1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 69: Khảo Đề


      Ta ở trong trường thi đợi bao lâu có mấy người mặc quan phục bước vào trong trường thi, sau đó mười mấy thí sinh trong trường thi toàn bộ chọn lựa vị trí ngồi xuống, ta cũng vậy tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.


      Mấy người mặc quan phục cũng kiểm tra quần áo của chúng ta, cũng hỏi chúng ta bất kỳ chuyện gì về thi cử, cứ thế mà phát bài thi thôi?


      Ông trời, cuộc thi khoa cử tổ chức khắp cả nước mà mới mười mấy người phát đề thi? Hơn nữa cũng nhìn chút xem chúng ta có gian lận hay ???


      Nhận được đề thi, ta vừa nhìn muốn khóc rồi, ta đoán chừng ta lên tiểu học thôi cũng có thể giải đáp được đề bài, bọn họ còn muốn tuyển nhân tài gì? Ta rất tức giận, mặc dù ta phải là người cổ đại, nhưng đối với cuộc thi lựa chọn nhân tài lại lấy trình độ đơn giản như thế này là vũ nhục những người khổ công học.


      Ta cần đắn đo vung bút lên đáp trả mỗi vấn đề, thời gian trôi qua được lúc, ước chừng nửa giờ sau, ta đem bài thi giao cho giám khảo, nhưng giám khảo lại đưa cho ta đề thi khác??


      “Cái này??” Ta ngạc nhiên nhìn giám khảo.


      “Chẳng lẽ ngươi biết sao, cuối cùng mới là đề thi !”


      ra là còn có những đề thi khác?


      Đề thi này chỉ có đề mục, chính là viết thủ từ, mà từ là cảm tưởng về thiên hạ, ta khẽ mỉm cười, nhớ hồi cấp hai từng làm qua, lập tức nghĩ đến lịch sử ba nước, mà bây giờ thiên hạ trong thế giới này cũng có ba phần tình huống, cho nên ta có thể dùng bài văn trước kia.


      Cảm tưởng của ta trong bài từ là viết như vầy:


      Trong chén nghiêng nhìn bóng nguyệt, theo bóng nước thầm đếm sao trời


      Sử sách chỉ hướng cho hùng, đốt năm nghìn hùng.


      Quyết chiến sa trường thành tựu cao chót vót nhớ lại tháng ngày xưa,


      E sợ tức ly trướng nữa tư lòa xòa tiếu ảnh.


      Trong mộng mê sảng hô khải nón trụ khó tìm,


      Tỉnh lúc luống cuống kinh cúi đầu sọ còn ở.


      Trận tiền thiết kỵ dũng mãnh Đạp Phong gấp,


      Minh Kim hoàng câu ôn thuần nằm cái rãnh hãn.


      Cờ thưởng phiêu nơi tất cả máu tích,


      Nằm thi biết vì ai mất.


      Quốc thù mặc dù qua kình thiên trụ,


      Phu quân cũng là đỉnh nhà Lương.


      Ba nghìn dặm gào khóc chỉ thấy xương khô,


      Hơn mười năm giữ gìn biết dung nhan.


      Mẫu thấy tử thuộc về, trước mất.


      Thê kỳ phu trở về, tĩnh ngắm.


      Tử sờ biết phụ cho, buồn bã kêu.


      Tôn hỏi lão gia người nào, đáp.


      Cẩu thả sinh, đắp tóc đen dịch lụa trắng.


      khỏi chết, ngàn mộ rừng bia sách Vô Danh.


      Sách sử tờ, trong mộng ngàn năm.


      Nước làm gì vì nước, nhà là được nhà.


      Vạn gia mất, nước thành.


      Viết xong, ta tự tin đem quyển đáp giao cho giám khảo, giám khảo kia liếc mắt nhìn vào, gương mặt kinh ngạc, cùng với vẻ mặt ngây thơ của ta hoàn toàn khác nhau.


      “Lam Điệp?” giám khảo kia giọng đọc tên của ta, sau đó nhìn ta từ xuống dưới:


      “Ngươi là người nước khác?”


      “Đúng vậy!” Ha ha, sai, nếu đúng là người của Lam gia, cần thi cũng trực tiếp có chức vụ rồi.


      “Sáng sớm ngày mai đến xem bảng danh sách là được.” giám khảo xong, ta vội vàng cảm tạ, phản đối, tốc độ là thần tốc, hôm nay thi ngày mai có thể nhìn thấy kết quả? Bất quá cũng chỉ có mười mấy người thôi, đêm quả có thể cho ra kết quả.


      Mặc dù ta đối với văn mình viết rất tự tin, nhưng đối với Bảng vàng ngày mai ta vẫn có chút khẩn trương...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 70: Đau Buồn Trước Đây


      Theo đường thẳng về nhà trọ, ngày mai khoảng chừng năm giờ sáng, kết quả công bố thông báo ở cửa trường thi.


      Bao lâu rồi có hồi hộp như vậy? Ta hỏi mình, ha ha.


      Từ tiểu học, cấp hai, cấp ba đến lớp cao hơn, ta vẫn cố gắng ít hơn những người bình thường, nhưng so với những người bình thường đó ta lại có kết quả cao hơn, ta theo đuổi danh lợi, nhưng lại có người ta là thiên tài, mà cái danh hiệu ấy lại mang đến cho ta rất nhiều đau khổ.


      Nhớ hồi năm cấp hai, ta có người bạn rất tốt, nàng ấy cố gắng thi vào cấp ba nổi tiếng, nhưng danh sách chỉ có , nàng ấy ngày đêm khổ học, mà ta cũng toàn lực giúp nàng ấy, vì ngay từ lúc đó ta có mục tiêu gì, chỉ cần thấy nàng ấy vui vẻ là được rồi.


      Nhưng kết quả...


      Ta thi đậu trường cấp ba này, mà nàng ấy lại trượt, sau đó, chúng ta còn là bạn bè nữa, ta biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào, ba lần bốn lượt đến hỏi nàng ấy, sau đó nàng ấy lại cho ta biết, ta rất hèn hạ...


      Ta rất khổ sở, lòng ta muốn vào trường cấp ba kia, ta rất muốn giúp nàng ấy mà, nhưng kết quả lại là dấu chấm hết cho tình bạn của chúng ta,.


      Vào đại học, càng thêm bi thảm, lúc trước ta , vì ngoài mặt các bạn học ai cũng là bạn của ta, nhưng sau lưng thường mắng ta, cuối cùng ta đành giả bộ ngu, vạch trần họ, vì ta muốn có bạn...


      Nhưng có việc ta chưa , lần đó, vừa mới lên đại học thôi, ta thuận lợi kết bạn với người, bé kia rất sớm thích học trưởng trong trường của nàng ấy, mà nàng ấy cố gắng thi vào trường đại học này chính là vì theo đuổi học trưởng đó, vì vậy nàng ấy nhờ ta thổ lộ giúp, ha ha, là chữa tốt thành xấu.


      Học trưởng kia ngược lại thổ lộ với ta, mặc dù ta từ chối, nhưng người bạn ta mới kết giao đó lại với ta câu , đó chính là hạ tiện...


      Ta hận cái từ ‘thiên tài’ này, ta hận cái từ ‘mỹ nữ’ này, những thứ hoa lệ này mang đến tổn thương rất lớn cho ta, cũng vì những từ này, ta thể tìm được người bạn lòng nào...


      ngờ, sau khi xuyên , ta lại hồi hộp vì cuộc thi? Ta theo đuổi danh lợi, vì lý do này sao? Vì lời thề rời bỏ hoàng cung ngày hôm đó sao? Vì Bạch Nguyệt Diệu làm nhục ta sao? hay là vì dân chúng?


      Hay là...


      Ta xuyên là vì ông trời cho ta cơ hội sống lại? Muốn ta ở thời đại xa lạ này, kinh thành xa lạ này, sống tốt chút? Tìm được người bạn của mình? Tìm được giá trị ình? Tìm được vị trí của mình? Tìm được người ...?


      ngủ được, rất khó ngủ, giờ từ ‘thiên tài’ cùng với ‘mỹ nữ’ này rốt cục cần dùng nữa, vì ta giả trang thành nam tử rồi, còn ‘thiên tài’ ử? Ta , ta đối với tài văn của mình rất tự tin, nhưng, ‘hủ bại’ cái từ này ta hiểu, hối lộ thu hối lộ ở đây là khó thoát khỏi, ta chỉ cầu xin, ở Vân Long quốc hủ bại này, việc tuyển chọn nhân tài tương lai có thể công bằng chút...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 71: Trúng Cử


      Ngày tiếp theo, ta ôm trong lòng tâm trạng thấp thỏm bất an tới trường thi, nhìn vẻ mặt mất mát của các thí sinh dự thi cùng, ta biết bọn họ rớt.


      Còn ta? Có tên bảng ?


      Ta từng bước bước tới trước danh sách.


      “Haiz, người chấm bài thi là Hoàng Thượng Thư vừa nhậm chức”


      “Đúng vậy, nghe quan mới nhậm chức thanh liêm lắm”


      “Chẳng lẽ huynh cũng đưa...?”


      “Ừ, nhưng nhận.”


      Ta nghe mấy thí sinh đứng trước bảng danh sách chuyện với nhau, tâm tình của ta nhất thời khá nhiều, rất nhiều, từ lời của bọn họ có thể nghe ra, bọn họ thử hối lộ, nhưng người chấm bài thi Hoàng Thượng Thư kia dường như từ chối nhận, ha ha, ha ha, Hoàng Thượng Thư? Ta nhớ kỹ, người này nếu có thể duy trì thanh liêm nhất định thanh quan.


      Rốt cục chen vào đến trước bảng danh sách, ta rất tự tin ngẩng đầu nhìn bảng danh sách, sau đó khóe miệng giương lên nụ cười nhạt, vì dòng thứ nhất cái tên rất lớn, chính là hai chữ Lam Điệp! Ta trúng cử rồi, ôi, Trạng nguyên.


      “Lam Điệp là ai?”


      biết.”


      “Theo lý thuyết thể nào là trực hệ của Lam gia, chẳng lẽ là bà con xa?”


      Đám thí sinh ở bên tai ta , ta xoay người nhìn về phía bọn họ: “Lam Điệp phải dòng dõi trực hệ của Lam gia, cũng phải họ hàng xa, mà là người nước ngoài!!”


      “Huynh là?” Đám thí sinh kia trợn to hai mắt nhìn ta.


      “Kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp trình diện?” hộ vệ ở trường thi la lên tên của ta.


      “Ở đây!” Ta xong, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng hướng về phía ta, ta vượt qua đám người kia tới trước hộ vệ.


      “Tham kiến Trạng nguyên gia.” Hộ vệ kia xong quỳ xuống hành lễ với ta.


      “Tham kiến Trạng nguyên gia.” Mà những thí sinh khác cũng rối rít quỳ xuống hành lễ.


      “Trạng nguyên gia, thuộc hạ mang quần áo đến cho người thay ra, chút nữa ngài phải lâm triều ra mắt Thánh thượng.” Hộ vệ kia xong cũng đứng lên.


      Vừa rồi ta cũng mới biết, Vân Long Quốc chỉ sắp đặt vị trí Trạng nguyên, bất quá, chỉ có mười mấy người dự thi, nếu có Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, Tiến sĩ, vậy chẳng phải mười mấy thí sinh kia có ai tay mà về rồi sao. Ha ha...


      Trạng nguyên dùng là màu đỏ sậm, mà màu đỏ là màu do Hồng gia giữ, cũng chính là màu trong các họ, có màu sắc quan phục, những viên quan trong triều phải thuộc sắc họ đều mặc áo bào màu đỏ sậm. Còn về đặc điểm để phân biệt quan vị lớn , chính là hình thêu ở trước ngực quan phục, hình thêu chim càng nhiều, quan vị càng lớn, mà Trạng nguyên như ta lại có gì, cũng có nghĩa giờ ta vẫn chưa được tính là quan, muốn hoàng thượng phong quan, còn phải xem vào vận may tốt hay xấu, nếu tốt được hoàng đế bổ nhiệm ở lại nơi này dưới chân thiên tử làm quan, mỗi ngày vào triều ra mắt hoàng thượng, nếu vận may tốt, bị hoàng đế phái đến phương xa làm quan.


      Trước mắt ta muốn ngồi ở vị trí chánh , muốn dụ dỗ để hôm nay phải được ngồi bên cạnh ông ta, nếu bị phái đến phương xa, vậy ta có ngày nổi danh rồi!


      Thay xong trang phục Trạng nguyên, ta hướng đến hoàng cung mà ...


      Ta vẫn nhớ, ngày đó ở trước cửa cung lập lời thề, ta từng thề ngày, ta, Lam Điệp Nhi còn có thể trở lại cung đình này, xuất của ta là muốn hoàn toàn thay đổi quốc gia này!! Còn phải trả lại mối thù bị làm nhục với Bạch Nguyệt Diệu!!


      giờ chính là lúc ta hoàn thành lời thề rồi, thế nhưng mối thù làm nhục, ta ném thẳng ra sau đầu...


      Ta - Lam Điệp Nhi đến đây...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 72: Vào Điện Gặp Vua


      thoáng bước vào cửa cung kia, ta đem tất cả suy nghĩ, tất cả tâm tình toàn bộ chôn giấu, ta biết trong triều đình này các vị đại quan ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Ta cũng biết trong triều đình này lòng người rốt cuộc có bao nhiêu hiểm ác. Ta chỉ biết, đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày gặp nhau, tâm tư giấu giếm trong lòng mỗi người, dần dần tất cả đều bị vạch trần. Như vậy, ta mới có thể phán đoán, ai là kẻ thù, ai là bạn bè!!


      “Trạng nguyên gia, lát nữa khi quan tuyên triệu ở bên trong gọi, ngài có thể bước vào Kim Loan điện ra mắt hoàng thượng.” Quan binh dẫn ta vào với ta.


      Ta gật đầu cái, sau đó đứng ở ngoài Kim Loan điện, chờ người khác tuyên triệu.


      “Truyền kim khoa Trạng nguyên vào điện gặp vua!” thanh này hô lên, ta sửa sang lại áo bào người, ưỡn ngực, từng bước hướng tới Kim Loan điện.


      Mặc dù, giờ ta cách nào cho bọn họ biết ta là nữ tử.


      Nhưng, khí thế của ta tuyệt đối thể bại bởi bất kỳ nam tử nào trong Kim Loan điện này, ngày sau, ta còn muốn cho bọn họ biết, chuyện nam tử có thể làm, nữ tử như ta cũng có thể làm được, hơn nữa, so với bọn họ còn làm tốt hơn.


      Ánh mắt của ta nhìn nam tử ngồi ở vị trí Hoàng thất Kim Loan điện, ông ta - chính là đương kim thiên tử, chính là hôn quân đẩy dân chúng trong nước đến cảnh dầu sôi lửa bỏng, hôn quân vô năng.


      Ông ta mặc bộ Long bào màu trắng, nhưng so với long bào của hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu dùng giống nhau, ràng phía đó thêu con rồng lớn hơn rất nhiều, vương miện đầu cũng có vẻ trang nghiêm vô cùng, mà tuổi của ông ta mới hơn bốn mươi, nhưng nhìn tinh thần rất uể oải, hình thể cũng hơi mập, mặc dù ông ta là Thiên Tử, nhưng ta nhìn thấy bất kỳ long uy nào của ông ta, thậm chí còn bằng uy lực thỉnh thoảng của Bạch Nguyệt Diệu.


      Vậy Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân tuấn mỹ, đẹp trai thế kia rốt cuộc là giống ai đây?


      Kim Loan điện, mỗi bước ta cũng cảm thấy ánh mắt văn võ bá quan đánh vào người ta đều mấy thiện cảm, ta thậm chí có cảm giác lạnh lẽo xâm nhập thân thể của ta.


      Trong đó có ánh mắt chăm chú nhìn ta, ta khẽ liếc mắt, lúc này mới phát , ánh mắt chăm chú nhìn ta chính là từ Bạch Nguyệt Diệu phát ra, tròng mắt dường như tràn đầy tức giận, ta biết, ta tới giám khảo rốt cuộc làm gì đắc tội với ?


      Đứng ở bên trái Bạch Nguyệt Diệu là Bạch Tinh Ngân, ánh mắt của lên vẻ khó tin, quả , biết thân phận của ta, ở cổ đại này chỉ có ba người, là Bạch Nguyệt Diệu, hai là Bạch Tinh Ngân và người cuối cùng chính là Huyễn Ngâm Phong. Nhớ lại đêm đó, ta có thể cảm nhận được, Huyễn Ngâm Phong biết ta là nữ tử mới hôn ta, nhưng, từ lúc nào bắt đầu biết ta là nữ tử đây?


      Chờ ta định thần nhìn lại, nhìn thấy người đứng bên phải Bạch Nguyệt Diệu, cũng mặc Long bào trắng, khuôn mặt trắng nõn, lộ ra cảm giác lãnh tuấn, tròng mắt đen nhánh thâm sâu, màu sắc mê động lòng người, lông mày đậm, mũi cao thẳng, môi tuyệt mỹ, hoàn toàn mang vẻ đường hoàng mà cao quý cùng ưu nhã, nhìn tuổi ước chừng khoảng hai mươi lăm, nếu ta đoán sai, người bên phải Bạch Nguyệt Diệu này chính là người trong《 Kinh đô Vân Long 》 ghi lại, Đại hoàng tử - Bạch Nhật Uyên sao?


      Huynh đệ bọn họ ba người đứng Kim Loan điện thể nghi ngờ là cảnh mê người, bất quá, cuối cùng ta cảm thấy Bạch Tinh Ngân dường như so với Bạch Nhật Uyên dáng dấp giống nhau nhiều hơn, chẳng lẽ, bọn họ mới là huynh đệ cùng mẹ?

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 73: Thừa Tướng Gây Khó Khăn


      Ta cùng với đại thần hàng thứ nhất đứng Kim Loan điện tạo thành đường thẳng song song, sau đó ta vung quần áo Trạng nguyên lên quỳ hai gối xuống trước mặt hoàng đế, đầu cũng khẽ rủ xuống. Ta quỳ ở đây, có bất kỳ ý nghĩa gì, ta chỉ là tuân theo lễ bái hoang đường với quân vương cổ đại thôi!!


      “Kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp ra mắt hoàng thượng.” xong ta ngẩng đầu lên, cùng hoàng đế bốn mắt nhìn nhau.


      Hoàng đế kia có tinh thần nâng mí mắt lên, nhìn ta cái: “A, ngươi chính là người mà Hoàng Thượng Thư vẫn khen ngợi với ta. Trẫm cũng muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Hoàng đế với ta, giọng chút cũng nghe ra chú ý nào, hoặc giả, ông ta trước đây cũng chưa từng nhìn qua bài văn của Trạng nguyên, nhưng Lam Điệp Nhi ta tuyệt đối thể để hoàng đế coi thường ta. Nếu ra mặt, ta phải khiến cho hoàng đế nhớ ta kĩ!! Hoàng đế với ta xong lập tức liếc nhìn văn võ bá quan: “Tử ái khanh, khanh tới vấn đáp với kim khoa Trạng nguyên xem như thế nào?”


      “Thần tuân chỉ.” chuyện là nam tử độ tuổi trung niên mặc áo bào tím, khí chất rất thành thục, hào hoa phong nhã, trông cũng rất đoan chính, người này hẳn là Tử Thừa tướng rồi, ta vẫn cho Thừa tướng phải là lão già chứ, lại ngờ tới trẻ tuổi như vậy, nhưng ta cũng có thể ràng cảm giác được, Tử Thừa tướng cũng phải người lương thiện, với vẻ hào hoa phong nhã như ta, trong con ngươi lại có ánh mắt sắc nhọn, khi ta chăm chú nhìn ta, mặc dù bề ngoài ta có biểu gì, nhưng trong lòng lại có chút run rẩy, nhìn thấy hoàng đế ta cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng nhìn đến Thừa tướng, ta lại có loại cảm giác khủng hoảng, nếu ta muốn hạ bệ Thừa tướng, xem ra nhất định phải đạp đổ người này, nhưng, bây giờ nhìn lại, so với tưởng tượng của ta khó khăn rất nhiều rất nhiều đây!


      “Lam Điệp, nghe ngươi phải người của bổn quốc, vì sao phải tới bổn quốc phụng ?” A, lời của Thừa tướng nhìn như có ý gì, nhưng lại chứa đựng thâm ý, ta muốn với hoàng thượng, ta là người nước khác, muốn với hoàng thượng được trọng dụng ta, ngờ, mới lần đầu gặp mặt mà thôi, Thừa tướng đem ta làm cái đinh trong mắt rồi?


      Thờ ơ!!!


      Việc này chứng minh, ta có thể uy hiếp được ta! Mà câu hỏi của vừa ra, cũng vừa dịp ta có thể lợi dụng để nịnh bợ vị hoàng đế này!


      “Quay lại lời của Tử thừa tướng..., hạ quan ở nước khác nghe thấy Vân Long quốc quân vương cần chính dân, đãi dân như con, dân chúng cơm no áo ấm, quốc thái dân an, nếu muốn làm quan nên đầu nhập vào Vân Long Quốc, cũng vì có hoàng đế tốt, hạ quan mới đến Vân Long quốc tham gia vào đường công danh, vì thiên tử mà phân ưu giải nạn!” Ta nhìn chăm chú vào mắt của Tử Thừa tướng, trong mắt của ta càng thêm sắc bén rồi, người sáng suốt cũng biết, đáp án của ta thể nghi ngờ là nịnh hót, ta đúng là nịnh hót, vì tất cả lời của ta đều là dối trá, tình hình Vân Long quốc như thế nào ai cũng biết, nhưng hoàng đế này nếu là hôn quân nghe xong lời ta nhất định mặt rồng cực kỳ vui mừng!


      Quả nhiên, sau khi ta trả lời xong, hoàng đế kia phá lên cười, nhìn ra, lần nịnh bợ này coi như chính xác rồi, nhưng Tử Thừa tướng lại vẫn chịu bỏ qua cho ta, ta lại bắt đầu gây khó khăn cho ta: “Lam Điệp, ngươi vừa từ nước khác đến, là vị nào đề cử ngươi đến?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :