1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu, trẫm sai rồi - Chanh Tử Điện (39/166)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Lâu quá k có chương mới rồi
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Sinh thần hoàng hậu

      ___
      Ninh Bảo Nhi tới chỗ Ninh phu nhân, “Mẹ.”

      Ninh phu nhân cau mày, “ đâu mà giờ mới tới đây?”

      Ninh Bảo Nhi nhàng đáp, “Con gặp đại biểu ca ở cửa, đứng hàn huyên hồi.”

      Ninh phu nhân lại nghĩ là , “ , hôm nay là thọ yến của hoàng hậu, nhất định có nhiều quan đạt, quý nhân, ngươi tốt nhất sau lưng mẹ, Thược Dược theo chiếu cố tiểu thư.”

      “Ta hiểu, mẹ.”

      “Dạ, phu nhân.”

      Vào trong đại điện, các đại thần mang theo gia quyến đều tự ngồi xuống, chỗ ngồi phía vẫn trống .

      Ninh Bảo Nhi cùng mẹ ngồi vào sau, ánh mắt dò xét vòng liền thấy đại biểu ca xuất trần ngồi ở hàng nam tịch thứ nhất, tay bưng ly trà ra hiệu với nàng, trong mắt ý cười vô hạn.

      Ninh Bảo Nhi sửng sốt, lập tức rời ánh mắt, rất sợ người khác phát , bưng ly trà lên để đỡ lúng túng.

      bên khác, Nạp Lan Kỳ mang theo Lưu Hỉ cùng Lâm Dương Thần tới thiền đại, lẳng lặng ngồi góc, nhìn nhất cử nhất động trong đại điện, nhất là cái người luôn khiến để ý kia.

      Loại ánh mắt dành cho người mình thích này rất quen thuộc, tại cửa hoàng cung, luôn an ủi mình nhìn nhầm, nhưng bây giờ là cái gì…

      Lưu Hỉ ở bên cạnh ngâm xướng, "Thái tử điện hạ đến."

      Trong đại điện ồn nháo, người người cung kính đứng lên, hành lễ với Nạp Lan Kỳ.

      "Thái tử điện hạ giá lâm."

      "Miễn lễ."

      "Nha, . . . phải Âu Dương tiểu tử sao, sao lại thế này?”

      Nhìn Ninh phu nhân kinh ngạc, Ninh Bảo Nhi lắc đầu, hôm nay thế nào, Nạp Lan Kỳ tính toán giả bộ nữa sao, bất quá cũng tốt, đợi lần sau xuất nàng lấy chuyện này mà mắng .

      Sau khi Nạp Lan Kỳ ngồi xuống, phất tay cái, lúc này Lâm Dương Thần liền thở dài hơi, chạy chậm trở lại bên người Lâm Dương Sách, vừa mới ngồi xuống thấp giọng , "Đại ca, chuyện này là thế nào, ngươi cùng Bảo Nhi. . . ?"

      Lâm Dương Sách thản nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Dương Thần, "Ta cùng Bảo nhi thế nào?"

      "Các ngươi. . . ." Lâm Dương Thần gãi đầu cái, vừa mới thấy đại ca cầm lấy tay Bảo Nhi, mà Bảo Nhi lại ngượng ngùng, kia ràng là. . . là. . ., nên như thế nào a.

      “Ở cửa hoàng cung ta nhìn thấy.”

      “Ân.” Lâm Dương Sách nhanh chậm nâng ly trà lên nhấp môi.

      Trong lòng Lâm Dương Thần trùng xuống, vậy giờ phải làm sao, thái tử thích Bảo Nhi, Bảo Nhi thích đại ca, xong rồi, “Trách được, thái tử Bảo Nhi chùa cầu y, là chữ bệnh cho đại ca, lúc đầu thái tử còn hỏi ta có phải Tuấn ca bị bệnh hay , ta còn buồn bực, ra là cầu y vì ngươi, nhưng thái tử cũng thích Bảo Nhi.”

      Lâm Dương Sách để tâm, nhìn dáng vẻ tươi cười khả ái nơi xa, nhàn nhạt , “Nàng đáng được thích.”

      Lần đầu tiên Lâm Dương Thần câm nín trước đại ca, thái tử thích Bảo Nhi, bọn họ chỉ là con cháu thế gia, làm sao có thể chống lại thái tử, hơn nữa Bảo Nhi còn là nữ nhi thừa tướng, hoàng thượng sớm có ý để nàng làm thái tử phi, biết đại ca nghĩ gì. Ngẩng đầu nhìn Ninh Bảo Nhi chút, nhìn thái tử chút, lại quay ra nhìn đại ca mình, nhất thời cảm thấy trời như sập xuống, hai ngươi này dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm con cừu kiều Bảo Nhi.


      Ninh Bảo Nhi nhất thời cảm thấy có mấy ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt gắt gao theo dõi của Nạp Lan Kỳ, muốn ảnh hưởng từ Nạp Lan Kỳ liền quay mặt hướng khác, chỉ thấy đại biểu ca cũng nhìn nàng, Ninh Bảo Nhi ngượng ngùng cười cười, trừng mắt với đại biểu ca, rồi lại cúi đầu.

      màn này đều vào mắt Nạp Lan Kỳ, chỉ nghe “cạch” tiếng, ly rượu trong tay vỡ vụn.

      Lưu Hỉ thấy vậy liền kinh hô, “Gia, mau buông tay, để nô tài xem xem.”


      Nạp Lan Kỳ thèm để ý, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Bảo Nhi, chùa cần y, vốn tưởng rằng là cậu cả tương lai có bệnh gì nặng, còn tự mình làm ít chuyện, đây ràng là đem hoàng hậu đẩy vào tay người khác sao, đoàn lửa giận từ ngực chậm rãi dấy lên, ánh mắt như dao găm bắn về phía Lâm Dương Sách.

      Lâm Dương Sách nhạy cảm ngẩng đầu nhìn, thấy thải tử nhìn lễ phép hành lễ, bưng rượu hướng về phía Nạp Lan Kỳ ra hiệu.

      Canh giờ đến, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương mới dắt tay đến, chỉ là theo sau lưng hoàng thượng còn có người khác, nhị hoàng tử Nạp Lan Thanh.

      Xung quanh vui mừng, vì hoàng hậu nương nương chúc phúc, Đại Lịch hoàng đế Nạp Lan Minh từ trước đến nay rất sủng ái hoàng hậu, cho nên hôm nay quản hoàng hậu làm gì, đều thấy vui.

      Hô to tiếng, "Thái tử, nhị hoàng tử, Đóa công chúa Miền bắc Trung Quốc yết kiến."

      Nạp Lan Minh nhìn về phía trước, , "Vào."

      Thái tử Miền bắc Trung Quốc dẫn theo nhị hoàng tử cùng với vị công chúa được sủng ái nhất chậm rãi tới điện tới.

      Ninh Bảo Nhi ngồi ở phía dưới, vừa lúc người phía trước nàng qua, lơ đãng nhìn, nhất thời trợn tròn mắt, kia… cái người kia,.. phải là người bị thương sao…

      Nhị hoàng tử Miền bắc Trung Quốc làm như thấy Ninh Bảo Nhi, cứ thế qua trước mặt nàng.

      “Thái tử Miền bắc Trung quốc, Tử Tang Sơn, gặp qua Đại Lịch hoàng đế, hoàng hậu nương nương, chúng ta chỉ có phần lễ mọn, chúc hoàng hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

      Tiếp đó, bốn tùy tùng bưng lên gốc cây san hô thủy tinh trong suốt, hình thái chồng chất, mặt đá có đủ loại dáng vẻ các nam đồng ngọc nữ cầm đào tiên, quả nhiên là lễ vật hiếm thấy.

      Lễ vật vừa ra, xung quanh ‘ồ’ lên, Miền bắc Trung Quốc gần biển, có đủ loại kỳ trân dị bảo, nhưng ngờ lại có san hô thủy tinh, lớn như thế, điêu khắc đa dạng.

      Hoàng hậu Âu Dương Mẫn mỉm cười, hiển nhiên rất thích lễ vật này, hoàng thượng nhìn ái thê cao hứng như thế, khỏi đối với Miền bắc Trung Quốc có ấn tượng tốt, trực tiếp mở miệng .

      "Thái tử lễ độ, xin mời ngồi."

      Phía dưới giọng nghị luận, "Bên cạnh vị kia là nhị hoàng tử Miền bắc Trung Quốc trong truyền thuyết , lớn lên là tuấn tú, biết còn tưởng rằng là nữ nhân a."

      "Nghe là nhi tử hoàng đế sủng ái nhất, cũng bởi vì có tướng mạo cực giống sủng phi."

      Ninh Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh, lời của họ đều rơi vào tai, nhất là 'nhị hoàng tử’, trong lòng liền rung lên, biết nàng là may mắn hay bất hạnh, cư nhiên cứu hoàng tử nước, may mắn là chết ở Đại Lịch, bất hạnh là vạn nhất người nhà biết được nàng gặp hoàng tử Miền bắc Trung Quốc chọc ngoáy nàng.

      Chỉ là đường đường là hoàng tử nước, thế nào lại bị thương tiến vào nhà nàng, hơn nữa hôm qua bộ dáng ràng rất suy yếu, chịu nổi quyền, thế nào mà tại lại như sao?

      Mọi người đều ngồi xuống, Tử Tang Vũ ngồi sao len lén nhìn qua người cứu , hôm trước sắc trời tờ mờ tối, thấy , hôm nay gặp lại, nàng giống như đóa hoa kiều vừa nở rộ, xinh đẹp khiến người ta muốn dời mắt.

      Sau đó liền nghe thấy thái giám ngoài cửa ngâm xướng, "Trấn Nam Vương thế tử đến."

      Chỉ thấy nam nhân tư thế oai hùng hiên ngang, ăn mặc kim sắc điệp khố, tiến đến.

      "Mộ Dung Hạo gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, chúc hoàng hậu nương nương xuân thu già, con cháu đầy nhà, ta đặc biệt chuẩn bị lễ cho hoàng hậu nương nương."

      Nạp Lan Minh cùng Âu Dương Mẫn nhìn nhau, sau đó Âu Dương Mẫm mỉm cười, "Thế tử đa lễ, mau mau đứng lên, ban ghế ngồi."

      Mộ Dung Hạo ngồi ở chỗ trống cuối cùng, phía dưới thái tử, nhìn thấy thái tử kia, hai người liền như bằng hữu nhiều, bắt tay.

      " lâu gặp."

      " lâu gặp."

      Tuy mặt mang nụ cười thân thiết, thế nhưng tay lại truyền đến tiếng xương cốt lạch cạch, chỉ có bọn họ biết thanh đó biểu lộ cái gì.

      Triều thần đều dâng tặng lễ vật, lần này ngày sinh hoàng hậu nương nương lại được ít thứ, vì để cho thọ yến náo nhiệt, hoàng hậu nương nương cố ý chọn lựa mấy thứ đểu công tử, quý nữ trẻ tuổi biểu diễn, đây mới là trọng điểm của yến hội.

      Ninh Bảo Nhi ngồi ở phía dưới, luôn luôn cảm giác khí có chút cổ quái, dường như có ánh mắt thầm nhìn nàng chằm chằm, vì vậy bỗng nhiên ngẩng đầu hướng về ánh mắt kiat, liền đối mặt nữ tử.

      Ninh Bảo Nhi nhíu mày, nàng kia ăn mặc thân thanh sắc, da thịt nõn nà, môi điểm mà hồng, mi vẽ mà thanh, mặt như phấn, mắt như nước, tướng mạo coi như khuynh quốc khuynh thành, chỉ là kia trong đôi mắt mang theo vẻ ngoan, ánh mắt lạnh như băng vẫn nhìn nàng, nhìn dung mạo người kia, trong đầu ngừng nhớ lại, nàng nhớ mình gặp qua.

      Ninh Bảo Nhi rơi vào trầm tư, chỉ là sau khắc nhìn thấy nữ nhân kia vui sướng nhiên đứng lên.

      "Hoàng hậu nương nương, thần nghĩ muốn biểu diễn trợ hứng phen."

      Mọi người nhìn về phía nữ tử, chỉ nghe thấy hoàng hậu nhàn nhạt , "An quận chúa, sao hôm nay lại có nhã hứng, vậy làm phiền quận chúa mở màn biểu diễn phen."

      Ninh Bảo Nhi nhìn kia, lầm bẩm, "An quận chúa?"

      Ninh phu nhân ngồi bên cạnh Ninh Bảo Nhi, nhìn nữ nhi nghi hoặc, vì vậy chậm rãi giải thích, "Nàng là nữ nhi An thân vương, An Kỳ phủ, từ sống tại đất phong, bình thường hay xuất ở kinh thành, ngươi biết nàng cũng phải, xem dáng vẻ này của nàng, có lẽ lần này là vì cầu hôn mà đến, biết công tử nhà nào xứng đôi với nàng, nghe nàng văn giỏi mà võ cũng lợi hại.”

      Ninh Bảo Nhi nghe Ninh phu nhân , An Kỳ phủ, kiếp trước nàng cũng nhớ có người như vậy, từ đâu mà chui ra, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng.
      shakugan012, Ngọc Bình, Chris2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Khiêu Khích

      Editor: lebaodang

      An Kỷ Phù dáng người nổi bật đứng ở giữa yến hội, "Hoàng hậu nương nương, thần nữ có cầu quá đáng."

      Hoàng hậu mỉm cười nhìn An Kỷ Phù, " ngại, An quận chúa mời ."

      "Thần nữ muốn hiến điệu múa, nhưng cần người phối hợp, nghe đại công tử Lâm Phủ, tài đánh đàn siêu quần, biết Lâm đại công tử có thể vì thần mà đàn khúc nhạc."

      An Kỷ Phù xong mọi người đều sửng sốt, bọn họ biết Lâm đại công tử bị bệnh, lại quên mất Lâm đại công tử từng là tài tử vang danh của Đại Lịch, tất cả nhìn về hướng Lâm Dương Sách.

      Ninh Bảo Nhi cũng vậy, đại biểu ca biết đánh đàn, nàng tại sao biết, còn An cái gì quận chúa làm sao biết .

      Lâm Dương Sách ngồi vững như Thái Sơn, như nghe chuyện vừa rồi, nhìn thấy Ninh Bảo Nhi oán trách nhìn mình hiểu vì sao?

      Khóe miệng nhàng nhướng, ung dung đứng lên, lơ đãng ho vài tiếng.

      "Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, vi thần tật bệnh triền thân, có lòng đủ lực, sợ là thể đảm nhiệm được đánh đàn việc, theo vi thần biết ở đây nhiều quý công tử có tài đánh đàn cao siêu, mong rằng quận chúa chọn người khác."

      Hoàng Hậu biết Lâm Dương Sách có bệnh, các yến hội trước cũng tham gia. Lần này là Hoàng Thượng chủ động cầu, mục đích là cho Lâm Thái phó mặt mũi, năm nay mười tám nên sớm lấy vợ sinh con, vừa lúc mượn cơ hội tìm cho chọn vị phu nhân.

      Ninh Bảo Nhi ngồi ở bên nghe biểu ca thở ra hơi nhưng trong lòng vẫn thấy chua chua. Nếu nàng chưa tới có phải Đại biểu ca đồng ý, cái kia quận chúa dài cao cường như vậy tiếu, là nam nhân đều thích, ánh mắt hơi thâm ý liếc mắt quan sát An Kỷ Phù.

      Lâm Dương Sách thấy Ninh Bảo Nhi mặt đen hồi trắng, cảm thấy cực kỳ thú vị, khoé miệng cong lên như có như ý cười, xem biểu muội thích ăn dấm chủ, sau này phải chú ý chút.

      An Kỷ Phù nghĩ Lâm Dương Sách từ chối mình trước nhiều người như vậy, nhưng tạm thời tiện phát tác. Lâm Dương Sách công tử đánh đàn giỏi rất nhiều, nếu mình cố chấp mời đắc tội các vị công tử ở đây.

      Ngước mắt tầm mắt liền rơi vào Lâm Dương Sách và Ninh Bảo Nhi , ánh mắt như rắn độc nhìn Ninh Bảo Nhi, lúc nào trong mắt người như tiên nhân là lại chứa người khác.

      Tình cảnh tạm thời xấu hổ, Hoàng Hậu Âu Dương Mẫn thay An Kỷ Phù giải vây, " như vậy, có công tử nào nguyện ý đánh đàn cho An Quận chúa?"

      Hoàng Hậu tự mình mở miệng, vì vậy thiếu hào môn đệ tử tranh nhau đánh đàn cho An Kỷ Phù .

      khúc múa lên, quả nhiên An Kỷ Phù là tài năng, múa xong, toàn bộ đại điện đều vỗ tay.

      Hoàng Hậu chậm rãi : "An quận chúa tài múa siêu quần, người tới đem kiện tơ vàng thủy tụ lũ y ban cho quận chúa."

      Tơ vàng thủy tụ lũ y, phàm nữ tử khuê các biết múa, toàn bộ biết vũ y này là tinh phẩm, coi như tài múa thường thường, mặc vũ y này vào cũng có thể khiến kỹ thuật nhảy nhìn đẹp hơn hàng vạn hàng nghìn lần, là trân bảo a.

      An Kỷ Phù cung kính hành lễ, mặt lộ ra đắc ý nho , cuối cùng trở lại chỗ ngồi khi nãy, còn cố ý nhìn thoáng qua Ninh Bảo Nhi.

      Ninh Bảo Nhi sửng sốt, vị An Quận chúa với nàng biết nhau sao, vì sao ánh mắt nàng ấy nhìn mình đấy địch ý.

      Bên này lúc An Kỷ Phù gọi Lâm Dương Sách đánh đàn,Nạp Lan Kỳ tâm tình hưng phấn chút, nếu như bọn họ trai tài sắc phối hợp. Sau đó đề nghị phụ hoàng tứ hôn An Quận chúa gả cho Lâm Dương Sách , nhưng Lâm Dương Sách cư nhiên cự tuyệt. thấy Hoàng Hậu của mình với Lâm Dương Sách liếc mắt đưa tình, ngực bị lửa đốt càng nóng.

      Ngồi ở bên cạnh Nạp Lan Kỳ, Mộ Dung Hạo mơ hồ cảm giác Nạp Lan Kỳ có cái gì đúng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nạp Lan Kỳ , chỉ thấy ánh mắt toàn bộ nhìn phía xa, theo tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy cái kia ăn mặc thân hoa mai phấn, da thịt như tuyết, hai mắt long lanh nước, nhìn quanh có khí chất thanh nhã cao quý. cẩn thận nhìn dung mạo, nhất thời kinh giác, đó phải là Ninh tiểu thư quan tâm ăn mày bẩn đem người mang sao?

      Quay đầu lại nhìn Nạp Lan Kỳ đen mặt, ràng tức giận là vì vị tiểu thư kia sao? Quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi, thấy tầm mắt Ninh Bảo Nhi nhìn về hướng khác, xem tiếp thấy đến vị Lâm công tử có bệnh kia.

      Khóe môi nhếch lên tươi cười, ác ý nảy sinh biết Mộ Dung Hạo lấy cây quạt ở đâu ra? mở trước ngực quạt, "Kỳ, Ngươi thấy vị nữ tử kia ? lớn lên tốt. đợi đến lúc tỷ thí, ta cũng tới thi chút, nếu như làm Hoàng Thẩm vui, liền xin Hoàng Thẩm đem nàng tứ hôn cho ta làm Thế Tử Phi thế nào?."

      Nạp Lan Kỳ nghe Mộ Dung Hạo thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Mộ Dung Hạo nhìn cư nhiên là hoàng hậu của .Trong lòng có đoàn lửa chưa tiêu tán, lại thêm tên này,nếu cùng nhau lớn lên, kiếp trước bản thân đăng cơ phụ tá đắc lực, muốn tát cái đập chết .

      Chỉ là lúc này mới cẩn thận quan sát khuôn mặt non nớt Mộ Dung hạo, kiếp trước thêm kiếp này mình có hơn mười năm chưa nhìn qua , lần cuối là khi bản thân mới đăng cơ, sau liền trở lại đất phong thừa kế vương vị, biết kiếp trước bản thân chết sau ra sao, chắc Nạp Lan Thanh đối xử với tử tế.

      Bưng ly rượu bàn lên, giương mắt lơ đãng nhìn hướng Nạp Lan Thanh, quả nhiên Nạp Lan Thanh chân mày nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Hạo.

      tiếng hô to trong nháy mắt đem toàn bộ tầm mắt dời .

      "Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương, tài tử giai nhân Lịch Quốc cũng hơn cái này?"









      Chương 37: Ném ba thẻ tên vào bình rượu.

      Editor: lebaodang

      "Đóa, muội làm cái gì?"

      Tử Tang Vũ lập tức lôi Tang Đóa.

      Âu Dương Mẫn nhàn nhạt mở miệng , "Nga, công chúa miền Bắc Trung quốcbiểu diễn xem có đặc sắc hơn?"

      Tử Tang Đóa khinh thường : "Lịch quốc giai nhân tài tử quá mức nhu nhược, trận gió là có thể bị thổi ngã, tại miền Bắc Trung quốc dũng sĩ đông đảo, tùy tiện chọn ra tên lính quèn so quý công tử ở đây đều mạnh gắp trăm lần."

      "Đoá nhi, chớ có bậy."

      Thái tử Tử Tang Vũ lập tức trách cứ Tử Tang Đóa, "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Đoá Nhi tiếp xúc múa đao lọng kiếm từ , lần đầu tiên bước vào Lịch quốc đối với văn phong tục tập quán Lịch quốc hiểu, mới phát ngôn bừa bãi, mong Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thứ lỗi."

      đài Nạp Lan Minh cùng Âu Dương Mẫn chỉ mỉm cười, mà dưới đài Nạp Lan Kỳ lại chau mày, vị thái tử tử tang Vũ kiếp trước là hung ác độc địa bạo lực nổi danh, nhớ được kiếp trước vì leo lên hoàng vị mà giết cha giết mẹ. Theo như lời Nạp Lan Thanh khi mình bị độc chết Nạp Lan Thanh cấu kết cùng vị Thái Tử này từ sớm mới đúng.

      bên khác trong lòng Ninh Bảo Nhi trộm cười, vị Thái Tử miền Bắc Trung quốc đúng là có ý tứ, nếu như lòng xin lỗi, lúc công chúa gọi ra tiếng thứ nhất khi đó nên ngăn lại mới đúng, mà phải chờ nàng ta xong mới xin lỗi, ràng là cố ý. Kiếp trước làm phụ nhân trong khuê phòng tại thâm cung, mỗi ngày chỉ muốn Nạp Lan Kỳ có thể liếc nhìn nàng nhiều chút để Phi Tần ghen tỵ với nàng, quên mất bên ngoài còn có người cùng phong cảnh khác.

      Quay đầu liếc nhìn Nạp Lan Kỳ uống rượu, hung hăng trợn mắt, nàng như thế nào có thể coi trọng con người bạc tình bạc nghĩa này.

      Nạp Lan Kỳ cảm giác có ánh mắt chán ghét nhìn mình, phút chốc ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Bảo Nhi ánh mắt híp lại mang theo ghét bỏ nhìn , nhất thời tâm lý lộp bộp chút. mới có nhìn lầm, Hoàng Hậu của chán ghét sao? đúng a, tại sao có thể như vậy? kiếp trước phải như thế? kiếp trước Hoàng Hậu ràng . tại thế nào chán ghét , là bởi vì mình luân hồi trở về, tất cả chuyện đều xuất chuyện xấu sao, nhưng là lại đúng, Hoàng gia săn bắn cùng với thống trị lũ lụt còn chút chuyện triều đình, toàn bộ đều giống như kiếp trước, nhưng mà Hoàng Hậu vì sao chán ghét phải ái mộ như kiếp trước.

      Âu Dương Mẫn nhàn nhạt , "Là bản cung sơ sót, Lịch quốc ưu tiên quyền lợi nữ nhi, an bài miền Bắc Trung quốc ném ba thẻ tên vào bình rượu. Nữ nhi Lịch quốc ngượng ngùng chỉ học được chút cầm kỳ thư họa, trò ném thẻ vào bình rượu chỉ có thể là nam nhi tỷ thí."

      Hoàng Hậu lời ngầm, Lịch quốc nữ nhi liền là chiều chuộng, có thể làm được như nữ hài miền Bắc Trung quốc đều cùng mấy tiểu tử là điểm quy củ cũng đều hiểu.

      Ngồi ở phía dưới Nạp Lan Kỳ chân mày, biết cái gọi là Đóa Quận Chúa này, thể khiến nhớ lại việc, kiếp trước vị Đóa công chúa này đến cùng là hòa than với ai chút ấn tượng đếu có.Nếu như đem nàng ta gả cho Lâm Dương Sách có phải rất xứng đôi .

      Bốn tên thái giám đồng thời đặt lên công cụ sử dụng để ném ba thẻ tên vào bình rượu, đây là đồ chơi lưu hành nhất miền Bắc Trung quốc, to lớn vàng lụi, mặt cái xà ngang, xà ngang phía dưới treo ba bất đồng cao thấp lớn ba mộc hồ, ném thẻ vào bình rượu người đứng khoảng cách nhất định, dùng ba tên tề phát, có thể chính xác đem kia ba mũi tên quăng vào này ba hồ trong, đồng thời bắn ra người mới là thắng.

      Cho nên chơi như vậy ném thẻ vào bình rượu trò chơi người xảo kình nhất định phải dùng chuẩn, khí lực quá lớn gặp bắn ra, khí lực quá dẫn đến trong đó vào , độ khó hơi lớn.

      Ninh Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh Ninh phu nhân, nhìn thấy công cụ mang lên công cụ ném thẻ mắt lóe lên u ám, như là nhớ lại kiện kiếp trước.



      CHƯƠNG 38:

      mặt Tử Tang Đóa lộ ra vui mừng, quả thực như lời hoàng huynh, hôm nay nàng nên khiến nữ tử Đại Lịch khó coi.
      tới, đứng ở Tịch Gian ném thẻ vào bình rượu phía trước, thuận tay cầm lên cung tên tay thái giám, ba tên phát ra, cùng bắn vào hồng tâm, chỉ thấy ba tên tại hồng tâm nhàng nhảy lên.
      “ Tốt, tài bắn cung rất tốt.” Nạp Lan Minh trước tiên kinh hô, sau đó phía đưới đám đại thần đều hô ứng.
      Tử Tang Đóa vẻ mặt đắc ý, khi ở miền Bắc Trung Quốc ném thẻ vào bình rượu, nàng tự xưng đứng hạng hai, tuyệt người nào dám xưng thứ nhất.
      “ Hoàng Thượng quá khen, Đóa nhi chỉ là luyện tay chút mà thôi.”.
      Luyện tay chút lợi hại như vậy, nếu là nam nhân cũng nhất định lần đều trúng đích, huống chi là cùng lúc bắn ba mũi tên, miền công chúa Bắc Trung Quốc này lại có chút bản lĩnh.
      “ Hoàng Hậu nương nương vừa mới , nữ tử ở Lịch quốc đa số chỉ biết cầm kỳ thi họa, xem ra có người nào có thể thách đấu, như vậy chỉ thị nam tử lợi hại tỷ thí với là ta.”
      Tử Tàng Đóa ràng cho thấy là cố ý nếu như Đại Lịch chỉ thị nam tử ứng chiến, nếu thắng liền thắng tiểu nử tử, có gì đáng khoe khoang, nếu thua nghĩa là nam tử của Đại Lịch quốc còn bằng tiểu công chúa miền Bắc Trung, hiển nhiên vị công chúa này cũng phải người tốt.
      “ Hoàng hậu nương nương thần nữ nguyện ý thử lần.”
      Theo thanh, mọi người nhìn nhìn lại, liền thấy thiếu nữ mặc bộ hoa mai hồng nhạt ung dung đứng lên.
      “ Bảo Nhi, ngươi làm cái gì? Ngươi thế nào lại đồng ý?.”
      “ Tiểu Muội.”
      “Bảo Nhi.”
      Ninh Bảo Tuấn cùng Ninh thừa tướng ngồi ở chỗ ngồi, nhìn lâu vì Ninh Bảo Nhi đổ trận mồ hôi, tâm ý trách cứ cái nha đầu này quá biết trời cao đất rộng, ở nhà liền điên tính, còn dám hồ đồ trước mặt Hoàng hậu .
      Nạp Lan Kỳ cùng Lâm Dương Sách đồng thời hướng về Ninh Bảo Nhi, chân mày nhíu chặt, nhìn thấu Ninh Bảo Nhi tại nghĩ cái gì, chỉ thấy Ninh Bảo Nhi vẻ mặt ngưng trọng, trong đáy lòng tản mát ra bi thương.
      Hoàng thượng theo vị trí Hướng Bào Nhi tới, thấy Ninh thừa tướng rất lo lắng, vậy đây là đích nữ* của Ninh thừa tướng
      *ý là con rượu
      “ Tốt, nếu vậy ngươi hãy thử chút ”.
      Ninh Bảo Nhi lên phía trước, lấy cung tên tay thái giám, vố ý nhìn thoán qua Nạp Lan Kỳ, sau đó bắt đầu nhìn thẳng vào ba mũi tên đung đưa hồng tâm, bỗng nhiên biến đổi thành gương mặt Nạp Lan Kỳ, lấy dũng khí dùng sức bắn, chỉ thấy ba mũi tên đầu nhập vào vị trí của ba tên kia ngay hồng tâm, chút xê dịch, mà là theo tâm chậm rãi lay động vài cái.
      Lần này mọi người đều ngừng thở, xem Ninh Bảo Nhi ném thẻ vào bình rượu, tại đầu bình mọi người mới thở dài hơi, tâm lý đều thầm phỏng đoán, này Ninh gia tiểu thư khi nào ném thẻ vào bình rượu mà lợi hại như thế. (bản conver là “Trữ gia” ta thấy Ninh gia mới đúng)
      Nếu đời này, Ninh Bảo Nhi lần đều đụng tới, bở vì nàng vào cung sau, Nạp Lan Kỳ lại sủng Dung phi đặc biệt thích chơi trò này, mà Nạp Lan Kỳ lại thích xem Dung Băng bắn ba tên lượt, luôn luôn ngủ lại chổ Dung phi kia, mà nàng vì có thể được Nạp Lan Kỳ hơi liết mắt nhìn cái, mỗi ngày ban đêm len lén luyện tập, đáng tiết đến lúc nàng chết cũng chưa thể trước mặt Nạp Lan Kỳ.
      Tất nhiên, mũi tên hôm nay là đo nhiều năm tức giận bắn ra.
      tốt, hổ là nữ tử của Thừa tướng, có bản lãnh, vòng tròn kia lắc lư mà bất động, còn có ba tên bắn ra vững vàng vào hồng tâm, là đặc sắc”
      Xoay người xem hoàng hậu, “ Hoàng hậu, cảm thấy thế nào?”
      Hoàng thượng chỉ hỏi mũi tên Ninh Bảo Nhi bắn thế nào, mà còn hỏi, người này như thế nào, bởi vì sớm muốn đem Ninh Bảo Nhi gả cho Nạp Lan Kỳ làm thái tử phi.
      Đáng tiếc lúc này Hoàng hậu chú ý tới, chỉ là đặc biệt chú ý tới cổ tay trắng nõn của Ninh Bảo Nhi, vòng tay màu hồng, cái kia phải là vài ngày trước bại dưới tay thái tử sao.
      “ Mẫn nhi”.
      Hoàng hậu hoàng hồn, “Ân, quả tệ.” xong còn dụng ý nhìn qua thái tử Nạp Lan Kỳ, chỉ thấy Nạp Lan Kỳ ánh mắt mang theo sợ hãi nhìn vào mắt .
      “ Ngươi tên gì?”
      Ninh Bảo Nhi thu hồi tâm tư, trong lòng bỗng nhiên rộng rãi, mặt mỉm cười dịu dàng thi lễ, phảng phất dáng vẻ Hoàng hậu cao quý trước hàng nghìn hang vạn người của kiếp trước đều như nhau, “ Thần là Ninh Bảo Nhi”.
      Âu Dương Mẫn trầm mặc đọc lại cái tên, quay đầu xem hướng Nạp Lan Minh, chỉ thấy Nạp Lan Minh đối với nàng gật đầu, tuy nhiên sớm nghe hoàng thượng qua, có ý nạp nữ nhi của Ninh thừa tướng làm Thái tử phi, nhưng tận mắt thấy nhi tử mình hoài thai mười tháng, cầm vật mình thích giao cho nữ nhân khác, tư vị này dễ chịu.
      “ Ngươi nghĩ muốn thưởng cái gì, có thể thứ, chỉ cần bản cung có thể làm được đều có thể cho ngươi.”
      Ninh Bảo Nhi khóe miệng cười nhạt, tiếp quỳ rạp xuống đất, "Thần nữ tạm thời nghĩ ra, nhưng xin cho phép thần suy nghĩ chút."
      Mọi người sửng sốt nghĩ nữ nhi của Ninh thừa tướng gan cư nhiên lớn, dám can đảm còn muốn suy nghĩ chút.
      Âu Dương Mẫn nghĩ nhiều như thế, trái lại cảm thấy Ninh Bảo Nhi rất có ý tứ. Những nử nhân khác khi nghe câu hỏi của Hoàng thượng và Hoàng hậu ai mà khẩn trương, nhưng lúc này nàng chút cũng có, mà còn lớn mật dám đưa ra đề nghị, phần chí khí này hiễn nhiên Hoàng thượng có nhìn nhầm.
      “Chuẩn.”
      Ninh Bảo Nhi hồn nhiên cười trở lại chỗ ngồi, phút cuối cùng còn cố ý nhìn thoáng qua Lâm Dương Sách, bởi vì vừa ném thẻ vào bình rượu mà nhớ lại hồi ức kiếp trước, mà tuôn ra tâm tình bi thương trong mắt tiêu tan, chỉ vì hoàng hận ban thưởng cho nàng.
      An Kỳ Phù thấy Lâm Dương Sách tầm mắt rơi vào người Ninh Bảo Nhi, tay đặt ở bên trong tay áo, bị móng tay đâm đến chảy máu, nàng vừa mới rời khỏi năm mà thôi, trong mắt hằn có người khác.
      Lần nữa cảm nhận được ánh mắt sắc bén, Ninh Bảo Nhi ngước mắt nhìn thấy người mới khiêu vũ An Quận công chúa lạnh lùng nhìn nàng, luôn bị ánh mắt độc ác nhìn mình nàng cảm thấy khó chịu, nàng tự nhận cùng vị An Quận chú này chưa từng gặp mặt.
      Tử Tang Đóa ngồi ở vị trí của mình, tâm tình tức giận cực kỳ, vồn tưởng hôm nay làm Đại Lịch mất mặt chút, làm náo động thất tốt, nhưng lại vì cài gì Bảo Bảo làm hỏng.
      Bỗng nhiên tay nóng lên, quay đầu nhìn thấy thái tử miền Bắc Trung Quốc Tử Tang Sơn, vổ tay nàng, ra hiệu nàng an tâm chút đừng nôn nóng.
      Cùng nhìn vào Ninh Bảo Nhi chỉ có Tử Tang Đóa, còn có nhị hoàng tử miền Bắc Trung Quốc Tử Tang Vũ, tuy nhiên trước toàn bộ yến hội vẩn bảo trì yên lặng, bưng ly rượu che giấu khóe miệng cười tà mị của mình, dáng dấp khiêm tốn của cùng bề ngoài tại rất bất đồng, tâm lý đứng bắn đặc sắc, có khí phách, có đảm lược, trải qua hôm qua bản thân bị thương lại gặp nguy nhưng loạn, nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nước vẫn giữ đúng mực, rất có phong cách quý phái.
      " sai, sai, tài bắn cung có thể tuyệt nhất, tại ba tên đồng thời lắc lư còn có thể lần bắn băn trúng, thể nếu luyện mấy năm có biện pháp trúng, trừ phi người này trời sinh thần lực, ngươi cứ Kỳ?"
      Nạp Lan Kỳ nhìn Ninh Bảo Nhi trong mắt ngoại trừ sợ hại còn có nghi hoặc, nhớ kiếp trước khi mới đăng cơ sau ở trong cung mới lưu hành trò ném thẻ tên vào bình rượu, khí đó Dung Băng nhất trò chơi đó, nên thường biễu diễn cho mình xem, khi đó nàng vẫn còn là Hoàng hậu chút cụng biết, hiệu nay tại sao bắn lại tinh thông như thế, vì nàng trước khí vào cung cũng thế sao, nhưng kiếp trước vì sao nàng chút cũng biểu lộ ra.
      " Ta nhất định cầu Hoàng thúc đem nàng ban cho ta."
      "Chậm."
      Mộ Dung Hạo nhướng mi, "Cái gì chậm."
      "Nàng là của ta, cho nên ngươi cần làm chuyện dư thừa." Nạp Lan Kỳ vẻ mặt chắc chắc .
      "Nga, ngươi xác định? ."
      Vừa chuyện Mộ Dung Hạo còn cố ý hướng chỗ Ninh Bảo Nhi , mới nãy nếu có nhìn lầm, người kia có người thích, mà người thích kia tuyệt đối phải là vị bên cạnh , vừa nghĩ đến cầu được, tâm tình lại vui sướng.
      Ngày sinh nhật Hoàng hậu liền như thế kết thúc, có gì đặc biệt cũng có quá mức lạnh nhạt, ngược lại Ninh Bảo Nhi trở thành danh nhân trong mắt người thủ đô,mọi người đều biết thiên kim tiểu thư Ninh thừa tướng từng bệnh nặng trận, lần này vào sinh nhật Hoàng hậu lại dùng ba mũi tên bắn ném thẻ tên vào bình rượu làm náo động, đem vũ kinh An Quận công chúa kéo xuống.
      _____________________
      xe ngựa, Ninh bảo Tuấn vén màng cùng Ninh phu nhân ngồi xe, vỗ vào vai Ninh Bảo Nhi.
      “Muội muội, ngươi khi nào biết ném thẻ tên vào bình rượu, ca thế nào biết, còn có ngươi có hay biết ngươi vừa mới dọa nhiều người sợ hãi, nếu như bắn trúng Đại Lịch liền trở thành trò cười cho Miền Bắc Trung quốc, ngươi mới vừa rồi là quá tuyệt.”
      ra Ninh Bảo Nhi cũng có chút hối hận, nhưng mới nãy đầu óc lại phát sốt, bởi vì câu làm nàng nhớ lại kiếp trước, cho nên liên chút suy nghĩ trực tiếp xung phong nhận lời thách đấu, bất quá bây giờ nàng ngược lại rất cao hứng, Hoàng hậu muốn thưởng cho nàng, lời ban thưởng này coi như là lời hứa hẹn .
      Ngọc Bình, Nguyên Nguyễn, Chris2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 39:

      Editor: lebaodang

      "Chuyện này đến cùng là thế nào?"

      Nạp Lan Kỳ sắc mặt cực kì khó coi ngồi trước án thư.

      Lâm Dương Thần đứng đối diện Nạp Lan Kỳ, vẻ mặt co quắp,chuyện của Đại ca cùng Bảo Nhi, làm sao biết thế nào?, hơn nữa cũng mới biết được, về nhà hỏi qua, Đại ca câu nào, có thể làm sao, ngước mắt nhìn Nạp Lan Kỳ đen mặt, may làm sao chuyện như thế phát sinh ở người .

      "Ngươi bây giờ liền về nhà, giám thị Đại ca ngươi từng cử động cho ta, còn có tra chút sao ở cùng chổ với Bảo nhi, khi nào bắt đầu. Ta đều phải biết toàn bộ, còn có Bảo nhi thích gì?, nguyện ý làm cái gì cũng tra tới, nếu như tra được ngươi cũng cần đến đây. Nếu làm tốt, ta đích thân hướng Phụ hoàng xin chỉ hôn, phải biết rằng Nhu nhi năm nay mười hai tuổi."

      Lâm Dương Thần biến sắc, hoàn toàn là tiến thối lưỡng nan, nếu như Đại ca cùng Bảo nhi là quan hệ như thế, nên làm thế nào, bên là thân ca, bên khác là công chúa, hơn nữa Đại ca từ thân thể liền tốt, vẫn luôn muốn cầu, hôm nay vất vả có thích người, nên làm thế nào, xoay người rời khỏi thư phòng của Nạp Lan Kỳ, chậm rãi ra ngoài.

      Nạp Lan Kỳ bụng đầy tức giận, rốt cuộc là khi nào bắt đầu?

      Ngoài truyền đến thanh của Lưu Hỉ.

      "Điện hạ, Hoàng hậu nương nương cho mời."

      ——

      "Thái tử đến."

      Nạp Lan Kỳ bước nhanh tới tẩm cung của Hoàng Hậu, vào nhìn thấy Hoàng hậu ngồi ở giường phủ kín kim sắc cẩm bày la hán( ra ta hiểu chỗ này nên để nguyên nàng nào biết chỉ ta để ta chỉnh lại nha), tay đặt ở bông đáp tử, trong tay cầm vòng tay màu hồng, tay kia cầm miếng vải bông màu vàng, chà lau.

      Nạp Lan Kỳ thấy mẫu hậu như vậy, thầm kinh ngạc, lên trước thi lễ, "Mẫu hậu."

      Âu Dương Mẫn phảng phất liền như nhìn thấy Nạp Lan Kỳ như nhau, tiếp tục chà lau vòng tay trong tay.

      Nạp Lan Kỳ đứng dậy chậm rãi tới trước mặt Hoàng hậu, thấy vòng tay trong tay người, lập tức nhớ lại, trước đưa cho Bảo Nhi, mặt lộ ra nho bất an, đưa tay sờ chớ mũi che giấu.

      "Mẫu hậu, ngài gọi nhi thần... ."

      " Ưm, Thái tử đến đây lúc nào."

      Xong, nhất định là xảy ra chuyện lớn, bởi vì mẫu hậu vừa dùng giọng như thế, lên nàng tại tức giận, nhưng là bởi vì cái gì a?.

      Cẩn thận quan sát đến bốn phía, cuối cùng đến gần tay mẫu hậu tiếp cận vòng tay màu hồng, chẳng lẽ là bởi vì nó.

      "Mẫu hậu, vòng tay này..."

      "Nha đầu kia mang đẹp mắt, da như tuyết, màu đỏ làm nổi bật có vẻ càng thêm trắng nõn, ngày hôm qua cách quá xa nhìn ràng, ngày nào đó ngươi đem nàng dẫn tới khiến mẫu hậu xem kỹ chút, đến cùng là dạng nữ nhân gì, có thể để cho con trai của ta lừa cả mẹ ruột của mình a."

      Nạp Lan Kỳ càng nghe càng cảm thấy kinh hãi, vạn nhất mẫu hậu thích Hoàng hậu phải làm thế nào, kiếp trước mẫu hậu chỉ gặp Hoàng hậu hai lần, sau đến lúc bản thân đăng cơ cùng phụ hoàng du lịch rồi cùng nhau qua đời, cho nên chưa từng cùng Hoàng hậu chung đụng, mà đời này nhất định phải bảo hộ Phụ hoàng Mẫu hậu an toàn, nếu như Mẫu hậu vì cái vòng tay này làm khó Hoàng hậu làm thế nào.

      Ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, ánh mắt thoáng quét qua vòng tay trong tay mẫu hậu, vừa mới nhan sắc còn đỏ sậm, mà bây giờ nhan sắc hiển nhiên phai vài phần.

      Khóe miệng hơi nhướng, tới bên người Mẫu hậu, đưa tay nắm vai bà, "Mẫu hậu, kỳ thực nhi thần cũng phải cố ý muốn lừa gạt Người, chỉ là có tình khác mà thôi, Người biết nhi thần có nhiều hâm mộ Người cùng phụ hoàng kiêm điệp tình thâm, cho nên nhi thần cũng hy vọng tìm thê tử giống như Người .Lúc Phụ hoàng có ý muốn nhi thần cưới thiên kim Ninh thừa tướng, nhi thần giấu thân phận trộm nhìn thoáng qua, kết quả tiểu thư Ninh gia mọi thứ đều phù hợp tâm ý nhi thần, càng quan trọng là nàng có rất nhiều khí chất giống mẫu hậu, nhi thần liền tưởng tìm được người giống mẫu hậu dịu dàng tiểu thư khuê các, nhưng tiểu thư Ninh gia căn bản cũng biết tâm ý nhi thần. Nhi thần cho rằng khí chất của nàng cùng mẫu hậu giống nhau, cho nên thích gì đó khẳng định cũng mẫu hậu như nhau, cho nên mới cầm vòng tay của mẫu hậu... ."

      "Mượn hoa hiến phật." Âu Dương Mẫn quay đầu liếc nhìn Nạp Lan Kỳ, "Cầm đồ của người khác mượn hoa hiến phật, , rời ta xa chút, lại dễ nghe khiến ta cảm thấy êm tai, bình thường cho ngươi tiến cung theo ta còn phải ba giục bốn mời, bây giờ còn ta tốt."

      Nạp Lan Kỳ len lén nhìn Âu Dương Mẫn vòng tay trong tay, kia màu sắc lại tiên diễm thiếu, đột nhiên cảm thấy, Tác-ta tiến cống vòng tay là có chút tác dụng.

      Dùng sức bóp vai mấy cái sau, hai tay nắm lại như cây búa gõ sau lưng Mẫu hậu.

      "Mẫu hậu nhi thần , mẫu hậu ngài nếu là tin, ngày nào đó lấy danh nghĩa Người tuyên nàng tiến cung ở mấy ngày, Người liền hiểu được."

      Âu Dương Mẫn cuối cùng đáp ứng đề nghị của Nạp Lan Kỳ. Đợi sau khi ra khỏi tẩm cung của Mẫu hậu , ra trung cung, khóe miệng dáng tươi cười bắt đầu phóng đại, đem Hoàng hậu tiến cung, liền có thể nhiều thời gian tiếp xúc cùng Hoàng hậu, mà Lâm Dương Sách liền ngốc tại ngoài cung .
      Ngọc Bình, Chris, xixon2 others thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      cố gắng up truyện nha bn
      ủng hộ bn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :