1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 64: Từ Biệt


      Ta nhanh chóng nâng cánh tay phải của Huyễn Ngâm Phong vòng qua cổ, sau đó dìu trở lại cửa hàng gạo Trương gia, vừa mới ngồi xuống, ta hỏi qua ý , xé tay áo phải của Huyễn Ngâm Phong ra.


      sai, ta mặc dù biết loại độc này, nhưng máu tay Huyễn Ngâm Phong là màu đen, cũng phải màu đỏ, môi Huyễn Ngâm Phong giờ tím đen, là tím đen.


      Ta do dự áp môi vào vết thương tay Huyễn Ngâm Phong.


      “Ngươi??” Huyễn Ngâm Phong ngạc nhiên nhìn ta.


      Sau đó ta hít sâu, đem máu đen phun ra đất: “Huyễn đại hiệp, ta biết cách này có tác dụng , nhưng đây có lẽ là cách tốt nhất.”


      “...” Ta xong, Huyễn Ngâm Phong đầu tiên là hơi sửng sờ, sau đó cười, nhìn nụ cười mê người của , ta có chút kinh ngạc đến ngây người, vì lần này cười so hai lần trước cười càng lớn: “Ha ha, ngươi sợ ngay cả ngươi cũng trúng độc sao?”


      “Chưa nghĩ tới...” Đúng vậy, ta chưa nghĩ tới hút những thứ kia, ta vốn dĩ hề nghĩ đến, có thể sau khi giúp Huyễn Ngâm Phong hút độc xong, ngay cả ta cũng trúng độc, ta chỉ hi vọng Huyễn Ngâm Phong có chuyện gì là tốt rồi.


      “Ha ha, ta tự mình giải độc được rồi.” Huyễn Ngâm Phong xong, lập tức rút cánh tay phải từ trong tay ta ra, sau đó nhắm hai mắt lại, vậnkhí.


      ... phải là nội công chứ? Ông trời ơi... TV thấy nhiều mấy cái gì mà nội công giải độc rồi, nhưng nhìn thấy trước mắt đúng là lần đầu tiên.


      Ước chừng sau khi Huyễn Ngâm Phong tĩnh tọa hơn 10', môi của ràng khôi phục huyết sắc, xem ra giải được độc rồi? Sau đó, ta lấy vải trắng băng bó vết thương cho .


      “Huyễn đại hiệp, hôm nay huynh về nghỉ ngơi , chờ dưỡng thương tốt rồi hãy tới đây dạy ta.”


      Ta xong, trong mắt Huyễn Ngâm Phong nhất thời xuất cảm giác áy náy: “... ra hôm nay ta đến, là muốn từ biệt nàng, nàng học xong rồi, cho nên, sau này ta tới dạy nàng nữa.”


      ... Huyễn Ngâm Phong có ý gì? Ta hiểu? Ý là sau này chúng ta gặp mặt nữa sao? Ý là sau này tới đây dạy võ công cho ta nữa?


      Ta thể gặp Huyễn Ngâm Phong nữa sao?


      “Ta hiểu rồi.” Ta miễn cưỡng cười cười với Huyễn Ngâm Phong, ta muốn cười, ta muốn giữ lại, nhưng ta thể ích kỷ như vậy. Cả tháng nay, bỏ thời gian ra dạy ta võ công, cũng có thể vốn dĩ muốn dạy ta võ công, chỉ vì quá mức thiện lương, mới miễn cưỡng đáp ứng ta. Cho nên, ta thể có bất kỳ lý do gì đổ thừa lên Huyễn Ngâm Phong được, vì chúng ta chỉ có thể coi là người xa lạ thôi...


      chuyện với nhau nhiều lắm, tiếp xúc nhiều lắm, thậm chí ngay cả khuôn mặt của ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng ta lại thích .


      Nỗi khổ tương tư ta phải chưa nếm qua, bất quá, ta giấu tình cảm này tận trong đáy lòng, vì ta ở cổ đại này là để rèn luyện mà...

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 65: Cự Chi Hôn


      Ta xong, Huyễn Ngâm Phong lập tức đứng lên, ta biết muốn , ta vẫnnhư cũ giữ gương mặt mỉm cười nhìn .


      Ta đưa tới cửa của cửa hàng, đột nhiên nghiêng đầu, lòng ta cũng khẽ run, ta hy vọng sao? Ta hy vọng thay đổi chủ ý sao?


      “Cái này cho nàng.” Huyễn Ngâm Phong xong đem thanh kiếm tay đưa cho ta.


      Ta từ chối món đồ Huyễn Ngâm Phong cho, ha ha, vì cái này có thể coi như là hóa thân của Huyễn Ngâm Phong, ít nhất ta mang kiếm mà Huyễn Ngâm Phong từng dùng qua, cũng giống như ở bên cạnh ta chiến đấu vậy, như vậy ta cảm thấy độc.


      Nhận lấy kiếm của Huyễn Ngâm Phong, ta nhanh chóng gỡ nửa miếng ngọc bội kiếm xuống: “Huyễn đại hiệp, cám ơn huynh cho ta kiếm, nhưng, khối ngọc này có thể đối với huynh mà rất quan trọng cho nên cái này ta thể nhận.” xong ta đem ngọc bội đưa cho Huyễn Ngâm Phong.


      Huyễn Ngâm Phong cũng nhận lại ngọc bội trong tay ta, nhàn nhạt cười : “Ha ha, ngọc này đối với ta mà quả rất quan trọng, vì đây là di vật của mẹ ta, cho nên, nàng giúp ta bảo quản nó nhé”


      Huyễn Ngâm Phong xong, nhanh chóng xoay người ra ngoài, mà trong lòng ta lại khơi dậy gợn sóng, mẹ của Huyễn Ngâm Phong còn? Đây là lần đầu tiên Huyễn Ngâm Phong tới chuyện riêng của với ta, mà còn đem miếng ngọc bội quan trọng như vậy giao cho ta bảo quản. Là ta đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng Huyễn Ngâm Phong sao? Huyễn Ngâm Phong xem ta là bạn sao? Nhưng sao chịu hỏi tên ta?


      Mặc kệ!! Ta vứt tất cả tất cả, vứt bỏ cả quốc gia phong kiến chế độ, quên mất kế hoạch của ta, ta chỉ muốn cho Huyễn Ngâm Phong biết tên của ta, ít nhất, có lẽ nhớ từng gặp qua người tên Lam Điệp Nhi, ta muốn cho biết tâm ý của ta, ít nhất, có lẽ nhớ từng có nữ tử thích , còn hơn so với giờ ta và giống như hai người xa lạ...


      Ta theo Huyễn Ngâm Phong vọt ra khỏi cửa hàng, để ý tới những căng thẳng của phái nữ, để ý tới bất kỳ ngượng ngùng nào, từ sau lưng ta ôm chặt lấy Huyễn Ngâm Phong.


      Bị ta ôm cả người Huyễn Ngâm Phong khẽ run, nhưng bất kỳ lời nào.


      “Huyễn đại hiệp, ta thích huynh, tên là Lam Điệp Nhi, là ...” Lời của ta còn chưa hết, Huyễn Ngâm Phong nhanh chóng xoay người, đem môi mềm mại mà lạnh như băng của đặt lên môi ta, vì hành động của Huyễn Ngâm Phong, ta mở to mắt, ta dám khẳng định tất cả chuyện này là , nhưng ta vẫn từ từ nhắm mắt lại.


      Ta biết có phải biết ta là nữ tử rồi hay , ta cũng biết nụ hôn của có phải là muốn cho ta biết cũng thích ta hay , ta muốn để ý những thứ này, muốn để ý tới những thứ này nữa.


      Ta chỉ biết, ta thích ...


      Nụ hôn này kéo dài bao lâu? Ta ràng lắm, ta chỉ cảm giác chung quanh thay đổi hư ảo như vậy, như vậy, lúc này đôi môi của Huyễn Ngâm Phong mới từ từ xa cách đôi môi ta.


      Tròng mắt của lạnh như băng nữa, mà con ngươi băng lãnh được thay thế bằng những nhu tình.


      thâm tình nhìn chăm chú vào ta, sau đó bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt của ta, ta cảm giác vuốt mặt ta như vậy, khiến ta rất thoải mái. Lòng của ta cũng dừng dao động mạnh mẽ...


      Nhưng lời sau đó của ..., lại đẩy ta xuống vực sâu...


      “Đừng đem chung thân của mình dễ dàng trao cho người khác...” xong, thu tay về, cũng chút lưu luyến nào xoay người rời .


      Ta mất mát đứng trong màn đêm, chăm chú nhín vào bóng lưng dần xa của Huyễn Ngâm Phong, lúc này hai mắt ta ngấn lệ, ta hiểu ý của Huyễn Ngâm phong. bảo ta nên dễ dàng lời thích ai đó, nhưng ta thích ! Cũng có thể là cự tuyệt ta. Haiz, ta hận , cũng trách , ta quên mất, ta là nữ tử mất trinh tiết, nếu đáp lại ta, ta có thể cho cái gì đây?


      đại ta cũng rất xem trọng trinh tiết bản thân, huống chi là người cổ đại? Ta chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này, nhưng có lẽ là ta quá mức kích động rồi? Thế nhưng vì nhận được phó thác của Huyễn Ngâm Phong quên tất cả, haiz, hoặc giả ở lại cổ đại làm nam tử cả đời mới là con dường duy nhất ta nên chọn, kiên cường chút , Lam Điệp Nhi, kiên cường chút ...


      Nhưng, ta làm thế nào cũng thể giải thích được ý nghĩa nụ hôn kia của Huyễn Ngâm Phong, an ủi ta sao? Thương hại ta sao? Nhưng làm sao biết, nụ hôn kia trong nháy mắt, làm người ta say mê, ánh mắt ôn nhu đó ta bao giờ quên...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 66: Chuẩn Bị Cuộc Thi Khoa Cử


      Thời gian nửa tháng trôi qua, ta rốt cục điều chỉnh tốt tâm trạng thất tình của mình. Lần đầu đánh mất, ra là thống khổ như thế, giờ ta mới cảm nhận được...


      Nửa tháng này Huyễn Ngâm Phong chưa từng xuất , nhưng ta vẫn quên luyện võ, vẫn quên sử dụng kiếm của Huyễn Ngâm Phong.


      Ngửa mặt lên trời cười tiếng, Huyễn Ngâm Phong cự tuyệt ta, có thể giúp ta kiên định hơn con đường tương lai...


      Thời gian khoa cử diễn ra còn khoảng tháng nữa, ban ngày ta làm việc, buổi tối bắt đầu luyện văn, ta biết, ở nơi này, thiên hạ ba phần, trừ Vân Long quốc ra còn có hai quốc gia khác, nhưng căn bản thuộc về ba nước tạo thành thế chân vạc, vẫn nhìn chằm chằm vào nhau muốn tóm thâu quốc gia đối phương.


      Hơn nữa, sắc họ Vân Long quốc có 6 sắc, Bạch đứng đầu, tiếp theo là Tử, Lam, Hồng, Hắc, Hoàng, năm màu này cũng chính là Ngũ đại gia tộc ở Vân Long quốc.


      Về địa lý Vân Long quốc, cùng với phong tục tập quán ta cũng biết chút.


      Ta hiểu hơn chút, đó chính là chế độ kế thừa của Vân Long quốc có thể là người khác họ. Đầu tiên phải là con của Hoàng thượng, cũng chính là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng với Tam hoàng tử mới có quyền thừa kế. Nếu ba hoàng tử đều là phế vật, vậy đế vị thuận tự nhiên cho tất cả.


      A, ba hoàng tử ta gặp hai người, Đại hoàng tử là hạng người gì đây?


      Dĩ nhiên, ta có thể chắc chắn chút, đó chính là Bạch Nguyệt Diệu đối với hoàng vị này tràn đầy dã tâm...


      Bất tri bất giác đến lúc thi khoa cử, ta chào tạm biệt với Trương thúc xong, ba tháng này tích góp được ít tiền.


      Ta mang theo kiếm Huyễn Ngâm Phong cho ta cùng với quạt Bạch Tinh Ngân tặng ta, còn có túi tiền trong miếu đổ nát ai đó cho lập tức hướng về nơi gọi là dưới chân thiên tử từng khiến ta rất đau khổ- Bạch Vân chi đô lên đường...


      Trong nhà trọ, ta lại nghĩ đến tìm người nào viết giấy tiến cử cho ta, mặc dù ta phải là người của Ngũ đại gia tộc, cũng phải là người hiển quý, nhưng ta có lòng tin ta lấy được giấy tiến cử, vì ta có vũ khí lợi hại, đó chính là...


      Trước hết ta phải đến nơi này, chính là phủ lớn nhất của Bạch Vân chi đô, quan phủ nghe là quan tứ phẩm, mặc dù phải là sắc họ, nhưng ta muốn lấy được giấy tiến cử của ông ta cũng có thể chứ?


      Nhưng, mới vừa đến cửa quan phủ bị chặn ngoài cửa rồi, haiz, bất đắc dĩ, ta chỉ có thể hối lộ, ngờ quan sai dưới chân thiên tử cũng hủ bại như thế. Sau đó ta bước vào quan phủ gặp được quan tứ phẩm kia, nhưng ông ta lại cho ta biết, ông ta có khả năng viết giấy tiến cử, vì giấy tiến cử nhất định phải do người của ngũ đại gia tộc hoặc là người của Bạch gia mới có quyền viết.


      phiền phức, lãng phí bạc của ta , còn lãng phí thời giờ của ta nữa, ta muốn cho con chó cái mũ quan kia.


      Ngày mai là thi rồi, giờ bảo ta tìm người của Ngũ đại gia tộc? Buồn bực chết ta!!


      Bỏ , ta quyết định ngày mai trực tiếp thi là được, vũ khí của ta có thể cứng rắn hơn giấy tiến cử rất nhiều!

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 67: Thừa Tướng


      Sáng sớm hôm sau, ta nghe được địa điểm thi, lập tức uy phong tới trường thi, vì để tránh giám khảo cảm thấy ta là học trò nghèo ta còn cố ý mặc áo bào đẹp, haiz, có chút ăn diện là việc cần làm thể tránh. Ta phát ta ở cổ đại ba tháng, học được ít, đây chính là thành quả của người độc tu luyện.


      Nhưng cho dù giờ ta thay đổi như thế nào, bản tính của ta vĩnh viễn cũng thay đổi...


      tới trước cửa trường thi, ta lồng ngực giương cao, muốn cất bước vào bị quan sai cản ta lại.


      “Giấy tiến cử!”


      “A”. ta khẽ hừ tiếng, tiêu sái mở cây quạt mà Bạch Tinh Ngân cho ta, đúng! Đây chính là vũ khí lợi hại nhất của ta, mặc kệ bọn họ thế mạnh đến đâu, bất quá cũng chỉ lấy được giấy tiến cử mà thôi, mà quạt Bạch Tinh Ngâm cho ta lại ràng có cả ấn dấu của hoàng gia.


      Quả nhiên sau khi quan sai nhìn thấy cây quạt kia lập tức trực tiếp cho ta qua, đám ô hợp chính là đám ô hợp, tuyệt hiểu được cái gì là nguyên tắc sao? Bất quá cũng nhờ vậy mà ta mới có cơ hội tham gia cuộc thi, haiz, cách khác, ra quan sai cũng là hiểu được cái gì gọi là linh hoạt mà thôi, ta đây cũng phải học hỏi chút.


      Nhìn thí sinh trong trường thi, ước chừng mới mười mấy người mà thôi, ta nghĩ chắc là người còn chưa tới hết? Những người kia ngồi vây quanh thành đoàn trò chuyện.


      “Huynh là do người nào đề cử tới?” thí sinh hỏi thí sinh khác.


      “Hoàng Thượng Thư, còn huynh?”


      Thí sinh kia nghe xong là khẽ mỉm cười, sau đó chỉ cao ngạo : “Ta được Hồng Thái Phó đề cử đến!”


      là thất lễ.” Người nọ vừa xong là được Thái Phó đề cử mà đến, kết quả tất cả thí sinh khác cũng mực đối với người nọ cung kính.


      Haiz, còn gì là thi cử nữa, trước hết phải phô bày quan nâng đỡ ra. Những người này, đơn giản là ganh đua so sánh người nào có chỗ dựa vững chắc hơn mà thôi. Người được Hoàng Thượng Thư để cử đến có vị trí cao hơn Hồng Thái Phó, kết quả đám người kia đối với người được Hồng Thái Phó đề cử mực cung kính. ai, đây chính là xu nịnh, ta cũng vậy phải học chút mới được.


      “Ta được Tử Thừa tướng đề cử đến!!” người trong đám thí sinh phục mà .


      Sau đó, trong con người mọi người cũng tràn đầy sợ hãi cùng vẻ mặt hâm mộ.


      Nhưng, ta cả người lại sợ ngây ra, Tử Thừa tướng????


      đúng!! đúng!! Trong quyển sách《 Kinh đô Vân Long 》 kia có chương viết chính là, Vân Long quốc - Lam Thừa tướng, sao bây giờ Thừa tướng lại họ Tử??? Rốt cuộc sai ở chỗ nào??? hay họ Lam từng là Thừa tướng, rồi sau đó biến thành họ Tử? hay là...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 68: Bí Mật Xuyên Trở Về


      Ta nhanh chóng vọt tới bên cạnh những thí sinh kia: “Xin hỏi các vị huynh đài, các huynh có biết Tử Thừa tướng làm Thừa tướng từ bao giờ ?” Ta trực tiếp hỏi bọn họ là trước kia Vân Long quốc có Thừa tướng họ Lam hay , vì nếu ta hỏi, thế nào cũng lộ ra ta phải người của bổn quốc, ít nhất, ta cần thiết phải ở nơi này gây phiền toái, cho nên chỉ có thể dùng cách thử dò xét bọn họ.


      Những người kia nhìn nhau, sau đó nhìn về phía ta: “Dĩ nhiên là từ khi Vân Long quốc khai quốc tới nay họ Tử đảm nhiệm vị trí Thừa tướng rồi.”


      Trời ạ, điều này sao có thể? Chẳng lẽ quyển sách kia ghi sai sao?


      “Vậy tiểu đệ xin hỏi các vị huynh đài, Lam gia ở Bạch Vân quốc đảm nhiệm chức vụ gì, được bao nhiêu năm rồi?”


      “Cùng thời với họ Tử giữ chức Thừa tướng, Lam gia giờ giữ chức Thái sư, còn Hồng gia giờ giữ chức Thái Phó, Hắc gia giữ chức Tướng quân, Hoàng gia giữ chức Thượng thư. Huynh đệ này khảo đề phải quá đơn giản chứ?” Những người đó xong lập tức cười lên ha hả.


      Nhưng ta cách nào cười vui được, vì lời trong miệng bọn họ ra cùng với những điều trong sách《 Kinh đô Vân Long 》 ghi cơ bản là khác nhau, duy nhất thể so sánh chính là chức vị Thừa tướng của Tử gia, cùng với chức vị Thái sư của Lam gia, sách cũng có ghi chức vị Thái sư là ai làm, mà chỉ viết là trai của Thừa tướng - Thái sư.


      Ta tin là những gì viết trong cổ thư cực kỳ thần bí kia ta nhớ lầm, ta hiểu rồi...


      Xem ra quyển sách kia ghi lại lịch sử là tương lai sau này, Lam Thừa tướng là chỉ ai? Còn trai của Thừa tướng kia là chỉ ai? Còn có hiền quân được đếm ngược từ chương thứ hai trong 《 Kinh đô Vân Long 》 là chỉ ai? Nghĩ tới đây ta khỏi toàn thân rùng mình, những điều nghi hoặc trong sách kia còn rất nhiều nhiều nữa... mà ta chứng phát triển giữa lịch sử trong sách và thực tế bên ngoài.


      À, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày tất cả những điều huyền bí trong sách được trồi lên mặt nước thôi, mà ta cũng cảm giác được chìa khóa của việc xuyên là ở đây, nếu muốn trở về đại, ta phải theo tất cả những gì mà mục lục trong sách mà làm, vậy ta cứ lấy thân phận của tác giả viết ra quyển sách này có thể trở về đại phải ?


      Bất quá nếu cần thiết, ta quyết định ở lại cổ đại này kiến tạo nên lịch sử trong sách, ít nhất, ta muốn theo những gì ghi lại trong sách, tìm được Lam Thừa tướng, mà ta là họ Lam, cho nên nếu ta lên làm Lam Thừa tướng vậy cũng được phải ?


      Nhưng, từ những gì các thí sinh kia , ta cũng hiểu chút, Vân Long quốc chủ yếu dựa vào chế độ tổ tiên truyền ngôi, thảo nào Vân Long quốc lại giống đồ bỏ như vậy, cách thức truyền ngôi như thế cũng đâu cần phải là nhân tài? Cho nên con của ngũ đại gia tộc ai cố gắng đây? Cái này phải là nhất định tạo nghiệp sao? Còn có, chế độ truyền ngôi này có thể vì là nhân tài quốc gia mà được hoàng thượng chọn sao, nếu cứ theo đạo lý này, những thuộc hạ dù là rác rưởi cũng được chọn ư? Khả năng là quân vương tốt quần thần cũng cách nào tìm người khai sơn? Stop! Lam Điệp Nhi ta phải lật nghiêng cái truyền thống này, thể lên làm Lam thừa tướng.


      Về phần trai của Thừa tướng? Ta tùy tiện nhận đại ca ca cũng có thể, bất quá khó khăn nhất chính là tìm được hiền quân...


      Bạch Nguyệt Diệu - trong tương lai là hiền quân sao? Ta dám khẳng định, cũng dám bác bỏ, Bạch Tinh Ngân ra cũng là người tốt, nhưng có thể nhìn ra lấy Bạch Nguyệt Diệu làm chủ, còn Đại hoàng tử năng lực như thế nào đây?


      Có lẽ sau này mới có thể biết ba huynh đệ mà 《 Kinh đô Vân Long 》 đến ai mới là hiền quân?


      Về phần chương cuối cùng của quyển sách kia, ra là đề gì cả, cứ như vậy phát triển xuống thôi, vậy ta có thể sáng tạo ra quyển sách kia.


      Bất quá, ta đến quốc gia này có chút tình cảm rồi đây...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :