1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu, trẫm sai rồi - Chanh Tử Điện (39/166)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27.2

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ____
      Lão đầu thở hồng hộc, "... nương, ngươi còn lôi kéo lão phu như vậy, đến lúc đó mạng người phải chuyện quan trọng, mà... mà là ngài nên đền mạng cho lão phu, mệt... mệt chết lão phu.”

      Thược Dược lúc này mới nhớ ra, đường chạy thẳng về phủ lôi kéo người ta, mà quên mất người này là lão nhân hơn bảy mươi tuổi.

      Cuối cùng tới trước phòng Ninh Bảo Nhi, lão đầu ổn định hô hấp, chuẩn mạch cho Hải Đường, khác với lời Nhạc Sơn, kê ra hai phương thuốc liền chạy khỏi.

      ——

      Ngoài cửa lớn, Trấn Nam vương thế tử cầm quạt ngọc phê phẩy trước ngực, hai người tùy tùng sau, người lên trước.

      “Thể tử, đây là Ninh phủ.”

      Khóe miệng Trấn Nam vương thế tử cười cười, giống như trong dự liệu của , sau đó nhàn nhạt , "Được, thôi, chúng ta về biệt viện, sau đó còn phải tiến cung.”

      Xoay người nghênh ngang rời , hai tùy tùng theo Trấn Nam vương thế tử nhìn nhau, mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, tìm nửa ngày trời, bây giờ tìm được rồi sao lại vào.

      Trong Ninh phủ, trời tối, Hải Đường mới từ hôn mê sâu tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy căn phòng chỉnh tề, trán truyền tới trận đau đớn, đưa tay đỡ cái trán, kêu tiếng.

      Thược Dược bưng chén thuốc tới, thấy Hải Đường tỉnh lại ngồi dậy, mỉm cười cái, "Ngươi tỉnh.”

      Lập tức tới đặt thuốc bàn, xoay người ra ngoài báo cho Ninh Bảo Nhi.

      "Tiểu thư, nàng tỉnh rồi.”

      Ninh Bảo Nhi từ cửa ngoài tiến vào, nhìn Hải Đường, vội vàng hỏi, "Thế nào, có còn khó chịu hay ?”

      giọng ôn nhu truyền tới, là giọng đầu tiên nàng nghe thấy trước khi hôn mê, quan tâm vết thương người, vén chăn xuống, quỳ trước mặt Ninh Bảo Nhi.

      Ninh Bảo Nhi kinh hô, "Sao vậy, ngươi còn chưa khỏe, mau nằm xuống.”

      Hải đường quật cường lắc đầu, ", Hải Đường cám ơn tiểu thư cứu mạng, nguyện vì tiểu thư làm trâu làm ngựa." xong dập đầu với Ninh Bảo Nhi ba phát ‘bang bang bang’.

      Ninh Bảo Nhi chua xót, cố nén nước mắt,, "Thân thể ngươi còn chưa khỏe, nhanh nằm xuống, mẹ ngươi ta phái người an táng, chờ ngươi khỏe lại gặp bà.”

      Hải Đường vừa nghe, nước mắt theo gò má chảy xuống, cắn môi dưới, yên lặng ở trong lòng thề kiếp này dù thế nào cũng phải báo đáp vị tiểu thư này.

      Dàn xếp tốt cho Hải Đường xong, Ninh Bảo Nhi mình ở trong phòng, tuy đau lòng vì Hải Đường, nhưng nàng lại có chút vui mừng, cuối cùng tìm các nàng trở về.

      Chương 28: Nàng định gả

      Dọc theo đường , ngồi xe ngựa Nạp Lan Kỳ hờn dỗi, hoàng hậu của cứ như vậy bỏ , mình rời khỏi. Ngước mắt nhìn Lâm Dương Thần sống chết lấy lòng Nạp Lan Nhu, tâm tình có chút thoải mái, lạnh lùng .

      "Nhu Nhi, tới ngồi bên này .” Vỗ vỗ chỗ bên cạnh .

      Nạp Lan Nhu nghe lời ngồi xuống, chỉ thấy thân thể Nạp Lan Kỳ hơi nghiêng, chặn ngang cả người Nạp Lan Nhu. Lâm Dương Thần u oán bĩu môi, Bảo Nhi đột nhiên rời khỏi cũng phải là điều mong muốn, sao người kia lại nhăn nhó chỉnh như thế, mà năm sau Bảo Nhi tham gia tuyển thái tử phi, đến lúc đó trực tiếp bổ nhiệm nàng thành thái tử phi phải là xong chuyện sao, làm gì mà lại mất công như vậy, còn cố ý sửa tên, che giấu thân phận.

      Lâm Dương Thần khoanh tay, dùng ánh mắt quái dị nhìn Nạp Lan Kỳ. Nạp Lan Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương Thần, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư ta, khóe miệng lộ ra nụ cười trầm, nghiêng nghiêng thân người cố ý làm lộ ra Nạp Lan Nhu ngồi phía sau ..

      Ngay lập tức, Lâm Dương Thần thức thời, dùng thái độ đoan chính, nghiêm túc, cứ như người dùng ánh mắt quái dị vừa rồi nhìn Nạp Lan Kỳ phải .

      ——

      Ngày kế.

      "Mang theo cái này tốt, ta muốn cái kia, màu sắc quá nhạt, phải màu hồng, càng tiên diễm càng tốt."

      Trong tay Ninh Bảo Nhi cầm đồ trang sức màu hồng ngọc đưa cho Thược Dược, kiếp trước nàng luôn luôn ăn mặc đơn giản, ngoại trừ ngày cùng Nạp Lan Kỳ đại hôn mới mặc thân hồng sắc kiều diễm, bình thường đều ăn mặc diễm lệ, lãng phí cách vô ích tuổi xuân của nàng.

      Giúp Ninh Bảo Nhi mang xong đồ trang sức, Thược Dược liền đến cạnh rương tìm thứ có thể xứng với Ninh Bảo Nhi, là cây trâm màu lựu đỏ.

      Chuẩn bị trang phục xong, Ninh Bảo Nhi thân màu đỏ diễm lệ, giống như đóa hoa vừa mới nở rộ.

      "Thế nào, đẹp chứ?”

      Thược Dược gật đầu, "Tốt, tốt, tiểu thư xinh đẹp, chỉ là, tiểu thư, sáng sớm ăn mặc như vậy là muốn làm gì a?"

      Ninh Bảo Nhi khẽ mím miệng, nàng gặp đại biểu ca, đương nhiên là muốn xinh đẹp chút.

      ràng mặt rất cao hứng, nhưng lại đột nhiên trở nên đơn, nàng sống hai đời người, kiếp trước lúc nàng chết là hai mươi tuổi, tám năm làm phụ nhân, mà đại biểu ca năm nay mới mười tám, nam nhân xuất trần như trích tiên như thế, làm nàng có cảm giác tự ti, xứng với .

      Đứng xuất thần ở trước gương, ngón tay ngừng lắc lắc làn váy.

      "Tiểu thư, ngươi sao vậy, vừa rồi còn vui vẻ mà?”

      Ninh Bảo Nhi cười trừ tiếng, "Ta sao, chuẩn bị chút, chúng ta Lâm phủ."

      Sau khi Thược Dược rời , Ninh Bảo Nhi nhìn dung mạo bản thân trong gương lần nữa, thầm an ủi, chuyện đời trước cùng kiếp này có quan hệ, kiếp này nàng còn chưa cập kê, còn chưa có gả cho người khác,càng có bất kỳ liên quan gì với Nạp Lan Kỳ, đúng, chỉ cần có liên quan gì với , chuyện đời trước chỉ là mộng của nàng, ác mộng.

      ——

      Phủ thái tử, Nạp Lan Kỳ mặc trung y, cầm bảo kiếm trong tay, ở trong viện luyện kiếm, mặc dù kiếm trong tay tự do xoay tròn lưu động, nhưng vẫn có thể nhìn ra Nạp Lan Kỳ khí tức thuận, múa xong bộ kiếm pháp, Nạp Lan Kỳ vẫn như thường ngày, tới bàn trà, nâng ly trà lên, muốn uống hắt xì hai cái, xoa xoa cánh mũi, trong lòng thầm buồn bực.

      Xe ngựa Ninh phủ đứng trước của Lâm phủ, Ninh Bảo Nhi từ xe ngựa xuống, chút ngăn cản liền vào cửa.

      Nhìn xung quanh Lâm phủ chút, thấy Lâm bá từ bên trong vườn ra, gương mặt liền mỉm cười.

      "Lâm bá."

      Vốn Lâm bá đầy mặt u sầu, khi nghe thấy giọng ngọt ngào của Ninh Bảo Nhi, lập tức lộ ra ý cười nhàn nhạt.

      " Tiểu thư Bảo Nhi."

      Ninh Bảo Nhi lên trước khẽ thi lễ, ánh mắt đánh giá xung quanh, "Lâm bá khỏe, cái kia... Đại biểu ca đâu?" Nàng nhìn vòng đều phát đại biểu ca.

      Lâm bá hiểu ý cười, đưa tay vuốt râu mép hoa râm, " Tiểu thư Bảo Nhi cố ý tìm đại thiếu gia? Nhưng đại thiếu gia ... ." Lâm bá kéo dài câu sau, chậm chạp ở đâu.

      Ninh Bảo Nhi mở to hai mắt, vểnh lỗ tai lên đợi Lâm bá câu, nhưng là nửa ngày đều có trả lời.

      "Đại biểu ca thế nào?"

      "Đại thiếu gia ... ."

      "Ai nha, Lâm bá ngươi mau , đại biểu ca đến cùng là thế nào?"

      Lâm bá nhìn ra Ninh Bảo Nhi có chút vội, nhưng nét mặt vẫn , vuốt râu than thở , "Ai, tiểu thư Bảo Nhi tự nhìn , đại thiếu gia lúc này ở Tử uyển."

      Ninh Bảo Nhi dắt vạt váy chạy đến Tử uyển.

      Nhìn bóng lưng Ninh Bảo Nhi rời , Lâm bá cười hắc hắc, nghe lão gia qua, Bảo Nhi tiểu thư ắt hẳn là coi trọng đại thiếu gia, người đẹp, người tài, có thể là do ông trời tác hợp, chỉ đáng tiếc thân thể đại thiếu gia…

      Ninh Bảo Nhi vội vã chạy tới Tử uyển, bước vào trong vườn thấy dưới tàng cây, Lâm Dương Sách thân bạch y, nhàng thư thái, thanh tao lịch , tóc dùng trâm trúc buộc lên, vẻ mặt yên tĩnh an tường, ngồi ở tháp, ánh mắt buông xuống, đắm chìm trong thế giới của bản thân, nếu như phải ngón tay mảnh khảnh kia khẽ lật sách khiến người ta nghĩ lầm rằng là tiên, đúng là cảnh đẹp ý vui.

      Ninh Bảo Nhi đứng ở cửa vườn, tay vuốt ngực, chỉ cảm thấy bốn phía chút thanh, chỉ có tiếng tim đập ùm ùm nhảy nhanh của nàng, mặc dù tại trong đầu trống rỗng, thế nhưng có việc lại vô cùng ràng, nàng định gả cho biểu ca.

      Thược Dược từ sau cửa vừa tới, nhìn thấy tiểu thư đứng ở vườn ngẩn người.

      "Tiểu thư, sao ngươi vào ?”

      Lâm Dương Sách nghe thấy được giọng , ngẩng đầu nhìn, ở cửa vườn xuất bóng dáng đỏ tươi, khóe miệng cong lên mỉm cười, giọng ôn nhuận như tia nắng.

      "Bảo Nhi."

      Chương 29:

      Vẻ mặt Ninh Bảo Nhi ngượng ngùng, thân hồng trang càng khiến nàng thêm xinh đẹp động lòng người, động tác ưu nhã, bước liên tục tới trước mặt Lâm Dương Sách.

      " Biểu ca Dương Sách", trong lòng Ninh Bảo Nhi loạn lên, cảm giác này giống khi lần đầu tiên nàng được Nạp Lan Kỳ cứu, chỉ là bây giờ thể bình tĩnh, lỡ như để lộ sơ hở trước mặt đại biểu ca, Ninh Bảo Nhi lặng hít sâu.

      Lâm Dương Sách nhìn Ninh Bảo Nhi, muốn đưa tay sờ sờ gò má nàng, như trước kia, tiểu nha đầu này vừa thấy là lập tức chui vào ngực .

      Ninh Bảo Nhi thấy ánh mắt của có chút ngẩn ra, chớp chớp đôi mắt to.

      "Đại biểu ca, ngươi đọc sách gì?"

      Lâm Dương Sách thu hồi vẻ mặt, nắm tay đặt ở bên môi ho tiếng, "Khụ, là binh pháp."

      Ánh mắt Ninh Bảo Nhi sáng lên, nàng chỉ biết đại biểu ca thích thi từ, chưa bao giờ biết cũng thích xem binh pháp.

      Lâm Dương Sách nhìn thấu ý tứ trong mắt Ninh Bảo Nhi, trong lòng thầm cười khổ, năm đó có tiểu nha đầu, cầm lấy vạt áo , ánh mắt hâm mộ với , sau khi lớn lên phải gả cho tướng quân uy phong lẫm liệt, chính là vì như thế câu như thế, liền nỗ lực học tập binh pháp, dốc lòng muốn làm tướng quân, chỉ là đáng hận thân thể mình tốt, trong mắt Lâm Dương Sách mang theo chút đơn.

      Ninh Bảo Nhi nhìn Lâm Dương Sách, gương mặt hơi nóng, tim lại bắt đầu ùm ùm nhảy lên, thầm mắng mình, hai đời cộng lại hơn bốn mươi, vậy mà giờ lại run đến vậy, nỗ lực muốn thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng này, đầu óc chuyển đổi liên hồi, chợt nhớ tới chuyện trọng yếu.

      "Biểu ca, ta có chuyện muốn cho ngươi, ta tìm được Tuệ Giác đại sư."

      "Tuệ Giác?"

      "Uh, là Tuệ Giác đại sư, ta nghe y thuật cao minh, có thể trị bách bệnh, cho nên ta cố ý chùa mời xuống núi, chữa bệnh cho ngươi, ngày mai có thể đến đây, đợi khi chữa bệnh của ngươi cho tốt, ngươi muốn làm cái gì đều được."

      Lòng Lâm Dương Sách yên lặng lâu, nghe Ninh Bảo Nhi như thế liền khẽ động, nhưng sau khắc lại khôi phục bình thường, xem qua các loại thần y, nhưng ngay cả tối thiểu nguyên nhân bệnh đều tra ra, cần gì cho mình thêm hi vọng để rồi khi thất vọng chỉ có mình mà còn rất nhiều người xung quanh.

      muốn Ninh Bảo Nhi thất vọng, Lâm Dương Sách cười nhạt, "Cám ơn ngươi Bảo Nhi."

      Ninh Bảo Nhi nhìn ra Lâm Dương Sách miễn cưỡng, nghĩ lại cũng đúng, thân thể đại biểu ca chí ít cũng được trăm vị đại phu khám qua, mỗi lần đều có thể trị, nhưng kết quả vẫn tiến triển chút nào, Ninh Bảo Nhi cũng miễn cưỡng, dù sao kiếp trước là Tuệ Giác chữa bệnh của đại biểu ca, tin tưởng kiếp này cũng giống vậy, đợi khi biểu ca trị hết bệnh, liền có thể chuyện của bọn họ, mắt thấy ngày sinh hoàng hậu gần, cha để nàng dự tiệc, nếu như lúc đó xảy ra chuyện gì, nàng bị ép gả cho người nào hòa thân, hoặc lại bị chỉ định gả cho hoàng tử nào, đến lúc đó nàng khóc cũng kịp.

      ——

      Nạp Lan Kỳ ngồi ở trong thư phòng của mình, nhìn tư liệu ám vệ thu thập, trán nổi gân xanh, kiếp trước chết oan uổng, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới, vị nhị ca vẻ ngoài lương thiện, thế nhưng ở sau lưng làm nhiều chuyện như thế.

      Kiếp trước có nhiều ngu xuẩn, lại phát , gần nửa người trong triều đình đều thuộc về phe cánh của Nạp Lan Thanh.

      Cầm trong tay tư liệu ám vệ, vẻ mặt hung ác nham hiểm, nhìn ám vệ đứng ở trước mắt , giọng băng lãnh, "Tiếp tục phái người theo dõi , bất kỳ chuyện gì đều thể bỏ qua."

      "Vâng." luồng gió mát phất qua, ám vệ trước mắt biến mất trong đêm.

      Nạp Lan Kỳ từ án thư đứng dậy, tới cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài sáng sủa, trong lòng dần dần lạnh, Nạp Lan Thanh, kiếp này ta khiến ngươi mất toàn bộ những gì ngươi để ý nhất.

      Cửa thư phòng bị đẩy ra, Lưu Hỉ bưng bữa ăn khuya đến.

      "Gia, phòng bếp làm xong canh hạt sen."

      "Để vậy ." Tâm tình Nạp Lan Kỳ tối tăm, vừa mới xem những tư liệu đó, tại cái gì đều ăn vào, tới lui, giọng có chút lạnh nhạt.

      Lưu Hỉ ngoan ngoãn cầm chén để ở án thư, yên lặng đứng ở bên, tâm lý có chút ủy khuất, từ năm tuổi theo thái tử, chưa từng rời khỏi, vậy mà gần đây thái tử đâu đều chỉ mang theo Lâm Dương Thần, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nhất thời toàn bộ cảm xúc đều ra mặt.

      "Gia, trong cung truyền tin, hoàng hậu nương nương , ngày mai ngài hạ triều, liền trung điện, hoàng hậu nương nương cùng ngài có ước định chưa xong."

      Nạp Lan Kỳ nhíu mày, cùng mẫu hậu có ước định sao? thế nào lại nhớ , xoay người ngồi xuống án thư, bưng lên canh hạt sen, uống ngụm canh.

      "Phốc, khụ, khụ." ngụm canh hạt sen từ trong miệng phun ra, giống như sặc đến trong xoang mũi, bởi vì nhớ đến đại , là vòng tay của mẫu hậu đưa cho Ninh Bảo Nhi, mẫu hậu ước định nhất định chính là cái này.
      ly sắc, Ngọc Bình, Winter5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 30: Lấy thân báo đáp


      "Tiểu thư, phòng khách có vị đại sư, là cùng ngài có ước định, phu nhân bảo nô tỳ tới gọi ngài." Vẻ mặt Thông Lan cung kính đứng ở cửa phòng Ninh Bảo Nhi.

      Trong phòng, Ninh Bảo Nhi mặc thân xanh biếc, từ sau tấm bình phong ra, mở to mắt nhìn Thông Lan.

      "Ngươi ai, đại sư?" Gương mặt lên cái mỉm cười, hẳn là Tuệ Giác tới.

      Sau khi chuẩn bị xong, Ninh Bảo Nhi liền rảo bước tới phòng khách.

      Ninh Bảo Nhi vào, ngọt ngào kêu tiếng, "Mẹ."

      Ninh phu nhân thấy Ninh Bảo Nhi, mặt nở nụ cười, "Bảo Nhi tới, nhanh lên chút qua đây, này là Tuệ Giác đại sư, nghe là ngươi cố ý mời đến."

      Ninh Bảo Nhi mím môi cười, quay đầu nhìn Tuệ Giác, khi nhìn dáng dấp Tuệ Giác, khóe miệng giật cái.

      Tuệ Giác nhìn Ninh Bảo Nhi, cố ý ba ngày sau mới đến, chính là vì ở trong chùa nghiên cứu cách nướng đùi dê, nhưng là nghiên cứu hồi lâu đều có nghiên cứu ra được, từng xem bệnh cho người, nhưng là lần này muốn nuốt lời, đều do nha đầu xấu này.

      Vẻ mặt Ninh phu nhân nghi vấn, "Bảo Nhi, ngươi mời đại sư tới muốn làm cái gì?"

      Ninh Bảo Nhi xem hướng Tuệ Giác, trong mắt Tuệ Giác lóe lên oán niệm toàn bộ đều bị Ninh Bảo Nhi nhìn thấu, chỉ là nét mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, đầu tiên là hành lễ cái, "Đại sư, còn mời làm phiền ngài cùng ta nơi khác, vừa lúc ta phái người lấy cho ngài thứ ngài muốn."

      Ninh Bảo Nhi mím môi cười, chỉ là nụ cười này ở trong mắt Tuệ Giác cực kỳ chói mắt, tâm lý thầm mắng, nha đầu xấu.

      "Mẹ, ta mời Tuệ Giác đại sư là bởi vì biết Tuệ Giác đại sư y thuật cao minh, ta muốn mời xem bệnh của biểu ca, dẫu biểu ca xem qua rất nhiều danh y nhưng đều chữa được, nữ nhi vẫn muốn thử chút."

      Vừa nhắc tới cháu trai lớn nhà mình, khóe mắt Ninh phu nhân liền dần dần ướt át, khó làm nữ nhi còn nghĩ như vậy, rưng rưng gật đầu, "Vậy làm phiền đại sư chuyến này."

      Ninh Bảo Nhi cùng Tuệ Giác ngồi chung chiếc xe ngựa, trong xe, Ninh Bảo Nhi khinh bỉ nhìn Tuệ Giác.

      "Đại sư, ba ngày nay ngài phải là vì đùi dê .”

      Tuệ giác khóe miệng giật cái, đương nhiên biết có tóc tốt, nếu phải vì nàng, tuyệt . ( ta nghĩ là vì đùi dê mới đúng chứ nhỉ :sofunny: :sofunny: )

      Nhìn gương mặt Ninh Bảo Nhi đẹp đẽ, Tuệ Giác như có điều suy nghĩ, ngày kia gặp qua lần, có thể là sắc trời tối nên thấy , hôm nay như thế vừa nhìn thấy là nhìn ra việc tới, nhàn nhạt mở miệng , "Nha đầu, ngươi có từng bị bị thương nặng?"

      Ninh Bảo Nhi nghi hoặc, " có a." Nàng tự trọng sinh tới nay, vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, đâu chịu cái gì bị thương nặng.

      Tuệ Giác đưa tay gãi đầu cái, chẳng lẽ là nhìn lầm rồi, có khả năng a, nha đầu này ràng trải qua sinh tử tương, tại sao có bị bị thương nặng, chẳng lẽ là nhậu nhẹt phá giới, dẫn đến công lực giảm sút.

      Đầu đầy nghi ngờ nhìn gương mặt Ninh Bảo Nhi chút, mặt kia ràng chính là sinh tử tương mà.

      ——

      Xe ngựa Ninh phủ giá lâm đến Lâm phủ, sau khi xuống xe Ninh Bảo Nhi dẫn Tuệ Giác thẳng tới Tử uyển, lại thấy Lâm Dương Sách vẫn như hôm qua ngồi dưới tàng cây lẳng lặng đọc sách.

      "Biểu ca."

      Lâm Dương Sách chậm rãi ngẩng đầu, Tuệ Giác sau lưng Ninh Bảo Nhi, vẻ mặt kinh hô, ân? Nghịch mệnh cách, thế nào lại thấy cái Đại tướng, là mắt mờ sao.

      "Tuệ Giác đại sư, đây chính là biểu ca ta."

      Lâm Dương Sách đứng dậy hành lễ, "Tuệ Giác đại sư."

      Tuệ Giác tận lực nhìn tới mệnh cách của , chỉ bằng vào sắc mặt khí sắc Lâm Dương Sách, trực tiếp mở miệng , "Này phải bệnh nặng, ràng trúng độc lâu."

      câu triệt để khơi dậy ngọn lửa đáy lòng Lâm Dương Sách, xem qua như thế nhiều đại phu, chưa từng có người nhìn ra là trúng độc, đều là trong bụng mẹ mang bệnh nặng.

      Ninh Bảo Nhi vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Dương Sách, "Biểu ca ngươi trúng độc."

      Lâm Dương Sách gật đầu, "Đại sư quả nhiên là y thuật cao minh, cần bắt mạch vẫn có thể nhìn ra vãn bối trúng độc lâu, đại sư chúng ta vào rồi ."

      Nội các Tử uyển, Tuệ Giác ngồi ở bên người Lâm Dương Sách, tinh tế vì Lâm Dương Sách bắt mạch, lúc này đầu phát bóng loáng, nhưng là râu bạc như trước ở phía , gỡ gỡ chòm râu lái chậm chậm miệng.

      "Vị công tử này, thân thể ăn mòn lâu, cũng may trước ngươi dùng qua thanh độc đan dược, kia dược so tầm thường, đem độc này làm áp chế rất tốt, chỉ là tại bên trong cơ thể ngươi nhiều năm, vẫn thầm phá hủy lục phủ ngũ tạng của ngươi, nhìn như ngươi người yếu nhiều bệnh, kỳ thực đều là do độc này, nay nhìn mặt sắc ngươi, chữa kéo dài nổi năm năm."

      Tuệ Giác lơ đãng giải thích, khiến Ninh Bảo Nhi biến sắc, kiếp trước năm năm sau, biểu ca mới được Tuệ Giác đại sư chữa bệnh, nếu như khi đó cậu có tìm được Tuệ Giác, như thế biểu ca liền qua đời.

      "Đại sư, thân thể biểu ca có thể trị hết ?"

      Tuệ Giác lần nữa gỡ gỡ chòm râu, "Tạm thời khó mà chữa khỏi, độc này làm trầm tích lâu, cần thời gian, ta muốn lấy máu ngươi, nghiên cứu độc tố, như vậy mới tốt phối trí dược chống lại."

      "Được." Tâm lý Lâm Dương Sách kích động nhé mảnh gợn sóng, chưa bao giờ dám nghĩ, thân thể còn có ngày có thể trị khỏi.

      "Chỉ là người ngươi độc này là thế nào dính vào?"

      đến đây, mặt Lâm Dương Sách ôn hòa, dính vào tia băng sương, giống như nhớ lại chuyện tình quá lâu, lập tức rơi vào trầm tư.

      Tuệ Giác thu thập tốt máu Lâm Dương Sách, liền được Ninh Bảo Nhi đưa ra cửa, lúc gần , Tuệ Giác nhìn Ninh Bảo Nhi, "Nha đầu, biểu ca ngươi ta có thể trị, nhưng ngươi chuyện cũng phải chắc chắn, đùi dê của ta đâu?"

      Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc, kỳ thực hôm nay nàng phái người tìm Lâm Dương Thần, thuận tiện bảo Lâm Dương Thần với Nạp Lan Kỳ làm đùi dê, nhưng là ai biết Lâm Dương Thần với nàng, Nạp Lan Kỳ hoàng cung tạm thời chưa về, có cách nào chỉ có thể trước đem Tuệ Giác đuổi mới được.

      "Đại sư, ngài yên tâm, đùi dê nhất định thể thiếu, chỉ là người nướng đùi dê kia có việc bận, bất quá ngài cần lo lắng, ngày mai ta liền cho người đưa đến chùa cho ngài, ngoài ra ta còn đưa nhiều chút mỹ thực khác cùng với rượu ngon ".

      Khuyên can mãi cuối cùng đuổi được Tuệ Giác , Ninh Bảo Nhi lần nữa trở lại Tử uyển, chỉ thấy Lâm Dương Sách đứng ở dưới tàng cây tử kinh, đầu mặc phát rối tung, người bạch y tản ra, mặt toát ra lạnh nhạt, coi như áp lực chuyện nhiều năm được buông xuống.

      "Biểu ca."

      Lâm Dương Sách ngắt xuống đóa hoa tử kinh để ở trong tay, giọng như ngọc với Ninh Bảo Nhi, "Bảo Nhi, cám ơn ngươi, nhiều năm như thế ta chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, thân thể có thể trị khỏi."

      Ninh Bảo Nhi cười nhạt, "Biểu ca, mệnh định trước ngươi khỏi bệnh, mà ta chỉ là thuận thiên ý mà thôi."

      Lâm Dương Sách cười cười, vươn tay đem hoa tử kinh cài vào búi tóc Ninh Bảo Nhi, " biết nên dùng cái gì cảm tạ ngươi."

      Ninh Bảo Nhi bị động tác ôn nhu của Lâm Dương Sách hòa tan, đại não qua tự hỏi, thốt ra, "Lấy thân báo đáp."
      ly sắc, Ngọc Bình, Winter6 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31: Bảo Nhi mất mặt

      Editor: Thiên Chân Vô Tà..
      ___

      Bảo Các viện, từ trong sương phòng Ninh Bảo Nhi truyền ra từng tiếng kêu rên.

      "A a a a, ta điên, ta điên, sao lại làm ra cái bộ dạng này, lấy thân báo đáp, a a a... , mất mặt, mất mặt, quá mất mặt, xong, đại biểu ca nghĩ ta như thế nào, nhất định cho rằng ta là người tùy tiện, a a a a."

      Ninh Bảo Nhi nằm giường, ôm chăn lăn lộn.

      Thược Dược bưng chậu nước từ bên ngoài vào.

      “Tiểu thư, rốt cuộc là ngươi làm sao, từ khi từ bên nhà ngoại trở về liền như vậy, ngươi làm cái gì?”

      Thược Dược nhắc đến thôi, nhắc đến rồi lại làm cho Ninh Bảo Nhi có loại xúc động muốn chết, nàng làm cái gì vậy a, đầu óc nghĩ về chuyện hôm nay xảy ra.

      "Lấy thân báo đáp."

      Lâm Dương Sách nhàng đọc lại bốn chữ này lần nữa, Ninh Bảo Nhi bỗng nhiên phản ứng lại, đưa tay che miệng Lâm Dương Sách.

      , , là ta sai.”

      Miệng bị Ninh Bảo Nhi bịt kín, gương mặt tuấn tú của Lâm Dương Sách hơi đỏ lên, trong lòng thầm an ủi, Bảo Nhi còn , biết nam nữ thụ thụ bất thân, cầm lấy tay Ninh Bảo Nhi.

      “Khụ..”

      Lúc này Ninh bảo Nhi mới hiểu được, trời ạ, nàng vừa mới làm cái gì, cư nhiên bưng miệng nam tử trưởng thành, người khác nghĩ gì về nàng?

      Gương mặt đỏ hồng đến tận cổ, dám nhìn thẳng Lâm Dương Sách, trực tiếp rút tay lại, che mặt, dậm chân xoay người chạy khỏi Tử uyển.

      Nhìn bóng lưng Ninh Bảo Nhi rời , Lâm Dương Sách đưa tay chạm lên môi mình chút, cái này vừa mới bị Bảo Nhi sờ qua, dám biểu lộ tấm lòng với Ninh Bảo Nhi, bởi vì biết, với thân thể yếu đuối, bệnh tật này thể cho Bảo Nhi hạnh phúc, bây giờ khác rồi, có khả năng chữa khỏi bệnh, như người bình thường, có thể ở cùng chỗ với người mình thích.

      Ninh Bảo Nhi đỏ mặt tới cử Lâm phủ, vừa ra khỏi liền gặp Lâm Dương Thần, nghĩ tới việc bản thân vừa làm, liền lộ ra chút khó xử, dám chuyện với ai, chẳng gì với Lâm Dương Thần liền vội vã chạy .

      Lâm Dương Thần có chút buồn bực, Bảo Nhi sao vậy, mặt hồng thế kia, có chuyện gì sao?

      vào Tử uyển, nhìn đại ca đăng ngốc ngốc nhìn chằm chằm vào tay mình, trong đầu đầy nghi hoặc, hôm nay mọi người bị gì thế, Bảo Nhi mặt đỏ hồng vừa rời khỏi, tại đại ca lại nhìn tay đến ngẩn người.

      "Đại ca, ngươi có biết Tuấn biểu ca bị bệnh sao?”

      Lâm Dương Sách thả tay xuống, quay đầu nhìn Lâm Dương Thần, "Bảo Tuấn bệnh?”

      “Đúng vậy, mấu hôm trước ta chùa, thấy Bảo Nhi cầu đại sư trị bệnh cho đại ca nàng, đại ca nàng ngoại trừ Bảo Tuấn, chẳng lẽ còn có người khác?”
      Lâm Dương Sách nghe xong mới nhớ tới Ninh Bảo Nhi ‘lấy thân báo đáp’, trong lòng liền ấm áp, xoay người vào phòng.
      ——

      Mấy ngày kế tiếp, Ninh bảo Nhi cứ như bị bệnh, vẻ mặt mệt mỏi, cái gì cũng thấy hứng thú, ngay cả mỹ thực bình thường nàng thích ăn cũng hứng thú.

      "Tiểu thư, ngươi ăn hai cái ."

      Ninh Bảo Nhi ăn mặc đơn giản, búi tóc lại, nhìn thức ăn lắc lắc đầu, tại có cho nàng ăn quỳnh tương ngọc lộ* cũng chẳng khác ăn độc dược, nàng đúng là biết xấu hổ, dám to gan ra câu đó với biểu ca, là mất mặt, tuy nàng xác định là cầu hôn biểu ca nhưng cũng phải trong hoàn cảnh này.
      ——

      Nạp Lan Kỳ biết Ninh Bảo Nhi tìm , liền hiểu Tuệ Giác đến, tự tay nướng đùi dê xong, lại sai người trong Ngự Thiện phòng làm mấy món ăn tuyệt thế nổi tiếng, dựa theo cầu của Ninh Bảo Nhi, phái người đưa đến chùa.

      Ngồi trong thư phòng, xử lý công , chân mày nhếch, dựa theo trí nhớ kiếp trước, phải nhanh nhanh xử lý tốt, như vậy mới có thời gian gặp hoàng hậu.

      Lâm Dương Thần giống như lưu manh tới phòng Nạp Lan Kỳ, nhìn Lưu Hỉ vẻ mặt lạnh lùng đứng trước của, cười hắc hắc, “Lưu công công, thái tử ở bên trong?”

      Lưu Hỉ thầm trừng mắt nhìn Lâm Dương Thần, biết thái tử coi trọng ta ở điểm nào, cư nhiên ném mình sang bên, ngược lại làm gì cũng mang theo Lâm Dương thần cùng .

      "Lâm công tử có chuyện sao? Ta có thể thay ngươi truyền tin cho thái tử.”

      Lâm Dương Thần biết Lưu Hỉ thích , cụ thể là tại sao biết, cũng quan tâm nhiều, đứng bên ngoài thư phòng lớn tiếng hét, “Kỳ thực cũng có gì, chỉ là Bảo Nhi muội muội ta sinh bệnh, biết vì sao mấy ngày nay ăn ngon, ngủ yên, cả người gầy vòng.”

      Ninh Bảo Nhi sinh bệnh, Nạp Lan Kỳ liền mở của phòng.

      "Ngươi vừa mới cái gì, Bảo Nhi sinh bệnh, sinh bệnh gì, tại sao rồi, ngự y chưa?"

      Lâm Dương Thần hơi nhướng mi, biết trong mắt thái tử chỉ có Bảo Nhi muội muội.

      "Cũng có bệnh gì lớn, chỉ là mấy ngày nay ăn uống gì, gầy vòng.”

      Ăn ngon, Nạp Lan Kỳ vòng vo vài vòng, trong lòng cực lực nhớ lại kiếp trước hoàng hậu nhất món gì, chỉ là suy nghĩ lâu, đều nghĩ ra, bởi vì kiếp trước quan tâm hoàng hậu quá ít, đầu óc chợt nhớ tới hoàng hậu hình như rất thích ăn đùi dê nướng, sai người bắt đầu chuẩn bị công cụ, muốn nướng cho hoàng hậu ăn.

      ——

      Ninh Bảo Nhi nhìn bàn đầy thức ăn, nhưng có khẩu vị, trong lòng vẫn còn nhớ tới chuyện ‘lấy thân báo đáp’.

      Chỉ chốc lát bên ngoài truyền đến giọng của Lâm Dương Thần.

      "Bảo Nhi muội muội, xem nhị biểu ca mang gì tới cho ngươi.”

      Lâm Dương Thần đặt đồ trong tay xuống bàn, mở ra, đùi dê nướng được cắt thành từng khối, bên rắc đầy rau thơm, rau xanh thịt hồng, mê người, hơn vị mùi hương ngào ngạt lại tràn ra, ai nhìn thấy cũng phải động tay.

      "Tiểu thư, thơm quá a." Thược Dược mỹ vị kia, nước miếng chảy ròng ròng.

      Vẻ mặt Ninh Bảo Nhi mệt mỏi nhìn đùi dê, vừa nhìn liền biết được làm ra từ tay Nạp Lan Kỳ.

      Lắc đầu, tỏ vẻ muốn ăn.

      Vẻ mặt Lâm Dương Thần khó xử, thái tử tự tay nướng, Bảo Nhi muội muội ăn phải báo cáo kết quả công tác thế nào a.

      Bên ngoài, Thông Lan bưng hộp gấm gỗ tử đàn chậm rãi đến.

      “Tiểu thư, bên ngoài có gã sai vặt đưa tới, là ngài hãy tự tay mở.”

      Ninh Bảo Nhi tiếp nhận hộp, mở ra nhìn, cây trâm bạch ngọc lặng lặng nằm trong hộp, mà bên dưới còn có tờ giấy.

      Ninh Bảo Nhi đặt hộp để ở bên, mở tờ giấy ra, vẻ mặt vốn mệt mỏi lập tức trở nên sáng lạng, cất xong hộp gấm cùng tờ giấy như bảo bối mới trở lại bàn, có hình tượng, cầm đùi dê nướng thơm ngào ngạt lên nhét vào miệng, vừa ăn vừa khen người nướng thịt dê có tay nghề tốt.
      ly sắc, Ngọc Bình, Dion5 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 32: Bảo vệ đại biểu ca

      'Giai nhân lời, vội vã , lưu quân người nghĩ, tâm tự song ti võng, trung có nghìn nghìn kết, biết giai nhân nhưng nguyện cùng quân cộng tương tư.' đề tên, Sách. ( ta sợ dịch thơ hay, mà ta thấy thơ này cũng dễ hiểu rồi mà nhỉ? )

      Ninh Bảo Nhi nằm ở tháp, tay cầm cây trâm bạch ngọc, tay còn lại đặt ở tờ giấy trong hộp, tâm lý cực điểm cao hứng, xem ra trong lòng đại biểu ca cũng là có nàng.

      Thông Lan Bạch Ngọc chờ đứng ở cửa, nghe trong phòng thường xuyên truyền ra trận tiếng cười vui vẻ, nhìn nhau, biết tiểu thư đến cùng là thế nào, trước tâm tình kém ăn ngon, nhưng giờ lại liền là người ăn hơn nửa đùi dê, tại ban ngày đem mành buông, ở mãi bên trong cũng biết làm cái gì, nghĩ muốn vào tìm hiểu, bọn họ lại dám, bọn họ nhưng như Thược Dược vậy được tiểu thư tín nhiệm.

      ——

      Lâm Dương Thần dương dương đắc ý trở lại phủ thái tử, bộ dáng dấp tranh công nhìn Nạp Lan Kỳ.

      "Gia, Bảo Nhi , tay nghề của ngài tốt, ngài cũng biết, đùi dê của ngươi, bản thân ăn hơn phân nửa ."

      Khóe miệng Nạp Lan Kỳ tươi cười, như vậy liền sai người chọn thêm nhóm đùi dê tốt nhất.

      Vì vậy từ đó về sau bên trong hoàng thành, phàm tại xung quanh phủ thái tử dân chúng qua đều có thể nghe thấy được từ phủ thái tử đệ truyền ra vị thịt quay.

      ——

      Ngày sinh Hoàng hậu sắp tới, sứ thần các quốc gia cũng lần lượt chạy tới hoàng thành, lúc này hoàng thành bên trong Đại Lịch thành phen thịnh cảnh.

      Ninh phủ, mấy nha đầu ăn mặc màu sắc rực rỡ, mỗi người trong tay đều cầm vải vóc diễm lệ, còn có đồ trang sức.

      Thược Dược đường chạy chậm trở lại Bảo Các viện.

      "Tiểu thư, phu nhân gọi ngài tiền viện chuyến."

      Ninh Bảo Nhi ngồi ở trước án thư, nét chữ xinh cực đẹp, chuyên chú viết thư.

      nhiều ngày nàng bởi vì ngại chuyện ngày đó, dám trực tiếp đối mặt Lâm Dương Sách, cũng may sau đó Lâm Dương Sách biểu đạt tâm ý đối với nàng, mỗi ngày đều sai người đưa tới thư, lúc này nàng viết thư hồi .

      Cuối cùng nét hạ xuống, thận trọng dùng cái chặn giấy đè lại, khiến nét mực phía hong gió, ngẩng đầu xem hướng Thược Dược.

      "Mẹ gọi ta có chuyện gì?"

      Thược Dược lắc đầu, sau đó ánh mắt nghịch ngợm , "Nô tỳ biết, chỉ là phu nhân mua nhiều tơ lụa vân cẩm, còn có nhiều đồ trang sức."

      “ Ừ ." Đem nét mực hông khô, cẩn thận bỏ vào trong phong thư, chữ viết tại xinh đẹp, sách hôn khải ba chữ, sau viết xong hai tay bưng gương mặt, ngượng ngượng cười, như thế chuyện nàng vẫn là lần đầu tiên trải qua, đời trước Nạp Lan Kỳ sau trực tiếp làm thái tử phi gả vào thái tử phủ, chớ viết thư cho nhau, dù cho cùng chỗ ngâm thơ đều từng có.

      "Thược Dược, bảo gã sai vặt đưa cái này đến Lâm phủ, giao cho đại biểu ca."

      "Là, nô tỳ liền ."

      Ninh Bảo Nhi thu dọn quần áo, nhìn chút mình trong gương, hai gò má ửng đỏ, bộ dáng dấp thiếu nữ hoài xuân, bất quá nàng rất thích mình bây giờ, nhiều ngày cùng đại biểu ca thư từ qua lại, đại biểu ca ám chỉ kiếp này nguyện cùng mình cả cuộc đời đôi người, nàng tin tưởng lấy đại biểu ca vì người làm đến.

      tới tiền viện, thấy Ninh phu nhân.

      "Mẫu thân."

      Ninh phu nhân nhìn nữ nhi của mình, vẻ mặt tươi cười, "Bảo Nhi, mau tới đây, xem xem chút vải vóc, ngươi thích cái nào, mẫu thân gọi người làm cho ngươi áo mới."

      "Mẹ, ta vừa mới làm quần áo mới, thế nào còn may nữa?"

      Ninh phu nhân tới xấp vải vóc trước mặt, rút ra xấp hoa mai hồng nhạt, liền hướng người Ninh Bảo Nhi khoa tay múa chân.

      "Những thứ kia tính, này khác biệt, ngày sinh hoàng hậu sắp tới, hoàng thượng hạ chỉ, toàn bộ quan viên tam phẩm trở lên mang theo gia quyến tham gia yến hội, theo lý mẫu thân cũng muốn cho ngươi tham gia, chỉ là cha ngươi , hoàng thượng lén ám chỉ cha ngươi, nhất định phải đem ngươi theo."

      "Mang ta, sao lại mang ta?"

      Ba, cái đánh tại cánh tay Ninh Bảo Nhi, "Ngươi cứ , sang năm thái tử tổng tuyển phi, hoàng thượng muốn thừa cơ hội này vì thái tử xem xét chọn thái tử phi thích hợp, cha ngươi là đương thời thừa tướng, cho nên ngươi nhất định phải tham gia."

      "A, mẫu thân, ta muốn , ta thích thái tử, ta cũng nguyện gả vào hoàng gia, hơn nữa thái tử tổng tuyển phi phải sang năm sao, tại sao phải tại ngày sinh hoàng hậu?”

      "Ta nghe cha ngươi , chỉ có là vì thái tử tuyển, còn có hoàng tử công chúa các nước khác, cùng với công tử tiểu thư đại thần, ngay cả ca ca ngươi cũng phải tham gia."

      "Cái gì, đại biểu ca hay là cũng phải tham gia?" Vậy phải làm sao bây giờ, đại biểu ca xuất sắc như vậy, vạn nhất bị vị công chúa nào đó nhìn trúng làm thế nào, cái này thể được, đại biểu ca là của nàng.

      Ninh phu nhân nghĩ tới Đại điệt tử liền vẻ mặt lo lắng, " Đại biểu ca ngươi cơ thể tốt, có lẽ nhất định cùng công chúa nước khác đám hỏi, nhưng nếu là với tiểu thư đại thần lại có khả năng."

      Tay Ninh Bảo Nhi cầm xấp vải, ra sức vò xé, tâm tư rối loạn.

      "Này đâu còn là tiệc sinh thần hoàng hậu, ràng là đại hội cầu thân."

      "Nha đầu này, sao lại xé mất khúc vải tốt, yến hội hoàng gia phải là như thế sao? Nhanh lên chút xem xem kia vải vóc tốt, cái này thế nào?"

      Tâm lý Ninh Bảo Nhi nôn nao muốn chết, đừng tiểu thư đại thần, liền là công chúa cũng được, ngẩng đầu ánh mắt kiên định, "Mẹ, liền chọn cái này." Ngược lại nàng muốn nhìn chút ai dám cùng nàng đoạt đại biểu ca.

      Ninh phu nhân nhìn trong tay Ninh Bảo Nhi nắm vân cẩm hồng nhạt, lấy khối tại người Ninh Bảo Nhi ước lượng.

      Chỉ là quá mức chuyên tâm, căn bản cũng có chú ý, Ninh Bảo Nhi bộ dáng dấp bảo vệ chiến sĩ.
      Ngọc Bình, Nguyên Nguyễn, Chris3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33: Người miền Bắc Trung Quốc
      ___

      Lâm Dương Thần vác đại đao trở lại Lâm phủ, cởi bỏ lớp quan phục, ăn mặc đơn giản, khoác áo choàng ngắn, tới Tử uyển, vừa bước vào thấy đại ca ngồi dưới tán cây tàng kinh, mặt ôn nhu lộ ra vẻ tươi cười, bao lâu rồi thấy đại ca nở nụ cười phát ra từ nội tâm như thế.

      "Đại ca, ngươi nhìn cái gì?"

      Lâm Dương Sách ho tiếng, sau đó cầm lá thư Ninh Bảo Nhi viết cho , cẩn thận bỏ vào trong tay áo rồi đứng lên.

      "Khụ, , có gì."

      Lâm Dương Thần cổ quái nhìn thoáng qua Lâm Dương Sách, cảm giác đại ca có cái gì đúng, nhưng được, cảm giác vẻ mặt vừa rồi gặp qua ở đâu đó.

      Xoay người ngồi vào cái ghế cạnh Lâm Dương Sách, bưng lên ly trà ấm, vừa định uống liền thấy bên ấm trà có phong thư, duỗi tay cầm lên thấy đó viết ba chữ 'Sách hôn khải'*, nghiêng đầu cái trực tiếp hỏi, "Ân? Đây phải là chữ Bảo Nhi sao, nàng viết thư cho ca ca?”

      Lâm Dương Sách đoạt lại bức thư trong tay Lâm Dương Thần, “Đúng, nàng có việc hỏi ta, sao hôm nay ngươi lại trở về, thái tử cần người hầu hạ sao?”

      Lâm Dương Thần có suy nghĩ đến việc thư từ nữa, uống ngụm trà, miễn cưỡng dựa vào ghế.

      “Nga, thái tử thả ta ngày, cho ta nghỉ ngơi.”

      Lâm Dương Sách nghi hoặc, “Thái tử cho ngươi nghỉ ngơi?”

      “Ân, nghĩ tới sao, haha, đó là bởi vì ta giúp làm việc.”

      “Chuyện gì?” Nếu là bình thường Lâm Dương Sách tuyệt đối nhiều như thế, chỉ vì muốn dời đề tài, kẻo Lâm Dương Thần lại hỏi Ninh Bảo Nhi viết tin gì, biết trả lời thế nào, uống ngụm trà, miễn cưỡng dựa vào ghế.

      "Đó là bởi vì Bảo Nhi, ta với ngươi a, thái tử coi trọng Bảo Nhi muội muội, vừa nghe Bảo Nhi muội muội ăn ngon, tự tay nướng đùi dê đưa qua, kết quả, Bảo Nhi muội muội cao hứng, ăn gần hết a.”

      Sắc mặt Lâm Dương Sách ngưng trọng, “Ngươi thái tử thích Bảo Nhi?”

      “Hắc hắc, vì Bảo Nhi mà thái tử cố ý giấu diếm thân phận, tiếp cận nàng, ngươi biết, thái tử có thể làm nhiều điều vì Bảo Nhi.

      Lâm Dương Sách lúc này nghe được bất kỳ lời nào nữa, chỉ biết, thái tử thích Bảo Nhi, cùng Bảo Nhi chùa.

      “Đại ca, đại ca, ngươi sao thế?”

      Lâm Dương Sách hoàn hồn, “Cái gì, ngươi vừa gì?”

      "Ta , đáng tiếc Bảo Nhi muội muội thích thái tử, thái tử theo cũng thích, bất quá tiểu nương này, tiếp xúc nhiều với thái tử thích thôi.”

      "Đúng a đại ca, ngày sinh hoàng hậu, quan viên tam phẩm trở lên, có nữ nhi cũng phải tham gia, lần này Bảo Nhi cũng , ta nghe , là mừng thọ hoàng hậu, kỳ thực chính là chọn thái tử phi a, còn có các công chúa hoàng tử nước khác, chừng lại bị chỉ hôn.”

      Vẻ mặt Lâm Dương Sách bay xa, tay bên trong áo nắm thành quyền, "Thái tử sao?"

      ——

      Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thân thể Hải Đường tốt, ăn mặc thân áo trắng quần la, từ bên ngoài vội vã đến.

      "Tiểu thư."

      Trong phòng, Thông Lan cùng Bạch Ngọc đứng nghiêng nghiêng, Thược Dược đứng bên cạnh Ninh Bảo Nhi, nhìn thấy Hải Đường liền mỉm cười.

      Ninh Bảo Nhi ngồi tháp, Hi Nhi (con chó moe đấy ạ :v) ngoan ngoãn nằm đùi nàng, tùy ý để cho Ninh Bảo Nhi cầm lược gỗ chải nhúm lông đầu.

      "Về rồi sao.”.

      "Dạ." Hải Đường cúi đầu, nàng mới vừa viếng mộ mẫu thân về, tiểu thư giúp nàng rất nhiều, tìm cho mẹ nàng nơi tốt đẹp để an táng, nhưng nghĩ đến, tiểu thư lại đối tốt với người xa lạ như vậy, cư nhiên xây cho mẹ nàng tòa mộ, dù là nàng dù có tâm cũng thể làm như thế.

      Ùm tiếng quỳ rạp xuống đất, "Hải Đường cám ơn đại ân đại đức tiểu thư, mong tiểu thư hãy lưu Hải Đường lại, để Hải Đường báo đáp tiểu thư.”

      Ninh Bảo Nhi nhìn gương mặt non nớt của Hải Đường non, than thở, nàng nên cám ơn nàng mới đúng, kiếp trước Hải Đường đối với nàng tốt, nàng sống mãi đều quên.

      "Đứng lên , sau này ngươi coi như nơi này là nhà, ta còn thiếu đại a đầu, sau này ngươi cùng Thược Dược như nhau, làm nhất đẳng nha đầu, sau này ngươi có cái gì biết trực tiếp hỏi Thược Dược."

      Hải Đường chảy nước mắt, dập đầu bang bang hai cái, "Cám ơn tiểu thư."

      Thông Lan cùng Bạch Ngọc đứng bên, nhất là Bạch Ngọc, toát ra đủ vẻ mặt, ghen ghét là ràng nhất, ánh mắt kém điều xuyên thấu Hải Đường.

      Thông Lan thu liễm hơn Bạch Ngọc, thế nhưng ánh mắt có chút u ám, Ninh Bảo Nhi bên chơi đùa chó Hi Nhi, kỳ thực vẫn luôn để ý vẻ mặt Thông Lan cùng Bạch Ngọc, kiếp trước nàng quá tin tưởng bọn họ, vừa mới vào cửa phong họ thành nhất đẳng nha đầu, kiếp này nàng quyết để cho bọn họ xuống cấp thấp.

      Đêm, Ninh Bảo Nhi ngồi trước án thư xem sách, bất tri bất giác vừa qua canh ba, dụi dụi con mắt, muốn khép lại sách, chỉ thấy trang sách có mấy giọt chất lỏng màu đỏ.

      Đưa ngón tay ra đụng vào, phát là vết máu, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nam nhân mở to hai mắt, mặt cùng với người toàn bộ là máu nằm xà ngang.

      "A... ."

      Thược Dược cùng Hải Đường khi nghe thấy tiếng kêu của Ninh Bảo Nhi, trực tiếp đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Ninh Bảo Nhi ngồi ở giường.

      "Tiểu thư, thế nào, xảy ra chuyện gì?"

      Gương mặt Ninh Bảo Nhi trắng bệch, tim ùm ùm nhảy nhanh, tuy nhiên nàng trải qua sinh tử, nhưng hai đời rồi lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh máu tanh, nàng muốn cho Hải Đường cùng Thược Dược trong phòng có người nhưng cây đại đao bên hông dọa người.

      " có chuyện gì, vừa mới thấy con chuột lớn cả người toàn máu, làm ta sợ muốn chết, các ngươi ngủ .”

      Thược Dược cùng Hải Đường nghi ngờ nhìn thoáng qua, "Tiểu thư, ngươi sao?"

      "Ân ân, ta sao, các ngươi nhanh ngủ , ta cũng mệt nhọc, ."

      "Dạ, tiểu thư có việc gì liền bảo chúng ta, ta cùng Hải Đường ở phòng cách vách.”

      "Ân."

      Thược Dược cùng Hải Đường lần lượt rời , Ninh Bảo Nhi thở dài hơi, chỉ thấy đao bên hông mình rút lại, quay đầu nhìn về phía người kia, chỉ thấy té xỉu, nnằm ở giường nàng.

      "Uy, ngươi sao ."

      Nửa ngày có phản ứng, Ninh Bảo Nhi đưa tay thăm dò người kia còn hô hấp hay , chỉ là sau khắc cổ tay bị người bắt lại.

      "Ngươi muốn làm gì?"

      Ninh Bảo Nhi bị đau, tức giận , "Ta thấy ngươi chết, nếu như chết nhanh chóng rời khỏi , đừng chết ở trong phòng ta, xui."

      Nam nhân cười ‘xuy’ tiếng, "Ngươi sợ ta."

      Vẻ mặt Ninh Bảo Nhi kiên cường, kỳ thực trong lòng sợ muốn chết, nàng sống lại đời, phá lệ quý trọng cái mạng này, huống chi nàng còn cùng đại biểu ca thành thân a, làm sao có thể sợ.

      "Ngươi đừng sợ, ta giết ngươi, ngươi chỉ phải giúp ta, ta liền rời , ngày sau ngươi có gì cần trợ giúp, ta nhất định tả ơn ngươi gấp bội.”

      Nghe tới đây, Ninh Bảo Nhi bĩu môi, "Vạn nhất ta cứu ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu thế nào?”

      Nam nhân kia kéo ngọc bội bên hông ra, đặt trong tay Ninh Bảo Nhi, “Đây là tín vật thân phận của ta, nếu như ta dối gạt ngươi, hãy đem ..đập vỡ.”

      Ninh Bảo Nhi tiếp nhận ngọc bội, mặt lên chữ‘Vũ’, nhìn hình thái ngọc bội, Ninh Bảo Nhi kinh hô, người miền Bắc Trung Quốc.
      ly sắc, Chris, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :