1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 54: Cự Tuyệt Làm Phi


      “Ngươi và những tên quan tham kia nhận hối lộ rồi ăn chia với nhau? Bọn họ muốn tiền, còn ngươi muốn tôn nghiêm của ta, biết vì sao dân chúng Nhị hoàng tử là minh hiền? Nếu để bọn họ nhìn thấy Nhị hoàng tử của bọn họ có dáng vẻ này, có phải trái tim của dân chúng Vân Long quốc đều đóng băng lại ?” Ta biết ý Bạch Nguyệt Diệu bảo ta cầu xin là muốn chơi xấu ta, ta cũng biết nếu ta cầu xin , chừng ngày mai nghiêm túc thẩm lý vụ án, nhưng ta... cách nào cúi đầu trước Bạch Nguyệt Diệu, vì trong lòng ta phần cam lòng cùng với phần khuất nhục vĩnh viễn cách nào quên.


      “Vậy coi như, ngày mai các ngươi chết tốt , đúng rồi ta chỉ biết ngươi họ Lam, ngươi chưa từng cho ta biết tên đầy đủ của ngươi đấy.” khôi phục vẻ phóng đãng kiềm chế được, xem ra giờ chính trôi qua rồi, ta cũng cần phải ở lại nữa, nghe hỏi tên ta, ta ngay cả để ý cũng để ý, lập tức xoay người kéo cửa phòng.


      Cửa vừa mới hé ra, Bạch Nguyệt Diệu từ sau lưng ôm ta, sau đó bàn tay đè xuống cánh cửa sắp mở ra: “Ngươi còn chưa cho ta biết tên của ngươi đấy.” Miệng của nhích tới gần tai ta, lời của rất , ta có thể cảm nhận ràng tiếng thở dốc.


      “Thả ta ra!” có kích động, đổi lại chẳng qua chỉ là bình thản, Bạch Nguyệt Diệu đùa giỡn với ta tập cho ta thói quen rồi, cộng thêm giờ ta đây nản lòng thoái chí, còn tâm tình kích động nữa.


      “Nếu ngươi , ta cho ngươi .”


      “Lam Điệp Nhi, hài lòng chưa? Buông ta ra .” Lời của ta vô lực như vậy, nhưng câu hỏi kế tiếp của Bạch Nguyệt Diệu làm đầu óc ta trống rõng.


      “Điệp nhi, làm Hoàng phi của bổn vương , thấy thế nào...?” ... cái gì? Hoàng phi? A, ta nghĩ vừa trêu ta, ta còn chưa phản ứng kịp, xoay người ta qua.


      Ta nhìn gương mặt của có chút ửng đỏ, trong con ngươi lóe ra vẻ mong đợi, nữ tử bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu nhiều kể xiết, dáng vẻ so với ta xinh đẹp hơn cũng nhiều, tại sao muốn ta làm phi của ? Hơn nữa cũng biết đỏ mặt? Trong hồ nước, đường cái, cùng với nữ tử thân mật, ta chưa từng thấy qua chút vẻ đỏ mặt nào.


      Môi của để sát vào ta, lần này nhắm mắt lại, lông mi của rất dài, hơn nữa khẽ hướng lên, nhưng dù tuấn tú, ta cũng có chút cảm giác nào với , đối với vị trí Hoàng phi đó càng thêm khinh thường, ta giơ tay lên, bịt miệng , kinh ngạc mở hai mắt ra.


      “Ta đối với ngươi có hứng thú, đối với vị trí Hoàng phi đó càng có hứng thú!!!” Ta xong, lại buông tay che miệng ra, cũng thuận thế từ trong ngực của kéo cửa ra. có miễn cưỡng ta, mà là có chút mất mát, ta để ý tới, lại nhanh chóng mở cửa, ra ngoài.


      “Chờ chút...” Chẳng lẽ lại muốn dùng cách với ta? Ta đứng vững bước, quay đầu lại nhìn về phía : “Stupid có nghĩa là gì?”


      ... Thấy hỏi thế, trong lòng vốn mất mát của ta nhất thời trở nên vui vẻ, ta nhẫn nại lấy nụ cười hướng về : “stupid, là từ ở quê ta, khen ngươi thú vị.” Ha ha ha, lúc này ta nhằm vào báo thù, ngờ văn ở cổ đại dùng tốt như vậy.


      “A?” Bạch Nguyệt Diệu nghi ngờ hạ xuống, sau đó cười xấu nhìn vào mắt ta: “Vậy ngươi cũng rất stupid.”


      ...


      ...


      Bạch Nguyệt Diệu đơn giản là tên đại khốn kiếp!!!


      bất trị rồi, ta cho dù là thịt dê cũng chưa ăn đến làm cho cả người mắc cỡ, lúc gần còn chọc bụng tức, ghét!!! Nghe xong mắng ta stupid, ta xoay người rời khỏi phòng của , mà ta cũng nghe ràng, tiếng Bạch Nguyệt Diệu sau lưng ta cười đắc ý!!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 55: Nảy Sinh Mến


      Sau khi Lam Điệp Nhi khỏi, Bạch Nguyệt Diệu đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lúc này Bạch Nguyệt Diệu vừa hay nhìn thấy Lam Điệp Nhi ra từ cửa sau của thanh lâu, Bạch Nguyệt Diệu thở dài.


      “Mạc Dực” Bạch Nguyệt Diệu chẳng qua là kêu tiếng, Hắc Mạc Dực lập tức vào trong phòng.


      Sau đó Bạch Nguyệt Diệu từ người lấy ra cái bình ném cho Hắc Mạc Dực: “Từ xa hộ tống người kia trở về, lúc nàng ấy về đến nhà đưa thuốc này cho nàng ấy.”


      “Dạ” Hắc Mạc Dực luôn nghe lệnh của Bạch Nguyệt Diệu, chỉ cần làm hại đến Bạch Nguyệt Diệu, dù là Bạch Nguyệt Diệu phân phó Hắc Mạc Dực làm chuyện gì, cũng hỏi, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao Bạch Nguyệt Diệu giữ Hắc Mạc Dực làm tâm phúc.


      Bạch Nguyệt Diệu vẫn như cũ nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng Lam Điệp Nhi nữa, Bạch Nguyệt Diệu có chút mất mát đóng cửa sổ lại.


      ra Bạch Nguyệt Diệu sớm nghe Bạch Tinh Ngân qua tên của Lam Điệp Nhi, nhưng vẫn muốn chính Lam Điệp Nhi ra tên của mình.


      nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Bạch Nguyệt Diệu cười hạnh phúc.


      cảm thấy trêu chọc Lam Điệp Nhi là chuyện có thể khiến mình vui vẻ nhất rồi, ở trong thâm cung, có thể khiến Bạch Nguyệt Diệu nở nụ cười hạnh phúc như vậy có mấy người chứ? “Từ sau khi mẫu thân qua đời cũng có?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi mình, đúng vậy, kể từ sau khi mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu qua đời, Bạch Nguyệt Diệu vẫn ngụy trang ình, mặc dù cả ngày nở nụ cười, nhưng lần nào là do lòng. Chỉ có hôm nay, cơ hồ đem nụ cười sau năm 7 tuổi quay lại. Cho những thứ này đều là Lam Điệp Nhi, khiến có thể cười tâm cũng là Lam Điệp Nhi, cảm thấy cùng Lam Điệp Nhi ở chung chỗ vứt bỏ tất cả những thứ ngụy trang, như vậy là tốt hay tốt đây?


      Vừa nãy bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi của mình, Bạch Nguyệt Diệu cũng dám khẳng định là phải xuất phát từ trong lòng, vì Bạch Nguyệt Diệu lâu trước đây nhìn thấu, đối mặt với hậu cung tranh chấp, ngươi lừa ta gạt, nếu ai cũng để nàng cuốn vào mấy chuyện phân tranh này, trừ phi làm vua, để nữ tử làm Hoàng hậu.


      Cho nên mới vừa rồi Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu có lẽ là chuyện tốt...


      Nhưng... Lúc Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy trong tim có chút đau đớn, đây là cảm giác gì? Bạch Nguyệt Diệu biết, vì Bạch Nguyệt Diệu chưa từng lòng bất kỳ nữ tử nào, ngay cả vừa rồi bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi, cũng là nhất thời xúc động của Bạch Nguyệt Diệu mà thôi.


      Nhưng... làm sao biết, ra cảm giác đau lòng này, chính là tình chân thành đây???


      Làm Bạch Nguyệt Diệu đau lòng ra phải chỉ có chuyện đó, đó chính là Lam Điệp Nhi đến Huyễn Ngâm Phong, nhìn vẻ mặt Lam Điệp Nhi lúc nhắc tới Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu rất ghen tỵ, hiểu rốt cuộc Huyễn Ngâm Phong có điểm nào tốt...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 56: Thuốc Tốt Của Nhị Hoàng Tử


      Dọc theo đường bước chân ta khó khăn về phía trước, nghĩ chút về vụ án ngày mai.


      A, tất cả những chuyện này phải trách người nào? Trách ta xen vào chuyện này? Ta hối hận tố cáo quan huyện đó. Trách Bạch Nguyệt Diệu sợ quyền sao? Nếu sợ quyền cũng nhận vụ án này, có lẽ lúc nhận vụ án này có chút kích thích? là trách ai được đây? Ha ha ha, trách hoàng thượng, trách đương kim hoàng đế có mắt tròng, bổ nhiệm quan ngu muội!!!


      Ta là muốn khóc, là muốn...


      Thân thể đau quá, tâm càng đau hơn, nơi nương tựa cảm giác càng thêm đáng sợ, ta thể đem tâm tùy tiện kể cho người khác, trước kia ta dù bị bao nhiêu ủy khuất, cũng chưa từng cho cha mẹ, vì ta sợ bọn họ lo lắng, nhưng giờ phút này, ta nghĩ liệu có thể bày tỏ ra ? Ta hi vọng nhiều... Huyễn Ngâm Phong có thể xuất ...


      Nhanh chóng đến cửa hàng, ta khó khăn kéo cửa cửa hàng xuống, nhưng thân thể có sức, lực đạo quá lớn xương cùng đau.


      lúc này nam tử áo đen đến kéo cửa giúp ta, đêm rất tối, ta cách nào thấy ràng mặt của , nhưng người này dường như gặp ở đâu rồi.


      “Cám ơn.” Ta cẩn thận nhìn chằm chằm người nọ, sau đó câu cám ơn.


      “Cái này là Nhị hoàng tử bảo ta giao cho ngươi.” Người nọ lời rất lạnh, xong lập tức đem cái bình giao cho ta, sau đó rời , ta biết là ai rồi, là tùy tùng bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu?


      nghĩ nhiều, ta trở vào trong cửa hàng, mở cái bình ra ngửi cái, mùi thuốc xông vào mũi, ta biết, cái này là thuốc Bạch Nguyệt Diệu đưa ta, haiz.


      Sao đưa ta sớm chút? Sao phải bảo nam tử đó đưa thuốc cho ta? Chẳng lẽ... nam tử đó vẫn luôn theo ta? ra Bạch Nguyệt Diệu có mục đích này.


      Ý tốt của ta nhận, ta suy nghĩ chút gì khác, cũng mong muốn khác, ta nghĩ Bạch Nguyệt Diệu chuộc tội thay cho vụ án ngày mai thôi!


      Thuốc thượng hạng, ta lập tức nằm lỳ giường ngủ, cả đêm khó tránh khỏi trằn trọc trở mình, rốt cục trời sáng...


      Hơn nữa xương cũng đỡ đau rất nhiều, ta hoài nghi, rốt cuộc là thuốc ở khoa học đại tốt? hay là thuốc của y thuật cổ đại tốt hơn? Nếu ở đại ta thế nào cũng phải nghỉ mười ngày nửa tháng mới có thể đau, nhưng bôi thuốc Bạch Nguyệt Diệu cho ta, chỉ qua đêm đỡ rất nhiều.


      Ta và Trương thúc chào hỏi nhau, sau đó chuẩn bị đến nha môn, ở của nha môn, ta gặp chuyện kích động, rất nhiều dân chúng trước cửa nha môn tạo thành ‘Đám fans hâm mộ’, xuất của ta, bọn họ đều biểu ra ánh mắt bội phục, hơn nữa cũng vỗ tay, làm như vụ án hôm nay ta nhất định thắng vậy, nhưng... phải khiến bọn họ thất vọng rồi.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 57: Kết Quả Xét Xử


      vào trong nha môn, Bạch Nguyệt Diệu ngồi ghế quan rồi, hơn nữa quan huyện Huyện Bạch Tùng cùng với bọn quan sai quỳ ở bên trong


      “Rầm -” theo nhịp gõ Tá triều cương của Bạch Nguyệt Diệu, quần chúng đừng ở cửa nha môn đều im lặng.


      “Uy - võ -”


      “Hôm qua có chuyện dân cáo quan, Nguyên cáo Lam Điệp dưới công đường còn gì để kể lại ?” Bạch Nguyệt Diệu uy nghiêm hỏi xong, ta sợ ngây cả người, kinh hãi phải là uy nghiêm của Bạch Nguyệt Diệu, mà là...


      Lam Điệp? làm sao biết ta dùng tên nam? Ta nhớ từ ngày thứ nhất bị thẩm án đến giờ ta chưa từng tên trước mặt dân chúng, biết tên nam của ta chỉ có Trương thúc mà thôi, là trùng hợp? hay là...


      Ta kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, vẫn trả lời câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu, ta quên luôn nơi này là công đường, cho đến khi Bạch Nguyệt Diệu gõ Tá triều cương mới đem suy nghĩ của ta kéo về bên trong công đường.


      “Bổn hoàng tử hỏi ngươi!”


      có... Trở về câu hỏi của Nhị hoàng tử..., thảo dân có gì kể thêm.”


      “Tốt lắm, nếu Lam Điệp có bổ sung gì, bổn hoàng tử lập tức định án, căn cứ việc thẩm tra hôm qua của bổn hoàng tử, phát quan huyện Huyện Bạch Tùng làm quan thanh liêm, cần chính dân, mặc dù thẩm lý án của Lam Điệp có chút hồ đồ, nhưng ai mà phạm sai lầm? Về tội bao che thuộc hạ kia càng thêm bịa đặt, vì quan huyện Huyện Bạch Tùng vốn dĩ biết thuộc hạ của ông ta làm xằng làm bậy có đúng ?” Bạch Nguyệt Diệu trong lời cần bình luận của ta, phía dưới dân chúng cũng nghị luận ầm ỉ rồi, vì mỗi câu mỗi chữ trong lời của Bạch Nguyệt Diệu đều bao che cho tên quan hồ đồ đó.


      “Đúng đúng! Nhị hoàng tử quá đúng!” Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng vội vàng ứng tiếng phụ họa.


      Bạch Nguyệt Diệu thấy Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng trả lời như vậy, hài lòng cười cười, nhưng vẻ mặt của thay đổi cực độ nghiêm túc cùng vẻ lạnh như băng, sau đó hung hăng gõ Tá triều cương: “Nếu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng thanh liêm như thế, dân như con, bổn hoàng tử cũng yên lòng kết án.”


      “Lam Điệp vu khống quan huyện Huyện Bạch Tùng, kết quả sau cùng phải...” Ta có bất kỳ mong đợi nào, nhìn Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng kia vẻ mặt đắc ý, ta biết ta thua: “Trưa mai, chém đầu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng, tịch thu gia sản phân cho dân chúng, những quan sai khác sung quân lưu đày.”


      ... Ta nghe lầm chứ? Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu sợ đắc tội cha vô tư đứng trước dân chúng làm vậy sao? Ta và Huyện thái gia đồng thời lộ ra vẻ mặt ngờ nhìn Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu cho ta cái mỉm cười thản nhiên, biết tại sao lòng ta lại khẽ nhảy lên, ta lập tức mở mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu rồi nhanh chóng cúi đầu.


      “Nhị hoàng tử, chuyện gì xảy ra?” quan huyện kia giải thích được hỏi Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời khôi phục cảm giác mị.


      “À, ta cảm thấy ngươi là vị quan tốt, dù sao ngươi cũng là phụ hoàng ta bổ nhiệm chức Huyện thái gia, hơn nữa ta cũng điều tra xong ngươi là quan thanh liêm, đáng tiếc, đáng tiếc, Lam Điệp tố cáo ngươi quan phục ngay ngắn ta giúp được ngươi, lúc ngươi thẩm án Lam Điệp, ta mực ở bên ngoài chờ phán xét, sau khi ta vào ngươi mới sửa sang lại quan phục, ngươi cũng phải biết, quan phục kia là do phụ hoàng ta ban cho, cho nên ngươi cũng phải quý trọng mới đúng chứ! giờ, haiz...”

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 58: Rối Rắm Trong Lòng


      Bạch Nguyệt Diệu có chút tiếc hận xong, sau đó từ ghế quan ngồi dậy, tới bên cạnh Huyện thái gia, khẽ cúi người xuống, giọng : “Đừng tưởng ngươi có hộ thân phù trong người là muốn làm gì làm, hộ thân phù có thể bảo vệ, cũng có thể hại chết ngươi đó!!!” Bạch Nguyệt Diệu xong, quan huyện giống như tất yếu bại liệt mặt đất.


      Mà phía ngoài dân chúng nhất thời khua lên tiếng vỗ tay kính trọng.


      Còn ta... Ta vẫn dám nhìn Bạch Nguyệt Diệu cái, vì trong mắt ta cũng tràn đầy nước mắt...


      “Tránh đường ...” Bạch Nguyệt Diệu phẩy tay áo, ta cùng với dân chúng bên ngoài toàn bộ quỳ mặt đất.


      “Nhị hoàng tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế...” Những lời này, ta phát ra từ trong lòng, cái quỳ này cũng là ta chịu phục.


      Lui đường ra sau, ta nhanh chóng vọt ra khỏi quan nha, ta để ý đến tiếng reo hò của dân chúng xung quanh, để ý bất cứ chuyện gì, mà là đắm chìm trong thế giới của mình, ta chạy hồi lâu, hồi lâu, rốt cục tới chỗ u tĩnh bên dòng suối , khóc lên...


      Bạch Nguyệt Diệu so với tưởng tượng của ta giống nhau, ta cho hoàng tử đần, hoàng tử vô năng, nhưng ngờ, lại chọn đứng bên chính nghĩa, hơn nữa còn có thể đắc tội với phụ hoàng mình...


      Thù này làm sao báo? Nên báo như thế nào đây? người tốt... Nhưng lại làm tổn thương ta, ta là thống khổ, là khổ não!!! Nếu tên khốn kiếp tội ác tày trời ta lập tức có thể từng bước theo kế hoạch của ta quấy phá . Nhưng, tại sao? Tại sao? là người tốt, rồi lại làm ra chuyện đó với ta? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy chứ?


      “Ngươi ở đây khóc sao?” giọng này đột nhiên xuất , ta nhanh chóng lau khô nước mắt mặt, sau đó quay đầu. Phải rồi... Huyễn Ngâm Phong... tới, xuất , ta rất muốn bày tỏ với , rất muốn.


      “Huyễn đại hiệp... sao huynh lại xuất ở nơi này?” Ta ngạc nhiên nhìn huyễn Ngâm Phong.


      “Ta thấy ngươi từ nha môn chạy đến, nên theo tới đây.” Ý của Huyễn Ngâm Phong là? Lúc thẩm án cũng ở bên ngoài sao?


      “Tại sao khóc?” ngôn ngữ của cùng với con ngươi mặc dù vẫn lạnh như băng, nhưng nghi vấn của đối với ta mà là xa xỉ.


      “Huyễn đại hiệp... Có người là người tốt, nhưng lại làm thương tổn huynh, huynh cho ta biết, nếu là huynh, huynh làm sao?”


      “Cái đó, ta muốn nhìn chút người đó làm thế nào tổn thương ta, còn có quả người đó có tổn thương ta hay .”


      “Nếu Huyễn đại hiệp chính mắt nhìn thấy thương thế của người đó làm hại huynh, huynh làm sao?” Ta biết lời của ta có chút kích động, nhưng vết máu giường, cùng với thân thể trần truồng của ta, tất cả chứng cớ cũng tỏ , Bạch Nguyệt Diệu kia quả vũ nhục ta.


      “Mắt thấy cũng nhất định là .”


      ...”Huynh??” Ta nhanh chóng chạy tới trước mặt Huyễn Ngâm Phong: “Huyễn đại hiệp, huynh có thể bỏ mặt nạ xuống hay ?” Ta kích động hỏi Huyễn Ngâm Phong, ta biết cầu của ta rất vô lý, nhưng lời của Huyễn Ngâm Phong lại cùng với Bạch Nguyệt Diệu ra giống nhau, bọn họ có nhiều điểm giống nhau, quá nhiều, ta thể hoài nghi Huyễn Ngâm Phong chính là Bạch Nguyệt Diệu, dĩ nhiên ta càng hy vọng phải là...


      “Huyễn mỗ tướng mạo xấu xí mới phải đeo mặt nạ, nếu ngươi muốn biết tướng mạo Huyễn mỗ, Huyễn mỗ có thể bỏ mặt nạ này xuống” xong Huyễn Ngâm Phong lập tức giơ tay lên muốn lột mặt nạ xuống...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :