức giận hét lên, Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười tà mị, sau đó nâng đôi mắt nhìn chăm chú vào ta: “Ai khiến ngươi xen vào chuyện của người khác rồi?”


      ...


      Bị Bạch Nguyệt Diệu hỏi như vậy, ta muốn ngu luôn, hoàn toàn ngớ người, đúng vậy, phải ta xen vào việc của người khác sao: “Ta có bệnh được chưa?” Tức chết ta mà, ta xong tính xoay người ra khỏi đình.


      Bạch Nguyệt Diệu kéo tay ta lại: “Chọn người nào kết quả cũng giống nhau thôi, đề nghị của ngươi, chỉ hại chết những vô tội mà thôi” nghiêm túc xong, ta dường như thất thần, ý của là, nếu ta triệu tập những nữ tử khác, vậy những nữ tử kia bị hại ư? Thắng lợi cuối cùng cũng là nữ tử của Hồng gia?


      Ai là người có bản lĩnh tay che trời đó? Ai là người năng lực làm loạn chuyện chọn phi đó?


      Đáp án chỉ có , bản lĩnh có thể che trời nay, chính là Bạch Nhật Uyên.


      Ta quay đầu lại liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, đôi mắt của dường như cho thấy chấp nhận, quả , ta cũng bất lực rồi, xem ra Bạch Nguyệt Diệu nhất định phải cưới con gái của Hồng gia làm phi rồi.


      “Làm gì tỏ vẻ mặt đồng tình nhìn ta?” Bạch Nguyệt Diệu xong buông lỏng tay ta ra, ngồi lại ghế đá, chiếc bàn đá có bầu rượu, uống xong chén này đến chén sau, uống hơi cạn sạch, rồi sau đó cười khổ : “Ta bản tướng hiểu lòng Minh Nguyệt, làm gì Minh Nguyệt theo mương máng.” Bạch Nguyệt Diệu xong vẫn chăm chú nhìn ta.


      Câu thơ này ta hiểu ý, nhưng ta hiểu tại sao muốn với ta, là vì uống quá nhiều sao?


      Hoặc giả, hoặc giả phải là người phong lưu, cho tới nay đều là cất dấu mình, cũng có thể, cũng có thể muốn cùng nữ tử mình kết hôn sống chết, nhưng giờ bản thân vốn dĩ thể lựa chọn, đây chính là bi ai của những người sinh trong đế vương, đây chính là bi ai của cổ đại phong kiến.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 92: Tam Hoàng Tử Thông Minh

      Ta và Bạch Nguyệt Diệu biết đưa mắt nhìn nhau bao lâu. Cho đến khi Bạch Tinh Ngân đột nhiên vào trong đình, chúng ta mới ngừng nhìn nhau.


      “Đại hoàng huynh tới.” Bạch Tinh Ngân khẩn trương xong, Bạch Nguyệt Diệu buông xuống chén rượu trong tay, nhàng nhảy cái từ trong đình ra bên ngoài, nhìn nhanh nhẹn cùng với bóng lưng mơ hồ, khỏi khiến ta nhớ tới Huyễn Ngâm Phong...


      Khó nghe mà , Bạch Nguyệt Diệu nhìn thấy Bạch Nhật Uyên giống như ăn trộm gặp cảnh sát, nhưng tất cả những điều này là vì cái gì? bảo vệ ta và Bạch Tinh Ngân sao? muốn ta và Bạch Tinh Ngân cũng phải là đồng đảng của , cho nên xin Bạch Nhật Uyên chớ hãm hại chúng ta sao?


      Thống khổ lắm phải ? Bạch Nguyệt Diệu, thể quang minh chính đại ra tình bạn của mình, thể quang minh chính đại cùng mọi người chuyện, vẫn ngụy trang ình...


      giờ ta đột nhiên cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu đáng thương, đáng thương, suy nghĩ chút Nhị hoàng tử cao cao tại thượng, cuộc sống lại đầy lo lắng, ai cũng thể tin được?


      Chỉ biết nữ tử đế vương tốt, biết gia đình đế vương khổ.


      Ha ha, ngay cả tình và hôn nhân cũng thể tự do, hoặc giả, Bạch Nguyệt Diệu áo gấm lụa là nhưng cuộc sống còn bằng cuộc sống của dân chúng áo thô bình thường vận chuyển lương thực.


      Ta tự nhiên ngồi trước bàn đá, mà Bạch Tinh Ngân cũng cầm ly rượu lên giả bộ cùng ta nâng cốc tán chuyện phiếm.


      “Tam Hoàng đệ và Lam hàn lâm chuyện phiếm sao?” Bạch Nhật Uyên vào trong đình, cũng ngồi xuống.


      “Đại hoàng huynh.”


      “Đại hoàng tử.” Ta khách sáo chào hỏi Bạch Nhật Uyên.


      “Ha ha, Lam hàn lâm, ta lúc nào có người, ngươi cũng cần lễ với ta mà” Tại sao Bạch Nhật Uyên vẫn hiền hòa như thế? Tại sao cứ hòa nhã tự nhiên như thế? Cứ như vậy khiến ta chán ghét vô cùng.


      “Đúng rồi, Lam hàn lâm, nhớ mấy hôm trước ta có hẹn ngươi dùng bữa, giờ tính sao?”


      Hỏng bét, phải chứ, xong rồi, ta coi như hiểu được câu tránh được mùng , tránh được mười lăm.


      “Đại hoàng huynh thiệt là, mời Lam hàn lâm , sao mời đệ ?” Những lời này của Bạch Tinh Ngân nhất thời khiến ta trấn định lại rất nhiều, nếu có Bạch Tinh Ngân còn có thể giúp ta xoa dịu, ít nhất nếu ta lộ ra chân tướng gì, có thể giúp ta giải vây.


      “A? Hoàng đệ quả muốn ? Từ sau khi ta thành gia, hoàng đệ chưa tới tẩm cung của ta.” Bạch Tinh Ngân quả nhiên rất ghét người ca ca Bạch Nhật Uyên này, ta cảm thấy Bạch Tinh Ngân vẫn thường xuyên đến chỗ Bạch Nguyệt Diệu, nhưng xem ý này, Bạch Tinh Ngân quả là nhiều năm tới chỗ Bạch Nhật Uyên rồi?


      “Haiz, đệ muốn lắm chứ, nhưng đại hoàng huynh bận việc.. chánh , đệ sợ quấy rầy đại hoàng huynh, nên chưa từng qua tẩm cung của đại hoàng huynh, nếu hôm nay đại hoàng huynh muốn mời Lam hàn lâm, vậy đệ cũng tham gia cho náo nhiệt nhé, biết đại hoàng huynh có thể hoàn thành ý nguyện của đệ ?” Ta Bạch Tinh Ngân thông minh quả nhiên sai, phản ứng của tương đối cơ trí rồi, nếu ta nhìn thấy mặt khác của , nhất định cho là giảo hoạt hồ ly, vì chuyện với ta giọng rất trung hậu, trắng ra là có chút ngu ngốc, nhưng lúc chuyện với người khác, lại có vẻ khôn khéo vô cùng, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.


      Trong hoàng cung, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tính cách của mình?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 93: Lưu Luyến



      Xem ra bữa tiệc tối nay coi như định, hàn huyên bao lâu, chúng ta cũng tạm biệt, ta trở về phủ đệ của mình, nghỉ ngơi, chờ đợi bữa tiệc tối nay.


      Cũng biết, bữa tiệc tối nay là Hồng Môn yến? hay là bữa tiệc bình thường nữa?


      Lúc thay quan phục, ta vô tình đụng phải vật ở bên giường, ta lấy lên, nhàng lau chùi nó, phía có chút bụi đất rồi, ha ha, ta sợ thấy cảnh thương tình, nên lâu chạm qua kiếm Huyễn Ngâm Phong cho, nhìn nửa khối ngọc bội, ta lại muốn biết, nửa miếng ngọc bội kia có phải ở chỗ Huyễn Ngâm Phong ?


      Ta và bao lâu rồi gặp? còn nhớ ta ? Còn nhớ tối hôm đó ta với ta là nữ tử ?


      Ta rất muốn biết, ta và Bạch Nguyệt Diệu ai bất hạnh hơn ai?


      Bạch Nguyệt Diệu phải cùng nữ tử thương mà thành thân, còn ta lại có nam tử ta , nhưng người đó cũng ta.


      giờ ta quên mất vết thương người do Bạch Nguyệt Diệu gây ra cho ta rồi, thay vào đó là thương hại .


      Ta đến đây làm quan là vì cái gì? Ta hỏi kỹ lòng mình.


      Xem ra hôm nay mục đích của ta rất trong sáng? Toàn tâm toàn ý vì dân chúng. Vậy nếu có ngày ta có cơ hội trở về đại, ta có nên trở về ?


      đại có ai lưu luyến ta ? Cha, mẹ sao? Trừ bọn họ ra?


      Ta biết...


      Sau khi rời khỏi đình, Bạch Tinh Ngân bước nhanh về phía tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, vừa bước vào, Bạch Tinh Ngân thở hỗn hển đứng trước mặt Bạch Nguyệt Diệu.


      “Tam hoàng tử.” Bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu nữ tử vây quanh thành đoàn, các nàng chào Bạch Tinh Ngân, lúc này Bạch Nguyệt Diệu coi như là người say trong chén rồi, người đầy mùi rượu, đôi mắt cũng hơi có vẻ mê ly.


      “Tất cả các ngươi lui ra!” Tiếng Bạch Tinh Ngân có chứa mấy phần ra lệnh, những nữ tử kia liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng hơi gật đầu, những nữ tử kia lần lượt rời .


      Thấy bọn họ rời rồi, Bạch Tinh Ngân mới ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng huynh, Đại hoàng huynh muốn mời Lam nương đến dự tiệc tối nay!”


      Nghe xong lời của Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu vốn mê mẩn đầu óc nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, con ngươi cũng sáng lên nhiều, nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại: “Đệ cùng với Điệp Nhi?” Bạch Nguyệt Diệu gọi Lam Điệp Nhi là Điệp nhi, điều này khiến Bạch Tinh Ngân hơi ngẩn người.


      Bạch Tinh Ngân nghĩ nhiều, chẳng qua là hơi gật đầu cái.


      “Được rồi, đệ hãy chăm sóc Điệp nhi , tận lực bảo nàng ấy đừng uống rượu!”


      “Hả?”


      có gì đâu, .” Bạch Nguyệt Diệu tính toán xong, trong lòng Bạch Tinh Ngân cũng kiên định ít.


      muốn mọi người chú ý, Bạch Tinh Ngân ở lại lâu, chốc lát đứng dậy trở về tẩm cung của mình.


      Mà Bạch Nguyệt Diệu cũng đứng dậy về phía cánh cửa đen trong phủ...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 94: Hắc Huynh



      Xem chút sắc trời nhanh đến thời gian dự tiệc, ta đứng dậy chuẩn bị lên đường về phía hoàng cung, mới ra khỏi phủ đệ của ta, thấy người quần áo màu đen đứng cách ta xa.


      Ta cẩn thận nhìn lại, cảm thấy bóng dáng này dường như rất quen thuộc, ta nhớ ra rồi, là tùy tùng bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, ta bước nhanh tới trước mặt người nọ.


      “Lam hàn lâm.” Người kia xong cúi chào ta, theo lý thuyết mặc quần áo màu đen, mặc dù phải bậc quan, nhưng cũng là quý tộc, ta cũng phải chào hỏi mới đúng.


      Nhưng ta biết xưng hô như thế nào đây? “Người của Hắc gia”


      Ta xong, nhất thời cảm giác chung quanh tản mát ra khí lúng túng, nhưng người nọ vẻ mặt vẫn thay đổi nhìn ta, con ngươi cũng cực kỳ lạnh như băng: “Tại hạ Hắc Mạch Dực.”


      “A, Hắc huynh!”


      “...” Nghe ta vậy, khóe miệng Hắc Mạc Dực đột nhiên khẽ nhếch lên, nhìn như rất buồn cười, rồi lại mực nhẫn nại, bất quá nhìn nhàn nhạt cười, khiến ta nhớ đến Huyễn Ngâm Phong, mặc dù hai người bọn họ đều cho cảm giác rất lạnh, nhưng cảm giác lạnh của Hắc Mạc Dực rất nghiêm túc, dường như rất khó tiếp cận, còn cái lạnh của Huyễn Ngâm Phong, khiến ta cảm giác rất lãnh khốc.


      “Xin hỏi Hắc huynh có chuyện gì ?”


      “Là Nhị hoàng tử điện hạ bảo tại hạ hộ tống Lam hàn lâm đến tẩm cung của đại hoàng tử.”


      “À”...


      Ta đần độn gật đầu cái, theo sau Hắc Mạc Dực hướng về phía tẩm cung, , giờ ta vô cùng bất đắc dĩ, vừa rồi chuyện với Hắc Mạc Dực, ta vốn có cách từ chối, giống như lập khế ước với nhau vậy, hơn nữa sao Bạch Nguyệt Diệu lại biết ta tới chỗ Bạch Nhật Uyên?


      Chắc cũng là Bạch Tinh Ngân đây, ha ha, nên Bạch Tinh Ngân quá lệ thuộc vào Bạch Nguyệt Diệu? hay là Bạch Tinh Ngân quá tín nhiệm Bạch Nguyệt Diệu đây?


      Bất kể thế nào, Bạch Nguyệt Diệu quả phái người bên cạnh đến bảo vệ ta, suy bụng ta ra bụng người, sau này trời cao cũng giúp Bạch Nguyệt Diệu thôi!


      Đến cửa tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, Hắc Mạc Dực bước vào, mà tung người bay lên nóc tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, ta ngờ võ công của Hắc Mạc Dực lại giỏi đến thế? nếu trong tẩm cung của Bạch Nhật Uyên có bất kỳ biến động gì, xuất giúp ta, ta cũng ngầm cho phép gật đầu cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :