1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu, trẫm sai rồi - Chanh Tử Điện (39/166)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Trời cũng giúp ta!

      Tuyển editor cùng em. huhu

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Cửa sương phòng chậm rãi mở ra, vị công tử mặc bạch y (áo trắng), tay cầm ngọc phiến (quạt ngọc) chậm rãi ra, sau lưng còn có hộ vệ vẻ mặt lạnh lùng, Dung Băng đứng cạnh Lý Mộc Kỳ hai mắt sáng ngời, bị miếng ngọc bội người công tử kia hấp dẫn, bởi vì mặt nó viết chữ ‘Thanh’ sáng loáng, ngọc bội kia là loại thượng hạng, lại có chữ ‘Thanh’, trong kinh thành người mang ngọc bội này chỉ có , là Nhị hoàng tử, chỉ cần là người có thân phận hiển hách đều tránh dây dưa với hoàng gia để khỏi gặp phải tai họa.

      Nhìn Nhị hoàng tử tuấn lãng phong lưu, Dung Băng ảo não, lại nhìn Lý Mộc Kỳ ngu ngốc, thở dài. Thay đổi sắc mặt, giọng Dung Băng mềm mại như nước, “Kỳ ca ca, đừng như vậy, nhiều người càng náo nhiệt a, chỉ có mỗi ba người chúng ta ở đây quá đơn, chẳng có ý nghĩa gì.”

      Lý Mộc Kỳ nghe ra trong giọng của Dung Băng mang theo tức giận , biết mình có làm sai hay , gãi đầu cái, kiên nhẫn với chưởng quỹ, “Tốt, cứ như vậy , cho chúng ta phòng tốt nhất.”

      Lúc này Lý Mộc Song cũng nhìn thấy vị công tử đứng ở cửa kia, chỉ là nàng quan sát cẩn thận giống Dung Băng, lòng muốn nhào vào tuấn nhan kia, nhưng nghe Dung Băng chuyện với Lý Mộc Kỳ liền tỉnh lại, ôm cánh tay Lý Mộc Kỳ làm nũng.

      “Được rồi, vậy liền nghe theo Băng tỷ.” Vừa vừa len lén nhìn vị công tử xuất trần kia.

      Dung Băng ngăn cản lại, khiến cho Lý Mộc Kỳ bỏ qua ý tưởng bao toàn bộ Tiêu lầu, ngượng ngùng ngước mắt nhìn người đứng ở của sương phòng, mỉm cười.

      Đợi Dung Băng, Lý Mộc Kỳ, Lý Mộc Song tiến vào phòng khác, Nạp Lan Thanh mở ngọc phiến, nhàng hỏi, “Người vừa rồi là ai?”

      Hộ vệ đứng sau Nạp Lan Thanh trả lời, “Là trưởng tử cùng trưởng nữ của thương nhân vận chuyển muối, người bên trái họ là thiên kim nhà thị lang, Dung Băng.”

      Nạp lan Thanh bày ra bộ dáng hiểu, ánh mắt híp lại, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt ý cười, lúc này giọng từ căn phòng cách vách vang lên.

      Ninh Bảo Nhi ăn uống no đủ, từ trong sương phòng ra, Ninh Bảo Tuấn sau lưng nàng, trong tay còn mang theo hai túi chân vịt được bọc gói tốt.

      Nhìn tiểu muội nhà mình chả có hình tượng, trong lòng có chút lo lắng cho tương lai tiểu muội, biết công tử nhà ai lấy được tiểu muội, dáng vẻ khi ăn uống của Bảo Nhi…Ninh Bảo Tuấn cười trộm, nếu quả có người tới nhà cầu hôn mà nhìn tiểu muội ăn uống như thế, còn bị hù dọa .

      Ninh Bảo Tuấn cùng Ninh Bảo Nhi ra trước có thấy Nạp Lan Thanh đứng sau lưng, vì vậy cứ về phía trước, mà Ninh Bảo Nhi lại còn liếm hàm răng, oành oạch hôm nay chân vịt mặn.

      Nạp Lan Thanh lần đầu nhìn thấy nữ tữ có bộ dáng như thế, thị vệ đứng sau nhàn nhạt , “Đó là thừa tướng đại công tử cùng với tiểu muội vừa khỏi bệnh.”

      Nạp Lan Thanh nghe xong lập tức nhướng mi, ra đây chính là con quý giá của thừa tướng, mười bảy tuổi rồi nhưng chưa có ý trung nhân, thế nhưng thừa tướng phủ sao có thể giáo dục ra nữ nhi lỗ mãng như thế.

      Nạp Lan Kỳ ủ rũ cúi đầu trở lại phủ thái tử, trong tay nắm chặt cây trâm mà Ninh Bảo Nhi cần, trong lòng vừa đau đớn vừa hối hận, hối hận vì kiếp trước nghe lời Bảo Nhi, đau đớn vì kiếp này làm sao mới có thể khiến Bảo Nhi lại .

      Nạp Lan Kỳ đứng suy nghĩ trong đình viện, nhìn cây lá xum xuê, chợt nghe thấy tiếng gì đó.

      “Cái này từ đâu mà ra?”

      “Dạ, là Vương thái y mang tới.”

      “Uông, uông…”

      Tiếng động vật kêu, Nạp Lan Kỳ lấy lại tinh thần nhìn phía hành lang, thấy hai thị vệ, người trong tay còn ôm con vật.

      “Vật này thanh rất hay.”

      “Dạ, nó rất linh hoạt cho nên Vương thái y mới đưa tới.”

      Nạp Lan Kỳ chậm rãi tới cạnh hai thị vệ, giọng hỏi, “Đây là cái gì?”

      Hai hộ vệ nghe thấy tiếng thái tử, giật mình kêu lên, “Thái tử điện hạ.”

      Nạp Lan Kỳ phất phất tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vật sống trong tay thị vệ, vật kia gào thét với Nạp Lan Kỳ.

      Thị vệ kia lập tức quỳ xuống, “Thái tử điện hạ tha tội, vật này gặp người liền như vậy, thuộc hạ chạm vào nó cũng bị nó kêu, vừa nãy nó còn cắn thuộc hạ.”

      “Đứng lên .”

      Nạp Lan Kỳ nhìn vật kia, “Nó có mắt.”

      Nghe lời này, tên thị vệ kia bật cười, “ ra thái tử cũng cảm thấy như vậy, trước đây thuộc hạ thấy dáng vẻ nó tốt nên liền xin Vương thái y cho thuộc hạ, con chó con này khi sinh ra gầy, tưởng rằng thể sống được, sau khi được Vương thái y chữa trị mới được như thế này, mắt của nó ở đây.”

      Quả nhiên nhìn thấy giữa đám lông có đôi mắt đen láy to tròn.

      “Tên nó là gì?”

      “Tạm thời nó chưa có tên, thuộc hạ định đưa cho biểu muội đặt tên và dạy dỗ.”

      “Đưa cho biểu muội ngươi?”

      “Dạ, biểu muội thuộc hạ vừa mới khỏi bệnh, cho nên thuộc hạ muốn tìm cho nàng sủng vật.”

      Nạp Lan Kỳ suy nghĩ, nếu như đưa vật kỳ kỳ này cho Bảo Nhi nàng liệu có chút hảo cảm với , lập tức ngẩng đầu nhìn thị vệ kia, đột nhiên cảm thấy quen mắt, giống như gặp qua ở nơi nào, đầu óc xoay vòng vòng, chợt nhớ ra đây là Thống lĩnh thị vệ, lúc hoàng hậu chết chạy vào hậu cung, quên lễ tiết, nên bản thân bị cách chức nhốt vào thiên lao.

      Nạp Lan Kỳ tinh tế quan sát, sau đó mở miệng, “Biểu muội ngươi là ai?”

      Lần này thị vệ ôm con chó mở miệng, ngược lại thị vệ đứng bên liền đoạt lời, “Chính là trưởng nữ phủ thừa tướng, Ninh Bảo Nhi.”

      “Ngươi tên là gì?”

      “Thuộc hạ là Lâm Dương Thần.”

      Lâm Dương Thần, nghe cái tên này, đầu óc Nạp Lan Kỳ ầm ầm, là ông trời giúp , vốn nghĩ rằng hôm nay chọc giận hoàng hậu, chẳng còn cơ hội gặp mặt, ra lão Thiên đối đãi với tệ, trong nhà còn có người tài ba, Lâm Dương Thần là phải là nhị công tử của đại học sĩ nội các sao, phải là biểu ca của hoàng hậu sao? Kiếp trước thích hoàng hậu có quan hệ cùng người khác nên chút do dự trực tiếp bắt Lâm Dương Thần vào ngục, cuối cùng đại học sĩ nội các, phụ thân Lâm Dương Thần cũng phải đến cầu xin .

      Tình cảm biểu ca biểu muội nàng rất tốt, nghĩ ra cách tặng quà cho nàng rồi.

      Mắt đăm đăm nhìn Lâm Dương Thần, khóe miệng còn nở nụ cười bí .

      Lâm Dương Thần cả người sợ hãi, biết mình bậy cái gì mà chọc giận thái tử.

      Chương 8: Thông Lan xa lạ

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      _________

      Cửa lớn phủ thừa tướng.

      “Ca, phần này là cho ta, phần kia ngươi đưa cho mẹ, ta về phòng đây.”

      Ninh Bảo Tuấn nhìn Ninh Bảo Nhi chút, “Thế nào, cùng ta thỉnh an mẹ sao?”

      “Ta về trước đổi trang phục, ngươi xem ta ăn mặc như thế này, mẹ nhìn thấy chắc chắn mắng ta.’

      Ninh Bảo Tuấn cho rằng Ninh Bảo Nhi thực là sợ bị mẹ mắng nàng có hình tượng nữ nhi, vì vậy gật đầu.

      Ninh Bảo Nhi cầm chân vịt trong tay, lặng lẽ về viện của mình, tới cửa viện, Ninh Bảo Nhi vào, ngược lại đứng ở cửa nhìn xung quanh, chợt thấy bóng dáng màu xanh lam vội vã chạy, hơn nữa trong tay còn cầm ngọn nến cùng vàng mã.

      Ninh Bảo Nhi nhướng mày nhìn bóng dáng kia biến mất mới vào trong Bảo Các viện, tại chính sảnh, Thược Dược giống như tiểu ngốc tử lau lau cọ cọ, mà Bạch Ngọc lại thướt tha cầm rổ lấy cánh hoa, chân mày Ninh Bảo Nhi nhíu chặt, nàng ta cố tình ư, để nhất đẳng nha hoàn làm chuyện nặng, mà nhị đẳng nha hoàn như nàng lại ung dung nhặt hoa.

      tới đặt mông xuống ghế, Thược Dược ngốc nghếch lau ghế, nhìn thấy nàng trở về liền cầm khăn chạy tới, cười hì hì , “Tiểu thư, ngươi về, lần sau ra ngoài nhớ mang ta , ở trong nhà nhàm chán.”

      Đâu phải Ninh Bảo Nhi quên gọi Thược Dược , mà là phụ thân cùng mẫu thân cho phép a, tại muốn ra ngoài cũng có cửa đâu.

      Ninh Bảo Nhi tức tức, đặt chân vịt trong tay lên bàn, giọng mang theo mùi thuốc súng.

      “Mau ăn , sau đó tìm việc mà làm, ta nghĩ tới ngươi có thể làm nhiều việc như thế a, nhanh, ăn xong lau cả tiểu viện, phòng ngói, lá cây kia cũng rất nhiều bụi, toàn bộ đều phải lau sạch, đến lúc đó ta kiểm tra.”

      Thược Dược sửng sốt, tiểu thư sao lại bắt nàng làm nhiều việc như thế, nhìn bàn để cái túi , trong lòng đoán xem đó là món gì ngon, nhưng dám động thủ, bởi vì nàng sợ ăn xong chết a.

      “Tiểu thư..” Giọng Thược Dược mang theo chút ủy khuất.

      Ninh Bảo Nhi làm như thấy, nhàn nhạt , “Đừng gọi ta, phải ngươi thích làm việc sao, đúng là nha hoàn tốt, giờ ta tìm việc cho ngươi làm rồi, mau mau lau cho sạch .”

      Kiếp trước Thược Dược theo Ninh Bảo Nhi ăn bao nhiêu đắng cay, khổ cực, kiếp này, Ninh Bảo Nhi đau lòng vì nàng mười phần, cho nên cũng bắt nàng phải làm việc, chỉ cần bưng trà rót nước, trong năm sống lại, nàng phân phó hạ nhân làm mọi việc, còn những việc đơn giản chính mình làm.

      Thược Dược nghe xong liền vui vẻ, “Tiểu thư, phải ta muốn làm nha, chỉ là Bạch Ngọc tỷ tỷ bị đứt tay, thể dính nước, mà Thông Lan tỷ tỷ với quản gia là ra ngoài có việc, dù sao ta cũng nhàm chán nên làm chút thôi.”

      Thược Dược cười ‘hắc hắc’, biết tiểu thư quan tâm mình nên yên tâm lấy túi đồ ăn, Ninh Bảo Nhi nhíu mày, nha đầu ngốc này, nàng biết kiếp trước Thông Lan cùng Bạch Ngọc đối xử với nàng thế nào sao, Thược Dược vui vẻ ăn, Ninh Bảo Nhi chẳng tính toán nữa, dù sao đời người còn dài, nàng được sống lại, có thời gian đối phó với bọn người kia.

      “Tiểu thư, chân vịt này ngon quá.”

      Ninh Bảo Nhi trừng mắt nhìn Thược Dược, xoay người vào trong phòng thay quần áo.

      Đứng ở bụi hoa, Bạch Ngọc cắn môi dưới, mấy ngày nay ả luôn quan sát, phát Thược Dược rất đơn thuần nhưng tiểu thư lại đặc biệt thích nàng, mặc kệ ả làm gì trước mặt tiểu thư, tiểu thư đều giống như nhìn thấy, là tức chết ả.

      ______

      Đêm, Ninh Bảo Nhi ngồi ở cửa sổ trước khuê phòng đọc sách, đây là thói quen của nàng, bởi vì đêm trong hoàng cung đặc biệt dài, nhất là đêm khuya yên tĩnh lại càng đáng sợ, cho nên nàng luôn dùng sách để giết thời gian. Bây giờ, đọc ngủ được.

      Nhìn sắc trời có lẽ là canh hai, lại nhìn Thược Dược nằm ngủ trước bàn, đứng dậy vặn eo, trời trăng sáng, nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ở đời trước, Ninh Bảo Nhi cảm giác như trôi qua mấy kiếp, trước đây trong lòng nàng chỉ có bóng dáng Nạp Lan Kỳ, hề suy nghĩ cho bản thân, mà bây giờ cái gì cũng có, chỉ có chút tịch.

      Lúc này ngoài cửa sổ lên luồng khói xanh, Ninh Bảo Nhi nhíu mi, hơn nửa đêm lại có khói, chẳng lẽ có nơi nào bị cháy.

      Lấy áo khoác lên người, tránh để Thược Dược tỉnh giấc, Ninh Bảo Nhi mình ra ngoài.

      Theo hướng làn khói tới sau hòn giả sơn nhìn thấy nửa mặt Thông Lan dưới ánh nến, nàng ta thả vàng mã vào cái chậu than, miệng còn lẩm bẩm.

      “Cha mẹ hãy phù hộ cho nữ nhi mau chóng tìm được đệ đệ, đến lúc đó nữ nhi báo thù rửa hận mang theo đệ đệ cao chạy xa bay.”

      Đệ đệ? Báo thù? Liên tiếp mấy dấu hỏi chấm xuất trong đầu Ninh Bảo Nhi, nàng biết Thông Lan lại có đệ đệ, còn báo thù là ý gì, Ninh Bảo Nhi đột nhiên phát mình thực hiểu thấu con người Thông Lan, nàng chỉ biết kiếp trước nàng ta Mộ đại ca, sau đó nhân tham sống hận (ta chịu, ko có bản raw nó khổ thế đấy =.:), nhưng biết nàng có thù chưa báo, còn muốn tìm đệ đệ.

      Thông Lan làm hết mọi thứ, khẩn trương thu dọn, vội vã rời , sau khi Thông Lan rời khỏi, Ninh Bảo Nhi mới từ sau hòn giả sơn ra, nàng phát dù nàng có trọng sinh nhưng rất nhiều vấn đề mà nàng cũng chưa biết, xem ra nàng nên điều tra Thông Lan cẩn thận mới được.
      ly sắc, shakugan012, Ngọc Bình7 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Vào Ninh phủ

      Editor: Thiên Chân vô Tà

      Trong đại sảnh, Ninh phu nhân thưởng thức trà, khi nghe thấy có người gọi, bà giương mắt nhìn lên thấy tiểu chất tử nhà mình (cháu hay sao í) như hài tử chạy vọt vào.

      "Ngươi tiểu tử này, lớn như vậy rồi, ta phải bảo mẹ ngươi tìm cho ngươi tiểu thê tử mới được.”

      Lâm Dương Thần nhíu mày, “Ta cần tiểu nương tử, phiền phức chết .”

      Ninh phu nhân cười ha ha, biết ngay tiểu tử này như thế.

      "Uông uông... .”

      Chó con trong lòng Lâm Dương Thần ngừng giãy dụa, lại còn gào thét.

      Ninh phu nhân sửng sốt, ngạc nhiên , “Đây là thứ gì, từ đâu tới?”

      Lâm Dương Thần mới nhớ tới nguyên nhân mình tới đây.

      ", đây là ta cho Bảo Nhi muội muội làm sủng vật, đến từ…”

      “Khụ.”

      Lâm Dương Thần bỗng nhiên quay đầu lại, hỏng, phải làm nhiệm vụ a, nhìn người đứng thẳng yên lặng ở phía sau mình, Lâm Dương Thần có cảm giác cả người phát lạnh.

      Nạp Lan Kỳ lệnh cho Lâm Dương Thần mình là bằng hữu của , giới thiệu mình cho Ninh Bảo Nhi, thế nhưng đường đường là thái tử lại bị người ta bỏ quên, hơn nữa phải để mình nhắc nhở, Lâm Dương Thần mới nhớ tới mình cũng có mặt ở đây.

      Lâm Dương Thần có chút ngượng ngùng, quay đầu với Ninh phu nhân, ", vị này là bạn tốt của ta, Âu Dương Kỳ.”

      Nạp Lan Kỳ lên trước thi lễ với Ninh phu nhân, "Ra mắt Ninh phu nhân.”

      Ninh phu nhân nhìn thiếu niên trước mặt chút, mi thanh mục tú, mười phần tuấn tú, mặt liền lên vẻ tán thưởng.

      "Vị công tử này lớn lên là tuấn tú, nhà ai có con trai hay con rể thế này chắc chỉ muốn giấu a.”

      Nạp Lan Kỳ bị bỏ quên tâm tình có chút tức tối, chỉ là khi nghe thấy Ninh phu nhân khen mình, muộn phiền bực tức gì đều quét sạch, có gì quan trọng hơn là được mẹ vợ khen a.

      Tuy mặt thể gì nhưng vẫn có thể nhìn ra Nạp Lan Kỳ vui vẻ, "Phu nhân quá khen rồi.”

      Lâm Dương Thần đứng bên nhìn thái tử lạnh lùng nhà mình, bây giờ khuôn mặt cứ như nở hoa, nhất thời sởn tóc gáy, trước giờ luôn cảm thấy có cái gì đó đúng, từ lúc đến phủ thái tử phủ nhậm chức cũng gần nửa năm, nhưng thái tử cho tới bây giờ cũng thân cận với , biết tại sao đột nhiên đối tốt với như thế, chỉ cho chức vụ thị vệ bên mình mà hình như còn lấy lòng .

      Liếc nhìn thái tử, Lâm Dương Thần xoa cằm suy nghĩ.

      Nạp Lan Kỳ cùng Ninh phu nhân hàn huyên xong liền cho Lâm Dương Thần ánh mắt, chỉ là Lâm Dương Thần biết, dường như lạc vào cõi tiên, nhìn chằm chằm Nạp Lan Kỳ nhưng nhúc nhích.

      "Khụ... Khụ..”

      Dùng sức bấm cái người Lâm Dương Thần, Lâm Dương Thần ngơ ngác phản ứng lại, giương mắt nhìn Nạp Lan Kỳ, nhìn thấy Nạp Lan Kỳ chớp chớp mắt liên tục nhìn .

      Ho tiếng.

      "Khụ, , Bảo Nhi đâu, ta muốn đưa vật này cho nàng.’

      "Nha đầu này vừa mới ở bên ngoài về, chắc ở trong sân luyện võ cùng Tuấn Nhi.”

      Luyện võ? Nạp Lan Kỳ nghi hoặc, kiếp trước biết hoàng hậu lại có võ, nghĩ cũng đúng, bản thân mình chưa bao giờ quan tâm nàng làm sao có thể biết, thế nhưng hoàng hậu luyện võ, cũng rất tò mò, biết khi còn là thiếu nữ, hoàng hậu luyện võ có dáng vẻ gì.

      Nạp Lan Kỳ nhếch miệng, Lâm Dương Thần thấy vậy cũng dám chậm trễ, tạm biệt Ninh phu nhân xong liền đưa Nạp Lan Kỳ đến hậu viện, chỉ là hai người vừa mới đến hậu viện nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau.

      "Hắc, ha, xem ta ra chiêu."

      "Tiểu muội, ngươi đánh sao?”

      "Điều đó là đương nhiên, nếu đại ca thua phải mang ta ra ngoài cưỡi ngựa, nếu đại ca thắng phải mang ta Linh Nhân quán (quán cho kĩ nam đó) để học thêm kiến thức."

      Khi nghe thấy câu cuối cùng Ninh Bảo Nhi, Nạp Lan Kỳ lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, Ninh phu nhân nàng luyện võ, vậy mà hoàng hậu vừa mới gì, Linh Nhân quán đâu phải là nơi có thể tìm hiểu kiến thức a.

      Ninh Bảo Tuấn nghe Ninh Bảo Nhi xong, đỡ trán, đây là trận đấu sao, bất luận thắng thua đều ăn đủ mệt, đây phải là tỷ thí a, đây là bắt phạm tội, nếu thua phải với mẫu thân cho nàng du ngoạn, tuy mẫu thân mắng , thế nhưng cũng vài câu, mà nếu thắng lại phải đưa nàng Linh Nhân quán, lớn như thế này mà còn chưa chỗ kia bao giờ.

      Nắm bảo kiếm trong tay, Ninh Bảo Nhi đắc ý nhìn về phía Ninh Bảo Tuấn cười , "Thế nào?”

      Lạch cạch tiếng, Ninh Bảo Tuấn trực tiếp ném thanh kiếm, "Ta đánh nữa.”

      Ninh Bảo Nhi sửng sốt, hiển nhiên ngờ rằng Ninh Bảo Tuấn dừng lại, nhất thời tru lên, " được, được.”

      "Ha ha ha... ."

      "Bảo Nhi muội muội, sao lại quay ra khi dễ đại ca thế kia.”

      Nghe tiếng nhạo báng, Ninh Bảo Nhi quay đầu nhìn lại, thấy biểu ca nhà cậu hai Lâm Dương Thần đứng ở hành lang, trong lòng còn ôm cục bông mềm mềm gì đó.

      "Uông uông... .”

      Nghe tiếng kêu, Ninh Bảo Nhi mắt sáng ngời, ném thẳng thanh kiếm trong tay liền chạy về phía Lâm Dương Thần.

      "Biểu ca, ngươi ôm cái gì vậy?.”Đưa tay vuốt ve thứ mềm mại như nhung kia, lúc này có cái gì đó liếm tay Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo Nhi nhất thời sợ hãi co rụt về phía sau.

      "Cái gì a?”

      Lâm Dương Thần cười hắc hắc, “Đây là con chó con, cho ngươi đó, muốn ?”

      Ninh Bảo Nhi đem chó con ôm vào trong lòng, chỉ thấy con chó này đặc biệt linh hoạt, nằm trong lòng Ninh Bảo Nhi giãy dụa qua lại, đồng thời thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm tay Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo Nhi ha ha cười vui vẻ, giống chó này là này đầu tiên nàng nhìn thấy, kiếp trước biểu ca cũng tặng sủng vật cho nàng, thôi chung mặc kệ thế nào có con chó này nàng cũng vui rồi.

      Ninh Bảo Nhi đùa với chó con, bỗng nhiên thấy bóng dáng xa lạ, giương mắt nhìn lên đúng lúc chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của Nạp Lan Kỳ.

      Chương 10: Đặt tên cho chó

      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      "Ngươi vì sao lại ở đây?" Ninh Bảo Nhi lạnh lùng chất vấn.

      Lâm Dương Thần sửng sốt ngây ngốc hỏi, "Các người quen nhau sao?."

      “Gặp mặt lần".

      " biết."

      Ninh Bảo Nhi cùng Nạp Lan Kỳ đồng thanh .

      Nạp Lan Kỳ thực thích Ninh Bảo Nhi phủ nhận quan hệ với , vì vậy chắp tay , "Lần trước là tại hạ lỗ mãng đắc tội với công tử, tiểu thư chớ trách."

      Ninh Bảo Tuấn tới bên cạnh Ninh Bảo Nhi rồi nhìn chút công tử trẻ tuổi gặp qua lần tại Phượng Các

      "Thần đệ, vị này chính là?" Lâm Dương Thần gãi đầu cái, thái tử tính toán đúng là khéo, đại biểu ca này cũng chính là con của thừa tướng, nghĩ rằng dù sao đại ca phải tham dự vào triều đình, sớm muộn gì cũng nhận ra thái tử, nhưng bây giờ vẫn chưa muốn bản thân bậy về thân phận chủ tử, do dự hồi, Lâm Dương Thần nhàn nhạt .

      "Vị này chính là bằng hữu của ta, Âu Dương Kỳ."

      Sau khi nghe thấy cái này tên sau, Ninh Bảo Nhi ngẩng phắt đầu lên.

      Âu Dương Kỳ? Còn là bằng hữu của biểu ca? Bởi vì sau khi nàng trọng sinh mọi việc xảy ra theo quỹ đạo cho nên xuất nhiều chuyện xấu sao? Kiếp trước Nạp Lan Kỳ đổi tên, cũng có ngụy trang thành là bằng hữu của biểu ca như thế này.

      Tay ôm chó con, mắt trợn trừng ngước nhìn Nạp Lan Kỳ, bỗng nhiên trong đầu lên ý tưởng đáng sợ. Chẳng lẽ bởi vì cha quyền cao chức trọng, thái tử sợ cha, nên phái biểu ca nằm vùng ở phủ thừa tướng, tìm hiểu tin tức, nhân cơ hội hãm hại phủ thừa tướng?

      Nạp Lan Kỳ quan tâm nhìn Ninh Bảo Nhi, chỉ thấy ánh mắt nàng tràn ngập phòng bị, cái nhìn này khiến rất thương tâm.

      Ninh Bảo Tuấn nhạy cảm phát tiểu muội nhà mình nhìn Âu Dương Kỳ cách cảnh giác, biết vì sao từ ngày gặp ta lần, tiểu muội dường như vẫn luôn thích , Ninh Bảo Tuấn nghĩ chắc chắn phải vì vị công tử này lớn lên nhìn giống nam kỹ mà muội ấy chán ghét, ở đây còn có tình khác.

      Lâm Dương Thần chút chú ý đến tới khí xung quanh, ngây ngô , "Bảo Nhi, con chó này còn chưa có tên, ngươi hãy đặt cho nó cái tên , thể ngày nào cũng gọi là chó con, chó con được.”

      Ninh Bảo Nhi thu hồi tầm mắt, chân mày hơi nhếch lên, đặt tên cho chó, đôi mắt linh lợi khẽ động, khóe miệng hơi kéo, hắc hắc tiếng, ánh mắt mang theo ý cười, ngước mắt nhìn Nạp Lan Kỳ, đôi môi hồng khẽ mở.

      "Gọi nó là Hi Nhi cũng tốt."

      "Tây Nhi? Hướng tây sao?"

      Ninh Bảo Nhi vươn ngón trỏ lắc lư trước mặt Lâm Dương Thần,"Sai, ngày thêm hi vọng.
      Nghe êm tai chứ? Nếu gọi là Diệu Nhi, ngày thêm kì diệu.”

      Lâm Dương Thần cùng Ninh Bảo Tuấn cùng quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi, chỉ là con chó mà lại đặt cho cái tên văn nghệ như thế, là rất..quái!

      Đứng ở bên, Nạp Lan Kỳ chân mày sớm xoắn lại, câu gì, hai chữ Hi Diệu là là danh xưng của , bởi vì sinh ra đúng lúc mặt trời lên cao, mặc dù lúc ấy mới sáng sớm, nhưng ánh nắng lại hết sức chói chang, vì vậy phụ hoàng đặt cho là “Dậy hi diệu vi”. Vậy mà hôm nay lại có người lấy cái tên đó đặt tên cho con chó, đúng là làm cho người khác hết chỗ .

      Cuối cùng quyết định, con chó tên Hi Nhi. Ninh Bảo Nhi còn cố ý nhướng mày nhìn thoáng qua Nạp Lan Kỳ, ai bảo ngươi che giấu thân phận nhân cơ hội tiếp cận phủ thừa tướng, còn tự đặt tên, gì mà Âu Dương Kỳ, nàng ngược lại muốn nhìn chút, đường đường là thái tử, tương lai làm hoàng đế, lại có cùng tên với con chó phản ứng gì.

      "Hi Nhi, Hi Nhi, sau này ngươi tên là Hi Nhi, để tỷ tỷ xem ngươi là đực hay là cái." xong đem chân Hi Nhi nhấc lên , thứ chứng minh thân phận lập tức ra.

      Ba, đánh cái má của Hi Nhi, " đáng tiếc, dĩ nhiên lại là đực. Được, ta nuôi ngươi, chờ ngươi lớn lên tốt, đến lúc đó cho ngươi cưới con chó khác và sinh ra ổ chó con, tương lai nếu như ngươi làm ra thủ đoạn ái thiếp diệt thê ta liền ‘răng rắc’ ăn thịt ngươi, thôi, tỷ tỷ dẫn ngươi nhìn Thược Dược tỷ tỷ, sau này ngươi phải theo nàng, bây giờ tắm trước."

      Ninh Bảo Nhi vừa vừa lải nhải, sau lưng nàng là ba nam nhân với ba biểu khác nhau.

      Lâm Dương Thần lẳng lặng nhìn bóng lưng Ninh Bảo Nhi, "Đại biểu ca, Bảo Nhi muội muội xảy ra chuyện gì sao?"

      "Cái kia… chỉ là diễn kịch thôi, ta thấy nhiều rồi ha ha." Ninh Bảo Tuấn có chút lúng túng đưa tay sờ mũi, từ sau khi tiểu muội khỏi bệnh, tính tình của nữ nhân đanh đá liền xuất , chẳng thấy điểm tiểu thư khuê các đâu, tuy nhiên thấy thành thói quen, nhưng muội ấy vừa mới ‘răng rắc’ bẻ ngón tay, đúng là khiến hoảng sợ.

      Nạp Lan Kỳ có chút phiền muộn nhìn về phía Ninh Bảo Nhi, “ái thiếp diệt thê” bốn chữ này giống cái kim trong miệng , khiến thở nổi.

      Chương 11: Nhạc Sơn

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      _____

      ”Tiểu thư, con chó này…. quá là mập, ngươi nhìn ánh mắt của nó xem, dường như sắp chết vậy.“

      Ninh Bảo Nhi cầm cây lược gỗ, chải lông cho Hi nhi, khi nghe thấy Thược Dược thế liền bảo, " sang bên, Hi Nhi như thế nào, tuy to bằng chó trông nhà nhưng cũng biết ăn, biết nhảy…nào có…"

      Ninh Bảo Nhi bên chải lông cho chó, bên quan sát từ xuống dưới Hi Nhi, quả thực là quá mập, bộ lông vô cùng rậm rạp. Nếu như để xõa ra trông nó giống như quả cầu hình tròn mất.

      Hai người Ninh Bảo Nhi cùng Thược Dược chăm sóc cho Hi nhi, còn Thông Lan và Bạch Ngọc đứng ở bên nhìn, Thông Lan sắc mặt bình thản nhìn ra bất kì tâm tư gì, ngược lại trong mắt Bạch Ngọc tỏa ra hâm mộ.

      Ninh Bảo Nhi quét mắt xung quanh nhìn thấy Thông Lan, trong đầu chợt nhớ tới đêm hôm đó Thông Lan đốt vàng mã.

      "Thông Lan cùng Bạch Ngọc tới đây thời gian, các ngươi cảm thấy như thế nào?"

      Thông Lan và Bạch Ngọc đồng thanh, lập tức cung kính : "Thưa tiểu thư, nữ tỳ sống ở đây rất tốt, Thược Dược tỷ tỷ chiếu cố bọn nô tỳ rất nhiều."

      Ninh Bảo Nhi vươn tay vuốt ve đầu Hi Nhi, quả thực, Thược Dược này tính tình thà lại quá ngốc nghếch, đối xử với người nào đều muốn móc tim móc phổi ra, bằng kiếp trước sao có thể bị các ngươi hại cho chết thảm như vậy.

      "Đúng rồi, ta còn biết gia cảnh của hai ngươi, nhân tiện ta nhàn rỗi tìm hiểu đôi chút, giúp chúng ta thân thiết với nhau hơn chút.”

      Vừa dứt lời, Thông Lan vô thức nắm chặt tay lại, dáng vẻ kia hiển nhiên muốn nhắc tới, trái lại Bạch Ngọc lại vội vã kể ra, Ninh Bảo Nhi ánh mắt khẽ đảo qua Thông Lan cùng Bạch Ngọc, từ tốn "Bạch ngọc, ngươi trước .”

      “Dạ, tiểu thư, nhà nô tỳ làm nghề nông, trong nhà nhiều con cái, nô tỳ là đại tỷ, dưới còn có bốn đệ đệ. Đại đệ đệ muốn kết hôn, vì nhà nghèo, có đủ bạc lại muốn phụ mẫu vất vả, cho nên nữ tỳ mới bán mình làm nô giảm bớt gắng nặng trong nhà."

      Lời Bạch ngọc , kiếp trước nàng ta cũng như vậy. Nàng ta vốn tham lam lại lòng muốn làm thị thiếp, cho nên kiếp trước Bạch Ngọc mới dùng hết thủ đoạn leo lên giường Nạp Lan Kỳ, cuối cùng được làm tài tử.

      "Còn Thông Lan?"

      Thông Lan nắm chặt ngón tay, "Nô tỳ… nô tỳ là nhi, lúc trước làm nha đầu trong nhà giàu, sau đó bởi vì nhà chủ phạm sai lầm, toàn gia xảy ra biến cố, vì vậy vị tiểu thư nhà kia đưa cho nô tỳ khế ước bán thân, rồi nô tỳ đến phủ thừa tướng."

      Ninh Bảo Nhi gật đầu, đời trước Thông Lan cũng như vậy, lúc đầu nàng cũng tin, nhưng càng về sau nàng mới biết được, Thông Lan kỳ thực liền là tiểu thư con nhà giàu, có nha hoàn thiếp thân là Sung Quân, bằng hạ nhân như nàng làm sao có thể tinh thông cầm kỳ thư họa, lại dám mơ tưởng đến vị trí đại phu nhân trong phủ thừa tướng.

      Ngoài cửa truyền đến trận ồn ào, tiếp đó là bóng dáng phụ nữ trung niên áo trắng vội vã tới.

      "Tiểu thư."

      Nghe thấy giọng quen thuộc này, nàng khẽ giương mắt nhìn lên trông thấy Nhạc mẫu (như kiểu bà vú đúng hông ta?) từ đến lớn vẫn luôn chiếu cố nàng đeo túi đứng ở cửa.

      "Nhạc mẫu người cuối cùng cũng về ." Ninh Bảo Nhi đứng dậy liền chạy tới trước mặt nhạc mẫu.

      Nhạc mẫu mang theo vẻ cưng chìều nhìn Ninh Bảo Nhi, " năm nay thân thể tiểu thư thế nào, nghe tiểu thư bệnh nặng trận dọa chết lão nô, chỉ tại lão nô đứng tốt, lúc đó thể đến thăm tiểu thư được."

      "Khiến nhạc mẫu lo lắng rồi, chân nhạc mẫu thế nào? Còn đau ?"

      " đau, đau, ta tại rất tốt. Ta còn đưa cháu trai ngoại của ta - Nhạc Sơn đến đây.”

      "Cháu trai ngoại?”

      Lúc này Ninh Bảo Nhi mới chú ý tới, đứng sau Nhạc mẫu là người nam nhân khôi ngô nhưng mặt lại có vết sẹo. Thấy vẻ mặt người đó đầy sát khí, Ninh Bảo Nhi vô ý thức lui về phía sau bước, Nhạc mẫu thấy vậy biết cháu ngoại mình dọa Ninh Bảo Nhi liền vội vàng giải thích.

      "Tiểu thư đừng sợ, tiểu thư biết, đứa bé này thuở học võ, chỉ là nhà nghèo nên mỗi ngày săn bắn, người mới có mùi máu tanh, mà mặt cũng là dã thú làm cho bị thương, kỳ thực đứa bé này đặc biệt xấu hổ, lại thích chuyện, trong nhà lão nô chỉ còn mình nó là người thân." đến đây Nhạc mẫu liền rơi nước mắt, rất sợ Ninh Bảo Nhi ghét bỏ đuổi cháu bà ra ngoài.

      Bởi vì kiếp trước hoạn nạn, Ninh Bảo Nhi chai sạn, dù người khác có khóc cũng để ý, cũng chỉ có thể nắm chặt tay Nhạc mẫu,” Nhạc mẫu ngươi đừng khóc, nếu là cháu trai của ngươi cũng là thân nhân của ta, ngươi tìm cho gian phòng ở trước, bảo ca ca ta tìm cho công việc, để ở đây hiếu kính ngươi.”

      Nhạc mẫu xoa xoa hai hàng nước mắt, bà biết tiểu thư nhà mình tâm địa thiện lương.

      Qua bao thời gian, Ninh Bảo Nhi biết được, người gọi là Nhạc mẫu này, chỉ có võ công, lại còn hiểu y thuật, điều này làm cho Ninh Bảo Nhi vô cùng hứng thú, vì vậy giúp Nhạc mẫu thu dọn tốt, để cháu trai bà làm hộ vệ ở Bảo Các viện. Tuy nhiên Ninh Bảo Nhi có chú ý, sau khi Nhạc mẫu thu dọn xong, Thược Dược vẫn đứng cạnh nàng, hai má hồng rực, gương mặt đỏ như máu.
      ly sắc, shakugan012, Ngọc Bình5 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Thái tử tuổi trẻ tài cao
      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Hoàng đế ngồi long ỷ, vẻ mặt uy nghiêm.

      “Phía nam có lũ lụt, bách tính khó khắn, các ái khanh có biện pháp gì để giải quyết ?”

      (bên dưới mảnh im lặng)

      Nhị hoàng tử Nạp Lan Thanh nhìn xung quanh chút, còn Nạp Lan Kỳ lại như vào cõi thần tiên, khóe miệng tùy tiện nhếch lên.

      “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần đề nghị tuyển dụng nhân công, tu sửa đập nước, trước tiên phải đảm bảo an toàn cho bách tính.”

      Lịch hoàng (hoàng đế Đại Lịch quốc đó) gật đầu, khen nhị hoàng tử biết quan tâm đến bách tính, giương mắt nhìn nhi tử ông thích nhất, Nạp Lan Kỳ, chỉ thấy nhíu chặt chân mày, ông cho rằng Nạp Lan Kỳ trầm ngâm suy nghĩ, vì vậy nhàn nhạt hỏi, “Kỳ Nhi, ngươi có biện pháp gì tốt?”

      Yên lặng ~~~

      “Kỳ Nhi…”

      “….”

      “Khụ.. Tam đệ à…”

      Nạp Lan Kỳ hoàn hồn, nhìn về phía nhị hoàng tử.

      “Làm sao?”

      Nạp Lan Thanh dùng ánh mắt ra hiệu, Nạp Lan Kỳ nhìn lên thấy Lịch hoàng nhìn chằm chằm .

      Thái độ của Nạp Lan Kỳ vừa rồi đủ để văn võ bá quan đều hiểu vị thái tử này thất thần.

      thể để cho thái tử mất mặt trước toàn thể triều đình, Lịch hoàng đành hỏi lần nữa, “Kỳ Nhi, ngươi có biện pháp gì để ngăn chặn lũ lụt ở Giang Nam hay , Thanh Nhi vừa mới nên sửa đập nước để cho bách tính an toàn.”

      (xie: tôi muốn đến Giang Nam a…..)

      Trong đầu xoay chuyển cái, Nạp Lan Kỳ liền hiểu ngay, tại Giang Nam lũ lụt thành họa, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, vì vậy chậm rãi , “Thưa phụ hoàng, nhi thần cũng có biện pháp.”

      Lịch hoàng cau mày, “ thử.”

      “Nhi thần nghĩ, xây đập nước chính xác là biện pháp tốt, chỉ là cần phải xây cao, hơn nữa nếu có đại hồng thủy ập tới đập nước đó cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy cần phải thoát nước, khơi thông đường sông, suối, dẫn nước ra biển rộng, dù sau này có đại hồng thủy nữa cũng lo ngập lụt.”

      Nạp Lan Kỳ vừa dứt lời, chúng thần đều gật đầu khen dứt, ngay cả ánh mắt Lịch hoàng cũng mang theo vẻ tán thưởng, thừa tướng đứng sau lưng Nạp Lan Kỳ cũng phải ngẩng đầu quan sát thiếu niên mười lăm tuổi này. (Bảo Nhi mới có 12 =.:)

      tốt, người đâu, theo lời thái tử mà làm.”

      Bao nhiêu lời khen khiến Nạp Lan Kỳ đỏ mặt, kỳ thực biện pháp này phải do nghĩ, mà là do phụ tá bên cạnh Nạp Lan Thanh ra, sau đó đương nhiên Nạp Lan Thanh bảo đây là ý tưởng của . ta cả đời ỷ lại vào người khác, thế nhưng cần lo, dù sao Nạp Lan Thanh giờ vẫn là thiếu niên.

      tháng sau là sinh thần (sinh nhật đó, để thế kia cho nó cổ đại) hoàng hậu, vừa lúc các sứ giả quốc gia khác đến nước ta, Kỳ Nhi phải tiếp đãi cho tốt.”

      câu củng cố địa vị của Nạp Lan Kỳ, bởi vì công việc tiếp đãi sứ thần ngoại trừ đế vương cùng các quan đứng đầu ai có tư cách, hôm nay lại giao chuyện lớn như vậy cho thái tử, hiển nhiên là muốn thái tử luyện tập trước khi lên ngôi.
      _____

      “Tiểu thư, lão gia về.”

      Trong viện, Ninh Bảo Nhi đem Hi Nhi cột vào cây to, mình bưng bát băng lạnh ngồi ăn, Thược Dược, Thông Lan, Bạch Ngọc cùng Nhạc mẫu chuyện.

      Ninh Bảo Nhi la lên, “Cái gì, cha về?”

      Đứng lên sửa sang lại quần áo, muốn chạy , bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hung tợn nhìn Hi Nhi, “Ngươi chờ đấy, để ta về xử lý ngươi, dám câu tam đáp tứ*.” (* chả hiểu nổi, đại khái là ng này quyến rũ ng kia đáp lại, chắc cho Hi nhi tìm vợ :v)

      Mắt thấy Ninh Bảo Nhi biến mất ở hậu viện, mấy người ở đó dùng loại ánh mắt đồng tình nhìn Hi Nhi, phải chỉ là tìm chó cái ở nhà cách vách chơi tí thôi sao, lại bị cột vào cây to…

      Chính sảnh, Ninh thừa tướng khó có được lần nhắc chuyện triều đình ở nhà, khen thái tử còn thiếu niên mà tài giỏi.

      Ninh Bảo Nhi vừa bước vào liền nghe thấy cha mình khen tên khốn khiếp kia.

      “Cha.”

      Ninh thừa tướng hoàn hồn, nhìn tiểu nữ của mình, đứng ra đứng ngồi ra ngồi.

      Thở dài hơi sâu, như vậy ai dám đến hỏi cưới a.

      “Cha.”

      Ninh thừa tướng đỡ trán, “ về nghỉ ngơi , ta cùng ca ca ngươi chuyện.”

      Ninh Bảo Tuấn cười xì, biết cha mình bất đắc dĩ mới vậy.

      Ninh Bảo Nhi biết là nàng có hình tượng nữ nhi, nhưng ai bảo kiếp trước nàng sống quá gò bó, kiếp này mới được tiêu sái chút, giờ có cha cùng ca ca nuôi nàng, dù ai lấy cũng phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

      Cha cùng ca ca chuyện, mình chơi chỗ, hậu viện lại chẳng có đại gì, quá nhàm chán. Ninh Bảo Nhi đứng dậy muốn rời , đột nhiên bị Ninh thừa tướng gọi lại.

      “Chờ chút, Bảo Nhi, tháng sau là sinh thần hoàng hậu, ngươi cùng phụ thân tham gia cung yến, trong thời gian này ngươi được lén lút ra ngoài, ở nhà học chút quy củ trong cung , các sứ thần nước khác đều tới, đừng để phụ thân mất mặt.”

      Ninh Bảo Nhi sửng sốt, lời cha ngầm ám chỉ ràng, nàng có khả năng bị sứ thần chọn trúng mang về nước, cả người lạnh buốt, nàng vất vả mới có thể trọng sinh, muốn bước vào cửa cấm cung lần nữa.

      Chương 13: Đánh cược
      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      Thái tử triều đình có biểu xuất sắc, ngay cả hoàng hậu ở hậu cung cũng biết. Nạp Lan Kỳ tới hậu cung, liền bước vào Thu Các cung thỉnh an.

      “Thái tử điện hạ ngồi .”

      Hoàng hậu thân hoàng bào, khí chất hoa lệ, cho dù mặc trang phục quý phái, uy nghiêm nhưng nhìn nàng như chỉ mới hai mấy tuổi, cho dù ai gặp nàng cũng nghĩ nàng là nữ nhân hơn ba mươi.

      “Mẫu hậu.”

      Mẫn hoàng hậu ngẩng đầu nhìn nhi tử trưởng thành của mình, hôm nay nghe người hầu kể lại thái tử triều thể cơ trí tài giỏi, khiến nàng là mẫu thân được ưỡn ngực kiêu ngạo, đợi hoàng thượng trở về phải khoe khoang phen, nhi tử ưu tú như vậy là do nàng sinh ra a.

      “Kỳ Nhi tới đây ngồi .”

      Nạp Lan Kỳ ngồi ở bên phải Mẫn hoàng hậu, nhìn thoáng qua vòng ngọc màu đỏ tay mẫu hậu, mặt vòng còn điêu khắc chút hoa văn .

      “Mẫu hậu có vòng tay tinh xảo.”

      Mẫn hoàng hậu mím môi cười, “Đúng a, huyết ngọc này là Tác-ta (tên nước phải, ta chưa đọc tr nên chịu =.:) tiến cung hiến tặng, đặc biệt nhất là nó có thể thay đổi màu sắc theo tâm tình con người (ngày nay thiếu gì vòng này :v), rất có linh tính, ta vừa nhìn thích, phụ hoàng ngươi biết được liền đưa nó cho ta.”

      ra có thể biến hóa theo tâm tình, đặc biệt, mẫu hậu chỉ có chiếc sao?”

      Mẫn hoàng hậu lắc đầu, “, có hai chiếc, cái kia ta cất . Đồ hiếm thấy như vậy, Tác-ta trăm năm mới có đôi, trước tiên đeo cái , ngày nào đó chẳng may mẫu hậu làm hỏng chiếc này còn chiếc nữa để đeo.”

      Mẫn hoàng hậu hết sức vui vẻ vì có đôi vòng tay như thế nên thỉnh thoảng lại lấy vòng tay ra lau.

      Nạp Lan Kỳ cẩn thận nghe, nhìn mẫu hậu đeo vòng tay, trong lòng cũng rất muốn hoàng hậu của mình có chiếc, có thể biết tâm tình của nàng như thế nào, ánh mắt dán vào vòng tay kia, mãi cho đến khi Mẫn hoàng hậu đặt vòng tay lau lau.

      Ánh mắt Nạp Lan Kỳ xoay chuyển ngừng, nếu như mở miệng muốn chiếc vòng từ chỗ mẫu hậu rất khó khắn, nhìn vẻ mặt mẫu hậu cao hứng, lát sau mới , “Mẫu hậu, hay chúng ta chơi cờ , lâu lắm rồi nhi thần chơi cùng mẫu hậu.”

      Mẫn hoàng hậu rất thích đánh cờ tướng, nàng cũng giỏi nhất trò chơi này, thường hay lôi kéo người khác chơi cùng mình, mà người hầu chơi lại lấy lòng, chỉ có hoàng thượng cùng nhi tử là có thể chứng minh được thực lực của nàng.

      Nghe Nạp Lan Kỳ thế, ánh mắt Mẫn hoàng hậu sáng lên, “Tốt, người đâu, mang bàn cờ lên.” Trong đôi mắt Mẫn hoàng hậu mang theo nhấp nhổm, rất sợ Nạp Lan Kỳ đổi ý chơi với nàng nữa.

      Bàn cờ được mang lên, Nạp Lan Kỳ nhìn chằm chằm vòng tay của Mẫn hoàng hậu.

      “Mẫu hậu, hay là chúng ta chơi trò thắng là có tiền , nếu chơi chẳng có gì ý nghĩa. Ta thích nhất là ngọc bội eo, nếu ta thua liền đưa ngài.’

      Mẫn hoàng hậu sảng khoái đáp, “Được.”

      “Vậy người định cược cái gì, nhất định phải là thứ mình mến, nếu ta chính là người chịu thiệt a.”

      Mẫn hoàng hậu phân phó, “Xuân Hạ, mang ngọc san hô ta thích nhất đến đây.”

      Nạp Lan Kỳ đỡ trán, ngọc san hồ mà mẫu hậu cũng nghĩ ra được. Nạp Lan Kỳ cười cười, “Mẫu hậu, cái đó có hơi lớn, nếu ta thắng cũng có cách mang về (xie: điêu, gọi mấy người hầu bê về là đc =.:) đổi cái khác , hay là đổi vòng ngọc tay người.”

      Nhìn vòng tay chút, Mẫn hoàng hậu có chút muốn nhưng đây là nhi tử của nàng a, vì vậy sảng khoái tháo ra đặt vào hộp gấm.

      Bắt đầu chơi Nạp Lan Kỳ liền thua, Mẫn hoàng hậu lộ ra chút đắc ý. Sau đó hai ván, chính nàng lại liên tục bại.

      Nạp Lan Kỳ ngờ rằng có thể thắng nhanh như vậy, chỉ sợ mẫu hậu phiền muộn tìm tính sổ.

      Tổng cộng chơi mười ván, sắc trời qua đên, Nạp Lan Kỳ cuối cùng cũng toàn thắng, đem ngọc bội buộc lại vào eo, cầm hộp gấm đứng lên.

      “Mẫu hậu, nhi thần lấy vòng a, hôm nào chúng ta chơi tiếp.” Ha ha, cái này quyết định phải chơi vào lúc nào, mẫu hậu còn cái vòng nữa nha.

      Mẫn hoàng hậu tội nghiệp nhìn Nạp Lan Kỳ mang theo vòng tay biến mất, để nàng thương tâm ở lại khóc thầm.

      Vừa ra đến của cung, Nạp Lan Kỳ cười hì hì đưa vòng tay đến gần đèn lồng nhìn ngắm, phải đưa cái này cho hoàng hậu của mới được.
      ly sắc, shakugan012, Ngọc Bình4 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Hiến vật quý

      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      ____

      "Vô sỉ, đáng chết."

      "Xin điện hạ bớt giận."

      "Bớt giận, bớt giận, phải làm thế nào ta mới bớt giận, ngươi thấy sao, phụ hoàng khen , lại, rốt cục là ta xem thường .”

      Trong phủ đệ của Nạp Lan Thanh, phụ tá sau khi nghe Nạp Lan Thanh kể lại, trong lòng thầm khen vị thái tử này đa mưu túc trí.

      ——

      Nạp Lan Kỳ cầm vòng tay lừa được từ chỗ Mẫn hoàng hậu tỉ mỉ gói kỹ, sau đó sai người gọi Lâm Dương Thần tới.

      Kỳ thực Lâm Dương Thần gần đây muốn gặp thái tử, biết vì sao luôn cảm thấy thái tử tính toán . (Tà: chuẩn r ca à)

      vào đại sảnh, nhìn thái tử ngồi ở bên trong, Lâm Dương Thần đứng ở cửa qua lại, biết là có nên vào hay , vào chính là chống lại mệnh lệnh của thái tử, nhưng nếu vào rồi chừng lại bị thái tử tính kế.

      Nạp Lan Kỳ cất xong vòng tay, nâng ly trà lên, giương mắt nhìn thấy Lâm Dương Thần lén lén lút lút đứng ở cửa.

      "Còn vào.”

      Lâm Dương Thần sửng sốt, gãi gãi đầu, vào.

      "Thái tử điện hạ.”

      Nạp Lan Kỳ nhìn vẻ mặt Lâm Dương Thần tình nguyện cũng chẳng thèm để ý, thẳng thắn mở miệng , “Đưa ta đến Ninh phủ.”

      "A, thái tử còn muốn sao?”

      " nhảm, nhanh .”

      Vẻ mặt Lâm Dương Thần khổ sở, “Dạ.”

      ——

      "Tiểu thư, biểu thiếu gia tới."

      Sau khi bị cấm ra khỏi cửa Ninh Bảo Nhi liền thành ở nhà, luyện viết chữ, học quy củ.

      "Biểu ca tới sao, mau mời vào.”

      Mấy ngày nay buồn chán, cuối cùng cũng được ra ngoài.

      Lâm Dương Thần rất thích biểu muội này, dù là làm nhiệm vụ nhưng được tới chơi với nàng cũng tệ, an ủi bản thân chút, vẻ mặt Lâm Dương Thần khẩn trương rối rắm cũng sáng sủa hơn được chút.

      Lâm Dương Thần cùng Nạp Lan Kỳ vừa bước vào Bảo Các viện, được đón tiếp nồng nhiệt.

      "Uông uông uông. . . .”

      Lúc này Hi Nhi bị sợi dây thắt ở cây to, vừa thấy hai người xa lạ là Lâm Dương Thần cũng Nạp Lan Kỳ liền mạnh mẽ gào thét.(Tà: đáng =.:)

      "Chó Hi Nhi, cần sủa, ngươi nhận ra Lâm ca ca sao?”

      câu chó Hi Nhi, câu Lâm ca ca khiến cho khóe miệng hai nam nhân vừa mới bước vào viện giật giật, Lâm Dương Thần lập tức nhìn Nạp Lan Kỳ, dáng vẻ nên lời, sớm với thái tử là nên tới, như thế mất mặt với con chó kia.

      Nạp Lan Kỳ sờ sờ mũi, Hi Nhi a, chó Hi Nhi a, nếu như tương lai bọn họ thành thân, hoàng hậu cũng thân mật gọi tục danh của như vậy nên đồng ý hay đồng ý a.

      Ninh Bảo Nhi hưng phấn tới trước mặt Lâm Dương Thần, cầm lấy tay áo Lâm Dương Thần, "Biểu ca, mang ta ra ngoài chơi chút , ta nghẹn sắp điên rồi.”

      Lâm Dương Thần lắc đầu, " được, lúc ta vào đây dặn là được đưa ngươi ra ngoài.”

      ràng là bị từ chối, Ninh Bảo Nhi bực tức đẩy tay áo Lâm Dương Thần ra, ghét bỏ thét lên, "Vậy ngươi tới làm gì, ngươi bị cách chức, sao tìm việc hoàng mà làm.”

      Lâm Dương Thần ngây ngốc, đây là biểu muội đáng ôn nhu hiền thục của sao?

      Cảm giác được vai bản thân bị chụp, quay đầu lại nhìn thấy Nạp Lan Kỳ nháy mắt với , Lâm dương Thần hiểu ý, " có, ta đến đây chính là để thăm , ngươi đợi ta ở sau viện, cho nên liền tiện đường đến đây, ta sốt ruột quá nên quên mất còn có việc muốn cùng , ta với đây, lúc trở về, Thược Dược, vừa mới gọi ngươi đến đó.” Đảo mắt nhìn nhìn, Lâm Dương Thần liền dẫn Thược Dược , biến mất tại Bảo Các viện.

      Cả viện chỉ còn lại Nạp Lan Kỳ cùng Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo Nhi ngồi ghế ở trong viện, lật xem quyển sách tay, coi Nạp Lan Kỳ như khí.

      Nạp Lan Kỳ lấy vật kia từ trong túi quần ra, đặt chiếc bàn trước mặt Ninh Bảo Nhi.

      "Ninh nương, đây là vòng tay mà tại hạ mới có được, lần trước bởi vì làm hỏng chuyện mua trâm của nương, tại hạ xin nhận lỗi, mong nương nhận lấy.”

      Đem vòng tay để ở trước mắt Ninh Bảo Nhi, khóe mắt Ninh Bảo Nhi động đậy, nhìn chút, quả nhiên là đồ thượng thừa, ánh sáng trong suốt, vừa nhìn liền là biết vật bất phàm, thế nhưng cũng đúng, đường đường thái tử gia, mang ra cái gì cái đó đương nhiên là đồ tốt.

      "Khụ, Âu Dương công tử quá khách khí, cây trâm kia có mua hay là chuyện của ta, có quan hệ với ngươi, (phũ), vật này quá mức trân quý, ta thể nhận.”

      Nạp Lan Kỳ rất sợ hãi Ninh Bảo Nhi tiếp nhận, vì vậy vội vàng giải thích, " nương hãy nhận , bằng tại hạ thực áy náy, vòng tay này cũng phải trân quý, thế nhưng có diệu dụng (công dụng diệu kỳ), chính là nó biến đổi màu sắc theo tâm trạng của ngươi, nếu như người mang nó vui vẻ trở nên trong suốt, nếu như vui biến thành màu trầm."

      Nghe Nạp Lan Kỳ như thế, Ninh Bảo Nhi ngược lại rất là hứng thú, kiếp trước nàng làm hoàng hậu cũng thiếu đồ tốt, nhưng chiếc vòng tay này là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Ninh Bảo Nhi thận trọng đeo vòng tay vào, trong lòng đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp trước, quả nhiên chỉ chốc lát, vòng tay biến sắc, đúng như Nạp Lan Kỳ , tâm tình tốt ánh sáng liền trở nên ảm đạm, sau đó Ninh Bảo Nhi lại nhớ đến ngày ra sức đánh Nạp Lan Kỳ, vòng tay lại biến hóa, toàn bộ nó đều trở nên trong suốt.

      là bảo bối, nếu như Nạp Lan Kỳ đem đến cho nàng tội gì nàng nhận.

      "Cảm ơn ngươi, ta rất thích.”

      Trong lòng Nạp Lan Kỳ cực kỳ vui vẻ, biết bảo vật như thế nhất định khiến cho hoàng hậu thích, chỉ là hình như hoàng hậu vừa nghĩ đến cái gì đó làm cho vòng tay xám xịt.

      Chương 15: Kiếp trước

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Lần này Nạp Lan Kỳ cực kỳ, bởi vì từ sau khi trọng sinh hoàng hậu đối xử với rất lễ độ, thẳng ra là lạnh nhạt, chán ghét, mỗi lần nhìn thấy hoàng hậu đều bị tổn thương, lần này tốt hơn, hoàng hậu cuối cùng cũng nở nụ cười với , cứ dần dần tiến thêm bước, quan hệ giữa và nàng chẳng còn xa.

      Lâm Dương Thần tạm biệt Ninh phu nhân, cùng Nạp Lan Kỳ ra khỏi Ninh phủ, liền phát ra đường đường là thái tử, thỉnh thoảng có cử chỉ điên rồ thế nhưng lại bật cười.

      Hai người thảnh thơi đường phố, Nạp Lan Kỳ ngẩng đầu liền thấy Tiêu lầu, nhớ ngày trước hoàng hậu thích ăn chân vịt ở đây, quan tâm Lâm Dương Thần ở đằng sau ra sao, trực tiếp vào Túy Tiêu lầu.

      "Gia, ngài có thể chậm chút , thuộc hạ kịp theo suy nghĩ của ngài." Lâm Dương Thần oán trách, mấy ngày nay gầy rồi, đây là do thái tử a.

      Nạp Lan Kỳ liếc mắt trừng Lâm Dương Thần, quay đầu nhìn chưởng quỹ , "Ta muốn ba phần chân vịt mang về.”

      "Chân vịt, hắc hắc, gia đừng ngại, thuộc hạ làm nhiệm vụ, sao có thể lĩnh công được, ngài biết thuộc hạ muốn ăn cái này a…”

      Nạp Lan Kỳ hứng thú , "Cái này cho Ninh nương ăn.”

      ". . ." Tâm nát đầy đất. (nguyên văn :v)

      Đứng đợi chân vịt mang lên, lầu truyền tới giọng quen thuộc.

      "Dung nương quả là thiện giải nhân ý băng tuyết thông minh.” (con người lương thiện hiểu ý người, trong sáng như băng tuyết lại thông mình.. nôn =.:)

      "Công tử quá khen, tiểu nữ chỉ là trùng hợp có biết đôi chút mà thôi.”

      " nương quá mức khiêm tốn, ha ha ha.”

      Nạp Lan Kỳ theo thanh nhìn lại, huyết dịch chảy ngược cảm giác tập ngực, nguyên lai bọn họ sớm liền nhận thức.

      "Khách quan ngài chân vịt tốt."

      Mặt Nạp Lan Kỳ trắng bệch, cúi đầu, lên lời, tay nắm chặt.

      "Gia, gia. . . ."

      Nạp Lan Kỳ hoàn hồn thấy Lâm Dương Thần lo lắng nhìn .

      "Thế nào?”

      "Gia, chân vịt có rồi.”

      Nạp Lan Kỳ trả ngân lượng xong, nhìn hai người kia biến mất tại Túy Tiêu lầu mới chậm rãi ra ngoài.

      Lâm Dương Thần vẫn hết sức lo lắng, thái tử quý giá vạn nhất có mệnh hệ nào, toàn bộ Lâm gia đều gánh nổi, vì vậy chạy chậm đến trước mặt Nạp Lan Kỳ, "Gia, ngài có chuyện.”

      Nạp Lan Kỳ hít sâu, điều chỉnh khí tức, đem gói chân vịt đưa cho Lâm Dương Thần, "Cái này cho Ninh nương, hôm nay thả ngươi đấy, về Lâm gia .”

      "Gia, sao ngài…”

      "Ta sao, ."

      Lâm dương thần vẫn còn có chút lo lắng, nhưng là thái tử mệnh lệnh lại thể phục từ, vì vậy cầm gì đó liền phản hồi thừa tướng phủ.

      Nạp Lan Kỳ trở lại phủ thái tử phủ, ngồi trong thư phòng, nhớ lại người mình nhìn thấy trong Túy Tiêu lầu.

      Kiếp trước, "Hoàng thượng, nô tì hoàng thượng nhất, nô tì cả gan mong được hoàng thượng họa (vẽ tranh í, để thế cho nó hay) cho nô tì bức.”

      "Hoàng thượng, quả nhiên là uy vũ bất phàm."

      "Hoàng thượng, nô tì có tin vui.”

      "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nàng hạ độc nô tì, hài tử của nô tì. . . Hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a.”

      "Hoàng thượng, thái tử bình an hạ sinh, ngài có thể yên tâm rồi, nga đúng a, nô tì quên cho ngài, đứa bé này phải là con ngươi, hơn nữa nô tì cũng có bị hoàng hậu đẩy ngã, còn có việc, nô tì nghĩ nên cho ngươi biết, ngươi nên oán trách nô tì, hoàng hậu chắc chắn hận ngươi..haha…”

      Trong đầu Nạp Lan Kỳ ngừng hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, làm đế vương nên có tình cảm, kiếp trước hoàng hậu ở trong mắt chỉ là đám cưới chính trị, mà Dung phi đối với chỉ là công cụ để cân bằng triều đình, bởi vì sợ thế lực của thừa tướng tăng lớn, ngừng đề bạt người khác, mà cái này theo đúng ý của , trung thành với chính là Dung thị lang (cha bà Dung Băng), người xứng đáng được chọn, cho nên tăng địa vị Dung băng lên vị phi, để nàng ta có thể chống lại hoàng hậu, ngừng cho nàng vinh sủng.

      Kết quả chỉ có thế mở mắt trừng trừng nhìn nàng hãm hại hoàng hậu, liên hợp với người khác độc chết , tay gân xanh ngừng nổi lên, trong mắt lóe lên tia băng lãnh, kiếp trước là ngu xuẩn, tự nhận là quân vương tài đức sáng suốt, nhưng ra là ngu xuẩn, ngay cả Lưu Hỉ bên cạnh có thể thấy mọi chuyện, nhưng vẫn ngu muội, vô tri.

      Án thư (bàn), sách, bút, mực toàn bộ bị ném loạn đất, từ thư phòng truyền ra tiếng đổ vỡ ầm ầm.

      Lưu Hỉ từ bên ngoài chạy vọt vào, nhìn đất đồ đạc lộn xộn, còn mu bàn tay thái tử có rất nhiều vết máu, làm cho Lưu Hỉ kinh hách..

      "Ôi, gia, ngài như thế nào? Người đâu, mau gọi thái y.”

      Nạp Lan Kỳ đầy hối hận, kiếp trước Lưu Hỉ trung thành với , cuối cùng bị người khác hãm hại chết đuối.

      Bên trong đôi mắt dấy lên hung ác nham hiểm, kiếp này, Nạp Lan Thanh, Dung Băng, ta cho các ngươi nếm tư vị phản bội ta.
      ly sắc, shakugan012, Winter6 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Lâm Dương Sách

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Sinh nhật hoàng hậu là vào đêm bán nguyệt, số sứ thần tiến vào nội cảnh Lịch quốc.

      Phủ thừa tướng.

      "Đứa bé Dương Sách này khiến người ta đau lòng.” Ninh phu nhân Đại điệt tử (chắc là cháu trai lớn) nhà mình, nước mắt bùm bùm rơi xuống.

      Ninh Bảo Nhi ngồi ghế trong đại đường, chân mày nhếch, đại biểu ca nhà cậu, nàng biết đến, năm nay mười tám, thân thể có tật, chỉ là kiếp trước nàng nhớ đến, thời gian nàng vào cấm cung bốn năm, cậu hỏi ở đâu đó mà biết được chủ trì của chùa, Tuệ Giác đại sư có thể chữa bệnh cho đại biểu ca, kết quả sau năm đại biểu ca sức khỏe liền tốt lên, chỉ là nghe lão già kia rất lắm chuyện, trước đây cậu cầu xin biết bao lâu lão già đó mới đồng ý trị bệnh cho đại biểu ca.

      Ninh Bảo Nhi nhìn vẻ mặt u sầu của mẫu thân chút.

      "Mẹ, chủ trì chùa tên là gì?”

      Ninh phu nhân xoa xoa nước mắt, , "Hình như gọi là Tuệ Giác, làm sao?”

      Đôi mắt Ninh Bảo Nhi lóe lên, lão gia hỏa này ra sớm ở trong chùa miếu, vậy mà để cậu tìm 4 năm mới phát ra ông ta.

      " có gì, mẹ, ta nhớ đến đại biểu ca, cũng lâu lắm rồi đến nhà cậu chơi…”

      Vành mắt Ninh phu nhân còn có chút ướt, vừa nghĩ cũng đúng, từ sau khi Bảo Nhi sinh bệnh thăm nhà ngoại, vì vậy bà gật cho phép.

      ——

      Phủ thái tử, Nạp Lan Kỳ ở trong sân luyện võ, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác, bây giờ nên dùng lí do gì để Ninh phủ a, ba ngày rồi có gặp hoàng hậu.

      Quơ quơ thanh kiếm trong tay, khí vô hình dường như lưu động, cuối cùng vung chiêu, kiếm trong tay trực tiếp cắm cây cột cách đó xa.

      "A. . . , gia, ngươi muốn mưu sát.” (thê tử a… :v)

      Nạp Lan Kỳ tới, tiếp nhận khăn mặt Lưu Hỉ đưa cho, lau mồ hôi mặt, nâng ly trà lên nhấp môi, dường như nghe thấy Lâm Dương Thần gào thét.

      Vẻ mặt Lâm Dương Thần tức giận cầm thanh kiếm suýt lấy mạng để trước mặt Nạp Lan Kỳ.

      "Gia, ngài muốn giết ta cứ việc thẳng, có thể đừng dọa người ?”

      Qua thời gian chung sống, Lâm Dương Thần thân cận với Nạp Lan Kỳ, thỉnh thoảng còn dám chơi đùa cùng Nạp Lan Kỳ. (này là ý gì, là ý gì? =.:)

      Nạp Lan Kỳ đặt ly trà xuống, ngồi ghế thái sư, "Cho ngươi nghỉ ngày về nhà chơi.”

      Hai mắt Lâm Dương Thần trợn to, "A?” Xong, nhất định là có chuyện, mỗi lần vị thái tử này đối tốt với là có điềm báo xấu a.

      ", cần.”

      Nạp Lan Kỳ cười tủm tỉm nhìn Lâm Dương Thần sợ hãi như nai con.


      ——

      Ninh Bảo Nhi ngồi trong kiệu, tới Lâm phủ, đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh nàng đến nhà ngoại, nàng nhớ ông ngoại là đế sư (giáo sư dạy vua, để thế kia cho lạ), am hiểu nhất chính là giáo dục, cậu chính là đại học sĩ nội các, mà người nổi tiếng nhất Lâm gia chính là vị biểu ca bệnh tật Lâm Dương Sách.

      chỉ tài hoa, đa mưu túc trí, điểm trọng yếu chính là phi thường tuấn tú a, kiếp trước nàng rất lâu, rất lâu gặp vị đại biểu ca này.

      Ninh Bảo Nhi vừa tiến vào Lâm phủ được quản gia nghênh đón.

      "Biểu tiểu thư."

      Ninh Bảo Nhi nhìn lão nhân trước mắt còn có chút ấn tượng, "Lâm bá, gần đây thân thể tốt chứ?”

      "Ha ha, khó được biểu tiểu thư lại nhớ lão già ta, tốt tốt tốt.”

      Lâm bá là thủ hạ của ông ngoại, vẫn trung thành tận tâm với Lâm phủ.

      "Biểu tiểu thư bên này mời, lão gia vừa nghe biểu tiểu thư muốn tới, cố ý phía trước phòng chờ ni."

      Ninh Bảo Nhi bước theo Lâm bá vào bên trong, vào tiền thính (chắc là nhà khách, ta chả biết), quả nhiên ông ngoại, cậu ngồi chờ.

      "Ông ngoại, cậu, Bảo Nhi thỉnh an mọi người.”

      Ninh Bảo Nhi cúi đầu xuống nhưng mắt lại trợn lên nhìn trộm, nhất thời kinh sợ, nam nhân phiêu dật như trích tiên kia hẳn là đại biểu ca Lâm Dương Sách của nàng . (Tà: nghi ngờ 1 nam phụ lại xuất ).

      Chương 17: Toan tính

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Lâm lão gia cùng với cậu Lâm Vinh nhìn đứa cháu lớn lên phấn điêu mày ngọc này, gương mặt chất đầy ý cười.

      " Nha đầu nhà ngươi, lâu lắm đến thăm ông ngoại, ta từng tuổi này, chừng ngày nào đó cũng tìm bà ngoại ngươi uống trà.”

      Ninh Bảo Nhi vừa nghe, lập tức phản bác, "Ông ngoại được như vậy, thân thể người rất cường tráng, ràng còn có thể sống ba mươi năm nữa.”

      Lâm lão gia nay hơn bảy mươi, nghe cháu ngoại mình có thể sống trăm tuổi, răng rụng cái nhưng vẫn cười tươi rói, nhất thời chọc cười Ninh Bảo Nhi.

      "Bảo Nhi, khó được lúc ông ngoại ngươi cao hứng như thế, ở lại đây mấy ngày ”, quay đầu lại nhìn, hóa ra là phụ thân nàng ra lệnh.

      Ninh Bảo Nhi cười cười, lộ ra vẻ kiều diễm xinh đẹp , "Được.”

      Ánh mắt nhìn Lâm Dương Sách, "Biểu ca, lâu gặp, Bảo nhi nhận ra biểu ca.”

      Lâm Dương Sách cười như gió xuân , thoáng chốc khiến Ninh Bảo Nhi ngây người, đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác ‘nam nhân đẹp quay lại cười mị hoặc chúng sinh’.

      Ninh Bảo Nhi ngơ ngác nhìn Lâm Dương Sách.

      Cảm giác được Ninh Bảo Nhi nhìn mình chăm chú, Lâm Dương Sách cúi đầu cười khẽ, nghĩ đến tiểu biểu muội nhà mình thấy mình có dáng vẻ này, biết nên vui hay nên cười khổ đây.

      Thược Dược đứng ở bên người Ninh Bảo Nhi, nhìn tiểu thư nhà mình ngốc nghếch đứng lặng người, liền đưa tay khẽ đẩy Ninh Bảo Nhi.

      "Khụ, tiểu thư.”

      Ninh Bảo Nhi hoàn hồn, có chút xấu hổ đỏ hồng mặt, là quá mất mặt, tự nhiên nhìn người ta ngây người.

      Ngồi ở cao Lâm lão gia cùng Lâm Vinh nhìn nhau, mặt cười đầy thành ý, bọn họ đến nay vẫn còn nhớ được, Lâm Dương Sách khi còn bé mỗi ngày đều đòi muốn kết hôn với Bảo nhi, muốn lấy nàng làm vợ.

      ——

      Lâm Dương Thần từ Ninh phủ trở lại phủ đệ Thái tử, trong miệng còn ngậm cây cam thảo.

      "Gia, ta trở về.”

      Nạp Lan Kỳ ngồi bên trong thư phòng, tay cầm sách giương mắt, khẽ gật đầu. Trong lòng ngừng gào thét, vì sao tên này mau hành tung của hoàng hậu.

      Để quyển sách tay xuống, chỉ thấy Lâm Dương Thần tùy tiện ngồi ở phía dưới ghế thái sư, dáng dấp rất nhàm chán.

      "Cái kia… Bảo nhi làm cái gì?”

      Lâm Dương Thần có chú ý, Nạp Lan Kỳ trực tiếp thân mật gọi ‘Bảo Nhi’.

      " biết, lúc ta đến Bảo Nhi ở trong phủ.”

      " ở trong phủ, đâu?”

      Lâm Dương Thần người như xương, xụi lơ ngồi xuống ghế, "Đến nhà ta.”

      "Nhà ngươi, Lâm phủ?”

      Nạp Lan Kỳ muốn bóp chết người trước mắt, nếu theo tính tình trước kia phải đánh Lâm Dương Thần gần chết trước, sau đó ném vào trong đại lao, thử hỏi trong thiên hạ có mấy người dám đường đường tùy ý chuyện với thái tử như thế, tốt rồi, ai bảo mình muốn nhờ vả , ai bảo là em vợ mình, ai bảo kiếp trước có lỗi với hoàng hậu, ai bảo. . . .

      Nạp Lan Kỳ bản thân gần như muốn bốc hỏa, lúc này tiếng kêu to truyền vào.

      "Thái Tử Ca Ca.”

      Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, tiểu nương phấn điêu ngọc trác mười phần đáng xuất ở cửa.

      Lâm Dương Thần ngồi ở ghế thái sư chợp mắt, chờ cửa mở ra sau mới chậm rãi mở mắt, chỉ thấy ánh nắng vô cùng chói mắt, người mặc áo lụa hồng nhạt, đầu mang trâm vàng, nâng gò má mỉm cười như tiên nữ xuất ở cửa.

      Đầu óc lập tức thanh tỉnh, ngồi thẳng người, dùng sức dụi dụi con mắt, sợ mình nhìn lầm rồi.

      Ánh mắt người đứng ngoài thư phòng quét qua Lâm Dương Thần, thoáng cái đến bên Nạp Lan Kỳ.

      "Thái tử ca ca, ngươi đâu, người ta lâu cũng nhìn thấy ngươi.”

      Nạp Lan Kỳ xoa xoa đầu Nạp Lan Nhu, tiểu gia hỏa này sao lại tới đây a?

      Nạp Lan Nhu là nữ nhi của phi tần trong cung phụ hoàng, vừa sinh ra mẫu phi liền qua đời, hoàng hậu thấy nàng tội nghiệp bèn đem về bên cạnh mình nuôi, từ được hoàng hậu và thái tử nuông chiều, sủng ái.

      "Nhu Nhi, ai cho ngươi ra khỏi cung, mẫu hậu cho phép sao?”

      Nạp Lan Nhu vừa nghe Nạp Lan Kỳ hỏi,làm ra vẻ mặt biết mình sai , "Người ta, người ta còn chưa kịp , lát nữa người ta trở về với mẫu hậu.”

      Vẻ mặt Nạp Lan Kỳ nghiêm túc, " được, tại ngươi trở lại , bằng ta bẩm báo với mẫu hậu ngươi tự trốn ra khỏi cung.”

      Nạp Lan Nhu vừa nghe cái này lập tức thấy ủy khuất, nàng lâu lắm có thấy thái tử ca ca, nhưng vừa thấy mặt đuổi nàng , chu miệng ủy khuất , "Người ta ngay.”

      Nhìn bóng lưng Nạp Lan Nhu, Nạp Lan Kỳ cũng có chút nỡ, tại thể để bất kỳ người nào khác biết theo đuổi Ninh Bảo Nhi, nếu lộ ra ngoài hậu quả rất lớn , mà muội muội của lại đơn thuần, chừng câu cần lại , cứ câu nên . (ông í sợ em Nhu kia biết chuyện liền buôn dưa lê, những điều ko nên .)
      Nạp Lan Nhu tới cũng nhanh mà cũng nhanh, trong thư phòng chỉ còn Nạp Lan Kỳ cùng Lâm Dương Thần, Nạp Lan Kỳ muốn hỏi Lâm Dương Thần về việc Ninh Bảo Nhi Lâm phủ làm gì, chỉ là vừa quay đầu lại về phía Lâm Dương Thần sau, chân mày liền cau lại.

      Lâm Dương Thần khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt si mê nhìn Nạp Lan Nhu vừa mới rời khỏi.

      "Gia, nàng là ai ?”

      Nạp Lan Kỳ thấy thế trong đầu tràn đầy tính toán, muội muội năm nay cũng còn , thêm năm nữa cũng cập kê, nếu để cho hoàng muội lấy thuộc hạ của , mẫu hậu chắc chắn đồng ý, nếu như tìm con cận thần đối với hoàng muội mà cũng là tốt, hơn nữa Lâm Dương Thần trước mắt này chính là cháu trai của đế sư, con thứ của đại học sĩ nội các, trong nhà còn bà ngoại và mẫu thân (ông í sợ e ông bị bà ngoại và mẹ chồng bắt nạt =.:), hơn nữa cần kế thừa gia nghiệp, thân phận này thế là đủ, điều kiện gia đình cũng đủ, càng quan trọng, tên Lâm Dương Thần này có thể trở thành tâm phúc của , làm mai cho cùng hoàng hậu cũng được, haha.

      Nạp Lan Kỳ lúc này dương dương tự đắc, lại biết ở Lâm phủ xa xa, Ninh Bảo Nhi tính toán mưu mô, mà mưu mô này lại dành cho .

      ——

      Ninh Bảo Nhi ở trong lương đình của Lâm phủ hắt xì cái lại cái.

      Lâm Dương Sách thấy thế, lập tức lấy áo khoác của mình phủ lên người Ninh Bảo Nhi.

      "Rất trễ rồi, ban đêm gió lớn, trở về nghỉ , lại cảm lạnh.”

      người truyền đến mùi hương liệu thơm mát, trong bóng đêm, mặt Ninh Bảo Nhi đỏ hồng, đại biểu ca là quá ôn nhu, sau buổi chiều bắt chuyện, Ninh Bảo Nhi phát đại biểu ca này dù là học thức hay tài hoa đều là dạng xuất chúng, vì vậy nàng vì mình hạ quyết định, nàng muốn chùa tìm Tuệ Giác đại sư kia, nhanh chóng chữa bệnh đại biểu ca, chờ trị hết bệnh, nàng liền cầu hôn , gả cho đại biểu ca nhất định hạnh phúc, hơn nữa ở đây có quy củ, bao giờ được nạp thiếp a.

      Kiếp trước, đối với các loại phi tử của Nạp Lan Kỳ, nàng sớm chán ghét, bất kể là quý phi, tần phi, chiêu nghi, tài tử, đối với nàng mà toàn bộ đều là thiếp, đống đại thiếp, tiểu thiếp, nhớ lại việc trước đây, Ninh Bảo Nhi có loại xúc động muốn đập đầu vào tường, nàng cư nhiên cùng nhiều nữ nhân tranh nam nhân như thế, bây giờ suy nghĩ chút thôi cũng đều cảm thấy ghê tởm.
      ly sắc, shakugan012, Ngọc Bình7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :