1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu xấu xí - Lăng Hi (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      "Cái này. . . . . . Bởi vì là Thiên Cơ, cho nên ta cũng biết." hỏi như vậy, nàng là khó trả lời, "Ai nha, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, biết có phiền não phải sao?"

      Nhìn bộ dáng nũng nịu của nàng, Long Tiếu Thiên tự chủ nâng lên nụ cười dịu dàng.

      "Có số việc nếu bỏ lỡ, có thể hối tiếc cả đời. "Thay vì trả giá cả đời phải nhớ nhung, còn bằng phải có bằng được nàng.

      "Thế (việc đời) thể như ý của ngươi được, làm người phải sống vì thực tế. " làm gì nhìn nàng như vậy, còn cười đến đẹp mắt như vậy, như vậy nàng nghĩ muốn dời ánh mắt cũng được!

      Long Tiếu Thiên khẽ đến gần nàng, "Nàng là muốn ta. . . . . ."

      vào trong phòng Long Thiên Vũ vừa nhìn thấy bóng dáng nam nhân, lập tức nâng cổ họng hô to: "Người đâu! Có tặc (kẻ trộm). . . . . . Ách, Vương huynh!" Nàng lúc này mới thấy ràng người nọ là ai.

      "Tặc? Ngươi dám xem ta thành tặc?" Nàng chán sống rồi có phải ?

      " xin lỗi, ta làm sao biết nửa đêm nửa hôm huynh còn chạy tới địa bàn nho của ta chứ?" Nhìn nhìn phía sau , Long Thiên Vũ lập tức trợn to mắt. "Huynh, huynh. . . . . . Huynh . . . . . ." Nàng hoàn toàn ra lời.

      " đợi muội giải thích!" muốn biết nữ nhân này là ai? !

      Này là muốn nàng thế nào? "Được rồi! Chúng ta ra ngoài ." Ở chỗ này khá bất tiện để .

      Long Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn mỹ nhân phía sau cái, mới cất bước ra khỏi phòng.

      "Vương huynh, huynh xem, tối nay trăng. . . . . . đẹp chứ?" Long Thiên Vũ cố ý sang chuyện khác.

      "Có xinh đẹp đến mấy so ra cũng kém hơn nương xinh đẹp trong phòng muội." Long Tiếu Thiên tràn đầy trong lòng đều là gương mặt tuyệt mỹ kia, ngay cả ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời đêm, tất cả đều là dung nhan e lệ của nàng.

      Ở trước mặt muội muội, muốn che giấu hảo cảm của mình đối với bé kia, nhất là muội ấy còn có thể giải trừ nghi ngờ cho , tự nhiên lại càng cho muội ấy có điều giấu giếm.

      "Huynh muội chúng ta khó có dịp được cùng ngắm sao như thế này, huynh cảm thấy rất cảm động sao? Chúng ta nhiều năm giống như thế này, chầm chậm hưởng thụ ban đêm nhàn rỗi, cảm thụ chúng ta em chân tình. . . . . . có ai khác, chỉ hai người chúng ta, có thiếu chỉ là mấy bình rượu, mấy đĩa thức ăn giúp vui mà thôi." Hoặc giả nàng nên sai người chuẩn bị chút.

      Long Tiếu Thiên cũng thèm nhìn nàng cái, lạnh nhạt : "Muội ở đây là muốn làm cái trò quỷ gì chứ?"

      "Nào có cái chủ ý gì chứ, bất quá là trong lòng tràn đầy cảm động thôi. Chẳng bao lâu nữa, muội đây ngày có thể kiếm được bạc tỷ, Vương huynh nhất định phải nhớ đến muội muội mà người quan tâm nhất nha, muội rất cảm động đấy, Vương huynh hiểu ?" Ô, nước mắt, nhanh rơi ra chút , giọt thôi cũng được!

      "Hiểu, dĩ nhiên hiểu." Long Tiếu Thiên cúi đầu nhìn nàng. "Mấy năm nay bận bịu xử lý quốc (công việc quốc gia) bỏ quên muội, nghĩ tới Tiểu Thiên Vũ lớn như vậy rồi."

      "Đúng nha, nghĩ Vương huynh cũng tuổi bó lớn rồi nha (ý nhiều tuổi ó). . . . . . phải là, muội là , Vương huynh cũng trưởng thành ít, bất quá vẫn hấp dẫn người như thế, nếu Thiên Vũ phải là muội muội của ngươi, chỉ sợ ngay cả muội cũng muốn quỳ gối ở dưới chân huynh!" Những lời này của nàng cũng phải giả, Vương huynh vẫn là đối tượng mà nàng sùng bái nhất, ngay cả về sau muốn tìm vị hôn phu để gả, cũng tuyệt đối muốn tìm người giống như Vương huynh mới được.

      "Tiểu nha đầu muốn cưới chồng rồi?"

      "Nào có, muội xem là Vương huynh cũng muốn kết hôn rồi. . . . . ." tốt, đề tài này quá nhạy cảm, phải đuổi gấp mới được. "Vương huynh, thừa dịp tối nay mặt trăng tốt như vậy, chúng ta tới đánh cờ ván như thế nào?"

      Long Tiếu Thiên cười đến cực kỳ dịu dàng.

      "Mặc dù Vương huynh mỗi ngày đều bận rộn chính thường cùng muội trò chuyện, nhưng vì thế mà huynh quan tâm đến muội." ràng, ngược lại nàng càng càn quấy hơn rồi.

      "Ách. . . . . . Vương huynh vẫn là người hiểu muội nhất, nhưng mà huynh đại khái biết Thiên Vũ gần đây kỳ nghệ tiến bộ ít, chừng lúc này có thể thắng được cả huynh!" Huynh ấy nhìn thấu mánh khóe của nàng rồi chứ?

      " nương bên trong là ai? Muội từ đâu mang nàng về?" Long Tiếu Thiên thẳng vào vấn đề hỏi.

      biết muội muội luôn thích việc nhặt đồ linh tinh, nhặt người cũng phải là lần đầu tiên (Vũ tỷ có sở thích hay nhỉ), những thứ kia cũng có thể quan tâm, nhưng lúc này, muốn biết vị nương kia thân phận như thế nào!

      Mang về? Long Thiên Vũ hiểu, huynh ấy phải là biết. . . . . . Chẳng lẽ huynh ấy biết nàng là ai?

      "Thiên Vũ." Long Tiếu Thiên thấp giọng cảnh cáo.

      "Cái gì nương?"

      "Đừng có giả bộ hồ đồ với huynh, trong phòng muội nương kia là xảy ra chuyện gì?" Nếu muội ấy thành ra, phá hủy nàng toàn bộ công sức của muội ấy.

      "Trong phòng muội?" Long Thiên Vũ khuôn mặt nghi ngờ. "Phòng của muội làm gì có nương nào?" Nàng quyết định giả hồ đồ đến cùng.

      Long Tiếu Thiên đôi mắt đột nhiên thâm trầm, lập tức sải bước trở lại trong phòng, nhưng sớm người nhà trống (biến mất í mọi người).

      "Mới vừa rồi nàng ràng ngâm mình trong thùng nước kia!" Muội ấy giở trò quỷ gì? Vì sao cho biết thân phận nương kia?

      "Nơi này?" Long Thiên Vũ nhìn thùng gỗ. "Đây là thùng dược thủy muội muốn dùng để ngâm thân thể, ai lại to gan như vậy, dám ngâm nước thuốc của muội?"

      Long Tiếu Thiên hét lớn tiếng: "Thiên Vũ!"

      "Vâng"

      "Ngươi!" nghĩ bóp chết nàng!

      Long Thiên Vũ trưng ra biểu tình vừa ngây thơ vừa đáng thương cho xem.

      "Đáng chết!" giận đến mức vung tay áo bỏ .

      Hắc hắc, nàng cũng biết mà, da mặt càng dày càng dễ làm việc, cứ giả ngu với huynh ấy thế nào cũng vượt qua à!

      Ừng ực ừng ực. . . . . . Ba ba ba ba. . . . . .

      "Kính Nhi, chạy mau!" Long Thiên Vũ đột nhiên lao ra khỏi phòng, quên kéo lấy Kính Nhi chạy ra theo.

      "Cái gì?" Lúc này lại xảy ra chuyện gì vậy?

      "Mau, chạy mau! Sắp nổ!"

      "Sao. . . . . . Tại sao lại. . . . . ." Bất đắc dĩ bị sư phụ kéo chạy theo, Vu Kính nhịn được thở dài, đây là lần thứ mấy rồi hả trời?

      "Nhanh lên chút, lần này lấy quá nhiều, có thể nổ cả căn phòng cũng chừng. . . . . . Này, là quá đáng! Ngươi thế nhưng bỏ lại sư phụ mà tự mình chạy!" Có lầm hay , Kính Nhi cư nhiên chuồn so với nàng còn nhanh hơn!

      "Sư phụ bớt nhảm , chạy thoát thân quan trọng hơn!" Nhấc lên làn váy, Vu Kính giống như bay xông về phía trước chạy .

      "Muốn chạy trốn cũng chờ ta chút với! Ta chính là sư phụ đấy!" Đồ đệ tử xấu xa này lại dám chạy trốn so với nàng còn nhanh hơn! .

      "Ai bảo sư phụ lúc cố gắng, lớn lên mới bắt đầu sợ chết, công phu chạy thoát thân này nên sớm luyện tốt từ mới phải!" Quay đầu lại nhìn thấy Long Thiên Vũ vừa chạy ra trong phòng rất nhiều khói trắng liền bay ra, Vu Kính dưới chân càng thêm tăng tốc nhanh hơn.

      "Ít nhất phải kéo ta cũng chạy chứ. . . . . . thấy nữa, nàng cư nhiên bỏ lại ta mà chạy mất!" Long Thiên Vũ nhìn chung quanh vẫn là tìm được Vu Kính.

      "Sư phụ tạo nghiệp sư phụ chịu, con trước!" Vu Kính lưu lại giọng trong khí, hoàn toàn để ý tình thầy trò phát huy tới cực điểm đôi chân chạy nhanh của mình.

      Oanh ——

      Từ sau lưng truyền tới tiếng nổ lớn vang trời, Vu Kính sợ tới mức thẳng phía trước mà chạy tới.

      Oa! Cứu mạng. . . . . . Sư phụ, nếu ngài có việc gì hay xảy ra, Kính Nhi chắc chắn mời pháp sư giỏi nhất vì người tụng kinh siêu độ, để cho người thượng lộ bình an về hoàng tuyền; nếu ở dưới đó quá nhàm chán, cũng xin người tự tìm niềm vui thú, ngàn vạn lần đừng tìm Kính Nhi nha, Kính Nhi rất sợ chết, nhìn thấy sư phụ chân nhũn ra.

      "Ai ! Người nào dám ở giữa đường trồng cây, biết đường này là do ta mở sao? Lỗ mũi của ta. . . . . . Vương thượng!" tại sao lại ở chỗ này?

      Long Tiếu Thiên muốn trách cứ nha đầu lỗ mãng này, vậy mà vừa nhìn thấy dung mạo của nàng nhất thời há hốc mồm, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng sững sờ nhìn nàng, hoàn toàn quên bản thân ở đâu.

      Nàng phải là giai nhân tuyệt sắc trong phòng Thiên Vũ hôm đó sao?

      Long Tiếu Thiên vừa nhớ ra, nhìn thấy nàng chạy , vội vàng hô to: "Đứng lại, đừng chạy!" Lập tức cất bước đuổi theo.

      Đừng chạy? Làm sao có thể, nàng đáp ứng sư phụ, tuyệt đối để Vương Thượng nhìn thấy nàng, hơn nữa tại sư phụ có thể . . . . . . Sư phụ, Kính Nhi phải cố ý, ngài ngàn vạn đừng trở lại tìm Kính Nhi nha!

      "Đừng chạy! Nàng. . . . . . Cẩn thận trước mặt!" Long Tiếu Thiên lo lắng rống to.

      Vu Kính cả kinh, nhịn được quay đầu nhìn lại , nhưng vào lúc này, dưới chân đột nhiên bước hụt bước, nhất thời cảm thấy toàn thân hồi lạnh như băng.

      "Cứu. . . . . . Cứu mạng! Ta. . . . . . Ta biết. . . . . ." Rất nhiều nước, người nào mau tới cứu nàng!

      "Đừng lộn xộn!"

      giọng truyền vào trong tai nàng, bên cạnh giống như bắt được cái bè gỗ cứu mạng, Vu Kính chút nghĩ ngợi lập tức ôm chặt lấy.

      "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Vu Kính bị sặc nước, ngừng ho khan mãnh liệt.

      "Ngu ngốc, nàng có biết mình làm cái gì hay !"

      Long Thiên Vũ tức giận rống to cơ hồ muốn đâm thủng lỗ tai Vu Kính, lúc này nàng mới nhìn , ra là "Bè gỗ cứu mạng" mà nàng ôm là Vương Thượng!

      Cái miệng nhắn trùng xuống, nàng đôi mắt lưng tròng khóc rống lên.

      "Ô. . . . . . Ta là sợ. . . . . . Ta cho là ta chết chắc rồi. . . . . ." Nàng nằm ở người khóc lớn, cho tới bây giờ cũng biết nước là đáng sợ, coi như cả người ngâm ở trong thùng thuốc nàng cũng có sợ qua như vậy, nhưng là mới vừa rồi chân đạp tới mặt đất, có bất kỳ vật gì có thể cầm được nàng cho là mình chết chắc.

      " sao, sao." Vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, Long Tiếu Thiên dù có ngàn vạn tức giận cũng bị nước mắt của nàng cọ rửa hết, trái tim vì nàng mà mơ hồ đau đớn.
      Last edited by a moderator: 11/12/15
      song ngưcô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      "Ta. . . . . . Ta muốn lên bờ. . . . . ." Vu Kính muốn ở lại trong ao, là khủng khiếp.

      " cho ta biết, nàng là ai?" Long Tiếu Thiên dùng tay, nhàng nâng lên khuôn mặt nhắn hoa lê đái vũ (chắc là khuôn mặt xinh đẹp nhưng dàn dụa nước mắt, mọi người biết chỉ hà cách sửa với) của nàng.

      Lần trước, ở trong phòng Thiên Vũ nhìn thấy nàng đối với nàng có cảm giác quen thuộc, coo đặc biệt như vậy thể nào quên được, thế nhưng lại nhớ nổi từng gặp qua nàng ở đâu, đối với trí nhớ về nàng cảm giác giống như thuộc về kiếp trước, làm nhớ nổi lại cũng thể quên được.

      Vu Kính đắm chìm trong cảm xúc hốt hoảng của mình, hoàn toàn có chú ý tới thần sắc nghi ngờ lại say mê của .

      "Tại sao ta đối với nàng cảm thấy quen thuộc? Tại sao nước mắt của nàng làm ta đau lòng như thế? cho ta biết, nàng là ai?" Chỉ có nàng, mới có thể khiến kỳ lạ còn giống mình.

      "Ừ?" Vu Kính kỳ quái nhìn , mới vừa gì?

      "Nàng. . . . . ." Long Tiếu Thiên biết, tim của trở thành tù binh của nàng, cũng muốn buông nàng ra.

      Nhìn cái miệng nhắn đỏ tươi hé mở hơi thở mùi đàn hương, kìm hãm được chậm rãi đến gần nàng.

      Vu Kính lên tiếng kinh hô: "Vương Thượng?" nghĩ muốn làm cái gì?

      Trực giác của nàng muốn lui về phía sau, nhưng cánh tay Long Tiếu Thiên lại sớm bước kiềm chế nàng chặt ở trong ngực, hôn vào cánh môi nàng tựa như che chở bảo vật trân quý nhất đời vô cùng dịu dàng, nàng cảm thấy mình giống như bị hòa tan, đầu óc hỗn loạn, nhưng trái tim bé lại như đánh trống phát ra tiếng to.

      biết qua bao lâu, Long Tiếu Thiên mới rời cái miệng nhắn hồng nộn mê người của nàng, nhìn thấy nàng đỏ mặt trừng lớn mắt to nhìn mình chằm chằm, khỏi cảm thấy buồn cười.

      Vu Kính cảm thấy Vương Thượng mê người, so với bất luận người nào nàng gặp còn hấp dẫn hơn, hơn nữa để cho nàng cảm thấy an tâm.

      Nếu như, nàng nghĩ cứ như vậy nhìn thẳng , có thể ?

      "Nếu nàng còn nhìn ta như vậy mà ..., cẩn thận ta nhẫn nhịn được ăn sạch nàng đó." suy nghĩ muốn làm như vậy, nhưng lại lo lắng dọa sợ nàng, nghĩ quý trọng nàng, muốn làm cho nàng sợ.

      Ăn?

      ". . . . . . Đừng có ăn ta, ta ăn ngon, , ăn tốt đâu, ăn đau bụng đấy!"

      Long Tiếu Thiên mới vừa làm hành động để cho nàng tin tưởng, ăn nàng.

      Mặc dù đau, nhưng là cảm giác rất kỳ quái, chẳng những ghét, thậm chí còn có chút thoải mái, làm cho người ta thích; nhưng là, nếu là ăn nàng, làm sao bây giờ? Như vậy mẹ nàng phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.

      Long Tiếu Thiên bởi vì lời ngây thơ của nàng mà cười to.

      "Nàng là đáng ." hoài nghi nàng là tiên tử hạ phàm, mới có thể hồn nhiên như vậy, dính nhiễm chuyện đời dơ bẩn. "Nếu để cho ta nếm miệng, trước hết ăn nàng." nghĩ lần nữa nếm hương vị từ cái miệng nhắn mê người mùi đàn hương của nàng.

      "Trước ăn?" Vu Kính đột nhiên dùng sức đẩy ra sắp hôn lên miệng nàng, ý là vẫn còn muốn ăn nàng ?

      "Nếu tại lập tức ăn nàng cũng được." Như vậy càng thích hợp với ý của .

      " được! Tuyệt đối được!" Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, giãy dụa nghĩ muốn thoát ra khỏi ngực của .

      "Nàng trước nên hoàn cảnh quanh mình." Long Tiếu Thiên tốt bụng nhắc nhở.

      Vu Kính ngẩn ngơ, chậm nửa nhịp mới nghĩ đến mình vẫn còn ở trong nước.

      "Ngươi cứu cũng cứu ta rồi, vậy làm người tốt đến cùng, dẫn ta lên bờ ." Nàng đáng thương nhìn , giọng thỉnh cầu làm người khác nghe hết sức đau lòng, mà cảm giác quen thuộc ấy lại càng quấy nhiễu .

      "Được." lời đáp ứng, nhàng rơi xuống cái miệng nhắn của nàng nụ hôn.

      "!" ra là rất tốt. . . . . . Ngô. . . . . . Tại sao lại đến rồi!

      Lần này, Long Tiếu Thiên hề chỉ khẽ hôn nữa, cạy ra hàm răng của nàng, sau đó giống như rắn linh hoạt lập tức chạy vào trong miệng nhắn của nàng tìm kiếm chiếc lưỡi thơm mùi đàn hương của nàng, cùng nhau dây dưa chơi đùa.

      Vu Kính cũng rút ra bài học, cảm giác tê dại len lỏi toàn thân nàng, gần như trong nháy mắt hút ra toàn bộ hơi sức trong cơ thể nàng còn chút, nàng xụi lơ ở trong lòng , giống như người chết đuối tìm được bè gỗ; có thể cùng chết chìm đồng dạng như vậy dạ, nàng hề cảm thấy thoải mái nữa, cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp, ngược lại giống như bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay, trừ mẹ ra, là người thứ nhất để cho nàng cảm thấy an tâm như thế, điều này làm cho nàng nhịn được lại muốn khóc.

      "Ngoan, đừng khóc, ta cho phép nàng khóc." chuyên chế ra lệnh, nhưng hôn lên nước mắt nàng động tác cũng là dịu dàng cẩn thận.

      "Ta. . . . . . Ta thương tiếc cho sinh mệnh ở nhân thế của mình trước khi bị ăn được sao?" Nàng dù thế nào cũng nghĩ ra, bị người khác ăn còn có thể có cảm giác thư thái như vậy, hơn nữa nàng còn rất thích loại cảm giác này, nhưng là nàng muốn bị ăn nha! Ô. . . . . .

      Làm sao bây giờ?

      Lời của nàng lại chọc cho cười to dứt.

      "Đừng lo lắng, ta để ch nàng rời nhân thế sớm như vậy đâu." Thiên (trời), nàng là đáng khiến người khác chịu nổi.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn miếng miếng từ từ ăn ta?" Như vậy thống khổ này phải phải kéo càng ngày càng dài hơn sao?

      Long Tiếu Thiên lần nữa cười to lên.

      "Ta chẳng lẽ ở trong lòng nàng là người tàn nhẫn khát máu như vậy sao?"

      "Ai biết trong bụng ngươi đánh cái mưu ma chước quỷ gì, biết người biết mặt nhưng biết lòng, cẩn thận kẻ xấu ở bên cạnh như ngươi vẫn tốt hơn." Hơn nữa mới vừa muốn ăn nàng đấy sao.

      "Ngươi cảm thấy ta giống như người xấu?" Thiên, nàng là quá đáng !

      "Bình thường càng thể làm được càng dễ xảy ra."

      " cũng phải, vừa nhìn thấy nàng, ta liền nhịn được nghĩ đối với nàng làm chuyện xấu." Long Tiếu Thiên thừa dịp nàng chú ý lại hôn nàng cái.

      [ ô. . . . . . Ngươi là chán ghét ta, nên mới có thể nghĩ khi dễ ta, ăn ta có đúng hay ?" Nàng đều biết, ra là ghét nàng, nàng cần ghét nàng nha!

      "Loại này khi dễ phải là ghét, ta làm sao có thể chán ghét nàng?" Đối với nàng, chỉ có tràn đầy thương, tại sao lại ghét được chứ?

      "? Ngươi phải là ở an ủi ta?" Lời của khiến Vu Kính có chút cao hứng, cũng có chút lo lắng.

      "Nếu chán ghét như trong lời của nàng, cũng nhảy xuống cứu nàng, cũng an ủi nàng." Đầu của nàng là thích suy nghĩ lung tung, thiệt là!

      Vu Kính lại hỏi lần nữa: "?"

      "Cần ta thề sao?" Nàng cứ như vậy tín nhiệm ?

      " cần, ta tin tưởng ngươi. Như vậy, ngươi dẫn ta lên bờ có đúng hay ?" Nàng hướng nở rộ nụ cười so với hoa quỳnh còn xinh đẹp hơn, chọc cho lại muốn tốt hôn nàng cho đủ.

      " cho ta biết nàng là ai, ta liền dẫn nàng lên bờ." người nàng thoang thoảng mùi thuốc rất dễ chịu, dung hợp với hương thơm ngát tự nhiên người nàng, tạo thành loại hương vị đặc thù chỉ có người nàng, điều này làm cho bị mê hoặc.

      "Thời cơ chưa tới, ngươi trước dẫn ta lên bờ sao!"

      Vu Kính làm nũng, bộ dạng xinh đẹp động lòng người của nàng rước lấy nhiều hơn ngượng ngùng đáng .

      " được, ở đất nước này ta chính là trời, ta muốn nàng bây giờ liền cho ta biết." Lần trước như vậy là đủ rồi, cho dù nàng như thế nào hấp dẫn cũng vậy, để cho mình phải hối hận dù chỉ lần.

      "Nhưng là. . . . . ." Này muốn nàng như thế nào? Nàng đáp ứng sư phụ rồi, làm người thể giữ lời.

      "Nhưng mà cái gì?" nhàng nâng lên khuôn mặt nhắn chỉ lớn bằng bàn tay ở trước mắt, chậm rãi ấn môi lên.

      Nếu nàng chịu ngoan ngoãn , thể làm gì khác hơn là xuất ra chút ít thủ đoạn để cho nàng ra.

      Tiếng kêu cứu đột nhiên truyền đến, cắt đứt thời gian ngọt ngào của hai người.

      "Kính Nhi, cứu mạng nha! Tiểu Hồ Ly của con đuổi giết ta."

      Vu Kính trực giác quay đầu, vừa hay nhìn thấy toàn thân bẩn thỉu của Long Thiên Vũ liều mạng chạy như điên về phía trước, mà Tiểu Bạch Hồ nhe răng trợn mắt mãnh liệt truy đuổi ở sau lưng nàng.

      Đột nhiên linh quang lóe lên, tất cả hoang mang của Long Tiếu Thiên đều có đáp án, kinh ngạc nhìn xinh đẹp khóc trong ngực.

      "Nàng là Kính Nhi?"
      Last edited by a moderator: 11/12/15
      song ngư, cô gái bạch dươngLonna thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương bốn:

      "Nàng quả là Kính Nhi?" Đó là nương toàn thân đen giống như than sao?

      "Vương huynh, làm sao huynh giống như kinh ngạc gì vậy?" Bộ dáng của là lạ, chẳng lẽ sớm đoán được rồi? Như vậy liền có gì thú vị!

      "Chẳng lẽ huynh nghĩ là muội cùng huynh đùa? Cái con bé Kính Nhi đen đủi kia làm sao có thể cùng đại mỹ nhân trước mắt luôn luôn thu hút ánh mắt mọi người này đánh đồng là ? ra Kính Nhi chân chính vẫn còn ở trong cung của muội mài thảo dược, mà nương xinh đẹp này ra là muội từ ngoài cung vụng trộm mang vào, hoa khôi ‘ Liên Hoa uyển ’, Như Hà? Là nương tuyệt sắc gây tai họa cho nhân gian phải ?" Từ ánh mắt quyến luyến của Vương huynh cứ nhìn Kính Nhi mãi, chẳng lẽ nàng đồ đệ này biến thành chị dâu nàng sao?

      Nàng gần đây có gây ra chuyện gì tốt đối với nàng ấy ? có, vậy có thể an tâm.

      Long Tiếu Thiên trừng nàng, "Huynh tính dứt khoát đưa muội tới dân gian thi hoa khôi như thế nào?" Đến lúc nào rồi muội ấy còn muốn lừa gạt !

      "Rất tốt!" Công chúa nàng chán, ngẫu nhiên trở thành hoa khôi cũng tồi. "Bất quá huynh trước hết nên để cho Tiểu Mỹ Nhân thay y phục ẩm ướt, nếu bị nhiễm lạnh có người đau lòng nha." Đến lúc đó nàng làm hoa khôi, cũng có thời gian rãnh rỗi trở lại an ủi huynh ấy.

      Vu Kính ôm chặt lấy , cố gắng lấy nhiệt độ ấm áp người tới sưởi ấm thân thể rét lạnh của mình.

      "Lạnh ?" Long Tiếu Thiên giọng hỏi thăm. thích bộ dạng Kính Nhi chặt dựa sát vào , giống như là duy nhất trong sinh mệnh của nàng.

      Trước nay chưa từng có nhu tình mật ý quả muốn làm con ngươi Long Thiên Vũ rơi xuống.

      • nhu tình mật ý: tình cảm ngọt ngào, dịu dàng
      Vu Kính run rẩy trả lời: "Lạnh."

      "Tới." Long Tiếu Thiên ôm lấy ngang hông của nàng, hướng tẩm cung của tới.

      Long Thiên Vũ dĩ nhiên thể nào bỏ qua cơ hội xem kịch vui, coi như người ta chẳng qua là muốn thay quần áo. . . . . . Hắc hắc, có lẽ nàng còn có thể để cho Kính Nhi biến mất thêm lần nữa.

      "Muội vào làm cái gì?" Long Tiếu Thiên vui trừng mắt muội muội.

      "Di? Huynh phải cũng có thể vào sao, tại sao muội lại được. . . . . . Huynh phải là muốn xem tiểu nương người ta thay quần áo chứ?" thể nào? vua của nước, làm chuyện như vậy sợ tổn hại mặt rồng sao!

      "Lần trước huynh có kinh nghiệm, có lần thứ hai." để cho nàng có cơ hội từ bên cạnh trốn lần nữa.

      " tốt, Vương huynh, huynh như vậy có quá đáng !" Mặt mũi vua của nước cũng bị huynh ấy vứt sạch, cái này bảo nàng làm sao hướng liệt tổ liệt tông ở dưới cửu tuyền giao phó?

      " sao, ta thay y phục làm sao ngươi có thể ở bên nhìn?" Vu Kính cũng đồng thanh phản đối, nàng mới cần người khác nhìn chòng chọc nàng thay quần áo, hơn nữa đối phương còn là đại nam nhân. . . . . . Nghĩ đến đây, rặng mây đỏ lại lặng lẽ xuất khuôn mặt tươi cười của nàng.

      Bộ dạng tức giận xinh đẹp của Vu Kính, khiến hai huynh muội Long Tiếu Thiên đồng thời ngây dại. quá đẹp!

      " mặt ta có cái gì sao?" Nếu bọn họ nhìn nàng như thế làm gì? Thấy bọn họ ngay cả cái chớp mắt cũng chớp cư nhìn chăm chú nàng, Vu Kính khỏi run run thân thể, "Lạnh quá."

      "Mau thay y phục ẩm ướt ra." Bộ dáng này của nàng khiến Long Tiếu Thiên nhìn cực kỳ vừa mắt.

      "Vương huynh, huynh còn ở đây nàng dám thay nha! Nơi này là tẩm cung của huynh, chẳng lẽ huynh còn lo lắng nàng chạy trốn hay sao? !" Coi như nàng muốn lén mang Kính Nhi ra ngoài, nhưng ở địa bàn của cũng có cách nào thành công.

      "Có muội ở đây huynh liền thể yên tâm." Thiên Vũ luôn luôn có nhiều chủ ý xấu khiến người khác phải đau đầu, cũng thể để cho nàng có cơ hội đem người từ trong tay cướp . "Người đâu, kêu hai cung nữ vào." muốn khiến Kính Nhi tiếp tục chịu lạnh, thể làm gì khác hơn là tìm cung nữ tới nhìn giám sát nàng.

      "Vương huynh, huynh đúng là cẩn thận!" Như vậy liền chơi vui rồi. "Muội thấy . . . . . . Huynh đại khái trả nàng lại cho muội?" Nhìn tham muốn giữ lấy của Vương huynh nặng như vậy, nàng ngay cả muốn dựa vào gần Kính Nhi cũng khó khăn, hơn nữa còn như vậy đề phòng nàng.

      "Nguyên bổn chính là muội đoạt Kính Nhi từ tay ta, còn dám !" có lẽ đáp ứng qua muốn đưa Kính Nhi hướng hố lửa của nàng mà .

      Long Thiên Vũ than thở, coi như nàng tại có mỹ nhân tuyệt sắc bên trong phải là Kính Nhi, Vương huynh đại khái cũng tin rồi, hơn nữa Kính Nhi ngụy trang tốt hơn nữa, Vương huynh vẫn có thể đoán ra thân phận của nàng ấy, nhìn ánh mắt lão luyện của Vương huynh nhìn chòng chọc nàng ấy, coi như nàng ấy màu da thay đổi hoàn toàn bất đồng, cũng nhận sai đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy; như vậy, nàng liền khỏi phải tự tìm phiền toái.

      "Nếu muội mang Kính Nhi , huynh căn bản thấy được Kính Nhi xinh đẹp như vậy." Đây hết thảy còn phải cũng là vì Vương huynh, sớm nhìn ra đối với Kính Nhi đặc biệt tốt, cũng chỉ mong lý do của nàng có thể thuyết phục huynh ấy thôi; như bây giờ, Vương huynh khẳng định chết nàng.

      " đến chỗ này, muội thế nào có thể khiến Kính Nhi trở nên trắng nõn như thế?" Trước nàng đen nhánh giống như màn đêm vậy.

      Nghe vậy, Long Thiên Vũ lập tức kiêu ngạo hất cằm lên.

      "Muội là Dược Vương nha, mùi vị đó người nàng khiến cho muội nhớ tới loại độc thảo, cho nên muội liền thử giải độc xem chút, trừ thời gian nghỉ ngơi ra, muội để cho nàng ngày ngày ngâm mình ở thùng thuốc, mới qua ngày, độc người nàng thoát ra ít, nếu để cho nàng ngâm thêm mấy ngày, liền thay đổi thành như bây giờ! Thiên Vũ muội muội của huynh rất lợi hại phải ?" Ngay cả nàng cũng nhịn được sùng bái chính mình, nghĩ tới nàng ngay cả loại độc kỳ quái kia cũng có thể tìm ra, là quá, quá, quá lợi hại mà!

      "Độc?" Kính Nhi người lại có độc!

      Long Tiếu Thiên đột nhiên nhớ lại lời của Kính Nhi, nàng chút độc kia thể gây thương tổn cho nàng, có phải là bởi vì có liên quan đến Hắc Độc người nàng, mới để cho
      [​IMG]
      song ngư thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Kính Nhi!" Nàng ấy gì vậy, chẳng lẽ trong lòng nàng ấy, Long Thiên Vũ nàng là loại nữ nhân đáng sợ như vậy sao?

      " có gì có gì, đừng nóng giận, sư phụ còn chưa có đáng sợ như thế nào mà?"

      "Ừ, con suy nghĩ chút xem, bây giờ con còn là nương, nương giá trị con người vô cùng cao, mà. . . . . ."

      "Giá trị con người?" Đó là cái gì?

      "Là. . . . . . Ta , tóm lại, chính là được tất cả mọi người thích, nâng con ở trong lòng bàn tay cung phụng như vật trân quý nhất vậy; mà thành thân, chính là từ cao rơi xuống. hiểu sao? Con suy nghĩ chút, thành thân phải làm tân nương, mà sau đêm động phòng hoa chúc giá trị con người lập tức ngã xuống biến thành thiếu phụ lớn tuổi có chồng, đây phải là bị rớt ngôi là gì?

      Gả làm vợ người ta, tất cả phải lấy trượng phu làm trời, trượng phu gì đều phải ‘Vâng’, ‘Dạ’, ‘Tuân lệnh’, hoàn toàn có chủ ý của riêng mình, cả ngày vì trượng phu chạy đông chạy tây, còn phải vì gia đình chồng nối dõi tông đường mà chịu thống khổ sinh con dưỡng cái, quả thực là sống bằng chết; hơn nữa sơ ý chút là đời nhà ma, nguy hiểm lớn đến nỗi con thể nghĩ phải bồi thường bằng cả mạng sống của mình được." Hô, nhiều như vậy, miệng khát quá à.

      Sau khi uống xong hai ly trà, Long Thiên Vũ mới nghĩ đến muốn nhìn phản ứng của Kính Nhi chút, mà nàng chỉ có thể nhìn thấy chính là khuôn mặt xinh đẹp mù mờ ngây ngốc. là, ngay cả ngây ngốc cũng đẹp mắt như vậy, tốt là nàng hình thành thói quen thấy cảnh này mới mất thể diện chảy nước miếng.

      "Nghe hiểu?" thể nào! Nàng rất đơn giản dễ hiểu mà!

      " hiểu lắm, nhưng bất quá con cũng hiểu đại khái, ra lập gia đình là chuyện rất đáng sợ, khó trách mẹ muốn cùng Kính Nhi sống cả đời với nhau, ra là mẹ muốn cho Kính Nhi chịu khổ. "Nhưng, như thế nào lại có cảm giác có chỗ nào đúng quá vậy.

      "Đúng rồi, sai! Mẹ Kính Nhi chính là sợ Kính Nhi chịu khổ mới để cho con lập gia đình." Hắc hắc, nàng biết mà; tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, quả nhiên những lời như thế chỉ có thể lừa tiểu hài tử.

      thể trách nàng có ý xấu, nàng cam lòng, Vương huynh cư nhiên để nàng bị treo ngược ở cây cứu nàng, còn mặc cho động vật bốn chân kia khi dễ nàng, nếu nàng báo chút chẳng phải phụ lòng mình rồi sao? Dù sao cũng chỉ là trò đùa , đến lúc đó Vương huynh giải quyết.

      "Vậy con tìm Vương Thượng con lấy chồng nữa." Tin tưởng Vương Thượng tha thứ.

      " tại?" Nhìn Vu Kính chuẩn bị phải ra cửa, Long Thiên Vũ nhịn được nhắc nhở: "Bây giờ là nửa đêm!"

      " nhanh ràng chút con ngủ được, hơn nữa chờ sáng mai Vương Thượng ở trước mặt mọi người tuyên bố còn kịp." là vua của nước, chuyện thành thân chắc chắn đưa tới chú ý của mọi người, đến lúc đó rất phiền toái.

      " nghĩ tới con suy nghĩ phải còn rất chu đáo." Nàng còn có nghĩ đến chuyện này nữa!

      Bất quá, Kính Nhi đột nhiên chạy cùng Vương huynh gả cho nữa, có thể đoán ra là nàng giở trò quỷ hay ?

      "Vương Thượng. . . . . . ngủ rồi sao?" Đứng bên ngoài tẩm cung, Vu Kính sợ hãi hỏi thăm thị vệ.

      tại nàng tương đối giống trước kia gặp người sợ hãi, nhưng trừ bỏ số ít người khá quen thuộc ở bên cạnh, nàng vẫn là đối với những người khác cảm thấy có chút sợ.

      "Đúng vậy, Kính nương có chuyện quan trọng sao? Có muốn thuộc hạ thông báo tiếng hay ?" Vương thượng đối với Kính nương sủng ái mọi người đều biết, nếu đuổi nàng trở về, nếu Vương Thượng biết chắc chắn trách tội xuống.

      "Ách. . . . . . Ta. . . . . ." Nàng vốn định sáng mai quay lại, nhưng vừa nghĩ tới sáng mai Vương Thượng muốn thượng triều, ngộ nhỡ khi đó tuyên bố phải là thảm rồi sao.

      Nhưng là ngủ mất rồi, tại đánh thức
      [​IMG]
      song ngư thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương năm

      "Người tốt như vậy tại sao lại mất tích?" Long Thiên Vũ lo lắng tới lui, "Chẳng lẽ Vương huynh làm chuyện gì để cho nàng ấy chán ghét sao?"

      "Muội còn dám !" đến đây, Long Tiếu Thiên lập tức tức giận. "Muội với Kính Nhi những lời đó là có ý gì, cố ý gây phiền toái cho huynh phải ?"

      "Muội chỉ là. . . . . Ai nha! Dù sao muội biết Vương huynh giải quyết tốt. . . . . . Chẳng lẽ huynh giải quyết được?" Cho nên Kính Nhi mới có thể "Rời nhà trốn "?

      "Ý của muội là huynh để cho nàng trốn ?" Long Tiếu Thiên sắc mặt khó coi trừng mắt muội muội.

      Từ sau khi muội ấy sinh ra, chưa bao giờ như tại có loại ý niệm mãnh liệt này —— muốn bóp chết muội ấy.

      "Này. . . . . . Muội cũng ." Trong cung người nào biết Kính Nhi là người Vương huynh sủng ái, ngay cả nàng người công chúa này cũng dám can đảm mượn gan trời bắt hoặc giấu Kính Nhi ; cho nên nàng ấy nhất định là tự mình chạy mất, về lý do tại sao chạy mất, nên hỏi Vương huynh người cuối cùng cùng Kính Nhi chuyện rồi.

      Nàng tò mò, đêm qua Vương huynh cùng Kính Nhi cái gì? ! Hoặc là làm cái gì?

      Long Tiếu Thiên thấy muội muội đột nhiên cười đến có tiền đồ, nhịn được quở : "Loại thời điểm này muội còn cười được?"

      "Chẳng lẽ muốn muội khóc? Được rồi, bản công chúa nhất định hiểu đạo lý co được dãn được, vậy . . . . . . Oa! Kính Nhi. . . . . . Con ở đâu? Kính Nhi con mau trở lại nha. . . . . ." Long Thiên Vũ đột nhiên diễn vai "Hiếu nữ" (người con tốt nhẽ ra phải dùng với cha mẹ mới đúng nhưng ở đây tỷ ấy là sư phụ mà ta), diễn nhập thần đến nỗi ngay cả nước mắt nước mũi tất cả đều giống như bão tố ngừng chảy ra ngoài.

      Nhưng thân là người xem duy nhất của nàng cũng là ca ca nàng Long Tiếu Thiên —— "Người đâu, truyền Đại thần y." (@?@?@? hiểu chít liền)

      "Ngô. . . . . ." Đau quá, đầu của nàng làm sao thế này?

      Giãy giụa đứng dậy, Vu Kính phát mình địa phương hoàn toàn xa lạ.

      Đây là gian phòng hoa lệ tràn đầy hương khí (ý chị chắn phòng toàn phấn son đó mn), cùng gian phòng tràn đầy mùi thuốc kia của nàng cách xa vạn dặm.

      Tại sao nàng lại ở chỗ này?

      Nàng nhớ sau khi từ trong phòng Vương Thượng ra ngoài, liền hướng Thiên Hạc cung , sau đó cái ót đột nhiên trận đau nhức, nàng chính là ở chỗ này.

      Rốt cuộc. . . . . . xảy ra chuyện gì?

      "Sư phụ, là ngươi sao?" Có phải là công chúa điện hạ giở trò đùa dai hay ?

      Nhưng bốn phía người nào trả lời, mảnh yên tĩnh.

      "Kỳ quái."

      Vu Kính nhịn được xuống giường, phát bên ngoài cũng có người.

      Nàng là làm sao tới đây? Thôi, muốn nghĩ nhiều như vậy, nàng hay là trở về trước rồi hãy ,
      [​IMG]
      song ngưLonna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :