1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu, trẫm sai rồi - Chanh Tử Điện (39/166)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Chùa

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ____

      Ninh Bảo Nhi sau khi từ Lâm phủ trở về, liền quyết định chùa Tuệ Giác.

      xen ngựa Ninh phủ, Thược Dược bận rộn thu dọn đồ đạc.

      Sau khi đặt chiếc hộp cuối cùng lên bàn, nàng xoa xoa mồ hôi trán, "Tiểu thư, vì sao lại muốn chùa a hôm nay cũng phải là mười lăm, nhưng sao lại mang nhiều đồ như vậy, ngươi muốn ở luôn đó sao?”

      Ninh Bảo Nhi dường như có điều suy nghĩ, nàng nghe lão đầu kia đặc biệt kỳ quái, ngày rồi nàng nhìn thấy bóng dáng , lần này nàng phải chuẩn bị để kháng chiến trường kì, cần phải khiến lão đầu kia thể ra ngoài.

      Xe ngựa Ninh phủ thẳng tiến tới chùa Tây Sơn. (chùa này ở Tây Sơn, tên Tuệ Giác).

      ——

      Bên này, Lâm Dương Thần chạy như điên trở lại phủ thái tử, thèm nghỉ ngơi đến thẳng thư phòng của Nạp Lan Kỳ.

      "Gia, Bảo Nhi chùa.”

      Nạp Lan Kỳ viết chữ dừng lại, nhìn Lâm Dương Thần, " chùa làm cái gì?”

      Lâm Dương Thần lắc đầu, " biết, Bảo Nhi sau khi từ nhà ta trở về rùm beng lên muốn chùa, nguyên nhân liền luôn.”

      Đôi mắt Lâm Dương Thần lấp lánh ánh sáng, xong nhìn nhìn Nạp Lan Kỳ, chân mày nhướng lên, mục đích rất ràng, chỉ là Nạp Lan Kỳ nâng má nghĩ ngợi, để ý đến vẻ mặt Lâm Dương Thần.

      Chùa, nàng chùa làm cái gì?

      "Gia, gia.”

      Nạp Lan Kỳ hoàn hồn, nhìn thấy Lâm Dương Thần chăm chăm theo dõi .

      "Làm sao?”

      "Ừm, ừm…công chúa…”

      Chân mày Nạp Lan Kỳ cau lại, nhìn Lâm Dương Thần , "Chúng ta cũng chùa, thuận tiện gọi Nhu nhi cùng luôn.”
      Lâm Dương Thần gật đầu như giã tỏi, biết vì sao từ ngày đó gặp công chúa đến giờ cứ như bị bệnh, mỗi ngày lúc ngủ đều mơ thấy công chúa, hơn nữa tim còn luôn luôn nhảy ùm ùm.

      ——

      Ninh Bảo Nhi xe ngựa lên tới chùa, sau khi xuống xe nhìn cầu thang dài, dài hướng lên , điều này làm cho ngôi chùa như ở mây, lơ lửng giữa trung, đặc biệt có tiên khí.

      Ninh Bảo Nhi sai người đem đồ xe ngựa xuống, tự mình bay thẳng đến ngôi chùa trước mắt, chỉ là được nửa đường, Ninh Bảo Nhi bỗng nhiên nheo lại mắt, hít hơi sâu.

      "Thược Dược, có ngửi thấy , thơm quá!”

      Thược Dược sau lặp lại động tác của Ninh Bảo Nhi, hít hà , "Tiểu thư, thơm quá, ta thèm đến chảy nước miếng."

      Ninh Bảo Nhi đồng ý gật đầu, quả thực như vậy, mùi này rất thơm, khiến người thèm dãi.

      Ninh Bảo Nhi mang theo Thược Dược vào sương phòng trong chùa, nơi này bình thường là chỗ ở cho thiện nam tín nữ đến dang hương, mười phần an tĩnh, Ninh Bảo Nhi có ảo giác, biết chùa này có phật tính, hay là bởi vì cái khác, nàng bình tĩnh lại, cảm giác cả người đều yên bình.

      Vươn người cái, bắt đầu suy nghĩ đại kế (mưu kế lớn), Ninh Bảo Nhi thân mình chạy trong chùa miếu, trong chùa miếu ngoại trừ thinhd thoảng vang lên tiếng chuông, chỉ còn lại ni quét sân cùng người đánh chuông.

      tiểu sa di (chắc là người theo phật) qua trước mặt, Ninh Bảo Nhi lập tức giữ lại.

      "Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi thăm chút, trụ chì của Tuệ Giác ở đâu?”

      Tiểu sa di chắp tay nhìn Ninh Bảo Nhi, "Vị thí chủ này, Tuệ Giác tổ sư bế quan, mấy ngày nữa mới xuất quan.”

      Bế quan, còn mấy ngày nữa, trời ạ, nàng tới đúng lúc rồi.

      Buông tiểu sa di ra, gương mặt ai oán nhìn chùa miếu, bỗng nhiên cảm nhận được mùi hương mà nàng mới ngửi lúc lên chùa nhàng bay tới.

      Càng ngửi càng thơm, vì vậy Ninh Bảo Nhi liền theo mùi thơm này, đến nơi phía sau rừng núi.

      Chỉ thấy có thứ cái giá lửa, chính là gà nướng thơm ngào ngạt, bụng kêu ùng ục, Ninh Bảo Nhi có hình tượng mà tự nhiên chảy nước miếng, cả người như bị mê hoặc, tới cạnh chỗ con gà nướng.

      Ngồi xổm, càng ngửi càng muốn ăn con gà này, nhưng dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, hỏi mà tự tiện ăn thích hợp, vì vậy quay đầu ngó nhìn xung quanh.

      "Đây là gà của ai? Ta đếm tới ba, có người trả lời, ta ăn a.” có phản ứng, trong lòng Ninh Bảo Nhi trộm cười, có người, vì vậy chút khách khí cầm gà lên bắt đầu ăn.

      "Tách..”

      giọt mỡ gà từ trong miệng Ninh Bảo Nhi tràn ra, gà này quá là ngon, so với đồ ăn trong hoàng cung kiếp trước tốt hơn nhiều.

      ăn no rồi, Ninh Bảo Nhi xoa xoa cái bụng nghênh ngang rời .

      Cách đó xa là lão già đầu hoa râm, hai mắt sáng ngời, cười tủm tỉm bưng bầu rượu trở về, vừa mới lấy rượu để ăn gà ngon, mà bây giờ, ngẩn ra, gà của sao lại còn mỗi xương thế này, thịt chạy đâu rồi a?

      Chương 19: Cảnh trong mơ

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ____

      Thược Dược chuẩn bị cơm chay xong xuôi, lẳng lặng ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay chống má, biết lúc này Nhạc Sơn ở nhà làm cái gì, sớm biết nhàm chán như vậy nàng bảo tiểu thư cho cùng .

      Ninh Bảo Nhi ăn no xong, chậm rãi bộ trở về, biết gà vừa nãy là của ai, mùi vị ngon.

      Thược Dược thấy Ninh Bảo Nhi trở về, đứng dậy đến chỗ Ninh Bảo Nhi.

      "Tiểu thư, ngươi về, cơm chay xong.”

      Ninh Bảo Nhi vỗ bụng cái, " cần, ngươi ăn , ta ăn ở bên ngoài rồi.”

      Thược Dược kinh ngạc. Ăn ở bên ngoài? Ăn cái gì a?

      Ninh Bảo Nhi kể lại việc ăn con gà nướng kia với Thược Dược, nghe Ninh Bảo Nhi xong, Thược Dược bản tính thà liền sầm mặt.

      "Tiểu thư, là quá đáng, ở bên ngoài ăn vụng lại mang theo ta.”

      Nhìn dáng vẻ giận dỗi của Thược Dược, Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc, "Giận cái gì? Ta đây là ở đó nếm thử xem mùi vị thế nào, nếu thấy được ta lập tức trở về gọi ngươi tới.”

      Đừng nghĩ Thược Dược ngu ngốc, thế nhưng nàng ấy rất dễ dụ, cho dù nàng ấy tức giận chỉ cần xạo vài ba câu liền vui vẻ lại a.

      ——

      Nạp Lan Kỳ, Lâm Dương Thần và cái người ngoài ý muốn bị lôi Nạp Lan Nhu ngồi cùng xe ngựa, chạy thẳng tới chùa Tuệ Giác.

      "Công chúa, ngươi đói ?”

      "Công chúa, ngươi khát sao?”

      "Công chúa, chúng ta chơi cờ .”

      Nạp Lan Nhu bị Lâm Dương Thần làm phiền thể chịu được, nàng ta chưa từng thấy người nhiều như thế, khinh thường thèm liếc mặt nhìn Lâm Dương Thần, trực tiếp ngồi cạnh Nạp Lan Kỳ.

      "Thái tử ca ca phải mang ta chơi sao, sao lại đường này a?”

      Nạp Lan Kỳ chợp mắt, , lúc này Lâm Dương Thần lại đoạt lời, "Chúng ta chùa, nghe ở đó rất linh, hơn nữa chùa có rất nhiều chỗ đẹp.”

      Mặc cho Lâm Dương Thần chuyện văng nước miếng, mày nhếch mặt tươi, Nạp Lan Nhu ghé vào bên tai Nạp Lan Kỳ , "Thái tử ca ca, chúng ta có thể dẫn cùng , quá đáng ghét, ta thể chịu được nữa rồi.”

      Nạp Lan Kỳ mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Dương Thần nhìn chằm chằm Nạp Lan Nhu, khóe miệng nhếch, nếu như Lâm Dương Thần biết Nhu Nhi xấu có bộ dạng gì?

      Hoàng hậu chẳng lẽ cũng đối xử với như vậy sao, nghĩ đến đây rất sợ hãi, nên làm thế nào đây, càng nghĩ càng cảm thấy rắc rối, lần đầu tiên gặp hoàng hậu gặp mặt bị ăn trận đánh, lần thứ hai bởi vì cây trâm phát giận, chẳng lẽ có gì thay đổi sao, huống chi Phượng các kia nhiều người tới như vậy, nếu như hăn xem cây trâm của nàng mà là người khác nàng giận , đương nhiên là rồi, nàng chẳng vô cớ như thế, càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương, phải nhanh lên chút chạy tới chùa mới được.

      ——

      Đêm, Ninh Bảo Nhi đọc sách như thói quen, chỉ là tâm tình rất phiền não, nỗ lực bao lâu cũng đều tĩnh tâm được, vì vậy Ninh Bảo Nhi lấy cuốn kinh Phật ra đọc.

      Đọc tới ngẩn người, luồng khí như vị hoa đào tràn ngập mũi, sau khắc, Ninh Bảo Nhi như rơi vào trạng thái mù mịt….

      Nhìn cảnh tượng này, cảm giác quá quen thuộc, nàng nghe thấy tiếng thét chói tai…..

      "A, muốn, muốn, tiểu thư, tiểu thư, chúng ta về nhà , chúng ta về nhà, Thược Dược tưởng sống ở chỗ này, chúng ta về nhà... .”

      Nghe giọng kia, nhìn sương mù chung quanh chậm rãi tan hết, lúc này cách đó xa, Ninh Bảo Nhi nàng ăn mặc phượng bào cao quý, dáng vẻ chật vật, vẻ mặt bi thương, Thược Dược quỳ gối kêu gào cạnh nàng, còn có Dung quý phi cùng Nạp Lan Kỳ thân long bào đứng đối diện với nàng, trong tay ôm đứa trẻ.

      "Ngươi ngoan độc, đến đứa bé ngươi cũng buông tha... .”

      Nước mắt Ninh Bảo Nhi lăn xuống đôi gò má xương xương, từng giọt vô thanh vô tức vỡ òa mặt đất, liều mạng lắc đầu, "Hoàng thượng, phải nô tì, phải nô tì, nô tì có làm, hoàng thượng ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”

      "Hoàng thượng, tiểu thư nhà ta làm, là Dung quý phi, là do Dung quý phi làm.”

      Giọng Dung quý phi bén nhọn ra lệnh, "Lôi nha đầu chết tiệt biết nghe lời này ra ngoài chém chết cho ta.”

      Nhìn mọi người kéo Thược Dược , Ninh Bảo Nhi hoảng hốt liều mạng chạy về phía Thược Dược, nhưng mà chậm, Thược Dược nằm vũng máu…

      Ninh Bảo Nhi ngây ngốc nhìn hoàn cảnh quen thuộc, thân phượng bào rách nát, mặt còn chút máu, mặt tràn ngập oán hận, giọng lạnh lẽo đến xương tủy, "Nạp Lan Kỳ ngươi tại sao có thể đối xử như thế với ta?”

      Xoay người tới bên Thược Dược, ôm lấy xác nàng ấy, nỉ non, "Thược Dược, ta đưa ngươi về nhà, về nhà…” (chém Nạp Lan Kỳ =.:)

      "Tiểu thư... Tiểu thư.”

      Ninh Bảo Nhi từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhìn Thược Dược cắm giá nến, hỏi.

      "Thế nào?”

      "Tiểu thư, rất trễ rồi, lên giường nghỉ ngơi .”

      Nhìn quang cảnh xung quang, Ninh Bảo Nhi mới phản ứng được, nàng vừa mới nằm mơ, từ lúc nàng trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên nằm mơ thấy chuyện kiếp trước.

      Thay xong áo ngủ, nằm ở giường, đóng chặt hai mắt, thế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, ướt đẫm tóc mai, nhàng thấm vào hai bên gối, nàng rất cố gắng khắc chế bản thân nhớ lại, bởi vì qua rồi, nhưng hôm nay mọi chuyện lại tái , cứ như diễn ra ngay trước mắt…

      ——

      Trong xe ngựa, Nạp Lan Kỳ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đưa tay chạm vào ngực, vì sao lại đau đớn như thế?
      ly sắc, Winter, Dion3 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: Nguyên nhân cái chết của kiếp trước

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Xe ngựa đến trước chân núi, xuống xe ngựa, Nạp Lan Kỳ nhìn ngôi chùa nguy nga, nếu là trước đây, bao giờ tin quỷ thần, nhưng từ sau khi trọng sinh, tuyệt đối tin tưởng.

      "Thái tử ca ca, đây chính là ngôi chùa linh nghiệm Tuệ Giác mà mọi người hay đến sao?”

      Nạp Lan Kỳ gật đầu, " thôi.”

      Nạp Lan Kỳ bước lên bậc thang, càng lên cao mây mù càng dày đặc , phía trước dường như tỏa ra quen thuộc, chân mày nhíu nhìn xung quanh chút, lúc này mới phát Lâm Dương Thần cùng Nạp Lan Nhu biến mất.

      búng máu tràn ra, giọt lên mu bàn tay .

      "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài làm sao vậy?”

      Nạp Lan Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt thuần thục của Lưu Hỉ, ở đây là Ngự Thư phòng.

      "Dung quý phi đến.”

      Nạp Lan Kỳ nhíu mày, sao nàng ta lại tới?

      "Khụ... ." Trong miệng máu chảy càng nhiều.

      Lưu Hỉ bên cạnh lập tức đỡ Nạp Lan Kỳ, "Hoàng thượng, ngài nhất định phải bảo trọng, nếu ngài muốn gặp Dung quý phi, nô tài bảo nàng ta .”

      Nạp Lan Kỳ vô lực phất tay, sao có thể như thế, quay về nơi này làm gì, ngực càng lúc càng rát.

      "Cút ra.”

      "Hoàng thượng, nô tì tới thăm ngươi."

      Nạp Lan Kỳ nhìn Dung quý phi xinh đẹp trước mắt.

      "Quý phi nương nương, hoàng thượng muốn gặp ngài, ngài trở về .”

      Lưu Hỉ khom lưng trước dung quý phi, thẳng thắn .

      Dung quý phi nhìn Lưu Hỉ, trong mắt đầy chán ghét, môi hồng khẽ mở, "Người đâu, mời Lưu tổng quản ra ngoài, ở đây cần hầu hạ.”

      "Lớn mật.”

      Nạp Lan Kỳ nôn ra máu càng nhiều, nên lời, mặc cho Dung Băng đứng trước mặt kiêu ngạo, ngông cuồng.

      Lưu Hỉ bị mấy người thị vệ lôi mạnh ra ngoài, khi nghe thấy tiếng kêu rên liền cảm thấy bất an.

      Dung Băng đứng trước mặt Nạp Lan Kỳ, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của .

      "Hoàng thượng, ngài có cảm thấy ngực đau hay , có cảm thấy muốn có sức để hay thế đúng rồi, uổng phí năm nay ta cho ngươi ăn độc dược xuyên tràng. (chắc là thủng dạ dày =.= hông biết)

      Nạp Lan Kỳ đau đớn khó nhịn, ánh mắt phẫn hận nhìn Dung Băng, vì sao còn bắt trải qua lần nữa?

      "Hoàng thượng thấy cam lòng sao, bình thường ngài sủng ái nô tì, vì sao nô tì lại làm vậy với ngươi, ngài đừng gấp, nô tì từ từ giải thích cho ngài.”

      "Khởi bẩm nương nương, Lưu công công tuân thủ mệnh lệnh, chém đầu.”

      "Nga, Lưu tổng quản cũng là, gấp gáp như vậy làm cái gì, các ngươi lĩnh thưởng .”

      “Dạ.”

      Đôi mắt Nạp Lan Kỳ vằn lên tia máu.

      "Hoàng thượng sao lại nhìn nô tì như vậy, hoàng thượng nên cảm tạ nô tì mới đúng, Lưu tổng quản tuân mệnh lệnh, nô tài như vậy thể giữ lại, ta giúp ngươi trị tội a.”

      "Phốc... ." ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, Nạp Lan Kỳ chịu nổi ngã xuống giường, cả người vô lực, đau đớn thống khổ, kiếp trước ràng nếm qua, vì sao lại để cho nếm thêm lần, chẳng lẽ đây là lão Thiên trừng phạt sao? (chính xác =.:)

      Dung Băng nhấc chân tới cạnh Nạp Lan Kỳ, "Hoàng thượng, ngài còn nhớ trước đây tham gia thọ yến (yến tiệc mừng thọ) của Lâm thái phó ? Hoàng thượng từng gặp nô tì ở đâu đó, còn vừa gặp nô tì , lúc đó ngươi có biết nô tì rất buồn cười , ngươi thích nữ nhân nhanh như vậy, ngươi nhìn nhầm người rồi…haha.”

      Nạp Lan Kỳ nằm giường vẫn nhúc nhích, tự giễu bản thân, đúng, vừa gặp thương người, sao lại nhận nhầm…

      " tại hoàng thượng biết người trước đây ngài gặp là ai chưa? Ngươi chán ghét hoàng hậu nương nương, mỗi lần nhìn ngươi dùng ánh mắt chán ghét xua đuổi nàng, theo đuổi nô tì, khi dễ nàng, trong lòng nô tì cảm thấy cực kỳ buồn cười.”

      "Thế nhưng cũng thể hoàn toàn trách ngươi, muốn trách cũng trách hoàng hậu ngu xuẩn, chỉ biết hiền lành rộng lượng, nô tì cũng bội phục nàng, mặc cho ngươi chán ghét nàng như thế, nàng vẫn ngươi, ràng nàng ta dám thừa nhận, ha ha, ngươi biết tại sao ? Bởi vì nô tì cho nàng, hoàng thượng ngài từng chính miệng với nô tì là chán ghét nàng, mà ngài lại tương tư nữ nhân gặp ở nhà Lâm thái phó, ngài biết lúc đó hoàng hậu nghe xong có dáng vẻ gì , tuyệt vọng a.. haha..” (mọi người hiểu ko? NLK nhìn thấy NBN nhưng lại nhận nhầm ng đó là DB.. đồ bã đậu T.T)

      " người nhận nhầm người, người im lặng , đúng là tuyệt phối (phối hợp tuyệt vời, dễ hiểu T_T), ngu ngốc ai bằng.”

      "Băng Nhi.”

      Dung Băng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Nạp Lan Thanh ăn mặc mãng bào (áo dành cho vương gia mặc) bước tới.

      "Vương gia.” Dung Băng bày ra dáng vẻ tiểu nữ nhân đáng nỉ non trong lòng Nạp Lan Thanh.

      Mặt Nạp Lan Kỳ biến thành màu đen, thân thể càng ngày càng suy yếu thống khổ nằm giường, ánh mắt phẫn hận nhìn đôi nam nữ kia.

      "Băng Nhi, hoàng nhi tỉnh, mau xem chút, bản vương có việc muốn cùng hoàng thượng.” (NLK bị đội nón xanh =.= con trai của thằng kia mà)

      Dung Băng hôn chút lên mặt Nạp Lan Thanh, dáng người uyển chuyển ra khỏi điện.

      Nhìn Nạp Lan Kỳ hấp hối, Nạp Lan Thanh chẳng che giấu nữa mà ra tất cả.

      "Hoàng thượng, quân đội Đại Lịch xâm chiếm miền Bắc Trung Quốc (nguyên văn.. chả hiểu =.:) rút lui, hoàng thượng nên cao hứng mới đúng, lo lắng cau mày làm gì.”

      Nạp Lan Thanh tới ngồi xuống ghế, cầm quả cam trong mâm ở bàn lên, lột vỏ rồi bỏ vào miệng.

      "Ừ, ngọt.”

      "Ngươi có biết ta chờ ngày này bao lâu , tròn hai mươi lăm năm, phụ hoàng luôn luôn đối xử tốt với ngươi, ta hận ngươi, vì sao, bởi vì ta phải từ trong bụng hoàng hậu chui ra, nhìn xem dáng vẻ ngươi bây giờ, hoàng hậu sinh ra thế nào, ngươi vẫn bị người bên gối hại chết đấy thôi, lại còn thay ta nuôi dạy nhi tử, nuôi cháu ngươi đó..haha.. quá dại dột.”

      "Bảo Nhi, nếu như trước đây nàng chịu gả cho ta, bị gia tộc ép buộc lấy Nạp Lan Kỳ, bản thân lại mất mạng, đây tất cả là do ngươi dựng lên, huynh đệ tương tàn, giang sơn này bổn vương thay ngươi quản lý, bây giờ bổn vương đưa ngươi gặp phụ hoàng cùng mẫu hậu, để các ngươi nhà ba người đoàn tụ, đúng, ngươi có biết phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi chết thế nào , xuống đó với họ rồi biết.”

      Nghe câu cuối cùng của Nạp Lan Thanh, máu tươi trong miệng Nạp Lan Kỳ phun ra, ngực đau nhức, ánh mắt hằn đỏ mở lớn, hô hấp càng khó khăn.

      Chương 21: Chuẩn bị cướp người

      Editor: Thiên Chân Vô Tà.. cảm ưn mọi người a...
      ___
      "Thái tử ca ca, ngươi sao vậy, thái tử ca ca.”

      Dùng sức hít sâu hơi, mở mắt nhìn xung quanh, màn lụa trắng, giường gỗ, đơn giản như ở nhà.

      "Điện hạ, ngài tỉnh, Phật tổ phù hộ.”

      Nghe tiếng nức nở, Nạp Lan Kỳ giương mắt nhìn lên thấy vẻ mặt Lâm Dương Thần lo lắng, Nhu Nhi cầm khăn ô ô khóc.

      Ngồi dậy xoa xoa đầu, "Sao ta lại ở trong này?”

      "Chúng ta cũng , vừa mới chút ngươi ngã xuống, dáng vẻ của ngươi dọa chúng ta muốn chết, may mắn trong chùa có vị hòa thượng biết y thuật, ngươi vào trong mộng, rất nhanh tỉnh lại, sau đó vị hòa thượng đó rời , cho nên chúng ta vẫn chờ ngươi tỉnh lại.”

      vào trong mộng, Nạp Lan Kỳ đưa tay vuốt ngực, quả thực đau đớn như trước, chỉ là vì sao vừa mới vào trong chùa bước xảy ra chuyện này?

      ——

      Trong sương phòng, Ninh Bảo Nhi qua trái lắc qua phải, Thược Dược ngồi đối diện nàng ánh mắt cũng lắc lư theo.

      "Tiểu thư, ngươi dừng lại , ta choáng.”

      Hai tay Ninh Bảo Nhi vòng trước ngực, giơ tay lên, gặm lấy ngón trỏ, thực phiền não a, nàng tới đây mấy ngày mà lão đại hòa thượng kia thấy bóng dáng đâu, lại còn phải nghe niệm kinh mỗi ngày, đầu nàng to lên rồi.

      Ninh Bảo Nhi ra cửa nhìn chùa chiền an tĩnh , là nhàm chán, quay đầu vào trong phòng.

      " được, ta thể đợi, chúng ta phải nghĩ biện pháp mới được.”

      "Nghĩ biện pháp, biện pháp gì, người ta cũng trụ trì bế quan, chẳng lẽ chúng ta cho bế quan, trực tiếp xông vào bắt người sao?”

      Thược Dược đồng ý , mắt Ninh Bảo Nhi sáng ngời, cảm thấy cái chủ ý này tệ, vươn tay xoa xoa cằm, có cảm giác nóng lòng muốn thử biện pháp này.

      Thược Dược nhìn ra suy nghĩ của Ninh Bảo Nhi, lập tức đứng lên chặn trước mặt nàng.

      "Tiểu thư, được, ngươi ngàn vạn lần thể manh động, phải biết rằng trụ trì là người rất lớn a, hơn nữa nô tỳ nghe Tuệ Giác đại sư này có linh tính, sống được mấy trăm tuổi rồi, ông ấy phổ độ chúng sinh, ngươi thể động vào thần linh.” (Tà: gì chứ? Lão già đó chắc là lão ngoan đồng =.:)

      Nghe Thược Dược , Ninh Bảo Nhi xì cười, "Làm sao nào, ngươi cứ như mình gặp , gì mà mấy trăm tuổi, vậy thành tinh mất rồi a.”

      "Nô tỳ… nô tỳ chưa từng thấy chân nhân, nhưng nô tì xem bức họa của , thực như tiên.”

      Ninh Bảo Nhi nhướng mi, "?”

      ", , tin ngươi xem.”

      vào trong nhà, Thược Dược lấy ra quyển ‘Nhân vật trong chùa’, ghi chép đầy đủ về cao tăng, lật đến trang có Tuệ Giác, mặc áo cà sa, cầm trượng, cầm phật châu (vòng có hột tròn tròn í), trái lại, cầm…..hồ lô.

      Hơn nữa người này lại cười tủm tỉm, quần áo kì lạ.

      Ninh Bảo Nhi có chút nghi ngờ, đầu óc ngừng suy chuyển, miệng ‘chẹp chẹp’ vài tiếng.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là tiểu sa di đem cơm bố thí tới. (=.= nguyên văn)

      "Hai vị thí chủ, cơm chay đến rồi, mời dùng.”

      Ninh Bảo Nhi tới, nhàn nhạt hỏi, "Sư phụ, Tuệ Giác đại sư khi nào xuất quan, ta nghe tiểu sa di khác bảy ngày là trụ chì xuất quan, có đúng ?”

      "Thí chủ, tiểu tăng biết, sư tổ bế quan thời gian bất định, có lúc bế quan ngày liền xuất quan, có lúc bảy ngày nhưng có lẽ nhiều ngày nữa mới xuất quan.”

      Ninh Bảo Nhi tức giận ngồi trước bàn, sớm biết lão đầu kia tính tình cổ quái, nàng nhất định phải nghĩ cách bắt lão ta.

      "Tiểu thư, đừng có gấp gáp, ăn cơm trước , ngươi làm vậy cũng phải biện pháp.”

      Cầm đũa lên nhìn bàn thức ăn chay, có khẩu vị, nàng muốn chờ chết.

      mùi hương chậm rãi bay vào trong phòng, Ninh Bảo Nhi quay đầu dùng mũi hít hít, mùi vị này quen quá!

      Bỗng nhiên khóe miệng nàng nhàng cong lên, xoay người nhìn Thược Dược , "Thược Dược, tiểu thư ta dẫn ngươi ăn bữa ngon.”
      ly sắc, Ngọc Bình, Winter6 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22: là Tuệ Giác

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Ninh Bảo Nhi mang theo Thược Dược lần mò theo mùi hương kia…

      Nạp Lan Kỳ khôi phục thái độ bình thường, mình đứng ở trong chùa, tay chậm rãi vuốt ngực, nhìn lên bầu trời, kiếp trước làm cho chấn động, từ sinh ra thuận buồm xuôi gió, đến lúc phụ hoàng cùng mẫu hậu song song mất, có bất kỳ cản trở gì leo lên ngôi vị hoàng đế, cảm thấy mình may mắn, bình thường chắc chắn phải diễn ra màn huynh đệ tranh ngôi đặc sắc, trái lại huynh đệ nhà đế vương bọn họ lại xảy ra việc gì, thế nhưng chân tướng tàn nhẫn đến cuối mới lộ ra.

      "Bảo Nhi muội muội.”

      Lâm Dương Thần ở bên ngoài hỏi thăm nơi ở của Ninh Bảo Nhi, đến thẳng nơi này, chỉ là người đâu a, cơm bàn chẳng nhúc nhích xê dịch, ngón tay chạm vào cơm, vẫn còn ấm, thế mà người chạy đâu.

      Ninh Bảo Nhi mang theo Thược Dược tới phía sau núi, quả nhiên nhìn thấy giá lửa, còn có con gà nướng thơm ngon ngào ngạt.

      Thược Dược đứng sau lưng Ninh Bảo Nhi, nước miếng chảy ròng ròng, "Tiểu thư, đây là gà mà ngươi từng ăn sao, ngon quá!”

      Ninh Bảo Nhi khinh bỉ nhìn Thược Dược, "Nha đầu ngốc, ngửi thôi mà ngươi chịu nổi, nếu để ngươi ăn chẳng phải nuốt luôn cả lưỡi.”

      Thược Dược cười hắc hắc, trong nháy mắt cảm thấy mình có tiền đồ, nhưng…thơm quá!

      Ninh Bảo Nhi nhìn xung quanh chút, mảnh an tĩnh, nhưng nàng lại cảm giác có cái gì đúng, lần trước nàng thoải mái ăn tươi con gà kia, lần này thể nào cũng bị người ta đề phòng.

      Ninh Bảo Nhi lần này rất nhẫn nại, cùng Thược Dược ngồi chỗ chờ, con gà kia tản ra mùi vị càng thơm, hai người càng sốt ruột.

      Lôi kéo tay áo Ninh Bảo Nhi, "Tiểu thư, chúng ta sao, gà kia bị nướng khét mất.”

      Ninh Bảo Nhi vươn ngón tay lắc lư trước mặt Thược Dược, "Gà này thể ăn, có bẫy.”

      Thược Dược luôn luôn nghe lời Ninh Bảo Nhi, tiểu thư có cạm bẫy nhất định có, vì vậy cũng chậm rãi chờ.

      Lại lát sau, quả nhiên, vị lão nhân từ đâu ra, thở phì phò tới trước con gà, lấy tay kéo đùi gà xuống, ngoạm cái.

      "Tiểu tặc, ngươi dám ăn trộm gà của ta, may mà lần này ngươi tới, nếu tới, chống mắt mà xem lão phu trừng trị ngươi.” Dầu trong miệng lão nhân tí tách xuống chòm râu hoa râm.

      Ninh Bảo Nhi núp trong bóng tối thổn thức tiếng, nàng đúng là thông minh, bằng đường đường là thiên kim phủ thừa tướng lại trở thành kê tặc (ăn trộm gà), tên này mà truyền ra ngoài, ‘chẹp chẹp’, đẹp cho lắm.

      Thược Dược đẩy Ninh Bảo Nhi cái, run run, may mà nàng vì tham ăn mà lao ra ngoài.

      "Tiểu thư, chúng ta thôi.”

      Ninh Bảo Nhi để ý đến Thược Dược, mà nhìn chằm chằm vào lão đầu kia, sao nàng lại có cảm giác lão đầu kia quen mắt a, giống như gặp qua ở nơi nào.

      Hạ mắt suy tư, lão đầu kia ăn no ợ tiếng, sau đó thấy lão ta lấy ra từ bên hông cái hồ lô, lạch cạch, thanh mở nắp, chỉ thấy lão đầu đặt ở bên môi hét lớn, tiếp theo vui sướng .

      "Rượt tốt a, quả nhiên là rượu tốt, cách, uống ngon .”

      Ninh Bảo Nhi nhìn lão đầu, vẻ mặt cười tủm tỉm, tóc hoa râm, râu mép hoa râm, người mặc bạch y có vài mảnh vá, còn có hồ lô kia, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, kinh hô, " là Tuệ Giác.”

      Tim ùm ùm nhảy lên, nhớ lại người trong quyển sách, nhớ lại người trong bức họa, nàng liền cảm thấy Tuệ Giác có chút kỳ quái, người khác đều ăn mặc áo cà sa, cầm gậy trượng, trái lại cầm hồ lô, ăn mặc rách rưới, đội khăn cũng chẳng trọc đầu, ai có thể nghĩ tới, đường đường đời là trụ trì đại sư, cư nhiên lại là người tục, cái gì mà bế quan, có mà chạy ra sau núi uống rượu có.

      Ninh Bảo Nhi đưa lưng về phía Tuệ Giác, càng nghĩ càng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, trách được người ta tính tình cổ quái, ra là như vậy, chờ Ninh Bảo Nhi nghĩ thông suốt, quay đầu nhìn lại, nơi đó ngoại trừ còn mấy mảnh xương gà …chả còn gì.

      Nhìn Thược Dược hỏi, "Người đâu?”

      " rồi.”

      Ninh Bảo Nhi nắm tay, nàng lại bỏ lỡ cơ hội, nhìn xung quanh vắng tanh bóng người, gương mặt ảo não, “ thôi, chúng ta trở về.”

      Chương 23: Bôi đen

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Ninh Bảo Nhi mang theo Thược Dược trở lại sương phòng, chỉ là lại thấy trong phòng có nhiều hơn ba người rảnh rỗi đánh cờ, cầm đầu là Nạp Lan Kỳ, ánh mắt Ninh Bảo Nhi mang theo vẻ tìm hiểu, hiểu sao tên này lại ở đây.

      Lâm Dương Thần thấy Ninh Bảo Nhi trở về, thả quân cờ trong tay xuống, ngây ngô nhìn Ninh Bảo Nhi.

      "Bảo Nhi muội muội, ngươi về, chúng ta ngồi chơi cờ nửa ngày rồi.”

      "Chờ ta?” Ninh Bảo Nhi kinh ngạc hỏi, "Các ngươi sao lại tới đây?”

      Lâm Dương Thần định mở miệng là cố ý đến tìm nàng, chỉ là giây kế tiếp cổ tay bị bóp chặt, quay đầu nhìn thái tử Nạp Lan Kỳ có ý định bẻ tay , lời đến cửa miệng lại phải nuốt vào.

      Nạp Lan Kỳ nho nhã lễ độ , "Bảo Nhi nương, là tiểu muội của tại hạ muốn đến chùa dâng hương, cho nên chúng ta mới đến, vừa vặn nghe Bảo Nhi nương cũng đến đây nên chúng ta cố ý đến hỏi thăm.”

      Nạp Lan Nhu ngồi bàn chơi cờ cùng Lâm Dương Thần, nghe Nạp Lan Kỳ vậy liền ngoẹo đầu sang phía Nạp Lan Kỳ, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

      "Kỳ ca ca nhớ nhầm rồi, là ca ca muốn dẫn Nhu Nhi chùa a, sao lại thế?”

      Nghe giọng quen thuộc này, Ninh Bảo Nhi run bắn người, nhìn gò má non nớt của nữ hài tử kia, khóe mắt đột nhiên cay xè.

      Nạp Lan Nhu là muội muội Nạp Lan Kỳ, tuy phải cùng mẹ nhưng tình cảm của họ vô cùng tốt, kiếp trước trong hoàng cung ‘ăn thịt người nhả xương’ kia , Nạp Lan Nhu là người duy nhất đối xử tốt với nàng, giờ gặp lại tâm tình Ninh Bảo Nhi chua xót lạ thường.

      Nghe Nạp Lan Nhu , Nạp Lan Kỳ suýt phun máu, mang muội muội tới là để nàng giúp cùng hoàng hậu hòa giải, chứ phải để phá đám. (=.:)

      Ninh Bảo Nhi thu hồi tâm tư, tự bản thân được suy nghĩ lung tung, tầm mắt lướt qua Nạp Lan Nhu, vào phòng, ngồi xuống ghế, uống ly trà lạnh, lúc này trong bụng thấy đói, mới nhớ ra mình muốn ăn trộm gà ngon, tuy ăn được nhưng lại tìm thấy lão già Tuệ Giác kia, coi như cũng là chuyện tốt.

      Lâm Dương Thần nhìn Ninh Bảo Nhi, trong lòng nổi lên tính toán, thái tử với sau này cho Nạp Lan Nhu đến phủ chơi thường xuyên, nếu như hai nàng trở thành bằng hữu, đến lúc đó hành động cũng tiện hơn, nghĩ đến đây Lâm Dương Thần liền thấy ảo não.

      Đứng dậy tới trước mặt Ninh Bảo Nhi, ánh mắt gian xảo, "Bảo Nhi muội muội, ngươi xem, vị này chính là muội muội của Kỳ huynh, Âu Dương Nhu, giống như ngươi, chỉ là hơn ngươi tuổi, chúng ta muốn ở chùa thêm mấy ngày, Nhu Nhi muội muội dù sao cũng là nữ hài tử, cùng hai nam nhân chúng ta ở cùng chỗ hơi bất tiện, có thể cho nàng ở cùng ngươi ? Nhu Nhi là lần đầu tiên ra khỏi nhà nên cũng có chút quen.”

      Nạp Lan Kỳ ngồi ở bên nghe Lâm Dương Thần , trong lòng thầm cho trăm điểm, đây là lần đầu tiên Nạp Lan Kỳ nghe thấy câu êm tai từ khi gặp Lâm Dương Thần đến nay, để Nhu nhi bên cạnh hoàng hậu, bọn họ nhất định có thể trở thành bằng hữu, nhớ kiếp trước quan hệ của hoàng hậu cùng Nhu Nhi rất tốt, kiếp này chắc cũng vậy .

      Ninh Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Nhu đơn thuần, đôi mắt to nhìn, quỷ thần xui khiến liền đồng ý.

      Lâm Dương Thần cười hắc hắc, Nạp Lan Kỳ khỏi thở dài hơi, cảm thấy vui vẻ.

      Ninh Bảo Nhi sau khi đồng ý liền thấy Nạp Lan Kỳ cùng Lâm Dương Thần biến hóa, vẻ mặt hai bọn họ như hồ ly, nàng cảm giác như bị người ta hãm hại.

      Đêm, Ninh Bảo Nhi rửa mặt xong, ngồi ở trước gương để Thược Dược chải đầu, liền nghe thấy Nạp Lan Nhu nằm ở giường oán giận.

      "Bảo Nhi tỷ tỷ, Nhu Nhi lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên ở ngoài, ta ngủ được, ngươi xem, tại thái... .” Nạp Lan Nhu che miệng, thiếu chút nữa phun hai chữ ‘thái tử’ ra, nhìn Ninh Bảo Nhi dường như nghe thấy, vì vậy yên tâm tiếp, " Kỳ ca ca bọn họ làm gì, biết có giống ta ?”

      Sửa sang tóc xong, Thược Dược liền ra khỏi phòng, chỉ còn lại Ninh Bảo Nhi cùng Nạp Lan Nhu, Ninh Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Nhu, muội ấy vừa chữ 'thái' kia nàng nghe thấy được, chỉ là muốn hỏi mà thôi, dù sao thân phận bọn họ nàng đều biết ràng, cứ để cho bọn họ ngụy trang chơi đùa .

      Nhìn lại bản thân trong gương, Ninh Bảo Nhi đột nhiên nhớ đến vẻ mặt giảo hoạt của Nạp Lan Kỳ cùng Lâm Dương Thần, mắt chuyển động vài cái, cười mỉm .

      "Ngươi muốn biết sao, ta có thể cho ngươi biết, ngươi có muốn nghe hay ?”

      Nạp Lan Nhu gật đầu, "Muốn nghe.”

      Ninh Bảo Nhi tới bên người Nạp Lan Nhu, ho tiếng, "Bọn họ nhất định cùng nhau đùa giỡn .” (rất muốn bạo cúc :v hủ nữ )

      Vừa nghe đến chơi đùa, ánh mắt Nạp Lan Nhu sáng lên, nắm tay Ninh Bảo Nhi, "Bảo Nhi tỷ tỷ, bây giờ sắc trời cũng tính là muộn, bằng chúng ta tìm họ cùng chơi .”

      Ninh Bảo Nhi vươn ngón tay lắc lắc trước mặt Nạp Lan Nhu, " được, đùa giỡn này dành cho tiểu hài tử.” *cười*

      "Vậy dành cho ai a?” (cho công và thụ chứ sao :v)

      "Bọn cho ngươi ở cạnh ta, là muốn ngươi biến khỏi tầm mất, để bọn có thể vui đùa tốt…haha.”

      Nạp Lan Nhu cúi đầu thấp xuống, ủy khuất mười phần , "Vì sao, Kỳ ca ca sao lại muốn đuổi Nhu Nhi , bọn họ chơi đùa cái gì a? Quá đáng, bọn họ thể đuổi Nhu Nhi.”

      Nhìn Nạp Lan Nhu ủy khuất, Ninh Bảo Nhi có chút buồn cười, nhưng đối với loại người như Nạp Lan Kỳ, đành phải với Nạp Lan Nhu như vậy, ràng mình biểu chán ghét ràng như vậy, hiểu sao cứ cố xuất trước mặt nàng, kiếp trước nàng luôn hi vọng có thể liếc mắt nhìn mình cái, lại làm, tại nàng muốn thấy nữa, lại cứ lắc lư trước mặt.

      Nạp Lan Nhu nghĩ rằng Nạp Lan Kỳ muốn đuổi nàng , cực kỳ buồn bã, ánh mắt hồng lên, dáng vẻ ràng sắp khóc.

      Ninh Bảo Nhi nắm tay Nạp Lan Nhu tay, "Nhu Nhi khóc, ra Kỳ ca ca làm thế là có nguyên nhân.”

      Giọng mang theo nghẹn ngào, “Nguyên nhân cái gì, ràng là muốn lợi dụng Nhu Nhi.”

      Ninh Bảo Nhi ho tiếng, nghiêm túc , "Đó là bởi vì Kỳ ca ca của ngươi cùng nhị biểu ca của ta là đôi, đưa ngươi cùng chùa chẳng qua là để che mắt thiên hạ, ngươi tin thử nghĩ xem, trước đây ca ca ngươi bao giờ đưa ngươi chơi chưa?”

      Nạp Lan Nhu khiếp sợ nhìn Ninh Bảo Nhi, thái tử ca ca cùng người kia là đôi? Nhớ đến thái độ thần bí của thái tử ca ca cùng Lâm Dương Thần, Nạp Lan Nhu cảm thấy Bảo Nhi tỷ tỷ rất đúng, thái tử ca ca từ trước tới nay chưa bao giờ mang nàng ra ngoài.

      Ninh Bảo Nhi cười trộm, Nạp Lan Nhu rất đơn thuần đáng , nhìn vẻ mặt muội ấy, nàng liền biết, Nhu Nhi ngây thơ cho rằng Nạp Lan Kỳ đoạn tụ, dương rối loạn. Cố nén cười ý, nghiêm túc , "Nhu Nhi, ngươi cũng đừng có lo, chắc là ta đoán sai, ca ca ngươi minh thần võ, sao có thể có chuyện đó cùng biểu ca của ta, đừng nghĩ nữa, chúng ta ngủ.”

      Ninh Bảo Nhi ngáp cái, quan tâm vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Nạp Lan Nhu, tắt đèn bấc, mặt mang ý cười, thoải mái nằm xuống giường, hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Trong sương phòng khác, Nạp Lan Kỳ thân mình nằm ở giường, khóe miệng mỉm cười, cứ như gặp mộng đẹp, hề biết có người ở sau lưng bôi đen thanh danh của .
      ly sắc, Ngọc Bình, Winter5 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24: Dẫn Tuệ Giác ra
      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Ngày hôm sau, Ninh Bảo Nhi ngủ giấc thoải mái, Nhu Nhi bên cạnh nàng khác, đôi mắt sáng loáng hai vành mắt đen xì.

      Rửa mặt xong, Thược Dược bưng cơm đến.

      "Tiểu thư, Nhu Nhi nương, ăn cơm .”

      Ninh Bảo Nhi ngồi vào trước bàn, bưng bát lên, khách khí nhét thẳng thức ăn vào miệng.

      Nạp Lan Nhu vốn muốn ra ngoài chơi, tâm tình vô cùng tốt, nhưng khi biết thái tử ca ca có tật xấu, làm nàng buồn bực cả đêm ngủ, nếu như chuyện này là , phải làm thế nào mới tốt đây?

      Ngoài cửa, Nạp Lan Kỳ cùng Lâm Dương Thần đến, vừa vào phòng, tầm mất Lâm Dương Thần liền đặt người Nạp Lan Nhu, thấy Nạp Lan Nhu cau mày ủ dột liền nhanh đến.

      "Bảo Nhi muội muội, Nhu Nhi bị làm sao?”

      Ninh Bảo Nhi ăn cơm, nhìn Nạp Lan Kỳ, rồi lại nhìn dáng vẻ bi thương của Nạp Lan Nhu, lắc lắc đầu, chỉ là trong mắt tràn đầy ý cười.

      Đặt chén đũa trong tay xuống, cảm giác được ánh mắt nóng bỏng đặt người mình, ngẩng đầu thấy vẻ mặt cưng chiều của Nạp Lan Kỳ nhìn mình, Ninh Bảo Nhi trừng mắt, thân thể ngồi nhích xa chút, ho tiếng, tiếp tục bưng chén ăn cơm, nàng muốn dây dưa với Nạp Lan Kỳ.

      Nạp Lan Kỳ đứng đối diện Ninh Bảo Nhi, lúc này trong mắt có bất kỳ người nào, chỉ có hoàng hậu đáng của , nhìn hoàng hậu ăn cơm mà phình má lên, vô cùng khả ái, kiếp trước tại sao lại phát hoàng hậu lớn lên chỉ khuynh thành, mà ngay cả tính tình cũng đáng , đẹp đẽ đến thế.

      *

      Lâm Dương Thần rất lo lắng, biết Nạp Lan Nhu xảy ra chuyện gì, nhìn nàng như sắp muốn khóc, tâm liền tan nát.

      Đúng là Nạp Lan Nhu đau lòng, nhưng Lâm Dương Thần có thấy, sau khi quan sát , Nạp Lan Nhu liền ủy khuất liếc Nạp Lan Kỳ cái, rồi lại quay lại quan sát , trong lòng suy nghĩ ‘ thái tử ca ca biết là có ý tứ gì, lại coi trọng người ngốc nghếch như vậy.’ (chắc ẻm này eo LDT r, giận thái tử vì sao lại thích . há há)

      Ninh Bảo Nhi ăn uống no đủ, liền ra khỏi phòng đứng nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng nghĩ biện pháp để dụ Tuệ Giác ra ngoài, nàng còn thời gian đợi.

      Có chút nóng nảy, sốt ruột, cuối cùng Ninh Bảo Nhi quyết định đến sau núi nhìn chút rồi nghĩ biện pháp.

      Ninh Bảo Nhi thông báo với ai, mình rời khỏi, Nạp Lan Kỳ vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy nàng ra ngoài liền theo.

      đường tới thẳng phía sau núi, nhìn mặt đất, ngoại trừ có ít than củi chưa cháy hết cùng cái giá nướng gà chẳng có gì khác, Ninh Bảo Nhi quan sát xung quanh, phía trước chỉ có vùng tre trúc xanh đậm, có che khuất cái gì, lão già Tuệ Giác kia rốt cuộc là ra từ đâu.

      Ninh Bảo Nhi nhíu chân mày, ngồi xuống tự hỏi, Nạp Lan Kỳ chậm rãi tới, khoác vai Ninh Bảo Nhi.

      "Bảo Nhi, ngươi tới nơi này làm gì?”

      Đột nhiên giọng xuất , làm cho Ninh Bảo Nhi sợ hãi nhảy về sau mấy bước, ánh mắt mang theo hoảng sợ nhìn Nạp Lan Kỳ, "Ngươi có bệnh a, ngươi định dọa chết người hay sao?”

      Nạp Lan Kỳ sửng sốt, sau đó có chút tự trách, nghĩ hoàng hậu gan như thế, cư nhiên lại dọa nàng, vẻ mặt ảo não nhìn Ninh Bảo Nhi.

      "Ngươi có sao ?”

      Ninh Bảo Nhi trừng mắt nhìn Nạp Lan Kỳ cái, chỉnh đốn lại tâm tình, nàng quên mất, Nạp Lan Kỳ tại là thái tử, còn là phu quân nàng, bây giờ đối với nàng mà cũng chỉ là người xa lạ, nếu như nàng chọc tức giận có lẽ gây khó dễ cho cha nàng, thể được. (lạy má, con chỉ sợ ổng í tốt với thừa tướng đến nỗi thừa tướng phát sợ thôi :v)

      Ninh Bảo Nhi có chút quẫn bách, hai gò má ửng đỏ, vừa mới sảng khoái hô to với Nạp Lan Kỳ như vậy, tại nàng muốn giải thích, "Khụ, ta sao, cổ họng có đau chút, về uống nước táo là hạ hỏa ngay.”

      Nạp Lan Kỳ cười nhạt, lại phát chỗ đáng của hoàng hậu, ra lúc tức giận hoàng hậu lại như con mèo giơ móng vuốt, haha.

      "Là ta tốt, hù dọa ngươi, chỉ là mình ngươi tới nơi này làm cái gì?”

      Ninh Bảo Nhi muốn chuyện với Nạp Lan Kỳ, suy tính lại thấy nên nể mặt người ta chút.

      "Ta đến tìm người.”

      "Tìm ai? Ta giúp ngươi.”

      Ninh Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Kỳ, thân thể hơi nghiêng dịch sang bên trái, giọng lẩm bẩm, "Ngươi quen sao? Giúp được ?”

      Quay người lại mỉm cười , “Haha, cần phiền phức đâu.”

      Nạp Lan Kỳ liếc mắt biết hoàng hậu khẩu thị tâm phi, cũng biết mình làm gì đắc tội hoàng hậu, khiến hoàng hậu chán ghét , chẳng lẽ là ấn tượng ban đầu tốt sao?

      Ninh Bảo Nhi tới đâu Nạp Lan Kỳ theo tới đó, là đáng ghét, cuối cùng có cách nào, Ninh Bảo Nhi đành chuyện muốn tìm Tuệ Giác cho Nạp Lan Kỳ, đương nhiên trừ chuyện ăn trộm gà.

      Nạp Lan Kỳ sau khi nghe xong liền có chủ ý, muốn cho hoàng hậu ấn tượng tốt, vì vậy phải hoàn thành tốt việc này.

      Vào lúc ban đêm, Nạp Lan Kỳ tự mình hành động, đồng thời còn vì Ninh Bảo Nhi nghĩ ra cái chủ ý, dùng mỹ thực dụ Tuệ Giác ra.

      Đêm, Nạp Lan Kỳ vén tay áo, đốt đống lửa, cái đùi dê giá, cố ý làm, bắt đầu ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng, vẻ mặt nghiêm túc như đánh trận.

      Ninh Bảo Nhi ngồi bên vẫn luôn nhìn Nạp Lan Kỳ.

      Nàng chưa bao giờ biết Nạp Lan Kỳ còn có thể làm chuyện như vậy, kiếp trước luôn lạnh nhạt đạm bạc, ai bì nổi, nàng vì mà luôn luôn hiền thục rộng lượng, tỉ mỉ xử lý hậu cung, nhìn với các phi tử có thể cười hai cái, duy chỉ có đối với nàng lại lạnh như băng, khi đó nàng mới biết được, ôn nhu của chỉ dành cho người để ý.

      Nạp Lan Kỳ cảm thấy tầm mắt Ninh Bảo Nhi dính vào người , trong lòng thỏa mãn cho rằng, ấn tượng của trong lòng nàng có chút đổi mới.

      Mùi thơm của đùi dê nướng phát ra, theo gió buổi đêm lan tỏa. .

      Người nào đó luôn ở thiện phòng nghỉ ngơi, ngửi thấy trong khí dòng hương vị, trong nháy mắt bật dậy, cầm hồ lô rượu ra ngoài.



      Chương 25: Cầu y

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Đùi dê tỏa ra hương thơm mê người, Ninh Bảo Nhi ngồi gần nhất, hít càng nhiều nên thèm càng nhiều, suýt nước miếng.

      Nạp Lan Kỳ rút dao ra, cắt khối thịt dê đưa cho Ninh Bảo Nhi.

      "Bảo Nhi, mau thử tay nghề của ta.”

      Ninh Bảo Nhi lúc này bị mỹ vị hấp dẫn, hoàn toàn chú ý rằng Nạp Lan Kỳ gọi ‘Bảo Nhi’.

      Đưa tay nhận lấy đùi dê, mở miệng cắn cái, bên ngoài khen khét, bên trong mềm dai, ngon quá!

      "Ăn ngon .”

      Được Ninh Bảo Nhi thích, Nạp Lan Kỳ cao hứng.

      Cách đó xa, trong rừng trúc truyền ra vang xào xạt, tai Nạp Lan Kỳ khẽ nhúc nhích, nghe ra có tiếng bước chân hướng tới chỗ họ, vẻ mặt như thường tiếp tục cắt đùi dê cho Ninh Bảo Nhi ăn.

      Đùi dê quả thực ngon, chỉ chốc lát Ninh Bảo Nhi ăn xong mấy khối, hỏi Nạp Lan Kỳ, "Ngươi biết nướng đùi đê như thế nào sao?”

      "Ta học cùng mẫu thân, bởi vì ta thấy đùi dê khá là ngon, có thể làm mà ăn.”

      Ninh Bảo Nhi giật mình, cùng hoàng hậu học, đương kim hoàng thượng thích ăn đùi dê nướng là chuyện mà mọi người đều biết, thế nhưng nay lại cùng hoàng hậu nướng đùi dê?

      Nạp Lan Kỳ thuần thục lật đùi dê lửa, thỉnh thoảng còn dùng tay rắc gia vị, đùi dê bay ra hương vị như có như trong gió truyền tới chỗ ai đó.

      Nạp Lan Kỳ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt cách đó xa, khóe miệng cong cong, “Mùi vị thế nào?”

      "Rất ngon.” phải vì lần đầu tiên được Nạp Lan Kỳ phục vụ mà là quá ngon.

      "Ngươi dùng cái gì mà nửa điểm mùi khó chịu cũng có?”

      “Đơn giản thôi, ăn cùng rau thơm mùi vị tốt hơn, sau đó đem đùi dê nướng hơi khét, cho vào miệng nhai, giòn tan lại mềm mềm…” Nạp Lan Kỳ cố ý lớn, dùng lực để xung quanh mấy dặm cũng có thể nghe được.

      Ninh Bảo Nhi có chút no rồi, nhưng nghe Nạp Lan Kỳ vậy lại muốn ăn.

      Nạp Lan Kỳ nghe thấy tiếng bước chân tới lui, miệng cười càng tươi.

      Lại cắt khối đưa cho Ninh Bảo Nhi, "Ăn nhiều chút, còn lại ăn hết mang về, cách làm đùi dê nướng này là độc nhất vô nhị, thể truyền ra ngoài.”

      Nghe tới đây Ninh Bảo Nhi mới phát giác được có cái gì đúng, Nạp Lan Kỳ mang thức ăn thừa về, sợ bị người khác học được, chẳng lẽ…

      Để chứng thực suy đoán của bản thân, Ninh Bảo Nhi vô ý thức nhìn chung quanh, chỉ là giây kế tiếp tay bị Nạp Lan Kỳ nắm lấy, Ninh Bảo Nhi nhíu mày, thấy Nạp Lan Kỳ ra hiệu cho nàng được động, lúc này Ninh Bảo Nhi mới hiểu , Tuệ Giác tới.

      Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc chút, "Ngươi cũng ăn chút , ta ăn được hết, còn nhiều thịt như thế, ăn lãng phí.”

      Quả nhiên thông minh, trong lòng Nạp Lan Kỳ tán thưởng, hoàng hậu của là thông minh, nhanh như thế liền phản ứng kịp, ánh mắt mang theo cưng chiều, giọng , " sao, ăn hết mang về cho mọi người ăn.”

      Ninh Bảo Nhi bày ra vẻ đáng tiếc, "Nhưng lúc mang về nguội lạnh, phải vứt , tiếc.”

      "Cái kia, ta có thể nếm thử ?”

      Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi đồng thời quay đầu nhìn lại, nhìn thấy lão già đầu hoa râm, thân thể mập mạp làm động tác nuốt niếng miêng ‘ừng ực’, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đùi dê, hơn nữa tay còn cầm hồ lô rượu, bề ngoài này cho họ biết, đây chính là Tuệ Giác.

      Ninh Bảo Nhi nhướn chân mày, nhìn Nạp Lan Kỳ, hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó Ninh Bảo Nhi ngọt ngào , "Có thể a.”

      Lão đầu vừa nghe có thể, mặt mày rạng rỡ tới, véo miếng thịt, bỏ vào trong miệng nhai chút, ngon đến nỗi nheo mắt lại.

      " tệ, tệ, mùi vị thơm.”Lão đầu hắc hắc cười, đưa tay muốn lấy khối thứ hai, chỉ là toàn bộ đùi dê đều thấy, giương mắt nhìn, đùi dê kia bị nam nhân nâng lên.

      Ninh Bảo Nhi thay đổi vẻ mặt, giọng u, “Tuệ Giác đại sư, bây giờ ta mới được gặp mặt.”

      Lão đầu liếm ngón tay, khi nghe thấy Ninh Bảo Nhi gọi là Tuệ Giác, sợ hãi, theo bản năng lùi về sau bước.

      "Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

      Ninh Bảo Nhi quay đầu cho Nạp Lan Kỳ ánh mắt, Nạp Lan Kỳ đem đùi dê buông xuống.

      "Đại sư, người ta cũng chờ ngươi mấy ngày, cũng thấy bóng ngươi đâu, mà ngươi ngược lại rảnh rỗi chạy ra phía sau núi ăn gà, uống rượu, còn cái gì bế quan, ngài có phải tôn kính Phật tổ hay ?”

      mặt Tuệ Giác lộ ra vẻ gì, trái lại nghĩ đến việc, ngón tay mập mạp duỗi ra chỉ thẳng vào mặt Ninh Bảo Nhi, “Là các ngươi ăn trộm gà của ta.” Tuệ Giác thấy Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi, tưởng rằng là hai bọn họ cùng nhau ăn trộm.

      Ninh Bảo Nhi ho tiếng, "Khụ, con gà kia ta nhắc lại, coi như cái đùi dê này đền cho ngươi.”

      Vừa nghe đến đùi dê, Tuệ Giác liền cười tủm tỉm.

      "Đại sư, tiểu nữ tới đây là muốn cầu ngài việc, ca ca ta thân có bệnh nặng, muốn mời ngài chữa bệnh cho.”

      Nạp Lan Kỳ vừa nghe Ninh Bảo Tuấn có bệnh, còn là bệnh nặng, liền nghĩ trong cung thái y nhiều như vậy, phái hai người . (nhiều mà cho hai thôi sao =.:)

      " trị được, lão phu từng thề chữa bệnh cho người.”

      Thề trị bệnh, Ninh Bảo Nhi đoạt đùi dê lại, “Vì sao a?”

      Tuệ Giác bẹp bẹp miệng, hiển nhiên là ăn đủ, "Ai nha, tiểu hài tử ngươi rất hư.”

      Ninh Bảo Nhi trộm cười, cầm đùi dê lắc lư trước mắt Tuệ Giác, "Đại sư, ngài cứ coi như là làm việc thiện, mặt mũi ngài hiền lành như vậy mà. Ca ca ta bệnh nặng nhiều năm, khám qua nhiều đại phu mà chữa được, sau này tiểu nữ mới biết, Tuệ Giác đại sư có y thuật tài giỏi, tiểu nữ khẩn cầu đại sư cứu ca ca, ngài muốn gì cứ , tiểu nữ nhất định làm.”

      Tuệ Giác nhìn Ninh Bảo Nhi, duỗi duỗi ngón tay, do dự chút rồi nhàn nhạt , "Lão phu có thể làm hết sức, nếu có thể được lão phu chắc chắn toàn lực ứng phó, nếu được lão phu cũng lực bất tòng tâm.”

      "Tốt." Ninh Bảo Nhi cao hứng , kiếp trước đại biểu ca khỏi bệnh là nhờ Tuệ Giác, kiếp này cũng vậy.

      "Thế nhưng ta có điều kiện, phải đem phương pháp nướng đùi dê đưa cho ta.”

      "Thành giao."
      ly sắc, Ngọc Bình, Winter3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26: Gặp lại

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi trở về trước, trước tiên Nạp Lan Kỳ bắt Lâm Dương Thần qua bên tra hỏi.

      "Gia, ngài muốn làm gì?” (Tà: làm gì là làm gì?// =.:)

      "Ninh Bảo Tuấn bị bệnh gì, nghiêm trọng sao?”

      Lâm Dương Thần trừng mắt nhìn, Tuấn ca sinh bệnh sao, thế nào lại biết.

      Lắc đầu, " biết.”

      Nạp Lan Kỳ muốn chưởng vỗ chết , cái gì cũng biết.

      ——

      Ngày kế, Ninh Bảo Nhi phân phó Thược Dược thu thập hành lý chuẩn bị về.

      Có tiếng gõ cửa, Thược Dược thả bọc đồ trong tay xuống, mở cửa nhìn thấy tiểu sa di.

      "Nữ thí chủ, trụ trì truyền lời nhắn, ba ngày sau tự mình tới cửa.”

      "Tiểu thư, ngươi mau tới.”

      Ninh Bảo Nhi ngồi trong nhà vừa nghe, lập tức tới của nhìn tiểu sa di.

      "Cái gì, ba ngày sau?”

      "Dạ, trụ trì ba ngày sau tự mình .”

      Ninh Bảo Nhi cắn cắn môi, mất thời gian.

      Phất phất tay, mặc kệ thế nào, hôm nay nàng nhất định phải .

      Ngồi vào xe ngựa, bước nhanh chạy trở về, hôm nay nàng có chuyện trọng yếu muốn làm, được làm lỡ.

      ——

      Nạp Lan Kỳ thu thập hành lí xong, mình đến sương phòng Ninh Bảo Nhi, đứng trước của phòng khép chặt, đưa tay vuốt vuốt chỉnh lại trang phục, vươn tay gõ lên của vài cái.

      "Bảo Nhi, ngươi tỉnh chưa?”

      "Thùng thùng... .”

      "Bảo Nhi... , Bảo Nhi ngươi tỉnh chưa?”

      tiểu sa di quét rác ở sân, nghi hoặc nhìn Nạp Lan Kỳ, : “Vị thí chủ này, nữ thí chủ ở trong rời sáng sớm hôm nay.”

      Nạp Lan Kỳ nhíu mày, "Cái gì?”

      Ninh Bảo Nhi cùng Thược Dược ngồi trong xe ngựa, Ninh Bảo Nhi nhấc mành xe ngựa lên, nhìn đường về nhà.

      Xe ngựa đường vào thành, Ninh Bảo Nhi liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng khắp nơi, tìm hai con đường cũng có nhìn thấy bóng người.

      "Tiểu thư, ngài nhìn đâu vậy, tìm gì sao?”

      Ninh Bảo Nhi buông mành ngồi vững vàng lại, chẳng lẽ xuất chuyện xấu, kiếp này còn được gặp lại nàng.

      Lúc này truyền đến trận nhốn nháo, Thược Dược vạch bên mành, thấy vài người ầm ĩ.

      "Tiểu thư, bé kia đáng thương, bị tên lưu manh đó khi dễ, trời nóng như vậy, mặt đất còn nằm người, là thân nhân của nàng sao?”

      (lại kiểu bán thân chuộc cha, ahihi, chưa đọc cũng biết)

      Ninh Bảo Nhi vừa nghe lập tức đẩy Thược Dược ra, nhìn bên ngoài, quả nhiên có hai tên côn đồ, hùng hùng hổ hổ khi dễ .

      Khi nhìn dung mạo người kia, Ninh Bảo Nhi kinh ngạc, "Hải Đường."

      Nàng hô to, "Dừng xe.”

      Thược Dược cả kinh, "Tiểu thư, làm sao thế?”

      "Trữ bá bá, dừng xe nhanh lên.”

      Xe dừng lại, Ninh Bảo Nhi lập tức nhảy từ xe xuống, tới to, "Dừng tay.”

      Nhìn Hải Đường mặt đất bị đánh đầu đầy máu, trong ánh mắt Ninh Bảo Nhi mang theo đau lòng, kiếp trước Hải Đường vì nàng nhận hết khổ, cuối cùng còn bị cắt đứt chân, kiếp này lầm đầu tiên gặp mặt ở trong hoàn cảnh này.

      Hai người kia nhìn thấy Ninh Bảo Nhi như hoa như ngọc, ánh mắt để lang quang (mắt sói ấy), bộ dáng dâm tà nhìn chằm chằm Ninh Bảo Nhi.

      " a, mỹ nhân này càng xinh đẹp, huynh đệ ta hôm nay nhìn mắt.”

      Ninh Bảo Nhi lòng quan sát Hải Đường nằm dưới đất, nào có tâm tư quản hai tên lưu manh kia, vì vậy lên trước, quan tâm người nọ bẩn thỉu, ngồi xuống để nàng dựa vào lòng mình, kiểm tra phen. (chú ý chú ý, nữ 9 của chúng ta 13t, chắc e này 10, 11 tuổi)

      "Hải Đường, ngươi thế nào rồi?”

      Nữ hài hỗn loạn, ánh mắt mê mang nhìn thiếu nữ đẹp như thiên tiên, dùng giọng điệu ôn nhu chuyện với nàng, muốn mở miệng lại nôn ra chữ.

      Thược Dược từ trong xe xuống, thấy Ninh Bảo Nhi ôm người bẩn thỉu, lập tức tới.

      "Tiểu thư, ngươi mau buông nàng ra, cả người đều là máu.”

      Lại thêm , hai tên lưu manh kia càng thêm càn rỡ đánh giá, " nàng, gia khuyên ngươi tốt nhất nên quản nhiều chuyện." Đưa tay muốn nắm Ninh Bảo Nhi.

      Ninh Bảo Nhi đưa lưng về phía hai tên lưu manh, căn bản có nghĩ đến bọn họ động thủ, trái lại Thược Dược đứng sau Ninh Bảo Nhi cách đó xa, mở miệng hô, "Lớn mật, ngươi dám động đến tiểu thư nhà chúng ta." Tiếp theo liền muốn chạy đến.

      Thược Dược tóm lấy cánh tay tên lưu manh, ai ngờ thoáng cái bị tên lưu manh kia đẩy ra, té ngã xuống đất, Thược Dược kinh hô tiếng.

      Ninh Bảo Nhi quay đầu lại, nhìn thấy tên lưu manh kia vẻ mặt dâm tà nhìn nàng cười cười, cúi xuống đỡ Hải Đường, chỉ nghe ‘ôi’ tiếng, tên lưu manh kia liền thống khổ ngã xuống.

      giọng tinh thuần sang sảng vang lên, " nương, ngươi sao chứ?”

      Ninh Bảo Nhi ngẩng đầu, nhìn người đánh tên lưu manh cước, vô thức mở miệng kêu lên, "Trấn Nam vương thế tử.” ( lộ diện :v)

      Chương 27.1: Hải Đường

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___-
      "Ôi! Tên khốn kiếp nào dám đánh ta.”

      "Ở trước mặt ta mà dám xưng ta?”

      Hai tên lưu manh bị ánh mắt lạnh lùng trấn áp, lên lời.

      "Ngươi... Ngươi là ai?”

      "Ta là ai?”

      Lập tức. hai tùy tùng sau lưng Trấn Nam vương thế tử ra, thấy hai thanh bảo kiếm sau lưng họ, hai ten lưu manh sợ hãi bò về sau.

      "Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?”

      Trấn Nam vương thế tử gấp cây quạt trong tay lại, "Còn mau cút , muốn ăn đòn?”

      Hai tên lưu manh kia thấy người trước mắt dáng vẻ cao lớn, liền biết là xuất thân bất phầm, nhìn Ninh Bảo Nhi chút, rồi lại nhìn người đánh họ, nâng người đứng dậy chạy trốn.

      Quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi thân hoa phục, trong lòng lại ôm nữ tử ăn xin, nhớ tới tiếng ‘Trấn Nam vương thế tử’ mà nàng vừa gọi, quan sát Ninh Bảo Nhi, trong ấn tượng của , hình như chưa từng gặp qua nữ tử này.

      "Hải Đường ngươi cố lên, Thược Dược mau giúp ta.”

      Thược Dược bị hai tên lưu manh đẩy ngã xuống đất, khuỷu tay bầm tím chút, liền đứng dậy tới trước mặt Ninh Bảo Nhi, giúp Ninh Bảo Nhi đỡ người dậy.

      "Tiểu thư, nàng chảy rất nhiều máu, làm sao đây?”

      Giọng Ninh Bảo Nhi mang theo lo lắng, "Trước đỡ lên xe ngựa , sau đó ngươi tìm đại phu, kêu tới Ninh phủ nhanh.”

      Thược Dược có chút kinh ngạc, sao lại đem người lai lịch về phủ.

      "Tiểu thư.”

      "Nhanh lên chút , nếu như chậm ngươi cũng cần về.”

      Thược Dược bị giọng tức giận của Ninh Bảo Nhi hù dọa, tiểu thư cư nhiên vì người xa lạ mắng nàng, ủy ủy khuất khuất ‘dạ’, xoay người rời .

      Đỡ người lên xe ngựa, Ninh Bảo Nhi cũng quên người vừa cứu nàng, “Tạ ơn công tử ra tay cứu giúp, nếu như công tử ngại, mời đến Ninh phủ tìm Ninh Bảo Tuấn, tạ lễ với ngươi.”

      Nhìn xe ngựa Ninh Bảo Nhi rời , Trấn Nam vương thế tử, khóe miệng cười cười, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư khuê các quan tâm nguy hiểm cứu trợ tên ăn mày, Ninh Bảo Tuấn, Ninh phủ.

      Ninh Bảo Nhi đem người mang vào phủ, làm ra ít phong ba, ra khỏi phủ bình thường, về phủ lại mang thêm người toàn máu.

      Đỡ người vào trong Bảo Các viện, Nhạc mẫu cùng Bạch Ngọc ra đón.

      "Tiểu thư, đây là thế nào?”

      Ninh Bảo Nhi nhìn thấy Nhạc mẫu, chợt nhớ tới, cháu trai bà Nhạc Sơn biết chút y thuật, máu đầu Hải Đường vẫn chảy, nếu để mất mấu nàng nguy hiểm đến tính mạng.

      "Nhạc mẫu, gọi Nhạc Sơn đến phòng ta nhanh nhanh cứu người.”

      Nhạc mẫu bị màn này làm cho hoảng sợ, nghe Ninh Bảo Nhi liền tỉnh ngộ, liên tục gật đầu.

      "Tốt, ta ngay.”

      Ninh Bảo Nhi mình đưa Hải Đường vào trong phòng của mình, ngại ngần đặt nàng giường, bảo Bạch Ngọc mang chậu nước đến giúp Hải Đường lau máu mặt.

      Nhạc Sơn lưng mang túi tới, trong mấy ngày tu dưỡng ở Ninh phủ, sắc mặt tốt hơn nhiều, ngoại trừ hay chuyện với người ngoài, còn lại cái gì cũng tốt.

      "Tiểu thư, ngài gọi ta.”

      “Mau nhìn xem nàng thế nào.”

      Ninh Bảo Nhi tránh ra nhường chỗ cho Nhạc Sơn, Nhạc Sơn ăn mặc giản dị, ngồi bên người Hải Đường, tay bắt mạch, nếu như phải nàng biết dựa vào săn thú mà sống cho rằng là đại phu a.

      Nhạc Sơn vạch mắt Hải Đường ra, nhìn chút rồi thản nhiên , “Ngoại thương nghiêm trọng, chỉ có chút mệt mỏi, cả ngày lo âu nên bất tỉnh, ta cầm máu cho nàng, đợi nàng tỉnh lại ăn chút thức ăn để hồi phục là sao.”

      Nghe Hải Đường có chuyện gì, tâm tình Ninh Bảo Nhi treo lên cũng hạ xuống, lúc này mới để ý đến biến hóa của Nhạc Sơn, thấy mình nhìn chằm chằm, gương mặt hơi đỏ, vô ý né tránh.

      Cửa chính, Thược Dược lôi kéo vị lão đầu tới, "Tiên sinh mau lên, mang người rất quan trọng a.”
      ly sắc, Winter, trạch nữ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :