1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 49: Rơi Vào Thanh Lâu


      A, là khéo đúng lúc, ta mới vừa nhấc mảnh ngói lên, nghe Bạch Nguyệt Diệu mình ở trong phòng ngủ suốt buổi chiều, còn cái gì nhàm chán, muốn tìm nương xinh đẹp nữa!!


      Tức chết người được, tên khốn kiếp này, hại ta còn ôm lấy tia hi vọng với , cho là giả tính phong lưu, nhưng trong lòng cũng quá xấu, ngờ tiếp nhận vụ án này, nhưng nhận mà lại tra? Thứ gì đâu! cũng chỉ ở trước mặt dân chúng giả bộ chút thôi, sau đó ra chút bản lãnh cũng có, ta nhổ vào!


      Cầu người bằng cầu mình, tra tự ta tra được sao? Nhưng bây giờ cũng tối rồi, ngày mai phải mở đường thẩm lý, làm sao bây giờ đây!!! Đúng lúc này, trai đẹp mới vừa bị Bạch Nguyệt Diệu bảo giúp tìm nương xinh đẹp, dẫn theo hai nữ tử bước vào phòng Bạch Nguyệt Diệu. ai, trai đẹp này, Bạch Nguyệt Diệu bảo tìm hai nương xinh đẹp đúng là tìm cho Bạch Nguyệt Diệu hai người, cũng sợ mệt chết Bạch Nguyệt Diệu ư! Ta à, phải nhanh chóng thôi, phía sau phải trình diễn màn xuân cung sống rồi, còn nhìn chính xác đau mắt hột.


      Ta vừa muốn đứng dậy, nhưng dưới chân lại đột nhiên sụp đổ. Má ơi, thể nào, quả nhiên nhà cổ đại bền chắc, cả người ta từ nóc phòng lọt vào phòng Bạch Nguyệt Diệu.(Chết Điệp Nhi)


      Chỉ nghe tiếng nữ tử thét chói tai, màng nhĩ ta cũng mau bị công phá, hai người họ thế nhưng có thể sinh ra dB cao như thế, mạnh mẽ!!


      Mà Bạch Nguyệt Diệu cũng ngạc nhiên nhìn ta, sau đó từ ngạc nhiên lại biến thành nụ cười tà mị, trai đẹp mặc áo đen bên cạnh nhanh chóng từ bên hông rút ra thanh trường kiếm gác cổ của ta, phía ngoài phòng thủ vệ cũng nhanh chóng vọt vào.


      Xong rồi, lúc này náo loạn, ta đây nhất định bị cho là thích khách.


      Bạch Nguyệt Diệu giang hai cánh tay an ủi hai mỹ nữ bên cạnh , hai mỹ nữ kia cũng thuận thế ngả vào lòng Bạch Nguyệt Diệu.


      “Thích khách to gan, dám hành thích Nhị hoàng tử!?” Bên ngoài thủ vệ bước vào với ta sau đó cũng rút đao gác ở cổ của ta, ta lập tức cảm thấy kỳ quái, thanh kiếm cũng gác ở cổ ta rồi, cần gì lại rút đao đây?


      “Ta phải thích khách...” Ta bất đắc dĩ .


      “Vậy sao ngươi lại từ nóc nhà rơi xuống?” Quan binh tò mò hỏi ta, trai đẹp áo đen cầm kiếm từ đầu đến cuối vẫn mở miệng, nhưng kiếm của cũng chưa hạ xuống.


      “Ta muốn ta tu sửa nóc nhà các ngươi tin ?” Ta thế nào lại ra cái lý do hoang đường như vậy? Lúc này là lúc nào rồi, ta lại còn mở lời nói đùa đây? Cứ gặp Bạch Nguyệt Diệu là y như rằng chả có chuyện gì tốt đẹp, cũng mấy lần rồi, thực đáng ghét!!


      “Phụt!” Câu trả lời của ta dù là quan binh hay trai đẹp áo đen vẻ mặt cũng có bất kỳ biến hóa, duy chỉ có Bạch Nguyệt Diệu lại cười, sau đó buông hai mỹ nữ bên cạnh ra, về phía ta: “Được rồi, lui ra hết .” Bạch Nguyệt Diệu xong, trai đẹp áo đen lập tức dẫn đầu thu hồi kiếm, từ từ rút khỏi phòng Bạch Nguyệt Diệu, mà những quan binh khác thấy trai đẹp áo đen rời , bọn họ cũng rời khỏi phòng Bạch Nguyệt Diệu.


      Ta thở phào nhõm, sau đó ở đất từ từ đứng lên, ta cảm giác cái mông cũng mau chóng té đến tét rồi, ta ngay cả để ý cũng lập tức hướng đến cửa phòng Bạch Nguyệt Diệu khó khăn tới, ta bây giờ hoài nghi xương ta cùng có thể gãy rồi, ai!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 50: Bị Thương


      “Bổn hoàng tử có bảo ngươi sao?” Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên lên tiếng, nhưng ngữ điệu chuyện của đơn giản khiến ta buồn nôn, ta ghét nam tử phóng đãng như vậy. Ta giống như mắt điếc tai ngơ tiếp tục bước chân


      Khó khăn .


      Bạch Nguyệt Diệu bước nhanh về phía trước, kéo tay ta lại, phen đem ta bế, nhưng cơn giận của ta lên tới đỉnh đầu, ta lớn tiếng rống giận với vừa : “Ngươi có phải stupid lắm ?” ra ta điên người mắng như vậy, vì thứ nhất, ôm ta ta cảm thấy rất ghê tởm, nhưng đây phải là chủ yếu, chủ yếu là... ôm như vậy, cả người đong đưa, do cái mông đau thấu tim, ta cảm giác cả tim cũng muốn bể luôn, trong mắt ta chứa nước mắt, , nếu trước mắt phải là Bạch Nguyệt Diệu, ta sớm khóc lớn ra rồi, cái mông ta thực đau chết!!!


      Nhưng Bạch Nguyệt Diệu vốn dĩ để ý đến việc ta nhục mạ , ra cho dù để ý tới cũng biết ta cái gì, dù sao ta cũng dùng văn .


      “Nhị hoàng tử...” Hai nữ tử đứng ở trong phòng lên tiếng.


      Bạch Nguyệt Diệu quay đầu lại: “Các ngươi còn chưa sao?” Bạch Nguyệt Diệu xong, hai nữ tử nhìn nhau hiểu, sau đó hiểu nhìn Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu lập tức lặp lại những lời mới : “Ta phải bảo tất cả các ngươi lui ra sao?” Lời của Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng, cùng với người vừa rồi cảm giác như hai người khác nhau.


      Lúc này hai nữ tử kia mới cam lòng thối lui ra khỏi gian phòng. Nhưng, giờ trong phòng chỉ còn ta và Bạch Nguyệt Diệu, là quỷ phong lưu, ta và dưới hiên? Vậy ta phải lại xui xẻo sao?


      “Ngươi mau thả ta ra!!!” Ta rống giận , nhưng thân thể của ta làm thế nào cũng dám động, vì động cái đơn giản là có thể lấy luôn cái mạng của ta.


      “À, ngươi biết đây là đâu ?” tà mị cười, lại ôm ta hướng bên giường tới.


      Đây là?... Thanh lâu... chẳng lẽ ta lại bị vũ nhục lần thứ hai? Ta nên như vậy, lần trước vũ nhục ta khiến lòng ta bị tổn thương nghiêm trọng rồi, nếu như lần này lại dẫm lên vết xe đổ, ta sợ ta xong mất.


      Ta giơ tay lên hướng mặt của đánh tới, sau đó đầu của khẽ nghiêng về phía sau, lại lộ ra nụ cười đắc ý. tay chân nhanh nhẹn, nhưng ta vẫn buông tha dùng sức lực toàn thân, muốn lần nữa giơ tay lên đánh , nhưng lúc này tay thể nâng lên, chỉ vừa dùng sức đau toàn thân rồi, e rằng ta lại phải bỏ qua...


      ngừng lại đặt ta lên giường, nhưng... lúc buông tay ta xuống lại hơi nghiêng tay xuống dưới, sau đó ta cả người đều nằm ở giường, ... Nhìn ra xương của ta bị thương sao? Có điều đừng tưởng rằng đối với ta như vậy, ta cảm tạ !


      “Với thân phận của ngươi, ta cách nào mời đại phu, cho nên ngươi nhẫn nại nằm xuống trước .” lần này chuyện lỗ mãng nữa, mà giống như giọng điệu của nam tử bình thường. rất tuân thủ lời hứa, hơn nữa suy nghĩ vô cùng chu đáo. Quả , biết ta là thân con gái chỉ có và Bạch Tinh Ngân thôi, cho dù với đại phu ta bị thương, thấy được nơi ta bị thương, bằng kĩ thuật y học cổ đại, ta nhất định phải cởi quần rồi. đến chuyện ta là nữ tử bị phơi bày ra trước ánh sáng, nếu cho đại phu biết ta là nữ tử, ta làm sao cho đại phu xem mông được? là xui xẻo, ta ném cái nhìn tới ! Đều là tại Bạch Nguyệt Diệu hại!!


      “Ngươi thả ta , chính là liều thuốc tốt nhất với ta rồi!!!” Ta có cảm kích Bạch Nguyệt Diệu, tiếp tục nổi giận đùng đùng với .

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 51: Ảo Giác


      Nghe được ta rống giận, Bạch Nguyệt Diệu để ý đến ta, mà cầm tay trái của ta, ta định rụt tay về, nhưng lại sợ động chút, dùng sức chút, liên đới đến xương cùng đau đớn, bất đắc dĩ ta cùng Bạch Nguyệt Diệu tranh chấp.


      Chỉ thấy, Bạch Nguyệt Diệu từ trong áo lấy ra cái khăn tay màu trắng quấn lấy tay ta, lúc này ta mới nhìn thấy trong lòng bàn tay trái của ta đầy vết máu, vì đau xương, lấp cơn đau ở tay, cho nên ta vốn biết lòng bàn tay của ta bị mảnh ngói vỡ cứa đứt, ngờ Bạch Nguyệt Diệu lại chú ý tới...


      Nhưng... Động tác nhàng cũng với vẻ mặt đó, còn có bàn tay trắng nõn đó...


      Đầu ta trong nhanh chóng thoáng lên ý nghĩ: “Huyễn Ngâm Phong?” Ta thử dò xét tính gọi tiếng, biết tại sao, hôm nay ta ba lần cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu và Huyễn Ngâm Phong rất giống nhau, ta vốn nên đem Bạch Nguyệt Diệu so với Huyễn Ngâm Phong, nhưng ta cảm giác được Huyễn Ngâm Phong băng bó vết thương ở ngôi miếu đổ nát đó, cùng với cảm giác Bạch Nguyệt Diệu trước mặt băng bó cho ta bây giờ giống nhau.


      Ta hy vọng Bạch Nguyệt Diệu trả lời tiếng kêu của ta, vì nếu trả lời đúng, vậy người duy nhất ta có thể tin tưởng cũng giống như bọt nước biến mất.


      “Ngươi gì?” Bạch Nguyệt Diệu tò mò nhìn ta, thấy ánh mắt tò mò của Bạch Nguyệt Diệu, ta thở phào nhỏm.


      Ha ha ha, nhìn vẻ mặt đó của Bạch Nguyệt Diệu, ta hiểu phải là Huyễn Ngâm Phong, tốt quá, tốt quá, nhất định là ta quá ngu ngốc. Làm sao lại cho Huyễn Ngâm Phong là Bạch Nguyệt Diệu chứ, có lẽ là bọn họ có chút điểm giống thôi, nên mới có thể khiến ta hiểu lầm, có điều bây giờ hiểu lầm giải trừ, ta cũng an tâm, ha ha.


      “Ngươi cười cái gì?” Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt bình thản hỏi ta xong, lại buông tay ta xuống, sau đó ta liếc cái lập tức nhớ đến quá khứ. Ta cười kệ ta, sao cái gì cũng phải cho biết? là gì chứ? Ta giờ cảm thấy chuyện với Bạch Nguyệt Diệu nhức đầu.


      Bạch Nguyệt Diệu thấy ta nghiêng đầu qua cũng thèm để ý đến câu hỏi của , lại khẽ hừ tiếng, ràng mới vừa rồi bình thường, tiếng hừ lại có vẻ phóng đãng như vậy: “Chẳng lẽ ý ngươi là chỉ có Huyễn Ngâm Phong của ngươi mới giỏi thôi sao?” (Câu này ta cũng hiểu lắm, chém )


      Nghe xong câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu, ta nhanh chóng lại nổi giận quát với : “Đừng đem ta so sánh với người!!” Gì mà vui mừng? Khốn kiếp! Lời của Bạch Nguyệt Diệu chỉ vũ nhục ta mà còn vũ nhục cả Huyễn Ngâm Phong.


      “Ơ, kích động như thế, xem ra quan hệ của các ngươi cũng bình thường rồi, ngày nào đó bổn hoàng tử nhất định phải dạy dỗ cho tên Huyễn Ngâm Phong đó trận”


      “A,Huyễn đại hiệp võ công cao cường, chỉ bằng người mà muốn dạy dỗ huynh ấy? Ta nhổ vào!” Ta xong, lập tức khinh thường đánh giá Bạch Nguyệt Diệu từ xuống dưới, phải ta mạn phép nâng cao Huyễn Ngâm Phong chứ, nhìn đạo đức của Bạch Nguyệt Diệu, cả ngày nữ tử bất ly thân, Bạch Nguyệt Diệu cho dù trước kia mạnh thế nào, giờ cũng tuyệt đối là phế vật!!


      Ta cho là ta chuyện ngôn ngữ rất cứng rắn, nhưng Bạch Nguyệt Diệu nghe xong những tức giận hơn nữa còn là cười xấu xa? hé miệng cười xấu xa, sau đó vẻ mặt thay đổi dị thường nghiêm túc, trong con ngươi hiển thị sát ý: “Ta có qua ta mình dạy dỗ ? Ta mang theo mấy ngàn hộ vệ dạy dỗ ? Mặc kệ mạnh cỡ nào, lấy cũng thể địch ngàn quân”


      “Bạch Nguyệt Diệu, ngươi đơn giản là đại khốn kiếp!!” Bạch Nguyệt Diệu làm tổn thương ta, giờ lại muốn tổn thương người duy nhất ta có thể tin tưởng sao? Ta rốt cuộc nợ cái gì? Sao lại cứ muốn hành hạ ta?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 52: Lời Độc Ác Của Nhị Hoàng Tử


      Ta thể hiểu trong lòng Bạch Nguyệt Diệu nghĩ gì, thể tha cho ta được sao? Đêm hôm đó khuất nhục vốn là Bạch Nguyệt Diệu nợ ta, hôm nay ta tìm gây chuyện nên cám ơn trời đất mới phải, nhưng bây giờ còn cắn ngược lại ta cái, đều tại ta, đều tại ta, nếu phải vì ta tiết lộ tên của Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu cũng biết Huyễn Ngâm Phong, ta làm sao lại nghĩ Bạch Nguyệt Diệu là Huyễn Ngâm Phong chứ? Huyễn Ngâm Phong võ công rất cao, nhưng Bạch Nguyệt Diệu sai, dù là võ công, dù có mạnh đến mấy cũng thể lấy địch ngàn quân, hơn nữa nhìn cách chuyện của Bạch Nguyệt Diệu vừa rồi giống như đùa, chuyện này bảo ta nên làm thế nào cho phải đây...


      Ta cắn chặt răng từ giường bò dậy, gom hết dũng khi lao xuống giường, đau cũng chỉ là đau thoáng qua mà thôi, lúc này Bạch Nguyệt Diệu đưa chân ra cố ý ngáng ta mặc dù ngã xuống, nhưng bị đụng vào, vốn là xương đau, giờ càng thêm đau.


      Mắt ta tràn đầy nước mắt đau đớn, tức giận nhìn Bạch Nguyệt Diệu, nhưng như cũ ngồi ở bên giường lộ ra vẻ mặt xấu xa.


      “Ngươi...” tức run cả người nhìn Bạch Nguyệt Diệu cười xấu xa, một lúc lâu cũng ra chữ, , Lam Điệp Nhi ta đời này tìmđược người nào xấu xa như Bạch Nguyệt Diệu!!


      “Ta cho là ngươi có thể xuống giường được nghĩa là đau nữa rồi, nếu đau sao giường nghỉ ngơi?” Bạch Nguyệt Diệu vừa xong lập tức tiến đến đứng gần ta, ta chậm rãi lui về sau hai bước.


      “Đứng cùng với ngươi dưới mái nhà khiến ta thở được!!!” Ta xong lại khập khễnh ra cửa.


      “A? Hình như là chính ngươi chủ động đến phải?” Bạch Nguyệt Diệu vừa xong, ta cảm giác tức điên lên. Phải, đúng là ta chủ động đến, nhưng ta cam lòng sao? Nếu phải nhà ở cổ đại vững chắc ta sao có thể rơi từ nóc nhà xuống phòng chứ? Ta nhẫn! Ta nhẫn! được vài bước, ta có thể ra khỏi cửa phòng, ra được ngoài là tốt, là tốt, ta ngừng với mình, , ta hoài nghi ta ở lại thêm phút có phải bị Bạch Nguyệt Diệu làm cho tức chết.


      “Nếu tới, cứ như vậy, ngươi cam tâm sao?”... Bạch Nguyệt Diệu xong, ta ngưng bước, đúng vậy, ta hôm nay tới để làm gì? phải là vì vụ án ngày mai sao? giờ ta lại bị thương nặng như vậy, Bạch Nguyệt Diệu ngủ suốt buổi chiều, vụ án ngày mai... Làm sao bây giờ?


      Ta quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, hai mắt đắc ý lóe sáng. Ta muốn chửi mình, làm sao lại trốn khỏi lòng bàn tay Bạch Nguyệt Diệu rồi? Bỏ , bỏ , công quan trọng hơn.


      “Ta hỏi ngươi, vụ án ngày mai, ngươi tính xử lý thế nào?” Ta đứng ở cửa chất vấn Bạch Nguyệt Diệu.


      “À! Ngươi như thế này gọi là can thiệp vào công bằng của pháp luật?”... Bạch Nguyệt Diệu xong, ta cảm giác có thể hộc máu, Bạch Nguyệt Diệu mở mồm sao có thể hiểm độc như vậy? kiếp trước làm nghề gì?


      “À, Bạch Nguyệt Diệu vô năng, tới sinh mạng của dân chúng cũng bỏ qua, nếu ngươi tận tâm, cũng cần nhận lấy án này, tiếp nhận rồi lại tra, ngươi phải muốn lấy mạng thảo dân sao?”


      “Sao ngươi biết ta có tra?”


      “Ngươi mới vừa ngươi ngủ suốt buổi chiều, làm sao ngươi tra???” Chẳng lẽ mộng du tra? Hoang đường!!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 53: Vụ Án Phải Thua


      Ta chất vấn, đổi lấy phải là vẻ áy náy của Bạch Nguyệt Diệu, vốn là phóng đãng nhất thời trở nên nghiêm túc: “Tai nghe là giả, mắt thấy mới là , bất quá, có những lúc những điều mình thấy chưa chắc ”. xong, cơn gió qua cửa sổ thổi vào, lay động mái tóc dài đen nhánh của Bạch Nguyệt Diệu, trong lòng ta cũng nhất thời dấy lên chút rung động, ý của Bạch Nguyệt Diệu, là có tra án? Còn có, phía sau câu của , những điều mắt thấy chưa chắc , ta cảm giác dường như có ý gì đó, nhưng muốn cho ta biết cái gì? Là về vụ án? hay là về những chuyện khác?


      Bạch Nguyệt Diệu tới hai bước, đóng cửa sổ lại, sau đó ngồi ghế gần cửa sổ.


      “Đừng đứng nữa, lại đây ngồi .” gọi ta qua ngồi? Ta làm sao mà ngồi? Nếu xương cũng tét ra rồi xuống cho ta xem chút? là tốt? Còn cố ý chơi ta? xong câu kia, lại lộ ra nụ cười xấu xa: “A, đúng rồi, ta quên mất, thân thể ngươi có chỗ khó chịu, haiz, vậy được rồi, ngươi đứng tốt hơn.”


      Tức chết được, tức chết được, ta muốn phát điên, thế nào hư như vậy!!!


      “Ý của ngươi là ngươi có tra án có đúng ?”


      có, ta ngủ suốt buổi chiều làm sao tra được?”... Mẹ của ta ơi, van xin thiên lôi đến đánh chết ta , ta muốn sống nữa: “Bất quá... Ta cử người khác tra xét.”


      “Ngươi chuyện có thể liền mạch được ???” Ta tức giận với , nhưng ta phát ta càng tức giận, lại càng cao hứng, tim rốt cuộc là gì? giờ Bạch Nguyệt Diệu giống như vui mừng.


      “Tên quan kia đúng là tham quan, nhưng ta cách nào trừng phạt .” Bạch Nguyệt Diệu xong mấy lời này, ta vốn nên tức giận, nhưng trong mắt Bạch Nguyệt Diệu lại lộ ra vẻ cam tâm, ta biết vụ án này dễ thẩm cũng dễ thẩm, nhưng khó thẩm cũng khó thẩm, quan huyện đắc tội phải trị, nhưng quan huyện kia lại do Hoàng thượng bổ nhiệm làm Huyện thái gia, cho nên...


      Bạch Nguyệt Diệu lựa chọn quyền quý, điều này cũng dễ hiểu, haiz, trong mắt còn có chút cam tâm, ít nhất chứng minh còn có chút lương tâm.


      “Bỏ , haiz, đoán chừng mạng của ta phải bỏ ở cổ đại này rồi” Ta tuyệt vọng , con người của ta phải ích kỷ, cũng phải hiểu chuyện, nếu chủ thẩm vụ án này là ta ta cũng thể sống, cũng phải vì dân chúng, nhưng chủ thẩm là Bạch Nguyệt Diệu, ta thích miễn cưỡng người khác, mặc dù đối với ta làm rất nhiều chuyện quá đáng, ta cũng rất hận , nhưng chuyện nào ra chuyện nấy.


      sợ chết sao?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta.


      sợ là dối, nhưng nhiều hơn là cam lòng, nếu ta chết, có thể đổi lấy cuộc sống an bình cho dân chúng Huyện Bạch Tùng, ta cam lòng chết, nếu ta chết, chẳng qua là bình thản như , vậy ta cam lòng, nhưng ở trước mắt, vụ án ngày mai ta nhất định thua rồi.” Chết có cái chết tựa lông hồng, nặng như Thái Sơn, Lam Điệp Nhi ta từ nhi, may mắn có cha mẹ nuôi tốt bụng nuôi lớn, ngờ lúc chết cũng độc.


      “Vậy giờ mắng ta nữa rồi? Ta quan kia là tham quan, nhưng ta trừng phạt , ngươi cũng phải mắng ta ngu ngốc vô năng, cúi đầu trước cường quyền mới đúng chứ?”


      “Vô nghĩa, người giữ mình, ta mắng ngươi, cũng là lãng phí nước miếng của ta thôi.”


      “A, như vậy , nếu người cầu xin ta, ta để cho phụ hoàng trị tội tên tham quan này?” Bạch Nguyệt Diệu xong, lập tức đứng lên, tới trước người ta, nhìn dáng vẻ chờ ta cầu xin , ta muốn tức giận, nhưng đổi lấy chỉ có thể cười khổ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :