1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoai thanh

      hoai thanh New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      5
      Ed ơi chuyện drop rồi ạ

    2. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 72: Triền miên

      Edit: Linh San

      Nghe được chim sáo và Thái Hậu đồng thời kêu "Ái ui", Kỷ Vô Cữu lập tức quay người ra ngoài nghênh đón Thái Hậu, Diệp Trăn Trăn thấy được tình huống bên ngoài, biết sao Kỷ Vô Cữu lại vội vã, nên cũng theo ra.

      Bên ngoài, chim sáo chắc cũng quen va đập, sau khi đụng vào Thái Hậu rơi xuống đất, phành phạch đập cánh tung người bay lên, trong chốc lát biến mất trước mặt mọi người.

      Thái Hậu lại quen, suýt nữa bà ta ngã, may là có cung nữ bên cạnh đỡ nên mới đứng vững. Lúc này bà ta lấy tay bụm trán, tức giận : "Phản rồi phản rồi, là kẻ nào lớn mật như vậy hả?!"

      Cung nữ bên cạnh vừa xem xét thương thế cho Thái Hậu vừa : "Xin Thái Hậu bớt giận."

      Thấy Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn cùng nhau ra cửa, Thái Hậu cười lạnh : "Ai gia cũng biết, bây giờ Khôn Ninh cung trở thành cấm địa rồi đấy, ngay cả người Thái Hậu này cũng bị cấm ư."

      Diệp Trăn Trăn hành lễ với Thái Hậu, định giải thích, Kỷ Vô Cữu lại trước nàng: "Xin mẫu hậu bớt giận, mới rồi là do con chim đần độn có mắt, đụng phải mẫu hậu, chắc khiến mẫu hậu kinh hãi," xong, hơi nghiêng đầu ra lệnh: "Phùng Hữu Đức, còn mau truyền thái y." Tuyệt đề cập tới chuyện ai ném con chim ngốc kia ra ngoài.

      Cung nhân tùy tùng Thái Hậu cũng phải là có ai nhìn thấy hành động của Kỷ Vô Cữu, nhưng thừa nhận có ai dám lắm miệng?

      " cần," Thái Hậu buông tay, ngăn Phùng Hữu Đức: "Ai gia sao."

      "Tuy rằng sao, cũng nên để thái y xem qua mới an tâm được," Diệp Trăn Trăn biết hôm nay Thái Hậu đến gây khó dễ, nên tỏ ra cực kỳ nhu thuận: "Hiếm khi mẫu hậu đến Khôn Ninh cung chơi, là rồng đến nhà tôm. Mời mẫu hậu vào trong." xong, định đến gần đỡ Thái Hậu.

      Thái Hậu tiếp nhận ân cần giả lả của nàng, tránh bàn tay nàng, thẳng vào Khôn Ninh cung.

      Diệp Trăn Trăn len lén bĩu môi, ngẩng đầu thấy Kỷ Vô Cữu cười nhìn mình, thế là nghịch ngợm le lưỡi với .

      Hôm nay Thái Hậu có tâm trạng tìm Diệp Trăn Trăn sinh . Bà ta ngồi ổn định, cũng quanh co với Kỷ Vô Cữu, giọng liền trào phúng: "Khổng Tử 'Người có chữ tín, chẳng làm chi nên việc', lời này ngay cả bà già lẩm cẩm như ta cũng biết. Hoàng thượng thân là cửu ngũ chí tôn, giờ lại giữ chữ tín, mà nuốt lời, e chẳng phải là hành động của bậc minh quân?"

      Kỷ Vô Cữu giả ngu : "Trẫm luôn ghi nhớ lời dạy của thánh nhân và tổ tiên, dám có nửa phần trái nghịch, lời này của mẫu hậu là từ đâu mà vậy?"

      "Ngươi ràng đáp ứng ai gia, xử vụ án của Hứa Lệnh, bây giờ cả nó và mẫu thân nó đều bị xử trảm, thế là thế nào?!" Thái Hậu trừng mắt.

      Kỷ Vô Cữu như chợt nhớ ra: "Chuyện này, Trẫm cũng tính với mẫu hậu. Trẫm quả xử rồi, vốn phải xử trảm tịch biên cả nhà, bây giờ chỉ giết hai chủ hai tớ mà thôi, là rất rất mà."

      Diệp Trăn Trăn lặng lẽ dựng ngón tay cái về phía , đủ vô sỉ!

      "Cùng lắm cũng chỉ là con nít vài câu linh tinh, có đáng để ngươi huy động khí giới như vậy , đâu nhất thiết phải nháo ra mạng người? Lòng nhân từ của đấng minh quân ngươi để ở đâu?"

      "Vài câu linh tinh là thế nào? Hôm nay chúng dám linh tinh về Hoàng hâu, ngày mai dám linh tinh về Trẫm. Gọi bọn chúng là lũ ngôn hoặc chúng ( ngôn hoặc chúng: lời tà ma làm dân chúng u mê) lung lay nền tảng quốc gia cũng ngoa đâu."

      Thái Hậu nghe thấy mấy từ "lung lay nền tảng quốc gia", lông mày nhảy lên, khí thế thoáng xìu xuống. Bà ta lại bất mãn chất vấn: "Vậy đám người cữu cữu ngươi sao? Vô duyên vô cớ sao lại lưu đày bọn họ? Đảo Quỳnh Châu là cái chỗ nào? Chơi vơi ở hải ngoại, dân cư thưa thớt, sài lang hổ báo, rừng thiêng nước độc, chướng khí mù mịt... Đến cái loại địa phương đó, còn giữ được mạng sao?"

      "Việc này Trẫm cũng muốn biết. Trẫm còn muốn biết, trước đây lúc làm ác chúng có từng nghĩ tới chuyện mất mạng hay ."

      Thái Hậu lại hít sâu hơi: "Ngươi..."

      "Mẫu hậu, người dù thân ở chốn thâm cung, nhưng trước nay mắt nhìn khắp nẻo tai nghe tám hướng, bọn họ ở bên ngoài làm ra những chuyện gì, chắc hẳn người cũng ràng, nếu như muốn truy đến cùng, ắt chỉ là lưu đày đơn giản như vậy."

      Thái hậu nghe ra ý uy hiếp trong lời , vì thế làm như thở dài : "Dù sao cũng là thân thích của con, ít nhiều cũng giữ lại chút thể diện."

      Kỷ Vô Cữu cũng diễn sâu thở dài hơi: "Bao nhiêu năm nay, Trẫm vẫn luôn giữ thể diện cho họ. Nhưng nếu bọn họ muốn vứt cái thể diện này xuống đất mà đạp lên, Trẫm đành phải nhặt về, để dành thể diện cho người biết thức thời."

      Thái hậu cười lạnh : "Xem ra Hoàng thượng lớn rồi, tâm cũng quá lớn, cũng thèm để người mẹ như ta vào mắt."

      Kỷ Vô Cữu cũng cười lạnh: "Trẫm là thiên tử, trong lòng là cả thiên hạ, có lớn hơn nữa cũng đủ. Trẫm luôn đặt mẫu hậu trong mắt, nhưng biết mẫu hậu có thèm để Trẫm vào mắt . Mẫu hậu nếu cứ khăng khăng cho là Trẫm cố ý hãm hại Hứa thị, vậy Trẫm cũng còn gì để . Chỉ có câu, mẫu hậu nghĩ rằng Hứa thị là do Trẫm hại, kỳ người thực hại bọn họ, là người."

      Diệp Trăn Trăn thấy như hóa thành con nhím, câu nào câu nấy đâm cho Thái hậu xanh mặt, lòng cảm thấy cực kỳ hả giận.

      Thái hậu khóc lóc rời , vì chẳng thu được chút lợi nào, cũng chỉ có thể lải nhải vài câu đứa con bất hiếu để trút giận. Lần này Kỷ Vô Cữu hạ quyết tâm nhường bước, nhưng rốt cuộc họ vẫn là mẫu tử, náo đến mức này, sắc mặt cũng có vài phần sa sút.

      Diệp Trăn Trăn hơi lo lắng: "Lần này chàng ra tay nặng như vậy, lỡ bọn họ lại mắng chàng sao..." Bọn họ ở đây đương nhiên là chỉ đám ngôn quan.

      Kỷ Vô Cữu khoát tay: " sao, chung dù Trẫm có làm cái gì, bọn họ cũng phải chê với mắng, riết rồi cũng quen."

      Diệp Trăn Trăn khoác tay , hỏi: "Vậy bọn họ có mắng ta , ta ly gián mẫu tử chàng?"

      Kỷ Vô Cữu vỗ về tay nàng, an ủi: "Qua chuyện lần này, ai còn dám mắng nàng?"

      Diệp Trăn Trăn thấy vui, mới gợi chuyện: "Mấy hôm nữa, sứ đoàn nghị hòa ba bên cũng sắp tới, biết bọn họ định dâng lên chúng ta bảo bối gì nhỉ."

      Kỷ Vô Cữu khinh thường: "Bọn chúng có cái gì chứ... Nhưng mà, Trẫm lại có ý tưởng."

      "Gì thế?"

      "Trẫm thấy vùng đất gần Liêu Đông, chính là chỗ gần biên giới của Nữ Chân đấy, đất đen, trông rất màu mỡ, dù phương Bắc giá lạnh, nhưng cũng hẳn là thể trồng hoa màu."

      Diệp Trăn Trăn nghe đến đây tiếp lời: "Nếu có thể thu hoạch lương thực, vậy quá tốt. Ở đó đất rộng người thưa, chắc chắn sản xuất ra số lượng lớn lương thực. ăn hết có thể vận chuyển về phương nam, bằng đường thủy hay đường bộ đều được cả, dù có thế nào cũng tốt hơn nhiều so với cứ vận chuyển lương thực từ nam ra bắc như nay. Nếu thế, chỉ có thể mau chóng vận chuyển lương thực đến nơi, cũng có thể giảm hao hụt dọc đường. Nam - Bắc mỗi phía đều có kho lương, nếu lỡ sau này có gặp phải thiên tai gì điều động lương thực cũng dễ dàng hơn."

      "Thông minh." Kỷ Vô Cữu búng lên trán nàng, thầm nghĩ cưới vợ nhất định phải cưới người khôn khéo sáng dạ như nàng, chuyện cũng phí sức. Ngươi chỉ tùy ý câu, là nàng có thể nghĩ được phần sau.

      Mà đáng quý nhất là, nàng biết dùng trí thông minh của mình vào đúng chỗ, chưa bao giờ giở trò mánh lới khôn vặt.

      Diệp Trăn Trăn thấy Kỷ Vô Cữu ngẩn người, khẽ đẩy cái, hỏi, "Thế Hoàng thượng, người định cầu Nữ Chân cắt đất sao?"

      Kỷ Vô Cữu gật đầu: " có ý đó."

      "Bọn họ có đồng ý ?"

      "Chuyện này phải do họ." Thủ hạ bại tướng mà thôi, hơn nữa còn tổn thất nhiều quân đội như vậy, lúc trước dám xâm phạm Đại Tề, nên nhận lấy kết quả hôm nay.

      "Nhưng mà," Diệp Trăn Trăn nhíu mày, "Hoa màu khó sinh trưởng hơn nhiều so với cỏ dại, nếu lỡ nơi đó hoa màu phát triển được sao?"

      "Vậy nên phải thử giống trước. Đại Tề chúng ta có nhiều hoa màu như vậy, rồi cũng tìm ra loại cây thích hợp." Kỷ Vô Cữu đáp.

      tới đây, hai mắt Diệp Trăn Trăn tỏa sáng, "Mấy hôm trước Mã Đắc Lợi tặng ta ít đồ vật phiên bang, có bắp ngô rồi cả khoai tây, đều là hoa màu sinh trưởng ở hải ngoại, nếu những giống cây trong nước dùng được, cũng có thể thử những giống ngoại lai này. À, đúng rồi, còn có khoai lang của Lữ Tống nữa."

      Kỷ Vô Cữu từ đống lời của nàng chỉ nghe ra ba chữ, "Mã Đắc Lợi?" Ấn tượng của với kẻ này cực kỳ tốt, cái loại ánh mắt si mê khi ta nhìn Diệp Trăn Trăn, quả khó mà khiến người ta bốc hỏa. Bây giờ nghĩ lại, Kỷ Vô Cữu chợt cảm thấy cực kỳ ổn, có chút sững sờ, chẳng lẽ mình để tâm đến Trăn Trăn từ khi đó sao?

      "Phải, Mã Đắc Lợi. Chàng quên rồi à, chàng từng ra lệnh đánh mông người ta đấy." Diệp Trăn Trăn nhắc .

      Kỷ Vô Cữu nhíu mày, "Nàng lại gặp ta?"

      Diệp Trăn Trăn đáp, " có, ta dám tiến cung, nhờ Đậu tiên sinh mang cho ta."

      Coi như biết điều. Lông mày Kỷ Vô Cữu giãn ra.

      Sẩm tối, Diệp Trăn Trăn bảo phòng bếp dùng bắp ngô, khoai tây và khoai lang làm nguyên liệu nấu ăn, tính cùng Kỷ Vô Cữu thưởng thức thử. Bởi vì chưa từng thấy những thứ này nên đầu bếp cũng biết làm sao, đành tự nghĩ vài cách chế biến, nấu ra cũng tinh xảo lắm. Kỷ Vô Cữu nếm thử, mùi vị bình thường, ngon mấy, nhưng cũng đến mức khó nuốt, tóm lại vẫn có thể dùng để lấp đầy bụng. Diệp Trăn Trăn ngược lại, đối với món khoai lang nướng, dù cách làm có hơi dân dã tầm thường, nhưng vị vừa mềm vừa ngọt, tệ chút nào, thế nên ăn liền mấy củ.

      Kết quả là ăn đến no căng.

      Sau khi ăn xong, nàng bộ tiêu thực chút rồi tắm rửa thay quần áo, lúc vẩy nước tiện tay xua Kỷ Vô Cữu mưu đồ tắm uyên ương ra ngoài. Sau đó nàng nhấp hớp trà hỗ trợ tiêu hóa do Tố Phong pha, thế mới dễ chịu chút. Kỷ Vô Cữu bị vẩy nước khắp người, lại lười trở về, liền ở lại Khôn Ninh cung tắm rửa luôn, tắm xong toàn thân chỉ mặc cái áo trong, thấy Diệp Trăn Trăn nằm nghiêng giường đọc sách, đến trước mặt nàng lấy sách , cười , "Cũng nên đến lượt ta ăn rồi chứ?"

      Diệp Trăn Trăn đọc đến đoạn cao trào, : "Giờ còn sớm mà, chàng mau đưa ta ."

      "Đưa nàng cái gì?" Kỷ Vô Cữu giơ sách lên cao làm nàng với tới, cười nhìn nàng cố duỗi tay muốn lấy lại.

      Diệp Trăn Trăn đành phải nhổm dậy giành giật, ngờ dùng sức lớn quá, lại ngã sấp lên người Kỷ Vô Cữu, nàng theo bản năng nửa ôm lấy hông , mặt chôn tại bụng , cằm cẩn thận đặt vật thể lạ.

      Vốn lòng Kỷ Vô Cữu nhảy nhót vọng động, làm sao chịu được khiêu khích như vậy, thế nên vừa bị cằm của nàng đụng khẽ, tiểu huynh đệ của liền tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

      Kỷ Vô Cữu đỡ vai của nàng, cố ý khoa trương rên tiếng, cười : "Trăn trăn, cần gấp."

      Mặt Diệp Trăn Trăn nóng bừng, nghiêng đầu cắn lên eo cái. Kỷ Vô Cữu quanh năm tập võ, eo lưng dẻo dai mạnh mẽ như roi da, hề có chút mỡ thừa. Bây giờ nàng còn cắn qua lớp quần áo, vì eo thon gọn tinh tế, da thịt đàn hồi co dãn làm nàng mới cắn được chút xíu lại trượt ra, thành thử giống như phải nàng cắn , mà là lấy răng nhay nhay cọ xát vậy.

      Kỷ Vô Cữu bị nàng day như vậy, eo lưng nhồn nhột sảng khoái, tiểu huynh đệ lập tức hăng hái. ném sách qua bên, đẩy Diệp Trăn Trăn ngã xuống giường, dò tay vào trong y phục của nàng vân vê xoa nắn lúc lúc nặng.

      Diệp Trăn Trăn vẫn còn nghĩ về tiểu thuyết mới đọc nên có chút tập trung.

      Kỷ Vô Cữu cởi bỏ áo trong của nàng, nhìn thấy cái yếm đỏ thêu đôi uyên ương, lòng nóng lên, cúi đầu khẽ hôn lên đôi uyên ương kia, sau đó đôi môi lại di chuyện, cách lớp yếm hôn lên đỉnh núi mềm mại trước ngực Diệp Trăn Trăn. Trước nay đều cực kỳ săn sóc hai đỉnh núi này, Kỷ Vô Cữu ngậm lấy nó, dùng sức hút, lấy đầu lưỡi gảy tới gảy lui, lại dùng răng nanh nhàng gặm cắn lôi kéo, lúc buông, lúc mút hôn. Cách lớp tơ tằm mỏng manh, lặng lẽ cảm nhận hình dáng mê người dưới đầu lưỡi, nước miếng thấm ướt vải dệt. Tơ lụa vốn trơn bóng mát mẻ dần bị ngấm trong cảm giác ram ráp nóng ấm. Diệp Trăn Trăn cảm nhận xúc cảm ram ráp ma sát ở chỗ mẫn cảm trước ngực, còn có đầu lưỡi khiêu khích rời của Kỷ Vô Cữu, cảm giác này tựa như đánh thẳng vào đáy lòng, bị áp bức, bị lôi kéo, bị ngậm hút, mập mờ, nóng bỏng, sảng khoái... Nàng bị khoái cảm nồng nhiệt này chinh phục, sớm quên mất quyển sách mặt đất. Nàng khép hờ mắt, tự giác hơi ưỡn ngực về phía trước, dường như cầu nhiều hơn.

      Kỷ Vô Cữu hầu hạ hai bên mềm mại của nàng phen, thấy gương mặt nàng mị nhãn như tơ đầy diễm tình, cởi quần áo người nàng, nhưng vẫn cố ý giữ lại cái yếm. yếm vẫn còn hai khối nước đọng rệt che hai mảnh đồi núi vun cao.

      Mí mắt Kỷ Vô Cữu buông xuống, đường dời từ eo của nàng xuống dưới, thương hôn rồi lại hôn. Hôn đến nơi bắp đùi trắng nõn mềm mại của nàng, khiến nàng kích động đến nỗi những bắp thịt đùi đều run rẩy, cổ họng tràn ra tiếng ngâm khẽ.

      Kỷ Vô Cữu nhìn chằm chằm u mật giữa hai chân nàng, chưa bao giờ hôn nơi này của nữ nhân, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện làm thử. Thế nhưng đối mặt với Diệp Trăn Trăn... Ánh mắt của tối sầm lại, chút nghĩ ngợi, cúi đầu dán môi lên.

      Trái tim bay bổng cao của Diệp Trăn Trăn đột nhiên cấp tốc trầm xuống. Nàng kinh hãi đến mức da đầu run lên, bất chợt nhổm dậy, co rụt thân thể về phía sau, lui lại chút. Nàng cúi đầu nhìn người trước mắt, đôi môi đỏ bừng, mi mục như họa, trong ánh mắt sớm mất bình tĩnh kiềm chế thường ngày mà nhiễm lên tia điên cuồng.

      "Chàng điên rồi!" Diệp Trăn Trăn . Thân là cửu ngũ chí tôn, thế nhưng, thế nhưng...

      Kỷ Vô Cữu nhoẻn miệng cười, cũng đáp lời. bắt được chân Diệp Trăn Trăn, lại kéo nàng về, nâng chân nàng tách ra, tiếp tục nghiệp vừa rồi chưa hoàn thành.

      Diệp Trăn Trăn bị nụ cười đầy tà khí ấy hút mất linh hồn, đến khi phản ứng lại vươn đầu lưỡi liếm hôn. Nàng căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, nhưng khoái cảm vô cùng ràng bên dưới lại truyền khắp toàn thân. Nàng vừa sợ hãi vừa sảng khoái, càng sợ hãi lại càng sảng khoái.

      "Chàng... Chàng đừng..." Diệp Trăn Trăn mà khóe mắt thấm lệ, cũng biết là do bị dọa sợ hay là do thoải mái.

      Kỷ Vô Cữu dừng lại, ngẩng đầu cười nhìn nàng, trong mắt là ngọn lửa dịu dàng sâu thẳm. khàn khàn hỏi, "Ai điên rồi?" thanh thấm nhuần ý vị nồng nàn tựa như hương trà Đại Hồng Bào thượng hạng.

      Hai tay Diệp Trăn Trăn chống lên nệm giường phía sau, hai chân mở ra, nàng nhìn ngẩng đầu lên từ dưới người nàng, bờ môi trơn bóng phản chiếu ánh nước. Nàng vừa thẹn vừa giận xoay mặt nhìn , muốn khép chân về lại bị giữ chắc cho nhúc nhích.

      Kỷ Vô Cữu lại cúi đầu hôn nàng, thay đổi phương pháp khiêu khích nàng.

      Diệp Trăn Trăn bị hôn đến phải bật tiếng rên rỉ ngâm nga, đầu óc dần dần mơ hồ, như thể vừa bị cơn lốc xoáy cuốn phăng, chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ còn lại cảm giác kịch liệt sảng khoái càng ngày càng rệt ở nơi đó.

      Hôn được lúc, Kỷ Vô Cữu lại ngẩng đầu cười nhìn nàng, hỏi: "Ai điên rồi?"

      "Ưm..." Diệp Trăn Trăn mê man cúi đầu nhìn , hai mắt tràn ngập khao khát.

      Kỷ Vô Cữu cố tình ngừng lại, chỉ nhìn nàng chằm chằm, lại hỏi lần, "Ai điên rồi?"

      Diệp Trăn Trăn lắc eo, đành bất chấp : "Ta! Ta điên rồi!"

      Kỷ Vô Cữu cười lên, dụ dỗ : "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Cho ta, mau cho ta..." Trong lời cầu xin ngọt dính còn lẫn với tiếng nức nở mơ hồ.

      "Tuân lệnh thê tử." Kỷ Vô Cữu rồi lập tức cúi đầu hôn nàng, lần này động tác càng dữ dội hơn.

      Diệp Trăn Trăn cảm thấy chính mình như chiếc lá rơi, nhưng mãi chẳng thể rơi xuống, cứ bị gió thu lần lại lần tung lên, hạ xuống, lại tung lên, hạ xuống...

      Kỷ Vô Cữu thích Diệp Trăn Trăn như vậy vô cùng. Khẩn thiết mà thẳng thắn cần , chút che giấu khát vọng của mình. Cảm giác được cần đến khiến cả thể xác và linh hồn đều đạt được thỏa mãn tột độ, nhìn nàng trầm luân, điên cuồng dưới thân . Nàng là chiếc thuyền lá bé giữa biển rộng, còn là ngọn sóng bạc đầu, ngừng xô vào nàng, khiến nàng chao nghiêng, làm nàng chìm, làm nàng nổi, làm nàng dâng cao, làm nàng hạ xuống.

      Kỷ Vô Cữu luôn có cảm giác, và Diệp Trăn Trăn ở giường có loại hòa hợp phi thường. Bọn họ tựa như hai khớp nối chuẩn xác, nhiều ít, chặt chẽ, vừa khít, giống như là vì đối phương mà sinh ra, kết hợp thành đôi, thập toàn thập mỹ.

      Con người có thể gặp được vô số người trong cuộc đời mình. Nhưng thế giới này, chỉ có người, là chân chân chính chính có thể khớp với mối nối của ngươi. Giữa bao nhiêu con người giữa trời đất này, nếu ngươi có thể gặp được nàng, đúng là trời cao ban phước.

      Đêm nay hai người lăn lộn rất lâu, đến cuối cùng Diệp Trăn Trăn bị Kỷ Vô Cữu hành đến mức gần như là ngay cả lông tơ cũng đều run rẩy. Kỷ Vô Cữu vì muốn sớm khai chi tán diệp, nên đem tất cả hạt giống tưới trong cơ thể nàng, thế lại còn xấu xa chặn lại cho chúng nó chảy ra. Thế nên hôm sau Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, luôn cảm thấy bên dưới là lạ, nàng quay người lại, tiểu huynh đệ của liền trượt ra từ thân thể của nàng.

      Diệp Trăn Trăn đỏ mặt, đẩy Kỷ Vô Cữu cái, khổ nỗi tay chân vô lực, động đậy gì được mà chỉ giống như gãi ngứa thôi.

      Kỷ Vô Cữu sớm tỉnh, thấy nàng tỉnh liền cố ý giả vờ ngủ. Lúc này thấy nàng xoay người né tránh, lại quấn tới, kề sát bên tai nàng: "Chẳng phải đêm qua còn nức nở cầu xin ta sao? Hửm?" Trong giọng lười nhác xen lẫn ý cười nồng đậm. Hôm nay là hưu mộc, thế nên cũng vội gì, cứ tiếp tục đùa giỡn trêu ghẹo Diệp Trăn Trăn giường.

      Cả hai người đều thân mảnh vải, trần trụi thân mật ôm ấp, mặc dù cháy bỏng như tối qua, nhưng lại có cảm giác thỏa mãn tràn đầy mật ngọt hạnh phúc. Kỷ Vô Cữu ôm chặt Diệp Trăn Trăn trong ngực, lại tựa như ôm cả thế giới vào ngực. nhè cọ cằm lên cổ Diệp Trăn Trăn, cất giọng êm dịu, cười : "Trăn trăn, ta rời nàng được, làm sao bây giờ?" lúc này, cực kỳ giống loài thú vô cùng uy phong lẫm liệt nhưng cũng cực kỳ dịu ngoan, đối diện với người thân thiết nhất của mình, có thể chút kiêng dè mà làm nũng.

      Diệp Trăn Trăn trừng mắt - thực ra sức lực tại của nàng cũng chỉ có thể hơi nâng mí mắt lên: "Hoàng thượng, ta thấy chàng nên tu thân dưỡng tính , thể túng - (dục quá độ) ưm... "

      Kỷ Vô Cữu xoay mặt nàng qua rồi phủ kín miệng nàng. Nữ nhân này, ân ái xong chẳng bao giờ chịu lời đường mật, mà nếu thôi cũng nên ngoan ngoãn nghe lời đường mật của chứ, sao cứ mở miệng là sát phong cảnh thế này.

      Bởi mới , lời mất lòng ôi lời mất lòng.

      ***​

      Kỷ Vô Cữu cảm thấy Diệp Trăn Trăn rất đúng, cần tu thân dưỡng tính. Vì thế ngày hưu mộc này, thèm chiến đấu với đám tấu sớ nữa, mà là chơi đùa với Diệp Trăn Trăn ở ngự hoa viên cho tới trưa.

      Đương nhiên, đối với loại trò chơi đá cầu ném banh này, bệ hạ tôn quý của chúng ta đương nhiên thèm động thủ, tham dự của chỉ giới hạn trong phạm vi khi quả cầu bị đá lên núi giả hoặc bóng vải bị ném lên chạc cây mới ra tay giúp.

      Phải rằng, chàng thỉnh thoảng ra tay giúp này đúng là hữu dụng.

      Vì thế người người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh Hoàng hậu nương nương sai khiến Kỷ Vô Cữu y như sai khiến tiểu thái giám nhặt cầu nhặt bóng về cho nàng, vị hoàng đế này còn chẳng hề cảm thấy ngỗ nghịch chút nào, trái lại còn vui vẻ tự nguyện. Quần chúng xung quanh ai ai cũng có biểu cảm như thấy Thái Thượng Lão Quân hạ phàm, mắt còn nỡ chớp.

      Phương Lưu Nguyệt ngang qua, cúi đầu rảo bước. Trang phi ở bên cạnh tình cờ quay đầu thấy nàng ta, liền gọi nàng ta lại. Phương Lưu Nguyệt giờ chỉ là Chiêu nghi, phân vị thấp hơn Trang phi, lúc này bị gọi lại, thể đến hành lễ vấn an. Bây giờ trong hậu cung này, dưới Hoàng hậu cũng chỉ có Trang phi là có phân vị cao nhất, trước đây còn là Hiền phi vai vế ngang nhau, giờ nàng ta lại phải quỳ gối thi lễ với Trang phi.

      Ngoài mặt ai gì nhưng trong lòng sáng như gương. Tranh chấp giữa Trang phi và Hiền phi thực tế chính là tranh chấp giữa Hoàng hậu và Thái hậu, nhìn tình hình này, có thể thấy cuộc so chiêu giữa hai tôn thần phân thắng bại.

      Trang phi vừa nhìn thấy Phương chiêu nghi nổi giận. Chuyện điểm tâm Trang phi hiểu nội tình, đều do nữ nhân này giở trò phía sau, may là Hoàng hậu nương nương thánh minh, truy cứu định tội mình. Sở trường của Trang phi vốn phải làm điểm tâm, mà là tranh cãi mắng chửi người ta. Giờ nhìn thấy Phương chiêu nghi liền nhịn được cất lời mỉa mai. Phương chiêu nghi thể phản bác, cắn chặt khớp hàm, mặt đỏ bừng bừng.

      Trang phi xả giận xong mới để Phương chiêu nghi rời . Phương chiêu nghi chưa xa, nghe thấy phía sau ít nữ nhân tâng bốc xu nịnh Trang phi, gần xa cũng quên nhắc tới Hoàng hậu nương nương. Nàng ta hơi nhấc mắt, chứng kiến cảnh Diệp Trăn Trăn chạy theo cầu vải bảy sắc, lại cẩn thận vấp chân ngã xuống, Kỷ Vô Cữu vừa kịp lúc đứng trước người nàng, đón được nàng. đỡ nàng dậy, vươn tay xoa đầu nàng, vừa cười vừa gì đó với nàng.

      Hình ảnh kia cực kỳ chói mắt, thế nên Phương chiêu nghi cố niệm niệm lại rằng Kỷ Vô Cữu tốt mã rã đám thế nào, giường bất lực khổ sở thế nào, trong lòng nàng ta mới dễ chịu được chút ít, xoay người rời .

      ***
      Buổi chiều, Kỷ Vô Cữu xuất môn chuyến, đến Thúy Hương Lâu.

      đến cáo biệt Hồng Vân, tiện thể lời cảm tạ, cấp thêm chút bạc cho nàng ta. Vốn dĩ Kỷ Vô Cữu tính mang Diệp Trăn Trăn đến gặp Hồng Vân lần, nhân dịp giải thích với nàng rốt cuộc mình đến thanh lâu làm gì, có điều sau khi suy nghĩ thấu đáo, lại cảm thấy thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, thế nên đưa nàng cùng.

      Lâu ngày gặp, Hồng Vân vừa thấy Kỷ Vô Cữu trêu chọc. Chịu thôi, ai bảo chọc vui thế chứ.

      "Công tử, mấy ngày gặp, trông ngài khác quá nhé." Hồng Vân cười , cầm khăn hồng phất phơ phía trước, tung lên làn gió hương.

      Kỷ Vô Cữu hơi khó chịu nhăn mũi: "Sao ngươi biết?"

      "Ta cũng , chỉ có cảm giác ngài rất khác, cả người như thay da đổi thịt. Giống như... giống như đại nương phá thân, hôm sau vấn tóc trở thành nàng dâu."

      So sánh kiểu gì vậy. Kỷ Vô Cữu nhíu mày: "Hôm nay ta tới cáo biệt ngươi, sau này ta đến nữa."

      Hồng Vân thích thú: " như vậy là ngài chinh phục được phu nhân rồi?"

      Kỷ Vô Cữu gật gật đầu, mặc dù còn cau có, nhưng Hồng Vân vẫn nhận thấy cái gật đầu đó đắc ý bao nhiêu.

      Hồng Vân chân thành khen: " vậy, công tử ngài cũng đơn giản. Tâm bệnh kia vốn là căn bệnh nan y nhất, có người cả đời đều giải được," dừng chút, thấy vẻ mặt hoan hỉ của , dường như nhớ lại gì đó, miệng nở nụ cười nồng đượm, Hồng Vân : "Nếu hỏi ta, bệnh này tốt đẹp được, là vì trong lòng nàng có ngài."

      Lời này thực rất xuôi tai, từng lời từng chữ đều như mật rót vào tim. Vì thế khuôn mặt Kỷ Vô Cữu nở hoa cười: "Đương nhiên rồi."

      Nụ cười này của quá ngời sáng, nhất thời làm chói mắt Hồng Vân, Hồng Vân ca thán: "Ôi chao, công tử! Lần đầu tiên ta thấy ngài cười đó, ta đúng là có phúc mà. Ngài chắc là thần tiên hạ phàm mất thôi, phàm nhân có ai tuấn tú thế cơ chứ. Ta này, ngài nhất định phải cười với tôn phu nhân nhiều vào, nên lãng phí. Còn những nữ tử khác, cần cười đừng cười, đỡ phải đụng chạm thị phi."

      Tuy rằng lời xu nịnh khuyên bảo này ràng, nhưng Kỷ Vô Cữu vẫn hết sức hiếu học gật đầu, hề thấy phiền.

      Hồng Vân lại hỏi: "Nhưng ta còn thắc mắc - chính ra, chuyện này liên quan đến ta, nhưng thấy ngài và tôn phu nhân dễ dàng gì mới có được hôm nay, ta cũng vui mừng theo, nên muốn hỏi câu, ngài tính làm sao với mấy chục phòng cơ thiếp kia?"

      Kỷ Vô Cữu lắc đầu, " làm gì cả, chung cũng đâu thể cứ chôn sống toàn bộ được."

      Hồng Vân rụt cổ: "Ý tưởng này của ngài... Ha ha."

      Kỷ Vô Cữu còn thêm: "Tóm lại các nàng gám gây chuyện."

      "Dù sao các ngài cửa lớn nhà giàu nhiều quy củ, ta cũng hiểu," Hồng Vân , "Cho nên ta cũng giúp được ngài cái gì. Ta chỉ lấy thân phận nữ nhân khuyên ngài câu, sau này nếu ngài và tôn phu nhân có khắc khẩu, mong công tử cố gắng suy ngẫm từ góc độ của tôn phu nhân. Làm nữ nhân dễ dàng gì, khó khăn lắm mới lưỡng tình tương duyệt, chớ vì chút bất hòa mà tổn thương tình cảm."

      Kỷ Vô Cữu lại gật đầu: "Đương nhiên rồi. Ngươi giúp ta đại ân, ta cũng có gì khác để cảm tạ, số bạc này ngươi tạm nhận lấy ." xong, đặt ngân phiếu lên bàn.

      Hồng Vân vừa nhìn thấy bạc ánh mắt liền tỏa sáng, cười khanh khách: "Ta cũng cần cảm tạ bằng thứ gì khác, chỉ cần tiền. Công tử ngài quá khách khí rồi, ta giúp ngài, ngài cũng giúp ta, ra, tiền ta kiếm được từ giúp ngài còn nhiều hơn tiền ta kiếm được ở Thúy Phương Lâu suốt mười năm qua. Ta cũng có gì hồi báo ngài, thôi tặng ngài vài thứ vậy, đều là đồ tốt ta giữ riêng đấy." Nàng ta xong xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát sau, ôm theo cái rương vào. Rương làm bằng gỗ mun, khắc chút hoa văn tinh xảo, bên còn có cái khóa bạc.

      Nàng ta mở khóa, lấy ra hai chồng sách. Nàng rút quyển trong đó đưa cho Kỷ Vô Cữu: "Nào nào, ngài xem thử ."

      Kỷ Vô Cữu vừa cầm tới, đập vào mắt là hình ảnh nữ tử lộ nửa người bìa. tiện tay lật vài trang liền gấp lại, đẩy trả cho nàng ta, vẻ mặt tự nhiên: " Ngươi đưa ta xem mấy thứ này làm gì."

      Hồng Vân cười : "Công tử chớ giận, ngài nếu xem kỹ, thấy đây phải xuân cung đồ bình thường đâu. đời phần lớn xuân cung đồ đều xuất phát từ góc độ của nam tử, vẽ ra để làm cho nam nhân thích, mà biết rằng nữ nhân cũng cần lấy lòng. Mấy quyển này á mà, đều là dạy người ta làm sao lấy lòng nữ nhân đấy."

      Sau khi Kỷ Vô Cữu nghe xong, lại mở sách xem thử lần nữa, nhìn kỹ, quả nhiên nhận ra điểm khác biệt. Sách có nét vẽ tỉ mỉ tinh tế, sắc nét ràng, lật đến trang thứ ba liền thấy chuyện mình vừa làm với Diệp Trăn Trăn hôm qua. Nhớ lại cảnh đêm qua nàng xúc động say đắm thét chói tai, lồng ngực chợt nóng lên, mặt cũng ửng đỏ.

      Hồng Vân gọi : "Công tử? phải ngài xem đến say mê đấy chứ?"

      Kỷ Vô Cữu phục hồi tinh thần, nhét quyển sách vào người, hỏi: "Còn nữa ?"

      "Có. Quyển ngài vừa lấy chỉ là sơ cấp, ở chỗ ta còn có trung cấp và cao cấp nữa." Hồng Vân xong lại đưa thêm hai quyển sách cho .

      Cấp bậc càng cao, dĩ nhiên khẩu vị càng nặng. Kỷ Vô Cữu nhìn quyển trung cấp mặt đỏ tim đập, nhìn đến quyển cao cấp da đầu run cả lên, vừa nhìn thoáng qua trả lại cho nàng ta: " cần."

      Hồng Vân cười cười cất sách .

      Kỷ Vô Cữu suy nghĩ chút, vẫn cầm thêm quyển trung cấp.

      Hồng Vân lại lấy thêm quyển, là sách bình luận về vật kia của nam tử. Kỷ Vô Cữu vửa mở ra đập vào mắt đủ loại dài ngắn to , thậm chí có vài hình dáng kỳ quái, hết sức quẫn bách, nhưng cũng thấy lạ kỳ, tác giả này đúng là có tư tưởng kỳ dị, ngờ còn sưu tập được nhiều kiểu dáng như vây...

      Hồng Vân thấy nhíu mày, nàng ta ra vẻ muốn cất hết sách , Kỷ Vô Cữu lại cầm sách nhét vào người. Chỉ tiếc trong người nhiều quá rồi nhét được nữa, đành bảo Hồng Vân mang tới cái rương để đựng đống sách này.

      Ngoài sách này, Kỷ Vô Cữu lại lấy từ chỗ Hồng Vân quyển sách tranh về các đồ vật hành lạc khuê phòng. ra mấy thứ này Hồng Vân đều có vật việc , chằng qua nàng ta biết người trước mắt sạch , chắc chắn thèm đồ của thanh lâu, vậy nên cũng đem ra, chỉ đưa sách tranh cho tự nghiên cứu.

      Vì là cáo biệt, Kỷ Vô Cữu cùng Hồng Vân thêm chốc lát. Lúc về còn mang theo cái rương , mặt mày phơi phới, có chút kích động. Phùng Hữu Đức ở bên cạnh thấy vậy cũng hơi an tâm chút.

      Kỷ Vô Cữu thực ra là người tương đối trầm muộn. Sau khi trở về, giam mình trong phòng, dựa theo tư liệu đống tranh ảnh mà xem xét, lại cẩn thận đối chiếu với tử tôn của mình phen, cuối cùng đưa ra đánh giá khách quan: cực phẩm.

      Vì thế hết sức hài lòng. Nhất thời hứng khởi, lại mở sách nghiên cứu nghiêm túc. Đọc được lúc, khỏi cảm thán thánh nhân cấm có sai: "Đạo lý có trước có sau, học thuật mỗi người cũng có chuyên môn của mình".

      Tham thâm. Bởi vậy Kỷ Vô Cữu cũng định mang toàn bộ chiêu thức mấy bản sách quý này hơi học hết, chỉ tỉ mỉ chọn trước hai tư thế, đêm đó lại hưng trí bừng bừng tìm Diệp Trăn Trăn thử.

      Diệp Trăn Trăn vì tối qua túng tục quá độ, đến bây giờ còn chưa lại tinh thần, bủn rủn rã rời nào có hứng thú. Kỷ Vô Cữu lại học đôi với hành, qua phen thử nghiệm, sớm đem Diệp Trăn Trăn hóa thành bãi xuân thủy, tùy muốn làm gì làm.

      Thấy Diệp Trăn Trăn được hầu hạ liên tục bay bổng lên đỉnh núi, khoái lạc đến hoàn toàn hỗn loạn, Kỷ Vô Cữu rốt cuộc sâu sắc cảm nhận được, thế nào mới thực là - thị tẩm.

      Từ đó trở , Hoàng thượng càng ngày càng chạy xa còn đường đam mê thị tẩm lối về.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe23 others thích bài này.

    3. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      ôi mặn vãi chưởng, thịt quả là chất lượng...hic hic. Tks nàng.
      Bách Tử Liênthuyt thích bài này.

    4. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Vậy là Hoàng hậu thị tẩm Hoàng thượng à :))

    5. Christika47

      Christika47 New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Chương 20 hình ảnh bị hư ròi nàng ơiTT

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :