1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 74: Tam Hoàng Tử Giải Vây


      Thù của ta và Thừa tướng xem ra hôm nay phải định rồi, ta khẽ mỉm cười: “Ta là môn sinh của đương kim thánh thượng.”


      “Ta hỏi ngươi, là ai đề cử ngươi đến!” Tử Thừa tướng lần này ngữ điệu ràng có chút kích động, cái này có thể chứng minh, lần đầu tiên ám đấu với ta, ta thắng lợi! Vì thế mới khiến ta mất bình tĩnh!


      “Thừa tướng đại nhân, hạ quan quay trở lại vấn đề ngài rồi, ta , ta là môn sinh của đương kim thánh thượng” xong ta cũng hướng về phía Tử Thừa tướng khẽ mỉm cười, mà khuôn mặt hoàng đế đầy kinh ngạc, văn võ bá quan càng thêm kinh ngạc vô cùng.


      “Hoang đường, Thánh thượng chưa bao giờ đề cử qua bất kỳ thí sinh tham gia khoa cử cuộc thi, sao ngươi lại câu môn sinh của đương kim thiên tử?”


      “Tam hoàng tử đề cử hạ quan, chẳng lẽ hạ quan tính là môn sinh của thiên tử sao?” Ta biết ta thế nhất định gây phiền toái cho Bạch Tinh Ngân, vì dù sao trước đó ta ta là môn sinh của thiên tử, quả nhiên, lời vừa xong, Tử Thừa tướng lộ ra nụ cười thắng lợi.


      Lúc này, hoàng đế lên tiếng: “Tam Hoàng nhi, là con đề cử Lam Điệp tới dự thi?”


      Theo hoàng đế chất vấn, ta khẩn trương nhìn Bạch Tinh Ngân, vì Bạch Tinh Ngân nhất định biết tại sao ta lại tới dự thi, lỡ như làm lộ ra... vậy ta xong đời!


      Mắt ta lơ đãng nhìn Bạch Nguyệt Diệu, đôi mắt kia vẫn tràn đầy tức giận nhìn ta, ta cố ý tránh ánh mắt của Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Tinh Ngân nhìn ta cái, lập tức ra khỏi hàng: “Khởi bẩm phụ hoàng, mấy tháng trước hoàng nhi có ra ngoài du ngoạn, thấy Lam Điệp văn chương xuất chúng, vì vậy đem cây quạt tùy thân tặng cho Lam Điệp, đề nghị tới tham gia thi lấy công danh hỗ trợ phụ hoàng!” Hô, ta thở phào nhõm, ngờ Bạch Tinh Ngân thông minh như thế, lại nghĩ tới việc ta lấy quạt của dự thi? Ta cũng ngờ Bạch Tinh Ngân bảo vệ cho ta, chẳng những vạch trần thân phận của ta, lại còn vì ta mà giải thích, quả nhiên Bạch Tinh Ngân là người tốt!


      “A, ha ha, hoàng nhi quả nhiên rất có mắt nhìn người!”


      “Tạ phụ hoàng khích lệ.” Bạch Tinh Ngân tạ hoàng thượng, lập tức mỉm cười thản nhiên với ta, mà ta cũng đáp lại nụ cười nhàn nhạt, sau đó lui về hàng.


      “Được, nếu vậy, vậy ...”


      “Hoàng thượng, thần còn có nghi vấn! Muốn hỏi kim khoa Trạng nguyên!” Tử Thừa tướng cắt lời hoàng thượng..., mà hoàng đế cũng ngầm cho phép gật đầu cái.


      giờ lòng ta tràn đầy lửa giận, Tử Thừa tướng đơn giản đấu với ta tới cùng! Ta phải là trạng nguyên bình thường thôi sao, sao ta cứ muốn dồn ta vào chỗ chết? Mặc dù trong lòng rất giận, nét mặt của ta vẫn thay đổi, mỉm cười nhìn Tử Thừa tướng.


      “Lam Điệp, mới vừa rồi ngươi ngươi là môn sinh của thiên tử, bây giờ lại là Tam hoàng tử đề cử ngươi đến, chẳng lẽ ngươi cho đương kim thiên tử là Tam hoàng tử sao?!!” Tử Thừa tướng xong, đưa tay chỉ vào ta, mà tròng mắt của ta cũng lên ánh mắt thắng lợi.


      Vẻ mặt hoàng thượng ràng có chút trầm, những quan viên khác trong triều cũng lộ ra tia cười, haiz, nhìn ra được những quan viên cười kia, nhất định là người của Tử thừa tướng!


      Thảo nào, ta ta là do Tam hoàng tử đề cử mà đến, Tử Thừa tướng cười rồi, ra là có chuyện như vậy? Câu trả lời của ta nếu cẩn thận mà ..., chỉ hại ta, khẳng định cũng hại Bạch Tinh Ngân.


      Bất quá, ta sớm có chuẩn bị mà đến, ta muốn tìm ra sơ hở của ta, mà lại hoàn toàn phạm phải sơ hở quá lớn!!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 75: Thụ Phong


      “Tử Thừa tướng, lời của ta sai sao? Tam hoàng tử là con ruột của Thánh thượng, mang người dòng máu của hoàng gia, Tam hoàng tử đề cử ta đến, ta ta là môn sinh của Thiên tử có gì khác nhau? Chẳng lẽ, Tử Thừa tướng cho là, Thánh thượng là Thánh thượng, Tam hoàng tử là Tam hoàng tử, giữa cha và con có quan hệ sao?” xong, khóe miệng của ta cũng giương lên nụ cười thắng lợi, dáng vẻ của Tử Thừa tướng và Bạch Nguyệt Diệu bây giờ cũng là tràn đầy tức giận.


      “To gan!!!” Những lời này hô lên, ta nhìn lại, từ nơi phát ra, là Bạch Tinh Ngân, lần đầu tiên ta nghe được giọng của đầy đe dọa, tức giận như thế. Ta sai rồi sao?


      “Tử Thừa tướng! Lời của Lam Điệp, là suy nghĩ trong lòng ngươi sao?!” A, ra nguyên nhân Bạch Tinh Ngân tức giận là chuyện này, cũng phải là vì ta, haiz, lúc này Tử Thừa tướng là trộm gà được còn mất nắm gạo.


      “Khởi bẩm Tam hoàng tử..., vi thần dám, vi thần chẳng qua là...”


      “Được rồi, được rồi, hoàng nhi nên tức giận, trẫm nghĩ Tử ái khanh cũng có ý gì đâu.”


      Hành động của hoàng thượng ràng là cố ý bao che cho Tử thừa tướng, chẳng lẽ hoàng thượng sợ Tử thừa tướng??? Hoàng thượng xong, Bạch Tinh Ngân lập tức cam lòng trợn mắt nhìn Tử Thừa tướng cái, mà Tử Thừa tướng cũng hơi có vẻ đắc ý.


      “Thánh thượng, vi thần cũng muốn vấn đáp với kim khoa Trạng nguyên.” Người lời này chính là nam tử mặc áo màu vàng, nam tử kia khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao to, da màu đồng, ngũ quan ràng mà thâm sâu, con ngươi cũng có vẻ rất hiền hòa, nhìn màu sắc quần áo ta đoán chừng phải là Hoàng Thượng Thư? Oa, ngờ, Hoàng Thượng Thư vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, hướng tới Hoàng thượng xin phép xong, cho ta nụ cười thiện ý, ta cảm thấy Hoàng Thượng Thư nhất định là vị quan tốt, trước tiên có nhận hối lộ, hơn nữa lại hiểu được văn chương của ta, đơn giản coi như là tri .


      “Vừa đúng, Hoàng ái khanh, trẫm cũng muốn bảo khanh tới hỏi thử Lam Điệp, dù sao cũng là người khanh hết sức tiến cử với trẫm”


      Hoàng đế xong, Hoàng Thượng Thư về phía ta, vẻ mặt của vẫn như cũ hiền hòa vô cùng, khẽ suy tư, sau đó hỏi: “ cho ta biết cách nhìn của ngươi về Vân Long quốc.”


      Vấn đề này... Ha ha, khảo đề của Hoàng Thượng Thư dễ dàng đây, nhưng ta cũng cảm thấy cố ý gây khó khăn cho ta, giống như Tử Thừa tướng mới vừa hỏi ta hai vấn đề đơn giản là so với thi cử đều có chút liên can, hoàn toàn là thẩm vấn ta, nhưng Hoàng Thượng Thư khác hoàn toàn.


      Ta suy tư chút, ngay sau đó hồi đáp:


      Long Tiêu trướng ca múa mừng cảnh thái bình,


      Tử ký thành lão yếu lắm mồm tấn.


      Sao trúng tuyển rượu thịt vượt qua tích,


      biết mấy chục năm lao khổ.


      Xin hỏi quân cái gì gọi là thiên hạ,


      Đạo lý xưa nay vua có dân.


      Bài thơ này của ta có ý muốn cho hoàng thượng biết đầu ông ta còn có dân chúng, cho nên đừng quên gốc rễ, cách khác nên xem dân là trời, bất quá nhìn vẻ mặt của hoàng thượng dường như hoàn toàn hiểu ý của ta, haiz, là bi ai mà.


      Ánh mắt của Hoàng Thượng Thư tràn đầy tán thưởng: “Thơ hay, thơ hay, hay cho câu ‘ vua có dân’! Hoàng thượng, kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp tuyệt đối là nhân tài hiếm có!!”


      “A? Ha ha ha, quả Lam Trạng nguyên tài trí hơn người, văn học xuất chúng, hoàng nhi, con quả nhiên là chọn lựa người rất tốt.” Cắt, hoàng thượng kia hoàn toàn là phụ họa theo lời của Hoàng Thượng Thư..., haiz, mặc kệ , nhìn dáng dấp hoàng đế là có thể biết.


      “Kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp nghe phong!”


      Hoàng thượng xong, ta là lại quỳ gối đất.


      “Trẫm đặt hi vọng nơi ngươi, giữ ngươi ở lại bên người giúp trẫm trừ ưu giải nan, trẫm phong ngươi là tam phẩm Hàn lâm học sĩ!”


      Tam phẩm Hàn lâm học sĩ? Cái này hoàn toàn ngoài dự liệu của ta rồi, ta vốn tưởng tối đa cũng là phủ doãn đâu đó thôi, nhưng ngờ...


      Ha ha ha, ta nghĩ hoàng thượng có thể phong chức quan lớn như thế cho ta, cũng hoàn toàn là công lao của Hoàng Thượng Thư, ta nhìn Tử Thừa tướng mặt tái xanh!


      “Tạ ân Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 76: Nhị Hoàng Tử Tức Giận


      Ta tạ ơn xong, hoàng thượng tuyên bố bãi triều, Tử Thừa tướng giận đùng đùng phất tay áo , những quan viên khác trong mắt cũng tràn đầy địch ý với ta.


      “Lam Hàn lâm.” Là Hoàng Thượng Thư, ha ha ta nhất định phải sâu sắc cám ơn người này mới được.


      “Hoàng Thượng Thư, vừa rồi đa tạ Hoàng Thượng Thư giúp đỡ.” Ta khách sáo với Hoàng Thượng Thư.


      đâu, là Lam hàn lâm đây tài hoa xuất chúng thôi, sau này chúng ta là đồng liêu rồi, hi vọng Lam hàn lâm có thể tiếp tục cố gắng vì bốn chữ vua có dân, vì dân tạo phúc.” Lúc Hoàng Thượng Thư những lời này từ cơ thể toát ra loại cảm giác chánh khí lẫm liệt. Ngày sau, Hoàng Thượng Thư nhất định vị quan tốt, mà ta cũng như thế.


      “Dạ.”


      “Lam... Đệ.”


      “Tam hoàng tử.”


      “Tam hoàng tử.”


      Ta cùng với Hoàng Thượng Thư đồng thời hành lễ với Bạch Tinh Ngân, Bạch Tinh Ngân dường như có lời gì muốn với ta, nhưng lại như biết mở lời thế nào, Hoàng Thượng Thư là người sáng suốt, nhìn ra Bạch Tinh Ngân lo lắng, lập tức biết ý rời .


      “Lam đệ, theo ta ra ngự hoa viên tụ họp chút.” Bạch Tinh Ngân giọng xong, ta cũng theo sau lưng Bạch Tinh Ngân rời khỏi Kim Loan điện, hướng về phía ngự hoa viên mà .


      biết tại sao, Bạch Tinh Ngân ràng là hoàng tử, lời vô cùng cẩn thận, như e sợ những người khác nghe được nơi ta và đến, nhưng thế nào cũng là Tam hoàng tử, những đại thần kia biết có thể làm gì được đây?


      Hay là... ngôi vị Tam hoàng tử này của Bạch Tinh Ngân này chẳng qua là để xem mà thôi? ra hề có thực quyền? cũng nhất định phải đề phòng những người khác?


      Nghĩ tới đó, ta và Bạch Tinh Ngân vào đến trong ngự hoa viên, mà trong đình tại ngự hoa viên người ngồi, nhìn kỹ lại, là Bạch Nguyệt Diệu...


      “Tam hoàng tử, chắc phải là Bạch Nguyệt Diệu gọi ta tới chứ?”


      Nghe xong câu hỏi của ta, Bạch Tinh Ngân nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với ta: “Ừ, là Nhị hoàng huynh bảo ta gọi đệ tới, nhưng... Ta cũng vậy rất muốn cùng Lam... đệ ôn chuyện.” nửa câu sau của Bạch Tinh Ngân còn chưa hết, cả gương mặt đỏ bừng, đỏ bừng, khiến ta cũng cảm thấy tự nhiên.


      Ta bất đắc dĩ bước vào trong đình, mà Bạch Tinh Ngân lại ở bên ngoài đình giúp chúng ta canh chừng, gương mặt Bạch Nguyệt Diệu vẫn nghiêm túc cùng với vẻ tức giận, ta đứng ở đình nghỉ một lúc lâu, cũng chuyện.


      “Này, nếu ngươi có gì muốn ta đây.” xong ta cất bước tính ra khỏi đình.


      “Đứng lại đó cho ta!!!” Bạch Nguyệt Diệu lớn tiếng rống xong, lập tức tới bên cạnh ta, đùng đùng nhìn ta: “Ai kêu ngươi tới?”


      “Ta tự nguyện tới.” Ta quan tâm đáp trả Bạch Nguyệt Diệu.


      “Ngươi... Ngươi mau thu dọn đồ, rời càng xa càng tốt!!!!”


      “Chuyện của ta liên quan gì tới ngươi? Ta cho ngươi biết Bạch Nguyệt Diệu, bắt đầu từ bây giờ, ngươi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ngươi hoàn toàn có tư cách trông nom ta!” Ta cũng vậy cam lòng yếu thế tức giận đáp lễ Bạch Nguyệt Diệu, ra đây là lần đầu tiên ta thấy Bạch Nguyệt Diệu tức giận, luôn luôn tà mị xinh đẹp, chuyện luôn là so người khác chậm ba lần, hơn nữa giọng êm ái, giờ trở nên như thế này hoàn toàn mất vẻ phong lưu khí thế trước kia.


      Ta hiểu việc ta làm quan ảnh hưởng gì đến , cũng biết sao lại phải ngăn cản ta làm quan.


      “Ngươi nhất định phải ở lại nơi này?” vẻ mặt vốn vô cùng tức giận, nhất thời biến đổi, lại trở nên tà mị vô cùng.


      “Đúng! sao?” Ta kiên định với .


      Ta xong, Bạch Nguyệt Diệu bắt được cánh tay ta, sau đó lôi kéo, môi của trực tiếp dính vào môi ta, trong lòng ta lửa giận nhất thời lên tới não, ta dùng sức đẩy ra, sau đó hung hăng cho Bạch Nguyệt Diệu bạt tai! Ta phát trước kia vốn đánh tới Bạch Nguyệt Diệu, nhưng giờ... Quả nhiên luyện võ rất có lợi.


      Nhưng bị ta đánh xong Bạch Nguyệt Diệu chẳng qua là khẽ vuốt chỗ bị ta đánh, vẻ mặt có chút biến hóa nào, vẫn như thế phóng đãng kềm chế được.


      “Ta cho ngươi biết, Bạch Nguyệt Diệu, chuyện lúc trước ta xem như chưa từng xảy ra, nếu ngươi cứ tiếp tục ba lần bốn lượt trêu ghẹo ta, ta gom cả chuyện mới nợ cũ đem ra tính lượt với ngươi!” Nghe xong uy hiếp của ta, Bạch Nguyệt Diệu cũng chút rung động, khóe miệng của còn cười tà mị.


      “A? Muốn tính bằng cách gì? Dựa vào việc nịnh bợ phụ hoàng ta sao?” Bạch Nguyệt Diệu chẳng thèm nhìn châm chọc ta.


      Nghe như vậy xong, ta hơi bình phục lại quyết tâm, sau đó : “À, dựa vào nịnh hót mà có được chức Hàn lâm cũng tồi đâu.” xong ta hai tay tóm lấy cổ áo Bạch Nguyệt Diệu: “Sau này ta còn muốn dựa vào nịnh hót lấy được vị trí Thừa tướng nữa kìa!! Ngươi có thể làm khó dễ được ta ư?” Ta xong là buông hai tay ra, ra ta thế hoàn toàn là lẫy, dựa vào nịnh hót để có được quan vị thà có còn hơn, nhưng đối mặt với hôn quân ta phải dùng thủ đoạn đùa bỡn chút.


      “Được, có chí hướng, hứ, nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại triều đình, nhớ cẩn thận ta “tấn công” ngươi.”


      “Ngươi uy hiếp ta sao? Cũng muốn học Tử Thừa tướng gây khó khăn cho ta?”


      “Sao có thể chứ?” Bạch Nguyệt Diệu xong đưa tay ra, khẽ vuốt lên gương mặt của ta: “Ta rất biết thương hương tiếc ngọc đó!”


      xong, lập tức xoay người rời khỏi đình, mà trong lương đình chỉ còn lại trái tim băng giá của ta, Bạch Nguyệt Diệu phải khiêu khích ta, cho ta biết, nếu ta ở lại nơi này, ngừng vũ nhục ta, trêu ghẹo ta.


      Loạn trong giặc ngoài! Xem ra, ngày sau ta chỉ đề phòng những quan viên khác lừa gạt ta, còn phải đề phòng Bạch Nguyệt Diệu tấn công ta nữa...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 77: Lo Lắng Của Nhị Hoàng Tử


      Sau khi Bạch Nguyệt Diệu rời khỏi đình hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, vẻ mặt nghiêm trọng cực kỳ, ngay cả Bạch Tinh Ngân đứng canh ở ngoài chào Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cũng nghe thấy, cứ thế thẳng đường về tẩm cung.


      đường trở về hoàng cung, Bạch Nguyệt Diệu trùng hợp gặp Đại hoàng tử Bạch Nhật Uyên và Tử Thừa tướng.


      “Hoàng huynh.” Bạch Nguyệt Diệu cố gắng duy trì vẻ tự nhiên chào hỏi Bạch Nhật Uyên.


      “Nhị hoàng tử.” Gương mặt Tử Thừa tướng tươi cười mà lòng cười hành lễ với Bạch Nguyệt Diệu.


      “Nhị hoàng đệ.” Bạch Nhật Uyên quan tâm bước tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu: “Vừa nãy đại điện sao có vẻ buồn buồn vui vậy? Chẳng lẽ hoàng đệ thích kim khoa Trạng nguyên ư?” Bạch Nhật Uyên quan tâm Bạch Nguyệt Diệu như thế nhìn vào cho người ta cảm giác Bạch Nhật Uyên là huynh trưởng, nhưng Bạch Nguyệt Diệu vẫn khắp nơi đề phòng Bạch Nhật Uyên, rốt cuộc là Bạch Nguyệt Diệu buồn lo vô cớ, trong lòng ghen tỵ? hay là Bạch Nhật Uyên chẳng qua là ngụy trang thôi? Nếu là ngụy trang Bạch Nhật Uyên kia quá mức thâm sâu.


      Còn nữa, biểu của Bạch Nguyệt Diệu vừa nãy ở đại điện xem như thu hút chú ý của Bạch Nhật Uyên rồi, vẻ ngụy trang của Bạch Nguyệt Diệu khi thấy kim khoa Trạng nguyên bước vào đại điện nhất thời biến thành tức giận. biết Lam Điệp Nhi là nữ tử tính tình kỳ quái, nhưng lại vạn vạn chưa từng nghĩ đến, Lam Điệp Nhi đến triều đình làm quan, cho nên tức giận là vì Lam Điệp Nhi giả trang thành nam tử tới làm quan, dù có thể giấu giếm nhất thời, nhưng tuyệt đối phải là kế sách lâu dài, nếu để cho người khác vạch trần thân phận con gái của Lam Điệp Nhi, kết quả của Lam Điệp Nhi chỉ có , đó là chết!


      Nghĩ đến trong triều đình ngươi lừa ta gạt, kết bè kết đảng, Lam Điệp Nhi mới đến làm sao ứng phó? Bạch Nguyệt Diệu phải thừa nhận, mới vừa rồi Lam Điệp Nhi quả biểu vô cùng xuất sắc, hiểu lúc nào thích hợp để nịnh nọt, biết chuyển nguy thành an, haiz, nhưng, lúc này Lam Điệp Nhi coi như là xông vào đại họa động trời rồi, vì Lam Điệp Nhi đắc tội cũng phải chỉ mình Tử Thừa tướng, mà là cả những người ủng hộ Tử thừa tướng nữa, còn thêm người đứng phía sau Tử thừa tướng là Đại hoàng tử kia!


      giờ Bạch Nguyệt Diệu suy nghĩ hay là để Lam Điệp Nhi làm phi tử của mình, ít nhất trong hậu cung tranh đấu Bạch Nguyệt Diệu còn có thể bảo vệ nàng, nhưng nếu tranh đấu trong triều đình ...


      Bạch Nguyệt Diệu nhìn Đại hoàng tử trước mắt, nhất thời hạ quyết tâm, nếu đến thời điểm tất yếu, Bạch Nguyệt Diệu chính thức tuyên chiến với Đại hoàng tử để bảo vệ Lam Điệp Nhi...


      “Có sao? Sao đệ cảm thấy? Đệ chú ý đến kim khoa Trạng nguyên kia lắm.” Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt Nhìn Bạch Nhật Uyên, chỉ có thể giả bộ quen Lam Điệp Nhi, nếu nếu Bạch Nhật Uyên biết Lam Điệp Nhi có vị trí quan trọng như thế nào với Bạch Nguyệt Diệu, dù sao cũng khiến Lam Điệp Nhi phiền phức hơn.


      Haiz, Lam Điệp Nhi huyên náo ra làm quan triều đình có thể là mang đến phiền toái rất lớn cho Bạch Nguyệt Diệu, rất có thể ngày sau Bạch Nguyệt Diệu vì Lam Điệp Nhi mà hủy tất cả kế hoạch của mình, cũng rất có thể, Lam Điệp Nhi trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu hoàn thành dã tâm của .


      Nhưng trước mắt xem ra, Lam Điệp Nhi ngoan ngoãn nghe theo lời Bạch Nguyệt Diệu đâu.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 78: Bè Phái Của Triều Đình


      mình ta ngồi trong lương đình, nhìn ngự hoa viên trong hoàng cung, haiz, chân , hùng vĩ, người đứng đầu thiên hạ biết hưởng thụ là như vầy đây.


      “Lam nương.” Lúc này Bạch Tinh Ngân vào trong lương đình, ngồi bên cạnh ta: “Nàng ở Huyện Bạch Thanh sống tệ, vì sao phải tới đây?”


      Bạch Tinh Ngân có ý gì? Sao biết cuộc sống ở Huyện Bạch Thanh tệ? Chẳng lẽ bảo ta tới Huyện Bạch Thanh là vì an bài tất cả ở Huyện Bạch Thanh cho ta? Nhưng... Ta tới Huyện Bạch Thanh mà, ta ở Huyện Bạch Tùng, nếu vậy túi bạc trong ngôi miếu đổ nát đó cũng phải của .


      “Ta lầm đường, tới Huyện Bạch Tùng...”


      Ta lúng túng với Bạch Tinh Ngân, vừa nghe xong trong mắt nhất thời tràn đầy ngạc nhiên. Sau đó kích động hai tay nắm lấy tay của ta: “Sao nàng lại sống ở Huyện Bạch Tùng?” kích động hỏi ta xong, mới chú ý tới hai tay của nắm lấy tay ta, đầu tiên có chút lúng túng sau đó rút hai tay về.


      “Ta đem ngựa huynh cho bán , sau đó đến tiệm gạo làm thuê” Ta cảm thấy lời của ta có chỗ nào thương tâm cả, nhưng ta vừa xong Bạch Tinh Ngân lại lộ vẻ thương tâm, chẳng lẽ cảm thấy ta ở Huyện Bạch Tùng chịu khổ? lương thiện tới mức vì chuyện này mà buồn ư?: “Ha ha, Tam hoàng tử, ra ta sống ở Huyện Bạch Tùng rất tốt, cơm ngày ba bữa đều no, hơn nữa còn có ngói che đầu.” Quan trọng nhất là, còn có Huyễn Ngâm Phong dạy ta tập võ, câu tiếp theo ta ra, vì ta muốn cho bất cứ người nào biết về hiệp khách thần bí Huyễn Ngâm Phong, lần trước vì ta kích động trước mặt Bạch Nguyệt Diệu ra tên của Huyễn Ngâm Phong, cho nên sau này ta nhất định đem Huyễn Ngâm Phong, người này chôn sâu trong lòng ta.


      Lời ta vừa xong, Bạch Tinh Ngân thở dài, vẻ mặt vốn là thương hại cũng hòa hoãn : “Nhưng, dù sao nàng cũng là nữ tử, cho nên mang thước...” tiếp, mà ánh mắt bắt gặp ánh mắt của ta, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.


      “Ha ha, Tam hoàng tử quá lo lắng rồi, ở quê hương của ta, chuyện nam tử có thể làm nữ tử cũng có thể làm, cũng giống như việc làm quan, quê của ta có rất nhiều nữ tử cống hiến cho chính trị, lời bất phàm muốn cứ ..., cho nên ta muốn làm quan đơn giản chỉ là hi vọng có thể thay đổi truyền thống của đất nước phong kiến này, nữ tử cho ra đường khỏi quá mức hoang đường rồi!” Ta biết ta xong những lời này Bạch Tinh Ngân có tức giận hay , vì dù sao đây cũng là quốc gia mà cha cai quản, ta bất mãn với triều đình, khác gì bất mãn với cha của , nhưng ta chú ý tới Bạch Tinh Ngân, lại tức giận vì lời ta , mà là thở dài.


      “Có thể ở quê hương của Lam nương đối với nữ tử quản thúc rất phóng khoáng, hoặc có thể Vân Long quốc có quá nhiều chỗ sơ hở, nhưng, ta tin tưởng sau này Nhị hoàng huynh nhất định có thể đem quốc gia này thay đổi thành phồn vinh thịnh vượng, cho nên Lam nương, nàng hãy từ quan ...” Bạch Tinh Ngân xong, ta cảm thấy lòng của ta càng thêm lạnh, hết lần này tới lần khác giúp ta, hết lần này tới lần khác thay ta giải vây, nhưng lời so với Bạch Nguyệt Diệu đều giống nhau? Vốn biết ta là con gái chỉ có mấy người, ta cầu Bạch Nguyệt Diệu ủng hộ ta, nhưng tại sao Bạch Tinh Ngân cũng ủng hộ ta? Chẳng lẽ Lam Điệp Nhi ta ở cổ đại thể lăn lộn tiếp nữa rồi? Thờ ơ, dù ai ủng hộ ta, ta cũng muốn kiên trì bước con đường của mình!


      “Tam hoàng tử, ta từ quan đâu.” Lời của ta rất kiên định, chút dao động nào.


      “Lam nương, đắc tội với Tử Thừa tướng, sau này nhất định được yên thân! Hơn nữa chỗ dựa của Tử thừa tướng chính là mẫu hậu ta và Đại hoàng huynh.”


      Ta hiểu rồi... Đại hoàng tử Bạch Nhật Uyên và Tam hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu là cùng mẹ, thảo nào dáng dấp bọn họ đặc biệt giống nhau như vậy, nếu ta đoán sai, mẫu thân của Bạch Tinh Ngân hoặc là được đặc biệt sủng ái, hoặc chính là Hoàng hậu, mới có địa vị ngầm ở bên cạnh Bạch Nhật Uyên. Hơn nữa đảng phái vốn là vậy, Tử Thừa tướng, Đại hoàng tử, cùng với mẫu thân của Đại hoàng tử là đảng, mục đích của bọn họ là phụ tá Đại hoàng tử xưng đế. Còn Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu là phái, nhưng Bạch Tinh Ngân có dã tâm, chỉ có Bạch Nguyệt Diệu có dã tâm thôi.


      A, thú vị .


      Bạch Tinh Ngân giúp ruột, ngược lại trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu? phải thừa nhận, Bạch Nguyệt Diệu quả có mấy phần bản lĩnh, hơn nữa đối với dân chúng cũng tệ, ra nếu làm hoàng đế dân chúng được hưởng phúc.


      Nhưng, Bạch Nguyệt Diệu tại sao thể đối xử với ta như đối với nam tử chứ? nên trêu chọc ta mới phải?


      Còn người nữa thể , đó chính là Bạch Tinh Ngân, ha ha, có dã tâm, là người thiện lương, trung hậu. Quả thực vô cùng thông minh, nếu ta đem Bạch Tinh Ngân đặt trước cây cân mà ..., nghiêng về phía Bạch Nguyệt Diệu, mà chú ý tới đại ca của mình. Như vậy nguyên nhân chỉ có ! Đó chính là Bạch Nhật Uyên người này phải là người lương thiện, quả thực Tử Thừa tướng cũng là phụ tá của ta đó thôi, cho nên cái gọi là cá thối tìm tôm nát chính là đây. (Như Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã vậy)


      A, để xem ta phải sửa lại con đường làm quan mai sau của ta như thế nào đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :