1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 59: Dưới Lớp Mặt Nạ


      Nếu Huyễn Ngâm Phong bỏ mặt nạ xuống, phía sau mặt nạ là Bạch Nguyệt Diệu, đối với ta có thể có chỗ nào tốt? Ta thà tin Bạch Nguyệt Diệu và Huyễn Ngâm Phong phải là cùng người! Ta tình nguyện Huyễn Ngâm Phong vĩnh viễn mang mặt nạ ở bên cạnh ta, hoặc giả, ta chính là thích cảm giác thần bí của Huyễn Ngâm Phong


      “Đợi ... xin lỗi, Huyễn đại hiệp, là ta quá mức vô lý rồi, cho nên Huyễn đại hiệp cần bỏ mặt nạ xuống.” Ta kéo tay muốn cởi mặt nạ xuống của Huyễn Ngâm Phong, nhưng nhất thời mặt có loại hỏa thiêu: lửa đốt nóng bỏng. Sau đó nhanh chóng rút tay về, mặc dù Huyễn Ngâm Phong biết ta là nữ tử, nhưng ta cách nào biến mình thành nam tử chân chính.


      Ta biết Huyễn Ngâm Phong dưới mặt nạ là gì, dù dưới mặt nạ là khuôn mặt xấu xí, nhưng ta vẫn như cũ cảm thấy Huyễn Ngâm Phong rất tuấn tú, chỉ cần phải Bạch Nguyệt Diệu là tốt rồi...


      Huyễn Ngâm Phong tháo mặt nạ, mà là buông tay: “Hôm qua Huyễn mỗ có chuyện nên bội ước bây giờ đến xin lỗi”. Huyễn Ngâm Phong xong, ta lại nhìn về phía Huyễn Ngâm Phong, mặt nạ của cũng chỉ lộ ra con ngươi lạnh băng của Huyễn Ngâm Phong, đôi môi xinh đẹp và làn da trắng nõn.


      ra , đây cũng là lần đầu ta và Huyễn Ngâm Phong gặp nhau ban ngày...


      Huyễn Ngâm Phong hôm nay so với những lần trước cũng nhiều, ta nhìn Huyễn Ngâm Phong mỉm cười, sau đó : “ quan trọng Huyễn đại hiệp.”


      “Được, vậy ta chính thức dạy ngươi võ nghệ!” Huyễn Ngâm Phong xong, chuẩn bị rút kiếm ra, nhưng ta...


      “Đợi ...” Ta áy náy gọi Huyễn Ngâm Phong: “Huyễn đại hiệp đầu tiên ta muốn cám ơn huynh giới thiệu ta với Trương thúc kia, nhưng... Hơn mười ngày nay, ta chưa từng luyện qua bất kỳ thể lực nào...” biết Huyễn Ngâm Phong có tức giận hay đây? Cho biết ta bây giờ so với trước kia đều đồng dạng chút tiến bộ cũng có hoặc giả rất thất vọng đối với ta, ta bây giờ căn bản là dám nhìn vào mắt Huyễn Ngâm Phong, vì ánh mắt của đều lạnh như băng, cho dù có muốn nhìn , ta nghĩ ta vĩnh viễn cũng nhìn thấy Huyễn Ngâm Phong.


      “Ngươi luyện thể lực rồi.” Huyễn Ngâm Phong có ý gì? Từ trong giọng của ta nghe ra dường như có tức giận? Ta ngạc nhiên nhìn Huyễn Ngâm Phong, mà giờ phút này con ngươi cũng có lạnh như băng, hơn nữa còn khẽ cong, cười ư??


      Đây là lần đầu tiên ta thấy Huyễn Ngâm Phong cười, cũng là lần đầu tiên ta cảm giác gần ta như vậy.


      “Tới đây đánh ta quyền thử xem.”


      Huyễn Ngâm Phong xong, ta do dự, sau đó huy động quả đấm hướng về ngực của lao tới.


      quyền công kích kia của ta, thân thể của khẽ lay động, lần này ta đánh Huyễn Ngâm Phong xong, phản ứng của giống với lần trước, vì lần trước vẫn nhúc nhích, mà lần này...


      Ta hiểu, ta hiểu rồi, Trương thúc kia mỗi ngày mang gạo, ra là giúp ta rèn luyện thể lực cùng với lực của cánh tay, vừa mới bắt đầu ta mang năm cân gạo cảm thấy rất mệt, rồi sau đó, gạo từ từ tăng lên 10 cân ta đều cảm thấy nặng... Tất cả đều là Huyễn Ngâm Phong sớm an bài rồi sao?

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 60: Tập Võ


      Vì sao Huyễn Ngâm Phong có thể chu đáo như thế? Ta có công việc giúp ta tìm công việc, ta những có thể kiếm được sinh hoạt phí, có nơi ăn ở, còn rèn luyện thể lực, tất cả việc này đều là Huyễn Ngâm Phong tỉ mỉ an bài, nhìn cao ngạo lạnh như băng, nhưng trong lòng là dạng gì đây.


      “Khụ khụ...” tiếng ho khan của Huyễn Ngâm Phong cắt đứt suy nghĩ của ta, ta chăm chú nhìn về phía Huyễn Ngâm Phong: “Bây giờ ngươi có thể đánh khóc đứa trẻ rồi đó”. Giọng Huyễn Ngâm Phong rất nhàng hơn nữa trong mắt vẫn như cũ tràn đầy nụ cười, cả người ta cơ hồ nhìn đến ngây người, vì lần này cười, so với lúc nãy còn cười lớn hơn, ngay cả khóe miệng của cũng khẽ dương lên.


      Nhưng chẳng qua là chỉ mấy giây thôi, dường như nhìn ra ta ngạc nhiên, sau đó lập tức thu hồi nụ cười của , đổi lại là lạnh như băng.


      “Đến đây , ta múa bộ kiếm pháp đơn giản, ngươi nhìn cho kĩ.”


      “Ừ!”


      Ta gật cái, sau đó lui về phía sau mấy bước. Lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn chăm chú vào mỗi động tác của Huyễn Ngâm Phong. nhanh chóng rút kiếm từ vỏ ra, sau đó uyển chuyển múa kiếm, mỗi động tác của , ta đều nhìn, sau đó truyền vào trong đầu, nhớ kĩ.


      Tiếng nước chảy róc rách bên dòng suối , chung quanh là dãy núi vây lượn, sân cỏ cũng xanh biếc dằng dặc, nhìn Huyễn Ngâm Phong múa kiếm, giống như thưởng thức vũ điệu, xinh đẹp thướt tha thân hình theo kiếm ở nơi phong cảnh tuyệt mĩ này nhàng nhảy múa. Cảnh này khiến ta khỏi nhớ tới lời của Tô Thức ‘Thủy điều ca đầu’ trung ‘Khởi múa thanh ảnh’, nhảy múa, vốn là hoạt động hoan khoái vui vẻ, đa số mọi người đều vui vẻ lúc say mê nhảy múa, mà Thanh Ảnh còn là loại thê lương đắc ý, loại lạnh lùng trong trẻo tịch mịch, hai người thông qua chữ “Lấy”, tạo thành đối lập ràng.


      Mà Huyễn Ngâm Phong có là uyển chuyển, múa kiếm lại là nhảy múa, trung gian chữ lấy, cũng là so sánh ràng...


      Huyễn Ngâm Phong xinh đẹp ngừng động tác lại, nhìn về phía ta, cái này khiến ta khẩn trương lên, mặc dù quả ta có cố gắng ghi nhớ mỗi động tác của , nhưng ta thể bảo đảm, có thể mỗi động tác đều uy lực mà thư thái ra ngoài như vậy , hơn nữa động tác khẳng định xinh đẹp bằng Huyễn Ngâm Phong rồi.


      “Đến đây .” Huyễn Ngâm Phong vừa vừa đem kiếm đưa cho ta.


      Ta nhận lấy kiếm mới phát giác, kiếm này sức nặng ước chừng 3 cân, nếu muốn đường kiếm uy lực hẳn nhiên nhất định sức lực của bản thân so với kiếm phải nặng gắp ba, cũng vì vậy Trương thúc mới bảo ta chuyên chở mười cân gạo, Huyễn Ngâm Phong nghĩ chu đáo quá.


      Nhìn kỹ chút kiếm của Huyễn Ngâm Phong, chuôi kiếm màu đen có khắc hoa văn tinh tế, mà chuôi kiếm có gắn nửa khối ngọc bội, hình dáng ngọc bội kia như là nửa... Ha ha, xem dáng vẻ ngọc bội phải còn nửa miếng khác, người ư? Bỏ , đừng suy nghĩ nhiều, những thứ này cũng quan hệ với ta, dù sao Huyễn Ngâm Phong chẳng qua là người xa lạ dạy ta võ công mà thôi, vì cho tới bây giờ cũng hỏi qua tên của ta...


      Tâm... là đau...


      “Bắt đầu .”


      Huyễn Ngâm Phong xong, ta miễn cưỡng cười với , lại y theo động tác của Huyễn Ngâm Phong vừa làm xong vung kiếm lên, nhưng tốc độ đơn giản là so với Huyễn Ngâm Phong mới vừa rồi chậm hơn 3 lần.


      đúng!” Huyễn Ngâm Phong quát lớn làm ta giật cả mình, ta ngừng tay, nhìn về phía .


      “Huyễn đại hiệp xin lỗi...” Ta áy náy với Huyễn Ngâm Phong.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 61: Nhịp Tim


      Huyễn Ngâm Phong dường như cảm thấy vừa rồi hơi nặng lời với ta, ánh mắt của nhất thời lên lên vẻ lúng túng, đến gần ta, phát bắt được tay cầm kiếm của ta, ta chỉ cảm giác được dòng điện chạy qua toàn thân, hơn nữa nhịp tim nhanh dị thường, gương mặt cũng có chút nóng rực.


      bắt được tay của ta, đứng ở sau lưng ta: “Động tác vừa rồi phải như vầy.” Giọng của bên tai ta nghịch qua, truyền vào tận trong đầu của ta giống như loại ma gọi ta say mê. Thân thể của cũng gần sát lưng ta, ta chỉ cảm giác được, nơi ta và tiếp xúc rất nóng.


      Ở bên dòng suối yên tĩnh này, nếu phải là nước chuyển động, chim kêu to, ta cảm giác như thời gian đình chỉ rồi, vì Huyễn Ngâm Phong xong câu kia, lập tức bất động.


      “Huyễn đại hiệp?” Ta kêu tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu về phía Huyễn Ngâm Phong.


      Nhưng, khoảng cách giữa chúng ta chỉ có mấy xen-ti-mét mà thôi, ta có thể cảm giác ràng hô hấp của Huyễn Ngâm Phong.


      Mặt của ta thoáng chốc như lửa đốt.


      Mà Huyễn Ngâm Phong vì ta đột nhiên quay đầu, con ngươi chăm chú nhìn vào mắt ta, chúng ta đều lời nào, ánh mắt của từ từ di động đến môi của ta, mặt cũng chầm chậm hướng sát vào...


      Huyễn Ngâm Phong phải muốn...?


      Chợt tiếng chim kêu to, Huyễn Ngâm Phong dừng lại, dời mắt : “Bắt đầu ...”


      Giọng Huyễn Ngâm Phong vẫn như cũ lạnh như băng, có lúng túng, cũng có ngượng ngùng, ta biết mới vừa rồi phải là muốn hôn ta, haiz, làm sao có thể hôn ta, dù sao ta giờ cũng là nam tử.


      Nhưng tâm tình của ta có chút mất mát, ta quay đầu lại, theo Huyễn Ngâm Phong múa kiếm...


      biết chúng ta ở chung chỗ luyện bao lâu, Huyễn Ngâm Phong lại vội vàng rời , cuối cùng ta cảm giác thời gian trôi qua là nhanh, là nhanh, mỗi lần xuất đều là vội vã, mà mỗi lần rời cũng thế, giống như ánh trăng thần bí, nhìn như rất gần, thực tế cũng rất xa xôi...


      Ta mình quay trở về cửa hàng của Trương thúc, lúc này, ta mới nhớ tới, ta có xin Trương thúc nghỉ. Nhưng Trương thúc lại cho ta biết, Huyễn Ngâm Phong giúp ta xin nghỉ rồi...


      Ha ha, ta cuối cùng cảm thấy cùng ở chung chỗ với Huyễn Ngâm Phong thời gian càng lâu, lại càng có thiện cảm với , lần đầu tiên gặp, chỉ cảm thấy lạnh như băng, thiện lương, sau đó, ta có chút xíu cảm giác chu đáo, mà hôm nay ta còn thấy được nụ cười của cùng với... hôm nay là muốn hôn ta sao? A, ta lại tự mình đa tình, dù sao chuôi kiếm của chỉ có nửa miếng ngọc bội, mà đổi thành nửa cũng ở chỗ người khác...


      Ngày kế, buổi trưa, quan huyện Huyện Bạch Tùng, ở chợ bán thức ăn bị chém đầu, tất cả gia sản toàn bộ bị Bạch Nguyệt Diệu phân cho dân chúng, sau đó Bạch Nguyệt Diệu cũng rời khỏi Huyện Bạch Tùng, hai bên đường dân chúng vui vẻ đưa tiễn Bạch Nguyệt Diệu rời , ta ở trong cửa hàng gạo xa xa chăm chú nhìn vào bóng dáng xa xa của Bạch Nguyệt Diệu.


      Nhìn trăm dân hạnh phúc, ta biết, trăm dân kính Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu quả cũng làm những chuyện khiến trăm dân kính , lần này ta thể hiểu, Bạch Nguyệt Diệu trừ cuộc sống riêng bị kiềm chế ra, những phương diện khác đều rất tốt.


      Bỏ , bỏ , nếu sau này Bạch Nguyệt Diệu trêu chọc ta, ta quên hết những chuyện cũ, sau này Dương quan đạo, còn ta qua cầu độc mộc.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 62: Chém Giết


      Trong 1 tháng, ban ngày ta ở cửa hàng làm việc, ban đêm là lúc ta mong đợi nhất, vì mỗi khi cửa hàng đóng cửa, Huyễn Ngâm Phong cũng xuất , mặc dù mỗi lần xuất chỉ có 2 canh giờ ngắn ngủi, cũng chưa từng với ta bất cứ chuyện riêng nào, chẳng qua là mỗi ngày luyện kiếm, Nhưng, 2 canh giờ cùng luyện kiếm với Huyễn Ngâm Phong, ta cũng cảm thấy trôi qua rất phong phú, hoặc giả đây chính là thích, chỉ cần có thể nhìn thấy , ta cảm thấy rất hạnh phúc.


      Từ lúc nào ta bắt đầu thích Huyễn Ngâm Phong đây? Ta biết, cũng , ha ha, cũng có thể là từ lần đầu tiên gặp mặt , tháng này, ta đều ở đây cố gắng luyện kiếm pháp, vì ta cảm thấy việc ta có thể báo đáp Huyễn Ngâm Phong cũng chỉ có nỗ lực...


      Hôm nay, ta vẫn như cũ, sau khi cửa hàng đóng cửa, chờ đợi Huyễn Ngâm Phong xuất , nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, cũng chưa đến, vì vậy, ta nhảy ra cửa hàng, ở trong bóng tối của đêm tìm kiếm bóng dáng của Huyễn Ngâm Phong.


      Chỉ thấy đằng xa, nhiều bóng đen đường phố vắng lặng, từ tò mò, ta ngạo mạn chậm hướng đến gần những bóng đen kia, Đúng lúc này, ta thấy ràng, là Huyễn Ngâm Phong đánh nhau với mười mấy người, mà mười mấy người kia trong tay cũng đều cầm kiếm.


      Chuyện này...


      được, được làm huyễn Ngâm Phong bị thương, ta biết Huyễn Ngâm Phong võ công cao cường, Nhưng, cùng Huyễn Ngâm Phong học võ tháng này, ta hiểu cái gì là cao thủ. Ta nhìn ra, mười mấy người kia cũng phải là kẻ đầu đường xó chợ. Huyễn Ngâm Phong lấy địch mười nhất định thua thiệt. Ta muốn giúp Huyễn Ngâm Phong, Nhưng, ta giờ trong tay có vũ khí, làm sao bây giờ?


      Nghĩ nghĩ, ta nhanh chóng nhặt rất nhiều đá mặt đất, chạy tới, sau đó dùng hết sức lực toàn thân ném về phía người tấn công Huyễn Ngâm Phong. (Nàng khờ quá :)))


      Tất cả mọi người hướng chú ý đến ta.


      mau!!!” Nghe thấy tiếng giận giữ, ta cơ hồ ngốc trệ, đây là ta lần đầu tiên nghe được Huyễn Ngâm Phong tức giận với ta.


      Hai trong số mười mấy người đó về phía ta, lúc họ đến gần, Huyễn Ngâm Phong nhanh chóng chắn trước người ta, vung kiếm đâm vào tên trong đó, mà tên kia chặn lại công kích của Huyễn Ngâm Phong, đổi thành tên nữa cũng cầm kiếm vung về phía Huyễn Ngâm Phong.


      Huyễn Ngâm Phong duỗi chân đá vào ngực tên kia, kiếm trong tay tên kia rơi xuống, ta nhanh tay nhặt kiếm lên, haiz, lúc này ta có vũ khí rồi.


      “Còn mau ?!” Huyễn Ngâm Phong vừa vừa đánh nhau với mấy người kia.


      “Sư phụ, người nhìn thành quả sau tháng luyện tập của ta !” xong ta trực tiếp công kích về phía người trong đám kia.


      Trong bóng đêm chỉ có thể dựa vào ánh trăng nhận biết vị trí của kẻ địch, sau một lúc đao quang kiếm ảnh, cùng với tiếng đao kiếm chạm nhau, địch nhân bên Huyễn Ngâm Phong có năm người ngã xuống vũng máu. Mà bên này ta với địch nhân vẫn chém giết nhau, thời gian càng lâu, thể lực ta càng theo kịp địch nhân, Đúng lúc này, tên kia huy động kiếm, hướng vào người của ta đâm tới, ta kịp né tránh...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 63: Trúng Độc


      Huyễn Ngâm Phong thấy vậy nhanh chóng chạy tới bên cạnh ta, ôm lấy ta, mà kiếm của kẻ địch cũng chém lên tay phải nhát


      “Sư phụ!!!” Ta khẩn trương gọi Huyễn Ngâm Phong, Huyễn Ngâm Phong để ý tới ta, chẳng qua là dùng sức đẩy ta ra, nhanh chóng quay đầu lại, dường như Huyễn Ngâm Phong có chút nổi giận, tốc độ xuất kiếm của còn nhanh hơn, thuần thục hơn, hai người ngã xuống.


      giờ chỉ còn lại ba người, ba người kia thấy tình thế ổn, ánh mắt nhìn nhau tính toán muốn rời , nhưng rất đáng tiếc, ta nhìn ra, Huyễn Ngâm Phong có ý muốn tha cho bọn họ, mà là muốn giết hết bọn họ.


      “Thả chúng ta , chúng ta tuyệt đối báo cáo thân phận khác của ngươi với ngài ấy” Ba người kia đồng thời quỳ gối đất, hướng đến Huyễn Ngâm Phong xin tha.


      Ta lắm ba người kia chuyện gì, bọn họ báo cáo thân phận khác của Huyễn Ngâm Phong với ai? Mà Huyễn Ngâm Phong trừ thân phận đặc biệt này còn có thân phận khác nữa sao?


      Huyễn Ngâm Phong vốn để ý tới những người cầu xin tha đó, tròng mắt của lạnh như băng lại vô cùng lạnh lẽo, tay giơ kiếm lên, tiếng ba người kia gào khóc lập tức nằm trong vũng máu.


      “Huyễn đại hiệp xin lỗi...” Ta đây mới áy náy đến bên cạnh Huyễn Ngâm Phong, vì theo Huyễn Ngâm Phong học võ tháng, ngay cả người cũng đánh lại, hơn nữa còn làm hại Huyễn Ngâm Phong bị thương, ta thấu đáo mà!!!


      “Ngươi gọi tên của ta lên là giúp ta rồi, hơn nữa bọn họ là cao thủ đại nội, ngươi vốn phải đối thủ của bọn họ!” Huyễn Ngâm Phong xong, ta hầu như là cả người cũng kinh ngạc, ta mực trước mặt mấy người đó gọi Huyễn Ngâm Phong là sư phụ, đúng là muốn tiết lộ tên của , nhưng ngờ biết thế.


      Hơn nữa chủ yếu nhất là...


      Cao thủ đại nội? Vậy cũng là người của triều đình? Tại sao người của triều đình muốn đuổi giết Huyễn Ngâm Phong????


      Chẳng lẽ... Là thủ hạ của Bạch Nguyệt Diệu? Lần trước Bạch Nguyệt Diệu có qua muốn giáo huấn Huyễn Ngâm Phong, tính toán muốn giết Huyễn Ngâm Phong ư?? ... , bởi vì Bạch Nguyệt Diệu quả đối với dân chúng rất tốt, trừ phi ...


      Bất quá cũng thể nào, nữ tử bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu nhiều như vậy, cũng thể vì ta mà phái người giết Huyễn Ngâm Phong.


      Nếu loại bỏ khả năng là Bạch Nguyệt Diệu, vậy tại sao những người đó muốn đuổi giết Huyễn Ngâm Phong? Chẳng lẽ Huyễn Ngâm Phong đúng như ta nghĩ, là hiệp đạo, bất quá mặc kệ thế nào, ta chỉ biết chuyện, Huyễn Ngâm Phong là người tốt! Mặc dù mới vừa rồi Huyễn Ngâm Phong có chút ác độc với ba người kia, nhưng ta vẫn cảm thấy có lý do của ...


      Trong lúc ta suy nghĩ, Huyễn Ngâm Phong đột nhiên quỳ chân đất.


      “Huyễn đại hiệp??” Ta vội vàng tiến lên dìu Huyễn Ngâm Phong, chẳng lẽ là vì cánh tay phải bị thương của Huyễn Ngâm Phong? đúng, đúng!!! Vết thương cũng phải là rất sâu, hơn nữa môi Huyễn Ngâm Phong có chút thâm đen lại, là trúng độc! Đúng rồi, mới vừa nãy kiếm những người kia có độc!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :