1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu xấu xí - Lăng Hi (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương thứ chín:
      9.1

      "Thả ta ra ngoài, các ngươi để cho ta ra ngoài!"

      Trong cung Vân Tường, Vu Kính ngừng đập vào cánh cửa, khàn cả giọng hô to.

      Ba ngày qua, nàng vẫn bị nhốt ở nơi này, trừ cung nữ và thái y phục vụ nàng, nàng người nào cũng thể gặp, ngay cả Long Tiếu Thiên cũng có đến nhìn qua nàng.

      Nàng cho là tức giận nên xuất , nhưng ba ngày qua , vẫn như cũ đến nhìn nàng, cũng để cho nàng ra ngoài.

      "Ly Ly, chị nên làm cái gì mới tốt đây?"

      Tất cả cung nữ ở đây đều là người do phái tới, hoàn toàn có người đáp ứng cầu của nàng, chân chính là của nàng, cũng chỉ có Ly Ly mà thôi.

      Tiểu Bạch Hồ kiên nhẫn cào loạn cắn loạn, ràng nó cũng rất tức giận khi bị nhốt ở đây.

      "Tiếu Thiên hiểu lầm tỷ thích đại ca, còn tiếp tục như vậy nữa, có thể gây phiền toái cho đại ca hay ?" Đây vẫn là lo lắng của Vu Kính.

      Là bởi vì nàng bí mật cho sư phụ biết, nên mới hại đại ca sao? Nghe cung nữ phục vụ nàng , sư phụ vẫn bị giam như cũ, cách nào ra ngoài, bản thân còn khó bảo vệ, chứ đừng tới cứu nàng.

      Chẳng lẽ. . . . . . Nàng là người mang lại xuôi xẻo sao?

      Tiểu Bạch Hồ để ý tới sắc mặt tái nhợt vì lo lắng của nàng, cắn làn váy nàng kéo nàng hướng bên cạnh tới, sau đó nhảy lên bàn, cắn bút lông thả lên bàn.

      "Em muốn tỷ viết thư?" Nàng cũng từng nghĩ qua, nhưng nàng hoàn toàn có cách nào truyền thư ra ngoài.

      Tiểu Bạch Hồ nhảy mấy cái, bất mãn trừng mắt nàng.

      "Tỷ hiểu rồi." Ly Ly là muốn giúp nàng đưa thư ra bên ngoài sao, Vu Kính thể làm gì khác hơn là cầm bút nhanh chóng viết.

      "Như vậy liền viết thư cho sư phụ , điều này rất quan trọng với tỷ, nhất định có biện pháp." Ở trong cung, trừ Long Tiếu Thiên ra, nàng có thể lệ thuộc vào cũng chỉ có sư phụ mà thôi.

      "Vương huynh, sao huynh có thể nhốt Kính Nhi lại!"

      Phịch tiếng, bởi vì chạy quá nhanh đến nỗi quên vượt qua ngưỡng cửa cao, Long Thiên Vũ cứ như vậy thành kính hành đại lễ đầu rạp xuống đất.

      "Ai cho muội ra ngoài?" Long Tiếu Thiên nghiêm nghị trong con mắt chút khách khí liếc về hướng thị về chạy phía sau nàng tới.

      Bốn thị vệ tâm cả kinh, ngay tức khắc quỳ xuống nhận tội.

      "Là muội uy hiếp bọn họ để cho muội ra ngoài." Nàng qua có chuyện gì nàng phụ trách, mà bây giờ chính là thời điểm nàng nên thực lời mình .

      "Muội cho rằng cái muội như vậy ta liền truy cứu tội của bọn họ sao?" Rốt cuộc chủ tử của bọn họ vẫn là , người nào nên có trách nhiệm là do quyết định, mà phải nàng.

      "Vương huynh thể trách bọn họ, bọn họ cho ta ra ngoài cũng là vì huynh."

      "Vì ta cái gì?"

      "Muội , nếu để cho muội gặp huynh, như vậy người Vương Thượng mến là Kính Nhi chết." Những lời này tương đối hiệu quả, với trình độ Vương huynh quan tâm Kính Nhi, khiến người trong cung đều hiểu mệnh lệnh của so ra kém mạng sống của Kính Nhi.

      "Muội cái gì?" Ngay cả lời Kính Nhi chết như thế mà Thiên Vũ cũng có thể dễ dàng ra khỏi miệng, Long Tiếu Thiên biết nàng còn có cái gì dám.

      "Vương huynh, huynh có thể ăn dấm [​IMG]

      9.2
      Nàng biết, hoàn toàn hi vọng Kính Nhi trở về, vì giữ lấy tính mạng những người khác, thậm chí ngay cả thử lần tiếp nhận Kính Nhi cũng có; tại, Kính Nhi tạo nên uy hiếp đối với , vì sao vẫn muốn tiếp nhận nó, nó là nữ nhi ruột thịt của mà!

      "Dư nhi, nàng biết nổi khổ tâm của ta phải sao?" Đối với mẹ con các nàng, sâu cảm thấy hổ thẹn, nhưng có thể vứt bỏ cả đại gia đình để ý sao?

      "Nổi khổ tâm buồn cười của chàng chẳng qua chỉ là lo sợ vớ vẩn thôi, chàng hoàn toàn có tư cách là cha của Kính Nhi." Nàng chưa bao giờ hối hận gả cho , nhưng kể từ sau khi con mất tích, nàng cảm nhận sâu sắc, lúc đầu nên quen biết . "Ta mệt mỏi, các người ."

      Vu tướng quân quay đầu nhìn về phía đại phu bên cạnh, "Ngoại trừ để cho nàng uống nước thuốc, chẳng lẽ còn biện pháp nào khác chữa trị bệnh của nàng sao?"

      Đại phu bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Bệnh nhân lại phối hợp chữa trị, cho dù đại phu bọn họ có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng là hùng đất dụng võ (người có tài nhưng có điều kiện để bộc lộ tài năng).

      Xem bộ dạng đại phu, mọi người trong lòng đều hiểu, những ngày còn lại của Dư phu nhân chỉ sợ là nhiều lắm.

      "Dư nhi, tin tưởng ta lần cuối cùng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn uống xong thuốc, ta lập tức phái người tìm Kính Nhi." Vu tướng quân gấp gáp, thể để cho nàng cứ thế rời .

      Dư phu nhân trả lời chính là nhắm hai mắt lại, bất kể gì, làm bao nhiêu cam kết, nàng đều tin tưởng nữa.

      "Dư nhi, nàng mở mắt ra nhìn ta, Dư nhi!" Ở sa trường giết vô số quân địch cũng chưa từng cảm thấy hoảng sợ, nhưng giờ phút này nhìn khuôn mặt tái nhợt của thê tử, lại có thể cảm thấy vô cùng bất an, sợ nàng ngủ giấc vĩnh viễn mất nàng!

      Đột nhiên giọng rất vang lên, tiếp theo là từng tiếng hút khí.

      Vu tướng quân kiên nhẫn nhìn về phía nơi phát ra thanh, vừa nhìn, cũng dời được tầm mắt, mắt chớp nhìn chằm chằm nương xinh đẹp đột nhiên xuất bên trong phòng.

      "Mọi người như thế nào đều ở đây?"

      Mỹ nhân lên tiếng, giọng của nàng êm tai dễ nghe, ai cũng dám trả lời, giống như nếu trả lời làm cho nương xinh đẹp như tiên nữ này chạy mất.

      Vu Kính hiểu nhìn những người nhà vừa quen thuộc lại xa lạ trước mặt này, khi tầm mắt nàng rơi vào mẫu thân nằm giường tâm cả kinh, lập tức xông đến bên giường. "Mẹ."

      "Mẹ?" Nghe nàng gọi, mọi người dám tin nhìn nương xinh đẹp tuyệt trần trước mắt.

      "Mẹ, người thế nào, xảy ra chuyện gì, tại sao mẹ gầy như vậy chứ? Mẹ tỉnh tỉnh!" Nước mắt tràn mi, lúc này Vu Kính cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ sợ mẫu thân cứ như vậy bỏ nàng .

      Giống như nghe được tiếng gọi của nàng, lông mi đóng chặt của Dư phu nhân giật giật, chậm rãi mở ra.

      "Mẹ! Mẹ nhìn con , con là Kính Nhi! Kính Nhi trở về tìm mẹ, mẹ sờ sờ." Kéo lấy bàn tay mẫu thân để bên má, Vu Kính [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10 - Hồi cuối

      "Giấu Kính Nhi , là vì tránh cho những tranh đoạt đáng có sau này, dung mạo của con bé thuộc hạ có cách nào bảo vệ được, thậm chí có thể đánh đổi bằng tất cả tính mạng của những người trong Vu phủ; bất đắc dĩ, thuộc hạ đành phải giấu Kính Nhi ." Vu tướng quân giải thích, nhìn Vu Kính bằng ánh mắt nồng đậm áy náy. vì những người khác mà lựa chọn hy sinh nàng, chỉ sợ rằng nàng tha thứ cho người cha này rồi.

      Vu Kính cũng ngại mình trở thành người hy sinh, nàng chỉ muốn biết chuyện. "Trước kia phụ thân cho dù Kính Nhi ở trước mặt cũng bao giờ nhìn Kính Nhi lấy lần, con còn tưởng rằng là bởi vì bộ dạng xấu xí của mình, cho nên phụ thân mới ghét Kính Nhi, thừa nhận Kính Nhi là con của người."

      "Kính Nhi, cha thực rất xin lỗi con, cha là bởi vì cảm thấy áy náy đối với con cho nên mới dám gặp mặt con, tuyệt đối phải là vì chán ghét con, làm sao cha có thể chán ghét con đây? Con là con duy nhất của ta cùng Dư Nhi." phải là bởi vì nàng gả cho Vương Thượng mới như vậy, những lời này giấu ở trong lòng nhiều năm rồi, hôm nay ra, cũng coi là thực được tâm nguyện nhiều năm qua.

      Vu Kính vui mừng nên lời, nghĩ tới đời này nàng có thể có cơ hội nghe được lời này của cha, đột nhiên trong lúc này, tình giống như đều thay đổi tốt hơn.

      "Làm sao nàng lại khóc nữa?" Long Tiếu Thiên bất đắc dĩ mà cười cười, nhàng lau nước mắt vui sướng của nàng.

      "Thiếp nghĩ thiếp vĩnh viễn đều phải làm người kiên cường. Nhưng thiếp làm được." Vu Kính nhịn được vừa khóc vừa cười.

      " sao." lại hi vọng nàng ở trước mặt cố giả bộ kiên cường. "Nàng làm chính mình là được rồi."

      Nàng còn có thể tiếp tục làm chính mình sao?

      Thấy tình cảnh này, Vu tướng quân khỏi : "Vương Thượng, thuộc hạ có thể giao Kính Nhi cho người hay ? Trong thiên hạ này, còn có người nào so người có năng lực bảo vệ Kính Nhi hơn." Chỉ có giao con cho mới có thể khôi phục lại diện mạo của nàng, nếu nàng nhất định phải trở lại bộ dáng xấu xí trước kia; mặc dù trong nội tâm hiểu việc này đây đối với nàng vô cùng công bằng, nhưng vì tính mạng hơn trăm người của Vu phủ, thể ủy khuất nàng.

      "Bổn vương đến đây, chính là muốn mang Kính Nhi hồi cung." Mặc dù đây là nhà mà nàng từ tới lớn sinh hoạt, vốn dĩ với dung nhan tuyệt sắc của nàng bất kỳ nam nhân nào cũng nghĩ muốn độc chiếm, là tuyệt đối có khả năng để cho nàng rời bên cạnh . So với cấm vệ nghiêm ngặt ở hoàng cung, Vu phủ có thể là nguy cơ tứ phía.

      Vu Kính luôn luôn thèm để ý dung mạo của chính mình, dĩ nhiên cũng hiểu băn khoăn của bọn họ.

      "Thiếp muốn ở bên cạnh mẹ, tại muốn hồi cung." Mẹ bệnh thành ra như vậy, nàng có thể nào rời vào lúc này, nàng nhất định phải ở bên cạnh mẹ mới được.

      "Kính Nhi, nàng ở lại nơi này làm cái gì? Ta truyền lệnh ngự y lưu lại vì chữa bệnh cho mẹ nàng, còn nàng theo ta hồi cung." Chuyện này thể để cho nàng cự tuyệt, sau vài lần trải qua nỗi thống khổ thiếu chút nữa mất nàng, bao giờ để cho nàng có cơ hội dính tới tia nguy hiểm.

      " cần, mẹ bệnh là bởi vì thiếp, nên Kính Nhi cần phải lưu lại chăm sóc mẹ; chỉ cần thiếp ở bên cạnh mẹ, mẹ rất nhanh khỏe lại."

      "Nếu để nàng ở bên cạnh ta thể yên tâm." Nàng bây giờ còn giống trước kia, thể làm việc lỗ mãng như vậy nữa.

      "Chàng thể lần nào cũng bá đạo như vậy, cho dù chàng có gì thiếp nhất định cũng phải ở bên cạnh mẹ." Mẹ bị bệnh cũng là do tùy ý dẫn nàng hồi cung, mới có thể để mẹ lo lắng sinh bệnh.

      "Kính Nhi, thể đối với Vương Thượng vô lễ." Vu tướng quân quát khẽ, Vương Thượng luôn luôn cao cao tại thượng, nàng như thế nào có thể vô lễ phản bác lời của Vương Thượng như vậy!

      "Con chẳng qua là ." Vu Kính vui chu cái miệng nhắn trừng mắt người khởi xướng ôm lấy mình đứng ở bên cạnh. Mặc dù biết phụ thân chán ghét mình, nhưng cùng vua nước so sánh, phụ [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :