1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 44: Ngày Mai Hậu Thẩm


      Huyện thái gia cùng với mấy tên quan sai bị ta tố cáo kia, toàn bộ bị áp ở dưới công đường, đáng tiếc bọn họ dẫu có chết cũng chịu nhận tội của mình, Bạch Nguyệt Diệu phản đối dùng hình với bọn họ, mà khóe miệng cũng cười châm biếm.


      giơ cao kinh đường mộc, sai rồi, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu đập nên gọi kinh đường mộc mà phải gọi là ‘Tá triều cương’, ‘Kinh đường mộc’ trong tay người cùng thân phận, cách gọi cũng giống nhau. Hoàng đế dùng ‘Kinh đường mộc’ gọi là ‘Chấn núi sông’, tỏ ông ấy là Chủ của giang sơn. Thừa tướng và quan nhất nhị phẩm dùng ‘Kinh đường mộc’ gọi là ‘Tá triều cương’, ý là phụ tá, trợ giúp triều đình chấn hưng kỷ cương. Nguyên soái, tướng quân quan viên cao cấp trong tay cũng có khối gỗ , mọi người gọi là ‘Kinh gan hổ’, chỉ có trong tay quan viên bình thường khối gỗ kia mới gọi là ‘Kinh đường mộc’. Sở dĩ ta biết nhiều như vậy, vẫn là câu , cha ta là người nghiên cứu lịch sử cổ đại!


      Tá triều cương trong tay Bạch Nguyệt Diệu rơi xuống, đơn giản uy hiếp cả nha môn, biết vì sao ràng cùng với Huyện thái gia gõ vẫn là cùng khối gỗ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu gõ ra cảm giác có uy lực chấn nhiếp.


      “Bổn hoàng tử tự mình xét xử khiếu cáo của dân chúng về Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng, nhưng...” Bạch Nguyệt Diệu được nửa, con ngươi hướng vào ta, tròng mắt của nhất thời lạnh như băng, cảm giác lạnh như băng, khiến ta hít vào ngụm khí lạnh, biết vì sao, ta cảm giác Bạch Nguyệt Diệu giờ phút này cũng giống như con người băng giá của Huyễn Ngâm Phong. ! ! Ta hôm nay làm sao vậy, hai lần cảm giác Bạch Nguyệt Diệu là Huyễn Ngâm Phong, ta nên vũ nhục Huyễn Ngâm Phong, cảm giác Bạch Nguyệt Diệu kia lạnh như băng nhất định là ảo giác của ta thôi, nhất định là vậy! “Nhưng, nếu chuyện này được xác minh ra, ngươi nhất định phải chịu tội vũ nhục mệnh quan triều đình! Ngươi có tiếp tục cáo trạng Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng ?!” Bạch Nguyệt Diệu dùng khẩu khí lạnh như băng chất vấn ta.


      “Thảo dân lùi bước, cho dù nếu tra , thảo dân là vu cáo, dù đầu rơi xuống thảo dân cũng quyết hối hận!” Ta xong lại lộ ra ánh mắt kiên định nhìn Bạch Nguyệt Diệu, ta tin tưởng, trận kiện tụng này tuyệt đối thất bại! Chỉ cần... Bạch Nguyệt Diệu là hoàng tử tốt.


      “Được, bổn hoàng tử chính thức thụ lý án này, trước tiên đem Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng cùng với bộ phận quan sai vào phòng giam, án này dời đến ngày mai tiếp tục thẩm lý!!” Bạch Nguyệt Diệu xong lập tức đứng lên, nhưng ta thấy ràng Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng thở phào cái, tại sao? Tại sao lại thở phào? Chẳng lẽ thời gian vụ kiện càng kéo dài càng bất lợi cho ta sao?


      Sau đó ta vô tội được thả ra, nhưng ngày mai ta còn phải tới quan nha thẩm vấn, ta cũng hướng về Bạch Nguyệt Diệu thi lễ, nhưng cái quỳ này, ta cũng phải phát ra từ trong lòng, ta chỉ muốn xem, ngày mai, Bạch Nguyệt Diệu có khả năng gì thụ lý án này, nếu là hoàng tử tốt, xế chiều hôm nay nên thu thập chứng cứ chứng minh Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng ăn hối lộ!!!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 45: Tâm Phúc Của Nhị Hoàng Tử


      Sau khi kết thúc thẩm án, Lam Điệp Nhi rời khỏi công đường, còn Bạch Nguyệt Diệu muốn ở lại Huyện Bạch Tùng 3 ngày, Bạch Nguyệt Diệu tạm thời ở tại trong nhà trọ của Huyện Bạch Tùng.


      Bạch Nguyệt Diệu đứng dậy khỏi công đường, trở về nơi ở tạm của mình, mà theo là nam tử chừng hai mươi tuổi, nam tử kia ít nhất cũng 1m8 trở lên, trường bào màu đen hơi bó sát người lộ ra vóc người hoàn mỹ, tóc dài đen nhánh búi thành búi cao đơn giản khiến người ta lên lời, có đôi mắt trong veo sáng ngời, lộ ra chút tròng mắt lạnh như băng, sống mũi thẳng tắp, là da bóng loáng, đôi môi mỏng hồng ra, đơn giản là ngũ quan tinh sảo tuyệt mỹ...


      đường trở về nhà trọ, Bạch Nguyệt Diệu mực nhớ lại lời hành động của Lam Điệp Nhi, khỏi thở dài. sớm biết Lam Điệp Nhi tính tình cứng cỏi rồi, nhưng lại ngờ, đối mặt với huyện đài mà lòng vẫn loạn, còn ngờ có đầu óc, chánh nghĩa, ngừng giúp mình giải oan, lại còn phản tố cáo Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng.


      Chẳng lẽ vì nàng là từ tương lai đến nên sợ Huyện thái gia sao? hay là trong tương lai mỗi nữ tử đều can đảm như thế? Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu ngừng tự hỏi mình, gặp qua vô số nữ tử tri thức. Nhưng Bạch Nguyệt Diệu gặp kỳ nữ như Lam Điệp Nhi, xem như là lần đâu rồi, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu bây giờ tràn ngập tình cảm tốt đẹp cùng tò mò đối với Lam Điệp Nhi.


      Trở lại nhà trọ, Bạch Nguyệt Diệu cùng nam tử áo đen kia lập tức bước vào nhà trọ ở lầu hai, trong gian phòng, vừa bước vào, nam tử áo đen kia cuối cùng mở miệng.


      “Nhị hoàng tử, vì sao ngài phải xử lí việc này?” Ngôn ngữ của nam tử áo đen kia lạnh như băng, mặc dù lời đơn giản, nhưng Bạch Nguyệt Diệu cũng hiểu được ý trong lời của nam tử áo đen. Lời này nếu là người khác hỏi, Bạch Nguyệt Diệu sớm giận tím mặt rồi, nhưng nam tử áo đen hỏi Bạch Nguyệt Diệu cũng tức giận, cũng cảm thấy vượt quyền.


      “Mạc Dực, ta xử lý chuyện này phải có lý do của ta.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu là mũi nhọn uyển chuyển qua loa tắc trách, ra Bạch Nguyệt Diệu trông nom án này nào có lý do gì? Lần này Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Tùng đúng là ra ngoài du ngoạn, nhưng trước mắt Đại hoàng tử đánh lén Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu khổ khổ giả bộ vài chục năm ngu ngốc vô năng, nếu vì lần thẩm án này mà bại lộ, tương lai Bạch Nguyệt Diệu khó khăn hiểm trở. Nhưng chủ yếu là, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng là quan viên do phụ hoàng của Bạch Nguyệt Diệu bổ nhiệm, quan thất phẩm, mặc dù lớn, nhưng lại được hoàng đế ngự ban cho quan bào. Nếu muốn trừng phạt Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng cũng là đồng nghĩa với phản bác cái nhìn của đương kim hoàng đế. Bạch Nguyệt Diệu so với ai khác cũng nhận vụ án này là tệ, nhưng vẫn quả quyết tiếp nhận án này. Ngay chính cũng biết vì sao lại quyết tâm thụ lý án này, có lẽ là vì Lam Điệp Nhi kia có phần bình tĩnh tín nhiệm .


      Lại đến Mạc Dực, người này họ Hắc, tên Mạc Dực, phụ thân chính là Đại tướng quân nhị phẩm của triều đình, mà họ của cũng thuộc về họ màu sắc. Người này là bạn thân của Bạch Nguyệt Diệu, cũng coi như từ chơi cùng Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân, cho nên và Bạch Tinh Ngân giống như phân thân của Bạch Nguyệt Diệu vậy, cũng cùng Bạch Tinh Ngân trung thành với Bạch Nguyệt Diệu. Nhưng Hắc Mạc Dực tính tình nghiêm túc, lạnh lùng, là người nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù hơn Bạch Nguyệt Diệu hai tuổi, nhưng lại có vẻ lão thành, người này võ công đúng là nhất đẳng. Hắc Mạc Dực là con trai độc nhất, cho nên nếu phụ thân về hưu, Hắc Mạc Dực chắc chắn thừa kế chức Đại tướng quan nhị phẩm. ra giờ có thể thừa kế rồi, chỉ có điều trung thành với Bạch Nguyệt Diệu cho nên từ đó lập lời thề, ngày nào Bạch Nguyệt Diệu còn chưa làm Thái tử ngày đó cũng chưa làm quan. Mới vừa rồi câu hỏi của Hắc Mạc Dực hỏi Bạch Nguyệt Diệu cũng là sợ Bạch Nguyệt Diệu sai nước cờ, thua cả bàn cờ, cho nên mới tò mò tại sao người luôn trốn tránh chính trị như Bạch Nguyệt Diệu lại đột nhiên nhận thẩm án này. Nhưng nếu Bạch Nguyệt Diệu ngài ấy có lý do của mình, Hắc Mạc Dực cũng lập tức rất tin nghi ngờ gì, vì dù sao Hắc Mạc Dực cũng hiểu tài trí của Bạch Nguyệt Diệu.


      “Nhị hoàng tử, vụ án ba ngày sau, ngài có tính toán gì ?” Hắc Mạc Dực hỏi xong, Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười tự tin.


      “Mạc Dực, đem phong thư này giao ột người, sau đó ngươi ở đây dạo trong nhà Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng chuyến, nhất định có thể biết quan huyện có ăn hối lộ hay .” Vừa Bạch Nguyệt Diệu vừa đem phong thơ giao cho Hắc Mạc Dực.


      “Thư này giao cho người phương nào?” Hắc Mạc Dực nhận lấy thư sau đó tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


      Bạch Nguyệt Diệu tới bên cạnh Hắc Mạc Dực, giọng xong, Hắc Mạc Dực lập tức rời ...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 46: Trư Bát Giới Soi Gương


      Ta ra khỏi nha môn Huyện Bạch Tùng, dân chúng ở hai bên đường liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ ta, nhưng bọn họ ta đúng hay sai,mà là kính nể! A, nếu dân chúng đối với ta có cảm giác như thế, vậy chỉ có thể chứng minh chút, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng quả nhiên là tên quan tham ô, nếu dân chúng có khả năng kính nể ta, mà phải là mắng ta.


      Ta trực tiếp trở về cửa hàng gạo Trương gia, Trương thúc thấy ta đơn giản là mừng rỡ.


      “Lam huynh đệ, ngươi...?”


      “Ha ha, Trương thúc, ta vô tội được thả ra, hơn nữa còn phản cáo tên tham quan kia!” Ta kiêu ngạo xong lập tức tìm cái ghế bên trong cửa hàng gạo ngồi xuống, từ khi bị bắt đến khi được thả, cả quá trình ta phải quỳ mệt chết được, Bạch Nguyệt Diệu thoải mái, toàn bộ hành trình đều có ghế ngồi, công bằng, ta nên thỉnh sau này người bị thẩm cũng nên có ghế ngồi, Nhưng, lãng phí ghế coi như xong, ha ha.


      Nghe ta xong, Trương thúc ngoài ý muốn hề bội phục, hơn nữa còn lộ ra vẻ khẩn trương: “Lam huynh đệ, ngươi phản tố cáo Huyện thái gia? Thẩm lý án này chủ thẩm quan là ai???”


      “Chính là Nhị hoàng tử mà Trương thúc thương cảm dân tình đó.” Ta vừa xong, Trương thúc cả người ngã ngồi ở ghế: “Trương thúc?” Ta tò mò kêu Trương thúc.


      “Lam huynh đệ, ngươi gây ra đại họa rồi!!” Con ngươi Trương thúc ra vẻ tiếc hận với ta, ta biết gây ra họa gì? Nhưng ta phản cáo tham quan có tội gì? Chẳng lẽ Vân Long quốc cho dân cáo quan hay là vì chủ thẩm là Bạch Nguyệt Diệu??


      “Trương thúc? Ta rốt cuộc gây ra họa gì?”


      Nghe xong câu hỏi của ta, Trương thúc thở dài: “Ai... Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng kia đúng là tham quan ô lại, nhưng...” Nhìn xem, ta đoán, nhìn đức hạnh của tên quan đó là biết ngay phải loại tốt gì, nhưng lời Trương thúc chỉ nửa nửa lại thôi.


      “Nhưng cái gì? Trương thúc?” Ta khẩn trương hỏi Trương thúc.


      “Thế nhưng Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng chính là đương kim Thánh thượng bổ nhiệm làm quan thất phẩm, nếu muốn thẩm lý ông ta, trừ phi đương kim Thánh thượng bổ nhiệm tuần án, nếu ngay cả Nhị hoàng tử nếu thẩm vấn quan huyện kia cũng coi như là đại bất kính với đương kim Thánh thượng!” Ta hiểu, ta hiểu ý Trương thúc rồi, lời của Trương thúc ngừng tiếc hận với ta, mà còn tiếc hận cả với Bạch Nguyệt Diệu nữa.


      Ngay cả Trương thúc cũng biết chuyện này, Bạch Nguyệt Diệu thể nào biết!! Vậy ... Tại sao còn phải nhận lấy vụ án này? tiếp nhận án này, cho dù thẩm lý tốt, dân chúng Nhị hoàng tử nhìn mọi việc, nhưng hoàng đế nhất định giận dữ, nếu thẩm lý tốt dân chúng bảo Nhị hoàng tử ngu ngốc, tuy nhiên chọc giận hoàng đế. ràng là Trư Bát Giới soi gương nghìn dặm đẹp, còn nhận?


      Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc tính toán điều gì? khiến cho người đoán ra! Có khi nào vì cha là hoàng đế, người ta nói hổ dữ ăn thịt con, nên sợ phụ hoàng ? Nhưng ta cũng biết , từ xưa quân vương giận dữ bất kể là con cái hay thê tử cũng nhất quyết lời tha! Choáng, choáng, choáng, ta còn lo Bạch Nguyệt Diệu làm gì? Ta giờ nên lo ình tốt mới phải.


      Nếu phản cáo thất bại, ta lập tức đầu lìa khỏi cổ, giờ ta là tiến thoái lưỡng nan, ta phải xem Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc là lựa chọn được dân chúng khen ngợi, hay là lấy lòng phụ hoàng của mình đây?


      “Trương thúc, ta làm việc.” xong ta lại hướng vào phía phòng trong tới, hôm nay là ngày thứ mười, thời gian ta và Huyễn Ngâm Phong ước định đến rồi, tối hôm nay ta cầu xin Huyễn Ngâm Phong dẫn ta đến chỗ ở của Bạch Nguyệt Diệu nhìn trộm đến cùng.


      “Chờ chút, Lam huynh đệ, trước khi ngươi trở về Huyễn công tử có tin giao cho ta, muốn dời lại thời gian cùng ngươi hẹn trước”... thể nào??? Ta buồn bực, bỏ , bỏ . Có lẽ Huyễn Ngâm Phong bề bộn nhiều việc, nhưng ta khổ khổ đợi mười ngày, luôn thần bí như vậy, cùng gặp mặt cũng khó khăn như vậy. Còn có, cùng lắm tối hôm nay ta tới chỗ ở của Bạch Nguyệt Diệu, xem có chuẩn bị cho vụ án ngày mai , nếu có chuẩn bị lập tức chứng minh lựa chọn dân chúng, nếu chuẩn bị là chứng minh lựa chọn lấy lòng phụ hoàng !


      “Trương thúc, Huyễn đại hiệp có là dời tới khi nào ?”


      “Cũng .”... Nghe xong lời của Trương thúc, ta cả người mất mát trở về phòng trong bày gạo. Tâm tình của ta bây giờ có thể là thêm sương tuyết rồi, mặc dù Huyễn Ngâm Phong ít , nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy chính là liều thuốc tốt nhất với ta, nhưng bây giờ...

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 47: Theo Dõi Nhị Hoàng Tử


      Màn đêm rất nhanh phủ xuống, ta cũng làm xong công việc ngày, tiễn Trương thúc, ta lập tức ra khỏi cửa hàng gạo Trương gia, dọc theo đường hỏi dân chúng, chỗ ở của Nhị hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu, rốt cục ta cũng hỏi ra chỗ ở của Bạch Nguyệt Diệu, nơi ở chính là... thanh lâu...


      Haiz, phong lưu chính là phong lưu, ngay cả chỗ ở cũng giống người, phản đối, ta ở ti vi xem qua, quan lại triều đình phải được chơi bời với kỹ nữ sao? Đúng, đúng, Bạch Nguyệt Diệu chưa tính là quan viên triều đình, nhưng giờ cùng mỹ nữ ôm nhau còn có bản lĩnh trông nom vụ án sao?


      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta có khinh công để có thể bay lên nóc phòng, ta đành giống như kiến bò chảo nóng ở trước cửa thanh lâu loanh quanh.


      “Ơ, khách quan, vào xem chút .” nữ tử kiều mỵ đứng ở cửa với ta, nhưng có ai mà biết, vào chính là tiền, ta có được bao nhiêu bạc đây? Đoán chừng vào dạo vòng bên trong thôi là dùng hết. Ta để ý tới nữ tử ở cửa thanh lâu kia, sau đó lại cách xa cửa thanh lâu ra.


      lúc này ta phát thanh lâu còn có cửa sau, hơn nữa cửa sau vừa lúc có hai người đẩy xe đưa đồ chuẩn bị vào, ta bước nhanh chạy tới, tay vịn xe đẩy, giúp hai người kia đẩy xe.


      “Ngươi là ai?” Hai người kia tò mò hỏi ta.


      “Ha ha, ngang qua, giúp các ngươi tay.”


      “A, đa tạ huynh đài.”


      “Đừng khách sáo.” Ngất, dễ lừa, người cổ đại cũng đơn thuần như vậy sao? lúc sau, ta theo hai người kia từ cửa sau bước vào đến trong đình viện thanh lâu. Ta lợi dụng hai người đưa đồ ăn kia, họ còn rối rít cảm ơn ta, nơi này cũng tệ.


      Ta cũng khách sáo với bọn họ, xoay người lập tức hướng đến tầng hai của thanh lâu nhìn lại, lầu hai cửa sổ đơn giản là nhiều muốn chết, Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc ở đâu? Đột nhiên lầu hai đó gian cửa sổ mở ra, ôi, là được dẫn đến tận nơi, tốn chút công sức nào. Người mở cửa sổ ra đúng lúc là Bạch Nguyệt Diệu. Ta nhanh chóng trốn vào tường tầng , sau đó lén lén lút lút bước vào trong thanh lâu, Mẹ của ta ơi, bên trong thanh lâu trông giống hệt như phim cổ trang, lầu chính là ‘Phòng ăn’ mỗi bàn bên cạnh nam khách đều có gia vị mỹ nữ, haiz, có tiền hoa thiên tửu địa, sao quyên cho hành khất ít. Thanh lâu lộng quyền, còn rất quang minh chánh đại ra ngoài kiếm khách, ở đại nào có chuyện như vậy?


      Bất đắc dĩ, ta ở trong dòng người thành công lẫn vào tầng hai, căn cứ vào vị trí Bạch Nguyệt Diệu cũng ở tầng hai bên tay trái, quả cả tầng hai chỉ có gian phòng ngoài cửa có thủ vệ, Bạch Nguyệt Diệu khẳng định ở đó. Nhưng ta làm sao mới có thể thấy được chứ? Ta nhìn chung quanh lầu hai, rốt cục ở cuối hành lang lầu hai ta thấy cửa sổ mái nhà, ha ha!


      Theo cửa sổ ở mái nhà bò lên, ta thuận lợi leo lên nóc nhà của thanh lâu, nhưng ta ở nóc nhà, mỗi bước cũng cảm giác được dưới chân phát ra thanh lanh lảnh, phòng ở cổ đại xây như thế nào vậy? bị ta đạp cho sụp chứ?


      Ta ngồi xổm xuống lập tức kéo mảnh ngói, ngất!!! phải chứ, lấy mảnh ngói là có thể thấy chuyện trong phòng rồi sao? Quả nhiên ti vi có thể nhìn lén nóc nhà do những thứ kia trét lại


      Nhưng, đáng tiếc, gian phòng này phải là gian phòng của Bạch Nguyệt Diệu, ta lại về phía trước hai bước, lại cầm lên mảnh ngói, ha, lần này đúng rồi, đây chính là phòng chánh của Bạch Nguyệt Diệu...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 48: Án Này Khó Thẩm


      Từ huyện nha trở về Bạch Nguyệt Diệu có ra khỏi gian phòng này nửa bước, mở cửa sổ ra, sau đó nằm giường nghĩ nên thẩm lý án này như thế nào, lo lắng về tên Huyện thái gia đó, vì trước kia hay qua Huyện Bạch Tùng. Qua quan sát trị an Huyện Bạch Tùng cùng với dân tình, biết Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng phải quan tốt, thần trí hồ đồ.


      Nhưng trước mắt, đối với vấn đề khó khăn nhất chính là lấy tội gì để trị Huyện thái gia đây, vẫn thể để mặt mũi phụ hoàng mình mất hết, vì nếu lấy tội Huyện thái gia ăn hối lộ trị , vậy khác gì cho phụ hoàng cái bạt tai, chứng minh phụ hoàng có mắt tròng.


      Bạch Nguyệt Diệu trái muốn phải muốn, rốt cục khóe miệng giương lên nụ cười tà mị.


      “Nhị hoàng tử...” Người gõ cửa ở bên ngoài chính là Hắc Mạc Dực.


      “Vào .” Bạch Nguyệt Diệu xong lại từ giường nhanh chóng ngồi dậy, sau đó tới bên cửa sổ, ngồi xuống ghế.


      Hắc Mạc Dực bước vào trong gian phòng Bạch Nguyệt Diệu lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, khẽ cúi xuống bên tai Bạch Nguyệt Diệu: “ điều tra xong, trong nhà Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng đồ đạc cùng với quần áo mấy thê tử ông ta mặc nhiều hơn nhiều so với bổng lộc của ông ta” Hắc Mạc Dực báo cáo cách thần bí với Bạch Nguyệt Diệu như thế, là vì bên người Bạch Nguyệt Diệu, căn bản có người nào có thể tin tưởng, cho nên nhất định phải khắp nơi đề phòng, rất có thể quan binh bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu chính là người của Đại hoàng tử.


      “À, những thứ này quan trọng” Bạch Nguyệt Diệu xong Hắc Mạc Dực hơi ngẩn người, ràng Bạch Nguyệt Diệu bảo điều tra phủ đệ Huyện lệnh Huyện Bạch Tùng, giờ lại quan trọng? “Đúng rồi, Mạc Dực, đưa tin sao rồi?”


      “Dạ.” Hắc Mạc Dực hơi gật đầu cái.


      Sau đó nóc nhà truyền đến tiếng bước chân rất , Hắc Mạc Dực nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng nghe ra tiếng động nóc nhà, nhưng phản ứng gì, vẫn bình thản ung dung ngồi bên cửa sổ, đối với Hắc Mạc Dực hơi lay động phía dưới.


      Sau đó lại lộ ra vẻ phóng đãng kềm chế được cười: “Mạc Dực, bổn hoàng tử hôm nay ở gian phòng này ngủ cả buổi chiều, bây giờ rất nhàm chán, ngươi giúp ta tìm trong thanh lâu này hai nương xinh đẹp !” Bạch Nguyệt Diệu rất lớn, hơn nữa có vẻ như vậy chịu nổi.


      Hắc Mạc Dực gật đầu cái, sau đó lập tức ra khỏi phòng Bạch Nguyệt Diệu.


      Dĩ nhiên Bạch Nguyệt Diệu như vậy hoàn toàn là cố ý, vì Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực đều cho người ở nóc là người của Đại hoàng tử, cho nên Bạch Nguyệt Diệu lại tiếp tục diễn cái dáng vẻ phong lưu đó, nhưng ai ngờ nóc chính là Lam Điệp Nhi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :